Đế Bá Audio Podcast
Tập 702 [Chương 3506 đến Chương 3510]
❮ sautiếp ❯Chương 3506: Hoàng Thành Phá (Thượng)
Nhất thời, mọi người cùng nhìn Thang Hạc Tường. Mọi người biết, cùng là thiên tài của Cửu Bí đạo thống, Thang Hạc Tường đã từng thua trong tay Bát Trận Chân Đế, có thể nói hai người bọn họ là kẻ thù của nhau. Hôm nay gặp mặt trên chiến trường, không biết có đánh với nhau một trận hay không.
Trên thực tế, rất nhiều người cảm thấy trái tim thắt chặt. Quân thủ vệ là một trong bảy quân đoàn lớn, vì vậy thực lực rất mạnh mẽ. Huống chi Quát Thương thành nội tình sâu dày, có Quát Thương thành làm chiến trường, sức mạnh của quân thủ vệ sẽ mạnh hơn, đòn sát thủ cũng sẽ mạnh hơn.
Nếu như quân thủ vệ thật sự muốn tử thủ Quát Thương thành, cho dù Bát Trận Chân Đế có thể đánh thắng Quát Thương thành thì cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Khi Bát Trận Chân Đế tổn thất nặng nề thì chẳng phải sẽ tạo thời cơ tốt cho đám người Lâm Hải các hay sao? Khi đó chính là lúc ba thế lực lớn còn lại làm ngư ông đắc lợi.
Vì vậy bây giờ thái độ của Thang Hạc Tường rất quan trọng. Mọi người muốn biết, Thang Hạc Tường sẽ tử thủ hoàng thành, hay là đổi cờ phản chiến? Trong thời gian ngắn, bầu không khí trở nên nặng nề.
– Thang tướng quân, tân hoàng thoái vị thì Đấu Thánh vương triều vẫn còn, năm quân đoàn lớn vẫn sẽ là của Đấu Thánh vương triều.
Lúc này, quân đoàn trưởng của những quân đoàn khác cũng vội vàng khuyên nhủ Thang Hạc Tường.
– Chúng ta chỉ muốn tân hoàng thoái vị, minh chủ lên cầm quyền, chứ không phải là muốn phản bội vương triều.
Những tướng quân khác cũng vội nói.
Dù sao, mọi người đều biết rằng quân thủ vệ hoàng thành chính là một cục xương khó gặm. Muốn gặm được hoàng thành, nhất định phải trả một cái giá không thể nhỏ.
– Bệ hạ, không hay rồi, Thang tướng quân đã phản chiến, bệ hạ mau chạy thôi!
Khi hoàng cung rối loạn rối tinh rối mù thì có một lão thần đang chạy trốn nhìn thấy Lý Thất Dạ còn thảnh thơi ở lại hoàng cung ngắm tranh, trước khi chạy trốn, hắn quát lớn.
Nhìn thấy lão thần này cõng cái túi đầy ních, Lý Thất Dạ không vạch trần, chỉ phủi tay cười nói:
– Đi đi, tự ta có chừng mực.
– Bệ hạ hãy bảo trọng.
Thấy Lý Thất Dạ không có ý muốn đi, lão thần vái một cái, sau đó chạy mất dép.
Mặc dù giang sơn đã ngã, hoàng cung chắc chắn sẽ bị phá, thế nhưng không có ai muốn bắt Lý Thất Dạ tìm phản quân lĩnh thưởng cả.
Mặc dù mọi người đều nói rằng tân hoàng hoang dâm vô độ, thế nhưng cung nữ, thái giám cùng các lão thần lại không thấy tân hoàng hoang dâm vô độ ở đâu hết.
Trái lại, tân hoàng rất rộng rãi. Khi giang sơn sụp đổ thì để mặc người trong hoàng cung chạy trốn, hơn nữa còn mặc cho mọi người cướp đoạt bảo vật trân phẩm bên trong hoàng cung, không hề nhúng tay can thiệp. Vì vậy mặc dù có rất nhiều thái giám, lão thần vội vàng thoát thân, thế nhưng không có ai vô lương tâm bắt tân hoàng tìm phản quân lĩnh thưởng hết.
Theo bọn họ thấy thì tân hoàng đối đãi với bọn họ rất tốt. Nếu như khi giang sơn sụp đổ mà bọn họ còn bắt tân hoàng tìm phản quân lĩnh thưởng thì cũng quá vô lương tâm, cũng quá vong ân phụ nghĩa.
Vì vậy bên trong hoàng cung xuất hiện một cảnh tượng rất thú vị. Chúng cung nữ, thái giám, lão thần hối hả chạy trốn. Hơn nữa khi bọn họ chạy trốn còn không quên vơ vét bảo vật trân phẩm bên trong hoàng cung.
Còn Lý Thất Dạ thì lại một thân một mình đi dạo trong hoàng cung, rất tự tại, rất tiêu dao. Chết người hơn là, có cung nữ, lão thần đang cướp đoạt bảo vật trân phẩm nhìn thấy Lý Thất Dạ đi lướt qua thì còn có thể khom lưng kêu “bệ hạ”, rồi sau đó tiếp tục vơ vét bảo vật trân phẩm.
Cảnh tượng này rất tự nhiên, rất hài hòa, dường như không hề có một chút xung đột nào cả.
“Két két két…” Tiếng cửa thành nặng trịch vang lên. Thang Hạc Tường ra lệnh, quân thủ vệ cuối cùng cũng mở cửa thành Quát Thương thành, cho phép năm quân đoàn lớn cùng quân đoàn của Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc đi vào hoàng thành.
