Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 16 [Chương 76 đến 80]
❮ sautiếp ❯Chương 76: Đệ tử đệ nhất Ngoại Tông (thượng)
Sau khi tam cường sinh ra, tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất.
Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.
Mười đại đệ tử Ngoại Tông tuy oai phong, nhưng oai phong không bằng đệ tử đệ nhất Ngoại Tông.
Đệ tử đệ nhất Ngoại Tông mỗi một khóa, đều được ghi chép lại, khắc tên vào thạch bia của Ngoại Tông, đó là tượng trưng cho vinh quang, cũng là tượng trưng cho thực lực, ai cũng không đoạt được.
Sau khi rút thăm, lần này đến lượt Lý Phù Trần luân không.
– Vũ Văn Thiên, ta sẽ không cho ngươi dễ dàng đạt được đệ nhất đâu.
Thượng Quan Hồng hít sâu một hơi, cả người căng cứng, cơ thể co rút lại, sau đó một cổ khí tức kinh khủng bạo phát, mộc kiếm trong nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng Chân khí màu tím dày dặc, cổ Chân khí này mạnh mẽ kéo dày từ cánh tay đến mũi kiếm, nhìn qua giống như hắn đang cầm một thanh vụ kiếm màu tím.
– Vũ Văn Thiên, tiếp chiêu.
Bộ pháp của Thượng Quan Hồng cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước Vũ Văn Thiên mấy thước, vụ kiếm màu tím vung lên, một đạo kiếm quang hình quạt bộc phát, sáng lạn rực rỡ.
Tử Cực Huyền Công tầng thứ tám.
Kiếm pháp Huyền cấp Đê giai, Quang Mang Kiếm Pháp.
Mọi người không nghĩ tới, Thượng Quan Hồng cũng tu luyện công pháp tiến giai và kiếm pháp Huyền cấp Đê giai.
Nhưng quá rõ ràng, tu vi kiếm đạo của Thượng Quan Hồng đã vượt qua Triệu Minh Nguyệt không ít.
Kiếm pháp Huyền cấp Đê giai của Triệu Minh Nguyệt chưa Tiểu Thành, còn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai của Thượng Quan Hồng đã đạt tới cảnh giới Tiểu Thành.
Ngoài ra, lực lượng thân thể của Thượng Quan Hồng cũng tương đối kinh khủng, khi Ngoại Tông Đại Tái còn chưa bắt đầu, có người nói lực lượng thân thể của Thượng Quan Hồng đã vượt qua bảy ngàn cân, hiện tại chỉ sợ còn mạnh hơn.
Thực lực cơ sở của Thượng Quan Hồng rất mạnh, vừa mới bắt đầu đã bộc phát toàn bộ lực lượng, chém một kiếm tới Vũ Văn Thiên.
Ngay khi không ít người vì Vũ Văn Thiên lo lắng, thì hắn ra tay.
Y phục trên cánh tay phải nổ tung, lộ ra cơ bắp cường tráng, Vũ Văn Thiên giơ kiếm lên, kiếm thế vô cùng bá đạo phóng lên, kém theo kiếm quang huy hoàng.
Két!
Kiếm quang của Thượng Quan Hồng trong nháy mắt tan vỡ, ngay sau đó, mộc kiếm cũng gãy ra từng khúc, hóa thành vô số mảnh nhỏ bắn ra ngoài.
Thượng Quan Hồng đứng người tại đó, một câu cũng không nói được.
Lúc này, trên khán đài lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Vũ Văn Thiên.
Mạnh.
Mạnh đến đáng sợ.
Mạnh đến biến thái.
Cho dù Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng từng là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, lúc này cũng động dung, híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Thực lực cấp thống trị, đây mới thật sự là thiên kiêu.
– Trận đấu tiếp theo không cần so nữa, cho dù Lý Phù Trần mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của Vũ Văn Thiên.
– Đây là thực lực của Vũ Văn Thiên sao? Theo ta thấy, đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh nhất trọng cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
– Nếu là bên ngoài, Võ giả Quy Nguyên cảnh tam trọng tầm thường cũng không phải đối thủ của Vũ Văn Thiên.
Vô số tiếng khen ngợi từ trong miệng mọi người truyền ra, về phần Thượng Quan Hồng đứng trên đài, đã sớm bị mọi người quên đi.
Vũ Văn Thiên nhếch miệng, hắn rất thích cảm giác được người khác sùng bái, kính ngưỡng.
Trong vô tận tinh không, hắn muốn làm thái dương duy nhất kia, để quần tinh ảm đạm thất sắc, chỉ mình hắn tỏa sáng.
– Lý Phù Trần, lên đi!
Vũ Văn Thiên nhìn về phía Lý Phù Trần, cất cao giọng nói.
Lý Phù Trần cười nhạt, từng bước đi lên đấu đài, cuối cùng đừng trước Vũ Văn Thiên mười bước.
– Ra tay đi! Ta cho ngươi cơ hội ra chiêu.
Vũ Văn Thiên cao ngạo đứng đó, mộc kiếm trong tay chỉ xuống đất.
– Thật mất mặt, phỏng chừng một kiếm cũng không tiếp nổi.
Dưới đài, Phương Liệt Hải cười nhạo, giống như thấy được dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lý Phù Trần vậy.
Ánh mắt của Quan Tuyết nhìn chằm chằm Lý Phù Trần, như muốn nhìn ra cái gì trên người đối phương.
Đáng tiếc nhìn không ra cái gì.
Nếu như nói Vũ Văn Thiên là vô cùng tự tin, giống như thái dương trên bầu trời, hào quang vạn trượng.
Lý Phù Trần chính là đại dương mênh mông, sâu không lường được.
– Nếu ta ra tay, ngươi nhất định ứng phó toàn lực.
Lý Phù Trần nói xong, rút ra mộc kiếm, thân hình lóe lên, một kiếm chém về Vũ Văn Thiên.
– Mơ tưởng!
Vũ Văn Thiên vẫn dùng chiêu cũ, giơ kiếm lên, kiếm thế vô cùng bá đạo phóng lên cao, muốn dùng một kiếm này đánh gẫy mộc kiếm của Lý Phù Trần.
Ầm!
Một vòng kình khí khuếch tán ra xung quang, tóc và quần áo của hai người bay phấp phới, trên đầu đài, bụi bậm bay lên tạo thành một cơn lốc.
Vũ Văn Thiên lui một bước.
Lý Phù Trần cũng lui một bước.
– Mộc kiếm không gãy?
– Thực sự không gãy!
Tiếng kinh hô liên tục vang lên, mọi người đều nổi lên hứng thú, bọn họ muốn nhìn xem, Lý Phù Trần đến cùng ngăn được Vũ Văn Thiên mấy chiêu.
– Thú vị, cũng tốt, ta liền chơi với ngươi.
