[Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử
Tập 1: Thật khó sống (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Thật khó sống (1)
Đại Thuận, khu vực sông Giang Hoài, thị trấn Nghĩa Hưng.Con đường đầy gạch đá xanh bóng loáng phản chiếu dưới ánh trăng như một tấm gương sáng, lá khô rụng xuống, cũng không chồng chất thành đống mà khẽ xoay chuyển trên mặt đất.
Gió từ bên sông thổi tới, xuyên qua những chỗ trống của mái nhà, thổi vào khe hở ở trên cửa.
Cỏ dại tựa như bị gió thổi cho vặn vẹo, bên trong ngôi nhà làm bằng gạch nung , thiếu niên đã chết lại đột nhiên sống lại.
Đói!
Đói quá!
Lương Cừ mở mắt ra, trong đôi mắt không thấy tiêu cự, chỉ cảm thấy bụng đau như bị dao đâm, cuộn tròn nằm trên giường.
“Lương Cừ, hắn cũng tên là Lương Cừ sao? Mẫu thân vì khó sinh mà chết, phụ thân tháng trước mắc phong hàn mà chết, mở đầu tiêu chuẩn gì thế này? Toàn bộ tài sản chỉ có một con thuyền và một gian phòng…”
“Không, thuyền cũng đã bị người khác cướp đi rồi, Trương nấm đầu lợi dụng ta tuổi còn nhỏ… Mẹ kiếp, dáng dấp cái tên này thật buồn nôn mà, không phải là con cóc thành tinh đấy chứ?”
Sau khi cố nén lại cơn đói và tiêu hóa hết những mảnh vỡ ký ức lộn xộn trong đầu, sắc mặt Lương Cừ liền trở nên hoảng hốt.
Con sông Giang Hoài, nuôi sống ngàn vạn ngư dân, mình vậy mà lại trở thành một trong những tiểu ngư dân trong số họ.
Nước thải ố vàng, tiếng còi báo động chói tai, niêm mạc mũi trở nên nóng rát vì đau đớn, ánh sáng của đèn pin chiếu lên trên mặt nước tạo thành những điểm sáng khổng lồ.
Tất cả đều không phải là mơ.
Mình thật sự vì nhảy xuống nước cứu người mà bị chết…
Thật là, đã tăng ca suốt đêm để hoàn thành bản thảo thì làm gì còn tinh lực để mà cứu người nữa chứ, mạnh mẽ nhảy xuống nước như vậy, không xuyên qua mới là lạ.
“Đáng tiếc còn chưa có đứa con nào, không thì ít nhiều gì cũng được cộng điểm thi đại học, thắng từ vạch xuất phát”
Lương Cừ nằm vật xuống giường, hắn cảm giác được từ chỗ sâu trong đáy lòng dâng lên sự mệt mỏi, dường như hơn hai mươi năm cuộc đời trước của hắn chỉ như lá thu rơi xuống rồi biến mất không dấu vết, vốn không hề tồn tại
Không thu hoạch được gì, không có điều gì hay, cũng không có thành tựu gì.
Cuộc sống thật sự không có chút ý nghĩa nào.
Ùng ục.
Được rồi, vẫn là có chút ý nghĩa đây, thật là đói bụng quá đi.
Cái đói đã khiến cho Lương Cừ xuất hiện lòng cầu sinh, việc xuyên việt giúp hắn chữa khỏi cận thị với số độ khá cao, tựa như xóa đi một tầng hơi nước trước mắt, bốn phía trở nên hết sức rõ ràng, hắn liếc nhìn tứ phía, chỉ thấy có một chiếc giường, một cái bếp lò và một chiếc thùng rỗng.
Ký ức đã chết đi một lần nữa lại tấn công đầu óc hắn.
“Mau cút đi, đồ sao chổi, còn muốn vay mượn gạo nữa, đến sáu đứa con nhà ta đều ăn không đủ no kìa”
“Ngươi cũng biết, đợt thuế mùa thu này sắp đến rồi…”
Không được, trước tiên phải tìm chút nước mới được.
Cơn đau trong bụng không ngừng kích thích các dây thần kinh trong đại não, Lương Cừ hơi nhếch miệng, đi xuống khỏi ván giường, nỗ lực vịn vào vách tường bằng đất vàng, lung lay bước ra ngoài phòng, nhưng mới chỉ đi được mấy bước đã thở hổn hển, không thể không ngồi xuống ngưỡng cửa để nghỉ ngơi.
“Cơ thể này cũng thật quá kém đi thôi”
Lúc này, Lương Cừ đã mồ hôi lạnh đầy đầu, bàn tay cũng không còn đủ sức để mở ra nữa, hắn khó có thể tin nổi cơ thể này lại có thể suy yếu đến như vậy, chẳng lẽ hắn vừa xuyên tới lại phải chết một lần nữa sao?
Cảm giác sợ hãi giống như một bàn tay khổng lồ lạnh lẽo bóp lấy trái tim hắn.
Ai nói đã chết qua một lần rồi sẽ không sợ chết nữa chứ, toàn là giả thôi, nỗi sợ hãi với cái chết đã được khắc sâu vào trong gen của con người rồi.
Cộc Cộc Cộc.
Những chiếc bánh xe lăn trên mặt đường lát gạch đá xanh, phát ra những tiếng vang .
Có người tới.
Trái tim hắn dường như nhảy ra khỏi cổ họng.
“Đừng quản đến hắn, chúng ta đi vòng qua đi…”
“Thật xúi quẩy, đừng để bị quỷ đói quấn thân…”
Hắn không nghe rõ mấy xa phu đang nói chuyện gì với nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường.
Lời nói vừa chuẩn bị ra đến miệng đã lại bị nuốt ngược trở về, đường phố dường như trở nên tối tăm vô cùng tận, Lương Cừ chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo nơi đáy lòng, máu nóng toàn thân cũng dần dần trở nên lạnh đi.
Hắn muốn đi tìm một miệng giếng, nhưng hắn đã không còn sức để đi nổi một bước nữa.
“A Thủy, sao ngươi lại ngồi ở đây thế này?”
A Thủy, ai cơ? Là ta sao?
Hắn đưa mắt nhìn lên, một hán tử da ngăm đen đang đứng ở bên cạnh mình, Lương Cừ buột miệng thốt ra:
“Trần thúc?”
Ký ức nói cho hắn biết, nam nhân trước mặt này tên là Trần Khánh Giang, là hàng xóm của hắn.
Đúng rồi, hắn chính là A Thuỷ.
Tên họ hai đời đều giống nhau, chỉ vì trong chữ ‘Cừ’ có chữ ‘Thủy’, cho nên người trong thôn liền gọi hắn là A Thủy.
Lương Cừ thở phào nhẹ nhõm, một màn vừa nãy cũng khiến cho hắn lười phải đi cầu người khác cái gì, hắn trầm mặc nói:
“Ta đi mệt rồi, ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lúc. Trần thúc thì sao?”
“Ta mới bán cá trên trấn về”
“Trên trấn sao?”
“Đúng vậy, mấy hôm nay bắt được nhiều cá béo cho nên tất nhiên phải lên trên trấn bán rồi, nếu bán cho trại cá khẳng định sẽ lỗ to, ta lại không thuê thuyền của bọn họ, muốn bán cho ai thì bán thôi, còn ngươi, đang yên đang lành ra cửa ngồi làm gì, không sợ nhiễm phong hàn sao?”
Trần Khánh Giang hiếu kỳ xích lại gần hắn một chút, sau khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn liền không khỏi cả kinh.
Sao lại thế này?
Trong lòng kinh hãi, hắn chợt nhớ tới Lương Cừ đã không còn cha mẹ, trong nhà sợ là đã sớm không còn gạo nữa, hắn theo bản năng sờ trong ngực, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ do dự.
Chương 2: Thật khó sống (2)
Trong ngực hắn đang có một cái bánh nướng, là hắn phải đi hơn mười dặm, đem cá bắt được đưa đến trong thành, kiếm được nhiều hơn tám văn tiền mới mua được cho con trai nhỏ đang khóc nháo ở nhà nếm thử.
Trời đã tối rồi, chiếc bánh để trong ngực còn chưa bị lạnh, nhưng chớp mắt liền muốn đưa cho người khác, bảo không đau lòng thì là giả.
“Cha, sao Thủy ca không tới tìm con chơi?”
“Bởi vì cha của Thủy ca mất rồi, cho nên không có thời gian rảnh để chơi với con”
“Vì sao lại mất ạ?”
“…”
Trần Thuận là con trai lớn của Trần Khánh Giang, mới sáu tuổi, ngày thường thích nhất là tìm Lương Cừ chơi đùa.
Trần Khánh Giang nghĩ đến mình lúc hơn mười tuổi, cha của Lương Cừ cũng lớn ngang với hài tử nhà mình, cũng thích tìm mình chơi cùng, trong thoáng chốc, bóng người dường như trùng điệp lên nhau.
Aiz…
Trần Khánh Giang lấy chiếc bánh nướng từ trong ngực, mở lớp giấy dầu ra.
“A Thủy, ngươi nhanh ăn đi”
“Trần thúc! Cái này?”
Hấu kết Lương Cừ không khỏi nhấp nhô, vốn cho rằng hắn lại rơi vào đường cùng, không ngờ chỉ chớp mắt một cái liền xuất hiện sinh cơ, hắn muốn nói gì đó, nhưng mùi hương lúa mạch nồng đậm tỏa ra từ chiếc bánh quả thật quá mê người, khiến đôi tay hắn run run mà nhận lấy.
Đôi môi khô khốc của hắn rỉ ra máu tươi, mùi rỉ sắt trộn lẫn với mùi thơm của dầu vừng và lúa mạch, khiến cho hắn nhịn không được mà nhét cả vào trong miệng.
