Đế Bá Audio Podcast
Tập 704 [Chương 3516 đến Chương 3520]
❮ sautiếp ❯Chương 3516: Đọc Nhiều Sách
Vì vậy, ở Thần Hành môn, ngoại trừ xếp bằng tu hành ra thì thời gian còn lại đều là lật xem sách cổ mênh mông như biển. Những quyển sách cổ bị người ta coi không đáng một xu này lại giúp Lý Thất Dạ thu hoạch rất nhiều thứ có giá trị, nhất là về Cửu Bí đạo thống, hắn càng hiểu rõ hơn về nơi này.
Có thể nói, hiện nay không ai hiểu rõ Cửu Bí đạo thống hơn là hắn, cho dù Thái Thanh Hoàng có còn sống thì cũng không thể hiểu rõ Cửu Bí đạo thống được như hắn, nhất là cửu bí của Cửu Bí đạo thống, Lý Thất Dạ rõ ràng như nắm trong lòng bàn tay.
Trương Kiến Xuyên hầu hạ Lý Thất Dạ. Mới đầu ấn tượng của hắn về Lý Thất Dạ còn dừng lại như lời đồn bên ngoài, hoang dâm vô độ, không có học thức, du côn du đảng, đạo thiển vô năng,…
Thế nhưng mấy ngày hôm nay ở bên cạnh Lý Thất Dạ, hắn phát hiện dường như không phải là như vậy.
Mấy ngày hôm nay Lý Thất Dạ không xếp bằng dưỡng thần thì là vào bí khố lật xem sách cổ, ngay cả một ít sách cổ tới mức không thể cổ hơn thì hắn cũng đọc một cách say sưa. Thậm hí, có một vài sách cổ ghi chép bằng ngôn ngữ rất xa xưa, Thần Hành môn bọn họ không có ai đọc hiểu, thế nhưng Lý Thất Dạ lại đọc rất nhập tâm, hoàn toàn không bị cản trở.
Vì vậy Trương Kiến Xuyên hết sức ngạc nhiên. Lý Thất Dạ lúc này chẳng khác nào khổ tu, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết hoang dâm vô độ ở trên người hắn.
Chẳng lẽ, sau khi đánh mất giang sơn thì tân hoàng đổi tính, trở thành một con người khác? Trương Kiến Xuyên suy đoán.
Thế nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, nếu như mất giang sơn, tân hoàng bị đả kích thay đổi thành con người khác thì hắn nhất định phải nỗ lực tu luyện, để mình trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó tìm lại giang sơn của mình.
Thế nhưng tân hoàng lúc này không hề có hứng thú với công pháp bí kíp, thậm chí hoàn toàn không có ý định muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi ngày hắn đều lật xem sách cổ, những quyển sách cổ này ở trong mắt đệ tử Thần Hành môn chính là “sách giải trí”, không có bao nhiêu đệ tử muốn lãng phí thời gian của mình với “sách giải trí” cả.
– Vì sao bệ hạ lại thích sách giải trí?
Ngày ngày bồi tiếp Lý Thất Dạ vào bí khố, ngày ngày nhìn Lý Thất Dạ đọc những quyển sách giải trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Trương Kiến Xuyên hỏi.
– Trong sách có hoàng kim ốc, trong sách có nhan như ngọc.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Ạch…
Trương Kiến Xuyên nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên. Hắn không tin lời này, theo hắn thấy, lời này chỉ là lời nói mà phàm nhân tự an ủi mình mà thôi.
– Thông cổ thì mới có thể hiểu kim.
Lý Thất Dạ nhìn Trương Kiến Xuyên, cười nhạt.
– Thông cổ hiểu kim.Nguồn truyện audio Podcast
Trương Kiến Xuyên lẩm bẩm, cẩn thận đánh giá câu nói này.
– Thế gian, nếu như ngươi không thể nào đứng ở nơi cao nhất, không thể nào nhìn rõ thế giới này, thì nên làm gì? Như vậy thì hãy đọc nhiều sách, khi ngươi hiểu rõ cổ kim thì sẽ có thể nhìn rõ.
Lý Thất Dạ nói chậm:
– Sự thật đều giấu đằng sau sương mù lịch sử, sự thật luôn có người che giấu nó.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Trương Kiến Xuyên vẫn còn thắc mắc, chuyện này dường như không hề giúp ích gì với tu sĩ bọn họ.
– Ví như Thần Hành Chân Đế của Thần Hành môn các ngươi. Năm đó hắn lĩnh ngộ được bí Hành, chỉ vẻn vẹn là vì hắn có kinh phú hơn người hay sao?
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn Trương Kiến Xuyên, nói lạnh nhạt.
– Chẳng lẽ không phải sao?
Trương Kiến Xuyên nói.
Thần Hành Chân đế cũng chính là thủy tổ của Thần Hành môn. Thần Hành Chân Đế xuất thân Cửu Bí đạo thống, hắn có thể sáng tạo Thần Hành môn không phải chỉ vì hắn là Chân Đế, quan trọng hơn là hắn tìm hiểu được bí Hành trong cửu bí, giúp Thần Hành môn đặt vững căn cơ, đây cũng là nội tình giúp Thần Hành môn vấn đỉnh ngũ cường.
Cửu bí, từ trước tới nay không có môn phái truyền thừa nào nắm giữ đầy đủ, hơn nữa bí Tiền trong cửu bí đã thất truyền lâu lắm rồi.
