Vũ Động Càn Khôn
Tập 20 [ chương 96 đến 100 ]
❮ sautiếp ❯Chương 96 : Bản Mệnh Linh Phù
Tinh Thần Lực thực chất hóa?”
Nhìn thấy một thanh vũ khí được thực chất hóa ở trước mặt, Lâm Động trong lòng cũng cả kinh, tuy rằng Tinh Thần Lực của hắn hoàn toàn là do tự tìm tòi tu luyện, nhưng mà dù sao hắn cũng nghe nói tới chuyện, Tinh thần lực mà thực chất hóa thì cường hãn vô cùng.
Đương nhiên, lấy thực lực của Cổ Ảnh, hiển nhiên là vẫn chưa đủ khả năng thực chất hóa hoàn toàn, nhưng dù vậy uy lực của nó cũng không thể khinh thường. Một đạo công kích này nếu cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ bị đánh trúng, sợ rằng thần trí sẽ bị thương tổn, loại thương thế này còn khó chữa trị hơn rất nhiều so với thương thế về thân thể.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Cổ Ảnh thi triển thủ đoạn công kích này, sắc mặt của Lâm Động cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, cùng lúc đó mấy đạo hắc mang vốn đang vờn quanh thần hình hắn cũng nhanh như tia chớp bắn về phía Cổ Ảnh, muốn dùng tấn công để ngăn cản Cổ Ảnh phát động tiến công.
“Leng keng!”
Đối mặt với sự quấy nhiễu của Lâm Động, Cổ Ảnh kia không chút hoang mang, bấm tay liên tục, kiếm phong vô thanh vô tức vũ động liên hoàn, đẩy lệch toàn bộ số Toái Nguyên Toa ra ngoài.
“Tiểu tử, tiếp theo ta sẽ cho ngươi xem cái gì mới được gọi là tinh thần bí kỹ của Phù Sư!”
Cổ Ảnh nhìn về phía Lâm Động cười lạnh, một ngón tay bỗng nhiên điểm ra!
“Hóa Thần Châm!”,
Khi Cổ Ảnh quát lớn, vũ khí hóa hình của hắn kêu lên những tiếng ong ong, sau đó thân vũ khí chấn động, ba một tiếng nó hóa thành một đạo hào quang, dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt bắn vào Lâm Động.
Nhìn thấy “Hóa Thần Châm” kia lao nhanh như tia chớp tới, Lâm Động cũng cảm thấy một loại hàn ý, thân hình hắn lui nhanh, bàn tay vung lên, chín đạo Toái Nguyên Toa bắn tung ra, nặng nề va chạm với Hóa Thần Châm.
“Vù!”truyện tà tu audio
Va chạm trong chốc lát, một đạo hào mang dùng một tốc độ khủng bố, trực tiếp xuyên qua 9 đạo Toái Nguyên Toa, lực đạo của nó không giảm, đâm thẳng vào Lâm Động!
Nhìn thấy đạo hào mang này lại có thể trực tiếp xuyên thấu qua sự phòng ngự của 9 đạo Toái Nguyên Toa, sắc mặt Lâm Động khẽ biến, Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung đập thình thịch, tốc độ đập tăng lên, Tinh thần lực mạnh mẽ cũng nhanh chóng ngưng tụ trước mặt Lâm Động, hình thành một bức tường phòng ngự tinh thần.
Đối phó với loại tinh thần công kích này, hiển nhiên là phải sử dụng Tinh Thần Lực phòng ngự!
“Phốc!”
Ngay lúc tinh thần phòng ngự của Lâm Động hình thành, đạo hào mang kia cũng lao tới, đâm thẳng vào nó!
Khi tiếp xúc với bức tường tinh thần phòng ngự, tốc độ của hào mang cũng chậm lại, nhưng nó vẫn lao tới, hướng vào cái trán của Lâm Động đâm thẳng.
Một giọt mồ hôi rơi theo khuôn mặt của Lâm Động chảy xuống, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào đạo hào mang đang bắn tới, một cỗ Tinh Thần Lực cuồn cuộn không ngừng từ trong Bản Mệnh Phù Ấn ở Nê Hoàn Cung lao ra, nó giống như một loại bùn đặc, bám chặt lấy đạo hào mang kia.
Cổ Ảnh đứng cách đó không xa, hai tay vẫn duy trì thế tiến công, tăng cường Tinh thần lực lên đạo hào mang kia, muốn đột phá phòng ngự của Lâm Động, lúc này hai người đã trực tiếp so đấu Tinh thần lực, sự nguy hiểm tăng tới mức tận cùng!
Thân hình của hai người lúc này đã dừng lại và đứng im, nhưng mà những người ở xung quanh không ai dám bước chân vào phạm vi giao thủ của hai người này.
Hai mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào đạo hào mang đang sáng bóng kia, thấy nó càng lúc càng tiến tới gần, cảm giác nguy hiểm cũng theo đó tăng cao. Hắn hiểu, nếu như bị đạo hào mang này bắn vào trong đầu, thì Bản Mệnh Phù Ấn sẽ lập tức bị phá hủy, mà khi đó, hắn có dùng tinh thần thiên phú để phục hồi lại, thì chắc chắn cũng không thể đạt được thành tựu gì nữa.
“Muốn ta chết ư, không dễ dàng như vậy đâu!”
Trong lúc nguy cấp, lửa giận trong lòng Lâm Động cũng bốc lên, Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung kịch liệt lay động, phảng phất như nó đã dồn toàn bộ Tinh thần lực ra ngoài, bức đạo hào mang kia lui từng chút một.
“Tiểu tử này, sao lại khó đối phó như vậy? !”
Đối mặt với cục diện giằng co này, trong lòng Cổ Ảnh cũng cả kinh, hắn có nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì sao Lâm Động chỉ có thực lực Nhất ấn Phù sư, Tinh thần lực lại có độ mạnh ngang với hắn.
“Cổ Ảnh ta không tin hôm nay ta lại không giải quyết được một tiểu tử miệng còn hôi sữa!”
Giằng co như vậy khiến cho Cổ Ảnh tức giận muốn điên lên, nếu như ở Viêm Thành mà lan truyền tin đồn hắn bị một thiếu niên ép cho chất vật, vậy thì chắn chắn sẽ bị cười nhạo chẳng còn thể diện gì nữa.
Trong lòng nảy sinh sự độc ác, Cổ Ảnh đột nhiên cắn đầu lưỡi, trong hai mắt hắn có hai đạo quang mang sáng bóng, ngay sau đó, hai đạo quang mang sáng bóng này lại biến thành hai quả Phù Ấn!
Cổ Ảnh đã đem Bản Mệnh Phù Ấn ở trong Nê Hoàn Cung tế xuất ra ngoài!
Sau khi tế xuất Bản Mệnh Phù Ấn, Cổ Ảnh nhìn về phía Lâm Động cười lạnh, quát một tiếng chói tai, hai quả Phù Ấn mang theo một làn sóng tinh thần công kích, hung hăng đánh về phía Lâm Động đang cố gắng chống đỡ Hóa Thần Châm.
Nhìn thấy cảnh tượng này Lâm Động cũng bị kinh ngạc một chút, trong lúc hắn còn đang chần chờ không biết nên ứng phó như thế nào với cục diện hiện giờ, thì Phù Ấn ở trong Nê Hoàn cung của hắn bất chợt trở nên kịch liệt run rẩy, ngay sau đó, nó thoát khỏi sự khống chế của Lâm Động, bay ra khỏi Nê Hoàn Cung, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn.
Biến cố này, làm cho sắc mặt Lâm Động đại biến, hắn không thể nào ngờ tới, cái Bản Mệnh Phù Ấn này lại tự mình biết chạy ra ngoài!
“Ùng!”
Cái Phù Ấn này vừa xuất hiện đã trực tiếp bay về phía hai quả Phù Ấn của Cổ Ảnh, trong lúc nó bay lượn, quả Phù Ấn của Lâm Động trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt khiếp sợ của Lâm Động và Cổ Ánh, biến thành một dòng xoáy.
“Bản Mệnh Linh Phù? !”
Nhìn thấy sự biến hóa của Phù Ấn, Cổ Ảnh kêu lên một tiếng thất thanh kinh hãi, ngay sau đó hắn vội vàng khống chế hai quả Bản Mệnh Phù Ấn, muốn thu hồi chúng ngay lập tức.
Nhưng mà, trong lúc hắn định thu hồi, cái Phù Ấn kia đã biến thành một cái dòng xoáy lao tới, một cỗ hấp lực khủng khiếp phát ra, làm cho Lâm Động cảm nhận được, Tinh Thần Lực trong hai quả Bản Mệnh Phù Ấn của Cổ Ảnh đang không ngừng bị hút vào trong dòng xoáy.
Loại tình huống này, làm cho Lâm Động hít một hơi lạnh, tuy hắn không biết nhiều việc trong con đường tu luyện Tinh Thần Lực, nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ nghe nói tới, có loại Phù Ấn nào có năng lực đáng sợ bực này.
“Phụt!”
Trong một dòng xoáy hấp lực điên cuồng, hai quả Bản Mệnh Phù Ấn của Cổ Ảnh nhanh chóng trở nên ảm đạm, mà bản thân hắn cũng bị thương tổn, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mặt của hắn trở nên co rúm lại, cắn răng khống chế hai quả Bản Mệnh Phù Ấn liều mạng lui lại, mới thoát khỏi được phạm vi của dòng xoáy, hắn kinh hãi kinh hãi vô cùng vội vàng đem Bản Mệnh Phù Ấn thu vào trong Nê Hoàn Cung.
Trong lúc Cổ Ảnh đem Bản Mệnh Phù Ấn thu vào Nê Hoàn Cung, cái dòng xoáy kia lại trở nên vặn vẹo, tiếp tục hóa thành một quả Phù Ấn có phong cách cổ xưa, bay trở lại lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Động, nó phóng ra một cỗ hấp lực, hút luôn cái “Hóa Thần Châm” vốn không người điều khiển vào bên trong, sau đó mới chui vào đỉnh đầu Lâm Động, trở lại Nê Hoàn Cung.
Sau khi Phù Ấn trở về Nê Hoàn Cung, Lâm Động lập tức cảm nhận được, Tinh Thần Lực của mình đã mạnh hơn trước rất nhiều.
“Cái quả Phù Ấn này đã hấp thu Tinh Thần Lực của Cổ Ảnh sau đó truyền sang cho mình”
Nhận thấy cảnh tượng này, hai bàn tay Lâm Động nhịn không được run rẩy một chút, hắn không bao giờ ngờ rằng quả Phù Ấn của mình lại có năng lực kỳ dị như thế này.
“Phù Sư bình thường chỉ ngưng tụ được Bản Mệnh Phù Ấn, nhưng mình đâu có nghe nói tới Bản Mệnh Linh Phù. . . Lẽ nào, nguyên nhân là do thứ kia?”
Trong đầu Lâm Động hiện lên thanh âm của Cổ Ảnh, đang suy nghĩ.
“Ngươi lại có Bản Mệnh Linh Phù? !”
Trong lúc Lâm Động trầm ngâm, Cổ Ảnh lại đột nhiên lên tiếng, sắc mặt hắn lúc này tái nhợt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Động, hai mắt hắn hiện lên sự điên cuồng và tham lam.
“Tiểu tử, ngươi đem phương pháp tu luyện Bản Mệnh Linh Phù giao cho ta, ta có thể trợ giúp Lâm gia ngươi diệt hai nhà Lôi Tạ, những thù lao khác ta không cần! Thế nào?”
Hai mắt Lâm Động giật giật, trải qua giao thủ lần trước, hắn đã biết người này lòng dạ thâm sâu, nhưng không ngờ hắn lại có cả ý tưởng này, hiện giờ có ngu mà đi giao dịch với hắn, xem ra cái quả Phù Ấn của mình đúng là có chỗ đặc biệt.
“Được.”
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, sau đó mỉm cười, hắn bước nhanh lên phía trước, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc giản, đưa về phía Cổ Ảnh.
Hành động này của Lâm Động, làm cho Cổ Ảnh mừng như điên, nhưng mà, khi hắn bước lên phía trước rồi mới nghĩ ra cục diện bây giờ đã phát triển như thế nào, đối phương đâu phải đứa ngu, sao có thể giao đồ vật quan trọng như vậy cho hắn một cách dễ dàng như thế này?
“Keng!”
Nhưng mà, khi hắn dừng chân lại, một cỗ kình phong sắc bén đã lao tới, hai đạo hàn mang nhanh như tia chớp bắn vào ngực.
“Đinh!”,
Trong lúc nguy cấp, Cổ Ảnh vội vàng khống chế hai đạo kiếm phong cản hai đạo hàn mang lại, nhưng mà, trong lúc hắn thở phào một hơi, thì một cỗ Tinh thần lực vô cùng hung hãn đã ập tới, công kích mạnh mẽ vào trong óc của hắn, làm cho đầu hắn vang lên những tiếng ong ong, hai quả Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung bị chấn động, ảm đạm không sáng.
Việc thần trí hoảng hốt chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng khi Cổ Ảnh tỉnh táo lại được, thì khuôn mặt của thiếu niên đã ở sát mặt mình, một đạo hàn mang trong tay của thiếu niên kia đâm thẳng ra.
“Dừng tay! Ta không nhúng tay vào chuyện của các ngươi nữa!”
Lông tóc của Cổ Ảnh vào thời khắc này đều dựng đứng hết cả lên, hắn ngửi thấy được mùi vị tử vong nồng đậm, vội vàng hô lên một tiếng.
Sắc mặt Lâm Động hờ hững, thân hình không có chút nào dừng lại, Toái Nguyên Toa sắc bén trong tay háo thành một đạo hắc mang, không chút lưu tình đâm vào cổ của Cổ Ảnh.
“Cổ Ảnh đại sư, chậm rồi, cái vũng bùn này vốn ngươi không nên dính vào mới đúng!”
Cảm giác đau đớn truyền tới, bên tai Cổ Ảnh vang lên thanh âm của thiếu niên
Chương 97 : Giết!
Lâm Động đã hạ thủ thì không chút nào do dự, thậm chí ngay cả Cổ Ảnh cũng nghĩ không ra, một khắc trước thiếu niên trước mặt còn nho nhã, bây giờ đã trở nên độc ác, không có chút nhân từ nào.
Cảm giác đau nhức từ yết hầu truyền tới làm cho thanh âm trong miệng Cổ Ảnh không cách nào phát ra được, bọt máu từ trong miệng hắn không ngừng phun ra, ánh mắt của hắn vẫn mang theo sự kinh hãi nhìn vào thiếu niên trước mặt.
Cho dù như thế nào, hắn cũng là Phó môn chủ của Huyết Y Môn, hắn nghĩ, với cái thân phận này thôi, cho dù có điều gì ngoài ý muốn thì cũng không ai dám hạ thủ với hắn, vậy mà tình cảnh lúc này làm cho hắn hiểu rõ, hắn đã sai lầm một điểm trí mạng. . .
Nếu chuyến này đi chỉ cần mang theo một ít cao thủ, vậy thì tình cảnh này sao có thể xảy ra?
Tầm nhìn trước mắt nhanh chóng trở nên tối đen, hai tay của hắn tóm chặt lấy tay của Lâm Động, máu tươi không ngừng phun ra, hai mắt hắn lộ rõ sự u oán không nói thành lời, hắn truyền âm nói vào trong tai Lâm Động trong tai:
“Huyết Y Môn sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Sắc mặt của Lâm Động không thay đổi chút này, hắn hiểu rất rõ tính cách có thù tất báo của Cổ Ảnh, nếu như lần này hắn chạy thoát thì hậu hoạn sẽ cực lớn, hắn coi trọng mỏ Dương Nguyên Thạch của Lâm gia, sau khi trở lại sẽ mang theo toàn bộ cao thủ của Huyết Y Môn, vậy thì. . .
Loại chuyện thả hổ về rừng này, Lâm Động tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã hiểu thấu làm như vậy sẽ phải trả một cái giá như thế nào, đám nhân vật như Cổ Ảnh có thể giải quyết thì nên giải quyết, chứ nếu như cho chúng chuẩn bị đầy đủ trở lại, thì Lâm gia sẽ gặp phải khó khăn hơn ngày hôm nay rất nhiều.
Rút Toái Nguyên Toa đang cắm ở yết hầu Cổ Ảnh ra, hai bàn tay hắn cũng nhanh như chớp thò vào trong người của hắn, sau một khắc, Lâm Động rút ra một cái Càn Khôn Đại, sau đó không chút khách khí thu vào trong tay áo, thân hình Cổ Ảnh lúc này mới chậm rãi đổ xuống.
“Rì rầm!”
Tiếng thi thể đổ xuống đất không lớn, nhưng mà lại khiến cho không ít người rung động, vô số ánh mắt đều tập trung về phía này.
Khi họ nhìn thấy thi thể kia là Cổ Ảnh, thì ánh mắt của họ hiện lên sự hoảng sợ, mặt mũi cứng ngắc, thậm chí những tiếng chém giết bên ngoài đều trở nên im bặt. . .
“Cổ Ảnh đã chết?”
Nhìn Cổ Ảnh hai mắt mở to như chết không nhắm mắt, trong lòng mọi người đểu nổi lên sóng biển ngập trời, bọn họ hiển nhiên không thể liên hệ nổi, thi thể này với một vị Nhị ấn Phù Sư đầy phong quang trước đây.
Những ánh mắt này dừng ở trên thi thể Cổ Ảnh một hồi, sau đó chuyển sang thiếu niên đứng bên cạnh, khi bọn họ nhìn thấy Toái Nguyên Toa còn đang nhuốm máu trong bàn tay thiếu niên kia, thì một cỗ hàn khí đột nhiên chạy từ chân lên tới đỉnh đầu.
Những người có thực lực của Nhị ấn Phù sư cho dù đứng ở Viêm Thành cũng có một vị trí tương đối, vậy mà bây giờ, một đại nhân vật như Cổ Ảnh lại bị một thiếu niên 16, 17 tuổi hoàn toàn giải quyết.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, chấn động tới mức làm cho người khác không thể nào tin nổi.
“Lâm gia sắp vùng lên rồi. . .”
Khi tỉnh táo lại, ý niệm này đồng loạt hiện lên trong đầu mọi người, Lâm gia đã thể hiện một thực lực vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ, thực lực bực này cho dù là hai nhà Lôi Tạ liên thủ, cũng không cách nào địch nổi.
“Ầm!”
Giữa đại sảnh, hai đạo thân ảnh giống như gió xoáy lao qua, mọi người nhanh chóng né tránh, không một ai dám cản đường hai vị Tiểu Nguyên Đan Cảnh đang giao thủ.
Lâm Chấn Thiên và Lôi Báo khổ chiến đã lâu, nhưng mà do họ đều có thực lực Tiểu Nguyên Đan Cảnh, cho nên trong thời gian ngắn không có cách nào phân định thắng bại.
Trải qua khổ chiến lâu như vậy, trên thân thể hai người đã xuất hiện không ít vết thương, khí thế đã không còn hung mãnh như trước.
“Cổ Ảnh đã chết!”
Khi nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi trong đại sảnh vang lên, thân hình của hai người vốn đang đứng vững cũng lảo đảo, ngay sau đó, họ đồng thời đưa mắt về phía thi thể đang nằm trên mặt đất.
“Ực. . .”
Khi hai người nhìn thấy cỗ thi thể này, không hẹn mà đồng thời nuốt nước miếng một cái, sắc mặt Lôi Báo trắng bệch, hắn không thể nào ngờ được, Cổ Ảnh không đánh chết được Lâm Động mà còn chết trong tay đối phương.
Đương nhiên, không chỉ Lôi Báo cảm thấy bất ngờ, mà ngay cả Lâm Chấn Thiên cũng phải hít tới hai hơi, mới có thể tiếp nhận sự thực như mộng như ảo này.
Hắn chỉ hi vọng Lâm Động có thể cầm cự được Cổ Ảnh trong một thời gian mà thôi, nhưng mà. . . hắn không ngờ Lâm Động lại trực tiếp giải quyết đối phương một cách đơn giản như vậy.
“Lôi Báo, giờ chỉ còn một mình ngươi thì đã không làm gì được rồi!”
Lâm Chấn Thiên chậm rãi nói.
Sắc mặt Lôi Báo âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Thiên, đột nhiên cười một cách cổ quái, nói:
“Lâm lão quỷ, ta nghĩ ngươi cao hứng như vậy không được bao lâu nữa đâu, Cổ Ảnh là Phó môn chủ của Huyết Y Môn, hắn lại chết trong tay Lâm Động, hắc hắc, Huyết Y Môn tất sẽ không bỏ qua, đến lúc đó, Lâm gia các ngươi, sẽ bị giết tới mức chó gà không tha!”
“Lão phu sớm đã nói, Lâm gia chúng ta là một mẩu xương cứng, ai muốn nhai tất phải chuẩn bị tâm lý gãy răng, Lôi gia ngươi cũng vậy, mà Huyết Y Môn cũng sẽ như vậy!”
Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói, chuyện này đã xảy ra thì có sợ cũng chẳng giải quyết được gì, hơn nữa, cho dù Cổ Ảnh không chết thì khi trở về hắn cũng không bỏ qua đơn giản như vậy, vậy thì tốt hơn hết là làm thịt hắn cho xong.
“Chỉ cần giết một lão già xương cứng như ngươi đi, thì Lâm gia đương nhiên sẽ tan vỡ!”
Lôi Báo cười lạnh nói, Lâm gia dù sao căn cơ cũng rất mỏng, nhân vật trọng yếu nhất chính là Lâm Chấn Thiên, chỉ cần lão ngã xuống, Lâm gia sẽ không còn ý nghĩa mà tồn tại.
“Muốn gặm xương của lão phu, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó!”
Lâm Chấn Thiên ngạo nghễ cười nói.
“Vậy thì thử xem!”
Lôi Báo cười lạnh một tiếng, Thuần Nguyên Cương Khí nhanh chóng hội tụ ở hai bàn tay, hai bàn tay sáng bóng, trong đó có những thanh âm ì ùng như sấm truyền ra, đây chính là tứ phẩm võ học của Lôi gia, Bôn Lôi Quang. Khi tứ phẩm võ học này được Lôi Báo thi triển, quả thực giống như là vạn đạo sấm sét cùng dâng, khí thế vô cùng.
“Rì rầm!”
Hai chân của Lôi Báo điểm lên mặt đất một cái, thân hình giống như một đạo ánh sáng bất định, nhanh như tia chớp lao về phía Lâm Chấn Thiên, những chiếc bàn ghế trên đường lập tức bị vỡ tung thành những mảnh nhỏ.
Thấy Lôi Báo này dùng một chiêu dồn tòan bộ công lực để công kích, Lâm Chấn Thiên cũng không có dự tính là tạm lánh mũi nhọn, mà hai tay của hắn bắt đầu kết những ấn pháp thần bí.
Hai ấn pháp này có chút quen thuộc, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, đây chính là Kỳ Môn Ấn của Lâm gia, nhưng mà, khi ấn pháp của Lâm Chấn Thiên biến ảo tới mức tận cùng của tàn quyền, hai bàn tay vẫn không dừng lại, mà tiếp tục thi triển, hóa ra, Lâm Động đã giao toàn bộ ba tầng đầu của Kỳ Môn Ấn cho Lâm Chấn Thiên, bởi vậy, hiện giờ Kỳ Môn Ấn không còn là tàn quyển nữa!
Thuần Nguyên Cương khí hùng hậu nhanh chóng ngưng tụ ở trong hai bàn tay của Lâm Chấn Thiên, khi kết ấn tầng thứ 3 thành công, hắn bắt đầu xuất chiêu!
Khi quang ấn ngưng tụ, Lâm Chấn Thiên ngẩng đầu, nhìn vào quang ảnh đang tới gần, hắn không chút nào do dự, một quyền tung ra, quang ấn thần bí vang lên những âm thanh ì ùng, đập thẳng vào vòng sáng đang lao tới!
“Ầm!”
Một dòng khí mạnh mẽ nhanh chóng lan tỏa khắp đại sảnh, toàn bộ cánh cửa bàn ghế đều nổ tung thành bụi phấn, kình phong hùng hậu tới mức, ngay cả những cao thủ Thiên Nguyên cảnh cao thủ đều bị thổi bay ra ngoài đại sảnh, chật vật hạ xuống phía bên ngoài.
“Ầm!”
Sau khi mọi người bị quét bay ra khỏi phòng khách, cột đại sảnh cũng đổ xuống, sau một lát nữa, gian đại sảnh to lớn kia đã biến thành một đống phế tích,
Ở khu đất trống ngoài đại sảnh lúc này vô cùng hỗn loạn, nhân mã đôi bên sau khi rơi xuống đất đều lập tức ngẩng đầu nhìn về đống phế tích, ai cũng hiểu thắng bại được quyết định bởi kết quả trận đấu vừa xảy ra.
“Rì rầm!”
Trong lúc mọi người đang trông ngóng, một đạo thân ảnh chật vật đứng dậy trong đám phé tích, sau đó lảo đảo ngã xuống đất, cả người đầy máu tươi.
“Phụ thân!”
Nhìn thấy thân ảnh kia, đám người Lâm Khiếu nhất thời đại hỉ.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì ở bên cạnh cũng có một thân ảnh đứng dậy, thanh chủy thủ sắc bén trong tay vung lên, định đâm thẳng vào thân hình lung lay sắp đổ của Lâm Chấn Thiên.
“Tạ Khiêm!”
Biến cố đột nhiên phát sinh làm cho sắc mặt đám người Lâm Khiếu kịch biến, nhưng vào lúc này cũng có một tiếng quát chói tai vang lên.
Đối với tiếng quát này, Tạ Khiêm không thèm để ý, hắn vô cùng hiểu rõ tầm quan trọng của Lâm Chấn Thiên, chỉ cần đoạt được tính mạng của hắn, Lâm gia tất sẽ sụp đổ!
Cục diện hiện giờ, hai nhà Lôi Tạ bọn họ đang rơi vào thế hạ phong, nếu như Lâm Chấn Thiên còn sống, bọn họ sẽ vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy!
“Chết đi, lão quỷ!”
Tốc độ của Tạ Khiêm lúc này nhanh kinh người, chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt Lâm Chấn Thiên vốn đang suy yếu, chủy thủ trong tay lia ngang một cái, muốn cắt đứt cổ lão.
“Xuy!”
Đột nhiên có một thanh âm trầm thấp vang lên, máu tươi phun ra tung tóe, cánh tay vốn đang giương lên của Tạ Khiêm lúc này đột nhiên ngừng lại, hắn chậm rãi cúi đầu, ở ngực của hắn không biết từ lúc nào có một lỗ hổng, máu tươi đang theo đó không ngừng trào ra.
Khi hắn ngã xuống đất, hắn mời nhìn thấy thân ảnh của một thiếu niên hiện ra từ trong đống phế tích, người này tiện tay vứt luôn hai cái thi thể xuống bên cạnh hắn.
Cổ Ảnh, Lôi Báo.
Toàn bộ không gian lúc này trở nên im lặng, nhìn hai cỗ thi thể nằm ở đó, tất cả mọi người đều biết. . .
Lôi gia đã xong rồi. . .
Chương 98 : Tai hoạ ngầm
Một đám cưới biến thành một trường tranh đấu, kết quả là Lôi Báo và Tạ Khiêm đều bỏ mình, khi nhìn thấy hai người này chết, ai cũng hiểu, vốn hai nhà Lôi Tạ chuẩn bị cực kỳ chu đáo cho tình huống hôm nay, nhưng lại không thể thành công tiêu diệt Lâm gia, mà lại còn bỏ mình và phải trải một cái giá thật lớn.
Mà cái giá lớn nhất đó chính là hai gia tộc lâu đời từ nay sa sút.
Mất đi hai vị trụ cột, địa vị của hai nhà Lôi Tạ ở Thanh Dương Trấn sẽ giảm xuống nhanh chóng, không còn khả năng khôi phục địa vị như trước kia nữa.
Mà hiển nhiên, trận đấu này đã làm cho danh tiếng của Lâm gia trở nên vang dội, không có ai còn dám khinh thường gia tộc non trẻ này nữa.
. . .
Sau khi thấy kết thục đã định, Lâm gia liền đem nhân mã của mình trở lại Thanh Dương trấn, trước kia phải co đầu rút cổ buôn bán thì nay liên tiếp khai trương cửa hàng. Hiện giờ địa vị của Lâm gia ở Thanh Dương trấn như mặt trời ban trưa, không còn bị hai nhà Lôi Tạ kiềm chế và uy hiếp, Lâm gia ở Thanh Dương trấn đã hoàn toàn xứng đáng là thế lực đệ nhất.
Cái dang tiếng này đã dẫn tới không ít cao thủ xin gia nhập dưới trướng Lâm gia, đối với chuyện này Lâm gia tương đối vui vẻ, nhưng mà so với cái mỏ Dương Nguyên Thạch thì chẳng là gì cả.
Nhưng, sau trận đấu với hai nhà Lôi Tạ, Lâm gia cũng tổn thất không nhỏ, việc thu nạp nhân mã là điều tất yếu, cho nên sau khi điều tra qua một chút, họ thu nhận những cao thủ có nhân thân trong sạch, thực lực của Lâm gia cũng theo đó mà được đề cao.
***
Trong lúc đám người Lâm Chấn Thiên đang bận rộn thu xếp công việc sau trận đại chiến, Lâm Động lại trở về hậu sơn của Lâm gia trước kia, từ sau khi thân phận Phù sư của hắn bị bại lộ, địa vị của hắn ở Lâm gia đã có một tầm cao mới, cho dù là Lâm Chấn Thiên khi nói chuyện với thằng cháu này, trên khuôn mặt già nua của lão luôn có sự yêu thương và tự hào.
Đương nhiên, một thiếu niên mười bảy tuổi có thực lực Thiên Nguyên cảnh trung kỳ và Nhất ấn Phù sư, đúng là khiến cho hắn đáng tự hào, thành tựu như thế này cho dù ở dòng họ Lâm thị cũng đã rất tốt rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu, lão gia tử luôn có mong muốn được trở lại dòng họ Lâm thị, tất cả hi vọng của lão đều đặt ở trên người Lâm Động, mà Tộc Hội 3 năm một lần sắp tới của dòng họ Lâm thị, không biết Lâm Động có thể hiện được bản lĩnh gì không.
Trên một tảng đá ở phía sau núi, Lâm Động an tĩnh ngồi xếp bằng trên đó, quanh thân hắn đang có nhiều Nguyên Lực tuôn ra, sau đó lại bị hút vào, bổ sung vào đan điền.
Đồng thời tu luyện với Nguyên Lực, Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung của Lâm Động cũng có nhịp đập như trái tim, một cỗ Tinh thần lực di chuyển xung quanh Phù Ấn, khi tiến vào Phù Ấn thì lại có một luồng Tinh thần lực khác tuôn ra, quá trình này tuần hoàn liên tục, Phù Ấn càng lúc càng cô đọng.
Do Bản Mệnh Phù Ấn hấp thu không ít Tinh thần lực, cho nên Tinh thần lực hiện giờ của Lâm Động đã mạnh hơn trước không ít, đối với loại chuyện này Lâm Động cũng tương đối kinh ngạc, cái “Cổ Tuyền Phù Ấn” mà hắn đang tu luyện chắc chắn có danh tiếng không nhỏ.
“Phù”
Trải qua khoảng hơn 2 giờ tu luyện, Lâm Động mới thở phù ra một làn sương trắng, hai mắt từ từ mở ra, những điểm óng ánh trong nháy mắt cũng biến mất.
“Chắc phải mất chừng 1 tháng nữa ta mới có thể bước vào Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, Thanh Nguyên Công đẳng cấp quá thấp, tới Thiên Nguyên cảnh đã không còn cách nào thỏa mãn nhu cầu tu luyện của mình nữa rồi.”
Tu luyện hoàn tất, hai hàng lông mày của Lâm Động nhăn lại, hắn dừng lại ở Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ đã khoảng hơn 4 tháng, nhưng mà không có cảm giác đột phá, tốc độ tu luyện tương đối chậm, điều này làm cho hắn có chút bất đắc dĩ, hắn đổ tội cho công pháp tu luyện của mình quá thấp.
Đương nhiên, nếu để cho đám người Lâm Khẳng, Lâm Mãng nghe thấy hắn nói thế, chắc họ phải phun máu ra mất, họ dừng lại ở cấp độ này đã mấy năm rồi, tuy nói gần đây có dấu hiệu đột phá, nhưng mà thời gian của họ dài gấp 10 lần Lâm Động, nếu như tốc độ này không làm cho Lâm Động hài lòng, vậy thì họ làm sao mà sống được.
Lắc đầu, Lâm Động bỏ qua những tạp niệm trong lòng, hiện giờ Lâm gia đang phát triển một cách mạnh mẽ, hơn nữa hai nhà Lôi Tạ có nhiều sản nghiệp cũng bị gia tộc hắn dần dần nuốt chửng.
Tình hình này chẳng có gì là quá đáng, thực tế luôn tàn khốc, tranh đấu gia tộc có thể xảy ra cả chuyện đuổi tận giết tuyệt. Lâm Động tin rằng nếu như Lâm gia thất bại thì với tính cách của Lôi Báo, chắc chắn sẽ chẳng tha cho một con gà con chó nào trong Lâm gia đâu.
***
“Bản Mệnh Linh Phù. . .”
Sau khi thôi không suy nghĩ về chuyện gia tộc, Lâm Động lại nghĩ tới chuyện của mình, khi giết Cổ Ảnh, hắn chiếm được Càn Khôn Đại trên người của đối phương, đối với con đường Phù sư Lâm Động chỉ biết một chút. Dù sao khi ở Viêm Thành, Nham đại sư chỉ cho hắn phương pháp tu luyện 3 tầng đầu “Thần Động Thiên”, cho nên đối với con đường Phù sư hắn có hiểu biết cực thấp
Nhưng mà cũng may là ở trong Càn Khôn Đại của Cổ Ảnh có một số tin tức có liên quan tới Phù sư, bao gồm cả tin tức liên quan tới cái “Bản Mệnh Linh Phù” đã khiến Cổ Ảnh phải thét lên kinh hãi.
Bản Mệnh Phù Ấn, là cái tối quan trọng của Phù sư, chỉ có cô đọng được Bản Mệnh Phù Ấn, mới có thể phát huy được uy lực của Tinh thần lực, mà Bản Mệnh Phù Ấn lại phân chia thành những cấp bậc đặc biệt.
Theo như tin tức trong này ghi chép, thì Bản Mệnh Phù Ấn có 3 loại cấp bậc đặc biệt, Bản Mệnh Phù Ấn, Bản Mệnh Linh Phù, và Bản Mệnh Thiên Phù.
Bản Mệnh Phù Ấn chỉ là loại bình thường nhất, chẳng có năng lực gì đặc biệt, tuyệt đại đa số Phù sư chỉ có loại Bản Mệnh Phù Ấn phổ thông này.
Mà Bản Mệnh Linh Phù lại là loại Phù Ấn hiếm có hơn, loại Phù Ấn này có thể hóa hình, đồng thời ẩn chứa một loại năng lực đặc biệt, giống như “Cổ Tuyền Phù Ấn” của Lâm Động có năng lực hấp thu Tinh thần lực.
Bản Mệnh Thiên Phù lại càng khủng bố, có người nói một khi nó được thi triển thì có khả năng thôn thiên phệ địa (1), đương nhiên, thứ này quá mức đặc biệt, trong sách này cũng chẳng giới thiệu gì nhiều.
(1) Thôn thiên phệ địa: nuốt trời cắn đất
Đây cũng là lý do vì sao khi Cổ Ảnh nhìn thấy “Cổ Tuyền Phù Ấn” có thể biến thành dòng xoáy thì lại khiếp sợ, dù sao loại “Bản Mệnh Linh Phù” này cực kỳ hiếm lạ, hơn nữa Phù sư có thể cô đọng ra Bản Mệnh Linh Phù, sẽ trợ giúp cực lớn đối với quá trình tu luyện.
“Đây là Bản Mệnh Linh Phù sao. . .”
Lâm Động hai mắt trợn trừng, một tia sáng vô hình từ trong con ngươi bắn ra, hóa thành một Phù Ấn cổ xưa bay trước mặt, hắn không thể nào nghĩ ra được, một cái Phù Ấn bình thường giản dị thế này lại có năng lực thần kỳ tới như vậy.
Dù sao, có thể hấp thu Tinh thần lực của người khác đúng là vô cùng đáng sợ. . .
Sau khi ngắm nghía một hồi, Lâm Động thu Phù Ấn vào trong Nê Hoàn Cung, tiếp tục xem xét tinh thần bí kỹ mà Cổ Ảnh để trong Càn Khôn Đại. . .
Đơn giản mà nói, đây là một loại ” võ học” khác, chẳng qua võ học cần Nguyên Lực thi triển, tinh thần bí kỹ cần Tinh thần lực thi triển mà thôi.
Mà đẳng cấp của tinh thần bí kỹ được con người chia thành 3 đẳng cấp, từ thấp tới cao chia thành … Tinh, Khí, Thần.
Tinh thần bí kỹ trước Tinh cấp chỉ là loại phổ thông, không ít Phù sư chỉ có loại tinh thần bí kỹ phổ thông này.
Trước kia, khi Cổ Ảnh thi triển “Hóa Thần Châm”, tuy rằng tên nghe vô cùng hoành tráng, nhưng nó cũng chỉ là tinh thần bí kỹ phổ thông mà thôi, tinh thần bí kỹ cường đại không phải muốn có là có.
“Con đường Phù sư quả nhiên là vô cùng bí hiểm. . .”
Lâm Động nhíu nhíu hai mắt, sau đó lấy Càn Khôn Đại của Cổ Ảnh ra, nhíu mày.
Lần đại chiến vừa rồi, tuy nói thắng hai nhà Lôi Tạ, nhưng mà nó cũng để lại một tai họa ngầm rất lớn. . .
Cái tai họa ngầm này đương nhiên là Viêm Thành Huyết Y Môn, Lâm Động giết Phó môn chủ của Huyết Y Môn, một khi việc này truyền ra ngoài, với phong cách hành sự của Huyết Y Môn thì họ sẽ không bỏ qua.
Chuyện này cũng chính là một hòn đá đè nặng trong lòng của Lâm Chấn Thiên và những phần tử nòng cốt của Lâm gia, tuy nói bên ngoài họ không biểu hiện, nhưng Lâm Động cũng biết bọn họ có chút lo lắng.
Huyết Y Môn báo thù không đơn giản như hai nhà Lôi Tạ!
Dù sao Huyết Y Môn cũng là một thế lực ở Viêm Thành, thực lực này so với hai nhà Lôi Tạ thì lớn hơn gấp nhiều lần, Lâm gia lần này phải đối mặt với một nguy cơ tồn vong thực sự.
Nếu điều đó xảy ra thì cái thế đang quật khởi của họ sẽ bị tan tành mây khói!
Thanh Dương Trấn có không ít thế lực đều biết, mặc dù Lâm gia hiện tại đắc ý nhất thời, nhưng không có mấy thế lực kéo tới bày tỏ giao hảo, Lâm gia đắc ý chắc cũng chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. . .
Huyết Y Môn giống như một thanh lợi kiếm treo trên đầu của Lưu gia, hơn nữa thanh lợi kiếm này nhất định sẽ chém xuống, đây không phải là tình huống mà Lâm Động muốn thấy.
Thở sâu một hơi, Lâm Động nắm chặt hai tay, đối mặt với những thế lực có danh tiếng ở Viêm Thành, hắn cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn.
“Bất kể là ai muốn diệt Lâm gia ta, cũng phải trả trả giá bằng máu!”
Lâm Động mím chặt môi, hàn mang trong mắt hiện lên, đúng như Lâm Chấn Thiên nói, Lâm gia họ là một khối xương cứng, ai muốn gặm cũng phải có tâm lý chuẩn bị gãy răng!
Chương 99 : “Chuột” trong Thạch Phù
Trong một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí trong phòng này có chút áp lực, đám người Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu đang ngồi trong đó, sắc mặt có vẻ nghiêm túc.
“Phụ thân, những sản nghiệp mà Lâm gia trước đây phải kinh doanh giấu diếm nay sắp được khai trương rồi, chắc cũng nhanh đi vào quỹ đạo thôi.”
Lâm Khiếu nhìn thoáng qua Lâm Chấn Thiên đang mang sắc mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói.
“Ừ.”
Lâm Chấn Thiên có chút không yên lòng gật đầu, một lát sau, đột nhiên lão ngẩng đầu nhìn về phía đám người Lâm Khiếu, khẽ thở dài:
“Vốn tưởng rằng sau khi đánh bại hai nhà Lôi Tạ, tình hình của Lâm gia chúng ta sẽ khá hơn một chút, không nghĩ tới chúng ta lại trêu chọc vào Huyết Y Môn.”
“Phụ thân, là do Lâm Động lỗ mãng, do con dạy dỗ không nghiêm.”
Lâm Khiếu trầm mặc chợt nói, hắn biết việc này đã làm cho đám người Lâm Chấn Thiên suy nghĩ rất nhiều, dù sao Huyết Y Môn cũng có thực lực vượt xa hai nhà Lôi Tạ.
“Không liên quan tới Động nhi, Cổ Ảnh trời sinh tính tình tham lam hung ác, cho dù có thả hắn trở về, hắn cũng mang tai họa tới cho chúng ta, cho nên giết hay không giết cũng giống nhau mà thôi.”
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo, nói.
“Muốn trách thì trách lão quỷ Lôi Báo kia quá giảo hoạt, vì mỏ Dương Nguyên Thạch lại dám dùng cả thủ đoạn này. ”
“Phụ thân, vậy thì làm sao bây giờ? Con đã phái không ít người đi thám thính tin tức của Huyết Y Môn, hiện giờ họ vẫn không động thủ, chắc là đang điều tra thực lực của Lâm gia chúng ta, một khi bọn họ điều tra rõ thì… ”
Lâm Khẳng trầm ngâm nói.
“Môn chủ Huyết Y Môn có tên là Ngụy Thông, thực lực Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn, dưới trướng còn có một vị Cung Phụng có thực lực Tiểu Nguyên Đan Cảnh, mà cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng có gần 10 vị, thực lực như thế này thì Lâm gia ta rất khó chống đỡ.”
Lâm Chấn Thiên chậm rãi nói, trong khoảng thời gian này lão đã tổn bao tâm huyết dò hỏi tình hình của Huyết Y Môn, nhưng mà càng biết nhiều thì lại càng lo lắng.
“Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn.”
Nghe thấy nói thế, sắc mặt đám người Lâm Khiếu cũng hơi đổi, tuy chỉ cao hơn Tiểu Nguyên Đan Cảnh một cấp bậc, nhưng mà lại khác nhau hoàn toàn. Cho nên, Lâm Chấn Thiên hiện giờ không phải là đối thủ của Ngụy Thông, huống chi ở Huyết Y Môn còn có 1 cung phụng Tiểu Nguyên Đan Cảnh, thực lực của họ đúng là mạnh hơn Lâm gia rất nhiều.
Trong không khí đầy áp lực, đám người Lâm Chấn Thiên trầm mặc.
“Lâm Khiếu, trong khoảng thời gian này con âm thầm chuyển đám tiểu bối trong gia tộc tới một nơi khác, nếu như thực sự có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lâm gia chúng ta còn bảo tồn được một số huyết mạch.”
Lâm Chấn Thiên có chút uể oải, hắn phất phất tay, nói.
Nghe vậy, đám người Lâm Khiếu cũng nắm chặt tay, bây giờ họ không còn đường lui rồi.
‘Mỏ Dương Nguyên Thạch là một cái bánh ngọt vô cùng hấp dẫn, Huyết Y Môn nếu đã biết tất sẽ tìm cớ cướp đoạt, huống chi cái cớ bây giờ của họ người ngoài không nói gì được cả.”
Lâm Chấn Thiên cười khổ nói:
“Cho nên, bọn họ nhất định sẽ ra tay, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Lâm Khiếu, ngươi nhớ kỹ, nếu như Huyết Y Môn ra tay, cho dù phải liều mạng cũng phải bảo vệ Động nhi, thiên phú của nó cực kỳ kinh người, sau này tất sẽ thành danh!”
“Được rồi, không còn sớm nữa, các ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Chấn Thiên thở dài một hơi, không muốn nói thêm gì nữa, phất tay một cái, quay sang nhìn đám người Lâm Khiếu nói.
“Dạ.”
Thấy lão nhân uể oải, đám người Lâm Khiếu gật đầu, yên lặng rời khỏi gian phòng, vị gia chủ một gia tộc này đang có tâm tình không tốt.
Khi đám người Lâm Khiếu rời đi, thì ở trong một gian phòng trong hậu viện, Lâm Động đang ngồi xếp bằng ở trên giường cũng chậm rãi mở hai mắt ra, lấy thực lực của hắn bây giờ có nghe trộm cũng không ai có khả năng phát hiện.
“Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn.”
Lâm Động mím chặt môi, với thực lực hiện giờ của hắn nếu như thi triển toàn lực Tinh thần lực thì có thể địch nổi cường giả Nguyên Đan cảnh, nhưng nếu gặp phải cường giả Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn thì phần thắng sẽ cực thấp.
“Nhiều lắm là trong vòng nửa tháng nữa, Huyết Y Môn sẽ điều tra xong tình hình của Lâm gia, dưới sức hấp dẫn của mỏ Dương Nguyên Thạch, chắc chắn bọn chúng sẽ hưng sư động chúng mà tới.”
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, trong nửa tháng này hắn có thể làm được gì đây? Nhiều lắm hắn cũng chỉ có thể đạt tới Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ mà thôi, nhưng mà như vậy có chống được Ngụy Thông có thực lực Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn hay không?
“Phù.”
Lâm Động thở sâu ra một hơi, nửa tháng này có lẽ không có tiến bộ gì lớn, nhưng mặc kệ nó, Lâm Động sẽ không nhụt chí, Lâm gia phải vất vả lắm mới có ngày hôm nay, hắn không muốn mình trợn mắt nhìn Lâm gia tan tành mây khói.
Ngón tay mân mê lòng bàn tay phải, hai mắt Lâm Động chậm rãi nhắm lại, tinh thần của hắn lại xuất hiện trong một không gian hắc ám.
Trong tinh thần không gian của Thạch Phù hiện giờ đã có mấy đạo quang ảnh, chỉ là quang ảnh của Kỳ Môn Ấn đã hoàn thiện Kỳ Môn Ấn tàn quyển rồi.
Hiện giờ Kỳ Môn Ấn có 4 tầng, theo như Lâm Động suy đoán nó đã có uy lực sánh ngang với Ngũ Phẩm Võ Học, đây là một chiêu mạnh nhất ngoại trừ Tinh thần lực của Lâm Động, tuy rằng nó không đủ để đánh bại môn của Huyết Y Môn – Ngụy Thông, nhưng ít ra nó cũng được coi là một con bài chưa lật.
Lâm Động đứng ở trước mấy đạo quang ảnh, nhưng mà hắn không bắt tay ngay vào việc tu luyện, mà dùng ánh mắt của mình chậm rãi đánh giá lại không gian hắc ám này.
Tinh thần lực hiện giờ của Lâm Động cũng được coi là có chút thành tựu, cho nên hắn đã dám làm một số việc mà trước kia không làm nổi, Lâm Động có suy đoán, cái thân thể của hắn hiện giờ không phải là thực thể, mà do Thạch Phù ngưng tụ Tinh thần lực mà thành.
Đồng thời, khi Tinh thần lực trở nên cường đại hơn, Lâm Động bắt đầu tìm hiểu cái Thạch Phù thần bí này, cho nên, hắn rất muốn biết ngoại trừ năng lực hoàn thiện võ học và tinh luyện linh dược, Thạch Phù này còn có năng lực gì khác không?
Lâm Động chuyên tâm đánh giá cái không gian hắc ám này, nhưng mà thời gian trôi đi, hắn vẫn chẳng phát hiện được ra thứ gì, không gian vẫn im lặng như cũ.
Cứ nhìn ngắm trong vòng nửa giờ, Lâm Động ngồi xuống, Tinh thần lực tản ra xung quanh, từng tấc từng tấc bao phủ lấy bóng tối vô hình.
Không biết là vì sao, nhưng sử dụng Tinh thần lực trong không gian này Lâm Động cảm thấy nó tiêu hao cực kỳ kinh người, chỉ trong mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Lâm Động đã cảm giác được tinh thần của mình yếu đi không ít.
Nhưng mà Lâm Động không dừng lại, thiếu niên vốn có tính quật cường và bền bỉ bây giờ lại tiếp tục tán phát Tinh thần lực, không ngừng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Không gian đen tối, im lặng không tiếng động, Tinh thần lực vô hình như một gợn nước thi nhau tỏa ra xung quanh.
“Phù”
Tán phát như vậy không biết bao nhiêu lâu, trên khuôn mặt Lâm Động bây giờ hiện lên sự mệt mỏi vô cùng, hắn chẳng đạt được kết quả gì cả.
“Chẳng lẽ là mình đã nghĩ nhiều. . .”
Thì thào tự nói một tiếng, Lâm Động cau mày, dò xét lâu như vậy không có kết quả cho Lâm Động chủ động bỏ qua, tinh thần rung lên một cái rồi nhanh chóng tiêu tán.
Khi Tinh Thần Lực tiêu tán, trong bóng tối dường như có một tiếng thở dài nhẹ nhõm vang lên.
“Ai!”
Tiếng thở dài kia nhỏ vô cùng, nhưng mà Lâm Động vẫn nghe thấy, hai mắt hắn mở lớn, chuyển hướng nhìn vào một khoảng không gian đen tối, quát lớn.
Sau khi quát xong, lông tóc Lâm Động dựng đứng cả lên, không gian hắc ám này quả nhiên không phải chỉ có một mình hắn!
Lâm Động thường ngày hay sử dụng Thạch Phù tinh luyện linh dược, hắn cũng hiểu, có một số dược lực bị Thạch Phù này hút lấy, ví như khi Thạch Phù hút đóa hoa yêu dị ở trong thạch động, đại bộ phận dược lực của nó Lâm Động không thể nào hấp thu nổi, mà cái Thạch Phù này đã hấp thu hộ!
Điều này đã dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Lâm Động, mà đây cũng chính là một nguyên nhân khiến Lâm Động quyết định dò xét Thạch Phù này.
Sau khi Lâm Động quát lớn, không gian hắc ám này vẫn im lặng như thường, tình cảnh này giống y như trước khi có tiếng thở dài, không biết tiếng thở dài kia có phải là ảo giác hay không.
Nhưng mà, Lâm Động không cho rằng đây là ảo giác, hắn nghiêm túc nhìn vào một khoảng không gian hắc ám, Tinh thần lực nhanh chóng ngưng tụ ở trước mặt, biến thành một loại vũ khí dài bắn thẳng vào khu đó, giống như Cổ Ảnh thi triển “Hóa Thần Châm” .
Tuy rằng đây chỉ là một tinh thần bí kỹ phổ thông, nhưng mà hiện giờ Lâm Động đâu có biết gì ngoài cái bí kỹ này.
“Nếu như không hiện thân, ta sẽ công kích!”
“Hóa Thần Châm” lóe sáng, chậm rãi di chuyển vào khu không gian hắc ám đó.
Lâm Động vẫn không thấy động tĩnh gì, hai mắt hắn lóe lên, không hề do dự trực tiếp thôi động Hóa Thần Châm bắn vào trong đó.
“Vù!”
Khi “Hóa Thần Châm” bắn vào trong đó, có một đạo hào quang hiện lên trong bóng tối, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy vào sâu trong bóng tối.
“Còn muốn chạy?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tinh thần lực của Lâm Động như một sợi dây vô hình thoáng cái đã đuổi theo đạo quang ảnh kia, tóm lấy nó rồi kéo lại.
“Bịch!”
Đạo quang ảnh kia rơi xuống cách hắn không xa lắm, khi hắn nhìn vào nó thì trở nên ngạc nhiên, chỉ thấy nó giống như một con chuột đen kịt to chừng bàn tay!
Mà để cho được Lâm Động cảm thấy khiếp sợ là ‘Vậy hắc thử nhỏ tiểu trong ánh mắt, nhưng không khàn khàn, ngược lại là đầy dẫy một loại cực kỳ nhân tính hóa tức giận.
“Đây là con gì?”
Nhìn thấy con chuột đen kịt kia, Lâm Động nhịn không được nhẹ hít một hơi.
Chương 100 : Thiên Yêu Điêu
(1): Thiên Yêu Điêu: Con chồn Thiên Yêu: Loại chồn này là một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu.
(2) : Điêu: chồn, con chồn, chứ không phải là chim Điêu.
“Chuột?!”
Lâm Động kinh ngạc nhìn con chuột màu đen chỉ to bằng bàn tay, hắn thất thanh bật ra một tiếng, không ngờ thứ ẩn nấp trong Thạch Phù lại một con chuột.
“Đồ khốn, ngươi mới là chuột!”
Khi nghe thấy Lâm Động thốt ra một câu như vậy, lông đen của con chuột màu đen dựng đứng hết cả lên, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lâm Động, hóa ra nó biết nói tiếng người!
“Chuột có thể nói chuyện?”
Lâm Động cũng bị con chuột màu đen này làm cho hoảng sợ, ánh mắt quái dị nhìn vào nó, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con chuột mà biết nói chuyện.
“Một thằng nhóc không hiểu chuyện, đại gia là Thiên Yêu Điêu, không phải con chuột!”
Nghe thấy Lâm Động cứ liên mồm gọi nó là con chuột, “con chuột màu đen” kia rít lên một thanh âm chói tai.
“Thiên Yêu Điêu.”
Nhìn thấy con chuột kia bực bội trả lời, Lâm Động vui vẻ, chợt yên lặng gật đầu, cái tên nghe thì oai nhưng hóa ra chỉ là một con chuột màu đen.
“Được rồi, ta mặc kệ ngươi là Thiên Yêu Điêu hay là Nhân yêu điêu, ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi ở chỗ này!”
Trước khi tương đối khẩn trương, nhưng bây giờ Lâm Động đã bình tĩnh lại, hắn phát hiện ra con Thiên Yêu Điêu này dường như không có mấy thực lực, nếu không thì cũng không bị hắn tóm tới đây
“Tiểu tử, cái gì mà tại sao ta ở chỗ này? Ta chính là chủ nhân của Thạch Phù này, ta không ở đây thì ở đâu?”
Hai mắt của con Tiểu Điêu màu đen kia lóe lên, hai cái móng sắc bén của nó chắp ở trước ngực, nói.
“Ngươi là chủ nhân của Thạch Phù?”
Lâm Động sửng sốt, chợt cúi đầu nhìn chằm chằm vào con Tiểu Điêu màu đen này, dưới cái nhìn soi mói của hắn, con Tiểu Điêu nhất thời vội vã lui về phía sau mấy bước, lúc nào cũng có thể chuẩn bị quay đầu chạy trốn.
“Ngươi không phải chủ nhân của Thạch Phù.”
Sau khi nhìn chăm chú vào con Tiểu Điêu một lát, lâm động lắc đầu, tuy nói con Tiểu Điêu không giống Điêu bình thường, nhưng mà trực giác nói cho Lâm Động biết, nó đang nói láo.
“Không tin thì thôi, tiểu tử, hiện giờ Thạch Phù ở trong tay ngươi, ngươi muốn vào đây thì vào, nhưng mà chúng ta nước sông không phạm nước giếng, Điêu gia không quấy nhiễu ngươi, ngươi cũng chớ có quấy rầy Điêu gia!”
Tiểu Điêu bĩu môi, nói.
Lâm Động nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào con Tiểu Điêu này, đột nhiên nói:
“Ngươi dường như rất sợ ta?”
“Ha ha, ha ha. . .”
Nghe vậy, hai cái móng vuốt của con Tiểu Điêu nhất thời co lại sau lưng, ngửa mặt lên trời cười to, bộ dáng của nó giống như là vừa nghe thấy một chuyện gì cực kỳ buồn cười.
Thấy thế, Lâm Động mỉm cười, một mũi Hóa Thần Châm lại được ngưng tụ.
“Vèo!”
Khi Hóa Thần Châm ngưng tụ thành công, con Tiểu Điêu đang cười to đột nhiên bay vút ra rất xa, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lâm Động, cất giọng the thé nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Sau khi nói xong, nó thấy Lâm Động cười như không cười mới chợt hiểu, nhất thời tức giận xì một tiếng khinh miệt, sau đó chậm rãi đi tới, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách tương đối an toàn với Lâm Động, đặt mông ngồi xuống, nói:
“Tiểu tử, đến tột cùng là ngươi muốn làm gì? Tuy rằng Điêu gia bây giờ chỉ là một Yêu Linh, nhưng mà ngươi đừng hòng “làm lông” được Điêu gia, Điêu gia không dễ nuốt như vậy.”
“Yêu Linh.”
Nghe thấy nó nói thế, ánh mắt Lâm Động trở nên nghiêm túc, có người nói, một số loài yêu thú cực kỳ cường hãn mới có thể ngưng tụ ra Yêu Linh, lẽ nào cái con chuột nhỏ tự xưng là Thiên Yêu Điêu này lại có một lai lịch cực kỳ khủng bố?
“Ngươi có chắc là mình đang tỉnh táo không?”
Lâm Động đột nhiên hỏi.
“Phì, chính ngươi không tỉnh táo thì có, nếu không vì “Hỏa Tổ Yêu Hoa” kia thì 100 năm nữa ngươi cũng đừng mong thấy được Điêu gia, hơn nữa nếu như không có Điêu gia hấp thu giúp ngươi đại bộ phận dược lực của Hỏa Tổ Yêu Hoa, thì ngươi đã chết từ lâu rồi.”
Tiểu Điêu khinh thường nói.
“Được rồi, lần đó đúng là phải cám ơn ngươi.”
Lâm Động ngẩn ra, khẽ cười nói.
Nhìn thấy Lâm Động sảng khoái thừa nhận như vậy, Tiểu Điêu cũng hơi có chút ngạc nhiên, chợt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Lâm Động, nói:
“Tiểu tử, chẳng nhẽ ngươi muốn mê hoặc Điêu gia, sau đó nhân cơ hội nuốt Yêu Linh của Điêu gia sao?”
“Nuốt Yêu Linh của ngươi đối với ta có chỗ tốt gì?”
Nghe vậy, Lâm Động không khỏi hiếu kỳ hỏi.
“Ách, không có gì tốt, không có gì tốt.”
Tiểu Điêu khua móng vuốt, nó thấy Lâm Động dường như không biết điều này, nên trong lòng cũng lặng lẽ thở dài một hơi, bây giờ nó mới tỉnh lại không lâu, thực lực tương đối yếu, cho dù Lâm Động cũng có thể đơn giản nuốt trọn Yêu Linh của nó, cho nên nó mới cẩn thận, không dám hiện thân.
“Vậy thì ngươi có thể nói vì sao ngươi ở chỗ này không? Đừng lừa dối ta, nếu không thì. . .”
Sắc mặt Lâm Động đanh lại, hắn có một cảm giác không được tự nhiên khi có một ai đó trốn trong Thạch Phù.
“ Ta nói rồi, ta là chủ nhân của Thạch Phù, được rồi, ta chỉ là một trong những người đã từng là chủ nhân của nó.”
Nhìn thấy Lâm Động có thần sắc hoài nghi, Tiểu Điêu đành phải đổi giọng, nói:
“Ta có được thứ này không lâu thì bị đuổi giết, cuối cùng đành phải tự bạo, Yêu Linh thì trốn trong Thạch Phù.”
“Ngươi trước đây rất mạnh?”
Lâm Động cười hỏi.
“Đương nhiên, loại như ngươi trước đây ta chỉ cần đánh một quả rắm cũng giết được ngươi rồi.”
Tiểu Điêu vung vung móng vuốt, dường như nói một cách rất thoải mái, nhưng mà câu này làm cho Lâm Động trợn mắt, không tin tưởng nhiều lắm.
“Hắc hắc, tiểu tử, ngươi lấy được này Thạch Phù, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo. . .”
Tiểu Điêu thấy ánh mắt Lâm Động như vậy thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, cười quái dị nói.
“Sao vậy?”
Lâm Động vô cùng kinh ngạc nói.
“Không có gì, sau này ngươi sẽ biết, tuy rằng ngươi chết đi cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta, nhưng mà thấy ngươi không có ý đồ xấu, ta nhắc nhở ngươi một câu, thứ này đừng cho bất cứ người nào biết, bằng không, hắc hắc.”
Lâm Động nhíu mày, liên tục gật đầu, nói:
“Đa tạ nhắc nhở.”
Tiểu Điêu giả vờ vung vung móng vuốt, đương nhiên nó còn giấu diếm không ít, Lâm Động nếu chết cũng chẳng ảnh hưởng trực tiếp gì tới nó, nhưng mà nếu như Thạch Phù rơi vào tay người khác, không biết người mới có suy nghĩ gì về Yêu Linh của nó hay không.
“Được rồi, nói cũng chẳng thay đổi được gì nhiều, ngươi đang làm gì thì làm đi, cứ coi như Điêu gia không tồn tại như trước kia là được rồi, mặt khác, đừng tưởng rằng ngươi có thể nhờ ta trợ giúp, Điêu gia ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa ta cũng không làm được.”
Tiểu Điêu vỗ vỗ cái mông, sau đó định xông vào trong bóng tối.
“Chờ một chút.”
Nhìn thấy Tiểu Điêu giảo hoạt này muốn đi, Lâm Động vội vàng kêu lên.
“Thế nào?”
Nghe vậy, Tiểu Điêu nhất thời cảnh giới lui về phía sau một chút, nói.
“Nếu ngươi đã từng là chủ nhân của Thạch Phù, vậy thì công năng của nó ngươi cũng biết một chút chứ?”
Lâm Động hỏi, nếu như có người này chỉ dẫn thì hắn sẽ không phải mất công tìm hiểu.
“Biết thì biết, nhưng mà Điêu gia vì sao phải nói cho ngươi biết?”
Tiểu Điêu đảo mắt một vòng, nói.
“Hình như ta có thể giải quyết ngươi một cách đơn giản.”
Lâm Động mỉm cười, nhìn thấy hắn cười như vậy, con Tiểu Điêu nhất thời trở nên khẩn trương, Lâm Động nói tiếp:
“Thứ hai, chúng ta hợp tác là có lợi cho cả hai, ngươi bây giờ vô cùng suy yếu, ngươi chỉ dẫn cho ta những công năng của Thạch Phù, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi khôi phục nhanh hơn một chút, thế nào?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tiểu Điêu sáng ngời, liếm liếm miệng, nói:
“Ta cần một số linh dược có thể diều dưỡng Yêu Linh như Hỏa Tổ Yêu Hoa lần trước.”
“Thứ đó quá hiếm, nhưng mà ta sẽ tận lực.”
Lâm Động trầm ngâm một chút, nói:
“Ngươi cũng đừng đặt hi vọng vào ta nhiều quá, hiện giờ ngươi không có nhiều lựa chọn, ta có thực lực cường đại mới có khả năng tìm linh dược giúp ngươi điều dưỡng Yêu Linh được.”
Tiểu Điêu trầm mặc một chút, hiện giờ nó trở nên thẳng thắn hơn nhiều, nói:
“Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?” ”
“Thạch Phù này có thể rèn luyện Tinh Thần Lực hay không?”
Lâm Động vui vẻ, nhanh chóng hỏi, chỉ cần Tinh Thần Lực của hắn có thể đạt tới nhị ấn, vậy thì hắn có lòng tin có thể đánh với Ngụy Thông một trận.
”Có!”
Tiểu Điêu suy tư một chút, sau đó gật đầu.
“Nhưng mà, ngươi phải có khả năng chịu đau đớn, nếu không thì có cũng vô dụng mà thôi.” ”
“Dẫn ta đi!”
Lâm Động tim đập hơi nhanh, không chút do dự lựa chọn, bây giờ hắn phải làm tất cả để bảo vệ Lâm gia!
“Đi theo ta, không gian trong Thạch Phù này rất phức tạp, đại đa số đều bị phong ấn rồi, nhưng rất may là thứ ngươi cần vẫn có thể đi vào.”
Tiểu Điêu gật đầu, chợt xoay người đi vào trong bóng tối, Lâm Động hơi chần chờ sau đó cắn răng đi theo.
Trong bóng tối, Lâm Động theo sát Tiểu Điêu, con đường đi cực kỳ khúc khuỷu, sau một lúc lâu, Tiểu Điêu ở phía trước đột nhiên biến mất, Lâm Động nhất thời kinh hãi, đang định lùi lại thì ở phía trước có ánh sáng lóe lên.
Trong ánh sáng, Lâm Động nhìn thấy hai cái Thủy Tinh Ma Bàn (2) thật lớn, đang ở chậm rãi xoay tròn, khi cái cối xay này xoay tròn, bản thân nó phát ra một loại ba động kỳ lạ.
(2): Thủy Tinh Ma Bàn: Cối xay Thủy Tinh
“Đây là cái gì?”
Nhìn hai cái Thủy Tinh Ma Bàn to lớn, Lâm Động nhịn không được thì thào nói.
“ Đây là cối xay tinh thần.”
Tiểu Điêu chẳng biết từ lúc nào đã leo lên vai Lâm Động, nó dùng móng vuốt chỉ vào nơi giao nhau giữa hai cái Thủy Tinh Ma Bàn, nơi đó có ánh sáng ngưng tụ, ngay cả không gian cũng trở nên vặn vẹo.
“Nếu như ngươi muốn tu luyện Tinh Thần Lực thì ngồi vào chỗ đó, cái cối xay sẽ đem tinh thần của ngươi nghiền nát, sau đó phục hồi như cũ, cứ như vậy không ngừng tuần hoàn, nếu như ngươi chịu đựng được thì có lợi rất lớn, nhưng mà nếu như không chịu được thì nói không chừng nó sẽ làm tổn thương tinh thần, để lại một di chứng cực lớn.”
Tiểu Điêu dùng móng vuốt vỗ vỗ Lâm Động, nói:
“Nếu như không phải ngươi yêu cầu thì ta cũng không mang ngươi tới đây, không biết tên biến thái nào đã nghĩ ra phương pháp tu luyện này, Điêu gia ta năm đó cũng thử một chút, sau đó thì có đánh chết cũng không thử nữa, cái sự đau đớn này không phải ai cũng chịu đựng được.”
Lâm Động yên lặng gật đầu nhìn Thủy Tinh Ma Bàn, trong lòng đắn đo sau đó hít sâu một hơi, quay sang nhìn Tiểu Điêu nói một câu cám ơn.
“Không phải ngươi định đi vào trong đó tu luyện thực đấy chứ?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt Tiểu Điêu hiện lên sự kinh hãi, nói.
Lâm Động không trả lời mà mỉm cười, sau đó tung mình nhảy vào nơi giao tiếp giữa hai cái cối xay, lọt vào trong ánh sáng.
“Tiểu tử này cũng là người điên, mong rằng ngươi có thể chịu được, Điêu gia không có chủ ý làm hại ngươi đâu. . .”
Nhìn thấy Lâm Động làm như vậy, Tiểu Điêu nhịn không được lắc đầu, thở dài một tiếng.Nguồn truyện audio