[Dịch] Siêu Cấp Thiên Phú
Tập 4: Kiến Thần Lực (c31-c40)
❮ sautiếp ❯Chương 31: Kiến Thần Lực
Lần cải tạo này mang đến sự đau đớn hoàn toàn siêu việt bất kỳ một lần nào ở trong dĩ vãng, nhưng Diệp Thiên lại hết sức kích động, bởi vì cái gọi là sự đau đớn này cũng là một loại hạnh phúc.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Diệp Thiên rốt cục cũng cảm thấy tỉnh táo. Vội vàng ngồi dậy, hắn bắt đầu quan sát tình huống thiên phú của bản thân.
Nhân loại: Diệp Thiên
Thiên phú tu luyện: Cao đẳng
Thiên phú tốc độ: Sơ đẳng
Thiên phú đao pháp: Trung đẳng
Thiên phú Ám Ảnh: Sơ đẳng
Thiên phú khép lại: Đỉnh cấp
“Xem thử hiệu quả của thiên phú khép lại đỉnh cấp là như thế nào!” Diệp Thiên lấy ra một con dao, rạch một đường trên cánh tay.
Tiếp theo, một màn thần kỳ phát sinh, vẻn vẹn không đến một giây, vết rách liền khép lại.
“Hít hà ~~~~ ” Diệp Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, hiệu quả của thiên phú khép lại đỉnh cấp thật sự là quá kinh người.
Nắm giữ thiên phú khép lại cường đại như thế, chỉ cần không phải là thương thế trí mạng, cơ hồ rất khó bị giết chết, năng lực bảo mệnh trong nháy mắt đã tăng lên mấy cái cấp bậc.
Bất quá, Diệp Thiên cũng sẽ không cho rằng bản thân thật sự là bất tử. Thiên phú khép có nghịch thiên hơn nữa cũng cần phải tiêu hao năng lượng, nếu như thân thể hao hết năng lượng mà nói, thiên phú khép lại liền mất đi hiệu lực.
Nếu gặp phải địch nhân không thể chống lại, nhiều lắm thì chỉ có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian mà thôi, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là tử vong. Cho nên, thực lực mới là trọng yếu nhất.
Nghỉ ngơi trong sơn động một đêm, vào rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Thiên liền chạy về căn cứ Lâm Hải.
Trong nửa tháng tiếp theo, Diệp Thiên lại bắt đầu hành động điên cuồng săn giết hung thú, đồng thời hắn còn mua một chiếc xe tải nhỏ, là một loại xe nguyên lực mới nhất, có giá trị 100 vạn đồng tiền.
Có xe tải nhỏ, hắn mỗi ngày đều có thể săn giết một lượng lớn hung thú chở về căn cứ, năng lực kiếm tiền đại tăng.
Tăng thêm thiên phú khép lại, hắn cơ hồ rất khó có thể bị hung thú trung cấp giết chết, mà hung thú cao cấp cũng không phải là dễ dàng gặp được, cho nên Diệp Thiên ở trong nửa tháng đã trả hết nợ nần, còn dư ra 500 vạn đồng tiền cùng với một lượng lớn Máu hung thú trung cấp.
Có tài nguyên, Diệp Thiên cũng liền chuẩn bị tu luyện một đoạn thời gian, tăng cường thực lực của mình.
Quá trình Tinh Anh Võ Giả tu luyện chính là rèn luyện huyết dịch, mà nhục thân cũng được yêu cầu rất nghiêm khắc, tu luyện Nguyên Lực Đoán Thể Pháp rèn luyện huyết dịch đồng thời cũng sẽ rèn luyện thân thể, cả hai hỗ trợ lẫn nhau.
Lực lượng vượt qua 1 vạn cân chỉ là Tinh Anh Võ Giả sơ kỳ, mà cực hạn của Tinh Anh Võ Giả là mười vạn cân, lực lượng của Diệp Thiên hiện tại chỉ mới không đến 2 vạn cân, chênh lệch so với Tinh Anh Võ Giả đỉnh phong còn rất lớn, nhưng Diệp Thiên lại nắm giữ rất nhiều thiên phú, đủ để chống lại cùng với Tinh Anh Võ Giả có lực lượng 5 vạn cân trở xuống, và có thể bảo mệnh ở trong tay của Tinh Anh Võ Giả đỉnh phong.
Nhưng như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều, Diệp Thiên muốn chống lại cùng với Tinh Anh Võ Giả đỉnh phong, thậm chí là có thể chống lại cùng với Đại Võ Giả.
Đáng tiếc là, thiên phú của hắn cơ bản đều là loại hình thiên phú phụ trợ, không có loại hình thiên phú công kích trực tiếp.
“Lần tiếp theo nhất định phải tiến hành sao chép một loại thiên phú công kích trực tiếp!” Diệp Thiên hạ quyết định.
Bằng vào đám Võ Giả ở căn cứ Lâm Hải, hắn cũng không ôm hy vọng, mục tiêu của hắn là hung thú, số lượng thiên phú mà hung thú nắm giữ còn muốn nhiều hơn Võ Giả, một khi nhằm được vào được một con hung thú nào đó, liền không khó để tìm kiếm, dù sao thì cũng dễ dàng hơn so với việc mò kim đáy biển trong đám Võ Giả.
Đương nhiên, hung thú nắm giữ loại hình thiên phú công kích sẽ đáng sợ hơn xa so với hung thú phổ thông, muốn sao chép thiên phú từ trên người của dạng hung thú này, nhất định phải nắm giữ thực lực cường đại.
Thế là, Diệp Thiên lại điên cuồng tu luyện trong nửa tháng tiếp theo, bởi vì có thiên phú khép lại đỉnh cấp, hắn cũng không sợ tu luyện quá độ sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể, cho nên tốc độ tu luyện bỗng nhiên thăng lên như bão tố.
Chỉ ngắn ngủi trong thời gian nửa tháng, Diệp Thiên đã tiêu hao hết vô số Máu hung thú trung cấp, lực lượng của hắn rốt cục cũng tăng lên tới trình độ 3 vạn cân, đây chính là thành tựu mà những Võ Giả khác dùng cả năm thời gian cũng không đạt được.
Sau đó Diệp Thiên liền đi đến chợ đen mua một phần danh sách hung thú mới nhất để tìm kiếm hung thú thích hợp.
“Đại Lực Hùng, hung thú trung cấp, so với hung thú bình thường cường đại hơn gấp 2 lần, chắc hẳn là có thiên phú lực lượng!” Diệp Thiên nhìn thoáng qua, liền lắc lắc đầu.
Đại Lực Hùng có lẽ là thật sự có thiên phú lực lượng, nhưng đẳng cấp của thiên phú lực lượng khẳng định là không cao, nhiều lắm là chỉ là thiên phú Thấp mà thôi, không phải là mục tiêu tốt nhất.
“Hỏa Diễm Điểu, hung thú trung cấp, nắm giữ thiên phú Hỏa Diễm, có thể nhẹ nhõm đốt chết hung thú trung cấp!” Diệp Thiên sau khi xem xong, cũng lại lắc lắc đầu, thiên phú Hỏa Diễm của Hỏa Diễm Điểu cũng không phải là quá cường đại, nhiều lắm chỉ là thiên phú Hỏa Diễm Sơ đẳng mà thôi, dạng thiên phú này đối với thực lực của hắn đúng là có sự tăng cường, nhưng gia tăng cũng không quá nhiều, không có cách nào khiến cho hắn chống lại Tinh Anh Võ Giả đỉnh phong.
“Ồ, con hung thú này không tệ!” Diệp Thiên khóa chặt vào một con hung thú, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng.
“Kiến Thần Lực!” Diệp Thiên đọc kỹ giới thiệu về Kiến Thần Lực.
Kỳ thật Kiến Thần Lực chỉ là hung thú cấp thấp, nhưng lại là một loại hung thú vô cùng kinh khủng, lực lượng của bọn nó có thể sánh ngang với hung thú trung cấp, hơn nữa bình thường đều đi theo đàn, vừa xuất hiện chính là hàng ngàn hàng vạn con, coi như Đại Võ Giả gặp phải đàn Kiến Thần Lực cũng sẽ bị vây công tới chết.
“Kiến Thần Lực tuyệt đối có được thiên phú lực lượng vô cùng cường đại, loài kiến ở kiếp trước có lực lượng rất lớn, có thể nâng đồ vật gấp mấy lần trọng lượng của mình, Kiến Thần Lực là hung thú, tự nhiên cũng sẽ có loại năng lực này, mà loại năng lực này chính là thiên phú lực lượng, nếu như ta có thể sao chép được thiên phú của Kiến Thần Lực, sức chiến đấu tuyệt đối có thể tăng vọt ngay lập tức!” Diệp Thiên động lòng.
Bất quá, hắn cũng vô cùng rõ ràng sự đáng sợ của Kiến Thần Lực, một loại hung thú sống theo bầy đàn, đều là một loại hung thú vô cùng kinh khủng, huống chi còn là một đàn hung thú nắm giữ thiên phú đặc thù.
Nếu không phải Kiến Thần Lực bị hạn chế bởi thiên phú huyết mạch, thì Kiến Thần Lực đã sớm trở thành ác mộng của nhân loại.
“Ở phụ cận căn cứ Lâm Hải cũng không có Kiến Thần Lực, nếu không căn cứ Lâm Hải đã sớm xong đời, nếu như muốn sao chép thiên phú của Kiến Thần Lực, chỉ có thể đi đến những địa phương xa xôi hơn, nhưng nếu như thế mà nói sẽ quá nguy hiểm!” Diệp Thiên nhíu mày thật sâu.
Chương 32: Kế hoạch thanh lý
Cùng lúc này, Diệp Thiên cũng đã nghĩ ra một cái biện pháp ——hắn không nhất định phải đi tìm kiếm Kiến Thần Lực, chỉ cần lấy được thi thể Kiến Thần Lực hoàn chỉnh là được, hắn liền có thể từ trên thi thể của Kiến Thần Lực sao chép được thiên phú lực lượng.
Tại chợ đen, ở cửa hàng Võ Các.
Ở nơi này cái gì cũng bán, tự nhiên cũng có bán thi thể hung thú, nhưng bình thường đều chỉ bán thịt hung thú, rất ít khi bán thi thể hung thú hoàn chỉnh, đặc biệt là loại hung thú tương đối khó săn giết như Kiến Thần Lực.
Diệp Thiên đi đến nơi này cũng chỉ để thử một chút vận khí mà thôi, dù sao thì hắn căn bản cũng không biết ở nơi nào có Kiến Thần Lực, nếu như hắn đi một mình đến những địa phương xa xôi để tìm kiếm Kiến Thần Lực, khả năng tử vong là quá cao.
Đồng dạng vẫn là nữ nhân viên cửa hàng lúc trước đến tiếp đãi Diệp Thiên.
“Võ Giả đại nhân, xin hỏi ngài cần mua gì?” Thái độ của nữ nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình.
“Ta muốn mua một bộ thi thể Kiến Thần Lực hoàn chỉnh, không biết ở Võ Các có hay không?” Diệp Thiên hỏi.
“Kiến Thần Lực?” Nữ nhân viên cửa hàng kinh ngạc.
Loại hung thú này ở Võ Các cũng chưa bao giờ bán qua, bởi vì đám Võ Giả nếu đụng phải Kiến Thần Lực chạy còn không kịp, làm sao có thể săn giết nó!
“Võ Giả đại nhân, để ta đi hỏi một chút!” Nữ nhân viên cửa hàng vội vàng nói.
Không lâu sau, nữ nhân viên cửa hàng đã trở về, lộ ra vẻ mặt áy náy nói: “Võ Giả đại nhân, thật là không có ý tứ, Võ Các chúng ta thật sự là không có Kiến Thần Lực.”
Diệp Thiên lộ ra vẻ thất vọng, nhưng loại tình huống này, hắn đã dự liệu được, đột nhiên nói: “Vậy Võ Các các ngươi có tin tức liên quan tới Kiến Thần Lực hay không, hoặc là hỗ trợ ta thu mua thi thể Kiến Thần Lực, ta nguyện ý bỏ ra giá cao!”
Đúng lúc này, một Võ Giả bên trong Võ Các đi tới, nói: “Vị khách nhân này, ta là Trần Hà, chấp sự của Võ Các, ngài muốn thu mua thi thể của Kiến Thần Lực?” Chấp sự Trần Hà hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Thiên gật gật đầu.
Trần Hà mỉm cười nói: “Ta ngược lại biết được một chút tin tức liên quan tới Kiến Thần Lực, không biết ngài có hứng thú hay không?”
Ồ, tin tức gì, chỉ cần có thể lấy được thi thể hoàn chỉnh của Kiến Thần Lực, ta đều cảm thấy rất hứng thú!” Diệp Thiên hứng thú nói.
“Căn cứ Lâm Hải chuẩn bị đả thông con đường mua bán với một căn cứ cỡ trung, khoảng cách giữa hai căn cứ là 100 cây số, mà ở giữa con đường này vừa vặn có một cái sào huyệt Kiến Thần Lực, hai căn cứ chuẩn bị xuất động một nhóm Võ Giả tiến hành thanh lý hung thú bên trong con đường 100 cây số này, mà chủ lực chính là Võ Giả của cái căn cứ cỡ trung kia, mặc dù có tính nguy hiểm, nhưng thù lao lại hết sức phong phú, nếu như ngài nguyện ý gia nhập lần hành động này mà nói, đến thời điểm đó muốn lấy được một bộ thi thể Kiến Thần Lực hoàn chỉnh chỉ là một sự tình rất đơn giản!” Trần Hà giải thích.
“Đả thông con đường mua bán!” Diệp Thiên chấn kinh.
Phải biết rằng chúa tể chân chính của cái thời đại này chính là hung thú a, nhân loại bất quá chỉ là ở bên trên địa bàn của hung thú kéo dài hơi tàn mà thôi, mà bây giờ chỉ là một cái căn cứ nhỏ cùng với một cái căn cứ cỡ trung cũng dám thanh lý hung thú, lá gan của bọn họ không khỏi quá lớn a.
Chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ dẫn xuất ra một con hung thú kinh khủng, đến thời điểm đó chẳng phải là sẽ tổn thất thảm trọng?
“Vấn đề mà ta có thể nghĩ ra, cao tầng của hai căn cứ tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, đoán chừng là do phiến khu vực này tương đối xa xôi, cũng không có hung thú cường đại gì, cho nên hai cái căn cứ này mới có can đảm như vậy!” Diệp Thiên thầm nghĩ.
Nhưng hắn liền nghĩ tới hồ Tử Vong, nơi đó thế nhưng lại có một con hung thú đỉnh cấp, nói không chừng còn không phải là chỉ có một con thôi đâu.
Nếu như hai căn cứ dám đi đến thanh lý hồ Tử Vong, tuyệt đối là sẽ tử vong thảm trọng.
“Ta nguyện ý tham gia lần kế hoạch thanh lý này!” Diệp Thiên đồng ý, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, mặc kệ kế hoạch của hai căn cứ có thể thành công hay không, chuyện này cũng không làm trở ngại kế hoạch của hắn.
Chỉ cần tham gia kế hoạch thanh lý hung thú, là hắn có thể biết được vị trí của sào huyệt Kiến Thần Lực, thậm chí là còn có thể đục nước béo cò, hoàn thành sao chép thiên phú Kiến Thần Lực, sự tình tốt như vậy, hắn cớ sao lại không làm?
“Đây là lệnh bài, ba ngày sau ngài hãy đi đến Lâm gia, đến thời điểm đó sẽ căn cứ theo thực lực mà an bài nhiệm vụ!” Trần Hà ném cho Diệp Thiên một khối lệnh bài, sau khi dặn dò vài câu, liền rời đi.
“Xem ra Võ Các cũng tham dự lần kế hoạch này, nếu không vị chấp sự này cũng sẽ không nhiệt tình như thế!” Diệp Thiên nghĩ thầm.
Hắn cũng biết rõ nhiệm vụ lần này rất gian nan, tuy nói rằng căn cứ cỡ trung là chủ lực, nhưng thực lực của căn cứ Lâm Hải lại quá yếu, có lẽ lần này sẽ chết rất nhiều Võ Giả, nhưng người chết tuyệt đối không phải là hắn.
Luận về thủ đoạn bảo mệnh, hắn thậm chí có thể sánh ngang cùng với Đại Võ Giả. Hơn nữa một khi thu được lực lượng thiên phú Kiến Thần Lực, nói không chừng hắn có thể nhảy vọt thành tồn tại có thể chống đối với Đại Võ Giả.
Chỉ một thoáng đã trôi qua ba ngày, Diệp Thiên đi tới Lâm gia.
Lâm gia là bá chủ ở căn cứ Lâm Hải, dạng gia tộc như Mạc gia không chỉ yếu hơn Lâm gia một bậc. Trước khi trở thành Võ Giả, Diệp Thiên cho rằng Lâm gia chỉ có một vị Đại Võ Giả, nhưng bây giờ hắn đã biết được nội tình của Lâm gia.
Năm vị Đại Võ Giả, trong đó một vị là Đại Võ Giả đỉnh phong, một thân lực lượng đạt đến 90 vạn cân, đủ để nhẹ nhõm miểu sát Đại Võ Giả phổ thông, có vị Đại Võ Giả này tọa trấn ở Lâm gia, những gia tộc khác căn bản không có bất luận một tâm tư phản loạn nào.
Khi Diệp Thiên đi tới địa điểm chỉ định, liền nhìn thấy có không ít Võ Giả đã tập trung tại đây, nhân số tối thiểu phải có hơn 100 người, trong đó không thiếu Tinh Anh Võ Giả, về phần Đại Võ Giả lại không nhìn thấy một người nào.
“Ồ, thấy được vài người quen!” Diệp Thiên kinh ngạc.
Vài người quen mà Diệp Thiên nhìn thấy chính là mấy vị Võ Giả của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát, thiên phú tốc độ Sơ đẳng mà hắn thu hoạch được chính là ở trên người của con chồn bạc mà tiểu đội Phong Lang Liệp Sát đã giết chết!
Nói đến, hắn còn nợ tiểu đội Phong Lang Liệp Sát một cái nhân tình. Hơn nữa thiên phú tốc độ đã trợ giúp cho hắn không ít việc, nếu như không có thiên phú tốc độ, có lẽ hắn đã sớm chết ở trong tay của Ám Ảnh Lý Tồn.
“Bên trong lần nhiệm vụ này, nếu như có thể trợ giúp được cho tiểu đội Phong Lang Liệp Sát, liền giúp bọn họ!” Diệp Thiên tự nói với mình trong lòng.
Diệp Thiên nhận ra Phong Lang, nhưng Phong Lang lại không nhận ra Diệp Thiên. Dù sao thì Diệp Thiên đã biến hoá quá nhiều so với lúc trước, đầu tiên là khí chất, trải qua một đoạn thời gian tu luyện cùng với lần lượt giết chóc, trên người hắn đã mang theo một cỗ sát khí, khiến cho khuôn mặt của hắn thoạt nhìn có một chút thành thục.
Chương 33: Kiểm tra lực lượng
Cũng chính là bởi vì vậy, hắn mặc dù mới tròn 16 tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như mười tám, mười chín tuổi, so với lúc trước thành thục hơn nhiều.
Mặt khác, lúc trước hắn chỉ cao có 1m7, mà bây giờ vóc dáng đã cao hơn nhiều, đã đạt đến 1m8, dáng người cũng cường tráng hơn.
Phong Lang bất quá cũng chỉ nhìn thoáng qua Diệp Thiên, với lại khi đó Diệp Thiên chỉ là một võ đồ mà thôi, đám người Phong Lang làm sao có thể nhớ được một võ đồ nho nhỏ, đã sớm đem Diệp Thiên ném ra đằng sau ót.
Diệp Thiên cũng không nhìn chằm chằm vào đám người Phong Lang, mà chỉ đứng yên lặng ở bên trong một góc nào đó, lẳng lặng chờ đợi người phụ trách đến.
Bất quá, đúng là cũng có mấy người muốn kết giao một chút cùng với Diệp Thiên, dù sao thì Diệp Thiên cũng quá trẻ, tuổi trẻ như thế liền trở thành Võ Giả, thiên phú tất nhiên sẽ rất cao, tương lai có hi vọng thành tựu Tinh Anh Võ Giả.
Nếu như bọn hắn biết rõ Diệp Thiên đã trở thành Tinh Anh Võ Giả, tất nhiên sẽ khiếp sợ vô cùng.
Trên thực tế, không đến cấp độ Đại Võ Giả, sẽ rất khó nhìn ra tu vi của những người khác, chỉ có ở bên trong chiến đấu hoặc là thông qua khí tức mới có thể nhìn ra được, mà Diệp Thiên lại một mực thu liễm khí tức, những người này mạnh nhất cũng bất quá chỉ là Tinh Anh Võ Giả làm sao có thể nhìn ra tu vi của Diệp Thiên?
Diệp Thiên cũng không phải là không muốn công bố ra tu vi Tinh Anh Võ Giả của mình, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, sau khi sao chép được lực lượng thiên phú Kiến Thần Lực, lại bại lộ ra cũng không muộn, vào lúc đó hắn cũng không cần phải quá cố kỵ.
Đối với những Võ Giả đến kết giao này, Diệp Thiên đều dối gạt cho qua.
“Lâm Minh tới!” Đám người hô to.
Lâm Minh? Diệp Thiên nghe được cái tên này, trong đầu liền xuất hiện tư liệu về vị Lâm Minh này.
Lâm Minh là con trai của gia chủ đương nhiệm Lâm gia, mới hơn 30 tuổi, nhưng tu vi đã là Tinh Anh Võ Giả đỉnh phong, khoảng cách so với Đại Võ Giả cũng không còn xa, hơn nữa Lâm Minh còn nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng, có tư cách tấn thăng làm Đại Võ Giả, nhưng cả một đời của hắn cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở mức độ Đại Võ Giả sơ kỳ mà thôi.
Bất quá coi như là Đại Võ Giả sơ kỳ, cũng đã đủ để hoành hành ngang dọc trong căn cứ Lâm Hải, bởi vì ngoại trừ vị Đại Võ Giả đỉnh phong ở Lâm gia kia, các Đại Võ Giả khác đều chỉ có cảnh giới Đại Võ Giả sơ kỳ.
Căn cứ theo suy đoán của Diệp Thiên, vị Đại Võ Giả đỉnh phong ở Lâm gia hẳn là nắm giữ thiên phú tu luyện Cao đẳng, đáng tiếc là không thể đột phá đến cảnh giới Tông Sư, mà vị Đại Võ Giả kia đã rất già cả, đoán chừng cả đời này cũng không có cách nào đột phá.
“Các vị hãy an tĩnh một chút!” Một Võ Giả mắt to mày rậm đứng cách đó không xa, hướng về phía tất cả mọi người hô to, hắn chính là Lâm Minh.
“Mọi người có thể đến nơi này tất nhiên đều là do nguyện ý tham gia kế hoạch thanh lý hung thú, lần kế hoạch này đối với căn cứ Lâm Hải chúng ta mà nói là một chỗ tốt không thể tưởng tượng, căn cứ Lâm Hải dù sao cũng quá nhỏ, tài nguyên có hạn, một khi đả thông được con đường mua bán này, làm giao dịch cùng với một căn cứ cỡ trung mà nói, về sau mọi người thậm chí còn có thể đến căn cứ cỡ trung mua sắm một số bảo vật mà căn cứ Lâm Hải không có, cho nên lần kế hoạch này rất trọng yếu!”