Từ đây, Thang Hạc Tường đạt thành thỏa thuận với Bát Trận Chân Đế cùng quân đoàn trường của các quân đoàn. Thang Hạc Tường lâm trận phản chiến, đứng chung chiến tuyến với Bát Trận Chân Đế.
Thấy vậy, không ít người thở dài, có giáo chủ nói nhỏ:Nguồn truyện audio Podcast
– Cuối cùng ngay cả Thang Hạc Tường cũng không thể kiên trì lập trường của mình.
Dù sao, so với năm quân đoàn lớn thì quân thủ vệ được xem là thân binh của Đấu Thánh vương triều. Hơn nữa quân thủ vệ có không ít tướng lãnh xuất thân từ Đấu Thánh vương triều, thậm chí còn xuất thân từ hoàng thất. Chứ không như năm quân đoàn lớn, quân đoàn trưởng của năm quân đoàn lớn đều xuất thân từ những đại giáo cương quốc hoặc các gia tộc ở Cửu Bí đạo thống!
Thang Hạc Tường thì càng xuất thân từ hoàng thất, so với quân đoàn trưởng của năm quân đoàn lớn, lẽ ra hắn phải nên ủng hộ Đấu Thánh vương triều, giữ gìn giang sơn.
Thế nhưng cuối cùng Thang Hạc Tường lại đạt thành thỏa thuận với Bát Trận Chân Đế, đứng chung trận tuyến với phản quân, cùng nhau thảo phạt tân hoàng.
– Cũng không thể trách Thang tướng quân được, chỉ có thể nói là tân hoàng hoang dâm vô độ, nhân thần cộng phẫn.
Cũng có người giải vây cho Thang Hạc Tường.
Nghe vậy, không ít lão tổ chỉ cười trừ, không ai cho rằng cách nói tân hoàng hoang dâm vô độ là thật hết.
Ngồi trên vị trí của tân hoàng, hoang dâm vô độ, cướp đoạt dân nữ chỉ là chuyện cười mà thôi. Làm hoàng đế tay cầm quyền lực chí cao, đừng nói năm, ba cô gái, cho dù hậu cung chứa mấy vạn mỹ nữ thì cũng không có gì là lạ, chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Sai lầm duy nhất của tân hoàng đó chính là không thể giữ được quyền lực trong tay. Nếu như hắn có quyền lực quét ngang cửu thiên thập địa thì làm gì có hoang dâm vô độ, khi đó ngay cả thiên kim như Binh Trì Hàm Ngọc cũng phải cảm thấy gả vào hoàng cung là chuyện vinh hạnh.
Thời đại của Thái Thanh Hoàng, thánh nữ công chúa của những đại giáo cương quốc như Binh Trì thế gia, Lâm Hải các,… khát vọng được gả vào hoàng cung biết mấy, thế nhưng Thái Thanh Hoàng coi thường bọn họ!
Hôm nay tân hoàng chỉ muốn bắt lính Binh Trì Hàm Ngọc mà thôi. Huống chi khi Thái Thanh Hoàng còn tại thế thì Binh Trì thế gia đã đồng ý hôn sự này, cũng kí kết hôn khế. Thế nhưng tân hoàng vô năng, vì vậy Binh Trì thế gia đổi ý.
Hoang dâm vô độ chỉ là một cái cớ để mình hành động một cách đường đường chính chính mà thôi.
Kẻ mạnh ăn kẻ yếu, tất cả lão tổ đều biết đạo lý này. Tân hoàng yếu ớt vô năng, tội danh nào cũng có thể gán lên đầu hắn.
– Xin mời tân hoàng nhượng hiền, để minh chủ thượng vị.
Lúc này Thang Hạc Tượng quát lên. Hắn mang theo binh mã chạy tới hoàng cung.
Chương 3507: Hoàng Thành Phá (Hạ)
Nhìn thiên quân vạn mã bao vây hoàng cung chặt chẽ, không ít người cảm khái. Mấy ngày trước đó Đấu Thánh vương triều vẫn còn cường thịnh vô địch, thế nhưng hôm nay hoàng cung lại bị phản quân bao vây.
Nhìn thấy hoàng cung bị bao vây, mọi người biết tân hoàng xong đời rồi, Đấu Thánh vương triều cường thịnh cũng xong đời rồi. Tân hoàng nhượng hiền, chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này, tiếng nổ “đùng, đùng, đùng…” vang liên hồi. Bát Trận Chân Đế bắt đầu công kích hoàng cung.
Mặc dù lúc này hoàng cung không có một binh một tốt canh gác, thế nhưng hoàng cung lại dâng lên từng tầng phòng ngự kiên cố không gì phá nổi, bảo vệ hoàng cung như thành đồng vách sắt. Tuyến phòng thủ này được các đời Chân Đế của Đấu Thánh vương triều gia trì, lại thêm những bất hủ vô địch như Thái Thanh Hoàng xây kiên cố thêm, cho dù mạnh như Bát Trận Chân Đế thì trong nhất thời nửa khắc cũng không thể công phá được hoàng cung.
Nghe tiếng nổ “đùng đùng đùng” rầm vang, Lý Thất Dạ cười cợt, đi bộ nhàn nhã, đi tới kim loan đại điện, khoan thai ngồi lên long ỷ.
Ngồi trên long ỷ, hắn nhắm hai mắt, giống như đang ngủ. Lúc này hoàng cung to lớn cũng chỉ có một mình hắn, toàn bộ hoàng cung trở nên trống không.
Hơn nữa, bị Bát Trận Chân Đế thảo phạt, tiếng “ầm ầm ầm” vang không dứt, toàn bộ hoàng cung cũng rung chuyển theo.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt, mỉm cười, nói rằng:
– Tới lúc rồi.
