1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 19 [ chương 91 đến 95 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 19 [ chương 91 đến 95 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 91 : Đám cưới

Trong đại sảnh, một tấm thiệp mời đỏ tươi yên tĩnh nằm trên bàn, Lâm Chấn Thiên và những phần tử nòng cốt của Lâm gia đều ngồi ở trong này, ánh mắt nhìn vào tấm thiệp kia.

“Hai nhà Lôi Tạ định làm cái quỷ gì vậy? Bây giờ mà còn gửi thiệp mời tới, chẳng phải là tính khiêu khích chúng ta hay sao?”

Lâm Khiếu cau mày, trầm ngâm nói.

Lâm Động cầm lấy tấm thiệp mời ở bên bàn, mở ra xem một chút, nội dung ở bên trong là, hai ngày sau Lôi gia cùng Tạ gia sẽ tổ chức đám cưới cho Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh, đối với hôn sự này, Lâm Động hắn không thèm quan tâm, cái hắn quan tâm chính là vì sao họ lại mời Lâm gia?

Hiện giờ đôi bên đã ở vào tình thế như nước với lửa, chỉ cần gặp mặt có khi là đã động thủ, sao lại mời nhau được chứ?

“Hai nhà Lôi Tạ lần này dường như định làm rất lớn, không chỉ Lâm gia chúng ta được mời, mà những thế lực hơi có danh tiếng trong phạm vi trăm dặm xung quanh Thanh Dương trấn cũng đều được mời.”

Lâm Chấn Thiên nói.

“Phải lâu lắm rồi họ mới làm lớn như vậy.”

Lâm Khẳng khẽ thở dài.

“Hai nhà Lôi Tạ làm như vậy, chắc là muốn tuyên bố với bên ngoài, họ hoàn toàn liên thủ, mà một khi bọn họ liên thủ các thế lực vốn thấy gió chiều nào theo chiều đó sẽ ngả theo phía họ, mà đến lúc đó, trong phạm vi trăm dặm của Thanh Dương trấn, hai nhà Lôi Tạ sẽ là bá chủ.”

Lâm Chấn Thiên bưng chén trà nhấp một ngụm, chợt cười lạnh nói:

“Tính toán thực giỏi.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Có đi hay là không?”

Lâm Khiếu hỏi.

Lâm Chấn Thiên gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, ánh mắt thoáng có chút âm trầm, một lát sau mới nói:

“Đi, hiện giờ co đầu rụt cổ đã không còn ý nghĩa gì cả, việc này nếu như tận dụng tốt sẽ biến thành một cơ hội cho Lâm gia chúng ta.”

Tuy nói tới địa bàn Lôi gia sẽ có chút mạo hiểm, nhưng Lâm Chấn Thiên hiện giờ đã không còn lo lắng nhiều như trước nữa, hơn nữa hợp tác cùng Cuồng Đao Võ Quán cũng đủ sức chống lại hai nhà Lôi Tạ liên thủ.

Nếu như có thể bộc lộ thực lực chân chính của mình trước mặt các thế lực khác, sau này Lâm gia ở Thanh Dương trấn sẽ ít bị người ta khiêu khích.

Trong khoảng thời gian này, cho dù hai nhà Lôi Tạ có giữ im lặng, Lâm gia cũng sẽ bắt đầu hành động.

Đôi bên nếu đã đối đầu, thì chuyện đánh nhau sống còn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Truyền lệnh chỉnh đốn nhân mã, hai ngày sau, chúng ta tới Thanh Dương trấn tham gia đám cưới, ta muốn xem lão bất tử Lôi Báo kia muốn làm cái gì!”

Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói.

“Dạ!”

Nghe Lâm Chấn Thiên nói vậy, đám người Lâm Khiếu gật đầu, trong mắt họ hiện lên sự kích động, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới lúc ngẩng cao đầu mà đi rồi.

. . .

Việc hai nhà Lôi Tạ tổ chức đám cưới với nhau là một chuyện làm chấn động Thanh Dương trấn, là gia tộc lâu đời, hai nhà Lôi Tạ có thể nói là thâm căn cố đế ở Thanh Dương Trấn, hôm nay hai nhà liên thủ, thực lực tất sẽ tăng vọt, trong phạm vi trăm dặm của Thanh Dương trấn, sợ rằng khó có thể lực nào chống lại nổi bọn họ.

Mà cũng chính vì như vậy, đối với lời mời của Lôi gia, các thế lực không ai dám chậm trễ, trong lúc nhất thời, Thanh Dương Trấn một lần nữa lại trở nên náo nhiệt.

Nhưng mà, một số người mẫn cảm đã nhận ra, sự náo nhiệt này chỉ là bề ngoài che dấu mạch nước ngầm đang khởi động, lần này hai nhà Lôi Tạ tổ chức đám cưới sẽ không được yên tĩnh gì đâu. . .

. . .

“Thùng thùng!”

Tiếng chiêng cổ đập rộn rã, những thanh âm ồn ào vang lên khắp trong ngoài Thanh Dương trấn, ở trang viện của Lôi gia, người đi lại nườm nợp, tiếng cười nói chúc nhau vang lên không ngớt.

Là một gia tộc có thực lực hùng hậu nhất Thanh Dương trấn, tiệc cưới của Lôi gia tổ chức đương nhiên phải hoành tráng.

“Lâm gia đến!”

Trong những tiếng chúc tụng ồn ã, đột nhiên có tiếng tôi tớ vang lên, sự náo nhiệt ngay lập tức trở nên im ắng, ai nấy đều đưa mắt nhìn ra phía cửa, thấy ở cách đó không xa, tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, hơn trăm con tuấn mã lao nhanh mà tới, dừng lại ngoài đại môn của Lôi gia.

“Là Lâm gia? Bọn họ cũng tới. . .”

“Nghe nói hiện tại hai nhà Lôi Tạ đối với Lôi gia không vừa mắt, không ngờ Lâm gia này thực là can đảm, hắc hắc, xem ra lần này có trò hay để nhìn rồi.”

“Ai, Lâm gia này lại tự mình đi tới nơi đầu sóng ngọn gió.”

Nhìn đám nhân mã của Lâm gia, không ít người đều bàn luận xôn xao, những thế lực trước kia thân cận với Lâm gia không ai dám tới chào hỏi, hiện giờ hai nhà Lôi Tạ đã liên thủ, thực lực càng ngày càng mạnh, nếu bọn chúng dám đi ra chào hỏi thì hậu quả rất là thảm khốc.

Mà đối với đám gia hỏa thấy gió chiều nào xoay chiều đó, Lâm Chấn Thiên không thèm quan tâm, bình thản xoay người xuống ngựa.

“Ha hả, Lâm lão gia tử đúng là càng già càng dẻo dai, lần này có thể tới tham gia tiệc cưới của hai nhà chúng ta, Lôi Phích đại diện cho gia tộc cám ơn nhiều.”

Khi đám người Lâm gia tới, một thân ảnh từ trong đám người của Lôi gia bước ra ngoài, đảo mắt qua đám nhân mã của Lâm gia một cái, mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm nói.

“Lão phu biết trong lòng của ngươi chỉ cầu cho ta sớm tắt thở mà thôi.”

Lâm Chấn Thiên cũng chẳng nể mặt gì cái tên đã dám tập kích Lâm Động, cho nên thản nhiên đáp lại.

Hai mắt Lâm Động giật giật một chút, chợt nhìn về phía nhân mã của Lâm gia, nói:

“Lâm lão gia tử, trong trang không được rộng lắm, những người này xin hãy để lại bên ngoài.”

“Thế nào? Ngươi sợ chúng ta quấy rối phải không?”

Ở bên cạnh, Lâm Động mở miệng cười, nhìn chằm chằm vào Lôi Phích, nói:

“Thương thế của ngươi sao rồi?”

Nghe được câu nói của Lâm Động, sắc mặt Lôi Phích trở nên âm trầm, ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn Lâm Động, trông như một con dã thú sắp cắn người.

Lâm Chấn Thiên tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Lâm Động, lão nhân bộc phát Nguyên Lực làm cho Lôi Phích khó thở, lùi về phía sau hai bước.

Đem Lôi Phích đẩy lui, Lâm Chấn Thiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó vung tay lên, hơn trăm đạo nhân ảnh tản ra xung quanh.

Lần này đến đây, Lâm Chấn Thiên đã hầu như mang toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Lâm gia, tuy rằng hiện giờ hắn cũng đã bước chân vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, nhưng cẩn thận vẫn hơn, những người này không thể vào bên trong toàn bộ, nhưng cũng có thể ở bên ngoài, một khi có biến cố chỉ cần phát tín hiệu là có thể lao vào bên trong Lôi gia.

“Mời!”Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên ra lệnh cho nhân mã tản ra, Lôi Phích lúc này mới tránh đường, nói.

Thấy thế, Lâm Chấn Thiên nghiêng đầu nhìn đám người Lâm Khiếu gật đầu một cái, trong ánh mắt của mọi người, hắn bước vào đại môn của Lôi gia, đám người Lâm Khiếu nhanh chóng theo sau.

Nhìn theo bóng lưng của đoàn người Lâm Chấn Thiên, Lôi Phích liếm liếm môi, trong mắt hiện lên sự dữ tợn, trong lòng đang gào thét:

“Sau ngày hôm nay, ta muốn Lâm gia các ngươi quỳ gối dưới chân Lôi gia!”

Chương 92 : Dự tính của hai nhà Lôi Tạ

Ở trong Lôi gia đại viện, có một tòa đại sảnh rộng như một quảng trường được bày biện khá nhiều bàn ghế, trong đại sảnh lúc này vô cùng ồn ã, tiếng người cười nói không dứt, hiển nhiên là bầu không khí đang vô cùng vui vẻ.

Đoàn người Lâm Chấn Thiên đi thẳng vào trong đại sảnh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tự tìm vị trí ngồi xuống.

Trong đại sảnh, không ít ánh mắt đang đảo qua đám người của Lâm gia, nhưng mà không có ai chủ động tiến lên chào hỏi, hiện giờ hai nhà Lôi Tạ thanh thế đang thịnh, mà Lâm gia lại đối đầu với họ, ai giao hảo với Lâm gia chính là đắc tội hai nhà Lôi Tạ, làm loại chuyện này không có nhiều lợi ích.

Mà cũng chính vì vậy, khi Lâm gia chủ động tự tìm vị trí thì không khí trong đại sảnh trở nên yên tĩnh hơn nhiều, không ít người chủ động rời xa vị trí của Lâm gia.

Đối với loại tình huống này, Lâm Chấn Thiên tương đối thản nhiên, không thấy có gì ngoài dự liệu của lão cả.

Sau một lát, không khí trong đại sảnh lại náo nhiệt trở lại, các thế lực xung qunah Thanh Dương trấn đều tới đây, chủ động tìm vị trí ngồi xuống.

Thấy trong những thế lực này có một số thế lực không kém, tuy rằng vẫn yếu hơn Lâm gia, nhưng nếu họ liên hợp lại, thì sẽ tạo thành một lực lượng mạnh hơn, không ai dám khinh thường.

Sau khi các thế lực tới tương đối đông đủ, ở cửa đại sảnh truyền tới sự hỗn loạn, có 3 thân ảnh trực tiếp đi vào.

“Cuồng Đao Võ Quán tới.”

Nhìn đám nhân mã kia tiến vào trong đại sảnh, những tiếng bàn luận xôn xao lại vang lên.

Nghe được những âm thanh này, Lâm Động cũng quay đầu lại, quả nhiên là nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của La Thành, ở phía sau La Thành còn có Ngô Vân đã lâu không gặp.

Sau khi La Thành tiến vào đại sảnh, hắn đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở vị trí của Lâm gia, cái mặt đầy sẹo dọa người của lão nở một nụ cười, sau đó mang người tới chỗ Lâm gia, trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người.

“Lâm lão gia tử, xem ra xương cốt của lão vẫn còn cường tráng ghê nhỉ.”

La Thành chắp tay nhìn Lâm Chấn Thiên, trong lòng hơi rùng mình, từ thân thể của lão già này hắn cảm thấy một cảm giác uy bách, loại cảm giác này trước đây chưa từng có, xem ra đúng là Lâm Chấn Thiên đã thành công đột phá tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh rồi.

“Ha hả, La quán chủ cũng đâu có kém.”

Lâm Chấn Thiên cũng cười nói.

Trong lúc La Thành và Lâm Chấn Thiên cười nói, thì Ngô Vân cũng ghé sát vào Lâm Động, đảo mắt đánh giá hắn một lát, rồi mới nói:

“Hắc, ta nghe quán chủ nói, ngươi dường như đem Lôi Hình của Lôi gia. . .”

Nói đến đây, Ngô Vân làm một động tác cắt cổ.

Lâm Động cười gật đầu.

“Con mẹ nó, ngươi cũng quá mạnh đấy chứ?”

Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Ngô Vân không khỏi trợn mắt, trải qua một thời gian dài khổ luyện, hắn mới đạt tới Địa Nguyên cảnh trung kỳ, vốn cho là tốc độ của mình đã không chậm rồi, nhưng mà không ngờ Lâm Động lại có thể đánh chết Thiên Nguyên cảnh cao thủ.

Nhìn thấy thần tình của Ngô Vân dại ra, Lâm Động cười cười, sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện.

Sau khi đám người La Thành ngồi xuống ghế của mình, tiếng động ồn ã trong đại sảnh cũng giảm bớt dần, sau đó từ hướng cửa truyền tới những tiếng nhốn nháo, Lôi Báo mặc quần áo màu xám, tươi cười mang theo một đám người của Lôi gia đi vào trong phòng khách.

Không thể không nói, Lôi Báo ở Thanh Dương Trấn đúng là có uy vọng cực lớn, cho nên sau khi hắn xuất hiện, không ít thế lực đều vội vã đứng dậy, tuôn ra một đống lời chúc mừng.

Thấy mọi người tới tấp chúc mừng mình, Lôi Báo hiển nhiên là cực kỳ thoả mãn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão tươi như hoa nở rộ.

Ở phía sau Lôi Báo, Tạ Khiêm cùng với đám phần tử nòng cốt của hai nhà nhìn đám tân khách cười đáp lễ

Khi ánh mắt Lâm Động nhìn vào Lôi Báo, thì hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, chẳng biết tại sao, hắn lại có một cảm giác, Lôi Báo có điều gì đó khác với trước kia.

Khi Lâm Động đang nhíu mày, đám người Lôi Báo, Tạ Khiêm đi ngang qua chỗ của Lâm gia, trong lúc nhất thời, đại sảnh lại yên tĩnh, tất cả các ánh mắt đều tập trung vào bên này.

Lâm Chấn Thiên ung dung ngồi ngay ngắn, ánh mắt chỉ nhìn vào cái bàn, giống như không hề nhìn thấy đám người Lôi Báo, mà lão cũng chẳng đứng dậy chúc mừng gì cả.

Nếu Lâm Chấn Thiên đã làm như vậy thì đám người Lâm Khiếu cũng chẳng thèm liếc mắt, giống như tất cả đã biến thành người mù trong thời khắc này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên khuôn mặt Lôi Báo hơi cứng lại, đám người của hai nhà Lôi Tạ đều lạnh lùng, trong mắt hiện hàn mang, bầu không khí đã có chút cổ quái.

Loại bầu không khí cổ quái này không duy trì được bao lâu thì Lôi Báo liếc mắt nhìn đám người Lâm Chấn Thiên, sau đó đi lên phía trước, không phát sinh xung đột gì cả.

Nhìn thấy người của đôi bên chỉ không thèm nhìn nhau, đám tân khách đành tiếc nuối thở dài một hơi, nhưng mà họ cũng vô cùng kinh ngạc khi người của Lâm gia lại dám không thèm nể mặt Lôi gia, dù sao thì thực lực của Lâm gia so với hai nhà Lôi Tạ cũng có sự chênh lệch không nhỏ.

Lôi Báo ngồi xuống vị trí thủ tọa của đại sảnh, sau đó cười vang nói:

“Hôm nay là ngày đại hỉ của hai nhà Lôi Tạ, được các vị nể mặt tới đây chính là vinh hạnh cho chúng ta, Lôi Báo xin đại diện cho hai nhà cám ơn chư vị, bây giờ xin không nhiều lời nữa, bắt đầu tổ chức hôn lễ thôi.”

Lâm Động ngáp một cái, hắn chẳng hứng thú gì với cái trò hôn lễ này cả, cái hắn muốn biết chính là hai nhà Lôi Tạ phô trương thế này, đến tột cùng là muốn làm gì? Nếu chỉ vì đám cưới của hai nhà Lôi Tạ thì không cần phải làm thế này.

Thời gian tiếp theo tương đối buồn chán, Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh đầu tiên là quỳ lạy trưởng bối, sau đó dưới sự hướng dẫn của người nhà ra tiếp khách ở giữa sân.

Nhưng mà tuy nói hai nhà Lôi Tạ danh vọng không kém, mà uy tín danh dự lại không có mấy, đối với đám cưới của hai tên tiểu bối này, không có mấy ai có hứng thú, đa phần họ đều duy trì thái độ lạnh nhạt, bọn họ đều hiểu, hai nhà Lôi Tạ gióng trống khua chiêng nhất định không chỉ vì đám cưới này.

Cảnh tượng náo nhiệt mà bầu không khí lại có chút cổ quái, sau khi Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh lui xuống, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lôi Báo.

Dường như biết mình trở thành tiêu điểm của mọi người, Lôi Báo cười nhạt, uống cạn chén rượu cầm ở trong tay, sau đó đứng dậy, cất cao giọng nói:

“Hôm nay mời các vị tới đây, một là vì đại hỉ của hai đứa nhỏ, hai là muốn cùng các vị thương lượng một chuyện.”

“Chính kịch tới rồi.”

Lâm Động đang chán tới mức suýt thì ngủ gật, nghe được câu nói này thì rùng mình một cái.

“Ha hả, không biết Lôi lão gia tử muốn thương lượng cái gì?”

Trong đại sảnh, có một người phụ họa cười nói.

“Trong phạm vi khoảng trăm dặm quanh Thanh Dương trấn chúng ta có không ít thế lực lớn nhỏ, thế nhưng mà lại không có ai làm đại diện, người đại diện đó phải giúp cho chúng ta đặt chân và phát triển được ở Viêm Thành, nhưng mà các vị cũng đều rõ, lợi nhuận của Viêm Thành chắc chắn khác với một nơi thâm sơn cùng cốc như Thanh Dương trấn.”

“Lợi nhuận của Viêm Thành có thể khiến người khác đỏ mắt, muốn chia một chén canh ở đó, bất kỳ một ai trong chúng ta cũng không thể làm được, cho nên, sau khi Lôi gia và Tạ gia thương nghị, chúng ta nhất trí tổ chức một cái Thương Minh (liên minh thương hội), lần này mời các vị tới đây là muốn mọi người cùng gia nhập Thương Minh, cùng buôn bán hưởng chung lợi ích!”

Lôi Báo cười dài nói.

Sau khi Lôi Báo cười nói xong, trong đại sảnh im phăng phắc, không ít người lập tức nhíu mày, bọn họ không ngờ rằng Lôi gia và Tạ gia lại muốn xây dựng một cái Thương Minh, hơn nữa còn muốn kéo họ vào.

Nếu mà như vậy chẳng phải là bọn họ đã biến thành thuộc hạ của hai nhà Lôi Tạ hay sao? Điều này. . . dường như là quá hoang đường rồi?

“Lão gia hỏa này chắc là bị ấm đầu rồi. . .”

Lâm động lắc đầu, ở trong lòng thầm chửi một tiếng, hai nhà Lôi Tạ tuy có một chút uy vọng ở Thanh Dương trấn, nhưng mà chưa thể đạt tới trình độ một hô vạn ứng, trước tiên chẳng cần nói tới chuyện Thương Minh, chỉ cần không thống nhất được lợi ích chung, thì chẳng có ai cam tâm tình nguyện biến thành thuộc hạ của hai nhà này?

Cho nên, lời đề nghị này đúng là có chút buồn cười, hai nhà Lôi Tạ chưa có tư cách để những thế lực này nghe lời. . .

Quả nhiên, đúng như Lâm Động dự đoán, sau khi Lôi Báo nói xong không lâu đã có một người đứng dậy.

“Lôi lão gia tử chí hướng rộng lớn, ta không thể nào sánh bằng, nhưng ta lại chỉ muốn cày ba mẫu ruộng, cuốc ba thước đất, lợi ích ở Viêm Thành lớn như vậy, ta không có bản lĩnh hưởng thụ, cho nên việc hợp tác thì thôi đi, cáo từ.”

Nói xong, nhóm người kia đứng dậy, xoay người định rời đi.

“Các vị sở dĩ không muốn chẳng qua là vì Lôi gia chúng ta không có tư cách đại diện cho các vị mà thôi.”

Nhìn đám người kia muốn rời đi, Lôi Báo cười nhạt, sau đó chậm rãi đứng dậy, khi thân hình hắn đứng lên, một cỗ Nguyên Lực ba động mạnh mẽ từ trong thân hình hắn tuôn ra, trong nháy mắt, toàn bộ đám người trong phòng khách đều cảm thấy áp lực cực lớn, không ít người mặt mũi đỏ bừng.

“Nguyên Đan cảnh!”

Cảm nhận được áp lực, trong đại sảnh lập tức vang lên những tiếng kêu thất thanh sợ hãi, đám người lúc trước chuẩn bị rời đi đều đứng lại hết.

Lôi Báo nếu chỉ có thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ thì bọn họ không kính nể, nhưng nếu đổi thành Nguyên Đan cảnh thì lại là một chuyện khác!

Nguyên Đan cảnh, ở trong Thanh Dương trấn chắc chỉ có một mình Lôi Báo!

“Lão phu nếu đã dám mở lời thì tự nhiên phải có thực lực để tự tin, thế nào? Các vị bây giờ đã tin tưởng Lôi gia ta có thực lực này chưa?”

Nhìn thấy trên mặt đám người trong đại sảnh đều hiện lên sự khiếp sợ, Lôi Báo cười nhạt nói.

Hiện giờ không có ai mở miệng phản bác, sắc mặt họ đều biến đổi bất định, Lôi Báo làm như vậy rõ ràng là muốn khoe khoang vũ lực, nếu như phối hợp với họ thì còn có đường sống, còn nếu khăng khăng không hợp tác thì sợ rằng bản thân họ sẽ biến mình thành địch nhân của Lôi gia.

Một gã cường giả Nguyên Đan cảnh đủ sức làm cho toàn bộ đám người ở đây lo sợ.

“Nếu như có ai không muốn, lão phu cũng không bắt buộc, cứ thoải mái ra về.”

Nghe thấy Lôi Báo nói như vậy, không ít người đều thầm chửi trong lòng, nhưng mà không ai dám quay đầu rời đi, trong lúc nhất thời, không khí trong đại sảnh lại trở nên im lặng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lôi Báo nở một nụ cười đắc ý, sự uy hiếp của Nguyên Đan cảnh quả nhiên khác với trước kia.

“Nếu Lôi gia có đại chí nguyện to lớn bực này, thứ cho Lâm gia ta không thể phụng bồi, cáo từ.”

Nhưng mà, nụ cười của hắn còn chưa duy trì được bao lâu, một thanh âm khác đã vang lên.

Chương 93 : Cổ đại sư

Nhìn thấy đoàn người của Lâm gia đứng dậy, không ít người trong đại sảnh ngạc nhiên, họ không nghĩ tới khi Lâm gia đã biết Lôi Báo thành công bước vào Thiên Nguyên cảnh mà vẫn không nể mặt đối phương chút nào.

Tuy nói rằng ở đây có không ít thế lực không muốn gia nhập cái Thương minh này, nhưng mà bọn họ đều ngại thực lực cường hãn của Lôi Báo, cho nên không muốn làm chim đầu đàn, một khi Lôi Báo mà nổi giận thì con chim đầu đàn đó sẽ bị thiêu cháy.

La Thành và đám người Cuồng Đao Võ Quán cũng vì chuyện Lôi Báo bộc lộ thực lực mà biến sắc, nhưng mà khi chứng kiến thái độ của Lâm Chấn Thiên, hắn chần chừ rồi cắn răng một cái, đứng dậy, chắp tay nói:

“Cuồng Đao Võ Quán ta cũng không muốn.”

Tuy rằng cục diện không đúng như La Thành đã dự liệu, nhưng hắn cũng không muốn Cuồng Đao Võ Quán do mình cực khổ dựng lên trở thành tay chân cho hai nhà Lôi Tạ, cái lợi của Thương minh sẽ rơi vào trong tay hai nhà Lôi Tạ, còn đám khác chỉ hớt được chút canh mà thôi.

Cuồng Đao Võ Quán tỏ thái độ đã khiến cho một số thế lực lớn khác ồ lên, từ một góc độ nào đó mà nói, Cuồng Đao Võ Quán là một thế lực mạnh nhất sau hai nhà Lôi Tạ, sự lựa chọn của bọn họ đúng là đã làm khó hai nhà Lôi Tạ rồi.

Trong đại sảnh, đã có không ít người dao động, có hai con chim lớn đầu đàn này, quyết định của bọn họ đã không còn kiên định như trước.

Giữa đại sảnh, Lôi Báo mặt trầm như nước, bây giờ không ai nhận ra hỉ nộ trong tim của hắn, đôi mắt trũng sâu kia giống như đao phong nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Thiên, một lát sau, hắn nở một nụ cười lạnh, loại tình huống này cũng nằm trong dự liệu của hắn, cho nên hắn không bất ngờ, mà cũng đang cần một con chim đầu đàn như thế này.

Muốn thực sự cột chặt đám người ở đây làm thủ hạ cho hắn, thì cái thủ đoạn giết gà dọa khỉ không thể nào thiếu, mà “con gà” này Lâm gia là thế lực thích hợp nhất.

“Nếu Lâm gia không muốn đồng hành với chúng ta, vậy lão phu cũng không ép buộc.”

Đợi cho đại sảnh yên lặng lại một chút, thanh âm khàn khàn của Lôi Báo chậm rãi vang lên, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng như băng.

“Nhưng mà, việc Lâm gia ngươi giết Lôi Hình của Lôi gia ta, hôm nay các ngươi phải cho lão phu một giải thích hợp lý!”

Khi Lôi Báo nói xong chữ cuối cùng, một cỗ Nguyên Lực mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn tuôn ra, giống như cuồng phong ép cho những người ở xung quanh không thở nổi.

“Cuối cùng cũng muốn động thủ sao!”

Nhìn thấy Lôi Báo có hành động như vậy, trong đầu những người ở đây đều có suy nghĩ như vậy, bọn họ đã sớm dự đoán, trong tiệc cưới hôm nay thảo nào cũng sẽ có một cuộc tranh phong.

“Lâm gia xui xẻo rồi.”

Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trong cơ thể Lôi Báo tuôn ra, những thế lực trước đây có giao hảo với Lâm gia đều âm thầm thở dài mộth ơi, hiện giờ Lôi Báo đang cần lập uy, mà Lâm gia lại vừa vặn trở thành đối tượng của chúng.

Sắc mặt Lâm Chấn Thiên vẫn bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lôi Báo, đột nhiên cười nhạt, nói:

“Lôi Báo đã nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn không biết xấu hổ như xưa, Lôi Phích và Lôi Hình dẫn theo người đánh lén Lâm Động, bị nó giết ngược một người, đấy chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi, đáng lý ra lão phu phải bảo ngươi giao Lôi Phích ra mới đúng!”

Lâm Chấn Thiên nói như vậy khiến cho những người trong đại sảnh cả kinh, ánh mắt của họ không hẹn mà cùng nhìn về thiếu niên đang đứng ở trong góc, hiển nhiên không ngờ tới một người tuổi còn nhỏ như vậy mà lại có thể giết Lôi Hình, chắc chắn hắn phải là cao thủ Thiên Nguyên.

“Chớ có cho rằng ngươi bước chân vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh là muốn làm gì thì làm, muốn đem Lâm gia ta ra lập uy, Lôi gia các ngươi chưa đủ tư cách!”

Sắc mặt Lâm Chấn Thiên lúc này đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn bước lên phía trước một bước, Nguyên Lực vốn nhẫn nhịn lúc này bộc phát ra dữ dội, cái bàn tròn trước mặt ngay lập tức bị nổ tung thành những mảnh gỗ nhỏ.

“Lại là một Nguyên Đan cảnh? !”

Ngay lúc Lâm Chấn Thiên thể hiện bản lĩnh, trong phòng khác lập tức ồ lên, những ánh mắt kinh hãi dừng ở trên người của lão. Tới giờ bọn họ mới hiểu, vì sao khi Lâm gia phải đối mặt với sự liên thủ của hai nhà Lôi Tạ mà vãn không sợ hãi, hóa ra Lâm gia cũng có một vị cường giả Nguyên Đan cảnh!

“Lâm gia này ẩn nhẫn quá tốt!”

Không ít người hai mặt nhìn nhau, thế mới biết trước kia họ đã xem thường gia tộc này.

“Lão gia hỏa này cũng tiến vào Nguyên Đan cảnh? !”

Đối mặt với khí thế cường hãn của Lâm Chấn Thiên, đám người hai nhà Lôi Tạ biến sắc, hiển nhiên họ không bao giờ ngờ tới điều này, đây đúng là việc nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

“Ta vốn đang nghĩ, sao Lâm gia lại có gan lớn tới như vậy khi khiêu khích hai nhà chúng ta, hóa ra lão quỷ ngươi cũng đã bước chân vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh.”

Lôi Báo nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Thiên, sắc mặt hắn nghiêm túc, Lâm Chấn Thiên hiển lộ thực lực đúng là đã làm lão trở tay không kịp, đối mặt với một cường giả Nguyên Đan cảnh không còn dễ dàng như trước kia.

Lúc này, cho dù là lão cũng cảm thấy khó giải quyết, cái con gà này đúng là khó đối phó.

Nhưng mà, điều này cũng chỉ khó giải quyết mà thôi, với tính cẩn thận của Lôi Báo, vì chuyện hôm nay hắn đã có sự chuẩn bị đầy đủ.

Nghĩ tới những gì mình đã sắp xếp, Lôi Báo cảm thấy yên tâm hơn một chút, sắc mặt hắn hiện lên sự độc ác, thực lực của Lâm gia càng mạnh, thì sát ý trong tim hắn càng nhiều, hắn cũng rõ, nếu như để cho Lâm gia an bình phát triển, vậy thì Lôi gia bọn họ sẽ bị qua mặt mất.

Lâm Động đứng sau Lâm Chấn Thiên, ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm chằm vào Lôi Báo, khi Lâm Chấn Thiên thể hiện thực lực Tiểu Nguyên Đan cảnh, tuy lão có kinh ngạc nhưng lại không hoảng sợ.

Cảnh tượng này, làm cho Lâm Động khẽ cau mày, lúc ánh mắt hắn đảo qua chỗ ngồi của hai nhà Lôi Tạ thì lập tức trở nên nghiêm túc.

Vị trí mà Lâm Động nhìn vào là một cái ghế rồi, ở trên đó có một nam tử mặc quần áo màu vàng xám, hơn nữa không ai ở bên cạnh nói với hắn lời nào, nam tử này đang mỉm cười, không ai chú ý tới hắn, nhưng mà Lâm Động lại cảm nhận được trên thân hình người này có một loại ba động quen thuộc.

Tinh Thần Lực!

“Người này, không phải là người của hai nhà Lôi Tạ!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lâm Động lóe lên, xem ra vì chuyện hôm nay, hai nhà Lôi Tạ đã nhọc lòng rồi.

“Lâm Chấn Thiên, ngươi đem tên Lâm Động đã giết Lôi Hình ra đây, chuyện cũ ta có thể bỏ qua!”

Thanh âm trầm thấp của Lôi Báo lại một lần nữa vang lên.

“Hắc, nếu như ngươi đem Lôi Phích giao ra đây, Lâm gia ta cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ!”

Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói.

Nghe thấy hai người này đấu khẩu với nhau, tất cả mọi người đều biết, việc hòa đàm đã không thể nào có rồi . .

“Phù.”

La Thành thở ra một hơi, sau đó vung tay lên, mang theo nhân mã của Cuồng Đao Võ Quán, đứng ở bên cạnh của Lâm gia, hành động này đã thể hiện lập trường của họ.

“Tốt.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, trên khuôn mặt âm trầm của Lôi Báo cũng nở một nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào La Thành, nói:

“La quán chủ, chẳng lẽ ngươi cho rằng khi Lâm Chấn Thiên đột phá tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh là có thể chống lại Lôi gia chúng ta à?”

“Mọi người đều hiểu trong lòng của ngươi đang suy nghĩ cái gì, mà chính ngươi cũng hiểu, nếu như chúng ta đứng ở phía Lôi gia của các ngươi, sợ rằng sau này Cuồng Đao Võ Quán của chúng ta xương cũng chẳng có mà ăn.”

La Thành thản nhiên nói.

“Đã như vậy, La quán chủ đừng có hối hận.”

Sau khi nói xong câu này, sắc mặt Lôi Báo trở nên lạnh băng, hắn xoay người lại, chắp tay về một chỗ ngồi, khách khí nói:

“Cổ đại sư, sự tình có chút biến hóa, đành phải phiền đại sư xuất thủ tương trợ.”

Nghe thấy Lôi Báo nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Lâm Chấn Thiên sắc mặt cũng biến đổi, lão đưa mắt tới vị trí này, chỉ thấy ở nơi đó có một trung niên nam tử mặc quần áo màu xám vàng, yên lặng ngồi từ trước.

“Ai. . . Lôi Báo, xem ra uy vọng của Lôi gia ngươi ở Thanh Dương trấn cũng không được cao như trong tưởng tượng của ta, nhưng mà cũng được, nếu như đã ủng hộ các ngươi, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi giải quyết đám phiền phức này.”

Trong cái nhìn của mọi người, nam tử kia mỉm cười, chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt của hắn sáng rực, không ít người đang nhìn vào hắn đột nhiên cảm thấy đau nhức ở trong đầu.

“Phù Sư!”

Lâm Chấn Thiên hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, không ai ngờ rằng, Lôi gia lại có một vị Phù Sư trợ trận!

Chương 94 : Bại lộ

” Phù Sư? !”

Sắc mặt Lâm Chấn Thiên vào lúc này cực kỳ khó coi, Lôi Báo quả nhiên là cáo già, lại chuẩn bị cả hậu chiêu bực này, nhìn vào vị Cổ đại sư kia có thể đoán, người này chắc chắn tới từ Viêm Thành.

“Phụ thân, chẳng nhẽ người thăm dò Lâm gia ta trong khoảng thời gian trước chính là người này?”

Lâm Khiếu ghé sát vào Lâm Chấn Thiên, thấp giọng nói.

Lúc Lâm Chấn Thiên tiến vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh đã từng bị một vị Phù sư thần bí thử thực lực, bây giờ Lôi gia lại trùng hợp mời tới một vị, đương nhiên Lâm Khiếu phải liên tưởng hai người này là một rồi.

“Không chắc lắm.”

Lâm Chấn Thiên lắc đầu, sắc mặt của hắn lúc này không còn bình thản ung dung như trước nữa, chiêu này của Lôi Báo đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn.

Tuy nói hiện giờ vẫn chưa biết vị Cổ đại sư này đến tột cùng là mấy ấn Phù Sư, nhưng là người được Lôi Báo kính cẩn đối đãi, vậy thì ít nhất cũng phải là Nhị ấn Phù sư.

Loại Phù sư có đẳng cấp này, bản thân hắn cũng không thể nào ứng phó một cách đơn giản được, huống chi, ở bên cạnh còn Lôi Báo thực lực cũng đạt tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh nhìn chằm chằm!

Vốn cục diện ngang nhau, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện sự nghịch chuyển cực lớn!

Biến cố kiểu này làm cho các thế lực trong đại sảnh âm thầm nuốt nước miếng một cái, Lôi gia quả không hổ là thế gia lâu đời ở Thanh Dương trấn, có thể mời cả cường già bực này trợ trận.

“Ha hả, không nghĩ tới một cái Thanh Dương trấn nho nhỏ mà lại có tận hai vị cường giả Tiểu Nguyên Đan cảnh, xem ra nơi này đúng là một khối phong thuỷ bảo địa.”

Trung niên nam tử mặc áo xám vàng mỉm cười, đưa mắt nhìn Lâm Chấn Thiên, nói.

“Không biết cao tính đại danh của các hạ là gì? Việc này là việc riêng của Lâm gia và Lôi gia, nếu như các hạ có thể khoanh tay đứng nhìn, Lâm gia ta sẽ trả thù lao gấp đôi so với Lôi gia!”

Lâm Chấn Thiên trầm giọng nói.

“Bản nhân là Cổ Ảnh, Phó môn chủ của Huyết Y Môn ở Viêm Thành, Nhị ấn Phù sư.”

Trung niên nam tử nhìn Lâm Chấn Thiên, thần sắc thoáng có chút cổ quái nói:

“Thù lao mà Lôi gia hứa cho ta chính là 6 phần mỏ Dương Nguyên Thạch trong Thiết Mộc Trang, nếu như Lâm gia ngươi chịu đưa Thiết Mộc Trang cho ta, vậy thì việc ta khoanh tay đứng nhìn, không phải là không thể.”

Nghe thấy Cổ Ảnh nói thế, sắc mặt Lâm Chấn Thiên trở nên khó coi thêm vài phần, Huyết Y Môn là một thế lực hơi có danh tiếng ở Viêm Thành, không nghĩ tới bọn họ lại nhúng tay vào cả chuyện của Thanh Dương trấn. Lôi gia sợ rằng đã dẫn sói vào nhà rồi. . .

” Yêu cầu của các hạ, Lâm gia ta không thể đáp ứng.”

Lâm Chấn Thiên chắp tay sau lưng, phất tay một cái bảo đám người của Lâm Khiếu chuẩn bị, mọi việc phải cẩn thận hành sự.

Nghe vậy, Cổ Ảnh vuốt tay cười tủm tỉm, điều này làm cho những người ở trong đại sảnh cảm thấy lạnh run, vẻ mặt hung ác độc không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất lại là nụ cười tiếu lý tàng đao (1) này.

(1) Tiếu lý tàng đao: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong lòng rất độc ác, người việt có những câu tương đồng như: Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, khẩu phật tâm xà.

” Keng keng!”

Ở bên cạnh, Lôi Báo cũng cười quái dị một tiếng, bàn tay vung lên, tất cả những cánh cửa trong đại sảnh đều bị phá tung, nhân mã của hai nhà Lôi Tạ đã vây lại chật như nêm cối, đao kiếm sáng loáng tỏa ra hàn khí, bầu không khí vui vẻ vừa nãy lập tức biến mất.

Nhìn thấy thế trận của Lôi gia như vậy, những thế lực còn lại lập tức cả kinh, nhanh chóng thối tui túm tụm lại với nhau ở một góc, phòng bị kẻo hai nhà Lôi Tạ xuất thủ.

“Huýt!”

Khi hai nhà Lôi Tạ ra tay, một tiếng huýt cũng từ trong miệng Lâm Khiếu vang lên, ngay sau đó bên ngoài trang viên cũng vang lên một thanh âm đáp ứng.

Sau khi tín hiệu vang lên, bên ngoài Lôi gia đã vang lên tiếng chém giết, hiển nhiên là nhân mã mà Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán bố trí ở bên ngoài đã bắt đầu vọt vào.

Bây giờ đôi bên đã bắt đầu xung đột vũ trang!

“Mục tiêu của hai nhà Lôi Tạ hôm nay chỉ là Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán, những người khác tốt nhất là không nên nhúng tay vào, bằng không sau này Lôi Báo ta tất sẽ tới tận nhà bái phỏng!”

Nghe thấy tiếng chém giết ở bên ngoài, sắc mặt Lôi Báo càng thêm âm hàn, hắn bước lên một bước, dùng ánh mắt âm lệ đảo qua đám người trong đại sảnh một vòng, âm trầm nói.

Nghe thấy lão nói như vậy, đại đa số thế lực đều liên tục gật đầu, không cần biết là hai nhà Lôi Tạ hay Lâm gia Cuồng Đao Võ Quán, bọn họ đều kém xa, cho nên bọn họ không muốn dính vào trong trường chém giết này.

“Lâm Chấn Thiên, ta và ngươi tranh đấu nhiều năm, sợ rằng hôm nay phải chấm dứt rồi! Muốn đạp lên đầu Lôi gia ta, một tên bị dòng họ Lâm thị đuổi ra khỏi cửa không có tư cách!”

Nhìn thấy những thế lực khác kinh sợ, Lôi Báo cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Chấn Thiên, điềm nhiên nói.

“Có tư cách hay không, người như ngươi không thể định đoạt được, muốn Lâm gia ta gia phá nhân vong (2), Lôi gia ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý trả một cái giá bằng máu cực lớn!”

Sắc mặt Lâm Chấn Thiên lúc này cũng trở nên vô cùng âm hàn, những năm gần đây, để cho gia tộc sinh tồn, hắn đã nhẫn nhịn hai nhà Lôi Tạ không ít, hôm nay cuối cùng cũng nhổ được nó ra ngoài!

(2): Gia phá nhân vong: người chết nhà tan

“Hắc hắc, tốt, ta rất muốn xem, một cái tên nghèo túng khố rách áo ôm năm đó tới Thanh Dương trấn có bản lãnh gì mà dám mạnh miệng như thế này!”

Lôi Báo phẫn nộ cười một tiếng, Nguyên Lực hùng hậu từ trong cơ thể tuôn ra, ngưng tụ ở trên hai bàn tay, một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ theo đó mà tỏa ra khắp gian đại sảnh. Cái loại năng lượng này nhìn thì bàng bạc như nước, nhưng mà khi nhìn kỹ, nó có thể chấn vỡ kim thạch!

“Thuần Nguyên Cương Khí!”

Lâm Động nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt nhịn không được giật giật, khi một người tiến vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, thì Nguyên Lực trong đan điền cũng sẽ bị nén lại thành một loại năng lượng tinh thuần và cường hãn, nó hung mãnh hơn Nguyên Lực bình thường rất nhiều, được gọi là Thuần Nguyên Cương Khí, mà lực công kích hay phòng ngự của cương khí này đều hơn xa Nguyên Lực bình thường.

Có thể nói, Thuần Nguyên Cương Khí chính là sát khí mạnh nhất của cường giả Tiểu Nguyên Đan Cảnh!

Lôi Báo vừa ra tay đã thi triển Thuần Nguyên Cương Khí, hiển nhiên là đã động sát ý, trong đầu của lão lúc này đang nghĩ, Lâm gia chống đối Lôi gia chỉ vì có sự tồn tại của Lâm Chấn Thiên, nếu như bây giờ giết Lâm Chấn Thiên rồi, thì Lâm gia cũng chỉ là con kiến mà hắn thích bóp lúc nào thì bóp!

“Cổ đại sư, nhân mã của Lâm gia cùng với Cuồng Đao Võ Quán xin làm phiền người vậy!”

Lúc Thuần Nguyên Cương Khí bắt đầu khởi động, Lôi Báo quát khẽ một tiếng, bàn chân điểm xuống mặt đất một cái, thân hình trực tiếp lao vào Lâm Chấn Thiên, do cương khí hùng hậu nên những cái bàn trong đại sảnh lập tức vỡ tung, thanh thế này tương đối làm cho người khác kinh hãi.

Tuy đột nhiên xuất hiện một vị Nhị ấn Phù sư làm cho Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán rơi xuống hạ phong, nhưng chuyện đã tới nước này đã không còn đường lùi nữa, liều mạng liều mạng mới còn đường sống, nếu như tước vũ khí đầu hàng thì với thủ đoạn của Lôi gia, sợ rằng Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán đều sẽ hoàn toàn biến mất.

“Các ngươi cẩn thận!”

Bởi vậy, khi đối mặt với Lôi Báo hùng hổ lao tới, Lâm Chấn Thiên cũng lùi bước, nhìn đám người Lâm Khiếu quát một tiếng, trên song quyền cũng bắt đầu có Thuần Nguyên Cương Khí tụ tập, sau đó tuôn ra, mạnh mẽ va chạm với quyền phong của Lôi Báo.

“Binh binh, ầm!”

Khi hai bên giao thủ, quyền chưởng phát ra những tiếng nổ ầm ầm, kình phong sắc bén làm cho người khác cảm thấy kinh sợ, nó giống như cuồng phong lan tỏa khắp nơi, làm cho người khác cảm thấy đau rát mặt, chưởng phong lướt qua, ngay cả không khí cũng phát ra tiếng nổ trầm thấp!

Cường giả Nguyên Đan cảnh giao thủ, thanh thế như thế này thì cao thủ Thiên Nguyên cảnh làm sao sánh bằng!

Nhìn hai đạo thân ảnh đang đấm đá lung tung, không ít người thầm lè lưỡi, kình phong sắc bén như thế này, cho dù cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ đi vào cũng sẽ dữ nhiều lành ít, Nguyên Đan cảnh, quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Ra tay!”

Khi Lôi Báo xuất thủ cuốn lấy Lâm Chấn Thiên, khuôn mặt Tạ Khiêm cũng nở một nụ cười âm trầm, quát nhẹ một tiếng, dẫn đầu lao vào đám người Lâm gia.

“Mọi người cẩn thận!”

Nhìn thấy Tạ Khiêm vọt tới, La Thành và Lâm Khiếu đồng thời quát lên một tiếng, ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng bước ra, Nguyên Lực hùng hậu bộc bộc phát, làm cho thế công của Tạ Khiêm hơi chậm lại.

“Hai gã Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ? !”

Ánh mắt Tạ Khiêm có chút kinh dị nhìn thoáng qua Lâm Khiếu, hiển nhiên là không ngờ, Lâm Khiếu lại tiến bộ tới mức bước chân vào Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ!

“Ha hả, Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, có gì phải kinh ngạc?”

Ngay lúc Tạ Khiêm đang kinh ngạc, thì một thân ảnh màu xám vàng nhẹ nhàng lao tới, đứng trước mặt Lâm Khiếu và La Thành, cái thanh âm điềm nhiên này làm cho Tạ Khiêm vui vẻ.

“Hai người này giao cho ta đối phó, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những người còn lại là được.”

Cổ Ảnh cười tủm tỉm nhìn Lâm Khiếu và La Thành, sau đó nghiêng đầu nhìn Tạ Khiêm nói.

“Ha hả, vậy đành làm phiền Cổ đại sư rồi!”

Tạ Khiêm cười, nhìn về phía Lâm Khiếu quái dị cười một tiếng, sau đó mang theo đám nhân mã của mình rời khỏi phạm vi của hai người.

“Hừ!”

Nhìn thấy đám người của Tạ Khiêm tản ra, Lâm Khiếu và La Thành cũng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn nhau, thân hình tách ra, đồng thời lao về phía Tạ Khiêm.

“Vù!”

Nhưng mà, thân hình của họ mới chỉ cử động, kình phong sắc bén đã đột nhiên phóng tới trước mặt, khiến cho hai người phải vội vã dừng bước, nhanh chóng lùi lại mấy bước mới tránh được.

Cổ Ảnh hay tay ôm ngực, ở trước mặt hắn có hai đạo kiếm phong giống như hai con rắn đang lượn quanh thân hình, chân hắn lúc này cách mặt đất khoảng nửa tấc, một cỗ lực lượng khổng lồ vô hình bao phủ toàn thân, làm cho Lâm Khiếu và La Thành cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn.

“Đám người ở thâm sơn cùng cốc như các ngươi chắc chưa bao giờ nhìn thấy thực lực của Phù sư, cũng được, hôm nay ta cho các ngươi được đại khai nhãn giới.”

Cổ Ảnh trêu tức nhìn hai người, một ngón tay của hắn điểm ra, hai đạo kiếm phong vốn đang vờn quanh thân hình hắn biến thành hai đạo bạch mang, dùng tốc độ nhanh như cắt, đâm vào Lâm Khiếu và La Thành.

“Cẩn thận!”

Tốc độ của kiếm phong này đúng là kinh nhân, cho dù là Lâm Khiếu và La Thành cũng chỉ thấy trước mặt lóe lên một điểm sáng, sau đó đã thấy hàn mang vọt tới, thân hình của hai người đều nhanh chóng lùi lại phía sau.

“Đông!”

Nhìn thấy hai người trước mặt tách ra để tránh công kích, Cổ Ảnh cười nhạt, một cỗ tinh thần ba động đột nhiên khuếch tán, hung hăng đập thẳng vào thân hình của Lâm Khiếu và La Thành, chui vào trong thần trí khiến cho hai người trở nên hoảng hốt, bước chân trở nên chậm chạp, thế tránh né cũng vì vậy mà giảm đi.

“Xuy!”

Trong lúc thần trí hai người đang hoảng hốt, thì hai đạo bạch mang đã lao tới, khi Lâm Khiếu và La Thành lấy lại được tinh thần, thì hai đạo bạch mang đã ở trước yết hầu, nhưng lại không đâm vào, mà cứ nhứ nhứ giả bộ muốn đâm!

“Không hề có lạc thú chiến đấu.”

Cổ Ảnh nhìn về phía hai người đang kinh hãi thất sắc cười cười, đầu ngón tay khẽ động, kiếm phong đâm mạnh xuống.

“Đinh!”

Nhưng mà, khi hai đạo kiếm mang sắc bén sắp đâm thủng yết hầu Lâm Khiếu và La Thành, thì đột nhiên có hai đạo hắc mang lao tới, cực kỳ chuẩn xác đánh thẳng vào hai đạo kiếm phong kia, làm cho chúng bay ra ngoài.

“A?”

Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho Cổ Ảnh, Lâm Khiếu, La Thành ba người giật mình, họ đồng thời đưa mắt nhìn vào hai đạo hắc mang đang xoay tròn trên không trung, sua đó nhìn về phía sau lưng.

Lúc ba người nhìn vào đạo hắc mang, sau đó nhìn về phía sau phát hiện ra một thiếu niên bình tĩnh đứng đó, mấy đạo hắc mang đang bay quanh thân hình của hắn, chậm rãi xoay tròn.

“Động nhi?!”

Nhìn thấy người xuất thủ, Lâm Khiếu kinh hãi bật ra một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên vô cùng.

Nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của Lâm Khiếu, trong lòng Lâm Động cũng có chút bất đắc dĩ, vốn hắn không muốn bại lộ, nhưng mà Lôi gia lần này lại mời tới Phù Sư, bắt hắn ở vào tình thế không xuất thủ không được. . .

Lâm Động nhìn chằm chằm vào Cổ Ảnh, hàn mang trong mắt hiện lên, lúc nãy hắn đã suýt lấy đi tính mạng của Lâm Khiếu và La Thành.

Thiếu niên giơ tay lên, chỉ vào Cổ Ảnh, nhẹ giọng nói:

“Phụ thân, giao hắn cho con đi. . .”

Chương 95 : Phù Sư quyết đấu

Nghe thấy Lâm Động nói thế, Lâm Khiếu cũng cả kinh, vừa định nói thì lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của con mình, lời nói vừa ra tới miệng đã phải nuốt trở lại, hiện giờ Lâm Động đã mang lại cho hắn một cảm giác khác xa so với dĩ vãng, hơn nữa, hắn còn cảm nhận được một loại áp lực từ thân hình của Lâm Động tỏa ra.

Cái loại áp lực này không khác gì so với Cổ Ảnh!

“Đúng là không ngờ ở cái Thanh Dương trấn nhỏ nhoi này lại có một vị Phù sư trẻ tuổi tới như vậy!”

Trong lúc Lâm Khiếu kinh ngạc thì ánh mắt Cổ Ảnh đã nhìn chằm chằm vào Lâm Động, một lát sau, khuôn mặt đang cười cợt của hắn đã hiện lên sự kinh ngạc, chậm rãi nói.

“Phù Sư?”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Khiếu và La Thành đều kinh hãi, không biết nói gì nhìn Lâm Động, bọn họ đều biết Lâm Động tu luyện Nguyên Lực rất nhanh, nhưng không có ai phát hiện ra Lâm Động còn một cái thân phận Phù sư!

“Phù Sư. . . , lẽ nào, vị Phù sư thần bí ở Thiết Mộc Trang thử thực lực của phụ thân không phải ai khác, mà chính là Lâm Động?”

Lâm Khiếu đương nhiên cũng là người tinh nhanh, thoáng cái đã nghĩ tới vị Phù sư thần bí đã xuất thủ ở Thiết Mộc Trang trước kia, sau đó hắn thở dài một hơi, có chút dở khóc dở cười, bởi vì hắn vẫn coi Lâm Động là một đứa trẻ.

“Nếu như là thực, thì sợ rằng thực lực của Lâm Động cũng đã có thể sánh ngang với cao thủ Tiểu Nguyên Đan Cảnh. . .”

Lâm Khiếu vẫn nhớ rõ những đánh giá của Lâm Chấn Thiên đối với vị Phù sư hồi trước, trong lòng lập tức dâng lên sự tự hào và vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy chấn động, không ai có thể ngờ, Lâm Động không chỉ có thiên phú trong việc tu luyện Nguyên Lực, mà còn có một thiên phú tuyệt vời trong lĩnh vực Tinh thần lực thâm ảo, Lâm Động hắn có người con, người cháu như thế này đúng là trời ban phúc lớn.

La Thành đứng bên cạnh cũng ngưng mắt nhìn Lâm Động, trong lòng thở dài một hơi, trong lòng hắn cũng dâng lên một sự hâm mộ, Lâm gia có người này thì chắc chắn một Thanh Dương trấn nhỏ nhoi không thể hạn chế được.

Đối với sự kinh hãi của mọi người, Lâm Động không có thời gian giải thích, nhìn chằm chằm vào Cổ Ảnh ở trước mặt, Phù sư đối chiến vô cùng nguy hiểm, hơn nữa Cổ Ảnh đâu phải là Phù sư bình thường, mà là một gã Nhị ấn Phù sư!

Đẳng cấp của người này đương nhiên là cao hơn Lâm Động, mong là đối phương tiến vào nhị ấn chưa lâu, chứ nếu không thì hôm nay Lâm Động gặp phiền phức lớn rồi.

“Phụ thân, các người đi giúp những người khác đi.”

Lâm Động nhẹ giọng nói.

“Được, con cẩn thận một chút.

Lúc này, Lâm Khiếu cũng hiểu, hắn ở lại đây cũng chẳng giúp được Lâm Động gì cả, Lâm Động nếu như đã là một Phù sư, vậy thì cho dù không cách nào đánh bại Cổ Ảnh, cũng có thể kiềm chế một thời gian. Tới lúc đó, với việc hai vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ xuất thủ, hai nhà Lôi Tạ chắc chắn sẽ gặp tổn thất không ít.

Sau khi trả lời, Lâm Khiếu và La Thành liếc mắt nhìn nhau, sau đó cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, Cổ Ảnh liếc mắt nhìn hai người, hai thanh kiếm phong sắc bén vẫn quay tròn quanh người, hắn ngón tay giật giật, nhưng mà không dám ra tay, tất cả sự chú ý của hắn đều dồn vào người thiếu niên trước mặt.

Tuy nói Lâm Động chỉ là một thiếu niên, nhưng Cổ Ảnh lại cảm nhận được từ trên người của thiếu niên này tán phát ra một cỗ tinh thần ba động không kém.

“Bây giờ chắc ngươi vẫn chỉ là một vị Nhất ấn Phù sư, đúng không? Với độ tuổi này mà có thành tựu như vậy, thực không dễ dàng.”

Cổ Ảnh nhẹ nhàng vuốt một đạo kiếm phong, lạnh lùng cười nói.

“Sau đó này ngươi chắc chắn có thành tựu không kém, nhưng mà hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta. . . , hơn nữa, ta lại là người không thích lưu hoạn, hôm nay giúp Lôi gia diệt Lâm gia, đại thù phải xong, cho nên đừng có trách ta thủ đoạn độc ác.”

Nói đến câu cuối cùng, trên khuôn mặt tươi cười của Cổ Ảnh phát ra sát ý khiến cho người khác lạnh buốt trái tim.

Lâm Động im lặng không nói, cũng không trả lời hắn bất cứ điều gì, Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung đang chấn động rất nhỏ.

“Thình thịch ~ bình”

Kèm theo cái nhịp điệu vốn có, một cỗ Tinh Thần Lực mạnh mẽ chậm rãi tỏa ra bao quát toàn bộ đại sảnh, hai chân hắn cũng cách mặt đất nửa tấc.

Đột nhiên có thêm một cỗ tinh thần uy áp, đã khiến cho đại sảnh vốn hỗn loạn trở nên im lặng, ngay sau đó, vô số ánh mắt đều tập trung nhìn vào thiếu niên kia, khi họ nhìn thấy thiếu niên này và Cổ Ảnh hai chân cùng cách mặt đất nửa tấc, trong lòng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.

“Phù Sư. . .”

“Là tên tiểu tử Lâm gia kia, hắn lại là một một gã Phù Sư!”

Vô số thế lực hai mặt nhìn nhau, Lâm gia này còn ẩn chứa bao nhiêu lực lượng nữa đây? Một gã cường giả Tiểu Nguyên Đan cảnh, một gã Phù Sư, thực lực bực này đã có thể đặt chân ở Viêm Thành được rồi!

Tới lúc này, bọn họ mới phát hiện, hóa ra trường giao phong này ai thắng ai bại đúng là không thể nói trước, Lâm gia từ từ bộc lộ lực lượng làm cho cục diện lại xoay chuyển.

“Ầm!”,Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Trong đại sảnh có một cỗ lực lượng do quyền chưởng giao phong tán phát ra bốn phía, kình phong thổi tới làm cho mặt đất có những vết nứt, sau đó Lâm Chấn Thiên và Lôi Báo đồng thời lui về phía sau mấy bước.

Thân hình hai người vừa mới đứng vững, định một lần nữa lao vào nhau, thì đúng vào lúc này, bọn họ cũng cảm nhận được một loại tinh thần uy áp ập tới, hai người giệt mình, vội vàng quay đầu, khi bọn họ phát hiện ra tinh thần uy áp kia từ đâu tới thì sắc mặt cả hai đều đại biến.

” Tinh Thần Lực thật mạnh, điều này… sao có thể?”

Lâm Chấn Thiên trợn mắt há mồm nhìn vào thân ảnh thiếu niên kia, cỗ Tinh thần lực cường hãn này hắn có chút quen thuộc. . .

Quen thuộc? Nghĩ đến đây, Lâm Chấn Thiên ngạc nhiên một chút, bỗng nhiên nhớ ra một điều gì đó, trên mặt lộ vẻ cổ quái:

“Tiểu tử thúi này vẫn còn che dấu, vậy thì nó chính là người thử thực lực của ta ngày trước, không thể là người khác.”

Trong lòng mặc dù có chút dở khóc dở cười nhưng trong mắt Lâm Chấn Thiên lại hiện lên vẻ vui mừng như điên, lần này Lôi gia mời Cổ Ảnh, là một chuyện cực xấu với bọn họ, một gã Nhị ấn Phù sư, cho dù là bản thân hắn cũng khó mà chống đỡ được, nhưng mà may mắn là Lâm gia bọn họ lại có một Lâm Động, một tên chuyên che dấu. . .

“Ha ha Lôi Báo, chẳng phải là ngươi mời người khác tới hủy diệt Lâm gia chúng ta hay sao?”

Lâm Chấn Thiên đưa mắt nhìn Lôi Báo, lúc này sắc mặt Lôi Báo đang cực kỳ khó coi, cười lạnh nói.

“Hắc” lão quỷ, ngươi đắc ý cái gì, thằng tiểu súc sinh này có là Phù sư thì sao? Chẳng lẽ nó đấu lại được với Cổ Ảnh? Đợi tới lúc Cổ Ảnh giải quyết tên tiểu tử kia, ta xem ngươi còn vui mừng kiểu gì nữa đây!”

Tuy rằng lúc đầu có hơi chấn kinh, nhưng Lôi Báo lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, châm chọc lắc đầu, hắn không tin Lâm Động có thể chống lại được Cổ Ảnh đã có thực lực Nhị ấn Phù sư!

Trong lòng Lâm Chấn Thiên cũng giật thót, Lâm Động tuy rằng che giấu rất tài, nhưng mà đối thủ hiện giờ của nó không phải là Lôi Phích.

“Vậy hãy chờ xem!”

Tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng nét mặt Lâm Chấn Thiên vẫn chẳng có thay đổi gì, cười lạnh một tiếng, đồng thời cũng lười nói chuyện, hai ngón tay khép lại, một cỗ kình phong vô cùng sắc bén lao tới Lôi Báo, Lôi Báo vội vàng thi triển toàn lực đón tiếp.

“Tiểu tử này chắc chắn chỉ là Nhất ấn Phù sư mà thôi? Nhưng vì sao Tinh Thần Lực lại mạnh như vậy?”

Khi thấy Lâm Động tán phát Tinh thần lực, trong lòng Cổ Ảnh cũng kinh ngạc một chút, sát ý trong lòng càng lúc càng mạnh, tính tình hắn vốn tàn nhẫn, nếu đã kết oán thù với người khác thì phải trảm thảo trừ căn (1), miễn cho ngày sau mang họa lớn!

(1) Trảm thảo trừ căn: nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

“Vù!”,

Khi ý niệm này hiện lên trong đầu, hai đạo kiếm phong vô thanh vô tức trực tiếp hóa thành hai đạo hào mang, nhanh như tia chớp bắn mạnh tới yết hầu và trái tim Lâm Động.

Đối với chiêu này, đám người Lâm Khiếu chắc chắn khó mà né tránh, nhưng Lâm Động đã dùng Tinh thần lực quan sát, cho nên ngón tay lập tức điểm một cái, “Toái Nguyên Toa” lập tức bay ra, đập mạnh vào đạo kiếm phong kia.

“Tiểu tử này đúng là đã học được một chút khả năng khống chế.”

Kiếm phong bị ngăn cản, thân hình Cổ Ảnh chợt lóe lên sau đó hiện ra trước mặt Lâm Động, trong mắt lộ hàn mang, một cỗ Tinh Thần Lực rất mạnh hung hăng đánh vào Lâm Động.

“Ầm!”

Tinh Thần Lực không tiếng động va chạm, sau đó ở trước mặt Lâm Động lan tỏa ra xung quanh, ngay sau đó, hai thân thể của hai người đều run lên, Tinh Thần Lực quyết đấu còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc dùng Nguyên Lực liều mạng, chỉ một chút sơ sẩy sẽ để lại di chứng cực lớn.

“Trở lại!”

Tinh Thần Lực va chạm làm cho phải Lâm Động cau mày, nhưng mà trong mắt hắn lại có sự phấn khởi, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ cùng với Phù sư, cho nên hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và mới mẻ.

Sau khi quát xong, Lâm Động không lùi mà lại chủ động công kích, một cỗ Tinh Thần Lực kích thẳng vào người Cổ Ảnh ở trước mặt, cùng lúc đó “Toái Nguyên Toa” vốn đang vờn quanh thân hình cũng như độc xà không ngừng đâm vào cơ thể Cổ Ảnh.

Hai đạo thân ảnh giống như một cơn lốc giao thủ trong đại sảnh, tốc độ của bọn họ cực nhanh, những nơi hai người họ đi qua đều có Tinh thần lực trùng kích, khiến cho sắc mặt những người xung quanh trắng bệch.

Trong lúc hai người đang giao thủ liên tục, sắc mặt Cổ Ảnh cũng trở nên nghiêm túc, tuy nói lúc đầu Lâm Động vận dụng Tinh thần lực vẫn còn chút thô thiển, nhưng mà sau đó dường như tên này có khả năng vừa đánh vừa học, uy lực của Tinh thần lực càng lúc càng mạnh, hiện giờ hắn đã phải dốc toàn lực ứng phó.

“Tinh Thần Lực của tiểu tử này không phải là Nhất ấn Phù sư!”

Lại một cú va chạm, thân hình hai người đều run lên một cái, sau đó thân hình Cổ Ảnh lui nhanh, trong mắt hàn mang phụt ra, Tinh Thần Lực hùng hồn từ trong đầu tuôn ra, nhưng nó không công kích mà lại ngưng tụ ở trước mặt

“Tiểu tử, Tinh Thần Lực của ngươi tuy mạnh, nhưng phương pháp vận dụng lại thô thiển vô cùng, đây chính là nhược điểm trí mạng của ngươi, ta không cho ngươi cơ hội để mà sửa chữa đâu!”

Cái môi Cổ Ảnh lại nở một nụ cười lạnh lùng, Tinh Thần Lực trước mặt chậm rãi ngưng tụ thành một vật thể dài như một ngón tay.

Tinh thần lực lúc này không phải là hư ảo, mà đã hóa thành hình thái cụ thể!

Hiển nhiên, lúc này Cổ Ảnh đã chân chính xuất chiêu sát thủ!Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)