Đế Bá Audio Podcast
Tập 710 [Chương 3546 đến Chương 3550]
❮ sautiếp ❯Chương 3546: Mỹ Nhân Trong Lòng (1)
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Liễu Sơ Tình, nói rằng:
– Ngươi muốn nói tới chuyện chúng ta ấy ấy, hay là chuyện gì nữa.
Liễu Sơ Tình cúi thấp trán, bấu góc áo, có vẻ căng thẳng, do dự một hồi lâu, cuối cùng chẳng biết lấy dũng khí đâu ra mà nói nhỏ rằng:
– Chính… chính là mấy chuyện hoang đường ấy… ngươi… ngươi có thể thay đổi một chút không?
– Nói như vậy ngươi muốn cải tạo ta?
Lý Thất Dạ cười đậm nhìn Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình hít một hơi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói rằng:
– Ta không hy vọng ngươi là loại người như thế. Dù sao chúng ta cũng là phu thê, tương lai chúng ta còn có một quãng đường dài cần phải đi. Đạo hạnh của ngươi có hơi thấp, thế nhưng không sao, dù sao không phải ai cũng có thể trở thành cường giả…
-… Thế nhưng ta không muốn có người cười nhạo ta, cười nhạo trượng phu của ta là một người hoang đường. Nếu như… nếu như có thể thì ta hi vọng rằng ngươi có thể thay đổi, có thể làm một con người đường đường chính chính mà không phải là một tên hoàng đế hoang đường. Chuyện khác… những chuyện khác không sao hết…
Liễu Sơ Tình rất hồi hộp, khi nói ra câu nói này thì nàng có hơi cà lăm. Thế nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói hết câu nói này, đây là tiếng lòng chân thành nhất của nàng.
Theo Liễu Sơ Tình, nếu như hôn ước đã định ra rồi thì coi như số mệnh đã an bài. Cho dù khả năng của Lý Thất Dạ có hơi kém, đạo hạnh có hơi cạn, nhưng cũng không sao, nàng chấp nhận hết, thế nhưng nàng không hi vọng rằng phu quân của mình là một tên đàn ông hoang đường háo sắc.
Bởi vì nàng không thể thay đổi được cuộc hôn nhân này, vì vậy nàng muốn thử thay đổi Lý Thất Dạ.
– Nói như vậy, ngươi muốn cải tạo ta sao.
Lý Thất Dạ nói nghiêm túc.
– Ta… ta chỉ hi vọng ngươi có thể làm người một cách đường đường chính chính. Ta… ta nghĩ rằng ngươi có thể làm được.
Liễu Sơ Tình rất hồi hộp, thế nhưng nàng vẫn cố lấy can đảm để nói ra câu này.
– Hừm, có chút đạo lý.
Lý Thất Dạ gật đầu.
Liễu Sơ Tình rất nghiêm túc, dù sao thì đây cũng là phu quân của nàng, nàng là một người rất đơn giản, cũng không biết giấu tâm sự, vì vậy nàng không nhịn được bộc lộ tiếng lòng của mình.
Nàng tìm đến Lý Thất Dạ không phải chỉ vì thực hiện hôn ước, mà nàng còn muốn thay đổi người đàn ông này nữa.
Nhìn con mắt trong vắt của Liễu Sơ Tình, Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
– Nếu như ta không hối cải, ta vẫn là tên hôn quân hoang dâm vô độ, ta vẫn là đống bùn nhão không chét nổi tường, như vậy ngươi sẽ làm gì?
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Liễu Sơ Tình mở miệng, thế nhưng lại không biết nên nói gì. Trầm mặc một lát, cuối cùng cúi trán, nhỏ giọng nói rằng:
– Ta… ta sẽ cố gắng.
Nhìn cô gái ngây thơ gần ngay trước mắt, Lý Thất Dạ mỉm cười, cảm thấy hết sức thú vị, cười nói:
– Một người phụ nữ muốn khiến đàn ông thay đổi thì trước tiên cần phải thu hút được người đàn ông này. Vì vậy, ngươi muốn thay đổi ta thì cần phải có cách buộc chặt ta lại.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ dừng một lát, nháy mắt, khiêu khích nói rằng:
– Ví dụ như con người của ta rất háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ thì hai mắt sẽ sáng lên. Ngươi muốn ta không háo sắc thì sợ rằng rất khó. Không phủ nhận, dung mạo của ngươi rất đẹp, thế nhưng ngươi muốn ta kiềm chế mình thì phải hầu hạ ta cho thật tốt, chẳng hạn như lên giường. Nếu như thật sự có thể khiến ta lên giường quên mất đường về thì nói không chừng sẽ có thể buộc chặt được ta.
– Ngươi nói xem, ngươi có phải nên lên giường cố gắng biểu hiện, trổ hết võ nghệ của mình một hồi hay không.
Lý Thất Dạ cười khẽ, giọng nói có mấy phần tà khí.
– Ngươi… ngươi… ngươi…
Liễu Sơ Tình lập tức đỏ mắt, mặt trắng vừa nóng vừa rát, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, có chút sầu não nói rằng:
– Tại sao ngươi lại như vậy…
Nói tới đây, nàng mắc cỡ không nói nữa.
Dù sao Liễu Sơ Tình vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nàng vốn thẹn thùng nên vừa nghe xong câu đó thì hận trên đất không có lỗ để chui vào, mắc cỡ không dám gặp ai cả.
Liễu Sơ Tình vừa thẹn vừa giận, nàng không ngờ Lý Thất Dạ lại nói thẳng tuột như vậy.