“Đùng…” Cuối cùng, đám người Bát Trận Chân Đế liên thủ lại với nhau công phá tuyến phòng thủ của hoàng cung. Chỉ nghe tiếng vỡ vụn “đùng đùng đùng” vang lên, sức mạnh cuồng bá đánh tan tất cả mọi thứ. Chỉ thấy đại điện lầu các đổ nát, bụi bặm tung bay.
– Phá rồi…
Nhìn thấy đám người Bát Trận Chân Đế công phá được hoàng cung, không ít người cảm thấy phấn chấn hô lớn lên. Nhất thời, bên ngoài hoàng thành có vô số con mắt quan tâm theo dõi.
– Xem ra cũng kiên nhẫn lắm, giang sơn sụp đổ rồi mà vẫn có người có thể ngồi yên, lợi hại, bàn cờ này quá thú vị rồi.
Lý Thất Dạ ngồi trên long ỷ, cười nói:
– Cũng thế, xem thử xem con cờ ta đây có tác dụng hay không, có phải là cờ phế hay không.
Nói tới đây, hắn cười đậm.
“Ầm…” Lúc này Bát Trận Chân Đế chưởng một chưởng, núi sụp đất nứt. Chỉ nghe “đùng đùng đùng”, nóc mái kim loan đại điện bị đánh nát, bức tường bốn phía nứt toác, Lý Thất Dạ ngồi yên trên long ỷ xuất hiện trước mặt mọi người.
– Bệ hạ…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không chạy trốn như đã tưởng, không ít người gọi nhỏ. Trong phản quân có không ít người lùi về sau một bước, sắc mặt thay đổi.
Bất kể tân hoàng Lý Thất Dạ hoang dâm vô độ như thế nào, mềm yếu vô năng như thế nào, thế nhưng, hắn cuối cùng cũng là tân hoàng do chính tay Thái Thanh Hoàng lập. Nói cách khác, hắn mới thật sự là hoàng đế hợp pháp, hắn mới là chính thống.
Sau hắn, những người khác ngồi lên hoàng vị đều là soán vị! Dư uy chính thống vẫn còn đó, cho nên khi nhìn thấy tân hoàng ngồi cao trên long ỷ, không ít phản quân chột dạ, lùi về sau một bước.
– Tân hoàng…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi cao trên long ỷ chứ không chạy trốn như mọi người đã tưởng, không ít lão tổ đang quan sát gọi nhỏ, lén lút nhìn nhau.
– Hắn muốn dùng thân tuẫn quốc hay sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi vững trên long ỷ, có người thều thào.
Dù sao, hắn là tân hoàng, nếu như hắn muốn chạy trốn thì đã chạy trốn từ lâu rồi. Thế nhưng hắn vẫn ở lại hoàng cung, cho dù hoàng cung to lớn chỉ còn lại mỗi mình hắn thì hắn vẫn ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
Chuyện này khiến cho không ít người cảm thấy kính trọng. Tất cả mọi người đã chạy hết rồi, nhưng một vãn bối nhỏ yếu như hắn lại ở lại đối mặt với ngàn vạn phản quân. Lòng can đảm này không phải ai cũng có.
– Tiếc là hắn sinh ra trong nhà đế hoàng, chứ thật ra hắn không có tội ác tày trời gì cả.
Có giáo chủ than nhẹ.
So với Thái Thanh Hoàng tàn sát thiên hạ thì những việc làm của tân hoàng chỉ là trò vặt mà thôi. So với Thái Thanh Hoàng hai tay nhuộm đầy máu tươi thì tân hoàng chính là một người lương thiện không biết hại ai.
Tiếc là, hắn là tân hoàng, không thể thoát khỏi số mệnh bị giết.
– Tân hoàng…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi vững trên long ỷ, hai mắt Bát Trận Chân Đế lạnh lẽo, lộ ra sát ý.
Rất hiển nhiên, Bát Trận Chân Đế có dã tâm muốn ngồi thay. Theo hắn thấy, tân hoàng chỉ là rác rưởi mà thôi, còn hắn thì lại là Chân Đế hàng thật giá thật.
Bây giờ một tên rác rưởi ngồi trên hoàng tọa nắm giữ quyền lực đỉnh cao, Chân Đế như hắn làm sao có thể không có dã tâm thay chỗ chứ?
– Ngươi chính là tên tiểu hoàng đế của Bát Trận quốc đúng không.
Lý Thất Dạ ngồi vững trên long ỷ, nhướng mí mắt nhìn Bát Trận Chân Đế.
Bát Trận Chân Đế nghiêm mắt, ánh mắt lấp lánh như một ngôi sao lạnh lẽo, khoan thai nói chậm:
– Ta chính là Bát Trận Chân Đế! Cai quản Vạn Trận quốc!
Bị một tên rác rưởi gọi là tiểu hoàng đế, cho dù Bát Trận Chân Đế độ lượng cách mấy thì cũng cảm thấy khó chịu.
– Chân Đế nhà ngươi chỉ là hư danh mà thôi, tầm nhìn quá hạn hẹp.
Lý Thất Dạ cười cợt, vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Đối mặt với Bát Trận Chân Đế, thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn ngồi vững, hơn nữa còn nói năng chậm rãi, làm cho không ít người nhìn nhau.
Bất kể tân hoàng như thế nào, bất kể trong mắt cường giả hắn chỉ là gà mờ mới nhập môn. Thế nhưng khi ngàn vạn đại quân áp sát, Chân Đế giá lâm mà hắn vẫn có thể trấn định tự nhiên, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để người khác khâm phục. Ít nhất rất ít ai can đảm được như thế.