“Đương nhiên, lần kế hoạch này cũng có tính nguy hiểm nhất định, nhưng thu hoạch tuyệt đối sẽ hơn xa bất kỳ lần đi săn nào của các vị. Ta có thể cam đoan, đồ vật mà các vị thu hoạch được trong lần này sẽ thuộc về các vị, nếu như hung thu săn giết được không có cách nào mang đi, Lâm gia chúng ta sẽ vận chuyển về và sẽ gửi một nửa số đó cho các vị. Đương nhiên, những thứ này vốn là do các vị thu hoạch được, mà Lâm gia chúng ta cũng chuẩn bị lễ vật, mỗi Võ Giả đều có thể thu hoạch được 20 phần Máu hung thú trung cấp cùng với 200 vạn đồng tiền. Tinh Anh Võ Giả thì có thể thu hoạch được ba phần Máu hung thú cao cấp cùng với 1000 vạn đồng tiền.”
Lời nói của Lâm Minh đã triệt để khiến cho đám Võ Giả ở đây sôi trào. Ngoại trừ thu hoạch của bản thân, còn có thể thu hoạch được ban thưởng ngoài định mức, dạng chuyện tốt như thế này phải đi tìm ở nơi nào.
Về phần thi thể hung thú không mang đi được chỉ có thể lấy được một nửa, bọn hắn cũng hoàn toàn không có bất kỳ cái ý kiến gì, dù sao thì cũng có một số thi thể hung thú quá lớn, vào nhiều thời điểm chỉ có thể vứt đi, lãng phí đơn thuần, mà Lâm gia lại có thể cam đoan mang trở về, còn chia cho bọn hắn một nửa, đã là rất có thành ý.
Diệp Thiên nhìn đám Võ Giả hưng phấn không thôi chung quanh, âm thầm lắc lắc đầu. Những người này nghĩ rằng mọi thứ đều rất tốt, ban thưởng xác thực rất không tệ, nhưng cũng phải sống sót trở về a, nếu như chết mà nói, ngay cả một đồng tiền cũng không lấy được, mà Lâm gia cho dù tính như thế nào đều không hề thiệt thòi.
Có một nhóm cu ly miễn phí còn chưa nói, còn có thể thu hoạch được tài nguyên với giá rẻ, Lâm gia chơi chiêu này đúng là rất đẹp.
“Nơi này không sai biệt lắm có khoảng chừng 200 vị Võ Giả, tăng thêm Võ Giả của các đại gia tộc, đoán chừng lần kế hoạch này sẽ có không ít hơn 1000 vị Võ Giả xuất động!” Diệp Thiên tính toán.
Toàn bộ căn cứ Lâm Hải bất quá cũng chỉ có mấy ngàn vị Võ Giả mà thôi, thoáng một cái liền xuất động gần một nửa.
Đột nhiên, Lâm Minh gọi người lấy ra một dụng cụ kiểm tra lực lượng nhìn giống như một cây cột, cây cột này cũng là trang bị nguyên lực, dùng nắm đấm công kích vào cây cột, sẽ cho ra một con số đại biểu cho lực lượng, hiển nhiên cũng là một sản phẩm tốt do các đại căn cứ làm ra.
Từng Võ Giả đi lên kiểm tra lực lượng, sau đó phân tổ dựa theo cấp độ tu vi.
Diệp Thiên cũng đi lên kiểm tra, nhưng cũng không thể hiện ra lực lượng Tinh Anh Võ Giả, mà chỉ thể hiện ra lực lượng Võ Giả hậu kỳ.
Nhưng cho dù là như thế, cũng đưa tới oanh động to lớn, mọi người nhao nhao trầm trồ về thực lực và thiên phú của Diệp Thiên, thậm chí ngay cả Lâm Minh cũng dâng lên ý định mời chào, nhưng lại bị Diệp Thiên cự tuyệt.
Bất quá Lâm Minh cũng không quá để ý, chỉ cho rằng Diệp Thiên nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng mà thôi, mà một người nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng còn chưa được đặt vào trong mắt của Lâm gia.
Sau khi hết thảy Võ Giả kiểm tra lực lượng hoàn tất, bắt đầu phân tổ, Tinh Anh Võ Giả cùng với Tinh Anh Võ Giả ở cùng một tổ, Võ Giả cùng với Võ Giả ở cùng một tổ.
Hai tổ này cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ không giống nhau, tổ Võ Giả chỉ cần thanh lý một số hung thú cấp thấp, mà tổ Tinh Anh Võ Giả thì cần phải thanh lý hung thú trung cấp.
“Đội trưởng Phong Lang, chúng ta hãy tạo thành một đội, có được hay không?” Diệp Thiên đi tới trước mặt Phong Lang, hỏi.
Chương 34: Thảo Lang
Mười người một tổ, mà tiểu đội Phong Lang Liệp Sát chỉ có 8 người, còn thiếu hai người.
“Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự muốn tổ đội cùng với chúng ta hay sao, tiểu đội của chúng ta chỉ có một Võ Giả hậu kỳ là ta, ngươi có thiên phú cao như thế, không bằng hãy tham gia vào những tiểu đội được tạo thành bởi toàn bộ Võ Giả hậu kỳ thì tốt hơn.” Phong Lang chần chờ một chút, mở miệng nói.
“Ta cảm thấy đội trưởng Phong Lang làm người không tệ, danh tiếng cũng tốt, cho nên nguyện ý gia nhập vào tiểu đội của các ngươi, nếu như các ngươi không nguyện ý mà nói, vậy cứ coi như là ta chưa nói.” Diệp Thiên nhàn nhạt nói.
“Như vậy thì hoan nghênh tiểu huynh đệ gia nhập vào tiểu đội của chúng ta!” Phong Lang đưa tay phải ra, cười hoan nghênh nói.
Sau khi Diệp Thiên gia nhập vào tiểu đội Phong Lang, lại có một thêm một vị Võ Giả trung kỳ gia nhập vào, tiểu đội mười nguời được tạo thành.
Ước chừng sau nửa giờ, tất cả mọi người đã chia xong đội ngũ.
Phong Lang được đề cử làm đội trưởng của tiểu đội, Diệp Thiên cũng không có ý kiến.
“Nhiệm vụ của chúng ta là thanh lý hung thú trong phiến khu vực này!” Phong Lang cầm một tấm bản đồ mới được phát, chỉ vào một phiến khu vực, nói ra.
Diệp Thiên nhìn sang, cự ly của mảnh khu vực này cũng không gần căn cứ Lâm Hải, cách nơi này ước chừng 30 cây số.
“Đội trưởng, nơi này cũng hơi xa a, trước kia chúng ta cũng chưa từng đi đến địa phương nào xa như vậy!” Có đội viên nhíu mày.
“Không có biện pháp nào, phạm vi thanh lý hung thú của nhiệm vụ lần này kéo dài tới 100 cây số, nếu đã đến tham gia kế hoạch thanh lý hung thú lần này thì phải chuẩn bị đi xa!” Phong Lang nói.
Những người khác cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi chế định ra một cái kế hoạch tác chiến đơn giản, mọi người liền chuẩn bị tiến về địa điểm chỉ định. Nơi hoang dã biến hóa quá nhanh, kế hoạch cũng sẽ không ngừng được cải biến, cho nên bọn hắn cũng không thương lượng quá nhiều.
Địa điểm thực hiện nhiệm vụ lần này ở rất xa, đám người cũng không lựa chọn đi xe, mặc dù đi xe rất tốt, có thể vận chuyển được rất nhiều thứ, nhưng tính linh hoạt của xe vẫn là quá kém, hơn nữa đường ở nơi hoang dã cũng không bằng phẳng, có rất nhiều nơi không thích hợp cho xe di chuyển.
Cho nên, đi bộ mới là phương pháp tốt nhất, mọi người chuẩn bị một ít đồ đạc rồi lập tức xuất phát.
“Trước tiên hoàn thành phần nhiệm vụ này với mấy người Phong Lang, sau đó lại đi đến sào huyệt của Kiến Thần Lực đục nước béo cò!” Diệp Thiên âm thầm dự định.
Sau đó thông qua cuộc nói chuyện phiếm cùng với Phong Lang, hắn cũng biết danh tự chân chính của Phong Lang, Phong Lang có tên thật là Trương Phong, Phong Lang là danh tự của tiểu đội Liệp Sát, về sau dần dà liền biến thành xưng hào của hắn.
Phong Lang có thiên phú không cao, chỉ nắm giữ thiên phú tu luyện Sơ đẳng mà thôi, có thể tu luyện tới Võ Giả hậu kỳ cũng đã không dễ dàng, tuy nói cả một đời nhiều lắm là chỉ có thể tu luyện tới cấp độ Tinh Anh Võ Giả, nhưng muốn trở thành Tinh Anh Võ Giả lại quá khó khăn.
Diệp Thiên cảm thấy trở thành Tinh Anh Võ Giả không khó, đó là bởi vì hắn có thiên phú quá cao, chính là thiên phú tu luyện Cao đẳng, nhưng Phong Lang chỉ có thiên phú tu luyện Sơ đẳng.
Bình cảnh giữa Võ Giả cùng với Tinh Anh Võ Giả đối với hắn mà nói giống như là lạch trời, nhưng dù sao thì cũng có hi vọng đánh vỡ bình cảnh, chỉ là xác xuất thành công không tới ba thành, hơn nữa còn cần phải tiêu hao vô số tài nguyên.
Chính là bởi vì như thế, Phong Lang mới nhận nhiệm vụ lần này, kỳ vọng ở bên trong lần nhiệm vụ này có thu hoạch lớn, cũng hy vọng ở bên trong chiến đấu đánh vỡ bình cảnh. Võ Giả luôn có thể trưởng thành trong khi chiến đấu, nhiệm vụ lần này tuy nói rằng hơi nguy hiểm một chút, nhưng cũng có thể là một cơ hội.
Đối mặt với cơ hội dạng này, đối với Phong Lang luôn chiến đấu quanh năm mà nói tự nhiên không có khả năng buông tha.
“Tiểu huynh đệ Diệp Thiên, ngươi vẫn chưa tới 20 tuổi a, ngươi trẻ tuổi như thế cũng đã là Võ Giả hậu kỳ, có thiên phú rất cao, vì cái gì còn muốn tham gia nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?” Phong Lang hiếu kỳ hỏi.
“Mài luyện!” Diệp Thiên chỉ nói hai chữ đơn giản.
Trong nháy mắt, Phong Lang liền cảm thấy kính nể, phải biết rằng đám Võ Giả thiên tài của các đại gia tộc trong căn cứ Lâm Hải căn bản không dám đi ra nơi hoang dã quá nhiều, ngẫu nhiên đi ra ngoài nơi hoang dã đều là ở dưới sự bảo vệ của Tinh Anh Võ Dã, nếu so sánh với nhau, Diệp Thiên không thể nghi ngờ mới là Võ Giả chân chính.
Phong Lang tự hỏi, nếu như hắn nắm giữ thiên phú tương đối cao, có lẽ sẽ không dám tự mình tiến vào nới hoang dã, mà sẽ lựa chọn gia nhập vào một đại thế lực nào đó, ở dưới sự bồi dưỡng của đại thế lực an tâm tu luyện a.
Đoạn đường 30 km rất dài, mọi người ở hoang dã lại không dám di chuyển toàn lực, cho nên mất hơn nửa ngày thời gian mới có thể tới địa điểm mục tiêu.
“Các vị, tuy nói là chúng ta sẽ thanh lý hung thú ở phiến khu vực này, nhưng nếu như thật sự gặp được hung thú trung cấp mà nói, chúng ta vẫn sẽ thỉnh cầu trợ giúp!” Phong Lang nhắc nhở.
Thỉnh cầu trợ giúp là quyền hạn của mỗi một cái tiểu đội, mà mỗi đội trưởng tiểu đội đều có một cái máy truyền tin ở trong tay, là trang bị nguyên lực, nhưng phạm vi liên lạc cũng không xa lắm, chỉ có thể liên lạc ở trong phạm vi mười cây số.
Đám người đồng ý với thuyết pháp của Phong Lang, bọn hắn cũng biết rõ tiểu đội của mình không đối phó được với hung thú trung cấp, nếu thật sự gặp phải, khẳng định là sẽ phải thỉnh cầu tiểu đội Tinh Anh Võ Giả đến giúp đỡ.
Diệp Thiên lại âm thầm lắc đầu, hắn biết rõ Lâm gia phát máy truyền tin chỉ để tạo niềm tin mà thôi. Phạm vi thanh lý dài như vậy, không biết có bao nhiêu hung thú, số lượng Võ Giả tất nhiên là sẽ không đủ, muốn đả thông được con đường dài 100 cây số này sẽ vô cùng gian nan, không tổn thất thảm trọng là không có khả năng.
Cho nên, coi như Phong Lang có liên lạc với những tiểu đội Tinh Anh Võ Giả khác, cũng sẽ tuyệt đối không có người nào đến trợ giúp.
“Phía trước có ba con Thảo Lang, là hung thú cấp thấp, chúng ta hãy đi giết bọn chúng!” Phong Lang chỉ vào ba con hung thú ở trước mắt 300 mét, nói. (Thảo Lang: Sói cỏ)
Thảo Lang là hung thú nhỏ yếu bên trong các hung thú cấp thấp, coi như là Võ Giả vừa mới tấn thăng cũng có thể chém giết một phen cùng với một con hung thú.
Rất nhanh, ba con Thảo Lang bị đám người chém giết trong chớp mắt, mấy người Phong Lang cũng không thu thập tài liệu trên người của Thảo Lang, bởi vì trên người của chúng nó cũng không có vật gì quá đáng tiền, toàn bộ thi thể của Thảo Lang cũng chỉ bán được mấy chục vạn đồng tiền mà thôi. Thảo Lang có hình thể giống như một con nghé con, căn bản không thể dễ dàng mang theo, tự nhiên chỉ có thể từ bỏ.
Đám người tiếp tục tìm tòi tung tích hung thú, rất nhanh lại nhìn thấy được hung thú.
Săn giết hung thú! Tìm kiếm! Lại săn giết!
Chương 35: Phong Lang tuyệt vọng
Ngay từ đầu, đám người Phong Lang đã hành động vô cùng thuận lợi, số lượng hung thú gặp được cũng không nhiều, thực lực cũng không phải là quá cường đại, đều không có cách nào chống lại cùng với bọn hắn.
Thuận lợi trong thời gian dài khiến cho đám người có một chút thư giãn, nhưng Diệp Thiên lại chưa bao giờ buông lỏng.
“Mảnh sơn cốc phía trước kia là địa phương mà chúng ta thanh lý chủ yếu, mọi người hãy cẩn thận một chút, ở bên trong có lẽ sẽ có hung thú cường đại!” Phong Lang ngưng trọng nói.
Rừng cây, sơn cốc, dòng sông, đây là ba loại địa phương nguy hiểm nhất ở trong nơi hoang dã, mà những nơi bằng phẳng mới là những nơi có ít nguy hiểm nhất.
Ngay khi mọi người bước vào sơn cốc, có một con hung thú xông tới.
Đó là một con thằn lằn, thân thể dài ba mét, toàn thân đỏ bừng, trên lưng có một cây gai nhọn, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
“Đây là loại hung thú gì?” Có người nhíu mày.
Hiển nhiên, bọn hắn chưa từng gặp qua loại hung thú này, thậm chí ngay cả Phong Lang có kiến thức rất nhiều cũng không nhận ra được loại hung thú này.
Hung thú có nhiều chủng loại lắm, bọn hắn cũng chỉ có thể nhận biết một chút hung thú ở lân cận căn cứ Lâm Hải, mà những hung thú không xuất hiện ở lân cận căn cứ Lâm Hải, bọn hắn tự nhiên sẽ không nhận ra.
Chủng loại: Thằn Lằn Phun Lửa
Thiên phú huyết mạch: Sơ đẳng
Thiên phú Hoả Diễm: Thấp
Diệp Thiên sau khi nhìn thấy tình huống thiên phú của con thằn lằn này, liền trở nên ngưng trọng.
“Mọi người hãy cẩn thận một chút, đây là Thằn Lằn Phun Lửa, nắm giữ thiên phú Hoả Diễm!” Diệp Thiên vội vàng nhắc nhở.
“Cái gì, con thằn lằn này lại có thể nắm giữ thiên phú Hoả Diễm! ! !” Đám người đều biến sắc.
Thiên phú Hoả Diễm chính là một loại thiên phú đặc thù, là loại hình thiên phú công kích có thể trực tiếp gia tăng sức chiến đấu.
Đám người Phong Lang săn giết hung thú ở trong nơi hoang dã e ngại nhất chính là gặp được loại hung thú nắm giữ thiên phú đặc thù này, loại hung thú này so với những hung thú khác chỉ có giá trị cao một chút, nhưng lại đáng sợ hơn gấp mấy lần.
“Từ khí tức của nó, con hung thú này cũng chỉ là hung thú cấp thấp, đây là tin tức tốt!” Phong Lang an ủi bản thân.
Toàn người lui về phía sau, lộ ra sắc mặt khẩn trương.
“Diệp Thiên, ngươi nhận biết con hung thú này, vậy thì thiên phú Hoả Diễm của nó có trình độ như thế nào?” Phong Lang hỏi.
“Thiên phú Hoả Diễm Thấp!” Diệp Thiên đáp lời.
“Thiên phú Hoả Diễm Thấp, như vậy đòn công kích hoả diễm của nó có thể được gia tăng lên gấp 2 lần, hung thú so với Võ Giả thì ngu dốt hơn, chỉ biết công kích vào một mục tiêu, chúng ta ngược lại có thể giết nó, Võ Giả sơ kỳ lui ra phía sau, các ngươi không nên ra tay!” Phong Lang nói ra.
Mấy vị Võ Giả sơ kỳ lui ra xa xa, đúng như Phong Lang nói, thực lực của bọn hắn quá yếu, chẳng những không giúp được gì, ngược lại sẽ thêm phiền toái.
Vù! Phong Lang xuất thủ trước, dò xét một chút, Thằn Lằn Phun Lửa tấn công về phía Phong Lang, nhưng cũng không có vận dụng thiên phú phun lửa, mà dùng miệng hung hăng cắn tới.
Oanh! ! ! Đao của Phong Lang va chạm cùng với răng của Thằn Lằn Phun Lửa, trực tiếp đánh bay con Thằn Lằn Phun Lửa ra bên ngoài, một chiếc răng rơi xuống mặt đất.
Diệp Thiên đứng ở một bên quan sát, tính toán lực lượng của Thằn Lằn Phun Lửa.
“Thằn Lằn Phun Lửa nắm giữ lực lượng ước chừng 9000 cân, lực công kích hỏa diễm thì tương đương với lực lượng 18.000 cân, lực lượng cực hạn của Võ Giả là 10.000 cân, tăng thêm sự tăng cường của nguyên lực công kích có thể đạt tới 20.000 cân, đòn công kích của Phong Lang mặc dù không đạt được 20.000 ncân, nhưng có lẽ cũng sẽ không kém quá nhiều, đã đủ để đối phó với con Thằn Lằn Phun Lửa này!”
Thấy Phong Lang có thể đối phó với con Thằn Lằn Phun Lửa này, Diệp Thiên cũng không có ý định bộc phát thực lực chân thật.
“Rống!” Thằn Lằn Phun Lửa bị Phong Lang chọc giận, rốt cục cũng phát động thiên phú Hoả Diễm.
Oanh! ! ! Một khỏa hỏa cầu to lớn hình thành, lấy một tốc độ cực nhanh bắn về phía Phong Lang.
“Trảm!” Phong Lang chém ra một đao xen lẫn nguyên lực hình thành nên một đạo đao khí, phá không chém về phía khỏa hỏa cầu.
Chỉ thấy đao khí phá vỡ khỏa hỏa cầu, tiếp tục chém về phía con Thằn Lằn Phun Lửa.
Phốc một tiếng! Đao khí chém trúng Thằn Lằn Phun Lửa, lần thứ hai khiến cho con Thằn Lằn Phun Lửa bị thương.
Vào lúc này, Diệp Thiên cùng với những Võ Giả trung kỳ cũng xuất thủ, phát động công kích đối với Thằn Lằn Phun Lửa. Chỉ chốc lát sau, Thằn Lằn Phun Lửa liền chết ở dưới sự liên thủ của mọi người.
“Ha ha, hung thú nắm giữ thiên phú đặc thù cũng không gì đặc biệt nhỉ?” Một vị Võ Giả sau khi chém giết Thằn Lằn Phun Lửa, không nhịn được kích động nói.
“Mọi người không nên chủ quan, có lẽ bên trong sơn cốc không chỉ có một con Thằn Lằn Phun Lửa!” Diệp Thiên khuyên bảo.
Phong Lang nghe Diệp Thiên nói, sắc mặt càng trở nên nặng nề, liền quên mất sự hưng phấn khi săn giết được Thằn Lằn Phun Lửa.
“Diệp Thiên nói không sai, chúng ta mới vừa vào trong sơn cốc liền gặp phải một con Thằn Lằn Phun Lửa, nói không chừng ở bên trong còn có Thằn Lằn Phun Lửa, thậm chí là không chỉ có một con. Lâm gia đáng chết, còn chưa dò xét tình huống ở đây liền phân phối nhiệm vụ cho chúng ta, lại có thể bắt chúng ta thanh lý một địa phương có hung thú đặc thù!” Phong Lang phẫn hận nói.
Nhưng hắn biết rõ Lâm gia sẽ không để ý đến bọn hắn, bọn hắn có oán giận cũng vô dụng. Đã đi đến nơi này, sẽ không có khả năng rút lui.
“Mọi người chú ý tình huống bốn phía!” Phong Lang sau khi căn dặn, lại tiếp tục đi tới.
Rất nhanh, bọn hắn lại gặp một con Thằn Lằn Phun Lửa, trải qua một phen chiến đấu, liền giết chết nó.
Sau đó không lâu, lại có hai con Thằn Lằn Phun Lửa xuất hiện. Lần này, đám người Phong Lang rơi vào khổ chiến, giết chết hai con Thằn Lằn Phun Lửa với cái giá bị thương nhẹ. Mà lúc này, bọn hắn chỉ mới ở ngoại vi sơn cốc.
“Có thể khẳng định, tòa sơn cốc này là sào huyệt của Thằn Lằn Phun Lửa, bên trong khẳng định có một lượng lớn Thằn Lằn Phun Lửa, nếu tiếp tục đi tới, chúng ta sẽ chết không ít người!” Phong Lang mỏi mệt nói.
Trải qua từng lần chiến đấu, nguyên lực của hắn tiêu hao nghiêm trọng, thể lực cũng tiêu hao nghiêm trọng, sức chiến đấu đã hạ thấp không ít, muốn tiếp tục đơn độc chém giết một con Thằn Lằn Phun Lửa là chuyện không thể nào. Ở dưới cái trạng thái này tiếp tục đi tới không thể nghi ngờ là tự tìm cái chết.
“Trước tiên trở về, khôi phục một phen lại nói!” Phong Lang đề nghị.
Những người khác làm gì có ý kiến, bọn hắn cũng sợ, thế là đoàn người quay người đi ra ngoài sơn cốc, nhưng mà vào thời điểm bọn hắn sắp rời đi, lại phát hiện ra cửa vào ở sơn cốc đã bị tầm mười con Thằn Lằn Phun Lửa cản lại.
“Hỏng bét!” Phong Lang tuyệt vọng.
Lấy thực lực tiểu đội hiện tại của bọn hắn, đối phó với một con Thằn Lằn Phun Lửa cũng đã rất miễn cưỡng, nếu như đối mặt với mười con Thằn Lằn Phun Lửa, toàn quân tất nhiên sẽ bị diệt.
Chương 36: Giữ bí mật
“Cầu cứu!” Phong Lang lấy máy truyền tin ra, vừa lùi lại, vừa phát đi tin tức cầu cứu. Nhưng mà, tin tức cầu cứu đã được phát đi không ít, nhưng không có một lời đáp lại nào.
“Đáng chết, ở bên trong phạm vi 10 cây số khẳng định là có tiểu đội do Tinh Anh Võ Giả dẫn đầu, nhưng những tên gia hỏa này lại không để ý đến lời cầu cứu của chúng ta!” Phong Lang giận dữ nói.
“Đội trưởng Phong Lang, không cần cầu cứu nữa, căn bản là sẽ không có người nào đến trợ giúp chúng ta!” Diệp Thiên nói ra.
“Aiiii, ta cũng biết rõ, nhưng vẫn ôm lấy một tia may mắn, xem ra là ta đã đánh giá cao nhân tính của bọn hắn!” Phong Lang bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, mười con Thằn Lằn Phun Lửa đã xông tới. Luận tốc độ mà nói, Thằn Lằn Phun Lửa bất quá chỉ tương đương với Võ Giả trung kỳ mà thôi, Võ Giả hậu kỳ như Phong Lang nếu như chạy trốn toàn lực mà nói, sẽ có hi vọng chạy thoát, nhưng nếu như hắn chạy, những người khác ngay cả một chút sống hi vọng cũng không có.
Nơi này có không ít người đều là thủ hạ hắn mang theo vài chục năm, có tình cảm vô cùng thâm hậu, hắn không có cách nào mặc kệ bọn hắn.
“Nếu như có tiểu Nguyệt ở nơi này mà nói, có tiễn thuật của tiểu Nguyệt, có lẽ sẽ có thể kiềm chế được mấy con Thằn Lằn Phun Lửa này, chúng ta sẽ có nhiều thêm một chút hi vọng sống!” Trong lòng của Phong Lang sinh ra cái ý nghĩ này.
Nhưng rất nhanh, hắn liền dập tắt cái ý nghĩ này, tiểu Nguyệt vô cùng trẻ tuổi, mặc dù chỉ là Võ Giả sơ kỳ, nhưng tiễn thuật lại hết sức giỏi, lại là đệ tử của đại gia tộc, có tiền đồ rất tốt, đại gia tộc kia tuyệt đối không có khả năng để cho tiểu Nguyệt đến tham gia loại nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm này.
Mà hắn cũng không hy vọng tiểu Nguyệt gặp phải nguy hiểm, bằng không hắn cũng rất lo lắng. Chính là bởi vì như thế, hắn mới không cho tiểu Nguyệt tham gia lần nhiệm vụ này.
Mà vào giờ khắc này tiểu Nguyệt đoán chừng đang bị gia tộc của nàng không cho ra khỏi cửa a!
Mắt thấy Thằn Lằn Phun Lửa càng ngày đến càng gần, trong lòng của Phong Lang làm ra quyết định: “Ta sẽ ngăn cản những con Thằn Lằn Phun Lửa này, các ngươi hãy mau trốn đi!”
Một cỗ kiên quyết từ trên người của Phong Lang bộc phát ra, trong nháy mắt lây nhiễm đến đám người.
“Đội trưởng, chúng ta sẽ liều mạng cùng một chỗ!” Một vị Võ Giả đứng ra, nói.
“Đúng rồi, liều mạng cùng một chỗ!” Những người khác cũng không sợ.
Nhưng mà, vị Võ Giả gia nhập cuối cùng kia, cũng không phải là Võ Giả của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát, căn bản không có tín niệm đồng sinh cộng tử, hắn chuẩn bị chạy trốn.
“Các vị hãy liều mạng cùng với những con Thằn Lằn Phun Lửa này đi, ta xin lỗi!” Nói xong, hắn liền hướng về phía bên trong sơn cốc bỏ chạy, đi tìm một chỗ trốn trước lại nói.
“Đồ vô sỉ!” Có người mắng chửi.
Phong Lang không để ý đến tên Võ Giả kia, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên nói: “Diệp Thiên huynh đệ, ngươi có thiên phú rất cao, chết ở nơi này rất là đáng tiếc, ngươi cũng nên trốn đi!”
Diệp Thiên mỉm cười, nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không chết, bất quá là chỉ là một vài con Thằn Lằn Phun Lửa mà thôi!”
Nói xong, trên người của Diệp Thiên tản mát ra khí tức thuộc về Tinh Anh Võ Giả.
“Tinh Anh Võ Giả!” Phong Lang chấn kinh nhìn Diệp Thiên, đơn giản là không dám tin.
Tinh Anh Võ Giả chính là mục tiêu cả một đời của hắn a! Nhưng hắn lại biết rõ muốn trở thành Tinh Anh Võ Giả sẽ khó khăn dường nào, chỉ nắm giữ thiên phú tu luyện Sơ đẳng mà muốn trở thành Tinh Anh Võ Giả thật sự là quá khó khăn!
Thậm chí ngay cả thiên tài nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng có đầy đủ tài nguyên, tối thiểu nhất cũng phải tới hai mươi mấy tuổi mới có hi vọng trở thành Tinh Anh Võ Giả. Còn Diệp Thiên thì mới bao nhiêu tuổi a, thế nhưng đã là Tinh Anh Võ Giả.
“Thiên phú tu luyện Cao đẳng!” Bên trong đầu óc của Phong Lang sinh ra một cái ý niệm như thế.
Đây chính là một loại thiên phú có cấp độ như lão tổ Lâm gia a, trong tương lai tất nhiên sẽ trở thành Đại Võ Giả, còn có một tia hi vọng trở thành cảnh giới phía trên Đại Võ Giả, kém nhất cũng có thể trở thành Đại Võ Giả đỉnh phong, trở thành người mạnh nhất trong căn cứ Lâm Hải.
Thiên tài như vậy dĩ nhiên lại xuất hiện ở trong tiểu đội của bọn hắn, có thể kết giao cùng với thiên tài như vậy là vinh hạnh của bọn hắn a!
Diệp Thiên động, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Phong Lang cũng không có cách nào nắm bắt. Chỉ thấy sau một lát thời gian, toàn bộ mười con Thằn Lằn Phun Lửa đều chết ở dưới đao của Diệp Thiên, toàn bộ đều bị miểu sát.
“Diệp Thiên đại nhân!” Phong Lang cung kính nói.
“Diệp Thiên đại nhân!” Những người khác cũng nhao nhao khom lưng nói.
Tinh Anh Võ Giả mạnh mẽ hơn xa Võ Giả, không chỉ là lực lượng, mà phản ứng, tốc độ cùng với tổng lượng nguyên lực cũng muốn cường đại hơn rất nhiều.
Coi như Tinh Anh Võ Giả có lực lượng thân thể 10.001 cân cũng cường đại hơn rất nhiều so với Võ Giả có lực lượng 9.999 cân, cả hai căn bản không phải là cùng một cái cấp độ.
Trong dĩ vãng, bọn hắn chỉ cho rằng Diệp Thiên là Võ Giả, còn có thể xưng huynh gọi đệ cùng với Diệp Thiên, nhưng bây giờ sau khi biết rõ Diệp Thiên là Tinh Anh Võ Giả, tự nhiên sẽ câu thúc hơn rất nhiều, không dám loạn xưng huynh gọi đệ.
“Mọi người không cần phải câu thúc như thế, vẫn nên gọi ta là Diệp Thiên a, bất quá tin tức ta là Tinh Anh Võ Giả, hi vọng các vị tạm thời giữ bí mật một chút!” Diệp Thiên nói ra.
“Vậy ta liền cả gan gọi tên của ngài!” Phong Lang cười nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đem tin tức ngài là Tinh Anh Võ Giả nói ra ngoài!”
Hắn rất rõ ràng Diệp Thiên tại sao phải ẩn giấu tu vi, đoán chừng là vì kiêng kị mấy đại gia tộc trong căn cứ Lâm Hải. Có lẽ khi Diệp Thiên bại lộ thiên phú, những đại gia tộc sẽ lôi kéo cùng với kết giao, nhưng những đại gia tộc này bởi vì ghen ghét mà hạ sát thủ cũng khó nói, coi như chỉ có một khả năng nhỏ nhoi, cũng phải ngăn chặn.
Một khi Diệp Thiên trưởng thành, những đại gia tộc kia bất quá cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Đúng vào lúc này, ở nơi xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
“Là Trương Bản!” Phong Lang nhíu mày.
Trương Bản là tên Võ Giả vừa mới đào tẩu kia, hiển nhiên đã gặp phải một con Thằn Lằn Phun Lửa khác.
Phong Lang có ý muốn cứu viện, dù sao cũng cùng một tổ, lại đều là Võ Giả.
Nhưng Diệp Thiên lại ngăn cản Phong Lang, nói: “Phong Lang, không nên cứu người này, các ngươi sẽ không tiết lộ ra bí mật của ta, nhưng người này lại không nhất định.”
Thần sắc của Phong Lang trở nên trì trệ, lại nhìn thần sắc của những người khác, liền giữ vững trầm mặc, hiển nhiên đã bỏ đi dự định cứu vớt Trương Bản.
Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh liền biến mất, đại biểu cho Trương Bản đã tử vong.
“Phong Lang, chúng ta hãy tiếp tục đi tới a, tranh thủ thanh lý sạch sẽ đám hung thú ở trong này!” Diệp Thiên đề nghị.
Phong Lang gật gật đầu, nếu như không có Diệp Thiên mà nói, hắn tự nhiên sẽ không dám thanh lý hung thú ở tòa sơn cốc này, nhưng có Diệp Thiên ở đây thì lại không giống, có một vị Tinh Anh Võ Giả đã đủ để đối phó với một nhóm Thằn Lằn Phun Lửa.
Chương 37: Thiên phú Hoả Diễm
Mọi người tiến tới phía trước, rất nhanh liền phát hiện ra thi thể của Trương Bản, cùng với mấy con Thằn Lằn Phun Lửa đang gặm nhấm thi thể.
Diệp Thiên tiện tay chém giết mấy con Thằn Lằn Phun Lửa này, tiếp tục đi tới.
Trên đường đi, phàm là xuất hiện hai con Thằn Lằn Phun Lửa trở lên, toàn bộ đều là do Diệp Thiên xuất thủ chém giết, chỉ có ở dưới tình huống xuất hiện một con Thằn Lằn Phun Lửa, Diệp Thiên mới để cho đám người Phong Lang luyện tay một chút.
Cứ như vậy, Diệp Thiên mang theo đám người Phong Lang đi sâu vào bên trong sơn cốc. Ở bên trong nơi này, Diệp Thiên phát hiện ra một lượng lớn Thằn Lằn Phun Lửa.
Đứng ở phía trên một tảng đá lớn, Diệp Thiên nhìn về nơi xa, thấy được không ít hơn 30 con Thằn Lằn Phun Lửa, mà 30 con Thằn Lằn Phun Lửa này đang vây quanh một con Thằn Lằn Phun Lửa to lớn hơn.
“Đó là…” Thần sắc của Diệp Thiên trở nên ngưng trọng.
Khoảng cách nơi hắn đứng quá xa, mặc dù không có cách nào thấy rõ ràng tình huống thiên phú của con Thằn Lằn Phun Lửa to lớn kia, nhưng từ hình thể to lớn của nó, thực lực của nó khẳng định không phải là hung thú cấp thấp.
“Hẳn là hung thú trung cấp!” Diệp Thiên suy đoán.
Nếu như là hung thú trung cấp phổ thông, hắn hoàn toàn không quan tâm, nhưng loại hình hung thú trung cấp nắm giữ thiên phú công kích, như vậy tuyệt đối là bá chủ bên trong hung thú trung cấp.
“Có một chút phiền phức, nơi này có tới 30 con Thằn Lằn Phun Lửa, còn có một con Thằn Lằn Phun Lửa nghi ngờ là hung thú trung cấp!” Diệp Thiên đem tình huống vừa mới thấy nói cho đám người Phong Lang.
“Cái gì! ! !” Phong Lang khiếp sợ.
