1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 9 [Chương 41 đến 45]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 9 [Chương 41 đến 45]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Bảo ngư cấp hai

Thở ra một hơi, Lý Phù Trần chậm rãi nói:

– Những Bảo ngư này, sư đệ cũng cần, xin lỗi rồi.

Sắc mặt Hoàng Thế Điền lạnh xuống:

– Lý sư đệ, ngươi đã cố ý tổn thương tình hữu nghị giữa sư huynh đệ, đừng trách Hoàng sư huynh ta ra tay vô tình.

Hô!

Không khí trong nháy mắt bị đánh xuyên, một nắm đấm to lớn đánh thẳng vào mặt của Lý Phù Trần, bá đạo hung hăng.

Lý Phù Trần lấy chưởng đối quyền, Phách Sơn Chưởng nghênh tiếp nắm đấm của Hoàng Thế Điền.

Đùng đùng!

Quyền chưởng giao nhau, không khí bạo liệt, kình phong kinh người.

Hoàng Thế Điền lui ba bước.

Lý Phù Trần lui bốn bước.

“Lại có thể chặn một quyền của ta…”

Hoàng Thế Điền híp mắt lại.

Năm nay hắn mười bảy tuổi, có tu vi Luyện Khí cảnh thất trọng hậu kỳ, tu luyện công pháp nhập môn của Thương Lan Tông, Tử Khí Quyết đến tầng thứ năm, bình thường mà nói, Lý Phù Trần chỉ là một người mới có tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng, không thể nào tiếp được một chiêu của hắn.

– Lại tiếp ta một quyền.

Lực lượng cùng Chân khí của Hoàng Thế Điền bạo phát, nắm tay giống như một tảng đá từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh tới Lý Phù Trần.

Thấy một quyền bá đạo này của Hoàng Thế Điền, Lý Phù Trần không muốn đối cứng với đối phương, chân giẫm nhẹ trên mặt đất, nhảy lên không trung, sau đó, cước ảnh giống như mưa trút xuống Hoàng Thế Điền.

“Không tốt.”

Hoàng Thế Điền đan hai tay lại, ra sức chống lại.

Ầm!

Một cước ảnh quét trúng vai của Hoàng Thế Điền, đá Hoàng Thế Điền bay ra ngoài.

“Không hổ là đệ tử của Thương Lan Tông.”

Tay phải của Lý Phù Trần cho tới bây giờ còn có chút tê dại, thực lực của Hoàng Thế Điền so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn, nếu không phải Hồng Ngọc Công đột phá đến tầng thứ bảy, hắn muốn đánh bại đối phương ít nhất cũng phải sử dụng trăm chiêu.

“Thực lực trụ cột của hắn mạnh hơn, nhưng năng lực thực chiến cũng không tốt lắm.”

Hoàng Thế Điền bị Lý Phù Trần đá trúng một cước, cả nửa người đều tê rần, khí huyết ứ động.

Trong thế giới Võ giả, cũng không phải người có tu vi cao, thì thực lực liền mạnh, Võ học có tác dụng lấy yếu thắng mạnh, nghiền ép đối phương.

Nhưng Võ học là chết, người là sống, Võ học linh động mới có thể phát ra uy lực chân chính.

Rất dễ nhận thấy, Thối pháp của Lý Phù Trần đã đến cấp độ sắc bén như thế này.

– Hoàng sư huynh, đắc tội rồi.

Lý Phù Trần đi qua đối phương.

Hoàng Thế Điền bưng vai, sắc mặt tái xanh.

. . .

Ý thức bám vào lưỡi câu, thế giới dưới hồ, giống như hiện ra trước mắt.

Rất nhanh, Lý Phù Trần chú ý vào một con cá nhỏ chừng một thước, màu xanh lam, cả người có dòng điện nhàn nhạt.

“Đây là Bảo ngư cấp hai Lam Điện Ngư!”

Ánh mắt của Lý Phù Trần phát sáng.

Bảo ngư cấp một một cân một trăm điểm cống hiến, Bảo ngư cấp hai thì một cân tới một ngàn điểm cống hiến, có người nói, ăn một con Bảo ngư cấp hai, hiệu quả không kém ngâm Thối Thân Trì.

Nhưng mà, trong đệ tử Ngoại Tông, rất ít người có thể câu được Bảo ngư cấp hai, lần câu được Bảo ngư cấp hai, chính là ba tháng trước.

Lý Phù Trần cẩn thận chuyển động lưỡi câu tới gần Lam Điện Ngư.

Lam Điện Ngư giống như ghét bỏ con mồi này, không lập tức cắn nuốt.

Lý Phù Trần cười khổ, Bảo ngư cấp hai đều thích mồi câu cấp hai, nhưng mồi câu cấp hai quá mắc, tới năm mươi kim tệ một hộp, so với vàng còn đắt hơn.

Lý Phù Trần không tin tà, đem lưỡi câu di động đến bên miệng của Lam Điện Ngư.

Dù sao cũng là mồi câu cấp một, Lam Điện Ngư miễn cưỡng há mồm, chuẩn bị nuốt mồi câu, bởi vì tốc độ nuốt quá nhanh, lưỡi câu của Lý Phù Trần không có chút phản ứng nào, cũng may ý thức của Lý Phù Trần bám lên đó.

Lam Điện Ngư nuốt mồi câu trong nháy mắt, Lý Phù Trần đột nhiên động nhẹ cần câu, lưỡi câu xuyên vào miệng của Lam Điện Ngư.

Không cần hình dung lực lượng của Lam Điện Ngư, Lý Phù Trần gần như bị Lam Điện Ngư kéo vào hồ nước.

“Chỉ sợ có nghìn cân lực.”

Lý Phù Trần làm trung bình tấn vững vàng, thân thể ngửa ra sau, lực lượng cùng Chân khí bạo phát đến cực hạn.

Ào ào!

Trên mặt hồ nhấc lên sóng lớn, kèm theo dòng điện màu xanh nhạt, rẹt rẹt vang dội.

– Động tĩnh thật lớn, lẽ nào hắn lại câu được Bảo ngư cấp một sao?

– Chỉ sợ không phải con cá nhỏ.

Ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn, thậm chí không ít người buông cần câu, đi tới phía sau Lý Phù Trần.

“Lên cho ta.”

Dưới tác dụng của lực đạo, cần câu cong lại thành hình bán nguyệt, đây là chuyện trước nay chưa từng có, phải biết rằng cần câu trong tay Lý Phù Trần là cấp hai, giá trị tới ba ngàn kim tệ.

Ầm ầm!

Dòng nước nổ tung, một con cá nhỏ dài một thước màu lam nhạt, vạch nước bay lên không.

