Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 399 [Chương 1991 đến 1995]
❮ sautiếp ❯Chương 1991: Ma kiếp sính uy
– Ma ý thật mạnh, công kích như vậy cũng chỉ khiến hắn bị thương mà thôi.Thần sắc mọi người ngưng xuống, uy thế do chư Hoàng ngưng tụ thành có cấp bậc vô cùng khủng bố, Lâm Phong bị áp bách đến mức bị thương hộc máu, nhưng vẫn kiên trì.
Lâm Phong tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh rất bá đạo và bất khuất, loại công pháp này đoạt uy nghiêm của thiên địa, hội tụ vô thượng ma kiếp, rèn luyện thân thể, thần hồn, ý chí ma đạo, hắn làm sao có thể khuất phục, chỉ có áp lực cường đại mới có thể khiến ma uy trùng tiêu, khiến ma vân hội tụ, dẫn thiên ma kiếp.
Đồng tử chư Hoàng Cơ gia trở nên lạnh lùng, hôm nay Cơ gia bị Lâm Phong đến cửa đòi nợ, giết người làm nhục Cơ gia, bọ họ phải tụ hợp lực lượng trăm vị Vũ Hoàng lại đối phó, làm sao có chuyện không thể tru sát hắn.
– Long khiếu!
Một đạo âm thanh lạnh như băng cuồn cuộn truyền ra, giờ khắc này bọn họ đồng thời bước ra phía trước một bước, tiếng long khiếu bao phủ thiên địa, khí thế khủng bố khiến cho toàn bộ hư không bị dao động, vô số thanh long đánh giết về phía Lâm Phong, cái loại khí thế vô hình này hung hăng va chạm lên người Lâm Phong, khiến cho gân cốt hắn như sắp bạo liệt, huyết mạch có cảm giác bị tan vỡ, thần hồn run lên.
Một tiếng ma khiếu theo gió lốc truyền ra, bay thẳng lên trời, thân thể Lâm Phong lại bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà vòm trời phía trên đã có ma uy khủng bố hội tụ, trong khoảnh khắc toàn bộ hư không hóa thành màu hắc ám, ma uy cuồn cuộn, kiếp quang chói sáng, giống như muốn phá hủy thiên địa.
– Sao lại thế này?
– Thiên ma kiếp, hắn đột phá ư, chuyện này do Lâm Phong tu luyện ma công có thể dẫn động Thiên ma kiếp lực, rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể cường đại không bị mục nát.
Tâm thần tất cả mọi người khẽ run, Lâm Phong vậy mà mượn áp lực bọn họ khiến bản thân đột phá cực hạn, dẫn động ma uy. Trên vòm trời, kiếp quang ngàn vạn dặm che đậy thiên địa, khiến người Cơ gia cảm thấy run rẩy trong lòng, chỉ thấy thân thể Lâm Phong như gió lốc mà lên, không ngừng bay lên trời, chuẩn bị nghênh đón thiên ma kiếp hạ xuống, trên người Lâm Phong tràn ngập ma quang cực kỳ đáng sợ, hắn được tắm gội trong ma quang, cảm thụ lực lượng vô cùng vô tận.
– Giết!
Vài vị cường giả Cơ gia hướng về phía Lâm Phong phát động công kích, nhưng mọi người chỉ thấy Lâm Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, dẫn động ma uy vô tận đánh về phía đối phương, bên kia phát ra tiếng vang răng rắc, ma kiếp trong thiên địa giống như bị điều động qua đập nát công kích của đám cường giả Cơ gia.
– Đến đây đi.
Lâm Phong hơi ngửa đầu lên nhìn vòm trời, cùng với một tiếng nổ kinh thiên vang lên, một đạo ma quang xuyên thấu thiên địa đánh lên người hắn, hắn cảm thấy thân thể cùng linh hồn mình cũng đang run rẩy, nhịn không được kêu rên một tiếng, sắc mặt có vài phần tái nhợt.
– Đạo ma kiếp thứ nhất mà nó đã ảnh hưởng cả thân thể lẫn thần hồn sao?
Đồng tử Lâm Phong co rút lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
– Thống khoái!
Lâm Phong quát lên một tiếng, trường bào trên người cuồn cuộn lay động phát ra tiếng phần phật, cả thân hình hắn bị ma quang bao vây bên trong, giống như một tôn tuyệt thế ma đầu vậy, đây là lần ma kiếp thứ bảy mà hắn đón nhận tại cảnh giới trung vị Hoàng, lần thiên kiếp đầu tiên đã oanh kích cả thân thể lẫn thần hồn, chuyện này không chỉ không làm Lâm Phong cảm thấy uể oải, mà khiến hắn càng sung sướng hơn, có thể đồng thời rèn luyện thân thể cùng thần hồn thì đau hơn nữa Lâm Phong cũng không để ý, chỉ cần thực lực mạnh mẽ hơn là được.
– Thống khoái?
Vậy để hắn chết dưới ma uy đi. Một cường giả Cơ gia cười lạnh thành tiếng, chư Hoàng đồng thời giẫm chân vào hư không, một cỗ uy áp đáng sợ ép về phía Lâm Phong đang thừa nhận ma kiếp mà đi, nhìn thấy cảnh tượng này thần sắc Lâm Phong ngưng lại, sau đó cười lớn nói:
– Tốt, nếu muốn ta chết như thế, ta sẽ mời các ngươi cùng cảm thụ kiếp uy.
Một tiếng bạo rống vang lên, Lâm Phong đạp bước đi ra ngoài, ma kiếp trong hư không thấy Lâm Phong đột nhiên biến mất thì phát ra tiếng rống giận, ma uy tìm cách tập trung hắn lại, ma kiếp giống như càng trở nên cuồng bạo, tùy thời giáng từ trên trời xuống.
– Ngươi muốn chết!
Chư Hoàng đồng thời phát động công kích, một kích này coi như dung hợp lại cùng nhau, hóa thành một tôn viễn cổ thanh long chân chính dài gần vạn thước, cắn nuốt thiên địa, khiến thương khung cũng phải hủy diệt, thanh long hướng thẳng về phía Lâm Phong mà đi, đó là công kích do chư Hoàng dùng một loại thần thông hội tụ thành, loại công kích đáng sợ như này, cường giả Đại Đế cũng bị nó nuốt hết.
Lâm Phong đột nhiên bước vào trong hư không, trong khoảnh khắc quang văn thoáng hiện, thân thể hắn bị lực lượng hư không bao vây, sau đó biến mất tại chỗ giống như cuồng phong màu vàng, viễn cổ thanh long rống giận đánh xuống khiến hư không sụp đổ, nhưng mà lúc này Lâm Phong lại xuất hiện phía trên đám người Cơ gia, Thiên ma kiếp phẫn nộ gầm lên một tiếng khiến mảnh thiên địa này giống như rơi vào trong sóng thần cuồng bạo. Sắc mặt Chư Hoàng đại biến, bọn họ cảm giác cỗ ma uy này chẳng những nhằm vào Lâm Phong mà còn nhằm vào bọn họ.
– Giết!
Từng đạo công kích đánh về phía Lâm Phong, nhưng mà ma kiếp cũng đồng thời đánh xuống vị trí của chư Hoàng, những đạo thần thông công kích Lâm Phong bị nghiền ép trong khoảnh khắc, vòm trời giống như hoàn toàn nổi giận, vô số ma quang oanh xuống phía dưới.
– Phốc xuy.truyện Linh Dị
. . Lâm Phong nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thần hồn rung chuyển, thân thể giống như bị nứt ra vậy, Lâm Phong đứng thẳng lại ngẩng đầu nhìn ma quang đáng sợ trong hư không, cười nói:
– Ma kiếp cũng biết phẫn nộ sao, vậy thì đến mãnh liệt hơn một chút đi.
Thanh âm quanh quẩn trong hư không, không gian phía dưới biến thành một mảnh hỗn độn, tất cả đều bị chiến đấu làm cho tan nát, thậm chí có bảy tám người bị ma quang đánh trúng, trực tiếp tử vong.
Thân thể Lâm Phong mạnh mẽ đến mức nào, cường giả thượng vị Hoàng vẫn cảm thấy đau nhức giống như muốn rạn nứt, tuy chư Hoàng đều đến thượng vị Hoàng, nhưng bọn họ biết mình không có khả năng đánh đồng với Lâm Phong, ma kiếp này do Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh sinh ra, mỗi một lần ma kiếp hàng lâm thân thể của hắn sẽ càng mạnh hơn, như vậy hắn mới có thể thừa nhận lần ma kiếp tiếp theo, nếu Lâm Phong chỉ tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh thì khi hắn thừa nhận ma kiếp vẫn sẽ cửu tử nhất sinh, thậm chí có nguy cơ tử vong, nhưng mà hắn đã thừa nhận pháp tắc thiên uy, trải qua thiên ma giải thể nên mới không bị oanh kích quá thảm.
Nhưng đám người Cơ gia lại không may mắn như vậy, bọn họ bị ma quang cường đại nhất đánh trúng người, thân thể đều vỡ vụn trong khoảnh khắc, không có công pháp bảo vệ thần hồn thì làm sao thừa nhận được cỗ lực lượng công kích thần hồn kia, thần hồn bọn họ bị nghiền nát, hoàn toàn tử vong, ngoài những người chết hiện trường còn có mấy chục người bị thương, tình cảnh có thể nói thảm thiết đến cực điểm.
– Điên rồi!