Nước bọt còn sót lại không nhiều trong miệng bị ép ra, trộn lẫn cùng với miếng bánh nướng, tiến vào trong dạ dày, sau khi nuốt mấy ngụm, Lương Cừ liền trở nên có khí lực hơn, vội vàng nói lời cảm tạ.
“Ăn đi, ăn xong thì mau về nhà nghỉ đi, đừng quanh quẩn ở ngoài cửa nữa”
“Được…”
Trần Khánh Giang phủi phủi ống quần, sau đó liền đứng dậy rời đi, tâm tình lại trở nên trầm trọng hơn một chút.
Hiện tại đã như thế, chờ đến khi vào đông không biết còn khó khăn đến mức nào đây? Hay là thương lượng với A Đễ, chia ra mấy cân gạo? Nhưng đợt trước Trần Nhị Bảo mới xem bệnh xong, còn chia ra nổi không đây?
Đôi giày cỏ của hắn ma sát lên đường đất, càng đi càng xa.
“Wow, thơm quá đi!”
Lương Cừ ăn xong miếng bánh cuối cùng, nhìn theo bóng lưng của Trần Khánh Giang, không thốt lên nổi một tiếng.
Mấy năm gần đây, thiên hạ thái bình không có tai họa, một thạch gạo cũng đáng giá cả ngàn văn. (thạch: đơn vị đo lường của các nước Đông Á khi xưa)
Nhà Trần thúc có năm miệng ăn, một người già, một vợ cùng hai đứa trẻ, một mùa ít cũng phải tốn bốn thạch gạo, tính ra mỗi ngày cũng phải chi tiêu ba mươi ba văn tiền mới đủ mua gạo.
Xuân vớt thu bắt, hạ nuôi đông thu hoạch, mùa thu cỏ nhiều, cá được nuôi béo, thu nhập một ngày của Trần thúc đại khái khoảng tám mươi văn, nghe thì có vẻ vẫn ổn nhưng thực tế lại thiếu rất nhiều.
Vải, muối, đồ ăn đều cần tiền để mua, thuế cá phải đóng còn nhiều hơn thuế nông, ngoài ra còn đủ các loại chi phí linh tính khác, không nói đâu xa, chi phí neo đậu trên bến tàu một ngày cũng mất hai văn, mùa nước lũ thậm chí còn mất bốn văn, đến mùa đông, thu nhập còn bị giảm mạnh, trong thời gian đó, nếu còn gặp ốm đau bệnh tật…
Dù chỉ là một chiếc bánh nướng, sợ rằng cũng là Trần Khánh Giang thật vất vả kiếm thêm để mua về cho hài tử nhà mình, hiện giờ lại trở thành ơn cứu mạng của hắn.
Thật sự là trong hoạn nạn mới thấy chân tình.
Trời đêm ánh sao sáng lóng lánh, chiếu rọi khắp nơi.
Ở thành phố nhỏ tràn đầy sương mù nào có được ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chính bởi lý do đó, cho nên mỗi giờ mỗi khắc hắn đều tự nhắc nhở bản thân-Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Lương Cừ dựa lưng vào tường, nỗi cô đơn ập đến như thủy triều, hiện tại, hắn không biết đánh cá, cũng không có nguồn sinh kế nào khác.
Hắn còn đang chưa biết những ngày tới mình sẽ sống thế nào, làm sao có thể mặt dày nói ra những lời báo ơn được đây.
Ngay cả việc sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại để bán lấy tiền… cũng khó.
Đơn giản nhìn lướt qua một vòng con phố trống trải trước mắt, sẽ nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà có đầu hồi hình bậc thang, điển hình của việc tường cao hơn mái hiên.
Điều đó chứng tỏ, sức sản xuất của thời đại này đã phát triển tới một trình độ nhất định, đủ để khiến cho các kết cấu bằng gạch đá thay thế các kết cấu ván gỗ, mái hiên không còn phải vươn ra phía ngoài để che mưa, bảo vệ mặt tường nữa, cuối cùng, để tránh hỏa hoạn lan ra, trở thành kết cấu tường cao hơn mái hiên.
Kết cấu gạch đá có thể được phổ cập rộng rãi như vậy, sức sản xuất ít nhất cũng phải tương đương với thời đại nhà Minh và nhà Thanh của kiếp trước.
Nguyên thân vốn thuộc tầng dưới chót của xã hội, cũng chưa bao giờ được nhìn thấy những thứ đồ tốt, nhưng Lương Cừ lại biết, những thứ như đường trắng, muối tinh, móng ngựa sắt, luyện thép, xà bông thơm, căn bản không có liên quan gì với hắn.
Ngoài ra, thế giới này cũng không hề đơn giản, theo như trong kí ức, ở thị trấn cách vách còn có một mãnh nhân, có thể một quyền đánh thủng tảng đá hoa cương cao ngang người, tuyệt đối không phải người thường
Nhưng có liên quan thì cũng chẳng có tác dụng gì
Người xưa vì sao lại yêu thích nam đinh như vậy? Nhìn chiếc thuyền bị cướp đi kia của hắn liền biết, trong nhà nếu như không có một người đàn ông khỏe mạnh thật sự có thể sẽ bị người khác khi dễ đến chết.
Một chiếc thuyền còn như thế, nếu như hắn có tiền thì còn đến mức nào nữa?
Ở thời cổ đại, cô nhi muốn sinh tồn khó như lên trời, nếu như không bị người khác bán đi thì cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Mẹ kiếp, tại sao lại có thể bắt đầu từ một tiểu ngư dân như vậy chứ, lại còn là một ngư dân bị cướp mất thuyền nữa chứ, đổi thành nông dân có khi còn tốt hơn!
Khó, khó, khó!
Nhưng đúng vào lúc này, một cỗ khí tức dâng trào, đột ngột xuyên qua đầu Lương Cừ, vô số ký ức cuồn cuộn, tựa như ngày hè ăn nguyên một gói kẹo bạc hà vậy, thanh mát vô cùng.
Đệt đệt đệt, tình huống gì thế này?
Chân tay Lương Cừ liền trở nên luống cuống.
May mắn thay, cảm giác này tới nhanh, đi cũng nhanh, cho đến khi sự kỳ lạ trong đầu dần ngừng lại, tựa như đám mây mù bị xua tan đi, lại có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Một cái Đỉnh lớn với tạo hình kì lạ lơ lửng trong thức hải của hắn, vô số hoa văn huyền diệu đan xen vào nhau, khiến cho hắn trợn mắt há mồm.
Tên của nó là – Trạch Đỉnh!
Chương 3: Thống trị Thuỷ Trạch (1)
Trạch Đỉnh!
Là Đỉnh dùng để thống trị toàn bộ vùng nước trong thiên hạ!
Tin tức chẳng hiểu ra sao rót vào đầu khiến Lương Cừ chấn động – Bàn tay vàng của mình xuất hiện rồi ư?
Tạo hình của Đại Đỉnh mang phong cách cổ xưa, màu sắc xanh thẫm, ngay ngắn chỉnh tề.
Bởi Trạch Đỉnh nằm trong đầu óc hắn, không thể so sánh nên nhìn không ra lớn bằng từng nào, nhưng chỉ xét về mặt cảm giác thì có lực tác động rất lớn.
Ngoài mặt Đỉnh có khắc rất nhiều hoa văn, cái bắt mắt nhất là hình con vượn khổng lồ, hình rồng cuộn mình, sau đó là nhiều hoa văn quái vật như hình mặt người thân chim, hình đầu rồng thân người.
Một mặt khác lại là Đại Đế mặc áo đen, cái này còn khoa trương hơn nữa, gần như chiếm một nửa bề mặt, theo sau đó là Thần Tướng cầm giáo to không kém, bên cạnh đồng dạng cũng có không ít hoa văn, chủ yếu là hình người.
Một mặt là thú, một mặt là người?
Lương Cừ đang định suy ngẫm thì sự chú ý lại bị thứ khác hấp dẫn đi mất.
[Đỉnh Chủ: Lương Cừ]
[Trạch Linh có thể nhận được: Thuỷ Hầu Tử (trắng)]
[Đang nhận… ]
[Đã nhận, có luyện hóa không?]
[Trạch Linh: Thuỷ Trạch Chi Linh, luyện hoá Trạch Linh, có thể nhận được mệnh cách, huyết mạch, thiên phú… ]
Con mẹ nó, thật đúng là bàn tay vàng này!
Nhưng sao lại là Thuỷ Hầu Tử?
Vì hắn bị chết đuối sao?
Trong đầu Lương Cừ hiện lên một meme phổ biến…
Ông già, tàu điện ngầm, điện thoại.
Không đúng, nhất định là không liên quan gì, Lương Cừ lắc đầu thật mạnh, tâp trung sự chú ý.
Luyện hóa Trạch Linh… Luyện hay là không luyện đây?
Hắn nhìn bốn bức tường xung quanh mình, rồi lại sờ soạng cái bụng mới ăn no xong, thật sự có lựa chọn sao?
Tới đây một chuyến, sao có thể cam tâm làm một người bình thường cho được?
Rõ ràng đều là hai con mắt một cái mồm, sao có người lại mang dòng máu quý tộc, có người lại mang dòng máu hèn kém, có người uống canh thịt trách mắng kẻ khác, có người lại phải chịu đói bụng bị người khác chỉ trích.
Hắn không quên nổi vị Võ Sư dùng một quyền đánh xuyên qua tảng đá lớn cao ngang người kia.
Võ Sư, đến tột cùng là cái gì!?
Luyện!!
Sau khi Lương Cừ quyết định, tựa như có một con Linh Hầu màu trắng nửa thật nửa ảo bay ra từ trong Trạch Đỉnh, như đang phiêu đãng giữa không trung xong liền dung nhập vào cơ thể hắn.
Một luồng nhiệt từ cột sống của Lương Cừ lan ra, truyền tới tứ chi bách hải.
Nếu như thuở ban đầu sinh mệnh của hắn là ngọn nến trước gió, vậy luồng nhiệt hiện tại tựa như nối liền với ngọn nến còn non nửa, khiến cho nó không còn rung rinh lay động nữa.
Nhưng còn chưa có trải nghiệm chân thực thì luồng nhiệt kia đã biến mất vô tung, khiến người ta còn chưa tận hứng.
[Luyện hóa thành công!]
[Đỉnh Chủ: Lương Cừ]
[Luyện Hóa Trạch Linh: Thuỷ Hầu Tử (trắng) (Độ dung hợp: 5%) ]
[Tinh Hoa Thuỷ Trạch: 0]
[Độ Chiếu Cố Của Dòng Sông: 0]
[Đánh Giá: Trạch Linh của Thuỷ Hầu có nguồn gốc từ Hoài Qua Chi Chủ vĩ đại, nhưng kích phát không đủ, là tiểu nhân vật nhỏ bé yếu đuối]
“Tiêu hao Tinh hoa Thuỷ Trạch có thể nâng cao độ dung hợp của Thuỷ Trạch Chi Linh, đồng thời nâng cao phẩm chất của Thuỷ Trạch Chi Linh, mà Hoài Qua Chi Chủ là ai? Nghe quen tai thật, còn có Tinh hoa Thuỷ Trạch là thứ gì…”
Trong lòng Lương Cừ vẫn còn không ít câu hỏi, nhưng hắn không vội vàng, đi một bước tính một bước, trước tiên nhìn xem Thuỷ Hầu Tử đến cùng là thứ gì đã.
[Thuỷ Hầu Tử (trắng): Thuỷ Sinh Linh Hầu, được dòng sông vô cùng yêu thích, có khả năng điều khiển nước]
[Độ dung hợp trước mắt khá thấp, có thể giảm lượng tiêu hao trong nước, tiêu hao thể lực có thể điều khiển 30 cân nước, có thể cảm nhận được chi tiết trong vòng 3 mét, trong vùng nước phạm vi 5 mét có cảm giác mơ hồ, giảm bớt cảm giác tồn tại ở trong nước]
[Tiêu hao Tinh hoa Thuỷ Trạch có thể nâng cấp thành Trạch Linh Trạch Nhung (xanh), đạp nước cưỡi sóng, cùng với Thuỷ Vương Viên (tím), phiên giang đảo hải]
Lương Cừ kinh hỉ vô cùng, cái tên Trạch Linh này thì tệ nhưng năng lực thì không tệ tí nào! Quả đúng là công cụ xuống nước trời sinh!
Hệ thống sông Giang Hoài kéo dài vạn dặm, đất đai trù phú, nuôi dưỡng hàng trăm triệu sinh linh, vùng sông Giang Hoài là một hồ nước cực lớn trải dài khắp ba quận, trong hồ có đủ loại Linh Thực, Bảo Ngư, khoáng vật, nhiều vô số kể.
Nhưng bảo vật trong nước cực khó lấy được, một là nước sâu có đại yêu, Võ Giả nhân loại khó mà đánh thắng nổi, hai là dưới đáy nước hỗn loạn, linh cơ khó mà nắm bắt, khó tìm được bảo vật.
Chỉ đôi khi có ngư dân may mắn bắt được một, hai con ở vùng nước nông.
Bến tàu cách vách tháng trước còn có người bắt được một con cá mú cọp, bán ra được cái giá trên trời, tận 3 lượng 5 đồng bạc!
Nếu hắn thật sự có năng lực như vậy, chẳng phải sẽ độc chiếm một bảo khố chưa được khai thác sao?
Ngoài ra, 5% đã có thể khống chế 30 cân nước, vậy nếu độ dung hợp đạt 100% chẳng phải ít nhất là sáu trăm cân sao?
Đối với người bình thường mà nói, quả thực đúng là Thuỷ Thần.
Thậm chí còn có thể thăng cấp, lấy được những Trạch Linh khác!
Trạch Linh màu trắng đã hung mãnh như vậy, thăng cấp thành Trạch Linh màu xanh và màu tím thì sẽ thế nào nhỉ?
Cái gọi là phiên giang đảo hải thực sự rất hấp dẫn.
Trắng, xanh, tím… cao hơn nữa thì sao, còn nữa không?
Lương Cừ nhất thời mê tít mắt đối với cái gọi là Tinh hoa Thuỷ Trạch kia, chỉ tiếc rằng trước mắt không có cách nào lấy được nên chỉ có thể sau này lại nói sau.
Còn về việc vì sao thần khí lại chọn mình, Lương Cừ cho rằng nhất định là phần thưởng ông trời tặng cho hành động dũng cảm làm việc nghĩa của hắn.
Không thì sao? Vì hắn dinh dưỡng không đủ, vì hắn ăn không đủ no, vì hắn không cha không mẹ sao? Hắn có mỗi tí bản lĩnh thế thôi, nghĩ nhiều thế mà làm gì?
Chương 4: Thống trị Thuỷ Trạch (2)
Có được bàn tay vàng, Lương Cừ không thể nào an tâm đi ngủ được nữa.
Vốn hắn không biết đánh cá, thậm chí còn đang khổ não vì vấn đề sinh kế, bị người xung quanh xa lánh, nhưng giờ chỉ cần dựa vào 5% năng lực Thuỷ Hầu Tử, trong thị trấn Nghĩa Hưng này, ngư dân có thể vượt qua hắn đã không nhiều.
Tháng ngày tươi đẹp của hắn sắp đến rồi!
Đi bến tàu!
Đêm đen gió lớn, những toà kiến trúc bên đường sắp xếp theo trật tự.
Lương Cừ nhìn xung quanh, đánh giá thế giới xa lạ này.
Toàn bộ thị trấn Nghĩa Hưng, về mặt ý nghĩa, chỉ có nơi này là con đường chân chính, từ trung tâm thị trấn nối thẳng đến bến tàu Thượng Nhiêu, trên đường lát đá xanh chỉnh tề, còn lại chỉ có bùn vàng bị ép từ đế giày ra, hơn nửa số nhà dân đều xây dọc theo con đường này.
Là một địa phương nho nhỏ thật sự.
Theo những gì Lương Cừ biết, bên cạnh thị trấn Nghĩa Hưng có một thị trấn lớn phồn hoa, lại đi lên trên nữa còn có huyện, châu, phủ.
Hắn không cảm thấy kỳ quái, thế giới này rõ ràng là thế giới cổ đại, thị không thể lớn hơn huyện, mà khu dân cư dần dần tụ hội lại như khu chợ, tựa như ‘Tăng Đầu Thị’ trong Thuỷ Hử, nói là thị trấn nhưng thực ra chỉ là một vùng quê nhỏ ở gần sông, kiếm ăn từ sông.
Đợi sau này hắn có năng lực, nhất định sẽ ra ngoài nhìn ngắm thế giới này!
Đến bến tàu, Lương Cừ thở hổn hển men theo bờ sông mà quét mắt nhìn mặt nước, khi đến cạnh một bãi cạn nào đó, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đạo linh quang, ánh mắt hắn dán chặt vào một nơi nào đó.
Một con cá nhỏ to bằng đầu ngón tay cái đột nhiên nổi lên trên mặt nước để thở.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Lương Cừ vậy mà lại đưa tay ra thử muốn tóm lấy con cá nhỏ to gan này.
Cá nhỏ phản ứng nhanh nhạy, bị kinh sợ xong liền chạy mất, nhưng chỉ trong phút chốc, áp lực nước quỷ dị từ bốn phương tám hướng ập lên nó, đợi đến khi áp lực nước biến mất, cá nhỏ muốn trốn thoát đi thì nó mới nhận ra mình đã nằm gọn trong bàn tay Lương Cừ.
Quả nhiên lợi hại!
Lương Cừ vốc một ít nước trong vắt, nhìn cá nhỏ bơi lợi trong tay, đôi mắt hắn liền rực sáng.
Hắn liếm môi, bàn tay cho vào trong nước, trong chớp mắt, khi bàn tay ngập nước, tiếp xúc với nước hồ, cá nhỏ liền quẫy đuôi muốn chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc áp lực nước lại ập đến, nó lại bị tóm vào tay.
Sau bốn năm lần như vậy, Lương Cừ mới đứng dậy.
Với một con cá nhỏ to bằng ngón tay cái, chỉ cần dòng nước cực nhỏ đã có thể khống chế được nó, tiêu hao thể lực cũng không nhiều, nhưng trong thời gian ngắn mà phải dùng đến một dòng nước lớn thì khó mà trụ được.
“Chỉ tiếc độ dung hợp của Trạch Linh quá thấp, phương thức khống chế dòng nước cũng vô cùng thô sơ, chỉ có thể đè ép, không thể biến thành đao nước, càng khỏi nói đến việc khống chế huyết dịch, nhưng về sau chắc hẳn có thể làm được”
Trong bãi lau sậy, Lương Cừ cởi quần áo xong liền chầm chậm xuống nước.
Vừa xuống nước, hắn liền cảm thấy bất đồng – không lạnh!
Giữa đêm thu, nước trong sông đáng ra phải lạnh thấu xương, ‘phụ thân’ của hắn chính là vì xuống nước, bị phong hàn nên mới chết.
Đây là chỗ tốt của việc thân với nước sao? Lương Cừ buộc gọn tóc, lao mạnh xuống sông.
Sóng nước lan ra, ánh trăng tan nát.
Toàn thân hắn hoàn toàn chìm vào trong nước, cảm giác thân thiết khó mà hình dung lan tràn, vậy mà lại mang lại cho hắn ảo giác được quay về thế giới ban đầu.
Nghĩ đến cảm giác hạnh phúc khi dùng 1 đồng tiền đi xe bus là đã có thể ngồi xe đến công viên thành phố xem mặt trời lặn, xem xong về nhà nằm rúc trên sô pha ăn mì, Lương Cừ mất hồi lâu mới hồi thần lại.
Vì để sống tốt hơn!
Hắn thu liễm tâm tình, tập trung tìm cá.
Dưới nước tối tăm mà sâu thẳm, chỉ dựa vào cảm giác, cách đó 5 mét Lương Cừ đã cảm nhận được có vật sống đến gần, nhưng loài cá nếu muốn cảm thấy hắn thì phải trong phạm vi 1. 5 mét.
Dọc đường, Lương Cừ ‘thấy’ rất nhiều loại cá, nhưng đều không bán được giá cao.
Hắn vừa ăn bánh nướng xong, cho nên không quá đói bụng, sự suy yếu trong thân thể này là do tích luỹ theo thời gian, ăn một bữa cũng không đủ để béo lên nên hắn cũng không thử bắt lấy nhưng con cá không đáng tiền này.
Liếc nhìn một vòng, lấy hơi xong Lương Cừ cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu thích hợp.
Một con cá đù vàng to ngang cánh tay của người trưởng thành, nặng khoảng 3 cân.
Cá đù vàng cũng là loại cá chỉ riêng Giang Hoài mới có, tác dụng bồi bổ dinh dưỡng không quá nổi bật nhưng thịt cá đủ tươi ngon, nhiều người sành ăn sẽ mua với giá cao, con trước mặt này cũng phải bán được 70 đến 90 văn tiền.
Tục ngữ có câu, một cân cá mười cân lực, đây chính là giới hạn năng lực khống chế nước của Lương Cừ.
Đặc biệt là loại cá không vảy như cá đù vàng, không giống các loài cá khác, trơn trượt khó bắt.
Nghĩ đến đây, Lương Cừ liền cẩn thận tiếp cận, bơi đến phạm vi khoảng 1. 5 mét, sau khi đến khoảng cách ẩn nấp tối đa, hắn liền đột nhiên lao ra.
Cá đù vàng bị doạ sợ, muốn bỏ chạy, nhưng năm ngón tay Lương Cừ khum lại, áp lực nước từ bốn phương tám hướng đột nhiên giam cầm nó yên tại chỗ, không thể cử động.
Hắn bơi về phía trước, năm ngón tay như móc câu mà tóm lấy con cá đù vàng không vảy, đem theo cá ngoi lên mặt nước, sau liền xâu lá lau sậy qua mang cá.
Tám mươi văn tiền đến tay rồi!
Chương 5: Thu phục Trư Bà Long (1)
(Trư Bà Long: Cá sấu Dương Tử)
Đơn giản như vậy thôi sao?
Tám mươi văn về tay dễ như vậy sao? Tương đương với một ngày làm việc của ngư dân?
Thần sắc Lương Cừ trở nên phấn chấn, cứ đơn giản như vậy mà có tám mươi văn tiền trong tay, thật sự khiến cho người khác muốn ngừng cũng không được.
Tuy nhiên quả thực rất mệt, khống chế dòng nước ba mươi cân xong, cũng giống như chạy bộ quãng đường một nghìn mét vậy, bụng của hắn lại bắt đầu trở nên cồn cào.
Sau khi dung hợp với Trạch Linh, tố chất cơ thể của hắn cũng tăng lên một chút, nhưng dù sao, nền tảng ban đầu của hắn cũng quá kém, cho nên vẫn cảm thấy yếu vô cùng.
Tranh thủ lúc màn đêm vẫn còn đang bao phủ, Lương Cừ quyết định nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ thử lại lần nữa.
Trần thúc một ngày thu về tám mươi văn nhưng vẫn cảm thấy túng quẫn là bởi vì hắn còn có con nhỏ, trong nhà còn có người già cần phải phụng dưỡng, còn Lương Cừ không vướng bận gì cả, thu nhập này tuyệt đối không ít, nhưng hắn vẫn muốn thử xem đêm nay có thể thành công lần thứ hai hay không.
Nửa canh giờ sau, Lương Cừ lại lần nữa xuống nước.
Nhờ vào thiên phú của Thủy Hầu Tử, thể lực của hắn ở trong nước tiêu hao vô cùng ít, hắn bơi ra ngoài một trăm mét, thể lực phải tiêu hao cũng chỉ như đi bộ hai ba trăm mét. Thời gian nín hơi cũng kéo dài lên đến tận bảy phút, không phải chỉ đứng yên một chỗ mà là bơi qua bơi lại trong vòng bảy phút, thực sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Đáng tiếc, lúc nãy bắt được cá đù vàng dường như đã dùng hết sự may mắn của ngày hôm nay, dù đã liên tiếp phải ngoi lên bốn năm lần, bơi cũng phải đến nửa canh giờ nhưng Lương Cừ cũng chỉ ở giữa đường nhìn thấy một con cá mú có giá khoảng một trăm văn mà thôi.
Cá mú không có giá trị cao như cá đù vàng, đáng giá một trăm văn là do nó có trọng lượng lớn, gần mười cân.
Một cân cá mười cân lực, cá lớn tới mười cân nếu đột nhiên phát lực thì cũng phải lên tới gần trăm cân khí lực.
Dựa vào trạng thái hiện tại của Lương Cừ, thêm vào đó năng lực điều khiển nước cũng chỉ có ba mươi cân, đối phó với nó vẫn khá tốn sức, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bơi đi.
“Xem ra lần sau nên mang theo thanh trường mâu, như vậy có thể đối phó được với những con cá có hình thể hơi lớn, nhưng mà cá chết không có giá cao như cá sống, mình cũng không có lưới đánh cá…”
Trong lúc Lương Cừ đang suy tư, bất tri bất giác đã bơi đi xa, vậy mà đã bơi đến một vùng nước khá nông, tuy nói là nông nhưng cũng sâu đến mười mấy mét.
“Ồ, ở đây vậy mà lại có củ sen?”
Đặt chân lên đáy hồ, trong nhận thức của Lương Cừ đột nhiên xuất hiện một thân cây, sau khi tới gần, hắn cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện ra hóa ra là một củ sen.
Ở nơi sâu dưới nước mười mấy mét lại có thể có củ sen sao?
Lương Cừ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Đã là thực vật, dù nổi trên mặt nước hay chìm dưới mặt nước, sự sinh trưởng của chúng nó đều không thể tách rời khỏi quang hợp và hô hấp, nước càng sâu càng không có lợi cho hai quá trình này.
Củ sen là loại thực vật có yêu cầu tương đối cao về ánh sáng và hô hấp, theo như những gì mà Lương Cừ biết, chỉ cần nước sâu quá hai mét thôi là củ sen đã không sống nổi rồi.
Nhận thấy sự bất thường trong hoàn cảnh sinh trưởng của củ sen, Lương Cừ lại cảm thấy hưng phấn.
Thực vật không thể tách rời khỏi quang hợp và hô hấp, nhưng đó là đối với loài thực vật bình thường, còn đối với một ít Bảo Thực, đương nhiên không nằm trong số này.
Thế giới này thật sự có sức mạnh siêu phàm!
Củ sen trước mắt hắn có thể sinh trưởng ở sâu dưới nước như vậy, tất phải có chỗ bất phàm, hắn nghe nói Triệu lão gia ở thị trấn sát cạnh bên có một đầm nước lạnh, sâu mấy chục mét, ở dưới đáy có mọc củ ấu, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, đối phương dựa vào thứ này mà đã lôi kéo được hai vị Võ Giả, không biết là thật hay giả nữa.
Chính mình vậy mà cũng có thể đụng phải vật như vậy?
Lương Cừ lập tức bơi dọc theo thân củ sen, kiểm tra qua liền phát hiện củ sen này thật không nhỏ, đã bơi hơn mười mét còn chưa tìm thấy phần đầu, đương lúc hắn muốn tiếp tục bơi đi, một vật to lớn lại mơ hồ đột nhiện xuất hiện trong cảm giác của hắn.
Thứ gì vậy?
Thật là lớn!
Lương Cừ nhanh chóng dừng lại, kéo dãn khoảng cách với nó.
Đối phương cũng không phản ứng gì, dường như còn chưa phát hiện ra hắn.
Đối mặt với củ sen có khả năng là Bảo Thực, Lương Cừ hơi do dự một chút, hắn không lựa chọn rời đi mà cẩn thận bơi vòng quanh để tiến hành cảm nhận trong nước.
Đối phương đang ẩn náu trong lớp bùn, rất dài, khoảng hai mét, nhưng không phải là cá, có bốn chân, cái đuôi cũng rất dài, thân hình khá tinh tế…
Ở ngoài phạm vi ba mét, hắn chỉ có thể cảm nhận được hình dạng hết sức mơ hồ của đối phương, nhưng hình tượng quá mức sống động này khiến Lương Cừ phải trừng lớn mắt.
Đó là một con Trư Bà Long!
Trư Bà Long là cách gọi dân gian, theo tiếng địa phương thì nó là cá sấu, chẳng qua Trư bà Long là cách gọi chung đối với toàn bộ các loài cá sấu của ngư dân, trong sông Giang Hoài cũng không chỉ có một loại cá sấu, Lương Cừ không biết con ở dưới lớp bùn kia là chủng loại gì.
Ở khu vực phụ cận, thường thấy nhất có lẽ là cá sấu Thái Hoa chăng?
Nguyên thân đã từng nhìn thấy cá sấu Thái Hoa, Lương Cừ cảm giác nó cũng không khác biệt lắm so với cá sấu Dương Tử ở kiếp trước, hình thể không quá lớn, con trưởng thành cũng chỉ dài hai mét, nặng hơn ba mươi cân.
Hình thể này kỳ thật cũng không tính là gì đối với người trưởng thành, cân nặng cũng là một điểm yếu chí mạng, nhưng đấy là ở trên mặt đất, còn hiện tại lại đang ở dưới nước, đặc biệt là Lương Cừ còn chỉ là một thiếu niên suy dinh dưỡng, cân nặng của hắn cũng không lớn hơn bao nhiêu so với nó.
Huống hồ…
“Con cá sấu Thái Hoa này lại nằm ngay bên cạnh củ sen, chẳng lẽ nó biết củ sen này có lợi đối với nó sao?”
