1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 10 [Chương 46 đến 50]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 10 [Chương 46 đến 50]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 46: Cắt nhỏ khoáng thạch

Buông xuống cái sọt sau lưng, Lý Phù Trần nhảy lên không, giống như thằn lằn bám trên vách đá cao chót vót.

Trước khi đi tới Thương Lan Tông, Lý Phù Trần liền đem bí tịch Võ học Hoàng cấp Cao giai Hồng Ngọc Chưởng của Lý gia mang theo, tu luyện một thời gian, đả đạt tới cảnh giới Tiểu Thành.

Hồng Ngọc Chưởng giống như Hồng Ngọc Kiếm Pháp, chiêu thứ nhất cũng gọi là Hồng Ngọc Chi Xúc, có thể sinh ra lực hút.

Tu vi càng cao, cảnh giới Chưởng pháp càng cao, lực hút càng mạnh.

Lý Phù Trần dễ dàng hút vật thể mấy trăm cân.

Lợi dụng lực hút leo lên vách núi, là một chuyện dễ dàng.

Rất nhanh, Lý Phù Trần đã leo tới nơi đó.

Chỗ này cũng xuất hiện đổ nát, nên khối vụn Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch rơi xuống dưới.

Hít sâu một hơi, Lý Phù Trần ấn tay phải tới, Chân khí xâm nhập vào trong đó.

Theo thời gian trôi qua, Linh hồn của Lý Phù Trần đã có tám phần chuyển biến thành màu xanh, ngộ tính được đề cao đồng thời, ý thức của Lý Phù Trần càng ngày càng ngưng luyện, có thể phụ thể trân Chân khí.

Lúc câu Bảo ngư, Lý Phù Trần chính là dựa vào chiêu này để câu thật nhiều Bảo ngư.

Chân khí xâm nhập vào vách núi, ý thức của Lý Phù Trần có thể nhìn rõ tình huống trong vách núi.

Đột nhiên, nhiều đạo màu bạc nhàn nhạt tràn ngập trong ý thức của hắn.

Lý Phù Trần mỉm cười, lực hút của tay trái tăng mạnh, tay phải vỗ một chưởng vào vách đá.

Ầm, soạt!

Lực đạo một chưởng của Lý Phù Trần rất lớn, trên vách núi xuất hiện vết nứt, sau đó rất nhiều đá rơi xuống, lộ ra khoáng thạch màu bạc trong đó.

“Quả nhiên.”

Mắt của Lý Phù Trần sáng lên.

Hắn cũng không xác định ở đây sẽ có Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, chỉ vì không muốn buông tha cơ hội nào, không ngờ vận khí lại tốt như vậy, lần đầu liền phát hiện một lượng lớn Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch.

Lấy ra Tinh Thiết Xẻng, Lý Phù Trần bắt đầu đào móc khối Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch này.

Tinh Thiết Xẻng nặng chừng hơn mười cân, dưới lực đạo một ngàn năm trăm cân của Lý Phù Trần cùng Chân khí cường hãn rót vào, giống như một kiện thần binh, đào một cái động lớn trên vách núi giống như xắt đậu hũ. Trong động, một khối Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch lớn khoảng cái vại nước xuất hiện trước mắt hắn.

“Ít nhất nặng ba ngàn cân.”

Hô hấp của Lý Phù Trần có chút gấp.

Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, một cân giá trị hai mươi điểm cống hiến, ba nghìn cân chính là sáu vạn, bốn nghìn cân chính là tám vạn.

“Nhiều Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch như vậy thật quá chói mắt, trên đường nhất định sẽ bị người đoạt, hay là cắt thành khối nhỏ mang về.”

Nghĩ đến đây, Lý Phù Trần liền mở cái động này cao tới hai thước, sâu mấy thước, sau đó rút ra Tinh Cương Kiếm, một kiếm gọt đi hai thành Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch.

Giơ lên xem một chút, nó năng khoảng bảy tám trăm cân.

“Hy vọng nơi này sẽ không bị phát hiện.”

Đem Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch còn lại đẩy vào trong động, Lý Phù Trần tuột xuống vách núi.

Ngẩng đầu nhìn lên, một khối đá nhô ra che lại cái động trên đó, phải quan sát kỹ mới phát hiện.

“Nhân sinh gặp gỡ, thật đúng là kỳ diệu a!”

Đem Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch cất vào trong sọt, Lý Phù Trần cảm thán nói.

Hắn có thể tìm tới một khối Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch lớn như vậy, dĩ nhiên cũng có vận khí ở trong đó, nhưng nhiều hơn chính là cơ duyên của bản thân.

Vận khí chính là phát hiện một khối Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch mới rơi xuống không bao lâu.

Cơ duyên chính là, nếu không có Kim Sắc Tiểu Phù, Linh hồn của hắn không tiến hóa, ý thức không nhanh nhạy, cho dù có phát hiện khối Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, cũng sẽ không liên tưởng đến trên vách núi còn có Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch.

Ngoài ra, nếu không có Kim Sắc Tiểu Phù, hắn sẽ không luyện thành Hồng Ngọc Chưởng nhanh như vậy, tất nhiên sẽ không leo lên được vách núi cao hơn mười thước.

Cơ duyên có tác dụng bắt đầu, liên hệ nhiều thứ, sau đó mới bắt đầu thay đổi số phận.

Lưng mang theo Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần đi ra Khanh Thương Sơn.

Trên đường, không ít đệ tử Ngoại Tông tò mò nhìn Lý Phù Trần.

Nhìn vết chân, bọn họ biết cái sọt của Lý Phù Trần hẳn là rất nặng.

– Vị sư đệ này, thu hoạch không tệ a, có thể cho ta xem một chút hay không.

Một gã đệ tử Ngoại Tông khí tức rất mạnh đi tới, nhíu mày nói.

Lý Phù Trần ngừng lại:

– Muốn nhìn sao? Được.

Nói xong, hắn xốc lên tấm vải thô đắp trên cái sọt.

Tên đệ tử Ngoại Tông này nhìn vào, thấy bên trong đều là Sinh Thiết Khoáng Thạch, lớn bằng trứng gà, có cái lớn chừng quả đấm.

– Sinh Thiết Khoáng Thạch, thu hoạch không tệ.

Tên đệ tử Ngoại Tông này lộ ra vẻ thất vọng.

Sinh Thiết Khoáng Thạch giá một cân một điểm cống hiến, coi như một nghìn cân cũng mới có một nghìn điểm cống hiến.

Vì một nghìn điểm cống hiến đem một đệ tử Ngoại Tông nhìn qua không dễ chọc đắc tội, không đáng chút nào, ai biết sau này mình sẽ trả giá cái gì.

Cứ như vậy, Lý Phù Trần “hữu kinh vô hiểm” đi tới Nhiệm Vụ Đại Điện của Thương Lan Tông.

– Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch?

Trưởng lão nhiệm vụ nhìn Lý Phù Trần thật sâu, cái tên đệ tử Ngoại Tông này không đơn giản, lần trước là Bảo ngư có giá trị hơn một vạn, lần này là Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch giá trị hơn một vạn, hắn cũng không nghĩ đối phương làm được là dựa vào vận khí.

Sau khi kiểm kê hoàn tất, Trưởng lão nhiệm vụ nói:

– Sinh Thiết Khoáng Thạch một trăm cân, giá trị một trăm điểm cống hiến, Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch bảy trăm tám mươi cân, giá trị một vạn năm ngàn sáu trăm điểm cống hiến, tổng cộng một vạn năm ngàn bảy trăm điểm cống hiến.

Mặc dù biết mình thu hoạch lần này khoảng một vạn năm ngàn điểm cống hiến, nhưng thật sự có một vạn năm ngàn bảy trăm điểm cống hiến, Lý Phù Trần vẫn rất kích động.

Đã làm thì làm cho xong, Lý Phù Trần rời khỏi Nhiệm Vụ Đại Điện sau, lần thứ hai đi tới Khanh Thương Sơn, vài ngày sau, lưng mang một khối Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch nặng ngàn cân trở về.

Nhưng lần này đi trên đường, Lý Phù Trần gặp một vài vấn đề.

Hai gã đệ tử Ngoại Tông có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng hoài nghi cái sọt của hắn còn có khoáng thạch khác, muốn cướp lấy thu hoạch của hắn.

Bất đắc dĩ, Lý Phù Trần phải lấy thủ đoạn mãnh mẽ đánh bại hai người.

Lực lượng thân thể của hắn từ bốn năm trăm cân tăng lên một ngàn năm trăm cân, khiến có thực lực của Lý Phù Trần tăng lên rất nhiều, hắn rất tự tin lần thứ hai gặp Chu Hoài Long, sẽ không bị một chiêu trọng thương như trước.

Đụng tới La Khải mà nói, Lý Phù Trần có thể dễ dàng nghiền ép đối phương.

– Sinh Thiết Khoáng Thạch năm mươi cân, Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch chín trăm năm mươi cân, tổng cộng một vạn chín ngàn năm mươi điểm cống hiến.

Trưởng lão nhiệm vụ trợn tròn mắt, hắn hoài nghi Lý Phù Trần có phải phát hiện một đống lớn Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch hay không, mỗi lần chỉ mang về một ít.

– Lý Phù Trần, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có phải phát hiện rất nhiều Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch hay không?

Trưởng lão nhiệm vụ hỏi.

Lý Phù Trần lóe lên một tia kỳ dị, lắc đầu nói:

– Là phát hiện một ít Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, nhưng đều ở nơi này.

– Thật vậy chăng?

Trưởng lão nhiệm vụ nhìn kỹ Lý Phù Trần, muốn xem coi đối phương có phải nói thật hay không.

Lý Phù Trần rất trấn định, trên mặt không có chút khác thường nào.

– Được rồi, ngươi đi đi!

Vẻ mặt của trưởng lão nhiệm vụ không thay đổi nói.

Rời khỏi Nhiệm Vụ Đại Điện, Lý Phù Trần mới thở ra một hơi:

“Xem ra trong khoảng thời gian ngắn, không thể đi tới Khanh Thương Sơn nữa, đoạn thời gian này phải điệu thấp.”

Có ba vạn bốn ngàn bảy trăm năm mươi điểm cống hiến, Lý Phù Trần rất phấn khích, không hề do dự, đem toàn bộ điểm cống hiến đổi thành Thối Thể Đan, tổng cộng một trăm ba mươi chín viên.

Tiếp theo, Lý Phù Trần đem phần lớn tinh lực tu luyện Xích Cấp Chiến Thân.

Chương 47: Thực lực đại tiến

Thời gian trôi qua như nước, chớp mắt, đã hơn một tháng qua đi.

Trong viện.

Hai chưởng của Lý Phù Trần phát lực, đem một khối đá nặng gần ba ngàn cân nâng lên.

Hắn chỉ mặc một cái quần cụt, da bóng loáng như gấm, cứng cõi chặc chẽ, cho dù đao kiếm cũng không phá được. Thân thể lộ ra non nớt, nhưng đã có góc cạnh rõ ràng, nhìn qua không giống một thiếu niên mười bốn tuổi, mà giống như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Ầm!

Lý Phù Trần buông tảng đá lớn xuống, mặt không đỏ tim không nhanh.

Thân thể nho nhỏ của hắn đã có ba ngàn cân lực, một con số vô cùng kinh khủng.

Phải biết rằng Lý Phù Trần cũng chỉ nặng một trăm ba mươi cân mà thôi.

Mỗi một cân máu thịt, trung bình bộc phát ra hai mươi mấy cân lực.

“Toái!”

Cánh tay như đao, Lý Phù Trần đem một khối đá lớn trước mặt cắt ra một đoạn.

“Lực lượng ba ngàn cân đúng là kinh khủng.”

Tu luyện Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ hai đến viên mãn, Lý Phù Trần cảm thấy khí lực trong cơ thể dùng không hết, tập trung lực đạo phun một ngụm khí, khí tức như mũi tên, có thể bắn rơi lá cây cách hơn mười thước, đánh ra một quyền, trong hư không liền phát ra từng tiếng xé gió chói tai, không khí xung quanh bị nắm đấm đè ép, có thể làm một tảng đá lớn cách mấy thước nổ tung.

Ngoại trừ lực lượng tăng lên, biến hóa lớn nhất của Lý Phù Trần là mật độ của da thịt.

Hiện tại Lý Phù Trần cảm giác da của mình không còn giống da người, mà là da của Yêu thú, vô cùng cứng cõi, thịt bên trong là thịt của Yêu thú, mỗi tấc huyết nhục đều ẩn chứa lực lượng kinh người, lúc dẻo dai, chịu được lực lớn, lúc cứng rắn, có thể so với nham thạch.

Lý Phù Trần từng khảo nghiệm qua, lực đạo mấy nghìn cân đánh vào người, đều không có cảm giác gì, giống như xoa bóp vậy.

Đương nhiên, đó phải là quyền chưởng, nếu đem mấy ngàn cân lực đạo quán chú vào binh khí sắc nhọn, vẫn đâm thủng thân thể hắn như thường.

Tuy nói đem phần lớn thời gian tu luyện Xích Cấp Chiến Thân, nhưng Lý Phù Trần cũng không bỏ tu luyện các phương diện khác.

Một tuần trước, Lý Phù Trần thuận lợi đột phá đến Luyện Khí cảnh thất trọng.

Luyện Khí cảnh, càng về sau, đề thăng càng khó.

Tông quy của Thương Lan Tông, trước hai mươi tuổi không đột phá Quy Nguyên cảnh, thì giáng chức làm đệ tử Chấp Sự Ngoại Tông.

Hàng năm Thương Lan Tông đều có hàng trăm người bị giáng xuống làm đệ tử Chấp Sự Ngoại Tông, chính vì không đột phá Quy Nguyên cảnh trong thời gian quy định.

Tuy Lý Phù Trần không lo lắng vấn đề này, dù sao hắn mới mười bốn tuổi.

Nhưng sớm đột phá tới Quy Nguyên cảnh, là ước mơ của mỗi người.

Có người nói, đột phá càng sớm, ngày sau đột phá Địa Sát cảnh, quá trình thuận lợi hơn, mà sau Địa Sát cảnh còn có Thiên Cương Cảnh, sau Thiên Cương cảnh còn có Thoát Thai cảnh.

Mỗi đại cảnh giới, đều là một trạm kiểm soát to lớn, một cửa so với một cửa còn khó khăn hơn.

Đột phá cửa thứ nhất vô cùng gian nan, muốn đột phá cửa thứ hai là không thể nào, trừ khi gặp cơ duyên lớn.

“Là lúc tùy ý một chút.”

Lực lượng cùng tu vi đột phá, làm Lý Phù Trần có sức mạnh nhất định, hiện tại hắn không lo lắng bị người khác chặn đường, cùng lắm thì đánh một trận, đánh ra danh tiếng của hắn.

Thung lũng Khanh Thương Sơn.

Trong động quật trên vách núi, Lý Phù Trần đẩy toàn bộ Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch còn dư xuống dưới.

Ầm ầm!

Mặt đất chấn động, Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch hung hăng rơi xuống đất, đá vụn văng khắp nơi.

Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch còn dư lại nặng khoảng một ngàn tám trăm cân, mặc dù có chút nặng, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng của Lý Phù Trần.

Khiêng Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần cất bước đi ra Khanh Thương Sơn.

Trên đường mệt thì nghỉ ngơi, khát thì uống nước, năm ngày sau, Lý Phù Trần đến gần Thương Lan Tông.

– Lý Phù Trần, ngươi khiêng vật gì vậy, chúng ta tới chia sẽ với ngươi một phần.

Trong lúc vô tình, Lý Phù Trần coi như trở thành danh nhân của Ngoại Tông rồi.

Trong sự kiện Bảo ngư, Lý Phù Trần thu được hơn một vạn điểm cống hiến.

Sau đó Lý Phù Trần không đi Thương Lan Hồ nữa, mà là đi đào mỏ.

Tuy lần đầu thu hoạch một đám Sinh Thiết Khoáng Thạch, lần thứ hai cũng là Sinh Thiết Khoáng Thạch, nhưng có người nói, Lý Phù Trần ở Tư Nguyên Đại Điện đổi một trăm ba mươi viên Thối Thể Đan, đây chính là hơn ba vạn điểm cống hiến.

Tất cả mọi người đều hoài nghi, Lý Phù Trần phát hiện một đống lớn khoáng thạch cao cấp trong khu mỏ, vì không để người khác chú ý, dùng Sinh Thiết Khoáng Thạch che phủ phía trên, lừa gạt đi qua.

Một đám đệ tử Ngoại Tông có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, không hảo ý nói.

– Cút!

Lý Phù Trần lạnh lùng liếc đám người kia.

– Lý Phù Trần, ngươi đứng quá kiêu ngạo, ngươi không nghe câu nói này sao, vui một mình không bằng mọi người đều vui, một người ngươi độc chiếm là thói quen không tốt.

Một thiếu niên thân hình cao lớn chỉ Lý Phù Trần, lớn tiếng quát.

– Lưu sư huynh, cùng hắn nói nhảm cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, một bãi nước miếng cũng phun chết hắn.

Một gã thiếu niên khác tàn nhẫn nói.

Ầm ầm!

Buông xuống tấm vải thô bọc lại Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần xoay cái cổ, hời hợt nói:

– Cùng lên đi! Tiết kiệm sức của ta.

– Cuồng vọng.

Tiếng kình phong kéo tới, một gã thiếu niên có thân hình cao lớn đánh một quyền vào đầu Lý Phù Trần.

Bịch!

Lý Phù Trần cười lạnh, giơ lên đùi phải, một cước đá đối phương văng ra ngoài, vừa bay vừa phun máu.

Lực lượng đạt tới ba nghìn cân, tố chất thân thể của Lý Phù Trần mạnh mẽ cỡ nào, hắn lúc này, không cần dựa vào năng lực thực chiến, lấy tốc độ và lực lượng tuyệt đối đủ sức nghiền ép hết thảy mọi người.

– Cùng lên.

Trong mắt thiếu niên dẫn đầu lóe lên tàn ác, quát lớn.

Bảy tám thiếu niên, cùng lúc nhìn chằm chằm Lý Phù Trần, khí thế như mưa sa gió giật, kín không kẻ hở.

– Tới tốt.

Trong mắt của Lý Phù Trần, tốc độ của đám người này còn quá chậm, một cước, Lý Phù Trần quét bay một người, thân hình xoay tròn, tách ra công kích của ba người, đồng thời Lý Phù Trần liên tục đá hai bay hai người, giơ lên cánh tay trái, ngăn chặn quyền của một thiếu niên, quyền trái như độc xà, đám vào bụng của đối phương…

Đùng đùng!

Vài lần hô hấp qua đi, trên đất trống, ngoại trừ Lý Phù Trần, không ai còn đứng nữa, tất cả đều nằm trên mặt đất đau đớn kêu hừ hừ, có mấy người bị Lý Phù Trần đánh gãy xương sườn.

– Thật mạnh!

Cách đó không xa, một vài đệ tử Ngoại Tông nhìn trợn mắt hốc mồm, nửa ngày không nói ra lời.

– Quá mạnh, trong hàng đệ tử Ngoại Tông, một vài sư huynh Luyện Khí cảnh cửu trọng cũng không làm được!

– Hắn mới đến hơn ba tháng, làm sao mạnh như vậy.

– Chẳng lẽ lại là một tên cùng đẳng cấp với Quan Tuyết.

Giống như làm một chuyện không có ý nghĩa, Lý Phù Trần nâng lên Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, tiếp tục chạy đi.

– Lý Phù Trần, ngươi chờ đó cho ta.

Thiếu niên cao lớn cầm đầu, chỉ vào Lý Phù Trần, hung ác nói.

Lý Phù Trần dừng bước lại:

– Xem ra ta quá nhân từ.

Nói, hắn đi tới trước đối phương.

– Ngươi muốn… làm gì?

