1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 375 [Chương 1871 đến 1875]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 375 [Chương 1871 đến 1875]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1871: Lâm Phong xuất trận

Mấy ngày sau, trên một tòa sơn mạch tại trung tâm chiến trường Trung Vị Minh Hoàng đột nhiên xuất hiện hiện năm luồng khí tức vô cùng kinh khủng.

Sau đó mọi người lập tức nhìn thấy năm vị cường giả Minh Đế đứng ngạo nghễ trong hư không. Mỗi người bọn họ đều đại biểu cho một thế lực trong Ngũ Đại Thế lực, nên khi năm vị đó xuất hiện, người các thế lực lập tức tụ hội về khu vực của mình.

Đến lúc này, mọi người mới phát hiện nhân số của các thế lực không đều nhau. Bên khu vực của Sở Giang Thành có hơn chục người, mà khu vực của Tống Đế Thành và Thái Sơn Thành lại không còn một ai.

Tuy Tống Đế Thành không còn người nào, nhưng Thanh Liên thống lĩnh vẫn rất bình thản. Một khi đã quyết định đến chiến trường này, thì sinh tử do trời định. Từ trước đến nay, nhưng cuộc chiến tranh giành các Địa Ngục đều vô cùng tàn khốc, ngươi chết ta sống, cường giả vi tôn.

– Đến giờ phút này, chư vị có thể để cho ta biết người của Thái Sơn Thành ta do ai tiêu diệt chưa?

Vị Minh Đế của Thái Sơn Thành nhìn về phía mọi người, lên tiếng hỏi. Từ khi biết mười mấy vị cường giả của phe hắn đã bị tiêu diệt, thì hắn đã biết, Thái Sơn Thành hắn thất bại. Nên bây giờ hắn chỉ muốn biết, ai là người đã tiêu diệt người của các Thái Sơn Thành hắn. Vị Minh Đế của Sở Giang Thành lập tức nói với những người sau lưng.

– Nếu đúng do các ngươi đã tiêu diệt người của Thái Sơn Thành, cứ thừa nhận đi, ta sẽ bảo kê cho.

Từ trong đám người của Sở Giang Thành lập tức có một người bước ra, bình tĩnh nói.

– Không phải chúng ta.

Khi ngươi của Sở Giang Thành vừa dứt lời, người các thế lực khác cũng lần lượt lên tiếng phủ nhận. Sau đó, vị cường giả Minh Đế của Tần Quảng Thành lập tức lên tiếng.

– Nếu Sở Giang Thành vẫn còn nhiều cường giả như vậy, Tần Quảng Thành ta xin nhường lại cho Sở Giang Thành.

Vì Tần Quảng Thành đã chiến thắng ở chiến trường của Thượng Vị Minh Hoàng, nên bọn họ cũng không muốn tổn thất vô ích mấy vị cường giả.

– Ta Thái Sơn Thành cũng nhận thua.

Thái Sơn Thành minh đế thản nhiên nói. Tần Quảng Thành và Thái Sơn Thành đã bỏ cuộc, mà Tống Đế Thành lại không còn người nào. Nên ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía vị Minh Đế của Bình Đẳng Thành.

– Bình Đẳng Thành ta cũng bỏ cuộc.

Khi vị Minh Đế của Bình Đẳng Thành vừa dứt lời, Minh Đế của Sở Giang Thành lập tức vui vẻ nói:

– Nếu đã như vậy, thì ta xin tuyên bố, Sở Giang Thành ta.

..Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù nếu không có Địa. Tại Sao ư đơn giản đó là lòng thăm không đáy …!

– Tống Đế Thành ta còn chưa rút lui mà.

Ngay lúc đó, đột nhiên có một giọng nói hùng hồn truyền tới, khiến cho Minh Đế Sở Giang Thành phải nuốt ngược lời định nói vào trong bụng. Sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy hai bóng người bay tới. Mà khi Thanh Liên Thống lĩnh nhìn thấy hai người, ông ấy cũng không có mất bất ngờ Kiếm Manh và Lâm Phong.

– Lâm Phong, những người khác đâu rồi!

Thanh Liên thống lĩnh lập tức hỏi Lâm Phong.

– Khi người của chúng ta vừa đi vào chiến trường, vãn bối và Vương Trác lập tức chia tay.

Nên vãn bối cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Sau này vãn bối mới gặp Kiếm Manh. Còn những người khác chắc hẳn đều đã gặp nạn. Câu trả lời của Lâm Phong khiến cho Thanh Liên thống lĩnh rơi vào trầm mặc, sau một lúc mới nhẹ nhàng gật đầum

– Thanh Liên thống lĩnh, Tống Đế Thành có rút lui không vậy?

Đúng lúc đó, vị cường giả Minh Đế của Sở Giang Thành lên tiếng hỏi. Nhưng Thanh Liên thống lĩnh cũng không lập tức trả lời, mà lại đưa mắt sang nhìn Lâm Phong và Kiếm Manh. Hắn biết thực lực của Kiếm Manh và Lâm Phong rất mạnh, nhưng đám người củaSở Giang Thành cũng không yếu, lại có quân số đông hơn, nên Lâm Phong và Kiếm Manh rất khó chiến thắng.

– Không rút lùi!

Kiếm Manh lạnh lùng nói.

– Nếu không rút lui, thì phải tử chiến với cường giả của Sở Giang Thành ta.

Các ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Khi nói đến đây, Minh Đế của Sở Giang Thành cười lạnh một tiếng. Phe của hắn còn tới mười sáu vị cường giả Trung Vị Minh hoàng, nên không cần phải lo lắng. Nếu như hai người kia đã muốn ngăn cơn sóng dữ, hắn sẽ chiều theo ý họ. Ngay lúc đó, Thanh Liên thống lĩnh cũng hỏi lại một tiếng:

– Kiếm Manh, Lâm Phong, hai người các ngươi đã thật sự nghĩ kĩ chưa?

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thanh Liên Thống Lĩnh, nói;

– Thống lĩnh đại nhân, vãn bối nguyện đánh trận này.

Mà khi Thanh Liên thống nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Lâm Phong, ông ấy lập tức cười nói:

– Tốt, nếu hai người các ngươi đã muốn chiến, ta sẽ ủng các ngươi.

Tống Đế Thành sẽ không rút lui. Khi vị cường giả Minh Đế của Sở Giang Thành nghe vậy, hắn ta lập tức nở một nụ cười lạnh lùng, phất phất tay, nói:

– Mọi người hãy mau tản ra để chừa chỗ trên chiến đài nào.

Trận chiến này chỉ kết thúc khi có một phương bị tiêu diệt hoàn toàn. Khi mọi chuyện đã được quyết định, mọi người nhao nhao lui về phía sau, chừa ra một khoảng trống. Sau khi Thanh Liên thống lĩnh khẽ gật đầu với Lâm Phong, cũng lui ra ngoài. Vào lúc này, ngoại trừ những vị cường giả của Sở Giang Thành và hai người Lâm Phong, tất cả mọi người đều đã thối lui hơn mười dặm để không làm ảnh hưởng đến trận chiến.

– Ngươi cứ yên tâm khắc trận phát đi, ta sẽ bảo kê cho.

Sau khi nghe Kiếm Manh nói xong, Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi đáp xuống mặt đất. Sau đó, dưới chân hắn lập tức xuất hiện một vòng tròn lóng lánh, không ngừng khuếch trương ra xung quanh.

– Trận đạo?

Lúc Thanh Liên thống lĩnh nhìn thấy hành động của Lâm Phong, trong đôi mắt của ông ấy hiện lên sự bất ngờ. Ông ấy chưa từng nghĩ Lâm Phong lại còn tinh thông trận đạo. Cùng lúc đó, sau lưng Lâm Phong lại xuất hiện thêm một đôi cách màu bạc. Khi thấy chỉ cần cặp cánh kia chỉ cần khẽ vẩy một cái, Lâm Phong đã bay vút lên không trung, sắc mặt của những cường giả Sở Giang Thành lập tức trở nên ngưng trọng.

– Chúng ta cứ giết hắn trước đi, không được để hắn tiếp tục bày trận.

