[Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử
Tập 2: Mối hận cướp thuyền (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Mối hận cướp thuyền (1)
Trương nấm đầu hoành hành ngang ngược đã quen, hôm nay xách con cá ở nhà này, ngày mai lại xách con cá ở nhà khác, dù không nhiều lắm nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.
Ngư dân thị trấn Nghĩa Hưng có nhà nào mà chưa từng bị hắn làm tiền, có quả phụ nào mà chưa từng bị hắn đùa giỡn đâu, vốn đã trở thành một căn bệnh mà người gặp người ghét.
Ngoài mặt không dám nói, nhưng Lý Lập Ba cũng thầm tỏ vẻ khinh thường.
Thần sắc Lương Cừ khẽ động, lên tiếng hỏi:
“Hắn bị đánh sao, chuyện lúc nào vậy?”
“Khả năng là sáng hôm nay? Dù sao lúc ta thấy hắn, quanh hốc mắt hắn đã có một quầng đen lớn, đi đường cũng khập khiễng, có lẽ bị đánh không nhẹ đâu”
“Ai dám đánh hắn chứ?”
“Không biết nữa”. Lý Lập Ba lắc đầu, sau đó liền thấp giọng nói:
“Thật ra hắn cũng không lợi hại vậy đâu, mới đến Võ quán được hai ngày đã vì gây chuyện mà bị đuổi đi, có thể học được thứ gì tốt chứ? Sợ là chẳng làm được gì đâu, chẳng qua không ai muốn đi chọc thủng con hổ giấy này thôi”
Lương Cừ liếc mắt nhìn hắn:
“Theo như lời ngươi nói, sao ngươi không đi chọc thủng hắn đi?”
“Cho dù có là hổ giấy nhưng thân hình to lớn của hắn cũng lù lù ra đó”. Lý Lập Ba cười khẩy:
“Nhưng mà hôm nay hắn lén lút chèo thuyền đi rồi, xem ra lo sợ có người trả thù, cho nên mới chuẩn bị đi ra hồ để dưỡng thương, nếu không phải đúng lúc ta đang ngồi ị ở bãi cỏ lau, không chừng sẽ không ai phát hiện ra chuyện này, ngươi là người thứ hai biết chuyện này đấy”
Lương Cừ đã hiểu rõ.
“Hỏi xong chưa, ta nói nhiều như vậy rồi, thịt này của ngươi…”
“Đều cho ngươi cả đấy”
“Ha ha, hào phóng, thật hào phóng! Cảm ơn ngươi, trong nhà vì tích tiền mà đã lâu ta không được ăn thịt rồi. He he”
“Đợi đã”. Lương Cừ đè đĩa thịt xuống.
“Lại sao nữa?”
“Việc Trương nấm đầu bị thương ngươi đừng nói cho người khác biết, nghe rõ chưa hả”
“A, vì sao?”
“Ngươi rốt cục có muốn ăn thịt hay không?”
“Aiz, được rồi, không nói thì không nói, ngươi mau bỏ tay ra đi”
Khu vực sông Giang Hoài.
Một chiếc thuyền ba lá nho nhỏ lặng lẽ ngừng lại trên mặt hồ, Trương Thiết Ngưu nằm trong đó, cái đầu đầy vết mụn cóc vô cùng bắt mắt.
Nguyên bản Trương nấm đầu có vẻ mặt vô cùng hung ác, giờ phút này lại giống như một con gà bị nhổ sạch lông, thần sắc uể oải, trên hốc mắt có một vết bầm tím khiến hắn trông càng buồn cười hơn.
“Con mẹ nó, hôm qua còn đang yên lành sao lại có thể đột nhiên sống lại được chứ? Ui, đồ chó Trịnh Hướng này, xuống tay cũng quá tàn nhẫn, eo của ta…”
Trương Thiết Ngưu ôm lấy eo, vẻ mặt đau khổ.
Ngày thường hắn làm quá nhiều chuyện thất đức, chẳng dám ở trong nhà dưỡng thương, sợ bị người khác nhân cơ hội này trả thù, chỉ có thể chèo con thuyền nhỏ này trốn đến trên mặt hồ mà thôi.
Trương Thiết Ngưu thở dài:
“Cũng chỉ có nơi này là an toàn”
“Cũng không hẳn như vậy đâu”
Trương Thiết Ngưu giật mình, vừa định đứng dậy thì đã bị một khối nước bao trùm lên trên mặt, dòng nước kia dường như có sinh mệnh, đang liều mạng tiến vào bên trong phổi của hắn. Trương Thiết Ngưu trở tay không kịp, hút phải một ngụm nước lớn, trong phút chốc trong phổi bị đổ đầy nước, khó mà thở nổi.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một bóng người trèo lên ở phía mạn thuyền, xoã tóc xoay người nhảy lên thuyền, rồi liền nhanh chóng đứng dậy, tàn nhẫn đá một cước vào hạ thể hắn, một cơn đau nhức khó có thể miêu tả ập đến.
Đối mặt với Trương nấm đầu đã dần chuyển sang màu gan heo, Lương Cừ không dám ngừng lại, bàn tay nắm lấy cục đá, toàn bộ gân xanh đều nổi lên, dùng hết sức lực đánh lên cái đầu đầy nấm kia của đối phương.
Rầm!
Trương Thiết Ngưu trợn trắng hai mắt, ngất đi.
Thấy hắn không nhúc nhích gì nữa, Lương Cừ mới ném cục đá xuống, cục đá rơi xuống boong thuyền rồi lăn về phía góc thuyền.
Chỉ… đơn giản như vậy sao?
Hơi ra tay một chút thôi mà Trương nấm đầu từng học ở Võ Quán, hoành hành nơi thôn quê cứ như vậy mà ngã xuống sao?
Lương Cừ thở hổn hển, nhìn chăm chú đôi tay của mình, còn có khối nước trên mặt Trương nấm đầu dần tản đi kia.
Trước khi tới đây, hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch, nhưng lại không ngờ rằng lúc hành động lại có thể nhẹ nhàng như thế, chỉ mất một chút thời gian để tìm người, hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ bị thương, vậy nên liền bẻ một củ sen đặt sẵn ở trong ngực, còn hắt nước nóng lên Không Thể Động giúp nó làm nóng người, lặng lẽ mai phục ở dưới nước.
Kết quả, đều không cần dùng đến!
Năng lực điều khiển nước quả là một đòn trí mạng với người bình thường!
Chỉ cần nhân lúc đối phương không chú ý, dùng nước phủ lên mũi miệng, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng vô dụng.
Nhìn Trương nấm đầu đang nằm dài ở kia, Lương Cừ tháo dây thừng từ bên hông xuống, đem hai chân hai tay tên này buộc chặt lại, sau khi lục soát người một vòng, phát hiện hóa ra vẫn còn 2 lượng bạc, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Chương 12: Mối hận cướp thuyền (2)
Sắp xếp lại một chút con thuyền ba lá này, Lương Cừ đem toàn bộ đồ vật bén nhọn trên thuyền đều thu gọn lại, sau lại tìm ra một sợi dây thừng khác, lấy nó để trói chặt thêm một lần nữa, cuối cùng, hắn chèo con thuyền ba lá này đến một đầm cỏ lau hẻo lánh ít dấu chân ngươi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc ở đầm cỏ lau này, lại gặm mấy miếng củ sen, khôi phục lại tinh lực, Lương Cừ một lần nữa khống chế dòng nước hắt lên trên mặt Trương nấm đầu.
“A…”
Trương Thiết Ngưu nhanh chóng tỉnh lại, trong tầm mắt hắn là mấy cây cỏ lau đang lay động, ở chỗ xa hơn, hoàng hôn đã khiến không trung trở thành một mảng đỏ rực.
Hắn ho khan vài tiếng, sặc ra không ít nước, làm ảnh hưởng đến miệng vết thương, sự đau đớn kịch liệt truyền đến từ hạ thể hoàn toàn che lấp hết toàn bộ cảm giác đau đớn của vết thương đã có sẵn trước đó, đầu óc hắn ngây ngốc một lúc xong Trương Thiết Ngưu mới kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, hắn quay đầu nhìn qua, hai mắt đỏ ngầu.
“Là ngươi!”
Bị đối phương trừng mắt nhìn, Lương Cừ liền đạp một cước lên bụng của Trương nấm đầu, khiến cho hắn suýt nữa thì tắt thở.
Cơn đau nhức ở bụng khiến cho Trương Thiết Ngưu rốt cục ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, nơi này rõ ràng chính là một đầm cỏ lau, hẻo lánh ít người qua lại, đối phương nếu giết mình ở đây thì cũng không có ai biết, hắn liền vội vàng thay đổi giọng điệu:
“Thủy ca, Thủy ca, ta sai rồi, ngài đánh ta đi”
“Ta vẫn thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân vừa rồi của ngươi hơn”
“Thủy ca, ngài nói đùa rồi, ta nào dám”. Trương Thiết Ngưu cười gượng, nhưng trong lòng lại giật mình hoảng sợ.
Hắn sao có thể ngờ rằng, người tập kích mình lại chính là Lương Cừ!
Một tên phế vật đến cơm cũng ăn không đủ no rốt cục đã xảy ra điều gì mới có thể thay đổi nhiều đến vậy?
Rõ ràng hôm trước hắn tới xem đối phương vẫn là dáng vẻ uể oải sắp chết cơ mà!
Còn có dòng nước kia nữa, chẳng lẽ là yêu pháp sao?
Lương Cừ ngồi ở đầu thuyền, dùng mũi giày đá vào đầu Trương nấm đầu:
“Nói đi, thuyền có mái che của ta đâu? Đi đâu rồi?”
Trương Thiết Ngưu lắp ba lắp bắp, mãi cho đến khi Lương Cừ nâng chân lên làm bộ muốn đá, hắn mới ấp úng nói:
“Bán… bán rồi”
“Bán rồi?”. Lương Cừ nhanh chóng hỏi tiếp:
“Bán cho ai?”
“Trại cá…”
Tiêu rồi!
Lương Cừ hận không thể trực tiếp cho Trương Thiết Ngưu chết chìm luôn trong nước. Nếu như hắn bán cho ngư dân thì còn dễ nói chuyện, đằng này lại bán cho trại cá, nói khó nghe một chút thì chỗ kia chính là do những người như Trương nấm đầu lập nên!
Trại cá, là nơi chuyên cho thuê thuyền đánh cá và dụng cụ đánh cá, nhưng chi phí thuê đắt đỏ đến dị thường. Nhiều người thuê thuyền đánh cá xong cả đời đều phải làm công cho trại cá, chịu sự bóc lột, nhưng nếu không thuê thì không có sinh kế, mấy ngày thôi là cũng sẽ chết đói.
Thị trấn Nghĩa Hưng còn tốt, chứ ở những nơi khác, trại cá kia quả thật chính là ngư bá, ngươi muốn thuê thì đến thuê, không muốn thuê cũng phải thuê!
Thấy Lương Cừ nổi trận lôi đình, Trương Thiết Ngưu vội vàng xin tha:
“Thuyền đánh cá khó bán, ta lại đang thiếu tiền uống rượu, chỉ có thể bán giá rẻ cho trại cá”
“Bán bao nhiêu tiền?”
“Bốn… bốn lượng”
“Mẹ nhà ngươi, thuyền có mái hiên ngươi lại bán ngang với giá thuyền ba lá sao?”. Lương Cừ lại hung hăng đá hai cái.
Hương vị ngọt tanh dọc theo khí quản đi lên trên, Trương Thiết Ngưu muốn nói gì đó nhưng Lương Cừ căn bản không cho hắn có cơ hội nói chuyện, chờ sau khi đánh xong, hắn mới hổn hển nói:
“Còn… còn lại hai lượng… ở trong… túi quần ta”
Mẹ kiếp, hóa ra hai lương bạc này vốn là của ta!
Lương Cừ nghĩ đến chỗ bạc lúc trước lục soát được ở trên người Trương nấm đầu, bực bội đến cực điểm, đúng là ngỗng ông lễ ông.
(Ngỗng ông lễ ông: Có nghĩa là kẻ khôn lỏi, lấy của người lại biếu cho người, mình không bị mất mát thua thiệt gì)
“Triệu phủ bên kia là thế nào?”
“Cũng… cũng là ta nói…”
Lương Cừ quả nhiên đoán không sai, thật sự là do Trương Thiết Ngưu tiết lộ tin tức!
Hóa ra sau khi Trương Thiết Ngưu cướp thuyền đi, lại phát giác ra Lương Cừ lớn lên trông cũng không tệ, nghe nói Triệu lão gia thích nam sắc, cảm thấy đây là một mối làm ăn tốt liền đi kể cho quản gia Trịnh Hướng của Triệu phủ.
Theo sau đó liền xảy ra việc Trịnh Hướng tới cửa, sau khi tận mắt nhìn thấy mình, Trịnh Hướng liền cảm thấy những lời Trương Thiết Ngưu nói quả nhiên không sai, nhưng Lương Cừ lại nói muốn suy xét một chút.
Việc không thành, Trương Thiết Ngưu cũng không được thưởng bạc, nhưng Trịnh Hướng cũng không muốn đi một chuyến tay không trở về như vậy, lời trong lời ngoài đều đang ám chỉ bảo Trương Thiết Ngưu ‘giúp’ Lương Cừ sớm đưa ra quyết định.
Trương Thiết Ngưu vì muốn được thưởng bạc nên đã trực tiếp tới cửa, cướp đi nốt mấy đấu gạo còn sót lại của Lương Cừ, tính ngày xong lại đi bẩm báo lần nữa.
Kết quả là… Trịnh Hướng cảm giác mình bị lừa, đêm ấy liền tìm được Trương Thiết Ngưu mà đánh cho hắn một trận.
Trịnh Hướng tuy chỉ là người bình thường, thể trạng cũng không cường tráng, nhưng hắn là người của Triệu phủ, Trương Thiết Ngưu nào dám đánh trả.
Sau đấy hắn đành phải lên thuyền ba lá tránh đi dưỡng thương, cũng nhờ đó khiến cho Lương Cừ bắt được cơ hội.
Chương 13: Báo thù (1)
Lương Cừ nghiến răng nghiến lợi.
Trương nấm đầu, Trịnh Hướng, không có ai tốt cả!
Tối hôm qua, Trịnh Hướng rời đi một cách dứt khoát như vậy, ngay cả cá đù vàng cũng không muốn, hắn còn thật sự cho rằng đối phương chỉ đơn thuần muốn làm một vụ mua bán, cho dù vụ mua bán này liên quan đến tự do cá nhân, nhưng Đại Thuận dù sao cũng không phải là một xã hội hài hòa, ai ai cũng bình đẳng, kết quả là cọng rơm cuối cùng của hắn chính là trở thành cẩu nô tài cho người khác.
“Thủy ca, Thủy ca, những gì nên nói ta đều nói cho ngài biết rồi, chỗ bạc thiếu sau này ta nhất định sẽ trả lại, xin ngài thương xót, coi ta như cái rắm, thả ta đi”
Trương Thiết Ngưu bị đánh đến mức chỉ còn thở thoi thóp, hắn vất vả lắm mới lấy hết sực lực nói ra một câu liền mạch, thấy Lương Cừ nhìn qua, hắn liền nhanh chóng ngẩng đầu nặn ra một nụ cười.
Khuôn mặt Lương Cừ lộ vẻ do dự, bày ra dáng vẻ không đành lòng.
Trong lòng Trương Thiết Ngưu mừng thầm, vừa định quạt thêm chút lửa, tiếp tục cầu xin một phen thì lại phát hiện ra bóng người bên cạnh đột nhiên không thấy đâu nữa, trên đỉnh đầu mình ngược lại nhiều thêm một bóng đen.
Hắn mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên hoảng sợ la lên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt đang treo ngược đột nhiên tiếp cận mình, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, mái tóc rối tung bay, đôi môi nhếch lên như đang cười, hai hàm răng trắng sắc lạnh như dán sát trên mặt hắn, tựa như muốn cắn đứt cổ hắn.
“Thủy ca, Thủy ca, ngài muốn làm gì vậy? Đừng dọa ta!”
Trái tim Trương Thiết Ngưu như muốn ngừng đập, hắn hoảng sợ dịch người về phía sau, một chân dẫm vào trong nước.
Lương Cừ nhìn chằm chằm vào Trương nấm đầu lúc này đã máu me be bét, hắn thu lại nụ cười:
“Ngươi vừa nãy… nhìn thấy ta điều khiển nước đúng không?”
“Điều khiển, điều khiển nước gì chứ, ta không biết, ta không nhìn thấy gì cả”
“Thấy cũng được, mà không thấy cũng được, không sao cả”
Lương Cừ đứng lên, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống người hắn, tạo thành một cái bóng dài ở trên đầu thuyền ba lá.
Gió sông thổi qua, cây lau lung lay theo gió, hoa cỏ lau phiêu tán giữa không trung.
Trương Thiết Ngưu thấy khuôn mặt đáng sợ kia rời đi, trái tim đang căng chặt của hắn hơi thả lỏng, nhưng thời gian dần trôi, bóng đêm dần bao phủ, hắn càng thêm bất an, hắn dùng sức ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng người màu đen được bao phủ trong viền vàng.
Hắn lại xê dịch cơ thể lui về sau một chút nữa để tiện bề ngẩng đầu nhìn, trong phút bàng hoàng lại nhìn thấy một gương mặt mang theo nét hài hước, đang giơ hòn đá lên cao!
Đồng tử Trương Thiết Ngưu nhanh chóng co rút lại, yết hầu chấn động, còn chưa đợi mùi tanh ngọt trào lên.
Rào!
Rào! Rào! Rào!
Rầm!
Bọt nước cực đại dâng lên trong đầm cỏ lau, bọt màu trắng xoá thỉnh thoảng lại xen lẫn một ít màu đỏ sậm.
Một bóng đen đang bơi lội phía dưới đáy thuyền, Trư Bà Long quẫy mình vẫy đuôi, kéo lấy thi thể đã được cột chung với hòn đá dùng làm hung khí bơi về phía nước sâu.
Sau khi xử lý xong hết mọi việc, Lương Cừ liền ngã xuống trên thuyền ba lá, trái tim đập kịch liệt, nước bọt ứa ra đã dính như keo, hắn giơ tay lên, nhìn thấy tay mình đang run rẩy, chỗ móng tay vẫn đang đầy bọt máu.
Lần đầu tiền trong đời hắn giết người, những động tác được hắn thực hiện nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.
“Trương Thiết Ngưu ức hiếp người quá đáng, nếu mình không nhân cơ hội hắn đang bị thương lần này mà lấy đi tính mạng của hắn, cho dù có dựa vào việc bắt cá để tích cóp được chút tiền, chờ đến khi thương thế của hắn tốt hơn cũng vẫn sẽ nhắm vào mình. Ọe”
Lương Cừ ghé vào mạn thuyền nôn khan, chỉ nôn ra được chút dịch vị dạ dày.
Dù đã tự tìm cho mình đầy đủ lý do, đã hạ quyết tâm, nhưng đến khi thật sự động thủ, đầu óc hắn vẫn trở nên trống rỗng, hắn liên tục đập hòn đá đến mức cái gáy của đối phương hoàn toàn lõm xuống mới dừng tay, huyết nhục mơ hồ.
Vùng sông nước Giang Hoài này có rất nhiều loài cá hung dữ ăn thịt, bọn chúng bị mùi máu tươi hấp dẫn, có lẽ chẳng bao lâu sau, dấu vết của Trương Thiết Ngưu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Sau khi nôn khan xong, Lương Cừ ngồi lại trên thuyền.
Việc đến nước này, chưa bàn đến việc thuyền có mái hiên biến thành thuyền ba lá, hắn còn vô duyên vô cớ bị Triệu phủ để mắt tới, không biết trong đó có sự tham dự của Triệu lão gia không nữa.
Toàn bộ sự kiện lần này nghe thì có vẻ là chủ ý của hai người Trịnh Hướng và Trương Thiết Ngưu, nhưng đó chỉ là lời nói một phía của Trương Thiết Ngưu, còn về phía Trịnh Hướng, đối phương là muốn lấy lòng Triệu lão gia hay là được Triệu lão gia chỉ thị cho nên mới hành động thì không thể biết chắc được, những vấn đề này một vị quản gia cũng sẽ không nói cho một tên bị nấm đầu biết.
Nếu là vế trước thì còn được, còn nếu là vế sau thì phiền phức rồi đây.
Triệu lão gia cũng hơn 60 tuổi rồi, ghê tởm, thật ghê tởm!
Cộng cả tuổi ở kiếp trước lẫn kiếp này, Lương Cừ tính ra cũng sắp 40 nhưng hắn vẫn còn là xử nam, không ngờ lại có lão già chơi chán rồi lại muốn giở trò biến thái.
Điều an ủi duy nhất chính là 2 lượng bạc đang nằm trong túi kia.
Hắn không đắc tội nổi với Triệu phủ, cho nên chỉ có thể nhanh chóng tích góp đủ 7 lượng bạc, tới Võ Quán Dương gia ở trấn Bình Dương để tập võ, kiếm một thân phận tốt hơn.
Chỉ là chiếc thuyền ba lá này, phải làm sao mới có thể quang minh chính đại lấy ra sử dụng được nhỉ?…
Chương 14: Báo thù (2)
Thời gian trôi nhanh.
Sương đêm bao phủ bến thuyền, bóng người chuyển động khắp nơi.
Nửa đêm, loài cá sẽ tụ lại ra ngoài hoạt động kiếm ăn, đây chính là thời cơ tốt nhất để bắt cá, những ngư dân có kinh nghiệm đều sẽ tranh thủ thời gian này chèo thuyền ra khơi.
Trên sông nước lại đang có một thiếu niên chống sào, đẩy thuyền ngược hướng bọn họ mà trở lại bến thuyền.
Một hán tử đang cởi bỏ dây thừng, chuẩn bị chèo thuyền ra khơi, nhìn ra người đến là ai liền hỏi:
“A Thủy phải không? Thuyền của nhà ngươi không phải là thuyền có mái che sao, sao lại biến thành thuyền ba lá rồi? Hơn nữa, sao lại trở về lúc này?”
Lương Cừ ngước mắt lên nhìn rồi cười nói:
“Là Trần Nghĩa thúc à”
Vị Trần thúc này không phải là Trần Khánh Giang, người đã cho hắn chiếc bánh kia. Thị trấn Nghĩa Hưng có rất nhiều nhà mang họ Trần, người trước mắt này là một vị khác, chỉ hơi quen biết.
Lương Cừ thấy còn có tốp ba tốp năm ngư dân ở xung quanh, biết thời điểm tới rồi, hắn liền tỏ vẻ sầu khổ, thần sắc bi thương, buồn bã như sắp rơi nước mắt:
“Nghĩa thúc, ngươi cũng biết đấy, tháng trước phụ thân ta…”
Vài lời oán giận xen lẫn một hai tiếng than thở, Lương Cừ ngắt quãng kể những việc xảy ra sau khi ‘phụ thân’ chết, Trương nấm đầu ức hiếp mình như thế nào.
Chẳng qua, hắn có chỉnh sửa đôi chút, tỉ như Trương nấm đầu vốn là trực tiếp cướp đi thuyền có mái hiên lại biến thành Trương nấm đầu dùng thyền của hắn cưỡng ép mình trao đổi.
Nghe xong câu chuyện, toàn bộ ngư dân ở đây không ai hoài nghi gì, thậm chí còn cảm thấy hợp tình hợp lý.
Cướp đoạt thuyền của ngư dân chẳng khác nào giết cha giết mẹ người khác, Trương nấm đầu không rêu rao khắp nơi, bởi vậy người biết chuyện này cũng không nhiều, mà cho dù có biết cũng không rõ rốt cuộc có chuyện ‘trao đổi’ này hay không.
Trương nấm đầu chỉ giỏi thượng đội hạ đạp, rất ít khi chọc những người có tiếng tăm, không dám làm quá quyết tuyệt, cũng vì Lương Cừ là cô nhi không nơi nương tựa, lại có một con thuyền tốt, cho nên tiền tài nhiễu động lòng người, Trương Thiết Ngưu mới có thể không kiêng nể gì như vậy.
“Cái tên Trương nấm đầu này thật là chuyện xấu gì cũng dám làm”
“Sớm nên trị hắn rồi”
“Đúng vậy, hắn ngày nào cũng tới cướp cá của ta, thật muốn dùng mái chèo đập chết hắn”
Trong lúc nhất thời, trên bến thuyền ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, tuy nhiên chỉ cần cẩn thận lắng nghe liền có thể phát hiện ra, phần lớn đều là bất mãn, mắng chửi chứ không ai nói phải chủ trì công đạo cho Lương Cừ, đi tìm Trương nấm đầu lấy thuyền có mái che về.
Trương nấm đầu có thân hình cao to, lại là một tên du côn vô lại, chân trần không sợ người đi giày, những người ở đây ai cũng đều có già trẻ trong nhà cần phải lo, sẽ không vì một cô nhi mà chủ động đi tìm phiền toái.
Lương Cừ thở dài, nhấc lên tấm ván gỗ, để lộ ra hơn mười con cá bên trong:
“Không có dụng cụ đánh bắt cá thuận tay, cho nên hôm nay ta dành cả ngày để bắt cá, thật sự là mệt không chịu nổi, mãi mới có được chút thu hoạch, cho nên muốn về nghỉ ngơi”
Mọi người liếc mắt nhìn, thấy đều là cá trắm cỏ cùng cá trắm bạc, tính toán sơ qua có giá khoảng 2-30 văn tiền liền sôi nổi gật đầu với hắn, sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện nữa mà chèo thuyền ra khơi.
Trái tim đang treo trên cao của Lương Cừ rốt cục cũng rơi xuống.
Hắn đã phủi sạch hết mọi thứ liên quan giữa con thuyền này và Trương nấm đầu.
Nếu như có người cố tình phân tích lại sự kiện lần này từ đầu tới cuối, tất nhiên cũng có thể phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó, tỉ như nếu là đổi thuyền, tại sao Trương Thiết Ngựu lại bán thuyền có mái che đi?
Dù hắn có chơi bời lêu lổng thế nào cũng không đến mức không lưu lại một chút đường sống nào cho mình như vậy chứ?
Tuy vẫn có thể giải thích được nhưng logic lại khó tránh khỏi có chút yếu ớt.
Nhưng con người lúc nào cũng nghĩ theo hướng cực đoan, cảm thấy người khác sẽ quan tâm mình lắm
Thế giới không xoay quanh một cá nhân nào cả, đối với những việc không liên quan đến mình, những việc vặt vãnh, ký ức của mọi người trên thực tế đều vô cùng mơ hồ, chỉ cần hơi dẫn dắt là có thể hướng mọi người sang một hướng đi khác hoàn toàn bất đồng.
Sẽ không có ai ngờ rằng một thiếu niên lại có thể to gan lớn mật như vậy, hơn nữa còn có đủ năng lực chặn giết một đại hán cường tráng đến thế.
Chỉ cần gieo một vài hạt giống, nếu như không có sơ hở rõ ràng, những hạt giống này sẽ nảy mầm và phát triển thành ‘Sự thật đã được xác định’
Chương 15: Phong ba lắng xuống, lại thu nhận thủ hạ (1)
Trở lại bến thuyền, Lương Cừ giao ra 2 văn phí neo thuyền, bán toàn bộ chỗ cá thu hoạch được cho Trại cá, nhận được 18 văn.
Bản chất của Trại cá là một tổ chức cho vay, chỉ là thứ cho vay ở đây là thuyền đánh cá, dụng cụ đánh bắt cá, sau đó sẽ lấy chỗ cá đánh bắt được làm lợi tức, vì thế, ngoại trừ việc cho vay ra, Trại cá cũng đảm nhận một phần trách nhiệm của lái buôn, tựa như đại lý vậy.
Đối với những ngư dân không thuê thuyền đánh cá hay dụng cá đánh cá thì giá bán cá cũng chấp nhận được, có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Giờ đã là nửa đêm, bên đường vẫn có cửa hàng mở cửa, thật ra việc cửa hàng có mở hay không còn phải xem nơi này có người hay không, chỉ cần có ngư dân chèo thuyền ra khơi, tự nhiên sẽ có người mở cửa làm ăn.
Đúng lúc trong bụng Lương Cừ đang trống rỗng, hắn liền tìm một quán ăn, sau đó gọi một món chay, một món mặn cùng một chén cơm.
Trong nhà hắn không có dầu muối củi, nếu muốn tự mình nấu cơm ăn thì còn phải mua một đống nguyên liệu, chi bằng ăn bên ngoài luôn cho xong, đều là người nghèo, kiếm tiền cũng vất vả như nhau, một bữa cơm này của hắn vừa tròn 18 văn.
Việc tích góp tiền cũng không cần phải vội, trước tiên phải bồi bổ cho cơ thể cường tráng đã.
Không Thể Động bơi chậm, nhưng vũ lực vẫn lù lù ở đó, có tác dụng chặn đường, có nói thế nào cũng là một tay giúp việc được, có thể hỗ trợ bắt cá
Sáng sớm hôm sau, Lương Cừ đi dọc theo phố, tìm thấy Lý Lập Ba đang bày sạp bán cá ven đường, hắn muốn xác nhận lại một lần nữa tin tức không bị tiết lộ ra ngoài.
“À, A Thủy đấy à, khí sắc của ngươi hôm nay tốt thật đấy, mua con cá bồi bổ không? Làm một nồi đầu cá hầm”. Lý Lập Ba nắm lấy mang cá, xách lên một con cá chép bạc lớn.
“Nói chuyện nghiêm túc đây”. Lương Cừ ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Lập Ba:
“Chuyện hôm qua ta dặn ngươi không được nói ra ngoài, ngươi vẫn chưa nói đấy chứ?”
“Chuyện gì?”. Lý Lập Ba hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại, vỗ trán một cái rồi nói:
“He he, ngươi không nhắc ta cũng sắp quên đến nơi rồi đây, yên tâm đi, chuyện này trời biết đất biết hai ta biết, không có người thứ ba biết đâu, nhưng sao lại phải giấu vậy?”
“Hai ngày nữa ngươi sẽ biết”
Lương Cừ không nói ra, Lý Lập Ba là người trong cuộc, cho dù có đoán được chân tướng, hắn cũng không dám nói ra ngoài.
Sau khi dặn dò đối phương lần nữa, nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn mới hài lòng mà chọn một con cá rồi đưa cho đối phương 10 đồng tiền.
“Nhiều quá rồi”
“Nhiều thì cầm lấy mà đi uống rượu”
“He he, tiền nhiều quá không có chỗ tiêu hả”. Trong lòng Lý Lập Ba có hơi băn khoăn, nhưng tay lại không hề chậm, vui vẻ nhận lấy chỗ tiền đồng này.
Mấy ngày sau đó, Lương Cừ đều làm việc và nghỉ ngơi như một ngư dân bình thường, chèo thuyền đánh cá, mỗi ngày thu hoạch cũng không nhiều lắm, chỉ trên dưới 30 văn.
Quản gia Trịnh Hướng của Triệu phủ cũng không đến tìm hắn nữa, khiến cho hắn hơi an tâm.
Trương nấm đầu biến mất cũng không gây nên chút gợn sóng nào, bản thân hắn vốn là một tên du côn vô lại, những người khác trong thị trấn Nghĩa Hưng càng không thèm quan tâm.
Có lẽ, chỉ có chờ đến thời điểm thu thuế cuối mùa thu này mới có người phát hiện ra hắn đã biến mất tăm, mà ít nhất còn phải một tháng nữa.
Còn về Lý Lập Ba, hắn vốn đã quên béng chuyện này, đến nay vẫn chỉ cho rằng Trương nấm đầu đang tránh ở bên ngoài để dưỡng thương.
“Có thể tạm thời an tâm rồi”
Mấy ngày qua lo lắng sợ hãi mãi, đến lúc này Lương Cừ rốt cục không cần phòng bị nữa rồi, có thể hướng sự chú ý lên bản thân mình.
Hai ngày vừa rồi, ngoại trừ ăn một bữa trong quán để bồi bổ cơ thể ra, thời gian còn lại hắn đều lấy củ sen Bảo Thực làm thức ăn, hắn đã ăn mười mấy củ, nhận được 1. 3 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, chỗ điểm đó đều được hắn dùng để nâng cao độ dung hợp.
Bảo Thực có thể chữa khỏi thương thế có lẽ rất hiếm có, nhưng Lương Cừ quan tâm đến thực tại hơn, càng mạnh lại càng ít bị thương hơn.
[ Đỉnh Chủ: Lương Cừ ]
[ Luyện Hóa Trạch Linh: Thủy Hầu Tử (Trắng) (Độ dung hợp: 6. 5%)]
[ Tinh hoa Thủy Trạch: 0]
[ Độ Chiếu Cố Của Dòng Sông: 0]
[ Khống Chế Thủy Thú: Cá sấu Thái Hoa]
[Đánh Giá: Trạch Linh của Thuỷ Hầu có nguồn gốc từ Hoài Qua Chi Chủ vĩ đại, nhưng kích phát không đủ, là tiểu nhân vật nhỏ bé yếu đuối]
Từ lúc tiêu hao Tinh hoa Thủy Trạch đến khi Độ dung hợp tăng lên xong cần khoảng một canh giờ.
1. 5 điểm Tinh hoa Thủy Trạch có thể khiến cho Độ dung hợp của Lương Cừ tăng lên thành 6. 5%, có thể điều khiển được dòng nước 40 cân, thời gian hoạt động dưới nước cũng lên đến hơn 10 phút, phạm vi cảm giác không thay đổi, tố chất thân thể có hơi tăng lên.
Nhận được Tinh hoa Thủy Trạch cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả của củ sen, ăn nhiều củ sen như vậy cộng thêm việc hắn còn trẻ tuổi, những thiếu hụt trước đây do đói khát kéo dài cũng được bù đắp, cơ thể Lương Cừ trở nên tương đối khoẻ mạnh, không đến nỗi chỉ cố sức vài lần đã rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết.
“Có thể khống chế thêm một con Thủy thú nữa để hỗ trợ bắt cá”
Chương 16: Phong ba lắng xuống, lại thu nhận thủ hạ (2)
Lương Cừ có thể cảm nhận cực hạn mà tinh thần mình có thể chịu đựng được, ước chừng trong khoảng hai đến ba con ‘Không Thể Động’, để đảm bảo chắc ăn, hắn có thể khống chế thêm một con Thủy thú có trình độ không sai biệt lắm với ‘Không Thể Động’.
