Đế Bá Audio Podcast
Tập 708 [Chương 3536 đến Chương 3540]
❮ sautiếp ❯Chương 3536: Cửu Liên Sơn (Hạ)
– Thật thú vị, năm đó Cửu Bí đã luyện hóa một thế giới rộng lớn cỡ nào.
Lý Thất Dạ cười nói, sau đó đi tiếp về phía trước.
Mặc dù Cửu Liên Sơn đàn núi chập trùng, núi non trùng điệp, thế nhưng Cửu Liên Sơn không phải không có người ở. Thậm chí có thể nói rằng, Cửu Liên Sơn không chỉ đơn giản là tên của một dãy núi.
Cửu Liên Sơn không phải là tên của một dãy núi, mà nó là tên của một truyền thừa ở Cửu Bí đạo thống.
Cửu Liên Sơn là một truyền thừa của Cửu Bí đạo thống, hơn nữa nó còn là truyền thừa bí ẩn nhất, cổ lão nhất của Cửu Bí đạo thống. Thậm chí có người từng nói rằng, Cửu Liên Sơn chính là chính thống mà Cửu Bí để lại.
Về cách nói này, Cửu Liên Sơn vừa không phủ nhận, vừa không khẳng định.
Cho tới ngày hôm nay, không ai biết Cửu Liên Sơn mạnh như thế nào, mọi người cũng không biết Cửu Liên Sơn có nội tình như thế nào. Mọi người chỉ biết rằng kể từ khi Cửu Bí đạo thống có ghi chép thì Cửu Liên Sơn đã như thế rồi. Hơn nữa từ trước tới nay Cửu Liên Sơn không hề can thiệp vào chuyện của Cửu Bí đạo thống, đệ tử của Cửu Liên Sơn cũng chưa từng vào đời. Trăm nghìn vạn năm qua, Cửu Liên Sơn vẫn luôn duy trì thái độ trung lập.
Theo thời gian dần trôi, Cửu Liên Sơn dần dần trở thành tổ địa của Cửu Bí đạo thống, trở thành thánh địa trong lòng rất nhiều người. Vì vậy trăm nghìn vạn năm nay, từng có không ít người tới Cửu Liên Sơn tìm đạo tu hành, hơn nữa mỗi một vương triều khi chấp chưởng đạo thống đều sẽ tới Cửu Liên Sơn kính trời, chứng tỏ địa vị của mình là hợp pháp.
Cũng chính vì vậy nên có người từng nói rằng, đạo nguyên của Cửu Bí đạo thống nằm ở bên trong Cửu Liên Sơn. Chuyện này là thật hay giả, tới nay vẫn không ai biết.
Mặc dù cũng có người nói rằng đạo nguyên của Cửu Bí đạo thống nằm trong Quát Thương Sơn, thế nhưng Đấu Thánh vương triều chưa từng có câu trả lời thẳng thắng mà chỉ nói hàm hồ cho qua, vừa không khẳng định, vừa không phủ định.
Thế nhưng không ít lão tổ sống lâu cảm thấy rằng đạo nguyên của Cửu Bí đạo thống không ở trong Quát Thương Sơn của Đấu Thánh vương triều, mà là ở bên trong Cửu Liên Sơn.
Đương nhiên, đạo nguyên của Cửu Bí đạo thống có ở bên trong Quát Thương Sơn hay không thì cũng không hề ảnh hưởng tới việc thống trị của Đấu Thánh vương triều. Dù sao mọi người đã coi Cửu Liên Sơn là tổ địa rồi, đã củng cố quan điểm như thế rồi.
Cửu Liên Sơn mặc dù là một truyền thừa, thế nhưng đệ tử lại không nhiều, mỗi đời chỉ có mấy chục tên đệ tử, mà Cửu Liên Sơn thì kéo dài vạn dặm, cho nên khi đệ tử phân tán ra các nơi thì Cửu Liên Sơn trở nên có vẻ hoang vắng ít người, không được náo nhiệt phồn vinh như một môn phái bình thường.
Thế nhưng kể cũng thấy lạ, Cửu Liên Sơn hoang vắng như thế, thế nhưng lại truyền thừa hết đời này đến đời khác. Cửu Bí đạo thống có vô số môn phái truyền thừa, vô số vương triều luân chuyển, vô số nhân vật anh hùng biến thành tro bụi, thế nhưng Cửu Liên Sơn thì vẫn còn y nguyên.
– Các hạ là người phương nào?
Khi Lý Thất Dạ đi tới dưới chân một ngọn núi thì nhìn thấy một căn nhà gỗ bên ngoài sơn môn, mà sơn môn cũng không phải là cửa đá khí thế, nó chỉ là ba khúc gỗ đóng tạm, xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể đổ ngã bất cứ lúc nào.
Ở bên trên sơn môn dựng tạm có treo một tấm biển nhỏ, trên biển viết ba chữ “Cửu Liên Sơn”. Ba chữ này giống như vẽ bùa, ngay cả người mới học viết chữ cũng có thể viết đẹp hơn.
Sơn môn đơn sơ tới mức không thể đơn sơ hơn, môn biển xấu tới mức không thể xấu hơn, đây chính là Cửu Liên Sơn. Nếu như lúc này không phải đang đứng bên ngoài Cửu Liên Sơn thì mọi người sẽ nghi ngờ rằng đây có phải là một môn phái giả mạo hay không.
Khi Lý Thất Dạ đi tới sơn môn thì một người đàn ông trung niên gọi hắn lại. Người đàn ông trung niên này mặc áo vải, áo vải tuy được giặt rất sạch, thế nhưng cũng đã có mấy miếng vá. Hơn nữa người đàn ông trung niên này thoạt nhìn không giống như là tu sĩ, mà càng giống như là một tên nông phu bình thương hơn.
– Hoàng đế Cửu Bí đạo thống, hoàng đế độc chưởng đại quyền.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói với người đàn ông này.
Nghe Lý Thất Dạ tự xưng mình là hoàng đế Cửu Bí đạo thống, người đàn ông này không hề giật mình, chỉ nhìn hắn thêm mấy lần, sau đó hỏi:
– Có bằng chứng chứng minh thân phận không?
– Vừa hay có một cái.
Lý Thất Dạ tiện tay ném ngọc tỷ của Cửu Bí đạo thống cho hắn.
Người đàn ông nhìn ngọc tỷ, lập tức ghi tên vào danh sách, ghi rằng: “Hoàng đế Cửu Bí đạo thống, tân hoàng.” Hắn không nghiêm chứng ngọc tỷ của Lý Thất Dạ là thật hay giả, nói chung, cứ thế mà ghi tên Lý Thất Dạ vào trong danh sách.
– Chẳng hay bệ hạ tới Cửu Liên Sơn để làm gì? Ngộ đạo? Du ngoạn, hay là hiếu kỳ?
Người đàn ông trung niên hỏi.
– Tham quan một chút, nếu như tâm trạng tốt thì sẽ thuận tiện luyện cửu bí.
Lý Thất Dạ mỉm cười, hời hợt nói rằng.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, người đàn ông trung niên giật mình, lại đánh giá Lý Thất Dạ thêm mấy lần.
Nếu như có người ngoài nghe Lý Thất Dạ nói như vậy thì chắc chắn cho rằng Lý Thất Dạ điên rồi. Thuận tiện luyện cửu bí, lời này đúng là ngông cuồng tới mức không thể ngông cuồng hơn. Vạn cổ tới nay, người có thể tu luyện cửu bí cũng chỉ có một hai người mà thôi, hơn nữa còn chưa có thể xác định thật giả nữa.
Bây giờ một tên hôn quân hoang dâm vô độ như Lý Thất Dạ lại dám nói thuận tiện luyện cửu bí, lời này quá kiêu ngạo, quá khó tin.
– Thuận tiện luyện cửu bí.
Tuy rằng Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, thế nhưng người đàn ông trung niên lại hết sức cẩn thận. Hắn nghiêm túc ghi câu nói này vào trong danh sách.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ không quan tâm người đàn ông trung niên ghi câu nói này vào trong danh sách, hắn chỉ mỉm cười mà thôi.
– Không biết bệ hạ muốn nghỉ lại ở đâu?
Người đàn ông trung niên tiếp tục ghi chép.
– Nơi cách Hồng Hoang Thiên Lao gần nhất.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng.
– Nơi cách Hồng Hoang Thiên Lao gần nhất?
Người đàn ông trung niên lại giật mình thêm lần nữa, ngạc nhiên nhìn Lý Thất Dạ. Hắn lấy lại bình tĩnh, hỏi:
– Bệ hạ chắc chứ?
– Chắc.
Lý Thất Dạ nói.
– Nơi cách Hồng Hoang Thiên Lao gần nhất chính là Hồng Hoang Sơn. Nơi đó có mấy cung điện cũ không tệ, bệ hạ có thể vào ở.
Người đàn ông trung niên nói với Lý Thất Dạ.
– Không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ không hề kén chọn nơi ở.
– Bệ hạ vào ở Hồng Hoang Sơn.
Người đàn ông trung niên cẩn thận ghi chép danh sách.
Chương 3537: Cửu Bí (Thượng)
Sau khi đăng ký xong xuôi thì người đàn ông trung niên đưa cho Lý Thất Dạ một tấm mộc bài treo hông, nói rằng:
– Bệ hạ, Hồng Hoang Sơn ở cực nam Cửu Liên Sơn, ngươi cứ đi thẳng về phía nam, đi tới phần cuối thì có thể nhìn thấy nó. Ngọn núi cao nhất ở cực nam chính là Hồng Hoang Sơn, đối diện nó chính là Hồng Hoang Thiên Lao.
Nói xong thì còn bổ sung thêm một câu:
– Bệ hạ chớ làm mất mộc bài, có mộc bài này thì ngài có thể tự do đi lại trong Cửu Liên Sơn.
Nhắc tới cũng lạ, người đàn ông trung niên này không hề xác thực thân phận của Lý Thất Dạ, cũng không hề điều tra xem Lý Thất Dạ có thật là hoàng đế hay không, thế nhưng hắn lại dặn Lý Thất Dạ không được làm mất mộc bài, đúng thật là thú vị.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tạm biệt người đàn ông trung niên này rồi đi vào Cửu Liên Sơn, khi đi vào sơn môn thì hắn còn ngẩng đầu nhìn tấm mộc biển treo trên sơn môn, không khỏi cười đậm.
Lý Thất Dạ đi vào sơn môn, đường từ sơn môn đến Hồng Hoang Thiên Lao rất dài, nhưng Lý Thất Dạ không hề sốt ruột, cũng không đi vội vã, mà vừa đi vừa nghỉ ngơi, lại còn không quên thưởng thức cảnh đẹp của Cửu Liên Sơn.
Cửu Liên Sơn, chín ngọn núi cao nhất đều có phong cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa cảnh đẹp này lại còn có một không hai. Mà chín ngọn núi cao nhất này đều có một hồ nước làm bạn, chúng nó giống như minh châu, khiến cho chín ngọn núi này xinh đẹp không gì sánh bằng. Hơn nữa chín cái hồ nước này đều khác biệt với nhau, có lam thẳm, có xanh nhạt, có xanh ngọc,…
Có thể nói Cửu Liên Sơn đẹp không sao kể xiết, khiến người ta sau khi tới đây thì quyến luyến quên đường về.
Ở bên trong Cửu Liên Sơn ngoại trừ u cốc kỳ phong ra thì còn có cổ điện, còn có lão quan. Những tòa cổ điện lão quan này có xây trên đỉnh núi, có xây cạnh vách núi, cũng có xây trên sườn núi… những tòa cổ điện lão quan kỳ lạ này cũng trở thành cảnh đẹp có một không ai ở Cửu Liên Sơn.
Có không ít cổ điện lão quan của Cửu Liên Sơn không có người ở. Cửu Liên Sơn quá lớn, Cửu Liên Sơn có hơn nghìn tòa cổ điện lão quan, mà đệ tử của Cửu Liên Sơn thì lại có hạn, có nhiều cổ điện lão quan không có người ở cũng là chuyện bình thường.
Một vài cổ điện lão quan có người vào ở, thế nhưng không hẳn phải là đệ tử Cửu Liên Sơn. Trên thực tế, Cửu Liên Sơn không nhiều đệ tử, tuy rằng chưa ai thống kê chính xác, thế nhưng có người nói rằng đệ tử của Cửu Liên Sơn không hơn nghìn người.
Ở Cửu Bí đạo thống, nếu như một môn phái truyền thừa không có hơn một nghìn đệ tử thì môn phái đó không phải là một môn phái hợp cách. Ví như Đấu Thánh vương triều, ví như Thần Hành môn, đệ tử có tới mấy mươi vạn, thậm chí là nhiều hơn.
Ở bên trong Cửu Liên Sơn, ngoại trừ đệ tử của Cửu Liên Sơn ra thì còn có khách tới từ bên ngoài. Những vị khách tới từ bên ngoài này đều có xuất thân từ Cửu Bí đạo thống.
Hơn nữa phần lớn khách mời ở lại Cửu Liên Sơn chỉ có một mục đích… ngộ đạo!
Có người tình nguyện tới Cửu Liên Sơn ở lại mấy năm, thậm chí là mấy chục năm, mấy trăm năm. Bọn họ tới nơi này là vì muốn tìm hiểu đại đạo, muốn tìm hiểu nền tảng của Cửu Bí đạo thống… cửu bí!
Người trong thiên hạ đều biết rằng Cửu Bí đạo thống có cửu bí, thế nhưng không có một môn phái truyền thừa nào có thể nắm giữ cửu bí hoàn chỉnh.
Như Đấu Thánh vương triều, Thần Hành môn, Lâm Hải các… bọn họ chỉ có được một phần của cửu bí mà thôi.
Trong đó, có nhiều bí nhất là Đấu Thánh vương triều cùng Tĩnh Liên quan. Đấu Thánh vương triều có hai bí “Đấu”, “Giả”, còn Tĩnh Liên quan thì có hai bí “Giai”, “Liệt”, số còn lại thì chỉ có được một bí mà thôi.
Cho dù hôm nay Đấu Thánh vương triều, Tĩnh Liên quan,… đồng ý dùng chung cửu bí thì cũng không thu thập đủ cửu bí.
Bởi vì bí “Tiền” trong cửu bí đã thất truyền từ lâu, rất lâu rồi chưa từng thấy bí “Tiền” xuất hiện.
Nếu như hỏi Cửu Bí đạo thống còn có chỗ nào có thể kiếm đủ cửu bí thì chỉ có một chỗ mà thôi… Cửu Liên Sơn.
Đồn rằng Cửu Liên Sơn có cửu bí, không ai biết lời đồn này là thật hay giả, hơn nữa Cửu Liên Sơn cũng chưa từng phủ nhận chuyện này.
Vì vậy xưa nay luôn có người đi đến Cửu Liên sơn tìm hiểu đại đạo. Bởi vì đồn rằng cửu bí được giấu ở bên trong luật vận của Cửu Liên Sơn, chỉ cần ngươi có thể tìm hiểu được luật vận của Cửu Liên Sơn thì ngươi sẽ có thể tìm hiểu được cửu bí.
Tuy rằng không ai biết lời đồn này là thật hay giả, thế nhưng trăm nghìn vạn năm nay vẫn có người tin tưởng lời đồn này.
Hơn nữa cách đây rất lâu, từng có rất nhiều đệ tử Cửu Bí đạo thống tới Cửu Liên Sơn tìm hiểu đại đạo, tiếc là rất nhiều người tay trắng trở về, không hề có thu hoạch.
Thử nghĩ mà xem, có vài người ở lại Cửu Liên Sơn mấy trăm năm, thậm chí là lâu hơn, nhưng lại không hề có thu hoạch, chuyện này khiến người ta mất hứng biết mấy?
Vì vậy theo thời đại dần trôi, mọi người dần dần không có hứng thú tới Cửu Liên Sơn tìm hiểu cửu bí nữa, càng ngày càng ít người đến Cửu Liên Sơn tìm hiểu.
Mặc dù vậy thì vẫn có đệ tử Cửu Bí đạo thống tin tưởng lời đồn này, hàng năm vẫn có một ít đệ tử Cửu Bí đạo thống đến Cửu Liên Sơn ngộ đạo.
Trên thực tế, vạn cổ tới nay từng có rất nhiều người tới Cửu Liên Sơn ngộ đạo, trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến Trịnh Đế cùng Cửu Ngưng Chân Đế, ngay cả Thần Hành Chân Đế cũng từng tới Cửu Liên Sơn tìm hiểu.
Trong phần lớn những người tới Cửu Liên Sơn ngộ đạo thì khiến hậu nhân bàn tán nhiều nhất đó chính là Trịnh Đế cùng Cửu Ngưng Chân Đế, bởi vì đời sau có lời đồn rằng Trịnh Đế cùng Cửu Ngưng Chân Đế đã hiểu thấu cửu bí, bọn họ cũng trở thành hai người duy nhất sau thủy tổ Cửu Bí hiểu được cửu bí.
Thế nhưng lời đồn này có người tin, cũng có người không tin.
Theo suy đoán của hậu thế thì Trịnh Đế không tu luyện cửu bí hoàn chỉnh, còn phần Trịnh Đế tu luyện bao nhiêu bí thì vẫn còn là bí ẩn. Thậm chí có lão tổ nói rằng Trịnh Đế không tu luyện cửu bí hoàn chỉnh nên hắn mới có thể nhảy ra khỏi phạm trù của cửu bí, viết ra [Thái Thanh Đan Kinh].
Vì vậy rất nhiều lão tổ hậu thế tin rằng trong lịch sử Cửu Bí đạo thống, ngoại trừ thủy tổ Cửu Bí ra thì chỉ có một người tu luyện được cửu bí hoàn chỉnh… Cửu Ngưng Chân Đế!
Chương 3538: Cửu Bí (Hạ)
Hậu thế có thể khẳng định ban đầu Cửu Ngưng Chân Đế đã luyện được bốn bí trong cửu bí. Ngoại trừ hai bí “Đấu”, “Giả” của Đấu Thánh vương triều ra thì nàng còn từng bái vào Tĩnh Liên quan, được Tĩnh Liên quan cho phép, tu luyện hai bí “Giai”, “Liệt” của Tĩnh Liên quan.
Sau này đồn rằng Cửu Ngưng Chân Đế đã tìm hiểu được năm bí còn lại ở Cửu Liên Sơn, trở thành người duy nhất trong lịch sử Cửu Bí đạo thống tu luyện được cửu bí sau thủy tổ.
Còn nhân vật như Thần Hành Chân Đế thì chỉ tìm hiểu được bí “Hành” mà thôi. Hơn nữa bí “Hành” mà Thần Hành Chân Đế tìm hiểu, có người nói hắn tìm hiểu được ở Cửu Liên Sơn, cũng có người nói hắn tìm hiểu qua đạo thổ của Cửu Bí đạo thống.
Mặc kệ Cửu Liên Sơn có giấu cửu bí hay không thì đời nào cũng có đệ tử Cửu Bí đạo thống tới đây tìm hiểu.
Cũng chính vì vậy mà ngươi có thể nhìn thấy được tu sĩ tới từ các môn phái ở Cửu Bí đạo thống. Những tu sĩ này có lão tổ, cũng có thiên tài trẻ tuổi. Có người ở lại đây mấy trăm năm, cũng có người chỉ ở lại mấy ngày thì vội vã rời khỏi.
Đệ tử Cửu Bí đạo thống tới Cửu Liên Sơn ngộ đạo thậm chí còn nhiều hơn cả đệ tử của Cửu Liên Sơn. Chỉ là Cửu Liên Sơn quá lớn. dù có mấy ngàn người ở lại thì cũng có vẻ rất hoang vắng.
Vì vậy khi Lý Thất Dạ đi thẳng về phía nam thì không thật sự gặp nhiều người lắm, cho dù có gặp thì phần lớn mọi người đều bế quan tu luyện, hoặc đi lại vội vàng, không ai chú ý tới một người thoạt nhìn bình thường như Lý Thất Dạ cả.
Lý Thất Dạ một đường xuôi nam, cuối cùng cũng đến Hồng Hoang Sơn. Leo lên trên núi, trên đỉnh núi có mấy tòa cung điện đá, mấy tòa cung điện này đã lâu không ai ở, Hồng Hoang Sơn có vẻ rất hoang vu.
Hồng Hoang Sơn ở cực nam Cửu Liên Sơn, cũng chính là một trong chín ngọn núi cao nhất, nó đâm thẳng vào vân tiêu, nguy nga tráng lệ.
Thế nhưng trước giờ bất kể là đệ tử Cửu Liên Sơn hay là khách tới đây ngộ đạo thì cũng ít ai chịu ở lại Hồng Hoang Sơn.
Ngoại trừ Hồng Hoang Sơn rét lạnh hơn tám ngọn núi khác ra thì Hồng Hoang Sơn còn có sát khí rất mạnh, sát khí này như xuyên suốt từ thời đại hồng hoang viễn cổ, cho dù đã trôi qua trăm vạn năm thì luồng sát khí này vẫn không tiêu tán.
Ngọn núi sát khí bức người như thế này rất ảnh hưởng tới người tu hành, càng khỏi phải nói tới chuyện an tâm ngộ đạo.
Đứng trên Hồng Hoang Sơn nhìn ra phía xa, ngươi sẽ phát hiện đằng sau ngươi là một cái hồ lớn, đây là một trong chín hồ nước ở Cửu Liên Sơn, nó nằm ở bên cạnh Hồng Hoang Sơn, mà đằng trước ngươi là một vực thẳm.
Vực thẳm này thoạt nhìn không lớn lắm, hoặc có lẽ dùng từ “cái hang” để hình dung nó thì sẽ phù hợp hơn.
Cái hang này thoạt nhìn giống như một cái miệng đỏ lòm, giống như một con ác ma vừa bò dậy khỏi địa ngục, sau khi nó bò dậy thì lập tức mở miệng muốn nuốt chửng hết thảy mọi thứ ở trên mặt đất.
Sát khí trên Hồng Hoang Sơn là đến từ cái hang này. Nơi sâu nhất trong cái hàng này tuôn ra sát khí cực kỳ dữ dội, vừa vặn nhắm về phía Hồng Hoang Sơn.
Cũng may là có Hồng Hoang Sơn chặn lại sát khí của cái hang này, bằng không khi sát khí tràn vào Cửu Liên Sơn thì sợ rằng Cửu Liên Sơn sẽ không được xinh đẹp như bây giờ, sợ rằng Cửu Liên Sơn sẽ trở thành một vùng sát địa sát khí trùng thiên.
Còn cái hang lớn này thì có một cái tên rất chấn động lòng người… Hồng Hoang Thiên Lao!
Vì sao cái hang này được gọi là Hồng Hoang Thiên Lao mà không phải là địa lao thì không ai biết cả, bởi vì từ khi có Cửu Bí đạo thống thì trong trí nhớ của tất cả mọi người, cái hang này luôn tồn tại ở đây.
Hơn nữa, từ rất lâu về trước thì cái hang này đã có tên “Hồng Hoang Thiên Lao”, nhưng không ai biết cuối cùng là ai đã đặt tên này cho nó.
Lý Thất Dạ không quan tâm tới Hồng Hoang Sơn cùng hồ nước ở phía sau Hồng Hoang Sơn, hắn chỉ nhìn kỹ cái hang lớn này, cũng tức là Hồng Hoang Thiên Lao.
Nhìn Hồng Hoang Thiên Lao, Lý Thất Dạ cười đậm, cười nhạt nói rằng:
– Hồng Hoang Thiên Lao… xem ra Thái Thanh Hoàng cũng từng thèm nhỏ dãi nơi này, tiếc là hắn không tài nào dò thám được ảo diệu ở trong đấy.
Trên thực tế, khi nhắc tới cái tên Hồng Hoang Thiên Lao thì rất nhiều người ở Cửu Bí đạo thống đều biết. Rất nhiều người ở Cửu Bí đạo thống biết tới Hồng Hoang Thiên Lao, nhưng không phải bởi vì bản thân Hồng Hoang Thiên Lao, mà là bởi vì Thái Thanh Hoàng.
Mặc dù không ai biết vì sao Hồng Hoang Thiên Lao lại gọi là thiên lao, thế nhưng đồn rằng xưa kia Hồng Hoang Thiên Lao từng giam cầm một số tồn tại, từng có tồn tại vô cùng mạnh mẽ bị giam vào trong nơi này.
Cũng chính vì vậy, chỉ cần bị giam vào trong Hồng Hoang Thiên Lao thì sẽ mãi mãi không thể ra ngoài, chỉ có thể bị nhốt trong đó mãi mãi.
Thậm chí rất lâu trước đây từng có lời đồn nói rằng Hồng Hoang Thiên Lao là nơi mà thủy tổ Cửu Bí dùng để giam giữ một số đại hung ở Đế Thống Giới, sau này Cửu Bí đạo thống cũng từng dùng nó để giam giữ một số người.
Chỉ là sau này Hồng Hoang Thiên Lao không còn giam giữ ai nữa cả. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như có thể nhốt kẻ địch vào Hồng Hoang Thiên Lao thì cũng có nghĩa hắn hoàn toàn không có sức chống cự, mặc ngươi xâu xé, ngươi hoàn toàn có thể giết chết hắn.
Hơn nữa, một khi giam vào Hồng Hoang Thiên Lao rồi thì sẽ không thể thả ra ngoài được, cũng sẽ không ai có thể vào thăm tù. Giam vào Hồng Hoang Thiên Lao cũng có nghĩa là tử vong, chuyện này chẳng khác gì là giết chết hắn cả.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải tốn công tốn sức giam giữ kẻ địch của mình chứ? Dứt khoát giết hắn là được.
Thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà sau khi Thái Thanh Hoàng nắm giữ được quyền thế của Cửu Bí đạo thống, sau khi hắn chân chính bước lên đỉnh cao, độc tôn thiên hạ thì hắn bắt đầu dùng Hồng Hoang Thiên Lao giam giữ kẻ địch của mình.
Trong suốt một thời gian dài, Thái Thanh Hoàng đã nhốt một vài kẻ địch của mình vào trong Hồng Hoang Thiên Lao. Hơn nữa người có thể bị nhốt vào trong Hồng Hoang Thiên lao đều là kẻ địch mạnh nhất của Thái Thanh Hoàng, thậm chí có người còn mạnh hơn cả Thái Thanh Hoàng!
Mọi người không biết vì sao Thái Thanh Hoàng lại nhốt những kẻ thù này vào trong Hồng Hoang Thiên Lao, bởi vì hắn hoàn toàn có thể giết chết kẻ thù của mình. Thế nhưng hắn lại tốn rất nhiều tâm huyết để bắt sống kẻ địch, sau đó nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Chương 3539: Ông Lão Đốn Củi
Có một vài lão tổ âm thầm suy đoán Thái Thanh Hoàng nhốt kẻ thù của mình vào trong Hồng Hoang Thiên Lao không phải bởi vì tra tấn kẻ thù của mình, mà là để thăm dò, có lẽ bên trong Hồng Hoang Thiên Lao có thứ mà hắn cần.
Trên thực tế, từng có tiên hiền cùng Chân Đế của Cửu Bí đạo thống đoán rằng, trong thời đại xa xưa, bất kể là thủy tổ Cửu Bí hay là những cổ tổ khác, bọn họ dùng tới Hồng Hoang Thiên Lao không phải là muốn nhốt một ai đó, mà chính xác hơn là bọn họ dùng những người này để thăm dò, những người bị nhốt chỉ là những đối tượng thử nghiệm mà thôi.
Vì vậy, có người suy đoán rằng bên trong Hồng Hoang Thiên Lao có thứ gì đó mà ngay cả thủy tổ Cửu Bí cũng muốn có. Chỉ là, thủy tổ Cửu Bí cũng không thể lấy được.
– Người khác gặt hái không được, vậy thì để ta.
Lý Thất Dạ nhìn Hồng Hoang Thiên Lao, mỉm cười, sau đó xoay người đi vào bên trong cung điện đá.
Cứ thế Lý Thất Dạ vào ở Hồng Hoang Sơn. Mặc dù Lý Thất Dạ là khách của Cửu Liên Sơn, thế nhưng Cửu Liên Sơn không phái bất cứ đệ tử nào tới hầu hạ cả.
Trên thực tế, bất kể ai tới Cửu Liên Sơn, làm khách cũng vậy, ngộ đạo cũng vậy, Cửu Liên Sơn đều không hầu hạ. Cho dù Thái Thanh Hoàng đích thân giá lâm Cửu Liên Sơn thì Cửu Liên Sơn cũng không phái đệ tử hầu hạ, Cửu Liên Sơn nhiều nhất chỉ lập danh sách mà thôi.
Những việc còn lại thì sao cũng được. Vì vậy khi Thái Thanh Hoàng muốn ở lại Cửu Liên Sơn ngộ đạo thì cũng phải tự mang tới người hầu, Cửu Liên Sơn căn bản sẽ không phái đệ tử đến hầu hạ hắn.
Không chỉ có Thái Thanh Hoàng bị đối xử như vậy mà ngày trước, kinh diễm vô song như Trịnh Đế đến Cửu Liên Sơn thì Cửu Liên Sơn cũng không phái đệ tử đến hầu hạ hắn.
Trước giờ Cửu Liên Sơn luôn là như thế, đây cũng chính là điểm độc đáo nhất của Cửu Liên Sơn.
Mặc dù là như thế thì trước giờ chưa từng có ai lại giận dữ chuyện này. Trên thực tế, trăm nghìn vạn năm nay, không có nhiều người dám ngang ngược ở Cửu Liên Sơn, ngay cả Chân Đế vô địch đi tới Cửu Liên Sơn cũng phải biết điều, không dám làm càn.
Sau khi vào ở Hồng Hoang Sơn thì Lý Thất Dạ cũng không quan tâm có người hầu hạ hắn hay không, với hắn, cho dù ăn gió nằm sương thì cũng không phải là chuyện gì lớn lao cả.
Sau khi vào ở Hồng Hoang Sơn thì Lý Thất Dạ không thăm dò Hồng Hoang Thiên Lao ngay, mà là ngày ngày ăn mây ngộ đạo. Hơn nữa mỗi ngày khi mặt trời mọc thì hắn sẽ ngồi trên núi, ngồi đối diện Hồng Hoang Thiên Lao, đả tọa nhập định, thần du thái hư.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ đả tọa nhập định không hề có thần quang, cũng không hề có tường thụy, không hề khác gì người bình thường đả tọa cả.
Thế nhưng bên trong mệnh cung của Lý Thất Dạ thì Thái Sơ Thụ xuất hiện, Tùng Tháp đạo quả cùng Tượng Tử đạo quả no đủ thành thục, dường như có thể chín muồi bất cứ lúc nào.
Mà lúc này, Thái Sơ Thụ nở ra đóa đạo hoa thứ ba. Đóa đạo hoa này lấp lánh ánh vàng, giống như được đúc từ hoàng kim, vô cùng thuần chất.
Đóa đạo hoa thứ ba nở rộ, thái sơ tràn trề, Thái Sơ Thụ phấn chấn như được sinh ra thêm lần nữa.
Trên thực tế, đóa đạo qua thứ ba cùng Thái Sơ Thụ cần có sức mạnh khổng lồ để chèo chống, bằng không thì sẽ không có cách nào trưởng thành. Đương nhiên, chút sức mạnh này Lý Thất Dạ vẫn có thể cung cấp nổi.
Thái Sơ Thụ cần sức mạnh khổng lồ chèo chống, nhưng cũng mang tới thái sơ khí vô tận cho Lý Thất Dạ, để Lý Thất Dạ luyện hóa thái sơ khí thành của mình. Mỗi sợi thái sơ khí hòa vào trong máu thịt của Lý Thất Dạ đều khiến máu thịt của Lý Thất Dạ trở nên khác với mọi người, cũng sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ.
Lý Thất Dạ ngày ngày nhập định ngộ đạo trên núi, vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ ai tới quấy rầy, như thể thiên địa này vốn là yên tĩnh như vậy.
Dù sao thì Hồng Hoang Sơn cũng nằm ở cực nam Cửu Liên Sơn, cũng là nơi hoang vắng nhất Cửu Liên Sơn, trước giờ rất ít người đặt chân tới nơi này nên đương nhiên là không có ai tới quấy rầy Lý Thất Dạ rồi.
Thế nhưng không phải chỉ có một mình Lý Thất Dạ đối mặt với Hồng Hoang Thiên Lao nhập định ngộ đạo. Ngoại trừ Lý Thất Dạ ra thì còn có một người ngồi đối mặt với Hồng Hoang Thiên Lao đả tọa nhập định.
Người này là một ông lão, ông lão này mặc quần áo vải thô, quần áo trên người chuẩn kiểu tiều phu, áo vải cột dây thừng, bên thông còn có một cây búa, cây búa này là búa bổ củi bình thường nhất thế gian, cả cây búa toàn màu gỉ sét, thế nhưng lưỡi búa thì lại được mài trắng sáng như tuyết, bổ củi rất là tiện lợi.
Khuôn mặt của ông lão này đầy những vết nhăn, mặt mày vàng úa đen đúa. Thế nhưng dường như màu vàng này đã được đánh bóng, vì vậy rất có xúc cảm. Cứ như khuôn mặt già nua của hắn trải qua vô số sương gió đánh bóng, mỗi một nếp nhăn đều trải qua thời gian lắng đọng.
Đôi mắt của ông lão này không hề có điểm nào xuất chúng, chỉ có thể nói đôi mắt của hắn rất trong suốt, trong vắt giống như nước suối trong khe. Nhìn đôi mắt này, cho dù oi bức cách mấy thì ngươi cũng sẽ cảm thấy mát mẻ.
Mỗi ngày khi mặt trời vẫn chưa mọc lên thì ông lão này đã đi tới bên dưới chân núi Hồng Hoang Sơn, nhìn Hồng Hoang Thiên Lao từ xa, đả tọa nhập định, đối mặt với sát khí Hồng Hoang Thiên Lao phun ra. Dường như hắn muốn nuốt những sát khí này vào trong bụng.
Khi mặt trời lên thì hắn thu công, bắt đầu đốn củi dưới chân núi Hồng Hoang Sơn. Sau khi chém đầy gánh củi thì tới trước hồ nước phía sau Hồng Hoang Sơn rửa mặt, sau đó vác gánh củi rời khỏi.
– Ta vốn là phàm nhân, không lên tiên lầu các…
Khi ông lão này vác gánh củi rời khỏi thì rướn giọng hát sơn ca.
Ánh nắng ban mai chiếu khắp dãy núi chập trùng, tiếng ca hùng hậu vang khắp núi non. Hình ảnh này tựa như ngắt quãng, trở thành vĩnh hằng.
Một ông lão hằng ngày đi tới đây đả tọa, mỗi ngày chỉ chặt một gánh củi, sau đó hát vang một khúc rồi rời khỏi. Là tự nhiên như thế, là tự tại như thế, tất cả như là một phần của chốn sơn dã này vậy.
Nhìn thấy vậy, Lý Thất Dạ cười nhạt, lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp này, như thể đây là một bức tranh thủy mặc, là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Một hôm, sau khi ông lão đả tọa xong thì lại bắt đầu đốn củi. Lý Thất Dạ cũng tỉnh dậy khỏi nhập định, hắn ung dung đi đạo, đi vào trong rừng, gặp phải ông lão đang đốn củi trong này.
Chương 3540: Hồng Hoang Thiên Lao (Thượng)
– Tiểu ca, hôm nay thu công sớm nha.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì ông lão dừng tay lại, chào hỏi Lý Thất Dạ.
Xem ra ông lão cũng biết Lý Thất Dạ ở trên Hồng Hoang Sơn, chỉ là chưa từng tới quấy rầy Lý Thất Dạ mà thôi.
– Rãnh rỗi không có chuyện gì làm mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa mắt nhìn cây búa chẻ củi của ông lão, đây là một cây búa chẻ củi rất bình thường, dường như được chế tạo bởi sắt phàm.
– Búa tốt.
Lý Thất Dạ thuận miệng khen.
– Đồ nghề kiếm cơm.
Lão nhân cười nói:
– Ngày ngày đánh bóng, vì vậy sắc bén một chút, bổ củi rất lưu loát.
– Đánh bóng không chỉ là búa.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói:
– Mà còn có đánh bóng một viên đạo tâm.
Ông lão vốn đang giơ búa bổ củi, thế nhưng nghe thấy Lý Thất Dạ nói vậy thì dừng lại, ngưng ngay động tác bổ xuống. Nhìn Lý Thất Dạ, ngạc nhiên nói rằng:
– Câu nói này của tiểu cả đúng là kim ngôn ngọc ngữ.
– Thuận miệng mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy ý ngồi xuống một gốc cây khô, vô cùng ung dung.
Ông lão cảm thấy hứng thú, buông búa xuống, cũng ngồi xuống, vò một điếu thuốc, hút một hơi, nói rằng:
– Một câu nói thuận miệng của tiểu ca chính là một chữ ngàn vàng. Ông lão ta tuy không biết nhiều chữ, thế nhưng cũng biết đạo lý này.
– Như ngươi không gọi là biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Như ngươi gọi là am hiểu sâu sắc.
– Có thể được tiểu ca khen như vậy, lão hán cảm thấy vinh hạnh.
Ông lão rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở nhẹ, phun ra một vài vòng khói.
Lý Thất Dạ mỉm cười, ông lão cũng cười theo, hai người bọn họ giống như là bạn cũ vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đi chậm trong rừng, không tiếp tục bắt chuyện với ông lão nữa.
Lý Thất Dạ đi một hồi thì đi tới trước hang lớn, đây chính là lối vào Hồng Hoang Thiên Lao. Từ đây nhìn vào bên trong hang, chỉ thấy cửa động nối thẳng xuống lòng đất, sâu không đo được, đen kín như mực, giống như cửa hang này có thể nối thẳng tới lối vào địa ngục.
Nơi sâu nhất trong Hồng Hoang Thiên Lao đen kịt, không ai có thể nhìn rõ tình hình bên trong, cho dù mạnh mẽ cách mấy, dù có mở ra thiên nhãn thì cũng không thể nào nhìn rõ nơi sâu nhất trong Hồng Hoang Thiên Lao.
Trên thực tế, trước giờ không ai biết Hồng Hoang Thiên Lao ra sao cả, ở trong đấy là nhà giam hay là cái gì khác?
Bởi vì người bị nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao không thể rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao được, vì vậy Hồng Hoang Thiên Lao rốt cuộc ra sao, tới nay còn là bí ẩn.
Lý Thất Dạ đứng ở cửa hang, khí tức sát phạt phả vào mặt hệt như gió cắt, mỗi luồng sát khí là một cây đao sắc bén, như thể có thể tróc từng tất thịt trên cơ thể con người.
Lý Thất Dạ đứng ở cửa hang, nhìn Hồng Hoang Thiên Lao sâu không thấy đáy, ánh mắt của hắn co rút lại, ánh mắt của hắn như muốn xuyên thủng hắc ám, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của Hồng Hoang Thiên Lao.
– Sâu không thấy đáy, không ai biết sau bao nhiêu, trừ phi là tự mình đi vào một chuyến.
Ngay lúc này, bên cạnh có tiếng tặc lưỡi.
Không biết từ bao giờ, ông lão đã ngồi trên nham thạch hút thuốc xoành xoạch.
Lý Thất Dạ mỉm cười, gật đầu nói rằng:
– Đúng là sâu không thấy đáy, cũng có lẽ là không có đáy nên làm sao có thể thấy đáy được.
Nói xong thì Lý Thất Dạ cũng tùy ý ngồi xuống nham thạch, nhìn ông lão, cười nói:
– Dùng sát khí đánh bóng đúng là một cách hay.
– Cách của ta cũng chỉ là cách của người đần mà thôi.
Ông lão hút thuốc xoành xoạch, cười khan một cái, rung đùi nói rằng:
– Kẻ thô lỗ như ta không có thiên phú, cũng không có văn hóa, so với thiên tài thì không kịp hít khói. Thế nhưng ta lại thích tu luyện, ta cũng biết một đạo lý, chịu được khổ trong khổ thì mới có thể cầu được đại viên mãn.
– Cũng là một đạo lý.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói rằng:
– Tu luyện kiểu này không phải là tu luyện đạo hạnh, mà là tu luyện đạo tâm.
– Tiểu ca quá khen.
Ông lão phun ra một vòng khói, nói rằng:
– Lão hán không hiểu đạo lý lớn, chỉ nhắc nhở mình không thể dao động mà thôi. Thế gian có rất nhiều thứ có thế đánh bóng đạo tâm, nhân tính thế tục đều có thể thông, lão hán đây chỉ dùng cách ngốc mà thôi.
– Đổi cách khác thì sợ rằng sẽ không có thu hoạch như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa mắt nhìn cửa hang Hồng Hoang Thiên Lao, nói chậm:
– Sát khí tuy rằng khiến người ta gặp khó khăn, thế nhưng nó cũng có cái lợi.
– Đúng vậy.
Ông lão không phủ nhận, thản nhiên thừa nhận, gật đầu nói rằng:
– Đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, ban đầu lão hán chỉ muốn đánh bóng đạo tâm mà thôi, thế nhưng không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.
– Nếu nghiêm túc luận đại đạo thì đây mới đúng là đường hoàng đại đạo.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Dùng tâm tìm Phật, thứ tìm được chính là Phật. Còn Phật hiệu thì chỉ là thu hoạch bất ngờ, đây chính là sự khác biệt giữa đạo và pháp.
– Tiểu ca quá khen.
Ông lão lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
– Lão hán không thông minh như vậy, chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi, cũng là trời ban phước.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn cửa hang Hồng Hoang Thiên Lao, ánh mắt thâm thúy, cuối cùng nói chậm:
– Đạo này có thể giúp ngươi trường thọ, đánh bậy đánh bạ cũng được, có dự tính trước cũng được, đều là lựa chọn rất tốt.
Ông lão trầm mặc, dừng việc hút thuốc lại. Sau hồi lâu, hắn mới bắt đầu hút xoành xoạch, đầu thuốc sắp tắt lại phát sáng.
– Đúng là rất tốt.
Cuối cùng, ông lão nhả ra một vòng khói, gật đầu, nghiêm túc nói rằng:
– Lão nhân có thể sống già đầu như vậy, cũng nhờ phước của đạo này.
– Vì vậy Thái Thanh Hoàng mới cảm thấy hứng thú với chỗ này.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:audio coi am
– Thứ hắn mưu cầu không phải là bảo vật, thứ hắn mưu cầu chính là trường thọ!
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, cơ thể lão nhân không khỏi run lên. Sau đó chỉ hút thuốc xoành xoạch, không nói gì cả.
– Trường thọ là đủ, trường sinh thì quá tham lam.
Sau hồi lâu, ông lão nhả ra một vòng khói, thì thào rằng.
Lời nói của ông lão hết sức có lý. Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, có thể nói hắn là một kỳ tích ở Đế Thống Giới. Nếu như hắn muốn sống lâu hơn thì khó càng thêm khó. Muốn sống lâu hơn ở Đế Thống Giới căn bản là chuyện không thể, trừ phi là đi vào Tiên Thống Giới.
– Tiếc là Thái Thanh Hoàng lại không hiểu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm.
– Cửu Bí đạo thống có mấy người có thể hiểu chứ.