Dòng điện tiếp xúc với không khí, phát ra âm thành đùng đùng.

– Trời ơi, là Lam Điện Ngư.

– Nghịch thiên, thực sự muốn nghịch thiên, lẽ nào hắn là cao thủ câu cá.

Tất cả mọi người sợ ngây người, sau đó hít thở ồ ồ, đỏ mắt lên, tham lam nhìn chằm chằm Lam Điện Ngư giữa không trung.

Lý Phù Trần không quản phía sau có mấy người, thu cần câu về, bàn tay nhanh chóng nắm lấy Lam Điện Ngư.

Đùng!

Dòng điện loé lên, một bàn tay bắt được Lam Điện Ngư, nhưng không phải của Lý Phù Trần.

Mà là một thiếu niên khôi ngô.

Giống như gã đánh giá thấp cường độ dòng điện của Lam Điện Ngư, thân thể của gả liền cứng ngắc, bàn tay bốc khói xanh.

Lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên khôi ngô, Lý Phù Trần lấy tay đoạt lấy Lam Điện Ngư trong tay gã.

Lam Điện Ngư vẫn giãy dụa, nhưng lúc này, nó đã rời khỏi hồ nước, lực lượng bị giảm đi, dòng điện cũng tiêu hao nhiều, không thể nào thoát được lòng bàn tay của Lý Phù Trần.

– Láo xược.

Thiếu niên khôi ngô thoát khỏi trạng thái cứng ngắc, âm trầm trừng mắt Lý Phù Trần, trong mắt nổi lên sát khí.

– Cút!

Đối với loại người chuyên môn cướp đoạt đồ vật của người khác, Lý Phù Trần không cần thiết phải khách khí.

– Muốn chết, dám nói với La sư huynh như vậy.

Thiếu niên ngâm đen bên cạnh thiếu niên khôi ngô lạnh lẽo nói.

– Ta không biết các ngươi, mới các ngươi không nên quấy rầy ta.

Đem Lam Điện Ngư ném vào trong giỏ cá, Lý Phù Trần dự định rời đi.

– Còn muốn chạy, dễ dàng như vậy sao.

Thiếu niên ngâm đen chụp lấy vai của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần thoáng động, né tránh một trảo của thiếu niên ngâm đen, đột nhiên thân thể bay lên không, trong một hơi thở đá thiếu niên ngâm đen hơn mười cước, giống như mưa to gió lớn, làm không ít người sợ hãi, thầm nghĩ Lý Phù Trần cũng không phải đơn giản như bề ngoài.

Thiếu niên ngâm đen lui lại, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Thấy gã lùi tới gần mép bình đài, thiếu niên khôi ngô xuất thủ.

Giống như Lý Phù Trần, thiếu niên khôi ngô cũng thi triển Thối pháp.

Nếu nói Thối pháp của Lý Phù Trần giống như mưa to gió lớn, thì Thối pháp của thiếu niên khôi ngô giống như sấm sét giữa trời, vô cùng mãnh liệt, quét ra một cước, cước ảnh đầy trời đều tiêu tán.

Ầm!

Kình khí nổ tung, Lý Phù Trần lui về sau hơn mười bước.

“Tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng!”

Sắc mặt của Lý Phù Trần ngưng trọng.

Thiếu niên khôi ngô đừng sừng sững trước mặt thiếu niên ngâm đen, gằng từng chữ lạnh lẽo:

– Ngươi có thể chọn hai con đường, thứ nhất, giao ra tất cả Bảo ngư, thứ hai, bị ta đánh thành chó chết.

Lời nói ẩn chứa sát khí, mọi người đều biết gã nghiêm túc.

– Tên người mới này thật xui xẻo, La Khải là Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng, ba tháng trước còn đánh bại một sư huynh Luyện Khí cảnh cửu trọng.

– Chim chết vì ăn, ta xem vị sư đệ này không phải người hiền lành gì.

Mọi người đều nhanh chóng tản ra, cho hai người một chỗ rộng lớn.

Chương 42: Hồng Ngọc Chi Thương

“Lực đạo gần gấp hai ta, cứng đối cứng, chắc chắn phải thua.”

Nếu là Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng tầm thường, Lý Phù Trần tiện tay có thể đánh bại đối phương, nhưng đây là Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng của Thương Lan Tông, ai không phải là thiên kiêu, người trong loài rồng.

Muốn vượt cấp đánh bại, khó khăn rất lớn, chứ đừng nói tới hai cảnh giới, ở Thương Lan Tông, một cảnh giới là một lạch trời.

Nhưng mà Lý Phù Trần đối với năng lực thực chiến của mình rất tự tin, tuy thực lực của La Khải rất mạnh, nhưng muốn hắn chịu thua, là chuyện không thể nào.

– Có chút thực lực, thảo nào đối với La Khải ta lại kiêu ngạo như vậy, nể tình ngươi là người mới, ta không truy cứu chuyện mạo phạm ta, chỉ cần ngươi giao ra Bảo ngư, chúng ta vẫn là sư huynh đệ.

La Khải nhíu mày, bây giờ hắn không coi Lý Phù Trần là gì, nhưng sau này Lý Phù Trần tất nhiên là một kình địch.

Dù sau hắn tới Thương Lan Tông hơn hai năm, còn đối phương chỉ vào một tháng.

Nếu có thể, hắn không muốn làm địch nhân với đối phương.

Nhưng Bảo ngư nhất định phải tới tay.

– Muốn cướp Bảo ngư của ta, còn muốn kết giao bằng hữu, ngươi cho là mặt mũi của ngươi rất lớn sao?

Lý Phù Trần cười nhạo.

– Nói như vậy, ngươi không nể mặt ta.

La Khải cũng không nhiều lời với Lý Phù Trần nữa, thân hình hắn di chuyển, phát động công kích.

Hắn biết người mới có một tật xấu, lúc mới gia nhập tông môn, đều là một đám cuồng ngạo, không cho bọn hắn chút dạy dỗ, bọn hắn không biết cái gì là “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.

Không khí bị xé rách, La Khải lăng không đá một cước tới Lý Phù Trần, kình khí cuồng mãnh như muốn khai sơn đoạn nhạc.

Liệt Không Thối, Thối pháp Hoàng cấp Trung giai của La ga, La Khải lấy tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, quét ra một cước, một tảng đá lớn đều phải chém đứt.

Vèo!

Lý Phù Trần nhẹ nhàng né tránh, thoát khỏi một cước của La Khải.

Sau đó, La Khải tiếp tục tấn công điên cuồng, khí thế hung mãnh.

Lý Phù Trần thì áp dụng cách du đấu.

Cực hạn của một Võ học cũng không phải cảnh giới Đại Thành.

Cảnh giới Đại Thành cũng có phân chia cao thấp, mới vào cảnh giới Đại Thành là giai đoạn Lô Hỏa Thuần Thanh, tiếp theo là Đăng Phong Tạo Cực, cuối cùng là Xuất Thần Nhập Hóa.

Lý Phù Trần đã đem Toàn Phong Thối tu luyện tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, thân pháp vô cùng nhanh, cước bộ như lưu tinh, người bình thường ngay cả hít bụi của hắn cũng không được.

Lấy thân pháp nhanh nhẹn du đấu với La Khải, Lý Phù Trần thỉnh thoảng phát động công kích mãnh liệt, làm cho người khác có cảm giác “bất động thì thôi, khi động thì kinh người”.

Công kích không được, La Khải có chút nóng giận.

– Ăn ta một kiếm.

La Khải rút ra mộc kiếm của tông môn phát cho, chém ra một kiếm, hàng loạt kiếm ảnh hướng tới Lý Phù Trần.

Bài Vân Kiếm Pháp, kiếm pháp Hoàng cấp Cao giai.

– Phá!

Lý Phù Trần cũng rút ra mộc kiếm, đâm tới.

Đùng!

Hai kiếm giao nhau cùng một chỗ, mộc kiếm của La Khải ngừng lại một chút, sinh ra sơ hở.

Hai mắt Lý Phù Trần như điện, mộc kiếm chém tới ngực của La Khải.

– Cút cho ta.

La Khải chuyển động mộc kiếm trong tay, trong nháy mắt đẩy ra mộc kiếm của Lý Phù Trần.

“Lợi hại.”

Một kiếm vừa rồi, Lý Phù Trần vẫn chưa dùng cứng đối cứng với La Khải, mà dùng lực hút vào mộc kiếm của La Khải, vốn định lợi dụng sơ hở này, đánh bại La Khải, nhưng không nghĩ tới La Khải sẽ phản ứng rất nhanh như vậy, dễ dàng hoá giải nguy hiểm lần này.

– Hành Vân Lưu Thủy.

La Khải có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, đã đem Bài Vân Kiếm Pháp tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, một chiêu Hành Vân Lưu Thủy vừa thi triển ra, kiếm ảnh liên miên bất tận.

“Không đỡ được?”

Lý Phù Trần lần đầu tiên cảm thấy cố sức, năng lực thực chiến của hắn tuy cao, nhưng cũng không cách nào đỡ được một kiếm này của đối phương.

Muốn dùng một kiếm đánh bại đối phương, đầu tiên phải thấy rõ lực đạo cùng tốc độ của đối phương, nhưng tốc độ cùng lực lượng xuất phát từ tố chất thân thể cùng tu vi Chân khí, mà hai thứ này là khuyết điểm của hắn.

Không thể dùng một kiếm đánh bại đối phương, mộc kiếm khó tránh khói tiếp xúc với mộc kiếm của đối phương, một khi tiếp xúc, kiếm của hắn liền bị phá vỡ.

Tuy rằng mỗi lần dùng lực hút quần nhau với đối phương, nhưng sau một lúc, tay phải của Lý Phù Trần đều tê dại.

“Không thể tiếp tục như vậy.”

Lý Phù Trần hít sâu một hơi, thân hình xoay tròn, thân hình trong nháy mắt đi tới bên trái La Khải.

– Thanh Phong Nhất Kiếm.

Lý Phù Trần đâm một kiếm tới La Khải.

Một kiếm vô cùng nhanh, vô cùng nhẹ nhàng, giống như gió, vô hình vô tướng, có ở mọi nơi.

Ầm!

Đối mặt với một kiếm này, La Khải nắm lại tay trái, đánh một quyền vào thân kiếm.

La Khải tu luyện công phá nhập môn Bạch Lãng Quyết của Thương Lan Tông, đồng thời đã đem Bạch Lãng Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, so với Hồng Ngọc Công của Lý Phù Trần mạnh hơn một chút, một quyền đánh ra, đem Lý Phù Trần cùng mộc kiếm đánh bay ra ngoài.

Không đợi Lý Phù Trần rơi xuống đất, La Khải đuổi theo, mộc kiếm trong tay liên tục múa.

– Hồng Ngọc Chi Sát.

Đúng lúc này, Lý Phù Trần mạnh mẽ dừng lại thân thể trong không trung, cùng lúc đó, mộc kiếm nhanh chóng vẫy tới.

Không cách nào hình dung một kiếm đánh sợ này, một kiếm này, giống như làm không khí dừng lại, một cổ sóng gợn vô hình khuếch tán.

Chiêu thứ hai của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Sát.

– Phá cho ta!

Vận chuyển Bạch Lãng Quyết tới cực hạn, La Khải đưa ngang mộc kiếm, đánh ra một chiêu Bài Sơn Đảo Hải.

Ầm!

Lý Phù Trần lần thứ hai bay ra ngoài, há mồm phun một ngụm máu.

Mà La Khải cũng không tốt hơn, ngực trúng một kiếm, lảo đảo lui ra sau, khoé miệng chảy máu.

– La Khải bị thương?

– Tên sư đệ mới tới này thật cường hãn, Luyện Khí cảnh lục trọng mạnh như vậy, nếu hắn đột phá tới Luyện Khí cảnh thất trọng, bát trọng, thì mạnh tới đâu, không trêu chọc hắn là tốt nhất.

Mọi người hít một hơi lạnh, hai mặt nhìn nhau.

Vốn bọn họ có một chút tâm tư, nhưng hiện tại cái gì cũng không có.

Cũng không phải bọn họ kiêng kị thực lực của Lý Phù Trần, mà kiêng kỵ tiềm lực của hắn.

Trong tông môn thường xuyên phát sinh chuyện “sau này tính sổ”.

Có vài đệ tử, lúc đầu tu vi thấp, chịu đủ khi dễ.

Nhưng khi tu vi hắn đuổi kịp, sẽ trả thù người khi dễ hắn, hơn nữa còn trả thù nhiều lần.

Trong tông môn lưu truyền một câu nói “ba mươi mươi Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, đừng lấn thiếu niên yếu”.

– Tốt, tốt, dĩ nhiên làm ta bị thương, nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa.

Vận chuyển Bạch Lãng Quyết tới cực hạn, khí tức quanh người La Khải dâng trào, không biết có phải ảo giác hay không, Lý Phù Trần thấy mộc kiếm trong tay La Khải có một tia khí tức màu lam nhạt.

“Chân khí hiện ra ngoài.”

Con ngươi của Lý Phù Trần co rút lại.

La Khải có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, vốn không làm được Chân khí hiện ra ngoài, nhưng hắn đem Bạch Lãng Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, toàn lực vận công, một tia Chân khí hiện ra ngoài.

Cũng không biết một tia Chân khí này, có bao nhiêu tác dụng.

– Thua!

La Khải chém ra một kiếm, bộc phát âm thanh như phích lịch lôi đình.

Phù!

Mộc kiếm của Lý Phù Trần vừa tiếp xúc với mộc kiếm của đối phương, một cổ lực lượng vừa âm như vừa bá đạo truyền vào cơ thể hắn, làm Lý Phù Trần như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi lần nữa.

– Đã như vậy, đừng trách ta.

Trong mắt của Lý Phù Trần loé lên quang mang hung ác, vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ bảy, lượng lớn Chân khí dũng mãnh tiến vào mộc kiếm, sau đó đâm ra.

Vù!

Một kiếm này đâm ra, đột nhiên biến mất, giống như tiến vài thứ nguyên khác.

Chiêu thứ ba của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Thương.

Chương 43: Quy củ cùng thực lực

Con ngươi của La Khải căng ra, không cách nào phản ứng kịp.

Phốc!

Mộc kiếm hiện ra, đâm vào ngực của La Khải, máu bắn ra.

– Cái gì, đây là kiếm chiêu gì, La Khải đều không phản ứng kịp?

– Kiếm chiêu thật đáng sợ, người mới thật đáng sợ.

Mọi người ngẩn ra, bọn họ tưởng rằng La Khải sắp đánh bại Lý Phù Trần, không nghĩ tới tình huống sẽ nghịch chuyển như vậy.

– Làm sao có thể?

La Khải không thể tin tưởng nhìn Lý Phù Trần.

– Ngươi rất may mắn, ta vừa tới Thương Lan Tông hơn một tháng, không muốn trêu chọc thị phi, bằng không sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Lý Phù Trần luôn không muốn gây sự, nhưng cũng không sợ chuyện gì.

– Ngươi rốt cuộc làm như thế nào.

La Khải trầm giọng nói.

– Ngươi không cần biết.

Thu lại mộc kiếm, Lý Phù Trần xoay người rời đi.

. . .

Sau khi thua dưới tay Lý Phù Trần, La Khải không còn mặt mũi nào tiếp tục ở chỗ này, cũng rời khỏi Điếu Ngư Đài, Lý Phù Trần suy nghĩ một chút, cũng quyết định rời đi Điếu Ngư Đài.

Không có lòng hại người, nhưng không thể không phòng người.

Hắn lo lắng La Khải tiết lộ tin tức của hắn.

Phải biết rằng đệ tử Ngoại Tông muốn kiếm điểm cống hiến vô cùng khó khăn, nếu có người biết hắn có Bảo ngư giá trị vạn điểm cống hiến, tuyệt đối sẽ giết qua cướp giật.

Mà với thực lực trước mắt của Lý Phù Trần, tại Ngoại Tông căn bản chưa vào xếp hạng, bất kỳ một đệ tử Ngoại Tông lợi hại nào cũng có thể nghiền ép hắn.

Trước khi tới đây hai tay trống trơn, sau khi trở về, Lý Phù Trần mang một sọt cá lớn trên lưng.

Giỏ cá chứa một hai trăm cân Bảo ngư phổ thông, hơn mười cân Bảo ngư cấp một, mười cân Bảo ngư cấp hai.

Đổi thành điểm cống hiến cũng có một vạn vài ngàn điểm.

Đây là một con số vô cùng kinh khủng, phải biết rằng, cho dù là Trưởng Lão Ngoại Tông, muốn kiếm được một vạn điểm cống hiến cũng cần thời gian dài.

Hơn một vạn điểm, thậm chí có thể đổi được một môn Võ học Huyền cấp.

Lưng mang hai trăm cân Bảo ngư, Lý Phù Trần đi chậm rất nhiều, phải năm ngày mới tới Thương Lan Tông.

Đương nhiên, giữa đường hắn thay đổi lộ trình, sợ bị người khác chặn đứng.

– Mau nhìn, hắn đã trở về, sau lưng hắn đều là Bảo ngư sao!

– La sư huynh nói quả nhiên không sai, người này có thiên phú câu cá kinh người, nửa tháng câu được tới một hai trăm cân Bảo ngư, trong đó có Bảo ngư cấp một, thậm chí còn câu được một con Bảo ngư cấp hai.

– Các ngươi nói, hắn có thể nhận ra cái gì, nếu không đã sớm trở về, theo ta nghe nói, không ít sư huynh rời Thương Lan Tông, dự tính chặn hắn giữa đường.

– Cẩn thận như vậy, xem ra rất khó đối phó.

Lý Phù Trần vừa trở lại khu vực đệ tử Ngoại Tông, liền có không ít đệ tử Ngoại Tông chỉ trỏ hắn, ước ao đố kị.

“Quả nhiên.”

Sắc mặt của Lý Phù Trần lạnh lẽo, xem ra hắn đã đánh giá cao “mấu chốt” của La Khải.

Nếu không phải hắn cẩn thận, chỉ sợ giỏ Bảo ngư, đã sớm bị người cướp giật giữa đường.

– La Khải, món nợ này ta nhớ kỹ.

Lý Phù Trần đem La Khải xếp vào sổ đen.

Lý Phù Trần đi nhanh hơn tiến về Nhiệm Vụ Đại Điện.

– Đưa giỏ cá cho ta, ta tha cẩu mệnh của ngươi.

Một thân ảnh ngăn cản Lý Phù Trần.

– Là Chu Hoài Long sư huynh, tên này thật xui xẻo, Chu Hoài Long sư huynh nhưng là một Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng.

Các đệ tử Ngoại Tông đều vui vẻ xem náo nhiệt, châu đầu ghé tai lại nói chuyện.

Trong đó có đủ hạng người đang hả hê.

Lý Phù Trần là một đệ tử Ngoại Tông mới tới, liến lấy được một hai vạn điểm cống hiến, cái này làm bọn họ không thoải mái.

Nếu mình không có cách nào kiếm nhiều điểm cống hiến như vậy, bọn họ cũng không muốn thấy Lý Phù Trần kiếm được.

– Là Lý Phù Trần.

Trong đám người, Chúc Hồng Tú, Hạ Bình, Thân Đồ Tuyệt, cùng với Quan Bằng đứng trong đó.

– Hắn câu được nhiều Bảo ngư như vậy sao.

Thân Đồ Tuyệt nhướng mày, có chút không cam lòng.

Quan Bằng cười lạnh nói:

– Chu Hoài Long sư huynh có tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng, Bảo ngư của hắn không giữ được.

– Phải.

Thân Đồ Tuyệt gật đầu.

– Người này tới chỗ nào cũng là tiêu điểm a!

Chúc Hồng Tú lắc đầu, có chút lo lắng thay Lý Phù Trần.

Liếc nhìn Chu Hoài Long, Lý Phù Trần nói:

– Nơi này là Thương Lan Tông, ngươi muốn như thế nào?

– Ta lập lại lần nữa, giao giỏ cá ra.

Chu Hoài Long bề nghễ nói.

– Không thể!

Lý Phù Trần kiên quyết cự tuyệt.

– Muốn chết.

Chu Hoài Long giơ tay phải lên, một đoàn khí tức màu đen bao phủ tay hắn.

Chân khí hiện ra ngoài.

Là một Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng, Chu Hoài Long đã có thể lấy Chân khí bọc lại bàn tay, tăng lên lực sát thương rất nhiều, cũng không phải một tên gà mờ như La Khải có thể so sánh.

Tiếng không khí xé rách vang lên, Chu Hoài Long đánh một quyền tới Lý Phù Trần.

Tốc độ của Chu Hoài Long quá nhanh, Lý Phù Trần cho dù nhanh nhẹn cũng phản ứng không kịp, chỉ có thể đưa ngang tay ra đỡ.

Giống như bị một cây gậy sắt đánh trúng, cánh tay trái của Lý Phù Trần vặn vẹo, xương bên trong mạnh mẽ bị gãy, một cổ kình khí cường đại nhảy vào trong cơ thể của Lý Phù Trần, hắn phun ra một búng máu.

Một quyền.

Lý Phù Trần trọng thương.

– Nếu đây không phải là Thương Lan Tông, ta sẽ đánh ngươi cho chó ăn.

Chu Hoài Long miệt thị nói.

Lý Phù Trần chật vật bò dậy từ dưới đất, trầm giọng nói:

– Một quyền này, ta nhớ kỹ.

– Thế nào, ngươi còn muốn báo thù, xen ta có hay không phế ngươi.

Chu Hoài Long nổi giận, thân hình của hắn chuyển động, muốn phát động công kích lần nữa..

– Làm gì.

Một tiếng rống to truyền tới, làm không khí chấn động.

– Trần trưởng lão.

Mọi người nhìn theo tiếng kêu, vội vã cung kính chào.

Người tới chính là Trưởng Lão Ngoại Tông Trần Tông Minh, hắn không nhanh không chậm đi tới, liếc nhìn Lý Phù Trần, lại nhìn Chu Hoài Long, hừ một tiếng, nói:

– Chu Hoài Long, giữa một điểm quy cũ đi, đây cũng không phải nhà ngươi.

– Trần trưởng lão, vị tiểu sư đệ này nói năng lỗ mãng, ta chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi.

Chu Hoài Long cũng không sợ hãi Trần Tông Minh, đương nhiên, hắn cũng không dám đắc tội Trần Tông Minh.

– Nếu dạy dỗ xong, còn không rời đi, thế nào, muốn đi Chấp Pháp Đường ngồi sao.

– Vâng, ta liền rời đi.

Trước khi đi, Chu Hoài Long hung ác trừng mắt Lý Phù Trần một cái.

– Tất cả giải tán đi!

Trần Tông Minh phất tay.

Đợi mọi người đi hết, Trần Tông Minh nói với Lý Phù Trần:

– Đây là tông môn, mặc dù có quy củ , nhưng thực lực là quan trọng nhất, hãy cố gắng lên!

Trần Tông Minh vỗ vai Lý Phù Trần rồi xoay người đi.

– Trần trưởng lão, đa tạ.

Lý Phù Trần rất cảm kích Trần Tông Minh, cho dù có phải chức trách của đối phương hay không, Lý Phù Trần cũng ghi nhớ chuyện này, sau này sẽ báo đáp.

Lý Phù Trần lấy thân thể trọng thương, chật vật đi vào Nhiệm Vụ Đại Điện.

Phù!

Nặng nề thở ra một hơi, Lý Phù Trần thầm nghĩ:

“Bây giờ ta còn quá yếu, muốn không bị khi dễ, ta phải không ngừng cường đại hơn, với những điểm cống hiến này, là cơ hội để ta mạnh mẽ hơn.”

Trước khi tới Thương Lan Tông, Lý Phù Trần cho rằng Thương Lan Tông hẳn có quy củ rất nghiêm, nhưng thực sự cho hắn biết, quy củ cũng không đáng tin cậy như vậy, thực lực của bản thân, mới là chỗ dựa lớn nhất.

– Ta muốn giao nhiệm vụ.

Lý Phù Trần đem giỏ cá đặt trên bàn giao nhiệm vụ.

Trưởng lão nhiệm vụ, nhất thời kinh ngạc.

– Nhiều Bảo ngư như vậy, là ngươi câu sao?

Trưởng lão nhiệm vụ hỏi.

Lý Phù Trần nói:

– Trưởng lão, cái này có quan hệ sao?

– Không quan hệ, ta chỉ muốn hỏi một chút.

Trưởng lão nhiệm vụ bắt đầu cân Bảo ngư.

Chương 44: Xích Cấp Chiến Thân

– Một trăm sáu mươi cân Bảo ngư phổ thông, bốn mươi sáu cân Bảo ngư cấp một, chín cân tám lượng Bảo ngư cấp hai, tổng cộng là một vạn sáu ngàn điểm cống hiến.

Trưởng lão nhiệm vụ hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Một vạn sáu ngàn điểm cống hiến, nếu là hắn thì phải một năm mới có khả năng có được.

– Cám ơn trưởng lão.

Khom người chào Trưởng lão nhiệm vụ, Lý Phù Trần đi ra Nhiệm Vụ Đại Điện.

Lý Phù Trần không có đổi công pháp luyện thể ngay, mà đến Tư Nguyên Đại Điện mua một ít Liệu Thương Đan, trị liệu thương thế của mình.

Có Liệu Thương Đan, sau ba ngày, thương thế của Lý Phù Trần khỏi hẳn, xương của cánh tay trái đã liền lại với nhau, đương nhiên, tạm thời hắn vẫn không thể gắng sức, bằng không xương của hắn sẽ gãy lần nữa.

Ngày hôm đó, Lý Phù Trần đi tới Võ Học Đại Điện của Ngoại Tông.

Bí tịch Võ học cao nhất ở đây chính là Hoàng cấp Đỉnh giai, về phần Võ học Huyền cấp, cần phải đi Nội Tông để đổi.

Lý Phù Trần đi từng kệ sách xem sơ qua.

Hắn phát hiện, bí tịch Hoàng cấp Đê giai, thấp nhất cần ba mươi điểm cống hiến.

Bí tịch Hoàng cấp Trung giai, thấp nhất cần một trăm điểm cống hiến.

Bí tịch Hoàng cấp Cao giai, thấp nhất cần ba trăm điểm cống hiến.

Về phần bí tịch Hoàng cấp Đỉnh giai, thấp nhất cần một nghìn điểm cống hiến.

Sau khi tìm kiếm, Lý Phù Trần rốt cuộc tìm tới kệ sách chứa bí tịch công pháp luyện thể Hoàng cấp Đỉnh giai.

– Hổ Ma Luyện Thể Quyết, bốn ngàn điểm cống hiến.

– Thiết Bố Sam, ba nghìn điểm cống hiến.

– Kim Chung Tráo, ba ngàn năm trăm điểm cống hiến.

– Thất Tinh Đoán Thể, bốn ngàn năm trăm điểm cống hiến.

– Xích Cấp Chiến Thân, năm nghìn điểm cống hiến.

Ánh mắt của Lý Phù Trần đảo qua các bản công pháp luyện thể, hắn nhíu mày lại, công pháp luyện thể quá mắc, so với Võ học Hoàng cấp Đỉnh giai mắc hơn vài lần.

Lý Phù Trần cũng không biết, dưới cùng đẳng cấp thì công pháp mắc hơn Võ học rất nhiều.

– Chọn Xích Cấp Chiến Thân đi!

Nếu chọn, thì chọn thứ tốt nhất, đây là tôn chỉ của Lý Phù Trần.

Bí tịch trên kệ sách trống rỗng, chỉ có giới thiệu, không có nội dung, Lý Phù Trần cần tìm trưởng lão của Võ Học Đại Điện để đổi bản viết tay.

– Ngươi muốn chọn môn công pháp luyện thể này sao! Môn Xích Cấp Chiến Thân này, trong toàn bộ Ngoại Tông, chỉ có mấy người luyện thành, hơn nữa sau này đều bỏ qua, Thương Lan Tông trong mười năm nay, có thể đem Xích Cấp Chiến Thân tu luyện tới cảnh giới cao nhất, chỉ có ba người, ngươi tốt nhất đừng chọn quá cao.

Trưởng lão của Võ Học Đại Điện nghe Lý Phù Trần muốn đổi Xích Cấp Chiến Thân thì lắc đầu, khuyên nhủ.

– Tu luyện Xích Cấp Chiến Thân khó như vậy sao?

Lý Phù Trần hỏi.

– Thiết Bố Sam tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể cho ngươi hai ngàn cân lực, Kim Chung Tráo cũng ngang ngữa, Hổ Ma Luyện Thể Quyết khoảng hai ngàn năm trăm cân, Thất Tinh Đoán Thể gần ba nghìn cân, thế nhưng Xích Cấp Chiến Thân tu luyện tới cảnh giới cao nhất, cho ngươi năm ngàn cân lực, thân thể cứng rắn, hầu như không thua kém công pháp luyện thể Huyền cấp Đê giai, khó luyện thành cũng là chuyện bình thường, ngoài ra, Xích Cấp Chiến Thân còn yêu cầu phải có ý chí cực cao, rất ít người có thể kiên trì.

– Nếu khó luyện, ta liền chọn Xích Cấp Chiến Thân.

Lý Phù Trần không tính buông tha.

– Mà thôi, ta chỉ khuyên ngươi một câu, nghe hay không thì tuỳ ngươi.

Trưởng lão của Võ Học Đại Điện lắc đầu, rất nhiều đệ tử Ngoại Tông tuyển chọn Xích Cấp Chiến Thân, đều tự tin tràn đầy, cho là mình có thể đột phá kỷ lục, đáng tiếc nếu kỷ lục dễ phá vỡ như vậy, thì cũng không phải là kỹ lục.

Lấy được bí tịch Xích Cấp Chiến Thân, Lý Phù Trần vội vàng rời khỏi, đi tới Tư Nguyên Đại Điện.

Tu luyện công pháp luyện thể, cần rất nhiều đan dược tôi thể phối hợp, nếu không có thể bị “dầu hết đèn tắt”.

Cũng may là còn một vạn một ngàn điểm cống hiến, Lý Phù Trần tạm thời không lo lắng vấn đề tài nguyên.

Thối Thể Đan giá năm trăm kim tệ một viên, đổi thành điểm cống hiến chỉ cần hai trăm năm mươi điểm, Lý Phù Trần đổi liền hai mươi viên.

– Không biết môn Xích Cấp Chiến Thân khó tu luyện bao nhiêu.

Tất cả chuẩn bị xong, Lý Phù Trần bắt đầu tu luyện.

Giống như trưởng lão của Võ Học Đại Điện nói, Xích Cấp Chiến Thân quả thật rất khó luyện.

Xích Cấp Chiến Thân chia thành ba tầng, tầng thứ nhất viên mãn, cho người luyện có được ngàn cân lực, tầng thứ hai viên mãn, chính là ba ngàn cân lực, tầng thứ ba viên mãn, thì có năm ngàn cân lực.

Tầng thứ nhất cần kiêm tu nội ngoại.

Nội là vận hành khí huyết, ngoại là dùng vật cứng đập vào thân thể.

Lý Phù Trần là đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng, hắn có đặc quyền, mượn đệ tử tạp dịch giúp việc, sau đó có thù lao hay không là theo ý của mình.

Bịch bịch bịch bịch. . .

Trong viện, Lý Phù Trần ở trần, chỉ mặc một cái quần đùi.

Hai tên đệ tử tạp dịch một trước một sau, dùng gậy gỗ quật vào thân thể của Lý Phù Trần, dấu đỏ giăng khắp nơi trên thân thể của hắn.

Một canh giờ trôi qua, cả người của hắn đều căng ra, nhức nhói, đau đớn làm hắn toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

– Được rồi, các ngươi trở về đi, ngày mai trở lại.

Để cho hai tên đệ tử tạp dịch rời đi, Lý Phù Trần tiến vào trong phòng, bắt đầy vận chuyển khí huyết toàn thân theo bí tịch Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ nhất.

Vận hành khí huyết hơn mười lần, Lý Phù Trần dùng một viên Thối Thể Đan.

Thối Thể Đan vào miệng tan đi, bắt đầu ôn dưỡng thân thể của Lý Phù Trần.

Sau khu vận hành khí huyết ba mươi sáu lần, Lý Phù Trần phát hiện xương cốt của cánh tay phảu đã khỏi hoàn toàn, lúc chưa tu luyện Xích Cấp Chiến Thân, Lý Phù Trần dùng Thối Thể Đan thì hiệu quả yếu bớt, nhưng hiện tại, hiệu quả của Thối Thể Đan đạt tới cao nhất lần nữa.

– Cơ thể con người có cực hạn, công pháp luyện thể có thể đột phá cực hạn, hơn nữa đột phá rất lớn.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Phù Trần đều trãi qua một lần nổi khổ luyện thể mỗi ngày.

Sau một tuần, lực lượng của Lý Phù Trần đạt tới bảy trăm năm mươi cân kinh người, nhưng lúc này, Lý Phù Trần cũng lâm vào bình cảnh.

Phương pháp vận hành khí huyết, theo từng người mà khác nhau, Xích Cấp Chiến Thân chỉ có tác dụng dẫn đạo, có luyện thành hay không, còn phải xem ngộ tính, ý chí cùng cơ duyên.

Cũng may là ba phương diện này, Lý Phù Trần không thiếu.

Ba ngày sau, Lý Phù Trần đột phá bình cảnh này, cũng đột phá cực hạn của bản thân, tiếp tục tăng lên.

Tám trăm cân.

Tám trăm năm mươi cân.

Chín trăm cân.

Càng về sau, Lý Phù Trần càng cảm thấy tâm tình không ổn định, khó có thể tĩnh tâm tu luyện, giống như có một lực lượng vô hình đang quấy nhiễu hắn.

Có lúc, khí huyết sinh ra bạo động, làm trong lòng của Lý Phù Trần sinh ra tính tình bạo ngược.

Có lúc, hạ thân của Lý Phù Trần vô cớ cương lên, dục vọng mọc lan tràn.

Cuối cùng, Lý Phù Trần vẫn nhịn xuống được.

Chín trăm hai mươi cân.

Chín trăm năm mươi cân.

Chín trăm bảy mươi cân.

Chín trăm chín mươi cân.

Một hôm, toàn thân của Lý Phù Trần đỏ sậm, giống như bị ngâm vào nước sôi, cả người nóng hổi.

Đây là vì khí huyết vận hành kịch liệt quá mức.

A!

Gào to một tiếng, trong cơ thể của Lý Phù Trần truyền ra một tiếng bạo liệt, sau đó, màu đỏ sậm trên người của Lý Phù Trần dần biến mất, hai mắt đầy tơ máu khôi phục lại bình thường.

– Khó trách Xích Cấp Chiến Thân lại khó tu luyện như vậy, phải chịu được nhiều tâm tình mặt trái, người không đủ ý chí, không cách nào đột phá.

Trong quá trình tu luyện, nếu như “phá công” (vận công bị đứt đoạn), muốn tu luyện lại, khó khăn gấp mấy lần.

Nghĩ tới đây, Lý Phù Trần không khỏi hâm mộ đám người Dương Khai, những người này chỉ ngâm Thối Thân Trì, thì có gần ngàn cân thậm chí ngàn cân lực, giữa quá trình không có khó khăn gì.

Đương nhiên, Lý Phù Trần cũng không hâm mộ quá nhiều, tu luyện Xích Cấp Chiến Thân, cũng là quá trình tu luyện tâm tình, tâm tình mạnh mẽ, ngày sau trợ giúp hắn rất lớn.

Chương 45: Mỏ khoáng thạch

Lực lượng đạt tới nghìn cân, Lý Phù Trần cảm thấy da thịt càng chặc chẽ hơn, cơ thể không còn mềm nhũn, cứng rắn như nham thạch, ngoài ra, khi thấy dấu chân nhàn nhạt trong viện, Lý Phù Trần đoán cân năng của hắn tăng thêm vài cân.

“Luyện Thể càng về sau, cân nặng càng gấp nhiều lần người bình thường thậm chí gấp mười lần.”

Lý Phù Trần cũng rất tò mò về vấn đề này.

Hắn nghĩ, đây là chuyện rất có thể xảy ra.

Nhân thể có cực hạn, bời vì thân thể quá yếu đuối, không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ, mà thân thể thông qua công pháp luyện thể cải tạo, sẽ càng thừa nhận được lực lượng mạnh hơn, có thể so với Yêu thú.

Tu luyện Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ nhất đến cảnh giới viên mãn, Lý Phù Trần bắt đầu tu luyện tầng thứ hai.

Pháp môn vận hành khí huyết của tầng thứ hai phức tạp hơn mấy lần so với tầng thứ nhất, lúc lơ là có thể làm khí huyết tan vỡ, cho nên lức vận hành khí huyết, cần cẩn thận tỉ mỉ.

Mặt khác, cũng cần nhiều Thối Thể Đan.

Quan trọng nhất là, phải chịu được thống khổ mãnh liệt.

Tu luyện tầng thứ hai, cần tiến hành trong nước đun sôi.

Phải biết rằng, dưới tình huống không có Chân khí, cơ thể con người chính là máu thịt, tạm thời không cách nào tránh được nổi khổ đun trong nước sôi.

Chuyện này cần ý chí cứng cỏi.

Trong hậu viện đặt một cái vạc, dưới vạc có một đốt lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Trong vạc đầy nước, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trong đó, chỉ chừa một cái đầu bên ngoài.

Ào ạt ồ ồ. . .

Dưới hoả diễm đun, nước trong vạc từ từ sôi trào, da của Lý Phù Trần giống như tôm luộc, đỏ bừng, khuôn mặt không ngừng co giật.

Quá đau đớn, toàn thân giống như bị lửa đốt.

Có nhiều lần, hắn muốn buông tha.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiên trì xuống được.

Có chịu khổ mới thành kẻ bề trên*, đây là danh ngôn thiên cổ.

Nếu có chút đau khổ đó không chịu được, sau này nhất định sẽ hối hận.

Cố nén thống khổ, Lý Phù Trần vận hành khí huyết từng lần một, nổ lực lấy khí huyết giảm đi thống khổ.

Rốt cục, một canh giờ trôi qua.

Ầm, hai tay vỗ lên thành vạc, Lý Phù Trần nhảy ra.

Có thể phát hiện, da bên ngoài của Lý Phù Trần chằng chịt vết bỏng, cơ hồ bị lột hết một lớp, đau nhức như thế này, không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Nếu không phải trãi qua thống khổ do Linh hồn tan rả, Lý Phù Trần tuyệt đối không thể kiên trì được.

Vết bỏng rộp đầy người, làm cho Lý Phù Trần ngồi cũng không được, đứng cũng không được, nằm cũng không được.

Hít!

Bất chấp, Lý Phù Trần bày ra tư thế, thi triển Quyền pháp của Xích Cấp Chiến Thân, Xích Cấp Chiến Quyền.

Xích Cấp Chiến Quyền có thể vận động cốt cách toàn thân, điều này chỉ dựa vào khí huyết là không làm được.

Chạng vạng, vết bỏng trên người của Lý Phù Trần hoá thành da chết rớt xuống, ngoại trừ lưu lại dấu vết nhàn nhạt, một chút vết bỏng cũng không có.

Buổi sáng tu luyện Kiếm pháp, buổi trưa khổ tu Xích Hỏa Quyết, buổi chiều khổ tu Xích Cấp Chiến Thân, buổi tối ngâm mình trong dược thuỷ, Lý Phù Trần mỗi ngày đều rất phong phú.

Từng chút khổ cùng đau, chuyển thành căn cơ.

Tu hành Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ hai đến ngày thứ năm, trong cơ thể của Lý Phù Trần bỗng nhiên vang lên âm thành bùng bùng.

Mỗi tấc huyết nhục, mỗi tấc cốt cách, giống như được lột xác.

Từ trong vạc nhảy ra, Lý Phù Trần nắm một tảng đá năng ngàn cân, nâng lên rất dễ dàng.

Điều này chứng tỏ lực lượng của Lý Phù Trần đã vượt qua ngàn cân, chính thức luyện thành Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ hai.

Nhưng luyện thành tầng thứ hai cùng tầng thứ hai viên mãn, còn phải đi một đoạn đường, mà Lý Phù Trần đã dùng hết Thối Thể Đan.

Làm hoặc không làm, Lý Phù Trần đem sáu ngàn điểm cống hiến còn lại, toàn bộ đổi Thối Thể Đan.

Tổng cộng hai mươi bốn viên.

Trung bình mỗi ngày dùng ba viên, sau tám ngày, Lý Phù Trần lại dùng hết Thối Thể Đan.

Lúc này, Lý Phù Trần có thể dễ dàng nâng lên một khối đá nặng một ngàn năm trăm cân, một quyền có thể đập trên mặt đất thành một hố nhỏ, da thịt trên người vô cùng rắn chắc, lực đạo mấy trăm cân đánh lên cũng không có chút cảm giác nào.

“Điểm cống hiến cùng Thối Thể Đan đã hết, ta phải nghĩ biện pháp.”

Ở giai đoạn hiện tại, Lý Phù Trần không thể đi Thương Lan Hồ câu Bảo ngư, hắn có thể khẳng định, sẽ có thật nhiều người nhìn chằm chằm hắn, hắn không muốn “vá áo” thay người khác.

“Có thể đi khu mỏ tìm kiếm khoáng thạch.”

Thương Lan Sơn Mạch là một tòa sơn mạch có tài nguyên phong phú, bên trong có vô số khu mỏ.

Trong mỏ có rất nhiều khoáng thạch, dựa theo đẳng cấp, khoáng thạch chia thành khoánh thạch Hoàng cấp, khoáng thạch Huyền cấp cùng với khoáng thạch Địa cấp.

Như tinh thiết chế tạo Tinh Cương Kiếm, chính là từ khoáng thạch Hoàng cấp Trung giai Tinh Thiết Khoáng Thạch luyện ra.

Giống như Bảo ngư, khoáng thạch cũng tính theo cân mà thu được điểm cống hiến, khoáng thạch Hoàng cấp Đê giai, một đến ba điểm cống hiến một cân, khoáng thạch Hoàng cấp Trung giai, năm đến mười mấy điểm cống hiến một cân, khoáng thạch Hoàng cấp Cao giai, mười lăm đến ba mươi điểm cống hiến một cân, khoáng thạch Hoàng cấp Đỉnh giai, năm mươi đến một trăm điểm cống hiến một cân.

Về phần khoáng thạch Huyền cấp cùng khoáng thạch Địa cấp, cực kỳ hiếm thấy, không phải muốn tìm là có thể tìm được, từng có một đệ tử Ngoại Tông, tìm được một khối khoáng thạch Huyền cấp Đỉnh giai nặng một cân, trực tiếp được năm vạn điểm cống hiến.

Khanh Thương Sơn, một toà mỏ lớn bỏ hoang tại Thương Lan Sơn Mạch.

Lý Phù Trần đến nơi này đã là buổi chiều ngày thứ ba.

Khanh Thương Sơn trước mắt, dưới ánh trời chiều, phát ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, có thể bởi vì nham thạch quá cứng, cây cỏ nơi đây vô cùng thưa thớt, sinh cơ ảm đạm.

“Khanh Thương Sơn một trong những khu mỏ bỏ hoang lớn nhất, còn sót lại cũng không ít.”

Nhìn quét qua Khanh Thương Sơn, Lý Phù Trần âm thầm gật đầu.

Giữa Thương Lan Sơn Mạch, chỉ có khu mỏ bỏ hoang, mới cho phép đệ tử Ngoại Tông tìm kiếm khoáng thạch, còn đang khai thác, nghiêm cấm tiến vào, cho nên tìm kiếm khoáng thạch là một công việc “kiểm lậu” (lượm nhặt).

Khanh Thương Sơn, nói là một toà núi nhưng thật ra là một toà gồm mười ngọn núi tổ hợp lại, giữa núi cùng núi có sơn cốc, rắc rối phức tạp, người không quen thuộc, rất dễ bị lạc.

Qua một toàn sơn cốc, Lý Phù Trần tiến nhập Khanh Thương Sơn.

“Quả nhiên có khoáng thạch.”

Đi chưa được mấy bước, Lý Phù Trần phát hiện một khối Sinh Thiết Khoáng Thạch, loại khoáng thạch này là khoáng thạch Hoàng cấp Đê giai, một cân giá trị một điểm cống hiến.

Lý Phù Trần đem nó nhìn một chút, rồi tiện tay vứt đi.

Sinh Thiết Khoáng Thạch không bao nhiêu giá trị, trừ khi có hơn mấy trăm nghìn cân.

Càng xâm nhập sâu vào trong Khanh Thương Sơn, khoáng thạch càng nhiều, có rất nhiều đá từ trên vách núi rơi xuống, dù sao Khanh Thương Sơn trải qua hơn mười năm khai thác, có không ít địa phương xuất hiện vết nứt, dưới hoàn cảnh ăn mòn, phát sinh sụp đổ là chuyện bình thường.

Bởi vì Khanh Thương Sơn quá mức âm trầm, Lý Phù Trần hầu như thấy mấy người đệ tử Ngoại Tông.

“A, là Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch.”

Đi tới một cái thung lũng âm u cao chót vót, ánh mắt của Lý Phù Trần đảo qua, tìm được một khối khoáng thạch màu bạc.

Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, khoáng thạch Hoàng cấp Cao giai, một cân giá trị hai mươi điểm cống hiến, khối này xấp xỉ bốn năm cân.

Lý Phù Trần vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn vách núi hai bên thung lũng.

Rất nhanh, Lý Phù Trần thấy vách núi bên trái, cao chừng mấy chục thước có một địa phương mới mẻ.

Trong lòng khẽ động, trong đầu Lý Phù Trần hiện lên một ý niệm.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !