Đế Bá Audio Podcast
Tập 706 [Chương 3526 đến Chương 3530]
❮ sautiếp ❯Chương 3526: Đại Đạo Sơ Khởi (Thượng)
Lý Thất Dạ mỉm cười:
– Không sai, ta bây giờ chỉ là quân mất nước mà thôi, chỉ là một con chó mất chủ trong mắt các ngươi mà thôi. Trên thực tế, trong mắt ta, Thần Hành môn các ngươi chỉ là sâu bọ mà thôi. Tại sao đứng trước mặt Thái Thanh Hoàng thì hận không thể quỳ liếm, còn ta chỉ nói mấy câu thì đã cảm thấy nhục nhã, đó là vì các ngươi vẫn chưa nhìn thấy sự thiết huyết của ta.
– Khi các ngươi nhìn thấy ta mang tới máu tanh thì sẽ hiểu, quỳ liếm trước mặt ta cũng là một loại tư cách, cũng là một loại vinh quang.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cười đậm.
Trương Kiến Xuyên trầm mặc, việc duy nhất mà hắn có thể làm đó chính là thở dài. Hắn dù sao cũng là đệ tử của Thần Hành môn, lúc này, hắn không muốn nói thêm gì nữa.
– Lui xuống đi.
Lý Thất Dạ không quan tâm, phủi tay. Trương Kiến Xuyên lạy bái rồi yên lặng lui xuống.
Sau khi Trương Kiến Xuyên lui xuống thì Lý Thất Dạ ngồi nhập định, tìm hiểu đại đạo, thần du thái hư.
Lúc này, Thái Sơ Thu từ từ xuất hiện, tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Khi mỗi sợi ánh sáng lan tỏa thì cứ như mở ra một thế giới mới, mỗi một sợi ánh sáng đều tượng trưng cho một thế giới mới ra đời.
Bên trong mỗi một thế giới mới, hỗn độn sơ khai, tất cả đều mới tinh, tràn ngập vô tận sinh cơ, tràn ngập vô tận cơ hội, như thể tất cả mọi thứ trong thế giới đều được sinh ra bên dưới Thái Sơ Thụ, trời đất được sinh ra từ đây, ngay cả vạn cổ thương thiên cũng được sinh ra ở bên dưới Thái Sơ Thụ.
Trên Thái Sơ Thụ, viên đạo quả thứ nhất từ lâu đã viên mãn. Viên Tùng Tháp Đạo Quả này đã no đủ thành thục, bên trong đạo quả có ngàn tỉ hạt đạo, mỗi một hạt đạo chính là một đại đạo vô thượng hoàn chỉnh, chỉ riêng Tùng Tháp Đạo Quả thôi thì đã diễn hóa ra vô hạn cơ hội.
Trên Thái Sơ Thụ, ngoại trừ Tùng Tháp Đạo Quả đã viên mãn từ lâu thì viên đạo quả thứ hai cũng no đủ thành thục.
Viên đạo quả thứ hai là một con quay nhỏ, trên đầu đạo quả có một lớp vỏ dày, nó như là lớp vỏ do vạn cổ đại đạo lột xác mà thành, dường như có thể nhìn thấu giai đoạn bắt đầu của tất cả đại đạo.
Đạo quả rất cứng, lớp vỏ dày cộm. Thoạt nhìn thì viên đạo quả này cứng rắn không gì có thể phá nổi, toàn thân màu vàng sậm, nhìn rất nặng nề, như thể viên đạo quả này nặng ngàn tỉ cân.
Viên đạo quả này có phần đầu với phần đuôi rất mảnh, hơn nữa còn không ngừng quay tròn như con quay, rất có khí thế sừng sững không ngã.
Dường như bất kể là lúc nào thì viên đạo quả này cũng có thể xoay tròn, bất kể lúc nào cũng có thể đánh trúng chỗ hiểm, hơn nữa mổi đòn đánh đều bùng nổ vô hạn, có thể nháy mắt tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Nhìn viên đạo quả cứng rắn nặng trịch này, Lý Thất Dạ mỉm cười, đây là viên đạo quả thứ hai của Thái Sơ Thụ. Viên đạo quả này được hắn đặt tên là “Tượng Tử Đạo Quả”, viên đạo quả này uy lực cực lớn, cũng là một viên đạo quả rất là bá đạo.
– Nên tới viên đạo quả thứ ba, đây chính là một khảm.
Nhìn viên đạo quả thứ hai thành thục, Lý Thất Dạ thì thào:
– Nó sẽ mở ra một bắt đầu hoàn toàn mới. Khi viên đạo quả thứ ba thành thục, những viên đạo quả sau cần có lĩnh vực mạnh hơn để chèo chống.
Bây giờ viên đạo quả thứ hai của Thái Sơ Thụ đã thành thục, đã tới lúc viên đạo quả thứ ba được sinh ra. Sau khi viên đạo quả thứ ba thành thục thì bất kể là với Lý Thất Dạ hay với Thái Sơ Thụ thì cũng là một chuyện khiêu chiến.
Theo Lý Thất Dạ phỏng đoán ban đầu thì Thái Sơ Thụ khi trưởng thành một gốc đại thụ che trời thì nó sẽ có mười hai viên đạo quả.
Trong quá trình này, không chỉ có Thái Sơ Thụ trưởng thành là khiêu chiến, mà mỗi viên đạo quả mọc ra cũng là khiêu chiến. Hơn nữa, mỗi lần mọc thêm đạo quả thì áp lực cùng khiêu chiến phải đối mặt sẽ càng lớn. Nhiều hơn một viên đạo quả, áp lực phải thừa nhận sẽ tăng gấp đôi.
Dù sao, mỗi viên đạo quả từ sinh ra cho tới thành thục, thêm cả những viên đạo quả đã ra trái trên cây, cái nào cũng cần thái sơ lực cuồn cuộn chèo chống, cần thái sơ khí cuồn cuộn để nuôi nấng. Vì vậy mỗi lần mọc thêm một viên đạo quả thì sẽ phải cần nhiều thái sơ khí cùng thái sơ lực hơn để nuôi nấng nó.
Mà khi nuôi nấng đạo quả thì bản thân Thái Sơ Thụ cũng cần phát triển. Cứ như thế, tất cả sức mạnh, tất cả sức sống đều phải dựa vào sức mạnh vô tận cùng sức sống vô tận của bản thân Lý Thất Dạ để chèo chống.
Đối với Lý Thất Dạ, để mở ra một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới thì không chỉ cần có sức mạnh trấn áp được thế giới cũ, mà đồng thời cũng cần có sức mạnh để mở ra thế giới mới.
Toàn bộ quá trình này không chỉ cần có sức mạnh vô cùng vô tận, không chỉ phải chịu đựng áp lực không gì sánh bằng, mà đồng thời còn cần một viên đạo tâm kiên định vô song. Bằng không, khi thế giới cũ cùng thế giới mới luân phiên mở ra, nếu như không chịu nổi sức mạnh không gì sánh bằng này, nếu như đạo tâm tan vỡ, thì không chỉ đại đạo tan vỡ, không chỉ cơ cấu thế giới bị hủy diệt, mà bản thân cũng sẽ thân tử đạo tiêu, từ đó biến thành tro bụi.
Mà thân tử đạo tiêu biến thành tro bụi cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ nhất đó chính là một khi đạo tâm bị dao động thì sẽ rơi vào ma đạo, đây mới chính là chuyện đáng sợ nhất.
Có thể đánh vỡ thế giới cũ, mở thế giới mới thì phải là người quyết đoán vô song. Bất kể ở kỷ nguyên nào thì bọn họ ũng là tồn tại tối cao. Nhân vật như thế một khi rơi vào ma đạo thì sẽ là chuyện vô cùng đáng sợ, sẽ khiến cho kỷ nguyên đó sẽ mãi mãi không nhìn thấy mặt trời, sẽ mãi mãi trầm luân.
Thế nhưng, cho dù chịu đựng sức mạnh khủng bố tới mấy thì Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh như ban sơ, không hề lay động, đạo tâm vững chắc, chưa từng lung lay.
Từ tuyên cổ tới nay, không chỉ có thời đại thay đổi, mà kỷ nguyên cũng thay đổi. Trong dòng sông thời gian cực kỳ dài của thế giới, có tuyệt thế thiên tài tối cao, có bá chủ quyết đoán vô song, những tồn tại này đều cực kỳ kinh diễm, thiên tài khắp thế gian một khi so sánh với bọn họ thì cũng trở thành những thứ nhỏ bé như hạt bụi.
Luận kinh diễm vô song, Lý Thất Dạ không thể sánh bằng. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại có một viên đạo tâm tuyên cổ bất động. Đây chính là tiền vốn lớn nhất của hắn, đây chính là sức mạnh to lớn nhất của hắn. Tương lai bất kể có khó khăn như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng có thể từng bước tiến tới, một bước một thiên địa, mọi khó khăn đều không thể đánh gục hắn, mọi tai nạn đều không thể rung chuyển hắn.
Chương 3527: Đại Đạo Sơ Khởi (Hạ)
Hắn chính là Lý Thất Dạ, là một viên đạo tâm tuyên cổ bất động!
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới tỉnh dậy khỏi nhập định. Lúc này, mặc dù hắn đã thu hồi Thái Sơ Thụ, thế nhưng trên người hắn vẫn tỏa ra một chút ánh sáng. Mỗi một điểm ánh sáng của hắn đều như thể mang tới hy vọng hoàn toàn mới cho thế giới này, mang tới ánh rạng đông hoàn toàn mới cho thế giới này.
Lúc này, mỗi cái phất tay của Lý Thất Dạ đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa, có sức mạnh đánh nát kỷ nguyên.
Từ từ, ánh sáng biến mất, Lý Thất Da thu hồi khí tức khủng bố, phản phác quy chân, từ từ khiến cho người ta cảm thấy hắn là một viên đá ngọc, tự nhiên mà thành, không hề trải qua điêu khắc.
Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi tất cả khí tức thì cười nhạt. Lúc này, chỉ có bá chủ đứng trên đỉnh cao thì mới có thể nhìn ra một hai ảo diệu của hắn.
Lý Thất Dạ đi ra ngoài, Trương Kiến Xuyên đã chờ ngoài cửa. Hắn vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vội vàng đi tới, nói nhỏ rằng:
– Bệ hạ, chưởng môn cùng chư vị lão tổ tới đây bái kiến.
– Há, chắc không ít người đến đây đúng rồi.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Đến không ít.
Trương Kiến Xuyên do dự một hồi, cuối cùng nói nhỏ:
– Kính xin bệ hạ khoan dung một hai.
Nhìn Trương Kiến Xuyên, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Nói vậy là có chuyện sắp xảy ra rồi.
– Chỉ là thuộc hạ suy đoán lung tung mà thôi.
Trương Kiến Xuyên cười gượng, sau đó nói nhỏ:
– Lão tổ tông còn ở đế đô, thuộc hạ… thuộc hạ cũng không dám nói loạn.
Mặc dù Trương Kiến Xuyên nói vậy, thế nhưng là người phụ trách hệ thống tình báo của Thần Hành môn, hắn rất mẫn cảm với rất nhiều việc. Vì vậy lúc này hắn đã nhìn ra cái gì đó, thế nhưng lại không dám nói ra, hơn nữa có nói thì hắn cũng không có sức để thay đổi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không nói, cũng không quan tâm. Trương Kiến Xuyên không dám nói nữa, vội vàng dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Khi Lý Thất Dạ đi đến đại sảnh thì phòng khách đã chật ních người ngồi. Người có thể ngồi, đều là lão tổ nặng ký của Thần Hành môn. Ngoại trừ những lão tổ đang ngồi trong đại sảnh ra thì bên ngoài đại sảnh còn có rất nhiều đệ tử Thần Hành môn đang khoanh tay đứng thẳng.
Sau khi Lý Thất Dạ đi tới thì ánh mắt của mọi người đều dồn lên người Lý Thất Dạ, quan sát Lý Thất Dạ. Ánh mắt của mỗi người đều không như nhau, có xem thường, có cười gằn, cũng có tò mò…
– Bệ hạ, quấy rầy ngươi thanh tu.
Sau khi Lý Thất Dạ đi tới thì chưởng môn Thần Hành môn Thiên Hạc Chân Nhân mỉm cười ôm quyền với Lý Thất Dạ.
Lúc này Thiên Hạc Chân Nhân vẫn ngồi yên trên ghế lớn, chỉ khách khí ôm quyền với Lý Thất Dạ mà thôi, không hề đứng dậy nghênh đón.
Nếu đổi lại là trước đây, khi Lý Thất Dạ vẫn còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống thì Thiên Hạc Chân Nhân chắc chắn sẽ ngay lập tức quỳ lạy ra đất.
Thế nhưng bây giờ tân hoàng chỉ là quân mất nước, Thiên Hạc Chân Nhân cũng vậy, lão tổ Thần Hành môn cũng vậy, thậm chí ngay cả đệ tử Thần Hành môn cũng không coi tân hoàng ra gì. Trong mắt bọn họ, tân hoàng chỉ là quân mất nước, chó mất chủ, là một tên hôn quân vô năng mà thôi.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh, nhìn mọi người ở nơi này một lần. Chỉ thấy Phi Hoa Thánh Nữ cùng Hạc Phi công tử đứng ở bên cạnh Thiên Hạc Chân Nhân.
Phi Hoa Thánh Nữ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt hiện vẻ xem thường. Còn Hạc Phi công tử thì khóe miệng cười gằn, ánh mắt nhìn Lý Thất Dạ lộ ra sát ý.
Lúc này Trương Kiến Xuyên không nói gì cả, chỉ yên lặng đứng sang một bên. Lúc này hắn có lòng nhưng không có sức, Thần Hành môn không chỉ có chưởng môn có mặt, mà ngay cả các vị lão tổ cũng đều có mặt ở nơi này. Đệ tử đời thứ ba như hắn ở trước mặt các vị lão tổ chẳng hề có tiếng nói gì cả.
– Đều đến đông đủ rồi.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, lười biếng cười nói.
– Bệ hạ đã ở tệ môn lâu như vậy mà các vị lão tổ cũng chưa từng nhìn thấy bệ hạ lần nào, hôm nay đặc biệt tới đây để ra mắt.
Trên thực tế có một vài lão tổ đã nhìn thấy Lý Thất Dạ lâu rồi, khi Lý Thất Dạ đăng cơ, bọn họ từng đi theo Phong Thần đến bái, chỉ là trước giờ Lý Thất Dạ không quan tâm tới bọn họ mà thôi. Huống chi, tân hoàng đăng cơ, mời khách khắp thiên hạ, ai mà có thể nhớ kỹ từng người một chứ.
– Vị này là Thiểm Vân lão tổ, là người có bộ pháp nhanh nhất Thần Hành môn chúng ta. Vị này là Độc Giao lão tổ, là lão tổ phụ trách truyền đạo của Thần Hành môn chúng ta. Vị này là Thiên Hành lão tổ, là…
Thiên Hạc Chân Nhân mặt mày tươi cười giới thiệu từng người một với Lý Thất Dạ.
– Được rồi, khách sáo như vậy miễn đi.
Khi Thiên Hạc Chân Nhân định giới thiệu người tiếp theo thì Lý Thất Dạ phủi tay, ngắt lời hắn, lười biếng nói rằng:
– Chớ có bày cái vẻ dối trá này trước mặt ta, có việc mau nói, có rắm mau thả, mọi người đều rất bận, chớ có vòng vo.
Lý Thất Dạ vừa nói thế, tất cả lão tổ có mặt ở nơi này đều biến sắc, không ít lão tổ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Còn phần đệ tử Thần Hành môn thì càng giận dữ nhìn Lý Thất Dạ.audio coi am
Lão tổ Thần Hành môn có mặt ở nơi này đều có thân phận cao quý, không chỉ ở Thần Hành môn bọn họ, mà ngay cả Cửu Bí đạo thống, thậm chí là Đế Thống Giới, bọn họ cũng là nhân vật có cân nặng.
Thiên Hạc Chân Nhân giới thiệu bọn họ với Lý Thất Dạ là đã cho Lý Thất Dạ mặt mũi rồi, vậy mà Lý Thất Dạ lại không hề khách khí cắt lời, đúng là không nể mặt bọn họ, đúng là không coi bọn họ ra gì.
Chuyện như thế, Thần Hành môn làm sao mà nuốt trôi cơn giận này cho nổi. Huống chi, trong mắt bọn họ thì Lý Thất Dạ bây giờ chỉ là một con chó mất chủ còn cần Thần Hành môn che chở, thế mà hắn lại dám kiêu ngạo như thế!
Nhất thời, không ít ánh mắt đổ dồn về Lý Thất Dạ, bên trong những ánh mắt này đều ngùn ngụt lửa giận, khiến cho bầu không khí ở nơi này trở nên sốt sắng hơn.
– Việc này…
Thiên Hạc Chân Nhân cười gượng một cái, sau đó đanh mắt lại, khuôn mặt tươi cười như hoa cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Lúc này, Thiên Hạc Chân Nhân gật đầu với Phi Hoa Thánh Nữ.
– Hôm nay chúng ta tới đây chỉ có một chuyện mà thôi.
Phi Hoa Thánh Nữ đứng dậy, nói lạnh lùng:
– Chúng ta chỉ có một yêu cầu, ngươi hãy giao ra hôn khế, chỉ cần ngươi chịu giao ra hôn khê thì đối với ngươi sẽ trăm lợi mà không hại.
Chương 3528: Sính Lễ
Khi Phi Hoa Thánh Nữ đứng lên nói chuyện thì tất cả lão tổ Thần Hành môn đều bình tĩnh ngồi tại chỗ, không hề cảm thấy ngạc nhiên. Không phải chuyện này nằm trong dự đoán của bọn họ, mà là nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Còn phần đông đảo đệ tử Thần Hành môn ở bên ngoài cửa thì nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, có người tức giận, có người xem thường, cũng có người cười gằn, càng có người cảm thấy hưng phấn…
Có lẽ phần lớn đệ tử Thần Hành môn không biết các vị lão tổ của bọn họ muốn làm gì, thế nhưng đám người Thiên Hạc Chân Nhân thì lại đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.
Lý Thất Dạ nhìn Phi Hoa Thánh Nữ, mỉm cười nói rằng:
– Nói tới nói lui thì các ngươi vẫn muốn từ hôn, vẫn muốn phủ nhận hôn sự này.
– Không sai.
Phi Hoa Thánh Nữ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
– Hôn nhân chính là chuyện lớn cả đời, phải tính tới chuyện môn đăng hộ đối. Ngươi đã không còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, hôm nay Đấu Thánh vương triều đã tàn lụi, đã không còn xứng với Thần Hành môn nữa! Ngươi thức thời thì hãy tự mình từ bỏ cọc hôn sự này, không thì sẽ tự chuốc phiền phức!
Phi Hoa Thánh Nữ nói rất rõ ràng, cũng nói rất lạnh lùng, nói rất vô tình. Cũng như nàng nói, hôn nhân là chuyện cả đời, trước khi chưa hoàn toàn chắc chắn thì chính là thời cơ tốt nhất để nàng giành lại quyền chủ động, cũng là thời cơ tốt nhất để nàng thay đổi vận mạng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha thời cơ này, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không gả cho tên hôn quân như Lý Thất Dạ, tuyệt đối sẽ không buộc chặt vận mạng của mình với một tên mất nước.
Theo Phi Hoa Thánh Nữ thì nàng có tiền đồ vô lượng, là thánh nữ Thần Hành môn, nàng không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có thiên phú rất cao, vì vậy nàng làm sao có thể cam tâm làm bạn suốt đời với một tên hôn quân mất nước chứ. Nàng chính là phượng hoàng ở chân trời, nàng không muốn buộc chặt với một tên hôn quân, nàng muốn bay lượn, nàng chắc chắn sẽ bay cao trên chín tầng trời!
– Môn đăng hộ đối…
Nghe vậy, Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
– Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách nói môn đăng hộ đối với ta sao?
– Ngươi…
Phi Hoa Thánh Nữ đỏ mặt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, đáy lòng nổi bùng lửa giận.
– Ngươi là cái thá gì chứ…
Có đệ tử Thần Hành môn phẫn nộ, bất bình nói rằng:
– Ngươi bây giờ chỉ là một con chó mất chủ mà thôi, thế mà còn dám mạnh miệng!
– Hừ…
Ngay cả Hạc Phi công tử cũng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói rằng:
– Không thức thời.
– Khụ…
Lúc này, Thiên Hạc Chân Nhân tằng hắng một tiếng, cắt ngang mọi người. Hắn mỉm cười, khoan thai nói chậm:
– Bệ hạ, người trẻ tuổi nên tính tình nóng nảy, làm việc kích động, ngươi đừng trách móc, xin bệ hạ hãy tha thứ.
Lý Thất Dạ không nói, chỉ cười tủm tỉm nhìn Thiên Hạc Chân Nhân, nụ cười rất đậm.
Thiên Hạc Chân Nhân ho khan một cái, nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ:
– Bệ hạ, Thần Hành môn chúng ta chính là một trong ngũ cường của Cửu Bí đạo thống, nói được là làm được. Cọc hôn sự ngày đó, Thần Hành môn chúng ta cũng không có ý định thay đổi…
Nghe cha của mình nói thế, Phi Hoa Thánh Nữ cuống cuồng, vội vàng kêu ra tiếng. Nàng sợ cha mình đồng ý gả mình cho tên hôn quân như tân hoàng.
– Khụ…
Thiên Hạc Chân Nhân ho khan một cái, cắt ngang Phi Hoa Thánh Nữ, nói chậm với Lý Thất Dạ:
– Bệ hạ, Thần Hành môn chúng ta cũng không có ý định thay đổi cọc hôn sự này, chỉ cần thích hợp thì thánh nữ của Thần Hành môn sẽ gả cho bệ hạ…
– Cha…
Nghe vậy, Phi Hoa Thánh Nữ giật mình sợ hãi, lập tức hét lớn:
– Cha, ta không muốn gả cho tên hôn quân hoang dâm vô năng như vậy! Trừ phi ta chết!
– Không thể hồ đồ…
Thiên Hạc Chân Nhân bình tĩnh bày ra uy phong của môn chủ một môn phái, lớn tiếng nói rằng:
– Tông môn đại sự như thế, làm sao có thể cho phép ngươi hồ đồ chứ!
– Ngươi…
Phi Hoa Thánh Nữ vừa tức vừa giận, giẫm mạnh chân, đứng sang một bên, không lên tiếng. Nàng giận không kiềm chế nổi, thế nhưng nàng lại không dám lỗ mãng ở trước mặt các vị lão tổ.
Nghe sư tôn nói vậy, Hạc Phi công tử cũng giật mình, hắn không ngờ chuyện này lại có nghịch chuyển như thế.
Thiên Hạc Chân Nhân ho khan, cười ha hả nói rằng:
– Bệ hạ phải biết rằng Thần Hành môn chúng ta là một trong ngũ cường, thánh nữ xuất giá là chuyện lớn như trời. Hôn nhân là chuyện cả đời, không thể qua loa, không thể coi làm trò đùa. Bệ hạ nói có đúng không?
– Thì sao?
Lý Thất Dạ bật cười, đột nhiên có vẻ hứng thú.
– Tiểu nữ sắp gả cho bệ hạ.
Thiên Hạc Chân Nhân cười ha hả nói rằng:
– Bệ hạ muốn rước tiểu nữ thì cũng nên đặt sính lễ, không biết bệ hạ đặt sính lễ gì?
– Chẳng hay các ngươi muốn sính lễ gì.
Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng.
Thiên Hạc Chân Nhân cười nói:
– Bệ hạ phải biết ta chỉ có một đứa con gái này mà thôi, Thần Hành môn cũng chỉ có một thánh nữ này mà thôi. Tiểu nữ xuất giá, phải nên có đồ cưới long trọng, như vậy cũng không bôi nhọ thân phận của bệ hạ. Ta thấy, ít nhất cũng cần năm ba món bảo vật Chân Đế làm của hồi môn.
Nghe cha mình nói vậy, Phi Hoa Thánh Nữ cũng ngạc nhiên, đôi mắt trừng thật lớn. Nàng không ngờ chuyện này lại biến hóa như thế, hoàn toàn khác với thương lượng ban đầu.
Nghe sư phụ của mình nói vậy, Hạc Phi công tử cười gằn, hiểu rõ ý đồ của sư tôn.
Nghe Thiên Hạc Chân Nhân nói vậy, các lão tổ đang có mặt ở nơi này đều ngồi yên, dường như không hề cảm thấy bất ngờ.
Không ít đệ tử ngoài cửa ngơ ngác hít lạnh, nhất thời có hơi choáng váng, mở miệng đòi năm ba món bảo vật Chân Đế thì đúng là mồm sư tử. Thần Hành môn bọn họ cũng không có nhiều bảo vật Chân Đế, lấy năm ba món bảo vật Chân Đế tặng người ta, hoặc nói là làm sính lễ, sính lễ kiểu này Thần Hành môn chịu không nổi.
Sau khi hoàn hồn thì chúng đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa vội vàng nhìn Lý Thất Dạ, nét mặt cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có không ít người tỏ vẻ xem thường.
Bởi vì theo đệ tử Thần Hành môn thấy thì Lý Thất Dạ là quân mất nước, là chó mất chủ. Bây giờ muốn hắn lấy ra năm ba món bảo vật Chân Đế, e rằng là không thể nào.
– Nếu như không có thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói.
Thiên Hạc Chân Nhân ho khan, nói rằng:
– Nếu như bệ hạ không có đủ sính lễ thì chúng ta tuy muốn nhưng không thể giúp. Dù sao thiên kim của Thần Hành môn cũng không thể gả cho một người nghèo có đúng không? Đây là bệ hạ không có khả năng cưới vợ nên cuộc hôn nhân này mới không có hiệu lực mà không phải là bởi vì Thần Hành môn chúng ta, vì vậy mong rằng bệ hạ hãy nhìn thoáng.
Chương 3529: Tự Tìm Diệt Vong (Thượng)
Nghe Thiên Hạ Chân Nhân nói thế, Phi Hoa Thánh Nữ vốn đang tức giận trở nên vui mừng. Lúc này nàng mới nhận ra dụng tâm lương khổ của cha mình, nàng biết cha mình vừa muốn bỏ cọc hôn sự này, vừa không muốn bị người ta nói ra nói vào.
Nếu như Lý Thất Dạ không lấy ra được sính lễ thì cọc hôn sự này sẽ mất hiệu lức, người sai không phải là Thần Hành môn, mà là Lý Thất Dạ không có khả năng thực hiện cọc hôn sự này, như thế thì không tính là Thần Hành môn nói không giữ lời.
– Đúng vậy, ngay cả sính lễ cưới vợ mà cũng lấy ra nổi mà đòi cưới tiểu thư của chúng ta, nằm mơ đi.
Có đệ tử Thần Hành môn hoàn hồn, không khỏi mừng rỡ, vội vàng bàn tán.
Lúc này mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, bao gồm cả Thiên Hạc Chân Nhân cùng các vị lão tổ của Thần Hành môn. Khi nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt của Thiên Hạc Chân Nhân có vẻ tham lam.
Bởi vì hôm qua Lý Thất Dạ trọng thương Hạc Phi công tử, Tổ Mộc Thập Bát Bạo trong tay hắn chắc chắn là một món bảo vật vô cùng lợi hại.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ có bảo vật nghịch thiên như vậy cũng không phải là chuyện bất ngờ. Dù sao thì hắn cũng từng là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, Đấu Thánh vương triều từng có bảo khố lớn nhất Cửu Bí đạo thống, có được rất nhiều bảo vật.
Vì vậy Thiên Hạc Chân Nhân muốn biết khi Lý Thất Dạ chạy nạn hắn đã mang đi bao nhiêu bảo vật trong bảo khố, đồng thời điều này cũng khiến Thiên Hạc Chân Nhân nảy lòng tham.
Nếu như trên người Lý Thất Dạ có nhiều bảo vật, thậm chí là cả binh khí thủy tổ, cơ hội trời cho như thế, Thần Hành môn làm sao có thể bỏ qua chứ. Không vơ vét hết bảo vật trên người Lý Thất Dạ, không cướp giựt hết bảo vật trên người hắn, Thần Hành môn tuyệt đối sẽ không ngừng tay.
Trên thực tế không chỉ Thiên Hạc Chân Nhân lộ vẻ tham lam, mà tất cả lão tổ Thần Hành môn đều nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt lóe lên ánh sáng tham lam.
Cũng không trách Thiên Hạc Chân Nhân cùng lão tổ Thần Hành môn tham lam. Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, độc tôn thiên hạ, cướp đoạt vô số trân bảo thần binh ở Đế Thống Giới để chất đầy của vương triều.
Có thể nói bên trong bảo khố của Thái Thanh Hoàng có vô số bảo vật mà người ta ao ước muốn có, mà tân hoàng là người thừa kế của Thái Thanh hoàng nên hắn cũng sẽ thừa kế tất cả trân bảo thần binh của Thái Thanh Hoàng.
Tuy rằng Đấu Thánh vương triều đã tàn lụi, thế nhưng nói không chừng Lý Thất Dạ đã mang theo tất cả trân bảo thần binh của Thái Thanh Hoàng chạy trốn.
– Năm ba món bảo vật Chân Đế đúng không.
Khi mọi người đang nhìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
– Chỉ là việc nhỏ.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người ngạc nhiên, ngay cả Thiên Hạc Chân Nhân cũng không ngờ Lý Thất Dạ lại đáp ứng nhanh như thế.
– Ăn nói ngông cuồng…
Hạc Phi công tử quát lạnh, cười lạnh nói rằng:
– Ngươi cho rằng bảo vật Chân Đế là rau cải hay sao mà có thể tùy tiện lấy ra năm ba món.
– Năm ba món bảo vật Chân Đế mà thôi, cũng không phải là bảo vật của thủy tổ, sao đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ bật cười.
– Cẩm đi, chút sính lễ này ta vẫn bỏ ra nổi.
Lý Thất Dạ mỉm cười ném ra năm món bảo vật, chớp mắt Chân Đế khí tức lan tràn.
Năm món bảo vật này đều là bảo vật đẳng cấp Chân Đế. Trong năm món bảo vật này, có đế châu, có thần tháp, có thiên y… mỗi món bảo vật đều lấp lánh ánh sáng, đế uy dồi dào.
– Bảo vật Chân Đế…
Khi Lý Thất Dạ ném ra năm món Chân Đế bảo vật thì tất cả đệ tử Thần Hành môn ở bên ngoài đều trở nên xôn xao, tất cả mọi người rướn cổ thật dài, đôi mắt mở thật lớn.
Ngay cả Thiên Hạc Chân nhân cùng lão tổ của Thần Hành môn cũng vội vàng nhìn năm món bảo vật này.
Mặc dù Thần Hành môn có thể lấy ra năm ba món bảo vật Chân Đế như thế này, thế nhưng tiện tay ném ra năm món bảo vật, hơn nữa còn không hề quan tâm, giống như đang ném ra năm bó rau cải thì Thần Hành môn làm không nổi.
Thiên Hạc Chân Nhân cùng lão tổ Thần Hành môn vất vả lấy lại bình tĩnh, bọn họ hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ Lý Thất Dạ lại tiện tay ném ra năm món bảo vật Chân Đế, chuyện này nằm ngoài suy đoán của bọn họ. Nhất thời, Thiên Hạc Chân Nhân cùng lão tổ Thần Hành môn đều không nói nên lời.
Ban đầu Thiên Hạc Chân Nhân đưa ra yêu cầu này là muốn Lý Thất Dạ biết khó mà lui, làm khó dễ Lý Thất Dạ một hồi, đồng thời cũng muốn thăm dò Lý Thất Dạ một chút.
Nếu như Lý Thất Dạ không lấy ra nổi năm món bảo vật Chân Đế làm sính lễ thì Thần Hành môn từ hôn là chuyện thường tình. Đến khi đó, Thần Hành môn từ hôn không phải vì Thần Hành môn nói không giữ lời, cũng không phải Thần Hành môn không giữ chữ tín, mà là bởi vì Lý Thất Dạ không đủ sính lễ tới cưới Phi Hoa Thánh Nữ.
Nhất thời, Thiên Hạc Chân Nhân cùng lão tổ Thần Hành môn nhìn nhau, vẻ mặt của bọn họ có hơi lúng túng, bọn họ không ngờ Lý Thất Dạ thật sự lấy ra năm món bảo vật Chân Đế.
Lúc này, bọn họ cảm thấy chấn động. Thiên Hạc Chân nhân cùng lão tổ Thần Hành môn cùng có chung một suy nghĩ.
Lý Thất Dạ tiện tay lấy ra năm món bảo vật, hơn nữa còn ném như ném rau cải, như vậy cũng có nghĩa Lý Thất Dạ không hề coi trọng bảo vật Chân Đế mà mọi người hiếm lạ, như vậy cũng có nghĩa bảo vật Chân Đế trong tay Lý Thất Dạ không dừng lại ở con số này.
Nghĩ tới đây, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ Thần Hành môn chấn động. Bảo khố riêng của Thái Thanh Hoàng dày biết mấy, khiến người ta thèm thuồng biết mấy. Mặc dù Thái Thanh Hoàng đã chết, Đấu Thánh vương triều cũng tàn lụi, thế nhưng Lý Thất Dạ lại được kế thừa bảo khố của Thái Thanh Hoàng.
Nhất thời, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ lén lút nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Nếu như Thần Hành môn chiếm được bảo khố của Thái Thanh Hoàng thì sẽ có nghĩa như thế nào?
Như vậy cũng có nghĩa nội tình của Thần Hành môn sẽ tăng thêm một bậc, cũng có nghĩa tương lai Thần Hành môn tranh hùng thiên hạ với tứ cường sẽ có nhiều nội tình cùng sức mạnh hơn.
– Không, ta không lấy chồng…
Lúc này, Phi Hoa Thánh Nữ đứng dậy, quát lớn rằng:
– Cha, cho dù có một trăm món bảo vật Chân Đế thì ta cũng không lấy chồng, ta không phải là hàng hóa! Ta sẽ không đồng ý giao dịch này, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cọc hôn sự này!
– Thật sao?
Lý Thất Dạ nhìn bộ dáng giận dữ của Phi Hoa Thánh Nữ, nói rằng:
– Ta đưa sinh lễ rồi, kể từ hôm nay ngươi chính là đàn bà của ta.
– Nằm mơ đi!
Chương 3530: Tự Tìm Diệt Vong (Hạ)
Phi Hoa Thánh Nữ khinh thường nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
– Cho dù ngươi có ngàn vạn bảo vật Chân Đế, cho dù ngươi có bảo khố hoàng gia thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi! Hừ, một tên rác rưởi ngu dốt bất tài mà cũng muốn cưới ta, nằm mơ đi!
Ở trong mắt Phi Hoa Thánh Nữ thì Lý Thất Dạ chính là một tên hôn quân hoang dâm vô độ, chính là một tên rác rưởi ngu dốt bất tài. Nàng là thiên chi kiêu nữ, nàng luôn cao cao tại thượng, kiêu căng tự mãn, nàng làm sao có thể nhìn trúng Lý Thất Dạ chứ, nàng cũng sẽ không gả cho Lý Thất Dạ.
– Đêm nay đưa nàng tới làm ấm giường cho ta!
Lý Thất Dạ cười cợt, giương cằm nhìn Phi Hoa Thánh Nữ, hời hợt nói với Thiên Hạc Chân Nhân:
– Hôm nay bổn hoàng muốn thỏa thích một phen, sẽ dạy dỗ thật kỹ con đàn bà này!
Lý Thất Dạ nói thế, sắc mặt của Phi Hoa Thánh Nữ cực kỳ khó coi, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, hai mắt ngùn ngụt lửa giận. Đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa cũng phẫn nộ, câu nói này đúng là đang nhục nhã thánh nữ trong lòng bọn họ mà!
– Ngươi sạch miệng lại một chút…
Hạc Phi công tử giận dữ, quát lên.
– Sao hả? Có ý kiến gì không?
Lý Thất Dạ lười biếng nói rằng:
– Một con đàn bà mà thôi, có thể lên giường bổn hoàng, được bổn hoàng dạy dỗ, có thể quỳ liếm bổn hoàng, chính là vinh hạnh!
– Ngươi muốn chết!
Hạc Phi công tử vốn yêu thích Phi Hoa Thánh Nữ, bây giờ nghe Lý Thất Dạ nhục nhã người mình yêu trước mặt mọi người, hắn làm sao có thể nuốt nổi cơn giận này chứ. Hắn cực kỳ giận dữ, hét lớn một tiếng, “keng”, trong nháy mắt, trường kiếm ra khỏi vỏ, đâm tới yết hầu của Lý Thất Dạ nhanh như tia chớp.
Hạc Phi công tử cũng biết trong tay của Lý Thất Dạ có bảo vật nghịch thiên, vì vậy hắn tiên phát chế nhân, không cho Lý Thất Dạ cơ hội ra tay, muốn một kiếm chém chết Lý Thất Dạ.
Kiếm như tia chớp! Khi Hạc Phi công tử ra tay, Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ Thần Hành môn nhìn nhau, nhưng không có bất kỳ ai ra tay ngăn cản, thậm chí còn không quát ngừng. Bọn họ vui vẻ nhìn, nếu như Hạc Phi công tử giết chết Lý Thất Dạ thì cũng là chuyện tốt.
Theo Thiên Hạc Chân Nhân thấy thì đạo hạnh của Lý Thất Dạ yếu tới mức có thể bỏ qua, chỗ dựa của hắn chỉ là bảo vật mà Thái Thanh Hoàng để lại mà thôi. Chỉ cần Hạc Phi công tử tiên phát chế nhân thì Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ không có cơ hội lấy bảo vật, chắc chắn sẽ một kiếm mất mạng.
“Keng” tiếng kiếm ngân lanh lảnh, kiếm như tia chớp đâm thẳng tới yết hầu của Lý Thất Dạ. Chiêu kiếm này quá nhanh, rất nhiều đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa không nhìn thấy rõ.
“Ầm” Nhưng chớp mắt, trường kiếm trong tay Hạc Phi công tử tan nát, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Hạc Phi công tử đã rơi vào tay Lý Thất Dạ, bàn tay của Lý Thất Dạ đã nắm chặt cần cổ của Hạc Phi công tử, nhấc cơ thể của hắn lên thật cao.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mọi người không biết Lý Thất Dạ ra tay như thế nào, thậm chí mọi người còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Chớp mắt vừa rồi tất cả mọi thứ đều ngừng lại, đến khi mọi người nhìn rõ thì Lý Thất Dạ đã nắm cổ Hạc Phi công tử, nhấc cơ thể của hắn lên thật cao.
– Một đám kiến hôi mà cũng dám nhảy nhót ở trước mặt ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hời hợt nói rằng:
– Ta ở đây là vì cảm thấy chơi vui nên mới chơi chung với các ngươi một chút, thật sự tưởng rằng ta là kẻ yếu à.
“Phốc…” Lý Thất Dạ vừa dứt lời thì Hạc Phi công tử bị đánh thành sương máu, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
– Không…
Nhìn thấy Hạc Phi công tử bị Lý Thất Dạ đánh thành sương máu, có đệ tử Thần Hành môn gào lớn.
Biến hóa quá nhanh, tình thế nghịch chuyển khiến mọi người bất ngờ. Chỉ mới chớp mắt đó mà Lý Thất Dạ đã đánh Hạc Phi công tử thành sương máu, đừng nói đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa, mà ngay cả Thiên Hạc Chân Nhân cùng các lão tổ Thần Hành môn cũng không kịp phản ứng.
“Leng keng” Trong nháy mắt, tiếng binh khí rút khỏi vỏ vang lên. Thiên Hạc Chân Nhân cùng các vị lão tổ giật mình, lập tức đứng dậy. Bọn họ rút trường kiếm khỏi vỏ, cầm thần binh trong tay, tất cả mọi người căm tức nhìn Lý Thất Dạ.
– Sao hả?
Lý Thất Dạ đảo mắt nhìn quanh, cười nhạt:
– Quần ẩu à? Được, ta chơi chung với các ngươi. Xem xem các ngươi có mấy phần bản lĩnh.
– Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng rồi.
Lúc này Thiên Hạc Chân Nhân đanh mặt, lạnh lùng nói rằng:
– Giết người ở ngay bên trong Thần Hành môn, coi Thần Hành môn chúng ta không có ai sao?
Lúc này hắn không gọi “bệ hạ” nữa. Lúc này ánh mắt Thiên Hạc Chân Nhân lộ ra sát cơ. Hạc Phi công tử tuy là đồ đệ của hắn, thế nhưng hắn lại coi Hạc Phi công tử như con đẻ. Bây giờ Lý Thất Dạ đánh Hạc Phi công tử thành sương máu, hắn phải báo thù cho Hạc Phi công tử đã khuất.
– Thần Hành môn mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không thèm nhìn bọn họ, cười nói:
– Trong mắt ta cũng chỉ là một ổ kiến mà thôi, sao đủ thành đạo.
– Thứ không biết sống chết…
Có một vị lão tổ phẫn nộ, gào lớn lên, “ầm”, cây búa lớn trong tay đập về phía Lý Thất Dạ.
“Ầm”, cây búa lớn này còn chưa đập trúng người Lý Thất Dạ thì phòng khách đã bị búa này đập đổ nát.
– Tiểu thuật mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vơ tay bắt lấy một vật. “Ầm”, búa lớn đập trúng một vật, chớp mắt cây búa lớn đang đập xuống bị cản lại.
– Vô Tự Bi…
Nhìn thấy vật cầm trong tay Lý Thất Dạ, không ít người gào lên, ngơ ngác thất sắc.Nguồn truyện audio Podcast
Nhất thời, Thiên Hạc Chân Nhân cùng lão tổ Thần Hành môn hít lạnh một cái, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng Lý Thất Dạ tùy tiện vơ tay một cái mà lại có thể lấy được Vô Tự Bi dựng trên tổ phong.
Phải biết, từ sau khi thủy tổ Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế dựng Vô Tự Bi ở trên tổ phong thì không có ai có thể lay động được Vô Tự Bi.
Thế nhưng không ngờ rằng Lý Thất Dạ chỉ tùy tiện vơ tay thì đã có thể lấy được Vô Tự Bi, thật sự quá khó tin nổi.
Nhìn Lý Thất Dạ cầm Vô Tự Bi, lão tổ cùng các đệ tử của Thần Hành môn đang có mặt ở đây cảm thấy sợ hãi. Từ xưa tới nay không có ai có thể lay động được Vô Tự Bi, thế nên càng khỏi phải nói tới việc cầm nó trong tay.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại dễ dàng nắm lấy Vô Tự Bi, hơn nữa còn dùng nó ngăn cản cây búa đang đập tới, chuyện này quá sức chấn động mọi người.