Đã từng có một thời gian bí Hành cũng thất truyền, mãi cho tới khi Thần Hành Chân Đế xuất hiện, hắn tìm hiểu được bí Hành, từ đó bí Hành lại thấy ánh sáng mặt trời, cũng xuất hiện thêm một thế lực lớn như Thần Hành môn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Là Chân Đế, thiên phú của Thần Hành Chân Đế coi như cũng cao, thế nhưng giữa các Chân Đế thì thiên phú của hắn không hề bắt mắt. Ví dụ như Cửu Bí đạo thống, vạn cổ tới nay có biết bao Chân Đế, Chân Đế kinh diễm cũng không hề ít. Thế nhưng, tại sao Thần Hành Chân Đế lại tìm hiểu được ảo diệu mà không phải là những Chân Đế khác?
Lý Thất Dạ nói thế làm Trương Kiến Xuyên ngạc nhiên, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cửu Bí đạo thống có thể xem là đạo thống cổ lão nhất Đế Thống Giới, thủy tổ của Cửu Bí đạo thống chính là đệ tử của Bão Phác, mà Bão Phác là thủy tổ đầu tiên kể từ khi Tam Tiên Giới có ghi chép, qua đó có thể thấy Cửu Bí đạo thống cổ lão như thế nào.
Có thể nói, từ khi Cửu Bí đạo thống thành lập cho tới nay đã từng xuất hiện không ít Chân Đế, Cửu Bí đạo thống cũng từng trải qua đủ loại hưng suy, tới hôm nay, Cửu Bí đạo thống từng xuất hiện vô số thiên tài.
Những thiên tài này, có thành công trở thành Chân Đế, cũng có trở thành Chân Thần bất hủ vô địch, thành tựu cực kỳ kinh diễm.
Nói đến Chân Đế thì Trịnh Đế cùng Cửu Ngưng Chân Đế là kinh diễm nhất. Bọn họ tuyệt thế vô song, ít ai sánh bằng. Nhất là Trịnh Đế, hắn là lão tổ phục hưng Cửu Bí đạo thống, thậm chí có người còn đặt hắn ngang hàng với thủy tổ Cửu Bí.
Vạn cổ chí kim, Cửu Bí đạo thống xuất hiện không ít nhân vật kinh diễm, thế nhưng người thật sự có thể tìm hiểu cửu bí, nói chính xác hơn là một bí trong cửu bí, thì ít ỏi không nhiều.
Tìm hiểu, không phải ám chỉ tu luyện cửu bí, mà là tìm hiểu cửu bí đã thất truyền từ trong đạo thổ.
Người có thể làm được như vậy, ít ỏi không nhiều, Thần Hành Chân Đế là một trong số đó.
– Chuyện này…
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Trương Kiến Xuyên nhất thời không thể trả lời được.
Bởi vì từ trước tới nay hắn đều cho rằng Thần Hành Chân Đế có thể tìm hiểu được cửu bí là vì hắn có thiên phú tuyệt thế vô song.
Bây giờ nghĩ lại, hình như, theo ghi chép về Chân Đế của Cửu Bí đạo thống thì Thần Hành Chân Đế của bọn họ thật sự không quá xuất chúng, thua xa Trịnh Đế cùng Cửu Ngưng Chân Đế, cũng kém hơn Phá Binh Chân Đế cùng Vạn Trận Chân Đế.
Bởi vì bất kể là Phá Binh Chân Đế hay là Vạn Trận Chân Đế, bọn họ đều có thành tựu vô song.
Chương 3517: Thiên Hạ Nằm Trong Bàn Tay (Thượng)
Ví như Phá Binh Chân Đế, nghe nói hắn đã chế tạo ra một món bảo vật nghịch thiên có thể bắt kịp binh khí của thủy tổ. Là Chân Đế mà có thể chế tạo ra bảo vật như vậy, đúng là rất nghịch thiên.
Còn Vạn Trận Chân Đế thì đồn rằng hắn từng dùng đại trận vây chết hai vị Chân Đế đương thời. Hơn nữa còn có lời đồn nói rằng thực lực của hai vị Chân Đế này không thua kém gì Vạn Trận Chân Đế.
So với bọn họ thì thủy tổ của Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế hình như không có sự tích gì kinh người cả.
Thế nhưng thủy tổ Thần Hành môn của bọn họ lại có thể tìm hiểu được bí Hành, đây là chuyện mà Vạn Trận Chân Đế, Phá Binh Chân Đế cũng không cách nào làm được.
– Không thể phủ nhận rằng thiên phú của Thần Hành Chân Đế không hề tồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Thế nhưng, hắn có thể tìm hiểu bí Hành, không chỉ bởi vì thiên phú của hắn không tồi, mà bởi vì hắn có một thứ, chính thứ này đã giúp hắn hiểu rõ một ít ảo diệu của Cửu Bí đạo thống, chính nó đã giúp hắn tìm hiểu bí Hành.
– Thứ đó là gì?
Trương Kiến Xuyên ngạc nhiên một lúc, sau khi hoàn hồn thì tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, giương cằm, chỉ biển sách ở trước mắt, nói rằng:
– Hiểu biết, chỉ có hiểu biết thì ngươi mới có thể đi được xa hơn, chỉ có thiên phú thôi thì không thể làm được. Có nhiều hiểu biết thì không chỉ giúp ngươi có kiến thức uyên bác, nhìn sử hiểu nay, mà còn giúp ngươi đánh bóng ra một quả đạo tâm.
Nghe xong buổi nói chuyện của Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên cảm thấy lòng mình chấn động. Tuy rằng hắn không hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng lời nói của Lý Thất Dạ giống như đang khoan thai mở ra một cánh cửa cho hắn.