Thiếu niên cao lớn lắp bắp nói.

– Cho ngươi nhớ lâu một chút.

Két, Lý Phù Trần một cước đánh gãy chân của đối phương.

A!

Thiếu niên cao lớn ôm chân đau đớn kêu thảm thiết, con mắt trắng dã.

– Quá độc ác, gã Tôn Hữu Báo này nhưng có một biểu ca là đệ tử Ngoại Tông trước năm trăm.

– Chờ xem, Tôn Hữu Báo nhất định sẽ tìm biểu ca của hắn.

Không để ý mọi người nghị luận, Lý Phù Trần khiêng Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch rời đi.

Chương 48: Hành hung Chu Hoài Long

Trở lại Thương Lan Tông, Lý Phù Trần đi thẳng tới Nhiệm Vụ Đại Điện.

Trưởng lão nhiệm vụ thâm trường nhìn Lý Phù Trần, không nói thêm cái gì.

Mặc dù hắn là Trưởng Lão Ngoại Tông, hơn nữa chấp chưởng Nhiệm Vụ Đại Điện của Ngoại Tông, nhưng không có nghĩa là hắn có thể xem thường đệ tử Ngoại Tông.

Lần trước hỏi Lý Phù Trần có phải phát hiện Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch lượng lớn hay không, đã là vi phạm nho nhỏ, lần này nếu truy cứu đối phương gạt mình, chính là tự mình tìm phiền phức.

Trước khi không xác định tiềm lực của đối phương, hắn không hy vọng đối phương ghi hận hắn.

Lý Phù Trần rời khỏi Nhiệm Vụ Đại Điện, hắn mới thở ra một hơi, hắn vốn cho rằng Trưởng lão nhiệm vụ sẽ tìm hắn gây phiền phức, không ngờ lại không có chuyện gì.

“Ba vạn sáu ngàn tám trăm điểm cống hiến, hẳn là đủ để tu luyện Xích Cấp Chiến Thân tới tầng thứ ba viên mãn.”

Lý Phù Trần tu luyện công pháp luyện thể quá nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều tài nguyên, không khoa trương mà nói, đổi thành một người khác có ngộ tính như hắn, cũng không cách nào tu luyện nhanh như vậy.

Tu luyện công pháp luyện thể, ngộ tính là trọng yếu, ý chí cũng quan trong.

Nhưng trong một năm Linh hồn tan rả lúc trước, khiến ý chí của hắn vô cùng mãnh mẽ, làm hắn chịu đựng vượt qua người bình thường.

– Con rùa nhỏ, lần trước có Trần trưởng lão, không thể bắt ngươi, lần này coi ai có thể cứu ngươi.

Trên đường trở về, một thân ảnh mạnh mẽ ngăn cản Lý Phù Trần.

Không phải Chu Hoài Long thì là ai.

Hắn từ trong miệng người khác biết được, tuy Lý Phù Trần không còn đến Thương Lan Hồ nữa, nhưng tựa hồ phát hiện một lượng lớn khoáng thạch cao cấp, hiện tại vẫn “phong thủy sinh khởi” (tốt đẹp), rất đắc ý.

– Ngươi tự mình đưa tới của, cũng tiết kiệm thời gian đi tìm ngươi.

Có thù không báo không phải quân tử, Lý Phù Trần cũng không phải thánh nhân, Chu Hoài Long cắt đứt một cánh tay của hắn, hắn không thể xem chuyện gì cũng không xảy ra được.

– Ngươi muốn chết sao?

Chu Hoài Long không thể tin vào lổ tai của mình, trong mắt lóe ra hung ác, từ nắm tay đến cổ tay, bị một tầng khí tức màu đen bao lại.

Chu Hoài Long có tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng, đồng thời tu luyện công pháp nhập môn Thiết Giáp Công đến tầng thứ bảy, vận công toàn lực, đủ khiến bàn tay đến cổ tay có Chân khí hiện ra bên ngoài.

Không nên xem thường công pháp nhập môn tầng thứ bảy, tuy là tông môn quy định, trong vòng một năm, tu luyện công pháp nhập môn tới bảy tám chín tầng, có phần thưởng rất lớn, trong vòng hai năm tu luyện đến tầng thứ chín cũng có phần thưởng.

Nhưng mà đây là phần thưởng cho thiên tài chân chính, đệ tử Ngoại Tông bình thường, trong vòng hai năm tu luyện công pháp nhập môn đến tầng thứ bảy đã rất không tệ rồi.

Năm nay Chu Hoài Long mười tám tuổi, tròn hai năm mới đem Thiết Giáp Công luyện đến tầng thứ bảy.

– Mau nhìn, là Chu Hoài Long sư huynh cùng Lý Phù Trần.

– Lần trước Chu sư huynh cắt đứt một cánh tay của Lý Phù Trần, lần này sợ rằng muốn phế tứ chi của hắn.

Đệ tử Ngoại Tông của Thương Lan Tông có ba vạn, chỗ nào cũng có người, một đám người từ xa nhìn lại, hướng Lý Phù Trần chỉ trỏ.

Lý Phù Trần không nói gì, vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ bảy, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài Long.

– Tiểu súc sinh, ta muốn đánh gãy tứ chi của ngươi, cho người liếm giày.

Chu Hoài Long bị thái độ của Lý Phù Trần chọc giận, đầu gối đá ra, một bước xa tới trước người Lý Phù Trần, một quyền như thiểm điện kéo tới.

Một quyền này rất nhanh, trong không khí truyền ra tiếng xé rách.

Chỉ là, Lý Phù Trần hôm nay, đã không phải Lý Phù Trần hai tháng trước.

Giơ lên tay phải, Lý Phù Trần dễ dàng bắt được một quyền của Chu Hoài Long.

– Làm sao có thể!

Chu Hoài Long nỗ lực giãy dụa, nhưng giống như bị kìm ở đó, không nhúc nhích được chút nào.

– Muốn chết.

Quyền trái của Chu Hoài Long kéo tới, khí tức màu đen nhạt bao phủ nắm tay, giống như thiết quyền.

Đùng!

Giơ lên tay phải, Lý Phù Trần nắm lại quyền trái của Chu Hoài Long.

Không đợi hành động tiếp theo của Chu Hoài Long, Lý Phù Trần đá một cước nhanh như thiểm điện vào bụng của Chu Hoài Long, đạp đối phương cong lưng, phun ra máu tươi.

– Ngươi không phải thích đánh người sao? Hôm nay ta cho ngươi nếm thử mùi vị bị đánh.

Lý Phù Trần một cước lại một cước đạp trên bụng của Chu Hoài Long.

– Ta muốn ngươi chết!

Chu Hoài Long phát ra âm thanh oán độc, vận chuyển Thiết Giáp Công tới cực hạn, lực đạo kinh khủng bạo phát, tránh thoát sự kiềm chế của Lý Phù Trần.