Chương 6: Thu phục Trư Bà Long (2)
Lương Cừ cẩn thận cảm nhận, phát hiện phía trong bùn quả nhiên có chỗ từng bị xới lên, lộ ra mấy miếng củ sen đã bị gặm qua.
Phiền toái rồi đây.
Nếu lấy đi củ sen, Trư Bà Long đang nằm đó tuyệt đối sẽ không đồng ý, đối phương hiển nhiên đã làm ổ ở đây.
Có lẽ cũng không phải không thể thử?
Lương Cừ suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc này không phải không thể làm.
Cũng chẳng phải hắn bị mỡ heo che mất con mắt, kiếp trước, hắn thích xem kênh về sinh tồn nơi hoang dã của một người tên là Tất Phương, cho nên hắn có được những hiểu biết nhất định về rất nhiều loài sinh vật, biết rằng cá sấu có một nhược điểm trí mạng, đó chính là lực cắn của nó cực kì mạnh, nhưng lực kéo lại vô cùng yếu.
Nếu người trưởng thành dùng một tay ôm trọn cái miệng của nó, nó liền không thể há miệng ra nổi, một thân chiến lực cuồng bạo coi như đã bị phế bỏ hơn phân nửa.
Chẳng qua, trong giới sinh vật, cũng chỉ có nhân loại mới có thể nắm lấy đồ vật một cách chính xác, đến ngay cả vượn và khỉ vì ngón tay cái ngắn mà cũng không thể nắm bắt một cách chính xác được, do vậy, mới khiến cho cá sấu trong tự nhiên trở nên vô địch như vậy.
Như con cá sấu ‘nhỏ’ trước mắt này, chỉ dựa vào năng lực điều khiển nước của Lương Cừ cũng đủ để áp chế nó rồi.
Hơn nữa, giờ đã là cuối tháng mười, dưới nước khá lạnh, đối với động vật máu lạnh như cá sấu càng vô cùng bất lợi, hành động sẽ trở nên chậm chạp hơn rất nhiều so với ngày hè, nói không chừng, con cá sấu này còn đang ngủ đông, cho nên mới không phát hiện ra có sinh vật khác tới gần nó.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà đều đủ cả, nếu vẫn thờ ơ làm thinh thì thật không nên.
“Nếu có thể khống chế được nó thì tốt rồi, một con cá sấu lớn như vậy, ngày thường cũng có thể giúp mình bắt cá, mình không cần mỗi ngày phải xuống nước, có thể ngồi mát ăn bát vàng, suốt ngày phải xuống nước bắt cá thật quá phiền phức, mình cũng không phải thật sự muốn làm một lão ngư dân”
Con người luôn là được voi đòi tiên, hắn cảm thấy mình có khả năng không chế được con Trư Bà Long trước mắt này, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ càng thêm lớn mật.
Dường như để đáp lại ý tưởng này của hắn, Trạch Đỉnh trong đầu đột nhiên chấn động, một phù văn kỳ quái trên thân Đỉnh đột nhiên sáng lên, rất giống với chữ Thủy được viết theo kiểu chữ Giáp Cốt.
Càng nhiều tin tức hơn rót vào trong đầu hắn.
Huyết… Phù… Khống chế thủy tộc… Dùng máu tươi viết chữ Thủy lên trên người thủy tộc, có xác suất trở thành chủ nhân của nó?
Tuyệt đỉnh, Trạch Đình còn có loại năng lực này nữa sao?
Tiếp nhận xong tin tức, Lương Cừ liền cảm thấy trước mặt sáng ngời, hắn thầm nghĩ, Trạch Đỉnh này có lai lịch đỉnh quá chừng, nếu để nó ra bên ngoài, không khéo sẽ tranh cướp nhau đến sứt đầu mẻ trán mất.
Đã vậy hắn càng không thể buông tha cho con Trư Bà Long này, nó sẽ trở thành một thủ hạ đắc lực của hắn, hơn nữa, cá sấu có bốn chân, sẽ càng linh hoạt hơn so với việc chọn các loài cá khác làm thủ hạ.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Lương Cừ tìm thấy một cục đá có góc cạnh ở đáy sông, lớn gần bằng đầu người, sau liền thử mang nó tới gần chỗ con Trư Bà Long đang ẩn náu trong bùn, sau khi xác định được vị trí của miệng nó liền dùng sức nện xuống.
Nước sông được hắn khống chế mở ra, giúp giảm lực cản cho cục đá, cục đá phá vỡ dòng nước xiết cuồn xuộn, đánh trúng con Trư Bà Long đang ngủ say kia.
Thời tiết lạnh dần, máu huyết lưu thông trong cơ thể cá sấu cũng trì trệ, huống chi nó còn bị đánh lén lúc đang ngủ say, trong nháy mắt liền cảm thấy một cơn đau nhói.
Có cơ hội!
Lương Cừ lao lên, hắn vọt về phía sau con Trư Bà Long, đè lại cục đá ngay chỗ điểm mù mà mắt nó không thể nhìn thấy được, gân xanh trên cánh tay phải nổi lên toàn bộ, ngón tay trái lướt qua góc sắc của cục đá, một vài giọt máu tươi liền vẩy ra, rải rác ở trong nước.
Máu tươi lượn lờ trong nước, Trư Bà Long ngửi thấy mùi máu tanh, hung tính liền nổi lên, cố gắng vặn vẹo cơ thể, ý đồ muốn há miệng cắn xé, nhưng còn chưa chờ nó mở miệng ra, một dòng nước đã bao lấy hàm trên cùng hàm dưới của nó.
Bị cục đá đè lên, rồi lại bị dòng nước khống chế, Trư Bà Long căn bản không thể há miệng ra, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa cơ thể, cái đuôi cứng rắn như gang liều mạng quất lên cục đá.
Toàn thân trên dưới cơ thể Lương Cừ đều căng ra, tựa như một cây cung bị kéo giãn đến cực hạn, tất cả các cơ bắp đều trói chặt vào nhau, mạch máu sôi sục, gắt gao áp chế lấy con Trư Bà Long này.
Mồ hôi lạnh tuôn ra, rồi nhanh chóng bị dòng nước cuốn đi, hắn đã thao túng dòng nước hai mươi cân hai lần liên tiếp, thể lực đã tiêu hao cực lớn, nhưng hắn không dám nghỉ ngơi, ba ngón tay đang chảy máu nhanh chóng xẹt qua phía sau lưng Trư Bà Long.
Máu tươi tuôn ra từng đợt, dưới tác dụng của một cỗ sức mạnh kì lạ mà ngưng tụ lại với nhau, không hề tiêu tan đi, theo dấu ngón tay của hắn in lên phía trên lớp vảy.
Huyết quang nở rộ trong bóng đêm, con ngươi dựng đứng của Trư Bà Long trong thoáng chốc liền giãn ra, một cỗ sức mạnh tinh thần mạnh mẽ tiến nhập vào trong đầu Lương Cừ.
Nếu việc khống chế dòng nước làm tiêu hao cực nhiều thể lực, vậy thì lúc này, việc khống chế Trư Bà Long lại là tiêu hao về mặt tinh thần, tựa như một người thức trắng mấy đêm liền, lại bị bắt phải làm mấy bài thi toán, đầu Lương Cừ lúc này đã trở nên vô cùng đau nhức, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng may mắn thay, thú vật chung quy vẫn chỉ là thú vật, sao có thể địch nổi trí lực của con người.
Chỉ sau mấy lần hô hấp, một kết nối tinh thần kỳ diệu xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Ánh mắt đờ đẫn của Trư Bà Long lại một lần nữa trở nên linh hoạt, nhưng lúc này, nó không còn hung dữ nữa mà lộ ra một chút linh động.
Trạch Đỉnh lại lần nữa tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
[Đã khống chế được Thủy Thú – Cá sấu Thái Hoa, Có thể tiến hóa]
Thần sắc Lương Cừ trở nên vui mừng khôn xiết – Thành công rồi!
Trư Bà Long sao?
Chấp nhận làm chó đi!
Chương 7: Căn cơ để an cư lạc nghiệp (1)
[Đã khống chế được Cá sấu Thái Hoa, Có thể tiến hóa]
Có thể tiến hoá?
Che lại cái đầu đang choáng váng, Lương Cừ cũng không kịp cẩn thận xem xét, vội vàng trồi lên trên mặt nước để thở, liên tục hít thở sâu nửa phút đồng hồ, cơ thể hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Xem ra năng lực khống chế thủy tộc này cũng không thể dùng bừa bãi được, nếu dùng nhiều chỉ sợ sẽ biến thành ngu ngốc mất, hơn nữa, nếu lỡ thất bại lại càng nguy hiểm hơn”
Tuy nhiên, Trạch Đỉnh đưa ra thông tin có thể tiến hóa khiến cho Lương Cừ hết sức tò mò, cá sấu Thái Hoa này không phải dài hai mét đã là cực hạn rồi sao, còn có thể tiến hóa tiếp?
Kết nối lại lần nữa, Trạch Định lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
[Có thể tiêu hao 80 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, tiến hóa Cá sấu Thái Hoa thành Cá sấu Giác Mộc]
80 điểm?
Là nhiều hay là ít?
Lương Cừ không có khái niệm rõ ràng, huống hồ, trong tay hắn đến một điểm Tinh hoa Thuỷ Trạch cũng không có, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn lại lần nữa xuống nước, hắn nóng lòng muốn nhìn xem củ sen có khả năng là Bảo Thực kia, là yếu tố quan trọng nhất trong lần thu hoạch này.
Từ bên trong lớp bùn hắn bẻ ra một miếng, sau đó để cho Trư Bà Long tới gần ăn thử.
Trư Bà Long ngọ nguậy cái chân nhỏ của mình bơi tới, nó ngửa đấu, há to mồm nuốt xuống.
Lương Cừ cảm nhận được cảm xúc vui sướng của Trư Bà Long trong liên kết tinh thần, kết hợp với dấu vết bị gặm qua của củ sen trên mặt đất, hắn tin chắc rằng củ sen này thật sự là một thứ tốt, không có độc, con cá sấu này nằm bò ở đây cũng không phải là trùng hợp.
Sau khi đã nghiệm chứng xong, hắn không hề do dự nữa, bẻ lấy một miếng, lau đi lớp bùn dính bên trên, khống chế dòng nước không để tiến vào trong mũi miệng rồi há to mồm gặm ăn.
Đêm nay vất vả như vậy, một chiếc bánh nướng mà Trần thúc cho đã sớm bị tiêu hóa hết, bụng của hắn lại kêu lên ùng ục, nếu không phải nhờ luyện hóa Trach Linh giúp nâng cao tố chất cơ thể, hắn chỉ sợ đã biến thành dáng vẻ ngọn nến lay động trước gió như khi vừa xuyên tới đây.
Lương Cừ không muốn lại trải qua tình cảnh đau khổ như vậy nữa.
Đói khát là việc khó chịu nhất trên thế giới.
Củ sen ở dưới nước sâu không có nhiều chất nhầy và xơ như những củ sen thông thường, mang theo vị nhàn nhạt của nước, vào trong miệng cũng khác hẳn, giòn ngọt như táo, ngon đến không ngờ, chỉ cắn mấy miếng đã ăn xong một củ.
Sau khi vào đến trong bụng liền hóa thành một dòng nước ấm, ba ngón tay của hắn ban nãy vì để khống chế cá sấu mà bị thương, hiện giờ lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy thong thả khép lại!
Quả nhiên là Bảo Thực!
Lương Cừ vô cùng vui mừng, Bảo Thực này dường như thiên về chủng loại chữa bệnh, hắn không có bất kì thương tích gì, năng lượng của Bảo Thực này liền đi bù đắp những chỗ thiếu hụt do trận đói kéo dài khi trước để lại.
Dù không có gương, hắn vẫn có thể cảm nhận được tinh, khí, thần của bản thân được tăng cường, không hề còn dáng vẻ tiều tụy, người gặp người tránh giống như lúc ban đầu nữa.
Đáng tiếc hắn không có hiểu biết chi tiết về thứ này, có lẽ nó còn có nhiều tác dụng hơn thế này nữa chăng?
[Tinh hoa Thủy Trạch: +0. 1]
Tinh hoa Thủy Trạch!
Đây là Tinh hoa Thủy Trạch sao?
Lương Cừ trừng lớn hai mắt, không dám tin mà nhìn nội dung nhắc nhở ở trước mắt, không ngờ rằng Tinh hoa Thuỷ Trạch mà hắn luôn mơ tưởng lại có thể dễ dàng thu hoạch được như vậy.
Vốn tưởng rằng kiếm được một loại Bảo Thực có tác dụng chữa bệnh đã là vui mừng lắm rồi, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, niềm vui này không chỉ dừng lại ở đó.
Từ từ, một củ sen là được 0. 1 điểm, nếu ăn hết toàn bộ, chẳng phải sẽ có vài điểm hay sao?
Lương Cừ vô cùng vui sướng, lại đào thêm mấy củ nữa, một hơi ăn hết toàn bộ, tuy nhiên sau khi thử nghiệm, kết quả lại không được như hắn mong muốn.
Tinh hoa Thủy Trạch đúng thật là có thể thu hoạch được tiếp, nhưng cũng không phải củ sen nào cũng đều có, chỉ có những củ sen ở gần dưới thân Trư Bà Long mới có, còn những củ ở nơi xa hơn liền không có.
Thật sự có tác dụng đại khải khoảng 23 củ, tính cả 2 củ đã ăn lúc nãy thì có thể cung cấp cho hắn 2. 5 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, đáng tiếc, một củ sen cũng không ít, vừa mới ăn mấy miếng hắn đã không thể ăn tiếp được nữa.
“Trước tiên thử xem với 0. 1 điểm Tinh hoa Thủy Trạch này có thể tăng độ dung hợp lên bao nhiêu”. Lương Cừ nghĩ thầm.
Trước mắt xem ra Trạch Linh Thủy Hầu Tử có trợ giúp rất lớn với hắn, chỉ mới vừa luyện hóa đã có thể uy mãnh như vậy, có thể từ một ngọn nến lay lắt trong gió trở thành không cần lo lắng chuyện ấm no, nếu như độ dung hợp đạt 100% thì không biết sẽ trở nên như thế nào nữa đây?
Về phần tiến hóa cho Trư Bà Long…
Thân là mãnh thú trong nước, có thể tiến hóa tất nhiên là một việc tốt, nhưng có củ sen làm vật tham chiếu, Lương Cừ liền biết 80 điểm Tinh hoa Thủy Trạch là con số lớn đến mức nào, hoàn toàn như muối bỏ biển, chỉ có thể tìm cơ hội khác vậy.
Tâm niệm Lương Cừ vừa động, Trạch Đỉnh đã đột nhiên lay động, vài đốm sáng màu xanh nhạt liền hiện lên.
Một hư ảnh Linh Hầu hiện ra từ phía sau hắn, vài đốm sáng giống như tìm được phương hướng, di chuyển về phía hư ảnh rồi dung nhập vào bên trong.
[Đỉnh Chủ: Lương Cừ ]
[Luyện Hóa Trạch Linh: Thủy Hầu Tử (Trắng) (Độ dung hợp: 5% ↑)]
[Tinh hoa Thủy Trạch: 0]
[Độ chiếu cố của dòng sông: 0]
[Khống Chế Thủy Thú: Cá sấu Thái Hoa (Có thể tiến hóa)]
[Đánh giá: Trạch Linh của Thuỷ Hầu có nguồn gốc từ Hoài Qua Chi Chủ vĩ đại, nhưng kích phát không đủ, là tiểu nhân vật nhỏ bé yếu đuối]
“Không phải lập tức tăng lên sao?”
Lương Cừ nhìn mũi tên bên cạnh độ dung hợp, khẽ nhíu mày, cũng may hắn thật sự có thể cảm giác được chính mình càng thêm thân thiết đối với hoàn cảnh dưới nước, nghĩ tới thời gian dung hợp cũng không quá dài, cũng coi như tạm chấp nhận được.
Chương 8: Căn cơ để an cư lạc nghiệp (2)
Thu hoạch Tinh hoa Thủy Trạch đơn giản hơn hắn tưởng tượng, có thể lấy được liền không cần lo lắng, sớm muộn gì cũng có thể làm đầy thôi.
Lãng Lí Bạch Điều – Trương Thuận còn có thể ở dưới nước bảy ngày bảy đêm, Thủy Hầu Tử như mình ở dưới nước ba ngày ba đêm cũng không quá phận chứ?
Nghĩ như thế, nỗi lo sợ bất an của Lương Cừ khi đi vào Dị Giới này cũng biến mất hơn phân nửa.
Thế giới ban đầu của hắn dù lạnh nhạt đến mức nào, nhưng nếu thật sự nhìn thấy có người sắp chết đói, cho một hai cái bánh bao cũng không tính là gì. Nhưng ở nơi này, vật tư thiếu thốn, thái độ thờ ơ là chuyện hết sức bình thường, thêm vào đó hắn không có bằng hữu hay người thân bên cạnh, lúc mới tới đây thật sự vô cùng bàng hoàng và bất an.
Một ông cụ trăm tuổi nổi danh đã từng nói rằng, người ta sống là vì để an tâm.
Lương Cừ dựa vào kỹ năng sông nước của mình để tồn tại, cũng coi như là có tiền vốn để an cư lạc nghiệp.
Lương Cừ hít thở, nhìn về phía tên tiểu đệ mà mình mới thu nhận kia – Trư Bà Long!
Nó da dày thịt béo, tuy bị cục đá đập trúng nhưng chẳng có tí thương tổn thực chất nào cả, giờ phút này đang yên tĩnh nằm trong nước, chẳng khác gì một chú chó nhà, thậm chí dựa vào liên kết tinh thần, nó còn càng có nhân tính hơn.
Tiến hóa là không có khả năng tiến hoá rồi, 80 điểm Tinh hoa Thủy Trạch quá nhiều, nhưng đến cùng vẫn là Trư Bà Long, nó nhất định là một thợ săn giỏi!
Kết quả là…
Nhìn Trư Bà Long di chuyển chậm chạp, Lương Cừ chỉ đành vỗ trán:
“Hỏng rồi, thật sự muốn ngủ đông luôn rồi!”
Thành do Tiêu Hà, mà bại cũng do Tiêu Hà.
(Một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, dựa vào nhân vật Tiêu Hà có thật trong lịch sử nhà Hán. Tiêu Hà là Thừa tướng nhà Hán. Ông là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, câu này miêu tả tình huống thành công nhờ một người nào đó, mà thất bại cũng bởi do chính người ấy. )
Tiểu đệ mới này vì thời tiết lạnh lẽo, máu huyết lưu thông chậm, hành động cũng trở nên chậm chạp, truyền tới cho hắn cảm xúc vô cùng uể oải, cũng không phải là không thể bộc phát, chỉ là trạng thái bình thường của nó chính là như vậy, hỗ trợ bắt cá chỉ sợ là việc quá sức.
“Trời lạnh là không thể động, vậy từ giờ liền gọi người là Không Thể Động đi, được rồi, ngươi tiếp tục ở lại nơi này đi, coi như làm canh cửa, nếu có cá tôm tới đây muốn ăn vụng, cắn chết hết cho ta!”
Trư Bà Long có được tên họ xong liền lắc đuôi chui vào trong bùn, chờ đến khi lớp bùn lắng xuống, nơi đây đã trở về giống như đúc lúc ban đầu, dù cho ai đến cũng không thể đoán ra được ở phía dưới lại cất giấu Bảo Thực.
Bên bến cảng.