Thần sắc mọi người ngưng lại, sắc mặt cường giả Đại Đế của Cơ gia chứng kiến một màn này cũng cứng ngắc, lộ ra vẻ kinh ngạc, lực lượng do trăm vị Vũ Hoàng hội tụ mạnh mẽ cỡ nào, có thể nói lực lượng đó nhất định tiêu diệt được Lâm Phong, nhưng mà giờ phút này, Lâm Phong lại dẫn động ma kiếp đối phó chư Hoàng Cơ gia hắn.
– Tản ra!
Một tiếng quát lớn vang lên, chư Hoàng chứng kiến ma uy trong hư không lại hội tụ lần nữa thì biết bọn họ không thể tụ tập lại thành một khối được, tất cả phải phân tán ra.
– Có ma kiếp che chở, hôm nay ta sẽ giết địch thoải mái.
Lâm Phong cười một tiếng, khiến cho tâm thần mọi người run rẩy, ma kiếp có tính huỷ diệt con người lại thành thứ trợ giúp hắn, từ vừa đạo ma kiếp vừa rồi bọn họ có thể nhìn ra tại sao Lâm Phong lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy, ma kiếp mạnh nhất hắn cũng thừa nhận được và chỉ phun ra chút máu, còn Vũ Hoàng của Cơ gia lại không chịu nổi một kích, bị ma kiếp oanh giết, đây là biểu hiện của yêu nghiệt.
– Ông!
Chỉ thấy thân thể Lâm Phong lóe lên, hắn được song trọng pháp tắc bao phủ nên tốc độ nhanh đến mức không tưởng, hắn nhảy vào bên trong đám người, bàn tay vung lên, tử vong trường hà cuồn cuộn mà ra, nếu chư Hoàng Cơ gia liên hợp thì họ sẽ có được sức mạnh vô thượng, nhưng phân tán ra thì bọn họ chẳng có ý nghĩa gì, không một người nào trong số họ có khả năng chống lại một đòn của Lâm Phong.
– Chạy đi đâu.
Lâm Phong đạp bước trong hư không, thân ảnh giống như thuấn di nhảy vào giữa đám người, bàn tay xẹt qua, một cơn lốc tử vong quét ngang thiên địa, ma kiếp trên vòm trời đồng thời đánh xuống lần nữa, một tiếng nổ vang vọng thiên địa, thân thể Lâm Phong bị đánh chìm xuống, lại thêm một ngụm máu tươi phun ra, Vũ Hoàng Cơ gia càng thảm hơn, bọn họ bị tiêu diệt gần hết.
– Lui.
. . Lâm Phong hộc ra một búng máu, đôi mắt lạnh như băng nhìn qua đám người đang chạy chốn, dưới chân hắn giống như hội tụ hư không Thánh văn, mỗi một bước bước ra đều có thể xuyên qua một khoảng cách, ngay lập tức xuất hiện trước mặt một người.
– Ngủ say!
Một cỗ mộng cảnh tràn ra, người kia có cảm giác mình muốn đi vào giấc ngủ, tuy cảm giác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng trong thời khắc tồn vong này một cái nháy mắt đó đủ để hắn mất mạng, Lâm Phong đạp nát đầu tên kia rồi tiếp tục hướng tới những người khác. Ma kiếp không ngừng oanh giết xuống, rất nhanh đã có ba bốn mươi vị cường giả Vũ Hoàng bị giết, những người khác chạy vào trong Cơ gia, trong thời gian chín đạo ma kiếp đánh xuống, đã rất nhiều xác chết trên mặt đất, mặc dù bọn họ còn rất nhiều người, nhưng phần lớn đã bị thương nặng.
– Phốc.
. . Một vị Đại Đế Cơ gia chứng kiến cảnh này tức giận đến ói ra một búng máu, rít gào nói:
– Sỉ nhục, sỉ nhục.. . Lâm Phong lại bước về phía trước lần nữa, giờ khắc này lực lượng pháp tắc vô tận sinh sôi trên người hắn, ép về phía Vũ Hoàng Cơ gia.
– Chiến xa triển áp.
Chư Hoàng giận dữ hét lên một tiếng, hội tụ một con thượng cổ Thanh Long đánh về phía chiến xa của Lâm Phong.
– Diệt!
Lâm Phong bạo rống một tiếng, diệt thế ấn cùng với pháp tắc đồng thời oanh ra ngoài, thiên địa giống như tan vỡ, Lâm Phong đạp chân vào hư không, bay lên trên đầu những người đó, vung mạnh bàn tay lên lần nữa, Tử Vong Kiếm quét ngang thiên địa, hư vô kiếm khí uy hiếp sinh mệnh những người kia.
– Cơ gia muốn đẩy ta vào chỗ chết, Lâm Phong ta cũng sẽ làm như vậy, về sau phàm là Vũ Hoàng Cơ gia, ta thấy một người, giết một người.
Một tiếng rít gào cuồn cuộn vang lên, khi công kích qua đi, Lâm Phong lại đạp bộ trở về, trong hư không xuất hiện cố thuyền, thân thể hắn đứng trên cố thuyền, đưa lưng về phía mọi người, cuồn cuộn mà đi, bóng lưng kia rất cao ngạo , giống như vĩnh hằng bất diệt. Từ nay về sau Vũ Hoàng Cơ gia, thấy một người, hắn giết một người! Đương nhiên, Vũ Hoàng Cơ gia làm sao không nghĩ đến việc giết hắn, như vậy, chỉ có so đấu thực lực mà thôi!
Chương 1992: Chuyển tu
Tin tức Lâm Phong đi đến trước cửa Cơ gia giết người lại khiến Thánh Thành Trung Châu chấn động, Vũ Văn gia, Bùi gia cùng Doanh gia cũng đã chuẩn bị ứng chiến, Vũ Hoàng của ba tộc lộ ra chút lo lắng và đề phòng, không dám đi lại bên ngoài, hơn nữa bọn họ còn triệu tập đệ tử của mình từ Chiến Vương Học Viện về, bằng không bọn chúng chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Nhưng cuối cùng Lâm Phong lại không xuất hiện nữa, giống như đột nhiên mai danh ẩn tích, điều này làm cho rất nhiều người châm chọc tứ đại cổ thánh tộc, ngày xưa bốn tộc liên thủ truy bắt Lâm Phong, bởi vì một câu nói của Thập Tuyệt Lão Tiên mà bọn họ lại biến thành kẻ hoảng sợ, Vũ Hoàng không dám đi lại bên ngoài.
Hạ Tiêu cũng lặng yên rời khỏi Doanh gia, hắn không ngờ cuối cùng sự kiện này lại dẫn động Thánh Nhân xuất hiện, hắn đương nhiên không muốn lưu lại, không muốn vì Cơ gia và Doanh gia mà đắc tội một vị vương giả siêu phàm nhập Thánh, mà cho dù hắn đi thì Cơ gia cùng Doanh gia cùng cũng phải gia đáp ứng hắn, bởi vì hắn đã thực hiện lời hứa với Doanh gia.
Cứ như vậy, cả Thánh Thành Trung Châu lâm vào một đoạn thời gian im lặng, mọi người cũng mai danh ẩn tích giống như Lâm Phong. Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu, Đấu Chiến Tăng, Quỷ Lệ. . . Các đại cổ thánh tộc, Chiến Vương Học Viện, đều không có động tĩnh gì, Doanh Thành đột phá Đại Đế, bị Tiêu Vũ Thiên tùy thời phát động ám sát nên không dám lộ diện, có người đoán, có lẽ Doanh Thành đã rời khỏi Thánh Thành Trung Châu, hơn nữa chuyện này rất có khả năng xảy ra, vì dù sao hắn cũng đã tiến nhập cảnh giới Đại Đế, bằng vào thiên phú của hắn cùng với việc thiên hạ rộng lớn chỉ cần không đắc tội nhân vật quá nghịch thiên, hắn có thể đi đâu tùy thích.
Còn Cơ Thương, lần vấn đạo Hoàng Bảng này hắn từng sử dụng bí pháp Cơ gia, nên không biết hôm nay hắn đã hồi phục hoàn toàn chưa, hay hắn cũng đã rời khỏi Thánh Thành Trung Châu rồi. Đối với những người có cảnh giới như Cơ Thương, một năm thời gian rất ngắn ngủi, vì ở Thánh Thành Trung Châu bọn họ vẫn là những nhân vật thiên phú tuyệt đỉnh, những người có thiên phú bình thường dùng mười năm để phấn đấu từ trung vị Hoàng đến thượng vị Hoàng, cảnh giới của bọn họ cũng không có biến hóa quá lớn, giống như ngày xưa Lâm Phong trong trong tiểu thế giới vậy, những người đó mệt nhọc ở hạ vị Hoàng cả ngàn năm cũng không có tiến bộ.
Chỉ có thiên tài chân chính, mới có thể cảm thấy một năm thời gian đối với hắn có ảnh hưởng rõ ràng như nào. Trong một năm này Lâm Phong đã vượt qua Thiên ma kiếp lần thứ tám, chỉ cần một lần cuối cùng nữa, hắn có thể lấy ma công cường thế bước vào cảnh giới thượng vị Hoàng, trong một năm này Lâm Phong từng có một lần Thiên ma giải thể tại lần độ kiếp thứ tám để rèn luyện thân thể, vô luận thân thể hay thần hồn của hắn cũng cực kỳ đáng sợ, nhất là thân thể hắn, chỉ sợ hiện tại đã không có cường giả thượng vị Hoàng nào có thể thừa nhận một quyền của hắn, mà công kích của thượng vị Hoàng bình thường trên người hắn không có hiệu quả gì.