Thủ lĩnh đám người Sở Giang Thành lạnh lùng mở miệng, trong thiên hạ có vô số loại trận pháp khác nhau, có loại mạnh có loại yếu, nhưng chúng đều vô cùng phiền phức. Sau đó lập tức có một người dùng tử vong pháp tắc để tấn công Lâm Phong. Nhưng một lúc sau, Lâm Phong không những không bị tử vong pháp tắc ăn mòn, mà sinh cơ trên người hắn lại càn thêm tràn đây. Sức mạnh của số tử vong pháp tắc của những cường giả của Sở Giang Thành dùng để tấn lâm Lâm Phong, vô cùng kinh khủng, dù Trung Vị Hoàng cũng không thể sống nổi. Nhưng kia đống tử vong pháp tắc đó nhập vào người Lâm Phong, chúng lại hóa thành sinh mệnh pháp tắc, bồi bổ cho hắn.

– Tại sao có thể như vậy?

Vào lúc này, sắc mặt những cường giả của Sở Giang Thành không tốt gì cho mấy. Đến giờ bọn họ vẫn chưa hiểu tại sao Lâm Phong lại không có chuyện gì. Mà trong lúc đó, Lâm Phong vẫn chưa từng ngừng di chuyển, mỗi một bước chậm của hắn trên mặt đất đều để lại vô số phù văn chói mắt. Sau một lúc, từ trong những phù văn đó từ từ tràn ra từ luồng ma đạo pháp tắc và đại địa pháp, từ từ hình như có một cổ uy áp vô cùng kinh khủng.

– Xùy~~.

. Nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên có một trường mâu phá vỡ hư không, trực tiếp bay về phía Lâm Phong. Từ trong trường mâu không ngừng có khí tức tử vong tràn ra, khiến cho cả hư không phải ảm đạm. Nhưng Lâm Phong vẫn vô cùng bình thường tĩnh, lạnh lùng cười một tiếng. Thiên Cơ Kiếm sau lưng phá không, lao thẳng về phía trường mâu. Khi trường mâu gặp Thiên Cơ Kiếm, từng luồng tử vong pháp tắc khủng bố tràn ra, nhưng khi những luồng pháp tắc tử vong kia chạm đến Thiên Cơ Kiếm, lập tức bị pháp tắc trong Kiếm tiêu diệt. Thấy vậy, nhưng vị cường giả kia bắt đầu liên thủ, tạo ra một cơn lốc tử vong khổng lồ, cơn lốc khiến cho bầu trời tối om. Mục đích của bọn hắn tạo ra cơn lốc rất đơn giản, vì tất cả bọn họ đều am hiểu tử vong pháp tắc, nên họ sẽ trực tiếp dùng tử vong pháp tắc tiêu diệt Lâm Phong và Kiếm Manh.

– Sinh sôi không ngừng!

Cùng lúc đó, sinh mệnh pháp tắc trên người Lâm Phong cũng hóa thành một cơn lốc bay thẳng về hướng tử vong lốc xoáy. Khi cả hai va chạm với nhau, số pháp tắc tử vong kia đều hóa thành sinh mệnh pháp tắc. Khi đó Lâm Phong mở to miệng ra, bắt đầu thôn phệ số sinh mệnh pháp tắc. Mà Kiếm Manh cũng không rảnh, những người đang quan chiến chỉ thấy thân thể hắn hóa thành từng đạo ảo ảnh cô cùng quỷ dị. Vào lúc này, hắn đang tung ra một kiếm với tốc độ chóng mặt. Nhưng khi người kia đánh ra một chưởng về phía hắn, một kiếm của Kiếm Manh lại biến ảo phương vị, chém vào mắt đối phương.

– Oanh!

Tuy Kiếm Manh bị trúng một chưởng, nhưng đối phương lại bị hắn đâm mù mắt. Sau đó hắn lập chém ra một đạo kiếm quang, bổ đôi thân thể đối phương. Cùng lúc đó, một người trong đám cường giả của Sở Giang Thành đột nhiên hét to.

– Cứ tập trung giết cái tên đang bầy trận kia trước đã.

Khi người đó vừa nói xong, vô số đạo công kích đồng thời bay về phía Lâm Phong.

– Đông.

Cùng lúc đó, Lâm Phong giẫm mạnh xuống đất một cái, vô số số tử vong pháp tắc xuất hiện, thôn phệ tất cả công kích, mà lúc này trên bầu trời cũng xuất hiện một Thái Cực đồ.

– Sinh tử chuyển đổi.

Không ngờ hắn lại có thể biến tử vong pháp tắc của những cường giả kia thành sinh mệnh pháp tắc của mình. Rồi sau đó lại hóa thành tử vong pháp tắc để công kích đối phương.

Thanh Liên thống lĩnh nhỏ giọng nói. Ông chưa bao giờ nghĩ Lâm Phong còn lĩnh ngộ được sinh tử pháp tắc và trận đạo, ông thật sự đã nhìn không thấu Lâm Phong. Lúc Thái Cực đồ kia xuất hiện, nó nhanh chóng phong tỏa toàn bộ chiến đài. Sau đó phun ra vô số tử vong pháp tắc, khiến cho những người kia liên tục ngã xuống. Cùng lúc đó, Kiếm Manh cũng đang điên cuồng chém ra vô số đạo kiếm quang. Tất cả những cường giả bị trúng kiếm của Kiếm Mang đều không cách nào mở mắt ra, đôi mắt của họ bắt đầu chảy máu.

Chương 1872: Chưa đánh đã thua

Vào lúc này, Thanh Liên thống lĩnh vốn đang khiếp sợ với sức mạnh của Lâm Phong, mà bây giờ lại càng cảm thấy bất ngờ hơn với thực lực của Kiếm Manh, thì thào nói nhỏ:

– Chẳng lẽ pháp tắc Kiếm Manh sử dụng thuộc dị pháp tắc, quang pháp tắc sao?

Trong thiên địa có vô số loại pháp tắc, nhưng người bình thường chỉ có thể chỉ có thể lĩnh ngộ được vài loại pháp tắc do ngũ hành diễn hóa ra như thủy, hỏa, băng, lôi,… Nhưng vẫn còn có một số dị pháp tắc phi thường khủng bố. Nghe nói một số Vương tộc của yêu giới từ lúc mới sinh ra đã cầm giữ một số dị pháp tắc.

Ví dụ như lúc nhân loại còn đang tu hỏa diễm pháp tắc, thần điểu Kim Ô đã có thể lĩnh ngộ được thái dương pháp tắc rồi. Mà không chỉ có yêu tộc có thể nắm giữ dị pháp tắc, trong nhân tộc cũng có một số người có thiên phú tuyệt luân, có thể lĩnh ngộ dị pháp tắc. Còn quang pháp tắc chính là loại pháp tắc được xưng có tốc độ nhanh nhất, không chỉ như vậy, nó còn có thể làm cho đối thủ bị mù.

– Không ngờ lúc trên chiến đài, hắn còn chưa sử dụng đến lực lượng chân chính.

Thanh Liên thống lĩnh nhìn Kiếm Manh, thì thào nói. Quả nhiên, uy lực của Thái Cực Sinh Tử Trận và quang pháp tắc vô cùng khủng bố, chỉ trong chớp nhoáng đã khiến cho đám cường giả của Sở Giang Thành bị quét sạch hơn nửa. Tính đến giờ phút này, bên phía Sở Giang Thành đã có tám người chết, ba người bị đâm mù, hai người bị thương nặng, một người bị thương nhẹ và hai người còn không bị gì. Khi nhìn thấy thảm cảnh của đám người Sở Giang Thành, Vị cường giả Minh Đế vô cùng tức giận, như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng.

– Ông!

Cùng lúc đó, Kiếm Manh đột nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện phía sau lưng của ba vị cường giả bị hắn làm cho mù lòa. Sau đó, hắn nhanh chóng tiễn ba người đó về tây thiên. Vào lúc này, đám người Sở Giang Thành vẫn còn chút bối rối, nên bọn họ mới không có kịp phản ứng. Có lẽ do bọn họ vẫn còn chưa hết rung động trước sức mạnh của Lâm Phong, nên bọn họ mới không kịp cứu viện đồng đội.

– Tù!

Lúc Kiếm Manh đang động thủ, Lâm Phong cũng không có đứng yên, hắn đã dùng pháp tắc phong tỏa một vị cường giả bị thương nặng bên phía Sở Giang Thành, rồi dùng Thiên Cơ Kiếm đâm xuyên qua đầu tên kia.

– Đứng lại.

Khi thấy thế, vị cường giả Minh Đế của Sở Giang Thành chợt quát một tiếng, khiến cho Lâm Phong và Kiếm Manh lập tức bất động, không dám hó hé.

– Xùy~~.

. . Cùng lúc đó, trên chiến đại cũng xuất một đạo Thanh Liên kiếm ý trực tiếp xuyên thấu hư không, giết chết ba vị cường giả Sở Giang Thành.