– Hiểu biết phong phú, lại biết cách dùng, tương lai chắc chắn thành đại sự.
Lý Thất Dạ nhìn Trương Kiến Xuyên, nói lạnh nhạt:
– Đáng tiếc, chỉ có mỗi núi kho báu, mà lại không có người biết cách dùng nó.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn biển sách, mỉm cười, lắc lắc đầu.
Nhất thời, Trương Kiến Xuyên ngây người tại chỗ, cẩn thận tiêu hóa lời nói của Lý Thất Dạ, hắn dường như hiểu ra gì đó.
Có quãng thời gian rất dài trong quá khứ Thần Hành môn của bọn họ lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn. Có thể nói, Thần Hành môn của bọn họ nhờ vào hệ thống tình báo hoàn thiện đã chiếm được rất nhiều bí mật của Đế Thống Giới, chính vì vậy đã mang tới lợi ích khổng lồ cho Thần Hành môn.
Trong thời đại đó, khi có chuyện lớn xảy ra thì Thần Hành môn bọn họ luôn có thể giành trước người khác một bước, giúp cho Thần Hành môn thu hoạch được rất nhiều lợi ích sau nhiều lần rung chuyển, cũng giúp bọn họ chiếm ưu thế trong nhiều lần rung chuyển.
Chính vì vậy Thần Hành môn mới từ từ mạnh hơn, cuối cùng trở thành một trong ngũ cường.
Thế nhưng Thần Hành môn ngày càng mạnh mẽ thì ngày càng ít đệ tử phụ trách chuyện này, cũng chính vì vậy tình báo của Thần Hành môn mới xuống dốc không phanh, hơn nữa cũng không còn có ai đọc vô số sách cổ bí văn trong bí khố nữa. Từ đó, bí mật trong tay Thần Hành môn càng ngày càng ít, thậm chí đã không còn chiếm ưu thế nữa.
Đương nhiên, theo cái nhìn của phần lớn lão tổ Thần Hành môn thì với thực lực ngày hôm nay của Thần Hành môn, bọn họ không cần phải ỷ vào những thứ đó như lúc trước nữa. Rất nhiều lão tổ cho rằng, thực lực của Thần Hành môn đã có thể quét ngang bát phương!
Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói xong, Trương Kiến Xuyên chợt hiểu, giống như có một luồng ánh sáng xuất hiện trong sương mù, thắp sáng con tim của hắn, giúp hắn nhìn thấy quang minh, để hắn tìm ra một phương hướng.
Qua mấy hôm nay hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên ngày càng cảm thấy tân hoàng hoàn toàn khác với lời đồn. Trương Kiến Xuyên mơ hồ đoán được một chuyện, rất có thể tân hoàng mà thế nhân biết tới không phải thật sự là tân hoàng, mà chỉ là một lớp vỏ giả tạo mà thôi.
Thế nhưng vì sao tân hoàng lại muốn cho mọi người nhìn thấy lớp giả tạo đó, thậm chí còn làm cho sơn hà sụp đổ nữa. Đây chính là chỗ mà Trương Kiến Xuyên không cách nào nghĩ thông.
Cuộc sống của Lý Thất Dạ ở Thần Hành môn có thể ví như là khổ tăng, làm bạn bên đèn sách, hơn nữa hai tai không quan tâm tới chuyện bên ngoài, thậm chí còn không thèm hỏi câu nào về chuyện bên ngoài.
– Bệ hạ không muốn biết tình hình vương triều hay sao?
Sau khi quen thuộc với Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ làm bạn với đèn sách, căn bản không màng tới thế sự, Trương Kiến Xuyên cảm thấy tò mò.
Bởi vì Trương Kiến Xuyên phụ trách hệ thống tình báo của Thần Hành môn, vì vậy mỗi ngày đều có lượng lớn tin tức từ bên ngoài truyền lại. Tuy hắn không rời khỏi Thần Hành môn, thế nhưng lại biết rất nhiều về tình hình ở bên ngoài.
– Có gì đáng quan tâm chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Đấu Thánh mất lộc, thiên hạ xua đuổi. Thế nhưng, cũng không ai chiếm được cả. Theo đại thế hiện nay của Cửu Bí đạo thống, có ai có thể nắm giữ quyền lực thiên hạ, lại có ai có thể hiệu lệnh thiên hạ?
– Những đạo thống môn phái khác chỉ là hạng tầm thường mà thôi. Người có thể phân chia thiên hạ, đơn giản chỉ có ngũ cường, cộng thêm Đấu Thánh vương triều không mạnh bằng lúc trước! Thế nhưng, ngũ cường cũng được, Đấu Thánh vương triều cũng được, bất kể là cái đám gọi là quân đoàn trưởng, hay là Chân Thần, hay là năm lão tổ chí tôn của các ngươi, có ai phục ai chứ? Không ai có thể khiến mọi người thần phục hết, nên quyền lực trong thiên hạ chỉ có thể gác xó, chỉ có thể để đó thương lượng mà thôi.
Lý Thất Dạ nói.
Nói tới đây thì nhìn Trương Kiến Xuyên, cười nói:
– Phong lão đầu mấy ngày hôm nay không ló mắt, chắc đã đi tới hoàng thành rồi. Mấy ngày hôm nay, cái đám gọi là năm lão tổ chí tôn chắc đang rống giọng ở hoàng thành nhỉ. Nhưng cho dù bọn họ rống rách họng thì cũng không thể khiến ai phục ai cả.