– Không hổ là dòng dõi của Thái Thanh Hoàng, ít nhất điểm này hắn không làm Thái Thanh Hoàng mất mặt.
Có lão tổ thấy vậy thì thều thào.
Tới giờ vẫn còn có rất nhiều người cho rằng Lý Thất Dạ là con riêng của Thái Thanh Hoàng, bằng không thì Thái Thanh Hoàng sẽ không truyền lại ngôi vị hoàng đế cho hắn.
Bị một tên tu sĩ yếu tới mức không thể yếu hơn nữa bình phẩm, hai mắt Bát Trận Chân Đế phát lạnh, lộ ra sát cơ. Khi một vị Chân Đế lộ ra sát cơ thì sẽ rất đáng sợ, mỗi tia sát cơ đều giống như thần kiếm, khiến người ta không rét mà run.
– Nói xong chưa?
Lúc này, Bát Trận Chân Đế nói lạnh lùng.
– Nói xong.
Lý Thất Dạ vẫy tay, nói rằng:
– Bát Trận quốc của ngươi tính khi nào thì đưa công chúa tới, bên cạnh ta đang cần một nha đầu ấm giường rửa chân.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, không ít người rít lạnh, hai mặt nhìn nhau.
Chương 3508: Quốc Diệt Sơn Hà Phá
– Đúng là kẻ điên.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, không ít người thều thào. Đã không còn đường cứu vãn, hoàng cung to lớn cũng chỉ còn sót lại một mình hắn, thế nhưng đối mặt với Bát Trận Chân Đế mà hắn vẫn còn dám mạnh miệng như trước. Chuyện này khiến cho không ít người phải rít lạnh một hơi, tân hoàng đúng là một kẻ điên, bằng không thì sẽ không vì một người đàn bà mà phái năm quân đoàn lớn tấn công Binh Trì thế gia.
– Không biết sống chết!
Trong nháy mắt, hai mắt Bát Trận Chân Đế tỏa ra sát ý đáng sợ, xòe bàn tay, vỗ nát hư không, vỗ tới Lý Thất Dạ.
– Xong đời…
Nhìn thấy Bát Trận Chân Đế bất ngờ ra tay với Lý Thất Dạ, mọi người không cần nhìn thì cũng đoán được kết quả. Đạo hạnh của tân hoàng yếu tới mức có thể bỏ qua, Bát Trận Chân Đế dùng một ngón tay cũng có thể biến hắn thành tro bụi. Một chưởng này chắc chắn có thể đập tân hoàng thành thịt vụn.
Ngay khi bàn tay của Bát Trận Chân Đế vỗ tới Lý Thất Dạ thì thình lình có tiếng “vèo” vang lên, tiếng động này rất nhỏ, rất ít người nghe thấy. Khi tiếng động cực nhỏ này vang lên thì không gian cũng chấn động một tí.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ ngồi trên long ỷ lập tức biến mất.
“Ầm” Một chưởng của Bát Trận Chân Đế rớt xuống, long ỷ bị đánh nát, thế nhưng Lý Thất Dạ lại biến mất, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
– Người đâu…
Nhìn thấy long ỷ bị đánh nát, còn Lý Thất Dạ thì lại không thấy đâu cả, giống như đã bốc hơi.
– Lẽ nào bị đập thành thịt vụn, hay là thành sương máu bốc hơi luôn rồi?
Nhìn thấy long ỷ tan nát thế nhưng lại không thấy hài cốt của Lý Thất Dạ, có người thấy lạ.
– Không phải, có người ra tay cứu rồi.
Có lão tổ thực lực mãnh mẽ nghiêm mắt, vẻ mặt nghiêm túc, khoan thai nói chậm.
– Được người khác cứu?
Nghe vậy, không ít người chấn động. Người ra tay cứu tân hoàng có tốc độ quá nhanh, rất nhiều người không thể nhìn thấy.
Hơn nữa người cứu tân hoàng từ tay Bát Trận Chân Đế tuyệt đối rất mạnh, bằng không thì Bát Trận Chân Đế đã có thể ngăn cản hắn.
– Là ai đã cứu tân hoàng?
Vô số người thắc mắc, cuối cùng là ai đã cứu tân hoàng? Là Tôn Lãnh Ảnh hay là ai khác? Nghĩ tới Tôn Lãnh Ảnh, vô số người tim gan lạnh lẽo.
Dù sao thì thần uy của Tôn Lãnh Ảnh vẫn còn đó, bóng tối của hắn vẫn còn bao phủ trên bầu trời của Cửu Bí đạo thống.
Lý Thất Dạ bị người khác cứu, Bát Trận Chân Đế hoàn toàn biến sắc. Dù sao người có thể cứu tân hoàng từ tay hắn tuyệt đối mạnh hơn hắn rất nhiều, hơn nữa còn có thể đi lại tự do ngay trước mặt hắn mà không để lộ hình dáng, người này chắc chắn rất kinh khủng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ được cứu, quân đoàn trưởng của sáu quân đoàn lớn cũng biến sắc. Bọn họ đều mở to mắt theo dõi, thế nhưng không ai có thể nhìn thấy là thần thánh phương nào đã cứu Lý Thất Dạ.
– Lục soát, lục soát kỹ vào.
Cuối cùng, Bát Trận Chân Đế ra lệnh, thiên quân vạn mã bắt đầu lục soát hành tung của Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy kết cục này, rất nhiều người nhìn nhau. Tuy rằng Bát Trận Chân Đế đã công phá hoàng cung, thế nhưng tân hoàng lại bị người khác cứu thoát.
Lý Thất Dạ được người khác cứu, sắc mặt của đám người Bát Trận Chân Đế trở nên khó coi, nhất là đám người Thang Hạc Tường.
Chỉ cần tân hoàng còn sống ngày nào thì bọn họ không yên ngày đó. Đối với bọn họ, tân hoàng mà còn sống thì sẽ trở thành tai họa lớn trong lòng bọn họ.
Tương lai, bất kể là ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế, bất kể là ai nắm giữ quyền lực, thế nhưng, chỉ cần tân hoàng còn sống thì ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ danh không chính ngôn không thuận, sẽ bị người khác nói là soán vị.
Hơn nữa, tân hoàng còn sống thì hắn vẫn là hoàng đế hợp pháp. Có ai dám đảm bảo ngày nào đó hắn sẽ không trở thành thẻ đánh bạc trong tay người khác chứ.
– Đấu Thánh vương triều xong rồi, cho dù không sụp đổ thì cũng không tìm lại sự cường thịnh như thời đại của Thái Thanh Hoàng nữa.
Nhìn thấy hoàng cung lộn xộn, có lão tổ cảm khái.
Nhớ ngày đó Thái Thanh Hoàng hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã vô địch, hoàng lệnh vừa ban, không ai dám không tuân. Thế nhưng khi Thái Thanh Hoàng băng hà thì tất cả quyền uy vô thượng đều tan theo mây khói.
Hôm nay, dù Đấu Thánh vương triều còn có thể tiếp tục truyền thừa thì cũng không thể tìm lại sự cường thịnh như năm xưa nữa.
– Đấu Thánh mất lộc, thiên hạ cùng nhau xua đuổi.
Có người cảm khái, nói rằng:
– Tất cả chỉ mới bắt đầu, chưa phải là kết thúc.
Mặc dù tân hoàng binh bại, thế nhưng mọi người đều biết rằng đây chỉ mới là bắt đầu, chứ không phải là kết thúc.
Ở thời đại của Thái Thanh Hoàng, hắn độc tôn thiên hạ, Cửu Bí đạo thống như thiên lôi Thái Thanh Hoàng sai đâu thì đánh đó, Đấu Thánh vương triều chính là chính thống.
Thế nhưng hôm nay Đấu Thánh vương triều sụp đổ, bị người trong thiên hạ xua đuổi. Hôm nay, bất kể ai ngồi vào vị trí của Thái Thanh Hoàng, bất kể ai chấp chưởng thiên hạ thì cũng không thể nào phục chúng được.
Lúc này, bất kể ai lên đài thì cũng không thể phục chúng. Cho dù Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc bắt tay với nhau thì cũng không thể khiến Lâm Hải các, Tĩnh Liên quan, Thần Hành môn thần phục. Bọn họ cùng là thế lực lớn như nhau, nếu như Bát Trận Chân Đế dám ngồi lên đế vị thì bọn họ sẽ không thừa nhận.
Trái lại, nếu như là tân hoàng thì các nơi đều thừa nhận địa vị của hắn, dù sao thì hắn cũng là hoàng đế hợp pháp duy nhất.
Đám người Bát Trận Chân Đế cũng biết rõ cục diện này, chỉ cần tân hoàng vẫn còn sống, những người khác muốn ngồi lên ngai vàng, muốn xưng bá Cửu Bí đạo thống, sợ rằng rất là khó khăn, sẽ không thể phục chúng, không thể được những thế lực lớn thừa nhận, thậm chí ngay cả những đạo thống khác cũng sẽ không thừa nhận địa vị chính thống của bọn họ.
Nghĩ tới chuyện tân hoàng còn sống, nhất thời, không ít người cảm thấy đau đầu.
– Ngày sau, ngọn lửa chiến tranh sẽ thiếu cháy khắp trời.
Có lão tổ thều thào, không cảm thấy lạc quan với thế cuộc trong tương lai.
Khi một chưởng đánh xuống, Lý Thất Dạ không hề nhúc nhích. Hắn không có ý định ra tay, thế nhưng ngay lúc đó thì hắn được người khác cứu thoát.
Khi mở mắt thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Lúc này, trước mắt hắn không còn là hoàng cung nữa, mà là biển mây mênh mông. Lúc này Lý Thất Dạ đứng trên một ngọn cô phong, ngọn cô phong loi này cao chọc trời, biển mây lượn lờ ở ngay dưới chân.
Trên ngọn cô phong này không chỉ có một mình Lý Thất Dạ, mà còn có một ông lão nữa, chính ông lão này đã ra tay cứu Lý Thất Dạ.
Chương 3509: Phong Thần (Thượng)
– Phong lão đầu…
Lý Thất Dạ nhìn ông lão này, nói rằng:
– Ngươi cứu ta làm cái gì? Ta vẫn còn muốn xem kịch mà.
Người cứu Lý Thất Dạ chính là một trong năm lão tổ chí tôn, lão tổ chí tôn của Thần Hành môn… Phong Thần.
Đôi mắt già nua của Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ. Hắn ra tay cứu Lý Thất Dạ, thế nhưng không ngờ rằng tiểu tử này lại không mang ơn. Chết người hơn là, tiểu tử này vẫn còn bưng cái giá của hoàng đế, căn bản không xem lão tổ chí tôn như hắn ra gì cả.
Phải biết rằng khắp Cửu Bí đạo thống cũng chỉ có năm lão tổ chí tôn, bọn họ là lão tổ mạnh mẽ nhất của năm thế lực lớn, đều là Chân Thần bất hủ vô địch. Đừng nói ở tông môn của bọn họ, mà ngay cả ở Cửu Bí đạo thống thì bọn họ cũng là tồn tại cao thượng.
Thế nhưng Lý Thất Dạ căn bản không coi hắn ra gì hết, giống như ở thời đại Thái Thanh Hoàng còn sống, chỉ coi hắn là thần tử.
Phong Thần là lão tổ chí tôn của Thần Hành môn, hắn được mọi người gọi là Phong Thần, là vì hắn như một cơn gió, có thể đi tới bất kỳ đâu.
– Tiểu tử, thái độ cung kính lại một chút.
Phong Thần lạnh lùng nhìn hắn, nói rằng:
– Nếu như lão phu không cứu ngươi thì ngươi đã chết rồi.
– Ngươi cả nghĩ rồi.
Lý Thất Dạ ngồi xuống vách núi, hai chân đong đưa ra ngoài vách núi, nhìn biển mây ở dưới chân, cười nói:
– Ngươi không cứu ta thì cũng có rất nhiều người cứu. Có một con rối hoàng đế trong tay, dư sức hiệu lệnh thiên hạ.
– Tiểu tử ngươi cũng không ngốc nhỉ.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Phong Thần không khỏi nhìn Lý Thất Dạ thêm vài lần. Trong mắt hắn, Lý Thất Dạ chính là một bãi bùn không đắp được tường, là một tên phá của, là một tên công tử bột.
– Kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi không muốn cứu ta, nói không chừng những đại giáo khác cũng sẽ muốn cứu ta.
– Hừ.
Phong Thần hừ lạnh, nói rằng:
– Lão phu cứu ngươi không phải là vì làm con rối hoàng đế! Lão phu cứu cái mạng nhỏ của ngươi là vì nể tình tình cảm với tiên hoàng.
So với những lão tổ chí tôn khác thì Phong Thần cùng Thái Thanh Hoàng khá là thân thiết. Dù sao năm đó Thái Thanh Hoàng cũng có ân dìu dắt hắn. Cũng chính vì vậy, ngày đó hắn mới là người đầu tiên đồng ý chuyện kết hôn.
Vì vậy, hôm nay Phong Thần bất ngờ ra tay, thật sự không phải vì muốn khống chế Lý Thất Dạ làm con rối hoàng đế, mà chỉ vì muốn giữ lại máu mủ cho Thái Thanh Hoàng mà thôi.
– Không quan trọng.
Lý Thất Dạ ngồi trên vách núi, đong đưa chân, hai tay chống đất, nhìn biển mây bồng bềnh dưới chân.
Phong Thần chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. Thái Thanh Hoàng cả đời anh minh thần võ, cả đời vô địch, thế nhưng lại sinh ra một thằng con trai mục rửa như thế này, đúng là khuyết điểm trong cuộc đời của Thái Thanh Hoàng.
– Hiện tại ngươi tu luyện tới trình độ nào, tu luyện công pháp nào?
Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng.
– Cấp mười ba, còn công pháp hả, chỉ luyện tùy tiện, quá dễ, không có gì khó hết.
Lý Thất Dạ trả lời.
Phong Thần nghe vậy thì tức giận muốn trào máu họng. Tên tiểu tử này vừa nhìn là biết đạo hạnh nông cạn, chỉ là một tiểu tu sĩ nhập môn mà thôi. Thế mà lại dám mạnh miệng nói công pháp không hề khó khăn, đúng là dốt nát nên không biết sợ gì hết.
– Không có cấp mười ba!
Phong Thần nói lạnh lùng.
– Há, vậy thì cấp ba.
Lý Thất Dạ nhún vai, cười nói:
– Nhưng mà, con người của ta thích cấp mười ba hơn. Con số mười ba rất có phong cách, rất tôn lên giá trị con người của ta.
Phong Thần lạnh lùng nhìn hắn. Nếu như tên tiểu tử này là đệ tử của Thần Hành môn thì hắn chắc chắn sẽ đạp chết người này. Vừa hung hăng, vừa ngông cuồng, hơn nữa còn vô tri, tên tiểu tử này đúng là một tên khốn kiếp.
– Sao hả, có muốn thử hai bí Đấu, Giả của Đấu Thánh vương triều không?
Lý Thất Dạ nhìn Phong Thần, cười nói.
Phong Thần lườm hắn, giận nổ phổi, cười lạnh nói rằng:
– Hai bí Đấu, Giả? Bằng ngươi mà cũng đòi nắm giữ sao?
Cửu Bí đạo thống có cửu bí, cửu bí này là: Lâm Binh Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành. Đây là một câu chân ngôn vô thượng, đồn rằng câu chân ngôn vô thượng này là do thủy tổ Cửu Bí sáng chế, cũng có người cho rằng là do Bão Phác để lại.
Toàn bộ Cửu Bí đạo thống đều được xây bằng câu chân ngôn này, chín chữ này chính là căn cơ của Cửu Bí đạo thống.
Thế nhưng ở Cửu Bí đạo thống không có truyền thừa nào có thể nắm giữ hoàn chỉnh chín chữ này, có thể nắm giữ một chữ là đã lợi hại lắm rồi.
Ví như Đấu Thánh vương triều, nó nắm giữ hai bí Đấu Giả, cho nên mới gọi là Đấu Thánh vương triều.
Ví như Thần Hành môn của Phong Thần nắm giữ bí Hành, cho nên mới gọi là Thần Hành môn.
Trong các đạo thống, ngoại trừ Đấu Thánh Vương triều ra, người duy nhất nắm giữ hai bí chính là Tĩnh Liên quan, những thế lực lớn khác như Lâm Hải các, Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc… đều chỉ nắm giữ một bí mà thôi.
Hai bí Đấu, Giả là căn cơ lớn nhất của Đấu Thánh vương triều. Ở Đấu Thánh vương triều, người có thể thực sự tiếp xúc với hai bí Đấu, Giả không nhiều, đến cả hoàng đế độc tôn thiên hạ như Thái Thanh Hoàng cũng không thể dễ dàng truyền hai bí Đấu, Giả cho Lý Thất Dạ được.
Vì vậy, đạo hạnh nông cạn như Lý Thất Dạ, Phong Thần căn bản không tin hắn có thể nắm giữ hai bí Đấu Giả. E rằng ngay cả cơ hội nhìn qua cũng không có, nên càng khỏi phải nói tới chuyện tu luyện.
– Không tin thì thôi.
Lý Thất Dạ nhún vai, cười thản nhiên.
– Trước đây ngươi ở nơi nào?
Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ, hỏi.
Trên thực tế, là một trong năm lão tổ chí tôn, Phong Thần cũng có phần ngạc nhiên với thân thế của Lý Thất Dạ. Bọn họ đoán rằng Lý Thất Dạ là con riêng của Thái Thanh Hoàng.
Thế nhưng như vậy thì có vấn đề rồi. Nếu như Lý Thất Dạ là con riêng của Thái Thanh Hoàng, như vậy thì mẹ của hắn là ai? Dù sao nhân vật như Thái Thanh Hoàng, nữ nhân có thể lọt vào mắt hắn chắc chắn không phải là hạng phụ nữ tầm thường, chắc chắn là người có lai lịch lớn.
Thậm chí, năm lão tổ chí tôn vẫn còn thắc mắc về đứa con riêng Lý Thất Dạ này.
Bởi vì mọi người biết Thái Thanh Hoàng chỉ có một đứa con gái, cũng chính là Cửu Ngưng Chân Đế, thế nhưng đó là chuyện của thời đại trước.
Từ sau khi Cửu Ngưng Chân Đế rời khỏi Đế Thống Giới thì Thái Thanh Hoàng không còn con cái nữa, bên cạnh cũng không có nữ nhân nào hết. Hơn nữa, quan sát độ tuổi thì Lý Thất Dạ chỉ mới hơn hai mươi mà thôi.
Chương 3510: Phong Thần (Hạ)
Vậy thì lại khiến mọi người suy đoán, hai mươi năm trước Thái Thanh Hoàng đã xảy ra chuyện gì.
– Từ trên trời rớt xuống.
Lý Thất Dạ nhún vai, chỉ chỉ bầu trời, cười nói:
– Ngươi chưa nghe nói tới con cưng của ông trời hả? Ta chính là con cưng của ông trời, vì vậy trước đó đương nhiên là ở trên trời rồi. Bằng không, ta làm sao lại trở thành hoàng đế, làm sao trở thành thiên tử chứ. Thiên tuyển chi tử, là nói ta đó.
– Ăn nói bậy bạ!
Chân Thần bất hủ như Phong Thần cũng bị hắn chọc giận không ít, rất muốn giẫm hắn một cái, lạnh lùng nói rằng:
– Thế gian làm gì có thiên tuyển chi tử!
– Ta đây.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngày hôm đó ta đang ở trên trời, bất cẩn nên rớt xuống, bịch một cái, rơi đến Ngân Bí quân đoàn, hoàng thượng vừa nhìn thấy ta thì, oa, đây chính là thiên tuyển chi tử, chắc chắn có năng lực dẫn dắt Đấu Thánh vương triều hưng thịnh, vì vậy lập tức lập ta làm thái tử, đưa giang sơn tươi đẹp cho ta.
Nghe Lý Thất Dạ ăn nói linh tinh, Phong Thần rất muốn tát chết tên tiểu tử này. Ăn nói bậy bạ như vậy, ngay cả quỷ yêu cũng không tin, càng khỏi phải nói tới con người.
Thế nhưng Phong Thần không biết rằng Lý Thất Dạ đang nói sự thật. Ngoại trừ câu “thiên tuyển chi tử” là do hắn thêm vào thì những chuyện khác đều đúng sự thật.
– Tại sao thiên tuyển chi tử nhà ngươi không mang tới sự hưng thịnh cho giang sơn này.
Phong Thần lạnh lùng nhìn hắn, trào phúng hắn, nói rằng:
– Bây giờ giang sơn bị ngươi chơi mất rồi, xem ra thiên tuyển chi tử nhà ngươi không linh nghiệm rồi.
– Vậy là ngươi không hiểu rồi.
Lý Thất Dạ miết Phong Thần, nói thản nhiên:
– Ngươi chỉ nhìn thấy cách nhìn của tục nhân mà thôi, mắt thường phàm thai nhìn gì thì cũng chỉ thấy sương mù, chỉ thấy biểu tượng bên ngoài mà thôi.
Phong Thần bị tên tiểu tử này nói muốn trào máu. Là một trong năm lão tổ chí tôn, hắn ở Phong Thần môn, ở Cửu Bí đạo thống có địa vị cao quý biết mấy. Rất nhiều người nơm nớp lo sợ trước mặt hắn, rất nhiều người không dám thở mạnh trước mặt hắn.
Cho dù là Chân Thần bất hủ thì cũng phải tôn kính hắn.
Thế nhưng tên tiểu tử này lại không coi hắn ra gì, hơn nữa còn nói hắn là tục nhân, mắt thường phàm thai. Ngoại trừ Thái Thanh Hoàng ra thì ở Cửu Bí đạo thống không có ai dám làm như vậy hết. Thế nhưng tên tiểu tử này lại hời hợt không quan tâm, mắng hắn ngay trước mặt hắn!
– Nói vậy ta rất muốn nghe cao kiến của bệ hạ.
Phong Thần tức không nhỏ, cười lạnh một cái, giọng nói đầy trào phúng.
– Được rồi, nếu như ngươi đã thành tâm như thế, vậy thì ta sẽ chỉ điểm nhà ngươi một chút.
Lý Thất Dạ giống như không nghe thấy vẻ trào phúng trong giọng nói của hắn, vẫn bưng dáng vẻ hoàng đế cao thượng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ còn coi mình làm hoàng đế, còn coi mình muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, Phong Thần không khỏi cười khổ. Tên tiểu tử điên này đúng là không tự biết mình gì hết.
– Ngươi nói, Thái Thanh Hoàng có mạnh không? Có vô địch không?
Lý Thất Dạ cười nói.
Nghe Lý Thất Dạ bất ngờ hỏi như thế, Phong Thần ngạc nhiên hồi lâu, sau khi hoàn hồn thì gật đầu, nói rằng:
– Tiên hoàng võ công vô song, là tồn tại số một ở Cửu Bí đạo thống, ở Đế Thống Giới không ai sánh bằng.
Câu nói này của Phong Thần là thật. Mạnh như năm lão tổ chí tôn cũng không dám làm càn trước mặt Thái Thanh Hoàng, bởi vì Thái Thanh Hoàng mạnh hơn bọn họ không ít.
– Vậy ngươi cảm thấy thành tựu của Thái Thanh Hoàng như thế nào? Nhìn khắp Cửu Bí đạo thống, có ai có thể sánh bằng?
Lý Thất Dạ cười nói.
Nghe vậy, Phong Trần suy nghĩ một hồi, nói:
– Nếu chỉ tính thành tựu thì Cửu Bí đạo thống hiện nay không ai có thể so sánh. Trong lịch sử của Cửu Bí đạo thống, công lao của tiên hoàng có thể đuổi kịp Trịnh Đế, không kém cạnh là mấy.
Phong Thần chọn từ cẩn thận, công bằng đánh giá công lao của Thái Thanh Hoàng.
Mặc dù năm thế lực lớn ít nhiều gì cũng có ý chống cự Thái Thanh Hoàng, thế nhưng bọn họ không thể không thừa nhận rằng, Cửu Bí đạo thống có thực lực như ngày hôm nay, có địa vị như ngày hôm nay, có thể chống lại Mộc gia cùng Lý gia, phần lớn là nhờ vào công lao của Thái Thanh Hoàng.
– Như vậy nếu như ta làm một vị vua hiền, luận công lao, ta có thể so với Thái Thanh Hoàng không?
Lý Thất Dạ hỏi.audio coi am
Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ, khẳng định rằng:
– Không thể.
Thử nghĩ mà xem, công lao của Thái Thanh Hoàng có thể bắt kịp Trịnh Đế, mà Trịnh Đế là một trong những vị Chân Đế kinh diễm nhất vạn cổ tới nay. Qua đó có thể thấy công lao của Thái Thanh Hoàng ghê gớm như thế nào.
Đạt tới trình độ này, muốn tiến thêm một bước, khó hơn lên trời. Hiện nay công lao của Thái Thanh Hoàng đã lấn át hậu thế, hậu nhân muốn vượt qua, cực kỳ khó.
– Nếu như giang sơn sụp đổ, mà ta lại ngang trời xuất hiện, quét ngang cửu thiên thập địa, sáng lập vương triều, vạn vực tới kính lễ, đứng trên vạn giới. Ngươi nói xem, công lao này so với Thái Thanh Hoàng thì như thế nào?
Lý Thất Dạ cười nói.
Nghe vậy, Phong Thần ngạc nhiên. Ngay cả Chân Thần bất hủ trải qua vô số sóng gió như hắn cũng cảm thấy chấn động, bởi vì suy nghĩ này quá điên cuồng!
Phong Thần không trả lời, Lý Thất Dạ cười nói:
– Đã không thể mang tới công lao vô thượng cho ta, như vậy thì giữ lại giang sơn này có tác dụng gì chứ, chẳng phải là lãng phí thiên tuyển chi tử ta đây sao.
Lâu sau, Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
– Ngươi điên rồi sao?
– Ngươi nói xem ta có điên hay không?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Phong Thần nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này, hắn cảm thấy Lý Thất Dạ có chút giống Thái Thanh Hoàng, không phải giống vẻ ngoài, mà là cách làm việc của hai người, hai người bọn họ đều là kẻ điên.
– Bằng sức một mình ngươi mà muốn trùng kiến giang sơn, quét ngang bát phương, e rằng là chuyện viễn vông.
Phong Thần nói chậm:
– Trừ khi ngươi mạnh hơn tiên hoàng!
– Không có gì là không thể cả, chỉ có ta có muốn hay không mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn biển mây dưới chân, nói hời hợt.
Nhìn bóng lưng của Lý Thất Dạ, Phong Thần có chút hoài nghi, tên tiểu tử này có thật là phế vật như vẻ bên ngoài, hay là hắn thâm tàng bất lộ! Bây giờ nghĩ lại, chuyện Thái Thanh Hoàng truyền ngôi cho hắn có chút quái lạ.
Ban đầu bọn hắn đều cho rằng Thái Thanh Hoàng truyền ngôi cho Lý Thất Dạ là vì Lý Thất Dạ là con riêng của Thái Thanh Hoàng, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ cà chớn như lưu manh của Lý Thất Dạ càng khiến bọn hắn khẳng định Lý Thất Dạ là con riêng của Thái Thanh Hoàng.