1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 579 [Chương 2893 đến 2897]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 579 [Chương 2893 đến 2897]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2893: Huyền Diệu vương (Thượng)

Nói giỡn sao, một khi rời đi đâu còn có được chỉ điểm như vậy nữa? Đây chính là cơ duyên a.

Chỉ là bọn hắn cũng không biết, không tới trăm năm Sở Mộ sẽ rời đi.

Đảo mắt, từ lúc Sở Mộ chiến một trận với Bạch Thần đã qua năm năm.

Năm năm này, Sở Mộ luôn ở trong trang viên tu luyện.

Có Thôn Long ngọc bội, hắn rất ít khi chủ động tu luyện Thần Hoang kiếm quyết, bởi vậy thời gian dư giả đều lấy ra luyện kiếm.

Năm năm trôi qua, tu vi của Sở Mộ từ Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên trung kỳ đột phá, đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên hậu kỳ, chỉ còn cách đỉnh phong một đường. Sở Mộ có nắm chắc trong vòng nửa năm kế tiếp, tu vi nhất định có thể tăng lên tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên đỉnh phong. Sau đó củng cố một chút là có thể trùng kích Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên.

Một khi tu vi đạt tới Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên, thực lực của hắn sẽ tiến thêm một bước, càng thêm cường đại hơn.

Tu vi tăng lên là một mặt, tìm hiểu Kiếm thiên địa càng thêm thâm sâu, tìm hiểu kiếm ảnh cũng sâu hơn. Đủ loại kiếm thức được hoàn thiện từng bước. Nhất là Thiên Uy kiếm thức so với năm năm trước hoàn thiện hơn rất nhiều, lại càng dễ thi triển, uy lực cũng càng thêm tập trung.

Sở Mộ có tiến bộ, Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh cũng có tiến bộ. Tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược thì tu vi có chút tăng lên, đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên sơ kỳ.

Bình đan dược mà Triệu Vô Cực lưu lại lúc trước là đan dược phụ trợ tu luyện. Chỉ là đối với Sở Mộ mà nói nó không có tác dụng gì. Bởi vậy hắn mới đưa cho Lâm Bích Nhược, cũng làm cho tốc độ tu luyện của Lâm Bích Nhược nhanh hơn, mới có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên sơ kỳ. Đồng thời nàng cũng hoàn toàn nắm giữ ba chiêu cuối cùng trong Bích Thủy Liên Thiên kiếm.

Năm năm qua đi, thời gian cho tới lúc Hắc Thần Bí cảnh mở ra càng ngày càng gần.

Năm năm qua, người khiêu chiến Sở Mộ càng ngày càng ít. Nhất là một năm gần đây một người khiêu chiến cũng không có. Về phần bên ngoài thì gió nổi mây phun.

Dường như thịnh hành xu thế khiêu chiến. Những thiên tài khiêu chiến bốn phía, ma luyện kiếm đạo. Trong lúc này có thêm những thiên tài khác hiệnt hế.

Cũng có người vì muốn nhận được danh ngạch Hắc Thần bí cảnh mà giết chóc.

Có thể nói mấy năm vừa rồi rất là rối loạn.

Bất quá những chuyện này không có liên quan tới Sở Mộ hắn.

Hôm nay ắn đang tu luyện trng trang viên, truyền thụ kiếm pháp cho Lâm Bích Nhược.

Tu vi Lâm Bích Nhược đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên sơ kỳ, lại tu luyện Bích Thủy Liên Thiên kiếm tới viên mãn, nắm giữ tinh túy. Kế tiếp muốn tăng thực lực lên, trừ tăng tu vi lên thì cần tu luyện kiếm pháp cường đại hơn, tu luyện bí pháp và những thứ khác…

Tu vi tăng lên không có dễ dàng, cho nên Sở Mộ cảm thấy nên truyền thụ cho Lâm Bích Nhược kiếm pháp mạnh mẽ hơn.

Trong Vạn Kiếm bi lâm của Chân thần kiếm tông có ngàn vạn môn kiếm pháp. Tối thiểu cũng có tiêu chuẩn cấp truyền thừa của Lưu Phóng chi địa, tùy tiện xuất ra một bộ cũng đủ để khiến cho vô số người giết chosc.

– Kiếm pháp ngươi tu luyện thuộc về nhu thủy nhất hệ, cho nên lần này ta sẽ truyền thụ cho ngươi môn kiếm pháp này. Đây cũng là kiếm pháp thuộc Nhu thủy nhất hệ, tên là Liên y kiếm hay còn gọi là Liên Y bát pháp.

Sở Mộ nghiêm túc nói.

– Công tử, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực học tập.

Lâm Bích Nhược cũng nghiêm túc nói.

– Nhìn kxy.

Sở Mộ nói một câu rồi xuất kiếm, diễn dịch từng chiêu một trong Liên y bát pháp ra. Lần thứ nhất rất nhanh, Lâm Bích Nhược hoàn toàn nhìn không hiểu, giống như một học sinh tiểu học nhìn sách giáo khoa của học sinh cấp ba vậy.

Lần thứ hai, Sở Mộ lại diễn dịch chậm hơn chút.

Lần thứ ba càng chậm, nhưng mà Lâm Bích Nhược vẫn không hiểu, chỉ là nhìn thấy từng đạo kiếm quang trong tay Sở Mộ mở rộng, từng đạo rung động khuếch tán ra. Rung động kia rõ ràng là do từng đạo kiếm quang biến thành.

Sở Mộ cũng không vận dụng lực lượng gì. Chỉ thuần túy là xuất kiếm mà thôi. Nhưng mà rung động giống như kiếm quang kia lại khiến cho Lâm Bích Nhược cảm thấy nguy cơ trí mạng.

Lượt thứ tư, Sở Mộ bắt đầu phân tích từng chiêu kiếm pháp cho Lâm Bích Nhược xem. Lần thứ năm là bắt đầu giảng giải.

Lâm Bích Nhược ở phương diện kiếm pháp nhất đạo cũng coi như có chút thiên phú. Mấy năm qua, lại mưa dầm thấm đất, được hun đúc. Bởi vậy dưới sự dụng tâm dạy bảo của Sở Mộ, mười ngày sau nàng bắt đầu lĩnh ngộ chút da lông của Liên Y bát pháp.

Kiếm pháp cấp truyền thừa không phải dễ tu luyện như vậy. Coi như là đám yêu nghiệt như Bạch Thần tu luyện Ngân Quang kiếm pháp, ban đầu cũng phải tốn thời gian hơn mười ngày mới nhập môn được.

Thiên phú của Lâm Bích Nhược không bằng Bạch Thần, kém khá xa, cho nên tốn thời gian nhiều hơn cũng chẳng có gì là lạ.

Liên Y bát pháp đối với Sở Mộ mà nói là kiếm pháp không được coi cao thâm vào đâu. Nhưng mà vì không mang tới phiền toái gì cho Lâm Bích Nhược, bởi vậy lúc truyền thụ không có người thứ ba có mặt.

Hôm nay Sở Mộ lại giảng giải yếu điểm trong Liên Y bát pháp cho Lâm Bích Nhược.

Đang nói, bỗng nhiên hai mắt Sở Mộ bắn ra tinh mang ác liệt, sắc bén như kiếm quang, xuyên thủng hư không.

Một chiêu Liên Y diệt, đệ bát pháp trong Liên Y bát pháp được thi triển ra. Rung động giống như kiếm quang lan tràn, cuối cùng hội tụ vào làm một đạo, lại hóa thành một đám kiếm quang bắn vào trong hư không.

Chợt, trong hư không giống như có một cánh cửa mở ra, một cánh cửa huyền diệu khó lường, làm cho rung động như kiếm quang kia tiêu tán thành vô hình.

Một đạo thân ảnh tựa hồ như vượt thời không và không gian giá lâm tới, kiếm quang huyền diệu vô cùng bắn tới.

Nhìn như lăng lệ, lạnh lẽo, lại nhìn như mề dẻo, nhìn như vô lực, nhìn như chậm chạp.

Trong một kiếm này ẩn chứa vô số huyên diệu, huyền diệu lưu chuyển biến hóa thất thường.

Sở Mộ liếc mắt nhìn đã biết rõ kiếm pháp của đối phương huyền diệu khó lường, không ngờ lại đạt tới tình trạng cao thâm, so với Bạch Thần còn cao hơn rất nhiều.

Đương nhiên nếu như luận cảnh giới kiếm pháp mà nói, Sở Mộ còn hơn đối phương. Nhưng mà vận dụng kiếm pháp vào thực tế, một kiếm này cũng đã đạt tới trình độ kinh người.

Huyền Diệu khó lường.

Sở Mộ cũng xuất kiếm.

Kiếm của hắn có rất nhiều biến hóa, nhưng mà lại khác với huyền diệu của đối phương.Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế

Trong tích tắc kiếm của song phương cũng không có bất kỳ va chạm nào, thế nhưng lại biến ảo mấy trăm lần. Đều đang tìm kiếm sơ hở của đối phương, một khi tìm được sơ hở sẽ lập tức đánh trúng đối phương.

Chương 2894: Huyền Diệu vương (Trung)

Cảnh giới giao chiến cao như vậy, Lâm Bích Nhược nhìn hoàn toàn không hiểu. Nàng chỉ cảm thấy kiếm quang trước mắt lập lòe, vẻ mặt nàng mờ mịt không thôi.

Không có biện pháp, ai bảo cảnh giới kém quá nhiều như vậy chứ?

Bóng người từ trong hư không xuất hiện, Sở Mộ hoàn toàn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Chỉ là có thể nhìn thấy kiếm của đối phương.

Có thể nhìn thấy kiếm đã đủ rồi.

Điều thú vị là sau khi đối phương từ trong hư không xuất hiện, xuất kiếm, cũng không có vận dụng bao nhiêu lực lượng, thuần túy chỉ dùng kiếm pháp huyền diệu khó lường nhằm vào Sở Mộ.

Đã như vậy Sở Mộ cũng không có sử dụng tu vi, cũng dùng kiếm pháp giao đấu.

Kiếm pháp thuần túy giao phong, nhìn qua không có thanh thế to lớn, lực phá hoại cũng không có mạnh. Nhưng mà từng chiêu thâm ảo, từng chiêu kinh người, vô cùng hung hiểm.

Chỉ chớp mắt song phương đã xuất kiếm mấy chục lần, toàn bộ đều là chiêu thức của kiếm pháp cơ sở.

Nhưng mà kiếm pháp cơ sở của Sở Mộ khác với kiếm pháp cơ sở của đối phương.

Huyền diệu.

Kiếm pháp của đối phương khiến cho Sở Mộ có cảm giác huyền diệu, một loại cảm giác không có cách nào hình dung được rõ ràng.

NHư nhanh như chậm, giống như yếu hơn, lại giống như độn quang, huyền diệu không thôi.

Rõ ràng là một kiếm đâm tới Sở Mộ, sắp tới nơi nhưng lại giống như không có đâm tới, như đang thu kiếm về.

Rõ ràng là một kiếm thu hồi, nhưng kỳ thực lại đang đâm về phía Sở Mộ.

Loại cảm giác này vô cùng quái dị, quấy rầy phán đoan của Sở Mộ.

Sở Mộ có thể thấy được, kiếm pháp cơ sở như vậy đã không phải là kiếm pháp cơ sở đơn giản, còn có liên quan tới vận dụng khác, là một loại lĩnh vực khác. Một loại cấp độ vận dụng khác, là lĩnh vực mà Sở Mộ không biết.

Có tạo nghệ kiếm pháp bực này tuyệt đối không phải là người tầm thường. Cho dù là lục đại tinh thần cũng không có cách nào so sánh được.

Trong lúc đấu kiếm, Sở Mộ chăm chú, lấy ý kiếm phân tích dấu hiệu xuất kiếm và quỹ tích của đối phương, để cho mình có thể thoải mái giao đấu kiếm pháp.

Đảo mắt, hơn mười tức qua đi, song phương vẫn chiến đấu trong một phạm vi nhỏ, phạm vi này không quá ba trượng.

Lâm Bích Nhược nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhìn hoàn toàn không hiểu. Nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy bắt đầu chóng mặt, không thoải mái, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Phản ứng của Lâm Bích Nhược rất là bình thường, bởi vì tu vi của nàng còn chưa đủ, nguyên thần cũng không đủ cường đại, lực lượng thần hồn không đủ cường đại. Quan trọng nhất là tạo nghệ kiếm pháp vẫn không đủ cao thâm. Cho nên lúc này nhìn nhiều mới hoa mắt, ảnh hưởng tới lực lượng thần hồn của nàng, làm cho nó chấn động, rất là không ổn định.

Nếu như tạo nghệ kiếm pháp đủ, hơn nữa nguyên thần cũng đạt tới trình độ nhất địnnh rồi quan sát, nhất định sẽ có thu hoạch.

Chỉ chớp mắt Sở Mộ và người thần bí này đã đối chiến một phút đồng hồ, từng kiếm rất là hung hiểm.

Vô số loại biến hóa dưới thân kiếm được diễn dịch ra, càng chiến đấu Sở Mộ càng có thể cảm nhận được loại khí tức huyền diệu trên kiếm của đối phương.

Hết lần này tới lần khác, loại huyền diệu này khiến cho Sở Mộ có cảm giác như là lục bình không rễ, khó có thể nắm bắt.

Đối chiến một phút đồng hồ, Sở Mộ cũng không có cách nào nắm được tới da lông.

Càng như vậy trong lòng hắn càng nghiêm túc, càng thêm phấn chấn.

Đối chiến với cường giả, lại là luận bàn kiếm pháp khiến cho Sở Mộ rất là thỏa mãn.

Vứt bỏ tất cả tạp niệm toàn tâm toàn ý chú tâm vào trận chiến với người thần bí này.

Đảo mắt lại một phút đồng hồ qua đi.

Sở Mộ không thể không vận dụng song kiếm đối địch với đối phương.

Giao chiến trong phạm vi ba trượng, trong phạm vi này kiếm quang tràn ngập, rậm rạp chằng chịt, giống như là một quả cầu bằng kiếm quang. Cho dù là Tàn Nguyệt kiếm thánh tới đây cũng không thể nào nhìn thấy gì.

Mạo hiểm toàn tâm toàn ý chúi đầu vào trận chiến, lại hai khắc qua đi, Sở Mộ hoàn toàn chú tâm vào. Tu luyện vài năm, tiềm lực tích lũy trong lúc giao chiến này cũng không ngừng bị hắn chuyển hóa, hóa thành thực lực.

Kiếm pháp ngày càng tinh diệu.

Bỗng nhiên, song kiếm thất bại, Sở Mộ bỗng nhiên tỉnh lại. Hóa ra đối phương đã bứt ra khỏi song kiếm của hắn, lùi về phía sau.

Phần thong dong này chứng minh thực lực của đối phương còn trên hắn.

Thu hồi song kiếm, Sở Mộ nhìn thẳng phía trước, mở miệng nói.

– Các hạ là ai?

– Sở Mộ, tạo nghệ kiếm pháp của ngươi quả thực hết sức kinh người, cũng không uổng công năm đó ta giúp ngươi một lần.

Người thần bí giống như ở trong khe hở không gian, Sở Mộ nhìn thấy hắn nhưng mà lại không có cách nào nhìn rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh mà thôi.

– Giúp một lần?

Sở Mộ khẽ giật mình, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lại.

Đối phương nói giúp mình một lần, đó chính là sau khi tiến vào Lưu Phóng chi địa a.

Nhớ lại một phen, nơi mình từng được người ta giúp đỡ, Sở Mộ lập tức nhớ lại. Dường như trừ lúc trước bị Trịnh Thiết Quân của Thiết Dực Doanh truy sát ra cũng không có lần nào khác nữa.

Lúc trước TrịnH Thiết Quân và Hóa Tuyết Kiếm Thánh, thực lực cao hơn hắn rất nhiều, đủ để diệt sát hắn. Nhưng mà lại đột nhiên rút lui một cách quỷ dị. Hóa ra là công của người này.

– Đa tạ tiền bối.

Sở Mộ khom mình hành lễ.

– Không cần đa lễ.

Người này cười nói, thân ảnh giống như từ trong khe nứt không gian đi ra, dần dần trở nên rõ ràng. Là một trung niên mặc trường bào màu đen, nhìn qua giống như là một văn sĩ, lại có vẻ phong lưu phóng khoáng mà văn sĩ không có được. Là một loại khí chất tùy tâm sở dục.

Loại khí chất độc nhất vô nhị này cực kỳ khiến cho người khác chú ý. Nếu như trước đó Sở Mộ từng gặp tất sẽ nhận ra được. Cho nên hắn có thể khẳng định người này mình chưa từng gặp qua.

Kết hợp với khí chất của đối phương lại thêm kiếm pháp của đối phương vừa rồi, trong lòng Sở Mộ chấn động, một cái tên hiện lên trong lòng hắn.

– Tiền bối là Huyền Diệu Vương?

Ngữ khí của Sở Mộ có vài phần ngưng trọng.

Huyền Diệu Vương, một trong thất vương của Lưu Phóng chi địa, là tồn tại tuyệt cường đứng trên đỉnh Lưu Phóng chi địa.

Có thể khẳng định Thất vương tuyệt đối là tuyệt thế cường giả, về phần trong tuyệt thế cường giả ở cấp độ gì Sở Mộ cũng không biết được.

Dù sao tuyệt thế cường giả là lĩnh vực Sở Mộ còn chưa có cách nào chạm tới được. Một lĩnh vực cường đại. Tuyệt thế cường giả phân chia mạnh yếu thế nào hắn cũng hoàn toàn không biết được.

Nhưng mà coi như là tuyệt thế cường giả yếu nhất cũng không biết hơn hắn hiện tại bao nhiêu lần.

Chương 2895: Huyền Diệu vương (Hạ)

Cả hai vốn không phải là cùng một cấp độ.

– Sao ngươi lại biết?

Đối phương có chút kinh ngạc, lại không có phủ nhận.

– Cảm giác.

Sở Mộ cười nói. Cho dù đối mặt với tuyệt thế cường giả Sở Mộ cũng không thất thố. Chỉ có điều người này đã từng giúp hắn, giúp hắn bớt đi cơ hội vận dụng bạch Linh. Đối với hắn, trong lòng Sở Mộ vẫn có cảm kích.

– Cảm giác rất tốt.

Người này cười nói, tương đương với việc thừa nhận thân phận của mình. Chợt, hắn liếc nhìn Sở Mộ thật sâu, lại lần nữa mở miệng.

– Sở Mộ, trong Lưu Phóng chi địa có thất vương, có lục đại tinh thần. Không, bây giờ là thất đại tinh thần. Trước đó Lục đại tinh thần sẽ kế thừa phong hào của Thất vương. Mà cả đời Huyền Diệu ta chưa từng thu đồ đệ, không phải là không thu, mà là không có người lựa chọn thích hợp.

– Đa tạ ý tốt của tiền bối, bất quá ta sẽ không ở lại trong Lưu Phóng chi địa này.

Sở Mộ nói.

Lời nói của Huyền Diệu Vương mặc dù mới chỉ nói một nửa, nhưng mà Sở Mộ có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đó chính là muốn nhận Sở Mộ làm đồ đệ. Cuối cùng còn truyền phong hào Huyền Diệu Vương cho Sở Mộ.

Chỉ là Sở Mộ chí không ở Lưu Phóng chi địa, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, nói cho cùng Huyền Diệu Vương cũng chỉ là một tuyệt thế cưỡng giả, cho dù có cường đại hơn đi chăng nữa cũng chỉ là tuyệt thế cường giả, không hơn.

Cũng không phải là Sở Mộ xem thường Tuyệt thế cường giả. Chỉ là Tuyệt thế cường giả tuy rằng là cảnh giới trên Vạn Cổ cảnh. Hiện tại cường đai hơn Sở Mộ, nhưng mà Sở Mộ tự thấy, trong khoảng thời gian ngắn sau này hắn cũng có thể đạt tới. Tuyệt thế cường giả còn không đủ tư cách để hắn nhìn lên.

Đây là một loại ngạo khí, là một loại ngạo khí phát ra từ tận đáy lòng, là ngạo khí từ bản chất, xương cốt. Là một loại ngạo khí từ khi hắn bước vào con đường Kiếm thuật sư, không ngừng tích lũy mang lại.

Thiên phú, thực lực… Đều là thứ mà Sở Mộ vượt xa đám người cùng thế hệ.

Luận kỹ xảo chiến đấu hắn có thể so với Tuyệt thế cường giả. Luận công pháp, Thần Hoang kiếm quyết vô cùng cao thâm, luận truyền thừa, hắn có Vạn Kiếm bi lâm của Chân thần kiếm tông truyenf thừa, có Kiếm Thiên địa truyền thừa.

Nếu như bái một Tuyệt thế cường giả làm sư phụ, trừ cho hắn thêm một ít tài nguyên tu luyện ra, còn có thể cho được Sở Mộ truyền thừa tốt hơn sao?

Hiển nhiên rất khó.

Huống chi bái sư cũng không phải là việc nhỏ. Môt khi bái sư, vận mệnh sư đồ sẽ buộc lại một chỗ với nhau.

Bởi vậy cường giả thu đồ đệ đều tương đối cẩn thận, sẽ không dễ dàng thu đồ. Một khi thu, vận mệnh sư đồ hơn phân nửa sẽ dính dấp lại với nhau.

Huyền Diệu Vương chưa từng thu đồ đệ, không phải là hắn không muốn thu, mà là không tìm thấy người thích hợp. Truyền thừa nhất mạch của hắn có yêu cầu tương đối đặc thù. Mà hiện tại Sở Mộ lại phù hợp với yêu cầu của hắn, đây là nguyên nhân khiến cho hắn muốn thu Sở Mộ làm đồ đệ.

Đáng tiếc Sở Mộ không đợi hắn nói hết đã nói rõ thái độ của mình, tránh cho Huyền Diệu Vương sau khi nói xong bị cự tuyệt, làm mất mặt Huyền Diệu Vương.

Sở Mộ không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với một tuyệt thế cường giả như vậy.

Nghe được lời nói của Sở Mộ, Huyền Diệu Vương không có nói gì thêm nữa.

Hắn là tuyệt thế cường giả, một trong thất vương, có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình.

Nhìn Sở Mộ thật sâu, hai chân Huyền Diệu Vương khẽ động, thân thể chuyển dời, trở nên mơ hồ, giống như lại chui vào trong hư không, chui vào trong khe nứt không gian vậy, dần dần biến mất không thấy gì nữa. Thủ đoạn bực này, Sở Mộ chăm chú nhìn vào nhưng cũng không phát hiện ra được ảo diệu gì.

Thất vương đều có truyền thừa nguyên vẹn, hơn nữa lại là truyền thừa không tầm thường. Những truyền thừa này đều có chỗ huyền diệu, thâm ảo riêng. Lần đầu tiên Sở Mộ gặp mặt Huyền Diệu Vương cho nên cũng không có lý giải gì, đương nhiên sẽ không thể nào hiểu được huyền diệu bên trong.

Trên thực tế Huyền Diệu chi đạo của Huyền Diệu Vương liên quan tới thời gian và không gian biến hóa. Nhưng mà lại không có liên quan trực tiếp tới thời gian và không gian, là một con đường tu luyện rât kỳ diệu.

Huyền Diệu Vương xuất hiện rồi rời đi, tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược ở bên cạnh kinh ngạc tới ngây người, đầu óc đông cứng, tư duy hoàn toàn không có cách nào vận chuyển.

Huyền Diệu Vương.

Không ngờ nàng lại nhìn thấy Huyền Diệu Vương, một trong thất vương, cũng là người điệu thấp, thần bí nhất trong thất vương.

Mà ý tứ trong lời nói của Huyền Diệu Vương vừa rồi dường như muốn thu công tử nhà nàng làm đồ đệ. Nhưng mà công tử nhà nàng lại cự tuyệt, tại sao phải cự tuyệt cơ chứ?

Lâm Bích Nhược chỉ cảm thấy trong đầu mình hỗn loạn, giống như trong đầu không có suy nghĩ gì, lại giống như trong đầu có vô số suy nghĩ đan xen.

Mãi một lúc lâu sau Lâm Bích Nhược mới bình tĩnh lại được.

– Công tử.

Nàng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

– Không cần nghĩ nhiều, mang Liên Y bát pháp đi tu luyện đi.

Sở Mộ nói một câu rồi quay người rời đi, hắn định tĩnh tu một phen.

Tu luyện có thể chia làm hai loại là tĩnh và động. Tĩnh tu một phen, hồi tưởng lại lúc đấu kiếm với Huyền Diệu Vương, loại cảm giác huyền diệu này khiến cho Sở Mộ có cảm giác nếu như mình có thể tìm hiểu ra chút da lông, đối với tạo nghệ kiếm pháp của hắn nhất định sẽ tăng lên rõ ràng.

Huyền Diệu Vương xuất hiện trong trang viên, đấu kiếm với Sở Mộ, muốn thu Sở Mộ làm đồ đệ lại bị Sở Mộ cự tuyệt. Chuyện này trừ Lâm Bích Nhược và Sở Mộ cùng với Huyền Diệu Vương ra không có người thứ tư biết được.

Loại chuyện này Huyền Diệu Vương sẽ không nói ra, mà Sở Mộ cũng sẽ không nói ra. Như vậy Lâm Bích Nhược cũng không nói ra. Nếu không một khi tin tức vừa ra, nhất định sẽ tạo thành chấn động lớn lao.

Thời gian trôi qua, Sở Mộ trừ tìm hiểu, tu luyện ra cũng sẽ rút chút thời gian tới chỉ điểm kiếm pháp cho Lâm Bích Nhược tu luyện Liên Y bát pháp. Về phần Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh thì lâu lâu Sở Mộ mới chỉ điểm một phen.

Một năm sau, Liên Y bát phám của Lâm Bích Nhược đã tới nhập môn, bắt đầu có thể thể hiện ra một tia uy lực của kiếm pháp.

Thời điểm Hắc Thần bí cảnh mở ra còn có hơn ba năm, thời gian không dài, chỉ có thể cố gắng tăng thực lực của mình lên.

Tu vi của Sở Mộ cũng đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên đỉnh phong. Chỉ là loại tinh nghĩa huyền diệu trong kiếm pháp của Huyền Diệu Vương Sở Mộ vẫn không thể nào lĩnh ngộ được. Bất quá hắn cũng không coi chuyện này là quan trọng. Dù sao đây là truyền thừa thuộc về Huyền Diệu Vương, hắn không tiếp nhận truyền thừa, thông qua một lần giao thủ mà muốn tìm hiểu ra, độ khó rất lớn.

Chương 2896: Thiên tài thịnh hội (Thượng)

Lúc này Sở Mộ vẫn dùng Kiếm thiên địa và kiếm pháp của bản thân làm chủ.

– Còn có hơn ba năm, phải cố gắng đem tu vi tăng lên tới cấp độ Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên là Thánh cấp cao giai. Khác với Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên, một khi đạt tới cấp độ Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên, Sở Mộ phỏng đoán, thực lực của mình sẽ tăng lên một cách rõ ràng. Đến lúc đó có thể so sánh, thậm chí là chém giết Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong bình thường cũng không phải là chuyện không làm được.

Sau một năm, Sở Mộ không ngừng tích lũy kiếm nguyên, nhưng mà trong tính toán của hắn, trước lúc Hắc Thần bí cảnh mở ra, đạt tới Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên rất khó. Bởi vậy hắn lại tiến về phía Chiến Quân điện, tiến vào tu luyện thất cấp Bạch ngân, trùng kích Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên.

– Lần này các ngươi ở đây.

Sở Mộ nói với ba người Lâm Bích Nhược.

– Bích Nhược, nên cố gắng tu luyện kiếm pháp.

– Vâng, công tử.

Lâm Bích Nhược và Tàn Nguyệt kiếm thánh cùng với Bàn Nham kiếm thánh cung kính lên tiếng.

Sau khi nhắn nhủ xong, Sở Mộ rời khỏi trang viên, đi ra bên ngoài Đồ Huyết thành. Sau đó lấy ra phi toa, khởi động rồi nhanh chóng rời đi.

Thời hạn mười năm sắp tới, hắn khởi hành tiến về phía Hắc Thần cự kiếm, chờ đợi bí cảnh mở ra.

Ngàn năm chỉ vẻn vẹn có một lần cơ hội, không thể nào bỏ qua được.

Danh ngạch chỉ có một, đương nhiên là hắn phải tiến vào. Về phần đám người Lâm Bích Nhược đã không có cách nào tiến vào. Không bằng ở lại bên trong Đồ Huyết thành tu luyện, như vậy tối thiểu cũng an toàn hơn một chút.

Phi toa màu vàng nhanh chóng rời đi, trừ Sở Mộ ra cũng có rất nhiều khởi hành, tiến về phía Hắc Thần cự kiếm.

Phi toa của ngũ đại phủ thành chủ, phi toa của tất cả các thế lực lớn, tông môn đều cùng hướng về một mục tiêu.

Phi toa dài trăm trượng đều xuất động, tốc độ cực nhanh, toàn bộ đều hướng về cùng một mục tieueu.

Thời gian mười năm, Hắc Thần bí cảnh.

Bốn phía Lưu Phóng chi địa chấn động.

Người có được danh ngạch xuất phát, người không có danh ngạch cũng xuất phát. Mục tiêu tự nhiên là muốn đi xem, thâm chí là tìm xem có cơ hội tiến vào trong bí cảnh hay không.

Cơ duyên như vậy cho dù là ai cũng không muốn buông tha.

– Đại ca, tam đệ truyền tới tin tức, một chiếc phi toa nhỏ đang tới gần. Ước chừng sau nửa canh giờ sẽ đi qua nơi này.

Một người gầy gò giống như cây sậy nói.

– Được, gọi các huynh đệ chuẩn bị một chút.

Một đại hán chột một mắt cười ha hả, nói.

Lập tức mười mấy người hành động, bố trí bẫy rập, thủ vững các phương, tùy thời có thể tạo thành chiến trận.

Đám người này tự nhiên là cường đạo trong Lưu Phóng chi địa.

Kỳ thực bọn hắn vốn cũng không phải là cường đại chính hiệu. Chẳng qua chỉ là người nhân cơ hội này sắm vai cường đạo một chút mà thôi. Cướp giết một ít người, chặn đường thu một ít bảo vật, tài phú, có trợ gúp đối với con đường tu luyện sau này của mấy người.

Hắc Thần bí cảnh mở ra là một chuyện lớn, người không có cách nào tiến vào cũng sẽ có suy nghĩ tới xem một chút. Mà trong những người này có mạnh cũng sẽ có yếu.

Đương nhiên chuyện này sẽ làm cho một ít kiếm tu tự do nổi lên suy nghĩ khác thường.

Nhóm người của đạn hán chột mắt này khoảng chừng hơn chục. Bình thường tạo thành một tiểu đội nhỏ, đi mạo hiểm, lịch lãm rèn luyện bốn phía. Cũng coi như là người hung ác, bồi hồi trên bờ vực sinh tử.

Đương nhiên, đối thủ quá lợi hại bọn hắn cũng không dám ra tay, trước tiên phải nhìn một chút, sau đó mới phán đoán.

Người có được phi toa thường thường đều không tầm thường. Nhưng mà cũng có phân biệt trong đó. Phi toa loại nhỏ, bình thường tính ra chỉ có cấp độ Thánh cấp cửu tinh. Mà mười mấy người bọn hắn bố trí, liên thủ tạo thành chiến trận có thể phá huy ra thực lực vô cùng cường đại. Cho dù là cường giả Thánh cấp cửu tinh cao giai cũng không thể nào thoát thân. Đủ để đối kháng với cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong.

Thực lực như vậy trong rất nhiều tình huống, đủ để hoành hành trong Lưu Phóng chi địa, đây cũng là chỗ dựa của bọn hắn.

Sau nửa canh giờ, một chiếc phi toa màu vàng dùng tốc độ cực nhanh bay tới.

Sở Mộ một mặt điều khiển phi toa, một mặt tâm phân nhị dụng để tìm hiểu.

Bỗng nhiên, oanh một tiếng, phi toa run lên, giống như bị lực lượng mạnh mẽ nào đó đánh trúng. Lực lựng mạnh mẽ đánh tới, không ngờ lại làm cho Phi Toa lắc lư.

Cho dù là Phi toa loại nhỏ thì bình thường bên ngoài cũng có một tầng chất lỏng từ Bạch ngân thạch hòa tan mà thành, tăng cường độ cứng rất lớn, tăng cường lực phòng ngự. Bởi vậy, công kích như vậy tuy rằng khiến cho Phi toa lắc lư nhưng mà lại không thể nào đánh nát phòng ngự của Phi toa.

Đương nhiên đám người đại hán chột mắt kia cũng không có ý định đánh nát phi toa, phải biết rằng mỗi một chiếc phi toa đều có được giá trị phi phàm. Chỉ cần hao tổn một chút cũng phải trả một cái giá không nhỏ để sửa chữa.

Mục đích của bọn hắn đương nhiên là muốn để cho phi toa dừng lại, bức người trong Phi Toa ra.

Quả nhiên dưới bẫy rập bọn hắn bố trí, Phi Toa dần dần dừng lại. Trên phi toa có từng đạo lực lượng vô hình trói buộc.

Lực lượng thần hồn của Sở Mộ quét qua, cũng lập tức cảm giác được.

Mở cửa Phi toa ra, từ trong Phi Toa đi ra.Nguồn truyện audio

Tiếng sưu sưu vang lên, từng đạo thanh âm vang vọng. Từng đạo thân ảnh xuất hiện ở bốn phía, tổng cộng có mười mấy người. Nhìn phương vị của mỗi người, nhìn qua rất là tùy ý, nhưng mà Sở Mộ chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy ảo diệu trong đó.

Chiến trận.

Ngộ tính của Sở Mộ cực cao, trừ kiếm đạo ra, trên phương diện chú kiếm, luyện đan, phong cấm và trận pháp… Các mặt đều có tạo nghệ nhất định. Cho nên lúc này hắn mới có thể liếc mắt đã nhìn ra phương vị mười mấy người này đứng nghiễm nhiên là một loại chiến trận.

Chỉ là đây là chiến trận gì, bằng vào tạo nghệ hiện tại của Sở Mộ còn chưa tới mức liếc mắt đã có thể nhìn ra được chi tiết.

Bất quá hắn cũng có thể mơ hồ nhìn ra được, đây là một loại chiến trận không cao thâm vào đâu.

– Tiểu tử, gặp phải chúng ta coi như là các ngươi bất hạnh. Bất quá ngươi cũng rất may mắn, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao rao giới chỉ không gian, lại ngoan ngoãn để lại Phi toa thì có thể giữ mạng.

Đại hán chột mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, cười hắc hắc, nói.

– Rời đi lúc này các ngươi còn có thể giữ được mạng.

Sở Mộ lạnh nahtj nói, hắn có chút sốt ruột chạy tới chỗ Hắc Thần cự kiếm, bởi vậy không muốn dây dưa nhiều.

Chương 2897: Thiên tài thịnh hội (Hạ)

Nếu như đối phương nghe lời rời đi sẽ bình an vô sự, nếu không nhất định sẽ chết.

– Ha ha ha, một tiểu tử Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên sơ kỳ lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy.

– Thú vị, thú vị tới mức ta không đành lòng ra tay giết hắn.

Ý tứ của đối phương rất rõ ràng, đã như vậy Sở Mộ cũng không có nói gì nữa.

Nói nhiều vô ích, cho nên Sở Mộ xuất kiếm.

Quang mang tràn ngập, tia lửa giống như tinh linh nhảy lên, Liệt Hoàng Linh Kiếm xuất hiện.

– Linh kiếm.

– Không ngờ lại có linh kiếm.

Sắc mặt đám người đại hán chột mắt bỗng nhiên biến đổi.

Có Phi toa, còn có linh kiếm, Thánh cấp thất tinh này nhất định có lai lịch kinh người.

Trong nháy mắt này bọn hắn có chút do dự.

Nếu như giết chết đối phương, một khi bị truy ra, nhất định sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ của bọn họ.

– Việc đã tới nước này, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong, giết hắn.

Đại hán chột mắt kia vô cùng quyết đoán, hung dữ nói.

Thanh âm vừa mới dứt thì có một đạo kiếm quang màu đỏ xẹt qua trước mắt hắn. Giống như tới từ hư vô, lại đi tới hư vô, không có cách nào nắm bắt. Chỉ một đạo kiếm quang lại vờn quanh bốn phía, bao trùm tám phương.

Đại hán chột mắt này bỗng nhiên kinh hãi, vội vàng di chuyển chân.

Phương vị bọn hắn đứng lúc trước cũng đã cấu thành chiến trận. Có được lực lượng chiến trận, mới không có bị một kiếm của Sở Mộ chém chết. Nếu không dựa vào thực lực Thánh cấp cửu tinh trung giai của đại hán chột mắt này căn bản không có cách nào tránh đi được một kiếm của Sở Mộ, cũng không có cách nào ngăn cản được một kiếm này.

Hiện tại hắn tránh đi được là mượn nhờ lực lượng chiến trận. Thoáng cái đại hán chột mắt này đã biết rõ mình đá trúng khối sắt. Thực lực tiểu tử này tuyệt đối không có đơn giản như biểu hiện Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên sơ kỳ như vậy. Nhưng mà lúc này hắn đã không kịp hối hận nữa.

Chiến trận khẽ động, Sở Mộ cũng cảm giác được. Hắn không có lập tức ra kiếm thức hai, mà di chuyển bước chân, thân thể dời đi, né tránh, dùng né tránh để quan sát ảo diệu của chiến trận.

Không bao lâu sau Sở Mộ đã nhìn ra huyền diệu của chiến trận này.

– Thì ra là thế.

Sau khi thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ lần nữa xuất kiếm.

Mây mù hiện lên, tràn ngập, bao trùm bốn phía. Chợt, một đạo kiếm quang cực kỳ ngưng tụ, vô thanh vô tức bắn ra.

Chiến trận vốn vận chuyển thông thuận dưới thân kiếm của Sở Mộ bỗng nhiên dừng lại, giống như là máy móc thiếu linh kiện, bắt đầu sụp đổ.

Kiếm quang lại đổi, như là quần tinh rơi xuống, một đám kiếm quang sắc bén, bá đạo tuyệt luân bao trùm bốn phương.

– Dừng tay.

Đại hán độc nhãn kinh hãi vạn phần, rốt cuộc hắn cũng xác định nhóm người mình đã đá trúng khối sắt cho nên vội vàng lên tiếng.

Nhưng mà dường như Sở Mộ lại không nghe thấy được lời nói của hắn. Kiêm thức Quần Tinh trụy đánh xuống, xuyên thủng mười mấy người.

Ý thức bị đánh tan, vô số nguyên thần bị thua lại.

Tổng cộng có hơn chục nguyên thần, toàn bộ đều đạt tới cấp độ tứ cấp.

Lại nhanh chóng thu một số giới chỉ không gian, kiếm quang khẽ chuyển, chặt đứt năng lượng vô hình quấn quanh Phi Toa, lại lần nữa khởi động rồi rời đi.

Đây là điển hình của việc không giết người thành công còn bị người giết lại. Nếu như đám người đại hán chột mắt biết được người mình chặn đường là Vô Song kiếm tinh Sở Mộ, nhất định sẽ hối hận tới mức đứt ruột đứt gan. Bởi vì dùng thực lực của bọn hắn, cho dù dùng chiến trận phối hợp có thể đối kháng với cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong tầm thường. Dưới đại đa số tình huống có lẽ cũng không cần lo lắng tới tính mạng mình.

Ước chừng gần nửa canh giờ sau, có một đạo thân ảnh tới gần. Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, miệng phát ra tiếng kêu thê lương.

Ngoài Hắc Thần cự kiếm, từng chiếc Phi toa dừng lại. Trong Phi toa có từng đạo thân ảnh đi ra.

Trong đó Phi toa có tính đại biểu, đáng chú ý nhất chính là Phi toa của Ngũ đại phủ thành chủ.

Phi Toa của Đồ Huyết phủ màu đỏ sậm, ngoại hình dữ tợn bá đạo, giống như là hung thú đang muốn thôn phệ người ta. Phi toa của Hắc Ma phủ thì toàn thân màu đen, giống như thu nạp ánh sáng bốn phía. Như là ma đầu trong bóng tối. Ngoại hình của Phi toa Trảm Long phủ như là một đầu Giao Long, bá đạo, sắc bén. Bên ngoài phi toa của Thanh Sát phủ có quang mang màu xanh nhộn nhạo, tựa như ảo mộng. Phi Toa của Bạch Ngân phủ thì toàn thân màu trắng bạc, giống như một thanh kiếm sắc bén, có thể xuyên thủng tất cả.

Đồ Thiên Quân, Hắc Tuyệt, Long Thí, Nhan Thanh Nhã, Bạch Thần, những người này từ trong Phi Toa đi ra, một thân khí tức mịt mờ, cao thâm mạt trắc.

Chợt, một chiếc Phi Toa toàn thân màu vàng, dài mười thước, ngoại hình vô cùng trơn bóng, trôi chảy phóng tới. Chỉ dài mười thước, nhưng mà màu sắc và ngoại hình lại rất là tinh xảo, áp chế rất nhiều Phi toa ở đây. Thậm chí còn không kém hơn phi toa của ngũ đại phủ thành chủ chút nào.

Cửa chiếc Phi toa mùa vàng vô cùng tinh xảo này mở ra, một đạo thân ảnh đi ra, thân mặc trường bào màu vàng.

Lưu Quang kiếm tinh Phong Phi Sa, hắn vừa mới xuất hiện, ánh mắt đã xẹt qua, rơi vào trên mặt đám người Đồ Thiên Quân.

Lục đại tinh thần tề tụ.

Trừ Lục đại tinh thần của Ngũ đại phủ thành chủ ra, những tông môn cường đại gần tới Phủ thành chủ như Tam Thánh tông, Tà Long điện, Mặc Môn, Chân Ma cung, Thánh kiếm tông… Cũng lục tục tới. Trong Phi toa có từng đạo thân ảnh đi ra, mỗi một đạo thân ảnh đều tản mát ra khí tức cường đại chấn động.

Một ít thế lực hơi kém hơn cũng lục tục cưỡi Phi Toa tới.

Người có tư cách tiến vào Hắc Thần bí cảnh trên cơ bản đều là thiên tài. Hơn nữa còn là người tương đối xuất sắc trong đám thiên tài.

Đối với tất cả thế lực lớn mà nói, thiên tài càng có giá trị bồi dưỡng. Nếu chỉ là tu luyện giả tầm thường, cho dù có đắp nhiều tài nguyên vào hơn nữa, cho nhiều cơ hội hơn nữa thì cuối cùng cũng có hạn. Nhưng mà cùng một số tài nguyên nếu như dùng lên trên người thiên tài, thường thường sẽ có thu hoạch lớn hơn.

– Sở Mộ đâu rồi?

– Có lẽ đang trên đường.truyện Kiếm Hiệp

Lục đại tinh thần đều xuất hiện. Nhưng hiện tại trong đám yêu nghiệt ở đám người trẻ tuổi, người mạnh nhất không còn là lục đại tinh thần, mà là Thất đại tinh thần.

Đồ Huyết vệ mặc khải giáp màu đỏ, Bạch Ngân vệ mặc khải giáp màu trắng bạc. Hắc Ma vệ mặc khải giáp màu đen tinh khiết. Thanh Sát vệ mặc khải giáp màu xanh. Trảm Long vệ cũng mặc một thân khải giáp màu đen.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
haizz bộ này chính tay mình cả đình huy làm mà từ lúc mới ra truyện, vậy mà có lấy bộ này đăng youtube rồi kiện ngược lại mới sợ :).haizz...!Pó tay thật lấy ai nói gì đâu còn khởi kiện gửi lại mới sợ.. ^^!đã fix lại nhé.
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại nhé ..^.^Cảm ơn bạn đã thông báo trên fanpage :)Dạo này bên mình bận quá không có để ý fanpage luôn.Các bạn lưu ý thông báo lưu ý ( ! Báo lỗi ) ở mỗi bài viết nhé [ fix lỗi + yêu cầu tập mới nhất ]Đa tạ ^.^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)^.^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..:)cảm bạn đã thông báo :^.^:
https://audiosite.net
Tranban 16 giờ trước
Ad fix lại bộ này nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé:)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
cảm ơn bạn đã thông báo chậm nhất 1h >2h là sẽ fix lại nhé :)Ngoài ra anh em đang cuốn cần truyện vui lòng thông báo ( báo lỗi )Tụn mình sẽ cố găng fix lại trong thời gian sớm nhất nhé :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Thật ngại quá bộ này bên còn bên lưu bên Sever bên US chưa lấy được file bạn à ...! Chậm nhất sáng sớm mai bộ này sẽ upload lại nhé.Rất mong bạn thông cảm ..^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ sẽ phục hồi lại khoảng 12h đêm là xong nhé bạn :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Bản này CV khoảng 1170 chap nhé, bản dịch 1617 chap em và 1 bạn nữa trong nhóm dịch PNT hồi đó tụn em bán độc quyền rùi anh ^^. Bán xong tụn em xóa hết luôn rồi còn đâu :)
https://audiosite.net
Bản này nếu tớ không nhầm bên TQ đợi đó dính bản quyền...hồi đó làm nghiêm lém...! Bộ này chính xác khoảng gần 1k6 chương là full đã được chuyển thành audio nhé bạn :)nếu bạn cần mình sẽ cố gắng upload audio trong rạng sáng mai nhé ..^^! - còn truyện chữ để mình đình huy nhé nếu cậu ý còn sẽ up lại cho bạn nhé :)
https://audiosite.net
Lam 2 ngày trước
Cho xin truyện chữ với, trên mạng toàn đến chương 1117 là hết