Còn về lực lượng thần hồn, Lâm Phong tu luyện thần niệm cung khuyết, có Thiên ma kiếp rèn luyện thần hồn, cộng thêm thần hồn hắn vốn đã cường đại, nên thần hồn hắn đã vượt qua rất nhiều thượng vị Hoàng khác, có thể nói không thể dùng tu vi trung vị Hoàng để đánh giá Lâm Phong được, nếu tính chiến lực tổng thể, hắn đã có năng lực của thượng vị Hoàng, chỉ có cảnh giới chưa đủ mà thôi, nhưng chuyện này lại càng thể hiện độ bá đạo của ma công.
Lúc này, Lâm Phong lại đi đến Thiên Đài, Thiên Đài đã trải qua một năm phát triển có biến hoá rất lớn, Lâm Phong chứng kiến đệ tử Thiên Đài đều thần vận nội liễm, khí chất phi phàm, trong lòng cũng được an ủi rất nhiều, ngày sau Thiên Đài quật khởi trong Thánh Thành Trung Châu, trở thành thế lực giống như cổ Thánh tộc, hắn cảm thấy an lòng, nhiều năm như vậy rồi mà sư tôn còn không đến, không biết hôm nay người như thế nào rồi, đương nhiên Lâm Phong cũng hiểu được, tuy nói nhiều năm như vậy, nhưng muốn đi hết một vòng Thanh Tiêu đại lục mênh mông vô tận này, có lẽ phải dùng thời gian mười năm mới được, trừ phi những người khác cũng giống như nhị sư huynh và tam sư huynh, chạy thẳng đến Thánh Thành Trung Châu.
– Hòa thượng, tại sao lần này lại thất bại rồi?
Một đạo thanh âm bay vào trong tai Lâm Phong, khi Lâm Phong đi vào bên trong, chỉ thấy một đoàn người đứng đối diện Thiên Si cười nói. Thiên Si đã sớm tạo thành thói quen, hai tay tạo thành chữ thập nói:
– Hổ thẹn, xem ra tuệ căn không đủ.
Đạm Đài mở miệng, cười nói:
– Thôi đi, cái gì mà tuệ căn không đủ, địa phương kia không phải nơi ngươi có thể đi, ngươi cũng đã thất bại năm lần rồi, còn chấp nhất như vậy làm gì?
– Đạm Đài, ngươi đừng có cười nữa, ngươi không thấy mỗi lần Thiên Si sư huynh trở về tu vi đều có tiến bộ sao.
Tần Vũ cười nói. Lúc này Đạm Đài nhìn thấy Lâm Phong đi tới, bèn nói:
– Lâm Phong, tam sư huynh của ngươi lại chạy tới cầu phật , đi gần nửa năm mới quay lại, ngươi nói hắn có nên đi nữa hay không?
– Ta muốn nghe ý tứ của sư huynh.
Lâm Phong nở nụ cười đi lên phía trước:
– Tam sư huynh, mười vạn bậc thang trên phật sơn, huynh bước lên được bao nhiêu tầng rồi.
Thiên Si khẽ lắc đầu, nói:
– Cái gọi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, chỉ là trí cực mà thôi, không có điểm cuối, nếu chỉ có mười vạn bậc thang ta đã sớm đến đỉnh phật sơn rồi, nhưng mà chỉ khi đứng dưới chân phật sơn trèo lên, mới biết được đó là hi vọng viển vông cỡ nào, giống như vĩnh viễn không cầu được phật vậy.
Lâm Phong thấy Thiên Si thở dài thì khẽ gật đầu:
– Sư huynh, nghe đồn Thánh Thành Trung Châu có rất nhiều người tiến đến cầu phật, nhưng mà người dùng thời gian ngắn nhất để đi lên phật sơn cũng phải mất ba năm, còn những người khác có lẽ mười năm hoặc trăm năm, càng đáng sợ chính là, sau khi bước lên bọn họ chẳng những không có thành Phật, mà ngược lại trở thành đại ma, sư huynh thực tin có tuyệt thế cổ phật trong núi sao?
– Tin, nếu ngươi đi, ngươi cũng sẽ tin.
Thiên Si gật gật đầu, thần sắc Lâm Phong hơi ngưng lại, không có hoài nghi lời Thiên Si, phật sơn có thể hấp dẫn vô số thế hệ cường giả đến cầu phật, hiển nhiên có chân ý, nghe đồn cường giả cổ thánh tộc ở Thánh Thành Trung Châu cũng không dám ngự không đi qua phật sơn, bởi vì nơi đó có một lão cổ phật vô cùng thần bí, mọi người tại Thánh Thành cũng tin tưởng trên đỉnh phật có tuyệt thế cổ phật, nếu lời đồn là thật thì cái gọi tuyệt thế cổ phật kia rất có thể là tồn tại giống như Thập Tuyệt Lão Tiên, một vị tuyệt thế vương giả.
– Nhị sư huynh lại đi ra ngoài sao?
Lâm Phong hỏi một tiếng.
– Hắn và Lang Tà mê võ nên ngươi không nhìn thấy bọn họ ở Chiến Vương Học Viện đâu, sự tình lần trước bình ổn qua đi bọn họ liền ra ngoài, đến nay vẫn chưa về, chỉ sợ bọn họ đã ra khỏi Thánh Thành Trung Châu rồi.
Thiên Si cười nói.
– Hai tên võ si này.
Lâm Phong nở nụ, hắn không bao giờ nghi ngờ thiên phú của Hầu Thanh Lâm và Nhược Tà, ngày xưa Hầu Thanh Lâm đã dẫn hắn lưu lạc trong Thiên Long Thần Bảo, từng nói không điên thì dùng cái gì thành Hoàng, hôm nay nhị sư huynh đã lĩnh ngộ luân hồi đạo ý, không ngừng rèn luyện bản thân, lưu lạc ngoại giới, trải qua nguy cơ, đạt được kỳ ngộ, đề thăng thực lực, một võ si như thế làm sao không đi xa. Người trong võ đạo muốn đi lên con đường đỉnh phong không thể chỉ dựa vào thiên phú. Tâm chí, đau khổ, cơ duyên, đại khí vận, không thể thiếu cái nào.
– Ta đi tiên sơn nhìn xem.
Lâm Phong nở nụ, lập tức phi thân vào tiên sơn, đi đến chỗ của Thí Thiên Lão Tổ, nhưng mà thân ảnh ngồi ngồi chỗ kia lúc này không phải Thí Thiên Lão Tổ, mà là Tuyết Bích Dao. Cả người Tuyết Bích Dao nhìn rất linh hoạt kỳ ảo, lộ ra tiên ý, trên người tràn ngập một luồng khí tức tiên linh, lộ ra vẻ xuất trần, giống như tiên nữ vậy.
– Lâm Phong, ngươi đến rồi.
Lúc này, Thí Thiên Lão Tổ cũng đạp bước đi đến, dừng bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Bích Dao, nói:
– Tình hình của nàng, ta có thể đoán được một chút.
Thần sắc Lâm Phong hiện lên một tia sáng kỳ dị, tình huống của Tuyết Bích Dao khiến hắn cảm thấy rất nghi hoặc.
– Lão tổ, vì sao nàng lại xuất hiện tình hình như thế?
– Ngươi đi theo ta.
Thí Thiên Lão Tổ mang theo Lâm Phong rời khỏi chỗ này, khiến Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc, xem ra việc này không tầm thường. Một lát sau, Thí Thiên Lão Tổ và Lâm Phong đi đến đỉnh tuyết phong khoanh chân ngồi, chỉ nghe Thí Thiên Lão Tổ nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong, ngươi đã nghe nói về chuyển tu chưa?
– Chuyển thế trùng tu?
Đồng tử Lâm Phong co rút lại, Tuyết Bích Dao là người chuyển thế trùng tu sao?
– Không có chuyện chuyển thế trùng tu huyền ảo như vậy, trong thế giới võ đạo, công pháp chuyển tu lợi hại nhất chỉ có Tam Sinh Kinh, thế cho nên hôm nay mọi người mới không biết Tam Sinh là người phương nào, hắn có mấy thân phận, đương nhiên, ngoại trừ Tam Sinh Kinh ra, thế gian này vẫn còn một số nhân vật lợi hại, bọn họ cũng tu luyện chuyển thuật, tự mình rút đi một đời, chuyển tu sang một đời khác, nếu ta không đoán sai thì rất có khả năng Tuyết Bích Dao là một nhân vật chuyển tu đáng sợ.
Thí Thiên Lão Tổ chậm rãi mở miệng, khiến cho thần sắc Lâm Phong cứng đờ.
– Vì sao người lại phán đoán như vậy?
– Căn cứ theo tình huống ngươi nói, cùng với lời cô ấy nói cho ta biết, cứ cách một đoạn thời gian, cô ấy sẽ mất đi một đoạn trí nhớ, quên hết tất cả, tâm vô tạp niệm, chỉ có tu vi được bảo tồn, hơn nữa thời gian nàng mất đi trí nhớ càng ngày càng ngắn, rất có khả năng chỗ sâu nhất trong thần hồn của nàng có công pháp, ngày xưa Cửu Tiêu đại lục cũng có một bộ cổ kinh như vậy tồn tại.
– Cổ kinh gì?
– Vong Ngã Kinh, chẳng qua số người tu luyện bộ cổ kinh này cực nhỏ, quên hết tất cả chỉ có thực lực trường tồn, không phải ai cũng có loại quyết đoán này, hơn nữa mỗi lần trí nhớ Tuyết Bích Dao đứt gãy, nàng cũng sẽ thức tỉnh lại một chút trí nhớ, biểu hiện này rất giống với các giai đoạn trong cổ kinh thư, đạo của nàng giống như đã được con người an bài, nhưng phía sau không có người khống chế nàng, như vậy chỉ có một loại khả năng, nàng là cường giả đáng sợ chuyển tu!