– Ngươi đang làm gì đó?

Vị cường giả Minh Đế của Sở Giang Thành quát lớn một tiếng nhìn Thanh Liên Thống Lĩnh. Mà Thanh Liên Thống Lĩnh vẫn chậm rãi điều khiển Thanh Liên kiếm ý giết chết người cuối cùng, mới đáp lời.

– Nếu cường giả Minh Đế cảnh can thiệp vào kết quả quả trận đấu, người đó sẽ bị các thế lực liên thủ truy sát.

Sau đó tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía Minh Đế của Sở Giang Thành, sắc mặt hắn ta giờ đã trở nên tái nhợt. Câu quát lớn vừa rồi của hắn quả thật đã vi phạm quy tắc do Ngũ đại thế lực lập ra. Nên Thanh Liên Thống Lĩnh có thể can thiệp vào trận chiến, tàn sát sạch người Sở Giang Thành, mà hắn ta không phản bác được gì. Nhưng những người này đều là nhân vật tinh anh của Sở Giang Thành bọn hắn, nên lần này hắn đã lỗ lớn. Đúng là “trộm gà không được, còn mất luôn nắm gạo”.

– Vì Thái Sơn Thành, Tần Quảng Thành và Bình Đẳng Thành đã rút lui, mà Tống Đế Thành ta đã đánh bại Sở Giang Thành, nên chiến trường này thuộc về Tống Đế Thành chúng ta, chắc chư vị không có ý kiến chứ?

Thanh Liên thống lĩnh chậm rãi mở miệng, khiến cho tứ đại thế lực còn lại không thể không gật đầu. Nếu Tống Đế Thành đã có hai nhân vật có thể ngăn cơn sóng dữ, bọn hắn còn có thể nói gì. Dù sao đám cường giả của Sở Giang Thành bị giết cũng không có quan hệ với bọn hắn. Mục đích bọn họ đến đây chỉ để xem náo nhiệt thôi.

– Sau này còn gặp lại.

Vị Minh Đế Sở Giang Thành lạnh lùng nhìn Thanh Liên thống lĩnh, Lâm Phong và Kiếm Manh một cái rồi lập tức quay người rời đi. Sở Giang Thành sớm đã bị loại ở hai cái chiến trường khác, nên Sở Giang Thành không càng tiếp tục ở lại Địa Ngục này nữa. Sau đó, vị cường giả Minh Đế của Thái Sơn Thành cũng rời đi, vì Thái Sơn Thành cũng đã hoàn thành thất bại tại hai chiến trường còn lại.

– Chúng ta đi thôi.

Vừa nói xong, Thanh Liên thống lĩnh triệu hồi Thanh Liên, đưa Lâm Phong và Kiếm Manh lên đó, rồi cả ba lập tức rời đi. ….. Mấy ngày sau, trên một tòa sơn mạch to lớn xuất hiện không ít người của Tam đại thế lực còn lại. Lúc Vương Chấn và Hắc Thằng thống lĩnh nhìn về thấy Thanh Liên thống lĩnh, Vương Chấn cao giọng nói:

– Ta còn tưởng rằng, trận chiến này Tống Đế Thành ta đã thất bại rồi chứ.

Không ngờ bên phía Thanh Liên thống lĩnh lại có thể chiến thắng, nhưng tại sao chỉ có hai người trở về? Vào lúc đó, Hắc Thằng thống lĩnh cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Phong và Kiếm Manh. Lúc ông ấy biết Vương Trác chết, cứ tưởng trận chiến này đã thua. Nhưng không ngờ đấy lại được Thanh Liên thống lĩnh truyền âm báo thắng trận.

– Đều đã chết trận rồi.

Câu trả lời của Thanh Liên thống lĩnh lập tức khiến cho sắc mặt của Vương Chấn sầm xuống, gian nan hỏi lại:

– Vương Trác thật sự đã chết sao?

Hắn và Vương Trác có quan hệ huyết thống, nên Vương Tiêu có gửi gắm Vương Trác cho hắn chiếu cố. Nếu như Vương Trác đã chết rồi, hắn làm sao có thể giao phó cho Vương Tiêu đây.

– Thanh Liên thống lĩnh, nếu Vương Trác chết trận trong trận chiến cuối cùng, làm sao hai người bọn họ vẫn còn sống?

Câu hỏi của Vương Chấn lập tức khiến cho sắc mặt của Thanh Liên thống lĩnh trở nên vô cùng khó coi. Khi thấy thế, Hắc Thằng thống lĩnh liên mở miệng nói:

– Vương Trác đã chết từ sớm rồi, mà cái tên Vương Tiêu kia cũng đã từng đến đây hưng sư vấn tội, nhưng lại bị ta đá trở về.

Khi nghe vậy, sắc mặt của Vương Chấn càng thêm khó coi, hắn quay qua nói với Hắc Thằng thống lĩnh.

– Vương Tiêu đã biết rồi ư?

Sao hai vị thống lĩnh lại không còn sớm nói cho ta biết? Khi Vương Trác chết, cho dù Vương Chấn hắn có chiếm được Đại Ngục này, trở thành Địa Ngục thống lĩnh, Vương Tiêu cũng sẽ không để yên cho hắn a. Mà khi Hắc Thằng thống lĩnh nghe thấy ý trách móc trong câu nói của Vương Chấn, ông ấy nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: “Cái tên Vương Chấn này ỷ vào mình là con cháu Tống đế nên có ý coi rẽ hạ nhân à. Bọn ta chính là thống lĩnh của Địa Ngục, mà thực lực lại còn mạnh hơn hắn không ít, làm gì cần thông báo mọi chuyện cho hắn”

– Nếu Vương Trác chết trận, làm sao chúng ta lại chiến thắng vậy?

Vương Chấn lại hỏi một tiếng.

– Ta cũng không rõ tại sao Vương Trác chết, nhưng khi kỳ hạn ba tháng đến, chỉ có Lâm Phong và Kiếm Manh đến nơi tập trung.

Hai người họ đã đánh bại mười mấy vị cường giả của Sở Giang Thành, giành thắng lợi cho Tống Đế Thành ta. Khi Thanh Liên thống lĩnh vừa mới dứt lời, Vương Chấn lập tức quay sang nhìn Lâm Phong và Kiếm Manh, hỏi.

– Hai người các ngươi đã đánh bại đám người của các Sở Giang Thành sao?

Sau đó Vương Chấn nhìn chằm chằm Lâm Phong, hỏi:

– Ta hỏi ngươi, Vương Trác chết trận như thế nào?

– Vì tại hạ đã tách ra với Vương Trác từ khi mới đi vào chiến trường, nên tại hạ cũng không biết ai đã giết Vương Trác.

Lâm Phong nhìn Vương Chấn, chậm rãi mở miệng.

– Cái chết của Vương Trác có quan hệ trọng đại, nên ngươi cứ nghĩ kĩ lại đi.

Vương Chấn nói một tiếng, Vương Tiêu có thực lực và địa vị cao hơn hắn nhiều. Mà Vương Trác lại là con trai độc nhất của Vương Tiêu, nên lúc đó hắn mới mời Vương Trác giúp hắn tranh đoạt chức Địa Ngục thống lĩnh. Mà bây giờ Vương Trác đã chết mà hắn lại không có cái gì giao phó, Vương Tiêu sẽ ghi hận với hắn.

– Thì ra tính mạng của chúng ta đối với đại nhân không là thứ gì cả.

Đại nhân chỉ nhớ rõ Vương Trác đã bỏ mạng, mà lại quên mất quân đoàn của Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh cũng chết rất nhiều người. Câu trả lời bén nhọn của Lâm Phong khiến Vương Chấn phải chau mày, nhìn qua hai vị thống lĩnh, xấu hổ cuối đầu.

– Nếu các hạ nguyện ý, cứ đến Tần Quảng Thành ta.

Bất cứ lúc nào ta cũng sẽ hoan nghênh các hạ. Đúng lúc này, một vị cường giả Minh Đế của Tần Quảng Thành đột nhiên mở miệng nói. Từ khi hắn tận mắt chứng kiến thực lực cường hoành của Lâm Phong và Kiếm Manh, hắn đã có ý định mời chào hai người họ về Tần Quảng Thành.

– Vương Chấn chỉ có thể đại biểu cho thái độ của mình hắn, hắn không thể đại biểu cho Tống Đế Thành được.

Thanh Liên thống lĩnh mở miệng, tên Vương Chấn này thật ngu ngốc, chỉ vì e ngại Vương Tiêu, mà lại làm chuyện khiến cho mọi người lạnh lòng, ai dám đi theo hắn chứ.

– Hắc Thằng, ta sẽ không tham gia tranh đoạt Địa Ngục này nữa, ngươi thì sao?

Khi Thanh Liên thống lĩnh vừa mới nói xong, Hắc Thằng thống lĩnh cũng phất phất tay.

– Đi, chúng ta cũng rút lui.

Thấy thế, Thanh Liên thống lĩnh khẽ gật đầu, nhìn về phía Lâm Phong và Kiếm Manh.

– Chúng ta đi thôi.

Thanh Liên thống lĩnh lấy Thanh Liên ra, rồi đưa số người còn lại của Thanh Liên quân đoàn và Thanh Thanh lên Thanh Liên, trực tiếp rời đi. Lúc nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt Vương Chấn trở nên vô cùng khó coi.

Chủ lực của lần tranh giành Địa ngục lần này chính là hai quân đoàn của Thanh Liên và Hắc Thằng thống lĩnh. Nếu như hai người bọn họ mà rời đi, hắn sẽ không còn tư cách tham gia nữa. Khi Vương Chấn ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhìn thấy ánh mắt trào phúng của đám người Tần Quảng Thành và Bình Đẳng Thành, khiến cho khuôn mặt của hắn nóng rực, ai lại có thể ngờ hắn lại rơi vào tình trạng như thế này cơ chứ, quả thật chưa đánh đã thua a.

Chương 1873: Thanh Liên quân đoàn

Lúc Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh trở về Tống Đế Thành, khiến cho không ít người chấn động, trong Tống Đế Thành có không ít người biết đám người Thanh Liên thống lĩnh đang tranh đoạt một Địa Ngục.

Mà sau khi bọn họ xuất phát không lâu, từ trong Phủ thành chủ phủ lại truyền ra tin tức con trai Vương Trác của Vương Tiêu thống lĩnh đã bị người ta giết chết. Khiến Vương Tiêu bởi phẩm nộ vô cùng, phá hủy rất nhiều đồ đạt.

– Ngay cả Thanh Liên và Hắc Thằng thống lĩnh còn tổn binh hao tướng trở về, sợ rằng chuyến này không quá thuận lợi rồi.

Có người trong Phủ Thành chủ nói nhỏ. Không lâu sau khi hai vị thống lĩnh trở về, Vương Chấn cũng đã trở về đến. Khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Vương Chấn, đã đoán được kết quả của chuyến này không mấy khả quan. Trận chiến tranh đoạt Địa Ngục lần này do Vương Chấn làm thủ lĩnh, Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh làm phụ tá.

Nên chỉ cần nhìn sắc mặt khó coi của Vương Chấn, có thể đoán ra được lần tranh đoạt này đã thất bại. Mà khi Vương Chấn vừa trở về, hắn lập tức đi vào trung tâm Phủ thành chủ, nơi chỉ có con cháu Tống đế và những vị thống lĩnh mới được tự do ra vào. Vào lúc này Vương Chấn đang đứng trước một tòa cung điện to lớn, nhưng lại không dám bước vào bên trong. Sau một lát, hắn nhìn thấy một ông lão gầy như que củi đi ra. Tuy khuôn mặt của ông lão ấy đã tràn đầy những nết nhăng, nhưng đôi mắt của ống ấy lại vô cùng sáng, lộ rõ vẻ uy nghiêm.

– Đã thất bại?

Một âm thanh âm trầm như quỷ vang lên, khiến cho Vương Chấn cúi đầu.

– Chủ tế đại nhân, Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh quá ngông cuồng.

Bọn họ không chỉ khiến Vương Trác chết, mà còn bỏ qua cơ hội tranh đoạt Địa Ngục. Hai tên thống lĩnh đó quả thực không hề xem con cháu của Tống đế như con ra gì?

– Nếu đã có thể trở thành thống lĩnh của một Địa Ngục, lòng dạ sẽ không nhỏ hẹp như vậy.

Nhất là Thanh Liên Đại Đế, người này tu luyện Thanh Liên đạo, nên tính cách rất bao dung, hắn sẽ không làm cho người ta khó xử, càng không hại chết Vương Trác.

Ngay cả một người như Thanh Liên, mà người cũng có thể vu oan, thì chỉ có thể nói, ngươi thật sự không thích hợp trở thành nhân vật thống lĩnh một phương. Ngươi về đi, sau này không được đến đây nữa. Thanh âm bình tĩnh của Chủ Tế khiến cơ thể Vương Chấn run nhè nhẹ, sắc mặt cũng trở nên phờ phạc.

Nơi này chính là trung tâm quyền lực của Tống Đế Thành và cung điện kia là nơi tượng trưng cho quyền uy của Tống Đế Thành. Nếu Chủ Tế đại nhân đã bảo hắn không cần tới nơi này nữa, thì hắn đã không còn là nhân vật trung tâm của Tống Đế Thành nữa rồi.

– Chủ Tế đại nhân.

Vương Chấn cố gắng hô một tiếng.

– Đi đi.

Sau đó, Chủ Tế quay người đi vào trong cung điện. Vào lúc này, tâm trạng Vương Chấn vô cùng tồi tệ, hắn không ngờ lão Đại Tế Ti kia còn đáng sợ hơn lời đồn nhiều, hắn mới chỉ nói một câu mà đã đoán ra tất cả.

Mà Đại Tế Ti chính là người duy nhất có thể trực tiếp nhìn thấy Tống Đế, nên hắn không thể làm gì được. Ngoại trừ Đại Tế Ti, dù nhân vật thống lĩnh cũng rất khó gặp được Tống Đế.

Khi Vương Chấn đang ủ rũ ly khai trung tâm Phủ thành chủ, hắn đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt đó, Vương Tiêu.

– Vương Tiêu huynh trưởng.

Vương Chấn hô to một tiếng.

– Đừng gọi ta là huynh trưởng.

Vương Tiêu lạnh lùng quát:

– Ta hỏi ngươi, ai đã giết Vương Trác con ta?

Khi nghe vậy, sắc mặt Vương Chấn trầm xuống, thần sắc trở nên rất khó coi. Không biết hôm nay có phải ngày đại hạn của hắn hay không? Mà lại xui xẻo như vậy, vừa mới bị Đại Tế Ti đá đi xong lại gặp phải Vương Tiêu đến hỏi tội. Đừng nói tìm ra hung thủ, ngay cả chuyện Vương Trác chết như thế nào, hắn cũng không biết đây này.

– Vương Tiêu huynh trưởng cứ bình tĩnh, để đệ nói xong đã.

Khi Vương Trác theo ta đi vào Địa Ngục, đệ đã cho nó đi theo Thanh Liên thống lĩnh đến một chiến trường khác. Nhưng đệ cũng đã phó thác Thanh Liên thống lĩnh bảo vệ Vương Trác. Mà sau khi đệ mới Vương Trác bị người ta tru sát, đệ đã lập tức quở trách Thanh Liên thống lĩnh. Vì thế nên đệ và Thanh Liên thống lĩnh mới trở mặt với nhau. Vương Chấn lạnh lùng trối bỏ toàn bộ trách nhiệm.

– Ý ngươi là, Vương Trác con ta chết như thế nào, ngươi cũng không biết?

Vương Tiêu lạnh lùng nhìn Vương Chấn. Vì giúp Vương Chấn mà đứa con trai độc nhất của hắn bị người ta tru sát ở bên ngoài.

– Lúc ấy chúng đệ phân nhau đến ba chiến trường khác nhau, lần lượt dành cho Hạ Vị Minh hoàng, Trung Vị Minh Hoàng và Thượng Vị Minh Hoàng.

Mà chiến trường Trung Vị Minh Hoàng Vương Trác đến chỉ cho phép cường giả Trung Vị Minh Hoàng ra tay, nên đệ mới nghĩ Vương Trác sẽ không xảy ra chuyện gì, đệ cũng đã dặn dò Thanh Liên thống lĩnh bảo vệ Vương Trác. Nếu huynh muốn kiểm chứng, chỉ cần điều tra một chút là được.

– Ăn nói bậy bạ.

Đột nhiên Vương Tiêu quát to một tiếng, rồi tiếp tục nói:

– Trên người con ta có một ngọc giản của ta, chỉ cần nó bóp nát ngọc giãn đó, sẽ có thể bảo vệ được tánh mạng rồi.

Trừ phi có cường giả Minh Đế ra tay với nó, nó mới không kịp phản ứng thôi, ngươi định lừa ta à!

– Đệ cũng thấy rất quỷ dị.

Vương Chấn nhẹ gật đầu nói, hắn đã nghĩ tới điểm ấy từ khi mới nghe được tin Vương Trác. Nếu như gặp phải nguy cơ sinh tử, dù có vi khạp quy tắc, thì Vương Trác cũng phải bóp nát ngọc giản bảo vệ tánh mạng đấy chứ, nhưng tại sao Vương Trác vẫn bị người ta giết chết.

– Còn có một loại khả năng nữa.

Hình như Vương Chấn đã đột nhiên nghĩ đến gì đó, nên hắn lập tức lớn tiếng nói.

– Ngươi đã nghĩ ra gì rồi.

Vương Tiêu hỏi.

– Có lẻ do người của chúng ta đánh lén, nên Vương Trác mới không kịp bóp nát ngọc giản.

Vương Chấn lạnh lùng nói một tiếng, rồi lập tức nói tiếp:

– Không sai, Thanh Liên thống lĩnh đã từng nói, chỉ có hai người Lâm Phong và Kiếm Manh còn sống đi đến điểm tập trung.

Nhưng tại sao một người mù lòa và một người vừa mới bước vào Trung Vị Minh Hoàng có thể ngăn cơn sóng dữ, giết chết rất nhiều cường giả Trung Vị Minh Hoàng của Sở Giang Thành được. Huống hồ Thanh Liên thống lĩnh và Lâm Phong lại còn có môi quan hệ rất mập mờ Lúc Vương Tiêu nghe Vương Chấn nói xong, thần sắc của hắn ta lập tức trở nên ngưng trọng, lộ ra vẻ suy tư.

– Ở chiến trường Trung vị Minh hoàng chỉ có Lâm Phong và Kiếm Manh còn sống.

Nên Vương Tiêu huynh trưởng cứ bắt lấy hai người bọn họ, rồi kiểm tra ký ức, đã có thể biết được chân tướng rồi. Đề nghị của Vương Chấn khiến cho Vương Tiêu động lòng, nhưng Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh cũng không phải loại người lương thiện, nên muốn động vào người của bọn hắn rất khó.

Mà Lâm Phong và Kiếm Manh lại còn là khách nhân của Phủ thành chủ, nên hắn phải kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ bắt lấy hai tên kia. ….. Cùng lúc đó, Lâm Phong đang ngồi đối diện với Thanh Liên thống lĩnh, nói:

– Thanh Liên thống lĩnh, chúng ta làm như vậy có đắc tội Vương Chấn quá không?

Dù sao hắn cũng là con cháu của Tống đế, nên không biết hắn có làn thống lĩnh khó xử không nữa?

– Nếu như Tống Đế thật sự là người như vậy, Tống Đế Thành này cũng diệt vong đến nơi rồi.

Lâm Phong ngươi phải hiểu, chỉ cần ngươi có thực lực, vĩnh viễn sẽ không thiếu nơi cần ngươi. Thanh Liên thống lĩnh không chút e dè nói. Ở Minh giới không chỉ có Tống Đế Thành cần người có thực lực, mà bất kỳ tòa thành nào trong Thập đại chủ thành đểu hoan nghênh người có thực lực.

– Thống lĩnh đại nhân, danh hiệu Thập Điện Diêm vương có phải cha truyền con nối không?

Câu hỏi của Lâm Phong lập tức khiến Thanh Liên thống lĩnh phải nhìn hắn một chút, rồi mới lắc đầu.

– Dĩ nhiên không phải, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh, ngươi có thể cướp lấy danh hiệu Thập Điện Diêm Vương.

Nếu có một ngày ngươi có thể đánh bại Tống đế, ngươi sẽ trở thành Tống Đế mới. Nhưng hơn chục vạn năm nay, vị trí chủ nhân của Tống Đế Thành vẫn chưa hề thay đổi. Câu trả lời của Thanh Liên thống lĩnh khiến Lâm Phong hơi kinh hãi. Hắn không ngờ Tống Đế hiện nay đã ở vị trí này tới mấy chục vạn năm, thực lực ông ta chắc chắn rất đáng sợ.

– Tuy nói Vương Chấn không thể quang minh chính đại hại ngươi, nhưng cũng rất có khả năng, hắn sẽ bí mật nhằm vào ngươi.

Nên ngươi cũng phải cẩn thận hắn. Thanh Liên thống lĩnh đột nhiên nhắc nhở một tiếng.

– Ta mang ngươi đi tham quan Thanh Liên Địa Ngục của ta một chút nào.

Sau đó Thanh Liên thống lĩnh mang Lâm Phong đi vào trong trung tâm của phủ đệ ông ấy. Chỉ một lát sau, hai người họ đã đi vào một một hồ nước. Lúc Thanh Liên thống lĩnh mang Lâm Phong bước vào một cánh cửa giấu dưới đáy hồ, không gian xung quanh họ lập tức biến ảo. Lúc này Lâm Phong đang trong một tòa cung điện to lớn, mà dưới chân hắn có một trận pháp.

– Truyền Tống Trận?

Lúc Lâm Phong nhìn kĩ trận pháp, hắn nhận ra nó là một truyền tống trận do vô số không gia pháp tắc tạo thành. Hắn không ngờ Thanh Liên thống lĩnh lại bày một truyền tống thông tơi Địa Ngục của ông ấy ngay dưới một hồ nước.

– Đi.

Sau khi vừa dứt lời, Thanh Liên thống lĩnh mang Lâm Phong bay ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã xuất hiện trên một sông băng hùng vĩ. Lúc Lâm Phong phóng mắt nhìn xuống dưới, hắn chỉ thấy trên sông băng mênh mông vô tận đang có từng bóng người mặc Thanh Liên khải giáp đang tu luyện. Mà tu vi của những người đó đều vô cùng mạnh mẽ, phần lớn họ đều có tu vi trên hắn.

– Những người này chính là thành viên của Thanh Liên quân đoàn.

Ta đã lệnh cho bọn họ tập trung ở chỗ này để rèn luyện, ở đây bọn họ có thể so tài hoặc trao đổi tâm đắc tu luyện với nhau. Nêu có nhiệm vụ, ta sẽ điều động bọn họ. Nhưng nếu như có người muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, ta cũng sẽ không ngăn trở, quân đoàn này là lực lượng giúp ta khống chế Địa Ngục. Bất kỳ người nào có thiên phú, đều có thể nhập Thanh Liên quân đoàn của ta. Thanh Liên thống lĩnh chậm rãi giải thích cho Lâm Phong.

Chương 1874: Tiên Quốc Thí Luyện

– Thống lĩnh đại nhân.

Khi đám người thấy Thanh Liên thống lĩnh, cảm đám khẽ khom người hô to.

– Không cần để ý đến ta.

Thanh Liên thống lĩnh tùy ý đáp một tiếng, khiến cho đám người giải tán.

– Thống lĩnh.

Tại sao ta cảm thấy ở nơi đây có Thanh Liên ý. Lâm Phong hỏi Thanh Liên thống lĩnh một tiếng, khiến Thanh Liên thống lĩnh quay lại nhìn hắn, cười nói:

– Nếu ngươi muốn biết, cứ bay lên cao sẽ rõ.

Nghe vậy, Lâm Phong gia tăng tốc độ, bay lên không nhìn xuống phía dưới, trong mắt hắn vẫn là một thế giới phủ đầy băng tuyết, nhưng cả khu vực đó lại giống như một đóa liên hoa, mỗi ngọn núi là một cánh hoa.

– Thanh Liên.

Lâm Phong hô lên một tiếng, rồi hạ xuống bên người Thanh Liên thống lĩnh, nghe Thanh Thanh mỉm cười nói:

– Nơi đây vốn là một thảo nguyên, nhưng cha ta đã gieo xuống nơi này một Thanh Liên đạo, khiến nơi này từ từ diễn hóa thành một thế giới băng tuyết.

– Tất cả mọi người đều có cơ duyên khác, sự lĩnh ngộ khác nhau.

Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được một sự vật nào đó một cách sâu sắc, nó sẽ hóa thành đạo. Nói cách khác, đạo vốn làm cảm ngộ về thế giới này của các cường giả. Tựa như ngươi, ngươi đã chạm đến biên giới của sinh tử, nên mới khắc sâu cảm ngộ về sinh tử cảm ngộ.

Mặc dù dạo của ta không cách nào ảnh hưởng nhiều đến vũ hải, nhưng ít ra cũng có thể trợ giúp cho bọn họ một chút. Làm bọn họ có thể cảm nhận được đạo tồn tại. Thanh Liên thống lĩnh chậm rãi nói. Đạo chính là một loại lực lượng siêu thoát pháp tắc.

Tuy pháp tắc ngươi tu luyện có thể ảnh hưởng đến đạo của ngươi sau này, nhưng lại không cách nào hoàn toàn quyết định nó. Bởi vì đạo không phải thứ có thể tu luyện mà ra, mà do cảm ngộ.

Nên Thanh Liên thống lĩnh đang muốn nói cho Lâm Phong, Thanh Liên đạo của ông ấy có thể trợ giúp hắn, nhưng hắn phải có lĩnh ngộ của riêng mình, mới tiến xa được. Mà cũng nhờ loại trợ giúp này, Lâm Phong mới lĩnh ngộ sinh tử luân chuyển. Nếu không có Thanh Liên ý, Lâm Phong đã không lĩnh ngộ nhanh như vậy.

– Thống lĩnh, võ giả cần có cảm ngộ của riêng mình.

Nhưng không biết, ta có thể mượn thanh liên đạo của ngài không? Lâm Phong lại hỏi.

– Đương nhiên có thể, chỉ cần chính ngươi lĩnh ngộ được Thanh Liên đạo một cách sâu sắc, có thể thành công, trong thế giới võ đạo này, chuyện mượn đạo cũng không có gì mới mẻ.

Các truyền thừa của các gia tộc và các thế lực cường đại đều có ẩn chứa đạo. Thực ra các vị tiền bối cũng rất hi vọng đạo của mình có thể truyền lưu. Câu trả lời của Thanh Liên thống lĩnh khiến Lâm Phong không khỏi gật đầu.

– Huống hồ, võ đạo thế giới còn có kỳ thạch, tên đạo ấn.

Loại kỳ thạch này đạo ấn này có thể khiến cho người dễ dàng cảm ngộ đạo hơn. Thanh Liên thống lĩnh tiếp tục mở miệng, từ chuyện Lâm Phong có thể chạm đến sinh tử pháp tắc, hắn có thể thấy được ngộ tính của Lâm Phong rất cường đại. Có rất nhiều cường giả cấp Minh Đế vẫn chưa làm được như hắn. Tuy lĩnh ngộ được Đạo không phải điều kiện để trở thành Minh Đế, nhưng nó vẫn có tác dụng rất lớn. Nếu hai vị cường giả quyết chiến với nhau, vị lĩnh ngộ được đạo sẽ chiếm cứ ưu thế.

– Đạo ấn?

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nghe thấy loại kỳ thạch này.

– Đúng.

Đạo ấn là một bải vật hiếm thấy, vô cùng khó tìm. Nhưng đạo ấn cũng được phân thành nhiều loại khác nhau, có loại đạo ấn do các vị cường giả khắc cảm ngộ về đạo của mình vào trong đó, loại này đạo ấn thuộc loại bình thường nhất.

Còn có một loại đạo ấn do các vị cường giả trước khi chết, đã dùng bổn mạng chi đạo của mình ngưng tụ thành đạo ấn, truyền lưu cho sau đời.

Loại đạo ấn này chính là tâm huyết cả đời và cảm ngộ của hắn, nó cực kỳ trân quý và phi thường hiếm thấy. Mà đâu phải ai cũng biết mình sắp chết nên, chỉ có một ít cường giả biết rõ chính mình phải chết, mới có thể dùng tánh mạng của mình tạo thành đạo ấn, truyền cho hậu bối. Sự mạnh yếu của đạo ấn phụ thuộc nhiều vào sự cảm ngộ của người tạo ra nó. Cảm ngộ càng sâu, đạo ấn càng mạnh.

– Theo ta biết, trong thiên địa còn có một đạo ấn khác, loại đạo ấn này do thiên địa thai nghén, ẩn chứa tiên thiên khí tức của thiên địa, cực kỳ trân quý, hơn xa hai loại đạo ấn trên.

Nhưng phẩm chất của những đạo ấn đó cũng rất khác nhau. Thanh Liên thống lĩnh chậm rãi nói. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ biết an tĩnh lắng nghe, hắn không ngờ võ đạo thế giới lại có thứ kỳ diệu như vậy. Ngoại trừ cách tự ngộ đạo, còn có thể mượn nhờ các loại đạo ấn khác nhau, để cảm ngộ đại đạo.

– Đạo Nguyệt Tâm tu luyện chính là vô tình đạo, theo như công pháp viết, thì thành tựu cuối cùng của nó chính là vô tình võ đạo.

Lâm Phong thì thào nói nhỏ. Bây giớ hắn mới ý thức được, sự kỳ diệu của Tam Sinh Kinh. Những cường giả tu luyện Tam Sinh Kinh đều phải mấy sinh mấy kiếp luân hồi, nên đời đời kiếp kiếp đều có thể ngộ đạo, khiến cho bản thể có thể lĩnh ngộ được nhiều loại đại đao. Mà phân thân của những thần thông thân ngoại hóa thân bình thường đều rất khó có thể tự mình lĩnh ngộ.

Chúng đều bị bản thể ảnh hưởng, nên chỉ có thể lĩnh ngộ được đại đạo mà bản thể lĩnh ngộ, phân thân rất khó siêu thoát đại đạo mà bản thể lĩnh ngộ, để lĩnh ngộ đại đạo mới. Nhưng Tam Sinh Kinh lại khác, chỉ cần tu luyện nó đến thần thai cảnh, phân thân đã có thể độc lập, có tánh mạng của mình, có cảm ngộ của mình. Trong lúc Lâm Phong còn đang suy nghĩ, hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng người chậm rãi bay lên không trung, đi đến trước mặt Thanh Liên thống lĩnh, nói:

– Thống lĩnh.

– Thạch Xuyên.

Ngươi chọn lựa người đi Tiên Quốc đến đâu rồi? Thanh Liên thống lĩnh hỏi người mới xuất hiện.

– Đã có hơn năm mươi người nguyện ý tiến vào rồi.

Câu trả lời của Thạch Xuyên dường như khiến Thanh Liên thống lĩnh hơi kinh ngạc, lập tức cười nói:

– Số lượng lần này không ít nhỉ?

– Vâng.

Tuy những người này đều là cường giả tinh anh, nhưng không biết, còn có bao nhiêu người có thể có còn sống đi ra. Khi nói đến đây, sắc mặt Thạch Xuyên trở nên ngưng trọng, khiến cho Lâm Phong bên cạnh cả kinh. Hình như Thanh Liên quân đoàn đang chuẩn bị thức hiện một nhiệm vụ nguy hiểm.

– Đó là lựa chọn của bọn họ, nên bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thanh Liên thống lĩnh bình tĩnh nói:

– Dặn dò bọn hắn cẩn thận một ít, dù không đoạt được gì cũng không sao.

Nếu không giữ được tánh mạng, thì nhiều bảo vật cũng chẳng để làm gì?

– Vâng, thuộc hạ đã minh bạch.

Thạch Xuyên gật đầu nói. Mà khi Thanh Thanh nghe được đoạn hội thoại giữa Thanh Liên thống lĩnh và Thạch Xuyên, đôi mắt dễ thương của nàng lóe lên. Ngay lúc đó, Thạch Xuyên đột nhiên hướng ánh mắt về phía nàng, vui vẻ nói:

– Thanh Thanh càng lớn càng đẹp nha, không biết cháu đã có người trong lòng chưa?

– Thạch Xuyên thúc thúc đừng giễu cợt Thanh Thanh.Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!

Nam nhân các ngươi chỉ một lòng hướng võ, tại sao mỗi lần gặp cháu, lại nói đến nhi nữ tình trường. Cháu đang định vào Tiên quốc đây này. Thanh Thanh lập tức nở nụ cười hiền hòa đáp.

Nàng và Thạch Xuyên thường xuyên gặp nhau, nên hai người khá thân thiết. Mà Thạch Xuyên chính là phó thống lĩnh của Thanh Liên quân đoàn.

– Thanh Thanh ngươi có mong muốn này, khiến Thạch Xuyên thúc thúc rất cao hứng.

Nhưng chỉ sợ, phụ thân ngươi bỏ không nở cho ngươi đi tham dự Tiên quốc thí luyện mà thôi. Thạch Xuyên cười nói, ởvõ đạo thế giới này, nữ không bằng nam là sự thật. Không phải bọn hắn kỳ thị thân nữ nhi, nên mới nói vậy, dù sao nam nhi thường có võ đạo chi tâm kiên định hơn nữ nhi nhiều. Nữ nhi thường bị cảm xúc và tình cảm chi phối, nên bọn hắn không tàn nhẫn bằng nam nhân. Nhưng vẫn có một số trường hợp hi hữu, nữ nhân vẫn có tu vi và thực lực hơn nam nhân. Nhưng đây vẫn là số ít, đại đa số nữ nhi đều thua nam nhi.

– Nếu có được thực lực cỡ Thương vị Minh Hoàng, ta sẽ không ngăn cản.

Thanh Liên thống lĩnh mỉm cười nói.

– Thống lĩnh, vị này thanh niên này là ai?

Sao trước kia ta chưa từng thấy hắn. Thạch Xuyên hướng mắt về phía Lâm Phong hỏi. Tuy nói Thanh Liên thống lĩnh rất chiếu cố người trẻ, nhưng người có thể đứng bên cạnh Thanh Liên thống lĩnh cũng không có nhiều. Chắc Thanh Liên thống lĩnh rất thưởng thức đối phương.

– Ta quên, hắn tên Lâm Phong, ngươi đừng tưởng hắn chỉ có tu vi Hạ vị Minh Hoàng mà coi thường.

Dù ngươi mang một vị Thượng vị Minh Hoàng đến trước mặt hắn, hắn vẫn có thể chiến một trận. Biểu hiện của Thanh Liên thống lĩnh, khiến Thạch Xuyên lộ ra một tia dị sắc, nói:

– Hẳn che giấu tu vi à?

– Ba tháng trước, trên chiến đài trước thành chủ phủ, hắn đã giành được 100 chiến thắng liền tiếp trên chiến đài của Hạ vị Minh Hoàng.

Sau đó lại đối mặt với một người đã từng giành được 100 chiến thắng liên tiếp khác. Lấy một chọi sáu, đánh bại chín người, đồng thời bước vào Trung vị Minh Hoàng. Thanh Liên thống lĩnh cười nói.

– Ba tháng trước mới bước vào Trung vị Minh Hoàng, sao có thể đối phó Thượng vị Minh Hoàng?

Thạch Xuyên có chút không tin tưởng, nghi hoặc hỏi.

– Mới vừa nảy, ta vừa mới dẫn hắn tham gia tranh đoạt Địa Ngục.

Hắn và một vị cường giả bách chiến bách thắng khác có tu vi Trung vị Minh Hoàng, đánh bại mười sáu vị Trung vị Minh Hoàng của Sở Giang Thành. Câu trả lời của Thanh Liên thống lĩnh khiến Thạch Xuyên vô cùng rung động. Những cường giả tham dự tranh đoạt Địa Ngục đều là tinh anh trong đám Trung vị Minh Hoàng, làm sao lại bị hai người toàn diệt.

– Còn người nữa đâu?

Tại sao hắn không đến đây?

– Người kia là một kẻ độc hành, hắn đang trong thành chủ phủ.

– Ừm.

Thạch Xuyên gật đầu rồi nhìn Lâm Phong, nói:

– Tiểu gia hỏa, chờ khi ngươi bước vào Thượng vị Minh Hoàng, ta sẽ mang ngươi tham gia Tiên quốc thí luyện.

– Ta cũng nghĩ như vậy.

Mặc dù Tiên quốc thí luyện không thiếu Trung vị Minh Hoàng và Hạ vị Minh Hoàng. Nhưng nó vẫn là một nơi rất nguy hiểm, không có tu vi Thượng vị Minh Hoàng thì không thể đảm bảo an toàn được. Đợi đến lúc Lâm Phong bước vào Thượng vị Minh Hoàng thì cũng có sức tự về ở trong Tiên quốc thí luyện rồi. Câu nói của Thanh Liên thống khiến cho Lâm Phong vô cùng tò mò, không nhịn được hỏi:

– Thống lĩnh đại nhân, Tiên quốc thí luyện là gì vậy?

– Tiên quốc là một thế giới đặc biệt, tất cả người ở đó đều là tinh anh cường giả.

Bên trong liên tục phát sinh tranh đấu và những nguy cơ kinh khủng. Nhưng cũng có cơ duyên nghịch thiên, nên được gọi Tiên quốc. Thanh Liên thống lĩnh giải thích một cách đơn giản cho Lâm Phong nghe.

Chương 1875: Cường giả vô tận

– Người tham gia Tiên quốc thí luyện cần gì có điều kiện gì không?

Lâm Phong tò mò hỏi một tiếng. Hắn không ngờ Minh giới này lại còn có một nơi để cho các thiên tài thí luyện nữa.

– Không cần điều kiện gì, chỉ cần có tu vi Minh Hoàng sẽ có thể bước vào trong đó.

Nhưng khi tiến vào bên trong, triệt để ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong đó cũng không thể mượn ngoại vật để chiến đấu, ví dụ như thần niệm phụ thể, thế giới đó bị một cỗ lực lượng kỳ lạ bảo vệ, nên mới được xưng Tiên quốc thí luyện. Thạch Xuyên mở miệng nói với Lâm Phong. Mà khi nghe xong, sắc mặt Lâm Phong trở nên nghiêm trọng, nói:

– Tiền bối.

Bất cứ lúc nào, cũng có thể vào Tiên quốc thí hả?

– Tiên quốc thí luyện chỉ mở ra một năm một lần.

Nên khi ngươi tiến vào trong đó, nhất định phải ở lại một năm. Cũng vì thế, nên Tiên quốc thí luyện mới trở nên vô cùng nguy hiểm. Một khi bước vào bên trong, thần niệm của tiền bối bảo hộ ngươi cũng mất tác dụng. Nên có bị người giết cũng không ai biết được. Tiên quốc thí luyện chính là nơi tràn đầy giết chóc.

Những gì Thạch Xuyên nói khiến Lâm Phong phải gật đầu. Một khi bước vào Tiên quốc thí luyện, ai cũng giống nhau, dù thân phận của ngươi có đặc thù đến bao nhiêu, cũng không có người nào bảo hộ ngươi, một thế giới cực kỳ hỗn loạn.

– Bao lâu nữa Tiên quốc thí luyện sẽ bắt đầu?

Lâm Phong hỏi một tiếng.

– Không lâu nữa sẽ đến ngày Tiên quốc thí luyện mở ra.

Nên ta mới triệu tập Thanh Liên quân đoàn, chuẩn bị chọn vài người tiến vào đó.

– Mỗi năm một lần ư?

Khi nghe vậy, trong mắt Lâm Phong xuất hiện một đạo phong mang, rồi nhìn về phía Thanh Liên thống lĩnh.

– Thống lĩnh đại nhân, ta muốn tham gia Tiên quốc thí luyện lần này.

Khi Thanh Liên thống lĩnh nghe xong, sắc mặt ông ấy trở nên ngưng trọng, nhìn Lâm Phong một cái.

– Tiên quốc thí luyện có nguy cơ trùng trùng, mặc dù chỉ kéo dại một năm, nhưng vẫn có rất nhiều người không cách nào đi ra, bên trong có rất nhiều nhân vật đáng sợ, thậm chí có có cường giả Minh Hoàng đỉnh phong.

Lâm Phong, ngươi vẫn nên bước vào Thượng vị Minh Hoàng rồi hãy đi. Nếu không muốn chờ lâu, cũng có thể tu luyện cho tu vi vững chắc, rồi đi cũng được. Dù sao, năm nào cũng mở ra mà.

– Võ đạo là con đường không có lối về, chỉ có dũng mãnh tiến lên phía trước, mới không bị đào thải.

Thống lĩnh, ý ta đã quyết, ngài đừng khuyên nữa. Lâm Phong thận trọng nói. Thời gian của hắn cũng không có nhiều, nên hắn phải tận dụng mọi cơ hội để gia tăng thực lực. Sau đó còn phải tìm phương pháp trở về Cửu Tiêu đại lục. Mà nơi gia tăng thực lực nhanh nhất, chính là Tiên Quốc thí luyện. Lúc Thanh Liên thống lĩnh nghe được lời Lâm Phong, ông ấy trở nên trầm mặc. Sau một lát, mới khẽ gật đầu:

– Nếu ngươi đã quyết định, ta cũng không ngăn trở.

Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, an toàn trên hết, trong Tiên quốc thí luyện không chỉ có cường giả của Minh giới đâu.

– Hả?

Khi Lâm Phong nghe được Thanh Liên thống lĩnh nói trong Tiên Quốc thí luyện còn có cường giả của thế với khác, trong mắt hắn xuất hiện một tia dị quang:

– Thống lĩnh đại nhân, ngài nói “trong Tiên quốc thí luyện, không chỉ có cường giả của Minh giới”, có ý gì?

– À, việc này ngươi chỉ cần biết như thế thôi, không nên nói ra ngoài.

Đợi đến lúc, ngươi tiến vào Tiên quốc thí luyện, sẽ hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Một khi Thanh Liên thống lĩnh đã nói như vậy, Lâm Phong hiểu ông ấy không muốn nhiều lời. Nhưng từ khi nghe tin đó, Lâm Phong vẫn không thể bình tĩnh được. Thật sự có cường giả của thế giới khác tiến vào Tiên quốc thí luyện sao?

Nếu thật sự như vậy, thì trong Tiên Quốc thí luyện có thể có phương pháp trở về Cửu Tiêu. Tin tức này vô cùng trọng yếu đối với Lâm Phong mà nói. Dù sao, khoảng cách của hắn với Thập Điện Diêm vương vẫn còn rất xa xôi, xa xa không bằng. Nên hắn chỉ có thể tìm những biện pháp khác để trở về Cửu Tiêu đại lục.

– Lâm Phong, nếu như ngươi quyết định đi Tiên quốc thí luyện, hãy tu luyện tại đây một thời gian ngắn đi.

Đợi đến lúc Tiên quốc thí luyện mở, ta sẽ bảo Thạch Xuyên mang ngươi đi. Thanh Liên thống lĩnh ân cần nói với Lâm Phong, Lâm Phong cũng gật đầu.

– Tốt, đa tạ thống lĩnh đại nhân.……. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Phong thường xuyên đi đi lại lại tại giữa Thanh Liên Địa Ngục và thành chủ phủ. Mỗi lần hắn đến thành chủ phủ, cũng chỉ vùi đầu trong Tàng kinh các, để nghiên tu cổ kinh và các thần thông. Mặc dù Lâm Phong không thể tu luyện những cổ kinh đó, nhưng chúng vẫn có tác dụng tham khảo.

Trong lúc Lâm Phong đi ra Tàng Kinh các, hắn đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đang theo dõi mình. Nhưng Lâm Phong vẫn tỏ ra bình thường, tiếp tục bước đi như không có chuyện gì vậy. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn có cảm giác bị theo dõi, nhất định đang có người nào đó giám thị hắn, trong Tống Đế Thành này, hắn chỉ có chút mâu thuẫn với Vương Chấn và cha Vương Trác, Vương Tiêu.

Nhưng sau khi Vương Trác chết, Vương Tiêu vẫn yên lặng, không hề làm phiền hắn, khiến cho hắn khá bất ngờ. Có lẽ người đang giám sát hắn, chính là người của Vương Tiêu. Nhưng chỉ cần hắn trong thành chủ phủ, Vương Chấn và Vương Tiêu đều không dám trực tiếp động thủ với mình.

Dù sao hắn vẫn là người bách chiến bách thắng trên chiến đài ngoài thành chủ phủ, mới có thể có đặc quyền trong này. Mà Thanh Liên thống lĩnh cũng rất ưu ái hắn, nên hai người đó lạ càng không dám động thủ. Nếu như hắn gặp chuyện không may ở phủ thành chủ, thì hai người kia rất khó thoát khỏi trách nhiệm. Nên chỉ cần hắn không ra khỏi đây, hai người nok không thể làm gì hắn đâu. ……. Một tháng sau.

Lúc này, Lâm Phong đang ngồi trên một ngọn núi băng, xung quanh người hắn xuất hiện vô số sinh tử quầng sáng, khiến hắn cảm thấy mình có thể nắm trong tay sinh tử vạn vật xung quanh. Một lúc sau, hư không đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn Lâm Phong kinh ngạc nói:

– Kẻ này có thể khống chế sinh tử pháp tắc, thiên phú thật xuất chúng.

Khó trách thống lĩnh lại coi trọng hắn. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng mở mắt ra, nhìn về phía người kia mỉm cười, đáp:

– Thạch Xuyên tiền bối.

Tiên quốc thí luyện sắp mở ra rồi à?

– Ừm, chuẩn bị xuất phát.

Thạch Xuyên gật đầu. Sau đó, Lâm Phong bay lên không cùng Thạch Xuyên ly khai Thanh Liên địa ngục. Sau một lát, bọn họ lại xuất hiện trên một tòa băng sơn khác, trên đó xuất hiện không ít cường giả, đa phần những người này đều có khí chất phi phàm. Tiên quốc thí luyện cực kỳ nguy hiểm, nên tất cả những người dám bước vào trong đó, đều là nhân vật cường hoành. Đúng như Thanh Liên thống lĩnh và Thạch Xuyên nói, Tiên quốc thí luyện là chiến trường của cường giả., những người bình thường không dám bước vào bên trong. Dù có vào, cũng chỉ trở thành mục tiêu cho kẻ khác săn giết. Khi đến nơi, Lâm Phong thấy Thanh Liên thống lĩnh mở miệng hỏi:

– Chư vị đã chuẩn bị xong chư?

– Thống lĩnh đại nhân yên tâm.

Lần thí luyện này, chúng ta nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực, nếu gặp được nguy hiểm, sẽ nhất trí đối ngoại. Một người mở miệng, khiến Thanh Liên thống lĩnh mỉm cười gật đầu.

– Các ngươi hãy cẩn thận, không được tự kiêu.

Các ngươi đều là tinh anh của Thanh Liên quân đoàn ta, ta hi vọng các ngươi đều bình yên trở về. Dù thực lực không có tiến bộ cũng không sao, giữ được núi xanh, sự gì không có củi đốt.

– Vâng.

Mọi người lập tức nhao nhao khom người đáp tạ. Sau đó, Thanh Liên thống lĩnh nhìn qua nói với Lâm Phong.

– Lâm Phong, thực lực của ngươi yếu nhất, nên nhất định phải cẩn thận gấp đôi.

Phải nhớ, tất cả cường giả tiến vào Tiên quốc thí luyện đều không phải nhân vật tầm thường, nhất định phải chú ý. Lâm Phong nặng nề gật đầu.

– Thống lĩnh đại nhân cứ yên tâm, ta sẽ không chủ quan.

– Nếu đã như thế, ta cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Các vị, ta chờ các ngươi chiến thắng trở về. Thanh Liên thống lĩnh nghiêm túc nói.

– Lên đường thôi.

Thạch Xuyên phất phất tay, ra hiệu cho mọi người ra khỏi Địa Ngục. Lúc đám người Lâm Phong xuất hiện tại thành chủ phủ, Lâm Phong mới phát hiện. Hôm nay không chỉ có người Thanh Liên quân đoàn được điều động, mà cả Tống Đế Thành đều phải xuất động.

Vì Tiên quốc thí luyện không có điều kiện hạn chết, số Minh Hoàng muốn tham gia rất đông. Không chỉ có người của Thanh Liên quân đoàn, mà người của những quân đoàn khác cũng đang nhao nhao bay về hướng Tiên Quốc thí luyện. Lối vào Tiên quốc thí luyện nằm trên một ngọn núi tại khu giao giới của Thập Đại chủ thành, cách khá xa Tống Đế Thành.

Đám người Lâm Phong phải bay gần một tháng, mới đến được nơi đó. Vào lúc này, bên ngoài lối vào Tiên Quốc Thí luyện xuất hiện không ít cường giả. Bọn họ đểu là người của Thập đại chủ thành, nhưng cũng có không ít tán tu, không thuộc về bất kỳ thế lực nào. Nói tóm lại, gần như tất cả cường giả ở đây đều đạt đến Trung vị Minh Hoàng và Thượng vị Minh Hoàng, rất ít Hạ vị Minh Hoàng.

– Số lượng cường giả thật khủng khiếp.

Lúc Lâm Phong nhìn thấy đám cường giả đông như kiến mà cảm thấy rung động. Minh giới mênh mông vô tận, vô số cường giả, khó có thể đếm. Mà những người ở đây đều là tinh anh trong đám cường giả của kia.

– Khi bước vào Tiên quốc thí luyện, sẽ có nhiều cường giả hơn đang chờ ngươi.

Bọn họ đều là nhân vật đáng sợ, chỉ có những nhân vật vô cùng mạnh mẽ mới dám trong đó hơn một năm. Thạch Xuyên lên tiếng.truyện tà tu audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 22 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin