Đế Bá Audio Podcast
Tập 152 [Chương 756 đến Chương 760]
❮ sautiếp ❯Chương 756: Đánh tình mắng yêu (1)
Có thiên tài bị kích thích chỉ lên trời mắng:
– Ông trời, có mắt không? Đang ăn hiếp đám người nhỏ yếu chúng ta sao? Ngươi cho hắn tất cả thiên mệnh chân thạch cũng đành thôi, hiện tại đưa luôn thiên mệnh chân thạch kiêu ngạo nhất thế gian. Ngươi còn cho đám tu sĩ nho nhỏ chúng ta sống không?
Tu sĩ quỷ tộc chửi:
– Rốt cuộc không xuất hiện kỳ tích, tía nó, đời không công bằng!
Trong khoảnh khắc này tu sĩ quỷ tộc hì khỏi nói, bị đả kích mạnh. Lý Thất Dạ nổi bật đè Đế Tọa, Thiên Luân Hồi quỷ tộc hãnh diện nhất xuống đất. Thoáng chốc Lý Thất Dạ nổi trội, cổ vũ khí thế nhân tộc.
Nhân tộc thì tâm tình rất phức tạp, không biết nên vui hay buồn. Tóm lại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Có một chưởng môn đại giáo nhân tộc cười khổ nói:
– Nhân tộc xuất hiện thiên chi kiêu tử như vậy đúng là kiêu ngạo cho nhân tộc. Nhưng yêu nghiệt như thế tung hoành đương thời, cắt đứng hết đường của các thiên tài, sau này ai muốn lên đỉnh phải vượt qua yêu nghiệt này mới được.
Trong phút chốc mọi người tâm tình phức tạp, tu sĩ nhân tộc kiềm không được ghen tỵ Lý Thất Dạ. Đây đúng là con cưng của trời, không công bằng.
Lý Thất Dạ vuốt ve tảng đá, cười nói:
– Đây là lựa chọn chính xác.
Lý Thất Dạ cất tảng đá đi. Đám người nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, có người đỏ mắt nổi điên.
Người ta ghen tỵ Lý Thất Dạ cũng vô dụng, không cướp thiên mệnh chân thạch được, dù thành công cướp về nó sẽkhông nhận ngươi làm chủ, nó sẽ độn thiên đi.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tất cả thiên mệnh chân thạch nằm bên ngoài đỉnh núi nhảy cẫng lên, dường như rất vui vẻ, hào hứng nhất trần đời.
Nhìn tất cả thiên mệnh chân thạch nằm bên ngoài đỉnh núi nhảy lên, tu sĩ trên Thần Long sơn ngơ ngác nhìn nhau:
– Có chuyện gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Từng cái thôi, đừng gấp, đừng gấp.
Lý Thất Dạ nhìn đám thiên mệnh chân thạch nhảy nhót, xòe tay ra. Lý Thất Dạ thu phần lớn bát đạo, cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch vào tay, lại thu một phần ngũ đạo, lục đạo, thất đạo thiên mệnh chân thạch.
Lý Thất Dạ ném về một số bát đạo, cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch. Ngũ, lục, thất đạo thiên mệnh chân thạch khác không cam lòng, trông mong nhìn hắn.
– Cứ uẩn dưỡng tiếp đi, các ngươi có cơ hội tiến thêm một bước.
Lý Thất Dạ xua tay:
– Trở về đi, thời gian uẩn dưỡng, các ngươi sẽ có cơ hội, tương lai không chỉ ở đây.
Những ngũ, lục, thất đạo thiên mệnh chân thạch không cam lòng nhảy nhót trở về chỗ cũ.
Thoáng chốc thiên uẩn chi đạo trống trơn. Bát, cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch bị Lý Thất Dạ thu gần hết, còn lại không nhiều.
Cảnh tượng này phá vỡ thường thức của mọi người, cả đám trợn tròn suýt rớt tròng mắt.
Lam Vận Trúc cũng không kiềm được trợn to mắt. Lý Thất Dạ khiến tất cả thiên mệnh chân thạch tranh nhau nhận chủ làm Lam Vận Trúc ngây người, sau khi hắn có được tảng đá kia, nàng đành bó tay. Yêu nghiệt có khác, vượt sức tưởng tượng.
Nhưng Lý Thất Dạ còn mang đi số lớn bát, cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch, chọn một phần ngũ, lục, thất đạo thiên mệnh chân thạch. Điều này phá vỡ thường thức của Lam Vận Trúc.
Mọi người đều biết tu sĩ chỉ có thể chọn một thiên mệnh chân thạch, dù được thiên mệnh chân thạch công nhận nếu đã chọn xong một cái thì những thiên mệnh chân thạch khác sẽ không đi theo ngươi.
Hiện giờ Lý Thất Dạ một hơi mang đi số lớn thiên mệnh chân thạch, kỳ tích đó phá vỡ thường thức các tu sĩ. Huyện này không thể xảy ra.
Không biết là ai thê lương hét lên một tiếng:
– Sao . . . Sao . . . Sao có thể như vậy?
Không tin nổi, không chấp nhận được, cảnh tượng làm bao nhiêu tu sĩ phát cuồng.
Thế nhân đều biết chỉ có thiên mệnh chân thạch chọn chủ nhân, không phải tu sĩ chọn lựa thiên mệnh chân thạch! Hiện tại Lý Thất Dạ chọn thiên mệnh chân thạch như lựa rau, hắn như dứng trước sạp bán rau cải chọn này bỏ kia. Cuối cùng một phần lớn thiên mệnh chân thạch như bó rau được Lý Thất Dạ mua.
Chuyện này không thể xảy ra, một người một hơi mang đi nhiều thiên mệnh chân thạch từ đẳng cấp sinh linh trở lên, không thể nào.
Có tu sĩ trái tim không chịu nổi kích thích, hét to:
– Tổ cha nó, rốt cuộc là sao? Hôm nay ông trời bị điên sao? Khiến một người mang đi nhiều thiên mệnh chân thạch. Trời ơi, có mắt không vậy?
Giờ phút này, không chỉ một tu sĩ không chịu nổi, cả đám tu sĩ bị bệnh tim.
Giống như mọi người húp cháo, Lý Thất Dạ thì ăn tim rồng gan phượng không hết, hỏi sao không khiến người ghen tỵ phát điên?
Cảnh tượng trước mắt phá vỡ thường thức của mọi người, nhiều người không dám tin, cho rằng mình đang mơ. Nhưng đây tuyệt đối không phải nằm mơ, là chuyện thật trăm phần trăm.
Lam Vận Trúc quen biết khá thân với Lý Thất Dạ cũng khí tin:
– Sao có thể như vậy?Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Chuyện này không thể dùng ‘phá vỡ thường thức’ để hình dung, quá quái dị. Nếu không phải đang ban ngày ban mặt, Lam Vận Trúc cho rằng nàng gặp quỷ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Bởi vì ta quá đẹp trai.
Lý Thất Dạ sẽ không nói lý do thật, chỉ có hắn biết bí ẩn.
Lam Vận Trúc bực bội trừng Lý Thất Dạ:
– Đẹp cái con khỉ!
Hiện giờ có chuyện gì quái dị xảy ra trên người Lý Thất Dạ cũng không làm Lam Vận Trúc giật mình nữa, chuyện quỷ quái đến đâu có bằng việc hôm nay không?
Lý Thất Dạ chọn lựa trong đống thiên mệnh chân thạch ném một cái cho Lam Vận Trúc, cười nói:
– Nàng khá may mắn, khối thiên mệnh chân thạch ta nói còn đây, tặng nàng.
Khi Lam Vận Trúc đón lấy thiên mệnh chân thạch nhấp nháy thần quang, nàng không biết nên nói cái gì. Thiên mệnh chân thạch tốt như vậy mà Lý Thất Dạ tặng người như đưa rau.
Khiến Lam Vận Trúc câm nín là thiên mệnh chân thạch không thích nàng, nó chạy hướng Lý Thất Dạ.
Lam Vận Trúc tức giận ngứa răng, chỉ vào thiên mệnh chân thạch mắng:
– Tức quá, bản cô nương dù gì là tư chất song thánh, thiên chi kiêu nữ, dám khinh thường ta vậy sao? Coi chừng ta lột da ngươi!
Lam Vận Trúc không quan tâm hình tượng thục nữ, nàng bị đả kích quá lớn. Thiên mệnh chân thạch toàn bám Lý Thất Dạ như thể hắn là mỹ nam người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm vỗ thiên mệnh chân thạch đó, cười nói:
– Nha đầu này không tệ, tư chất song thánh, dùng thiên mệnh bí thuật trúc cơ. Yên tâm, về sau ta che chở nha đầu này, ngươi sẽ không chịu thiệt.
Cuối cùng thiên mệnh chân thạch không cam lòng rơi vào tay Lam Vận Trúc, nàng đã không biết nên nói cái gì. Tiểu tử này quá kỳ dị, tà môn.
Lam Vận Trúc hoàn toàn không hiểu, tò mò hỏi:
– Sao ngươi được nhiều thiên mệnh chân thạch hoan nghênh vậy?
Chuyện thế này hoàn toàn không hợp lý.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bởi vì ta đẹp trai, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở là miêu tả về ta.
Lam Vận Trúc làm bộ dạng buồn nôn:
– Ọe!
Lam Vận Trúc cáu kỉnh nói:
– Nếu ngươi đẹp trai thì nam nhân trong thiên hạ là mỹ nam, đẹp kinh khủng.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Nàng muốn nghe lý do nghiêm túc sao? Rất đơn giản, bởi vì cửu thiên thập địa duy ta độc tôn. Vạn thế cổ kim chỉ ta quét ngang!
– Đại thúc, mặt dày hơn cái mo.
Chương 757: Đánh tình mắng yêu (2)
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi nói tương lai độc tôn thì ta còn tin, nói quét ngang vạn cổ thì rõ ràng là nói khoác, ngươi mới có mấy tuổi? Con nít ranh!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Dược rồi, lý do thật sự là ta tính xây dựng một tảng đá bang, sau này thiên mệnh chân thạch là thiên binh thiên tướng của ta. Chúng nó có ta che chở, hoành hành thiên hạ, nhận hoa thiên địa, nạp tinh cửu giới, chịu vạn thế chi thái!
Lam Vận Trúc lườm Lý Thất Dạ:
– Xì, quỷ mới tin ngươi.
Lam Vận Trúc nghiền răng, huơ nắm tay, hung dữ nói:
– Đại thúc, nếu muốn khiến ta tin thì hãy nói cái gì thật chút, nếu không chờ xem ta xử ngươi!
Nhìn bộ dáng Lam Vận Trúc, Lý Thất Dạ bật cười, xòe tay, chậm rãi nói:
– Nói nghiêm túc? Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc. Nha đầu đừng quên vụ cá cược của chúng ta. Nhớ tối nay cởi sạch cho ta ngắm, nhìn xem dáng người của nàng có hạng nhất không.
– Tên háo sắc chết tiệt!
Lam Vận Trúc vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ rực xì một tiếng:
– Ngươi nằm mơ đi!
Lam Vận Trúc xoay người bỏ chạy.
Lý Thất Dạ nhàn nhã theo sau Lam Vận Trúc:
– Nha đầu, làm người phải giữ lời, nên nhớ quân tử nhất ngôn nặng như thần sơn.
Lam Vận Trúc đỏ mặt co giò chạy:
– Phi, ta không phải quân tử, ta là tiểu nữ tử!
Lý Thất Dạ cười đuổi theo.
Trên Thần Long sơn, mọi người đưa mắt nhìn theo Lý Thất Dạ, không rên một tiếng. Đám người ngây như phỗng, trong mắt nhiều người cảm thấy Lý Thất Dạ là yêu nghiệt, siêu tà môn.
Lý Thất Dạ đi thật lâu sau có người gào thét thê lương:
– Tổ cha nó, thiên mệnh chân thạch của ta! Ta còn muốn được một khối cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch!
Nhìn đỉnh núi trụi lủi, đám thế hệ trước đồng tình người trẻ tuổi đến đây thử vận may. Chung thời đại với yêu nghiệt Lý Thất Dạ quá tội nghiệp.
Chọn thiên mệnh chân thạch như lựa rau, tin tức tựa bão tố thổi quét nguyên đệ nhất hung mộ. Năm đại vực lan truyền chuyện này, nổ tung trong giới tu sĩ, truyền thừa, rung động mọi người.
– Không thể nào!
Nghe tin đó bao nhiêu đại nhân vật đại giáo cường quốc giật nảy mình. Lão tổ đại giáo không tin có chuyện đó.
Có đệ tử báo cáo với lão tổ của mình, thề thốt:
– Lão tổ, đệ tử chính mắt nhìn thấy, sư phụ cũng có mặt.
– Cái . . . Tiểu . . . Tử này quá tà môn, chuyện như vậy làm sao có thể? Đây . . . Đúng . . . Là phá vỡ thường thực.
Sau khi tin tức chứng thực, đám đại nhân vật thẫn thờ, bao nhiêu tu sĩ phát cuồng.
Chuyện nghịch thiên này rơi vào tay đám thiên tài. Như Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử đều ủ rũ. Đám thiên tài lòng thầm rít gào, không trừ Lý Thất Dạ thì bọn họ mãi mãi không có ngày nổi lên.
Trong thổ vực, Đế Tọa nghe tin liền đứng dậy ngay, huyết khí bộc phát. Huyết khí bộc phát íuê khủng bố, thiên địa tối tăm, trời trắng run rẩy.
– Tốt, ta đang cần loại tuyệt thế vô thượng thiên chi kiêu tử thế này làm đá lót chân đi thông đường tiên đế!
Đế Tọa đứng dậy, mắt hổ nhìn quanh thiên hạ, cực kỳ bá khí.
Đế Tọa trầm giọng nói:
– Ta vốn định tương lai chém Thiên Luân Hồi làm đá lót đường, bây giờ ta có con mồi tốt hơn.
Thiên Luân Hồi là thiên tài trên đỉnh quỷ tộc, vừa nhận được tin gã ẩn trong hơi thở bí ẩn nở nụ cười bí hiểm.
Đôi mắt Thiên Luân Hồi yêu dị cười nói:
– Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Thiên Luân Hồi nhắm mắt lại, bộ dáng lánh đời, mọi thứ không liên quan gì gã. Hoặc không phải không liên quan, Thiên Luân Hồi đã nắm chắc mọi thứ.
Một tồn tại đỉnh cao khác của thiên tài trẻ tuổi nhân tộc, khi Tiên Phàm nghe tin này rất rung động:
– Tên kia thành công? Ta được ngũ hành tiên giáp nhận chủ nhưng không được tảng đá kia công nhận, tên kia thì được. Tà môn quá.
Tiên Phàm thẫn thờ một lúc sau cảm thán rằng:
– Giỏi thật, núi cao còn có núi cao hơn, tương lai con đường tiên đế không buồn tẻ.
Tin tức rung động, nhân tộc, quỷ tộc, chủng ộtc khác đều chấn động. Bao nhiêu thiên tài bị lu mờ.
Chuyện này truyền ra khiến chậm rãi đấm ngực giậm chân.
Một mình Lý Thất Dạ mang đi cả đống bát đạo, cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch, sao không làm người nổi điên? Đặc biệt đối với người trẻ tuổi, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi chưa luyện bản mệnh chân khí cho mình, có nhiều tu sĩ muốn được thiên mệnh chân thạch tốt hơn.
Đối với tu sĩ, nhân dịp còn trẻ đổi thiên mệnh chân thạch còn kịp, tuổi già thì không được. Vì khi già rồi sẽ luyến tiếc bỏ nhiều sức sống tế luyện bản mệnh chân khí.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi khát vọng đi Thần Long sơn lấy cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch, bây giờ Lý Thất Dạ mang đi một đống lớn làm giấc mơ của bọn họ tan vỡ, hỏi sao không làm người buồn bực muốn điên?
Tính ra quỷ tộc bực mình nhất. Gần đây quỷ tộc rất uất nghẹn. Tam kiệt U Thánh giới là niềm kiêu hãnh của quỷ tộc, là tương lai của quỷ tộc. Bây giờ Lý Thất Dạ chui ra chưa đủ, thêm Tiên Phàm ló mặt. Lý Thất Dạ nổi bật trên cả Đế Tọa, Thiên Luân Hồi, thế hệ trẻ quỷ tộc bị lu mờ. Cứ tiếp tục thế này thì thế hệ trẻ quỷ tộc sẽ bị nhân tộc đè ngộp thở, quỷ tộc không khó chịu mới lạ.
Khi tin Lý Thất Dạ mang đi một đống thiên mệnh chân thạch lan khắp nơi, hắn và Lam Vận Trúc đã rời khỏi kim vực. Mặc dù kim vực có rất nhiều báu vật nhưng Lý Thất Dạ không muốn tốn nhiều thời gian ở lại đây.
Lam Vận Trúc đi hỏi thăm tin tức nhanh chóng trở về:
– Ta có hỏi thăm tin tức rồi.
Lam Vận Trúc nói với Lý Thất Dạ:
– Mê Thất thần đảo ngươi nói đúng là ở trong thổ vực.
Lòng Lý Thất Dạ hoàn toàn bình tĩnh, giống y như hắn phỏng đoán. Trước kia Lý Thất Dạ đã khẳng định thứ hắn muốn nằm trong đệ nhất hung mộ, bây giờ đúng là Mê Thất thần đảo có trong này, nên hắn rất yên tâm.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Mê Thất thần đảo như thế nào?
Lam Vận Trúc trả lời:
– Nghe bảo không khác gì lúc ở hải ngoại, bị sương mù bao phủ. Nghe nói sương mù giảm chút ít nhưng vẫn không thể nhìn toàn cảnh hòn đảo.
– Đúng vậy!
Lý Thất Dạ hiểu sớm muộn gì Mê Thất thần đảo sẽ lộ bộ mặt thật, nó xuất hiện trong đệ nhất hung mộ là có lý do.
Lam Vận Trúc hỏi:
– Bây giờ đi Mê Thất thần đảo ngay sao?
Lam Vận Trúc thầm lấy làm lạ, lúc trên Thiên Quân đảo nàng đi chung với Lý Thất Dạ, sau đó hai người xuất hiện ở Mê Thất thần đảo. Lam Vận Trúc từng phỏng đoán Mê Thất thần đảo đột nhiên xuất hiện có lẽ liên quan đến Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không, cần có thời gian. Sương mù chưa rút đi, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Nếu nó ở đây thì không chạy được, ta cầm chìa khóa đệ nhất hung mộ. Bởi vậy chúng ta dư dả thời gian.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Trong Mê Thất thần đảo rốt cuộc có cái gì? Nghe người ta nói có người nghe tiếng tiên phượng hót, có người thấy kim long bay lên. Chẳng lẽ trên Mê Thất thần đảo có thần thú, binh khí thần thú để lại?
– Có thần thú hay không thì ta không rõ.
Chương 758: Kim cương lý
Lý Thất Dạ cười nheo mắt nói:
– Nhưng chắc chắn trên Mê Thất thần đảo có thứ rất rất nghịch thiên, chuyện này là tốt hay xấu thì khó nói trước, tùy người.
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
– Rốt cuộc là cái gì?
Lam Vận Trúc nhìn ra được Lý Thất Dạ rất quan tâm thứ trên Mê Thất thần đảo, nàng biết rõ không có nhiều thứ làm hắn chú ý.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, nheo mắt nói:
– Một tồn tại.
Lý Thất Dạ im lặng một lúc lâu sau trả lời:
– Một tồn tại khiến chư thần hủy diệt, tiên đế còn ở cũng hết sức kiêng dè.
Lam Vận Trúc biến sắc mặt:
– Chư thần hủy diệt, tiên đế hết sức kiêng kỵ!
Lam Vận Trúc giật mình kêu lên:
– Trên đời có thứ như vậy sao?
Chư thần hủy diệt, tiên đế hết sức kiêng kỵ, rốt cuộc là thứ như thế nào? Tiên đế chịu tải thiên mệnh, có thể nói tiên đế chính là chân mệnh thiên tử, được trời công nhận. Có người bảo tiên đế là con của trời. Có thứ gì làm tồn tại vô địch như tiên đế phải kiêng dè?
– Tạm thời đây chỉ là phỏng đoán của cá nhân ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây là suy đoán. Nếu ta không đoán sai thì thứ kia có thật, nó bị niêm phong từ rất lâu rồi, đã đến lúc nó xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Lam Vận Trúc khẽ thở dài:
– Còn một tin tức.
Lam Vận Trúc nói:
– Nghe đồn người Tổ thành đến, tạm thời số người không nhiều, chỉ khoảng vài người. Nghe nói Tổ thành đến thăm dò, Âm Dương Tiên Sư và mấy lão tổ Tổ thành tự mình giá lâm. Có người thấy Tổ thành đi Mê Thất thần đảo, muốn tìm hiểu.
Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, lạnh lùng cười:
– Ha ha ha, không có gì lạ, bọn họ nghe được vài thứ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, sẽ tham gia vào dòng nước đục.
Lam Vận Trúc không ngạc nhiên khi biết người Tổ thành đến. Nếu trong Mê Thất thần đảo có thứ Lý Thất Dạ nói thì Tổ thành sẽ không bỏ qua.
Lam Vận Trúc tỉnh táo lại, hỏi:
– Giờ chúng ta đi vực nao? Hỏa vực hay mộc vực? Hoặc đi thẳng tới thổ vực?
Lý Thất Dạ hỏi:
– Nhóm Bảo Quy chưởng môn đi đâu?
Lam Vận Trúc trả lời:
– Ta vừa hỏi thăm được tin tức, nghe nói nhóm sư tôn ở thủy vực, tuy nhiên không chung vực nên khó liên lạc với nhóm sư tôn.
Lý Thất Dạ sờ cằm:
– Thủy vực.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Được rồi, chúng ta đi thủy vực nhìn xem. Theo ta biết thì thủy vực là một chỗ không tệ.
Lam Vận Trúc đồn ý, nàng muốn xem Thiên Lý Hà sẽ được cơ duyên gì. Lam Vận Trúc theo Lý Thất Dạ tìm một đạo đài trong kim vực, thông qua đạo môn trực tiếp truyền tống đến thủy vực.
Thủy vực là nơi khiến người hướng về. Trời xanh biển xanh biếc, mênh mông vô ngàn. Khi đứng trong thủy vực làm người ta thoải mái tâm hồn, hơi ẩm đập vào mặt rất thoải mái, tẩy rửa mệt mỏi.
Khi đứng trên mặt biển, Lam Vận Trúc bất ngờ nói:
– Không ngờ thủy vực là biển cả.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây là một hải tàng, bên dưới đại dương chôn giấu nhiều bí mật, nhiều đến nỗi khai quật mãi không hết.
Chư lão Thiên Lý Hà ở trong thủy vực. Sau khi Lam Vận Trúc đến thủy vực nhanh chóng liên lực với đám người Bảo Quy Đạo Nhân, nàng và Lý Thất Dạ chạy qua ngay.
Khi Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc hội hợp với đám người Bảo Quy Đạo Nhân, cả dám đang ở trên cá chép to. Chư lão Thiên Lý Hà không tản ra hành động mà tụ tập một chỗ.
Cá cháp to lướt nhanh trên biển, tốc độ siêu mau. Dường như chư lão Thiên Lý Hà đang đuổi theo cái gì.
Nhìn cá chép to dán mặt biển lướt nhanh, Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Sư phụ đang làm gì vậy?
Bảo Quy Đạo Nhân trả lời:
– Đuổi theo con cá to.
Có mấy nguyên lão nhìn chằm chằm vào mặt biển, thiên nhãn quét tới quét lui khu vực biển.
– Đuổi theo con cá to?
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Cá to gì? Bảo ngư sao?
Rào rào!
Tiếng nước thật to vang lên, có vật khổng lồ từ dưới biển vọt lên. Sóng lớn bắn lên cao.
Một con cá siêu to nhảy lên khỏi mặt nước, cá chép chở chư lão Thiên Lý Hà đã rất to nhưng so sánh với con cá này thì nhỏ hơn một vòng.
Cá to nhảy lên, toàn thân đen thui, vảy cá như làm bằng huyền thiết. Khi nhảy lên ánh nắng phản chiếu người con cá, vảy cả tỏa vầng sáng nhạt. Dưới ánh nắng thân hình, đường cong của con cá đặc biệt hoàn mỹ.
Khi con cá vọt lên, mọi người có ảo giác như chân long nhảy ra mặt nước, khí thế khó tả làm người rung động.
Nhìn con cá to nhảy ra mặt nước, Lam Vận Trúc kinh thán ca ngợi:
– Đẹp quá!
Bảo Quy Đạo Nhân ra lệnh:
– Theo sát, đừng để mất! Chúng ta đuổi theo nó chín ngày chín đêm rồi!
Rào rào!
Tiếng nước ầm ĩ vang không dứt bên tai. Cá to lúc nhảy lên khi thì lặn xuống, cột nước bắn lên cao, cảnh tượng đồ sộ và xinh đẹp àm người nhìn hoa mắt. Tốc độ của ta cá to rất nhanh, cá chép Thiên Lý Hà bám đuổi không bỏ.
– Con cá to kia lại xuất hiện, mọi người mau đuổi theo!
Con cá to đó bơi lộn trong nước sớm kinh động đám tu sĩ trong thủy vực, nhiều người cùng đuổi theo.
Trước đó không chỉ Thiên Lý Hà đuổi theo con cá to, rất nhiều tu sĩ bám đuôi nhưng tốc độ chậm hơn.
Lam Vận Trúc ngắm đường cong hoàn mỹ của con cá, tán thán:
– Đây là cá gì? Côn Bằng sao?
– Không, là kim cương lý.
Lý Thất Dạ nhìn con cá nhảy ra khỏi mặt nước, khen ngợi:
– Thật xinh đẹp, vẻ đẹp vĩnh cửu.
– Công tử nhận ra con cá này?
Bảo Quy Đạo Nhân dào dạt hứng thú hỏi:
– Ta đọc quyển sách tuyệt mật của tổ sư mới biết tên con cá.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không có gì, ta nghe nói về nó. Loại cá này độc nhất vô nhị trên đời, trừ đệ nhất hung mộ ra sợ rằng ở bên ngoài không tìm thấy con cá thứ hai.
Kim cương lý, Lý Thất Dạ không chỉ biết, hắn từng đuổi theo. Có thể nói con cá này mang theo bí mật kinh thiên.
– Đây là một con kim cương lý, độc nhất vô nhị.
Bảo Quy Đạo Nhân nói:
– Đúng như công tử nói, kim cương lý này thật sự là có một không hai, đồn rằng chỗ này chỉ có một con.
– Sư phụ đuổi theo kim cương lý làm gì?
Lam Vận Trúc hỏi:
– Chẳng lẽ chúng ta muốn bắt kim cương lý?
Nhưng Lam Vận Trúc nhìn trong phút chốc không định ra tay.
– Không, chúng ta tìm ổ của nó.
Bảo Quy Đạo Nhân nói:
– Trong quyển sách tuyệt mật của tổ sư ghi chép ổ kim cương lý là noi rất ghê gớm, được thiên địa tạo hóa. Theo quyển sách tuyệt mật của tổ sư viết, ổ kim cương lý có một tạo hóa tuyệt thế rất hiếm có. Nên chúng ta đuổi theo kim cương lý tới khi nào tìm được ổ của nó mới thôi.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Ngươi biết ổ của kim cương lý ở đâu không?
Giờ đây hễ gặp chuyện gì là Lam Vận Trúc hỏi Lý Thất Dạ trước hết, hắn biết cả bí mật đệ nhất hung mộ, nàng cảm thấy không có gì là hắn không biết.
– Không biết.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Như tổ sư các người ghi chép, chỉ có mãi đuổi theo mới tìm được ổ của kim cương lý, vì hang ổ kim cương lý luôn di chuyển. Chỉ khi kim cương lý về hang mới tìm ra, nếu không thì đành bó tay.
Chương 759: Mộc vực
– Công tử lợi hại, biết nhiều như vậy.
Bảo Quy Đạo Nhân khen ngợi:
– Trong quyển sách tuyệt mật của tổ sư đúng là ghi như thế. Muốn tìm được ổ kim cương lý thì phải đuổi theo kim cương lý đến khi nào nó về hang.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Nhưng các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Khi kim cương lý về hang, các người phải tỏa định cái hang đó. Nếu không thể tỏa định hang, sau khi kim cương lý đi vào sẽ biến mất, rất khó tìm được.
– Công tử yên tâm.
Bảo Quy Đạo Nhân nói ngay:
– Chúng ta có mang theo báu vật của tổ sư, chỉ cần tìm được ổ kim cương lý là tỏa định ngay, dù ẩn độn thì chúng ta cũng tìm thấy.
Lý Thất Dạ cười cười, nhìn kim cương lý bơi trước mắt. Khi kim cương lý nhảy lên sóng nước dâng lên cao, ánh nắng phản chiếu đường cong kim cương lý thật đẹp.
Chư lão Thiên Lý Hà đặt quyết tâm không theo đến ổ9 phật thổ cường quốc quyết không dừng tay.
Lý Thất Dạ nhìn một lúc sau nói với Lam Vận Trúc:
– Chúng ta đi thôi.
Lam Vận Trúc bất ngờ hỏi:
– Đi? Đi đâu? Chúng ta không đuổi theo đến ổ kim cương lý sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Không đến lúc mệt mỏi thì kim cương lý sẽ không quay về hang, giờ còn lâu mới đến lúc đó. Chúng ta hãy đi chỗ khác nhìn xem.
– Đi đi.
Bảo Quy Đạo Nhân gật đầu, nói:
– Nơi này giao cho chúng ta là được, các người đi chỗ khác nhìn xem có cơ duyên gì không.
Lam Vận Trúc thấy ở lại chỗ này cũng chẳng giúp được gì, nàng từ biệt đám người Bảo Quy Đạo Nhân, đi theo Lý Thất Dạ.
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
Sau khi từ biệt chư lão, Lam Vận Trúc hỏi:
– Đi thổ vực sao? Nghe nói thổ vực khai quật ra thứ rất ghê gớm.
– Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Đúng là thổ vực khai quật ra thứ rất ghê gớm, nhưng phải có mạng dùng mới được.
Lam Vận Trúc liếc Lý Thất Dạ:
– Ô, đại thúc vênh váo tận trời của chúng ta sao đột nhiên trở nên nhát gan vậy? Chẳng phải đại thúc không sợ trời không sợ đất sao?
Lam Vận Trúc chớp mắt, cười duyên:
– Nếu ta không nhớ lầm thì đại thúc luôn tràn đầy tự tin, sao bây giờ đột nhiên sợ chết vậy?
Lý Thất Dạ búng trán Lam Vận Trúc, cười nói:
– Nha đầu đừng thăm dò ta, thổ vực chưa lấy mnạg ta được. Nhưng muốn có được đồ tốt trong thổ vực thì phải vào mộ, quá trình rất rắc rối và tốn thời gian. Hơn nữa ta không cần mấy thứ đó, đồ tốt ta muốn có ở nhiều chỗ, ví dụ bây giờ chúng ta sắp đi một nơi rất tốt.
Lam Vận Trúc vội hỏi:
– Chỗ nào?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
– Mộc vực.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chẳng lẽ nàng không muốn kiếm một gốc dược vương hay bảo thụ gì sao?
Mắt Lam Vận Trúc sáng rực lên:
– Thần thụ giống như hoàng kim thần liễu?
– Mơ đẹp quá.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thần thụ như hoàng kim thần liễu là độc nhất vô nhị, có được nó nói dễ hơn làm. Hoàng kim thần liễu của Thiên Lý Hà các người là tốn nhiều thời gian, tâm huyết mới di dời từ chỗ khác đến Thiên Lý Hà.
– Vì dời hoàng kim thần liễu đó tốn rất nhiều công sức, thứ như hoàng kim thần liễu nhiều lúc chỉ gặp chứ không cầu được. Nếu may mắn có thể gặp được một gốc thần thụ tương tự.
Lý Thất Dạ cười cười lắc đầu.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ, tò mò hỏi:
– Đại thúc, sao ngươi biết rõ chuyện của Thiên Lý Hà chúng ta nhiều vậy?
Lam Vận Trúc là truyền nhân Thiên Lý Hà còn không biết mấy chuyện này, sư tôn của nàng, Bảo Quy Đạo Nhân cũng không biết. Lý Thất Dạ nói vanh vách như thể hắn thấy tận mắt.
Lý Thất Dạ trêu ghẹo:
– Đừng quên ta là hộ giáo nhân của Thiên Lý Hà các người. Tổ sư các người đã chỉ định ta làm hộ giáo nhân tất niên ta có điều khác với mọi người. Ta đọc nhiều sách vở, không gì không biết, không gì không làm được.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Xì, đại thúc đừng khoác lác nữa. Ai không biết ngươi may mắn, siêu may mắn mới được làm hộ giáo nhân của chúng ta.
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Lam Vận Trúc rõ ràng tổ sư chọn Lý Thất Dạ làm hộ giáo nhân là có lý do, tuy nàng không biết cụ thể.
Mộc vực là một trong năm đại vực đệ nhất hung mộ. Trong mộc vực cổ thụ chọc trời, sức sống dạt dào. Có thể nói trong năm đại vực đệ nhất hung mộ thì mộc vực có sức sống nhất.
Trong mộc vực dãy núi trập tùng, sông nước vây quanh, thức nước ầm ầm, rậm rạp um tùm, tràn ngập sự sống. Khi bước vào mộc vực, người không biết chuyện còn tưởng đang ở rừng rậm cổ xưa nào đó trong U Thánh giới.
Trong mộc vực ưng bay thú chạy, cổ thụ chọc trời. Mộc vực có thứ bên ngoài không có, đó là cây cối biết chạy. Nói đúng hơn là một số dược vương, bảo thụ phi thiên độn địa.
Trong đệ nhất hung mộ nếu muốn hái đan dược tiên thảo thì mộc vực là địa điểm tốt nhất. Ai đến mộc vực đều rất hưng pấn, vì mộc vực như một dược viên lớn, tại đây có đủ đan dược, có tốt có xấu, có cả dược vương.
Mỗi lần đệ nhất hung mộ mở ra thì mộc vực rất được dược sư yêu thích, nhiều tu sĩ cũng đến đây.
So sánh với vực khác, mức độ nguy hiểm trong mộc vực thấp hơn, không phải vì nơi này là thiên đường đào báu vật. So sánh với chỗ khác, mộc vực thích hợp cho tu sĩ đạo hạnh thấp, đặc biệt là những tán tu, tiểu môn tiểu phái.
Trong kim vực ngươi không biết sẽ đào được cái gì dưới hạt cát, có thể là báu vật, có khi là một bầy phệ kim trùng, hoặc nguy hiểm tà ác nào đó.
Trong thủy vực, ngươi không biết dưới nước có cái gì, khu vực biển nào có nguy hiểm. Không chừng đang đi trên mặt nước thì bên dưới chui lên một con thủy yêu to ăn thịt ngươi.
Mộc vực thì khác, nếu không có dã tâm gì, chỉ muốn kiếm chút đỉnh tiền, không vào sâu trong núi rừng trập trừng, chỉ lòng vòng ở ngoài rìa hái đan thảo thì tuyệt đối an toàn.
Mộc vực chuyên sinh sản linh dược đan thảo, ở lối vào cũng có rất nhiều linh dược đan thảo, toàn loại bình thường nhưng rất tươi tốt.
Đối với tán tu, tu sĩ tiểu môn tiểu phái thì mộc vực là chỗ kiếm ít tiền tốt nhất. Mạo hiểm nhỏ, thu hoạch không kém. Vì vậy tán tu, tu sĩ tiểu môn tiểu phái điểm dừng chân ở mộc vực là điều tuyệt vời.
Lam Vận Trúc theo Lý Thất Dạ đến mộc vực, đập vào mặt là mùi thuốc khiến nàng hít sâu một hơi.
– Ngân phong thảo, thanh đan quả, bách xà diệp . . .
Lam Vận Trúc nhỏ giọng nói:
– Nơi này đúng là chỗ tốt sinh sản linh dược.
Lý Thất Dạ bất ngời nhìn Lam Vận Trúc.
Cảm nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc liếc hắn:
– Như thế nào? Lạ lắm sao? Tuy ta không phải dược sư nhưng biết chút ít đan thảo linh dược bình thường. Thiên Lý Hà chúng ta là đế thống tiên môn, có mảng lớn dược điền.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không nói gì thêm.
Lam Vận Trúc hưng phấn nói:
– Chỗ này có đầy đan dược, chúng ta hái chút ít đem về đi.
Lý Thất Dạ hếch cằm nói:
– Thật có lỗi, nàng nói mấy thứ như ngân phong thảo, thanh đan quả không có phần của nàng.
Lam Vận Trúc ngước mắt nhìn, ngọn núi trước mặt trụi lũi. Trừ cây cối bình thường ra đồi núi bị người nhổ sạch, không có bóng một linh dược.
Chương 760: Mộc vực nguy hiểm (1)
Lam Vận Trúc rung động nói:
– Chỗ này đúng là dược điền.
Tuy đồi núi bị đào sạch nhưng nhìn vị trí lỗ hổng thấy được linh dược sinh trưởng từng bụi, chỗ này như dược điền.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc đi sâu vào mộc vực. Hai người vượt qua một, hai ngọn núi, thấy đam tu sĩ vui vẻ cắt cỏ đào bới.
Có tu sĩ bò lên đỉnh núi đào sâu ngàn thước moi ra một gốc dược bao gồm rễ. Có tu sĩ lơ lửng ở vách núi nín thở chờ một bụi linh dược nở hoa. Có tu sĩ vào cốc sâu dụ rắn ra, đào kim thuyến thảo trong ổ rắn. Nhiều tu sĩ tu hành thấp đào cắt từng bụi lịnh dược bình thường trên núi.
Tu sĩ có đạo hạnh rất thấp, một số chỉ mới nhập môn. Những linh dược đan thảo bị cắt rất bình thường, như kim tuyến thảo, tử lão đằng, thanh thạch cao . . . Có thể mua mấy thứ này trong hiệu thuốc.
Dù những linh dược đan thảo này đối với tu sĩ khác là cực kỳ bình thường, nhưng các tu sĩ đạo hạnh thấp rất vui vẻ đào xới, đây là thu hoạch lớn đối với bọn họ.
Nhìn đám tu sĩ đạo hạnh mỏng vui vẻ cắt linh dược đan thảo, Lam Vận Trúc lấy làm lạ hỏi:
– Bọn họ vào bằng cách nào?
– Nàng chưa từng ở trong tiểu môn tiểu phái đúng không?
– Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Từ nhỏ nàng ở trong đế thống tiên môn nên không biết tán tu, tiểu môn tiểu phái sống không dễ dàng. Đối với bọn họ thì mấy linh dược thế này đã rất tốt. Vì đi vào đệ nhất hung mộ, bọn họ mạo hiểm mạng sống. Một người không vào được, nhưng nếu là một đám tán tu, tiểu môn tiểu phái chung nhóm thì có cơ hội.
– Trong bọn họ sẽ có một, hai người khá mạnh, một đám tán tu hợp tác có cơ hội cưỡi thi huyết vân. Đương nhiên trong quá trình sẽ chết rất nhiều người. Đối với tán tu, môn phái nhỏ, đệ nhất hung mộ mở ra là cơ duyên cả đời khó gặp. May mắn thì không chừng sẽ thay đổi vận mệnh một môn phái, nên dù biết khó khăn, chín chết một sống bọn họ vẫn mạo hiểm đi vào.
Lam Vận Trúc nghe vậy im lặng. Đúng như Lý Thất Dạ nói, Lam Vận Trúc chưa từng ở trong tiểu môn tiểu phái. Từ nhỏ Lam Vận Trúc bái vào Thiên Lý Hà, có Dương lão dẫn đường, sư tôn là chưởng môn Thiên Lý Hà. Thiên tài như Lam Vận Trúc không hiểu tiểu môn tiểu phái khó khăn thế nào.
Tuy vùng này đầy rẫy linh dược đan thảo nhưng Lý Thất Dạ không ngừng bước, hắn dẫn Lam Vận Trúc vào sâu trong mộc vực.
Không chỉ Lý Thất Dạ không thèm ngừng lại, tu sĩ có đạo hạnh mạnh chút, hoặc môn phái lớn hơn chút đều sẽ không ngừng lại. Chỗ này đầy rẫy linh dược đan thảo nhưng qua bình thường, người có chút thực lực sẽ không lãng phí thời gian tại đây.
Đặc biệt đại giáo cường quốc, bọn họ đến vì dược vương, thánh thụ. Làm sao đại giáo cường quốc chịu mất thời gian vào linh dược đan thảo bình thường này?
Lý Thất Dạ vào sâu bên trong, linh dược đan thảo càng lúc càng quý hiếm. Khi vào độ sâu nhất định, bắt đầu xuất hiện linh dược đan thảo hiếm thấy.
Nhìn một gốc cây xanh biếc trong khe suối kết trái đỏ rực, Lam Vận Trúc mừng ỡ nói:
– Đó là xích huyết chu quả!
Lam Vận Trúc định đến gần thì khe suối bỗng biến thành một vòng xoáy.
Rào rào!
Trong vòng xoáy biến thành các bộ xương trắng, nó đang cảnh cáo Lam Vận Trúc đừng đến gần.
Lý Thất Dạ kéo Lam Vận Trúc đi:
– Đừng lãng phí thời gian tại đây, linh dược đan thảo đẳng cấp như thế có rất nhiều.
Lam Vận Trúc cười khổ nói:
– Chỗ này có nhiều?
Ở bên ngoài xích huyết chu quả là linh dược cực kỳ quý hiếm, trong kho Thiên Lý Hà chỉ có vài gốc.
Nhưng như Lý Thất Dạ nói, hai người vượt qua mấy ngọn núi, trong khe suối toàn thấy xích huyết chu quả.
Lam Vận Trúc đi theo sau lưng Lý Thất Dạ nhìn linh dược đan thảo sinh trưởng trong núi non cốc sâu, nàng nhìn hoa cả mắt:
– Bạch phượng thụ, liệt diễm đằng, ngũ biến ngưng long yên, thanh đan thảo tám mươi vạn năm . . .
Linh dược đan thảo nơi này không tầm thường, đều rất quý giá.
Muốn hái linh dược đan thảo trong đây không dễ dàng, hoặc được trùng vương độc thú bảo vệ hoặc là vị trí ngu hiểm, bước vào đó là chết.
Lam Vận Trúc nhìn nhiều linh dược đan thảo thì động tâm:
– Tại sao chúng ta không hái một ít?
Lam Vận Trúc tự tin tuyệt đói dễ dàng hái được mớ linh dược đan thảo này.
– Chờ chút nữa nàng sẽ thấy cái gì gọi là dược viên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có thứ càng quý báu hơn, cần gì mất thời gian tại đây?
Quả nhiên hai người đi tiếp, thấy càng nhiều linh dược, đã không thể dùng từ quý giá hình dung. Toàn là linh dược giá trị liên thành.
Lam Vận Trúc nhìn một gốc bảo thụ, rung động nói:
– Đó là xích chi phi long thụ trăm vạn năm!
Vảo thụ toàn thân đỏ rực, từng lũ ánh sáng rũ xuống lắc lư.
Lam Vận Trúc là người biết hàng, mở miệng nói:
– Xích chi phi long thụ, nếu ngộ đạo tại đây sẽ được long tức uẩn dưỡng.
Nhưng khi Lam Vận Trúc đến gần thì nghe tiếng xương cốt ma sát nhau, bên dưới gốc cây là các bộ xương bò lên. Nhìn màu sắc khung xương trắng, không biết chúng nó đã chết bao nhiêu năm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đừng giành với người chết, bọn họ chết đi muốn mãi mãi chiếm bảo thụ này.
Lý Thất Dạ kéo Lam Vận Trúc đi.
Hai người vào sâu bên trong, linh dược đan thảo ngày càng quý giá. Rất nhiều cường giả, đại giáo cường môn có mặt muốn lấy linh dược đan thảo.
– Trốn đi đâu?
Trong núi non có một thánh hoàng lợi hại huyết khí mênh mộng, đế uy đằng đằng bốc lên người. Nhìn ra được thánh hoàng xuất thân từ đế thống tiên môn đang rượt theo một gốc dược vương.
Nhìn thánh hoàng đuổi theo dược vương, Lam Vận Trúc nói:
– Thánh hoàng này xuất thân từ Chiến tộc, truyền thuyết bọn họ ra một tiên đế sau đó toàn tộc ẩn thế đã lâu.
Rõ ràng thánh hoàng mang theo đế khí, mặc dù ai nấy thèm thuồng dược vương nhưng thấy thánh hoàng ra tay thì toàn bộ thánh tôn đứng một bên ngó, thánh tôn nghịch thiên mấy cũng thế. Một thánh hoàng dã đủ đáng sợ, huống chi còn mang theo đế khí, mọi người không muốn đắc tội một cường giả.
Dược vương bị thánh hoàng đuổi theo là một gốc dược linh ba trăm vạn năm tử huyết tham vương. Tử huyết tham vương co giò chạy, tốc độ siêu nhanh, thánh hoàng thở hồng hộc rượt theo.
Tử huyết tham vương biết đối phương mang theo đế khí nó không thể trêu vào, vì vậy tử huyết tham vương dùng tốc độ siêu nhanh trốn vào sâu trong mộc vực.
Ong ong ong ong ong!
Trên ngọn núi khác, một gốc la sát thánh thụ bộc phát thần quang kinh thiên. Bên dưới la sát thánh thụ có mấy trăm cường giả, đây là đệ tử chung một đại giáo. Mấy trăm cường giả tụ tập lại dốc hết sức nhổ la sát thánh thụ.
Keng!
Vô số thần quang từ la sát thánh thụ tốc độ một kiếm trận đáng sợ cắt vào đám cường giả chung đại giáo.
Nhìn la sát thánh thụ biết bày kiếm trận, chưởng môn sợ hãi kêu lên:
Nhưng đã muộn, mưa máu đầy trời. Kiếm trận xung phong, tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, mấy trăm cường giả bị kiếm trận mạnh mẽ cắt nát bấy.
Lam Vận Trúc nhìn kiếm trận của la sát thánh thụ, rung động nói:
– Mạnh quá.
Lam Vận Trúc xuất thân từ đế thống tiên môn, nàng có ánh mắt sắc bén, nhìn thấu kiếm trận nghịch thiên.