1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 400 [Chương 1996 đến 2000]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 400 [Chương 1996 đến 2000]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1996: Di tích cổ

– Lâm Phong, ta tuy ở Kỳ Thiên Thánh Đô nhưng việc trong Thánh Thành Trung Châu ta cũng biết một chút.

Tên của ngươi… dù ta lâu nay tại chốn thâm cung vẫn nghe được như sấm bên tai. Thánh Hoàng Phi ôn nhu nói, khóe miệng khẽ cười làm cho người ta không tự chủ được thân cận cùng mê muội. Nữ nhân này cực kỳ có mị lực, mỗi một lời nói, mỗi một hành động của nàng đều tự nhiên toát ra mị lực vô cùng.

– Thánh Hoàng Phi khen sai rồi.

Lâm Phong khiêm tốn cười nói. Hăn chuyên chú bảo vệ tinh thần, không vì đối phương mà dao động.

– Lâm Phong, ngươi lấy Cảnh giới trung vị Hoàng, ngày lên Hoàng Bảng đã chiếm bài danh ba hạng đầu, thật đáng khen!

Thánh Hoàng Phi vẫn mỉm cười nói:

– Lâm Phong, ngươi cho rằng Thánh Thành Trung Châu thế hệ này Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu cùng với ngươi, mười người đứng đầu Hoàng Bảng, sau này ai có thể đi được xa nhất?

Là Doanh Thành, Sở Xuân Thu hay ngươi hoặc người nào khác? Thần sắc Lâm Phong kinh ngạc nhìn Thánh Hoàng Phi. Nàng chỉ tùy ý hỏi một câu lại dường như bao hàm thâm ý trong đó.

– Thánh Hoàng Phi hỏi đã ta, Lâm Phong làm sao có thể trả lời là người khác… Lâm Phong nở nụ cười nhẹ tùy ý nói, trong đôi mắt điềm tĩnh của Thánh Hoàng Phi vẫn không nhìn ra chút cảm xúc nào khẽ cười nói: – Ngươi nói cũng đúng!

Nếu ta hỏi Doanh Thành hoặc Sở Xuân Thu, thậm chí Cơ Thương, bọn họ chỉ sợ đều sẽ trả lời là chính mình. Nếu cả bản thân cũng cho rằng chính mình không bằng người khác, vậy còn cùng người tranh phong như thế nào.

– Lần này ta cho người tiến đến Chiến Vương Học Viện tại Thánh Thành Trung Châu, chủ yếu vì Lâm Phong ngươi.

Nữ nhi của ta khen ngươi không dứt miệng, hy vọng ngươi tại bên trong thánh địa có thể trợ giúp nàng được thuận lợi. Thánh Hoàng Phi nhìn thoáng qua công chúa, lộ ra thần sắc cưng chiều.

– Thánh Hoàng Phi ưu ái, Lâm Phong sẽ cố gắng hết sức!

Lúc này Lâm Phong trong lòng có chút kinh ngạc. Thánh Hoàng Phi nói như thế dường không trung hề sợ đắc tội Cơ Thương. Dù sao, bọn họ còn mời cả Cơ Thương đến. Về phần bọn Hầu Thanh Lâm, Mộng Tình cùng với Kiếm Manh, đối phương hẳn biết quan hệ của bọn họ.

– Ngươi đã nói như thế, thân là mẹ nàng, ta cũng coi như yên tâm.

Thánh Hoàng Phi đứng dậy đối với Lâm Phong khẽ hạ thấp người, khiến cho Lâm Phong cũng lập tức đứng lên nói:

– Thánh Hoàng Phi người là tiền bối, không nên như thế!

– Là một người mẹ, đây cũng là điều nên làm… Thánh Hoàng Phi vẫn khom người xuống làm lễ, lập tức nhìn Lâm Phong cười nói: – Ta ở nơi này các ngươi sẽ không tự nhiên.

Vậy ta không quấy rầy người trẻ tuổi các ngươi hàn huyên nữa. Lâm Phong, ngươi nếu có gì yêu cầu gì, có thể để Phiêu Tuyết tùy thời dẫn ngươi đến tìm ta. Sau khi nói xong, Thánh Hoàng Phi nhanh chóng rời khỏi nơi này khiến trong mắt Lâm Phong khẽ lóe lên ánh sáng. Vị Thánh Hoàng Phi này quả thật không phải tầm thường, khiến người ta rất khó có thể tìm ra chút tỳ vết nào.

– Lâm Phong, ngươi phải chiếu cố ta nha!

Sau khi Thánh Hoàng Phi rời khỏi, công chúa hồn nhiên mỉm cười đối với Lâm Phong giống như trăm hoa đua nở, vô cùng kinh diễm. Trái ngược hoàn toàn với lúc đối đãi cùng tên hộ vệ thống lĩnh làm cho hắn vô cùng buồn bực, Lâm Phong thật sự lợi hại như vậy sao? Làm sao mà Thánh Hoàng Phi và công chúa đều đối với Lâm Phong khách khí như thế. Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, Cảnh giới trung vị Hoàng mặc dù lĩnh ngộ đạo lực lượng, thật sự có thể chống lại Vũ Hoàng đỉnh phong đã lĩnh ngộ đạo ý hay sao? Nói xong, công chúa còn nhìn thoáng qua Mộng Tình, cười nói:

– Mộng Tình tỷ, ngươi không nên ghen nhé!

– Sẽ không đâu!truyện kiếm tu audio

Mộng Tình tùy ý nói. Kế tiếp mấy người trò chuyện cũng rất hòa thuận. Vị công chúa này cực kỳ dễ ở chung. Hơn nữa, sau khi không còn câu nệ, dường như nàng lập tức hóa thành tiểu tinh linh, không có nửa điểm làm giá. Chỉ sau một bữa tiệc rượu, nàng đã giống như cùng bọn Lâm Phong lăn lộn với nhau cực kỳ quen thuộc. Sau khi tiệc tàn, Phiêu Tuyết công chúa cẩn thận an bài cho bọn người Lâm Phong chỗ ở. Bọn họ cũng thỉnh thoảng sẽ trong Hoàng Triều cổ xưa này dạo xung quanh, cảm thụ khí tức cổ xưa sau vô số năm tháng vẫn còn lắng đọng. Những ngày qua, mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục ngày càng có nhiều cường giả tiến đến Kỳ Thiên Thánh Đô. Thậm chí có một số người gặp nhau đã phát sinh ra vô số xung đột nảy lửa. Dù sao những nhân vật thiên tài đến từ khắp nơi này cũng không ai phục ai. Bọn họ muốn so sánh xem bản thân và thiên tài của các Thiên Chi Chủ Thành khác có chênh lệch hay không? Một ngày nọ, Phiêu Tuyết công chúa theo yêu cầu của Lâm Phong, mang bọn họ ra bên ngoài Thiên Tứ hoàng triều, thăm thú khắp nơi Kỳ Thiên Thánh Đô.

– Mộng Tình tỷ, các ngươi lần này đến Kỳ Thiên Thánh Đô sẽ không thất vọng.

Cửu Tiêu đại lục tuy có mười tám Thiên Chi Chủ Thành nhưng mà vùng đất có di tích cổ xưa nhiều nhất vẫn là Kỳ Thiên Thánh Đô. Lần này, tuy ta mời các ngươi đến hỗ trợ nhưng sau đó các ngươi cũng có thể ở lại Kỳ Thiên Thánh Đô vài năm đi kiến thức các nơi một chút. Mấy ngày qua, Phiêu Tuyết công chúa đã cùng Mộng Tình kề cận đến vô cùng quen thuộc. Dù sao hai người đều là nữ tử, càng có nhiều chuyện để nói. Lúc này, Phiêu Tuyết công chúa đang ôm cánh tay Mộng Tình có vẻ vô cùng thân thiết. Lâm Phong đối với chuyện này cũng không có quá để ý. Với Lâm Phong mà nói, người khác xem hắn là bạn hắn cũng sẽ xem là bạn, xem hắn là kẻ địch hắn cũng xem là kẻ địch. Hiện tại, hắn ít nhất không hề cảm nhận được Phiêu Tuyết công chúa và Thánh Hoàng Phi có ác niệm đối với bọn họ. Họ tuy nói hy vọng cùng bọn hắn liên thủ nhưng bọn họ làm sao không muốn lợi dụng đối phương.

– Kỳ Thiên Thánh Đô có những di tích nào nổi tiếng?

Mộng Tình tò mò hỏi.

– Những cổ di tích nổi tiếng đều bị các cổ Hoàng Triều hoặc những thế lực lớn khác nắm trong tay.

Chẳng hạn như Huyền Kiếm Cốc có hàng tỉ kiếm ý treo ngược bên trong, giống như hàng tỉ cây tuyệt thế lợi kiếm, kẻ xâm nhập ắt phải chết.

– Còn có Phá Đạo Sơn, người bước vào trong đó sẽ bị hủy đạo, từ nay về sau không thể theo đuổi võ đạo, quỷ dị vô cùng, cũng là một chỗ tuyệt địa không người dám xâm nhập.

– Thánh Đạo Đài, người có duyên đi tham quan ngắm cảnh nơi này sẽ nghe được tiếng nói của cổ Thánh nhân, có thể giúp người trắc nghiệm thiên phú.

Ngoài ra còn rất nhiều cổ di tích, không thể kể hết được.

– Huyền Kiếm Cốc, trôi nổi hàng tỉ kiếm ý; Phá Đạo Sơn, có thể phá đạo của người; Thánh Đạo Đài, có tiếng nói của Thánh Nhân!

Trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia kiên quyết. Mấy địa phương này khiến hắn có chút động tâm.

– Phiêu Tuyết muội muội.

Bất chợt, từ phía xa có tiếng nói cuồn cuộn mà đến. Bọn người Lâm Phong ngẩng đầu hướng về phía Thiên Tứ hoàng triều nhìn lại, chỉ thấy một dãy bóng người dồn dập bay đến. Đám người này cũng không nhiều nhưng mà khí chất đều không phải tầm thường. Tên dẫn đầu phong độ tuấn lãng, khí chất phi phàm, ẩn ẩn có một cỗ hoàng giả khí phách. Hắn chính là hoàng tử của Thiên Tứ hoàng triều nổi danh cùng Phiêu Tuyết công chúa. Mà những kẻ bên cạnh hắn hơi thở đều mênh mông cường đại, lại toát ra khí thế ra mãnh liệt cuồng dã.

– Ca ca, những người này là thiên tài Yêu Hồn Học Viện sao?

Quả nhiên không phải tầm thường nha! Phiêu Tuyết công chúa nhìn về phía thanh niên bên cạnh mọi người khẽ cười nói. Thế nhưng giờ phút này, đám thiên tài của Yêu Hồn Học Viện ánh mắt lại hướng về phía bọn người Lâm Phong. Thiên Tứ hoàng triều từ trước đến nay có ba thế lực lớn vẫn duy trì quan hệ không tệ. Hơn nữa, mỗi lần đều chia làm ba hệ, mời ba phương thế lực đến trợ giúp phân biệt là Chiến Vương Học Viện, Yêu Hồn Học Viện cùng với một cổ Thánh tộc.

– Các thiên tài của Chiến Vương Học Viện cũng vậy, khí chất phi phàm!

Thanh niên cũng cười nói. Chợt thấy một tên cường giả của Yêu Hồn Học Viện dậm chân bước ra ánh mắt quét nhìn bên dưới một vòng rồi hét lớn:

– Chiến Vương Học Viện… Như vậy Lâm Phong chắc cũng ở đây… Ai là Lâm Phong?

Lâm Phong ánh mắt hướng tới trên không nhìn kỹ. Người này đôi mắt vô cùng yêu dị, trên người tràn ngập một cỗ yêu khí cuồng bạo đáng sợ, hướng về mặt đất cuồn cuộn đánh tới. Cái loại lực lượng cuồng dã này khiến bước chân của bọn họ vô cùng trầm trọng. Lâm Phong bước chân khẽ hướng phía trước đạp từng bước, lập tức thân thể chậm rãi bay lên không, cùng với đó, một cỗ gió lốc bá đạo đáng sợ nổi lên bầu trời. Lâm Phong hắn nào bị cổ khí thế này lấn át. Quả nhiên có cảnh giới trung vị Hoàng! Nghe nói ngươi đánh bại Phong Vương nhân vật

– Cơ Thương.

Ta rất muốn biết thực lực của ngươi có bao nhiêu lợi hại. Ngươi hãy chú ý! Người này bước chân hướng tới không trung giẫm một cái. Giờ phút này, giống như có vô cùng vô tận yêu khí đánh tới Lâm Phong khiến hắn cảm thấy không gian xung quanh giống như có nghìn vạn con trâu điên hung bạo, gót sắt như nước lũ đánh tới muốn giẫm nát hắn bên dưới.

– Trước tiên để ta xem lực lượng của ngươi!

Người nọ thân thể treo ngược, từ bầu trời oanh giết xuống, lấy ưu thế từ trên cao đè ép Lâm Phong. Đông! Lâm Phong chân đạp không trung. Ma khí khủng bố dồn dập xuất hiệt, uy áp vỡ nát không gian đáng sợ đến cực điểm. Hắn lấy thân thể không mấy cường tráng không chút ngại ngần hướng tới đối phương đáp trả. Hai người quyền mang va chạm trên không trung, khiến cho không gian như trì trệ một lát, một tiếng vang lớn kèm theo gió lốc phát ra bốn phía. Vô số yêu khí hủy diệt tràn vào thân thể Lâm Phong. Trong cơ thể hắn mạnh mẽ xuất hiện từng đợt từng đợt lực lượng tử vong tiêu diệt đám yêu khí này, cánh tay khẽ run lên, xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc. Thân thể hắn vốn cực kỳ cường đại, mà đối phương lại am hiểu lực lượng yêu hồn, dường như yêu ngưu, cũng có lực lượng đáng sợ. Ha ha, không tệ! Trung vị Hoàng không ngờ có thể lấy lực lượng thân thể chống lại ta, không hổ là kẻ đã đánh bại nhân vật Phong Vương. Người này cuồng ngạo cười nói. Mái tóc đen của hắn bóng dưng không gió ma bay phất phới, như ngàn lưỡi dao sắc bén nhảy múa giữa không trung.

– Một quyền kế tiếp ta sẽ sử dụng bảy phần lực, hơn nữa sẽ có thêm đạo lực lượng.

Ngươi phải cẩn thận! Tiếng nói vừa dứt, một cỗ lực lượng càng thêm đáng sợ đè ép xuống dưới. Lâm Phong lại lần nữa sinh ra ảo giác như có nghìn vạn con trâu điên giẫm lên trên đồng bằng hoang vu tiến về phía hắn. Loại khí thế này trước nay chưa từng có, khiến mọi sinh linh đều phải tránh lui.

– Lâm Phong, ngươi phải cẩn thận!

Hắn là Vương bài của Yêu Hồn Học Viện, thời điểm Phong Vương còn muốn sớm hơn Cơ Thương. Phía bên dưới, Phiêu Tuyết công chúa truyền âm nói, khiến thần sắc hắn lộ vẻ ngưng trọng. Lâm Phong tự tin đối với thực lực chính mình vô cùng nhưng chưa bao giờ tự đại. Hắn biết hắn ưu điểm cùng nhược điểm của bản thân. Nhược điểm chính là cảnh giới, mà ưu điểm là có nhiều thủ đoạn có thể bù đắp cho thiếu hụt cảnh giới. Nhưng loại hình thức chiến đấu trực tiếp bạo lực như thế này, cảnh giới của hắn không đủ tất nhiên phải toàn lực ứng phó. Oanh! Không trung run lên, gót sắt giẫm nát vòm trời. Lâm Phong chỉ cảm thấy bản thân chân chính chỉ còn sót lại bên trong một cỗ kỳ diệu đạo cảnh. Nghìn vạn trâu điên dữ tợn giống như không thể né tránh đồng thời rít gào mà đến, lại hóa thành thân thể một con trâu to lớn không gì sánh được hướng về phía hắn giết tới, tưởng chừng có thể hủy diệt mọi thứ.

– Cái đạo ý gì đây?

Thần sắc Lâm Phong cứng đờ. Vô số lực lượng phun trào, phía trước trận đạo điên cuồng diễn hóa, cỗ lực lượng này của đối phương khiến cho hắn áp lực quá mãnh liệt. Tiên đài trận đạo hiện ra, Lâm Phong hội tụ gần như toàn bộ lực lượng phát ra một kích. Giờ phút này, Phù Thế Ấn giống như ẩn chứa vô cùng vô tận lực lượng, giống như núi non nặng nề, giống như sóng thần phá hủy hết thảy, thiên biến vạn hóa cuối cùng hợp thành một thể, không thay đổi cũng là vạn biến.

Chương 1997: Quen thuộc mà lạ lẫm

Công kích của hai người trên không trung chạm vào nhau, yêu ngưu to lớn điên cuồng gào thét một tiếng rồi dần dần tán đi mà Phù Thế Ấn cũng chậm rãi bị phá diệt.

Chẳng qua Lâm Phong lại cảm giác được trên người có một cỗ lực lượng giống như dã thú đang điên cuồng tàn phá. Thân thể hắn bị dư chấn đẩy lui xuống tới mặt đất khiến những tảng đá dưới chân từng khối từng khối bị nứt ra, xuất hiện vết rách đáng sợ.

– Cổ Ấn Pháp thần thông thật lợi hại.

Không ngờ toàn bộ công kích của ta đều bị bao vây tiêu trừ. Trong không trung, bóng người cuồng dã mở miệng nói. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong, bên dưới cuồng ngạo cười nói:

– Không hổ là kẻ đánh bại Cơ Thương, quả nhiên lợi hại!

Có thể chống cự 70% công kích của ta, ngươi đã có thể kiêu ngạo rồi… Lâm Phong nhìn bóng người trong không trung. Người này mặc dù nói ra lời ngông cuồng, chẳng qua thực lực đối phương quả thật cũng mạnh mẽ tương xứng.

– Lâm Phong, về sau chúng ta sẽ liên thủ.

Hy vọng ngươi trước khi tiến vào Thánh địa, thực lực có thể mạnh hơn một chút, tốt nhất có thể đột phá đến thượng vị Hoàng. Nếu như vậy, Phiêu Tuyết cũng sẽ nắm chắc hơn một chút. Lúc này, bóng người cuồng dã bên cạnh hoàng tử Thiên Tứ hoàng triều cười nói. Tuy có vẻ khách khí nhưng mà Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được nhàn nhạt kiêu ngạo. Xem ra… mặc dù đều là Hoàng tộc của Thiên Tứ hoàng triều vẫn có tranh giành lợi ích với nhau. Thiên Tứ hoàng triều phân biệt mời ba phương thế lực, lại không phải do nhân vật trung tâm Thiên Tứ hoàng triều trực tiếp ra mặt mà xuất phát từ 3 vị công chúa, hoàng tử khác nhau. Lâm Phong có thể suy đoán ra, Thiên Tứ hoàng triều thế hệ này tại trung vị Hoàng cảnh giới có ba vị công chúa hoàng tử cực kỳ lợi hại. Phiêu Tuyết công chúa, tên hoàng tử trước mặt cùng với một người khác sẽ trực tiếp liên hệ cùng người của ba phương thế lực bọn họ. Phiêu Tuyết công chúa cùng với mẫu thân của nàng Thánh hoàng phi phe này lựa chọn Chiến Vương Học Viện của hắn. Mà phe của tên Hoàng tử trong không trung thì lại lựa chọn Yêu Hồn Học Viện hợp tác.

– Đa tạ Hoàng huynh nhắc nhở!

Mặc dù thế, nhưng Lâm Phong hiện tại cũng cũng đủ bảo vệ tốt cho ta rồi… Phiêu Tuyết công chúa cười nhạt lên tiếng giúp Lâm Phong giải vây. Nàng nói bảo hộ tự nhiên khách sáo. Trên thực tế Lâm Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được, thực lực bản thân Phiêu Tuyết công chúa tuyệt đối vô cùng khủng bố, nhưng nàng giỏi ẩn giấu, biểu hiện ra bản thân một mặt hòa nhã cùng với mảnh mai như cô gái nhu mì.

– Do ta đã nghĩ nhiều rồi.

Gã Hoàng tử bình tĩnh mở miệng nói:

– Nghe nói hôm nay sẽ có không ít người đi đến Thánh Đạo Đài để nghe thanh âm của Thánh Nhân.

Chúng ta cũng chuẩn bị đi xem, kiến thức một phen những kẻ lần này tụ hội tại Kỳ Thiên Thánh Đô của các Hoàng triều có bao nhiêu lợi hại, cáo từ!

– Thánh Đạo Đài hôm nay có thể vào?

Phiêu Tuyết nghi hoặc hỏi.

– Mấy ngày trước, Thánh Linh hoàng triều tự mình phát ra lời mời hướng đến toàn bộ Kỳ Thiên Thánh Đô.

Tên hoàng tử nở nụ cười nhẹ, liếc mắt nhìn bọn người Lâm Phong. Xem ra Phiêu Tuyết nhiều ngày qua đã cùng bọn người Lâm Phong bồi dưỡng tình cảm rất tốt. Tin tức lớn như vậy không ngờ lại bị nàng xem nhẹ. Khẽ phất tay áo, hắn mang theo đám thiên tài Yêu Hồn Học Viện phiêu đãng rời đi, chỉ phút chốc đã không có tung tích.

– Thánh Đạo Đài là một trong những chỗ di tích ngươi vừa nói?

Lâm Phong hướng về Phiêu Tuyết công chúa hỏi.

– Ừm!

Thánh Đạo Đài bị Thánh Linh hoàng triều nắm trong tay. Mà Thánh Linh hoàng triều giống như Thiên Tứ hoàng triều chúng ta, đều từ thời đại viễn cổ truyền thừa đến nay. Ngày xưa bọn họ cũng là 1 mạch trong Kỳ Thiên thánh triều, bình thường Thánh Đạo Đài sẽ không dễ dàng để người ngoài đặt chân đến. Bởi vậy, mặc dù ta cũng chưa từng có dịp đến Thánh Đạo Đài. Không ngờ hôm nay Thánh Linh hoàng triều lại hào phóng như vậy, mời các thiên tài đến đó. Phiêu Tuyết đáp lại, Lâm Phong khẽ gật đầu.

– Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đi Thánh Đạo Đài nhìn xem thế nào.

Phiêu Tuyết công chúa nhìn Lâm Phong liếc mắt, khoé miệng vẽ lên một đường cong:

– Tốt, sớm biết rằng những nhân vật thiên tài như các ngươi không bao giờ chịu được tịch mịch.

Thánh Linh hoàng triều một khi đã phát ra lời mời, như vậy rất nhiều nhân vật thiên tài đã đến Kỳ Thiên Thánh Đô sẽ đến Thánh Đạo Đài tham nghiệm cổ di tích này. Cuối cùng mặc dù có thể được nghe Thánh Nhân nói hay không, thiên tài tụ hội như vậy cũng cực kỳ đáng chờ mong. Lâm Phong mỉm cười. Một khi đã đến Kỳ Thiên Thánh Đô này, hắn tất nhiên muốn nhìn xem chúng thiên tài toàn Cửu Tiêu đại lục có gì đặc sắc. Thánh Linh hoàng triều cùng Thiên Tứ hoàng triều giống nhau đều là những hoàng triều cổ lão nhất, địa vực mở mang vô tận. Nghe nói người Thánh Linh hoàng triều am hiểu thánh linh thuật, vô cùng kỳ diệu và lợi hại. Sau khi bọn người Lâm Phong đến Thánh Linh hoàng triều, lập tức có người dẫn đường mang theo bọn họ bước vào bên trong. Chẳng bao lâu, Bọn người Lâm Phong đã đi vào một vùng đất giống như tiên cảnh. Ở đây mây mù lượn lờ trên mặt đất, đi trên đường giống y như đi trên mây. Mà trên con đường mây mù cổ xưa này, hai bên xếp đặt rất nhiều những cái ghế trang nhã, phía sau chúng nó có những cột đá chọc trời phát ra ánh sáng thánh khiết. Phía trước đã có rất nhiều người đến sớm, bọn họ tùy ý phân bố ở khắp vùng mây mù rộng lớn này. Ánh mắt bọn họ đều nhìn phía về một nơi, chính là cuối con đường cổ xưa mà Lâm Phong đang đi. Nơi đó… có một hàng nữ nhân trên thân lộ ra một cỗ tiên khí, vô cùng xinh đẹp. Mà phía sau các nàng có bãi đá nối liền đến trời giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tồn tại hư ảo bên trong sương mù. Nơi đó… chính là Thánh Đạo Đài. Bước chân bọn người Lâm Phong tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn có không ít người hướng ánh mắt tới bọn họ dò xét. Phía trước, từng bóng người đều khí chất phi phàm, ánh mắt như có điện quang chớp giật. Như thể… ánh mắt đó có khả năng xuyên thủng đôi mắt người khác, chứng minh bọn họ đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại. Ánh mắt bọn họ tuy rằng sắc bén nhưng mà cũng chỉ liếc mắt nhìn bọn người Lâm Phong rồi lập tức lướt qua, thế nhưng cũng có vài người ngoại lệ. Chẳng hạn như tại một vị trí kia, có một đoàn tuyệt sắc mỹ nhân đẹp đến rung động lòng người, giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. So ra bọn họ cũng không hề thua kém những mỹ nữ của Thánh Linh hoàng triều, khiến cho chốn bồng lai tiên cảnh này thêm mấy phần cảnh sắc. Những người này chính là tiên tử Quảng Hàn Cung, có thể điên đảo chúng sinh. Các nàng tất nhiên đều nhận biết Lâm Phong. Ngày xưa, một trận chiến tại Quảng Hàn Cung, Lâm Phong bị trời cao bỏ mặc, pháp tắc không giáng thế, hắn chỉ có thể nghịch thiên mà đi tạo thành rung động vô cùng lớn đối với các nàng. Hơn nữa, Lâm Phong và mấy vị tiên tử Quảng Hàn Cung các nàng đều giống như có chút quan hệ không bình thường. Y Nhân Lệ cũng ở nơi đây, dung nhan của nàng dường như cũng không thay đổi quá nhiều. Thế nhưng đôi mắt đẹp ấy lại thêm vài phần thâm thúy tang thương, vài phần thành thục mỹ lệ. Tại khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Phong, khóe môi nàng khẽ nở một nụ cười đủ khiến cho chúng sinh điên đảo, khiến những kẻ lỡ say mê kia đều dồn dập ném ánh mắt về phía Lâm Phong. Tuyệt sắc nữ nhân giống như băng tuyết này không ngờ nở nụ cười rực rỡ như vậy đối với tên kia. Hơn nữa trong nụ cười đó còn ẩn giấu nhàn nhạt mị hoặc, tựa như muốn xâm nhập lòng người. Mà bên cạnh tên kia cũng tương tự có một nữ nhân giống như tiên tử, xinh đẹp đến không thể khinh nhờn. Chẳng qua điều này thực sự cũng không đủ để làm đám người quá mức chú ý. Những người đến nơi đây, không một ai không phải nhân kiệt một phương, có thân phận bất phàm. Những người này nếu là thân phận bình thường, ngược lại mới kỳ quái. Lâm Phong chứng kiến nụ cười của Y Nhân Lệ, hướng về nàng mỉm cười gật gật đầu, lập tức ánh mắt hắn dời về phía một bóng người khác. Ánh mắt người này so với những người khác lạnh hơn vài phần. Cái lạnh này đến từ trong lòng, đến từ vô tình lãnh ý sâu trong linh hồn. Bên trong đôi mắt của nàng giống như không có một chút tình cảm nào. Mặc dù nhìn thấy Lâm Phong, đôi mắt nàng vẫn như thế. Chẳng qua… trong lòng nàng, tại khoảnh khắc Lâm Phong xuất hiện, lại khẽ dạo động một chút.

– Nguyệt Tâm!

Mộng Tình gọi nàng ta một tiếng. Các nàng là tỷ muội thế nhưng lúc này Thu Nguyệt Tâm đối mặt với nàng cùng Lâm Phong cũng đều hờ hững như vậy. Thu Nguyệt Tâm chuyển mắt, không có tiếp tục nhìn bọn người Lâm Phong, tâm như nước lặng, khiến trong mắt Mộng Tình hiện lên một chút mất mác.

– Người đến cũng đã đủ rồi, Thánh Linh hoàng triều có thể mở ra Thánh Đạo Đài chưa?

Lúc này có thanh âm truyền ra, nhưng lại thấy người phía trước Thánh Linh hoàng triều cười nói:

– Không vội, mời các vị trước hết ngồi xuống!

Hôm nay người đến không chỉ có như vậy. Sao không đợi mọi người tề tựu, lại cùng nhau nghe thanh âm Thánh Nhân.

– Cũng tốt, nhiều người như vậy, có vài vị ta còn không nhận biết.

Có người đồng ý nói. Lập tức, mọi người đều tại những cái ghế trang nhã phía trước mấy cây cột đá chọc trời mà ngồi xuông. Bọn người Lâm Phong cũng tùy ý lựa chọn một hàng ghế. Lúc này, chỉ thấy một bóng giai nhân tuyệt sắc hướng đến chỗ bọn người Lâm Phong đang ngồi mà đến, rõ ràng là Y Nhân Lệ.

– Nghe được ngươi danh chấn thiên hạ ở Thánh Thành Trung Châu, trong lòng ta cũng cao hứng thay ngươi.

Y Nhân Lệ đi đến trước người Lâm Phong, khẽ cười nói. Cái loại mị hoặc riêng biệt này giống như lại một lần nữa nở rộ trước mặt hắn.

– Ngồi đi.

Lâm Phong đối với Y Nhân Lệ chỉ chỉ một chỗ ngồi để nàng bên cạnh hắn nhẹ nhàng ngồi xuống.

– Ở Quảng Hàn Cung vẫn tốt chứ?

Lâm Phong bình tĩnh hỏi, tâm không chút gợn sóng. Gặp lại Y Nhân Lệ, trong lòng hắn cũng không phập phồng quá lớn, vô cùng tĩnh lặng. Một khi nàng đã vì đạo mà từ bỏ mọi thứ, về sau gặp lại, bọn họ chỉ là người qua đường, Ngày xưa, hắn tuyệt vọng là lúc Y Nhân Lệ vì đạo mà bỏ rơi hắn, khiến hắn đau lòng. Nhưng Y Nhân Lệ quả thật chưa bao giờ hứa hẹn với hắn cái gì, lúc trước chỉ là trăm ngày vợ chồng mà thôi. Dưới loại tâm tình như vậy, Lâm Phong dù có chút tuyệt vọng thế nhưng hôm nay cũng đã phai nhạt rất nhiều. Y Nhân Lệ có lựa chọn của nàng, chẳng có gì sai cả! Y Nhân Lệ chứng kiến Lâm Phong bình tĩnh trong lòng cũng khẽ thở dài. Từ nay về sau gặp lại là người qua đường… Tuy Lâm Phong và nàng mỉm cười nói chuyện phiếm nhưng mà… cũng không có cảm giác quen thuộc như ngày xưa nữa. Bọn họ… chỉ là người lạ từng yêu mà thôi! Lại gặp nhau cũng đơn giản khách sáo tiếp đón, không vui không buồn. Nhưng mà, kết cục như vậy, không phải ngày xưa do chính bản thân nàng lựa chọn sao?

– Hoàn hảo!

Quảng Hàn Cung trong không thiếu tài nguyên tu luyện, thu thập rất nhiều cổ kinh thư lợi hại. Hơn nữa, Quảng Hàn Cung sẽ cung cấp chúng ta cơ hội thu được kỳ ngộ, giúp chúng ta đề thăng thực lực. Y Nhân Lệ cười đáp lại. Hai người có lẽ cũng không nghĩ tới lúc họ gặp lại sẽ cùng nhau trò chuyện bình thường như vậy.

– Như vậy thì tốt, ngươi rốt cục tìm được đạo của mình, hy vọng ngươi có thể thực hiện giấc mộng đến võ đạo cực hạn.

Lâm Phong chúc phúc một tiếng, nhưng Y Nhân Lệ lại nở nụ cười nhẹ:

– Ừm, ta sẽ cố gắng thực hiện.

Tuy thời điểm ngẫu nhiên nhớ đến ngươi, ta vẫn sẽ tự hỏi chính mình đúng hay sai, có điều chung quy do bản thân ta lựa chọn. Chẳng qua nếu một ngày kia ta thật sự thành tựu võ đạo cực hạn mà ngươi trở thành Ma Thần, lời hứa ngày xưa… liệu sẽ còn nhớ rõ hay không? Y Nhân Lệ nở nụ cười, vẫn mị hoặc chúng sinh như cũ, khiến Lâm Phong lại giống như trầm mê trong đó. Ổn định tinh thần, Lâm Phong trong lòng khẽ thở dài, nhớ đến lời hứa hẹn về câu chuyện cổ tích giữa Ma Thần và Băng Tuyết nữ thần. Chẳng qua… chuyện đó hiện giờ còn rất xa vời!

Chương 1998: Thánh Đạo Đài

Lâm Phong rốt cuộc cũng không trả lời Y Nhân Lệ.

Nhưng mà cô nàng dường như cũng không quá để ý, trên môi vẫn giữ nụ cười rực rỡ. Chỉ hơi trầm mặc, khẽ cúi đầu, không biết trong lòng nghĩ gì.

– Chỉ có các ngươi đến đây sao?

Lâm Phong hỏi Y Nhân Lệ.

– Ừm.

Y Nhân Lệ ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu.

– Nàng tại Quảng Hàn Cung có thân phận gì?

Lâm Phong nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm rồi khẽ hỏi. Y Nhân Lệ hướng ánh mắt về phía Thu Nguyệt Tâm, thấp giọng nói:

– Quảng Hàn Thánh Nữ, địa vị còn cao hơn chúng ta.

Lần này đến, nàng là người dẫn đầu. Vô tình chi đạo vô cùng bá đạo, ngươi muốn tìm lại nàng trước kia chỉ sợ sẽ rất khó.

– Ta hiểu.

Lâm Phong gật đầu nhìn Thu Nguyệt Tâm, ánh mắt hiện lên một chút nhàn nhạt ý cười, gọi:

– Thu Nguyệt Tâm.

Thu Nguyệt Tâm thân thể khẽ run, ánh mắt vô tình đột nhiên phóng tới Lâm Phong, tựa như một thanh kiếm nhọn vô tình có thể mang trái tim người ta đâm vào vỡ thành mảnh nhỏ. Nhưng Lâm Phong vẫn nở nụ cười, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm nói:

– Thu Nguyệt Tâm, ngươi là nữ nhân của Lâm Phong ta, vĩnh viễn đều như vậy.

Dù bất cứ ai cũng không thế đoạt đi được, vô tình đại đạo… vẫn không được. Trong lòng Thu Nguyệt Tâm khẽ run. Nhưng đôi mắt giống như thanh kiếm nhọn vô tình càng thêm sắc bén, dường như muốn hóa thành thực chất thoát ra ngoài đâm tới Lâm Phong. Đồng thời, trên thân thể nàng lộ ra một cỗ lãnh ý vô tình mãnh liệt, giống như băng giá vạn năm khiến những người ngồi bên cạnh đều cảm giác thân thể như muốn đông cứng lại. Biến hóa nơi này khiến cho không ít người ném ánh mắt về phía Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm. Quảng Hàn Cung

– Thu Nguyệt Tâm tu luyện vô tình chi đạo.

Loại đạo vô tình này rất hiếm thấy nha. Mà tên thanh niên kia diễm phúc cũng thật sâu. Không chỉ bên cạnh đã có hai vị tuyệt sắc nữ tử mà còn có quan hệ mập mờ với vị Quảng Hàn tiên tử tu luyện lực lượng đạo vô tình kia.

– Người này là Lâm Phong, cảnh giới trung vị Hoàng, hắn hơn một năm trước vào ngày xếp hạng Hoàng Bảng của Thánh Thành Trung Châu đánh bại Phong Vương Cơ Thương, bước vào Hoàng Bảng ba vị trí đầu, thiên phú vô cùng cường đại.

– Hắn là Lâm Phong.

Nghe nói Thánh Nhân cũng vì hắn mà xuất thủ khiến cho tứ đại cổ Thánh tộc truy sát tay không mà về, không thể bắt hắn lại.

– Chiến Vương Học Viện không bảo vệ hắn sao?

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nương tựa Thánh Nhân cường giả. Chỉ sợ thực lực hắn cũng không có khoa trương như đồn đại. Dù sao tu vi của hắn chỉ đến trung vị Hoàng cảnh giới. Ta không tin hắn có thể vượt cấp chiến đấu thiên tài thượng vị Hoàng đỉnh phong. Chẳng qua hắn vận khí nghịch thiên, không ngờ lại có hậu trường Thánh Vương.

– Trong ngày xếp hạng Hoàng Bảng cướp lấy vị trí thứ ba, đánh bại Cơ Thương, lời đồn sẽ không khoa trương đâu.

Bằng không, ngươi đến thử xem thực lực của hắn đi! Mọi người phản ứng đều khác nhau, cũng không ai giấu diếm cái nhìn của mình, đều mở miệng nghị luận. Ánh mắt những người đó sắc bén quan sát kỹ Lâm Phong. Thậm chí có một vài người trên thân tỏa ra tràn ngập chiến ý mãnh liệt, giống như muốn đại chiến sảng khoái cùng Lâm Phong một hồi. Lâm Phong mặc dù nghe được không ít lời đàm tiếu thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh như thường. Lúc này, bên ngoài có một bóng người theo tiên lộ tiến vào. Ánh mắt người này giống như đều có màu vàng, đáng sợ đến cực điểm. Người như thế… chỉ có một người.

– Trác Khanh!

Lúc này, có người nhận ra hắn, ánh mắt nhất thời hiện ra kiên quyết. Người mới đến này tên Trác Khanh, nhân vật có Vương thể.

– Hắn đây sao?

Khó trách ánh mắt cũng có màu vàng kim… Thật sắc bén!

– Kim Cương Bất Diệt Vương Thể, một trong Ngũ Hành Bản Nguyên Vương Thể.

Nghe đồn phòng ngự của hắn lợi hại đến đáng sợ, có thể nói không gì phá nổi, mà lực công kích của hắn cũng rất mạnh.

– Kim Cương Bất Diệt Vương Thể?

Lâm Phong trong ánh mắt lóe sáng. Hắn từng nghe nói qua loại vương thể này là một trong Ngũ Hành Bản Nguyên Vương Thể. Thể chất kim hệ căn nguyên vương giả, một khi thực lực của hắn nở rộ sẽ giống như kim cương vương giả, công kích bất diệt, lực phòng ngự cường đại làm cho người ta sợ hãi không thôi. Chỉ sợ… hắn chính là kẻ có phòng ngự mạnh nhất trong Vũ Hoàng cảnh mà Lâm Phong từng thấy. Một tên sở hữu vương thể thượng vị Hoàng đỉnh phong giới tuyệt đối vô cùng đáng sợ. Bọn họ thậm chí cũng không cần Phong Vương. Bởi vì sở hữu vương thể, bọn họ vốn là Vương. Trác Khanh đi đến giữa mọi người, hướng về phía người Thánh Linh hoàng triều nói:

– Trác Khanh đến Thánh Linh hoàng triều bái phỏng, đã quấy rầy rồi!

– Trác Khanh, mời ngồi!

Người Thánh Linh hoàng triều khách khí đáp lời. Trác Khanh gật đầu, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, lập tức chỉ nghe một người mở miệng nói:

– Trác Khanh!

Nghe nói ngươi trước đây không lâu chém một vị Đại Đế cường giả lĩnh ngộ lực lượng của đạo. Không biết vị Đại Đế kia thực lực như thế nào?

– Chém một vị Ngộ Đạo Đại Đế?

Đôi mắt đám người cứng đờ. Xem ra Vương thể không phải hư danh. Tuy trong số bọn họ có không ít người có thể đối phó được cường giả Đại Đế bình thường thế nhưng Đại Đế lĩnh ngộ đạo ý cũng không dễ dàng đối phó. Sợ rằng chỉ có những người nổi bật trong số bọn họ mới có thể chiến đấu. Chẳng qua nghĩ đến việc Trác Khanh vốn có cảnh giới Vũ Hoàng đỉnh phong, lại có thêm Kim Cương Bất Diệt Vương Thể, chuyện này cũng tương đối bình thường.

– Một khi đã bị ta chém, thực lực của hắn tất nhiên sẽ không quá mạnh mẻ.

Trác Khanh bình tĩnh đáp. Lông mi vàng kim hơi cong lên lộ ra nhuệ khí, mặc dù chỉ tùy ý một lời.

– Ha ha… có cơ hội ta cũng muốn muốn lãnh giáo một lần Vương thể uy phong.

Một người cuồng dã nói. Con ngươi người nọ tối tăm, tóc dài bay múa, giống như những thanh kiếm nhọn màu đen. Hắn chính là tên của Yêu Hồn Học Viện được Thiên Tứ hoàng triều mời, không lâu trước vừa cùng giao thủ với Lâm Phong.

– Cơ hội còn nhiều mà.

.. Trác Khanh bình tĩnh đáp.

– Trâu Điên, ta cũng muốn nhìn một chút hai người các ngươi chiến đấu như thế nào a!

Có người cười lớn nói. Trâu Điên là danh hiệu tên này. Vũ hồn của hắn là Thiên Thanh Quỳ Ngưu khiến hắn tu luyện các hệ thần thông lực lượng cùng tương thông với yêu ngưu lực, uy lực cực kỳ đáng sợ. Khi hắn chiến đấu đều giống như yêu ngưu cuồng bạo, bởi vậy bị người gọi là Trâu Điên. Liên tục có người tiến vào nơi này. Chẳng mấy chốc, Lâm Phong thấy được một bóng người quen thuộc, Sở Xuân Thu. Tên kia một thân trường bào màu xanh, trên người lộ ra một cỗ khí chất không giận mà uy. Bên cạnh hắn còn có vài người chính là một đám mạnh nhất Thiên Thần Học Viện. Bọn họ cũng có nguồn gốc cổ hoàng triều, đương nhiên nhận được lời mời. Sau khi Doanh Thành trở thành Đại Đế, hiện tại trên Hoàng Bảng Thánh Thành Trung Châu, Sở Xuân Thu xếp đầu. Hắn cùng với Lâm Phong hai người đại biểu cho thực lực đỉnh phong trong Vũ Hoàng tại Thánh Thành Trung Châu.

– Thiên Hoa hoàng tử đến rồi!

Những người này là các thiên tài của Thiên Thần Học Viện tại Thánh Thành Trung Châu sao?

– Đúng vậy!

Thanh niên bên cạnh Sở Xuân Thu gật đầu nói.

– Vị ấy là Thiên Thần Học Viện – Sở Xuân Thu?

Bên cạnh có người hỏi. Thiên Thần Học Viện

– Sở Xuân Thu, danh khí tất nhiên rất lớn.

Hoàng tử nở nụ cười, liếc mắt nhìn kẻ bên cạnh Sở Xuân Thu, hắn lập tức gật đầu nói:

– Thánh Thành Trung Châu hai người Vũ Hoàng cảnh đỉnh phong cũng đến rồi.

Sở Xuân Thu sinh ra tại Sở gia đã xuống dốc, cường thế quật khởi. Hôm nay, hắn là người đứng đầu Hoàng Bảng của Thánh Thành Trung Châu, tu luyện Thôn Thiên Cổ Kinh cùng Thiên Diễn Thánh Kinh.

– Chư vị mời ngồi!

Người Thánh Linh hoàng triều cười nói. Những người này vô cùng quen thuộc đối với nhau, mặc dù lần đầu gặp mặt nhưng bọn họ đã sớm hiểu rõ về nhau. Một đoàn người Sở Xuân Thu đều ngồi xuống.

Không ít người lấy hắn so sánh và Lâm Phong. Nghe nói ngày xưa tại ngày xếp hạng Hoàng Bảng của Thánh Thành Trung, hai người này vẫn chưa giao thủ. Chẳng qua Sở Xuân Thu đã đến thượng vị Hoàng, có lẽ nhỉnh hơn Lâm Phong một chút.

Dù sao, trên Hoàng Bảng hiện tại hắn vẫn xếp thứ nhất. Sau Sở Xuân Thu, lại có ngươi đế nơi này. Nghe được đám người nghị luận, trong số đó có một nhân vật danh tiếng vô cùng lớn tên Nhậm Nhất. Người này tu luyện một loại lực lượng rất kỳ dị đáng sợ, có thể đoạt khí vận của người khác.

Những cường giả võ đạo bọn họ ngoại trừ có thiên phú bất phàm, vận khí cũng không có thể kém, đều có số mệnh thịnh vượng. Mà tên Nhậm Nhất này sau khi giết chết đối thủ lại có năng lực đoạt luôn khí vận đối phương. Bởi vậy hắn thường xuyên may mắn đến vô lý. Rất nhiều người muốn đoạt bảo của hắn trong lúc thám hiểm.

Nhưng mà cũng rất nhiều người bởi vậy chết tại trên tay hắn, ngược lại bị hắn đoạt số mệnh. Chẳng qua sau khi Nhậm Nhất đến, rất nhiều người đã bắt đầu tiến hành thảo luận có nên hay không sau khi tiến vào bí cảnh thánh địa, đi theo một phe với Nhậm Nhất, nhờ phúc của hắn mà hưởng thụ số mệnh nghịch thiên.

– Nhiều người như vậy đã đến … Thánh Đạo Đài có thể mở ra chưa?

Có người mở miệng hỏi Thánh Linh hoàng triều. Bọn họ cũng khẽ gật đầu, trong đó một người cười nói:

– Tốt!

Chúng ta bắt đầu mở ra Thánh Đạo Đài! Lời nói vừa dừa, chỉ thấy không gian lung linh huyền ảo phía trước bắt đầu ngưng tụ thành từng đạo cổ ấn. Ánh sáng hoa lệ tỏa ra bốn phía khiến cho màn nước kia bắt đầu chuyển động. Tại khoảng khắc màn nước vừa hạ xuống, một cỗ dao động kỳ lạ đột nhiên càn quét hư không khiến cho tất cả mọi người cảm giác được sức mạnh kỳ diệu to lớn từ trên người lướt qua, phả lên quần áo bọn họ.

Mà từ Thánh Đạo Đài cao ngất đứng sừng sững ở kia, một cỗ khí tức viễn cổ bắt đầu lan tỏa tràn ngập ra bốn phía.

– Các vị, đây là thượng cổ di tích Thánh Đạo Đài.

Nghe nói có thể kiểm nghiệm thiên phú của người đến, dẫn phát tiếng nói của Thánh Nhân chi âm. Về phận hư thật thế nào còn cần các vị chính mình đến xác minh. Chỉ thấy một vị tiên tử của Thánh Linh hoàng triều khẽ cười vô cùng xinh đẹp mở miệng nói.

Nhưng mà giờ phút này, sự chú ý của đám người hoàn toàn không trên thân thể của nàng, mà tập trung vào Thánh Đạo Đài. Cổ di tích này rất nhiều người trước kia đã nghe nói qua, nhưng còn không có cơ hội chân chính bước lên. Hôm nay có cơ hội, bọn họ tất nhiên muốn trải nghiệm thử xem Thánh Đạo Đài này có chỗ nào kỳ diệu!

Chương 1999: Tiềm chất Thánh Vương

Mọi người đều từ trong bữa tiệc đứng dậy bước đi đến gần Thánh Đạo Đài, Phiêu Tuyết công chúa thấp giọng nói:

– Thánh Đạo Đài này là cổ di tích không sai, hẳn có thể thực sự nghe được thanh âm Thánh Nhân.

Ta từng nghe trưởng bối bàn luận qua, bọn họ cũng thừa nhận nơi này chính là thượng cổ di tích. Thậm chí bọn họ còn nói bên trong Thánh Đạo Đài có phong ấn linh hồn của Thánh Nhân. Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt ẩn ẩn có phong mang lóe ra. Hôm nay, hắn muốn bước trên Thánh Đạo Đài thử một lần. Lúc này, bỗng dưng có một tiếng gió xẹt qua. Một thanh niên cường giả mặc trường bào bay phất phớt đã rơi xuống phía trước Thánh Đạo Đài.

– Thánh Đạo Đài cao chọc trời này có tiếng nói Thánh Nhân.

Hôm nay, ta muốn được nghe thử xem liệu có gì đặc biệt. Dứt lời, người này bước chân hướng phía trên Thánh Đạo Đài, không thèm vượt qua từng bậc thang mà muốn trực tiếp đứng trên đỉnh Đài. Trong nháy mắt hắn dừng bước tại Thánh Đạo Đài, thậm chí còn chưa có lên được đỉnh, người nọ sắc mặt đột nhiên đại biến, thân thể tức tốc lùi lại, chính xác hơn là bị đánh lùi lại, trong không trung vương vãi máu tươi đỏ sẫm.

Sắc mặt người nọ trắng bệch, hơi thở phập phù, thần hồn rung chuyển, giống như mất đi năng lực phi hành hung hăng ngã xuống mặt đất. Hắn nhanh ngồi dậy, nhắm mắt điều tức.

– Một kích.

Đám người thần sắc nặng nề. Uy nghiêm của Thánh Đạo Đài hay sao? Người này không để ý bậc thang của Thánh Đạo Đài muốn trực tiếp bước lên đỉnh mới mang họa, chẳng biết hắn có được nghe thanh âm Thánh Nhân chưa. Thần sắc đám đông trở nên căng thẳng.

Xem ra… Thánh Đạo Đại được đồn đãi có thể kiểm nghiệm thiên phú cũng không thể đi lên dễ dàng. Tiếp đó, lại thấy một bóng người giẫm chân bước ra. Người này chứng kiến người vừa rồi gặp xui xẻo nên cẩn thận hơn. Hắn đi đến phía dưới Thánh Đạo Đài, quan sát bầu trời, sau đó bước chân hướng tới bậc thang thứ nhất đạp lên. Đông!

Bước chân dừng phía trên bậc thang. Đột nhiên một cổ lực lượng khủng bố giống như từ hư không xuất hiện, trực tiếp bạo kích trên người hắn, khiến cho hắn khẽ rên một tiếng, lập tức lùi khỏi bậc thang, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt hiện lên một chút không cam lòng.

Thứ lực lượng gì đây? Vì sao không thể nào né tránh mà trực tiếp oanh kích lên người khiến hắn trọng thương? Hắn đặt tay lên trước ngực, chỉ cảm thấy nơi đây vô cùng khó chịu. Rốt cục, một ngụm máu tươi không thể kìm lại phun ra ngoài.

– Bậc thang thứ nhất cũng không lên được?

Mọi người đôi mắt cứng đờ. Hôm nay người đến đều không phải nhân vật tầm thường. Mặc dù hai người xuất thủ trước tiên này không nổi danh cho lắm nhưng đều là người được mời từ Thánh Thành Trung Châu tất nhiên vô cùng lợi hại. Vậy mà ngay cả bậc thang thứ nhất cũng không thể bước lên. Điều này khiến bọn họ không thể không cân nhắc lại uy lực của Thánh Đạo Đài này.

– Sao lại thế này?

Có người mở miệng hỏi.

– Công kích không chỗ nào không có, trực tiếp rơi trên người.

Người nọ mở miệng đáp:

– Các ngươi kế tiếp phải cẩn thận bảo vệ bản thân.

Ta tạm thời nghỉ ngơi trước. Nói xong hắn lập tức lùi đến một bên. Người vừa hỏi cũng nhanh chóng bước ra, trên người khoác lên một lớp áo giáp pháp tắc. Hắn nét mặt nghiêm túc, chậm rãi bước lên bậc thang. Tương tự người vừa rồi, trong khoảnh khắc hắn bước lên Thánh Đạo Đài, hơi thở khủng bố ập tới xuyên qua phòng ngự của hắn, hay nói đúng hơn là bỏ qua phòng ngự của hắn mà nặng nề đập lên da thịt. Thân thể hắn bị chấn văng xuống phía dưới, miệng hơi phồng lên rồi phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, máu tươi đã bị Thánh Đạo Đài hấp thu sạch, vết máu biến mất giống như chừa từng tồn tại qua.

– Người thứ ba.

Chúng thiên tài lúc này dường như mới ý thức được Thánh Đạo Đài không phải bước lên dễ dàng. Mà muốn nghe được thanh âm Thánh Nhân chỉ sợ rất khó khăn. Nghe đồn Thánh Đạo Đài này có thể kiểm nghiệm thiên phú. Thế nhưng ngay cả bậc thang tầng thứ nhất của Thánh Đạo Đài cũng không thể bước lên. Điều này có ý gì?

Có người nhìn về phía Thánh Linh hoàng triều, vẻ mặt nặng nề hỏi. Nếu việc này nói lên bọn họ thiên phú kém cỏi, bọn họ chắc chắn không phục. Kẻ đến nơi đây, ai không phải rồng phượng trong người?

– Các vị muốn ta nói thật sao?truyện Ma Tu audio

Nữ tử Thánh Linh hoàng triều mỉm cười nói khiến cho ba tên nam nhân vừa rồi trong tâm đều khẽ run. Điều này có ý, khi đối phương giải thích sẽ đả kích rất lớn bọn họ?

– Ta cũng không phải người không biết tiếp thu.

Ngươi cứ nói đi, không sao đâu! Người đang ngồi xếp bằng phía trước khôi phục thương thế mở miệng nói.

– Không thể bước lên bậc thang thứ nhất tức không có tiềm chất Thánh thể, điều kiện tối thiểu nhất để siêu phàm nhập Thánh cũng không đạt tới.

Thánh Vương cảnh giới, đời này chỉ được nhìn chứ không thể chạm tới. Nữ tử bình tĩnh nói khiến cho đám người trong lòng khẽ run. Có kẻ không cam lòng nhưng cũng có kẻ thở phào một hơi. Những người này đều là hạng người thiên phú dị bẩm. Bọn họ đều ôm trong mình chí lớn nhưng không phải ai cũng dám bước vào cảnh giới tuyệt thế Thánh Vương. Bởi vậy trong đám người xuất hiện hai loại ngôn luận.

Không thể bước lên bậc thang thứ nhất tức không có tiềm chất Thánh thể, ngay cả tư cách nhập Thánh cũng không có. Như vậy, ta đâu nhất thiết phải bước lên nữa. Nếu như nhập Thánh vô vọng, trong lòng lưu lại nuối tiếc thì quá trình tu luyện sau này của ta xem như vứt đi rồi. Loại còn lại chính là: Không thể thành Thánh cũng không phải tư chất kém cỏi, nhưng muốn thành tựu tuyệt thế Thánh Vương thì cần có thiên phú nghịch thiên rồi.

Ngay cả điều kiện thấp nhất đạt được tiềm lực Thánh thể cũng không có nghĩa là khoảng cách đạt tới tiềm chất tuyệt thế Thánh Vương còn kém rất xa. Nữ tử của Thánh Linh hoàng triều thình lình nói, như đánh thức mọi người khiến cho những người vừa mới nhẹ nhàng thở ra trong lòng khẽ run rẩy. Khoảng cách tiềm chất tuyệt thế Thánh Vương còn kém rất xa không chỉ nói lên bọn họ không thể thành tựu tuyệt thế Thánh Vương.

Mà còn nói lên rằng tiềm chất Thánh Đế cảnh, bọn họ cũng có thể cũng không đạt đến. Tuy rằng rằng hiện tại không có đạt đến loại tiềm chất này, nhưng không có nghĩa tương lai sẽ không có cơ hội lần nữa lột xác mạnh mẽ hơn.

Ông! Một tiếng gió xẹt qua, một người trên người cuồn cuộn hơi thở chậm rãi bước ra, không chút kiêng kỵ đặt chân lên bậc thang thứ nhất của Thánh Đạo Đài. Oanh long! Một tiếng nổ vang lên, thân thể hắn khẽ rung động nhưng mà lại tiếp tục trầm ổn như núi, bước chân giống như đóng đinh ở tại nơi đây, trên người vẫn duy trì hơi thở mờ ảo, Rồi đột nhiê hắn hét lớn một tiếng, bước chân lại lần nữa đạp lên bậc thang thứ hai.

Một cổ lực lượng vô hình điên cuồng phát ra đè nặng lên thân thể hắn, máu huyết cũng giống như bị sôi trào, xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc.

– Không… Người nọ sắc mặt khẽ biến, đôi mắt lập tức ảm đạm xuống, bước chân không tự chủ được lùi về phía sau. Trên mặt hắn lộ ra vẻ chán nản, đối với nữ tử của Thánh Linh hoàng triều nữ tử hỏi:

– Bậc thang thứ hai này đại biểu cái gì?

– Ngươi còn không có sở hữu Thánh huyết cùng Thánh cốt tiềm chất.

Huyết mạch của ngươi cần cải tạo lại hoặc càng mạnh hơn, xương cốt kinh mạnh cũng cần rèn luyện thêm. Nàng kia chậm rãi nói. Người nọ khẽ gật đầu, đáp:

– Đa tạ chỉ giáo, khó trách vừa rồi ta cảm giác được sức mạnh vô hình to lớn áp bách huyết mạch của ta, đè ép xương cốt ta.

– Thánh Đạo Đài lại có uy lực thế này sao?

Xem ra đồn đãi cũng không sai! Nếu ai có thể từng bước du sơn ngoạn thuỷ trên từng bậc thang chắc sẽ được nghe thanh âm của Thánh Nhân. Mọi người chờ mong, ánh mắt nhìn về phía trênThánh Đạo Đài.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ lộ ra một cỗ nhiệt huyết cháy bỏng. Nếu bọn họ có thể bước trên Thánh Đạo Đài, nghe được giọng Thánh Nhân, chẳng lẽ không phải ý nghĩa bọn họ sở hữu tiềm chất tuyệt thế Thánh Vương? Thánh Vương, tồn tại siêu thoát đại đạo!

– Ta muốn nhìn xem Thánh Đạo Đài này làm sao cản trở ta!

!! Chỉ nghe một âm thanh cuồng ngạo vang lên, một người bước ra phía trước rõ ràng là Trâu Điên của Yêu Hồn Học Viện, Oanh long! Một tiếng nổ vang kèm theo một tiếng rống chấn động thiên địa, Trâu Điên bước chân vững vàng đặt lên bậc thang thứ nhất của Thánh Đạo Đài.

Không chút dừng lại, hắn nâng lên bước chân lần nữa hướng phía trước đạp tới, rống lên một tiếng như muốn chấn vỡ không gian. Trên người hắn xuất hiện một hư ảnh yêu ngưu vô cùng khủng bố, tóc dài giống như kiếm sắc màu đen tung bay, hắn đứng sừng sững trên bậc thang thứ hai.

– Đứng vững ý nghĩa Trâu Điên sở hữu Thánh thể, Thánh huyết cùng với Thánh cốt tiềm chất, không biết còn có thể hay không tăng lên một tầng.

Mọi người ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Trâu Điên. Dừng lại một lát, Trâu Điên lại lần nữa di động, bước nhanh một bước, một chân vững vàng đạp lên trên bậc thang thứ ba.

Ngay sau đó, chân còn lại của hắn cũng nhấc lên đạp vào bậc thang đó. Oanh long! Trâu Điên cả người kịch liệt run rẩy. Tức thì, hắn ngửa mặt lên trời rít gào, giống như phát ra tiếng hét giận dữ đến từ viễn cổ. Một cỗ thanh âm lập tức xuất hiện đáp lại, cùng thanh âm của hắn lượn lờ tại không trung nhưng lại chấn cho nhiều người trái tim cũng rung động kịch liệt theo.

– Đứng lại.

Đám người đồng tử co rút lại nhìn Trâu Điên đứng trên bậc thang thứ ba. Không hổ là nhân vật Phong Vương, chẳng lẽ hắn thật sự có thể sở hữu tiềm chất Thánh Vương thiên phú.

– Bước trên bậc thang này mang ý nghĩa hắn thông qua Thánh Giả khảo nghiệm.

Nữ tử Thánh Linh hoàng triều bình tĩnh nói một tiếng, có vẻ như con đường đi tới Thánh Đạo Đài này cũng là một cái bậc thang khảo hạch. Trước mặt Trâu Điên vẫn còn có hai đại bậc thang.

Vượt qua nó mới đến được Thánh Đạo Đài chân chính. Muốn lại lần nữa bước qua hai bậc thang này để đi lên Thánh Đạo Đài chỉ sợ khó khăn đến mức không thể tưởng tượng. Đông! Rốt cục Trâu Điên lại một lần nữa di chuyển.

Lúc này đây, hắn vừa bước lên bậc thang thứ tư của Thánh Đạo Đài. Bất chợt, một tiếng nổ vang lên khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Nhưng mà hắn dường như vẫn đang cố gắng kiên trì không khuất phục, sắc mặt từ tái nhợt dần dần hồng hào, đầu óc kịch liệt run rẩy. Oanh long! Lại một tiếng nổ vang lên, thân thể Trâu Điên bay ngược ra sau, một ngụm máu tươi phụt lên phía trên bậc thang của Thánh Đạo Đài rồi trong khoảnh khắc biến mất không thấy.

– Thất bại!

Phong Vương nhân vật, Trâu Điên tại bậc thang thứ tư thất bại có nghĩa hắn còn chưa đạt đến tiềm chất tuyệt thế vương giả.

– Cực kỳ không tệ.

Nữ tử Thánh Linh hoàng triều thấp giọng nói. Toàn bộ Thánh Linh hoàng triều của bọn họ, người có thể đứng vững trên tầng thứ tư cũng cực kỳ hiếm thấy!

Chương 2000: Tầng cao nhất

– Thánh Đạo Đài thật cổ quái, không biết tại sao nó lại có thể phát ra các loại công kích, hơn nữa các loại công kích này còn vô ảnh vô hình, giống như Thánh Đạo Đài không phải vật chết mà giống như vật sống, lẽ nào nó là công cụ kiểm tra đo lường tiềm chất Thánh Vương.

Đám người Lâm Phong đứng cùng một chỗ, chỉ nghe Hầu Thanh Lâm thì thào nói nhỏ.

– Nhị sư huynh, huynh cũng muốn biết công kích này từ đâu mà đến sao?

Lâm Phong cười nhẹ, di tích cổ này cho người ta quá nhiều kinh ngạc, Thánh Đạo Đài nhìn như công cụ kiểm nghiệm thiên phú, nhưng kỳ thật nó lại có một trọng dụng khác, nó có thể nhìn ra nhân vật thiên tài thiếu hụt phương diện nào, từ đó thiên tài có thể bù đắp tiềm chất ở phương diện kia, không ngừng hướng đến con đường Thánh Nhân mà đi.

Các phương diện tạo nên nhân vật cấp bậc tuyệt thế Thánh Vương đều rất hà khắc, không có Thánh thể, Thánh huyết cùng với Thánh cốt đều không được, không có ý chí cường đại lại càng không được, thiếu bất kỳ một phương diện nào trong đó thì nó cũng có nghĩa khi bọn họ tu luyện đến Đế cảnh đỉnh phong bọn họ vô phương siêu phàm nhập Thánh .

– Ân, ta chuẩn bị đi thử một chút.

Hầu Thanh Lâm gật đầu nói.

– Cũng tốt, tất cả mọi người nên thử một chút.

Lâm Phong nở nụ cười, sau khi Trâu Điên (Cuồng Ngưu) ngã xuống những nhân vật thiên tài khác vẫn không ngừng đạp lên bậc thang của Thánh Đạo Đài, nhưng không có một người nào có thể chân chính bước lên trên Thánh Đạo Đài, bước lên trên Thánh Đạo Đài quá khó, nếu ai đó có tiềm chất Thánh Vương thì chỉ cần sau này duy trì sự tiến bộ ở tất cả các phương diện, để tiềm chất không bị thoái hóa, người đó có cơ hội trèo lên Thánh Vương cảnh.

Đừng nói du ngoạn sơn thuỷ trên Thánh Đạo Đài, có thể bước lên bậc thang thứ ba của Thánh Đạo Đài đã rất giỏi rồi, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện người siêu việt Cuồng Ngưu bước lên bậc thang thứ tư, có thể thấy được thành tựu tuyệt thế Thánh Vương khó khăn đến mức nào, hầu hết mọi người không đạt được bước đầu tiên là Thánh thân thể, Thánh huyết cùng với Thánh cốt, ý chí Thánh Nhân cũng không phải thứ tầm thường, Cuồng Ngưu có thể ổn định tại bậc thang thứ tư, mọi người có thể thấy được ý chí võ đạo của hắn đáng sợ tới mức nào.

Khi Hầu Thanh Lâm bước ra phần lớn số người ở đây không xem trọng hắn, vì dù sao tu vi của Hầu Thanh Lâm cũng mới đến trung vị Hoàng đỉnh phong, chưa đặt chân tới thượng vị Hoàng, hơn nữa hắn ở Thánh Thành Trung Châu chưa tạo nên chiến tích huy hoàng nào, thanh danh thua xa Sở Xuân Thu cùng với Lâm Phong, chỉ có người trong Chiến Vương Học Viện mới biết Hầu Thanh Lâm là một nhân vật không hề tầm thường, hắn có tiềm chất rất đáng sợ.

Khi Hầu Thanh Lâm bước lên bậc thang thứ nhất, hắn cảm thấy cả người mình run rẩy, thân thể giống như bị chấn động làm cho vỡ vụn, đó là một loại lực lượng vô cùng kỳ dụng, khi hắn vừa bước lên bậc thang đã cảm giác được cỗ lực lượng vô hình này, Hầu Thanh Lâm biết rất rõ, hắn có phòng ngự tốt hơn nữa cũng không có tác dụng, đây là kiểm nghiệm xem hắn có được tiềm chất của Thánh hay không, phòng ngự không thuộc về thân thể mình nên không có tác dụng.

– Phốc phốc.. . Hầu Thanh Lâm phun ra một ngụm máu tươi lên trên Thánh Đạo Đài bậc, khiến cho rất nhiều người âm thầm lắc đầu, quả nhiên, bậc thang thứ nhất.