Mùa thu nước lạnh, Không Thể Động hành động chậm chạp, không có khả năng bắt được cá, nếu không phải bị Lương Cừ sử dụng, nó đã sớm chìm vào giấc ngủ đông rồi, một mạch ngủ đến đầu xuân luôn.
Hiện tại một người một thú hợp lực với nhau, không chọn loại cá quý có giá trị, một ngày cũng chỉ bắt được số cá có giá 30 văn, cũng không phải không muốn bắt loại cá có giá hơn nhưng hắn lo rằng nếu cứ bắt mãi sẽ bị phát hiện ra manh mối.
Dù có muốn bắt, cũng phải bắt những con như cá đốm đầu hổ có giá trị tính bằng lượng bạc.
Chèo thuyền đến gần khu vực có củ sen, Lương Cừ vỗ mái chèo xuống mặt nước.
Sau khi nhận được tín hiệu, Không Thể Động liền xuất hiện ở mạn thuyền với vài cọng rong nước ở trên đầu, dùng chân sau gãi gãi phần eo, mí mắt động đậy.
Lương Cừ cởi bỏ quần áo, cầm lấy một cây trường mâu bằng gỗ rồi lặn xuống nước.
Không Thể Động đung đưa chiếc đuôi dài, bơi ở bên cạnh hắn, cọng rong trên đầu bị dòng nước cuốn đi, một người một thú cùng nhau thăm dò tứ phía.
Ánh sáng ở dưới nước khá yếu, khu vực nước cạn còn có thể nhìn thấy phía đáy và một ít rong, nhưng nếu đến khu vực nước sâu thì trong tầm mắt chỉ là một mảnh tối đen, muốn thăm dò được hoàn cảnh xung quanh chủ yếu dựa vào cảm giác.
Từng còn cá hay gặp bơi qua bên người, Lương Cừ không dao động chút nào, mục tiêu hôm nay của hắn là một trợ thủ đắc lực thứ hai.
Hắn để ý tới phương hướng tiến lên phía trước của mình, tránh để bản thân không tiến vào khu vực nước sâu.
Ở khu nước cạn đôi khi cũng có Thủy thú có thể hình thể lớn, nhưng sẽ không dài quá 4 mét, có thể đảm bảo an toàn, nhưng khu nước sâu thì lại không giống thế, nghe ngư dân thế hệ trước chia sẻ, ở nơi đó quái vật gì cũng có.
Sau khi cùng với Không Thể Động tìm kiếm một canh giờ, Lương Cừ không thu hoạch được gì cả, không phải không có cá lớn, nhưng tất cả đều không phải loài cá ăn thịt hung mãnh.
Nhưng hắn cũng không nhụt chí, người ta câu cá, chỉ với một cái ghế gấp, một cái cần câu, một cái ao nông mà cũng có thể ngồi cả ngày, như hắn nào đã đâu vào đâu.
Khi hắn lại lần nữa lặn xuống, bơi ngang qua một con cá trắm cỏ, một thân ảnh mơ hồ thật lớn đột nhiên xuất hiện rồi biến mất khỏi phạm vi cảm giác của Lương Cừ, con cá trắm cỏ kia cũng biến mất theo đó!
Nhanh quá!
Lương Cừ cả kinh, nắm chặt lấy trường mâu, nhanh chóng gọi Không Thể Động tới hỗ trợ.
Thân ảnh mơ hồ cảm giác được kia ít nhất cũng phải dài 2 mét, quả thật vô cùng to lớn.
Không Thể Động nhanh chóng vẫy đuôi đi tới bên cạnh Lương Cừ, không ngừng xoay quanh người hắn, tránh cho hắn bị tập kích đột ngột.
Lương Cừ vốn cho rằng chỉ là tình cờ, không ngờ bóng đen kia lại đột nhiên xoay người lại, một lần nữa xuất hiện trong phạm vi cảm giác của hắn, bắt đầu bơi vòng quanh hắn.
Lòng vòng ngay sát phạm vi cảm giác của hắn, thi thoảng mấy lần tiến vào trong phạm vi 3 mét, Lương Cừ cuối cùng cảm giác được đối phương là chủng loại gì, là một con cá nheo sáu râu!
Cá nheo sáu râu dài hai mét cũng không thường thấy, loài cá này có tính khí hung dữ, khi tấn công, đầu tiên nó sẽ huy động vây ngực để tạo ra một cơn lốc xoáy khiến cho con mồi mất đi phương hướng, sau lại mở ra cái miệng cực lớn kia của mình, tựa như một chiếc máy hút bụi, hút con mồi vào trong miệng và nuốt trọn lấy nó.
Hắn nghe nói, ở thị trấn Nghĩa Hưng từng có một đứa nhỏ rơi xuống nước, sau đó liền bị cá nheo sáu râu này ăn mất!
Không nghi ngờ gì nữa, con cá nheo sáu râu trước mắt này đã coi Lương Cừ trở thành con nồi của nó!
Con cá này cũng thật dũng mãnh, dài 2 mét, nặng gần 50 cân, vậy mà lại dám cùng lúc tấn công một người một cá sấu.
Vừa lúc con cá nheo này lại phù hợp với mọi yêu cầu, hắn liền quyết định chọn nó.
Rầm một tiếng, cá nheo lăn trong nước sát với mặt sông, Lương Cừ lập tức ra lệnh cho Không Thể Động tiến lên, cá sấu di động chậm nhưng công kích lại cực nhanh, tựa như một thanh chủy thủ đâm vào trái tim, chỉ trong phút chốc đã chặn đứng con cá nheo sáu râu kia.
Cá nheo xoay người tránh né, Không Thể Động lại lắc mình đuổi kịp, chỉ trong nháy mắt, nó liền vung lên chiếc đuôi cứng như sắt của mình nện lên phần đầu của cá nheo.
Phần đầu của cá nheo sáu râu liền đẫm máu, nó xoay người lại, đâm vào phần bụng mềm của Không Thể Động, nhưng không có chút tác dụng nào, Không Thể Động lại nhân cơ hội này dùng móng vuốt sắc bén của mình cào vào phần vây của cá nheo.
Lương Cừ ở bên cạnh nín thở, đôi mắt khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào trận chiến, khi cá nheo đang vùng vẫy, hắn liền điều khiển một dòng nước cuốn lấy vây đuôi của nó, đây là một lần chặn đánh vô cùng chuẩn xác.
Cá nheo sáu râu mất đi cân bằng, Không Thể Động căn chuẩn cơ hội cắn vào cái đuôi của nó!
Cá nheo điên cuõng giãy giụa, ý đồ muốn thoát khỏi Không Thể Động, Lương Cừ cắt ngón tay lên hòn đá đang cầm trong tay, máu tươi phân tán trong nước tạo thành một dòng máu, hắn thuận theo dòng nước, thả người ra sau lưng cá nheo, mái tóc tán loạn như một làn khói đen, ba ngón tay đồng thời đưa ra, vẽ xuống phù khống chế thủy thú!
Chương 17: Cá nheo sáu râu mạnh mẽ (1)
Trạch Đỉnh tỏa ra linh quang, dưới một sức mạnh thần kỳ nào đó, máu tươi rải rác ở trơng nước ngưng tụ lại mà không tản ra, chậm rãi khắc lên phần lưng bóng loáng của cá nheo sáu râu.
Thuỷ phù hình chữ Xuyên bằng máu tỏa ra ánh sáng giữa vùng nước u tối, cá nheo sáu râu đang liều mạng giãy giụa trong nháy mắt liền ngây ra.
Sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ tiến vào trong đầu, Lương Cừ chỉ cảm thấy gáy của mình như bị búa tạ đánh trúng, đầu váng mắt hoa.
Xoang mũi của hắn nóng lên, liền phát giác ra có máu trào ra, lần khống chế cá nheo sáu râu này còn hung hiểm hơn nhiều so với Không Thể Động hôm trước!
Hình thể cả hai tuy không khác nhau mấy, nhưng Không Thể Động lúc đó đang ở trạng thái nửa ngủ đông, ý chí chống cự không thể mãnh liệt bằng cá nheo sáu râu!
Cuối cùng, sau khi giằng co hơn mười nhịp thở, ý chí tinh thần mạnh mẽ trong đầu hắn nhanh chóng suy yếu đi.
Phù chữ Xuyên dần biến mất dưới lớp da của cá nheo, một mối liên kết tinh thần hoàn toàn khác hiện lên ở trong đầu Lương Cừ.
Thành công!
Lương Cừ lúc này đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng trên khuôn mặt vẫn không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ, đồng thời cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn không ngờ con cá nheo này lại chống cự mãnh liệt đến thế, lần trước có thể thành công khống chế Không Thể Động quả thật là may mắn.
Cũng may đã thành công, sau khi kết nối tinh thần được thành lập, sinh tử của nó đều do hắn khống chế, không tồn tại khả năng phản bội.
Vận may cũng là một phần của thực lực.
Trạch Đỉnh tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
[ Đã khống chế Thủy thú – Cá nheo sáu râu, Có thể tiến hóa]
[ Tiêu hao 80 điểm Tinh hoa Thủy Trạch có thể tiến hóa Cá nheo sáu râu thành Cá nheo đầu hổ]
Lại là âm thanh nhắc nhở tiến hóa, đáng tiếc Lương Cừ vẫn như trước, không có nhiều điểm Tinh hoa Thủy Trạch đến vậy, cũng chỉ có thể để sau này lại tính.
Một phen vật lộn, hắn cạn kiệt sức lực, nhanh chóng gọi hai thú tới, mỗi tay nắm lấy một cái đuôi, để chúng mang mình trồi lên mặt nước hít thở.
Rầm.
“Hô!”
Lương Cừ lau đi vệt nước trên mặt, há to mồm hít thở, cảm giác đau đớn choáng váng ở trong đầu nhanh chóng giảm đi, giúp hắn khôi phục lại sự tỉnh táo, tựa như được uống một ngụm nước có ga mát lạnh giữa ngày hè nóng bức.
Giờ vẫn còn sớm, nương nhờ ánh mặt trời, Lương Cừ lúc này đã lấy lại sức lực liền quan sát kĩ càng hình thể to lớn khiến cho người khác sợ hãi của hai thú, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào cùng an toàn.
Có hai thú trợ giúp, kể cả lúc này Trương nấm đầu cao to lực lưỡng kia có không bị thương, rơi vào trong nước rồi cũng chỉ có thể để mặc cho hắn tùy ý xử lý.
Tuy nhiên…
Lương Cừ nhìn miệng vết thương rách ra ở phần đuôi của cá nheo sáu râu kia, không khỏi cảm thấy đau lòng, giờ nó cũng là nhóc con nhà mình!
Khi trước, Không Thể Động chiến đấu cùng cá nheo sáu râu, nó da dày thịt béo cho nên không có việc gì, nhưng cá nheo sáu râu lại bị cắn cho một vết sẹo thật lớn. Đây cũng là ưu điểm của Không Thể Động, tính linh hoạt cùng sức chịu đựng của Không Thể Động kém hơn rất nhiều so với các loại cá khác, nhưng bù lại máu nhiều, lực công kích cao.
“Nhìn ngươi béo như vậy, vậy gọi ngươi là Nheo Béo đi, A Béo”
Lương Cừ tiện tay đặt tên cho cá nheo sáu râu, một cảm xúc vui sướng truyền tới hắn, sau hắn liền đưa theo hai thú trở lại vùng nước có củ sen, bẻ một khối đút cho cá nheo sáu râu ăn.
Miếng củ sen này không chứa Tinh hoa Thủy Trạch nhưng vẫn có công hiệu chữa lành, chỉ là hiệu quả kém hơn mà thôi.
Nheo Béo sau khi ăn xong, miệng vết thương ở phần đuôi lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà khép lại, chẳng qua tốc độ hết sức chậm rãi.
A Béo lăn một vòng trong nước, bắt đầu bơi vòng quanh Lương Cừ.
Nhận thấy một củ đã đủ công hiệu rồi, Lương Cừ trở lại trên thuyền đút cho Không Thể Động mấy con cá xong để nó tiếp tục giữ nhà, sau khi miệng vết thương của Nheo Béo hoàn toàn khỏi hẳn, hắn lấy khu vực có củ sen làm trung tâm, để nó giúp mình bắt cá.
Năng lực săn bắt của cá nheo sáu râu vô cùng mạnh mẽ, mở miệng rộng hút một cái là có thể bắt được rất nhiều cá nhỏ, lại còn không lưu lại vết thương rõ ràng khiến người ta khác hoài nghi nguồn gốc của chỗ cá này, đây cũng là nguyên nhân khiến Lương Cừ quyết định khống chế cá nheo sáu râu.
“Bắt được cá thì nhổ vào trong này nhé, chú ý đừng để người khác nhìn thấy”
Lương Cừ nâng tấm ván ở đuôi thuyền lên, chỉ vào khoảng trống bên trong.
Thuyền ba lá của Trương nấm đầu tuy khá đơn sơ, nhưng vẫn được trang bị đầy đủ hết các bộ phận, tổng chiều dài hơn 3 mét, kết cấu giống với những thuyền đánh cá khác, đầu thuyền cùng đuôi thuyền đều có một khoang chống thấm nước, có thể dùng để thả cá vào đó.
Nheo Béo nổi trên mặt nước, lắc lắc cái đầu.
Đối với Thuỷ thú mà nói, liên kết tinh thần cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất theo như Lương Cừ quan sát được, sau khi thành lập liên kết, Thủy thú rõ ràng trở nên thông minh hơn, có năng lực tư duy nhất định, không còn đơn thuần là dã thú nữa.
Chương 18: Cá nheo sáu râu mạnh mẽ (2)
Sau khi được A Béo xác nhận, Lương Cừ cũng không đóng lại tấm ván ở đuôi thuyền nữa mà trực tiếp nằm xuống, trùm áo tơi lên người rồi lăn ra ngủ một giấc ngon lành.
Thành lập kết nối tinh thần thật sự khiến cho hắn tiêu hao quá lớn, hắn cấp bách cần được nghỉ ngơi, để xem sau khi ngủ một giấc dậy sẽ thu hoạch được gì.
Sắc trời tối dần, gió sông thổi qua, mặt nước nổi lên tầng tầng hồng quang.
Lương Cừ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn mặt trời ở phía tây tựa như một ngọn lửa, hắn mới nhận ra mình vậy mà lại ngủ một giấc tới hoàng hôn, thậm chí còn không phải tự nhiên tỉnh ngủ mà là bị cá nhảy vào mặt đánh thức dậy.
Lương Cừ sờ trên mặt mình thấy hơi dấp dính mà ngây cả người, hắn ngồi dậy, nhìn đống cá đang nhảy nhót trong thuyền mà trợn mắt há mồm.
Khoang ngăn chống thấm nước ở đuôi thuyền vậy mà bị nhét đầy cá.
Thỉnh thoảng có con cá nhảy lên giữa khe hẹp, hoặc là nhảy xuống nước chạy mất, hoặc nhảy lên thân thuyền, Lương Cừ bị đánh thức chính là do có một con cá nhảy đến cạnh đầu hắn.
Lương Cừ bị niềm vui to lớn này nện trúng, kể cả chỗ cá này đều là cá bình thường đi chăng nữa, sợ rằng cũng phải được cả trăm văn tiền!.
Đều là thu hoạch nửa ngày nay của A Béo sao?
Đúng lúc này, A Béo trồi lên mặt nước, mở lớn miệng, phun ra ba con cá lớn cùng một đống nước.
Lương Cừ hỏi:
“Đều do ngươi bắt hả?”
A Béo lắc lắc thần mình rồi lại ngẩng đầu lên.
“Là ngươi hợp tác cùng Không Thể Động hả, hơn nữa chỗ này cũng không phải là toàn bộ mà còn có không ít con đã nhảy thoát ra ngoài đúng không?”
Lương Cừ cảm nhận tin tức truyền đến từ kết nối tinh thần, bừng tỉnh đại ngộ.
Không Thể Động khả năng linh hoạt kém, tốc độ chậm, nhưng có tác dụng chặn đường rất tốt, phối hợp cùng với Nheo Béo sẽ tăng thêm sức mạnh, ngay gần khu vực có củ sen đã bắt được gần 50 con cá lớn, trong đó còn có một con cá đốm trị giá 30 văn!
Toàn bộ chỗ cá trong thuyền này có giá trị khoảng 130 văn!
Tuy rằng Không Thể Động đi theo hỗ trợ bắt cá tựa như đang trốn tránh nghĩa vụ giữ nhà, nhưng đứng trước số lượng cá cực lớn thu hoạch được lần này, việc ấy không đáng nhắc đến.
“Tốt, các ngươi làm tốt lắm!”
Lương Cừ liên tục khen vài câu, sau liền chạy tới giữa thuyền nhặt cá lên nhét vào khoang chống thấm nước rồi đậy nắp lại, nhân tiện bơi xuống nước bẻ hai củ sen làm phần thưởng cho hai thú, củ sen không chứa Tinh hoa Thủy Trạch có chừng trên trăm củ, bẻ vài củ thế này hắn không cảm thấy đau lòng chút nào.
Hắn còn thuận tiện xem xét thương thế của Nheo Béo một chút, về cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ để lại một vết sẹo ở phần đuôi.
Hai thú được hắn khen thưởng liền lăn lộn trong nước, tạo ra một mảng bọt nước trắng xóa, một lúc sau mới lặn xuống nước rời đi, kết bạn làm tổ ở gần khu vực có củ sen, cùng nhau bảo vệ Bảo Thực.
Lương Cừ tay cầm mái chèo, chèo thuyền về lại bến tàu, khi về đến nơi thì trời cũng đã tối, bến tàu đã treo đèn lồng lên, không ít tốp năm tốp ba ngư dân cũng đang chèo thuyền về, chuẩn bị quay về ăn cơm, chờ đến rạng sáng sẽ lại chèo thuyền ra khơi.
Cá thu hoạch được quá nhiều, ít cũng trên trăm cân, không thể một mình di chuyển được, Lương Cừ liền gọi tiểu nhị của Trại cá mang theo mấy thúng cá tới hỗ trợ.
Tiểu nhị Lâm Tùng Bảo cười nói:
“A Thủy hôm nay lại tới bán cá sao?”
Lâm Tùng Bảo là con thứ của Lâm Đệ – chủ sự của Trại cá, làm tiểu nhị bán thời gian.
“Không thì sao dám dùng thúng cá của các ngươi chứ? Lại chẳng lột da ta sạch sẽ?”
“A Thủy, lời này của ngươi… Ai không biết nghe được lại nghĩ chúng ta là…” Lâm Tùng Bảo nhắc tới chuyện kinh doanh, nhưng Lương Cừ không quan tâm mà bảo hắn nhanh lấy cá lên.
“Thu hoạch hôm nay không ít nha, phải ba thúng cá mới đủ”. Lâm Tùng Bảo mang theo thúng cá đi tới mạn thuyền, vừa mới mở nắp lên, nhìn thấy mớ cá đang chen chúc bên trong, hắn có phần kinh ngạc hỏi:
“Toàn bộ chỗ này đều là do ngươi bắt sao?”
“À ừ”
Lâm Tùng Bảo quét mắt nhìn một lượt, chỗ cá trước mắt này phải có giá từ trăm văn trở lên, trên bến thuyền này, phải là ngư dân mát tay lắm mới có thể bắt được số lượng cá này, càng đừng nói tới Lương Cừ còn chưa thành niên, dù cho có khả năng là hắn may mắn gặp trúng bầy cá thì như vậy cũng tương đối ấn tượng rồi.
“Xem ra bến thuyền của chúng ta lại có thêm một ngư dân giỏi nữa rồi”
Lâm Tùng Bảo thu hồi lại tâm tư vui đùa, khen tặng hắn một câu.
Lần trước phụ thân Lương Cừ là Lương Đại Giang qua đời, ngay cả thuyền có mái hiên cũng bị người cướp đoạt rồi bán đi mất, vốn tưởng rằng một cô nhi như hắn chỉ có thể lẳng lặng chờ chết, lại không ngờ rằng hắn có thể chỉ dựa vào một con thuyền ba lá mà sống sót, hôm nay còn thu hoạch được không ít.
Cô nhi ở thị trấn Nghĩa Hưng này cũng không ít, không phải bán mình thì chính là đi ăn xin, Lương Cừ xem như là một người sống tốt trong số đó.
Khi Lâm Tùng Bảo mang theo ba thúng cá đầy tràn xuất hiện trên bến thuyền, không ít ngư dân đã phải dừng bước.
Chương 19: Bảo Ngư (1)
Ba thúng chứa đầy cá được đưa xuống từ trên thuyền, hấp dẫn vô số ánh mắt của ngư dân, đặc biệt là khi con cá đốm bắt mắt kia xuất hiện, càng gây ra một cuộc bàn tán nhỏ.
“Thuyền nhà ai đây? Gặp được bầy cá sao? May mắn quá đi, ôi, còn có cả một con cá đốm nữa kìa”
“Không biết, người này nhìn quen mắt lắm, ở bến thuyền này người đánh cá giỏi cũng chỉ có từng đó thôi, con thuyền này nhìn lạ ghê”
“Không phải là thuyền ba lá của A Thủy sao? Là cái mà tên nấm đầu kia một hai đòi đổi cho bằng được đấy”
“A Thủy là ai?”
“Ngươi quên rồi sao, tiểu tử nhà Lương Đại Giang ấy, là cái tên nhóc đẹp trai đấy thây”
“Nó vẫn còn sống sao? Không phải thành cô nhi rồi à? Lần trước ta thấy nó đi mượn gạo còn bị đuổi ra ngoài nữa cơ”
“Suỵt, người ta đang sống sờ sờ kia kìa, ngươi nói linh tinh cái gì đấy?”
Nghe thấy những lời này, ngư dân ở đây đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ai ngờ rằng một cô nhi lại có thể dựa vào chính mình mà sống sót được, quả là hiếm thấy.
“Ôi, cũng là một đứa trẻ số khổ, may mà nhìn có vẻ như cũng có thể tự nuôi sống chính mình, đúng là không dễ dàng gì”
“Bến thuyền của chúng ta có lẽ lại xuất hiện một tay đánh cá giỏi nữa rồi. Đáng tiếc, sao lại không phải là nhãi con nhà ta chứ, chẳng có tiền đồ gì cả”
Các ngư dân thay nhau cảm khái, hâm mộ đồng thời bán tán với nhau vài câu, thấy thúng cá được chuyển vào trong cửa hàng của trại cá, mọi người liền lục tục rời đi.
Cô nhi khó sống, tuy rằng có thể một mình sống sót được tương đối hiếm thấy, nhưng đến cùng cũng không liên quan gì đến mình, chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi, chẳng lẽ ngày sau còn có tiền đồ được sao?
Phía bên kia, Lâm Bảo Tùng vừa cân cá vừa tính toán:
“Cộng cả con cá đốm, tổng cộng là 132 văn, làm tròn cho ngươi 135 văn, được chứ?”
“Cho ta một đồng bạc vụn với thêm 10 văn đi”
“Một đồng bạc vụn sao?”. Lâm Bảo Tùng hơi suy tư.
Mấy năm gần đây, vật giá ổn định, theo giá của quan trên đưa ra, một lượng bạc đại khái có thể đổi được 1000 văn, tuy nhiên, bạc vẫn có giá trị cao hơn, 1000 văn khẳng định đổi không được một lượng bạc, phải 1100 – 1200 mới đổi được.
135 văn đổi một đồng bạc vụn, coi như cũng khá hời.
Nghĩ đến đây, Lâm Tùng Bảo liền đáp ứng, thu hồi lại một chuỗi tiền đồng vừa lấy ra, đổi thành một miếng bạc vụn và 10 văn.
“Nhận lấy này”
“Ừm”
Ra khỏi cửa hàng, Lương Cừ như thường lệ vào quán cơm, gọi ba món như cũ, vừa ăn vừa suy tư.
“Tổng cộng đã có 2 lượng 3, còn thiếu 4 lượng 7 nữa là đủ tiền đi Võ quán, nếu mỗi ngày có thể tích đủ 100 văn, vậy là chỉ cần hai tháng là đủ, nhưng dễ khiến người khác chú ý, muốn làm cũng phải có quá trình tăng dần”
Có Nheo Béo trợ giúp, số cá mỗi ngày Lương Cừ thu hoạch được đều cao hơn những ngư dân khác, nhưng mấy hôm trước, mỗi ngày mới chỉ được 30 văn, đột nhiên tăng cao quá mức như vậy, cần phải có chút thời gian để thích ứng.
Còn về việc vì sao hôm nay lại đột nhiên bán ra tới hơn 100 văn thì ai mà không có thời điểm ăn may gặp đúng bầy cá chứ?
Tựa như bắt được cá đù vàng, một hai lần thì không sao, nếu nhiều hơn nữa mới cần phải có một lý do thích hợp.
“Ngoài ra, lần nộp thuế cuối thu sắp đến, tiền thuế cũng là một vấn đề quan trọng, hai tháng hoàn toàn không đủ được, nếu không nộp được thuế sẽ bị bắt đi làm lao dịch, con mẹ nó, xã hội phong kiến chết tiệt”
Lương Cừ lên kế hoạch rõ ràng cho tương lai mình, hắn buộc phải đi học võ.
Không chỉ là tới đây một chuyến, muốn nhìn xem thế giới lớn đến nhường nào, mà còn vì Triệu phủ đang treo ngay trên đỉnh đầu.
Lão già chết tiệt kia, chẳng khác nào một mối nguy hiểm luôn rình rập.
Lương Cừ oán hận mà ăn sạch sẽ đến miếng cuối cùng, sau khi tính tiền xong liền trở về nhà, nằm dài trên giường.
“Nếu như ta có thể bắt được một con Bảo Ngư như cá đốm đầu hổ thì tốt rồi”
Hắn nghĩ đến trên bến thuyền cách vách tháng trước có người bắt được một con cá đốm đầu hổ nặng 5 cân, đem ra chợ bán, được một Võ Sư mua lại, bán được với cái giá trên trời là 3 lượng 5.
Loại cá này có tác dụng thần kỳ đối với việc rèn luyện cơ thể, một con cá có thể giúp cho Võ Giả giảm bớt được hơn một tháng luyện công, so với Bảo Thực củ sen mà mình phát hiện ra có khả năng còn quý giá hơn nhiều.
Đương lúc Lương Cừ nghĩ xem có nên tốn thời gian để Nheo Béo tìm thử xem không thì ngoài phòng bỗng có âm thanh ồn ào truyền đến, nhưng chẳng mấy chốc đã dừng lại.
“Ai, lại có người cãi nhau nữa rồi…”
Địa phương nhỏ là vậy, chỉ cần nhà nào hơi lớn tiếng ồn ào một chút là hàng xóm đều nghe thấy hết cả.
Lương Cừ nghĩ thầm, về sau mình có tiền rồi nhất định phải mua một viện tử rộng rãi, thuê mười nha hoàn xinh đẹp, eo thon chân dài, da trắng, bưng trà lên sẽ mời uống trà với thanh âm ngọt ngào yêu kiều, sống một cuộc sống như lão gia.
Chương 20: Bảo Ngư (2)
“Ầm, ầm, ầm”
Tiếng đập cửa đánh gãy ảo tưởng của hắn, Lương Cừ kinh ngạc đứng dậy, không phải lại là Trịnh Hướng đấy chứ?
“Ai vậy”
“Là ta”
Người tới nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Lương Cừ nghe thấy giọng nói này liền vội vàng dậy mở cửa, hắn nhớ rõ giọng nói này, không thể quên được.
Vừa mở cửa ra, Lương Cừ chỉ thấy Trần Khánh Giang đen mặt nhét một cái túi vải nhỏ cho mình, xong liền xoay người đi luôn, không nói một lời nào.
“Trần thúc! Đây là?”
Lương Cừ còn chưa kịp đuổi theo, bóng lưng kia đã trở về nhà, hắn đành phải mở túi ra nhìn, kinh ngạc phát hiện ra trong đó toàn là gạo, số lượng còn không ít.
Trong nháy mắt, hắn liền hiểu ra.
Vì để có thể bán được thêm chút tiền, Trần thúc mỗi ngày đều phải đi thêm mười mấy dặm lên trấn trên bán cá, tính tình lại thành thật, sợ là hoàn toàn không hề hay biết hắn đã có bản lĩnh để tự nuôi sống chính mình, vẫn nghĩ mình sinh hoạt khó khăn như trước đây.
“Cái này… không cần thiết”
Lương Cừ thở dài, ân tình một chiếc bánh của Trần thúc hắn không bao giờ dám quên.
Nếu không có cái bánh kia, hắn có khả năng đã sớm chết đói ở trong nhà rồi, chỉ vì kế hoạch học võ, rồi tiền thuế phải nộp cho nên vẫn chưa có thời gian để làm điều gì khác.
Vậy tiếng tranh cãi khi nãy là của Trần thúc và thê tử sao?
Lương Cừ vô cùng hổ thẹn.
Trần Khánh Giang sau khi đưa gạo xong liền về nhà, bầu không khí trong nhà vẫn trầm mặc như cũ.
Thê tử A Đễ của hắn ngồi một mình giận dỗi ở góc tường, cũng không thèm liếc mắt nhìn trượng phu mình một cái, chỉ vùi đầu may vá. Chuyện tặng gạo này, nếu là lúc bình thường nàng cũng không phải không chịu, nhưng đứa con nhó vừa mới bị bệnh mấy hôm trước, tuy đã khỏi hẳn, nhưng số tiền tích cóp cũng chẳng còn, cuối thu này còn phải nộp thuế nữa, thuế của ba người liền!
Này chẳng phải là giả làm trang hảo hán sao?
Trong lúc nhất thời, hai người cũng chẳng thèm nói chuyện với nhau.
Ánh nến trong phòng lay động, chiếu cho vách tường trở thành một mảng đỏ âm u.
Một lúc lâu sau, Trần Khánh Giang đột nhiên đứng dậy, ánh nến bị áp lực gió đè xuống, lung lay đến mức khiến cho A Đễ giật mình suýt chút nữa đâm kim vào tay, nàng giận dữ ngẩng đầu lên, lại không ngờ đột nhiên bị bế xốc lên.
A Đễ ngây người, vô cùng bối rối và xấu hổ:
“Ngươi lại muốn làm gì vậy hả?”
Trần Khánh Giang ôm lấy vợ mình, cúi đầu thổi tắt ngọn nến, trầm giọng nói:
“Đi ngủ!”
“Đứa lớn đứa nhỏ còn đang ngủ đấy”
“Hai con heo con, sợ cái gì?”
Đầu óc A Đễ trở nên trống rỗng, khuôn mặt đỏ bừng, đâu còn nét bực bội lúc trước nữa.
Đối phó với nữ nhân, nên làm như vậy. …
Ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh truyền ra từ trong phòng, Lương Cừ thu hồi ý đồ đưa tay ra gõ cửa, vẻ mặt xấu hổ.
Hắn vốn muốn sang nhà xin lỗi, vì hắn mà phu thê hai người cãi nhau đến cùng cũng không hay, kết quả lại bắt gặp sự việc xấu hổ như vậy.
Lương Cừ chỉ có thể xách theo bao gạo trong tay về nhà, chờ ngày mai lại nói sau. …
Nửa tháng tiếp theo, Lương Cừ đều bán cá cho trại cá, dần dần bắt đầu tăng lên giá trị đánh bắt cá hàng ngày của chính mình.
Từ 40 văn dần tăng lên 80 văn, trở thành một tay đánh bắt cá giỏi trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Ngư dân bình thường mỗi ngày đánh bắt cá thu về khoảng 60-70 văn, còn đối với ngư dân có kinh nghiệm lâu năm như Trần Khánh Giang, mỗi ngày có thể thu về 80 văn, những tay đánh bắt cá giỏi cá biệt mới có thể thu về 100 văn.
Lương Cừ mới chỉ 15-16 tuổi đã đạt được trình độ như vậy, hiển nhiên là tương đối lợi hại, trong lúc nhất thời, hắn đã có chút thanh danh ở trên bến thuyền.
Ai nấy đều kinh ngạc, một cô nhi vậy mà có thể làm được đến mức này.
Càng không ngờ, ngoại trừ khiến những ngư dân khác đỏ mắt ghen tị ra, Lương Cừ còn ngoài ý muốn mà được bà mối ưu ái…
“Đã nói ta tạm thời không có kế hoạch thành hôn rồi mà”
Lương Cừ nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, chèo thuyền ra khơi dưới ánh mắt thất vọng của bà mối.
Bóng lưng kia rời đi có chút vội vàng, ngư dân trên bờ thấy vậy chỉ nghĩ Lương Cừ đang thẹn thùng, sôi nổi cười nhạo hắn:
“Đừng làm khó A Thủy nữa, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!”
“Sợ là còn không hiểu nữ nhân tốt ở chỗ nào!”
“Đáng tiếc, chi bằng giới thiệu cho ta đi?”
“Cái lão vô lại nhà ngươi, cút ra chỗ khác đi!”
Lương Cừ trăm triệu lần không ngờ rằng, sau khi chính mình thể hiện ra ‘thiên phú đánh bắt cá’ ở trên bến thuyền, tự nhiên lại trở thánh miếng bánh ngon ở trên thị trường kết hôn, sau khi nhanh chóng chèo thuyền đến khi không nhìn thấy bến thuyền nữa, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chờ đến khu vực có củ sen, hắn dùng mái chèo vỗ lên trên mặt nước.
Không Thể Động với hình thể to lớn chậm rãi trồi lên mặt nước, sau khi nhìn thấy con thuyền liền lắc lắc cái đuôi, một đôi móng vuốt đặt lên trên mép thuyền.
Lương Cừ nhìn thấy bốn bề vắng lặng, hắn cầm lấy lưới đánh cá cùng với bong bóng lợn đã rót đầy không khí bên trong, lặn xuống dưới nước.
Một người một thú, ở trong nước tìm kiếm thân ảnh của A Béo.
Lương Cừ mỗi ngày tối đa có thể đánh bắt được số cá có giá trị khoảng 150 văn, nhưng bán ra bên ngoài chỉ có thể để ở mức là 80 văn, bởi vậy thời gian còn lại hắn đều dùng để tìm kiếm Bảo Ngư, Nheo Béo càng không được nhàn rỗi.
Nhưng Bảo Ngư khó tìm, tìm mấy ngày trời mà cũng không thấy, mãi cho đến vừa nãy, tin tức truyền tới từ liên kết tinh thần với A Béo báo rằng, tìm thấy Bảo Ngư rồi!