Vũ Động Càn Khôn
Tập 21 [ chương 101 đến 105 ]
❮ sautiếp ❯Chương 101 : Huyết Y lâm môn
Đau nhức!
Khi Lâm Động chui vào chỗ giao tiếp của hai cái Thủy Tinh Ma Bàn, một lực lượng thật lớn không thể kháng cự lập tức bao phủ lấy hắn, dưới cái loại lực lượng đáng sợ này, trong nháy mắt Lâm Động đã mất đi quyền khống chế thân thể, ngay sau đó, hắn có cảm giác thân hình bắt đầu vỡ vụn văng tung tóe khắp nơi!
Khi thân hình vỡ vụn văng khắp nơi thì một cảm giác đau nhức cũng lập tức kéo tới!
Hai cái Thủy Tinh Ma Bàn dùng một tốc độ cố định, chậm rãi xoay tròn, dường như không có bất kỳ thứ gì trong thiên địa có thể ngăn cản chúng.
Mà thân hình Lâm Động ở trong cái Thủy Tinh Ma Bàn này chỉ như con kiến hôi, cảm giác đau nhức làm cho thân hình hắn co rúm lại, chỉ dùng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấy, thân hình hắn đang nứt dần.
Khi tự cảm nhận cái nỗi đau nhức này Lâm Động mới hiểu vì sao mà khi Tiểu Điêu nghe nói hắn sẽ dùng cái cối xay tinh thần này để rèn luyện Tinh thần lực, thì lại dùng ánh mắt vô cùng khác lạ nhìn hắn, hóa ra sự đau đớn này vô cùng ác liệt!
Lâm Động cắn răng, cố gắng dùng tia thần trí cuối cùng bảo trì sự tỉnh táo, cố gắng không để cho mình bị cơn đau nhức như hồng thủy bao phủ.
Dưới dự dày vò như thế này, thân hình Lâm Động càng lúc càng nứt ra, một lát sau, thân thể hắn bỗng nhiên run lên, rồi vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng. . .
Cái thân thể tinh thần này của hắn đã bị cái cối xay kia nghiền nát.
Trong khi thân hình Lâm Động tan vỡ, thì một đạo ánh sáng đột nhiên từ trong hai cái Thủy Tinh Ma Bàn tuôn ra, sau đó hút những điểm sáng tinh thần kia lại.
Một tia thần trí của Lâm Động lúc này đang phiêu đãng trong những điểm sáng tinh thần kia, hắn có thể cảm giác được đạo ánh sáng từ trong Thủy Tinh Ma Bàn tuôn ra chứa đựng một loại năng lượng kỳ dị, loại năng lượng này phủ khắp những điểm sáng tinh thần của hắn, làm cho thần trí của hắn lại hội tụ trở lại!
“Vù vù!”
Ngày càng nhiều những điểm sáng tinh thần được ngưng tụ, Tinh thần lực của Lâm Động vốn đã bị nghiền nát bây giờ lại được phục hồi như cũ!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Lâm Động cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, nhưng mà không đợi cho hắn có thời gian cảm nhận sự kỳ diệu của cái cối xay tinh thần này, cái cảm giác đau nhức điên cuồng lại một lần nữa kéo tới!
“Thình thịch!”
Bên ngoài Thủy Tinh Ma Bàn, Tiểu Điêu nhìn thân thể tinh thần của Lâm Động lại một lần nữa tan vỡ, trong miệng không khỏi kêu lên những thanh âm tấm tắc, móng vuốt ôm ở trước ngực, tâm tình buồn chán bây giờ đã trở nên hứng thú nhiều hơn:
“Hắc hắc, Điêu gia đúng là muốn nhìn xem tiểu tử này chịu đựng được mấy lần. . .”
Năm đó, khi nó đoạt được cái Thạch Phù này, nó cũng từng nếm trải nỗi đau này, nghĩ tới cái sự đau đớn kia hiện giờ lông tóc nó vẫn còn dựng đứng hết cả lên, thứ này tuy rằng có thể tôi luyện Tinh Thần Lực, nhưng mà người bình thường không thể chịu đựng được.
Trong ánh sáng mờ ảo, hai cái Thủy Tinh Ma Bàn vẫn duy trì tốc độ xoay tròn chậm rãi cố định, trong lúc nó xoay chuyển thì có một cỗ lực lượng khủng bổ phủ xuống, trực tiếp bao trùm lấy thân ảnh của thiếu niên.
“Ầm. . . ầm. . .”
Thanh âm rất nhỏ của thân thể tinh thần bị nghiền nát, vang lên quanh quẩn trong không gian hoang vu này, chỉ là, mỗi khi thanh âm này vang lên, móng vuốt của Tiểu Điêu lại run nhè nhẹ.
Cối xoay tinh thần chậm rãi xoay tròn, giống như một vòng tuần hoàn vô hình, bên dưới cái cối xay này có một đạo thân ảnh, giống như một con kiến hôi đang dùng nghị lực và ý chí của bản thân để chống lại nỗi đau đớn, rèn luyện thân thể!
“Lần thứ tám. . .”
Chẳng biết từ lúc nào, sự cười cượt trong mắt Tiểu Điêu đã biến mất, ánh mắt của nó đã có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trong cái cối xay kia, nó có thể cảm giác được, người này thực ra đã là nỏ mạnh hết đà, đang dùng ý chí cố gắng duy trì mà thôi.
“Ầm. . .”
Lại một thanh âm giòn tan vang lên, sự cả kinh trong mắt của Tiểu Điêu càng lúc càng nhiều, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Mười lần.
Lâm Động ngồi trong cái cối xay tinh thần, hưởng thụ đúng 10 lần bị nghiền nát, sau đó lại phục hồi, rồi lại nghiền nát. . .
“Tiểu tử này, đúng là có sự kiên trì. . .”
Tiểu Điêu buông móng vuốt ôm ở ngực, lần đầu tiên hắn nhìn thế thiếu niên này cũng có chút khác với người bình thường.
Khi Tiểu Điêu còn đang cảm thán, thì một đạo thân ảnh gần như trong suốt từ trong cối xay tinh thần bay ra ngoài, sau đó dừng lại trước mặt nó, thân ảnh này chính là Lâm Động hiện đang mang một khuôn mặt cực kỳ yếu ớt.
Hiện giờ tuy Lâm Động đã thoát khỏi cối xay tinh thần, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được cái nỗi đau khủng khiếp trong đầu.
“Tiểu tử, rất tốt, lần đầu tiên mà có thể chịu đựng được 10 lần. . .”
Nhìn thấy Lâm Động cực kỳ suy yếu, Tiểu Điêu cười cười, nói.
Lâm Động miễn cưỡng cười, tuy rằng hôm nay vô cùng suy yếu và uể oải, nhưng mà hắn có một cảm giác Tinh thần lực hôm nay so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, đúng là nó có tác dụng không nhỏ.
“Hiện giờ ngươi đã ở trong trạng thái cực hạn không thích hợp để tu luyện, nên đi nghỉ ngơi cho tốt đi, mặt khác, Điêu gia ta cũng khuyên rằng ngươi nên đi tìm một số linh dược có khả năng điều dưỡng Tinh thần lực, nó sẽ có hiệu quả vô cùng lớn đối với việc ngươi rèn luyện Tinh thần lực, nếu không thì việc suy yếu quá cũng có khả năng bị thương, dễ lưu lại di chứng.”
Tiểu Điêu lười biếng nói.
“Được, đa tạ.”
Lâm Động gật đầu, tuy rằng Tiểu Điêu này không rõ lai lịch, nhưng mà hắn cũng hiểu lời nói này tương đối chính xác.
Tiểu Điêu khua móng vuốt, không nói thêm gì nữa, xoay người hóa thành một đạo hào mang biến mất trong bóng tối, mà Lâm Động thì cũng không ở lâu, tâm thần khẽ động, rời khỏi phiến không gian này.
Trong phòng, Lâm Động mở hai mắt ra, một cảm giác mê muội lập tức từ trong đầu truyền ra, hắn lắc lắc đầu, cười một tiếng, tuy rằng tu luyện trong không gian của Thạch Phù không bị tổn thương gì, nhưng đối với tinh thần lại là một sự tiêu hao cực lớn.
Khẽ thở ra một hơi, Lâm Động lại quan sát Nê Hoàn Cung, chỉ thấy cái Bản Mệnh Linh Phù lúc này vô cùng lờ mờ, nhưng mà hình thể của nó càng thực chất, chắc là hiệu quả của việc tu luyện Tinh thần lực vừa rồi.
“Đúng thật là cần phải có linh dược điều dưỡng Tinh thần lực, xem ra phải đi mua một phen rồi.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động gật đầu, sau đó duỗi thắt lưng, mang theo sự mệt mỏi ngã người ngủ thiếp đi.
Trong mấy ngày kế tiếp, ngày nào Lâm Động cũng tiến vào trong Thạch Phù không gian, sử dụng cối xay tinh thần rèn luyện Tinh Thần Lực, tuy nói việc này quá mức đau đớn, nhưng mà lại là con đường duy nhất giúp Lâm Động có thể nhanh chóng đề thăng Tinh Thần Lực.
Về phần linh dược có thể khôi phục Tinh Thần Lực, thứ đó mức hiếm thấy, cho dù Lâm Động có tới phường hội ngầm trong Thanh Dương trấn cũng chỉ kiếm được hai gốc nhị phẩm linh dược mà thôi, tóm lại là rất hiếm.
Trong khi Lâm Động mất ăn mất ngủ tu luyện, 7 ngày đảo mắt đã qua.
Trưa ngày thứ 7, Tinh thần lực Lâm Động đã có sự tiến bộ không nhỏ, Bản Mệnh Linh Phù càng lúc càng thực chất, đôi khi còn thấy một loại phù văn nhàn nhạt, nhưng mà muốn đặt chân vào Nhị ấn Phù sư thì vẫn còn chưa đủ.
Đối với kết quả này, Lâm Động đã sớm có dự liệu, nếu như Nhị ấn Phù sư có thể dễ dàng đột phá như vậy thì Phù sư đâu còn đáng giá nữa. . .
Trong khi Lâm Động tu luyện thì Lâm Động cũng âm thầm chuyển một số tiểu bối ra ngoài, phòng ngừa biện pháp xấu nhất.
Lại một ngày một đêm nữa trôi qua, bầu không khí trong Lâm gia càng lúc càng khẩn trương, các thế lực khác trong Thanh Dương trấn đều dang dõi mắt xem, đứng trước cái trường tai họa này họ chỉ thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Trong khu rừng ở hậu sơn Lâm gia, hai mắt Lâm Động vốn đang nhắm từ từ mở ra, một cái Hóa Thần Châm nhanh chóng ngưng tụ ở trước mặt.
Việc khống chế Hóa Thần Châm này Lâm Động đã làm tới mức lô hỏa thuần thanh, nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là tinh thần bí kỹ phổ thông, uy lực không mạnh tới mức làm cho người khác phải sợ hãi.
“Mười ngày. . .”
Hóa Thần Châm chậm rãi biến mất, sắc mặt Lâm Động có chút nghiêm túc, trong 10 ngày này hắn dựa vào cối xay tinh thần làm cho Tinh thần lực tăng tiến không ít, nhưng mà vẫn chưa bước chân vào Nhị ấn Phù sư, dựa theo Lâm Động suy đoán, chắc phải mất tới 2 tháng mới có thể đột phá.
Nhưng mà, thời gian bây giờ quá cấp bách, nếu như không bước chân được vào nhị ấn thì sẽ không phải là đối thủ của Ngụy Thông có thực lực Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn.
“Phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. . .”
Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, thời gian cấp bách khiến hắn phải lo nghĩ rất nhiều.
“A?”
Sau khi Lâm Động vừa thở dài, hắn đột nhiên cảm giác được mặt đất chấn động rất nhỏ, sắc mặt hắn khẽ biến, đầu ngón chân điểm xuống mặt đất, sau đó nhảy lên một ngọn cây, Tinh thần lực bộc phát bao trùm xung quanh, hai mắt hắn nhắm lại
Theo như Lâm Động biết thì ở cổng của Thanh Dương trấn có một cỗ không khí màu đỏ đột nhiên hiện lên, sau đó giống như cuồng phong cuốn tới hướng của Lâm gia, thanh thế kinh người.
“Huyết Y Môn. . .”
Nhìn đại đội nhân mã toàn mặc trang phục màu đỏ, Lâm Động nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng chúng cũng tới.
“Huyết Y lâm môn, tất cả mọi người ở Lâm gia ra đây nhận lấy cái chết!”
Chương 102 : Đánh cuộc
Một tiếng quát vang lên như sấm, kèm theo đó là sát khí kinh người bộc phát ra, toàn bộ thôn trấn lúc này trở nên yên tĩnh vô cùng, sau đó có vô số ánh mắt đều nhìn về phương hướng của Lâm gia.
“Huyết Y Môn cuối cùng cũng tới rồi…”
“Lâm gia đúng là nhiều kiếp nạn, vừa mới diệt xong hai nhà Lôi Tạ, bây giờ lại… gặp một đối thủ hung mãnh gấp nhiều lần.”
“Ài…”
Ở bên ngoài trang viên của Lâm gia, có một người mặc áo đỏ thẫm dẫn theo một đội nhân mã đem toàn bộ thôn trang vây chặt như nêm cối, sát khí tràn ngập, nhìn thấy mà giật mình.
Đứng đầu của đại đội nhân mã kia là một người một ngựa, người này thân thể cường tráng, da ngăm đen, nhìn qua trông giống như một cái Thiết Tháp, hắn đứng đó làm cho người khác có cảm giác hít thở không thông, không ai dám khinh thường hắn.
Nam tử mặc một cái áo bào màu đỏ, diện mục băng lãnh, không nhận hắn đang vui hay buồn, hai hàng lông mày đỏ tươi tỏa ra sát khí, người này chính là môn chủ Huyết Y Môn Ngụy Thông, ở Viêm Thành cũng có chút danh tiếng, có thực lực Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn!
Ở bên cạnh Ngụy Thông còn có một lão giả gầy gõ, quanh thân hắn Nguyên Lực ba động như ẩn như hiện, chắc lão này chính là cung phụng cường giả của Huyết Y Môn, có thực lực Tiểu Nguyên Đan Cảnh.
“Khặc khặc, Huyết Y Môn ta tự mình tới cửa, một cái Lâm gia nho nhỏ như thế này mà lại dám đóng kín đại môn, chẳng nhẽ các ngươi cho rằng Huyết Y Môn ta không dám huyết tẩy nơi này hay sao?”
Vị lão giả mũi ưng kia, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lâm gia trang viên, cười quái dị nói.
“Két!”
Người này vừa nói xong, đại môn đang đóng chặt chậm rãi mở ra, rất nhiều Lâm gia hộ vệ lao ra, sắc mặt khẩn trương nhìn đám nhân mã ở bên ngoài.
“Lão phu Lâm Chấn Thiên, gia chủ Lâm gia, tham kiến Ngụy Thông môn chủ.”
Lâm Chấn Thiên mang theo đám người Lâm Khiếu nối đuôi nhau kéo ra, hắn nhìn hồng bào nam tử ở trên lưng ngựa, ôm quyền nói.
“Không nghĩ tới ở cái Thanh Dương Trấn nho nhỏ này lại có một vị cường giả Tiểu Nguyên Đan cảnh.”
Ngụy Thông ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Thiên, chợt phất phất tay, nói:
“Mục đích mà Huyết Y Môn ta tới đây, Lâm gia các ngươi chắc cũng đã rõ, Cổ Ảnh chính là phó môn chủ Huyết Y Môn, hắn lại chết trong tay Lâm gia của các ngươi, nợ máu trả bằng máu, ngươi chắc cũng biết nên làm thế nào rồi chứ.”
Lâm Chấn Thiên thần sắc hơi đổi, cắn răng nói:
“Ngụy Thông môn chủ, khi đó Lâm gia ta và hai nhà Lôi Tạ đang tranh đấu, Cổ Ảnh Phó môn chủ tự dưng lại nhúng tay vào, cho nên mới có kết quả như vậy.”
“Ta tới nơi này không phải để nghe trình bày.”
Ngụy Thông lãnh đạm nói, ánh mắt hắn có chút âm hàn nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Thiên, nói:
“Ta nói rồi, ta tới đây để giúp hắn báo thù, cho nên không cần nói lý do.”
Ngụy Thông nói một cách bình thản, nhưng trong sự bình thản đó còn mang theo một sự liều lĩnh và khí phách, mà đối với điều này, Lâm gia tất nhiên là không cam lòng, tuy tức giận nhưng cũng chẳng dám nói gì.
Lâm Chấn Thiên sắc mặt biến đổi, một lát sau mới trầm giọng nói:
“Ngụy Thông môn chủ, vậy thì nói thẳng đi, đến tột cùng người muốn Lâm gia ta như thế nào mới có thể hóa giải điều này?”
Huyết Y Môn hưng sư động kéo tới, nhưng mà chỉ vây trang, không lập tức ra tay, bộ dáng như vậy hiển nhiên là có mưu đồ, Lâm Chấn Thiên cũng là người tinh nhanh, cho nên lập tức đoán ra Huyết Y Môn muốn triển khai công phu sư tử ngoạm mà thôi.
“Ngươi đúng là người hiểu lý lẽ.”
Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói như vậy, Ngụy Thông lúc này mới nhếch miệng cười, hai hàm răng trắng nhởn của hắn hiện ra làm cho người khác giật cả mình:
“Đem Thiết Mộc Trang cùng với hung thủ sát hại Cổ Ảnh giao ra đây, đồng thời Lâm gia các ngươi đầu nhập vào Huyết Y Môn, việc Cổ Ảnh ta có thể bỏ qua.”
Nghe thấy Ngụy Thông nói thế, trong lòng đám người Lâm Chấn Thiên đều trầm xuống, tuy rằng họ đã sớm đoán ra Huyết Y Môn kiểu gì cũng triển khai công phu sư tử ngoạm, nhưng mà bọn còn đánh giá thấp khẩu vị của đám người này.
“Ngụy Thông môn chủ, chẳng lẽ không thể rộng rãi hơn một chút hay sao?”
Lâm Chấn Thiên khàn khàn nói.
“Hắc hắc, Lâm Chấn Thiên, ngươi cũng không nên quá đáng, môn chủ không lập tức ra tay huyết tẩy Lâm gia ngươi, đã là vô cùng rộng rãi rồi, ngươi còn ở nơi này nhiều lời, cẩn thận không thì chúng ta sẽ không tha cho cả gà chó trong Lâm gia các ngươi đâu!”
Lão giả đứng bên cạnh Lâm Chấn Thiên dùng tham âm sắc bén nói.
“Không phải các ngươi không muốn trực tiếp huyết tẩy Lâm gia ta, mà là các ngươi cũng hiểu, mặc dù các ngươi có thể làm được điều này, nhưng Huyết Y Môn cũng sẽ phải trả một cái giá không nhỏ”
Sau khi lão giả kia vừa nói xong, một giọng nói cũng lập tức vang lên, một thân ảnh bay từ trong Lâm gia ra ngoài, đứng trên tường viện, người này chính là Lâm Động.
“Ngươi chính là tên tiểu tử giết Cổ Ảnh?”
Khi Lâm Động hiện thân, ánh mắt Ngụy Thông cũng dính chặt vào người hắn, hai mắt híp lại, hàn quang lưu động, chậm rãi nói.
“Ngươi quá đề cao Lâm gia của mình rồi.”
“Ngụy Thông môn chủ, ta tin rằng người cũng hiểu, nếu như các ngươi động thủ, Lâm gia ta tất sẽ bị diệt, nhưng mà ít nhất vị lão tiên sinh bên cạnh ngươi cũng sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này, Viêm Thành cạnh tranh không nhỏ, nếu như liên tiếp mất đi hai vị phụ tá đắc lực, ta nghĩ đây sẽ là một đả kích cực lớn với Huyết Y Môn.”
Lâm Động nhìn chằm chằm vào Ngụy Thông, có chút suy nghĩ nói.
“Ngươi!”
Nghe thấy Lâm Động nói vậy, lão giả kia giận tím mặt, vừa muốn gầm lên, Ngụy Thông đã phất phất tay, ngăn hắn lại, chợt cười lạnh nói:
“Tiểu tử, theo như ngươi nói thì Huyết Y Môn chúng ta không làm gì được Lâm gia các ngươi hay sao?”
“Huyết Y Môn muốn tiêu diệt Lâm gia ta, đương nhiên có thể làm được, thế nhưng cần phải trả một giá cao, Ngụy Thông môn chủ trong lòng chắc cũng hiểu rõ, nếu như Lâm gia ta có thể chạy trốn khỏi cuộc tàn sát hôm nay, thì sau này Ngụy Thông môn chủ chắc chắn sẽ khó ngủ rồi.”
Lâm Động nhìn thẳng vào Ngụy Thông, nói.
“A?”
Ngụy Thông ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Động, sự âm lãnh xẹt qua trong mắt, chân của hắn điểm lên lưng ngựa một cái, thân hình giống như mũi tên, nhanh như tia chớp bắn về phía trước.
“Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi có thể giết Cổ Ảnh, là có thể kiêu ngạo ở trước mặt ta đúng không? Ngươi nói ngươi có thể trốn chạy để khỏi chết, vậy thì ta sẽ giết ngươi trước!”
Hành động của Lâm Động đúng là đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ vị môn chủ Huyết Y Môn này lại ra tay với một thiếu niên!
Lâm Chấn Thiên lúc này cũng phục hồi tinh thần, ánh mắt lập tức đỏ lên, nhưng mà khi hắn định lao ra ngăn cản, thì lão giả đứng bên cạnh Ngụy Thông đã xuất hiện ở trước mặt, ngăn hắn lại.
“Choang choang!”
Biến cố này làm cho nhân mã đôi bên liên tiếp rút đao kiếm, bầu không khí đã vô cùng khẩn trương, đánh nhau tới nơi.
Lâm Động bình tĩnh nhìn Ngụy Thông đang hung hãn lao tới, phản ứng của người này không nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn cũng hiểu hiện giờ hắn không phải là đối thủ của cường giả Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn.
Cho nên, khi Ngụy Thông lao tới, thân hình Lâm Động cũng lập tức lùi lại, mấy đạo hắc mang trong tay áo hắn bay ra, phiêu phù dưới chân Lâm Động, hắn điểm chân một cái bay vút lên bầu trời, đứng giữa không trung, nhìn thấy cảnh tượng này không ít người đều ồ lên.
Ngự không mà đi, cho dù là cường giả Nguyên Đan cảnh cũng không thể nào làm được.
Lâm Động nhảy lên giữa không trung, dễ dàng tránh thoát khỏi sự tấn công của Ngụy Thông. Ngụy Thông bây giờ mới hiểu vì sao Lâm Động lại cuồng vọng cho rằng hắn có thể chạy trốn khỏi sự tấn công của mình, với chiêu thức này đúng là hắn không cách nào ngăn cản được Lâm Động.
Đám người Lâm Chấn Thiên thấy Lâm Động sử dụng phương thức này khiến cho Ngụy Thông bó tay, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Lâm Động thân hình từ từ hạ xuống, đứng trên một ngọn cây, sau đó từ trên cao nhìn xuống Ngụy Thông, nói:
“Ngụy Thông môn chủ, Huyết Y Môn nếu như muốn diệt Lâm gia ta, ta sẽ lẩn trốn, sau đó âm thầm tu luyện, nhưng mà thời gian sau đó Huyết Y Môn ngươi sẽ không được bình an đâu.”
“Ngươi uy hiếp ta?”
Ngụy Thông giận dữ cười, đây là lần đầu tiên hắn bị một thiếu niên uy hiếp, hơn nữa làm cho hắn bực hơn là hắn không cách nào ngăn cản được Lâm Động. Ở độ tuổi này mà có thể đánh chết Cổ Ảnh, đủ để nói rõ tiềm lực của người này, có một đối thủ kiểu này thì phải giết sớm bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.
Lâm Động sắc mặt bình tĩnh, thực lực hiện giờ của Lâm gia không cách nào chống lại Huyết Y Môn, nhưng mà Ngụy Thông cũng không dám xuống tay với Lâm gia, bởi vì hắn kiêng kị Lâm Động.
“Ngụy Thông môn chủ, không biết ngươi có dám đánh cuộc với ta không?”
Lâm Động đột nhiên nói.
“Đánh cuộc gì?”
Ngụy Thông hai mắt híp lại, cười lạnh nói.
“Ba tháng nữa ta với ngươi tiến hành sinh tử quyết chiến, nếu như ngươi thắng, không chỉ Thiết Mộc Trang giao cho ngươi mà Lâm gia ta cũng chắp tay xưng thần, còn nếu như ta thắng, việc Cổ Ảnh bỏ qua, được không?”
Lâm Động chậm rãi nói.
Lâm Động nói xong câu này làm cho vô số người sợ hãi, ngay cả đám người Lâm Chấn Thiên cũng biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, nhưng mà họ khôg mở miệng nói gì, nếu như kiếp nạn hôm nay phủ xuống, Thiết Mộc Trang chắc chắn sẽ mất, Lâm gia cũng sẽ xong đời.
Có thể kéo dài thêm ba tháng cũng là chuyện tốt, về phần Lâm Động có thể đánh bại Ngụy Thông hay không thì chỉ trong lòng hắn mới rõ.
“Ngươi muốn cùng ta tiến hành sinh tử quyết chiến?”
Ngụy Thông cũng kinh ngạc với cái kiểu đánh cuộc này, Lâm Động tuy đã đánh chết Cổ Ảnh, nhưng mà hắn khác với Cổ Ảnh, thực lực của Lâm Động không thể nào so bì với hắn được.
Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn, có thể tương đương với tam ấn Phù sư! Tam ấn Phù Sư, nhân vật có thực lực bực này cho dù ở Viêm Thành cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn tuyệt đối không tin x, Lâm Động có thể đạt tới trình độ này!
“Không biết Ngụy Thông môn chủ có dám nhận không?”
Lâm Động cười nói.
“Tiểu tử, ngươi đang muốn kéo dài thời gian phỉa không?”
Ngụy Thông cười lạnh nói.
Lâm Động từ chối cho ý kiến, nhìn chằm chằm vào Ngụy Thông, nói:
“Có hai sự lựa chọn, một là ngươi chỉ cần đánh thắng ta, thì không những có Thiết Mộc Trang mà Lâm gia còn thần phục ngươi, còn một nữa chọn nữa là bây giờ động thủ, ta với các ngươi chém giết một hồi, sau đó ta sẽ trốn đi.”
Nghe thấy hai chữ cuối cùng, da mặt Ngụy Thông co lại, đây là một chuyện vô cùng mất mặt, nhưng lại bị Lâm Động nói ra trước mặt mọi người, hơn nữa còn làm cho Ngụy Thông nghẹn họng… đây đúng là điều hắn kiêng kị nhất.
Hắn không sợ một cái giá cao khi diệt Lâm gia, nhưng hắn lại sợ một con độc xà lúc nào cũng rình rập, đặc biệt là con độc xà này có tiềm lực cực cao, điều này sẽ khiến cho cuộc sống sau này của hắn khó có thể bình an!
Nếu như muốn giết phải giết sạch, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Nhưng mà bây giờ hắn không nắm chắc mình có thể giết được Lâm Động!
Ánh mắt Ngụy Thông đang lóe lên, trong lòng đang suy nghĩ được mất.
Nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy, những người còn lại đều im lặng, nhìn chằm chằm vào Ngụy Thông, lựa chọn của hắn có thể khiến cho hôm nay máu chảy thành sông, hoặc là tất cả bình an. ”
” Ngụy Thông môn chủ, nghĩ xong chưa?”
Sau một lúc lâu, Lâm Động nhẹ giọng nói.
Ngụy Thông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hơi có chút âm lệ nhìn chằm chằm vào Lâm Động, chợt cười nhạt, thân hình khẽ động, bay về lưng ngựa.
“Được, ta chấp nhận lời đề nghị này, nhưng mà ba tháng quá lâu, ta cho ngươi 2 tháng, sau hai tháng ta sẽ chờ ngươi trên Giác Đấu Trường ở Viêm Thành, nhưng mà trong khoảng thời gian này, Lâm gia ngươi không được rời khỏi Thanh Dương Trấn, thám tử của Huyết Y Môn ta sẽ giám sát chặt chẽ, một khi các ngươi rời đi ta sẽ huyết tẩy Lâm gia!”
“Đi!”
Ngụy Thông nói xong quay đầu ngựa, phóng ra ngoài Thanh Dương trấn, nhân mã của Huyết Y Môn cũng theo đó hóa thành một dòng nước lũ, ùn ùn đuổi theo.
Đứng ở trên ngọn cây, Lâm Động nhìn đám người của Huyết Y Môn rời đi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Hai tháng.”
Trong hai tháng này, hắn phải đạt tới Nhị ấn Phù sư, nếu không thì Lâm gia sẽ phải chịu họa lớn!
Chương 103 : Tạm thời ly biệt
.. Ùng ùng! …
Bên ngoài Thanh Dương Trấn, một đạo sát khí màu hồng nhanh chóng rút lui, để lại một đám bụi vàng.
“Môn chủ, tiểu tử kia rõ ràng là muốn kéo dài thời gian, cần gì phải đồng ý đánh cuộc với hắn?”
Ở phía trước đạo nhân mã này, lão giả gầy gò có chút không cam lòng nhìn thoáng qua thôn trang phía sau, quay đầu nhìn Ngụy Thông nói.
“Thực lực của Lâm gia có chút ngoài dự liệu của ta, một vị Tiểu Nguyên Đan Cảnh, hơn nữa còn có một Phù sư trẻ tuổi có khả năng đạt tới nhị ấn, nếu như bọn họ liều mạng thì mặc dù Huyết Y Môn ta có thể diệt Lâm gia, nhưng cũng phải mất một cái giá không nhỏ.”
Ngụy Thông sắc mặt lạnh lùng, âm trầm nói.
“Hiện giờ Huyết Y Môn ta đang cùng với đám gia hỏa Thiết Sơn Bang tranh đoạt địa bàn, nếu như bây giờ mà có tổn thất lớn ở đây, vậy thì không đáng.”
“Trong hai tháng này ta sẽ đem đám Thiết Sơn Bang hoàn toàn giải quyết, đến lúc đó, Lâm gia có thể chạy trốn khỏi bàn tay ta sao?”
“Với lại… tên tiểu tử kia phải giết cho bằng được, nếu không thì hậu hoạn vô cùng, nhưng mà trải qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, ta có thể đánh bại hắn nhưng mà hắn cũng có khả năng chạy trốn, vạn nhất đúng như lời hắn nói, hắn tìm một nơi âm thầm tu luyện, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tương đối khó khăn.”
“Tiểu tử kia cũng hiểu điều này, cho nên mới dám đề nghị đánh cuộc với ta.”
Vị cường giả Cung Phụng kia cau mày nói:
“Nhưng mà môn chủ không sợ đêm dài lắm mộng hay sao?”
“Nếu như mà hắn chạy thoát thì biết đâu, đêm dài mộng sẽ nhiều hơn.”
Hàn mang trong mắt Ngụy Thông lóe lên, một lát sau hắn cười lạnh nói:
“Không cần lo lắng, đến lúc quyết đấu, Giác Đấu Trường không phải là nơi có thể thi triển Tinh thần lực chạy trốn, không có cái trợ lực này chắc chắn hắn phải chết.”
“Mà chỉ cần tiểu tử này vừa chết, chuyện Lâm gia và Thiết Mộc Trang sẽ đơn giản như lật bàn tay?”
“Môn chủ anh minh.”
Nghe vậy, lão giả kia cũng cười nói.
Ngụy Thông cười, không nói thêm gì nữa, giương roi ngựa, mang theo đại đội nhân mã, chạy về Viêm Thành.
“Động nhi, cháu có nắm chắc hai tháng sau đánh bại Ngụy Thông không?”
Trong một gian phòng của Lâm gia, tất cả mọi người đang nhìn vào thiếu niên, Lâm Chấn Thiên thoáng có chút lo lắng nói.
“Dù sao cũng phải thử xem.”
Lâm Động cũng không đưa ra một đáp án khẳng định, cường giả Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn không phải là một tiểu nhân vật gì.
“Ai, cháu làm rất tốt, nếu không thì hôm nay Lâm gia chúng ta sẽ không thoát khỏi độc thủ đâu.”
Lâm Chấn Thiên cười khổ thở dài một hơi, hôm nay Huyết Y Môn hưng sư động chúng kéo đến, nếu không phải hôm nay hắn đã thành công bước vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, thì việc Lâm Động đánh chết Cổ Ảnh sẽ không bằng hai ba câu nói ba hoa mà giải quyết được, trường đổ máu chắc chắn sẽ diễn ra.
“Hai tháng…”
Lâm Khiếu ở bên cạnh đám người cũng âm thầm thở dài, sắc mặt phức tạp.
“Trong hai tháng này ta sẽ đình chỉ tu luyện, tận lực ngưng luyện hai viên Thuần Nguyên Đan cho Động nhi.”
Lâm Chấn Thiên trầm ngâm một hồi, nói.
“Thuần Nguyên Đan?”
Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói thế, đám người Lâm Khiếu cũng cảm thấy kinh hãi, Thuần Nguyên Đan chính là đan dược mà cường giả Nguyên Đan cảnh ngưng tụ Nguyên Lực tinh thuần trong cơ thể mình tạo thành, so với các loại đan dược thông thường có hiểu quả hơn gấp bội, vì vậy mới có tên là “Thuần Nguyên Đan…”
Thứ này, đối với tu luyện có tác dụng cực lớn, còn hơn Dương Nguyên Đan không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà, ngưng tụ Thuần Nguyên Đan phải là cường giả Nguyên Đan cảnh, với lại việc áp súc Nguyên Lực thành đan cần một thời gian không phải là ngắn.
Lâm Chấn Thiên với thực lực Tiểu Nguyên Đan Cảnh muốn ngưng tụ ra một viên “Thuần Nguyên Đan” ít nhất cũng phải cần một tháng thời gian. Hơn nữa trong vòng 1 tháng này hiệu quả tu luyện sẽ cực kỳ ít, dù sao đã tập trung hấp nạp Nguyên Lực áp súc thành đan, thì còn Nguyên Lực đâu mà tu luyện?
Tuy việc ngưng tụ Thuần Nguyên Đan phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà Thuần Nguyên Đan có tác dụng cực lớn với việc tu luyện Nguyên Lực. Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, ngưng tụ 1 viên Thuần Nguyên Đan phải mất tới một tháng, cho dù người sử dụng không hoàn toàn hấp thu được dược lược của nó thì cũng bằng cả 10 ngày khổ tu.
Bởi vậy giá của “Thuần Nguyên Đan” vô cùng cao, có người nói nếu so sánh giữa Thuần Nguyên Đan và Dương Nguyên Đan thì là 1 so với 100, nói cách khác, 1 viên Thuần Nguyên Đan có trị giá bằng 1000 viên Dương Nguyên Thạch, đây chính là sản lượng khai thác Dương Nguyên Thạch trong vòng nửa tháng của Lâm gia.
Nhưng mà bởi vì cô đọng “Thuần Nguyên Đan” tiêu hao quá nhiều thời gian và tinh lực, cho nên nếu không vì việc gì gấp gáp cường giả Nguyên Đan cảnh sẽ không cam tâm tình nguyện dùng Nguyên Lực bản thân để ngưng tụ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho đám người Lâm Khiếu kinh ngạc.
“Uổng phí hai tháng tu luyện không tính là cái gì, ta mới tiến vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, muốn đạt tới Tiểu Viên Mãn chắc cũng phải mất cả năm, đã như vậy không bằng trợ giúp Động nhi một tay, tiềm lực của nó lão già như ta không thể nào sánh bằng.”
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo, nói.
Nhìn khuôn mặt của lão nhân, trong lòng Lâm Động cảm thấy ấm áp, hắn lắc đầu, cười nói:
“Gia gia, không cần, hai tháng này cháu sẽ tới Viêm Thành.”
“Đến Viêm Thành?”
Nghe vậy, đám người Lâm Chấn Thiên nhất thời ngẩn ra.
“Đúng.”
Lâm Động gật đầu, cái hắn cần bây giờ rất nhiều, tu rằng sử dụng cối xay tinh thần có hiệu quả tu luyện rất tốt, nhưng hắn lại thiếu linh dược khôi phục Tinh thần lực, loại linh dược này hiếm vô cùng, ở Thanh Dương trấn khó mà có được, cho nên, hắn chỉ có cách đi tới Viêm Thành, ở nơi đó chỉ cần có tiền là có thể có được những thứ mình cần.
Linh dược, tinh thần bí kỹ, công pháp bí tịch… đẳng cấp võ học, đương nhiên, cái quan trọng là Dương Nguyên Đan ở trong túi anh phải có nhiều.
Nhắc tới “Dương Nguyên Đan” thì Lâm Động không khỏi thỏa mãn, mấy hôm nay hắn đã chuẩn bị cực kỳ chu đáo, dù sao bản thân hắn cũng phụ trách trông coi một cái mỏ khoáng thạch, hơn nữa Thạch Phù lại có hiệu suất tinh luyện cực tốt, muốn thành phú ông không phải là việc khó khăn, đương nhiên việc dính tới Thạch Phù thì hắn không nói cho đám người Lâm Khiếu biết.
Hiện giờ Lâm Động tuy nói có thiên phú Tinh Thần Lực, nhưng mà tinh thần bí kỹ thì hắn mới chỉ có “Hóa Thần Châm” lấy được từ trên người Cổ Ảnh, về phần công pháp bí tịch, lại càng ít, Thanh Nguyên Công hiện giờ đã không còn đáp ứng được nhu cầu luyện tập của hắn, mấy thứ này cần phải thay đổi, Thanh Dương trấn này đã không còn khả năng đáp ứng được nữa rồi.
“Cháu làm việc tương đối có chừng mực, muốn đi Viêm Thành chắc có dự định của mình, lão đầu như ta cũng không nói gì, nhưng mà phải nhớ, Viêm Thành không phải là nơi Thanh Dương trấn có thể so sánh, phải cẩn thận, cháu định khi nào khởi hành?”
Lâm Chấn Thiên trầm ngâm một hồi, không phản đối, nói.
“Ngày mai cháu sẽ đi, dù sao cũng chỉ có hai tháng.”
Lâm Động cười nói.
“Được.”
Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, từ trong lòng móc ra một cái Càn Khôn Đại cấp thấp, bởi vì có mỏ Dương Nguyên Thạch nên trong tay những người của Lâm gia cũng bắt đầu có những thứ tương đối cao cấp.
“Trong này có một trăm viên Dương Nguyên Đan, chính là tài sản mà gia tộc chúng ta tích lũy được trong thời gian vừa qua, cháu cầm lấy, tới Viêm Thành mà không có Dương Nguyên Đan thì không làm gì được.”
Nhìn vậy lão nhân cầm Càn Khôn Đại đưa tới, mắt Lâm Động cay cay, một trăm viên Dương Nguyên Đan này đối với Lâm gia mà nói chính là một khoản tài phú cực lớn, nếu như trước đây thì nó có giá trị bằng cả tài sản của gia tộc.
“Gia gia, yên tâm đi, cháu sẽ không để cho Lâm gia bị hủy ở trong tay Huyết Y Môn.”
Tuy Lâm Động tư tàng cực kỳ phong phú, nhưng mà hắn biết thứ này không thể cự tuyệt, nếu không thì đám người Lâm Chấn Thiên sẽ không để cho hắn tới Viêm Thành, cho nên lập tức tiếp nhận, nhẹ giọng nói.
Lâm Chấn Thiên cười cười, vỗ vai Lâm Động, đột nhiên nói:
“Không nên tự đặt gánh nặng cho mình, nhớ kỹ nếu như trong vòng hai tháng tới cháu vẫn thấy mình không phải đối thủ của Ngụy Thông thì không phải đi tham gia đánh cuộc làm gì, khí phách nhất thời không phải là anh hùng.”
Lâm Động yên lặng gật đầu, song quyền trong tay áo cũng chậm rãi nắm chặt, nếu hắn có chuyện gì thì Lâm gia sẽ gặp phải họa lớn ngay.
“Trong khoảng thời gian vừa qua, Lâm gia chúng ta cũng có xây dựng một số cứ điểm ở Viêm Thành, nếu như có vấn đề thì cháu cứ tới đó, tối nay Lâm Khiếu sẽ nói cho cháu biết.”
“Sau hai tháng, chúng ta cũng sẽ đến Giác Đấu Trường ở Viêm Thành, vẫn chỉ nhắc cháu một câu, không nắm chắc thì đứng tới, chỉ cần người còn sống thì sau này mới báo thù được.”
“… ”
Thấy lão nhân trở nên lải nhải, Lâm Động cũng yên tĩnh lắng nghe, cho tới lúc lão nhân có chút uể oải phất tay, bọn họ mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, ở đại môn của Lâm gia, Lâm Động dắt theo một con ngựa đứng đó, chuyến đi này hắn không mang theo bất cứ ai, cho dù là Tiểu Viêm, hắn để nó lại trong Thanh Dương Trấn, trong khoảng thời gian này, hắn không muốn có phiền phức gì quấy nhiễu việc hắn tu luyện.
“Lâm Động ca, huynh phải cẩn thận đấy.”
Ở bên cạnh Lâm Động, hai mắt Thanh Đàn đỏ lên, nhẹ giọng nói.
Lâm Động cười sờ sờ cái đầu nhỏ của Thanh Đàn, sau đó ngẩng đầu, nhìn đám người Lâm Chấn Thiên đứng ở cửa, cười nói:
“Gia gia, phụ thân, hai tháng sau gặp lại!”
Nói xong, hắn cũng không dài dòng làm gì nữa, trực tiếp tung mình nhảy lên ngựa, giương roi, sau đó hóa thành một luồng bụi vàng, rời khỏi Thanh Dương trấn.
Nhìn theo bóng lưng của thiếu niên kia dần biến mất, đám người Lâm Chấn Thiên lại thở dài một hơi, tới lúc này họ cũng chỉ biết cầu nguyện ở trong lòng, mong rằng trong hai tháng Lâm Động có tiến bộ đủ để chống lại Ngụy Thông…
Chương 104 : Phòng đấu giá Vạn Kim
Khi Lâm Động chạy tới Viêm Thành đã là xế chiều, cũng may là sau khi vào thành hắn tìm được một khách điếm tương đối yên tĩnh nghỉ chân, đồng thời nhân tiện hỏi thăm một chút về tình hình trong Viêm Thành, dù sao hắn cũng mới đến đây, có rất nhiều thứ không biết.
Vào trong phòng mình, Lâm Động ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, một lúc sau hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra, khuôn mặt trở nên tái nhợt, vừa nãy hắn lại vào trong tinh thần không gian, sử dụng cối xay tinh thần rèn luyện Tinh thần lực một phen.
Cái loại đau nhức này mặc dù đã trải qua nhiều lần nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Lâm Động từ trong Càn Khôn Đại lấy ra một cái bình ngọc, trong bình ngọc có một viên đan hoàn màu trắng nhạt, đây chính là đan hoàn do hắn sử dụng linh dược ở Thanh Dương trấn luyện thành, mặc dù có một chút công hiệu khôi phục Tinh thần lực, nhưng mà do đã sử dụng nhiều nên chỉ còn lại có một viên.
“Xem ra ngày mai phải tới “Phòng đấu giá Vạn Kim” xem có linh dược khôi phục Tinh Thần Lực nào không.”
Nhìn viên đan hoàn duy nhất, Lâm Động khẽ thở dài một hơi, linh dược bình thường không có hiệu quả mấy đối với việc khôi phục Tinh Thần Lực, mà linh dược khôi phục Tinh thần lực lại tương đối hiếm thấy, hắn tìm khắp Thanh Dương Trấn cũng chỉ có được 1 gốc mà thôi, hơn nữa phẩm chất không được cao cho lắm.
Phòng đấu giá Vạn Kim mà Lâm Động nhắc tới chính là một phòng đấu giá lớn nhất ở Viêm Thành, phòng đấu giá này thuộc sở hữu của Vạn Kim Thương Hội, một trong ba thế lực đứng đầu Viêm Thành, quy mô và danh tiếng của nó vượt xa so với giao dịch phường hội ở Thanh Dương trấn, ở nơi đó chắc chắn có một số linh dược mà hắn muốn tìm.
Ôm ý niệm như vậy trong đầu, Lâm Động khẽ thở ra một hơi, ngả đầu ngủ tít.
Ngày hôm sau, Lâm Động dậy thật sớm, thu dọn hành lý một chút sau đó ra khỏi khách sạn, tiến về vị trí của “Phòng đấu giá Vạn Kim” ở trung tâm thành.
Phòng đấu giá Vạn Kim không chỉ có ở Viêm Thành, mà còn có cả ở Thiên Đô Quận, danh tiếng của nó không nhỏ, sau khi Lâm Động đi một lúc đã tới được tới bên ngoài “Phòng đấu giá Vạn Kim”.
Lần đầu tiên nhìn thấy “Phòng đấu giá Vạn Kim”, Lâm Động cảm nhận được cái gì gọi là khí thế hào hùng, nếu đem giao dịch phường hội ở Thanh Dương trấn so với nơi này quả thực không đáng là gì cả.
Bên ngoài “Phòng đấu giá Vạn Kim” người đi ra đi vào đông như kiến, khí thế đáng sợ như thế này chỉ có hoạt động săn bắn của Thanh Dương trấn mới miễn cưỡng có thể so sánh.
Lâm Động đứng ở ngoài phòng đấu giá, xoa xoa khuôn mặt cố gắng làm cho mình không quá mức nhà quê, sau đó tự giễu một tiếng, xâm nhập vào trong dòng người, bước vào trong phòng đấu giá.
Phòng đấu giá Vạn Kim chia thành hai khu trong ngoài, bên ngoài diện tích lớn nhất nhưng những thứ giao dịch lại không quá mức quý trọng, bởi vì đại đa số đồ tốt đều được đấu giá ở bên trong, đương nhiên, muốn mua được một số thứ thì số lượng tiền bỏ ra cũng không ít.
Lâm Động đi một vòng quanh bên ngoài phòng đấu giá, ở nơi này tứ phẩm linh dược cũng không được coi là hiếm, còn về phần linh dược có thể khôi phục Tinh Thần Lực, Lâm Động cũng nhìn thấy một chút, nhưng mà chỉ ở trình độ tam phẩm mà thôi.
Nếu như trước kia, loại tam phẩm linh dược này Lâm Động cũng có thể sử dụng, nhưng mà hiện giờ thời gian quá cấp bách, mục đích của hắn là phải làm sao đạt tới Nhị ấn Phù sư một cách nhanh nhất, cho nên linh dược mà hắn lựa chọn cũng phải là loại tốt nhất. Sau khi đi dạo một vòng, hắn không phát hiện ra linh dược gì làm hắn động tâm, cho nên hắn đành phải tiến vào khu bên trong.
Sau khi bước tới cửa vào khu bên trong, Lâm Động bị thị vệ ngăn lại, sau khi nghe nói là muốn vào bên trong phải nộp 10 viên Dương Nguyên Thạch làm phí, thì khuôn mặt hắn đen sạm, Vạn Kim Thương Hội này đúng là hắc điếm mà.
Sau khi mắng ở trong lòng một tiếng, Lâm Động đành phải nộp 10 viên Dương Nguyên Thạch, đám thị vệ ngăn cản lúc này mới thối lui, khi Lâm Động định tiến vào thì ở phía sau vang lên sự ồn ào.
Nghe thấy tiếng ồn ào, Lâm Động có chút ngạc nhiên quay đầu, thấy ở một con đường đối diện có mấy thân ảnh xuất hiện, những người xung quanh đang chăm chú nhìn vào.
Trong mấy người kia có một thiếu nữ mặc váy đỏ, vô cùng hấp dẫn, da thịt trắng nõn như tuyết, gương mặt hoa đào, ung dung sang trọng, những đường cong đầy áp, dáng người ưu nhã, khiến cho người khác mê muội.
Ở bên cạnh nàng có một nữ tử mặc áo xanh cao gầy, cực kỳ mỹ lệ, nhưng mà trên gương mặt xinh đẹp kia có chút lãnh đạm, cũng mang một chút non nớt, tạo nên một khí chất đặc biệt của riêng nàng, trông nàng còn hơn Tạ Doanh Doanh của Tạ gia một bậc.
Hai cô gái đều có thể coi là cực phẩm, lại đi cùng với nhau nên trông như một đôi hoa tỷ muội (1), các càng xuất hiện không muốn người khác chú ý cũng khó, mấy người xung quanh ai nấy cũng có đôi mắt nóng như lửa, nhưng lại ẩn chứa sự kính trọng, thân phận của hai cô gái này chắc chắn không bình thường.
(1): Hoa tỷ muội: hai chị em xinh đẹp như hoa
“Tố tổng quản và tiểu thư càng ngày càng đẹp, trông hai người y như hai tỷ muội…”
“Hắc hắc, không biết sau này nam nhân nào chiếm được tiện nghi, vưu vật như thế này, quả thực…”
“Ngươi muốn chết à? Thủ đoạn của Tố tổng quản ngươi chẳng lẽ không biết?”
“Nói một chút mà thôi, nói một chút mà thôi…”
Thấy hai tên thị vệ đang bàn luận xôn xao, trong lòng Lâm Động cũng chợt nghĩ, chắc đây là người của Vạn Kim Thương Hội, hắn đảo mắt quét qua hai cô gái này, sau đó thu hồi tầm nhìn, đối với thân phận của hai nàng, hắn không có hứng thú, hiện giờ hắn quan tâm nhất đó chính là linh dược có khả năng điều dưỡng Tinh thần lực, cho nên hắn không dừng lại mà xoay người đi vào trong phòng đấu giá.
Khi Lâm Động tiến vào bên trong phòng đấu giá, trong phòng đã có không ít người, hắn hơi trầm ngâm, từ trong Càn Khôn Đại lấy ra một cái nón, đội ở trên đầu, sau đó mới tìm một vị trí ở giữa ngồi xuống.
Tuy nói đây không phải Thanh Dương Trấn, chắc không mấy ai nhận ra hắn, nhưng mà đội vào cũng chẳng sao, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Khi Lâm Động ngồi xuống, phiên đấu giá vẫn chưa bắt đầu, mà hắn cũng không vội, nhắm mắt dưỡng thần, an tĩnh đợi hội đấu giá bắt đầu.
Sau khi hắn nhắm mắt dưỡng thần không lâu, thanh âm ồn ã lại vang lên, lúc này Lâm Động không cần quay đầu lại cũng biết, tình hình này chắc chắn là do hai cô gái kia tạo nên, hắn cũng không định quay đầu lại, nhưng mà đột nhiên Bản Mệnh Linh Phù trong Nê Hoàn Cung lại rung lên.
Phát hiện này làm cho Lâm Động hơi kinh hãi, hắn đưa mắt nhìn về phía sau, ánh mắt đảo qua hai cô gái, cuối cùng dừng lại trên người của một lão giả áo xám.
“Hóa ra là tiên…”
Nhìn vị lão giả áo xám kia, Lâm Động mới biết người này không phải ai khác, mà chính là Nham đại sư, người đã giao ba tầng đầu của Thần Động Thiên cho hắn, mà tinh thần ba động lúc trước chắc chắn là do hai người đều đã tu luyện qua Thần Động Thiên.
Lâm Động nhìn chằm chằm vào lão giả áo xám, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng không dự tính bước tới, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, tuy nói hắn đã nhận một lần ân tình của vị Nham đại sư kia, nhưng mà bởi vì trong người hắn còn có Thạch Phù thần bí, cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
“A?”
Khi Lâm Động thu hồi ánh mắt, vị lão giả áo xám kia cũng kinh dị a một tiếng, ánh mắt đảo qua vô số người trong phòng đấu giá, lão cũng cảm thấy một tia Tinh Thần Lực dị động, nhưng sau khi dò xét một phen lại không thấy gì, cho nên trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
“Nham đại sư, làm sao vậy?”
Vị nữ tử mặc áo sườn xám màu đỏ kia thấy thế cũng có chút nghi ngờ hỏi.
“Ha hả, không có chuyện gì…”
Lão giả áo xám lắc đầu, cho rằng cảm nhận lúc trước chỉ là ảo giác, khoát tay áo, nói:
“Đấu giá hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào trong thôi.”
“Dạ.”truyện ma
Đối với vị Nham đại sư này, nữ tử kia mặc dù có địa vị không thấp ở Vạn Kim Thương Hội, nhưng vẫn kính trọng lão, lập tức gật đầu cười, đi trước dẫn đường bước vào trong phòng đấu giá.
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Lâm Động lúc này mới lặng lẽ thở dài, vừa nãy hắn cảm nhận được Tinh thần lực của vị Nham đại sư vô cùng mạnh, tuy chỉ lướt qua, nhưng tới trình độ của Lâm Động cũng đã tương đối tốt, cho nên cũng có phát hiện.
“Tinh Thần Lực của vị Nham đại sư này thật mạnh, sợ rằng đã đạt tới tam ấn hoặc tứ ấn rồi.”
Trước kia hắn không biết thì không sợ, nhưng mà hiện giờ hắn mới cảm thấy được chỗ cường hạn của vị lão nhân này, thảo nào ngay cả nữ tử kia cũng đối với hắn tôn kính như vậy.
“Keng!”
Trong khi Lâm Động đang suy nghĩ, thì trong phòng đấu giá cũng vang lên một tiếng chuông thanh thúy, sau đó không khí như có lửa, ánh mắt Lâm Động cũng hướng về đài đấu giá, hắn biết đấu giá hội của Vạn Kim Thương Hội sắp bắt đầu…
Đây là lần đầu tiên Lâm Động được tham dự một trường đấu giá kiểu này, cho nên trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, không biết ở đây sẽ có đồ gì tốt đây?
Chương 105 : Tiêu Kim Quật
“Dưới vô số ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm, hai vị nữ tử xinh đẹp đi lên đài, ở trước mặt nàng có một trung niên mặc cẩm bào mập mạp, vẻ mặt tươi cười chắp tay nhìn về khách nhân ở bốn phía.
“Các vị khách nhân, hoan nghênh đã tham gia hội đấu giá của phòng đấu giá Vạn Kim chúng tôi, mong rằng các vị hôm nay đều được như ý khi trở về.”
Mập mạp kia cười tủm tỉm nói vài lời khách sáo, khi thấy vẻ mặt những người ở trong này không còn kiên nhẫn, hắn cười cười không nó gì nữa mà bắt đầu nói về chủ đề đấu giá.
“Các vị, kiện vật phẩm thứ nhất mà hội đấu giá chúng tôi mang ra đấu giá, chính là Thu Lân Kiếm, do Chủ tịch Cung Phụng của Vạn Kim Thương Hội, tứ ấn phù sư, Nham Huyền đại sư làm.”
Ở phía sau mập mạp, có một thị nữ tay cầm đĩa bạc dâng lên, trên đó có một thanh kiếm dài chừng hai xích (1), màu vàng nhạt, ba quang trong veo, có những phù văn như vẩy cá được khắc trên đó, hơn nữa còn có một hơi lạnh bay vào mặt.
(1): Xích: 1 xích bằng 1/3 mét
“Danh tiếng của Nham Huyền đại sư, ta không giới thiệu thêm với các vị làm gì, bởi nó vốn đã như sấm bên tai, cái Thu Lân Kiếm này là do Nham đại sư tự mình khắc phù văn, có thể nói là thổi lông đứt đôi, chém sắt như bùn, cho dù cao thủ có nguyên khí hộ thể cũng khó mà phòng ngự được, nó chính là một lợi khí.”
“Gía của thanh kiếm này là năm trăm Dương Nguyên Thạch, vị nào có hứng thú xin mời bắt đầu.”
Nói xong, mập mạp kia cười tủm tỉm chắp tay với mọi người.
“Năm trăm Dương Nguyên Thạch, chính là 50 viên Dương Nguyên Đan.”
Khi Lâm Động nghe thấy cái giá này thì miệng hơi giật giật một chút, hắn có thể nhận ra thanh Thu Lân Kiếm này đúng là một thanh lợi khí, nhưng mà hiển nhiên giá trị của nó còn không tới múc này, sở dĩ đắt như vậy là bởi vì có quan hệ tới tên tuổi của người tạo ra nó.
“Nham Huyền đại sư? Chắc chính là vị Nham đại sư này, không nghĩ tới hắn lại là tứ ấn phù sư, quả nhiên là cao nhân.”
Ở trong lòng cảm thán giá tiền của thanh kiếm này, miệng của Lâm Động cũng lẩm bẩm.
Lúc này trong phòng đấu giá đã có thêm không ít người ra giá tranh đoạt cái Thu Lân Kiếm này, xem ra vị Nham Huyền đại sư này đúng là có một cái danh hiệu vàng.
Đối với cái Thu Lân Kiếm này, Lâm Động không có nhiều hứng thú, hắn không am hiểu sử kiếm, mua cũng không có tác dụng quá lớn, cho nên hắn vẫn ung dung nhìn cái thanh kiếm được đẩy lên giá 800 Dương Nguyên Thạch, nhưng trong miệng thì không ngừng cảm thán.
Kiện vật phẩm thứ nhất này cuối cùng được bán với giá 800 Dương Nguyên Thạch, đối với cái giá tiền này, mập mạp kia đương nhiên là cảm thấy thoả mãn, cười chúc mừng chủ nhân của nó một tiếng, sau đó lại tiếp tục đấu giá vật phẩm thứ hai.
Vật phẩm thứ hai chính là một quyển tam phẩm võ học, do nó không phải là thứ hấp dẫn, cho nên giá cả cũng chỉ là 100 viên Dương Nguyên Thạch, người tham gia mua ít hơn lần đầu rất nhiều, cuối cùng nó chỉ bán được với gía 150 viên Dương Nguyên Thạch.
Trải qua mấy lần đấu giá, trên khuôn mặt Lâm Động cũng mất đi vẻ mới mẻ khi tham dự chương trình này, hắn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, đợi thứ mình cần xuất hiện.
Bầu không khí trong phòng đấu giá luôn duy trì trong tình trạng rất náo nhiệt, trải qua khoảng 10 lần đấu giá, thứ Lâm Động cần cuối cùng mới xuất hiện.
Hư Linh Thảo, ngũ phẩm linh dược, có tác dụng điều dưỡng tinh thần, giá bán đấu giá hai trăm Dương Nguyên Thạch.
Lời giới thiệu vô cùng đơn giản làm cho Lâm Động đang nhắm mắt phải mở ra, dùng ánh mắt nóng hổi nhìn chằm chằm vào cái hộp ngọc đựng linh dược trên đài đấu giá.
Loại linh dược này là thứ để tranh giành, với lại linh dược có phẩm chất cao tới ngũ phẩm linh dược Lâm Động chưa từng thấy bao giờ, cho nên, khi thứ này đưa ra, có không ít người lập tức ra giá, chỉ trong vòng 1 phút đồng hồ ngắn ngủi, giá cuả nó đã lên tới ba trăm Dương Nguyên Thạch.
Đối với việc những người kia ra giá, Lâm Động hơi cau mày lại, nhưng hắn không lập tức tham gia, mà yên lặng theo dõi kỳ biến.
Giá của Hư Linh Thảo tiếp tục được dâng cao, nhưng mà tốc độ hiển nhiên là chậm đi nhiều, sau đó chỉ còn hai người đấu giá, mà giá cả đã đột phá năm trăm Dương Nguyên Thạch.
“Sáu trăm Dương Nguyên Thạch.”
Thanh âm đột nhiên vang lên trong phòng đấu giá làm cho mọi người run lên, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về một người đội nón trên đài, nhưng mà lại thôi ngay, hiển nhiên là không ai để ý nhiều.
Cái giá cuối cùng này là của Lâm Động, hắn tăng một nhát thêm một trăm Dương Nguyên Thạch làm cho người khác chỉ còn cách phẫn nộ ngồi xuống, nghe được cái giá của Lâm Động, người ta tưởng hắn là thằng lắm tiền nhiều của, có tiền không biết dùng vào việc gì.
Sau khi hắn ra giá, mập mạp kia hỏi lại ba lần xem có ai tiếp tục ra giá nữa không, sau đó cầm cái búa gõ đánh cộp một cái, Hư Linh Thảo này coi như đã nằm trong túi của Lâm Động.
“Phù.”
Nhìn thấy mình thuận lợi mua đồ, Lâm Động cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cho dù như thế nào thì cuối cùng mình cũng có thu hoạch.
Sau khi thuận lợi mua được một gốc ngũ phẩm linh dược có tác dụng điều dưỡng Tinh thần lực, Lâm Động lại tiếp tục lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc hắn lại tiếp tục dùng 3500 viên Dương Nguyên Thạch, để liên tiếp mua 4 gốc ngũ phẩm linh dược nữa, thu hoạch hôm nay tương đối nhiều.
Đương nhiên, loại thu hoạch này cũng phải bỏ ra một cái giá khá lớn, năm gốc cây ngũ phẩm linh dược hao tốn của Lâm Động hơn bốn ngàn viên Dương Nguyên Thạch, tương đương với nó là tròn bốn trăm viên Dương Nguyên Đan. Nếu như không có Thạnh Phù tinh luyện giúp hắn thì với một trăm viên Dương Nguyên Đan mà Lâm Chấn Thiên cho, sợ rằng hắn chỉ có thể giương mắt nhìn cuộc đấu giá này diễn ra.
“Viêm Thành này quả nhiên khác so với Thanh Dương trấn.”
Chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi đã ném ra bốn trăm viên Dương Nguyên Đan, cho dù là Lâm Động cũng có chút đau lòng, đến nơi này hắn mới biết cái gì mới là Tiêu Kim Quật (2).
(2) Tiêu Kim Quật: Động tiêu tiền
Nhưng mà chỉ cần trong vòng hai tháng tiến vào Nhị ấn Phù sư, có phải trả công lớn hơn nữa cũng đáng giá!
“Hôm nay còn dư lại sáu trăm viên Dương Nguyên Đan, xem ra không phải dùng tới nữa rồi.” Lâm Động nhẩm tính số Dương Nguyên Đan còn lại, không khỏi chắt lưỡi.
“Ha hả, vật phẩm tiếp theo mang ra bán đấu giá chính là một loại Tinh Cấp tinh thần bí kỹ, nó có lực hấp dẫn không hề nhỏ với Phù Sư, giá bán đấu giá, một nghìn Dương Nguyên Thạch.”
Ngay khi Lâm Động tính toán thiệt hơn thì trên đài lại vang lên một thanh âm làm cho hắn cứng đờ.
“Tinh Cấp tinh thần bí kỹ ” ”
Lâm Động nhẹ nhàng liếm liếm môi, quả nhiên không hổ là đấu giá hội có danh tiếng cực lớn ở Viêm Thành, không nghĩ tới nơi này cũng có Tinh Cấp tinh thần bí kỹ đem ra bán đấu giá, thứ này cho dù là Cổ Ảnh cũng không có.
Cái mà bây giờ Lâm Động thiếu nhất chính là phương thức công kích Tinh Thần Lực!
“Một nghìn một trăm Dương Nguyên Thạch!”
“Một nghìn hai trăm!”
“…”
Nhìn cái giá như như lửa cháy tăng dần, ánh mắt Lâm Động híp lại, thật không ngờ ở nơi này lại có người cảm thấy hứng thú với Tinh Cấp tinh thần bí kỹ.
Khi mọi người tranh giành Tinh Cấp tinh thần bí kỹ, trong một gian phòng khách quý cũng có mấy ánh mắt nhìn xuống bên dưới.
“Không nghĩ tới hôm nay ở đây lại có người bán đấu giá Tinh Cấp tinh thần bí kỹ.”
Nham đại sư mặc áo xám vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua trường đấu giá, cười nói.
“Ha hả, nếu như nham sư có hứng thú thì Đổng Tố sẽ sai người mang xuống.”
Ở bên cạnh Nham đại sư có một thân ảnh mặc quần áo màu đỏ ưu nhã, thản nhiên cười nói.
“Không cần đâu, Tinh Cấp tinh thần bí kỹ mặc dù không tệ, nhưng đối với lão phu mà nói, nó không phải là vật cần thiết!”
Nham đại sư cười lắc đầu.
“Cũng đúng, với thực lực hiện giờ của Nham đại sư thì Tinh Cấp tinh thần bí kỹ cũng không có lực hấp dẫn quá lớn.”
Nữ tử mỉm cười nói.
Nham đại sư cười cười, đang định nói thì a một tiếng, ánh mắt nhìn vào một nơi trong trường đấu giá, nói:
“Người này đúng là lắm tiền nhiều của, lại bỏ ra cả 2500 viên Dương Nguyên Thạch để mua Tinh Cấp tinh thần bí kỹ này, ta thấy hắn lúc trước mua toàn là linh dược có tác dụng điều dưỡng Tinh Thần Lực, xem ra người này chắc cũng là một vị Phù Sư.”
Nghe vậy, nữ tử mặc quần áo màu xanh ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn xuống đó, đây chính là vị trí của Lâm Động.
“Nhưng mà Tinh Thần Lực của người này vì sao lại có chút quen thuộc.”
Ánh mắt của Nham đại sư nhìn chằm chằm vào vị trí đó, hai lông mày đột nhiên nhíu lại, Tinh Thần lực nhanh chóng tuôn ra, chỉ một hô hấp đã lan tới chỗ Lâm Động.
Khi Lâm Động đang vui mừng vì mua được Tinh Cấp tinh thần bí kỹ thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn có cảm giác có một luồng tinh thần lực đang lan tới
Phát hiện được điều này, tinh thần lực như một phản xạ có điều kiện từ trong Nê Hoàn Cung của Lâm Động tuôn ra, sau đó ngăn lại, nhưng mà khi tinh thần lực của hắn mới tuôn ra thì đã chậm một bước, chắc chắn hình dáng của hắn đã bị người kia do thám được.
Lúc Lâm Động nhíu màu, thì trong gian phòng khách quý Nham đại sư vốn đang cười, thì trở nên khiếp sợ vô cùng, trong hai mắt hắn hiện lên sự thất thố, khiến cho hai cô gái ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Hóa ra là hắn?!”truyện Linh Dị