Câu nói của Lý Thất Dạ khiến cho Trương Kiến Xuyên chấn động tại chỗ, miệng ngoác thật lớn, nhất thời không nói ra lời.
Bởi vì Lý Thất Dạ đã nói rõ ràng thế cuộc của thiên hạ. Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng nói, vậy mà lại nói chính xác về đại thế của thiên hạ.
Cũng giống như Lý Thất Dạ nói, tuy rằng nước đã mất, quyền uy của Thái Thanh Hoàng vỡ vụn chỉ sau một đêm, khiến cho Cửu Bí đạo thống trong một đêm mất chủ. Thế nhưng ở Cửu Bí đạo thống lại không ai phục ai, không giống như Thái Thanh Hoàng có thể trấn áp bát phương, cũng không giống tân hoàng có được quyền thừa kế hợp pháp.
Chương 3518: Thiên Hạ Nằm Trong Bàn Tay (Hạ)
Vì vậy, tuy rằng Binh Trì thế gia đã công phá hoàng thành, thế nhưng không ai có thể ngồi lên ngai vị cả, cũng không ai có thể nắm giữ quyền lực của Cửu Bí đạo thống như ý nguyện.
Bởi vì bất kể ai trong ngũ cường cũng không cho phép phe còn lại nắm giữ cán quyền lực, Thái Thanh Hoàng thứ hai tuyệt đối không thể xuất hiện, cục diện tốt nhất của Cửu Bí đạo thống đó chính là kiềm chế lẫn nhau.
Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn, các phe nhân mã đều đang giằng co ở hoàng thành, ngũ cường, Đấu Thánh vương triều cùng quân đoàn của các truyền thừa lớn đều xuất hiện ở hoàng thành, trong ngoài hoàng thành bị bao vây kín kẽ.
Lúc này hoàng thành tụ tập lượng lớn binh mã của ngũ cường, thậm chí ngay cả lão tổ chí tôn cũng không giữ được bình tĩnh, tự mình tọa trấn. Dù sao thì hoàng quyền biến động cũng có liên quan tới đại kế vạn năm của mọi môn phái, bất kể là Thần Hành môn hay là Lâm Hải các, không có bất kỳ môn phái truyền thừa nào muốn từ bỏ.
Chính bởi vì vậy, Thần Hành môn là một trong ngũ cường nên đương nhiên sẽ không từ bỏ, Phong Thần đích thân tọa trấn hoàng thành, lớn mạnh thanh thế cho Thần Hành môn.
Trương Kiến Xuyên ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ, hắn không ngờ rằng Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng thôi mà lại nói rõ ra đại thế của thiên hạ. Hơn nữa mấy hôm nay Lý Thất Dạ không bước chân ra khỏi cửa, thế mà vẫn nắm rõ đại thế của thiên hạ trong lòng bàn tay, đúng thật là quá khó tin.
Trương Kiến Xuyên thán phục một tiếng, lấy lại bình tĩnh, nói nhỏ
– Bẩm bệ hạ, lão tổ tông đúng thật là đang ở hoàng thành.
– Vỏ trúc múc nước, công dã tràng mà thôi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói:
– Ngũ cường cũng được, năm lão tổ chí tôn cũng được, một ngày nào đó bọn họ sẽ phát hiện đây chỉ là hành động mù quáng mà thôi. Giang sơn này nên là của ai, thì là của người đó, những người khác chỉ là vai hề nhảy nhót trên sân khấu mà thôi, chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi. Người có thể thật sự quyết định kết quả của Cửu Bí đạo thống, đó chính là người đánh cờ.
Nói tới đây thì bật cười.
Trương Kiến Xuyên nghe không hiểu, hỏi nhỏ:
– Bệ hạ, ai mới là người đánh cờ?
– Sau này người sẽ biết.
Lý Thất Dạ cười thần bí, nói rằng:
– Đáp án thường nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi đáp án được vạch trần thì sẽ có rất nhiều người cảm thấy khó tin. Thế nhưng, có câu nói cũ rích này nói rất hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Ai mới thực sự là người chơi cờ thì không thể nói chắc. Có mấy người tự cho mình là người đánh cờ, thế nhưng hắn không biết rằng mình chỉ là một con cờ trên bàn cờ mà thôi.
Trương Kiến Xuyên không khỏi rùng mình. Tuy rằng hắn không hoàn toàn hiểu rõ câu nói này, cũng không biết người chơi cờ sau màn là ai, thế nhưng hắn lại biết rõ, có chuyện lớn sắp sửa xảy ra, hơn nữa còn là chuyện lớn như trời.
Bí khố tuy rằng rất nhiều, thế nhưng sau khi Lý Thất Dạ đọc qua thì cũng nhìn ra được bảy tám phần, tin tức có thể lục lọi đều bị hắn lục lọi ra. Có thể nói, hắn đã nắm chắc về vật mà hắn muốn.
– Chẳng phải thủy tổ của các ngươi để lại một khối bia không chữ hay sao?
Một hôm, Lý Thất Dạ khép sách, ngước đầu nhìn Trương Kiến Xuyên.
Trương Kiến Xuyên gật đầu, nói rằng:
– Đúng vậy, Vô Tự Bi nằm ở tổ phong.
– Cũng thế, đi xem đi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói rằng:
– Thần Hành môn các ngươi đã không còn thứ gì đáng xem nữa, đi xem xem cái thứ được gọi là Vô Tự Bi của các ngươi rốt cuộc có chỗ gì đặc biệt.
Trương Kiến Xuyên ngạc nhiên. Hắn hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ nhiều ngày như vậy, nhưng Lý Thất Dạ lại không hề bước chân ra khỏi cửa, chưa từng đi tới nơi nào khác. Thế mà chớp mắt lại muốn đi xem Vô Tự Bi, điều này khiến hắn vô cùng bất ngờ.
– Tiểu nhân đi chuẩn bị thay bệ hạ.
Trương Kiến Xuyên vội vàng trả lời, đi dàn xếp cho Lý Thất Dạ.
Sau khi Trương Kiến Xuyên dàn xếp xong thì lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ đi tới tổ phong, đi xem Vô Tự Bi.
Đồn rằng tổ phong của Thần Hành môn chính là nơi Thần Hành Chân Đế tĩnh tu, về sau nơi này trở thành nơi để các đời đệ tử của Thần Hành môn tưởng nhớ tổ sư.
Tổ phong là ngọn núi cao nhất Thần Hành môn, nguy nga chót vót. Trên tổ phong cổ điện san sát, thế nhưng khiến mọi người cảm thấy hứng thú nhất đó chính là Vô Tự Bi dựng trên đỉnh núi.
Vô Tự Bia đặt ở gần vách trên đỉnh núi, đồn rằng Vô Tự Bi là do chính tay Thần Hành Chân Đế dựng, hơn nữa tấm bia này không hề có chữ viết.
Không ai biết vì sao Thần Hành Chân Đế lại dựng lên một tấm bia không có chữ viết như vậy, có người nói rằng Thần Hành Chân Đế muốn thử thách hậu nhân, trong Vô Tự Bi có vô địch thuật. Cũng có người nói Vô Tự Bi là tiên tài từ thiên ngoại rơi xuống, Thần Hành Chân Đế dựng Vô Tự Bi ở nơi này là để hậu thế tìm hiểu.
Thế nhưng kể từ khi Thần Hành môn thành lập cho tới hôm nay thì chưa có ai tìm hiểu được khối Vô Tự Bi này. Sau Thần Hành Chân Đế thì Thần Hành môn cũng từng có Chân Đế, cũng từng có Chân Thần bất hủ vô địch, thế nhưng vẫn không thể tìm hiểu được cái gì từ khối Vô Tự Bi này cả.
Về sau Thần Hành môn từng mời thiên tài của Mộc gia Mộc Thiếu Thần đến tìm hiểu khối bia đá này, thế nhưng cũng không thể hiểu nổi. Vì vậy chuyện có liên quan tới khối Vô Tự Bi vẫn còn là bí ẩn.
Không ai biết Vô Tự Bi cất giấu bí mật gì, cũng không ai biết năm đó Thần Hành Chân Đế dựng Vô Tự Bi ở nơi này cuối cùng là vì mục đích gì.
Mặc dù trước giờ không có ai tìm hiểu được Vô Tự Bi, thế nhưng vẫn có rất nhiều đệ tử Thần Hành môn tới nơi này tìm hiểu, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện trên người mình.
Trương Kiến Xuyên bồi tiếp Lý Thất Dạ đi tới tổ phong, đi quan sát Vô Tự Bi.
Ở Thần Hành môn, các ngọn núi đều chìm nổi trong mây. Từ chỗ Lý Thất Dạ đi tới tổ phong phải đi qua những ngọn núi này, phải đi qua từng cây cầu vắt ngang hư không.
Khi Trương Kiến Xuyên bồi tiếp Lý Thất Dạ đi tới tổ phong thì trên đường gặp gỡ không ít đồng môn sư huynh đệ, cũng gặp gỡ không ít trưởng bối trong tông môn.
Thần Hành môn là một trong ngũ cường của Cửu Bí đạo thống, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nội tình vô cùng hùng hậu. Tuy rằng Thần Hành môn giấu cao trên bầu trời, hệt như rời xa thế gian huyên náo, thế nhưng tổ địa của Thần Hành môn không hề quạnh quẽ, cũng không điêu linh, đệ tử của Thần Hành môn có hơn vạn người, có thể nói tổ địa của Thần Hành môn rất náo nhiệt.
Chương 3519: Vô Tự Bi
– Nhị sư huynh…
Trên đường đi gặp gỡ không ít đồng môn sư huynh muội, bọn họ đều chào hỏi Trương Kiến Xuyên.
Trương Kiến Xuyên ở Cửu Bí đạo thống không hề có danh tiếng, thế nhưng ở Thần Hành môn thì hắn có địa vị rất cao. Dù sao làm nhị đệ tử của Thần Hành môn cũng là một loại tượng trưng cho thực lực.
Huống chi, bất kể thiên phú tu hành hay là cách xử sự làm người thì Trương Kiến Xuyên đều được sư huynh muội của Thần Hành môn kính yêu.
Trương Kiến Xuyên nhìn thấy sư huynh muội thì cũng gật đầu hỏi thăm.
Nhìn thấy Trương Kiến Xuyên cung kính hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ, không ít đồng môn sư huynh muội cảm thấy kỳ lạ. Trương Kiến Xuyên là nhị sư huynh của Thần Hành môn, ở Thần Hành môn trưởng bối cần hắn tự mình hầu hạ cũng không có mấy.
Thế nhưng người thanh niên này thoạt nhìn thì không lớn hơn Trương Kiến Xuyên là mấy, hơn nữa vừa nhìn thì biết ngay người thanh niên này chỉ là một tiểu tu sĩ mới nhập môn mà không phải là cường giả thiên tài có thể quét ngang cửu thiên thập địa.
Một người thanh niên như vậy tại sao phải cần nhị sư huynh cung kính hầu hạ? Nhất thời, không ít đồng môn sư huynh muội không biết chuyện cảm thấy hiếu kỳ.
– Sư huynh, người này là ai?
Có đồng môn sư muội nhìn thấy Trương Kiến Xuyên tự mình hầu hạ thì đi tới hỏi thăm.
Trương Kiến Xuyên vô cùng cẩn thận với câu hỏi này, mỉm cười trả lời:
– Là một vị khách quý của Thần Hành môn chúng ta.
Không thể không thừa nhận, Trương Kiến Xuyên là một người rất chu đáo, lời nói không thể có chỗ sai sót.
Đương nhiên, trên thế gian này không có bức tường nào mà không lọt gió cả. Lý Thất Dạ ở lại Thần Hành môn lâu như vậy, từ lâu đã có một ít đệ tử địa vị cao cả biết được thân phận của hắn.
– Người bên cạnh nhị sư huynh là ai? Thế mà lại cần tới nhị sư huynh hầu hạ.
Có đệ tử hỏi sư huynh sư tỷ ở bên cạnh mình.
Sư huynh sư tỷ nhìn Lý Thất Dạ, hừ một cái, nói rằng:
– Hắn chính là tân hoàng!
– Tân hoàng…
Có sư muội nhỏ tuổi nghe thế thì hít lạnh một hơi, nói nhỏ:
– Hắn chính là tân hoàng đã mất nước đó hả? Là hoàng đế đoản mạng nhất Đấu Thánh vương triều?
Có sư tỷ cười lạnh, nói rằng:
– Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai nữa. Cẩu hoàng đế hoang dâm vô độ, không mất nước mới là chuyện lạ. Có thể giữ được tính mạng là phúc ba đời rồi.
Thái độ của vị sư tỷ này rất xem thường. Nàng sớm nghe tân hoàng hoang dâm vô đội, đối với loại nam nhân vô năng háo sắc như vậy, nàng rất xem thường. Vì nữ nhân mà phá hủy giang sơn, nam nhân như vậy chính là thứ rác rưởi.
– Suỵt, đừng nói lớn tiếng như vậy.
Có một vị sư tỷ khác nói nhỏ:
– Dù sao thì hắn cũng là khách của chúng ta.
– Thì có sao.
Có sư huynh cười lạnh, nói rằng:
– Bây giờ đã không phải là thời đại của Đấu Thánh vương triều nữa, hắn còn tưởng rằng thiên hạ này vẫn còn nằm trong tay hắn sao? Một tên hoàng đế hoang dâm vô độ, một tên rác rưởi, hắn không xứng với thánh nữ của chúng ta.
– Đúng vậy.
Vị sư tỷ nọ lập tức phụ họa:
– Sư tỷ của chúng ta chính là thiên chi kiêu nữ, thiên phú hơn người, chính là minh châu của Thần Hành môn chúng ta. Thánh nữ toàn diện vừa xinh đẹp vừa có thiên phú như sư tỷ của chúng ta, chỉ có tuyệt thế tuấn kiệt mới có thể xứng đôi. Cái thứ rác rưởi vì sắc đẹp mà đánh mất giang sơn này thì làm sao có thể xứng với sư tỷ của chúng ta chứ.
Chẳng trách đệ tử của Thần Hành môn lại có ý kiến với Lý Thất Dạ lớn như vậy, tất cả đều bởi vì Phi Hoa Thánh Nữ của bọn họ.
Trong mắt đệ tử của Thần Hành môn, Phi Hoa Thánh Nữ chẳng những có huyết thống cao quý, mà Phi Hoa Thánh Nữ còn vừa xinh đẹp vừa có thiên phú. Tuyệt thế mỹ nữ như vậy chính là niềm kiêu ngạo của Thần Hành ôn, là hòn ngọc quý trên tay Thần Hành môn.
Ở trong Thần Hành môn, có vô số người hâm mộ Phi Hoa Thánh Nữ, cũng có rất nhiều nam đệ tử trẻ tuổi ái mộ nàng.
Theo bọn họ thấy, Phi Hoa Thánh Nữ gả cho một tên hoàng đế hoang dâm vô độ, háo sắc vô năng chính là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, khiến không ít đệ tử Thần Hành môn căm giận bất bình. Huống chi, hiện nay tân hoàng là vua mất nước nên càng không xứng với Phi Hoa Thánh Nữ của bọn họ. Vì vậy rất nhiều đệ tử Thần Hành môn bất công dùm Phi Hoa Thánh Nữ, cũng xem thường quân mất nước như tân hoàng!
– Hắn chính là tân hoàng đó sao.
Trên đường đi, không ít đệ tử Thần Hành môn chỉ chỉ chỏ chỏ Lý Thất Dạ, nói nhỏ rằng:
– Chính là cái tên hoàng đế hoang dâm vô độ đó sao.
– Bây giờ đã không phải là tân hoàng nữa mà là quân mất nước, chó mất chủ.
Có nam đệ tử khinh thường:
– Bây giờ hắn có chỗ an thân đã không tồi rồi, có thể giữ được tính mạng đã tốt lắm rồi.
– Đúng vậy.
Có đệ tử phụ họa ngay:
– Nếu như không có Thần Hành môn che chở thì hắn đã đi đời nhà ma lâu rồi.
Đám người xì xào bàn tán như thế, Trương Kiến Xuyên nghe cũng cảm thấy khó chịu, áy náy nói với Lý Thất Dạ:
– Bệ hạ chớ để trong lòng, bọn họ chỉ vô tâm nói vậy mà thôi.
Ở bên cạnh Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên không cho rằng Lý Thất Dạ là một tên hoàng đế hoang dâm vô độ, hắn tuyệt đối không giống như lời đồn đãi ở bên ngoài.
Bị chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán xôn xao, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không muốn nói, cũng lười để nói.
Tổ phong cao chọc trời, nguy nga tráng lệ. Trên tổ phong có cổ điện nguy nga, có mây mù khói xanh quanh quẩn. Tổ phong giống như một tòa tiên sơn, sau khi bước lên ngọn núi chính thì càng mang tới cảm giác hùng vĩ, giống như bên dưới ngọn núi chính có một con rồng đang ngủ say, khí thế có thể đánh tan mây trời, phá hủy thiên khung.
Trên vách núi tổ phong có dựng một khối nham thạch, khối nham thạch này được cắm xuống đất, tuy rằng không lún xuống dưới bùn đất, thế nhưng nó lại dựng thẳng bất động, giống như đã cắm rễ ở nơi này.
Khối nham thạch này có màu nâu đỏ, chưa từng trải qua điêu khắc, cũng không có dấu vết của nhân công.
Nó giống như được đào ra từ trên núi rồi đặt ở nơi này, chưa từng được điêu khắc chút nào cả. Thứ đọng lại trên khối nham thạch này, ngoại trừ ngày đêm mưa gió ra thì cũng chỉ có những vết xoa bạc màu.
Trên thực tế, khối nham thạch này có vết xoa là chuyện có thể hiểu được. Bởi vì nó là Vô Tự Bi do Thần Hành Chân Đế dựng lên, trăm nghìn năm vạn năm nay, có vô số đệ tử Thần Hành môn tìm hiểu khối nham thạch này, cũng có vô số đệ tử xoa lên khối nham thạch này, muốn chạm tay để tìm kiếm linh cảm hoặc ảo diệu của nó.
Chương 3520: Phi Hoa Thánh Nữ (Thượng)
Tiếc là từ trước tới nay không ai có thể thành công, khối nham thạch này vẫn là một khối nham thạch. Nó giống như là một khối nham thạch bình thường, ngoài ra thì không còn gì cả.
Trên thực tế trăm nghìn vạn năm nay đã có vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm của Thần Hành môn tới tìm hiểu khối nham thạch này, thế nhưng cũng chưa bao giờ thành công. Ngay cả tuyệt thế thiên tài Mộc Thiếu Thần của Mộc gia mà trước đây Thần Hành môn từng mời tới cũng không thể tìm hiểu được bất kỳ thứ gì từ khối nham thạch này cả.
Thế nhưng, các đời đệ tử của Thần Hành môn đều tin chắc khối nham thạch này tuyệt đối có giá trị, bằng không thì thủy tổ Thần Hành Chân Đế cũng sẽ không vô duyên vô cớ dựng nó ở nơi này, chỉ có điều đệ tử hậu thế không thể tìm hiểu thấu đáo nó mà thôi.
Ở trước Vô Tự Bi có một cái chòi nghỉ mát. Đây là một cái chòi nghỉ mát rất lớn, có thể chứa tới mấy trăm người. Khi Lý Thất Dạ cùng Trương Kiến Xuyên đi tới chòi nghỉ mát này thì đã có không ít đệ tử đang ở đây tìm hiểu Vô Tự Bi. Đương nhiên cũng có một số ít đệ tử dán chặt cơ thể của mình lên mặt nham thạch, muốn dùng cơ thể của mình cảm nhận bia đá, xem thử xem có cảm nhận được thứ gì hay không.
Sau khi Trương Kiến Xuyên dẫn Lý Thất Dạ đi vào chòi nghỉ mát thì không ít đệ tử nhìn lại đây, cũng có không ít đệ tử chào hỏi Trương Kiến Xuyên.
Sau khi tới chòi nghỉ mát thì Trương Kiến Xuyên không hề nói nhiều, lập tức bày sẵn ghế dựa cho Lý Thất Dạ, đốt nhang thơm cho Lý Thất Dạ, tạo ra hoàn cảnh thoải mái để Lý Thất Dạ yên tĩnh ngộ đạo.
Khi Lý Thất Dạ ngồi xuống ghế nhìn Vô Tự Bi thì Trương Kiến Xuyên không nói không rằng, bắt lửa ngay trong chòi nghỉ mát để pha nước trà cho Lý Thất Dạ
Phong Thần phái Trương Kiến Xuyên hầu hạ Lý Thất Dạ cũng không phải là không có đạo lý. Bởi vì chỉ cần ra lệnh thì Trương Kiến Xuyên sẽ làm tốt nó, sẽ không lười biếng.
Chính bởi vì có mệnh lệnh của Phong Thần nên Trương Kiến Xuyên sẽ không vì Lý Thất Dạ là quân mất nước mà lơ là hắn. Trái lại hắn vẫn hầu hạ Lý Thất Dạ một cách cẩn thận, một cách nghiêm túc.
Nhìn thấy Trương Kiến Xuyên hầu hạ Lý Thất Dạ, còn Lý Thất Dạ thì coi là chuyện đương nhiên, không ít đệ tử Thần Hành môn cảm thấy không thoải mái. Lý Thất Dạ tự cao tự đại như vậy, chính là nhục nhã nhị sư huynh của bọn họ, là bắt nạt Thần Hành môn bọn họ.
– Hừ, một tên quân mất nước mà thôi, thế mà lại bưng cái giá lớn như thế. Bộ tưởng rằng nơi này là Đấu Thánh vương triều, tưởng rằng giang sơn này là của hắn sao.
Có đệ tử cảm thấy khó chịu, hừ lạnh nói rằng.
– Đúng vậy, cũng chỉ có nhị sư huynh mới tốt tính được như vậy. Đổi lại là ta thì ta chẳng thèm hầu hạ đâu.
Có sư đệ nhìn Lý Thất Dạ xem thường.
Đám người xì xào bàn tán, Lý Thất Dạ làm như không nghe thấy mà chỉ lo nhìn khối bia đá trước mắt.
Lúc này đôi mắt của Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, giống như đang nhìn thấu tấm bia đá này vậy. Dường như dưới con mắt của hắn, tấm bia đá này không còn chỗ để lẩn trốn.
Lúc này Lý Thất Dạ ngồi yên tại chỗ, không có tiếng vang kinh thiên, cũng không có khí thế dọa người. Hắn chỉ ngồi đó, lười biếng nhìn ngắm biển mây.
Thế nhưng Trương Kiến Xuyên đang đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ thì lại có cảm giác. Ngay lúc này, Trương Kiến Xuyên đang châm trà cho Lý Thất Dạ cảm thấy như đang đứng ở cạnh thâm uyên. Lúc này, Lý Thất Dạ giống như hóa thân thành thâm uyên sâu không lường nổi, bất kể một ai rơi xuống đó thì cũng đều chết không có chỗ chôn. Hơn nữa thâm uyên này sâu không có đáy, mãi mãi cũng không thể nào rơi xuống được dưới đáy.
Vì vậy Trương Kiến Xuyên đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ thoáng run, bản năng nảy sinh cảm giác sợ hãi. Khi này, hắn cảm thấy như thâm uyên kinh khủng muốn nuốt chửng mình, làm cho hai chân của hắn nhũn ra.
Lúc này Trương Kiến Xuyên cảm nhận được sự kinh khủng của Lý Thất Dạ. Trên người của hắn không có thần uy kinh thiên, cũng không có khí tức đắng sợ, thế nhưng ở bên dưới cơ thể bình thường này lại ẩn chứa một thứ sức mạnh có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ, hắn giống như là thâm uyên kinh khủng nhất thế gian, bất luận là ai rơi xuống thâm uyên này thì cũng sẽ vạn kiếp bất phục, mãi mãi cũng không thể bò lên, sẽ chết không có chỗ chôn.
– Tràn.
Giọng nói hời hợt của Lý Thất Dạ vang lên.
Trương Kiến Xuyên giật mình, khi hoàn hồn lại thì phát hiện nước trà tràn ra khỏi chén. Hắn vội vàng lau khô, sau đó lặng lẽ lui ra phía sau, không dám nói nhiều, sợ rằng sẽ quấy rầy Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi trong chòi nghỉ mát quan sát Vô Tự Bi, không ít đệ tử Thần Hành môn đang có mặt ở đây nhìn nhau. Bọn họ không ngờ rằng tên quân mất nước Lý Thất Dạ này lại có hứng thú với Vô Tự Bi của Thần Hành môn.
– Hắn… chẳng lẽ hắn đến đây tìm hiểu Vô Tự Bi của chúng ta à?
Có đệ tử Thần Hành môn nhìn nhau, nói.
Bởi vì bọn họ rất khó tưởng tượng tân hoàng bất tài trong lời đồn đãi lại có hứng thú với Vô Tự Bi, đúng là quá bất hợp lí.
– Chắc là thật, xem ra hắn thật sự cảm thấy hứng thú với Vô Tự Bi của chúng ta.
Có sư tỷ cẩn thận quan sát Lý Thất Dạ, thấy Lý Thất Dạ thật sự nhìn Vô Tự Bi, dáng vẻ như đang tìm hiểu Vô Tự Bi, cảm thấy Lý Thất Dạ đúng là đang tìm hiểu Vô Tự Bi của bọn họ.
Nghe vậy, không ít đệ tử có mặt ở đây nhìn nhau, cảm thấy khó mà tin nổi. Tân hoàng hoang dâm vô độ, bất tài háo sắc trong truyền thuyết lại đột nhiên muốn tìm hiểu Vô Tự Bi của Thần Hành môn, hơn nữa Vô Tự Bi này còn là thứ trăm nghìn vạn năm nay không ai có thể tìm hiểu được, đúng thật là quá khó tin.
– Không biết tự lượng sức mình.
Có sư huynh cười nhạo.
Có sư tỷ gật đầu nói rằng:audio coi am
– Vô Tự Bi của chúng ta trăm nghìn vạn năm nay không có ai có thể hiểu thấu, không nói xa, chỉ nói những năm gần đây, thiên tài lợi hại nhất Đế Thống Giới là Mộc Thiếu Thần từng đến đây tìm hiểu thế nhưng cũng không thể thu hoạch được cái gì thì càng khỏi phải nói tới tên vua mất nước hoang dâm vô độ như hắn.
– Đúng vậy, hắn cho rằng đây là đồ chơi nhà chòi sao? Vô Tự Bi chỉ có thiên tài độc nhất vạn cổ mới có thể tham ngộ, những người khác vốn không thể tìm hiểu được.
Một vị sư muội phụ họa.
Có sư huynh khinh thường nói rằng:
– Hạng người vô năng như thế thì làm sao có thể so sánh với Mộc Thiếu Thần chứ. Có khi muốn làm chuyện khác người để kiếm tiếng, nhưng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Hạng người bất tài háo sắc như vậy, chỉ thích hợp làm con nhà giàu phá sản mà thôi.