– Hơn nữa, ta đoán đợi đến trình độ nhất định, trí nhớ của nàng sẽ phá tan rào cản, trí nhớ tương dung, khôi phục lại thân thế kiếp trước, nhưng ít nhất cũng phải chờ tới lúc nàng bước vào Đại Đế cảnh, nếu không chuyển tu sẽ vô ý nghĩa .
Lời nói của Thí Thiên Lão Tổ làm cho Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc, Tuyết Bích Dao vậy mà là cường giả chuyển tu.
Chương 1993: Kỳ Thiên thánh triều
Bên trong tiên sơn, ánh mắt Lâm Phong nhìn thấy Tuyết Bích Dao giống như tiên tử yên bình ngồi một chỗ, trong lòng bỗng sinh ra muôn vàn gợn sóng.
Từ tiểu thế giới đã quen biết nàng, thế nhưng nàng lại là người chuyển sinh tu luyện. Khó trách nàng mỗi một lần sau khi mất đi trí nhớ, tốc độ tu luyện so với trước kia lại càng nhanh hơn. Bởi vì mỗi một giai đoạn như vậy, nàng cũng đã sớm an bài cho mình một con đường càng thêm phù hợp. Có lẽ… cho đến một ngày, toàn bộ trí nhớ của nàng thức tỉnh, nàng… sẽ trở thành một con người khác… Hơn nữa, hắn cũng có thể đoán trước một điều … nếu nàng là tuyệt thế cường giả chuyển sinh tu luyện, tất nhiên sẽ có khả năng đánh vỡ vách tường vốn có. Hoặc ít nhất, nàng cũng có thể tu luyện đến cảnh giới ngày xưa, nếu không chuyển sinh tu luyện nào có ý nghĩa gì…
– Không biết thân phận thực sự của nàng là tồn tại như thế nào…? Lâm Phong thầm than một tiếng trong lòng rồi lập tức rời khỏi nơi này, để nàng có thể yên tĩnh tu luyện bên trong tiên sơn. Bên trong Chiến Vương Học Viện, kể từ ngày Lâm Phong đánh bại Cơ Thương ghi tên mình lên Hoàng Bảng.
Từ đó về sau, Thiên Đài thay thế địa vị của Cơ Môn, xưng hùng trong Học Viện. Hơn nữa, Thiên Đài cũng không chỉ có vẻn vẹn một nhân vật thiên tài như Lâm Phong. Tất cả mọi người đều biết được, nhân vật trung tâm của Thiên Đài hầu như không có ai yếu. Hầu Thanh Lâm cùng với Mộng Tình
– thê tử Lâm Phong – cũng đều lĩnh ngộ được đạo.
Một người hiểu Luân Hồi đạo ý, người còn lại biết Băng Sương Đông Lai chi đạo. Ngoài ra còn có Kiếm Manh cũng lĩnh ngộ Quang chi đạo ý. Cả Chiến Vương Học Viện người có thể lĩnh ngộ đạo ý cũng chỉ có vài người như vậy, mà hầu hết đều tập trung tại Thiên Đài… Bởi vậy, Thiên Đài nhiển nhiên trở thành môn phái mạnh nhất!
Tất nhiên, Thiên Đài cũng không có bá đạo giống như Cơ Môn ngày xưa. Bọn họ chỉ chuyên tâm quản lý việc bên trong Thiên Đài đâu vào đấy. Đối với học viện giao cho bọn họ nhiệm vụ khảo hạch học viên mới, bọn họ cũng sẽ im lặng hoàn thành.
Ngoài chuyện đó ra, bọn họ đều tại Tuyên Điện tiếp nhận các nhiệm vụ rèn luyện, rồi kết đoàn đội tập thể đi ra ngoài hoàn thành. Như thế vừa giúp họ đề thăng thực lực và kinh nghiệm, vừa tăng sự đoàn kết nhất trí, thu phục nhân tâm, khiến cho càng nhiều người nguyện ý gia nhập vào môn phái này. …. Lại một ngày lễ chiêu sinh nữa đã đến!
Lần này, không thiếu những người có thiên phú tốt thông qua khảo hạch bước vào học viện. Có một ít người tới Phong Vương Điện, chứng kiến từng cái tên huyễn lệ trên Phong Vương Thiên Bảng, so với Lâm Phong ngày xưa lần đầu vào nơi này tâm trạng tương tự như nhau.
Trong lòng bọn họ âm thầm nổi lên một cỗ nhiệt huyết, cũng muốn giống như những người trên bảng, khắc tên bản thân vào đó. Phong Vương Thiên Bảng; Tiềm Vương Bảng Thiên Bảng; Tiềm Vương Bảng Địa Bảng; Tiềm Vương Bảng Nhân Bảng.
– Bốn bảng cùng tồn tại, chẳng biết khi nào tên ta mới có thể xuất hiện trên bảng này a… Một học sinh mới trong lòng nổi lên một tia khát vọng, chờ mong một ngày kia, hắn có thể tên của mình khắc vào trên bảng.
– Nhìn Lâm Phong sư huynh kìa!
Hắn là người đứng đầu Phong Vương Thiên Bảng, lấy cảnh giới trung vị Hoàng khiêu khích Cơ Thương, hơn nữa còn nhằm ngay tại ngày Cơ Thương Phong Vương, đặt chân lên ba vị trí đầu trên Hoàng Bảng. Hắn còn từng khiến tứ đại cổ Thánh tộc liên thủ đối phó hắn, thậm chí một lần giết đi Vũ Hoàng Cơ Gia, uy phong hiển hách. Nếu ta có thể sỡ hữu thiên phú như Lâm Phong sư huynh thì tốt rồi… Tên còn lại nhìn thấy cái tên phía trên vị trí cao nhất của Phong Vương Thiên Bảng, rõ rành rành 2 chữ LÂM PHONG to đùng, cảm thán.
– Ngươi chỉ biết Lâm Phong sư huynh có bao nhiêu đó truyền kỳ, thế nhưng ngươi còn không biết: Lâm Phong sư huynh từng từ trên Tiềm Vương Bảng Nhân Bảng vượt qua Địa Bảng, Thiên Bảng một bước lên thẳng trên Phong Vương Thiên Bảng.
Người ta đồn tên hắn hình như chưa từng xuất hiện qua Tiềm Vương Bảng Địa Bảng, tu vi của hắn vốn là trung vị Hoàng, chỉ có thể ghi tại Địa Bảng, không thể nhập vào Thiên Bảng, nhưng học viện đã vì hắn mà ngoại lệ.
– Lâm Phong sư huynh là người đứng đầu Chiến Vương Học Viện trăm năm qua, siêu việt Cơ Thương.
Dù hắn chưa từng Phong Vương, nhưng mà trong lòng người Chiến Vương Học Viện sớm đã Phong Vương cho hắn. Hắn cùng lão tổ từng có một đoạn đối thoại truyền ra, ngươi biết cái gì không?
– Lâm Phong sư huynh từng nói với lão tổ: khi ta vô địch Vũ Hoàng, không cần Phong Vương, dù không có vương miện, ta vẫn trở thành ông vua không ngai.
– Vù.
.. Hào khí vạn trượng! Khi nào ta mới có thể tiếu ngạo Trung Châu, nói ra lời kinh thế hãi tục như vậy, như thế mới không uổng công đi con đường tu luyện này.
– Lâm Phong sư huynh truyền kỳ nhiều lắm.
Ngươi nhìn trên Phong Vương Thiên Bảng 5 vị trí đầu, có biết bọn họ là ai không?
– Thứ nhất Lâm Phong, thứ hai Cơ Thương, thứ ba Kiếm Manh, thứ tư Hầu Thanh Lâm, thứ năm Mộng Tình!
– Hầu Thanh Lâm là đồng môn ngày xưa của Lâm Phong sư huynh.
Mộng Tình là thê tử của Lâm Phong sư huynh. Kiếm Manh là người mà ngày xưa Lâm Phong sư huynh mang vào học viện, chỉ có Cơ Thương ngoại lệ.
– Năm người đã có bốn người tại Thiên Đài.
Hơn nữa ba người còn lại có các loại quan hệ mật thiết cùng Lâm Phong sư huynh. Từ sau khi Lâm Phong sư huynh đánh vỡ quy tắc Chiến Vương Học Viện, bọn Kiếm Manh, Hầu Thanh Lâm cùng Mộng Tình đều lần lượt phá tan quy tắc, liên tục tiến lên Phong Vương Thiên Bảng, trở thành một đoạn giai thoại của Chiến Vương Học Viện mà ai ai cũng biết.
– Kiếm Manh, Hầu Thanh Lâm cùng Mộng Tình ba vị sư huynh sư tỷ ai mạnh ai yếu kỳ thật còn phải thảo luận lại, dù sao bọn họ không có khả năng giao phong trực tiếp với nhau.
Hơn nữa, thời điểm một năm trước bọn họ đều không có vị trí như bây giờ. Tuy rằng bọn họ lĩnh ngộ được Đạo, có điều bên trong học viện ngoại trừ bọn họ vẫn còn có hai người khác lĩnh ngộ được Đạo.
– Thế nhưng kể từ sau khi Kiếm Manh một kiếm lóa mắt đánh bại người đứng đầu Phong tộc Liễu Ngạn, Kiếm Manh lên hạng, Hầu Thanh Lâm tại bên trong học viện tựa hồ chưa từng ra tay qua.
Nhưng danh khí của huynh ấy lại càng lúc càng lớn, những người từng được huynh ấy hộ tống ra ngoài lịch lãm cũng khen không dứt miệng, nói Hầu Thanh Lâm không hề yếu hơn Kiếm Manh. Chẳng biết khi nào huynh bị đặt hạng tư, còn Mộng Tình sư tỷ tại sao bị học viện xếp vào hạng năm ta cũng không rõ.