Vũ Văn Thiên di chuyển, mộc kiếm trong tay vẽ ra một vòng, kiếm thế dày đặc như từng con rắn nhỏ tuôn ra, biến hóa thất thường, vừa tinh chuẩn vừa tàn nhẫn, lại mang theo một tia khí phách bề nghễ.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Kim Xà Kiếm Pháp.
Dương gia có một môn kiếm pháp gọi Ngân Xà Kiếm Pháp, là kiếm pháp Hoàng cấp Cao giai, chỉ là so với Kim Xà Kiếm Pháp này, khí chất kém quá nhiều, cũng không có một tia khí phách như Kim Xà Kiếm Pháp.
Bùng!
Vũ Văn Thiên giống như nhìn thấy một quả cầu lửa to lớn phóng tới, kiếm thế của hắn trong nháy mắt tan rã.
Đồng dạng là kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Kim Xà Kiếm Pháp của hắn chỉ là đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, Xích Hỏa Kiếm Pháp của Lý Phù Trần đã đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Có thể nói, uy lực của Xích Hỏa Kiếm Pháp, mạnh hơn Vũ Văn Thiên nghĩ nhiều, người ở dưới đài không cảm thụ mãnh liệt như vậy.
– Đã như vậy, đừng trách ta.
Một cổ khí thế cường đại từ trên người Vũ Văn Thiên bạo phát.
Kim Cương Huyền Công tầng thứ tám.
Triệu Minh Nguyệt cùng Thượng Quan Hồng đều tu luyện công pháp tiến giai, Vũ Văn Thiên tất nhiên cũng tu luyện.
Hai người trước dùng đan dược công pháp để đột phá, còn Vũ Văn Thiên dựa vào chính mình tăng lên.
Đan dược công pháp tuy giúp bớt nhiều thời gian, nhưng muốn mài hợp hoàn toàn, cũng cần phải có thời gian.
Tự mình tăng lên thì không có vấn đề như vậy, có thể phát huy uy lực của công pháp tầng này đến mười thành.
Vận chuyển Kim Cương Huyền Công tầng thứ tám, lực lượng thân thể của Vũ Văn Thiên toàn diện bạo phát, toàn thân toát ra một cổ khí tức thiết huyết, đây chính là khí tức của lực lượng thân thể.
– Bại đi!
Vũ Văn Thiên hét lớn một tiếng, Chân khí màu kim nhạt trên mộc kiếm bành trướng, chém một kiếm vào Lý Phù Trần.
Một kiếm này, hắn muốn Lý Phù Trần rơi xuống đấu đài, không cho đối phương cơ hội nào.
– Tới thật đúng lúc.
Hầu như ngay khi Vũ Văn Thiên xuất thủ, Lý Phù Trần cũng bạo phát khí thế.
Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ tám.
Cùng lúc đó, thân thể của Lý Phù Trần hơi phồng lên một vòng, chân trái bước ra, dùng kiếm nghênh đón Vũ Văn Thiên.
Ầm!
Lần giao thủ này giống như thiên lôi dẫn địa hỏa.
Mộc kiếm trong tay hai người không chịu được lực đạo kinh khủng như thế, trong nháy mắt nổ tung nát vụng, hướng bốn phương tám hướng bay ra, giống như từng cái ám khí bắn nhanh.
– Cái gì?
Một đòn của hai người đem mọi người hù không nhẹ.
Nhất là biểu hiện của Lý Phù Trần, càng làm người khác khiếp sợ.
– Tốt.
Ánh mắt của Đại trưởng lão Ngoại Tông sáng lên, lên tiếng khen ngợi.
Đối với cao tầng của tông môn mà nói, “nhất chi độc tứ” vĩnh viễn không đẹp bằng “lưỡng hổ tranh phong”, dù sao ai ghét tông môn mình nhiều thiên tài.
– Ở trước mặt ta, ngươi dám ẩn dấu thực lực.
Vũ Văn Thiên nổi giận.
Lý Phù Trần lạnh nhạt nói:
– Như nhau.
– Tiếp kiếm.
Tiêu Trường Phong không biết từ nơi này lấy ra hai thanh kiếm thật, vung tay lên, hòa thành hai đạo lưu quang bắn về phía Lý Phù Trần cùng Vũ Văn Thiên.
– Đừng tưởng tiếp kiếm.
Vũ Văn Thiên tay trần điên cuồng tấn công Lý Phù Trần, không cho đối phương có cơ hội tiếp kiếm, đồng thời bản thân chuẩn bị tùy thời tiếp lấy.
Chương 77: Đệ tử đệ nhất Ngoại Tông (hạ)
Bịch bịch bịch bịch…
Hai người dùng tay trần chém giết, so với kiếm pháp còn bạo lực hơn.
Hầu như mỗi quyền đều thấu tới thịt.
Keng!
Hai thanh kiếm thật cắm vào đấu đài, hai người cũng không quan tâm, tiếp tục chém giết.
“Không có khả năng, ta có vạn cân lực, lại không thể áp chế hắn.”
Vũ Văn Thiên càng đánh càng giận, càng giận càng điên cuồng, càng chiến đấu về sau, hầu như đã mấy lần điên cuồng.
Lý Phù Trần cũng tùy ý phát huy lực lượng của mình.
Vũ Văn Thiên cùng hắn rất giống nhau, lực lượng thân thể không kém, cảnh giới công pháp không sai biệt, năng lực thực chiến cũng gần nhau.
– Thống khoái.
Ánh mắt của Lý Phù Trần càng ngày càng sáng, hắn đã lâu không xuất toàn lực đánh một trận, nghiền ép đối thủ dĩ nhiên thoải mái nhưng thiếu sảng khoái.
Cao thủ luôn tịch mịch.
Gặp đối thủ chân chính mới hiện lên giá trị của cao thủ.
Ken két!
Đấu đài của Ngoại Tông do nham thạch cứng rắn nhất xây thành, thế nhưng bị hai người tàn phá, nham thạch bị bể thành từng cục nhỏ theo kình khí văng khắp nơi.
– Hai tên này còn là người sao?
– Yêu thú cũng không bạo lực như họ vậy.
– Có thể so với Yêu ma.
Mọi người nín thở, theo dõi không chớp mắt.
– Phích Lịch Thối!
Vũ Văn Thiên tu luyện Võ học toàn diện hơn Lý Phù Trần một ít, một môn thối pháp Hoàng cấp Đỉnh giai được thi triển ra, đấu đài bị nứt ra thành một cái khe dài hơn một thước.
– Tật Phong Khoái Thiểm.
Toàn Phong Thối được Lý Phù Trần thi triển ra, đã không đơn thuần là thối pháp Hoàng cấp Trung giai nữa, nó giống như sáp nhập vào huyết mạch của Lý Phù Trần, trở thành bản năng của hắn.
Vèo vèo vèo…
Thân hình của Lý Phù Trần chuyển động, lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Ngay khi mắt của Vũ Văn Thiên mơ hồ.
Lý Phù Trần tấn công.
Vô số cước ảnh phủ tới.
Mặc dù Vũ Văn Thiên công thủ nhiều mặt, nhưng không đỡ được đòn tấn công tùy ý của Lý Phù Trần, trong nháy mắt, hắn đã bị đá ba bốn cái, thân thể văng ra ngoài.
Keng!
Vận khí của Vũ Văn Thiên không tệ, khi bay ngược ra sau vừa lúc gần một thanh kiếm, Vũ Văn Thiên rút kiếm ra, hít sâu một hơi, cả người trùng xuống, thân thể đứng vững trên mặt đất.
– Chịu ta một kiếm.
Vũ Văn Thiên có kiếm trong tay, thực lực tăng lên không biết bao nhiêu, kiếm quang sáng lạn như phát tiết chém về Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần nhanh chóng lui lại, trong quá trình lui, không ngừng đá toái thạch (đá vụn) tới Vũ Văn Thiên.
– Lý Phù Trần, ngươi chỉ biết trốn thôi sao?
Vũ Văn Thiên chém nát một khối đá vụn, có những khối đá này ngăn trở, hắn không cách nào đuổi kịp Lý Phù Trần, không khỏi lạnh nhạt nói.
Thình lình, Lý Phù Trần cũng tới gần một thanh kiếm khác.
Keng!
Lý Phù Trần rút kiếm ra, nói:
– Trốn, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
– Hôm nay không bại ngươi, thề không bỏ qua.
Vũ Văn Thiên nổi giận gầm lên, Chân khí màu kim nhạt trên thân kiếm bắt đầu dũng động, hóa thành một thanh vụ kiếm màu kim to lớn, chém tới Lý Phù Trần.
– Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này.
Lý Phù Trần cũng không lùi lại, vụ kiếm màu đỏ trong tay, hung hăng nghênh đón.
Keng!
Lần này là kiếm thật, không phải mộc kiếm, đương nhiên sẽ không bị nghiền nát.
Nhưng lực đạo của hai thanh kiếm lớn hơn, vụ khí màu kim nhạt cùng đỏ nhạt, giao nhau, trải rộng nửa đấu đài.
Trên đấu đài, một ít đá vụn trôi nổi, sau đó bắn ra.
– Chân khí của hai người này thật thâm hậu!
Đám đệ tử Ngoại Tông ngồi sau, trợn mắt há mồm mà nhìn.
– Căn cốt ngũ tinh không hổ là căn cốt ngũ tinh.
Lý Phù Trần thầm than, chiến ý trong mắt càng ngày càng đậm.
Hai người đại chiến ba trăm hiệp, nhưng vẫn không phân thắng bại.
Nhưng người có ánh mắt nhìn rõ hơn, ưu thế của Lý Phù Trần nhiều hơn.
Kiếm pháp của Vũ Văn Thiên khí phách thì khí phách, nhưng thiếu linh động.
Mà kiếm pháp của Lý Phù Trần không những sắc bén, mà còn mang theo khí thế “thiên mã hành không”.
Vũ Văn Thiên còn giới hạn trong sách, nhưng Lý Phù Trần đã vượt qua sách từ lâu, thậm chí gia nhập ý nghĩ của bản thân.
Đây là chênh lệch ngộ tính.
– Tinh Hỏa Liệu Nguyên.
Hiệp thứ ba trăm chín mươi tám, Lý Phù Trần đột nhiên thi triển ra tuyệt chiêu trong Xích Hỏa Kiếm Pháp.
Một kiếm này xuất ra, vụ kiếm màu đỏ giống như tinh hỏa, khi đánh tới kiếm pháp của Vũ Văn Thiên, đột nhiên bộc phát, như hóa thành sóng lửa cháy lan trên đồng cỏ, điên cuồng cuốn đi tất cả.
Phốc phốc phốc phốc…
Trên y phục xuất hiện từng vết đen bị đốt, Vũ Văn Thiên chật vật lui về phía sau.
“Chính là lúc này.”
Mắt của Lý Phù Trần sáng lên, kiếm đổi từ tay phải sang tay trái, vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, hồ quang màu đỏ giống như một vầng trăng khuyết, soi sáng đấu đài.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đê giai, Bán Nguyệt Kiếm Pháp.
“Đang” một tiếng!
Kiếm trong tay của Vũ Văn Thiên văng ra, bắn xuống đấu đài.
Đừng bao giời xem thường kiếm pháp cấp thấp, cao thủ quyết đấu, thời cơ biến mất tức thời, kiếm pháp cấp thấp có thể tiết kiệm nhiều thời gian cùng sức lực, trực tiếp bạo phát.
– Đê tiện.
Vũ Văn Thiên ngây ra một lúc, gầm nhẹ nói.
– Ta thắng quang minh chính đại, tại sao lại đê tiện.
Đối phương không có kiếm, giống như con cọp không có nanh vuốt, Lý Phù Trần cũng không công kích đối phương, nhàn nhạt nói.
Vũ Văn Thiên nói:
– Có kiếm trong tay, ngươi không có khả năng thắng ta.
– Rất xin lỗi, kiếm của ngươi bị ta đánh bay, cho dù thay một thanh khác, ta cũng có thể đánh bay, ngươi, cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của ta.
– Tùy ngươi.
Vũ Văn Thiên âm trầm đi xuống đấu đài.
– Cái này cũng có thể thắng, còn thiên lý hay không.
Quan Bằng trực tiếp há hốc mồm.
Quan Hồng cùng Quan Diễm cũng há hốc mồm.
Người há hốc mồm quá nhiều, Thượng Quan Hồng, Phương Liệt Hải, Tần Thiếu Vũ, mỗi người đều không tin được sự thật này.
– Lại là hắn thắng.
Trong nháy mắt như thế, Ô Thanh Mai cảm giác mình đang nằm mơ.
Tất cả đều không chân thật.
Khi mới gặp Lý Phù Trần, nàng căn bản không đem Lý Phù Trần để vào mắt, chỉ coi đối phương là một đệ tử Ngoại Tông có chút thực lực.
Lúc này mới qua bao lâu, ngay cả Vũ Văn Thiên cũng bị đánh bại.
“Quên đi, tiến nhập Quy Nguyên cảnh, tình huống sẽ thay đổi.”
Ô Thanh Mai không suy nghĩ thêm nữa.
“Thú vị.”
Triệu Minh Nguyệt đối với Lý Phù Trần sinh ra một chút hứng thú.
Trên đài chủ trì, các Trưởng Lão Nội Tông nghị luận nhiệt tình.
– Khóa này không tệ, từ thực lực mà nhìn, đã truy thẳng đến khóa có Kiếm Si.
– Đúng vậy, Vũ Văn Thiên có thể so với Kiếm Hổ, ngộ tính kiếm đạo của Lý Phù Trần có thể so với Kiếm Si.
– Khóa trên có Phách Kiếm tuy rằng không tệ, nhưng chỉ có một mình hắn.
– Lại nhìn một chút! Nếu sau khi hắn tiến vào Nội Tông, vẫn chói mắt như thế, cho hắn một thân phận thiên kiêu Nội Tông cũng không sao.
– Đề nghị này tốt, trước hãy quan sát.
…
Cả khán đài một mảnh ồn ào, một đạo thân ảnh như thiểm điện bước lên đấu đài, chính là Tiêu Trường Phong.
Tiếp theo hắn bắt đầu tuyên bố bài danh mười đại đệ tử của Ngoại Tông cùng phần thưởng cho mười đại đệ tử.
Phần thưởng có hai cái, một là điểm cống hiến, hai là tư cách đổi một môn bí tịch Võ học Huyền cấp.
Lý Phù Trần đứng nhất, trực tiếp được thưởng mười vạn điểm cống hiến.
Trưởng Lão Ngoại Tông cũng phải dùng sáu bảy năm mới kiếm được mười vạn điểm cống hiến, đương nhiên, Trưởng Lão Ngoại Tông kiếm được là điểm cống hiến của chức vụ. Ở Thương Lan Tông, Trưởng Lão Ngoại Tông thuộc về chức vụ cấp sáu, hằng năm được cho một vạn điểm cống hiến, như vậy, bọn họ có thể chuyên tâm xử lý tốt Ngoại Tông, không còn lo lắng.
Đến tận đây, Ngoại Tông Đại Tái long trọng mà không phức tạp đã kết thúc, Lý Phù Trần ngang trời xuất thế, làm cho nhiều người đều nhớ kỹ hắn, tin tưởng không qua bao lâu, tên của Lý Phù Trần sẽ được khắc vào thạch bi của Ngoại Tông, từ nay về sau, trở thành một phần lịch sử của Thương Lan Tông.
Chương 78: Đệ nhất Thí Luyện Tháp
– Đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, chúc mừng.
Lý Phù Trần giành được đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, làm cho các đệ tử Ngoại Tông nghẹn họng, bao gồm cả Chúc Hồng Tú.
Bọn họ biết Lý Phù Trần rất mạnh, nhưng không nghĩ lại mạnh đến trình độ này, ngay cả Vũ Văn Thiên đều phải xuống đài.
Cái này không thể dùng hai chữ “hắc mã” để hình dung, mà là một cái “tiềm long”.
Tiềm Long xuất uyên, nhất minh kinh nhân.
Ngày thứ hai sau khi thi đấu bài danh kết thúc, Chúc Hồng Tú đi tới tiểu viện của Lý Phù Trần chúc mừng.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của Chúc Hồng Tú, Lý Phù Trần cười nói:
– Chỉ là một đệ tử đệ nhất Ngoại Tông mà thôi, cũng không phải đệ tử đệ nhất Nội Tông.
– Thế nào, ngươi còn muốn cầm đệ tử đệ nhất Nội Tông sao?
Chúc Hồng Tú kinh ngạc nói.
Lý Phù Trần nói:
– Tại sao không thể.
Chúc Hồng Tú nghiêm túc nói:
– Nếu như căn cốt phổ thông khác nói những lời này, ta nhất định nói hắn khoác lác, thế nhưng ngươi không giống, ta tin tưởng ngươi.
– Đa tạ, ngươi đi nghỉ trước đi, ta muốn xông Thí Luyện Tháp một chút.
Lý Phù Trần đang muốn ra khỏi cửa.
– Tốt, xem ra đệ nhất Thí Luyện Tháp, trừ ngươi ra thì không còn ai.
Chúc Hồng Tú có chút mệt mỏi nói, sau khi tạm biệt Lý Phù Trần liền đi về tiểu viện của mình.
Lần thứ hai đi tới Thí Luyện Tháp, Lý Phù Trần cảm thấy không giống như trước.
Lần trước là có thái độ thử xông vào, bây giờ là vì giành đệ nhất.
Theo tông quy của Thương Lan Tông, trước khi tấn chức đệ tử Nội Tông, bài danh trước mười của Thí Luyện Tháp cũng được thưởng.
Đệ nhất được thưởng năm vạn điểm cống hiến, thứ hai, thứ ba là ba vạn, từ thứ tư đến thứ mười là hai vạn.
Tuy rằng phần thưởng không nhiều bằng mười đại đệ tử của Ngoại Tông, nhưng cũng không nhỏ, Lý Phù Trần sẽ không bỏ qua cơ hội này.
– Là Lý sư huynh, mọi người mau nhường đường.
Hôm nay Lý Phù Trần có thể nói là người nổi tiếng, nếu ở Ngoại Tông có ai không nhận ra Lý Phù Trần, nhất định sẽ bị khinh bỉ.
Mặc dù căn cốt của Lý Phù Trần không ra làm sao, ở giai đoạn hiện tại, Lý Phù Trần chính là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, như mặt trời ban trưa, không người có thể địch.
Về phần sau khi trở thành đệ tử Nội Tông thì có tình huống như thế nào, mọi người không suy nghĩ xa như vậy.
“Đây là danh vọng sao?”
Nội tâm của Lý Phù Trần cũng không bài xích chuyện này, cất bước đi về phía trước.
Không cần phải gõ Thí Luyện Chung, Chấp Sự Ngoại Tông phục trách Thí Luyện Tháp trực tiếp cho Lý Phù Trần xông Thí Luyện Tháp.
Nói giỡn, đệ tử đệ nhất Ngoại Tông làm sao mà không gõ vang Thí Luyện Chung được?
Tiến nhập Thí Luyện Tháp tầng thứ nhất, Lý Phù Trần dùng một kiếm thuấn sát đầu Nguyên Khí Yêu thú.
Tầng thứ hai, vẫn là thuấn sát.
Tầng thứ ba, Lý Phù Trần phải mất một ít khí lực.
Nguyên Khí Yêu thú không giống với Yêu thú, bọn chúng không phải thân thể máu thịt, nếu không liên tục công kích điểm yếu của chúng, căn bản không cách nào đánh chết.
Đương nhiên, lấy thực lực của Lý Phù Trần, dùng hai công kích liên tục vào điểm yếu là có thể giải quyết nó.
Theo trận văn của Thí Luyện Tháp tầng thứ ba sáng lên rồi tắt, bên ngoài Thí Luyện Tháp sôi trào.
– Chín khắc độ, đã vượt qua Vũ Văn Thiên.
– Không hổ là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, chỉ ra tay hai lần, lần nào cũng bất phàm.
– Cái này Vũ Văn Thiên phải phiền muộn rồi, đệ tử đệ nhất Ngoại Tông không được, hiện tại ngay cả đệ nhất Thí Luyện Tháp cũng mất, thoáng một cái là mất đi bốn vạn điểm cống hiến.
– Vũ Văn Thiên sẽ cam tâm sao.
Sau khi đi ra Thí Luyện Tháp, biết được thành tích của mình là chín khắc độ, thì Lý Phù Trần cũng thầm gật đầu, thành tích này cũng không tệ lắm.
Cứ như vậy, mộc bài viết ba chữ “Lý Phù Trần” đã được treo lên vị trí thứ nhất của thạch bích, Vũ Văn Thiên thì bị đưa xuống vị trí thứ hai.
Không qua nửa ngày, tin tức Lý Phù Trần giành được đệ nhất Thí Luyện Tháp truyền khắp một nửa Ngoại Tông.
Trong tiểu viện của Vũ Văn Thiên.
Vũ Văn Thiên mặt không biểu tình, bầu không khí trong viện ngưng trọng.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Thiên lẩm bẩm nói:
– Thứ thuộc về ta, ta sẽ cầm về, ai cũng không đoạt được.
…
“Bây giờ ta là Luyện Khí cảnh cửu trọng trung kỳ, ít nhất một năm mới đột phá tới Quy Nguyên cảnh nhất trọng được.”
Trên giả sơn, Lý Phù Trần mở ra hai mắt, dừng tu luyện.
Luyện Khí cảnh cửu trọng đến Quy Nguyên cảnh nhất trọng là một trạm kiểm soát không nhỏ.
Trạm kiểm soát này nhiều người có thể qua, nhưng cần thời gian khác nhau một trời một vực.
Thông thường, căn cốt phổ thông cần ít nhất năm năm mới vượt qua, nếu ngộ tính quá kém, thì cả đời phải dừng ở chỗ này.
Căn cốt nhất tinh cũng phải ba năm trở lên.
Căn cốt nhị tinh thì một năm trở lên.
Chỉ có căn cốt tam tinh trở lên mới có thể trong vòng một năm đột phá.
Nhưng trước khi đó cần phải đạt được Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong, dù sao Luyện Khí cảnh cửu trọng sơ kỳ đến cửu trọng đỉnh phong cũng cần thời gian không ít.
Lý Phù Trần có lòng tin như vậy, hắn nắm chắc trong vòng một năm tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đột phá tầng thứ chín, đến lúc đó, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên thật lớn.
Mà cường độ thân thể của hắn, cũng có thể thừa nhận được Xích Hỏa Huyền Công bá đạo.
Có mười vạn điểm cống hiến, Lý Phù Trần dư dã rất nhiều, một lần đổi sáu mươi viên Long Hổ Đan.
Hắn muốn trước khi trở thành đệ tử Nội Tông, tu luyện Tiệt Hình Đạo đến tầng thứ ba viên mãn.
Hoặc là không làm, nếu làm thì phải muốn mạnh nhất, mạnh đến nổi nghiền ép tên thứ hai.
Hiện tại, chênh lệch thực lực giữa hắn và Vũ Văn Thiên rất nhỏ, đối phương tùy thời vượt qua hắn, đây là chuyện hắn không muốn thấy.
Tiệt Hình Đạo tầng ba so với tưởng tượng của Lý Phù Trần còn khó tu luyện hơn, không phải có tài nguyên là được, quan trọng là phải lĩnh ngộ được tinh túy của Tiệt Hình Đạo.
Cũng may Lý Phù Trần cái gì cũng kém, chỉ có ngộ tính là cao đến đáng sợ.
Một vạn năm trăm cân.
Một vạn một ngàn cân.
Một vạn một ngàn năm trăm cân.
Một vạn hai ngàn cân.
Sau khi tiêu hao hết sáu mươi viên Thối Thể Đan, lực lượng thân thể của Lý Phù Trần tăng đến một vạn hai ngàn cân.
Ngoại trừ tu luyện Tiệt Hình Đạo, Lý Phù Trần tu luyện kiếm đạo cũng vào thời khác mấu chốt.
Hắn không đi đổi kiếm pháp Huyền cấp Đê giai, mà đổi ba môn kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, làm hắn tốn bốn ngàn điểm cống hiến.
Theo thứ tự là Tam Phân Kiếm Thuật, Tích Thủy Kiếm Quyết cùng với Phi Long Kiếm Pháp.
Lý Phù Trần không muốn trong thời gian ngắn tu luyện quá nhiều kiếm pháp cao cấp, hắn muốn đánh xuống căn cơ thật tốt.
Tu luyện kiếm đạo, nặng ở nội tình.
Không có nội tình kiếm đạo, giống như phòng ốc không có căn cơ, tùy thời có thể sập xuống.
– Tam Phân Kiếm Thuật, một kiếm hóa ba kiếm, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, một kiếm xuất ra, có thể đâm ra trên người địch nhân ba lỗ máu.
– Tích Thủy Kiếm Quyết, lấy đâm làm chủ, kình đạo cô động, chuyện công phá công pháp luyện thể.
– Phi Long Kiếm Pháp, là một kiếm pháp khí phách hùng hồn, nhưng rất hao tổn Chân khí, Chân khí càng mạnh, Phi Long Kiếm Pháp càng mạnh.
Ba môn kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai có đặc điểm riêng, Lý Phù Trần không quan tâm chuyện khác tu luyện.
Bất tri bất giác, Ngoại Tông Đại Tái đã qua hai tháng.
Thí Luyện Tháp.
– Thành tích của Vũ Văn Thiên tăng lên, là chín khắc độ, giống như Lý Phù Trần, song song đệ nhất.
– Bài danh của Thí Luyện Tháp cũng không có tình huống đặt song song đệ nhất, người nào sớm hơn chính là đệ nhất.
Sau khi đi ra Thí Luyện Tháp, nhìn thấy thành tích của mình, Vũ Văn Thiên nắm chặc quyền.
Chỉ thiếu một chút, thiếu một chút nữa là hắn đạt được tám khắc độ.
Vì Thí Luyện Tháp bài danh đệ nhất, hắn thậm chí áp chế đột phá.
Một tuần trước, hắn có thể đột phá đến Quy Nguyên cảnh nhất trọng.
“Đệ nhất, ta nhất định phải giành được đệ nhất.”
Kỳ thật Vũ Văn Thiên cũng không quá quan tâm hai vạn điểm cống hiến, lấy năng lực của hắn, sau đó có thể kiếm về, nhưng hiện tại hắn muốn lấy lại thứ thuộc về mình.
Chương 79: Bảy khắc độ
– Tam Phân Kiếm Thuật, một kiếm hóa ba kiếm.
Lý Phù Trần trước tiên nghiên cứu Tam Phân Kiếm Thuật.
Tam Phân Kiếm Thuật là một trong mười kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai đứng đầu của Thương Lan Tông, nó không chỉ đơn thuần là khoái kiếm, giống như Phi Long Kiếm Pháp, cần Chân khí rất nhiều.
Chân khí càng hùng hậu, phát ra uy lực càng mạnh, nếu thiếu Chân khí, Tam Phân Kiếm Thuật cùng kiếm pháp bình thường không khác gì nhau.
– Tích Thủy Kiếm Quyết, kiếm kình ngưng lại một điểm, nước chảy đá mòn.
So với Tam Phân Kiếm Thuật, Tích Thủy Kiếm Quyết không cần nhiều Chân khí.
Nó cần chính là sự khống chế lực ở trình độ cao.
Khống chế đối với lực càng mạnh, kiếm kình cô động càng nhỏ, dưới một đòn, áo giáp cũng bị xuyên thủng.
– Phi Long Kiếm Pháp, kiếm như du long, kiếm thế ngưng trọng (nặng).
Có một câu nói “nhất lực hàng thập hội”.
Phi Long Kiếm Pháp tiêu hao Chân khí nhanh gấp mấy lần Tích Thủy Kiếm Quyết, gấp đôi Tam Phân Kiếm Thuật.
Tương ứng, uy lực của Phi Long Kiếm Pháp vô cùng đáng sợ, ngươi có thể tránh né Tích Thủy Kiếm Quyết, nhưng gặp phải Phi Long Kiếm Pháp, ngươi tránh không thoát.
Dưới một kiếm, đầu tiên kiếm thế sẽ bao phủ đối thủ, làm hắn không cách náo trốn được.
Giống như Tam Phân Kiếm Thuật, Phi Long Kiếm Pháp cũng là một trong mười kiếm pháp Hoàng Cấp Đỉnh giai đứng đầu Thương Lan Tông.
Sau một tuần, Tam Phân Kiếm Thuật đạt đến cảnh giới Tiểu Thành, Tích Thủy Kiếm Quyết Tiểu Thành, Phi Long Kiếm Pháp Tiểu Thành.
Sau một tháng, Tam Phân Kiếm Thuật Đại Thành, Tích Thủy Kiếm Quyết Đại Thành, Phi Long Kiếm Pháp Đại Thành.
Sau hai tháng, Tam Phân Kiếm Thuật đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, Tích Thủy Kiếm Quyết Đăng Phong Tạo Cực, Phi Long Kiếm Pháp Lô Hỏa Thuần Thanh.
– Tám khắc độ, thật không tin được, Vũ Văn Thiên dĩ nhiên phản công, vượt qua Lý Phù Trần.
– Có áp lực mới có động lực, lúc trước Vũ Văn Thiên không có đối thủ, nên có chút thư giãn, hiện tại Lý Phù Trần tồn tại, làm hắn sinh ra nguy cơ, kích thích tiềm lực của hắn đến cực hạn.
– Thành tích tám khắc độ rất nghịch thiên, trong Ngoại Tông, chỉ sợ không có ai vượt qua thành tích này đi!
– Hẳn là không có, tối đa chỉ tương đương với Vũ Văn Thiên, không có khả năng vượt qua.
Ngày hôm đó, khu vực Thí Luyện Tháp lần thứ hai sôi trào lên.
Nhìn mộc bài của mình được treo ở vị trí thứ nhất lần nữa, khóe miệng của Vũ Văn Thiên cười nhạt.
“Lý Phù Trần, thành tích của ngươi không có khả năng vượt qua ta, tối đa tương đương với ta mà thôi, cái tên đệ tử đệ nhất Ngoại Tông không hợp rồi.”
Vũ Văn Thiên tự lẩm bẩm, sau đó rời khỏi khu vực Thí Luyện Tháp.
– Lý Phù Trần, thành tích của ngươi bị Vũ Văn Thiên vượt qua.
Sau khi Chúc Hồng Tú nhận được tin tức, cố ý đi tới tiểu viện của Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần nói:
– Hả! Vượt qua sao? Đều trong dự liệu.
Dù sao Vũ Văn Thiên cũng có căn cốt ngũ tinh, tu luyện cái gì cũng nhanh, thời gian mấy tháng, đủ để thực lực của đối phương bay lên một tầng thứ.
– Ngươi không kinh ngạc sao?
Lý Phù Trần nói:
– Kinh ngạc cái gì, đúng rồi, thành tích của hắn bao nhiêu.
– Tám khắc độ.
– Tám khắc độ, khá tốt.
Lý Phù Trần gật đầu.
Nếu là tám khắc độ, hiện tại hắn nắm chắc vượt qua.
– Đi, theo ta đi Thí Luyện Tháp.
Lý Phù Trần đoán Vũ Văn Thiên sẽ nhanh chóng đột phá Quy Nguyên cảnh, nếu đã đắc tội đối phương rồi, Lý Phù Trần cũng không hạ thủ lưu tình.
Hắn sẽ làm đối phương tiếc nuối đột phá Quy Nguyên cảnh.
Chỉ sau một lát, Lý Phù Trần cùng Chúc Hồng Tú đã tới Thí Luyện Tháp.
– Nhanh nhìn, Lý Phù Trần tới.
Lý Phù Trần xuất hiện, nhất thời trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
– Phỏng chừng hắn ngồi không yên, ai cũng biết Vũ Văn Thiên sư huynh sẽ nhanh đột phá Quy Nguyên cảnh, nếu không thể vượt qua đối phương trước khi đột phá Quy Nguyên cảnh, thì không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
– Nhưng muốn vượt qua thành tích tám khắc độ, khó khăn a!
– Đúng vậy, không biết thành tích lần này của Lý Phù Trần là bao nhiêu.
Mọi người ngưng thở, nhìn chằm chằm Lý Phù Trần tiến nhập Thí Luyện Tháp.
Thí Luyện Tháp tầng thứ nhất, thuấn sát.
Thí Luyện Tháp tầng thứ hai, thuấn sát.
Thí Luyện Tháp tầng thứ ba, trận văn sáng lên, một đầu Nguyên Khí Cự Lang xuất hiện.
Thân hình của Lý Phù Trần chớp động, một kiếm chém về Nguyên Khí Cự Lang.
Thân pháp cực nhanh, xuất kiếm cực nhanh.
Theo một kiếm này xuất ra, ba đạo kiếm quang bao phủ Nguyên Khí Cự Lang.
Ánh sáng trên người Nguyên Khí Cự Lang dần bất ổn.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Tam Phân Kiếm Thuật.
Rống!
Nguyên Khí Cự Lang nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể gập lại, phóng tới Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần không ngừng thi triển Tam Phân Kiếm Thuật áp chế Nguyên Khí Cự Lang.
Qua vài lượt hô hấp.
Ánh mắt của Lý Phù Trần sáng lên.
Xì!
Mắt thường có thể thấy được, một điểm sáng đỏ nhạt ngưng tụ trên mũi kiếm, Lý Phù Trần đâm một kiếm vào gần bên tai của Nguyên Khí Cự Lang.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Tích Thủy Kiếm Quyết.
Phốc!
Kiếm đâm vào, Nguyên Khí Cự Lang tan biến.
– Tám khắc độ, hẳn là vượt qua đi!
Lý Phù Trần cảm giác tốc độ lần này rất nhanh, so với lần trước nhanh hơn nhiều.
Đi ra Thí Luyện Tháp.
Quả nhiên, thấy vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, Lý Phù Trần biết thành tích của mình vượt qua Vũ Văn Thiên.
Bảy khắc độ.
Thành tích lần này của Lý Phù Trần là bảy khắc độ.
– Không thể tin được, không thể tin được, đây còn là người sao?
– Truyền thuyết, mặc kệ sao này như thế nào, trong Ngoại Tông, Lý Phù Trần chính là truyền thuyết, không ai vượt qua được.
– Đoán chừng Vũ Văn Thiên sư huynh tức muốn chết rồi.
– Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, núi cao còn có núi cao hơn a!
Không đem lời ca ngợi của đám người này để trong lòng, Lý Phù Trần nói với Chúc Hồng Tú:
– Đi thôi!
“Người này nếu có thể đánh vỡ hạn chế của căn cốt, tương lai không thể đo lường a.”
Hôm nay, trưởng lão của Thí Luyện Tháp trưởng khó có được mà đi qua một lần, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Ầm!
Trong tiểu viện, một gốc đại thụ bị Vũ Văn Thiên đánh thành hai đoạn, gãy ngang.
Vũ Văn Thiên hầu như muốn phun máu.
– Lý Phù Trần, ta và ngươi không đội trời chung.
Ánh mắt của Vũ Văn Thiên đỏ như máu nói.
Hắn từ nhỏ sóng trong vầng sáng của thiên tài, cho tới bây giờ không đừng thứ hai, tùy ý có thể đứng đầu.
Bình thường hắn ôn hòa lễ độ, làm người khác không cảm thấy cao cao tại thượng, bởi vì hắn xem thương diễu võ dương oai, hắn thấy, diễu võ dương oai là hành vi thấp kém, phô trương thanh thế.
Nhưng lúc này, tâm cảnh hắn sinh ra biến hóa.
Không cam lòng, phẫn nộ, đố kị, cừu hận.
Các loại tâm tình xông lên đầu, trong đầu đều một mảnh hỗn loạn.
– Vũ Văn sư huynh, chúc mừng ngươi đạt được đệ nhất.
Ô Thanh Mai đẩy cửa viện, đi tới.
Nàng nghe được tin tức lúc sáng sớm, vẫn chưa nghe được tin tức buổi chiều, cho nên không biết trong vòng một ngày, cái tên đệ nhất đã hai lần đổi chủ.
– Cút.
Vũ Văn Thiên hung hăng trừng mắt Ô Thanh Mai, quát lên.
Ô Thanh Mai hoảng sợ, sau đó xanh mặt, không nói gì xoay người rời đi.
Sau khi Ô Thanh Mai rời khỏi, lại hỏi thăm một chút mới biết được buổi chiều, Lý Phù Trần đã vượt qua Vũ Văn Thiên, thành tích là bảy khắc độ.
– “Thiên không hai nhật”, đã có Vũ Văn Thiên, vì sao Ngoại Tông còn gặp phải một Lý Phù Trần.
Ô Thanh Mai than thở.
Nàng cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói:
– Quên đi, hiện tại ta và Vũ Văn Thiên không còn quan hệ gì.
Nàng sùng bái cường giả, nhưng không có nghĩa nàng không có tôn nghiêm, Ô Thanh Mai nàng, vĩnh viễn không trở thành nữ nhân bị người “gọi thì tới, đuổi thì đi”.
Chương 80: Quy Nguyên, Quy Nguyên
Bảy khắc độ, thành tích này vô cùng nghịch thiên, lúc trước chỉ có Kiếm Si làm được.
Kiếm Hổ, Vô Tình Kiếm cùng với Phách Kiếm, chỉ tám khắc độ mà thôi.
Tuy nói thời gian dài ngắn không đại biểu thực lực mạnh yếu.
Dù sao cũng có người am hiểu “ổn trọng”, có người tích đi “hiểm chiêu”, có người lại thích đánh “bất ngờ”.
Người khác nhau, phong cách chiến đấu cũng khác nhau.
Mà phong cách chiến đấu khác nhau, đương nhiên thành tích cũng không giống.
Lúc Ngoại Tông phong vân thì một đại tin tức truyền ra.
Vũ Văn Thiên đột phá Quy Nguyên cảnh.
Vũ Văn Thiên là thanh niên lão thành, nhìn qua mười tám mười chín tuổi, nhưng thực tế chỉ mới mười lăm tuổi, giống như Lý Phù Trần cùng Quan Tuyết.
Nhưng khi Vũ Văn Thiên mười ba tuổi đã tiến vào Thương Lan Tông, so với hai người dài hơn.
Võ giả Quy Nguyên cảnh mười lăm tuổi, trong lịch sử của Thương Lan Tông cộng lại cũng không ít. Nếu ở bên ngoài, trước hai mươi lăm tuổi đột phá Quy Nguyên cảnh, cũng là chuyện hiếm có rồi.
Đại tin tức cứ từ một làn sóng tiếp một làn sóng, một tháng sau, Thượng Quan Hồng cũng bất ngờ đột phá tới Quy Nguyên cảnh rồi.
Ngay sau đó là Hồng Phong, Triệu Minh Nguyệt.
Trong mười đại đệ tử Ngoại Tông, đã có ba người đột phá tới Quy Nguyên cảnh.
Trên thực tế, Thương Lan Tông có ba vạn đệ tử Ngoại Tông, hằng năm đều có hơn một ngàn đệ tử Ngoại Tông đột phá Quy Nguyên cảnh, nhưng những người này cũng không nổi danh gì, nên không dẫn đến chút phong ba nào.
Luyện Khí cảnh là một tầng thứ, Quy Nguyên cảnh lại là một tầng thứ.
Võ giả Luyện Khí cảnh cho dù kinh tài tuyệt diễm như thế nào, gặp phải Võ giả Quy Nguyên cảnh cũng phải kém một bậc.
Đệ tử Ngoại Tông gặp phải đệ tử Nội Tông, nhất định phải gọi bằng sư huynh sư tỷ, nếu không gặp phải người có tính tình không tốt, không chừng sẽ bị dạy dỗ một trận.
– Luyện Khí cảnh cửu trọng hậu kỳ.
Ngày hôm đó, tu vi của Lý Phù Trần cuối cùng cũng từ Luyện Khí cảnh cửu trọng trung kỳ đột phá đến cửu trọng hậu kỳ, thiếu chút nữa là đến cửu trọng đỉnh phong.
– Ba môn kiếm pháp đã đạt tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh và Đăng Phong Tạo Cực, tiếp theo tu luyện yêu cầu có sân hay không cũng là chuyện không lớn, hay là đi tới Thương Lan Hồ xem sao!
Lý Phù Trần mang theo công cụ, chạy tới Thương Lan Hồ.
Hắn từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, làm tốt mỗi thời khác đều có một lượng nhiều điểm cống hiến.
Công pháp luyện thể tiêu hao rất nhiều tài nguyên, có người nói đùa rằng, Võ giả Luyện Thể cường đại, trên thân thể, mỗi tấc huyết nhục, mỗi cọng lông đều là một đống kim tệ, nói không chừng một cọng lông cũng có giá mấy trăm ngàn kim tệ.
Nói như thế cũng không sai.
Võ giả Luyện Thể tiêu hao quá nhiều tài nguyên, hơn nữa khí huyết của bản thân biến hóa, nên có thể nói là cả người đều là bảo.
Võ giả Luyện Thể cường đại có thể dùng máu tươi của mình cứu người bị thương nặng.
Nhưng cũng vì vậy, Võ giả Luyện Thể Võ trở thành tài liệu đỉnh cấp trong mắt nhiều cường giả tuyệt thế.
Bọn họ có thể dùng huyết nhục của Võ giả Luyện Thể luyện chế đan dược, hay dùng để luyện công, thôn phệ tinh hoa huyết nhục.
Nói tóm lại, tu luyện công pháp luyện thể, có tốt cũng có xấu.
Tốt là bản thân cường đại hơn.
Xấu là, có thể trở thành tài liệu của cường giả, kết cục thê thảm.
Cho nên, trước khi chưa trưởng thành, không bại lộ toàn bộ lực lượng thân thể của mình là nhận thức chung của Võ giả Luyện Thể.
Trên Thương Lan Hồ, thời gian trôi qua như nước.
Thương Lan Tông, từng đệ tử Ngoại Tông đột phá Quy Nguyên cảnh, trở thành đệ tử Nội Tông.
Mấy tháng sau, Cao Trường Thiên, Phương Liệt Hải, Tôn Tuấn, Ô Thanh Mai, Tào Vân, đều đột phá tới Quy Nguyên cảnh.
Bình chướng từ Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong đến Quy Nguyên cảnh, đối với căn cốt tứ tinh mà nói, có và không có cũng không khác nhau nhiều, tối đa chỉ dừng lại mấy tháng mà thôi.
Từ đó, trong mười đại đệ tử Ngoại Tông, chỉ còn lại bốn người.
– Đây là lực lượng một vạn năm ngàn cân sao?
Trong một gian phòng trên Điếu Ngư Đài, Lý Phù Trần đánh một quyền vào hư không, toàn bộ gian phòng đều rung lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống.
Ở Thương Lan Hồ mấy tháng, Lý Phù Trần câu lên Bảo ngư đều để tự bản thân dùng.
Nhưng hiện tại hắn đối với tài nguyên yêu cầu rất lớn, một ngày ăn một con Bảo ngư cấp một có chút thiếu, phải ăn Bảo ngư cấp hai mới được.
Cho nên tốc độ tu luyện mới chậm chút ít, cần mấy tháng mới từ một vạn hai ngàn cân đạt đến một vạn năm ngàn cân.
Ngoại trừ tu luyện Tiệt Hình Đạo đến tầng thứ ba viên mãn, Lý Phù Trần cũng tu luyện Tam Phân Kiếm Thuật cùng Tích Thủy Kiếm Quyết đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Chỉ có Phi Long Kiếm Pháp là kém một chút, mới tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực mà thôi.
Lý Phù Trần đoán, trừ khi tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đến tầng thứ chín, hay đột phá Quy Nguyên cảnh, bằng không Phi Long Kiếm Pháp không cách nào đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Cùng lúc đó, tu vi của Lý Phù Trần cuối cùng đạt tới giới hạn, Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong.
– Đã qua nửa năm rồi đi!
Lý Phù Trần lẩm bẩm.
Chớp mắt, hắn đã tới Thương Lan Tông một năm rưỡi, tuổi cũng đến mười sáu rồi.
Hắn mười sáu tuổi, thân thể cao gần một thước tám, thể trạng không quá cường tráng, nhưng cân nặng vượt qua một trăm tám mươi cân.
Lý Phù Trần cảm thấy, một lúc nào đó, trọng lượng thân thể của hắn sẽ đạt tới một ngàn cân, nhưng đây là chuyện còn rất xa xôi.
Một tháng sau, Quan Tuyết đột phá Quy Nguyên cảnh, Tần Thiếu Vũ đột phá Quy Nguyên cảnh….
Trong vòng một năm, mười đại đệ tử Ngoại Tông, ngoại trừ Lý Phù Trần, toàn bộ đều đột phá tới Quy Nguyên cảnh.
Đệ tử Ngoại Tông bài danh trước hai mươi, cũng chỉ còn lại một người là Lý Phù Trần không đột phá Quy Nguyên cảnh.
Dần dần, có không ít ngôn luận truyền ra, nói Lý Phù Trần trong vòng ba năm, không có khả năng đột phá Quy Nguyên cảnh.
Sau ba năm, Lý Phù Trần đã mười chín tuổi, mười chín tuổi đột phá Quy Nguyên cảnh, ở Thương Lan Tông thuộc về trình độ thấp kém, hơn nữa cũng lãng phí quá nhiều thời gian.
Phải biết rằng đệ tử Nội Tông cùng đệ tử Ngoại Tông hoàn toàn khác nhau, đệ tử Nội Tông có thể thoải mái tu luyện bí tích Võ học Huyền cấp, đệ tử Nội Tông có thể nhanh chóng kiếm nhiều điểm cống hiến hơn.
Tóm lại, sớm trở thành đệ tử Nội Tông, vạn lợi không hại.
– Xích Hỏa Huyền Công rốt cục đến tầng thứ chín.
Trong nhà gỗ trên Thương Lan Hồ, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trên mặt đất, phân nửa thân thể chìm trong Xích Hỏa Chân khí.
Chân khí màu đỏ dày đặc, giống như một tầng vụ khí hỏa diễm nồng nặc, khiến Lý Phù Trần trông giống như một hỏa thần.
Lý Phù Trần dùng tay cách không hút một cái, chém trà đặt trên bàn cách mấy thước bị hút tới, “ken két” một cái, vỡ vụn.
Cách không hướng hồ hút một cái, nước trong hồ nổi lên gợn sóng, nhưng chỉ như vậy mà thôi.
– Cách không hút vật, đây là chuyện Võ giả Quy Nguyên cảnh mới làm được, không hổ là Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ chín.
Khi tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đến tầng thứ chín, Lý Phù Trần thử nghiệm một chút.
Hiện tại hắn đã xác định, độ khó đột phá, quả thật liên quan đến căn cốt, căn cốt càng mạnh, đột phá càng dễ.
Mà căn cốt càng phổ thông, dù ngộ tính có cường đại đi chăng nữa cũng có khiếm khuyết.
Đương nhiên, nếu cảnh giới công pháp đủ cao, khuyết điểm này cũng chẳng đáng gì, dễ dàng bù đắp lại.
– Hiện tại có thể trở về.
Lý Phù Trần thu thập ngư cụ, lưng mang theo Bảo ngư câu lên gần đây, trở về Thương Lan Tông.
Thời gian tiếp theo, hắn phải chuẩn bị đột phá Quy Nguyên cảnh.