Thằn Lằn Phun Lửa có cấp bậc hung thú trung cấp, vậy khẳng định là sẽ vô cùng cường đại, Tinh Anh Võ Giả phổ thông tuyệt đối không phải là đối thủ.
“Diệp Thiên, chúng ta nên rời đi thôi, cùng lắm thì từ bỏ nhiệm vụ!” Phong Lang cắn răng nói.
Đã đi đến bước này, nói từ bỏ là tuyệt đối không cam tâm, nhưng hắn cũng biết rõ sự đáng sợ của Thằn Lằn Phun Lửa có cấp bậc hung thú trung cấp, hắn không cho rằng Diệp Thiên sẽ là đối thủ của con Thằn Lằn Phun Lửa này.
Cho dù Diệp Thiên có thiên phú cao hơn nữa, bất quá cũng chỉ là Tinh Anh Võ Giả mới tấn thăng mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của hung thú trung cấp nắm giữ thiên phú Hoả Diễm?
“Phong Lang, ta cũng không có yếu như vậy, Thằn Lằn Phun Lửa có thiên phú đặc thù —— thiên phú Hoả Diễm, ta đồng dạng cũng có thiên phú đặc thù!” Diệp Thiên tiết lộ một chút tin tức.
“Ngài…cũng có thiên phú đặc thù?” Phong Lang kinh hãi hỏi.
Võ Giả nắm giữ thiên phú đặc thù cùng với Võ Giả không có thiên phú đặc thù, sẽ có địa vị hoàn toàn không giống, một vị Tinh Anh Võ Giả nắm giữ thiên phú đặc thù, coi như là Đại Võ Giả cũng vô cùng coi trọng, không dám tùy tiện đắc tội.
“Không sai, ta nắm giữ thiên phú tốc độ Sơ đẳng, có thể gia tăng tốc độ lên gấp 3 lần, hơn nữa đao pháp của ta cũng không tệ, muốn chém giết con hung thú trung cấp này cũng không thành vấn đề, ta chuẩn bị tiến hành chiến đấu, các ngươi không nên tới gần!” Diệp Thiên căn dặn.
Hắn có thể nắm chắc chém giết con hung thú trung cấp này, nhưng lại không nắm chắc là có thể bảo vệ được đám người Phong Lang.
Vạn nhất đám người Phong Lang không nghe khuyên bảo mà nói, vậy thì rất phiền toái.
“Diệp Thiên, chúng ta sẽ lui về phía sau, ngài cũng nên cẩn thận một chút, nếu thấy không ổn thì hãy rút đi!” Phong Lang nói ra.
“Ta tự có chừng mực!” Diệp Thiên gật đầu.
Đợi đám người Phong Lang ly khai ra phía xa, Diệp Thiên bắt đầu hành động.
“Thiên phú tốc độ!” Diệp Thiên mở ra thiên phú tốc độ, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi xông về nhóm Thằn Lằn Phun Lửa.
Mà vào lúc này, thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa đang ngủ cũng tỉnh dậy trong sự gầm rú của thủ hạ, dùng đôi con ngươi to lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên. Nó muốn giết chết con côn trùng quấy rầy giấc ngủ của mình này! Không sai, ở trong mắt của nó, Diệp Thiên chỉ là một con côn trùng!
“Rống! ! !”
Thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa rống to một tiếng, đám thủ hạ của nó nhao nhao xông về phía Diệp Thiên.
Nhưng mà, thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa đã coi thường Diệp Thiên. Diệp Thiên chính là Tinh Anh Võ Giả, sau khi khởi động thiên phú tốc độ, có tốc độ đủ để so sánh với Tinh Anh Võ Giả đỉnh phong, càng trọng yếu hơn là, đao pháp của Diệp Thiên rất mạnh.
“Ảnh Sát!” Đao kỹ cấp Thanh Đồng hóa thành một đạo đao quang trong nháy mắt chém rơi đầu của hai con Thằn Lằn Phun Lửa.
Phốc phốc phốc! ! ! ! Theo từng đạo đao quang loé lên, từng con Thằn Lằn Phun Lửa vẫn lạc ngay tại chỗ.
Mà những con Thằn Lằn Phun Lửa có cấp độ hung thú cấp thấp thì ngay cả quần áo của Diệp Thiên đều không có cách nào chạm đến, chỉ có thể tiêu hao một ít lực lượng của Diệp Thiên mà thôi.
Nếu Thằn Lằn Phun Lửa có số lượng đủ nhiều, Diệp Thiên xác thực sẽ rất phiền phức, nhưng chỉ có 30 con Thằn Lằn Phun Lửa, còn không được đặt vào trong mắt của hắn.
Nhìn thấy đám thủ hạ của mình lần lượt chết đi, thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa tức giận. Nó rốt cục cũng không nhịn được tiến hành xuất thủ, nếu không nó sẽ trở thành một tư lệnh không lính.
Vào thời điểm thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa đứng lên phóng tới Diệp Thiên, Diệp Thiên mới nhìn thấy rõ ràng hình thể của nó.
Thân thể của nó dài 8 mét, mỗi cây gai ngược trên lưng đều dài 1 mét, toát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo. Từ khí tức mà nói, thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa chính là hung thú trung cấp hàng thật giá thật.
Hơn nữa vào thời điểm thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa lao vào phạm vi mười mét, Diệp Thiên đã tiến hành dò xét tình huống thiên phú của nó.
Chủng loại: Thằn Lằn Phun Lửa
Thiên phú huyết mạch: Trung đẳng
Thiên phú Hoả Diễm: Sơ đẳng
“Thiên phú Hoả Diễm Sơ đẳng!” Diệp Thiên kinh ngạc.
Thiên phú Hoả Diễm Thấp chỉ có thể tăng cường công kích lên gấp 2 lần, mà thiên phú Hoả Diễm Sơ đẳng lại có thể tăng cường công kích lên gấp 3 lần.
Lực lượng của hung thú đồng cấp còn muốn cường đại hơn Võ Giả, nếu không phải Võ Giả có nguyên lực tăng cường mà nói, căn bản đánh không lại hung thú đồng cấp.
Hơn nữa hung thú cũng có thể kích phát thiên phú huyết mạch, tạm thời gia tăng sức chiến đấu, một khi để cho hung thú có thời gian kích phát thiên phú huyết mạch mà nói, sẽ vượt qua Võ Giả một bậc.
Mà bản thân của thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa là hung thú trung cấp, lại có thiên phú Hoả Diễm Sơ đẳng, từ lực công kích mà nói đã vượt qua Diệp Thiên.
“Chỉ có thể mài chết nó!” Diệp Thiên hạ quyết định.
Thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa có trí khôn nhất định, vừa lao lên liền sử dụng thiên phú Hoả Diễm, tạo thành một khỏa hỏa cầu to lớn, gào thét mà đến.
Oanh một tiếng! Khỏa hỏa cầu to lớn nổ tung, hóa thành vô số sóng xung kích hỏa diễm!
Ở dưới dạng công kích này, Diệp Thiên tự nhiên không thể tránh khỏi được, nhưng hắn vẫn không để ý đến, thậm chí ngay cả nguyên lực hộ thể cũng không triển khai.
Chương 38: Thu hoạch lớn
Tinh Anh Võ Giả có nguyên lực vô cùng cường đại, có thể dùng nguyên lực để hộ thể, nhưng Diệp Thiên lại cảm thấy không cần thiết, dù sao thì nguyên lực hộ thể của hắn căn bản cũng không ngăn cản được đòn công kích này, còn không bằng tiết kiệm một chút nguyên lực.
Thế là, hắn mạnh mẽ vọt tới trước mặt thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa.
“Ảnh Sát!” Ảnh Sát đại thành đỉnh phong hóa thành một đạo đao quang sáng chói trong nháy mắt chém về phía cổ họng của thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa.
Tốc độ gấp 3 lần tăng thêm đao kỹ cấp Thanh Đồng khiến cho một đao này trở nên vô cùng đáng sợ, nếu là Tinh Anh Võ Giả bình thường đã sớm chết ở phía dưới một đao này, nhưng phòng ngự của Thằn Lằn Phun Lửa lại muốn cường đại hơn rất nhiều so với Tinh Anh Võ Giả, nó dùng cái đầu mạnh mẽ va chạm cùng với đao của Diệp Thiên.
Cảng một tiếng! Thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa lui về phía sau vài mét, trên trán có một vết đao rất sâu, một lượng lớn máu tươi chảy ra.
“Lực lượng 5 vạn cân!” Diệp Thiên lập tức phán đoán ra lực lượng của nó.
Thằn Lằn Phun Lửa có lực lượng là 5 vạn cân, như vậy lực công kích hỏa diễm sẽ tương đương với 15 vạn cân.
Mà lực lượng bản thân của Diệp Thiên bất quá chỉ là 3 vạn cân, tăng thêm sự tăng cường của nguyên lực, lực lượng phát ra cũng chỉ là 6 vạn cân, lại tăng thêm môn đao kỹ cấp Thanh Đồng Ảnh Sát này, chỉ mới tương đương với công kích 12 vạn cân. Cho nên lực công kích của Diệp Thiên vẫn kém hơn không ít so với Thằn Lằn Phun Lửa.
Hắn nhìn qua thân thể của mình, cả người đều bị hoả diễm thiêu đốt, nhìn qua vô cùng thê thảm, nếu không phải hắn có thiên phú khép lại đỉnh cấp, tất nhiên sẽ chết chắc.
Trong nháy mắt, vết thương của Diệp Thiên liền khép lại, thương thế khỏi hẳn.
Thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa thì trái lại, thương thế của nó lại không có cách nào khép lại, trạng thái của bản thân đang trở nên không ngừng xấu đi.
Ỷ vào thiên phú khép lại đỉnh cấp, Diệp Thiên có thể thoải mái công kích thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa. Dần dần, thương thế của thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa càng ngày càng nặng, mà Diệp Thiên lại hồn nhiên vô sự.
3 phút trôi qua, thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa rốt cục cũng bất đắc dĩ ngã trên mặt đất, sinh cơ tan biến, chết trong tay của Diệp Thiên.
Trên thực tế, coi như không có thiên phú khép lại đỉnh cấp, Diệp Thiên cũng sẽ có hi vọng thắng. Hắn dù sao cũng có thiên phú tốc độ Sơ đẳng, hoàn toàn có thể lợi dụng tốc độ để tránh né công kích của thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa, lại thỉnh thoảng đánh lén Thằn Lằn Phun Lửa, hoặc là lợi dụng thiên phú Ám Ảnh trong ban đêm đánh lén thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa, đánh ra một kích trí mạng.
Nhưng Diệp Thiên cũng không lựa chọn làm như vậy, mà là trực tiếp cứng đối cứng. Dù sao thì giết loại hung thú này càng nhanh càng tốt, hắn cũng không muốn làm chậm trễ thời gian.
Sau đó, Diệp Thiên lại dọn dẹp đám Thằn Lằn Phun Lửa còn lại, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn về phía thi thể của thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa.
Máu hung thú trung cấp có giá trị không nhỏ, đặc biệt là loại hung thú trung cấp Thằn Lằn Phun Lửa nắm giữ thiên phú Hoả Diễm này lại càng thêm trân quý, ở bên trong máu tươi của nó ẩn chứa lực lượng hỏa diễm, đối với việc rèn luyện thể chất càng có hiệu quả hơn. Cho nên, Diệp Thiên cũng không lãng phí máu tươi của nó, dùng bình chứa thu lại.
Thằn Lằn Phun Lửa rất to lớn, máu trong người tự nhiên cũng không ít, Diệp Thiên góp nhặt hết thảy được khoảng chừng 50 phần Máu hung thú trung cấp.
Chỉ bằng vào 50 phần Máu hung thú trung cấp này, đã có giá trị đạt tới 1000 vạn, cũng coi như là một lần thu hoạch lớn.
Sau khi giết sạch Thằn Lằn Phun Lửa, Diệp Thiên bảo đám người Phong Lang đi tới. Vào lúc bọn hắn nhìn thấy thi thể đầy đất, cùng với thi thể của thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa, liền lập tức sợ ngây người.
“Diệp Thiên, ngài lại thật sự có thể giết chết con hung thú trung cấp này?” Phong Lang khiếp sợ.
Hắn quan sát Diệp Thiên tỉ mỉ một chút, ngoại trừ phát hiện ra quần áo trên người Diệp Thiên rách bươm, thì cũng không bị thương. Trong lòng của hắn liền suy đoán ra Diệp Thiên khẳng định còn có át chủ bài mà hắn không biết, nhưng hắn cũng không phải là người ưa thích truy hỏi căn nguyên, huống hồ là loại vấn đề bí mật này, nếu hỏi thì sẽ biến thành địch nhân, hắn tự nhiên sẽ không hỏi.
Thịt và bộ da của hung thú trung cấp, Diệp Thiên cũng không để vào mắt, nhưng đối với đám người Phong Lang thì lại rất trân quý, sau khi được Diệp Thiên cho phép, bọn hắn liền phân thây thi thể của thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa.
Trải qua một ngày nữa, Diệp Thiên cùng với đám người Phong Lang rốt cuộc cũng dọn sạch hung thú ở trong cái sơn cốc này, sau khi bảo đảm không còn một con hung thú nào, Diệp Thiên liền ly khai.
Sau khi Phong Lang hỏi ra nguyên nhân Diệp Thiên muốn ly khai, liền sợ ngây người.
“Cái gì, ngài muốn đi đến sào huyệt của Kiến Thần Lực?”
Phong Lang tự nhiên biết rõ sự đáng sợ của Kiến Thần Lực, hơn nữa lần này còn phải thanh lý cả một cái sào huyệt của Kiến Thần Lực, bên trong có một lượng lớn Kiến Thần Lực.
Kiến Thần Lực mặc dù chỉ là hung thú cấp thấp, nhưng một con Kiến Thần Lực lại cường đại hơn xa so với Thằn Lằn Phun Lửa, thậm chí là ngay cả một vị Tinh Anh Võ Giả phổ thông cũng không có cách nào đối phó với một con Kiến Thần Lực, loại hung thú cấp thấp này quá nghịch thiên.
Nếu như có một bảng xếp hạng cho hung thú cấp thấp mà nói, Kiến Thần Lực tuyệt đối có thể được xếp ở trong Top 10.
Một con Kiến Thần Lực đơn độc mà nói, cũng không tính là quá đáng sợ, mấu chốt là số lượng của Kiến Thần Lực có nhiều lắm, phô thiên cái địa đi qua, Đại Võ Giả cũng phải co giò mà chạy!
“Phong Lang, ta có dự định của ta, hơn nữa ta cũng có thủ đoạn bảo mệnh, không có việc gì!” Diệp Thiên quyết ý nói.
Phong Lang cũng biết rõ bản thân không có biện pháp khuyên bảo Diệp Thiên, chỉ có thể mặc cho Diệp Thiên rời đi.
~~~~~
Diệp Thiên cầm bản đồ trên tay, thỉnh thoảng nhìn một chút, một mực dựa theo lộ tuyến tiến về sào huyệt của Kiến Thần Lực.
Trên đường đi, hắn coi như đụng phải hung thú cũng sẽ không săn giết, mà tránh sang một bên. Nơi này cũng không phải là phụ cận căn cứ Lâm Hải, mà là một địa phương cách căn cứ Lâm Hải khá xa, mặc dù hung thú cao cấp có số lượng rất ít, nhưng Diệp Thiên cũng đã gặp được không ít hơn 10 con hung thú cao cấp.
Hắn không thể đánh lại bất luận một con hung thú cao cấp nào, thậm chí là ngay cả một số con hung thú trung cấp tương đối cường đại, hắn gặp phải cũng chỉ có thể chạy. Bởi vì ở cái dạng địa phương này, hắn không dám hành động tuỳ tiện, nhất định phải thật cẩn thận.
Đương nhiên, hắn thỉnh thoảng cũng đụng phải một số Võ Giả đang săn giết hung thú, nhưng cũng không đi tới hỗ trợ, coi như đối phương tổn thất thảm trọng, hắn cũng thờ ơ.
Những người kia cũng không có quan hệ cùng với hắn, hơn nữa coi như hắn có hỗ trợ, cũng không nhất định thu hoạch được sự khen ngợi, ngược lại còn gây nên sự phiền phức.
Chương 39: Thanh lão
Huống hồ, mục đích hiện tại duy nhất của hắn chính là thiên phú của Kiến Thần Lực, những cái khác đều không trọng yếu.
Cứ như vậy, Diệp Thiên cẩn thận di chuyển, dựa vào thiên phú Ám Ảnh, nhiều lần tránh né nguy hiểm, rốt cục cũng chạy tới sào huyệt của Kiến Thần Lực.
“Võ Giả thật là nhiều!” Diệp Thiên sau khi đi đến nơi này, liền cảm thấy kinh ngạc.
Ở dưới một cái sườn núi, có ước chừng trên một trăm vị Võ Giả tập trung, hơn nữa từ khí thế mà nói, người yếu nhất đều có thực lực Tinh Anh Võ Giả, có lẽ ở trong đó còn có không ít Đại Võ Giả.
“Đó là người Mạc gia!” Diệp Thiên khóa ánh mắt vào một người trong đó.
Mạc Ân Mạc gia! Diệp Thiên sở dĩ nhận biết Mạc Ân, là bởi vì hắn đã giết Mạc Thiếu Bắc con trai của Mạc Ân, cho nên đã điều tra một chút đối với Mạc gia, để tránh bởi vì không hiểu rõ Mạc gia mà dẫn đến thiệt thòi.
Thực lực của Mạc Ân bất quá chỉ là Tinh Anh Võ Giả trung kỳ, đối với Diệp Thiên bây giờ mà nói thì không tính là cái gì, nhưng luận thực lực thì Mạc Ân ngay cả ở trong Top 10 Mạc gia cũng không được xếp vào.
Lúc này, Mạc Ân cùng với một nhóm Tinh Anh Võ Giả Mạc gia đang cung kính đứng ở sau lưng một ông lão.
“Ông lão kia hẳn là Mạc Trường Thanh Đại Võ Giả của Mạc gia a!” Diệp Thiên nghĩ thầm, đột nhiên, hắn thu hồi ánh mắt, không dám nhìn về Mạc Trường Thanh nữa, để tránh gây nên chú ý của Mạc Trường Thanh.
“Người nào!” Một tiếng quát lạnh truyền đến.
“Hỏng bét, bị phát hiện!” Diệp Thiên khẽ giật mình.
Hắn ở cách khá xa, mặc dù không sử dụng thiên phú Ám Ảnh, nhưng cũng đã cẩn thận từng li từng tí, tăng thêm cây cối che chắn xung quanh, có lẽ sẽ không dễ dàng bị phát hiện mới đúng, nhưng hắn biết rõ bản thân xác thực đã bị phát hiện.
Bất quá, phát hiện ra hắn cũng không phải là Mạc Trường Thanh, mà là một ông lão, nhìn qua mười phần lạ lẫm, ăn mặc cũng có một chút khác biệt so với người của căn cứ Lâm Hải, trên người mặc áo giáp.
Hiển nhiên, người kia hẳn là Đại Võ Giả của căn cứ cỡ trung hợp tác thanh lý hung thú cùng với căn cứ Lâm Hải.
Xoạt! ! ! Mấy vị Tinh Anh Võ Giả ở dưới sự phân phó của vị Đại Võ Giả kia, lắc mình mấy cái, nhanh chóng đi tới chỗ của Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng không trốn tránh, nếu như chạy trốn, chẳng phải là chột dạ? Huống hồ, hắn cũng không chủ ý gì xấu, trong lòng không thẹn, tự nhiên không cần phải chạy trốn.
“Ta là Võ Giả của căn cứ Lâm Hải!” Diệp Thiên chủ động đi ra.
Mấy vị Tinh Anh Võ Giả nhìn thấy Diệp Thiên là một gã Võ Giả, lại nghe nói Diệp Thiên là Võ Giả của căn cứ Lâm Hải, nhờ vậy mới không động thủ.
“Tiểu tử kia là Võ Giả của nhà ai?” Ông lão nhíu mày hỏi.
“Không quen biết, không phải là Lâm gia chúng ta!”
“Ta cũng không quen biết, cũng không phải Mạc gia chúng ta!”
“Không quen biết…”
Nguyên một đám gia tộc lắc đầu.
Diệp Thiên đi qua, nói: “Ta không phải là đệ tử của đại gia tộc, chẳng qua là sau khi hoàn thành nhiệm vụ thanh lý hung thú, hiếu kỳ đối với Kiến Thần Lực, cho nên đi tới xem náo nhiệt một chút!”
Đúng lúc này, Lâm Minh của Lâm gia mở miệng nói: “Ta nhớ ra rồi, hắn thật sự là Võ Giả tham gia kế hoạch thanh lý, không ngờ hắn lại hoàn thành nhiệm vụ thanh lý hung thú nhanh như vậy, còn đi đến nơi này!”
Lâm Minh sở dĩ nhận ra Diệp Thiên, là bởi vì hắn đã từng mời chào qua Diệp Thiên, nhưng lại bị Diệp Thiên cự tuyệt, cho nên mới có ấn tượng.
“Thiên phú cũng không tồi, còn trẻ như vậy đã đạt đến cấp độ Tinh Anh Võ Giả, vậy hãy lưu lại nơi này đối phó Kiến Thần Lực với chúng ta!” Ông lão kia mở miệng nói, hiển nhiên, ông ta vừa rồi đã dùng tinh thần lực dò xét tình huống của Diệp Thiên.
Thần sắc của Diệp Thiên không thay đổi, hắn biết rõ mình ở trước mặt Đại Võ Giả cho dù làm như thế nào cũng không giấu diếm được tu vi, còn không bằng hào phóng một chút.
“Cái gì, Tinh Anh Võ Giả, tên tiểu tử này…” Sắc mặt của Lâm Minh kịch biến.
Hắn một mực còn cho rằng tên tiểu tử này là Võ Giả đấy, không ngờ được đối phương lại là Tinh Anh Võ Giả. Nếu như biết rõ đối phương là Tinh Anh Võ Giả, hắn vô luận như thế nào cũng phải nhận đối phương vào Lâm gia a!
Mà những gia tộc khác cũng nhao nhao không thể tưởng tượng nổi quan sát Diệp Thiên, đều cảm thấy khiếp sợ không thôi. Diệp Thiên có thể ở cái niên kỷ này bước vào cấp độ Tinh Anh Võ Giả, thiên phú của hắn không cần phải nhiều lời, tất nhiên là thiên phú tu luyện Cao đẳng.
“Thiên phú tu luyện Cao đẳng!” Thần sắc của một số người cầm đầu gia tộc không thay đổi, nhưng trong nội tâm thì lại đang tiến hành tính toán.
Diệp Thiên thì chỉ âm thầm cười một tiếng, rõ ràng đã cảm ứng được mấy cỗ ác ý, trong đó cũng có ác ý của Mạc Trường Thanh Mạc gia.
“Quả nhiên là ghen ghét sinh ra địch ý a!” Diệp Thiên cũng không muốn sinh ra địch ý cùng với những vị gia chủ này, nhưng những cái gia tộc này luôn luôn tự cho là đúng, cho rằng Diệp Thiên sẽ sinh ra trở ngại đối với bọn gia tộc của bọn hắn, bọn hắn cũng không muốn nhìn thấy một gia tộc nào đó quật khởi.
Nhưng mà, Diệp Thiên căn bản cũng không coi trọng căn cứ Lâm Hải. Thậm chí trong tương lai, hắn sẽ mang theo em gái ly khai khỏi căn cứ Lâm Hải, ngao du trong thiên địa mênh mông. Chỉ tiếc là, những cái gia tộc này sẽ vĩnh viễn không hiểu.
Diệp Thiên phát hiện ra vị Đại Võ Giả kia rõ ràng là người phụ trách ở nơi này, ông ta bảo Diệp Thiên lưu lại, những người của gia tộc khác không dám phản bác.
Thế là, Diệp Thiên đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi, đột nhiên, có một bóng người từ bên trong mặt đất chui ra, đi tới trước mặt vị Đại Võ Giả kia nói: “Thanh lão, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
“Là thiên phú liên quan tới thuộc tính Thổ hay sao?” Diệp Thiên nhìn vị Võ Giả vừa mới chui ra từ trong mặt đất, âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Hắn có thể khẳng định, vị Võ Giả này không phải là đào hang chui ra, bởi vì mặt đất cũng không có động tĩnh, cũng không có vỡ ra, mà là cùng loại hình với Thuật Thổ Độn trong tiểu thuyết, trực tiếp chui ra từ trong mặt đất.
Ở trong những trường hợp nhất định, loại thiên phú này xác thực rất không tệ, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận liền gặp phải nguy hiểm dưới đất. Hơn nữa còn có tính hạn chế rất lớn, không có cách nào xuyên qua sắt thép, đá tảng cùng với nước, tính thực dụng cũng không phải là quá mạnh.
Diệp Thiên suy nghĩ một chút, liền không thèm để ý tới dạng thiên phú này. Đối với hắn mà nói, hắn càng ưa thích loại thiên phú có thể gia tăng thực lực hơn.
“Tất cả mọi người thối lui!” Thanh lão hạ mệnh lệnh.
Xoạt xoạt! ! ! ! Từng Võ Giả nhanh chóng thối lui lại, đứng ở một nơi cách xa sườn núi nhỏ, dường như là có chuyện sắp phát sinh.
Diệp Thiên cũng đi theo những Võ Giả này, lui lại đến nơi xa.
“Bắt đầu!” Thanh lão nói ra, ông ta vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu chấn động.
Oanh! ! ! ! ! Phảng phất như là động đất cấp mười, có một cỗ nguyên lực ba động kinh khủng từ dưới đất truyền ra.
Chương 40: Thiên phú lực lượng
“Đây là…” Diệp Thiên kinh hãi, hắn có thể cảm giác được cỗ ba động ở dưới mặt đất kia đủ để chôn vùi hắn, cỗ ba động kia quá cường đại, coi như là Đại Võ Giả bình thường cũng không có cách nào chế tạo ra ba động khổng lồ như vậy.
Tiếp theo, một màn không thể tưởng tượng nổi phát sinh! Toàn bộ sườn núi nhỏ trong nháy mắt nổ tung, vô số tảng đá bắn ra, giống như đạn pháo nổ tung ra bốn phía, có một số tảng đá rơi xuống bên cạnh đám Võ Giả, nhưng đám Võ Giả này đều có thực lực cường đại, nhẹ nhõm liền có thể ngăn cản hoặc là đánh nát những tàng đá này.
Trong nháy mắt, sườn núi nhỏ biến mất, lộ ra một cái lỗ thủng khổng lồ, mà ở bên trong lỗ thủng xuất hiện một lượng lớn thi thể của Kiến Thần Lực, trên thi thể còn đang bị hoả diễm thiêu đốt. Cùng lúc đó, nhiệt độ của phiến khu vực này cũng tăng lên tầm mười độ.
“Giống như là một loại tên lửa đạn đạo ở kiếp trước!” Diệp Thiên nghĩ thầm, bất quá, cái này rõ ràng không phải tên lửa đạn đạo, bởi vì hắn cảm ứng được nguyên lực ba động, rất có thể là một loại vũ khí nguyên lực, có cùng hiệu quả với tên lửa đạn đạo.
“Lực lượng kinh khủng như vậy, thứ này rốt cuộc đã được tạo thành như thế nào?” Một vị Tinh Anh Võ Giả kinh hãi hỏi.
Một vị Đại Võ Giả của Lâm gia mở miệng nói: “Đây là hiệu quả do Viêm Bạo Cầu tạo thành, nghe nói Viêm Bạo Cầu là trái tim của hung thú đỉnh cấp nắm giữ thiên phú hỏa diễm, trải qua sự cải tạo của trận pháp sư, trận văn ở trên trái tim có thể dẫn xuất lực lượng hoả diễm ở trong trái tim ra bên ngoài, hình thành hiệu quả như một vụ nổ. Một khỏa Viêm Bạo Cầu như thế này có giá trị vô cùng cao, căn bản là không thể dùng tiền để cân nhắc, coi như dùng một tỷ đồng tiền cũng mua không được.”
“Viêm Bạo Cầu, trận pháp sư!” Diệp Thiên nghe như vậy liền lộ ra sự hứng thú, bất quá những vật này cách hắn quá xa vời, không phải là đồ vật trước mắt mà hắn có thể tiếp xúc đến.
“Đừng nói là toàn quân sẽ bị diệt chứ? Ta chỉ cần một bộ thi thể Kiến Thần Lực hoàn chỉnh mà thôi.” Diệp Thiên nghĩ thầm.
Nhưng mà, thần sắc của Thanh lão lại trở nên ngưng trọng, dùng đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cái lỗ thủng.
“Mọi người hãy cẩn thận một chút, hẳn là còn có không ít Kiến Thần Lực còn sống sót!” Thanh lão vừa dứt lời, có từng đột âm thanh bò sột soạt cùng với chít chít truyền đến.
Chỉ thấy từng con Kiến Thần Lực từ bên trong lỗ thủng leo ra, có một bộ phận Kiến Thần Lực đã bị thương, nhưng còn có một bộ phận Kiến Thần Lực lại hoàn hảo không có một chút tổn hại.
Hiển nhiên là một khỏa Viêm Bạo Cầu căn bản không có cách nào tiêu diệt được cả sào huyệt Kiến Thần Lực, nhưng đã khiến cho đám Kiến Thần Lực này tổn thất thảm trọng.
“Xuất thủ!” Đám Tinh Anh Võ Giả của các đại gia tộc nhao nhao lao về phía đám Kiến Thần Lực, bắt đầu chém giết.
Mà nhóm Đại Võ Giả cũng không hề lưu thủ, toàn bộ đều xuất thủ, mà khác biệt cùng với đám Tinh Anh Võ Giả, một kích tiện tay của nhóm Đại Võ Giả đều giống như đạn pháo, một kiếm chém ra đều lưu lại trên mặt đất khe nứt mấy chục mét, mấy con Kiến Thần Lực này ở dưới tay bọn hắn giống như là giun dế vậy.
Đặc biệt là Thanh lão, Diệp Thiên chỉ nhìn thoáng qua, con ngươi đột nhiên rụt lại. Chỉ thấy Thanh lão tiện tay ấn một cái, bên trong hư không xuất hiện một cự chưởng lớn mấy chục mét, trong nháy mắt liền đem mấy chục con Kiến Thần Lực nghiền thành bột mịn, thậm chí còn lưu lại ở trên mặt đất một cái hố to, giống như người khổng lồ dùng bàn tay đánh vào trên mặt đất.
“Thanh lão cường đại như vậy, lại tăng thêm nhiều Đại Võ Giả như vậy, có lẽ là đủ để quét ngang toàn bộ sào huyệt Kiến Thần Lực a?” Diệp Thiên thầm nghĩ.
Nhưng rất nhanh, hắn liền không nghĩ như vậy nữa. Đột nhiên, ở dưới mặt đất có mười mấy con Kiến Thần Lực to lớn chui ra, mười mấy con Kiến Thần Lực to lớn này dài mười mét, mà Kiến Thần Lực phổ thông chỉ dài có ba mét.
“Hung thú Kiến Thần Lực trung cấp!” Diệp Thiên kinh hô, hắn chỉ cho rằng Kiến Thần Lực đều là hung thú cấp thấp, cho dù có hung thú Kiến Thần Lực trung cấp, vậy thì cũng chỉ có một con thôi mới đúng, thế mà bây giờ thoáng một cái đã xuất hiện mười mấy con.
Lấy thiên phú của Kiến Thần Lực, hung thú Kiến Thần Lực trung cấp liền nắm giữ sức chiến đấu có thể so với cấp bậc Đại Võ Giả, thậm chí là so với Đại Võ Giả bình thường còn muốn cường đại hơn.
Quả nhiên, những con hung thú Kiến Thần Lực trung cấp vừa mới xuất hiện, nhóm Đại Võ Giả liền chật vật không chịu nổi, có thời điểm thậm chí còn cần phải có hai vị Đại Võ Giả mới có thể kiềm chế được một con hung thú Kiến Thần Lực trung cấp.
Chỉ có Thanh lão là lộ ra sự thành thạo, một mình ông ta liền có thể đối phó với 5 con hung thú Kiến Thần Lực trung cấp, hơn nữa rất nhanh còn chém chết một con.
Lúc này, Diệp Thiên đang giao thủ cùng với một con Kiến Thần Lực, biểu hiện ra thực lực Tinh Anh Võ Giả bình thường, đánh đến mức độ bất phân cao thấp cùng với Kiến Thần Lực. Mà trong quá trình này, Diệp Thiên cũng đã dò xét tình huống thiên phú của con Kiến Thần Lực này.
Chủng loại: Kiến Thần Lực
Thiên phú huyết mạch: Sơ đẳng
Thiên phú lực lượng: Cao đẳng
Nhìn thấy thiên phú lực lượng Cao đẳng, Diệp Thiên liền cảm thấy hưng phấn, đi chuyến này không uổng công!
“Từ biểu hiện của mấy con hung thú Kiến Thần Lực trung cấp kia, thiên phú của bọn nó hẳn là không phát sinh thuế biến, hẳn cũng chỉ là thiên phú lực lượng Cao đẳng, cho nên mình không cần thiết phải sao chép thiên phú của hung thú Kiến Thần Lực trung cấp!” Diệp Thiên sau khi hơi suy nghĩ một chút, liền lập tức sao chép thiên phú lực lượng Cao đẳng của con hung thú Kiến Thần Lực cấp thấp.
Trong nháy mắt chạm vào người con Kiến Thần Lực, quá trình sao chép liền hoàn thành. Tuy nhiên ở chỗ này lại không thích hợp cho việc dung hợp, nhất định phải chờ đi đến địa phương an toàn rồi lại dung hợp.
Từ tình huống trước mắt mà nói, đám Võ Giả mặc dù có tổn thất, thỉnh thoảng có Tinh Anh Võ Giả vẫn lạc, nhưng đám Võ Giả vẫn là bên chiếm cứ ưu thế.
Theo thời gian trôi qua, là đám Võ Giả có thể càn quét hết thảy Kiến Thần Lực. Nhưng có một điều kiện tiên quyết đó là không có tình huống ngoài ý muốn phát sinh! Nhưng mà, ở bên trong bóng tối, Diệp Thiên cùng với không ít Võ Giả lại cảm giác được sự không ổn.
“Chẳng lẽ còn có Kiến Thần Lực càng cường đại hơn xuất hiện?” Diệp Thiên thầm nghĩ.
Cái khả năng này không phải là không có, phải biết rằng một tộc đàn như Kiến Thần Lực sẽ có thủ lĩnh, mà thủ lĩnh thường thường sẽ rất cường đại, mười mấy con hung thú Kiến Thần Lực trung cấp kia có thực lực chênh lệch không lớn, bọn nó tuyệt đối không phải là thủ lĩnh.
“Hi vọng không phải là hung thú Kiến Thần Lực cao cấp!” Diệp Thiên chỉ có thể hi vọng như thế, bằng không thì hắn cũng chỉ có thể chạy trốn, đám Võ Giả này căn bản là không ngăn cản được hung thú Kiến Thần Lực cao cấp.
Lại trôi qua thêm mấy phút, thần sắc của Thanh lão đột nhiên đại biến, hô to: “Chạy mau, ở trong sào huyệt Kiến Thần Lực có hung thú cao cấp!”