Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 15 [Chương 71 đến 75]
❮ sautiếp ❯Chương 71: Yêu thú biến dị
Qua một hồi lâu, sát khí của Lý Phù Trần mới tán đi.
– Nếu không phải phòng ngự của ta đủ mạnh, cho dù thực lực cao gấp đôi, chỉ sợ phải nằm ở đó rồi.
Lần tạo ngộ này càng làm Lý Phù Trần thêm kiên định đi con đường luyện thể.
Con đường Võ đạo vô cùng hung hiểm.
Hiện tại Lý Phù Trần là đệ tử Ngoại Tông không cần ra ngoài làm nhiệm vụ.
Chờ sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, hằng năm phải hoàn thành ít nhất một lần nhiệm vụ tông môn.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, nếu tất cả thuận lợi thì tốt, nếu không thuận lợi rất có thể gặp nhiều nguy hiểm.
Nguy hiểm có nhiều loại, có nguy hiểm không phải thực lực đột phá có thể ứng phó được.
Giống như loại tình huống như vừa rồi, không có phòng ngự căn bản không thể đi được, cho dù thực lực của ngươi cao tới đâu, chỉ cần bị công kích nhiều lần, vẫn phải bị thương, mà khi bị thương thì tình trạng sẽ giảm xuống, cái này càng dài càng lâu thì càng không chống đỡ được.
Nhóm thứ sáu.
Nhóm thứ năm.
Gần tối, Lý Phù Trần đã vượt qua nhóm thứ năm, ở cùng một chỗ với nhóm thứ tư.
Đương nhiên, chuyện này Lý Phù Trần cũng không biết.
Khi Lý Phù Trần chạy qua một khu rừng rậm u ám, lỗ tai đột nhiên khẽ động, nghe được âm thanh không phải của hắn.
Xào xạc!
Một bụi cây gần đó, một đầu Yêu thú màu đỏ máu vô cùng dữ tợn vọt ra.
Đây là một đầu Huyết Cốt Báo.
Không phải, Huyết Cốt Báo không hung hãn như vậy, con mắt không phải màu đỏ tím mà là màu đỏ.
“Chẳng lẽ là Yêu thú biến dị?”
Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Yêu thú không giống với nhân loại, huyết mạch trong cơ thể chúng nó rất tạp.
Giống như Yêu thú loài báo, trong cơ thể ẩn chứa hơn mười loại huyết mạch Yêu thú khác nhau.
Cho nên Yêu thú muốn mạnh mẽ hơn, chỉ có hai con đường có thể đi, một loại là biến dị, một loại là tiến hóa.
Biến dị là huyết mạch dung hợp, sản sinh ra huyết mạch mới.
Tiến hóa là lựa chọn một loại huyết mạch tương đối mạnh, tinh khiết lại huyết mạch của bản thân.
Hiển nhiên, đây là một đầu Huyết Cốt Báo biến dị, thực lực so với Huyết Cốt Báo bình thường mạnh hơn gấp mấy lần.
Rống!
Lưng của Huyết Cốt Báo biến dị gập lại, trong nháy mắt bắn tới Lý Phù Trần.
Thân hình của Lý Phù Trần lóe lên, hung hiểm tránh ra công kích của Huyết Cốt Báo.
Huyết Cốt Báo là Yêu thú Nhất cấp Cao giai, tốc độ đã cực nhanh.
Tốc độ của Huyết Cốt Báo biến dị còn nhanh hơn gấp hai, cho dù Lý Phù Trần né tránh được nhưng cũng rất khó khăn.
Nếu đổi thành người khác gặp phải, có thể bị thuấn sát tại chỗ.
Có thể nói, đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Mà chuyện ngoài ý muốn rất dễ gây tử vong.
Một đòn không trúng, Huyết Cốt Báo biến dị chống chân trước trên đất, cái đuôi dựng thẳng lên, giống như cây gậy quét qua Lý Phù Trần.
Ầm!
Rốt cục, Lý Phù Trần không thể né tránh, chỉ có thể dùng tay chặn lại.
Thân thể bay ra ngoài, Lý Phù Trần hoảng sợ.
Thực lực của hắn hiện tại mạnh cỡ nào, dĩ nhiên lại ăn thua thiệt trong tay một đầu Huyết Cốt Báo.
Cũng may đầu Huyết Cốt Báo biến dị này cường đại nhất là tốc độ, lực đạo có khuyết điểm, cánh tay của Lý Phù Trần tê rần, nhưng không có bị thương.
Thân hình trên không trung, Lý Phù Trần rút ra mộc kiếm, trong nháy mắt khi rơi xuống đất, chém một kiếm về Huyết Cốt Báo biến dị.
Keng!
Huyết Cốt Báo biến dị giống như Huyết Cốt Báo, có một tầng huyết cốt dán chặt lên da.
Nhưng huyết cốt của Huyết Cốt Báo màu đỏ máu, mà của Huyết Cốt Báo biến dị là mày đỏ tím.
Mộc kiếm chém vào huyết cốt màu đỏ tím, trong nháy mắt đem huyết cốt đánh nhát, một tia máu tươi màu đỏ tím phun ra.
– Chết!
Một kiếm chém vào Huyết Cốt Báo biến dị, hai tay Lý Phù Trần cầm kiếm, tốc độ lần thứ hai bạo phát, đâm vào yết hầu của Huyết Cốt Báo.
Hồng Ngọc Chi Thương.
Rút kiếm ra, Huyết Cốt Báo biến dị đã mềm nhũn ngã xuống đất, không còn khí tức.
– Thực lực của Huyết Cốt Báo biến dị cho dù kém Yêu ma Nhất cấp, đoán chừng cũng không kém nhiều.
Sinh mệnh ngoại tộc, Yêu ma mới là chúa tể, Yêu ma Nhất cấp có lực lượng phổ biến khoảng một vạn cân, phối hợp với Yêu Ma khí máu tanh kinh khủng, tuyệt đối là tồn tại vô địch trong Nhất cấp.
Phụ cận Vân Vụ Thành từng xuất hiện một đầu Yêu ma Nhất cấp, lúc đó xuất động hơn mười vị Võ giả Quy Nguyên cảnh mới giết được nó.
Tài liệu trên người Huyết Cốt Báo biến dị rất đáng giá, nhưng giá trị không thể vượt qua Yêu hạch trong cơ thể.
Yêu thú biến dị, trong cơ thể tám chín phần đều có Yêu hạch.
Rạch ra thân thể của Huyết Cốt Báo bién dị, Lý Phù Trần tìm kỹ, quả nhiên bên trong tìm được một viên tinh thạch màu đỏ tím.
Yêu hạch Nhất cấp Cao giai giá trị khoảng một ngàn kim tệ, Yêu hạch Nhất cấp Cao gia biến dị, giá trị khoảng năm ngàn kim tệ.
– Trong tông môn, điểm cống hiến của ta không thiếu, thế như thiếu kim tệ a.
Lau đi vết máu trên Yêu hạch, Lý Phù Trần đem nó bỏ vào túi.
Trời bắt đầu tối, giữa Bách Thú Lâm, Yêu khí càng kinh khủng, bốn phương tám hướng, không ngừng dị hưởng, làm rất nhiều đệ tử Ngoại Tông muốn nghỉ nơi sợ đến không nhẹ, nào đám nghỉ ngơi nữa.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua, tất cả mọi người chạy một ngày một đêm đều vô cùng uể oải.
Lúc người khác uể oải không chịu được, thì tinh thần của Lý Phù Trần rất tốt, vẫn bảo trì tốc độ chạy đi.
Vào buổi sáng, Lý Phù Trần cuối cùng đi tới tiền phương.
– Phương Liệt Hải, hy vọng ngươi không nên gặp ta.
Một bên Lý Phù Trần chạy đi, một bên ánh mắt quét khắp nơi.
Phương Liệt Hải phái người ngăn trở đường của hắn, nếu hắn không trả thù, thì quá uất ức rồi.
Rào!
Khi đi qua một mảnh rừng tương đối dày đặc, Lý Phù Trần thấy được một thân ảnh yểu điệu.
Là Ô Thanh Mai.
– Lý Phù Trần.
Ô Thanh Mai tới gần.
Lý Phù Trần nói:
– Có thấy Phương Liệt Hải không?
Ô Thanh Mai lắc đầu, nói:
– Chưa từng thấy.
– Đa tạ, ta đi trước một bước.
Tốc độ của Lý Phù Trần nhanh hơn, rất nhanh đem Ô Thanh Mai tinh thần có chút thấp bỏ rơi phía sau.
Nhìn bóng lưng phía xa của Lý Phù Trần, ánh mắt của Ô Thanh Mai có chút kỳ dị, ngay từ đầu nàng không để Lý Phù Trần vào mắt, nhưng hiện tại hắn đã là một trong những nhân vật phong vân của Ngoại Tông, thậm chí có người còn đem hắn so sánh với Vũ Văn Thiên.
Lực lượng thân thể mạnh mẽ, khiến tinh lực của Lý Phù Trần tràn đầy, vào buổi trưa, Lý Phù Trần không nghỉ ngơi nữa, tiếp tục chạy đi.
Nhưng ngoại trừ Ô Thanh Mai, bài danh trước hai mươi của Thí Luyện Tháp, hắn không thấy một ai.
Hắn đoán những người này không đi cùng một tuyến đường với hắn, dù sao Bách Thú Lâm rất lớn, không có khả năng mọi người đều chọn cùng một tuyến đường.
Bna đêm ngày thứ hai, Lý Phù Trần trùng hợp gặp phải Cao Trường Thiên.
Cao Trường Thiên kinh ngạc nói:
– Ta còn tưởng rằng ngươi ở phía trước ta đây?
Đối với Lý Phù Trần, trong lòng hắn rất cảm khái.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, một căn cốt phổ thông lại bộc phát ra thực lực cường đại như vậy.
Một quyền trọng thương Tần Thiếu Vũ, ngay cả hắn cũng làm không được.
– Có từng thấy Phương Liệt Hải không?
Lý Phù Trần hỏi.
– Hắn hẳn lựa chọn một con đường khác, ngươi tìm hắn có chuyện gì?
– Tìm hắn giải quyết một cái ân oán cá nhân.
Lý Phù Trần không nói thêm gì nữa.
Cao Trường Thiên suy nghĩ một chút, rồi nói:
– Càng đi về trước, Bách Thú Lâm càng hẹp, nói không chừng ngươi sẽ gắp hắn phía trước.
– Như vậy à? Đa tạ.
Lý Phù Trần nói xong, chậm rãi kéo dài khoảng cách với Cao Trường Thiên.
Cao Trường Thiên cười khổ một tiếng, loại chạy đường dài này, người có tố chất thân thể càng cường đại thì càng chiếm ưu thế.
Lực lượng thân thể của hắn cũng không yếu, đã đem Thất Tinh Đoán Thể tu luyện đến viên mãn, lại chọn một môn công pháp luyện thể Huyền cấp Đê giai Càn Vân Chiến Thể.
Lực lượng thân thể đã vượt qua năm nghìn cân, nhưng cùng Lý Phù Trần vẫn kém không ít.
Chương 72: Lạnh lẽo
Sáng sớm ngày thứ ba, Lý Phù Trần ở trước một con suối nhỏ phát hiện Phương Liệt Hải.
– Phương Liệt Hải.
– Lý Phù Trần.
Ánh mắt của hai người chạm nhau từ xa, dưới khí cơ dẫn dắt, một cơn gió thổi tới cuốn mấy chục phiến lá rơi rụng.
– Có thể đuổi theo ta, xem ra bọn họ đã thất bại.
Phương Liệt Hải tiếc hận nói.
Lý Phù Trần lạnh nhạt nói:
– Ngươi đường đường là một thiên kiêu, lại đùa giỡn thủ đoạn như thế này, làm ta được mở mang tầm mắt a.
Phương Liệt Hải nhếch miệng cười:
– Trong Bách Thú Lâm, ngoại trừ không thể giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác, ta chỉ vận dụng ưu thế của mình mà thôi.
Lý Phù Trần không có ý định giảng đạo lý với đối phương, vận chuyển Chân khí, chậm rãi nói:
– Không biết đánh ngươi trọng thương, ngươi có thể xếp trước hai mươi không,
– Lý Phù Trần, ngươi cho là bây giờ ta giống nửa năm trước sao? Hiện tại ngươi nên biết thực lực của ta đến trình độ nào.
Khí thế của Phương Liệt Hải bạo phát, cuốn lấy lá rụng lên cao.
Quát!
Hét lớn một tiếng, Phương Liệt Hải như mũi tên nhằm vào Lý Phù Trần, lăng không đánh một quyền.
Phương Liệt Hải tu luyện nửa năm, Thiết Giáp Công đã đạt tới tầng thứ chín đỉnh phong, lúc vận chuyển Chân khí, hồn nhiên như ý, trong nháy mắt có thể trải rộng toàn thân, trên nắm đấm còn hiện ra Chân khí áo giáp, so với trước đây dày đặc hơn rất nhiều.
Ngoài ra, Thiết Cương Thân cũng được hắn tu luyện đến tầng thứ ba, lực lượng thân thể khoảng bảy ngàn cân.
– Có tiến bộ, nhưng đáng tiếc quá nhỏ.
Phương Liệt Hải tiến bộ lớn, nhưng Lý Phù Trần tiến bộ còn lớn hơn nữa.
Chân trái bước ra, Lý Phù Trần đánh một quyền vào nắm đấm của Phương Liệt Hải.
Keng két!
Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, Phương Liệt Hải như bị sét đánh, bay ra ngoài, rơi xuống nước ướt sủng.
– Phương Liệt Hải, vốn ta và ngươi không có ân oán gì, nhưng ngươi không có chừng mực, hiện tại phải hạ tràng như thế này.
Lý Phù Trần không định dễ dàng buông tha Phương Liệt Hải, đi về phía trước.
– Không có khả năng, không có khả năng.
Nắm đấm đau đớn làm vẻ mặt Phương Liệt Hải tái nhợt, hắn hoảng sợ nhìn Lý Phù Trần đang đi tới, hét lớn.
Không thể trách hắn kinh sợ.
Thật sự là Lý Phù Trần biểu hiện quá quỷ dị.
Nửa năm trước hắn còn đánh nhau kịch liệt với Lý Phù Trần một hồi, nửa năm sau, hắn dĩ nhiên không thể địch lại một quyền của Lý Phù Trần, điều này làm sao hắn có thể chịu được.
Cũng giống như ngươi vốn kém đối phương một chút, qua một thời gian ngắn, thực lực của ngươi tiến nhanh, muốn đi báo thù, lại bị đối phương dùng một chiêu thuấn sát.
Cảm giác tương phản kịch liệt như vậy, ai mà chịu nổi.
Mắt thấy Lý Phù Trần sắp tới trước người, Phương Liệt Hải kinh sợ, nhảy lên điên cuồng chạy trốn làm nước văng khắp nơi.
Thế nhưng tốc độ của Lý Phù Trần nhanh hơn hắn, tàn ảnh hiện lên, Lý Phù Trần đuổi theo Phương Liệt Hải.
– Không.
Phương Liệt Hải rống giận, cánh tay trái không bị thương rút ra mộc kiếm, quay người muốn chém Lý Phù Trần.
Ầm!
Lý Phù Trần dùng một cước đá bay Phương Liệt Hải ra ngoài hơn mười thước.
Sau đó, tiếp tục đi tới Phương Liệt Hải.
Phương Liệt Hải gần như tan vỡ, trong ánh mắt tràn đầy oán độc cùng kinh khủng.
– Tiểu súc sinh, cút ngay.
Đột nhiên, một thân ảnh đánh úp về Lý Phù Trần, tốc độ nhanh như quỷ mị.
Lý Phù Trần vội vàng dùng một quyền nghênh đón.
Phốc!
Lý Phù Trần phun ra một ngụm máu tươi, văng ra ngoài, đem cây đại thụ sau lưng đụng gãy thành hai đoạn.
Võ giả Quy Nguyên cảnh.
Xuất thủ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh, nếu không Lý Phù Trần không có khả năng không đỡ nổi một đòn.
Lý Phù Trần giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người nam tử cường tráng mặc trang phục của Chấp Sự Ngoại Tông xuất hiện cạnh dòng suối, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Phù Trần có lực lượng thân thể một vạn cân, phòng ngự của thân thể vô cùng mạnh mẽ, phối hợp với Xích Hỏa Chân khí, đủ để ngăn chặn hai vạn cân lực đạo.
Hơn nữa, hắn cũng không phải chính diện ngăn đòn đánh, mà lấy hai tay ngăn cản đối phương.
Cho nên chỉ chịu một chút vết thương nhẹ.
– Ngươi là Chấp Sự Ngoại Tông, can thiệp vào thi đấu xông quan, có phải quá mức hay không.
Lý Phù Trần kiềm chế khí huyết sôi trào, đứng lên trầm giọng nói.
Nam tử cường tráng thản nhiên nói:
– Tuổi còn nhỏ, lại ác độc như vậy, cha mẹ ngươi không dạy ngươi lễ nghi sao?
– Ngươi không nên nói lãng chuyện này, ta muốn hỏi, ngươi can thiệp vào thi đấu công quan, có phải được Đại trưởng lão Ngoại Tông đồng ý hay không?
Lý Phù Trần tiếp tục chất vấn.
Nam tử cường tráng nâng lên Phương Liệt Hải, vẫn không trả lời vấn đề này, thản nhiên nói:
– Nếu ta muốn giết ngươi, một đòn vừa rồi, không chỉ một thành lực đạo, mà là mười thành, ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta hạ thủ lưu tình.
Hắn là người của Phương gia, luận bối phận, là biểu thúc của Phương Liệt Hải.
Ngay từ khi bắt đầu thi đấu xông quan, hắn đã theo sau lưng Phương Liệt Hải, bảo hộ Phương Liệt Hải chu toàn.
Khi Phương Liệt Hải đánh một trận với Lý Phù Trần vừa rồi, hắn cho rằng bằng thực lực của Phương Liệt Hải, có thể ứng phó được, không nghĩ Phương Liệt Hải mới một quyền liền thất bại.
Nếu Lý Phù Trần dừng tay, hắn sẽ không giận dữ xuất thủ, thế nhưng Lý Phù Trần quá mức hung ác, hắn không thể không xuất thủ giáo huấn Lý Phù Trần được.
– Tốt một câu hạ thủ lưu tình, chuyện này, ta sẽ bẩm báo Đại trưởng lão Ngoại Tông.
Lý Phù Trần trầm giọng nói.
– Tiểu tử kia, làm việc không nên quá phận, bằng không hậu quả không phải ngươi có thể thừa nhận.
Nam tử cường tráng nổi lên sát khí.
– Thế nào, lẽ nào ngươi muốn giết người diệt khẩu.
Lý Phù Trần tựa hồ cảm ứng được cái gì, trấn định nói.
– Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi.
Nam tử cường tráng vận chuyển Chân khí, đầu gối hơi cong, tùy thời phát động đòn đánh trí mạng.
– Phương Đại Hà, ngươi muốn làm gì?
Một tiếng hét lớn chấn động dòng suối, lá câu đang bay múa nháy mắt nát vụn.
– Khâu trưởng lão.
Nam tử cường tráng khó coi quay đầu lại, nhìn về lão giả trên nhánh cây.
Lão giả mặc trang phục của Trưởng Lão Ngoại Tông, lạnh lùng nói:
– Tại thi đấu xông quan của đệ tử Ngoại Tông, ngươi dám can thiệp thi đấu phải bị tội gì.
Phương Đại Hà vội vàng nói:
– Khâu trưởng lão, Phương Đại Hà chỉ là đùa giỡn một chút, mong Khâu trưởng lão tha tội.
– Đùa giỡn, có đùa giỡn như thế sao?
Vẻ mặt của Khâu trưởng lão hơi nhẹ nhàng một chút:
– Sau khi trở về, tự mình thỉnh tội với Tiêu trưởng lão đi.
– Vâng.
Phương Đại Hà cúi đầu đáp.
Ánh mắt chuyển qua Lý Phù Trần, Khâu trưởng lão nói:
– Lý Phù Trần, ngươi yên tâm, chuyện này Đại trưởng lão Ngoại Tông sẽ xử lý.
– Đa tạ Khâu trưởng lão.
Trên mặt của Lý Phù Trần biểu hiện cung kính, nhưng trong nội tâm một mảnh lạnh lẽo.
Nhìn thái độ của Khâu trưởng lão này, giống như không muốn truy cứu tội của Phương Đại Hà.
Liên tưởng đến sau lưng Phương Đại Hà cùng Phương Liệt Hải là thành chủ Sơn Hải Thành, mà thành chủ Sơn Hải Thành không phải thành chủ bình thường, mà là trong rất nhiều thành chủ, địa vị có thể so với Trưởng Lão Nội Tông, Lý Phù Trần biết, chuyện này hơn phân nửa là không giải quyết được gì.
Đợi Lý Phù Trần rời khỏi, Khâu trưởng lão ném một viên thuốc cho Phương Đại Hà, nói:
– Viên Dịch Cốt Đan này có thể làm xương cốt của hắn nhanh khép lại.
Nói xong, thân hình lóe lên, biến mất không thấy.
– Đại Hà thúc, Đại trưởng lão Ngoại Tông sẽ xử trí ngươi như thế nào.
Phương Liệt Hải lo lắng nói.
Phương Đại Hà cười, nói:
– Yên tâm, xử phạt sẽ không quá nghiêm trọng, dù sao cha ngươi là thành chủ Sơn Hải Thành, cùng nhiều Trưởng Lão Nội Tông có giao tình, nếu không Khâu trưởng lão cũng không ban thưởng Dịch Cốt Đan cho ngươi.
– Vậy cũng tốt.
Phương Liệt Hải thở ra một hơi, đồng thời trong lòng sinh ra một cảm giác tự hào.
Một cảm giác tự hào về địa vị tài trí hơn người.
Chương 73: Phách Kiếm
– Lấy địa vị của Phương gia, Đại trưởng lão của Ngoại Tông sẽ không làm gì Phương Đại Hà, tối đa chỉ phạt một chút mà thôi.
Mặc dù Lý Phù Trần có chút khó chịu, nhưng cũng không quá mức kích động.
Thế giới này chính là như vậy, hoặc có thực lực, hoặc có bối cảnh.
Thương Lan Vực có vô số thành thị, thế như không có nhiều chủ thành, nếu như nói thành chủ của thành thị phổ thông có thể so với Trưởng Lão Ngoại Tông, thì thành chủ của chủ thành có thể so với Trưởng Lão Nội Tông, địa vị rất lớn, trong Thương Lan Vực tuyệt đối là nhất lưu.
– Nếu muốn đặt chân trong Thương Lan Tông, ta phải thể hiện ra giá trị, không thể quá điệu thấp.
Lúc này, Lý Phù Trần quyết định, thời gian tiếp theo, hắn muốn bộc phát ra quang mang thuộc về mình, trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, từ đó, người nào muốn đối phó hắn cũng phải nghĩ lại.
Giống như Vũ Văn Thiên, nếu Phương Đại Hà dám đối phó hắn, phòng chừng sẽ bị tông môn trực tiếp xử tử, ngay cả thành chủ của chủ thành cũng không dám cầu tình.
Bất kỳ kẻ nào đối đầu với tông môn, đều nhỏ yếu không chịu nổi.
Phải biết rằng trên Trưởng Lão Nội Tông còn có Hộ Pháp cùng Thái Thượng trưởng lão, cùng với Tông chủ chỉ cao vô thượng.
Trong rừng rậm u ám, Lý Phù Trần đánh ra như lưu tinh, tốc độ so với hai ngày trước còn muốn nhanh hơn.
Phốc!
Một con Yêu thú giống dơi đánh tới, bị Lý Phù Trần dùng một kiếm chém thành hai.
Một đầu Ngân Văn Hổ từ trong bụi cây chạy ra, bị Lý Phù Trần đạp một cước vào trong bùn, xương cốt nát hết.
Một đầu Thiết Tê Thú phòng ngự mạnh mẽ xông tới, bị Lý Phù Trần đá liên tục ba bốn cái, thân thể lõm xuống hơn phân nửa.
Một đường tinh phong huyết vũ, Lý Phù Trần rốt cục thấy được phần cuối của Bách Thú Lâm.
Nơi đó có một người đang chờ.
Không ngoài ý muốn của Lý Phù Trần, chính là Vũ Văn Thiên.
Thấy Lý Phù Trần, Vũ Văn Thiên vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói gì.
– Không sai, người này có thể là người thứ hai xông qua Bách Thú Lâm, còn nhanh hơn Thượng Quan Hồng.
Các Trưởng Lão Ngoại Tông gật đầu, vẻ mặt khen ngợi.
“Xem ra lúc trước ta xem thường hắn.”
Trần Tông Minh đang đứng trong đám người, thấy Lý Phù Trần, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Có thể là người thứ hai xông qua Bách Thú Lâm, không có nghĩa là có thực lực thứ hai, nhưng ít ra thực lực phải trước hai mươi.
Đừng nói căn cốt phổ thông, căn cốt tam tinh đều làm không được.
Hết lần này tới lần khác Lý Phù Trần làm được rồi.
Sau nửa canh giờ, Thượng Quan Hồng đi ra.
Thấy Vũ Văn Thiên, vẻ mặt của Thượng Quan Hồng đầy cừu hận, thế nhưng khi thấy Lý Phù Trần, vẻ mặt của hắn triệt để thay đổi rồi.
Vũ Văn Thiên là thứ nhất, hắn còn có thể hiểu được.
Mặc kệ phải thừa nhận hay không, Vũ Văn Thiên mạnh hơn hắn.
Thế nhưng Lý Phù Trần là vật gì, dĩ nhiên là người thứ hai xông qua Bách Thú Lâm?
“Ghê tởm, làm sao ta xếp thứ ba, vận khí của hắn nhất đinh rất tốt, dọc đường không gặp phải Yêu thú gì.”
Thượng Quan Hồng kết luận Lý Phù Trần dựa vào vận khí mà xếp trước hắn.
Đi thoáng qua Lý Phù Trần, Thượng Quan Hồng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Người thứ tư là một thiếu niên hơi mập, gọi là Hồng Phong.
Người này tuy rằng không phải một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, nhưng muốn lớn hơn hai tuổi, năm nay mười tám, bài danh thứ ba trên Thí Luyện Tháp.
Thứ năm là Cao Trường Thiên.
Vốn hắn xếp sau Phương Liệt Hải, thế nhưng Phương Liệt Hải bị Lý Phù Trần đánh một trận, trị thương cần có thời gian.
Thứ sáu là Tôn Tuấn, một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông.
Thứ bảy là một trong bốn đại mỹ nữ của Ngoại Tông, Triệu Minh Nguyệt.
Nếu như nói Quan Tuyết lãnh diễm, Ô Thanh Mai minh diễm, Chúc Hồng Tú mỹ diễm, thì Triệu Minh Nguyệt chính là tuyệt diễm.
Nếu luận về khí chất, Triệu Minh Nguyệt cao hơn ba người một bậc.
“Không hổ là cháu gái của Đại trưởng lão Nội Tông.”
Lý Phù Trần thầm khen.
Thân phận của Triệu Minh Nguyệt cực kỳ tôn quý, chính là cháu gái của Đại trưởng lão Nội Tông, so sánh với Triệu Minh Nguyệt, Phương Liệt Hải là thiếu thành chủ Sơn Hải Thành, hoàn toàn như gặp sư phụ.
Nhìn thấy Triệu Minh Nguyệt, bất kể là Vũ Văn Thiên, Thượng Quan Hồng, Hồng Phong hay Tôn Tuấn, ánh mắt đều sáng ngời, mơ hồ mang theo khát vọng.
Triệu Minh Nguyệt không chỉ có vóc người tuyệt diễm, thiên phú và bối cảnh đều là đứng đầu, không có ai không muốn kết bạn cùng nàng.
Đáng tiếc ánh mắt của Triệu Minh Nguyệt rất cao, có người đồn, Vũ Văn Thiên từng truy cầu Triệu Minh Nguyệt, lại bị Triệu Minh Nguyệt cự tuyệt.
Thứ tám thông qua Bách Thú Lâm chính là Quan Tuyết.
Giống như một bóng người thanh lệ, Quan Tuyết xuất hiện, làm cho Bách Thú Lâm nhiều hơn một phong cảnh xinh đẹp, tranh sáng cùng Triệu Minh Nguyệt.
Thứ chín là một người trong mười đại thiên kiêu.
Thứ mười là Ô Thanh Mai.
Ô Thanh Mai lộ ra hơi mệt mỏi, nhưng phong tư không giảm chút nào, ngược lại càng thêm minh diễm động lòng người, Vũ Văn Thiên nhìn nồng nhiệt.
Ngược lại với Vũ Văn Thiên, vẻ mặt của Thượng Quan Hồng không cam lòng cùng phẫn nộ.
Mãi đến sau khi người thứ mười bốn xuất hiện, Phương Liệt Hải mới đi ra.
Hắn hung dữ trừng mắt Lý Phù Trần một cái, nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Phù Trần đã sớm chết mấy chục lần rồi.
Mọi người tại đây, người nào không phải thành tinh, ánh mắt cực kỳ nhạy cảm, bọn họ cảm giác được, Phương Liệt Hải tựa hồ rất oán hận Lý Phù Trần, cũng không biết trong Bách Thú Lâm, giữa Lý Phù Trần cùng Phương Liệt Hải xảy ra chuyện gì.
Người thứ mười sáu.
Người thứ mười tám.
Người thứ hai mươi.
Rốt cục, đã có hai mươi người dẫn đầu thông qua Bách Thú Lâm.
– Tốt, các ngươi có thể nhanh như vậy thông qua Bách Thú Lâm, nói rõ thực lực không tệ, thi đấu bài danh bắt đầu vào ba ngày sau, trong thời gian này, các ngươi nên chuẩn bị tốt đi, cần phải có trạng thái tốt nhất tham gia thi đấu.
Vẻ mặt của Tiêu Trường Phong mong đợi.
Ba ngày sau.
Khu vực đệ tử Ngoại Tông của Thương Lan Tông.
Nơi này có một Luận Võ Tràng to lớn, bốn phía có thể dung nạp mấy vạn người.
– Nghe nói khóa Ngoại Tông Đại Tái này cực kỳ mạnh, đuổi thẳng đến khóa sư huynh Kiếm Si, không biết là thật hay giả.
– Nhất định là khoa trương, lần này mặc dù có Vũ Văn Thiên là căn cốt ngũ tinh, nhưng khóa trước có Phách Kiếm sư huynh.
– Thật hay giả, đến lúc đó nhìn là biết, thi đấu xông quan trong Bách Thú Lâm hẳn là kết thúc rồi đi!
Trên khán đài, có không ít đệ tử Nội Tông cố ý đến đây xem chiến, trên cơ bản bọn họ đều là đệ tử Nội Tông mấy năm gần đây, đối với Ngoại Tông vẫn luôn chú ý.
Ngoài ra, phần lớn đệ tử Ngoại Tông cũng tới, ngồi vào khán đài phía sau.
– Nhanh nhìn, Vân Kiếm sư huynh tới, năm đó hắn trở thành đệ tử Nội Tông, mới hai năm, liền đạt tới Quy Nguyên cảnh tam trọng.
– Rất bình thường, Vân Kiếm sư huynh lúc trước là thiên kiêu của Ngoại Tông, ta và ngươi há có thể so sánh.
– Mai Kiếm sư tỷ cũng tới, kỳ quái, nàng là Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tại sao cảm thấy hứng thú với Ngoại Tông Đại Tái.
– Có lẽ trong hàng đệ tử Ngoại Tông khóa này, có người thân thích của nàng!
Ánh mắt của đệ tử Nội Tông ngồi trên khán đài thỉnh thoảng đảo qua, một khi phát hiện nhân vật phong vân nào, lập tức liền nghị luận ầm ỉ.
Về phần Vân Kiếm sư huynh, Mai Kiếm sư tỷ, Vân Kiếm, Mai Kiếm đều là xưng hào, chỉ có người kinh tài tuyệt diễm, mới có xưng hào, hoặc xông xáo bên ngoài ra chút danh tiếng, cũng có xưng hào của mình.
Mọi người ở đây đang nghị luận ầm ỉ, một gã thiếu niên thân cao một thước chín, thân hình hùng tráng đi vào.
Hắn thân cao cân xứng, khí thế càng không tầm thường, rõ ràng đứng phía dưới, lại giống như một ngọn núi vững vàng trước mặt đám đệ tử Nội Tông, cao không thể leo tới.
– Là Phách Kiếm sư huynh.
Âm thanh của mọi người nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mang theo ước ao, đố kị cùng kính nể.
Chương 74: Tranh phong
– Thật nhiều người.
Lý Phù Trần vừa tiến vào Luận Võ Tràng đã bị nhiều người đông nghẹt bốn phía làm rung động.
Khán đài ở Vân Vụ Thành chỉ có thể chứa được mấy ngàn người, còn một cuộc tỷ thí của Ngoại Tông Thương Lan Tông lại có thể dung nạp mấy vạn người, có câu nói số lượng đến vạn chính là biển người, tràng diện như thế này thật là đồ sộ.
– Các ngươi đi lên rút thăm.
Tiêu Trường Phong nói với hai mươi người tham gia thi đấu bài danh.
– Vâng!
Đám người Lý Phù Trần đi lên đấu đài, tay tiến vào trong hộp rút ra một cái thăm.
Lý Phù Trần là thăm số ba.
Đệ tử Ngoại Tông Đại Tái tuy rằng long trọng, nhưng cũng không có cái gì gọi là phức tạp, cũng không có người lên đài tuyên bố, một đám Trưởng Lão Nội Tông cùng những cao tầng khác của tông môn đều ngồi trên ghế chủ trì, gật đầu với Tiêu Trường Phong, ra hiệu thi đấu có thể bắt đầu.
Thi đấu bài danh bắt đầu, đầu tiên là hai bên lấy được thăm số một lên đấu đài.
Theo thứ tự là Quan Tuyết và Ô Thanh Mai.
Oanh!
Hai người vừa lên đấu đài, thì trên khán đài liền oanh động, nhất là có không ít nam đệ tử Nội Tông huýt sáo.
– Quan Tuyết sư muội, ta sẽ không nhường ngươi.
Ô Thanh Mai rút ra mộc kiếm, thản nhiên cười.
Mặt của Quan Tuyết không thay đổi nói:
– Không cần ngươi nhường.
– Cẩn thận rồi.
Ô Thanh Mai mang theo mộc kiếm, thân hình tung bay, kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp rơi xuống Quan Tuyết, càng lúc càng nhanh.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Quan Tuyết giương tay lên, rung một cái, kiếm ảnh như hoa mai ngăn cản Cuồng Phong Khoái Kiếm của Ô Thanh Mai.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Mai Hoa Kiếm Pháp.
Đang đang đang đang…
Thân pháp của hai người phiêu dật, giống như “hồ điệp xuyên hoa”, vô cùng đẹp đẽ, thế nhưng hai người ra tay không lưu tình chút nào, mỗi một chiêu kiếm đều ẩn chứa sát khí, vô cùng sắc bén.
“Cảnh giới công pháp của và tu vi của Ô Thanh Mai cao hơn một chút, nhưng tố chất thân thể của Quan Tuyết mạnh hơn đối phương.”
Dưới đài, Lý Phù Trần nhìn hai người chiến đấu.
Hắn nhìn ra lực lượng thân thể của Ô Thanh Mai yếu hơn Quan Tuyết một ít, ở phương diện này phải chịu thiệt.
Nhưng mà, Ô Thanh Mai tiến vào Thương Lan Tông sớm hơn Quan Tuyết, thời gian tu luyện dài hơn Quan Tuyết, cái này là khuyết điểm của Quan Tuyết.
Qua hơn trăm chiêu, Ô Thanh Mai dẫn đầu xuất ra sát chiêu.
– Cuồng Phong Bách Biến.
Ô Thanh Mai đã tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm đến cảnh giới Đại Thành từ lâu, sát chiêu vừa ra, kiếm thế dày đặc như trăm mũi tên cùng bắn, người có tu vi kiếm đạo hơi yếu, đối mắt với chiêu này, cũng phải có sơ hở.
– Thiên Mai Trán Phóng.
Đáng tiếc, thiên phú kiếm đạo của Quan Tuyết dường như trên Ô Thanh Mai, thi triển kiếm pháp, nhiều kiếm ảnh giống như hoa mai nở rộ, trong nháy mắt khuếch trương dày đặc, hóa giải sát chiêu của Ô Thanh Mai.
– Nhất Chi Độc Tú.
Không đợi Ô Thanh Mai biến chiêu (đổi chiêu), kiếm thế của Quan Tuyết biến đổi, từ chiêu cuối cùng nối tiếp đến chiêu thứ nhất của Mai Hoa Kiếm Pháp, nhiều đóa hoa mai biến mất, Quan Tuyết chỉ kiếm vào yết hầu của Ô Thanh Mai.
– Ngươi thua.
Quan Tuyết nhàn nhạt nói.
Ô Thanh Mai có chút chán nản nói:
– Kiếm pháp của Quan Tuyết sư muội thật tốt.
Trong lòng nàng không cam lòng, nếu không phải lực lượng thân thể của nàng hơi yếu, trình độ nhanh nhại kém hơn Quan Tuyết, chưa chắc nàng sẽ bại, nhưng nàng cũng phải thừa nhận, thiên phú kiếm đạo của Quan Tuyết cao hơn nàng một bậc, lĩnh ngộ kiếm đạo sâu hơn nàng.
– Tốt một Mai Hoa Kiếm Pháp?
Trên khán đài, một nữ đệ tử Nội Tông da trắng như tuyết nhíu mày.
Nàng chính là Mai Kiếm trong miệng mọi người, Trần Phương Hoa.
Lấy Mai Kiếm làm xưng hào, bởi vì nàng tu luyện kiếm pháp liên quan đến hoa mai.
Lúc còn là đệ tử Ngoại Tông, nàng tu luyện chính là Mai Hoa Kiếm Pháp.
Sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, nàng lại tu luyện Vạn Mai Kiếm Pháp.
Cho nên đối với Quan Tuyết tu luyện Mai Hoa Kiếm Pháp, nàng đặc biệt chú ý đến.
– Tạo nghệ của Cuồng Phong Khoái Kiếm không tệ, đáng tiếc năng lực ứng biến kém một chút.
Vân Kiếm Lưu Thiên Hà cũng bình luận kiếm pháp của Ô Thanh Mai.
Theo trận đấu của Quan Tuyết và Ô Thanh Mai kết thúc, hai bên bắt được thăm số hai lên đài.
Theo thứ tự là Hồng Phong và Thượng Quan Hồng.
Thượng Quan Hồng thắng.
– Thăm số ba lên đài.
Trọng tài cao giọng nói.
– Đến lượt ta.
Thân hình của Lý Phù Trần chợt lóe, nhảy lên đấu đài.
Đối diện, một bóng người cũng nháy mắt nhảy lên đài.
Nhìn kỹ lại, là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, Tôn Tuấn.
Tôn Tuấn đã từng nghe qua hung danh của Lý Phù Trần, trong lòng kêu không may.
Trong mười chín người, hắn không muốn gặp nhất có ba bốn người, hết lần này tới lần khác Lý Phù Trần là một trong ba bốn người đó.
Một quyền đánh trọng thương Tần Thiếu Vũ, Tôn Tuấn tự nhận không làm được chuyện này.
Nhưng để hắn chịu thua là chuyện không thể, đối với tu vi kiếm đạo của mình, hắn khá tự tin.
– Lý Phù Trần, tiếp chiêu.
Tôn Tuấn giành ra chiêu trước, kiếm ảnh chợt lóe, giống như độc xà phun lưỡi, tốc độ ra kiếm cực nhanh.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Xà Nhãn Kiếm Pháp.
– Thanh Phong Tập Tập.
Thanh Phong Kiếm Pháp của Lý Phù Trần đã đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, trên tay của hắn càng có lực lượng “hóa mục nát thành thần kỳ”.
Rõ ràng chỉ một kiếm, Tôn Tuấn lại cảm giác được Lý Phù Trần ra hơn một hai mươi kiếm, mỗi kiếm vô cùng chân thật, mỗi kiếm đều trở thành đòn trí mạng.
Đang đang đang đang…
Tôn Tuấn giành trước công kích, nhưng lui đầu tiên cũng là hắn.
Hắn phải lui, không lui mà nói, trong nháy mắt thất bại.
“Phải đánh bại đối phương bằng kiếm pháp.”
Lý Phù Trần cũng không phát huy ưu thế của lực lượng thân thể.
Nếu muốn bộc pháp quang mang của mình, nhất định phải cho người khác thấy được tu vi kiếm đạo của hắn.
Qua hơn mười chiêu, Lý Phù Trần dùng một kiếm phá Xà Nhãn Kiếm Pháp của Tôn Tuấn.
– Ngươi rất mạnh, ta thua tâm phục khẩu phục.
Tôn Tuấn cười khổ, hắn cho rằng kiếm pháp của mình rất mạnh, nhưng kiếm pháp của Lý Phù Trần càng mạnh hơn, từng chiêu từng thức, tùy tâm sở dục, như thiên mã hoành không, hắn căn bản theo không kịp tiết tấu của đối phương.
– Đa tạ.
Lý Phù Trần ôm quyền.
Thăm số bốn chính là Vũ Văn Thiên, chỉ một kiếm, hắn liền đánh bại đối thủ của mình.
Thực lực cấp bậc “thống trị”, làm tiếng hô của hắn rất cao.
Tất cả mọi người đã nhận định, hắn là đệ nhất đệ tử Ngoại Tông Đại Tái lần này, không ai có thể ngăn cản.
Thứ năm lên đài chính là Triệu Minh Nguyệt cùng Phương Liệt Hải.
Thực lực của Phương Liệt Hải rất mạnh, nhưng đáng tiếc Triệu Minh Nguyệt càng mạnh hơn, Kinh Đào Kiếm Pháp gặp Minh Nguyệt Kiếm Pháp, giống như gặp phải khắc tinh vậy, toàn quân tan rã.
Sát chiêu Hải Thượng Sinh Minh Nguyện vừa ra, Phương Liệt Hải phun máu bay ra, ngã xuống đấu đài.
– Minh Nguyệt sư muội không hổ là cháu gái của Đại trưởng lão, thiên phú quá mạnh.
– Trong Ngoại Tông, ngoại trừ Vũ Văn Thiên ra, có thể so với Minh Nguyện sư muội phỏng chừng chỉ có Thượng Quan Hồng.
– Thượng Quan Hồng là cháu ngoại của Thượng Quan trưởng lão, thiên phú cũng rất mạnh.
Tiếp theo, chính là Cao Trường Thiên đối mặt với Tần Thiếu Vũ, Cao Trường Thiên thắng.
Rất nhanh, một vòng tỷ thí thứ nhất đã qua, thập cường sinh ra.
Thập cường đại biểu cho mười đại đệ tử của Ngoại Tông, được thưởng cho một lượng lớn điểm cống hiến.
Đệ nhất được thưởng mười vạn điểm cống hiến, thứ hai cùng thứ ba được thưởng tám vạn, thứ tư và thứ năm được thưởng sáu vạn, từ thứ năm đến thứ mười là ba vạn điểm cống hiến.
Có thể nói, ở Thương Lan Tông, chỉ có đệ tử mời có đãi ngộ tốt nhất.
Giống như Trưởng Lão Ngoại Tông tuy rằng có địa vị rất cao, nhưng kiếm điểm cống hiến, chưa hẳn so được với một đệ tử Thương Lan Tông, chủ yếu bởi vì đệ tử thường đạt được phần thưởng.
Tu luyện công pháp nhanh có thể đạt được phần thưởng, thu được thứ tự trong tỷ thí cũng thu được phần thưởng.
Sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, con đường thu được phần thưởng ngày càng nhiều, nếu ngươi có thiên phú thì không cần lo lắng về điểm cống hiến.
Chương 75: Thải Hà Kiếm Pháp
– Mười đại đệ tử Ngoại Tông, thật đáng ghét.
Quan Bằng đang ngồi trên khán đài.
Lúc còn ở Vân Vụ Thành, hắn rất xem thường Lý Phù Trần.
Trong thiên tài chiến, tuy bị Lý Phù Trần đánh bại.
Nhưng hắn vẫn như trước xem thường Lý Phù Trần, cho rằng chỉ một căn cốt phổ thông, không có tiềm lực gì.
Hiện tại Lý Phù Trần trở thành mười đại đệ tử của Ngoại Tông, Quan Bằng có chút dao động.
Hắn không biết mình còn sức đi xem thường Lý Phù Trần không.
– Hừ, tạm thời không tính toán cùng ngươi, chờ ta đột phá Quy Nguyên cảnh, ta nhất định sẽ trả lại.
Quan Bằng nắm quyền thật chặc.
Trên khán đài, Quan Hồng cùng Quan Diễm ngồi chung một chỗ.
Hơn một năm đi qua, Quan Hồng đã đột phá tới Quy Nguyên cảnh nhị trọng, Quan Diễm đột phá tới Quy Nguyên cảnh tam trọng.
Hơn một năm đột phá một trọng, trong tông môn chỉ thuộc về tầng lớp giữa.
– Chỉ một tên đệ tử Lý gia, dĩ nhiên có thể trở thành một trong mười đại đệ tử của Ngoại Tông, chuyện này không thể tha thứ.
Quan Hồng cau mày, trong lòng hết sức khó chịu.
Quan Diễm hừ nói:
– Phong quang nhất thời mà thôi, lấy căn cốt của hắn, trước mười tám tuổi căn bản không cách nào đột phá Quy Nguyên cảnh.
Căn cốt càng thấp, thì thời gian ở lại Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong càng dài, cái này là bình chướng thứ nhất, nếu đến Quy Nguyên cảnh cửu trọng đỉnh phong, dừng lại mười, hai mươi năm là chuyện bình thường.
Sau khi quyết định ra thập cường, tiếp theo là quyết định ra năm cường.
Vẫn là rút thăm, Lý Phù Trần rút được thăm số bốn.
Thăm số một, Vũ Văn Thiên đấu với Cao Trường Thiên.
Mặc dù Cao Trường Thiên rất nỗ lực, nhưng chênh lệch giữa hắn và Vũ Văn Thiên quá lớn, cho dù là lực lượng thân thể, tu vi, cảnh giới công pháp, hay kiếm pháp, đều yếu hơn Vũ Văn Thiên.
Hai kiếm, Cao Trường Thiên hạ tràng.
“Vũ Văn Thiên quá mạnh mẽ.”
Mọi người thầm nói.
Thăm số hai, Triệu Minh Nguyệt thắng lợi.
Thăm số ba, Thượng Quan Hồng đấu với Quan Tuyết.
Thượng Quan Hồng năm nay mười bảy tuổi, tu luyện nhiều hơn Quan Tuyết hai năm, dựa vào nhiều hơn hai năm này, Thượng Quan Hồng nhẹ nhàng đánh bại Quan Tuyết.
Thăm số bốn, Lý Phù Trần cũng dễ dàng đánh bại đối thủ.
…
Theo trận thứ năm kết thúc, năm cường thuận lợi sinh ra.
Theo thứ tự là Vũ Văn Thiên, Triệu Minh Nguyệt, Thượng Quan Hồng, Lý Phù Trần, cùng với một người tên Tào Vân, một trong mười đại thiên kiêu.
Vòng hai hai quyết đấu.
Trận đầu là Vũ Văn Thiên đấu với Tào Vân.
Trận thứ hai, Lý Phù Trần đấu với Triệu Minh Nguyệt.
Thượng Quan Hồng luân không.
Trận đầu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Vũ Văn Thiên dễ dàng đạt được thắng lợi.
Trận thứ hai, Lý Phù Trần và Triệu Minh Nguyệt vừa mời lên đài thì chiến đấu kịch liệt.
Triệu Minh Nguyệt còn cường đại hơn trong tưởng tượng của mọi người, vừa mới giao thủ lần đầu, Lý Phù Trần cảm giác được thực lực cơ sở của Triệu Minh Nguyệt vô cùng đáng sợ.
Loại đáng sợ này, không phải phát ra từ lực lượng thân thể mà là từ Chân khí.
“Minh Ngọc Huyền Công tầng thứ tám?”
Lý Phù Trần nghĩ đến khả năng này.
Minh Ngọc Huyền Công là công pháp tiến giai của Côn Ngọc Quyết, tầng thứ bảy liền có thể so với Côn Ngọc Quyết tầng thứ chín, tầng thứ tám không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Lý Phù Trần không biết rằng, Triệu Minh Nguyệt có thể tu luyện Minh Ngọc Huyền Công đến tầng thứ tám, là vì nuốt một viên đan dược công pháp Minh Ngọc Đan, bản thân nàng là cháu gái của Đại trưởng lão Nội Tông, một chút tài nguyên như thế phải có.
Đối diện, Triệu Minh Nguyệt còn kinh ngạc hơn Lý Phù Trần, nàng đã xuất toàn lực, nhưng không làm gì được Lý Phù Trần, ngược lại bị đối phương đánh chỉ có thể phòng thủ.
– Cẩn thận rồi.
Lý Phù Trần đem lực đạo áp chế tương đương với đối phương, chỉ dựa vào tu vi kiếm đạo để áp chế nàng.
– Lý Phù Trần, ngươi rất mạnh, nhưng thế này còn chưa đủ.
Kiếm thế của Triệu Minh Nguyệt đột nhiên tăng lên, Chân khí bao phủ mộc kiếm, màu sắc đột nhiên thay đổi chút ít, ánh sáng mặt trời chiếu xuống tỏa ra bảy màu, giống như cầu vồng ngang trời, hào quang chiếu khắp nơi.
Kiếm pháp Huyền cấp Đê giai, Thải Hà Kiếm Pháp.
Lý Phù Trần híp mắt một cái, trong tầm mắt của hắn đều là kiếm quang đầy màu sắc.
– Lý Phù Trần, đối mặt với Thải Hà Kiếm Pháp, ngươi không có khả năng thắng được, nhận thua đi!
Bằng vào Thải Hà Kiếm Pháp, Triệu Minh Nguyệt không chỉ thay đổi cục diện mà còn ngăn cản được Lý Phù Trần.
– Là kiếm pháp Huyền cấp Đê giai, Thải Hà Kiếm Pháp, Minh Nguyện sư muội làm sao luyện được, Luyện Khí cảnh hẳn là rất khó thúc giục kiếm pháp Huyền cấp Đê giai mới đúng?
– Thông thường, Võ giả Luyện Khí cảnh rất khó thúc giục kiếm pháp Huyền cấp Đê giai, nhưng Minh Nguyệt sư muội không giống.
– Không giống như thế nào?
– Minh Nguyệt sư muội đã tu luyện Minh Ngọc Huyền Công đến tầng thứ tám, Chân khí mạnh hơn Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong rất nhiều, ở một trình độ nào đó, Chân khí không kém hơn Võ giả mới bước vào Quy Nguyên cảnh.
– Ngươi nói như vậy cũng có đạo lý.
– Khóa trước có Phách Kiếm sư huynh cùng khóa tốt nhất có ba vị Kiếm Si, Kiếm Hổ và Vô Tình Kiếm sư huynh, đều ở Luyện Khí cảnh tu luyện kiếm pháp Huyền cấp Đê giai, ngươi chưa từng nghe tin tức này nên mới nghi vấn.
Những đệ tử Nội Tông ngồi phía trước, châu đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận.
Dưới đài, Vũ Văn Thiên nhìn thấy Triệu Minh Nguyệt thi triển Thải Hà Kiếm Pháp thì cười nhạt, cũng không quá kinh ngạc.
– Đây là kiếm pháp Huyền cấp Đê giai sao? Cũng không được tốt lắm!
Kiếm thế của Lý Phù Trần biến đổi, kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai Xích Hỏa Kiếm Pháp lần đầu tiên được thi triển.
Bùng!
Giống như liệt hỏa liêu nguyên, giống như núi lửa bùng nổ.
Kiếm thế của Lý Phù Trần nóng cháy bá đạo trước nay chưa từng có.
Nếu như nói Thải Hà Kiếm Pháp của Triệu Minh Nguyệt là từng đạo cầu vồng, Xích Hỏa Kiếm Pháp của Lý Phù Trần chính là liệt hỏa tận trời, đốt sạch vạn vật.
Triệu Minh Nguyệt kinh hãi thất sắc, đối mặt với Xích Hỏa Kiếm Pháp của Lý Phù Trần, Thải Hà Kiếm Pháp của nàng giống tuyết mùa đông gặp phải mặt trời chói chang, hoàn toàn tan rã, không còn thanh thế như trước.
– Không có khả năng, Xích Hỏa Kiếm Pháp chỉ là kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai mà thôi?
Triệu Minh Nguyệt cắn chặc môi.
– Ngộ tính của người này quả thật đáng sợ, dĩ nhiên tu luyện Xích Hỏa Kiếm Pháp đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, rõ ràng chính là Kiếm Si thứ hai.
Trên đài chủ trì, một gã Trưởng Lão Nội Tông kinh hãi nói.
– Đúng là cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, sao hắn làm được?
– Ngộ tính là vật vô cùng mờ mịt, cùng căn cốt có liên quan, nhưng lại tuyệt đối không quan hệ gì, năm đó Kiếm Si bằng vào căn cốt tứ tinh, vững vàng ngăn chặn Kiếm Hổ và Vô Tình Kiếm có căn cốt ngũ tinh, là vì ngộ tính quá mức đáng sợ.
Người thường xem náo nhiệt, người tinh thông thì bàn luận.
Cho dù là đệ tử Ngoại Tông hay đệ tử Nội Tông, chỉ biết kiếm pháp của Lý Phù Trần rất lợi hại, nhưng không biết kiếm pháp của Lý Phù Trần đạt đến trình độ nào.
Mà các trưởng lão của Thương Lan Tông liếc một cái liền nhìn ra.
Nói như vậy, đệ tử Ngoại Tông có thể tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai đến cảnh giới Tiểu Thành đã không tệ rồi, chỉ có thiên kiêu mới tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai đến cảnh giới Đại Thành.
Thế như phần lớn thiên kiêu chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ nhất của Đại Thành là Lô Hỏa Thuần Thanh, có rất ít thiên kiêu ở Luyện Khí cảnh tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai đến cảnh giới thứ hai của Đại Thành là Đăng Phong Tạo Cực.
Chớ đừng nói đến cảnh giới thứ ba là Xuất Thần Nhập Hóa.
Mà Thải Hà Kiếm Pháp của Triệu Minh Nguyệt ngay cả cảnh giới Tiểu Thành cũng chưa tới, tất nhiên kém xa Xích Hỏa Kiếm Pháp đạt tới Xuất Thần Nhập Hóa của Lý Phù Trần rồi.
Kiếm thế như lửa, kiếm pháp như lửa.
Ba kiếm qua đi, Lý Phù Trần đem Triệu Minh Nguyệt ép xuống đầu đài.
– Lần này coi như ngươi lợi hại, lần sau lại phân thắng bại.
Triệu Minh Nguyệt nhăn mặt rời đi.
Vẻ mặt của Lý Phù Trần thản nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Minh Nguyệt tuy mạnh, nhưng chỉ mạnh trong bình thường, trận chiến này, ngay cả năm thành thực lực hắn cũng chưa xuất ra.