– Tại sao không thể như vậy?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Đừng quên rằng, nếu như ngươi đã đồng ý thực hiện hôn ước của chúng ta thì ngươi với ta chính là phu thê, phu thê lên giường hoan ái với nhau không phải là chuyện bình thường hay sao? Có gì phải che đậy không cho người khác biết?
– Ta… ta… ta…
Liễu Sơ Tình muốn nói, thế nhưng nửa ngày nói không ra lời. Nàng dù sao cũng trẻ người non dạ, làm sao có thể là đối thủ của Lý Thất Dạ chứ.
– Nếu đã như thế, vậy có phải nên hầu hạ ta rồi không?
Lý Thất Dạ cười khẽ.
– Ta… ta biết rồi.
Cuối cùng Liễu Sơ Tình không còn gì nói nữa, nàng đã bị Lý Thất Dạ thuyết phục, thở dài cúi thấp trán, có chút ủ rũ.
– Vậy tốt, đến đây đi.
Lý Thất Dạ vẫy tay với Liễu Sơ Tình, cười nói.
Nghe vậy, Liễu Sơ Tình sợ hết hồn, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, muốn duy trì khoảng cách với Lý Thất Dạ. Nàng cảm thấy sợ hãi, dù sao thì nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ.
– Thái độ này làm ta quá đau lòng, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là phu thê, chẳng lẽ ta lại là quái thú ăn thịt người hay sao?
Lý Thất Dạ cười đậm.
Liễu Sơ Tình đứng cứng ngắc tại chỗ, không biết nên tiến hay nên lùi. Mặc dù trước khi tới đây nàng từng nghĩ tới đủ loại khả năng, hậm chí ngay cả chuyện đó cũng từng tưởng tượng rồi. Dù sao nàng tới đây là để thực hiện hôn ước, dù sao bọn họ cũng là phu thê. Thế nhưng chuyện đó đến quá nhanh, lần đầu gặp mặt mà đã muốn làm chuyện đó, khiến nàng giật mình trở tay không kịp.
Nhất thời, Liễu Sơ Tình trở tay không kịp, bắt đầu hoảng loạn sốt sắng.
– Qua đây nào.
Lý Thất Dạ vẫy tay, cười nói.
Cuối cùng, Liễu Sơ Tình hít sâu, siết chặt nấm đấm cổ vũ chính mình. Lý Thất Dạ nói không sai, bọn họ là phu thê, chuyện này rồi sẽ xảy ra mà thôi.
Lúc này da đầu Liễu Sơ Tình tê rần, thế nhưng lại không thể không nhắm mắt lại bước từng bước một đi lại gần Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình bước từng bước một đi lại gần Lý Thất Dạ, thật giống như đi hết một thế kỷ. Hơn nữa, cách Lý Thất Dạ càng gần thì nàng càng sốt sắng, hai chân phát run.
Khi đứng tới trước mặt Lý Thất Dạ, cách Lý Thất Dạ trong gang tấc, Liễu Sơ Tình mơ hồ cảm nhận được hơi thở của Lý Thất Dạ, hơi thở nóng hổi mà hắn thở ra thở lên cơ thể của nàng, khiến cơ thể nàng tê dại, cơ thể không còn chút sức lực nào cả.
Chương 3547: Mỹ Nhân Trong Lòng (2)
Đứng trước mặt Lý Thất Dạ, Liễu Sơ Tình căng thẳng tột độ, lúc này nàng kích động muốn chạy trốn, thế nhưng nàng vẫn cố nhịn.
Liễu Sơ Tình đứng trước măt Lý Thất Dã, rũ mí mắt, không dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ, theo bản năng bấu chặt góc áo của mình.
Lúc này Lý Thất Dạ giống hệt như thiếu niên hư, còn Liễu Sơ Tình thì là tiểu nha hoàn bị bắt nạt.
– Chỉ đứng như thế thôi thì vô dụng.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tà khí lẫm liệt, vỗ vỗ bắp đùi, cười nói:
– Phải ngồi lên đây để ta yêu thương ngươi.
Lúc này, dáng vẻ tùy tiện của Lý Thất Dạ chính là dáng vẻ của thiếu niên hư háo sắc.
– Ta… ta… ta…
Dáng vẻ lưu manh của Lý Thất Dạ làm cho Liễu Sơ Tình căng thẳng hơn. Nàng lắp bắp nửa ngày, nhưng không nói ra được chữ nào hết.
– Sao hả, không muốn sao?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình hít sâu, không biết can đảm từ đâu ra, nhắm mắt ngồi lên đùi Lý Thất Dạ.
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Liễu Sơ Tình thân mật với người khác phái. Khi ngồi lên đùi Lý Thất Dạ, nàng căng thẳng tới mức mình mẩy cứng đơ, thân thể dựng thẳng, vô cùng căng thẳng.Nguồn truyện audio Podcast
– Như vậy còn tạm được.
Lý Thất Dạ mỉm cười vòng tay ôm eo nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng mình.
Liễu Sơ Tình căng thẳng tột độ, mình mẩy cứng ngắc, ưm một cái rồi vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn Lý Thất Dạ.
Lúc này Liễu Sơ Tình nghĩ chuyện đáng sợ sắp xảy ra, tuy rằng nàng chưa từng trải, thế nhưng nghĩ tới chuyện e thẹn đó sắp sửa xảy ra, toàn thân nàng nóng rát, căng thẳng tới mức hai tay bấu chặt góc áo.
Lúc này thời gian như dừng trôi, không gian yên tĩnh, Liễu Sơ Tình đầu óc trống rỗng, sợ sệt không dám nhúc nhích.
Thế nhưng một phút rồi lại một phút trôi qua, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, thế nhưng không gian vẫn yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra cả, càng không có chuyện đáng sợ như Liễu Sơ Tình đã tưởng.
Lú này, Liễu Sơ Tình vẫn căng thẳng y cũ, vẫn không dám mở mắt nhìn.
Thời gian dần trôi, không gian vẫn yên tĩnh, nàng từ từ thả lỏng. Lúc này nàng nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch, thình thịch, thình thịch” vừa cường tráng vừa mạnh mẽ của Lý Thất Dạ, hơn nữa mỗi nhịp tim đập đều rất có tiết tấu. Nghe tiếng tim đập của hắn, thiên địa giống như cũng đang đập theo trái tim của hắn vậy.
Lúc này Liễu Sơ Tình mới phát hiện mình bị Lý Thất Dạ ôm vào lòng, nàng đang nằm nhoài trong lòng ngực của Lý Thất Dạ. Khi căng thẳng được thả lỏng, nàng mới phát hiện mình với Lý Thất Dạ gần đến như vậy, hai người dính chặt lấy nhau, chỉ cách nhau một lớp áo mà thôi.
Xuyên qua lớp áo, Liễu Sơ Tình cảm nhận thấy lồng ngực rắn chắc của Lý Thất Dạ. Mặc dù lồng ngực của Lý Thất Dạ rất rắn chắc thế nhưng nó không phải có cảm giác bắp thịt cứng như sắt hay bắp thịt núc ních. Mà bên dưới lồng ngực rắn chắc của hắn khiến người ta cảm thấy một loại sức mạnh bùng nổ vô cùng đáng sợ, một loại sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, một khi bùng nổ rồi thì sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nằm nhoài trên lồng ngực rắn chắc của Lý Thất Dạ, cảm nhận được nhiệt độ của da thịt, khiến cho Liễu Sơ Tình nóng ran, nhất là khi bộ ngực mềm mại căng đầy dán chặt lên lồng ngực của Lý Thất Dạ thì nàng như bị điện giựt, toàn thân xụi lơ, dòng điện xẹt qua thần kinh khiến nàng cảm thấy tê tái, khiến nàng cảm thấy có cảm giác rất khó tả. Giống hệt như toàn thân mất sức, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi.
Liễu Sơ Tình nằm nhoài trong lồng ngực Lý Thất Dạ, muốn dùng tay để vùng khỏi lồng ngực của hắn thế nhưng lại không hề có sức lực.
Qua hồi lâu, không biết Liễu Sơ Tình lấy can đảm đâu ra mà lén lút mở mắt, lén lút nhìn Lý Thất Dạ.
Lúc này khuôn mặt của Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, hơi thở phả nhẹ lên người nàng, khiến nàng cảm thấy ngứa tê tê, cảm thấy toàn thân nóng rát, khiến khuôn mặt trắng nõn nà của nàng đỏ bừng như say rượu.
Sau một hồi, Liễu Sơ Tình e thẹn nhìn lén Lý Thất Dạ, khi nhìn kỹ thì người đàn ông này có vẻ rất bình thường.
Thế nhưng lúc này người đàn ông này lại không hề có dáng vẻ háo sắc như vừa rồi. Lúc này người đàn ông này không còn tà khí lẫm nhiên như mới nãy nữa, cũng không còn có vẻ là thiếu niên hư nữa. Chuyện này khiến cho Liễu Sơ Tình đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này kỳ thật rất ưa nhìn.
Mặc dù tướng mạo của người đàn ông này rất bình thường, không hề nổi trội, thế nhưng đường nét khuôn măt hắn, góc cạnh khuôn mặt hắn giống như được đánh bóng vạn thế, đến nỗi đã không còn thứ gì có thể thay đổi hắn được, cho dù có là thời gian ngàn tỉ năm đi chăng nữa thì cũng không thể mài giũa được đường nét cùng góc cạnh của hắn.
Hắn giống như một pho tượng tuyên cổ bất diệt, vĩnh hằng bất hủ. Tuy rằng không phải cực kỳ kinh diễm, thế nhưng nhìn kỹ thì rất đáng để thưởng thức, xem mãi không chán.
Lúc này, Liễu Sơ Tình cảm thấy người đàn ông này rất ưa nhìn.
Hoàn hồn lại, Liễu Sơ Tình lập tức e thẹn. Mình đang nghĩ miên man cái gì đây, không ngờ mình lại không biết xấu hổ đến như vậy.
Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, ôm rất sung sướng. Lúc này hắn nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, cứ như lúc này hắn đang ôm Liễu Sơ Tình say giấc vậy.
Hồi lâu sau, Liễu Sơ Tình lại lớn mật nhìn lén Lý Thất Dạ, nhìn lông mày của hắn. Nàng rất muốn xem đôi mắt của Lý Thất Dạ, thế nhưng nãy giờ nàng không dám nhìn kỹ đôi mắt của Lý Thất Dạ.
Ngay khi Liễu Sơ Tình nhìn trộm lông mày của Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ thình lình mở mắt.
Khi Lý Thất Dạ mở mắt thì không có khí tức kinh thiên, cũng không có dị tượng nào hết. Thế nhưng khi con mắt của hắn mở ra thì Liễu Sơ Tình cảm thấy ảo giác rằng khi Lý Thất Dạ mở mắt thì trời đất sáng lên, dường như chỉ khi nào hắn mở mắt ra thì thiên địa mới có buổi sáng.
Ảo giác này rất khoa trương, thế nhưng Liễu Sơ Tình tự biết nàng thật sự nhìn thấy như vậy. Lý Thất Dạ nhắm mắt lại thì trời đất tối tăm, Lý Thất Dạ mở mắt ra thì trời đất bừng sáng. Ảo giác này khiến cho Liễu Sơ Tình cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc này, ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi lên khuôn mặt của Liễu Sơ Tình. Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn như chiếu sáng con ngươi của Liễu Sơ Tình.
Lúc này, Liễu Sơ Tình cảm thấy rằng ánh mắt của Lý Thất Dạ chiếu thẳng vào trái tim của mình. Ánh mắt của hắn vô cùng xán lạn, khi ánh mắt của hắn chiếu vào trái tim thì nàng cảm thấy ấm áp. Đồng thời khi ánh mắt của hắn chiếu vào trái tim của nàng thì mọi bí mật trong lòng đều không chỗ ẩn mình, nàng như trần truồng đứng trước mặt hắn.
Chương 3548: Thủ Thỉ Bên Tai
Liễu Sơ Tình bất giác đón nhận ánh mắt của hắn, cứ như Lý Thất Dạ có sức hút vô hạn, hắn như một thanh nam châm hút lấy nàng, nên trong vô thức đã đón nhận ánh mắt của hắn.
Lúc này Liễu Sơ Tình nhìn hai con mắt của Lý Thất Dạ, nàng nhìn thấy được một đôi mắt cực kỳ thâm thúy, bên trong đôi mắt này tràn đầy sức hút trí mạng. Một khi bị đôi mắt này thu hút rồi thì ngươi sẽ không có cách nào dời mắt được.
Lúc này Liễu Sơ Tình cảm thấy mình như thiêu thân lao vào lửa, quên mình bay vào đôi mắt thâm thúy cuốn hút của Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình cảm thấy linh hồn của mình bay bổng, linh hồn của mình như lìa khỏi xác bay vào bên trong đôi mắt thâm thúy của Lý Thất Dạ, cho dù biết có biến thành tro bụi đi chăng nữa thì cũng không hề quan trọng.
Trong nháy mắt, Liễu Sơ Tình cảm thấy linh hồn của mình bị hút khô. Linh hồn của nàng giống như bị Lý Thất Dạ cắn nuốt, còn cơ thể của nàng thì giống như bị Lý Thất Dạ nhai ăn. Nàng cảm thấy cơ thể của mình như tan vào bên trong cơ thể Lý Thất Dạ.
Lúc này nàng cảm thấy mình cách Lý Thất Dạ gần đến thế. Nàng ảo giác rằng lúc này hai người bọn họ đã quyện làm một thể, cảm giác quyện với nhau khiến trái tim của nàng bay bổng, cảm thấy vui sướng. Lúc này nàng như bị Lý Thất Dạ hoàn toàn chiếm hữu.
Khi này Liễu Sơ Tình cảm thấy như đang ở trên mây, vừa mỹ diệu, vừa hạnh phúc, vừa vui sướng. Nhất thời nàng khát vọng rằng thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Liễu Sơ Tình nhằm nhoài trên ngực Lý Thất Dạ, nhìn Lý Thất Dạ, như người lạc lối, bị Lý Thất Dạ mê hoặc triệt để.
Lý Thất Dạ là tồn tại gì, chỉ cần hắn muốn chinh phục một người phụ nữ thì không cần dùng tới bàng môn tả đạo, cũng không cần dùng tới bất kỳ thủ đoạn gì hết, chỉ cần hắn đồng ý thì một ánh mắt thôi cũng đã đủ rồi.
– Ta biết mị lực của ta là vô hạn.
Khi Liễu Sơ Tình thất thần thì tiếng nói ám muội của Lý Thất Dạ vang bên tai. Hắn cười khẽ, nói rằng:
– Thế nhưng ngươi mê quá, ngay cả nước miếng cũng chảy luôn.
Nói xong thì thổi nhẹ vào tai nàng.
Liễu Sơ Tình hoàn hồn, lập tức mắc cỡ cứng người, khuôn mặt trắng nõn đỏ chót. Khi hơi thở nóng hổi của Lý Thất Dạ thổi tới tai của nàng thì nàng cảm thấy mình mẩy bũn nhũn, cơ thể như không xương, nằm xụi lơ trong ngực Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình cúi thấp trán, chôn mặt của mình xuống ngực, mắc cỡ không dám gặp người.
Sau hồi lâu Liễu Sơ Tình mới ây một tiếng nũng nịu, giãy dụa muốn đứng dậy. Thế nhưng hai tay Lý Thất Dạ ôm nàng như vòng sắt, chút sức lực yếu ớt của nàng căn bản không có tác dụng.
Liễu Sơ Tình ưm một cái, không đòi đứng dậy nữa, nằm nhoài lên người Lý Thất Dạ, nằm nhoài trước ngực hắn, e thẹn nhắm hai mắt lại. Tuy rằng nàng e thẹn không dám nhìn Lý Thất Dạ, thế nhưng lúc này nàng hết sức tình nguyện nằm như thế này.
Lúc này nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chuyện này cũng không đáng sợ như nàng đã nghĩ.
Dán chặt khuôn mặt vào lồng ngực rắn chắc của Lý Thất Dạ, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Lúc này, Liễu Sơ Tình không còn căng thẳng nữa, cũng không còn sợ sệt nữa, thậm chí ngay cả cảm giác e thẹn cũng dần lắng xuống.
Lúc này nàng cảm thấy rất bình yên, rất vui sướng, rất thoải mái. Nàng tình nguyện nằm vào lòng Lý Thất Dạ như hiện tại.
– Ngươi có biết thứ quý giá nhất trên thế gian là gì không?
Khi Liễu Sơ Tình nằm yên trên lồng ngực của Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ nói rằng.
Liễu Sơ Tình mất rất lâu mới hoàn hồn lại, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại nói khẽ:
– Là bảo vật vô địch, hay công pháp vô song, đúng không?
Đối với tu sĩ khắp thiên hạ thì tiên vật là thứ quý giá nhất, rất nhiều người đều cho rằng như thế.
– Không.
Lý Thất Dạ nói rằng:
– Là một quả tim.
– Một quả tim.
Liễu Sơ Tình thì thào, cẩn thận suy nghĩ câu nói này của Lý Thất Dạ.
– Không phải là quả tim của một ai đó.
Lý Thất Dạ nói rằng:
– Mà là một quả tim có can đảm nhìn thẳng. Khi ngươi dám nhìn thẳng chính mình, dám nhìn thẳng các mặt của mình thì tương lai ngươi sẽ có được một quả tim không sợ hãi. Tương lai nó sẽ là cơ sở để giúp ngươi có được một quả đạo tâm kiên định bất động, chỉ có không sợ thì mới kiên định! Làm được như thế, chỉ có con nít mới sinh.
– Vì vậy quả tim của con nít sơ sinh mới đáng quý.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cảm thán.
– Chỉ có không sợ thì mới có thể kiên định.
Liễu Sơ Tình lẩm bẩm câu nói này của Lý Thất Dạ.
– Sau này ngươi sẽ hiểu.
Lý Thất Dạ cười nhạt. Tuy rằng Liễu Sơ Tình đang cẩn thận suy nghĩ, thế nhưng hắn không muốn giải thích nhiều hơn.
Cứ như vậy, Liễu Sơ Tình ở lại Hồng Hoang Sơn với Lý Thất Dạ. Sau khi Lý Thất Dạ vào ở thì nàng hầu hạ Lý Thất Dạ như một cô vợ nhỏ, vô cùng ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Phải biết rằng Liễu Sơ Tình là công chúa Lâm Hải các, có huyết thống cao quý, có thân phận cao quý. Bất luận ở Lâm Hải các hay ở Cửu Bí đạo thống thì nàng luôn được mọi người hoan nghênh, được mọi người sủng ái.
Thế nhưng khi nàng quyết định đi theo Lý Thất Dạ thì nàng đã vứt bỏ thân phận của mình. Ở nơi này nàng không còn là công chúa Lâm Hải các nữa mà nàng chỉ là một cô vợ nhỏ của Lý Thất Dạ mà thôi.
Nàng ở Lâm Hải các chưa từng làm việc nặng, nhưng sau khi theo Lý Thất Dạ thì nàng cũng học làm những việc này, rất chuyên tâm hầu hạ Lý Thất Dạ.
Đi theo Lý Thất Dạ, Liễu Sơ Tình dần phát hiện Lý Thất Dạ không giống như bên ngoài đã đồn.
Bên ngoài luôn đồn rằng hắn là hôn quân hoang dâm vô độ, nói hắn háo sắc như mạng, chuyên cướp đoạt dân nữ. Thế nhưng khi nàng đi theo Lý Thất Dạ, hầu hạ Lý Thất Dạ thì cảm thấy Lý Thất Dạ không phải là loại người như thế.
Trái lại, khi nàng hầu hạ Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ đối với nàng rất đúng mực, hơn nữa còn rất che chở nàng, rất cưng chiều nàng.
Bất giác nàng đã rơi vào sự cưng chiều gần như bá đạo của Lý Thất Dạ, chìm sâu vào sự chở che của Lý Thất Dạ. Vô tình, nàng đã yêu người đàn ông này, coi trọng người đàn ông này tới mức hết thuốc cứu chữa.
Nàng thích ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi, nàng thích cảm giác được hắn ôm ấp, thích cảm giác được hắn cưng chiều.
Trong mắt nàng, Lý Thất Dạ căn bản không giống lời đồn ở bên ngoài, ngoại giới cố ý chửi bới hắn, là những người muốn cướp đoạt hoàng quyền hãm hại hắn, giả tạo tiếng xấu để chửi bới hắn.
Chương 3549: Tâm Có Sợ Hay Không (Thượng)
Bất giác, Liễu Sơ Tình đã bắt đầu giữ gìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ trong mắt nàng là hoàn mỹ, bất kể chuyện gì thì nàng cũng nguyện tin tưởng Lý Thất Dạ.
Thân là tồn tại chí cao vô thượng, Liễu Sơ Tình làm sao có thể chống cự được mị lực của Lý Thất Dạ chứ.
– Ta vốn là phàm nhân, không lên tiên lầu các…
Sáng sớm, Cửu Liên Sơn cất cao giọng hát của ông lão đánh củi, tiếng ca hùng hậu đã trở thành tiết tấu của Cửu Liên Sơn.
– Ngày nào lão gia gia cũng hô hấp sát khí, thật là mạnh.
Trên Hồng Hoang Sơn, Lý Thất Dạ đứng nhìn Hồng Hoang Thiên Lao, Liễu Sơ Tình bồi tiếp ở bên cạnh, nghe được tiếng ca của ông lão, không khỏi kính phục.
Hàng ngày đều có thể nhìn thấy ông lão tới đây luyện khí, đốn cây, gánh củi. Đây đã trở thành một phần của Cửu Liên Sơn, vì vậy Liễu Sơ Tình cũng dần quen tiết tấu này.
– Hắn mạnh nhưng không mạnh ở bản thân.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, lắc đầu, nói rằng:
– Thứ hắn mạnh chính là đạo tâm, đạo tâm của hắn mạnh hơn tuyệt đại đa số người ở Đế Thống Giới.
– Đạo tâm không sợ?
Liễu Sơ Tình nói rằng.
Bất giác, nàng có hơi thất thần. Dù sao thì nàng cũng không phải là người can đảm, có lúc nàng rất ao ước những người có can đảm làm chuyện mình muốn.
– Đừng ước ao người khác.
Khi Liễu Sơ Tình thất thần, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
– Ngươi lợi hại hơn những người khác nhiều lắm. Có can đảm không có nghĩa là có đạo tâm không sợ, đây là hai việc khác nhau.
– Là thật chứ?
Liễu Sơ Tình hoàn hồn, nhìn Lý Thất Dạ, e dè nói rằng.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vén nhẹ tóc đen trên trán nàng, nói rằng:
– Nha đầu ngốc, ngươi không phải là không can đảm, cũng không phải không có một quả tim không biết sợ. Ngươi cho rằng ngươi không có can đảm, là bởi vì ngươi thẹn thùng. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cái mà ngươi thiếu hụt chính là rèn luyện.
– Thật không?
Liễu Sơ Tình hơi vui mừng, sau đó không khỏi thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi rằng.
– Yên tâm, ta sẽ không gạt ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Nếu như ngươi không có can đảm, không có quả tim không sợ thì bây giờ ngươi sẽ không đứng ở chỗ này. Ngay đó người ước định hôn ước không chỉ có một mình ngươi. Nhưng công chúa của năm truyền thừa lớn, lúc này chỉ có ngươi là đứng ở trước mặt ta mà thôi.
– Không phải chỉ vì ngươi ngốc nghếch đáng yêu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Mà bởi vì ngươi đối mặt nó mà không phải trốn tránh nó, cũng không phủ nhận nó. Cọc hôn ước này, ngươi có thể trốn tránh, cũng có thể phủ nhận, thậm chí có thể ngoài nghe trong trái. Rất nhiều lúc, thừa nhận một chuyện không thể tin nổi, đối mặt với một chuyện mà ngươi không muốn đối mặt, cần có can đảm rất lớn.
– Ngươi có thể đối mặt nó, đồng ý tiếp thu nó, thậm chí muốn thay đổi nó.
Lý Thất Dạ nói tới đây thì nhìn Liễu Sơ Tình một cái, nói rằng:
– Đương nhiên cũng bởi vì ngươi khờ, nhưng cũng bởi vì ngươi có can đảm, có một quả tim không sợ.
– Chán ghét, ta… ta… ta mới không khờ.
Liễu Sơ Tình bị nói mắc cỡ, giậm nhẹ chân, bảy phần e thẹn, ba phần làm nũng, xinh đẹp tuyệt luân.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa mắt nhìn xa xôi.
– Thế nhưng, có vài thứ là có thể mài giũa, có vài thứ là có thể đánh bóng.
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, cười nói.
– Đánh bóng như thế nào?
Liễu Sơ Tình ngẩn ngơ, hỏi.
– Không ai trời sinh có đạo tâm kiên định cả. Nếu như trời sinh có đạo tâm kiên định bất động, như vậy thì chính là tâm địa sắt đá, là chuyện không thể nào có. Đạo tâm kiên định, là trên con đường này từng do dự, từng khiếp đảm, cũng từng dao động… thế nhưng cuối cùng vẫn kiên trì y cũ. Đạo tâm kiên định là một quá trình, không phải trừ trên trời rớt xuống.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn Liễu Sơ Tình, mỉm cười:
– Cũng giống như can đảm. Khi ngươi khiếp đảm, khi ngươi lùi bước, thì trái tim của ngươi sẽ tiếp can đảm cho ngươi, giúp ngươi dũng cảm đối mặt, giúp ngươi tiếp tục đi tới.
– Đúng ha.
Liễu Sơ Tình nghe rất nhập thần. Khi nàng tới thực hiện hôn ước, khi đối mặt với Lý Thất Dạ, nàng nhiều lần muốn chạy trốn, nhiều lần muốn lùi bước, cũng nhiều lần khiếp sợ. Thế nhưng vào lúc mấu chốt thì nàng tự cổ vũ chính mình, giúp nàng có thể bước tiếp.
– Vậy vậy ngươi cần phải mài giũa một phen.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn Liễu Sơ Tình, nói rằng:
– Chỗ ta có một môn khẩu quyết có ích với ngươi. Tuy rằng nó không thể giúp ngươi vô địch thiên hạ, cũng không thể giúp ngươi tu hành như gió, thế nhưng có thể giúp ngươi có can đảm, giúp ngươi có quyết đoán tiến tới.
– Thật sự có công pháp như thế sao?
Nghe vậy, Liễu Sơ Tình không khỏi ngạc nhiên.
– Tại sao lại không có?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Phàm nhân tu phật là vì cái gì, là vì phật pháp, hay là vì thành phật? Phật pháp vô biên, nó có thể giúp ngươi thông suốt rất nhiều đại thần thông, còn thành phật thì khiến ngươi vạn pháp bất động, phật tâm bất diệt. Ngươi cảm thấy phật pháp vô biên mạnh, hay phật tâm bất diệt mạnh?
– Điều này…
Liễu Sơ Tình nhất thời không thể trả lời.
– Vậy thì nói tu đạo vậy. Tu đạo, cuối cùng là vì thần thông vô địch, hay là vì đạo tâm bất diệt.
Lý Thất Dạ nói.
Liễu Sơ Tình không khỏi sững sờ, bởi vì lời nói của Lý Thất Dạ đã mở ra cho nàng một cánh cửa mà trước đó chưa bao giờ tồn tại, giúp nàng nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.
– Trở thành một vị Chân Đế vô địch cũng không khó, thế nhưng muốn trở thành một vị Chân Đế đạo tâm bất diệt thì rất là khó khăn. Một kỷ nguyên chưa chắc đã có thể xuất hiện một tồn tại đạo tâm bất diệt.
Lý Thất Dạ nói chậm:
– Khi đạo tâm của ngươi bất diệt thì vạn pháp trên thế gian sẽ không thể lay chuyển được ngươi, ngay cả thiên địa sụp đổ thì ngươi vẫn trường tồn tuyên cổ. Như vậy nghĩ thử xem, đạo pháp mạnh, hay là đạo tâm mạnh? Đạo pháp không thể nào giúp ngươi tuyên cổ bất diệt, thế nhưng đạo tâm lại có thể khiến ngươi tuyên cổ bất diệt!
Khi Lý Thất Dạ dùng góc độ hoàn toàn mới để giải thích, Liễu Sơ Tình nghe xong thì sững sờ. Lúc này, như có một thế giới mới xuất hiện trước mắt nàng. Hơn nữa, trước giờ chưa ai nói cho nàng biết về thế giới này, chưa ai giải thích cho nàng biết về thế giới này.
Đổi lại là người khác nghe Lý Thất Dạ nói như vậy thì sẽ khịt mũi coi thường, thậm chí có người sẽ cho rằng đây là yêu ngôn hoặc chúng, căn bản không có giá trị.
Chương 3550: Tâm Có Sợ Hay Không (Hạ)
Thế nhưng Liễu Sơ Tình thì khác, nàng có một quả tim trẻ nít, ngây thơ nhưng thông minh. Tạo hóa của nàng, những thứ được gọi là thiên tài còn lâu mới sánh bằng, nàng mới thật sự là người thuần túy tinh khiết.
Khi nghe Lý Thất Dạ nói như thế thì nàng lập tức bị cách nói này mê hoặc, đối với nàng, đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới.
– Thật sự có thể chứ?
Liễu Sơ Tình vất vả lắm mới hoàn hồn lại, nàng nói nhỏ.
– Với ta, không gì là không thể.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nghe rõ, ta truyền khẩu quyết cho ngươi, ngươi cẩn thận cân nhắc tu luyện là được. Chỗ nào không hiểu thì hãy hỏi ta.
Nói xong thì truyền khẩu quyết cho Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình cẩn thận lắng nghe, thuộc lòng từng chữ khẩu quyết mà Lý Thất Dạ truyền thụ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào hết.
Nếu đổi lại là người khác thì hoặc xem thường, hoặc tránh xa. Phải biết rằng Liễu Sơ Tình xuất thân từ Lâm Hải các, là công chúa Lâm Hải các, nàng tu luyện công pháp ảo diệu nhất của Lâm Hải các, thậm chí còn tu luyện bí “Lâm” mà người khác tha thiết muốn có!
Còn Lý Thất Dạ thì có tiếng xấu là hôn quân. Một tên hôn quân hoang dâm vô độ như hắn, trong mắt người khác đạo hạnh của hắn yếu tới mức có thể bỏ qua, là một tên bất tài yếu đuối!
Một người như vậy thì làm sao hiểu được tâm pháp khẩu quyết ảo diệu vô song chứ, đúng là chuyện cười lớn.
Hôn quân như hắn mà lại truyền khẩu quyết cho công chúa Lâm Hải các, cho thiên tài Lâm Hải các, đúng là chuyện cười rụng răng. Ở Cửu Bí đạo thống còn có khẩu quyết tâm pháp gì ảo diệu hơn cửu bí chứ, mà Liễu Sơ Tình lại chính là người tu luyện bí Lâm.
Nếu như có người ngoài nhìn thấy hành vi này của Lý Thất Dạ thì nhất định sẽ cười nhạo Lý Thất Dạ, đúng là múa rìu qua mắt Lỗ Ban, không biết tự lượng sức mình.
Thế nhưng Liễu Sơ Tình thì lại khác, nàng nghe khẩu quyết của Lý Thất Dạ rất say sưa.
Có câu nói này nói rất hay, phụ nữ rơi vào biển tình đều là người ngu. Ở trong lòng Liễu Sơ Tình, Lý Thất Dạ có địa vị cao nhất. Cho dù Lý Thất Dạ chỉ tùy tiện truyền thụ một câu khẩu quyết thì nàng cũng nghe nằm lòng, huống chi Lý Thất Dạ truyền thụ cho nàng chân ngôn mà người khác hằng mơ ước, khiến cho nàng chìm đắm vào nó.
Theo mọi người thì đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc. Trên thực tế, bởi vì Liễu Sơ Tình ngây thơ như trẻ con nên nàng mới có được tạo hóa, mới được Lý Thất Dạ quan tâm. Đổi lại là người khác thì cho dù có quỳ liếm hắn, cho dù có nịnh nọt hắn thì hắn cũng sẽ không truyền thụ chân ngôn.
Liễu Sơ Tình tuy là một cô gái thẹn thùng, là một cô gái khờ khạo đáng yêu. Thế nhưng trên thực tế thiên phú của nàng rất cao, chỉ có điều không cố gắng tu luyện như những thiên tài khác mà thôi.
Vì vậy dù Lý Thất Dạ chỉ truyền thụ khẩu quyết một lần, thế nhưng Liễu Sơ Tình cũng đã nằm lòng, lập tức chìm đắm vào trong ảo diệu của chân ngôn.
Thời gian dần trôi, cũng không biết trôi qua bao lâu, Liễu Sơ Tình hoàn hồn lại. Nàng vừa mừng vừa sợ, nói rằng:
– Chân ngôn này quá tuyệt, ảo diệu vô song, cảm thấy như nó đang chảy xuôi bên trong cơ thể của ta vậy.
– Bởi vì ngươi có Phỉ Thúy Chi Huyết. Chính huyết thống mát lạnh thấu triệt này đã giúp ngươi tìm hiểu nó.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
– Chuyện này mà ngươi cũng biết.
Nghe vậy, Liễu Sơ Tình há to miệng, vô cùng giật mình, dáng vẻ rất là đáng yêu.
Huyết thống của nàng rất cao quý, nhưng mọi người chỉ biết huyết thống của nàng rất cao quý mà thôi, người ngoài căn bản không biết huyết thống của nàng là gì hết. Ngay cả Lâm Hải các cũng chỉ có vài vị lão tổ biết mà thôi. Vậy mà bây giờ Lý Thất Dạ lại thuận miệng vạch trần huyết thống của nàng.
– Có gì khó chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Thế gian có chuyện gì mà có thể qua mắt ta chứ? Chỉ cần ta muốn thì có thể biết hết tất cả.
Liễu Sơ Tình chống cằm, nhìn Lý Thất Dạ, nhìn người đàn ông đang ở trước mắt, hắn thoạt nhìn bình thường, thế nhưng trong mắt nàng hắn lại rất thu hút, rất mê người, khiến người ta xem mãi không chán.
– Ngươi… ngươi khác với lời đồn đãi bên ngoài.
Cuối cùng Liễu Sơ Tình thì thào.
– Thế gian có quá nhiều mê chướng, nhưng có mấy người có thể nhìn thấy rõ chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Thế sự như cờ, quân cờ thì làm sao có thể nhìn thấy rõ ván cờ? Lại càng không thấy rõ người chơi cờ. Vì vậy tục nhân trên thế gian phần lớn đều là nói sao nghe vậy.
– Là vậy sao.
Liễu Sơ Tình cảm thấy quá phức tạp, không muốn nghĩ nhiều, lắc lắc đầu, tiếp tục chìm đắm vào ảo diệu của chân ngôn.
Qua hồi lâu, Liễu Sơ Tình chống cằm, suy nghĩ một lát, cuối cùng nói với Lý Thất Dạ:
– Ta có cảm giác rất quen thuộc, vừa như từng thấy, vừa như chưa từng thấy, đây là chân ngôn gì?
– Sau này ngươi sẽ biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:
– Đây chỉ là bắt đầu mà thôi. Sau khi ngươi tìm hiểu được thì ngươi sẽ từ từ hiểu thông. Đến khi đó ta sẽ truyền chân ngôn khác cho ngươi.
– Được.audio coi am
Liễu Sơ Tình nghiêm túc gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời, giống như một cô vợ nhỏ vô cùng ngoan hiền, rất là mê người, rất là đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ này của Liễu Sơ Tình, Lý Thất Dạ cười nhạt.
Chuyện này trong mắt người khác có lẽ rất khó tin. Công chúa Lâm Hải các tiền đồ vô lượng, nhưng lại vì một cọc hôn ước không còn sức ràng buộc mà đi theo hôn quân suốt đời.
Hơn nữa tên hôn quân bất tài nhỏ yếu hơn cả nàng truyền thụ nàng khẩu quyết, vậy mà nàng lại vui vẻ lắng nghe.
Chuyện này trong mắt người khác chính là điên rồ. Rất nhiều người khi biết chuyện này chắc chắn sẽ cho rằng Liễu Sơ Tình ngu hết thuốc chữa.
Nhưng với Liễu Sơ Tình thì không hề đáng kể. Bởi vì khi nàng đi tới đây thực hiện hôn ước này, trong lòng nàng đã tính tới tình huống xấu nhất.
Thế nhưng khi thực sự ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ thì nàng cảm thấy không đáng sợ như đã tưởng tượng, trái lại nàng cảm thấy rất vui sướng, rất hạnh phúc. Nàng đồng ý ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, vui vẻ chịu đựng. Một đời, theo nàng là quá ngắn.
Vì vậy, cho dù lúc này có người nói nàng ngu thì nàng cũng không quan trọng. Nàng không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, bởi vì lúc này nàng sống rất vui vẻ, nàng thích ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, cho dù Lý Thất Dạ có là hôn quân như bên ngoài đồn đãi thì đã sao chứ?
Ngày tháng thoi đưa, đệ tử Cửu Bí đạo thống đến Cửu Liên Sơn ngộ đạo ngày một nhiều hơn. Trước đó phía nam rất ít người tới, khó có thể nhìn thấy bóng người. Ngày thường ngoại trừ ông lão đánh củi ra thì không còn gặp ai khác.