Chẳng qua, học viện hẳn có suy nghĩ riêng. Lúc này, có mấy hậu bối đang trầm ngâm suy nghĩ về những cái tên huyễn lệ phía trên Phong Vương Thiên Bảng. Tình cảnh cũng tương tự như Lâm Phong ngày xưa khi lần đầu tiên bước chân vào nơi này.
Tại phía sau nhưng người này, bên trong Thủy Liêm Động Phong Vương Điện, có một thanh niên hơi thở sạch sẽ, cả thân hình không dính một hạt bụi trần. Trên người hắn khoác một cái trường bào màu hoàng kim óng ánh tỏa ra một chút khí chất cao quý như có như không.
Trên trường bào thêu rất nhiều bích họa, nhìn qua cực kỳ sống động, giống như khắc họa lại rất nhiều tình cảnh tại thời đại viễn cổ. Người này khẽ nhìn thoáng qua Phong Vương Thiên Bảng rồi lập tức đi ra khỏi Phong Vương Điện vậy mà lại hướng về phía tiên sơn của Chiến Vương Học Viện mà đi.
Một đường rành rẽ, vô cùng quen thuộc, thế nhưng thực sự thì hắn không phải người của học viện. Thanh niên đi đến bên ngoài tiên sơn khẽ khom người, trong ánh mắt lộ ra ý tôn trọng, sau đó lớn tiếng dõng dạc nói:
– Con cháu Thiên Tứ hoàng triều nhất mạch, bái kiến các vị tiền bối Chiến Vương Học Viện.
Thanh âm cuồn cuộn hướng về phía tiên sơn theo gió mà đến, sóng âm khủng khiếp khuếch tán ra xung quanh. Giống như có một tiếng nói trên bầu trời quanh quẩn không ngớt, dù bên trong tiên sơn cũng có dư âm lượn lờ. Không ít người bên trong các tiên cung phủ đệ đều hướng ánh nhìn ra phía ngoài, đôi mắt giống như muốn xuyên thấu hư không.
– Con cháu Thiên Tứ, mời vào!
Sau một hồi, bên trong tiên sơn có tiếng đáp lại truyền ra. Thanh niên lập tức bước đi vào tiên sơn, giống như có người chỉ dẫn hắn. Một đường đi tới một chỗ sạch sẽ phía trước tiên sơn, hắn chợt chứng kiến trước mặt xuất hiện hai lão giả. Gã thanh niên thấy vậy lập tức khom người, nói:
– Ra mắt Chiến Vương Học Viện, hai vị lão tổ tiền bối.
– Ờ!
Thật nhanh! Trăm năm thời gian, trong nháy mắt đã trôi qua rồi. Huyền Thiên Lão Tổ nhìn về phía thanh niên, mỉm cười gật gật đầu, nói:
– Ngươi đến Thánh Thành Trung Châu chắc cũng được vài ngày rồi à?
– Tiền bối tuệ nhãn!
Thanh niên mỉm cười gật đầu.
– Phong Vương Điện ngươi chắc cũng đã đi qua?
– Đã đến qua rồi!
Vãn bối lần này đến đây, mục đích chắc tiền bối cũng biết. Ta cố ý đến mời Lâm Phong, Cơ Thương, Kiếm Manh, Hầu Thanh Lâm, Mộng Tình năm người, đi đến Hoàng triều một lần, hy vọng tiền bối giúp đỡ.
– ừm, ngươi trước tiên cứ ở bên trong tiên sơn chờ mấy ngày.
Ta sẽ giúp ngươi mời bọn họ trở về một chuyến, còn lựa chọn như thế nào là việc của bọn họ, ta cũng không can thiệp được. Huyền Thiên Lão Tổ bình tĩnh mở miệng.
– Mong rằng tiền bối nói rõ mục đích của ta cho bọn họ.
Thanh niên đối với Huyền Thiên Lão Tổ khẽ khom người. Có một số việc nếu lão tổ Chiến Vương Học Viện mở miệng, tự nhiên có tính thuyết phục hơn so với bản thân hắn nói. Tất nhiên nếu người ở Thánh Thành Trung Châu lâu năm, chẳng hạn như cổ thánh tộc Cơ Thương, vậy không cần nói gì hắn cũng sẽ hiểu được. … Vùng đất tu luyện của Thí Thiên lão tổ, bên trong tiên sơn, Lâm Phong vừa đi đến nơi này, nhìn thấy lão tổ liền nói:
– Lão tổ gọi ta đến có chuyện gì?
– Lâm Phong!
Mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục, ba đại chủ thành trung tâm ngươi có biết không?
– Thánh Thành Trung Châu, Kỳ Thiên Thánh Đô, Thiên Nguyên Cố Đô.
Lâm Phong nghe vậy đáp lời.
– Ngươi hiểu biết Kỳ Thiên Thánh Đô bao nhiêu?
– Nghe đồn tại thời kì viễn cổ, Kỳ Thiên Thánh Đô mênh mông vô tận vốn một quốc gia vô cùng khủng bố, thống trị Thanh Tiêu đại lục – viễn cổ Thánh Triều.
Kỳ Thiên Thánh Triều vô cùng khổng lồ và cường đại, thế nhưng cuối cùng lại dần dần tan biến trong dòng sông lịch sử, bị phân hóa ra thành nhiều phần.
– Không còn thánh triều, Kỳ Thiên Thánh Triều cũng đổi tên thành Kỳ Thiên Thánh Đô.
Nhưng mà dù vậy, những gì còn sót lại cũng cực kỳ đáng sợ, tạo nên một cái liên minh Hoàng Triều cực kỳ to lớn.
– Mặc dù kéo dài đến tận bây giờ, Kỳ Thiên Thánh Đô vẫn còn sót lại chi mạch của viễn cổ Thánh Triều, được người ở đó coi như Thánh Đô của các Hoàng triều.
Lịch sử so với những cổ thánh tộc, thậm chí học viện còn sâu xa hơn. Lâm Phong chậm rãi mở miệng nói. Hắn vẫn chưa đi qua Kỳ Thiên Thánh Đô, nhưng mà từ bên trong sách vở ghi chép về Thánh Đô cường đại này hắn cũng tìm hiểu được một chút. Chi mạch Thánh Triều này được truyền thừa từ thời kỳ viễn cổ. Cho đến bây giờ, nó vẫn là một tòa Hoàng Triều, giống như vĩnh hằng bất hủ đứng sừng sững bên trong Kỳ Thiên Thánh Đô.
– Ngươi nói rất đúng!
Mặc dù đến tận hôm nay, rất nhiều Hoàng Triều bên trong Kỳ Thiên Thánh Đô cũng từ viễn cổ truyền thừa. Tất nhiên, trong số đó cũng có không ít truyền thừa bị đoạn tuyệt. Mặc dù bên trong một số cổ thánh tộc cũng đều có bóng dáng của viễn cổ Thánh Triều.
– Kỳ Thiên thánh triều ngày xưa quá mức khổng lồ, là bá chủ của cả Cửu Tiêu đại lục, thiên hạ độc tôn.
Thế nhưng cũng chính vì quá mức khổng lồ, do đó mới dần dần phân hóa, bên trong dòng sông lịch sự từ từ bị chia thành nhiều chi mạch khác nhau… Thí Thiên Lão Tổ chậm rãi nói, bên trong thanh âm lộ ra vài phần buồn bả. Kỳ Thiên thánh triều ngày xưa… rất khó tưởng tượng được nó khủng bố đến cỡ nào. Kỳ Thiên Thánh Đô ngày hôm nay, cũng chỉ là một nhánh thuộc Thánh Triều ngày xưa mà thôi!
Chương 1994: Thanh Tiêu rung chuyển
Lâm Phong tự nhiên không cho rằng Thí Thiên Lão Tổ mời hắn đến chỉ để cùng hắn nói chuyện về lịch sử Kỳ Thiên Thánh triều.
– Có chuyện gì sao?
– Tất nhiên rồi!
Thí Thiên Lão Tổ khẽ gật đầu.
– Kỳ Thiên Thánh triều phân hoá ra rất nhiều Hoàng Triều.
Nội tình bọn họ thâm hậu vẫn đứng sừng sững tại Kỳ Thiên Thánh Đô. Cứ cách thời gian trăm năm, những cổ lão Hoàng Triều này sẽ đến chủ thành của mười tám thiên mời những Vũ Hoàng kiệt xuất nhất trong một thế hệ này của các đại học viện hoặc các thế lực ngoại vi đi đến Kỳ Thiên Thánh triều.
– Xem ra hiện tại chắc đã đến thời điểm trăm năm… Chẳng qua bọn họ mời những Vũ Hoàng kiệt xuất nhất để làm gì?
Lâm Phong lập tức suy đoán nguyên nhân. Thí Thiên Lão Tổ đã nói như vậy, tất nhiên đã có cổ lão Hoàng Triều đến đây mời.
– Ngươi rất đoán đúng!
Hôm nay đến đây là Thiên Tứ Hoàng Triều – một trong các cổ Hoàng Triều Kỳ Thiên Thánh Đô– xưa nay vẫn cùng Chiến Vương Học Viện chúng ta duy trì quan hệ tốt đẹp. Cứ mỗi trăm năm, bọn họ sẽ cho người đến Chiến Vương Học Viện, mời người Chiến Vương Học Viện chúng ta đi đến Kỳ Thiên Thánh Đô.
– Thiên Tứ Hoàng Triều người đã đến đây.
Mà không chỉ có bọn họ, mỗi cổ lão Hoàng Triều của Kỳ Thiên Thánh Đô hiện giờ đều đã cho người đến mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục. Chẳng bao lâu nữa, những Vũ Hoàng đỉnh phong thế hệ này của mười tám Thiên Chi Chủ Thành đều sẽ tập trung tại Kỳ Thiên Thánh Đô. Lời nói Thí Thiên Lão Tổ khiến nội tâm Lâm Phong bùng nổ lên tầng tầng gợn sóng.
Những Vũ Hoàng đỉnh phong thế hệ này của mười tám Thiên Chi Chủ Thành, hầu như có thể đại biểu cho nhóm Vũ Hoàng ưu tú toàn bộ Cửu Tiêu đại lục rồi. Mà không chỉ giới hạn tại Thánh Thành Trung Châu, một đám cường giả như vậy hội tụ sẽ là một bức tranh như thế nào… lại sẽ tranh đấu ra nhưng trận đấu tuyệt đẹp và nảy lửa như thế nào… thật mong đợi a! Lâm Phong vẫn chưa tiếp lời, chỉ nghe Thí Thiên Lão Tổ tiếp tục nói:
– Lần này, Thiên Tứ Hoàng Triều phát ra lời mời chính Chiến Vương Học Viện cho năm người đứng đầu Phong Vương Thiên Bản gồm có: ngươi, Cơ Thương, Kiếm Manh, Hầu Thanh Lâm cùng Mộng Tình.
– Về phần nguyên nhân… phải bắt đầu thời kỳ viễn cổ, có một đoạn ghi chép không được tiết lộ.
Người ta nói rằng nguyên nhân quan trọng nhất khiến Kỳ Thiên Thánh triều giải thể hầu như bởi vì một hồi Chúng Thánh Chi Chiến. Bọn họ chính là những người sáng lập nên Kỳ Thiên Thánh triều đồ sộ, công huân lớn lao, thực lực ngập trời. Nhưng mà cũng từ thời điểm đó, sự tồn tại của chúng Thánh cũng đã quyết định lịch sử phân hoá.
– Theo thời gian trôi qua, những người thừa kế của chúng Thánh đều hình thành nên một mạch của riêng mình, cũng vì nó tranh thủ càng nhiều lợi ích, khiến cho những mâu thuẫn giữa họ dần dần trở nên gay gắt, cuối cùng bộc phát thành một hồi Chúng Thánh Chi Chiến.
Trong sách cổ ghi lại, trận chiến ấy hầu như khiến cả Kỳ Thiên Thánh triều lâm vào hủy diệt, chúng Thánh cũng chết đi.
– Bọn họ đến lúc cận kề cái chết mới giác ngộ, rồi lại bắt đầu hối hận vì đã để trận chiến này nổ ra.
Vì thế, bọn họ đã lấy lực lượng vô thượng mở ra từng cổ di tích, hy vọng có thể tạo phúc con cháu.
– Sau khi cân nhắc cẩn thận, bọn họ quyết định mở cổ di tích phải giúp các mạch của Thánh triều đoàn kết lại.
Bởi vậy, chỉ có khi tập hợp các loại đạo lực lượng, hậu nhân mới có thể mở ra các cổ di tích. Bọn họ mang trách nhiệm này giao cho con cháu Vũ Hoàng cảnh. Có lẽ, bọn họ cho rằng con cháu Đế cảnh chỉ khiến cho chiến đấu của bọn họ tiếp tục bị kéo dài mà thôi.
– Sự thật chứng minh chúng Thánh quyết định đúng, ít nhất trong thời gian ngắn ngủi ban đầu.
Sau khi đã trải qua hủy diệt đại chiến, con cháu các Thánh triều kế thừa nguyện vọng của các tiền bối. Bọn họ tạm thời vứt bỏ ân oán, đoàn kết một lòng, tụ hợp lực lượng của các mạch mở ra cổ di tích, cũng thu được truyền thừa mà tổ tiên đã để lại.
– Nhưng mà… sự đoàn kết như vậy mỏng manh nhất thời.
Theo truyền thừa không ngừng xuất thể, sự tham lam và ích kỷ của con người lại lần nữa bộc phát ra. Các chi mạch của Thánh triều lại bắt đầu lục đục với nhau. Trải qua một thế hệ mạnh mẽ diễn hóa, rốt cục mối liên kết hoàn toàn bị phá vỡ.
– Các mạch đều tự thành một cái đại Hoàng Triều.truyện cõi âm
Bọn họ chỉ có tại ngày mở ra di tích mới có thể đoàn kết nhất trí, dựa vào cộng đồng lực lượng của các đại Hoàng Triều để khai mở cánh cửa di tích cổ.
– Có điều dưới loại tình hình này, những con cháu tiến vào bên trong di tích tranh giành giết chóc, bên ngoài các Hoàng Triều lại chém giết không ngừng.
Có Hoàng Triều nhờ đó mà bắt đầu quật khởi, tất nhiên cũng sẽ có Hoàng Triều vì đó mà dần dần xuống dốc, đi về hướng diệt vong.
– Cứ như vậy cho đến rất nhiều năm sau, bọn họ mới phát hiện những Thánh triều còn lại không đủ để liên hợp mở ra cổ di tích nữa.
Cũng bởi vì bọn họ không có tuân theo tâm nguyện tổ tiên, cuối cùng khiến cho từng mạch từng mạch mất đi, các loại đạo lực lượng xói mòn, rốt cuộc phải cậy nhờ đến ngoại lực.
Thí Thiên Lão Tổ chậm rãi kể ra một đoạn thượng cổ lịch sử kinh động tâm phách. Tuy nói hiện tại người ta cũng không có khả năng thật sự biết lịch sử đã xảy ra cái gì, nhưng mà chung quy lại, cũng có dấu một chút vết để lần theo.
Chúng Thánh chết đi, đó phải là trận đại chiến thảm thiết cỡ nào…nhưng mà trận đại chiến như vậy mới có thể khiến bọn họ triệt để giác ngộ, khiến bọn họ cảm thấy đau đớn. Vì thế, bọn họ mới để lại ý nguyện, hy vọng con cháu đoàn kết. Chẳng qua ý nguyện của bọn họ cũng không thể kéo dài nhiều thế hệ. Những sự tình sau đó, Lâm Phong đại khái đã có thể đoán ra một chút. Chỉ thấy Thí Thiên Lão Tổ tiếp tục nói:
– Vô số năm lịch sử vật đổi sao dời, các Hoàng Triều bắt đầu cùng các thế lực lớn ở Cửu Tiêu đại lục thành lập nên mối quan hệ tốt đẹp.
Bọn họ không chỉ cần có người hỗ trợ bọn họ mở ra cổ di tích, mà còn hy vọng những người này sau khi vào bên trong di tích có sự giúp đỡ nhất định đối với bọn họ.
– Bọn họ một khi đã có việc nhờ người tất nhiên cũng ngăn không được những người hỗ trợ này tiến vào bên trong di tích.
Bởi vậy bọn họ chỉ có thể cố gắng tìm cách thu được lợi ích lớn nhất. Nếu không… ngươi tìm kẻ yếu, mà các Thánh triều khác tìm được giúp đỡ hùng mạnh, sau khi vào bên trong di tích, kẻ đầu tiên bị giết chết nói không chừng lại là thế lực của ngươi.
– Cho nên, hiện tại các Hoàng Triều của Kỳ Thiên Thánh Đô hiện giờ đều đã cho người đến mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục, mời các nhân vật kiệt xuất nhất hội tụ tại Kỳ Thiên Thánh Đô?
Lâm Phong nói tiếp, Thí Thiên Lão Tổ khẽ gật đầu.
– Đây chẳng qua là cục diện hai bên cùng có lợi, những nhân vật kiệt xuất này thật ra cũng vô cùng nguyện ý mạo hiểm đi tới.
Dù sao, ngươi sẽ có thể cùng những người ưu tú nhất trong toàn bộ Cửu Tiêu đại lục đứng trên một sân khấu. Loại cơ hội như vậy… rất khó có được.
– Lâm Phong đã hiểu được ý của lão tổ!
Ta sẽ cùng nhị sư huynh, Kiếm Manh và Mộng Tình đi trước một bước, ta sẽ lập tức triệu tập bọn họ. Lâm Phong cười đáp ứng không có nửa điểm do dự. Rất khó tìm được cơ hội rèn luyện tốt như vậy! Mặc dù hắn có thể sẽ chạm mặt với Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu bọn họ đều là những tuyệt đỉnh yêu nghiệt nhân vật. Thế nhưng như vậy chỉ làm cho hắn càng thêm hưng phấn, tim đập thình thịch.
– Đừng nóng vội.
Thí Thiên Lão Tổ nở nụ cười ha ha dặn dò.
– Lâm Phong, lần này ngươi đi rất có thể sẽ có nguy cơ trùng trùng.
Cửu Tiêu đại lục yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp. Hạng người như Sở Xuân Thu, Doanh Thành tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn Thánh Thành Trung Châu chúng ta mới có.
– Ngươi lần này đi, cũng có thể gặp gỡ những nhân vật Vũ Hoàng cảnh đỉnh phong có Vương thể.
Nhớ rõ, tùy cơ ứng biến! Còn về phần Thiên Tứ Hoàng Triều… chúng ta quan hệ chỉ là hợp tác, ngươi tự mình suy nghĩ làm việc được rồi.
– Ta đã hiểu.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn tất nhiên biết lợi hại trong đó.
– Còn có… lần này Cơ Thương cũng sẽ cùng ngươi đi chung một đường.
Mặc dù giữa các ngươi ân oán sâu xa, thế nhưng ta hi vọng các người có thể tạm thời buông xuống hiềm khích. Các ngươi nếu như xảy ra tranh chấp, kết quả sẽ lưỡng bại câu thương. Mà lấy thiên phú của ngươi, siêu việt Cơ Thương chỉ là chuyện sớm muộn, không cần gấp gáp nhất thời.
Thí Thiên Lão Tổ lại lần nữa nói. Lâm Phong nghe vậy khẽ vuốt cằm, vô cùng bình tĩnh. Hắn tất nhiên hiểu được lão tổ vì muốn tốt cho hắn. Cơ Thương thân là nhân vậ trụ cột của Cơ gia, hy vọng Cơ gia. Mặc dù hắn có thể đánh bại Cơ Thương, nhưng có thể giết được sao? Đánh bại và giết chết là hai cái khái niệm bất đồng. Nếu hắn thật sự muốn giết Cơ Thương, tên kia sẽ không tiếc trả giá lớn liều mạng. Lâm Phong cũng không biết cổ Thánh tộc Cơ gia vì đề phòng hắn sẽ lưu lại cho Cơ Thương thủ đoạn gì.
Giống như Doanh gia đối với Doanh Thành bảo hộ, Tiêu lão cũng rất khó có thể giết chết hắn. Lâm Phong lập tức thông báo cho Kiếm Manh cùng với nhị sư huynh Hầu Thanh Lâm. Sau khi biết được tin tức, Hầu Thanh Lâm và Kiếm Manh có chút động lòng. Toàn bộ thiên tài Vũ Hoàng Cảnh ở Cửu Tiêu đại lục sắp sửa hội tụ về Kỳ Thiên Thánh Đô.
Thịnh thế như vậy, làm sao không khiến người ta hưng phấn … Hơn nữa, trong lúc Đoan Mộc Hoàng Triều tiến đến Chiến Vương Học Viện phát ra lời mời. Những Hoàng Triều khác cũng hướng về phía các học viện còn lại cùng với những cổ Thánh tộc, tông môn, nhiều thế lực khác nhau phát ra lời mời của bọn họ.
Chẳng mấy chốc, tin tức này bắt đầu tại Thánh Thành Trung Châu truyền bá ra, khiến Thánh Thành Trung Châu im lặng nhiều năm đột nhiên nảy ra một mảnh sinh cơ. Người các Hoàng Triều ở Kỳ Thiên Thánh Đô bắt đầu mời các nhân vật thiên tài trong Cửu Tiêu đại lục hội tụ. Tin tức này… sao không khiến người người phấn chấn! Đã có rất nhiều người hồ hởi chuẩn bị, sớm một bước đi đến Kỳ Thiên Thánh Đô. Tất nhiên, không chỉ có vẻn vẹn Thánh Thành Trung Châu như thế.
Mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục, vô số nhân vật thiên tài bắt đầu bước ra khỏi học viện cùng tông môn hoặc gia tộc bọn họ, tiến về cùng một phương hướng. Thậm chí, một ít thế lực đáng sợ ẩn nấp bên ngoài mười tám Thiên Chi Chủ Thành cũng nhận được lời mời. Dù sao, ngoại trừ mười tám Thiên Chi Chủ Thành, Cửu Tiêu đại lục mênh mông vẫn có một vài thế lực mạnh mẽ tồn tại.
Ngày hôm nay, đám người Lâm Phong rốt cuộc cũng khởi hành. Phía trên tầng mây, một hàng bóng người cuồn cuộn đứng, tại bên trong mây mù hướng về phía Kỳ Thiên Thánh Đô mà đi. Riêng Cơ Thương đã sớm hộ tống Cơ gia cường giả đi trước một bước, không đồng hành cùng đám người Lâm Phong.
Chương 1995: Thánh Hoàng phi
Kỳ Thiên Thánh Đô, một trong mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục, một trong ba đại Thiên Chi Chủ Thành trung tâm, cũng là chủ thành có diện tích mênh mông nhất.
Bọn người Lâm Phong cưỡi cổ thuyền đi trên hư không. Đi vào Kỳ Thiên Thánh Đô, từng đợt khí tức mang đậm phong cách cổ xưa phả vào mặt bọn họ. Từng dãy kiến trúc liên tiếp nhau tràn ngập khí tức cổ lão, niên đại truyền thừa giống như đã khá lâu. Hơn nữa, bọn chúng được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, không bị đại chiến phá hư. Võ đạo thế giới tùy ý cũng có thể sẽ phát sinh chiến đấu. Cường giả chiến đấu lực phá hoại rất đáng sợ.
Bởi vậy những kiến trúc ở thế giới này cũng phải không ngừng tu sửa, rất hiếm có quần thể kiến trúc từ sâu bên trong toát ra loại khí tức cổ lão như thế này. Mà ở Kỳ Thiên Thánh Đô lại thật sự tồn tại. Hơn nữa nơi này rất nhiều kiến trúc đều gắn liền với một vùng đất lớn, tạo thành một chỉnh thể giống như một quốc gia.
– Quần thể Hoàng Triều đó sao?
! Lâm Phong thì thào nói nhỏ. Kỳ Thiên Thánh Đô từng là một Thánh triều thống nhất. Mặc dù sau đó chia năm xẻ bảy nhưng vẫn cùng những Thiên Chi Chủ Thành khác có chỗ không giống nhau. Bọn họ phân chia thành từng khối nhưng mà vẫn có nhiều Hoàng Triều thống lĩnh Kỳ Thiên Thánh Đô. Mặc dù sau này các cổ Thánh tộc cùng với tông môn nổi lên, nhưng thực sự cũng không mấy ảnh hưởng đến một tòa tòa Hoàng Triều đứng sừng sững bên kia.
Bởi vậy, tuy nói Kỳ Thiên Thánh Đô là Thiên Chi Chủ Thành diện tích mênh mông nhất, nhưng chỉnh thể của nó tuyệt không bằng Thánh Thành Trung Châu. Bọn họ còn rất nhiều những cổ lão Hoàng Triều có lớn có nhỏ, từng cái chỉnh thể tồn tại với toà Thánh Đô này.
Mặc dù những tiểu Hoàng Triều đã xuống dốc, bọn họ vẫn có nội tình sâu sắc, vẫn duy trì Hoàng Triều cao ngạo, không muốn tán đi, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của Hoàng Triều. Bọn họ… từng là một trong những chúa tể của Kỳ Thiên thánh triều!
– Phía trước là quần thể Hoàng Triều, từng tòa mênh mông vô ngần quốc gia kia chính là từng cái Hoàng Triều.
Có thể nói, Kỳ Thiên Thánh Đô do vô số đế quốc tổ hợp mà thành. Đương nhiên so với đế quốc, Hoàng Triều còn xa mới có thể bằng được. Người thanh niên đến từ Thiên Tứ Hoàng Triều thấp giọng nói. Hắn thân là sứ giả đến mời bọn người Lâm Phong tự nhiên hộ tống bọn họ cùng nhau mà đến.
– Không nên phi hành trên bầu trời Hoàng Triều!
Tôn nghiêm của bọn họ không cho phép bất kỳ kẻ nào tùy ý giẫm lên, dù những đám mây trên trời cao kia cũng không thể. Thanh niên chỉ dẫn phương hướng đối với Lâm Phong. Đúng như lời hắn nói, Lâm Phong có loại ảo giác, hắn đang vượt qua từng cái đế quốc. Những Hoàng Triều này bao dung hết thảy, so với đế quốc cường đại cũng không có gì khác nhau. Qua thật lâu sau, thanh niên mới chỉ vào phía trước một tòa mênh mông vô tận Hoàng Triều, nói.
– Nơi đây là Thiên Tứ Hoàng Triều, chúng ta đi xuống nhé!
– Ừm!
Lâm Phong khẽ gật đầu, bị khí phách của những Hoàng Triều này hấp dẫn. Thánh triều nhất mạch từ thời kì viễn cổ lưu truyền đến nay, vẫn cao ngạo ngẩng đầu tại Kỳ Thiên Thánh Đô. Bên trong Thiên Tứ Hoàng Triều thủ vệ sâm nghiêm, nhưng mà cũng không trở ngại bọn người Lâm Phong. Một đường thông suốt đi đến chỗ sâu nhất bên trong Thiên Tứ Hoàng Triều, từng tòa cung điện diện mạo hiên ngang chạy dọc theo tầm mắt bọn họ. Giáp vệ hành tẩu bên trong Hoàng Triều đều có cảnh giới Vũ Hoàng cường giả khiến Lâm Phong âm thầm cảm thán. Vũ Hoàng tại tiểu thế giới có thể xưng bá đế quốc. Vậy mà ở Hoàng Triều, Vũ Hoàng chỉ làm thủ vệ tầm thường.
– Chúng ta đi đâu vậy?
Lâm Phong hỏi sứ giả.
– Ta tạm thời sẽ sắp xếp mọi người ở lại phủ Thánh Hoàng Phi, để nàng làm lễ tẩy trần cho mọi người.
Nghỉ ngơi vài ngày, đợi sau khi những người khác đếb, Thánh Hoàng Phi sẽ dẫn mọi người đi gặp Thánh Hoàng, đồng thời tổ chức yến tiệc khoãn đãi. Bản thân ta mấy ngày này cũng sẽ tùy thời chờ đợi mọi người sai phái. Nếu mọi người muốn đi tham quan Kỳ Thiên Thánh Đô, ta có thể dẫn đường. Tên sứ giả này tuy rằng nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng nói chuyện lại vô cùng ung dung khách khí, làm cho người ta có cảm giác nho nhã lễ độ. Người khác bên cạnh hắn sẽ có cảm giác thoải mái mà không bị mất tự nhiên.
– Thánh Hoàng Phi!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, thầm nghĩ những cổ lão Hoàng Triều này quả nhiên có chỗ hơn người. Bọn họ đến đây trước tiên đã được Thánh Hoàng Phi tiếp đãi. Chẳng bao lâu, sứ giả mang theo bọn người Lâm Phong đi đến một tòa phủ đệ hùng tráng nhưng lại không kém phần trang nhã. Lầu cao điện lớn, núi xanh rừng trúc, thác nước tuôn xuống chảy vong quanh như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Sứ giả bẩm báo một tiếng, không bao lâu sau đã có một đoàn người đạp không mà đến. Dẫn đầu là một nữ tử ngũ quan xinh xắn, đôi mắt giống như tinh linh lóe ra ánh sáng rực rỡ, trên người toát ra một cỗ khí chất cao quý. Nữ tử này cực kỳ trẻ tuổi, bên cạnh này còn có vài người toàn thân giáp đen nhìn qua vô cùng dữ tợn, dù chỉ liếc mắt cũng sẽ cảm giác được một cỗ khí thế bá đạo phả tới trước mặt. Cô gái liếc mắt dò xét mọi người xung quanh, lộ ra một chút thần sắc kỳ quái. Nàng nhìn thoáng qua sứ giả, chỉ thấy hắn lập tức tiến lên, khẽ khóm người nói:
– Công chúa!
– Những người này mời từ Thánh Thành Trung Châu đến sao?
Nữ tử được xưng công chúa bình tĩnh mở miệng, thanh âm êm ả làm người nghe cảm giác vô cùng thoải mái. Mặc dù ngươi rõ ràng có thể cảm nhận được trên người nàng một chút khí chất cao quý nhưng lại không có nửa điểm cảm giác áp lực.
– Hồi bẩm công chúa, bốn người bọn họ là Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Kiếm Manh, Mộng Tình.
Bọn họ chính là bài danh năm vị trí đầu trên Phong Vương Thiên Bảng của Chiến Vương Học Viện tại Thánh Thành Trung Châu. Một người còn lại cũng sắp đến rồi. Sứ giả cung kính trả lời.
– Các vị trẻ tuổi như vậy dã chiếm cứ bài danh năm vị trí đầu trên Phong Vương Thiên Bảng, thực sự rất lợi hại a!
Lần này mọi người không ngại xa xôi ngàn vạn dặm mà đến, vất vả rồi! Cô gái khẽ mỉm, khẽ hạ thấp người đối với bọn người Lâm Phong một chút, thể hiện sự tôn trọng của nàng đối với bọn họ.
– Công chúa cũng vậy, chỉ sợ người còn mạnh hơn bọn ta.
Lâm Phong cười nói. Nữ tử này có tu vi Vũ Hoàng đỉnh phong. Hơn nữa, từ trong đôi mắt đẹp của nàng không nhìn ra chút cảm xúc nào, vô cùng hòa nhã tùy ý. Tuy khí chất cực kỳ cao quý nhưng không hề biểu hiện ra nửa điểm kiêu ngạo. Nhân vật bậc này, cũng không phải loại như Vũ Văn Tịnh có thể bằng được.
– Công chúa tại trung vị Hoàng cảnh đã ngộ đạo ý.
Hiện tại nàng đã đạt đến Vũ Hoàng đỉnh phong, càng lĩnh ngộ đạo ý sâu sắc hơn. Nàng chính là người nổi bật nhất trong Thiên Tứ Hoàng Triều thế hệ này, tự nhiên sẽ kém không so với các ngươi. Nếu nàng đi đến Chiến Vương Học Viện, người đứng đầu Phong Vương Thiên Bảng chỉ sợ cũng không phải Cơ Thương rồi.
Thanh niên giáp đen bên cạnh nữ tử trong thanh âm lộ ra một cỗ khí tức âm hàn. Nghe Lâm Phong nói công chúa cũng không kém so với bọn họ, khiến hắn cảm giác có chút khinh thường, thầm nghĩ Chiến Vương Học Viện hiện tại sao lại không chịu nổi như thế. Bốn tên Trung vị Hoàng, vậy mà cũng có thể chiếm cứ bốn trong năm vị trí đầu trên Phong Vương Thiên Bảng. Mặc dù bọn họ thiên phú dị bẩm, lĩnh ngộ đạo lực lượng. Thế nhưng như vậy cũng chỉ có thể nói rõ những người khác có bao nhiêu kém cỏi. Nếu không những người khác đều lĩnh ngộ đạo lực lượng, tại sao lại bại trận bởi người chỉ có trung vị hoàng đỉnh phong cảnh giới.
– Làm càn!
Vị công chúa kia quát lớn một tiếng, ánh mắt vừa liếc, trên người nàng đột nhiên có một cỗ uy áp tràn ngập tỏa ra. Đôi mắt đẹp của nàng đột ngột trở nên sắc bén, khiến cho thần sắc thanh niên giáp đen trở nên ngưng trọng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nàng nhưng chung quy vẫn không dám nhìn thẳng, rốt cuộc khẽ cúi đầu.
– Giải thích!
Công chúa lạnh như băng nói.
– Công chúa!
Thanh niên giáp đen ánh mắt bị kiềm hãm, hơi ngẩng đầu.
– Giải thích!
Công chúa đôi mắt giống như thanh kiếm bén nhọn khiến cho hắn trong lòng khẽ rung lên, lập tức quay sang Lâm Phong nói:
– Thật có lỗi, xin thứ cho ta tội bất kính!
– Không ngại!
Lâm Phong nhàn nhạt mỉm cười, có vẻ không thèm để ý nhưng mà lại nghe thanh niên giáp đen truyền âm nói:
– Ta tạ lỗi bởi vì lệnh của công chúa, không hơn!
Nếu như Cơ Thương không đến, Chiến Vương Học Viện chỉ có ngươi bốn người các ngươi. Như vậy… Thiên Tứ Hoàng Triều có lẽ cũng không cần các ngươi. Ngươi chắc phải hiểu được, ta chỉ nói sự thật. Lâm Phong khoé miệng nhếch lên cười đạm mạc, có vẻ không thèm để ý, nhưng lại thấy công chúa đối với Lâm Phong khách khí nói:
– Lâm Phong, do ta quản giáo thuộc hạ không tốt!
Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của nàng nhịn không được liếc mắt nhìn tên thanh niên giáp đen kia. Tên Lâm Phong có thể nàng không có nghe nói qua. Nhưng mà nàng thân là công chúa Thiên Tứ Hoàng Triều, sao lại có thể đối với nhân vật chính mình mời đến không biết rõ? Lâm Phong hơn một năm trước, vào ngày hắn tiến lên Hoàng Bảng đã đánh bại Cơ Thương, đẩy tên kia xuống vị trí thứ ba trong Hoàng Bảng.
Nhưng mà hiện tại thì chắc thứ hai mới đúng! Doanh Thành đã rời khỏi Hoàng Bảng. Còn Phong Vương Thiên Bảng, đương nhiên không phải Cơ Thương đứng đầu mà là người Trung vị Hoàng đỉnh phong trước mắt này. Một Trung vị Hoàng lại cường thế đánh bại Phong Vương Cơ Thương. Dạng nhân vật như vậy, nàng không thể không tôn trọng.
Mặc dù là nàng cũng không quá nắm chắc có thể chiến thắng Lâm Phong đấy, huống chi tên thống lĩnh hộ vệ của nàng. Nàng biết rất rõ, Lâm Phong nếu muốn giết hắn chỉ sợ sẽ không mấy khó khăn. Chuyện Lâm Phong giết cổ thánh tộc Cơ Gia nàng cũng có nghe nói. Nàng đã từng tưởng tượng qua Lâm Phong là người như thế nào, lại không nghĩ rằng hắn lại điềm đạm như thế.
– Công chúa, mời!
Lâm Phong duỗi tay ra mời, một đoàn người lập tức theo cổ đạo đi về phía trước. Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi đến một khoảng sân thanh ngọc. Phía trước bọn, một vị tuyệt sắc mỹ nhân đang đứng, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Nhìn thấy Lâm Phong bên này, đôi mắt tràn ngập ý cười kia giống như xuyên thấu linh hồn, khiến người khác không thể kiềm chế. Giờ khắc này, bọn thanh niên giáp đen bên cạnh công chúa cũng không tự chủ được cúi đầu, không dám nhìn trực tiếp thân ảnh cao quý phía trước.
Lâm Phong trong đầu khẽ run lên, lập tức hắn chỉ cảm thấy bản thân lạc vào một mảnh trong hư không. Bên cạnh bọn người Mộng Tình đã biến mất không thấy, giống như là trong đôi mắt hắn chỉ còn lại vị tuyệt thế mỹ nhân kia. Nhưng mà loại cảm giác này chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như thường. Lâm Phong trong lòng âm thầm run rẩy.
Thực lực nữ nhân này thật quá lợi hại, chỉ một ánh mắt đã khiến bản thân cảm giác lạc vào hư không, trời đất cũng giống như hoàn toàn biến mất.
– Hoan nghênh các vị đường xa đến đây!
Tuyệt thế mỹ nhân hé một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, trong thanh âm mang theo một cỗ mị lực độc đáo. Bọn người Lâm Phong đều dừng lại, khẽ khom người:
– Ngài chắc là Thánh Hoàng Phi rồi!truyện ma
– Ừ, không cần câu nệ, mời ngồi!
Thánh Hoàng Phi có vẻ bình dị gần gũi, mở miệng nói với bọn người Lâm Phong. Bọn họ nghe vậy đều ngồi xuống, mà đám người công chúa cũng đồng dạng ngồi xuống.