Bịch!

Một nắm đấm đấm vào càm của Chu Hoài Long, ném đối phương lộn mấy vòng bay ra xa, cuối cùng quỳ gục trên mặt đất.

– Đây là tư vị bị đánh, thoải mái không!

Lý Phù Trần đi tới, một cước dẫm lên đầu đối phương, đem đầu đối phương đạp vào trong đất, hai chân giãy dụa.

Hít!

Âm thanh hút một ngụm khí lạnh từng trận vang lên.

Mọi người thấy thế liền choáng váng.

– Đây là Chu Hoài Long sư huynh sao? Dĩ nhiên bị Lý Phù Trần ngược.

– Các ngươi có phát hiện hay không, tốc độ của Lý Phù Trần thật nhanh, mắt ta đều không thể theo kịp động tác của hắn.

– Lẽ nào chỉ mới hai tháng, thực lực của Lý Phù Trần đã tiến nhanh, cho nên mới dám chống lại Chu Hoài Long sư huynh.

– Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, xem ra chúng ta đều coi thường Lý Phù Trần.

Trong lòng mọi người đều có ưu tư, đệ tử của Thương Lan Tông lấy vạn số mà tính, mỗi ngày đều có ngươi bị khi dễ, nhưng ít có ai như Lý Phù Trần vậy, lấy tốc độ cực nhanh mà “lớn lên”, đem người khi dễ hắn đánh một trận, coi như báo ứng, cũng tới quá nhanh a.

– Vị sư đệ này, ngươi làm quá mức rồi!

Cách đó không xa, La Khải cùng một thiếu niên mày phẳng đi tới.

Lý Phù Trần ngẩng đầu, thấy La Khải, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

– Là La Khải, bên cạnh hắn là La Trung Thiên sư huynh, mạnh hơn Chu Hoài Long, cũng là Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng.

Có người nhận ra thân phận của thiếu niên mày phẳng.

– Có quan hệ gì tới ngươi.

Lý Phù Trần không có buông chân ra.

La Trung Thiên kiêu ngạo cười:

– Một đời anh danh của Chu Hoài Long, không nên mất trong tay ngươi, ngươi làm nhục hắn như vậy, đã phạm vào sai lầm lớn, ta làm sao không xem vào.

Lý Phù Trần cười nhạt:

– Ta xem ngươi “ăn no rỗi việc” sao.

– Làm càn, dám cùng anh ta nói như vậy, Lý Phù Trần, còn không quỳ xuống xin lỗi.

La Khải chỉ tay vào Lý Phù Trần, giận dữ nói.

La Trung Thiên đường ca của hắn, trong gia tộc, có mấy người cùng thế hệ trong tông là chuyện bình thường, gia tộc càng hưng thịnh, huynh đệ tỷ muội trong tông môn càng nhiều, cái gì đường ca đường đệ, biểu ca biểu tỷ có một đống lớn.

– Quỳ xuống? La Khải, ta vốn không có ý định tìm ngươi gây phiền phức, nhưng ngươi tự mình tới, ta không khách khí.

Lý Phù Trần buông chân ra, đi tới La Khải.

– Bây giờ người mới, đều lớn lối như vậy sao?

La Trung Thiên xoay cổ, đột nhiên đánh ra một quyền tới Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần không biến sắc, một quyền nghênh đón.

Ầm!

Giống như hai khối đá lớn va vào nhau, La Trung Thiên cùng Lý Phù Trần đều lui ra ba bước.

“Nắm đấm thật cứng rắn.”

Lý Phù Trần hơi kinh ngạc, trải qua một quyền vừa rồi, hắn có thể cảm giác được La Trung Thiên tu luyện một công pháp luyện thể, cũng không đơn thuần là Chân khí.

Trên thực tế, tổng hợp lực đạo trên quyền của hai người, La Trung Thiên muốn hơn một chút.

May mà lực lượng thân thể của Lý Phù Trần mạnh hơn, tuy lực đạo không bằng đối phương, nhưng sức chịu đựng muốn vượt qua, khiến lực đạo của hai người không kém nhau bao nhiêu.

– Ngươi tu luyện công pháp luyện thể gì?

Sắc mặt của La Trung Thiên âm trầm, Chân khí cùng lực lượng thân thể phối hợp, lực đạo của hắn vượt qua Lý Phù Trần, nhưng có lúc, lực đạo mạnh cũng không tính vào đây, một quyền của Lý Phù Trần quá cứng.

Nói theo cách khác, dưới tình huống lực đạo tương đối, một khối là gỗ, một khối là sắt, hai bên va chạm vào nhau, khối gỗ tất nhiên bị thương.

Lúc này hắn cảm giác nắm đấm có chút đau.

Chương 49: Dương danh Ngoại Tông

– Ngươi không cần biết.

Đừng nói lực đạo của đối phương gần hơn mình một bậc, cho dù vượt qua mình không ít, Lý Phù Trần cũng không để đối phương vào mắt.

Năng lực thực chiến cùng cảnh giới Võ học, mới là ưu thế chân chính của hắn.

Thân hình của Lý Phù Trần xoay tròn giống lốc xoáy, đá liên tục mười cước vào La Trung Thiên.

– Thiết Bố Sam.

La Trung Thiên kinh hãi, so với nắm đấm, Thối pháp của Lý Phù Trần còn sắc bén hơn, trọng tâm của thân thể trầm xuống, cả cơ thể của La Trung Thiên căng lên, hai chưởng giao nhau, chuẩn bị ngạnh kháng Thối pháp của Lý Phù Trần.

Ầm!

Hơn mười cước ảnh hóa thành một cái, long trời lở đất, La Trung Thiên bị đá văng ra ngoài, máu tươi dâng lên yết hầu.

“Thì ra là tu luyện Thiết Bố Sam.”

Lý Phù Trần sáng tỏ.

Tuy Thiết Bố Sam kém hơn Xích Cấp Chiến Thân, nhưng dù sao cũng là công pháp luyện thể, tu luyện tới cảnh giới nhất định, có thể vận hành khí huyết, co rút lại mỡ thịt của cơ thể, làm phòng ngự bên ngoài tăng lên, giống như mặc một bộ thiết giáp.

– Thất Tinh Kiếm Pháp!

La Trung Thiên mạnh mẽ nuốt xuống máu tươi ở yết hầu, rút mộc kiếm bên hông, đâm một kiếm tới Lý Phù Trần.

Không cách nào hình dung một kiếm sáng chói này.

Mộc kiếm được vây trong khí tức màu tím nhạt, giống như một ngôi sao màu tím, liên tục lóe lên sáu lần, mỗi lần đều chấn nhiếp nhân tâm.

“Thất Tinh Kiếm Pháp, chỉ lóe lên sáu lần, xem ra còn chưa Đại Thành.”

Lý Phù Trần cười nhạt, đâm ra chiêu thứ hai của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Sát.

Nếu nói chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp,Hồng Ngọc Chi Xúc, ẩn chứa lực hút.

Chiêu thứ hai, Hồng Ngọc Chi Sát, lại ẩn chứa lực đẩy.

Kiếm kình phun ra, không khí dậy sóng, kèm theo trạng thái chân không ngắn ngủi.

Trọng yếu hơn là Hồng Ngọc Kiếm Pháp của Lý Phù Trần đã Đại Thành.

Bùm bùm!

Thất Tinh Kiếm Pháp bị phá, Lý Phù Trần dùng một kiếm đâm rách bụng của La Trung Thiên, một tia máu tươi thấm ra.

Thiết Bố Sam cuối cùng vẫn là Thiết Bố Sam, ngay cả khí huyết cũng rất cô đọng, không dễ dàng chảy ra.

Rút ra mộc kiếm, Lý Phù Trần vỗ kiếm vào mặt của La Trung Thiên, đem đối phương văng ra ngoài, nửa ngày không dậy nổi.

– La Khải, đến lượt ngươi.

Lý Phù Trần kiếm chỉ La Khải.

– Lý Phù Trần, ngươi muốn làm gì, nơi này chính là Thương Lan Tông, không chỗ ngươi làm càn.

La Khải lấy lại tinh thần, giống như gặp quỷ, vẻ mặt khó coi nói.

Hắn nghĩ thế nào cũng không được, mới qua hơn hai tháng, Lý Phù Trần làm sao tiến bộ nhanh như vậy.

Đường ca La Trung Thiên của hắn tiến vào Thương Lan Tông hơn bốn năm, không chỉ tu vi đạt tới Luyện Khí cảnh cửu trọng, còn tu luyện công pháp luyện thể Thiết Bố Sam, cho dù ba bốn Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng tầm thường cũng không phải đối thủ của đường ca hắn.

– Hiện tại biết đây là Thương Lan Tông, đáng tiếc đã chậm.

Một kiếm như thiểm điện của Lý Phù Trần vỗ trên đầu La Khải.

Bịch!

Giống như La Trung Thiên, La Khải bay ra ngoài, thành một vòng cung trên không, cuối cùng hung hăng cắm xuống đất, lập tức hôn mê.

Ánh mắt của Lý Phù Trần quét qua xung quanh một lần, trong mắt mang theo cảnh cáo, sau đó rời đi.

Mọi người bị ánh mắt của hắn hù dọa, không dám nói tiếng nào, chờ Lý Phù Trần đi rồi, mới dám “ngươi một lời, ta một lời”.

– Quá kiêu ngạo, hắn cho rằng một mình hắn có thể chấn nhiếp toàn bộ chúng ta sao?

– Vậy sao ngươi không đứng ra.

– Ta đây là không phản ứng kịp? Dù sao Chu Hoài Long và La Trung Thiên đều bị hắn đánh bại.

– Ngươi khoác lác, thật sự ta không muốn trêu chọc hắn, tên Lý Phù Trần này, rõ ràng là một sát tinh, ngươi không cho hắn chết, hắn liền giết ngươi.

– Nói không sai, những tiểu nhân vật như chúng ta không cần tham gia, giao cho những nhân vật phong vân đau đầu đi! Để cho bọn họ “long tranh hổ đấu”, chúng ta xem náo nhiệt là được.

Cho tới bây giờ, bọn hắn không coi Lý Phù Trần ra gì, cho là hắn có vận khí tốt, thu được nhiều điểm cống hiến.

Nhưng bây giờ, mọi người không nghĩ vậy, có thể đánh bại Chu Hoài Long cùng La Trung Thiên, há là người bình thường.

Quan trọng nhất là, hơn hai tháng trước, Lý Phù Trần bị Chu Hoài Long ngược đãi, mới qua hai tháng, dĩ nhiên ngược đãi lại Chu Hoài Long, quả thực là nghịch thiên.

Về phần nhân vật phong vân trong miệng mọi người, chính là năm trăm đệ tử mạnh nhất Ngoại Tông.

Chu Hoài Long cùng La Trung Thiên tuy mạnh, nhưng khoảng cách năm trăm cường của đệ tử Ngoại Tông còn chút chênh lệch.

– Ghê tởm.

Chu Hoài Long cùng La Trung Thiên bò dậy, vẻ mặt biệt khuất.

Theo một trận chiến này, Lý Phù Trần đã dương danh tại Ngoại Tông, thậm chí danh tiếng còn truyền tới đệ tử năm trăm cường của Ngoại Tông.

Khu vực phía đông của đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.

Đây là một toàn viện thành tú, trong viện có trồng không ít hoa mai, hoa mai chưa nở, nhưng lộ ra cứng cáp, ngạo ý.

Một thiếu nữ mi mục như họa, làn da trắng nõn tuyệt đẹp, đang luyện tập kiếm pháp.

Kiếm pháp vô cùng ảo diệu, giống như hoa mai, linh động phiêu dật, ẩn dấu sát khí.

– Quan Tuyết sư tỷ, chúc mừng ngươi luyện thành Mai Hoa Kiếm Pháp.

Một thiếu nữ đáng yêu từ ngoài đi vào, kính nể nói.

Mai Hoa Kiếm Pháp, là kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai của Thương Lan Tông, bình thường mà nói, chỉ có Võ giả Quy Nguyên cảnh mới luyện thành, đương nhiên, luyện thành không có nghĩa là Đại Thành.

– Chỉ mới Tiểu Thành mà thôi.

Quan Tuyết không để ý nói.

Đi tới Thương Lan Tông hơn nửa năm, nàng đã đem kiếm pháp Hoàng cấp Cao giai của nhà mình, Thủy Nguyệt Kiếm Pháp, tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, mấy tháng trước, nàng kiếm được một ngàn năm trăm điểm cống hiến, đổi một môn kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Mai Hoa Kiếm Pháp.

– Cái này đã rất lợi hại, ta đến bây giờ, ngay cả kiếm pháp Hoàng cấp Cao giai còn chưa Đại Thành đây?

Thiếu nữ đánh yêu thở dài.

– Tìm ta có chuyện gì?

Quan Tuyết hỏi.

Thiếu nữ đáng yêu nói:

– Quan Tuyết sư tỷ, ngươi có nghe nói không, gần đây trong Ngoại Tông nhô ra một tân tinh, mới đến Thương Lan Tông hơn bốn tháng, liền đánh bại Chu Hoài Long sư huynh cùng La Trung Thiên sư huynh, bỗng nhiên nổi tiếng.

– A, cái đó có quan hệ gì đến ta?

Thiếu nữ đáng yêu trừng mắt nhìn:

– Ta nghe nói, người này gọi là Lý Phù Trần, cũng giống như Quan Tuyết sư tỷ, đến từ Vân Vụ Thành, Quan Tuyết sư tỷ, ngươi biết hắn sao?

– Lý Phù Trần?

Trong mắt của Quan Tuyết lóe lên một tia sáng kỳ dị.

– Quan Tuyết sư tỷ, ngươi biết hắn?

Thiếu nữ đáng yêu đoán lời nói qua sắc mặt, trong nháy mắt biết rõ, Quan Tuyết nhận thức Lý Phù Trần.

Quan Tuyết gật đầu:

– Biết, hắn từng có hôn ước với ta, nhưng ta tiến nhập Thương Lan Tông, đã giải trừ.

– Thì ra đã từng là vị hôn phu của Quan Tuyết sư tỷ, thảo nào lợi hại như vậy.

Thiếu nữ đáng yêu cũng không biết chuyện tình giữa Quan Tuyết cùng Lý Phù Trần, lúc này kinh ngạc nói.

Quan Tuyết lắc đầu:

– Trước đây hắn cũng không có lợi hại như vậy, có chút kỳ quái.

Lý Phù Trần trước đây chỉ có chút thiên phú, còn trong phạm vi của người bình thường.

Tâm tình của Quan Tuyết không nhiều biến hóa, khi nhận được tinh tức của Lý Phù Trần tin tức, làm trong lòng nàng xuất hiện chút ba động, nhưng rất nhanh, chút ba động này không còn lại chút nào.

Đối với Quan Tuyết mà nói, nàng theo đuổi chính là kiếm đạo đỉnh phong, một nửa kia của nàng, phải là “nhân trung long phượng”, rất rõ ràng, Lý Phù Trần không phù hợp tiêu chuẩn của nàng.

“Hy vọng ngươi không phải vì ta mà đến, dây dưa đến chết với ta cũng vô dụng.”

Mấy ngày trước Thân Đồ Tuyệt cùng Quan Bằng khắp nơi tìm nàng, ý đồ của bọn họ đến, trong lòng Quan Tuyết biết rõ, nếu Lý Phù Trần cũng như vậy, nàng sẽ nhìn cũng không nhìn đối phương.

Chương 50: Linh hồn màu xanh

Trên Thương Lan Hồ, yên ả không gợn sóng, Lý Phù Trần lẳng lặng thả câu.

Cho đến hôm nay, Linh hồn của Lý Phù Trần, đã có chín thành chuyển biến thành màu xanh, chỉ kém một thành thì triệt để lột xác.

Cùng với Linh hồn biến hóa, ý thức của Lý Phù Trần ngày càng cường đại, trước đây ý thức bán vào lưỡi câu không được nửa khắc, hiện tại đã tăng lên đến nửa khắc.

Ào ào!

Một con Bảo ngư phổ thông nặng hơn mười cân vạch nước nhảy lên.

Vào buổi trưa, Lý Phù Trần bắt đầu tu luyện Xích Hỏa Quyết.

Lý Phù Trần đã đem Xích Hỏa Quyết tu tu luyện đến tầng thứ tư đỉnh phong, mỗi lần vận chuyển Xích Hỏa Quyết, hắn cảm thấy một tia “sí nhiệt chi ý” cọ rửa thân thể, khó có thể tưởng tượng được Xích Hỏa Quyết đột phá đến tầng thứ chín lại có cảnh tượng như thế nào.

Ngày đầu tiên Lý Phù Trần một con Bảo ngư phổ thông nặng hơn mười cân, ngày thứ hai là một con Bảo ngư phổ thông nặng hơn hai mươi cân.

Ngày thứ ba, Lý Phù Trần không chỉ câu được một con Bảo ngư cấp một nặng hơn mười cân, mà còn đem Xích Hỏa Quyết đột phá đến tầng thứ năm.

Xích Hỏa Quyết tầng thứ năm, “sí nhiệt chi ý” càng rõ ràng, tuy uy lực không bằng Hồng Ngọc Công tầng thứ bảy, nhưng chênh lệch không lớn.

“Thường nói Xích Hỏa Quyết là công pháp nhập môn bá đạo nhất của Thương Lan Tông, quả nhiên không giả.”

Đánh một quyền vào không trung, quyền kình nóng cháy, làm không khí vặn vẹo, Lý Phù Trần không khỏi thầm khen.

Cuộc sống trôi qua hằng ngày, Lý Phù Trần thu hoạch càng ngày càng nhiều, ngày thứ mười, vận khí của Lý Phù Trần bạo phát, câu được một con Bảo ngư cấp hai nặng đến bốn năm cân.

Ngày thứ hai mươi hai, Lý Phù Trần lại câu được một con Bảo ngư cấp hai nữa.

Ngày thứ ba mươi, Lý Phù Trần câu một con Bảo ngư phổ thông nặng tới trăm cân, lực lượng rất lớn, Lý Phù Trần phải mất sức “chín trâu hai hổ” mới câu nó lên được.

Ngày thứ ba mươi mốt, một sự kiện trọng đại xảy ra.

Trãi qua hơn nửa năm, Linh hồn của Lý Phù Trần, cuối cùng cũng từ màu xanh nhạt chuyển sang màu xanh.

Trong một khắc Linh hồn lột xác, một cảm giác tuyệt với không cách nào hình dung phủ xuống, Lý Phù Trần cảm thấy Linh hồn giống như học được hít thở, tự do hô hấp.

Cùng lúc đó, các loại Võ học hiện lên trong đầu của Lý Phù Trần, trong nháy mắt biến hóa.

Bán Nguyệt Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.

Hổ Nha Thập Tự Trảm, Xuất Thần Nhập Hóa.

Toái Thạch Chưởng, Xuất Thần Nhập Hóa.

Thanh Phong Kiếm Pháp, Xuất Thần Nhập Hóa.

Thiếu Thương Kiếm Pháp Xuất Thần Nhập Hóa.

Phách Sơn Chưởng, Xuất Thần Nhập Hóa.

Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Đăng Phong Tạo Cực.

Hồng Ngọc Chưởng, Đăng Phong Tạo Cực.

Loại cảm giác tuyệt vời này, giống như tất cả đạo lí Võ học đều bị Lý Phù Trần thông hiểu, lúc này, Lý Phù Trần mới biết được, Võ học còn có cấp độ càng sâu hơn.

Đùng!

Trong Linh hồn, có thiểm điện nhàn nhạt chớp động, mỗi lần chớp động, tư duy của Lý Phù Trần càng thông suốt, Công ý của Hồng Ngọc Công từ tầng thứ bảy nhảy lên tầng thứ bảy đỉnh phong, rồi đến tầng thứ bảy cực hạn.

Cuối cùng, một đóa hỏa diễm in vào trong đầu của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần không rõ đây gì, nhưng biết đó không phải chuyện xấu.

Một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, ánh mặt trời mọc lên.

Lý Phù Trần ngồi xếp bằng bên cạnh cửa sổ, đắm chìm dưới ánh sáng mặt trời, bắt đầu tu luyện Xích Hỏa Quyết.

Xích Hỏa Quyết lúc trước rất tối nghĩa, ngày hôm nay lại trôi chảy vô cùng.

Sau khi vận chuyển Chân khí ba mươi sáu lần, Công ý của Xích Hỏa Quyết dẫn đầu đột phá đến tầng thứ sáu, theo sau đó là công pháp đột phá.

Xích Hỏa Quyết tầng thứ sáu quá mạnh mẽ, không yếu hơn Hồng Ngọc Công tầng thứ bảy cực hạn.

Sau hai tuần, Lý Phù Trần không ngừng cố gắng, đem Xích Hỏa Quyết đột phá tới tầng thứ bảy.

Một tháng sau, đạt đến tầng thứ tám.

Tất cả như lúc mới đạt được Kim Sắc Tiểu Phù, khi đó, Lý Phù Trần cũng trong thời gian ngắn, đem Hồng Ngọc Công tu luyện từ tầng thứ tư đến tầng thứ sáu.

Hoa tuyết nhẹ rơi từ bầu trời, lúc này đã là mùa đông.

Lý Phù Trần toàn lực vận chuyển Xích Hỏa Quyết tầng thứ tám, một cổ nhiệt lưu vô hình bay lên ngoài thân thể của hắn, hoa tuyết cách Lý Phù Trần ba thước, đều bị hòa tan, cách một thước, đều bị bốc hơi.

Tay phải nắm quyền, một khí tức màu đỏ nhạt giống như ngọn lửa bao bọc nắm đấm của Lý Phù Trần, nhìn sơ qua giống như nắm đấm của hắn đang thiêu đốt.

Chân khí hiện ra bên ngoài.

Sau khi Xích Hỏa Quyết đột phá đến tầng thứ tám, Lý Phù Trần rốt cục cũng làm được Chân khí hiện ra ngoài trong nháy mắt.

Mà hiện tại, hắn chỉ có cảnh giới Luyện Khí cảnh thất trọng.

Từ mật độ của Chân khí hiện ra ngoài mà xem, so với La Khải có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, Thiết Giáp Công tầng thứ sáu, cao hơn rất nhiều.

Đuổi thẳng đến Chu Hoài Long cùng La Trung Thiên.

Ầm!

Lý Phù Trần toàn lực đánh ra một quyền, quyền kình nóng cháy hòa tan một mảnh hoa tuyết, giữa đầy trời hoa tuyết, mở ra một cảnh tượng trong chớp mắt rồi biến mất.

“Kim Sắc Tiểu Phù, rốt cục ngươi có lai lịch gì.”

Ngừng vận chuyển Xích Hỏa Quyết, tâm thần của Lý Phù Trần nhập vào Thức Hải.

Một mãnh hỗn độn trong đầu, một quang cầu màu xanh trôi nổi ở trung tâm, mà trung tâm của quang cầu, là một Kim Sắc Tiểu Phù phong cách cổ xưa.

Kim Sắc Tiểu Phù quá thần bí.

Không biết có phải Lý Phù Trần nhìn nhằm hay không, nơi Kim Sắc Tiểu Phù tiếp xúc với quang cầu màu xanh, thỉnh thoảng có một tia màu lam nhạt như sợi tơ xuất hiện, dung nhập vào trong quang cầu màu xanh.

“Lẽ nào sau Linh hồn màu xanh là Linh hồn màu lam nhạt?”

Lý Phù Trần cũng phải hít một hơi lạnh.

Linh hồn mỗi lần lột xác, sinh ra biến hóa, sau Linh hồn màu xanh là Linh hồn màu lam nhạt, vậy sau Linh hồn màu lam nhạt có phải là Linh hồn màu lam hay không, về phần phía sau Linh hồn màu lam, Lý Phù Trần có cảm giác, hẳn là Linh hồn càng cao cấp hơn.

Hắn không thể tưởng tượng được, Linh hồn biến hóa thành màu lam nhạt, ngộ tính của hắn sẽ đến mức nào, chứ đừng nói đến Linh hồn màu lam cùng Linh hồn cao cấp hơn nửa.

Đến lúc đó phỏng chừng một canh giờ sẽ tu luyện Xích Hỏa Quyết đến cảnh giới cao nhất.

Phù!

Lý Phù Trần cố sức phun ra một hơi, thầm nghĩ:

“Mặc dù có Kim Sắc Tiểu Phù, nhưng ta không được lười biếng, Kim Sắc Tiểu Phù làm ngộ tính của ta đề thăng, những phương diện khác ta phải nỗ lực.”

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, nhưng Thương Lan Hồ không có chút dấu hiệu kết băng nào.

Có người nói, Thương Lan Hồ cho tới bây giờ không kết băng qua, có một năm, Thương Lan Vực bạo phát tuyết tai, Thương Lan Hồ vẫn không kết băng.

Yên lặng thả cần câu, tâm trạng của Lý Phù Trần cũng yên tĩnh lại, không xao động nửa.

Linh hồn đạt tới màu xanh, ý thức của Lý Phù Trần có thể bám vào lưỡi câu một khắc, gia tăng gấp đôi.

Không nên xem thường nủa khắc thời gian.

Có lúc, khi ý thức sắp tiêu tan, Lý Phù Trần vội vàng câu được một con Bảo ngư, không có thời gian chọn lựa con tốt hơn.

Ngoài ra, phạm vi nhận biết của ý thức cũng tăng lên gấp đôi, lúc trước chỉ có mười thước trong nước, bây giờ đã gia tăng đến mười lăm thước.

Lúc ý thức sắp tiêu tan, thì Lý Phù Trần cũng tìm được một mục tiêu.

Một con Bảo ngư cấp một nặng chừng mười cân.

Câu được nhiều Bảo ngư như vậy, Lý Phù Trần phát hiện, Bảo ngư phổ thông, căn cứ theo trọng lượng, một cân nặng có thể bộc phát ra hai mươi cân khí lực.

Bảo ngư cấp một, một cân nặng có thể bộc phát ra năm mươi cân khí lực.

Con Bảo ngư cấp một này nặng hơn mười cân, khí lực trong nước có thể đạt tới ba ngàn cân, đổi thành hắn lúc trước, sợ rằng không có biện pháp câu được.

Dù sao cần câu rất dài, có thể phát huy ra lực lượng cũng có hạn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !