1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 707 [Chương 3531 đến Chương 3535]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 707 [Chương 3531 đến Chương 3535]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3531: Một Đám Kiến Hôi Mà Hôi

Kể từ khi Vô Tự Bi được thủy tổ của Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế dựng ở nơi này thì không có ai biết tác dụng của tấm bia đá này, cũng không ai biết được ảo diệu của tấm bia đá này. Không ngờ người ngoài như Lý Thất Dạ lại có thể dễ dàng nắm lấy Vô Tự Bi, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trong nhất thời, tất cả mọi người sững sờ. Bất luận là lão tổ Thần Hành môn hay là đệ tử Thần Hành môn, ai cũng ngoác lớn miệng, hồi lâu không khép lại được.

“Ầm”

Ngay khi tất cả mọi người sững sờ thì Vô Tự Bi trong tay Lý Thất Dạ chấn động, đập thẳng về phía một vị lão tổ.

“Ầm”

Búa lớn bị đập nát, Vô Tự Bi như một ngọn núi lớn đè xuống vị lão tổ nọ.

– A…-

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nằm bên dưới Vô Tự Bi, vị lão tổ này không có cách giãy dụa, như thể Vô Tự Bi có sức mạnh trấn thiên, một khi bị Vô Tự Bi đè lên thì không ai có thể chạy thoát. Trong tiếng kêu thảm thiết, chỉ nghe “phốc” một cái, vị lão tổ này bị đè thành vũng máu.

– Một đám kiến hôi mà thôi…

Lý Thất Dạ cầm Vô Tự Bi, nói rất hời hợt, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Chuyện này đối với Lý Thất Dạ thì đúng thật là nhỏ bé không đáng kể. Thế nhưng đối với Thần Hành môn thì là một chuyện rất dữ dội.

– Giết…

Sau khi đám người Thiên Hạc Chân Nhân hoàn hồn thì bọn họ nhìn nhau. Trong nháy mắt, bọn họ cảm thấy sợ hãi. Lúc này, bọn họ đều có chung một suy nghĩ, không thể giữ Lý Thất Dạ lại được!

“Đùng…” Thiên địa rung chuyển, đại điện lầu các sụp đổ, bùn đá bay tung tóe. Trong nháy mắt, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các vị lão tổ đồng loạt ra tay, sử dụng đòn tấn công mạnh mẽ nhất của mình.

Trong nháy mắt, chỉ thấy những món binh khí vô cùng mạnh mẽ phóng lên trên trời, đập tàn nhẫn về phía Lý Thất Dạ. Lúc này, trời long đất lở, sát khí ngùn ngụt. Đám người Thiên Hạc Chân Nhân cảm thấy sợ hãi, vì vậy phản ứng đầu tiên là muốn đánh chết Lý Thất Dạ, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ gặp tai ương diệt môn.

– Không biết lượng sức mình.

Lý Thất Dạ cười nhạt, Vô Tự Bi trong tay chấn động, chỉ nghe “ầm” một cái, Vô Tự Bi đập xuống như thiên ngoại vẫn thạch, mọi thứ đều bị Vô Tự Bi đánh nát tan.

“Ầm, ầm, ầm…” Tiếng đổ nát vang lên, chỉ thấy binh khí của Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ của Thần hành môn lần lượt tan nát.

Sau cùng chỉ nghe “ầm” một cái, Vô Tự Bi gõ mạnh xuống đất, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ của Thần Hành môn nháy mắt bị trấn áp. Tiếng rơi xuống đất “đùng, đùng, đùng” vang lên, chỉ thấy Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ Thần Hành môn ngã hết trên mặt đất, nằm liệt trên mặt đất, bị trấn áp triệt để.

Lúc này Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ của Thần Hành môn đều nằm liệt trên mặt đất, trên người của bọn họ như có một ngọn núi cao, không thể cử động, cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

– Ta nên giết các ngươi? Hay là lột da? Hay là rút gần?

Nhìn đám người Thiên Hạc Chân Nhân bị trấn áp, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.

– Ngươi dám…audio coi am

Chúng đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa giật mình, cùng nhau quát lên. “Leng keng”, chỉ thấy không ít đệ tử Thần Hành môn rút kiếm xông về phía Lý Thất Dạ.

Những đệ tử Thần Hành môn này nóng lòng cứu người nên không suy nghĩ quá nhiều, nhìn thấy sư phụ cùng các vị lão tổ gặp nạn thì lập tức rút kiếm xông lên cứu giúp.

– Có can đảm, tiếc là không biết lượng sức mình.

Thấy những đệ tử này rút kiếm xông tới, Lý Thất Dạ cười nhạt, búng ngón tay một cái, chỉ nghe “ầm”, trường kiếm của những đệ tử này đều đổ nát, sau đó “đùng” một cái, những đệ tử này phun máu, cơ thể bị quật nằm xuống đất, sau đó giống như có một ngọn núi đè lên cơ thể bọn họ, khiến cho bọn họ không thể nhúc nhích, cũng không thể bò dậy.

Chỉ phất tay một cái thôi thì đã có thể trấn áp các vị lão tổ thì những đệ tử Thần Hành môn này trong mắt Lý Thất Dạ vốn không đáng nhắc tới.

Nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy hoảng sợ, bởi vì Lý Thất Dạ kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Trước đó bọn họ luôn cho rằng Lý Thất Dạ chỉ là một tên hôn quân hoang đường bất tài mà thôi, đạo hạnh nông cạn tới mức có thể bỏ qua. Thế nhưng bây giờ hắn vừa ra tay thì đã có thể dễ dàng trấn áp các lão tổ, thật sự quá kinh khủng.

Lúc này cảm giác sợ hãi tràn khắp tim gan Thiên Hạc Chân Nhân. Lúc này bọn họ mới biết Lý Thất Dạ rất đáng sợ, chẳng trách trước đây Lý Thất Dạ luôn coi bọn họ là kiến hôi, bây giờ bọn họ mới biết, so với Lý Thất Dạ, bọn họ đúng thật là kiến hôi.

Lúc này đám người Thiên Hạc Chân Nhân toàn thân lạnh lẽo, bởi vì lúc này bọn họ biết, Lý Thất Dạ muốn tiêu diệt Thần Hành môn cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

– Muốn chạy trốn hả?

Phi Hoa Thánh Nữ nãy giờ đứng trong góc không ra tay trắng hết cả mặt, đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ. Nàng sợ hãi lùi về phía sau, muốn xoay người chạy trốn. Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt.

Sau đó, Lý Thất Dạ vẫy bàn tay, Phi Hoa Thánh Nữ đang định chạy trốn lập tức bị khống chế, không thể nhúc nhích, thân thể bay về phía Lý Thất Dạ.

Chớp mắt, Phi Hoa Thánh Nữ bị Lý Thất Dạ bắt giữ. Phi Hoa Thánh Nữ sợ hãi tái mét mặt mày.

– Vừa rồi chẳng phải ngươi khinh người lắm sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nếu như bây giờ ta muốn làm gì với ngươi, ngươi cho rằng ai có thể cứu ngươi đây?

– Ngươi… ngươi… ngươi dám…

Phi Hoa Thánh Nữ rợn người.

– Thế gian này thật sự không tìm thấy chuyện gì mà ta không dám làm cả.

Lý Thất Dạ cười đậm, chỉ nghe cái “xoẹt”, áo của Phi Hoa Thánh Nữ bị Lý Thất Dạ xé rách. Lúc này, áo lót lộ ra, áo lót màu hồng nhạt che khuất phần lớn da thịt, thế nhưng da thịt trắng mịn như tuyết vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, rất là gợi cảm.

Bộ ngực mềm mại cao ngút của nàng rất căng đầy, áo lót hoàn toàn không thể dấu kín nó. Nhất là điểm hồng trên đôi gò lại càng cộm hột, có thể mơ hồ nhìn thấy hai hột đỏ hồng như hai viên ô mai nhỏ xíu, hết sức dụ người, khiến người ta muốn cắn một cái.

Lúc này Lý Thất Dạ không hề khách khí, bàn tay thò vào bên trong áo lót, xoa nắn cái thứ tròn trịa mềm mại bên trong áo lót. Phi Hoa Thánh Nữ là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng bị ai khinh bạc bao giờ, vì vậy cái thứ mềm mại tròn trịa của nàng rất tươi mới, rất dụ người.

– Không…

Lúc này Phi Hoa Thánh Nữ gào lên, nàng chưa bao giờ bị nam nhân khinh bạc như thế, huống chi là còn ở trước mặt mọi người như thế này nữa.

Chương 3532: Tiện Tay Thì Cũng Vô Địch (Thượng)

– Ngươi… ngươi… ngươi chết không tử tế…

Thiên Hạc Chân Nhân nhìn Lý Thất Dạ khinh bạc con gái của mình ngay trước mặt mọi người, hắn gào lớn.

– Câm miệng.

Lý Thất Dạ búng ngón tay, “đùng” một cái, miệng của Thiên Hạc Chân Nhân bị vả phun máu.

Lý Thất Dạ chẳng hề nhìn Phi Hoa Thánh Nữ, chỉ cười nhạt nói rằng:

– Một con đàn bà mà thôi, thật sự quá coi trọng mình rồi. Lý Thất Dạ ta thật sự muốn đàn bà thì chỉ cần ngoắc tay một cái, ngay cả tiên nữ cũng phải tự dâng tới giường. Chỉ cần ta đồng ý thì bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu cũng có thể làm thịt ngươi, ngươi thật sự cho rằng mình là công chúa cao cao tại thượng à? Cho dù có là công chúa cao cao tại thượng thì ở trước mặt ta cũng không đáng một xu.

Phi Hoa Thánh Nữ sợ hãi run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi. Lúc này nàng khóc cũng không dám ngóc, nàng đã thấy sợ hãi rồi.

– Bệ… bệ… bệ hạ…

Cuối cùng, Trương Kiến Xuyên luôn đứng trong góc quỳ xuống đất, nhỏ giọng cầu xin.

– Sao hả, muốn cầu xin ta à?

Nhìn thấy Trương Kiến Xuyên quỳ xuống đất, Lý Thất Dạ mỉm cười.

– Tiểu nhân xuất thân Thần Hành môn, Thần Hành môn chính là nhà của ta.

Trương Kiến Xuyên run rẩy, nhỏ giọng xin tha.

Ở hiện trường chỉ có mỗi mình Trương Kiến Xuyên là có tư cách cầu xin Lý Thất Dạ, và cũng chỉ có mỗi mình Trương Kiến Xuyên là đáng giá để Lý Thất Dạ niệm tình.

– Có chút thú vị.

Lý Thất Dạ mỉm cười, ném Phi Hoa Thánh Nữ sang một bên, nói rằng:

– Hôm nay tạm tha ngươi một lần.

Phi Hoa Thánh Nữ run rẩy, vội vàng kéo quần áo chùm kín thân thể của mình, lùi sang một bên, cúi thấp vầng trán, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, thế nhưng không dám khóc thành tiếng. Lúc này thân thể mềm mại của nàng run rẩy, nàng thật sự cảm thấy sợ hãi.

– Một đám kiến hôi mà cũng đám ngấp nghé bảo vật của ta.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

– Đúng là ngu không gì bằng.

“Leng keng”

Ngay khi Lý Thất Dạ vừa nói xong thì Thần Thành môn vang lên tiếng cảnh báo, từng hồi cảnh báo vang khắp thiên địa.

Trong nháy mắt, tiếng nổ “đùng, đùng, đùng…” vang liên hồi, toàn bộ Thần Hành môn tuôn trào ánh sáng.

Lúc này, khí thế cuồn cuộn dâng trào lên, phóng thẳng tới chân trời, như là một con sóng lớn nhấn chìm bầu trời.

“Đùng…”

Lúc này Thần Thành môn dâng trào ánh sáng vô cùng vô tận, hào quang lấp lánh chiếu sáng cả vòm trời, bao phủ toàn bộ Thần Hành môn.

Khi ánh sáng vô cùng vô tận dâng trào thì Thần Hành môn lập tức tràn ngập đế uy vô địch. Trong nháy mắt, bên trong Thần Hành môn như có từng vị Chân Đế thức tỉnh, như có từng vị bất hủ đứng sừng sững trên bầu trời Thần Hành môn.

Lúc này, khí tức vô địch ngập tràn trong từng tấc đấc của Thần Hành môn, khí thế vô địch có thể phá hủy toàn bộ thiên địa, trấn áp bát hoang.

Ở bên dưới khí tức vô địch này, đừng nói là phi cầm tẩu thú, mà ngay cả đệ tử của Thần Hành môn cũng phải run rẩy, có không ít đệ tử nằm liệt bên dưới khí tức vô địch này.

– Nội tình thức tỉnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít đệ tử Thần Hành môn hét lên, vừa hưng phấn vừa kích động.

Rất hiển nhiên, có một ít đệ tử Thần Hành môn chạy trốn đã báo tin cho những lão tổ còn lại của Thần Hành môn. Sau khi biết được tin tức này thì những lão tổ còn lại của Thần Hành môn khới động tuyệt thế đại trận của Thần Thành môn.

Sau khi đại trận của Thần Hành môn được khởi động thì đại thế của Thần Hành môn cũng vận chuyển ngay tức thì, nội tình của Thần Hành môn cũng theo đó thức tỉnh.

Phải biết rằng nội tình cùng đại thế của Thần Hành môn từng được thủy tổ Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế trút xuống vô số tâm huyết để đúc thành. Về sau được các đời Chân Đế cùng Chân Thần bất hủ của Thần Hành môn gia trì, khiến cho nội tình của Thần Hành môn có được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Một khi nguồn sức mạnh này bùng nổ thì có thể trấn áp bát hoang.

“Đùng…”

Hào quang rực rỡ, đế uy lồng lộng. Lúc này, trên trời gắn kết ra dấu ấn hình bàn chân, dấu ấn bàn chân này còn lớn hơn cả một ngọn núi, nó như được khắc vào trong hư không. Mặt khác dấu ấn bàn chân này vàng chói lọi, dâng trào kim quang cuồn cuộn, nhìn từ xa thì dấu ấn bàn chân vàng chói lọi này chẳng khác gì là chân Phật cả.

Lúc này, dấu ấn bàn chân màu vàng tuôn trào đế uy cuồn cuộn. Trong hoảng hốt, trên bầu trời giống như thật sự có một vị Chân Đế vô địch đang đứng ở đó. Vị Chân Đế vô địch này đứng trên cửu thiên, quét ngang vạn vực, mỗi cái phất tay đều có thể trấn áp vạn giới, thế gian không ai có thể địch lại.

– Không biết lượng sức mình.

Nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

– Coi như thủy tổ Thần Hành Chân Đế của các ngươi đích thân tới thì ta cũng không coi hắn ra gì, huống chi chỉ là đại thế.

“Đùng…”

Trong nháy mắt, dấu ấn bàn chân đạp về phía Lý Thất Dạ.

Trong tiếng “đùng” vô cùng lớn, chỉ thấy khi bàn chân đạp xuống thì không gian dường như đổ nát. Một chân đạp xuống, trấn áp tất cả thần ma quỷ mị trên thế gian. Khi bàn chân này đạp xuống, tất cả mọi thứ đều bị nghiền thành tro bụi.

Bàn chân này hội tụ sức mạnh tuyệt thế vô song. Nó hội tụ toàn bộ đại thế của Thần Hành môn, liên kết gia trì của các đời Thần Hành môn, là đòn công kích mạnh mẽ nhất của Thần Hành môn.

Trong tiếng nổ vang “đùng…”, toàn bộ thế giới như bị đạp trúng, núi non sụp đổ, ngay cả nhật nguyệt tinh thần cũng hóa thành bột mịn.

– Phá…

Đối mặt với bàn chân này, Lý Thất Dạ cười lớn, không hề bận tâm, bàn tay nắm lấy Vô Tự Bi.

“Vù”

Lúc này ở chính giữa Vô Tự Bi xuất hiện một vòng xoáy, trong chớp mắt, Vô Tự Bi hội tụ tất cả sức mạnh trên thế gian lại với nhau, tất cả sức mạnh trong thiên địa đều được gắn kết vào tấm bia đá này.

Chỉ nghe cái “ầm”, lúc này một chuyện khó tin xảy ra. Trong tiếng “ầm” này, chỉ thấy Vô Tự Bi đổ nát từng tấc một, để lộ ra hình dáng thật của nó. Chỉ thấy sau khi Vô Tự Bi đổ nát xong thì một tấm cự thuẫn xuất hiện.

Tấm cự thuẫn này như được điêu khắc từ nham thạch, vẻ ngoài của cự thuẫn vừa cổ điển vừa khí thế, mặt thuẫn có điêu khắc phù văn đơn giản. Khi cầm tấm cự thuẫn này trong tay thì mỗi lần nhấc lên là mỗi lần nhấc toàn bộ thế giới.

“Đùng…”

Cự thuẫn trong tay Lý Thất Dạ đập mạnh ra ngoài, đập về phía bàn chân đang đạp xuống.

Khi tấm cự thuẫn này đập tới thì nó phát ra ánh sáng, những sợi ánh sáng này lấp lánh chói mắt, mỗi sợi ánh sáng đều giống như có thể cắt đứt một thế giới, vô cùng mạnh mẽ.

Chương 3533: Tiện Tay Thì Cũng Vô Địch (Hạ)

“Đùng…” một cái, vạn giới như đổ nát. Chỉ thấy bàn chân lớn bị thạch thuẫn đập nát, chỉ nghe “ầm” một cái, chỉ thấy bàn chân vỡ diệt từng tấc một. Cuối cùng “đùng” một cái, toàn bộ bàn chân tan nát. Dưới sức mạnh hủy diệt kinh khủng này, tiếng nổ vang mãi không dứt, Thần Hành môn không ngừng rung chuyển, từng ngọn núi một như muốn rơi rụng khỏi bầu trời.

Sau khi thạch thuẫn đập nát bàn chân thì dư kình không biến mất, trong tiếng “đùng” rất lớn, chỉ thấy cự thuẫn đập mạnh xuống, dường như muốn đập nát toàn bộ đại thế của Thần Hành môn.

– Không hay…

Thấy vậy, các vị lão tổ của Thần Hành môn ngơ ngác gào lên.

Bọn họ biết, nếu như cự thuẫn đập nát đại thế của Thần Hành môn thì Thần Hành môn sẽ không thể nào thoát khỏi vận mệnh diệt môn. E rằng kể từ đây Thần Hành môn sẽ biến thành tro bụi.

Vì vậy các lão tổ của Thần Hành môn ra sức khởi động đại thế của Thần Hành môn, chân khí chảy cuồn cuộn vào trong đại thế, đại thế của Thần Hành môn lại phát sáng lóng lánh, sức mạnh cuồn cuộn lại dâng trào lên, muốn chống lại thạch thuẫn mà Lý Thất Dạ đập xuống.

“Phốc…”

Thạch thuẫn đập xuống, không ít lão tổ Thần Hành môn chịu đựng không nổi, chớp mắt bị đập thành sương máu, ngay cả kêu thảm cũng không kịp kêu.

– Bệ hạ, xin hãy hạ thủ lưu tình.

Lúc này có tiếng hét dài vang lên. “Đùng” một cái, một cỗ sức mạnh mênh mông như biển sao trời rót vào đại thế của Thần Hành môn. “Ầm” một cái, đại thế của Thần Hành môn gắng gượng chống đỡ thế công của thạch thuẫn.

Lúc này, chỉ nghe tiếng đổ nát “rầm rầm rầm” vang lên, chỉ thấy một vài ngọn núi của Thần Hành môn đã rơi rụng.

Ngay lúc này, có một người xông vào Thần Hành môn như một trận cuồng phong. Hắn khí thế ngập trời, giống như là một vị thần linh vô thượng, mỗi cái phất tay đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

– Lão tổ tông…

Nhìn thấy ông lão xông tới như trận cuồng phong, lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn mừng rỡ như điên.

– Phong lão đầu, ăn một thuẫn của ta cái đã.

Thấy Phong Thần chạy về, Lý Thất Dạ cười lớn, tiện tay đập thạch thuẫn.

Phong Thần vừa mới vất vả từ bên ngoài chạy về thì đột biến của Thần Hành môn đã hù hắn thòng tim, bây giờ nhìn thấy thạch thuẫn đập tới, hắn hoàn toàn biến sắc.

– Mở…

Phong Thần gào lớn, diễn biến ra đòn tấn công mạnh mẽ nhất của mình. Trong nháy mắt, Phong Thần tựa như hóa thành bão táp kinh khủng nhất thế gian. Trong tiếng nổ “ầm ầm ầm”, chỉ thấy Phong Thần hóa thành một cơn bão táp cực kỳ đáng sợ, cơn bão táp vô cùng mạnh mẽ này có thể phá tan toàn bộ thế giới thành từng mảnh vụn chỉ trong chớp mắt.

Trong tiếng nổ “ầm ầm ầm”, cơn bão táp kinh khủng này lao lên trên trời, tựa như muốn xé rách tất cả nhật nguyệt tinh thần trên bầu trời.

“Ầm…” một cái, cho dù bão táp mạnh mẽ cách mấy, bão táp khủng bố cách mấy thì khi thạch thuẫn đập trúng thì bão táp cũng bị đập nát tan, từng luồng gió mát giống như bị một tấm ba tiêu quạt bay đi mất.

Bão táp bị đánh tan, Phong Thần từ trên trời rớt xuống giống như một viên sao sa. Cuối cùng “ầm” một cái, cơ thể hắn đập lên trên một ngọn núi, lập tức đập nát ngọn núi này thành từng mảnh vụn.

Thấy vậy, tất cả lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn đều ngơ ngác thất sắc. Phong Thần là lão tổ mạnh nhất Thần Hành môn, là một trong năm lão tổ chí tôn ở Cửu Bí đạo thống. Ở Cửu Bí đạo thống, ngoại trừ Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh ra thì không ai có thể ngồi ngang hàng với hắn nữa. Thế nhưng lúc này mạnh mẽ như hắn cũng không thể ngăn nổi một đòn của thạch thuẫn. Nếu như chuyện này truyền đi thì chắc chắn sẽ khiếp sợ toàn bộ Cửu Bí đạo thống, cũng khiếp sợ toàn bộ Đế Thống Giới.

“Rầm”

Đất đá bay lên trời, Phong Thần vất vả bò dậy khỏi đống đá vụn. Hắn mình mẩy máu me, toàn thân chỗ nào cũng bị thương nặng.

Nhìn thấy Phong Thần còn sống, lão tổ cùng đệ tử của Thần Hành môn mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chỉ một đòn mà đã giết chết lão tổ mạnh mẽ nhất của Thần Hành môn, như vậy thì thật sự khiến cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng.

– Bệ hạ, xin hạ thủ lưu tình.

Phong Thần quỳ úp trên đất, lo lắng tái mặt, nói rằng:

– Đệ tử trong môn phái ngu xuẩn vô tri, xin bệ hạ niệm tình cũ, niệm tình liệt tổ liệt tông của Cửu Bí đạo thống mà tha thứ cho Thần Hành môn. Trên dưới Thần Hành môn cam nguyện nghe bệ hạ trừng phạt.

Lúc này, Phong Thần sợ hết hồn hết vía. Lúc này hắn mới nhận ra rằng, so với Thái Thanh Hoàng thì Lý Thất Dạ mới thật sự là người khủng bố, ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không thể mạnh tới mức độ như thế này được.

Lý Thất Dạ nhìn Phong Thần quỳ úp trên đất, mỉm cười, lắc đầu nói rằng:

– Đúng là một đảm ngu đần, không thấy máu tươi thì thật sự cho rằng thế gian cũng nông cạn như thế.

Lúc này, cho dù Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, thế nhưng trên dưới Thần Hành môn đều nơm nớp lo sợ. Tất cả mọi người của Thần Hành môn đều quỳ úp trên đất, bất kể là đệ tử bình thường hay là lão tổ mạnh mẽ thì cũng đều đang quỳ úp trên đất, toàn thân run rẩy.

Lúc này bọn họ mới biết cái gì mới là khủng bố, cái gì mới là quái vật khổng lồ, còn bọn họ thì chỉ là sâu kiến mà thôi. Cho dù bọn họ có là ngũ cường của Cửu Bí đạo thống đi chăng nữa thì ở trước mặt Lý Thất Dạ cũng không đáng nhắc tới, cũng không đủ thành đạo.

Lúc này, người trẻ tuổi thoạt nhìn không hề bắt mắt này chỉ cần phất tay một cái thôi thì cũng có thể dồn bọn họ vào chỗ chết, trong lúc cười nói có thể dễ dàng biến Thần Hành môn thành tro bụi.

Có thể nói, dù Thần Hành môn có là quái vật khổng lồ trong mắt mọi người, dù Thần Thành môn có là một trong ngũ cường của Cửu Bí đạo thống thì ở trước mặt người trẻ tuổi bình thường này cũng chỉ là một hạt bụi trong thế gian mà thôi.

Lúc này các vị lão tổ của Thần Hành môn đều đang run rẩy, Thiên Hạc Chân Nhân thì càng hối hận không kịp. Lúc này hắn không lo lắng đến tính mạng của mình, mà là lo lắng cho Thần Hành môn. Thiên Hạc Chân Nhân không muốn vì sự ngu dốt của mình mà hủy diệt toàn bộ Thần Hành môn.

Tạo thành cục diện như ngày hôm nay, tất cả đều là lỗi lầm của hắn. Nếu như thật sự bởi vì cá nhân hắn ngu xuẩn mà hủy diệt toàn bộ Thần Hành môn thì hắn sẽ cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông, cho dù hắn có xuống mồ thì cũng không có mặt mũi đối mặt với các đời tiên hiền của Thần Hành môn.

Chương 3534: Bàn Thạch Thuẫn

Thiên Hạc Chân Nhân mặt mày tái xám. Lúc này hắn mới thật sự hiểu vì sao Lý Thất Dạ lại nói cọc hôn nhân này là bọn họ trèo cao, con gái của hắn có thể làm nha đầu ấm giường cho Lý Thất Dạ là vinh hạnh. Tiếc là, trước đó hắn ngu không gì bằng, thế nên đã đánh mất cơ hội vạn năm hiếm thấy này.

Bây giờ cho dù có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Thiên Hạc Chân Nhân hối hận muôn lần, tất cả chuyện này đều do sự ngu xuẩn của hắn mà ra. Lúc này hắn cảm thấy mình chết trăm lần cũng chưa hết tội, nếu như chết có thể chuộc tội thì hắn đồng ý chuộc tội, hắn đồng ý tìm đến cái chết.

Lý Thất Dạ chỉ hời hợt nhìn chúng đệ tử Thần Hành môn đang nơm nớp lo sợ nằm úp trên đất, cảm thấy mất hứng, lạnh nhạt nói rằng:

– Quên đi, có giết sạch các ngươi thì cũng không thể nào thể hiện được uy thế vô địch của ta, cút xéo đi!

– Cám ơn bệ hạ…

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Phong Thần cùng mọi người trên dưới Thần Thành môn như gặp đại xá, lập tức lăn thân thể đang run lẩy bẩy của mình sang một góc. Lúc này, bọn họ chảy mồ hôi lạnh khắp mình mẩy, quần áo trên người đã ướt đẫm.

Lý Thất Dạ cảm thấy hết hứng, ném thạch thuẫn cho Trương Kiến Xuyên, nói lạnh nhạt:

– Mấy ngày hôm nay ngươi luôn hầu hạ ta, mà ta thì lại luôn hậu đãi với người bên cạnh mình. Tấm Bàn Thạch Thuẫn này thưởng cho ngươi, đây cũng là một loại duyên phận.

Lý Thất Dạ bất ngờ ban thưởng thạch thuẫn khiến cho Trương Kiến Xuyên ngoác rộng miệng, toàn thân cứng đơ, nhất thời không thể hoàn hồn.

Đâu chỉ Trương Kiến Xuyên mất hồn mà tất cả mọi người của Thần Hành môn đều sững sờ tại chỗ. Vừa rồi bọn họ còn nơm nớp lo sợ, thế nhưng lúc này bọn họ bị hành động của Lý Thất Dạ làm chấn động.

Bọn họ có thể nhìn ra tấm thạch thuẫn này là một món bảo vật cực kỳ lợi hại, uy lực của nó có thể sánh ngang với binh khí thủy tổ, thậm chí rất có thể còn mạnh hơn thế nữa.

Chí bảo vô thượng như vậy, vô số người thèm chảy nước miếng. Nếu như tấm thạch thuẫn này lưu lạc bên ngoài thì chắc chắn sẽ nhấc lên mưa máu ngập trời, bất kỳ môn phái nào cũng sẽ tranh giành tấm thạch thuẫn này bể đầu chảy máu.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hời hợt ban thưởng thạch thuẫn cho Trương Kiến Xuyên.

Người hoàn hồn đầu tiên đó chính là Phong Thần. Phong Thần vội vàng nhắc nhở Trương Kiến Xuyên:

– Còn không mau cám ơn bệ hạ.

Lúc này Phong Thần cũng cảm thấy vui vẻ. Mặc dù Thần Hành môn phạm phải tội lớn không thể tha thứ, ngu không gì bằng, thế nhưng ít nhất thì Thần Hành môn vẫn còn có đệ tử lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ, đây cũng xem như là duyên phận.

Trương Kiến Xuyên hoàn hồn, giật rung mình mẩy, vội vàng quỳ lạy, cảm kích nói rằng:

– Đa tạ bệ hạ ban ân!

– Sức mạnh của Bàn Thạch Thuẫn không xây dựng trên đạo hạnh của ngươi, mà là dựa vào đạo tâm của ngươi.

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:

– Chỉ cần ngươi có đạo tâm kiên định thì sẽ có thể điều khiển nó. Hơn nữa, đạo tâm của ngươi kiên định bao nhiêu thì nó sẽ cứng rắn bấy nhiều. Nếu như đạo tâm của ngươi kiên cố thì nó có thể ngăn cản được phần lớn đòn tấn công trên thế gian này, thế gian này rất ít người có thể thương hại được ngươi!

– Tiểu nhân đã biết.

Trương Kiến Xuyên lại lạy bái.

– Tẻ nhạt…

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhìn lướt qua đám người Phong Thần, không thèm điếm xỉa bọn họ, xoay người bồng bềnh rời đi.

Phong Thần đang định nói chuyện, thế nhưng hắn còn chưa kịp nói ra tiếng thì Lý Thất Dạ đã biến mất.

Phong Thần được cho là người có tốc độ nhanh nhất thiên hạ, hắn có thể xuất hiện ở mọi nơi. Thế nhưng bây giờ so với tốc độ này của Lý Thất Dạ thì hắn trở nên nhỏ bé, căn bản không thể so sánh với nhau.

Phong Thần vất vả lấy lại tinh thần, thở dài một tiếng. Đây vốn là cơ hội trời cho, tiếc là Thần Hành môn không biết giữ lấy, cứ thế trơ mắt nhìn nó rời khỏi bàn tay.

Qua hồi lâu, Phong Thần mặt này nặng nề, căn dặn rằng:

– Kể từ hôm nay Thần Hành môn đóng kín sơn môn, không được cho phép thì không một đệ tử nào được phép rời khỏi. Chuyện hôm nay, ai cũng không được phép tiết lộ ra ngoài, bằng không thì giết không tha!

Phong Thần nghĩ, bất kể vì sao Lý Thất Dạ muốn giả vờ thấp kém thì cũng tự có tính toán riêng. Đã như thế, hắn không hy vọng có tin tức tiết lộ từ Thần Hành môn bọn họ. Lỡ như có sai sót thì sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho Thần Hành môn. Vì vậy hắn ra lệnh cấm khẩu với đệ tử Thần Hành môn, không một đệ tử nào được phép bàn tán chuyện này, không một đệ tử nào được phép lan truyền tin tức này.

– Đệ tử đã biết…

Tất cả đệ tử đều quỳ lạy, cung kính nói rằng.

Phong Thần nhìn Thiên Hạc Chân Nhân, lắc đầu nói chậm:

– Ngươi diện bích hối lỗi đi. Ngươi quá làm ta thất vọng rồi, thân là chưởng môn, nhưng ngươi thật sự rất thất trách, suýt nữa đã khiến tông môn vạn kiếp bất phục.

– Đệ tử nhận lệnh.

Thiên Hạc Chân Nhân cực kỳ xấu hổ, quỳ úp trên đất.

Phong Thần nhìn Trương Kiến Xuyên vẫn còn đang thờ thẩn nhìn Bàn Thạch Thuẫn trong tay mình, không khỏi cảm khái vạn phần. Hắn biết Lý Thất Dạ tha thứ cho Thần Hành môn không phải là vì nể tình mặt già của hắn, cũng không phải nể tình liệt tổ liệt tông, mà là nể tình tên đệ tử này.

– Ngươi hãy tập trung tu luyện, có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi ta.

Phong Thần nói với Trương Kiến Xuyên:

– Con đường tương lai còn dài, tông môn còn phải trông cậy vào ngươi.

Đổi lại là lúc bình thường thì đệ tử như Trương Kiến Xuyên căn bản không thể được lão tổ chí tôn như Phong Thần tự mình chỉ điểm.

Dù sao thì Trương Kiến Xuyên cũng chỉ là đồ tôn mà thôi, trước mặt hắn còn có rất nhiều trưởng bối muốn được Phong Thần chỉ điểm một hai.

Huống chi trong lớp hậu bối thì Trương Kiến Xuyên không phải là người có thiên phú cùng đạo hạnh cao nhất, cũng không phải là người có tiềm lực nhất, chỉ có thể tính là người nổi bật trong lớp trẻ mà thôi.

Đệ tử như vậy vốn không thể được lão tổ chí tôn tự mình chỉ điểm, cho dù có chỉ điểm thì cũng chỉ là tình cờ chỉ điểm một hai câu mà thôi.

Thế nhưng bây giờ thì khác, Trương Kiến Xuyên đã trở thành trụ cột của Thần Hành môn. Tương lai Thần Hành môn có tránh thoát được kiếp nạn hay không thì còn cần phải đặt hy vọng lên trên người hắn.

Vì vậy, đối với một đệ tử có tiềm lực như thế, Phong Thần sao không cố gắng bồi dưỡng hắn chứ?

Trương Kiến Xuyên vất vả lấy lại bình tĩnh, vội vàng quỳ lên trên đất, nói rằng:

– Cám ơn lão tổ.

Chương 3535: Cửu Liên Sơn (Thượng)

Là tông môn cám ơn ngươi mới phải.

Phong Thần cảm khái nâng Trương Kiến Xuyên đứng dậy, nói rằng:

– Là ngươi cứu vớt tông môn. Sau này hãy cố gắng lên!

– Đệ tử đã biết.

Trương Kiến Xuyên vội nói.

Cuối cùng, Phong Thần không khỏi nhìn Phi Hoa Thánh Nữ đang ngớ người, cảm khái thở dài một tiếng.

Ngày đó dưới yêu cầu của Thái Thanh Hoàng mà đặt ra cọc hôn sự này. Lúc đó ngoại trừ khiếp sợ quyền uy của Thái Thanh Hoàng ra thì còn vì trả lại ân tình dẫn dắt của Thái Thanh Hoàng.

Sau đó Thái Thanh Hoàng băng hà, Đấu Thánh vương triều sụp đổ, tân hoàng trở thành quân mất nước. Tuy rằng hắn không ép buộc Lý Thất Dạ từ hôn, thế nhưng trong lòng vẫn hi vọng Lý Thất Dạ tự mình từ bỏ.

Thế nhưng không ai ngờ hôm nay tình thế đảo ngược. Chuyện đến nước này, Phi Hoa Thánh Nữ đã không còn cơ hội nữa rồi, cọc hôn sự này coi như mất rồi.

Trước đó các đệ tử Thần Hành môn đều cho rằng Lý Thất Dạ trèo cao, bây giờ mới biết là Thần Hành môn trèo cao, hơn nữa, bây giờ bọn họ muốn trèo cao thì cũng đã không còn tư cách nữa rồi.

Phong Thần nhất thời cảm thấy mất mác khó chịu nổi. Ngày đó hắn tự tay quyết định cọc hôn sự này, đây vốn là một cơ duyên lớn, tiếc là Thần Hành môn lại bỏ qua, thậm chí suýt chút nữa còn rước lấy tai ương ngập đầu.

Lúc này Phong Thần không khỏi nhìn về phương hướng Lý Thất Dạ biến mất, cảm xúc ngổn ngang.

Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Thái Thanh Hoàng lại chọn Lý Thất Dạ làm hoàng đế. Hắn không thể không thừa nhận, gừng càng già càng cay, ánh mắt của Thái Thanh Hoàng cay độc hơn hẳn bọn họ!

Tân hoàng là vô địch! Nếu như thế nhân biết được tin tức này thì chắc chắn sẽ rất chấn động. Tân hoàng trong mắt mọi người là rác rưởi thế mà lại còn đáng sợ hơn cả Thái Thanh Hoàng, còn mạnh hơn cả Thái Thanh Hoàng. Nếu như mọi người ở Cửu Bí đạo thống biết được tin tức này thì e rằng sẽ có vô số người, vô số truyền thừa run rẩy.

Khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì đã độc tôn thiên hạ, quét ngang bát phương rồi. Nếu như tân hoàng lại đăng cơ thì thế gian này còn ai có thể chống lại? Lúc này Phong Thần đưa mắt nhìn về phương hướng của Quát Thương Thành. Lúc này các quân đoàn lớn, Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc cùng những truyền thừa khác vẫn đang tranh chấp không biết trời trăng.

Thế nhưng bọn họ làm sao biết rằng, bọn họ tự nhận nắm chắc phần thắng, thế nhưng tất cả bọn họ chỉ là con cờ trên bàn cờ của người khác mà thôi.

Sau khi nhìn thấu, Phong Thần đổ mồ hôi lạnh. Lúc này hắn cảm thấy vui mừng, xem ra tình huống của Thần Hành môn coi như cũng là cái may trong cái rủi. Nếu như vẫn còn tiếp tục tranh chấp vũng nước đục này thì hậu quả không dám tưởng tượng nổi!

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Thần Hành môn thì đi thẳng về phía nam, trèo đội lội suối, khoan thai đi chậm, tận hưởng mỹ cảnh trên đường đi.

Cửu Bí đạo thống được xây ở thời đại quá xa xưa, trải qua các thời đại lắng đọng, Cửu Bí đạo thống không chỉ tự thành thiên địa, mà bản thân nó cũng có tạo hóa riêng, đạo nguyên sâu dày tới mức không thể phỏng đoán.

Cất bướ trên đại địa của Cửu Bí đạo thống, ngươi rất khó cảm nhận thấy tiết tấu của đạo thống, rất khó cảm nhận thấy tiết tấu của đạo thổ, như thể Cửu Bí đạo thống chỉ là một vùng thiên địa bình thường mà thôi, không giống như những đạo thống khác có sức mạnh vô tận gắn kết bên dưới đạo thống. Cửu Bí đạo thống hiện đã phản phác quy chân.

Trăm nghìn vạn năm nay, từng có người nói, tuy rằng trước giờ vẫn có người điểu khiển sức mạnh của Cửu Bí đạo thống, thế nhưng cái đó chỉ là chút da lông bên ngoài của Cửu Bí đạo thống mà thôi.

Có người suy đoán rằng, ngoại trừ một số ít người ta thì ở Cửu Bí đạo thống không có ai có thể điểu khiển hơn một, hai phần mười sức mạnh của Cửu Bí đạo thống. Còn sức mạnh hoàn chỉnh của Cửu Bí đạo thống thì đồn rằng ngoại trừ thủy tổ ra thì không ai có thể điểu khiển được.

Thậm chí có người từng nói rằng hậu thế Cửu Bí đạo thống không có ai có thể thật sự nắm giữ toàn bộ đạo nguyên, ngay cả Chân Thần bất hủ kinh diễm cùng Chân Đế vô địch cũng không thể làm được.

Hơn nữa, trăm nghìn vạn năm trở lại đây, đạo nguyên của Cửu Bí đạo thống vẫn còn là bí mật. Không ai biết đạo nguyên của Cửu Bí đạo thống ở nơi nào, mọi người chỉ biết rằng đạo nguyên của Cửu Bí đạo thống vẫn còn nằm trong lãnh thổ của đạo thống mà thôi.

Lý Thất Dạ đi thẳng về phía nam, cuối cùng dừng chân trước một ngọn núi. Nơi này đàn núi xanh miết, dãy núi chập trùng, nhìn y hệt như là một vùng biển màu xanh lục, thiên địa tràn ngập sinh cơ tươi mới.

– Cửu Liên Sơn.Nguồn truyện audio Podcast

Nhìn dãy núi liên miên không dứt ở trước mắt, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:

– Xem thử xem nơi này có thể tìm được thứ mà ta cần hay không, dù sao thì Cửu Bí cũng là đệ tử của Bão Phác.

Nhìn Cửu Liên Sơn nhìn như một vùng biển xanh miết tràn ngập sinh cơ vô tận ở trước mắt, Lý Thất Dạ híp mắt một lúc, sau đó cười đậm.

Cửu Liên Sơn là một nơi nổi tiếng của Cửu Bí đạo thống, thậm chí còn là thánh địa trong lòng rất nhiều người.

Nếu như ngươi đứng trên cao nhìn xuống thì sẽ thấy Cửu Liên Sơn rất là xinh đẹp. Chỉ thấy Cửu Liên Sơn đàn núi xanh miết, trong dãy núi này có chín ngọn núi cao nhất, chín ngọn núi này vờn quanh thành vòng, đứng ở trên bầu trời ngoài xa thì giống như chín cái đỉnh trên vương miệng vậy.

Mà bên trong đàn núi xanh miết này có chín cái hồ nước rất lớn, mỗi cái hồ nước đều có màu sắc không giống nhau. Nếu nhìn từ trên trời thì chúng y hệt như là chín viên đá quý nạm trên vương miệng. Chính vì vậy Cửu Liên Sơn trở nên rất là xinh đẹp.

Nếu như chín ngọn núi lớn ôm nhau thành hình vương miệng thì ngươi không ngại hãy quan sát xa thêm chút nữa. Nhìn từ ngoài xa, ngươi sẽ phát hiện Cửu Liên Sơn kéo dài vạn dặm không phải là vương miệng, mà là một sợi dây xích rất dài. Mà chín ngọn núi cùng chín hồ nước chỉ là mấy cái lục lạc treo trang trí trên sợi dây xích này mà thôi.

Lý Thất Dạ mỉm cười, đi vào Cửu Liên Sơn. Khi đi vào Cửu Liên Sơn thì lập tức cảm nhận được một bầu không khí tươi mát. Khi gặp phải bầu không khí tươi mát như vậy, ngươi sẽ hít sâu một hơi, sau đó chép miệng, ngươi sẽ cảm nhận được hương vị rất ngọt ngào, nhưng trong hương vị ngọt ngào này lại tràn đầy không khí của vùng biển khơi.

Chuyện này quá khó tin nổi. Cửu Liên Sơn đàn núi chập trùng, ở nơi này vậy mà có thể ngửi được mùi biển, thật là khó tin biết mấy?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