Đế Bá Audio Podcast
Tập 703 [Chương 3511 đến Chương 3515]
❮ sautiếp ❯Chương 3511: Phong Thần Bất Đắc Dĩ
Bằng không, một phế vật như hắn làm sao có thể được Thái Thanh Hoàng cưng chìu, dung túng như thế chứ?
Bây giờ tiếp xúc, cảm thấy tên tiểu tử này không ngu ngốc như đã tưởng, thậm chí còn điên cuồng hơn cả bọn hắn. Có vài chuyện ngay cả nhân vật như bọn hắn cũng không nghĩ tới, vậy mà tên tiểu tử này lại nghĩ rất thấu triệt.
– Đi thôi, đi theo lão phu về Thần Hành môn.
Cuối cùng, Phong Thần nói chậm.
– Về Thần Hành môn các ngươi làm gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đương nhiên, hoàng đế ta đây vẫn có tác dụng với Thần Hành môn các ngươi, là một tấm thẻ đánh bạc rất nặng ký.
Lý Thất Dạ nói không sai. Hoàng đế như hắn trong tay Thần Hành môn đúng là một thẻ đánh bạc. Giữ thiên tử, ra lệnh chư hầu, đạo lý này ai cũng biết.
– Hừ…
Phong Thần hừ lạnh, nói rằng:
– Ngươi cả nghĩ rồi. Nếu như thả ngươi ra ngoài thì sợ rằng ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Vạn Trận quốc, Binh Trì thế gia, thậm chí ngay cả Đấu Thánh vương triều của nhà ngươi, có ai mà không muốn dồn ngươi vào chỗ chết chứ. Ngươi mà không chết thì bọn họ sẽ ăn ngủ không yên.
Phong Thần nói rất có đạo lý. Đối với đám người Bát Trận Chân Đế, chỉ cần Lý Thất Dạ một ngày chưa chết thì bọn họ sẽ không yên tâm, bọn họ sẽ rất khó danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền lực, càng không thể nào danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế. Lý Thất Dạ còn sống thì bọn họ chính là bè lũ soán ngôi!
– Không sao cả.
Lý Thất Dạ nhún vai, nhìn Phong Thần, sờ sờ cằm, nói chậm:
– Tự bản thân là biết là được rồi. Thần Hành môn các ngươi có một thư khố đúng không, một thư khố rất là lớn!
– Ngươi muốn làm gì?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi vậy, Phong Thần đanh mắt, nói lạnh lùng.
– Yên tâm, ta không có hứng thú với bí Hành hay là bí kíp võ công của các ngươi. Nếu như ta có hứng thú với bí kíp võ công thì trong bảo tàng của hoàng cung có vô số thứ để ta chọn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta chỉ muốn xem tông quyển trong thư khố của các ngươi mà thôi, đều là sách giải trí cả. Nếu như được thì ta có thể đi Thần Hành môn các ngươi một chuyến.
Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ, hắn không biết hồ lô của tiểu tử này bán thuốc gì, nói chậm:
– Ngươi muốn tìm cái gì?
– Không tìm gì cả.
Lý Thất Dạ nhún vai, nói rằng:
– Chỉ là đọc nhiều sách, tăng kiến thức. Phải biết rằng, kiến thức mới là sức mạnh. Giống như Thần Hành môn của các ngươi lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, tìm hiểu bí mật. Những thứ này đã tích lũy vô số nội tình cho các ngươi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Phong Thần có hơi bất ngờ, thế nhưng hắn cũng thừa nhận Lý Thất Dạ nói có lý.
– Nếu như ngươi muốn tin tức ở các nơi thì ta có thể cho ngươi một phần, tin mới nhất.
Phong Thần hào phóng nói rằng.
– Ta không có hứng thú với tin tức hiện nay, đại thế thiên hạ, không cần nhìn cũng biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta có hứng thú với bí ẩn trong quá khứ, càng xa xôi, càng bí ẩn thì càng có giá trị với ta. Nói đơn giản là muốn tìm hiểu lịch sử, bất kể là chính sử hay là dã sử!
Phong Thần nghe vậy thì không khỏi nhìn Lý Thất Dạ thêm mấy lần. Thần Hành môn bọn họ đúng thật là lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn. Thế nhưng hiện nay đã thay đổi rất nhiều, càng có nhiều theo đuổi sức mạnh cường đại, theo đuổi đạo hạnh cao thâm, đã không còn nhiều đệ tử cảm thấy hứng thú với tông quyển cổ cấp nữa.
– Có thể, ngươi muốn xem thì cứ xem.
Cuối cùng, Phong Thần đáp ứng Lý Thất Dạ.
– Đúng rồi, nha đầu của các ngươi tên gì.
Đứng lên, Lý Thất Dạ phủi tay, cười nói.
– Phi Hoa Thánh Nữ!
Phong Thần nói lạnh lùng, khi nói câu này, hắn có hơi giận dỗi.
Phi Hoa Thánh Nữ không chỉ là đệ tử có huyết thống cao quý nhất của Thần Hành môn, mà còn là một trong những đệ tử có tiềm lực nhất, chư lão trong tông môn đều coi trọng nàng. Cho dù tương lai nàng không chấp chưởng Thần Hành môn thì cũng có cơ hội trở thành một đời Chân Thần bất hủ, thậm chí tương lai sẽ có ngày vượt qua lão tổ chí tôn như hắn.
Hạt giống tốt như vậy, Thần Hành môn đương nhiên muốn giữ lại bồi dưỡng. Thế nhưng ngày đó Thái Thanh Hoàng cưỡng ép bọn hắn gả nữ đệ tử có huyết thống tốt nhất của bọn họ vào hoàng cung làm thái tử phi.
Khi đó Phong Thần đương nhiên không muốn, làm gì có ai muốn gả đệ tử tốt nhất của mình cho tên phế vật như Lý Thất Dạ chứ!
Thế nhưng khi đó khiếp sợ thần uy của Thái Thanh Hoàng, lại nghĩ tới ân nghĩa dẫn dắt của Thái Thanh Hoàng năm xưa, vì vậy hắn là người đầu tiên đồng ý.
Đương nhiên, thế cuộc khi đó bọn họ cũng không thể nào từ chối được. Nếu như khi đó có ai đứng ra phản đối thì Thái Thanh Hoàng tuyệt đối sẽ bắn chết chim đầu đàn. Khi đó Thái Thanh Hoàng vẫn còn sống, Tôn Lãnh Ảnh cùng Ngân Bí quân đoàn vẫn còn. Một khi Thái Thanh Hoàng giận dữ thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Thế nhưng hôm nay đã khác, Thái Thanh Hoàng đã chết, Tôn Lãnh Ảnh thoái ẩn, Ngân Bí quân đoàn cũng biến mất. Huống chi bây giờ giang sơn cũng mất rồi, Lý Thất Dạ đã trở thành quân mất nước.
Dưới tình huống như vậy, chỉ là một vua mất nước nhỏ yếu vô năng thì làm sao có thể xứng với Phi Hoa Thánh Nữ chứ? Nếu là ngày trước, hắn vẫn còn là hoàng đế thì còn có thể nói Phi Hoa Thánh Nữ trèo cao. Còn bây giờ, một tên vua mất nước mà thôi, e rằng Phi Hoa Thánh Nữ không lọt mắt hắn.
– Sao hả, muốn đổi ý?
Lý Thất Dạ nhìn dáng vẻ giận dỗi của Phong Thần, cười lớn.
– Con người quý ở chỗ tự biết lấy mình.
Phong Thần nói lạnh lùng.
Phong Thần đương nhiên khó chịu trong lòng rồi. Bây giờ Lý Thất Dạ căn bản không xứng với Phi Hoa Thánh Nữ! Thế nhưng Phong Thần vẫn là người có điểm mấu chốt, là người nói chuyện biết giữ lời. Hắn đã đáp ứng Thái Thanh Hoàng, lại còn ký hôn khế, hắn không tiện đổi ý, cũng không tiện phủ nhận hôn sự này.
Bất kể Phong Thần tính toán như thế nào thì hắn vẫn là người có điểm mấu chốt, vẫn là người biết giữ chữ tín.
Khi đó không còn lựa chọn nào khác nên mới đồng ý hôn sự này. Hôm nay đã khác trước, hắn đương nhiên không thích hôn sự này, đây chẳng khác gì một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu cả.
– Tự biết lấy mình là cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong mắt ta thánh nữ của các ngươi chỉ là một nha hoàn mà thôi. Nếu như đưa tới làm tiểu thiếp của ta thì phải hầu hạ ta thật tốt vào. Thắp đèn đọc sách cổ, phòng cũ lạnh lẽ, ta cũng cần một nha đầu giúp ta rửa chân ấm giường.
Chương 3512: Thần Hành Môn (Thượng)
Lý Thất Dạ vẫn còn giữ thái độ cao thượng, vẫn còn nói chuyện lớn lối như thế, làm cho Phong Thần giận không nhỏ, rất muốn tát chết tên khốn nạn này.
– Ngươi bây giờ chỉ là quân mất nước mà thôi!
Phong Thần nói lạnh lùng. Hắn đã nói rõ như thế rồi, còn cần phải nói nhiều thêm nữa sao?
– Quân mất nước thì đã sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Làm người, không thể nói mà không giữ lời. Người càng mạnh thì càng nên như vậy, bằng không thì chỉ là phàm phu tục tử mà thôi. Một chuyện, đôi khi sẽ quyết định thành bại của ngươi, cũng quyết định đạo tính của ngươi, lại càng có thể chi phối đạo tâm của ngươi.
– Đạo tâm…
Phong Thần nhắm mắt lại. Hắn là Chân Thần bất hủ, hắn đương nhiên biết cái gì gọi là đạo tâm, cũng biết một viên đạo tâm kiên định quan trọng với cường giả như thế nào.
Vấn đề là, người trẻ tuổi ngày nay có mấy ai đàm luận đạo tâm? Mọi người chỉ đàm luận đạo hạnh sâu cạn, công pháp mạnh yếu. Thế nhưng, chữ “đạo tâm” lại được thốt ra từ một kẻ đạo hạnh nông cạn như Lý Thất Dạ, đúng là khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Đối với tiểu tu sĩ mới nhập môn, bọn họ đều giãy dụa muốn có công pháp tốt hơn, có bảo vật tốt hơn. Ở giai đoạn này, tất cả tu sĩ chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn mà thôi.
Thế nhưng, ở giai đoạn này, có mấy ai từng nghĩ tới chuyện đánh bóng đạo tâm chứ, thậm chí có người còn chẳng biết đạo tâm là thứ gì nữa.
Trên thực tế, tu sĩ có ngàn tỉ, thế nhưng không mấy ai thật sự quan tâm tới đạo tâm. Theo mọi người thấy, đạo tâm là thứ rất mơ hồ, căn bản không hề có tác dụng cho việc tu luyện.
Thế nhưng Phong Thần là Chân Thần bất hủ, đi đến trình độ như ngày hôm nay, hắn đương nhiên biết tầm quan trọng của đạo tâm.
Vấn đề là, lời nói này lại được thốt ra từ miệng của Lý Thất Dạ, đây mới là chuyện khiến hắn ngạc nhiên.
– Bất tín, khó sống tại thế, càng khó vấn đỉnh lên trời.
Lý Thất Dạ nói chậm:Nguồn truyện audio Podcast
– Trong lòng không có chữ tín thì lấy gì kiên trì, cuối cùng rồi cũng có ngày sẽ dao động.
Câu nói này của Lý Thất Dạ khiến cho Phong Thần đanh mắt, bắn ra từng sợi hàn quang đáng sợ.
Là Chân Thần bất hủ, mạnh hơn không ít Chân Đế, người như hắn, lời hứa của hắn đương nhiên đáng giá nghìn vạn.
Trong thế cuộc hô nay, nếu như hắn muốn hối hôn, muốn phủ nhận mối hôn sự này thì không có gì khó khăn hết.
Thế nhưng, cản trở lớn nhất của Phong Thần hiện nay đó chính là bản thân hắn. Hắn sẽ tự hỏi mình, mình có thể tuân thủ lời hứa của mình không, có thể giữ lời hứa đáng giá nghìn vàng không.
Như Binh Trì thế gia thì không có áp lực này. Bọn họ trực tiếp trở mặt, lợi dung kẽ hở dùng Binh Trì Ánh Kiếm thay thế Binh Trì Hàm Ngọc gả vào hoàng cung.
Thái Thanh Hoàng đã chết, giang sơn cũng đã không còn, làm chuyện như vậy không có gì khó khăn hết. Thứ duy nhất cản trở bọn họ chính là bản thân mình.
Đối với Phong Thần, cách làm bỉ ổi như Binh Trì Tuyệt Tôn, hắn không làm được.
Vì vậy lúc này Phong Thần tiến thối lưỡng nan. Hắn càng hi vọng Lý Thất Dạ biết khó mà lui, tự từ bỏ mối hôn sự này.
Phong Thần giận dỗi, thế nhưng Lý Thất Dạ không từ bỏ mối hôn sự này thì hắn cũng không thể làm gì hơn. Mặc dù lấy thực lực của hắn thì hắn hoàn toàn có thể ép buộc Lý Thất Dạ giao ra hôn khế, thế nhưng hắn là người có chừng mực, đã đáp ứng Thái Thanh Hoàng rồi thì hắn sẽ không chối bỏ lời hứa của mình.
– Đi…
Phong Thần dứt khoát không nói, mang theo Lý Thất Dạ chớp một cái, nháy mắt biến mất.
Khi Lý Thất Dạ xuất hiện lại thì bọn họ vẫn ở trong mây, thế nhưng đưa mắt nhìn thì thấy núi non chập trùng trong mây, giống như là một mảnh giang sơn ở trên bầu trời vậy.
Không phải tốc độ của Phong Thần nhanh, mà là hắn đi uyên qua không gian, từ vùng không gian này đi tới vùng không gian khác.
Đây cũng là lĩnh vực mà Phong Thần am hiểu nhất, bởi vì hắn tu luyện bí Hành trong cửu bí. Nó không chỉ giúp hắn có tốc độ tuyệt thế vô song, mà còn giúp hắn có thể vượt qua không gian ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào.
Cũng bởi vì Phong Thần tu luyện bí Hành nên hắn mới trở thành Phong Thần như một cơn gió có thể tới bất cứ nơi nào.
Là Chân Thần bất hủ, thực lực của hắn đã đủ mạnh để vượt qua không gian, sau khi tu luyện bí Hành rồi thì càng trở nên độc nhất vô nhị.
Trong năm lão tổ chí tôn, luận tốc độ, luận vượt qua không gian thì không ai có thể vượt qua Phong Thần. Ngay cả Thái Thanh Hoàng lúc còn tại thế thì cũng không bằng Phong Thần.
Cũng chính vì vậy, nếu như Phong Thần muốn chạy trốn thì ở Đế Thống Giới không ai có thể ngăn được hắn cả.
Trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi khác, nhìn thấy vùng thế giới như kỳ quan này, sợ rằng rất nhiều người sẽ thán phục một tiếng.
Thần Hành môn, vùng giang sơn mà Lý Thất Dạ đang nhìn thấy chính là Thần Hành môn, là một trong năm môn phái truyền thừa mạnh mẽ nhất Cửu Bí đạo thống.
Thần Hành môn cũng coi như là một môn phái khá thần bí ở Cửu Bí đạo thống, bởi vì không có mấy người biết tổ địa của Thần Hành môn ở đâu hết.
Ngay cả đệ tử của Thần Hành môn cũng không biết tổ địa của Thần Hành môn ở nơi nào.
Trước mắt là biển mây mênh mông, đưa mắt nhìn đằng trước thì biển mây này giống như vô tận. Ở trên biển mây vô tận mọc lên từng ngọn núi, thậm chí có những ngọn núi xanh miết liền thành một vùng, nhìn chẳng khác gì là vạn dặm sơn hà.
Trong biển mây có rất nhiều ngọn núi lơ lửng trên mây, cũng có không ít ngọn núi chìm nổi trong mây, giống như bị mây quấn lấy, làm cho những ngọn núi này tăng thêm mấy phần thần bí.
Trong biển mây có ngọn núi cao thẳng trời, ngọn núi này cao vút, có thác nước từ trên đỉnh trút xuống, nhìn từ xa cực kỳ đồ sộ.
Trong biển mây núi non chập trùng này, bất kể những ngọn núi này làm sao có thể trôi nổi cách mặt đất, thế nhưng khi quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện những ngọn núi trôi nổi trong biển mây này đều bao quanh một vài ngọn núi, hơn nữa mấy ngọn núi này cũng là những ngọn núi cao lớn nhất, cứ như mấy ngọn núi này là chúa tể của vùng thế giới này vậy.
Mấy ngọn núi này chính là trung tâm của Thần Hành môn, là nơi mà chỉ có lão tổ địa vị cao cả mới có thể ở lại. Nơi này chứa đựng chư thiên bảo vật cùng với tiên tài đời đời tích lũy của Thần Hành môn.
Thần Hành môn là một trong năm môn phái truyền thừa mạnh nhất Cửu Bí đạo thống, nắm giữ bí Hành trong cửu bí.
Chương 3513: Thần Hành Môn (Hạ)
Ở Cửu Bí đạo thống, nắm giữ cửu bí cũng có nghĩa là có nội tình lớn bằng trời, đồng thời cũng quyết định công pháp của môn phái này.
Ví như Vạn Trận quốc, bọn họ nắm giữ bí Trận trong cửu bí, vì vậy Vạn Trận quốc là truyền thừa tinh thông trận pháp nhất Đế Thống Giới, cũng là quốc gia trận pháp mạnh mẽ nhất.
Ví như Binh Trì thế gia, bọn họ nắm giữ bí Binh trong cửu bí, vì vậy thủ pháp rèn đúc binh khí của Binh Trì thế gia tuyệt thế vô song, không ai sánh bằng. Vì vậy có người từng nói rằng, binh khí tốt nhất ở Đế Thống Giới thường có xuất thân từ Binh Trì thế gia. Câu nói này không phải chỉ là một câu nói suông.
Thần Hành môn nắm giữ bí Hành nên rất nhiều công pháp của Thần Hành môn đều được diễn hóa từ bí Hành.
Vì vậy, đệ tử của Thần Hành môn rất nhanh nhẹn. Nếu như tổ chức chạy đua thì toàn bộ Cửu Bí đạo thống, thậm chí là toàn bộ Cửu Thống giới cũng không có truyền thừa nào có thể bằng Thần Hành môn.
Thần Hành môn nắm giữ bí Hành, vì vậy bọn họ không chỉ nhanh nhẹn, mà đồng thời bộ pháp của đệ tử Thần Hành môn cũng vô đối thiên hạ, tốc độ không ai sánh bằng.
Từng có người nói rằng, nếu như muốn chạy trốn, như vậy người chạy trốn nhanh nhất, chạy trốn dễ dàng nhất, tuyệt đối là đệ tử Thần Hành môn.
Chính bởi vì có ưu thế trời cho, cho nên Thần Hành môn có tốc độ lan truyền tin tức nhanh nhất Đế Thống Giới, cũng có được hệ thống tình báo đầy đủ nhất.
Thậm chí có người còn nói rằng, khi Thần Hành môn mới thành lập, nhiệm vụ chính của nó là tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn, nắm giữ hệ thống tin tức hoàn thiện nhất Đế Thống Giới.
Vì vậy, mới đầu, rất nhiều môn phái truyền thừa ra giá cao để mua tin tức hoặc tình báo của Thần Hành môn.
Nhưng mà, sau này thực lực của Thần Hành môn ngày càng mạnh, nội tình ngày càng dày, Thần Hành môn từ từ không kinh doanh chuyện này nữa, từ từ đi lên con đường xưng bá, vấn đỉnh quyền lực. Cũng chính vì vậy, Thần Hành môn đã không còn là môn phái buôn bán tin tức hay tình báo nữa, mà đã trở thành thế lực lớn ở Cửu Bí đạo thống.
Bóng người lóe lên, Phong Thần dẫn Lý Thất Dạ tới ngọn núi cao nhất của Thần Hành môn. Nơi này canh phòng chặt chẽ, mỗi một tấc bùn đất trên ngọn núi này đều lập lòe ánh sáng, cả ngọn núi được gia trì rất mạnh mẽ.
Trên ngọn núi này có một ngôi nhà đá, ngoài cửa nhà đá treo một tấm biển gỗ, trên biển viết hai chữ “bí khố”. Đây hính là thư khố lớn nhất, bí ẩn nhất của Thần Hành môn. Rất nhiều công pháp bí kíp của Thần Hành môn đều được giấu ở trong này.
Đương nhiên, trong bí khố cũng có vô số tông quyển, bí văn dật án…
Ngày thường, người ngoài không thể nào đi vào bí khố này, ngay cả đệ tử Thần Hành môn cũng không thể đi vào. Trừ phi được lão tổ cho phép, bằng không thì không thể đi vào tòa bí khố này.
“Két… két… két…” Tiếng cửa đá nặng nề vang lên, Phong Thần dẫn Lý Thất Dạ đi vào bảo khố.
Tuy rằng Lý Thất Dạ là người ngoài, thế nhưng dựa vào thân phận chí cao vô thượng của Phong Thần ở Thần Hành môn, ở Thần Hành môn không có gì có thể ngăn cản hắn cả.
Nhìn từ bên ngoài thì nhà đá không lớn, thế nhưng sau khi đi vào thì sẽ phát hiện nơi này rất rộng lớn, giống như đi vào một vùng không gian khác vậy.
Đi vào thế giới này, mùi sách cũ phả vào mặt, có thể tưởng tượng được nơi này thu gom bao nhiêu sách cổ.
Đi vào bí khố, ngươi sẽ phát hiện sách ở nơi này nhiều như sao trên trời, vô số giá sách đặt song song với nhau, sách nhiều vô tận.
Nơi này cất giữ vô số sách, chúng không chỉ là tin tức, tình báo mà các đời Thần Hành môn thu thập được, mà còn có đủ loại sách vở do các đời đệ tử Thần Hành môn thu thập được ở khắp cửu thiên thập địa.
Khác với những môn phái truyền thừa khác là, Thần Hành môn lập nghiệp từ tin tức tình báo, vì vậy các đời đệ tử của Thần Hành môn đều có sở thích thu thập sách vở. Đối với bọn họ, bất kể có tác dụng hay không, bất kể có quý giá hay không thì những quyển sách này đều ghi chép rất nhiều tin tức.
Vì vậy, sau khi trải qua sàng lọc thì vô số thư tịch cổ bí được đưa vào trong bí khố. Không riêng là sách ghi chép lịch sử, mà còn có rất nhiều bí ẩn hoặc tình báo mà các đời đệ tử khai quật được. Những thứ này được ghi lại trong bản chép tay hoặc nhật ký, cuối cùng được cất vào trong bí khố.
Có thể nói, đống sách mênh mông này ghi chép toàn bộ tin tức sát thực nhất của Đế Thống Giới, hơn nữa tin tức còn rất đa dạng.
Có giá trị thì như trải nghiệm khắc phục tâm ma khi ngộ đạo của vị thủy tổ nào đó. Chuyện linh tinh thì như thủy tổ nào đó có mấy vị phu nhân, đã từng ám muội với ai…
Phong Thần dẫn Lý Thất Dạ đi tới khu vực gửi sách cổ, nhìn xung quanh, nói với Lý Thất Dạ:
– Ngoại trừ khu vực gửi công pháp bí kíp ra thì tất cả khu vực trong bí khố đều mở cửa với ngươi, ngươi có thể lật xem tất cả thư tịch.
Phong Thần làm như vậy là rộng lượng lắm rồi. Cho một người ngoài đi vào bí khố, hơn nữa còn cho phép hắn lật xem tất cả thư tịch ngoại trừ công pháp bí kíp, coi như đã hậu đãi Lý Thất Dạ lắm rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đi tới một góc, nơi này có bàn đá cùng ghế đá, trên bàn có đèn có mực, vừa nhìn là biết từng có người viết lách ở nơi này, từng có người soan thảo lịch sử bí văn ở nơi này…
Thế nhưng rất lâu rồi chưa có ai ngồi vào bàn đá này nên trên bàn đá đã tích một tầng bụi bặm.
Lý Thất Dạ đưa tay cầm một cuộn da dê đặt trong ống, mở ra nhìn, là một tấm cổ đồ chưa hoàn thiện, nhìn lướt qua, mỉm cười.
– Xem ra Thần Hành môn các ngươi lâu rồi chưa có người biên soạn sách sử, soạn thảo bí văn.
Lý Thất Dạ cười nói.
Phong Thần trầm mặc. Lý Thất Dạ nói đúng, tuy Thần Hành môn lập nghiệp bằng việc tìm hiểu tin tức, đào móc bí mật. Thế nhưng sau khi Thần Hành môn ngày một lớn mạnh thì càng ngày càng ít đệ tử tình nguyện làm chuyện này. Hôm nay, đệ tử tình nguyện đi tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn ngày càng ít, nên càng khỏi phải nói tới chuyện bắt những đệ tử đó làm công tác biên soạn lời đồn khô khan này.
Vì vậy, mặc dù bây giờ vẫn còn một ít đệ tử tìm hiểu tin tức tình báo, thế nhưng đệ tử biên soạn lịch sử bí văn thì đã không còn nữa, đã bỏ không mấy đời rồi.
Thậm chí, trong khoảng thời gian này, Lý Thất Dạ là người đầu tiên cảm thấy hứng thú với thư tịch ở nơi này.
Chương 3514: Trương Kiến Xuyên (Thượng)
Dù sao, đệ tử Thần Hành môn bây giờ không hề thấy hứng thú với thư tịch ở nơi này nữa. Thứ mà bọn họ theo đuổi là thực lực mạnh mẽ, thứ mà bọn họ say mê đó chính là tu luyện, thứ mà bọn họ khát vọng đó chính là công pháp thâm ảo, bảo vật mạnh mẽ, chứ không phải là biên soạn lịch sử tẻ nhạt.
Khi Lý Thất Dạ cầm một quyền da dê mà cũng có thể nhìn nhập thần, nhìn say sưa thì Phong Thần cũng có hơi ngạc nhiên.
Phong Thần không khỏi nhìn Lý Thất Dạ thêm mấy lần, một tên hoàng đế phế vật như hắn làm sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với sách cổ của Thần Hành môn.
Đương nhiên Phong Thần cũng lười nghiên cứu, theo hắn thấy, quân mất nước như Lý Thất Dạ đã không còn có thể gây ra sóng gió gì nữa. Huống chi, hắn cứu Lý Thất Dạ, coi như cũng đã trả lại ân dẫn dắt của Thái Thanh Hoàng.
– Ngươi đi xem một chút đi, ta sẽ căn dặn đệ tử chăm sóc ngươi.
Phong Thần xoay người rời đi.
– Gọi nha đầu của các ngươi tới làm ấm giường cho ta.
Khi Phong Thần xoay người rời đi thì Lý Thất Dạ nói thản nhiên.
Lý Thất Dạ nói thế làm động tác của Phong Thần cứng lại. Thằng nhóc khốn nạn này đúng là không biết tiến thối, đến lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ tới chuyện bát nháo này.
Cuối cùng, Phong Thần không nói, chỉ hừ lạnh một cái, xoay người bỏ đi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không thèm quan tâm. Hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, còn Phi Hoa Thánh Nữ có tình nguyện tới hầu hạ hay không thì hắn căn bản không quan tâm tới.
Tàng thư ngàn vạn, Lý Thất Dạ đi trong biển sách, nhìn lướt qua thư tịch đếm mãi không hết, tình cờ nhìn thấy thứ hứng thú thì lấy xuống lật xem.
Đối với Lý Thất Dạ, hắn không hề cảm thấy hứng thú với công pháp bí kíp của Thần Hành môn, hắn không thiếu những công pháp bí kíp này. Thứ làm hắn hứng thú đó chính là một ít ghi chép có liên quan tới Đế Thống Giới, tới Tam Tiên Giới. Đối với hắn, những bí ẩn này mới thật sự có giá trị, mới thật sự là thứ có tác dụng.
Lý Thất Dạ chọn chọn lựa lựa, chọn được không ít thư tịch, có đủ mọi thể loại. Cuối cùng, hắn quay trở lại bàn đá, cẩn thận đọc những quyển thư tịch này.
Đối với người khác, những quyển sách sử này rất khô khan rất tẻ nhạt, không có mấy đệ tử Thần Hành môn muốn lật coi. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại đọc say sưa, quan trọng hơn là, người khác nhìn không ra bí mật, thế nhưng Lý Thất Dạ lại có thể cân nhắc ra lượng lớn tin tức từ đôi câu ba chữ, có thể moi ra nội dung mà người khác không cách nào tưởng tượng nổi.
Đây chính là nguyên nhân Lý Thất Dạ đến Thần Hành môn, những thứ còn lại, hắn căn bản không lọt mắt. Bằng không thì khi ở bảo khố của Đấu Thánh vương triều hắn sẽ không chẳng thèm chọn một món bảo vật nào hết.
Trong sách không có ngày đêm, cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới ngước đầu nhìn lên. Lúc này có một người đứng bên cạnh hắn, là một người thanh niên.
Người thanh niên này mặc áo vải, vóc người cao lớn. Nếu như hỏi người thanh niên cao lớn này có điểm gì đặc biệt thì chính là không có gì đặc biệt, bởi vì người thanh niên này quá bình thường, bình thường tới mức sau khi nhìn hắn thì ngươi sẽ quên hắn. Nếu như ném hắn vào trong biển người thì hắn sẽ chìm vào biển người mênh mông, sẽ không có ai nhìn tới hắn.
– Khụ…
Khi người thanh niên này thấy Lý Thất Dạ ngước đầu lên thì ho khan một tiếng.
Trên thực tế hắn đã tới đây lâu rồi, thế nhưng Lý Thất Dạ chìm đắm trong biển sách, nên hắn không dám quấy rầy.
– Bệ… bệ hạ…
Sau khi ho khan thì người thanh niên hơi do dự, cuối cùng vẫn gọi hai chữ “bệ hạ” để tỏ lòng tôn kính.
– Tiểu nhân được lệnh của lão tổ tới chăm sóc sinh hoạt ẩm thực hằng ngày của bệ hạ.
Người thanh niên này ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói.
Người thanh niên này biết Lý Thất Dạ là ai, hắn chính là hoàng đế của Đấu Thánh vương triều, bây giờ chính là quân mất nước!
Người thanh niên này cũng nghe qua không ít sự tích của Lý Thất Dạ, tân hoàng hoang dâm vô độ là chuyện mà khắp thiên hạ ai cũng biết đến. Ban đầu người thanh niên này còn cho rằng tân hoàng có bề ngoài rất hèn mọn, là một người vô năng. Bây giờ nhìn thấy thì dáng vẻ có hơi khác với tưởng tượng của mình.
– Sao hả, nha đầu của Thần Hành môn các ngươi không tới hả?
Lý Thất Dạ nhìn người thanh niên, nói.
– Ách, không biết bệ hạ nói tới ai?
Người thanh niên này không hiểu ý của Lý Thất Dạ, hỏi.
– Chính là cái người mà các ngươi gọi là Phi Hoa Thánh Nữ đấy.
Lý Thất Dạ tiện tay ném quyển sách trên tay, cười nói.
– Ạch…
Người thanh niên này cười gượng, đành phải nói rằng:
– Lục Băng sư muội ra ngoài tu hành, vẫn chưa quay về tông môn, vì vậy lão tổ phái đệ tử đến đây.
– Nói dóc trước mặt ta không phải là chuyện tốt đâu.
Lý Thất Dạ hời hợt mỉm cười, nói rằng:
– Xem ra Phong lão đầu không nỡ để nàng đi rửa chân ấm giường cho ta, cũng thế, ta đã cho hắn cơ hội rồi, sau này đừng có tới cầu xin ta là được.
Người thanh niên ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì. Hắn sớm nghe tân hoàng hoang dâm, không ngờ rằng tân hoàng lại dám gọi Lục Băng sư muội tới ấm giường.
Cho dù hắn đã nghe nói tới chuyện Lục Băng sư muội phải gả vào hoang cung, thế nhưng đó là chuyện trước đây, bây giờ hoàng đế đã trở thành quân mất nước.
Phải biết rằng, Lục Băng sư muội chính là hòn ngọc quý Thần Hành môn nâng niu trên tay, là Phi Hoa Thánh Nữ tiếng tăm lẫy lừng, rất được chư vị lão tổ sủng ái cùng coi trọng, ở Cửu Bí đạo thống có vô số thanh niên tuấn kiệt muốn cầu hôn sư muội.
Bây giờ mà muốn sư muội gả cho một quân mất nước, e rằng với thân phận cao quý của sư muội, không chỉ bản thân sư muội không đồng ý, mà ngay cả những lão tổ khác trong tông môn cũng sẽ không đồng ý.
– Bệ hạ, chuyện ăn ở hàng ngày của ngươi đã được chuẩn bị kỹ càng.
Người thanh niên này không dám nói tiếp chuyện này, vội vàng lái sang chuyện khác.
– Ngươi tên gì?
Lý Thất Dạ không nóng vội, rất là ung dung.
– Tiểu nhân tên Trương Kiến Xuyên.
Người thanh niên này vội vàng trả lời.
Người thanh niên này tên là Trương Kiến Xuyên, là nhị đệ tử của môn chủ Thần Hành môn, thực lực cũng rất mạnh. Phong Thần phái hắn tới hầu hạ Lý Thất Dạ coi như cũng hết lòng rồi. Để một đệ tử có thực lực ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, cũng coi như bảo vệ an toàn cho Lý Thất Dạ.
Trên thực tế, làm nhị đệ tử của môn chủ, địa vị của Trương Kiến Xuyên ở Thần Hành môn cũng không hề thấp, hơn nữa thiên phú của hắn rất cao, là một người trẻ tuổi có thực lực rất mạnh.
Chương 3515: Trương Kiến Xuyên (Hạ)
Đổi lại là người khác, bị Phong Thần phái tới hầu hạ một tên quân mất nước, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái. Dù sao thì thân phận bây giờ của Lý Thất Dạ không dáng một xu, bị hắn sai việc như trâu ngựa, đối với một đệ tử có thực lực thì trong lòng chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.
Thế nhưng tâm thái của Trương Kiến Xuyên lại rất tốt, hắn chỉ cần thành thật hoàn thành chuyện Phong Thần phân phó là được. Bị phái tới bên cạnh Lý Thất Dạ làm người hầu, hắn hạ thấp tâm thái của mình tới mức thấp nhất, vì vậy mới tôn kính gọi Lý Thất Dạ một tiếng “bệ hạ”.
– Ngươi chuyên ẩn nấp tìm hiểu tin tức đúng không.
Lý Thất Dạ nói.
– Bệ hạ…
Trương Kiến Xuyên bị câu nói của Lý Thất Dạ làm giật mình, bởi vì câu nói thuận miệng của Lý Thất Dạ đã nói toạc ra nghề nghiệp của hắn.
– Bệ hạ… tại… tại sao lại nói như vậy?
Trương Kiến Xuyên bị dù hết hồn cười khan một tiếng, nói rằng.
– Lớn lên rất đại chúng, còn có tướng mạo nào thích hợp đi nằm vùng hơn nữa chứ. Người như vậy rất am hiểu ẩn giấu thân phận cùng hành tung của mình.
Lý Thất Dạ bình thản nói rằng:
– Nếu như một tu sĩ bình thường đại chúng, vừa không phải là kẻ yếu, nhưng cũng không phải vô địch, thì chắc chắn là gián điệp!
Nghe vậy, Trương Kiến Xuyên ngạc nhiên. Hắn đúng là làm tình báo, hơn nữa mạng tưới tình báo của Thần Hành môn hiện nay là do hắn phụ trách.
Thần Hành môn ngày nay có rất ít đệ tử chịu làm chuyện khổ sai như tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn. Đối với đại đa số đệ tử thì hoặc là ở lại tông môn khổ tu, hoặc là ra ngoài kiến công lập nghiệp, đây mới là vương đạo. Tu luyện nhiều công pháp hơn, bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, đây mới là thứ mà tu sĩ theo đuổi.
Cũng chính vì vậy, Trương Kiến Xuyên ở Thần Hành môn khá là đặc biệt. Từ nhỏ hắn đã hết sức hứng thú với việc tìm hiểu tin tức, điều này cũng giúp hắn trở nên đặc biệt ở phương diện này, Thần Hành môn cũng giao cho hắn phụ trách toàn bộ hệ thống tình báo của Thần Hành môn. Vì vậy có rất nhiều lúc, Đế Thống Giới có tin gì mới thì Trương Kiến Xuyên đều biết sớm hơn những đệ tử khác của Thần Hành môn.
Câu nói của Lý Thất Dạ làm Trương Kiến Xuyên rất ngạc nhiên, bởi vì lúc này Lý Thất Dạ hoàn toàn khác với Lý Thất Dạ mà hắn biết.
Hoang dâm vô độ chính là khắc họa rõ nhất về tân hoàng. Mọi người đều biết, hắn vì nữ nhân mà đã phái thiên quân vạn mã tấn công Binh Trì thế gia. Hơn nữa thân là hoàng đế, thế nhưng hắn lại không tiếc mọi giá phái năm quân đoàn lớn đi cướp bóc mỹ nhân.
Đồng thời, từ đủ loại tin tức, Trương Kiến Xuyên còn biết khi phản quân vây thành thì tân hoàng không hề chống cự, toàn bộ giang sơn đều bị chia cắt trong nháy mắt.
Từ tin tức thì tân hoàng mang tới ấn tượng mềm yếu vô năng cho Trương Kiến Xuyên. Nói không khách khí thì chính là con ông cháu cha ăn chơi phế vật.
Thế nhưng khi tiếp xúc thì Trương Kiến Xuyên lập tức cảm thấy tân hoàng rất sắc bén, hoàn toàn khác với lời đồn đãi.
Là thám thủ, cảm giác nhạy bén giúp hắn cảm nhận được một thứ gì đó rất khác biệt, tân hoàng hoàn toàn khác với suy đoán của hắn. Có lẽ hắn đã bỏ sót tin tức nào đó, hoặc có lẽ chuyện này có bí mật nào đó mà không muốn ai biết được.
– Bệ hạ anh minh.
Sau khi hoàn hồn, Trương Kiến Xuyên vội vàng khom lưng nói rằng:
– Bệ hạ pháp nhãn như đuốc, tiểu nhân khâm phục sát đất.
– Được rồi, đừng có nịnh hót.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói rằng:
– Ngươi coi như không phải là người ngu, tính dẻo mạnh hơn Phong lão đầu rất nhiều.
Trương Kiến Xuyên cười khan, không dám nhiều lời. Bởi vì Phong Thần là lão tổ chí tôn của Thần Hành môn, địa vị cao quý, ngày thường vãn bối như bọn họ muốn thấy cũng không thấy được. Ở trước mặt Phong Thần, đừng nói là hắn mà ngay cả những lão tổ khác cũng đều phải cung kính.
Nào dám như Lý Thất Dạ gọi hắn là “Phong lão đầu”.
– Đi thôi.
Lý Thất Dạ nói.
Trương Kiến Xuyên hoàn hồn, không dám chậm trễ, lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Phong Thần cũng không bạc đãi Lý Thất Dạ. Hắn dàn xếp Lý Thất Dạ vào ở trong một ngọn núi chính bên cạnh bí khố. Ngọn núi chính như thế này, ngày thường chỉ có lão tổ có địa vị rất cao của Thần Hành môn mới có tư cách ở.
Phong Thần dàn xếp Lý Thất Dạ ở lại chủ phong, ngoại trừ lo cho sự an toàn của Lý Thất Dạ ra thì còn là để ngăn ngừa bí mật không cho người ngoài biết.
Lý Thất Dạ là quân mất nước, hiện nay có vô số người muốn tìm kiếm hắn. Ngoại trừ Đấu Thánh vương triều muốn kiếm hắn ra thì Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc cũng đang tìm kiếm vị vua mất nước này.
Đối với bọn họ, chỉ cần Lý Thất Dạ còn sống thì lòng của bọn họ sẽ không được yên ổn. Chỉ cần Lý Thất Dạ còn sống thì sẽ là mối họa lớn trong lòng bọn họ.
Ngoại trừ những môn phái truyền thừa muốn đẩy Lý Thất Dạ vào chỗ chết như Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc ra thì cũng có không ít môn phái truyền thừa mạnh mẽ ở Cửu Bí đạo thống, thậm chí là một số đạo thống ở Đế Thống Giới cũng đang lén lút tìm kiếm Lý Thất Dạ.
Những đạo thống truyền thừa này tìm Lý Thất Dạ không hẳn là muốn đẩy Lý Thất Dạ vào chỗ chết, phần lớn bọn họ là muốn dùng Lý Thất Dạ làm thẻ đánh bạc.
Nếu như bắt được quân mất nước Lý Thất Dạ thì môn phái truyền thừa đó hiển nhiên là đại biểu cho chính thống của Cửu Bí đạo thống, đại biểu cho hoàng quyền.
Vì vậy, những thế lực lớn như Tĩnh Liên quan, như Lâm Hải các cũng lén lút tìm kiếm hành tung của Lý Thất Dạ.
May mắn là Thần Hành môn ở trên bầu trời, giấu trong biển người, ít qua lại với người ngoài. Vì vậy người ngoài muốn vào Thần Hành môn hỏi thăm tin tức của Lý Thất Dạ là một chuyện vô cùng khó.audio coi am
Lý Thất Dạ ở lại Thần Hành môn, Trương Kiến Xuyên ở bên cạnh hầu hạ hắn, không dám chậm trễ, khiến cho ngày tháng của Lý Thất Dạ ở Thần Hành môn rất thoải mái, cuộc sống rất thanh nhàn.
Lý Thất Dạ ở lại Thần Hành môn chủ yếu là vì bí văn dật sự, những ghi chép dã sử trong sách cổ này trong mắt đệ tử Thần Hành môn là thứ không đáng một xu, nhiều nhất là tình cờ lật xem giải trí mà thôi.
Nhưng đối với Lý Thất Dạ thì những bí văn này vô cùng giá trị, hắn có thể moi ra rất nhiều tin tức hữu dụng từ những bí văn này, đặc biệt là giúp ích rất nhiều với những món đồ mà Lý Thất Dạ đang tìm kiếm.