Lương Cừ trồi lên trên mặt nước, nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định không có ai, liền xách cá đù vàng lên rồi trở về nhà.
Cá đù vàng dưới sông không phải là loại cá biển như kiếp trước, chỉ cần rời khỏi nước liền chết, Lương Cừ dùng lá cỏ lau buộc đầu buộc đuôi nó lại, coi như dùng kỹ thuật buộc cá thành hình vòng cung, có thể đảm báo cá vẫn sống được ngoài nước trong một thời gian dài.
Đi trên đường, tâm tình Lương Cừ hết sức vui vẻ, chỉ cảm thấy thứ mình đang xách theo không phải là một con cá mà là tiền đồng nặng trĩu.
Quả nhiên muốn sống được vẫn phải có bàn tay vàng, mấy canh giờ trước, hắn còn đang cô độc bàng hoàng, trong nháy mắt đã cảm thấy cuộc sống cũng không tệ đến thế, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với đa số bách tính bình dân của thị trấn Nghĩa Hưng.
80 văn tuy không phải là con số nhỏ nhưng hiện tại cũng sắp bắt đầu vào mùa đông, quần áo phải mua thêm hai bộ, bộ trên người đã rách nát hết cả rồi, ngoài ra còn phải mua thêm muối, gạo, xà phòng, bồ kết, ghế, nồi, chén…
Ặc… Lương Cừ đột nhiên cảm thấy 80 văn hình như cũng không nhiều đến thế
Tuy nhiên, hiện tại hắn đã có năng lực, cuộc sống hàng ngày rồi sẽ dần trở nên tốt lên thôi.
Bây giờ có một vấn đề quan trọng khác hắn cần quan tâm, đó là – không có thuyền!
Người không có nỗi lo xa thì tất có nỗi ưu gần.
Sau khi luyện hóa Trạch Linh Thuỷ Hầu, năng lực dưới nước của hắn được nâng cao hơn nhiều, không có thuyền cũng có thể bắt được thứ tốt, nhưng nếu không có thuyền làm yểm hộ, một hai lần còn có thể nói được, về lâu về dài tất sẽ khiến người khác hoài nghi.
Dù cho ngươi có thiên phú bắt cá dị bẩm đi nữa, có thể biết rõ hướng đi của bầy cá cũng không thể khoa trương như vậy được.
Ngay cả một con thuyền cũng không có, chẳng lẽ về sau trong thời tiết lạnh lẽo cũng vẫn phải dựa vào việc xuống nước để bắt cá sao?
Vốn dĩ trong nhà mình không phải không có thuyền, đáng tiếc lại bị tên du côn Trương nấm đầu cướp đi mất.
Trương nấm đầu có tiếng là vô lại ở thị trấn Nghĩa Hưng, hắn ỷ vào việc học được hai ngày quyền thuật ở võ quán mà hoành hành ngang ngược, không ai dám động đến hắn.
Sau khi ‘phụ thân’ của Lương Cừ chết đi, tài sản lớn nhất trong nhà chính là một con thuyền có mái che, tất nhiên liền bị hắn nhìn trúng, lấy lý do Lương phụ khi còn sống có tìm hắn vay tiền uống rượu, hiện tại muốn đối phương trả nợ nên cướp lấy con thuyền.
Thuyền đánh cá chính là tính mệnh của ngư dân, gần như đều ăn ở trên đó, bốn phía trong nhà hắn đều là tường đất vàng, chính là vì đa phần gia sản đều để ở trên thuyền.
Quái đản, ai lại đi tìm một tên du côn vô lại để vay tiền uống rượu chứ?
Nhưng mọi người đều e sợ nắm đấm của Trương nấm đầu, không ai vì một cô nhi mà đi tìm xúi quẩy cả, chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Càng đáng giận hơn là, sau khi xong việc, Trương nấm đầu lại trở lại một chuyến nữa, nói thuyền không đủ để gán nợ, liền đem ba đấu gạo còn sót lại trong nhà hắn cướp đi nốt!
Hành vi như vậy, chẳng khác nào muốn tuyệt hậu nhà người ta.
Hoàn cảnh tuyệt vọng đều là do cái tên nấm đầu này mà ra cả.
“Về sau phải tìm cơ hội lấy đồ về, như vậy mới tiện che giấu bàn tay vàng của mình, chờ đến khi tích cóp đủ tiền sẽ đi lên trấn trên tập võ, xem thử xem đến tột cùng Võ sư có điều gì thần kỳ, đợi đến khi có thân phận tốt mọi chuyện liền đơn giản hơn nhiều”
Lương Cừ vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới trước cửa nhà mình, lại không ngờ rằng đã sớm có người chờ hắn ở cửa.
“Tiểu lang quân, sự tình suy xét thế nào rồi?”
Chương 9: Triệu lão gia gửi thiệp mời (1)
Nhìn hai thân ảnh đứng ở trước cửa nhà mình, Lương Cừ hơi nhăn mày lại.
Hai người này là ai vậy? Nửa đêm không ngủ, tới cửa nhà người ta chơi sao.
Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên cùng một gã sai vặt có thân hình gầy gò đứng trước sau, người vừa mới hỏi chuyện chính là người đàn ông trung niên có làn da hơi trắng kia, người này mặc một bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp, nhìn thế nào cũng không giống bách tính bình dân.
Nhìn người đàn ông trung niên rõ ràng có chút bối cảnh, Lương Cừ nhanh chóng tìm tòi trong đầu mình.
Phía bên kia, Trịnh Hướng thấy Lương Cừ không nói gì, còn tưởng rằng đối phương vẫn còn đang băn khoăn, hắn vẫy tay, gã sai vặt đứng ở cạnh bên lập tức giơ lên một cái bao tải, mở miệng túi ra.
Trịnh Hướng xắn tay áo lên, duỗi tay thò vào bên trong, nhờ vào ánh trăng, Lương Cừ nhìn thấy người nọ vậy mà lấy ra một nắm gạo lớn trắng bóng.
Lương Cừ nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác đau đớn ở dạ dày khi vừa xuyên qua tới đây thật sự đã để lại một chút bóng ma tâm lý cho hắn.
Trịnh Hướng chậm rãi đổ gạo ở trong tay vào bên trong túi:
“Thế nào, chỉ cần ngươi nhận Triệu lão gia nhà chúng ta làm nghĩa phụ, chỗ gạo ngon này sẽ là của ngươi, hơn nữa, từ nay về sau, gạo ngươi ăn đều sẽ tốt như vậy”
Nghĩa phụ!?
Nghe thấy từ này, bên trong đại não của Lương Cừ dường như mở ra một cái công tắc nào đó, tuy nhiên không phải công tắc ‘Nếu ngươi không từ bỏ, ta nguyện ý nhận ngươi làm nghĩa phụ hiếu thuận với ngươi’, mà là tiền căn hậu quả của toàn bộ việc này.
Người đàn ông trung niên trước mặt này chính là một trong những quản gia trong phủ Triệu lão gia ở trấn sát vách, chính là cái vị có đầm nước lạnh kia – Trịnh Hướng!
Mục đích đối phương tới đây rất đơn giản, mua nô tài!
Đều đã tới tận cửa nhà rồi, nô tài bị mua là ai không cần nói cũng biết.
Còn tại sao mua nô tài lại muốn nói thành nhận nghĩa phụ, là vì Hoàng đế lập quốc của Đại Thuận đã quy định, người bình thường không được nuôi dưỡng tư nô, cho nên rất nhiều địa chủ đều lấy hình thức thu nhận con trai nuôi con gái nuôi để nuôi nô bộc, chỉ cần có người làm chứng chứng minh là được, cũng có hiệu quả chắng khác gì hậu thế.
Theo lý thuyết, nguyên thân sinh sống khốn đốn như vậy, bán mình cũng có thể xem như là một con đường sống, vừa có quản gia vừa có lương thực, thật sự là cho hắn đủ thể diện.
Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ này, nhà nào thu nhận nô tài mà lại dụng tâm như vậy?
Triệu lão gia kia nghe đồn là một người thích nam sắc!
Khi vừa tới đây, Lương Cừ liền phát hiện ra thiếu niên mà mình xuyên qua này không chỉ giống tên mà đến cả diện mạo cũng tương tự, có thể nói là chính mình ở một thời không song song khác, cho dù hàng năm có theo phụ thân đi thuyền ra khơi đánh cá nên làn da có hơi đen một chút nhưng ngũ quan vẫn cực đẹp, dáng vẻ đoan chính, chỉ cần nuôi dưỡng một thời gian, tuyệt đối sẽ không tệ.
Kết hợp hai điều này lại thì cái gọi là ‘nghe đồn’ kia hơn nửa là sự thật.
Vừa nghĩ tới đó, Lương Cừ liền rùng mình một cái, cả người đều cảm thấy chán ghét.
“Suy xét thế nào rồi?”. Trịnh Hướng lại hỏi lần nữa.
Lần trước tới nhà, bị đối phương lấy lý do cần suy xét để thoái thác, nhưng hiện tại, hắn nắm chắc mười phần, đối phương nếu vẫn không tiếp nhận điều kiện của mình, chỉ sợ là vài ngày nữa sẽ phải chết đói ở trong nhà!
Trịnh Hướng thậm chí còn gọi cả người mối lái tới, cũng là để đảm bảo, miễn cho Lương Cừ bên này vừa mới đem chính mình bán đi xong, quay đầu liền hối hận đến quan phủ báo án, nói Triệu gia ép người làm nô.
Cũng không phải Triệu gia sợ kiện cáo, nhưng có ai thích chọc vào phiền toái đâu? Chùi đít còn phải phí mất mấy tờ giấy kia kìa.
Gã sai vặt ở bên cạnh cũng hùa theo:
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu lang quân, có thể vào Triệu phủ chính là phúc phận mà người thường như chúng ta có tu mấy đời cũng không có được, không cần phải dãi nắng dầm mưa như bây giờ, hằng năm cũng chẳng ăn được mấy miếng cơm”
Bà nội ngươi, phúc phận này ai thích hưởng thì hưởng đi, ngươi không sợ sau đi ị cũng không lau sạch mông nổi sao.
Lương Cừ thầm mắng một câu, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc mà uyển chuyển từ chối, Triệu gia sản nghiệp khổng lồ, hắn hiện tại thật sự không thể đắc tội nổi:
“Thật sự xin lỗi, Trịnh quản gia, tiểu nhân mệnh bạc, không hưởng nổi phúc phận ngập trời này, để ngài phải mất công đến đây một chuyến rồi, chi bằng ngài đem con cá đù vàng này về, coi như là quà tạ lỗi của ta”
Gã sai vặt nghe hắn nói mà trợn mắt há mồm.
Sắc mặt Trịnh Hướng cũng thay đổi, hắn hoàn toàn không dự đoán được Lương Cừ sẽ cự tuyệt, hắn hung hăng tiến về phía trước, khiến cho Lương Cừ phải lùi về phía sau hai bước, nhưng khoảng cách vẫn kéo gần lại không ít, chỉ trong nháy mắt hắn đã phát giác ra điểm khác thường.
Khí sắc của Lương Cừ này sao lại trở nên tốt như vậy? Không hề giống với dáng vẻ bị đói mấy ngày liền. Còn có con cá đù vàng này là ở đâu ra, hắn bắt được sao?
Tâm tư Trịnh Hướng xoay chuyển, không hiểu vì sao một thiếu niên không nơi nương tựa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà vận khí đã chuyển biến tốt.
Lương Cừ bị doạ cho nhảy dựng, đương lúc muốn nói gì đó để cứu lấy mạng nhỏ của mình thì Trịnh Hướng lại bình tĩnh lại trước:
“Không sao, vốn là mối làm ăn ngươi tình ta nguyện, không cần phải quà tạ lỗi, bắt được cá đù vàng vốn cũng chẳng dễ dàng gì, tiểu lang quân lưu lại cho mình đi, sắc trời đã tối, ta cũng không ở lại thêm nữa, cáo từ!”
Vừa nói xong, Trịnh Hướng liền mang theo gã sai vặt rời đi, chỉ để lại Lương Cừ xách theo cá đù vàng đứng ở cửa.
Chương 10: Triệu lão gia gửi thiệp mời (2)
Mình rốt cuộc có đắc tội hắn không vậy?
Vẻ mặt Lương Cừ thay đổi liên tục, đáng lý ra việc mình có đáp ứng hay không là do mình, nhưng kẻ yếu lại cự tuyệt kẻ mạnh, vốn đã là sai lầm.
Mấu chốt nhất chính là, toàn bộ sự việc lần này để lộ ra nhiều chỗ không ổn, rất nhiều điểm đáng ngờ.
Triệu gia là nhà giàu ở thị trấn Bình Dương sát vách, sao lại có thể nhanh chóng biết được ở thị trấn Nghĩa Hưng này có một đứa cô nhi sắp không sống nổi như vậy?
Trương nấm đầu, Triệu gia có phải là…
“Xem ra phải nhanh chóng trở thành Võ Sư mới được, trở thành Võ sư rồi, Triệu gia sẽ không làm gì được mình nữa”
Lòng mang tâm sự, Lương Cừ chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trong ánh mắt kinh ngạc của những ngư dân đi ngang qua, Lương Cừ xách theo cá đù vàng bán cho tửu lâu xa hoa nhất ở thị trấn Nghĩa Hưng, được 80 văn tiền.
Tính từ giờ còn lâu mới đến thời điểm thu thuế cá và những loại thuế linh tinh khác, hắn và ông cha hắn cũng chưa từng thuê đồ của trại cá, không cần bị bóc lột để trả nợ, hơn nữa thị trấn Nghĩa Hưng cũng gần thành trấn lớn, trị an tốt, không có ngư bá, tiền của mình cơ bản đều sẽ về đến tay.
Nếu ở nơi sơn cốc nghèo khó, vậy thì thảm rồi, đám ngư bá rồi trại cá sẽ thi nhau xuất đầu lộ diện, bóc lột ngươi sạch sẽ, lúc nào cũng ở ranh giới xảy ra bạo loạn, chỉ thiếu người đứng ra kêu gọi nữa thôi.
Tiền đến tay, Lương Cừ tìm một cửa hàng có giá rẻ, gọi hai cân thịt, một chén cơm, một đĩa rau, sau liền ăn uống thỏa thích.
Tuy nhiên, thị trấn Nghĩa Hưng này quả thật rất nhỏ, chỉ một lúc sau, tin tức hắn bắt được cá đù váng, bán được 80 văn tiền đã bay đầy trời, đâu đâu cũng có người tới hỏi dò địa điểm bắt cá, muốn tự mình đi thử vận may, khiến cho hẳn cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Tiểu tử nhà ngươi, bắt được cá đù vàng ở đâu đấy, mau tiết lộ tí đi”
Một thanh niên lớn hơn Lương Cừ hai ba tuổi ôm lấy bả vai của hắn, lúc nói chuyện, đôi tay cũng không thành thật, muốn nhón lấy miếng thịt mỡ trên đĩa nhưng lại bị một chiếc đũa đập trở về.
“Ui, tiểu tử nhà ngươi, xuống tay cũng ác quá đấy”. Thanh niên nhe răng trợn mắt phủi tay.
Lương Cừ không hề dao động, những người cùng tuổi trong trấn chỉ có nhiêu đó, về cơ bản đều quen biết nhau, Lý Lập Ba chính là một người trong số đó, nhưng nói thân thiết thì cũng chẳng thân, ít nhất lúc Lương Cừ đi mượn gạo, nhà hắn không cho mượn.
Nói oán hận thì cũng không đến mức ấy, xã hội nông nghiệp chỉ có sức sản xuất như vậy, mọi người đều bán sức lao động để kiếm ăn, nhà nào nhà nấy đều sống chẳng tốt cho lắm, không cho mượn cũng là chuyện bình thường, ngược lại mấy nhà thân thích kia, đã không cho mượn thì thôi, còn nói năng khó nghe, quả thật ấm ức.
“Ta đã nói rồi, nó nằm cách bãi cỏ lau ba dặm về phía bên phải”
“Ta không tin, tiểu tử ngươi khẳng định vẫn chưa nói thật, đổi thành ta, nếu thật sự có nơi bắt được cá đù vàng ta cũng sẽ không kể cho người khác, để đó mà yên lặng phát tài”
Lý Lập Ba thấy không có thịt ăn, chỉ có thể tự rót một ấm trà, tự uống tự vui, hắn vốn là người chơi bời lêu lổng, nghe thấy tin Lương Cừ bắt được cá đù vàng liền qua đây hỏi thăm làm tiền.
Nhưng cũng nhờ tính này của Lý Lập Ba mà hắn rất tinh thông tin tức, Lương Cừ nghĩ tới một vài chuyện gần đây, nhanh trí hỏi:
“Hỏi ngươi việc này, nếu trả lời tốt sẽ có thịt ăn”
Đôi mắt Lý Lập Ba liền trở nên sáng ngời:
“Có chuyện tốt như vậy sao, nhanh hỏi đi”
“Ngươi hiểu biết bao nhiêu về Võ Quán ở thị trấn Bình Dương”
Lý Lập Ba nhìn Lương Cừ từ trên xuống dưới, cười khúc khích:
“Cũng đúng, có ai không mộng tưởng trở thành Võ Sư, nhưng mà ngươi hỏi ta là hỏi đúng người rồi đấy”
“Nói tỉ mỉ xem nào”
“Ở thị trấn Bình Dương có ba Võ Quán, trong đó lợi hại nhất là Võ Quán của Dương lão gia, chỉ vì chủ của hai Võ Quán kia đều có xuất thân không chính quy, mà Dương lão gia là người xuất thân từ quân đội. Còn Lý Lập Ba ta, sắp đi bái Dương lão gia làm sư phụ đến nơi rồi!”
Lý Lập Ba nói là trả lời chằng bằng nói là đang khoe khoang.
“Ngươi?”. Lương Cừ cố ý tỏ vẻ nghi ngờ.
Lý Lập Ba thấy vậy liền tức giận, trong phút chốc biết gì đều phun ra hết, khiến cho Lương Cừ bừng tỉnh đại ngộ, cũng có thêm chút hiểu biết đối với hệ thống siêu phàm của thế giới này.
Rất đơn giản, mài giũa căn cơ, sau đó tắm thuốc, rồi lại mài dũa, rồi lại tắm thuốc, cuối cùng là đột phá.
Có bốn cửa ải nhỏ là Da, Thịt, Cốt, Huyết, sau khi vượt qua hết sẽ được gọi là Võ Sư, còn trước đó chỉ có thể gọi là Võ Giả, nghe nói phía sau còn có những cảnh giới khác, nhưng người bình thường không thể biết được.
Võ Quán tuyển sinh cũng không khó, không cần nhìn căn cốt, chỉ nhìn ngươi có tiền hay không mà thôi!
Chi phí ở Võ Quán của Dương lão gia là 7 lượng bạc không bao ăn ở, 10 lượng bạc bao ăn ở, 20 lượng bạc bao ăn ở và tắm thuốc, đắt hơn so với hai nhà kia một chút, nhưng cũng phù hợp với địa vị lợi hại của Dương lão gia.
Chỉ 7 lượng bạc cũng không khó lắm, Lương Cừ hơi suy tư:
“Vậy ngươi chẳng phải là…”
“Suỵt, ngươi đừng nói cho ai biết đấy, hai tháng nữa, người nhà sẽ đưa ta đi Võ Quán”.
Lý Lập Ba dương dương đắc ý:
“Chờ ta đi rồi, chắc chắn sẽ mạnh hơn cái tên Trương nấm đầu kia, còn được luyện tập kỹ năng nữa, không lo bị người khác đánh như hắn”