Nhưng mà đợi một lát, bọn họ phát hiện Hầu Thanh Lâm vẫn còn trên đó, thần sắc không khỏi ngưng lại và lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn bị Thánh Đạo Đài đánh thương, nhưng không bị oanh xuống dưới.

Thân thể Hầu Thanh Lâm khẽ hạ xuống, khuôn mặt sạch sẽ tuấn dật nhiễm máu tươi lộ ra vẻ yêu dị, thân thể lung lay sắp đổ lại đi về phía trước lần nữa, một đạo tiếng vang truyền ra, Hầu Thanh Lâm bước lên trên bậc thang thứ hai, kiểm nghiệm tiềm chất Thánh cốt và Thánh huyết, huyết mạch điên cuồng quay cuồng lên, cốt cách phát ra âm thanh giòn vang, khuôn mặt tuấn dật càng trở nên thống khổ, cái loại đau đớn này khiến cho người ta muốn hủy diệt tử vong, huyết mạch muốn bạo liệt, cốt cách muốn nứt ra, kinh mạch bị phá vỡ.

Nhưng Hầu Thanh Lâm lại ngạnh ngạnh sinh sinh nhận hết thống khổ, đứng vững vàng trên bậc thang thứ hai, mọi người nhìn thân ảnh mặc áo bào trắng kia không khỏi than một tiếng.

– Ổn định .

Thần sắc mọi người ngưng lại, Hầu Thanh Lâm ổn định thân thể chính mình, hắn lại thông qua khảo nghiệm thứ hai của Thánh Đạo Đài. Nữ tử xinh đẹp của Thánh Linh hoàng triều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thì thào nói nhỏ:

– Thân thể, huyết mạch cùng với căn cốt có lẽ kém một chút, nhưng mà ý chí bất khuất có thể bù lại, đây là minh chứng tốt nhất cho chúng ta, cái gọi Thánh Nhân, không phải thập toàn thập mỹ, nếu thể có thiếu hụt không phải quá lớn thì người ta vẫn có thể bằng vào ý chí bất khuất vượt qua, lúc đó võ giả cũng có thể bước vào cảnh giới vô thượng, người này muốn tiến lên bậc thang thứ ba, cũng không có vấn đề gì.

Trầm mặc, im lặng, hắn không có giống như Cuồng Ngưu, nhưng khi hắn điên cuồng thì hắn tuyệt đối không kém so Cuồng Ngưu, đó là một loại ý chí chấp nhất, cho nên lúc Hầu Thanh Lâm đứng sừng sững trên bậc thang thứ ba của Thánh Đạo Đài, đã có không ít đôi mắt ngưng đọng xuống, trong lòng giống như có một tia xúc động.

– Tàng long ngọa hổ, xem ra danh khí cùng cảnh giới không biểu thị tất cả, hôm nay không thể coi thường một người nào, những người có thể đến đây, tuyệt không phải nhân vật bình thường, người này có ý chí bất khuất khiến cho người ta sinh ra kính nể.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, dù sao thiên tài cũng rất khó gặp, khi mọi người chứng kiến Hầu Thanh Lâm đứng tại bậc thang thứ ba, trong lòng họ đã không còn sự ghen tị nữa mà tự nghĩ lại, nghĩ lại tại sao chính mình không đủ.

Nhất là những người không làm được như Hầu Thanh Lâm, bọn họ càng cảm thấy hổ thẹn, đây là Thánh Đạo Đài kiểm nghiệm căn cốt của bọn họ, nếu như thất bại thì lui ra, nhưng chưa ai có ý chí bất khuất như Hầu Thanh Lâm, cho dù đây là một loại kiểm nghiệm thì hắn vẫn điên cuồng như vậy.

Lúc này Hầu Thanh Lâm khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía trước, lộ ra vẻ cứng cỏi vô cùng, rốt cục hắn cũng bước ra ngoài, trong khoảnh khắc, thần hồn rung chuyển, lực lượng vô hình kia giống như trực tiếp tác dụng lên thần hồn của hắn, khiến cho hắn lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, giống như thần hồn sắp bị hủy diệt.

Luân hồi đạo ý tràn ngập, cước bộ Hầu Thanh Lâm giống như đóng đinh tại chỗ, một cỗ khí tức luân hồi giống như gió lốc bốc lên tận trời, trong thiên địa nổi lên một cỗ gió lốc đáng sợ, hơi thở hắn điên cuồng kéo lên, giống như phá tan trói buộc, cơn lốc luân hồi gào thét, khiến cho người ta kinh sợ trong lòng.

– Đột phá!

Thần sắc mọi người ngưng lại, trong lòng cảm thấy rung động, Lâm Phong chứng kiến một màn này cũng cảm thấy sửng sốt, sau đó lộ ra ý cười. Hầu Thanh Lâm cũng cười, thân ảnh lập tức loé lên, giống như một cơn gió cuốn đi, hắn khoanh chân ngồi xuống im lặng đột phá.

– Lâm Phong, sư huynh của ngươi thật lợi hại.

Phiêu Tuyết công chúa cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng vốn cho rằng người nàng mời đến chỉ có Lâm Phong có thể trợ giúp mình, nhưng xem ra nàng đã xem nhẹ những người khác rồi, Hầu Thanh Lâm phi thường bất phàm, qua chút thời gian hắn sẽ trở thành một nhân vật vô cùng đáng sợ, hôm nay hắn đột phá đến cảnh giới thượng vị Hoàng, thực lực sẽ càng cường đại hơn.

– Tự nhiên.

Lâm Phong mỉm cười nói:

– Ngày xưa, ta và sư huynh trong tiểu thế giới, sự an toàn của ta đều do huynh ấy bảo hộ, từ đó ta đã rất sùng bái nhị sư huynh rồi, đến nay vẫn như vậy.

Phiêu Tuyết công chúa cảm thấy hơi xúc động, nàng nhìn thấy trên mặt Lâm Phong có một nụ cười rất chân thành, nàng cũng âm thầm cảm thán mình đã xem nhẹ mối quan hệ của hai người, đó là tình cảm phát ra từ nội tâm a.

– Ông!

Có một người đạp bước đi ra ngoài, khiến cho đám đông dời sự chú ý trên người Hầu Thanh Lâm về phía người mới bước lên Thánh Đạo Đài, Trác Khanh, Kim Cương Bất Diệt Vương Thể.

Đúng như mọi người dự liệu bậc thang thứ nhất của Thánh Đạo Đài không có tạo thành trở ngại quá lớn đối với Trác Khanh, hắn là người có thể chất Vương giả kim hệ, nên bậc thang thứ nhất làm sao ảnh hưởng được hắn, chỉ thấy cước bộ của hắn đạp thẳng lên bậc thang thứ hai, khảo nghiệm Thánh huyết cùng Thánh cốt vẫn không thể khiến Trác Khanh có nửa điểm dừng lại, chân hắn lại bước lên bậc thang thứ ba.

Giờ khắc này cước bộ của Trác Khanh mới khẽ dừng lại một lát, ánh mắt hắn trở nên sắc bén vô cùng, ánh mắt gần như hóa thành màu vàng, lộ ra vẻ sắc bén muốn đâm thủng thương khung, ý chí khủng bố đánh tan lực lượng vô hình kia, bước chân hắn vững vàng tại bậc thang thứ ba.

– Trác Khanh có thể vượt qua những người phía trước hay không.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy cước bộ Trác Khanh tiếp tục hướng về bậc thang thứ tư, bậc thang này dùng để kiểm tra thần hồn, một cỗ lực lượng kỳ diệu không ngừng oanh kích thần hồn Trác Khanh, khiến thần hồn hắn rung chuyển không ngớt, hắn trầm mặc đứng tại chỗ, thân thể vàng kim toả ra ánh sáng chói mắt, giống như bất diệt vương thể, cước bộ ổn định như thái sơn.

– Quả nhiên hắn đứng lại được.

Tâm thần mọi người run lên, chỉ thấy thân thể Trác Khanh khẽ động, hắn lại hướng về bậc thang thứ năm bước tiếp, đây là nấc thang cuối cùng, chỉ cần hắn bước qua hắn liền bước lên Thánh Đạo Đài, việc này có ý nghĩa hắn có tiềm chất tuyệt thế Thánh Vương.

Một tiếng thở dài vang lên trong óc Trác Khanh, giống như tiếng thở dài của Thánh Nhân, trong khoảnh khắc uy áp vô tận buông xuống người hắn, khiến cho Trác Khanh rống giận một tiếng, ánh sáng màu vàng kim toả ra vạn trượng, hắn điên cuồng phóng thích ra đạo ý, trên đỉnh đầu hắn sinh ra một vòng tròn màu vàng đáng sợ, so với thái dương còn chói mắt hơn, ánh sáng màu vàng tập trung trong phương thiên địa này, khiến tất cả bị hủy diệt, không có người có thể đào thoát.

– Đứng lại rồi, hắn thật mạnh!truyện đao tu audio

Đồng tử mọi người khẽ co rút lại, thân thể Trác Khanh đứng sừng sững trên bậc thứ thang năm, chỉ cần đi về phía trước hai bước nữa hắn liền bước lên trên Thánh Đạo Đài. Trác Khanh chậm rãi nâng chân lên, muốn hướng về Thánh Đạo Đài bước tới, trong lòng mọi người cũng trở nên khẩn trương, ánh mắt không dám rời Trác Khanh nửa điểm, rốt cục Trác Khanh cũng hạ bước chân xuống, chuyện này khiến tâm thần mọi người nhảy lên, nhưng giờ khắc này thân thể Trác Khanh lại giống như diều đứt dây rơi xuống phía dưới khiến mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 19 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin