Đế Bá Audio Podcast
Tập 153 [Chương 761 đến Chương 765]
❮ sautiếp ❯Chương 761: Mộc vực nguy hiểm (2)
– Đừng bị biểu tượng của mộc vực che mắt.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bên ngoài nói mộc vực an toàn, đúng là nó an toàn hơn chỗ khác. Nhưng dược vương, thánh thụ chỗ này không dễ chọc. Dù không có trùng vương độc vật canh giữ, chúng nó không sinh trưởng ở mảnh đất nguy hiểm thì vẫn rất cường đại.
Lam Vận Trúc cũng nhận ra điều này. Dược vương thánh thụ trong mộc vực khác với thần thạch bảo kim trong kim vực. Có thể nói thần thạch bảo kim không có sức công kích, còn dược vương thánh thụ trong mộc vực thì khác, chúng nó là tồn tại rất cường đại, mạnh hơn cả thánh hoàng.
Lý Thất Dạ nhắc nhở Lam Vận Trúc:
– Tại đây có dược vương trong dược vương, thánh thụ trong thánh thụ mạnh hơn đại hiền, muốn gặp thứ đó cần cơ duyên.
Lam Vận Trúc cùng Lý Thất Dạ vào sâu bên trong, dược vương thánh thụ, bảo tuyền thần giếng ngày càng nhiều. Sau này có cây biết bay, cỏ biết đi, linh dược biết biến đổi.
Nhìn nhiều, Lam Vận Trúc trở nên chết lặng. Có một số dược vương hánh thụ sinh trưởng ở nơi cực kỳ nguy hiểm, số khác được linh vật, trùng vương bảo vệ.
Bên dưới chân núi, Lý Thất Dạ nhìn một cái giếng cổ, trong giếng có vầng trăng tròn chìm nổi.
– Đó là giếng Tiên Nguyệt trong truyền thuyết?
Lam Vận Trúc chỉ đứng từ xa nhìn, vì một người ngồi xếp bằng trên miệng giếng cổ, một lão nhân. Lão nhân mặc áo giáp, trên đùi đặt một hộp kiếm. Hộp kiếm chưa mở nhưng nhìn kiếm khí đang sợ bắn ra liền biết bên trong chứa bảo kiếm đáng sợ.
Lam Vận Trúc nhìn lão nhân một lúc sau, rợn tóc gáy hỏi:
– Lão là người chết?
– Đúng vậy! Đó là người giữ giếng đời này.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Muốn có được giếng này không khó, đánh bại nó. Nhưng đôi khi đánh bại nó rồi không rời đi được nữa, giống như nó biến thành một cái xác, thành người giữ giếng đời tiếp theo.
Lam Vận Trúc ớn lạnh, một vị đại hiền bỗng chết tại đây, thành người giữ giếng, nơi này quá quái dị.
Hai người vào sâu bên trong, núi non rừng rậm càng lúc càng nguy hiểm. Dược vương thánh thụ ngày càng nhiều nhưng trùng vương mãnh thú canh giữ chúng nó cũng tăn mức độ đáng sợ. Núi cao ngọn đồi nâng cấp nguy hiểm.
Nếu nói trùng vương mãnh thú canh giữ dược vương thánh thụ, không cướp dược vương thánh thụ đi thì chúng nó sẽ không công kích ngươi. Núi cao ngọn đồi nguy hiểm xuất quỷ nhập thần, không biết nơi đâu an toàn, chỗ nào nguy hiểm.
Vang tiếng hét thảm:
– A!!!
Lam Vận Trúc thấy một đại tộc hơn một ngàn vị cường giả toàn bộ rơi vào cốc sâu. Thứ lấy mạng bọn họ không phải cốc sâu mà là trên bầu trời giáng xuống đoàn mây đen, tựa như ác ma về tổ tràn ngập nguyên cốc sâu. Trong phút chốc tiếng la hét không dứt trong cốc.
Khi mây đen biến mất tong cốc sâu, Lam Vận Trúc thấy còn lại các bộ xương trắng. Vừa rồi hơn một ngàn cường giả toàn bộ hóa thành khung xương.
Nhìn cảnh tượng này Lam Vận Trúc giật mình kêu lên:
– Bạch Hà tộc là một đại tộc trong quỷ tộc, có mười mấy thánh tôn!
Hơn một ngàn cường giả, bao gồm mười mấy thánh tôn trong phút chốc biến thành xương trắng. Không đánh nhau, chuyện này làm người ta ớn lạnh.
May mắn có Lý Thất Dạ, hắn mang theo Lam Vận Trúc né qua các loại nguy hiểm như có thần phù hộ. Dường như Lý Thất Dạ hiểu biết rất rõ về mộc vực, nơi nào có nguy hiểm, làm cách nào né tránh hắn đều biết.
Lam Vận Trúc đi theo Lý Thất Dạ, nàng cứ cảm thấy hắn đi dọc theo con đường chứ không thẳng hướng sâu trong mộc vực. Vì cách đi của Lý Thất Dạ rất xảo diệu né thoát nhiều nguy hiểm.
Thấy Lý Thất Dạ xảo diệu né qua các nguy hiểm, Lam Vận Trúc nghi ngờ hỏi:
– Trước kia ngươi từng đến đệ nhất hung mộ?
Bộ dáng Lý Thất Dạ như đã từng đến đệ nhất hung mộ, không chỉ một lần. Lý Thất Dạ quen thuộc đường đi như thể thường xuyên tới đệ nhất hung mộ.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi lại:
– Chẳng lẽ tổ sư các người không để lại bản đồ sao? Ví dụ biểu thị chỗ nào trong mộc vực có nguy hiểm, nơi nào không?
– Thật có lỗi, ta tình cờ được một bản đồ cổ xưa, bên trên đánh dấu khu vực nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cho nàng biết một tin mật độc quyền.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Là cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thu gom nhiều đồ cổ, ví dụ sách cổ, bản đồ cổ sẽ có thu hoạch không tưởng. Ta biết kiến thứ đều từ đó mà ra.
Lam Vận Trúc liếc xéo Lam Vận Trúc:
– Đại thúc, ta không ngốc, ngươi không muốn nói thì thôi, đừng lừa ta. Đệ nhất hung mộ là đất dữ một trong mười hai đất chôn, bí mật này làm gì có trong sách cổ, bản đồ cổ. Nếu không mười hai đất chôn còn gì là bí mật?
Lý Thất Dạ bật cười, không phủ nhận. Lam Vận Trúc hậm hực trừng hắn.
Lý Thất Dạ dẫn Lam Vận Trúc đến một bãi cỏ, mặt cỏ không lớn, khoảng mười mẫu. Trong bãi cỏ không có gì, đừng nói dược vương thánh thụ, không có gã một gốc linh dược bình thường.
Trên cỏ chỉ có một tấm bia đá cũ kỹ, bia đá rất xưa, trông vô cùng bình thường.
– Đại thúc, ngươi dẫn ta từ vạn dặm xa xôi đến đây chỉ vì một khối bia đá?
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ:
– Đừng nói với ta tấm bia này không có bí mật, ta không chấp nhận đáp án đó.
Lý Thất Dạ dẫn Lam Vận Trúc trèo đèo vượt suối, bỏ lỡ vô số dược vương, thánh thụ, tuyệt đối sẽ không vì qua rảnh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng nói đúng rồi, nơi này là một bí mật.
Lý Thất Dạ lấy chìa khóa đệ nhất hung mộ ra, chìa khóa như chiếu chỉ mở ra, đạo văn di chuyển, từng cổ văn hiện ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Cổ văn khác vào bia cổ, tấm bia tỏa sáng lấp lánh.
Lam Vận Trúc từng thấy tình huống này. Lúc Lý Thất Dạ mở đệ nhất hung mộ cũng giống như vậy, nên khi thấy các chữ cổ khắc vào bia thì nàng nín thở.
Tấm bia đá cũ kỹ di chuyển.
Két két két két két!
Bia đá dời đi, dưới đất 6ê một cánh cửa.
Lý Thất Dạ vươn tay:
– Mời vào, cho nàng kiến thức cái gì là dược vương thật sự.
Lam Vận Trúc không biết đằng sau cánh cửa có gì, nàng hít sâu, chuẩn bị sẵn sàng nhận niềm vui bất ngờ. Lam Vận Trúc bước qua cánh cửa, Lý Thất Dạ đi vào theo.
Két két két két két!
Sau khi Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc vào trong, bia đá trở về chỗ cũ, cánh cửa biến mất. Không ai biết nơi này có cánh cửa biến mất.
Lam Vận Trúc bước qua cánh cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì thẫn thờ. Lam Vận Trúc há hốc mồm nhìn.
Cảnh tượng quá rung động lòng người. Nơi này tựa như tự thành thiên địa, thác đổ, dãy núi thấp thoáng, gió nhẹ thổi làm người ta cảm giác như ở trong thế ngoại đào nguyên.
Điều này không quan trọng, chủ yếu là hoa cỏ cây cối, không phải cỏ cây, đó là dược vương trong dược vương, thánh thụ trong thánh thụ.
Lam Vận Trúc nhìn các gốc thánh thụ tiên thảo, sững sờ:
– Tiên phượng thảo, tinh hà thụ, thì quang hoa, mê thất trúc . . .
Mấy thứ này chỉ có trong ghi chép, từ vạn cổ đến bây giờ hiếm có ai trông thấy. Những tiên thảo thánh thụ đã hoàn toàn vượt qua phạm trù luyện đan, nhảy ra ngoài. Lấy mấy thứ này luyện đan là phí của trời.
Chương 762: Dược viên chúng tiên lạc mất
Tiên phượng thảo tựa như một con phượng hoàng nhẹ nhàng bay trên ngọn cây, một gốc tiên thảo nhưng vang tiếng phượng hót.
Lam Vận Trúc nhìn tiên phượng thảo, lẩm bẩm:
– Truyền thuyết tiên phượng thảo chính là báu vật tiên phượng xây tổ.
Ngân hà thụ lắc lư trong gió nhẹ tựa ngân hà đổ xuống tản ra trong thiên địa. Gốc ngân hà thụ trông không lớn lại như trời sao rắc vô số hạt giống ngân hà.
Thì quang hoa, một đóa hoa nhỏ chậm rãi nở rộ, khi hoa nở tựa như vạn năm trôi qua, thời gian vô tận chảy trong cánh hoa.
Lam Vận Trúc định xem thì quang hoa nở rộ, Lý Thất Dạ vội ngăn nàng lại:
– Đừng nhìn khi thì quang hoa nở, nếu không sẽ già theo. Cường đại đến mấy cũng không cản được thì quang hoa nở rộ kéo theo mình già.
Những tiên thảo thánh thụ tại đây không đơn giản là tài liệu, chúng nó là tồn tại cực kỳ đáng sợ. Dược vương thánh thụ có lực lượng làm đại hiền đều e ngại.
Tuy tiên thảo thánh thụ gần ngay trước mắt nhưng thiên tài như Lam Vận Trúc không dám tùy tiện hái. Muốn hái một tiên thảo thánh thụ không dễ dàng chút nào.
Những tiên thảo thánh thụ không có trùng hoàng độc vật bảo vệ nhưng chúng nó có lực lượng đáng sợ. Bản thân tiên thảo thánh thụ tuyệt đối không thua gì thánh hoàng, thậm chí làm đại hiền e ngại.
Lam Vận Trúc rung động hỏi:
– Chỗ này là đâu?
Tiên phượng thảo, tinh hà thụ, thì quang hoa, mê thất trúc . . . Vân vân, bình thường thấy một loại tiên thảo thánh thụ đã khó hơn lên trời. Tiên thảo thánh thụ hiếm thấy trên đời, nơi Lam Vận Trúc đứng không chỉ có một loại mà đầy rẫy tiên thảo thánh thụ. Bên ngoài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này.
Rất nhiều tiên thảo thánh thụ độc nhất vô nhị xuất hiện trong một chỗ, chuyện khiến người giật mình biết mấy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cụ thể ở đâu thì không ai nói rõ được, nhưng có thể gọi chúng nó là dược viên chúng tiên lạc mất.
Lam Vận Trúc lẩm bẩm:
– Dược viên chúng tiên lạc mất.
Chỉ có cái tên này là thích hợp nhất, trên đời làm sao có nơi tụ tập nhiều tiên thảo thánh thụ hiếm hoi chung một chỗ? Chỉ có dược viên của tiên nhân trong truyền thuyết.
Dược viên trước mắt Lam Vận Trúc có lẽ là dược viên mà chúng tiên làm rơi xuống trần gian.
Lam Vận Trúc tỉnh táo lại, nàng rung động nhìn Lý Thất Dạ:
– Những dược vương sinh trưởng bên ngoài không phải nơi tinh hoa quý giá nhất mộc vực.
– Nói đúng rồi.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
– Trong mộc vực không có chỗ nào tốt hơn dược viên chúng tiên lạc mất.
Lam Vận Trúc chợt nhớ một điều, nàng nhìn Lý Thất Dạ:
– Đệ nhất hung mộ có năm đại vực, không chỉ mình thổ vực mới có mộ phần bí địa, dược viên chúng tiên lạc mất có nghĩa tương tự với Thiên Lăng thổ vực, đều là mộ phần bí địa đúng không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng không ngốc, nói đúng hơn năm đại vực đều có một phần mộ bí địa.
Lam Vận Trúc nhỏ giọng nói:
– Truyền thuyết Địa Ngu tiên đế từng vào Thiên Lăng thổ vực, lấy được tiên thuật trường sinh bất tử, bởi vậy người đời sau mới biết đến Thiên Lăng.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Sự thật không phải vậy. Mấu chốt Thiên Lăng không phải vì Địa Ngu tiên đế mới bị đời sau biết, sau này nàng sẽ hiểu.
Lam Vận Trúc hỏi:
– Thiên Lăng thổ vực, dược viên chúng tiên lạc mất mộc vực. Còn kim vực, thủy vực thì sao?
Nếu nói năm đại vực đều có phần mộ bí địa, vậy thủy vực, kim vực cũng nên có.
Lý Thất Dạ xòe tay nói:
– Cái này thì ta không biết, ta không phải chuyện nào cũng hiểu. Nàng hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai?
– Vậy sao?
Lam Vận Trúc đầy nghi ngờ nhìn Lý Thất Dạ, vì hàng này không đơn giản, nàng biết hắn hiểu được bí mật gì.
Lam Vận Trúc nói:
– Ta hiểu rồi. Mỗi phần mộ bí địa đều có thể lấy chìa khóa đệ nhất hung mộ mở ra. Thế nhân không biết chìa khóa không đơn giản chỉ để mở ra đệ nhất hung mộ.
Lý Thất Dạ búng trán Lam Vận Trúc:
– Nàng thông minh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng nói đúng rồi, chỉ có cầm chìa khóa đệ nhất hung mộ mới vào phần mộ bí địa được.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ:
– Nếu ngươi cầm chìa khóa đệ nhất hung mộ thì tại sao không vào phần mộ bí địa khác? Ví dụ kim vực, thủy vực?
Nếu ai biết bí mật này chắc chắn sẽ điên cuồng. Phần mộ bí địa có thứ kinh thiê, tựa như dược viên chúng tiên lạc mất, ai đi vào đều sẽ giàu to.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Cái này thì . . . Ta không biết phần mộ bí địa khác ở đâu.
Lam Vận Trúc hung dữ trừng Lý Thất Dạ, bực bội nói:
– Đại thúc xem ta là đồ ngốc sao? Ngươi biết bí cảnh chẳng lẽ không biết phần mộ bí địa? Hừ, phần mộ bí địa dễ phát hiện hơn bí cảnh.
– Được rồi, nha đầu, nàng không ngốc chút nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Phần mộ bí địa có một đống quy tắc, không phải muốn lấy báu vật là lấy được. Phần mộ bí địa trong kim vực, thủy vực chưa chắc có thứ ta cần. Đến đệ nhất hung mộ, nguyên tắc đầu tiên là tìm thứ ta cần, nếu dư dả thời gian mới kiếm cái khác. Đương nhiên trừ phi phần mộ bí chi bí xuất hiện, nếu không ta không thể đi hết từng phần mộ bí địa.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Phần mộ bí chi bí? Đó là cái gì?
Phần mộ bí chi bí, nàng chưa từng nghe cách gọi này, nhưng thốt ra từ miệng Lý Thất Dạ thì chắc chắn không đơn giản.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Cái này thì nàng không cần biết. Nếu phần mộ bí chi bí thật sự xuất hiện ta sẽ mang nàng đi trải đời.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Lam Vận Trúc không hỏi gì thêm. Lam Vận Trúc biết phần mộ bí chi bí là thứ gì hoặc chuyện gì rất ghê gớm.
– Chúng ta đi.
Lý Thất Dạ mang Lam Vận Trúc bước vào dược viên chúng tiên lạc mất hai người mới đi chưa được mấy bước thì trong dược điền mọc một gốc hồn thảo. Gốc hồn thảo như con rồng nhỏ khoanh tròn, nếu không phải cái đuôi rồng như cọng cỏ nối với đất bùn thì người ta sẽ cho rằng đó là con rồng.
Lam Vận Trúc biết hàng, rung động nói:
– Long tàm trùng hồn thảo! Đây đã là bát biến hồn thảo, chỉ thiếu một biến sẽ hóa thành long thảo!
Hồn thảo là vị thuốc chính cần thiết khi luyện chế mệnh đan, nếu không có hồn thảo thì không luyện thành mệnh đan được. Hồn thảo có rất nhiều chủng loại, nhưng long tàm trùng hồn thảo là kinh iển nhât. Long tàm trùng hồn thảo cũng là hồn thảo có dược tính tốt nhất, nên được yêu thích hơn các loại hồn thảo khác.
Hồn thảo có chín biến, đến biến thứ chín là cực hạn của hồn thảo. Long tàm trùng hồn thảo cũng vậy, nó chia làm ba giai đoạn. Ba giai đoạn đầu là trùng hoa, ba giai đoạn giữa là tàm thảo, ba giai đoạn cuối là long thảo. Truyền thuyết sau khi long tàm trùng hồn thảo chín biến sẽ hoàn toàn lột xác thành con rồng nhỏ.
Lý Thất Dạ vươn tay chụp xuống. Long tàm trùng hồn thảo tám biến không cam lòng bị Lý Thất Dạ hái, nhưng tay hắn bao kín, nó không có đường trốn. Cuối cùng long tàm trùng hồn thảo rơi vào tay Lý Thất Dạ.
Ở bên ngoài long tàm trùng hồn thảo là báu vật vô giá, hồn thảo như vậy toàn mọc ở nơi nguy hiểm, có trùng vương độc vật bảo vệ.
Chương 763: Cực dược chi địa
Nhưng trong dược viên chúng tiên lạc mất thì hồn thảo tám biến như long tàm trùng hồn thảo chẳng qua là linh dược đan thảo bình thường.
Lý Thất Dạ cất long tàm trùng hồn thảo, nói:
– Nhớ kỹ, dược viên chúng tiên lạc mất có ba quy tắc, chỉ được hái linh dược đan thảo bình thường.
Lam Vận Trúc hỏi:
– Linh dược đan thảo bình thường ý chỉ cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Linh dược đan thảo bình thường chính là tiểu dược vương. Linh dược đan thảo dược vương bình thường ý chí dược linh ba trăm vạn năm, hồn thảo chín biến hoặc trở xuống.
Lam Vận Trúc lấy làm lạ hỏi:
– Chẳng lẽ hồn thảo có mười biến sao?
Đây là chuyện không thể nào, người đời đến biết chín biến là cực hạn của hồn thảo.
Lý Thất Dạ chỉ cười không nói:
– Quy tắc thứ hai, dược linh đế dược, tiên dược hay chân tiên dược, thần thụ vân vân từ năm trăm vạn năm trở lên phải tự nguyện. Nếu chúng nó tự nguyện đi theo ngươi thì có thể mang đi, còn cưỡng ép sẽ bị chế tài.
Lam Vận Trúc kỳ lạ hỏi:
– Đế dược, tiên dược, chân tiên dược phân chia như thế nào?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Thật ra không có cách chia tiêu chuẩn. Có người xếp dược vương ba trăm vạn năm là dế dược, nhưng đó là cách chia của tiểu dược sư. Khi dược sư đến cảnh giới nhất định sẽ tiếp xúc với dược vương trong truyền thuyết, đa số dược sư xếp dược linh từ năm trăm vạn năm trở lên là đế dược. Linh dược hiếm có trên đời như tiên phượng thảo thì gọi là tiên dược.
– Chân tiên dược thì sao?
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
– Chẳng lẽ chân dược có chai thật giả nữa sao?
Lý Thất Dạ trả lời:
– Chân tiên dược là chia mấy bậc tiên dược. Linh dược tiên thảo như tiên phượng thảo hiếm có trên đời nhưng không phải tiên thảo thật sự. Tiên thảo thật đến từ thời đại cổ xưa, do tiên nhân trồng. Có người nói sau lưng chân tiên dược ẩn giấu bí mật trường sinh.
– Thật sự có chân tiên dược trên đời sao?
Lam Vận Trúc hỏi:
– Chân tiên dược có thể khiến người trường sinh bất tử thật không?
Lý Thất Dạ không trả lời, hắn đào một gốc ngân phong thảo hai trăm vạn năm lên. Ngân phong thảo là vị thuốc phụ luyện thọ dược, dược linh hai trăm vạn năm hiếm thấy trên đời, báu vật vô giá.
– Nguyên tắc thứ ba, không thể quá tham. Tại đây nàng có thể hái bất cứ linh dược bình thường nào, sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu tham lam đào quá nhiều linh dược bình thường sẽ bị dược viên chế tài. Tối đa là ba chừa một, nghĩa là trong ba gốc dược vương ít nhất chừa một, đây là cực hạn cao nhất.
Lam Vận Trúc cười khổ. Trong đây linh dược như tiểu dược vương, dược vương bị gọi là linh dược bình thường. Dược vương ba trăm vạn năm đã là vật báu vô giá, ai nấy tranh giành bể đầu, vô giá.
Lam Vận Trúc nghe Lý Thất Dạ nhắc đi nhắc lại dược viên chế tài, tò mò hỏi:
– Bị dược viên chế tài sẽ như thế nào?
– Rất đơn giản.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu không phải tiên đế thì đừng nghĩ đến dược viên chế tài, chắc chắn sẽ không sống sót trở ra được.
Lam Vận Trúc biến sắc mặt. Tiên thảo như thì quang hao đã rất nghịch thiên, thánh hoàng không dám chọc. Hái thì quang hoa sẽ bị dược viên chế tài chế tài, như Lý Thất Dạ nói, trừ phi là tiên đế nếu không tốt nhất đừng mơ ước đám tiên dược này, trừ phi chúng nó nguyện ý đi theo ngươi.
– Đừng ngây ra đó, ai hái được thì của người đó, ta sẽ không cho nàng cái mình hái!
Lý Thất Dạ tiện tay đào một gốc ngọc huyết trúc chín biến.
Lam Vận Trúc tỉnh táo lại, hét lên:
– Đại thúc, ngươi ăn hiếp nữ hài tử, không thông báo một tiếng đã lén đào!
Lam Vận Trúc mặc kệ hình tượng thục nữ, la hét lao tới giành dược viên chế tài với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bật cười, nhường một gốc dược vương cho Lam Vận Trúc.
Lam Vận Trúc theo Lý Thất Dạ đào bới, thu hoạch kinh người. Càng đào Lam Vận Trúc càng chết lặng, dược vương ở đây không khác gì củ cải, đào dễ như chơi, đi không bao xa liền gặp dược vương.
Lam Vận Trúc không phải dược sư, kỹ thuật đào dược vương kém xa Lý Thất Dạ, nếu không phải hắn luôn nhường thì nàng không giành từ tay hắn được. Dù số lượng đào dược vương tiên thảo không nhiều bằng Lý Thất Dạ nhưng Lam Vận Trúc vô cùng thỏa mãn.
Nghĩ xem, thánh hoàng Chiến tộc vì một gốc dược vương mà cầm đế khí rượt theo vạn dặm, đổ mồ hôi sôi nước mắt, cuối cùng không biết có chiếm được dược vương kia không. Còn Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc ở đây đào dược vương như nhổ củ cải, đơn giản biết mấy. Đây đúng là chuyện vô cùng hành phúc.
Đi thật lâu sau Lý Thất Dạ nhìn trước mắt, cười nói:
– Rốt cuộc chúng ta đến nơi.
Lam Vận Trúc sửng sốt, bây giờ nàng mới hiểu đào dược vương không phải mục đích của Lý Thất Dạ mà chỉ tiện tay. Nếu đào dược vương không phải mục đích của Lý Thất Dạ thì thứ gì hấp dẫn hắn?
Lam Vận Trúc đào thêm một dược vương sau đó đứng dậy, khi nhìn cảnh tượng trước mắt nàng hoàn toàn giật mình. Lam Vận Trúc há to mồm.
Trước mắt Lam Vận Trúc, Lý Thất Dạ là một khối dược điền, một khối dược điền xanh mơn mởn như ngọc. Dược điền bốc khói xanh, nhìn kỹ thì ra không phải khói mà loại thiên địa cực tinh chi khí, vô cùng quý giá.
Trong dược điền trồng các gốc tiên dược thần thụ, mỗi gốc tiên dược thần thụ như người sống phun sương nhả khói hấp thu thiên địa cực tinh chi khí.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc bước vào khối dược điền. Bỗng có tiếng rồng ngâm vang lên, một con rồng bay tới trước mặt hai người. Rồng bay không lớn nhưng toát ra long tức, gầm vào mặt Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc như đang cảnh cáo, không cho phép hai người bước vào nơi này.
– Chậm đã chậm đã.
Rồng bay gầm rống nhưng Lý Thất Dạ rất nhàn nhã cười nói:
– Đây không phải đạo đãi khách.
Có thanh âm vang lên:
– Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, nó không phải nơi sinh linh nhỏ bé như các ngươi nên đến.
Là một gốc cổ thụ phát ra thanh âm, thân cây có khuôn mặt một lão già. Người nhát gan nhìn thấy cái cây này sẽ sợ đứng tim.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nếu ta đến đương nhiên là có đạo lý của ta.
Lam Vận Trúc nhìn rồng bay muốn công kích bọn họ, nàng nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ:
– Những cái này là gì?
Lý Thất Dạ cười nhẹ chạm rồng bay trước mắt, nói:
– Đây là long tàm trùng hồn thảo mười biến, gốc kia là binh vệ thụ có tuổi thọ tám trăm vạn năm.
– Gốc đó là luân hồi thiên hồn đằng . . .
Lý Thất Dạ kể vanh vách tiên dược tiên thảo phun sương nuốt khói, bộ dạng ung dung.
Có một số linh dược tiên thảo không cần Lý Thất Dạ giới thiệu, Lam Vận Trúc nhìn kỹ đều nhận ra:
– Đây là tử huyết tham vương bảy trăm vạn năm sao?
Tham vương toàn thân tỏa ánh sáng tím âm trầm nói:
– Sai rồi ta tên là tham tổ.
Một gốc tham vương nói tiếng người hù chết người.
Lam Vận Trúc hút ngụm khí lạnh. Tham tổ như thế là cực phẩm kéo dài tuổi thọ, thứ tiên đế cũng cần dùng. Gốc tham tổ này tuyệt đối là vật báu vô giá, nếu tiên đế đến, dù bị dược viên chế tài chắc chắn sẽ cưỡng ép mang gốc dược tổ ra.
– Đây là địa bàn của chúng ta!
Chương 764: Dược điền tu luyện
Binh vệ thụ cảnh cáo Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc:
– Các ngươi hãy đi ngay, chúng ta không cần biết các ngươi làm gì ở chỗ khác trong dược viên, nhưng không được vào đây!
– Có thể đến hay không các ngươi chưa đủ tư cách quyết định.
Lý Thất Dạ cười nheo mắt nói:
– Sự thật thì các người không phải chủ nhân nơi này, đúng không? Nhưng ta là người yêu hòa bình, không muốn đánh nhau. Ta có cái này, ta nghĩ có thể mượn dùng một khối dược điền đi?
Lý Thất Dạ nói xong lấy chìa khóa Phong Đô thành ra, từ từ mở chìa khóa. Hiện tại chìa khóa giống như thánh chỉ của vua.
Dù là binh vệ thụ hay long tàm trùng hồn thảo mười biến, tham tổ đều im lặng. Chúng nó nhìn chìa khóa đệ nhất hung mộ trong tay Lý Thất Dạ, cuối cùng binh vệ thụ hừ mạnh, không tỏ thái độ.
Giờ thì đám binh vệ thụ cho phép Lý Thất Dạ sử dụng khối dược điền trước mắt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy ta xin cảm ơn. Ta chỉ tu luyện tại đây, các vị không cần quan tâm ta. Các ngươi cứ tiếp tục đi.
Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng, nói xong hắn lấy vạn lô thần ra.
Ong ong ong ong ong!
Khi vạn lô thần được lấy ra nó biến thành con ếch to phun nuốt lửa cháy hừng hực như sói đói thấy dê con. Vạn lô thần nhìn tham tổ lại ngó long tàm trùng hồn thảo mười biến, nhìn luân hồi thiên hồn đằng . . . Bộ dáng như muốn ăn đám tiên thảo tiên dược này.
– Vạn lô thần!
Long tàm trùng hồn thảo mười biến, tham tổ hay các tiên thảo tiên dược khác đều bộc phát khí thế ngút trời, tựa như các tiên thảo tiên dược giá lâm.
Những tiên dược này không có cảm tình với vạn lô thần. Lý do rất đơn giản, vạn lô thần nuốt rất nhiều linh thảo tiên dược, nó thậm chí từng nuốt dược vương như nhai rau. Tồn tại giống vạn lô thần ăn nhiều linh dược tiên thảo tất nhiên bị đám tiên thảo tiên dược căm thù.
Lý Thất Dạ ngăn lại vạn lô thần khiêu khích tiên thảo tiên dược:
– Khoan đã, khoan, tất cả phải hòa bình ở chung.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chúng ta không đến ăn tiên dược, chúng ta tu luyện.
Lý Thất Dạ trấn an vạn lô thần, cuối cùng nó không lao qua.
Lý Thất Dạ vỗ về vạn lô thần, nói:
– Ngươi ăn quá nhiều linh dược tiên thảo, bây giờ đã không cần ăn cơm nữa. Điều ngươi cần làm là rèn luyện tất cả tinh hoa linh dược trong cơ thể ngươi, để chúng nó hòa hợp, khiến dược tàng của ngươi thành vô thượng dược tàng. Nếu không dù ngươi có ăn nhiều linh dược tiên thảo cũng chỉ lãng phí.
Từ vạn cổ đến bây giờ không biết vạn lô thần nuốt bao nhiêu linh dược tiên thảo, chủng loại hỗn tạp và nhiều. Tuy vạn lô thần có dược tàng kinh thế nhưng tinh hoa dược tàng không cách nào hoàn toàn dung hợp, tinh hoa dược lực không đến trình độ tiên dược hay chân tiên dược được.
Lý Thất Dạ vuốt vạn lô thần, trấn an nó:
– Khối dược điền này đoạt thiên địa tạo hóa, đây là cơ hội vạn năm khó gặp. Ngươi tu luyện ở đây là rèn luyện hòa tan tinh hoa vạn dược của mình.
Cuối cùng vạn lô thần ngoan ngoãn biến thành một thần lô ở bên cạnh Lý Thất Dạ, nó nghe theo lời hắn khuyên.
Đám tiên thảo tiên dược long tàm trùng hồn thảo mười biến, tham tổ thì hầm hừ, xoay người rời khỏi dược điền. Đối với đám tiên thảo tiên dược thì vạn lô thần là kẻ thù không đội trời chung. Vạn lô thần trong dược điền, chúng nó không thèm ở gần vạn lô thần, nên đám tiên thảo tiên dược tạm nhân nhượng.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, nói với Lam Vận Trúc:
– Nàng cũng ngồi xuống tu luyện đi. Khối dược điền này có một không hai trên đời, hiếm khi gặp một lần, có thể dùng nó uẩn dưỡng chân mệnh cùng đạo cơ, tuyệt đối có lợi. Nếu nàng không muốn ở lại đây thì đi dạo xung quanh.
Lý Thất Dạ nói xong nhắm mắt lại, mở mệnh cung ra. Một chuỗi tiếng nổ vang lên, các mệnh cung mở ra. Chân mệnh hiện, đạo cơ như ngân hà. Có tiếng hú dài, lại biến thành Côn Bằng hỗn độn che trời.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mệnh cung của Lý Thất Dạ biến thành một nước, địa mạch chi căn nháy mắt cắm rễ vào dược điền. Địa mạch chi căn hút hết thiên địa cực tinh chi khí của khối dược điền, trong thời gian ngắn nguyên quốc gia mệnh cung tràn ngập thiên địa cực tinh chi khí.
Ầm!
Lại vang tiếng nổ đinh tai nhức óc, chân mệnh ngự đạo cơ, Côn Bằng hỗn độn hóa thành ngân hà quanh quẩn chân mệnh. Lúc này chân mệnh hút hết thiên địa cực tinh chi khí trong lúc thập cung chi quốc rèn luyện, thiên địa cực tinh chi khí tràn ngập trong chân mệnh và đạo cơ mênh mông.
Tiếng nổ ầm ầm không dứt. Thọ luân phát huy, huyết khí cuồn cuộn, huyết khí như sông dài xuyên vào đạo cơ. Nguyệt qua dương luân công điên cuồng hút thiên địa cực tinh chi khí, như có một cự ma nghiền thiên địa cực tinh chi khí và huyết khí của Lý Thất Dạ ra, dung hợp hai thứ lại rồi đưa ngược về đạo cơ, chân mệnh. Trong phút chốc chân mệnh của Lý Thất Dạ tỏa ánh sáng chói lòa.
Lý Thất Dạ đã qua thiên địa nguyên tương rèn luyện, thể chất, đạo cơ, chân mệnh rất hoàn mỹ.
Lần này Lý Thất Dạ muốn dùng dược điền để tôi luyện lần nữa, vì hắn mở mười mệnh cung, cần có điều kiện tốt hơn rèn luyện chân mệnh, đạo cơ. Chỉ có rèn luyện như thế này mới khiến tiềm năng của Lý Thất Dạ đến vô hạn, mới có cơ hội mở mệnh cung thứ mười một, mười hai hay mệnh cung thứ mười ba trong truyền thuyết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vạn lô thần phun nuốt tinh hoa vô cùng tận, dược tàng hiện ra, một mảnh mênh mông như biển cả, trong đó có tinh hoa vạn dược đậm đặc.
Lam Vận Trúc nhìn cảnh tượng đó thì rất giật mình. Nhiều tinh hoa vạn dược như thế, lô thần này đã nuốt bao nhiêu linh dược tiên thảo?
Lý Thất Dạ hú dài, đạo cơ biến thành Côn Bằng hỗn độn bay ra. Côn Bằng hỗn độn rơi vào biển tinh hoa vạn dược, chớp mắt hóa thành thiên địa hồng lô. Đạo cơ của Lý Thất Dạ điên cuồng luyện hóa tinh hoa vạn dược của vạn lô thần.
Chân mệnh thúc giục thiên địa cực tinh chi khí, huyết khí rèn luyện dung hợp tinh hoa. Thoáng chốc tinh hao tràn ngập vạn lô thần, lặp đi lặp lại luyện hóa vạn lô thần. Trên người Lý Thất Dạ pháp tắc như suối, vạn pháp chảy xuôi, rèn luyện cơ thể hắn và vạn lô thần.
Lý Thất Dạ và vạn lô thần đến trình độ tức tức tương sinh. Lý Thất Dạ mượn khối dược điền tôi luyện vạn lô thần, tinh hoa vạn dược bao la từ vạn lô thần truyền về Lý Thất Dạ, hỗ trợ cho nhau.
Nhìn Lý Thất Dạ đã nhập định, Lam Vận Trúc bắt chước hắn ngồi xuống, mở mệnh cung ra, mượn thiên địa cực tinh chi khí trong dược điền rèn luyện chân mệnh, đạo cơ của mình.
Trong dược điền tràn ngập khói xanh, thiên địa cực tinh chi khí lượn lờ. Nơi này không đơn giản là dược điền, nó là một mảnh đất vô thượng. Bởi vậy tồn tại như long tàm trùng hồn thảo mười biến, tham tổ mới hấp thu thiên địa cực tinh chi khí tại đây.
Lam Vận Trúc hấp thu thiên địa cực tinh chi khí rèn luyện chân mệnh, đạo cơ của mình. Thiên địa cực tinh chi khí không ngừng di chuyển, đạo cơ của Lam Vận Trúc như biến thành ngân hà vạn cổ, thiên mệnh tuyên cổ, thay đổi liên tục.
Lam Vận Trúc có tư chất song thánh, thánh mệnh, thánh luân. Có thể nói thiên phú của Lam Vận Trúc siêu tốt, tốc độ tôi luyện thiên địa cực tinh chi khí rất nhanh.
Chương 765: Tu luyện (1)
Không biết qua bao lâu, chân mệnh của Lam Vận Trúc rực rỡ chói lòa, pháp tắc thần liên vờn qanh. Giờ phút này, đại đạo ngân cùng, tựa như thiên địa vạn đạo gần gùi với Lam Vận Trúc.
Thật lâu sau Lam Vận Trúc thu công, chậm rãi mở mắt. Lam Vận Trúc cảm giác chân mệnh của mình như phi tiên, trải qua thiên địa cực tinh chi khí tôi luện làm đạo cơ, chân mệnh thăng lên một đẳng cấp.
Lam Vận Trúc có tư chất song thánh, dù là chân mệnh hay đạo cơ đều cực kỳ hoàn mỹ, bây giờ trải qua thiên địa cực tinh chi khí rèn luyện khiến nàng lên đỉnh thăng hoa.
Lam Vận Trúc mở mắt ra, nàng cảm nhận lực lượng bao la vô tận tràn ngập. Lực lượng đó đường hoàng chính đạo, khi nó khuếch tán dường như lực lượng cửu giới tụ tập tại đây.
Lam Vận Trúc quay đầu xem, lực lượng dồi dào vô tận đang phát ra từ cơ thể Lý Thất Dạ. Hắn không dùng thiên địa cực tinh chi khí rèn luyện chân mệnh, đạo cơ của mình nữa, cuộc tôi luyện đã xong.
Vạn lô thần cũng rèn luyện xong, bị Lý Thất Dạ thu về.
Lý Thất Dạ ngồi trên dược điền, vẻ mặt trang nghiêm. Các mệnh cung chìm nổi trên đầu Lý Thất Dạ, thành quốc hóa đạo.
Lam Vận Trúc nhìn mệnh cung trên đầu Lý Thất Dạ, biến sắc mặt giật mình kêu lên:
– Mười một mệnh cung!
Trước đó Lý Thất Dạ có cửu tinh thập cung, có được mười mệnh cung đã làm người giật mình. Cửu là tôn, mười tròn vô khuyết. Người có được mười mệnh cung là thiên tài nghịch thiên, tướng thiên tôn.
Hiện giờ Lý Thất Dạ có mười một mệnh cung, trong lúc rèn luyện chân mệnh, đạo cơ hắn mở luôn một mệnh cung mới.
Lam Vận Trúc nhìn mười một mệnh cung, rung động nói:
– Mười một, kỳ tích vạn cổ.
Tuy mười một mệnh cung chỉ nhiều hơn mười mệnh cung một cái, nhưng đây không phải trò chơi con số. Dù là thiên tài nghịch thiên, tướng thiên tôn, sau khi có mười mệnh cung muốn mở thêm một thì vô cùng khó khăn. Mười một mệnh cung từng được gọi là kỳ tích vạn cổ.
Cho nên từ mười mệnh cung đến mở ra mệnh cung thứ mười một nếu thành công thì chính là kỳ tích vạn cổ. Truyền thuyết từ vạn cổ đến bây giờ người mở ra mười một mệnh cung đếm trên đầu ngón tay, có người cho rằng không hơn ba người.
Lam Vận Trúc đang giật mình vì Lý Thất Dạ có mười một mệnh cung thì nê cung huyệt của hắn vang thanh âm.
Răng rắc!
Dường như bên trong đang đào móc cái gì, có cái gì sắp phá đất chui ra.
Lam Vận Trúc biết ngay có chuyện gì, biến sắc mặt nói:
– Mở mệnh cung thứ mười hai!
Lam Vận Trúc sợ hết hồn, mười hai mệnh cung, chuyện kinh hoàng biết mấy.
Trong giới tu sĩ từng lưu truyền một câu thế này: Mười một kỳ tích vạn cổ, mười hai quyết định địa vị tiên đế.
Nghĩa là người có mười một mệnh cung thuộc về kỳ tích vạn cổ. Người có mười hai mệnh cung thì thời đại này tiên đế không phải hắn còn ai khác? Từ vạn cổ đến bây giờ chưa nghe nói có người thành công mở mười hai mệnh cung.
Giờ Lam Vận Trúc đã hiểu Lý Thất Dạ đang mở mệnh cung thứ mười hai, nàng sợ hết hồn. Mười hai mệnh cung! Nếu Lý Thất Dạ thành công thì khủng khiếp biết mấy, tuyệt đối là chấn cổ kinh kim, dù Lý Thất Dạ chưa thành tiên đế nhưng vị trí đó đã dành cho hắn.
Mười hai mệnh cung hình thành sẽ là ngạo thị cửu thiên thập địa. Đế Tọa có là gì? Thiên Luân Hồi thì sao? Dù Thiên Luân Hồi thật sự là tiên đế chuyển thế cũng không ngăn được bước chân leo lên ngôi tiên đế của Lý Thất Dạ.
Lam Vận Trúc thẫn thờ, cười khổ. So với thiên tài nghịch thiên như Lý Thất Dạ, thiên tài nàng đây không là gì. Tư chất song thánh ở trong mắt người khác là thiên tài cao không thể với tới, khiến người kiêu ngạo, nhưng Lam Vận Trúc so với Lý Thất Dạ thì nàng phải phục hắn.
Giờ so sánh với Lý Thất Dạ, tư chất song thánh gì đó đã không quan trọng. Có thể nói tư chât tam thánh cũng không so sánh được.
Một khi Lý Thất Dạ có mười hai mệnh cung, thiên phú, gân cốt, thiên tài tuyệt thế gì đều là mây bay. Chỉ tính mười hai mệnh cung đã đè người ngộp thở.
Bốn cung thành vực, tám cung thành quốc, mười hai cung thành trời. Khi có mười hai cung thì Lý Thất Dạ chính là trời, có tồn tại nào cao hơn trời không? Chỉ có khung trời, cửu giới.
Vù vù vù vù vù!
Dao động khe khẽ, trong khi Lam Vận Trúc cười khổ thì ánh mắt nhẹ dao động như có cái gì vỗ cánh.
Lam Vận Trúc nhìn kỹ, thấy một cái bóng hiện ra trong ngực Lý Thất Dạ như một phi tiên. Sau lưng cái bóng phi tiên như mở các cánh cửa đi thông cửu thiên thập địa. Các cánh cửa dường như biến thành vô thượng tiên vũ!
Cái bóng phi tiên bị các sợi trật tự thần liên to quay quanh, từng sợi mỏng như tơ trói buộc phi tôn tĩnh lặng như ngừng trôi.
Nhưng khi Lý Thất Dạ mở thiên nhãn nhìn, nàng biến sắc mặt. Các sợi trật tự thần liên mỏng như tơ không phải ngừng vòng quanh mà đang vận chuyển rất nhanh, tốc độ mau không tả xiết. Chính vì các sợi trật tự thần liên di chuyển quá nhanh nên nhìn như đứng lặng.
– Phi tiên thể!
Cuối cùng Lam Vận Trúc đã biết Lý Thất Dạ tu luyện tiên thể gì.
Phi tiên thể được gọi là thể chất tốc độ nhanh nhất trên đời. Một khi phi tiên thể đại thành, thế gian không có gì mau hơn nó, xứng là nhanh nhất thế gian.
Lam Vận Trúc cười khổ nói:
– Còn cho người sống không?
Có mười một mệnh cung đã làm thiên tài trên đời nín thở, bây giờ Lý Thất Dạ có phi tiên thể, đây đúng là trấn áp hết thiên tài trên đời.
Mười một mệnh cung, phi tiên thể, bây giờ Lam Vận Trúc đã hiểu tại sao Lý Thất Dạ không thèm để Đế Tọa vào mắt. Dù bây giờ Lý Thất Dạ còn trong cảnh giới cổ thánh nhưng chuyện đỏ nhỏ như con thỏ. Mười một mệnh cung hoàn oàn đột phá cực hạn cổ thánh, so với cổ thánh mười một mệnh cung thì thánh tôn có là gì?
Cộng thêm phi tiên thể, quá nghịch thiên. Dù Đế Tọa leo lên cảnh giới thánh hoàng khi đối diện với Lý Thất Dạ cũng có phần thắng rất nhỏ.
Trừ phi Đế Tọa leo lên chúng sinh thánh hoàng, nếu không màn kịch hết diễn. Nhưng Đế Tọa không thể nào leo lên chúng sinh thánh hoàng, vì gã quá trẻ tuổi. Bây giờ Đế Tọa có khả năng đến cảnh giới thánh hoàng, còn leo lên chúng sinh thánh hoàng thì tuyệt đối không bao giờ, trừ phi cho gã thêm mấy năm.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong khi Lam Vận Trúc cười khỏ bỗng một chuỗi tia chớp xẹt qua người Lý Thất Dạ, thể phách ở ngực hắn nhấp nháy tia chớp như bị sét đánh trúng. Tia chớp mới lóe lên bỗng biến mất, dường như bị cái gì trấn áp.
– Thể kiếp, thể kiếp tiểu thành tiên thể sắp đến!
Lam Vận Trúc nhìn tia chớp xẹt qua người Lý Thất Dạ thì hiểu ngay có chuyện gì, thể kiếp của hắn sắp đến.
Lam Vận Trúc nhìn tia chớp biến mất thì thấy lạ, vì thể phách của Lý Thất Dạ không nhúc nhích, tia chớp biến mất như bị trấn áp. Dường như đằng sau phi tiên thể phách có cái gì càng lợi hại hơn.
Chớp mắt Lam Vận Trúc thấy một thể phách khác, một thể phách trấn áp cửu thiên thập địa, một thể phách làm thần ma run rẩy.
– Không thể nào!
Lam Vận Trúc cảm thấy mình nhìn lầm, đây là ảo giác. Tu sĩ chỉ có một thể phách, đây là thường thức vạn cổ không thay đổi.