Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 374 [Chương 1866 đến 1870]
❮ sautiếp ❯Chương 1866: Thiên thừa
Sau khi Lâm Phong đã đưa tất cả cường giả vào Vũ Hồn Thế Giới của hắn, hắn cùng đi vào theo.Vào lúc này, Vũ Hồn Thế Giới của Lâm Phong đang bị những cường giả kia điên cuồng oanh kích.
Mặc dù bọn họ đã rất cố gắng, nhưng Vũ Hồn Thế Giới của Lâm Phong được tạo thành từ Huyền Hoàng khí, nó vô cùng vững chắc. Dù những cường giả kia đã dùng đủ loại Thần Thông, nhưng tiểu thế giới này vẫn không hề suy chuyển. Lúc Lâm Phong đi vào, một vị cường giả nhìn chằm chằm hắn, hỏi:
– Đây là nơi nào?
Lâm Phong lạnh lùng nói;
– Là nơi chôn cất của các ngươi.
Khi hắn vừa dứt lời, hắn lập tức tế Đế Binh Bát Bảo Thái Dương Luân ra. Khi Bát Bảo Thái Dương Luân xuất hiện, vô số tia sáng chiếu rọi bát phương, giống như có tám vầng Thái Dương.
– Ngươi là người của Tống Đế Thành?
Một vị Minh Hoàng lên tiếng hỏi?
– Ngươi đừng quên, trong Địa Ngục chiến trường không được sử dụng Đế Binh.
Nếu có người vi phạm, thì sẽ bị các thế lực truy sát. Một vị Minh Đế khác lạnh lùng nói. Lúc Lâm Phong lấyra Đế Binh, hắn đã đoán được Lâm Phong là người của Tống Đế Thành, nên lập tức uy hiếp.
– Xoẹt… Nhưng thứ đáp lại hắn lại là một vầng Thái Dương, vầng Thái Dương kia trức tiếp xuyên thấu hư không, đánh về phía vị Minh Hoàng mới lên tiếng.
Khi thấy người kia bị đánh hồn phi phách tán, sắc mặt những người khác trở nên rất khó coi. Giờ phút này bọn họ đã nhìn ra tu vi của Lâm Phong chỉ đến Trung Vị Minh Hoàng, nhưng Lâm Phong lại có Đế Binh.
– Dù ngươi có giết sạch chúng ta, tin tức ngươi sử dụng Đế Binh đã được ta truyền tin ra ngoài.
Muốn sống thì hãy mau thả bọn ta ra. Lâm Phong lạnh lùng nói.
– Ha ha ha, Nơi này chính là Tiểu Thế giới của ta, nên ngươi đừng mơ có thể liên lạc với nên ngoài.
Trước kia, hắn đã để Tiểu Nhã thử qua, trừ hắn ra, tất cả những thứ có thể liên lạc với ngoại của những người khác đều bị chặt đứt, bao gồm cả Thần Niệm.
– Sát!
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, lại có thêm một khỏa thái dương bạo liệt, khiến người vừa mới lên tiến hóa thành hư vô. Mà sắc mặt của những người khác cũng trở nên tái nhợt, vô cùng khó coi. Bây giờ, bọn họ mới biết cảm giác của những người dân trong trấn nhỏ kia, lúc đó bọn họ là dao là thớt, còn những người kia là cá thịt. Nhưng hôm nay, họ lại biến thành cá thịt mặc cho Lâm Phong chặc chém, động cũng không dám động. Sau đó, Lâm Phong điên cuồng truyền năng lượng vào trong Bát Bảo Thái Dương Luân, khiến Bát Bảo Thái Dương Luân càng thêm chói mắt. Lúc trước, khi Lâm Phong vẫn còn là vô địch Tôn Chủ, Bát Bảo Thái Dương Luân đã có thể uy hiếp cường giả Trung Vị Hoàng. Mà hôm nay, Lâm Phong đã đến Trung Vị Hoàng, nên uy lực của Bát Bảo Thái Dương Luân đã mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Vào lúc này, mỗi một phất tay của Lâm Phong đều khiến cho một vị cường giả ngã xuống. Sức mạnh của Bát Bảo Thái Dương Luân đã hủy diệt những cường giả kia một cách triệt để. Thậm chí có không ít Trữ Vật Giới bị nổ tan, vô số bảo vật trôi nổi khắp nơi. Không lâu sau đó, trong mảnh không gian này chỉ còn có Lâm Phong, còn những người khác đã biến thành cát bụi. Tuy đã giết sạch tất cả, nhưng Lâm Phong không hề cảm thấy có chút khoái cảm nào. Hắn chỉ bình tỉnh thu hồi Bát Bảo Thái Dương Luân, rồi đi ra ngoài. Bên ngoài, trấn nhỏ thanh bình trước kia chỉ còn lại những bức tường đổ nát cùng với vô số cỗ thi thể và tiếng than khóc. Mà những cường giả Minh Hoàng tùy ý tàn sát người trong trấn cũng đã hóa thành bụi bậm trong không khí. Vào lúc này, đôi mắt trước khi chết của đại thúc vẫn in hằn trong tâm trí Lâm Phong, hình ảnh thiếu nữ tử vong vẫn trùng kích tâm linh hắn. Hóa ra khoảng cách giữa sinh và tử chỉ là một cái chớp mắt, nhắm mắt một cái, thì người chúng ta quen biết đã không còn. Khi Lâm Phong đang chìm trong sự đau thương, phía xa xa đột nhiên có từng đám mây đen kéo tới, như dấu hiệu của trận chiến.
– Sắp động thủ rồi à!Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, tuy biết bốn thế lực kia sẽ liên thủ đối phó Tống Đế Thành, nhưng Lâm Phong lại không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như không phải chuyện của hắn vậy. Sau đó Lâm Phong đi tìm di thể của đại thúc, rồi lập tức dùng căn nhà của ông ấy để tạo thành một mộ thật lớn để cho ông ấy có thể yên tâm an nghỉ. Sau khi làm xong tất cả, Lâm Phong xoay người rời đi, rời xa Tống Đế Thành. Những ngày sau đó, Lâm Phong liên tục di chuyển qua vô số nơi hoang dã và thành thị. Hắn thấy được sự thăng trầm của rất nhiều người bình thường, cũng nhìn thấy rất nhiều sự sinh ly tử biệt, ân oán tình thù. Nhưng hắn chỉ đứng xem dưới góc nhìn của những khán giả, nên hắn sẽ không can thiệp vào. Đôi khi hắn thấy một số chuyện bất bình, hắn cũng cảm thấy tức giận, mà khi thấy được việc tốt, hắn cũng sẽ cảm thấy vui mừng. ….. Một tháng sau. Lúc này, Lâm Phong đang trên đỉnh núi, nhìn về phía mặt đất mênh mông, nở nụ cười. Cùng lúc đó, trong tay Lâm Phong xuất hiện một bầu rượu. Sau khi tu một hơi, hắn lập tức cảm thấy trong cơ thể như đang có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho hắn cảm thấy thống khoái
– Trên đời có nhiều chuyện lắm, nhưng toàn lo không đâu thôi.
Dù ta là thiên tài thì đã sao? Ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Bây giờ Lâm Phong mới nhận ra, vạn vật trên thế gian đều tự mình diễn biến, có sinh ắt có tử. Mà hắn cũng không thể quản được toàn bộ thế giới, dù thế giới của chính hắn cũng như vậy. Bất luận hắn mạnh đến cỡ nào, hắn cũng chỉ là con người mà thôi, chuyện hắn có thể làm được, chỉ là một chút chuyện hắn muốn làm. Mà người hắn có thể chiếu cố được, cũng chỉ là những người hắn quan tâm. Vì hắn quan tâm đại thúc, quan tâm con gái thúc ấy cho nên hắn mới phẫn nộ, cho nên hắn dưới giết những cường giả đó. Khi Lâm Phong đột nhiên vươn tay ra, một đóa Thanh Liên xuất hiện, chậm rãi phiêu đãng trên không trung. Sinh tử nhị lực tràn ngập trong Thanh Liên, giao hòa cùng một chỗ, không ngừng hoán đổi. Khiến cho đoán thanh liên đó lúc thì sinh cơ bừng bừng, lúc thì khô héo như một đóa hoa đã chết khô. Nhưng khi Lâm Phong muốn, đóa thanh liên đó sẽ lập tức có vài tia sinh cơ.
– Sinh tử khí, há có thể là cực hạn.
Vừa dứt lời, hắn vương tay ra, khiến hư không xuất hiện một luồng khí tức Tử Vong vô cùng kinh khủng. Sau một lúc, luồng khí tức Tử Vong kia hóa thành một nước xoáy, điên cuồng lao tới bàn tay của hắn. Cùng lúc đó, trong hư không cũng bắt đầu xuất hiện từng luồng khí tức tử vong.
– Sinh!
Ngay khi Lâm Phong vừa dứt lời, cổ khí tức Tử Vong kinh khủng lập túc hóa thành từng luống khí màu xanh biếc. Những luồng khí tức kia liên tục tuôn trào vào trong cơ thể hắn, gột rửa thân thể của hắn. Trong lúc đó, Thiên Địa cũng đột ngột biến sắc, mây đen cuồn cuộn kéo tới, trong hư không có từng luồng pháp tắc kinh khủng điên cuồng hội tụ, lúc giống như sinh, lúc giống như tử. Sức mạnh kinh khủng của hai loại pháp tắc ảnh hưởng đên toàn bộ khu vực quanh đó. Khiến cho tất cả mọi người trong khu vực ngàn dặm quanh đó đều nhìn về phía này.
– Pháp tắc quán thể?
Vào lúc này, Lâm Phong vô cùng kinh ngạc. Hắn đã từng trải qua pháp tắc kiếp nạn, nên cũng biết pháp tắc quán thể quan trọng như thế nào.
– Không đúng, lực lượng của pháp tắc quán thể lần này sao lại cường đại đến như vậy.
Khi ta bước vào Vũ Hoàng cảnh, cũng không có pháp tắc nào mạnh mẽ như thế xuất hiện. Có người ở phương xa nói nhỏ.
– Đại Đạo đồng nguyên, Sinh Tử Đạo vốn bị thượng thiên vứt bỏ bây giờ lại hóa thiên thừa, quả thật không ai có thể ngờ.
Lâm Phong thản nhiên nói. Sau một lát, vô số pháp tắc xuyên qua thân thể hắn, tuy chúng điên cuồng tàn phá cơ thể hắn, nhưng cũng đồng thời tẩy lễ cho hắn. Vào lúc này, hắn có một luồng cảm giác rất kỳ diệu, giống như tất cả pháp tắc trong thiên địa đều đang bị hắn khống chế.
– Sinh, tử!
Khi giọng nói của Lâm Phong vang lên, phía xa xa lập tức xuất hiện hai chữ viết khổng lồ, giống như đã trường tồn từ vạn cổ.
Chương 1867: Sinh Tử Đạo
Lúc này, Lâm Phong đang ngồi trên một đỉnh núi, mặc kệ hai loại pháp tắc sinh và tử đi qua cơ thể.Bất cứ ai muốn từ vô địch Tôn Chủ trở thành Vũ Hoàng, đều phải trải qua pháp tắc quán thể. Đó chính là quá trình câu thông Thiên Địa, khiến cho pháp tắc của mình dung hòa với Thiên Địa và trở nên mạnh hơn.
Người lĩnh ngộ pháp tắc càng sâu sắc, Thiên Địa Pháp Tắc khi câu thông sẽ mạnh hơn. Mà những Thần Thông có uy lực lớn đều dùng pháp tắc dẫn động Thiên Địa Pháp Tắc, khiến cho cả hai thứ trộn làm một.
Mà pháp tắc của bản thân càng mạnh, sẽ càng câu thông được với nhiều pháp tắc trong thiên địa. Trước kia, khi Lâm Phong chiến đấu ở thế giới bên ngoài, hắn vẫn không có cách nào trực tiếp câu thông với Thiên Địa pháp tắc.
Nên hắn chỉ có thế dựa vào số pháp tắc trong cơ thể để phát ra những công kích có uy lực mạnh mẻ. Nhưng đến hôm nay, hắn rốt cục cũng có thể sử dụng được pháp tắc trong thiên địa.
– Thanh Liên Thống Lĩnh dùng Thanh Liên nhập đạo.
Vì Thanh Liên Đạo có thể bao dung vạn vật, nên Thanh Liên Thống Lĩnh mới có thể sử dụng được các loại pháp tắc khác nhau. Mà ta lại bị thượng thiên vứt bỏ, nên mới không thể điều động được pháp tắc trong thiên địa.
Nhưng đến hôm nay, sau khi trải qua sinh tử cảm ngộ, ta mới có thể điều động được pháp tắc. Nên ta sẽ gọi nó là Sinh Tử Đạo. Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng.
Từ trước kia rất lâu, Lâm Phong đã nghe rất nhiều người nói về “đạo”. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hư vô mờ mịt, không hiểu nó là cái gì? Cho đến khi Thanh Liên Thống Lĩnh biểu diễn Thanh Liên Đạo của ông ấy, Lâm Phong mới mơ hồ cảm giác được “đạo” là gì? …. Cùng lúc đó, xung quanh ngọn núi Lâm Phong đang tu luyện xuất hiện mấy bóng người, ánh mắt của họ đều nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Người này có ngộ tính siêu phàm thoát tục, có thể đồng thời lĩnh ngộ được cả hai loại pháp tắc sinh và tử quán thể, thực lực của hắn mạnh hơn người cùng cảnh giới không ít.
…… Sau một hồi lâu, mây đen trên không trung dần dần tiêu tán, lộ ra bầu trời trong xanh cao vút.
– Chúc mừng các hạ đã dùng song hệ pháp tắc thành Minh Hoàng.
Đúng lúc này, lập tức có từng đạo âm thanh vang lên, sau đó Lâm Phong thấy vài đạo thân ảnh xuất hiện cười nói với mình. Nhưng khi Lâm Phong kiểm tra tu vi, lại pháp hiện tu vi của hắn lại tuột xuống Hạ Vị Vũ Hoàng.
– Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh ta tu luyện là công pháp Ma Đạo, mà Ma Đạo Pháp Tắc không có được thiên địa thừa nhận, nên không có trải qua pháp tắc quán thể.
Có lẽ vì thế, nên mọi người mới lầm tưởng ta là Hạ Vị Hoàng. Lâm Phong trong lòng âm thầm suy đoán nói. Dù sao trong Võ Đạo, tu vi vẫn phụ thuộc vào công pháp, nên khí cảnh giới nhất định, đều phải tu luyện công pháp tương ứng với tu vi. Nên dù ma công của Lâm Phong đã bước vào Trung Vị Vũ Hoàng, Ma Đạo Pháp Tắc cũng tiến triển đến trình độ của Trung Vị Vũ Hoàng. Nhưng Ma Đạo Pháp Tắc không được thiên địa chấp nhận, nên khi được Sinh Tử Pháp Tắc quán thể, Lâm Phong mới có tu vi Hạ Vị Hoàng. Khi Lâm Phong đảo mắt nhìn qua đám người kia, hắn lập tức phát hiện tu vi của phần lớn những người này đều là Trung Vị Vũ Hoàng. Nên hắn lập tức cảnh giác, rất có thể những người này đến từ tứ đại chủ thành còn lại.
– Ta chỉ trở thành Hạ Vị Vũ Hoàng mà thôi, mà chư vị đã trở thành Vũ Hoàng từ lâu, nên chư vị đừng khách khí.
Lâm Phong mỉm cười nói.
– Các hạ, ngươi có biết thế giới này của ngươi chính là một trong những địa ngục do cường giả Minh Giới tạo ra không?
Một người mở miệng hỏi Lâm Phong.
– Biết.
Lâm Phong liền khẽ gật đầu.
– Nếu các hạ biết, ta sẽ nói thẳng, ta chính là thuộc hạ của một trong Minh Giới thập điện Diêm vương, Sở Giang Vương.
Nếu như các hạ nguyện ý, có thể tạm thời gia nhập chúng ta, lấy thiên phú của các hạ, nhất định sẽ được coi trọng. Một người mỉm cười nói với Lâm Phong, nhưng Lâm Phong khẽ lắc đầu, cười nói:
– Tại hạ là người sơn dã, độc lai độc vãng đã quen, nên,.
..
– Ha ha ha, chắc các hạ còn chưa biết.
Sở Giang Thành ta đang tranh đoạt Địa Ngục này, nên bất cứ lúc nào, nó đều có thể trở thành lãnh thổ của Sở Giang Thành ta. Đến lúc đó, sẽ có vô số người có đập vỡ đầu cũng muốn gia nhập Sở Giang Thành ta. Nên đây chính là kỳ ngộ lớn lao. Người nọ chậm rãi nói, cố gắng thuyết phục Lâm Phong, nhưng sắc mặt của Lâm Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, cười nói:
– Đa tạ ý tốt của các hạ, nhưng ta vẫn giữ ý kiến cũ.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của người kia lập tức có chút ngạc nhiên, rồi trở nên vô cùng khó coi, thầm nói.
– Cái tên này thật không biết tốt xấu, bây giờ ngươi có từ chối, thì sau khi Sở Giang Thành bọn ta chiếm được Địa Ngục này, thì ngươi có là thiên tài cũng không thoát được.
Bất luận tài nguyên hay võ giả, đều sẽ bị Sở Giang thành khống chế. Sau đó hắn ta uy hiếp Lâm Phong.
– Các hạ phải quý lấy cơ hội này, nếu không sau này sẽ hối hận không kịp đấy.
Nhưng Lâm Phong vẫn từ chối.
– Từ trước tới nay, ta vẫn chưa bao giờ hối hận.
– Đồ không biết tốt xấu,dù cho ngươi đã lĩnh ngộ được hai pháp tắc sinh và tử, thì ngươi cũng chỉ là kẻ vừa mới bước vào Vũ Hoàng mà thôi.
Nếu ngươi đáp ứng ta, ngươi sẽ có thành tựu huy hoàng, nhưng ngươi lại cự tuyệt, tự chui đầu vào rọ! Khi người nó vừa dứt lời, thì Phong lập tức cảm thấy một luồng Tử Vong Pháp Tắc bao phủ cơ thể mình, hắn lại nghe người nọ nói tiếp:
– Mặc dù ngươi đã lĩnh ngộ được Sinh Tử Pháp Tắc, thì ngươi cũng phải chết trong Tử Vong Pháp Tắc của ta.
Nếu Lâm Phong thật sự chỉ vừa mới bước vào Vũ Hoàng cảnh, hắn nhất định sẽ chết dưới cổ Tử Vong Pháp Tắc cường đại kia. Nhưng đối phương lại không biết, mặc dù Sinh Tử Pháp Tắc của Lâm Phong không bằng hắn, nhưng lĩnh ngộ của Lâm Phong đối với Sinh Tử Pháp Tắc lại mạnh mẽ hơn hắn nhiều. Nên tử vong pháp tắc cường đại của hắn ở trước mặt Lâm Phong, không có bất cứ hiệu quả nào.
– Hả?
Nhưng người nọ phát hiện có chút không đúng. Lâm Phong đứng trong Tử Vong Pháp Tắc của hắn nãy giờ, nhưng tại sao lại không có nửa điểm phản ứng.
– Có chút ý tứ.
Sau đó, đối phương đi tới đỉnh núi Lâm Phong đang đứng, khi hắn vung tay lên, một minh trảo to lớn xuất hiện trong hư không. Sau đó một kia bay về phía Lâm Phong, nếu như bị một trải kia trảo trúng, Lâm Phong cũng phải trọng thương. Nhưng Lâm Phong đâu phải dạng thường, từ khi hắn thấy một trải kia, hắn đã biến qua chỗ khác. Sau đó minh trảo kinh khủng kia trực tiếp oanh kích lên đỉnh núi, khiến cho cả ngọn núi rung chuyển, khói bụi mù mịt.
– Dù ngươi có tránh được lần một, sao có thể tránh mãi được.
Hãy đỡ. Khi hắn ta vừa dứt lời, một tử vong minh trảo trực tiếp xuất hiện trước người Lâm Phong.
– Tốc độ ra chiêu của Trung Vị Minh Hoàng đỉnh phong nhanh thật.
Chỉ cần một ý nghĩ, Thần Thông đã xuất hiện, mà uy lực của những Thần Thông đó lại mạnh mẻ phi thường nữa chứ. Lâm Phong vừa thầm nghĩ trong lòng vừa đáng ra một quyền để ngăn chặn cái minh trảo. Khi quyền và trảo gặp nhau, một tiếng nổ to lớn vang lên, sau đó cả hai cùng biến mất. Vào lúc này, đám người chung quanh đều chăm chú nhìn Lâm Phong. Đặc biệt khi hắn chỉ dùng một quyền mà đã phá tan cái minh trảo, thần sắc của họ hiện lên vẻ kinh dị. Không ngờ Lâm Phong lại mạnh như vậy, mà Ma Đạo pháp tắc của hắn còn đến trình độ của Trung Vị Minh Hoàng. Chẳng lẽ lúc nảy không phải lần đầu tiên hắn được pháp tắc quán thể? Nhưng cảnh giới của Lâm Phong đúng là Hạ Vị Minh Hoàng mà. Điều này làm cho bọn họ có nghĩ như thế nào, cũng không ra, cực kỳ quỷ dị.
– Ông!
Ngay lúc đó, sau lưng Lâm Phong đột nhiên xuất hiện một đôi ngân dực phát ra ngân quang vô cùng chói mắt. Khi chúng khẽ vẩy, Lâm Phong đã biến mất ngay tại chỗ. Khi vị cường giả Trung Vị Minh Hoàng kia nhìn thấy Lâm Phong đang lao về hướng hắn, trong mắt không khỏi hiện lên một đạo lãnh mang, lòng bàn tay của hắn cũng xuất hiện một tử vong lốc được tạo thành từ vô số minh trảo.
– Sát!
Khi vị Trung Vị Minh Hoàng đánh ra một kích, cả hư không đều bị từng đạo tử vong minh trảo đáng sợ xé rách thành vô số mảnh, điên cuồng lao về hướng Lâm Phong.
– Sinh!
Sau khi Lâm Phong gầm lên một tiếng, thiên địa xuất hiện một luồng sinh mệnh lực. Luồng sinh mệnh lực lập tức bao phủ tử vong minh trảo, khiến cho sinh tử luân chuyển, uy lực tử vong cũng từ từ tán loạn. Sau đó Lâm Phong lập tức đánh ra một quyền xuyên qua tầng tầng lớp lớp tử vong minh trảo về phía người kia. Khi thấy thế, sắc mặt Trung Vị Minh Hoàng lập tức thay đổi, đang muốn né tránh. Nhưng lại có một luồng Sinh Mệnh Pháp Tắc bao phủ cả người hắn, khiến cho tử vong khí tức trên người hắn trực tiếp hóa thành sinh mệnh khí tức. Hắn không ngờ Lâm Phong lại mạnh tới mức có thể trực tiếp sử dụng sinh mệnh pháp tắc để can thiệp đến tử vong minh lực trong cơ thể hắn. Vì đối phương am hiểu tử vong minh lực, nên Lâm Phong không thể dùng tử vong lực lượng đối phó hắn. Mà muốn khắc chế tử vong minh lực, tốt nhất là sinh mệnh lực.
– Rống!
Vào lúc đó, một tiếng long ngâm rung trời vang lên, sau lưng Lâm Phong xuất hiện hư ảnh của Cửu Long.
– Tù!
Sau đó Lâm Phong đưa tay đánh ra một trảo về phía vị Trung Vị Minh Hoàng, hắn thấy đối phương đang hóa thành một cơn lốc tử vong. Nhưng Lâm Phong sao lại có thể cho hắn cơ hội thứ hai, Sinh Mệnh lực lập tức phủ xuống, khiến vị Minh Hoàng kia bất động. Cùng lúc đó, Cửu Long Thiên Phệ Thú trực tiếp lao tới, thôn phệ tử vong pháp tắc của đối phương.
Chương 1868: Thái Cực Sinh Tử Trận
– Không tốt.
Khi những người ở xung quanh thấy Cửu Long Vũ Hồn, thì sắc mặt của họ thay đổi. Bọn họ không ngờ một kẻ vừa mới được pháp tắc quán thể lại có thể đánh bại một vị cường giả Trung Vị Minh Hoàng. Mà vị Trung Vị Minh Hoàng đó còn bị Cửu Long của hắn nuốt sống.
– Tử!
Cùng lúc đó, người nọ điên cuồng gầm lên một tiếng, sau lưng hắn ta xuất hiện một hư ảnh Minh Vương. Nhưng ngay lúc đó, hắn lại thấy Lâm Phong đột nhiên vươn tay ra.
Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn nguỗi, lòng bàn tay của Lâm Phong đã xuất hiện một đóa hắc liên tràn đầy khí tức hủy diệt vô cùng vô tận. Sau khi phóng đóa hắc liên đó tới gần vị cường giả Trung Vị Hoàng, Lâm Phong lập tức chạy thật xa.
Ngay sau đó, một luồng khí tức hủy diệt bạo phát, khiến cho cả khu vực xung quanh trở thành biển lửa, tràn đầy hỏa diễm. Một tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên, nhưng sau đó liền biết mất trong chớp mắt.
Cơ thể Trung Vị Hoàng kia đã hoàn toàn biến thành tro bụi, vĩnh viễn biến mất trên thế gian. Sau khi thấy cảnh đó, sắc mặt những người đang định tiến lên bao vây Lâm Phong lập tức trở nên trắng bệch, mà thân thể của họ cũng dừng ngay tại chỗ.
Đến bây giờ, bọn họ mới ý thức được, Lâm Phong không phải người vừa mới bước vào Vũ Hoàng cảnh, mà là một lão quái vật đã trở thành Vũ Hoàng từ lâu. Một người trong đám người đó nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng hỏi.
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đáp:
– Ta là người của một trong Ngũ đại thế lực đang tranh đoạt cái Địa Ngục này, các vị nghĩ ta là ai?
Sau khi nghe vậy, những người lập tức nhìn nhau, để xem có ai biết Lâm Phong không? Sau một lúc, một người lên tiếng nói:
– Bọn ta đã gặp rất nhiều người của thế lực khác, nhưng ta chưa từng thấy ngươi.
Rốt cục ngươi là người của phương nào?
– Tống Đế Thành.
Lâm Phong bình tĩnh nói một tiếng, rồi chậm rãi xoay người, đi về phía đỉnh núi lúc nãy. Cùng lúc đó, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một luồng Kiếm Ý, sau đó mọi người thấy Lâm Phong chỉ cần vẫy tay một cái, đỉnh của ngọn núi kia đã bị sang phẳng. Sau đó Lâm Phong xoay người lại, nói:
– Ta sẽ ở đây chờ các vị đến báo thù.
Sau đó, Lâm Phong đi lên đỉnh núi, bình tĩnh ngồi xuống. Sau khi nghe vậy, nhưng người còn lại lập tức xúm lại bàn bạc. Thực lực của Lâm Phong sâu không lường được, nên hắn rất có thể là lá bài tẩy của Tống Đế Thành. Nên bọn họ tuyệt đối không thể mạo hiểm, đi triệu tập cường giả, rồi quay lại báo thù mới tốt nhất.
Không lâu sau, những người đó lần lượt phá không rời đi, chỉ còn Lâm Phong đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi. Vào lúc này, trong đầu hắn đang xuất hiện thông tin liên quan đến ba ngàn đại trận, trong đó có một tòa đại đại trận tên Thái Cực Sinh Tử đại Trận vô cùng lợi hại.
Một khi khởi động, sinh tử của những người trong trận này sẽ được quyết định bằng ý nghĩ của người bày trận. Sau đó, Lâm Phong dùng Thiên Diễn Thánh Kinh bắt đầu thôi diễn Thái Cực Sinh Tử Trận. Cũng nhờ Lâm Phong đã chạm đến giới hạn Sinh Tử Đạo, nên sự lĩnh ngộ của hắn đối Sinh Tử vô cùng mạnh mẻ.
Nên uy lực Thái Cực Sinh Tử Trận do hắn thôi diễn sẽ rất cường đại. ….. Qua mấy canh giờ sau, xung quanh Lâm Phong đã xuất hiện một Thái Cực Lưỡng Nghi Đồ. Khi Thái Cực đồ đó chạm đến mặt đất, hắn đánh ra vài đạo phù văn. Mỗi khi có thêm một phù văn, Thái Cực đồ đó lại càng trở nên sống động hơn.
Mà những đường vân của nó vẫn đang không ngừng khuếch trương ra bốn phía, khiến cả ngọn núi tràn đầy nhưng khí tức tử vong và khí tức sinh mệnh.
– Sinh vạn vật, Sinh Sinh Bất Tức.
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, tất cả khí tức tử vong trên núi dần dần biến mất, hóa thành sinh mệnh khí tức, mà trên thân núi cũng bắt đầu xuất hiện những cây cổ thụ xanh biếc. Chỉ sau một lát, cả ngọn núi đều bị những tán cây xanh biếc bao phủ, lộ ra sinh mệnh khí tức vô cùng cường thịnh.
Mà luồng sinh mệnh khí tức kia cũng không ít cường giả vô tình đi ngang qua sơn mạch này chú ý. Khi bọn họ nhìn về hướng luồng khí tức sinh mệnh đó, lại thấy một ngọn núi bị người ta sang phẳng, nhưng trên đó lại tràn đầy vô số Sinh Mệnh lực vô cùng cường thịnh và từng hàng cổ thụ phất phơ trong gió.
Ngay lúc đó, phía xa xa đột nhiên xuất hiện một nhóm cường giả đang cuồn cuộn bay đến ngọn núi kia. Những cường giả kia chính là người của Thái Sơn thành trong Thập Đại Chủ Thành. Họ chính là một trong tứ đại thế lực đã phục kích người của Tống Đế Thành.
Mặc dù đã đánh tan được thế lực Tống Đế Thành, nhưng lại để Vương Trác cùng với một vị cường giả khác chạy thoát. Nên khi nghe tin có dư nghiệt của Tống Đế Thành ở đây, nên đã tụ hợp một nhóm cường giả chạy tới, chuẩn bị tiêu diệt hy vọng cuối cùng của Tống Đế Thành. Để đảm bảo chắc ăn, nên Thái sơn Thành đã phái hơn mười vị cường giả Trung Vị Minh Hoàng đến. Mà mười vị cường giả Trung Vị Minh Hoàng này đều là nhân vật tinh anh của Thái Sơn, có thực lực vô cùng đáng sợ.
– Người kia đang ở nơi nào?
Một người trong đám cường giả kia hỏi. Sau đó có một người bước ra, quan sát xung quanh, rồi chỉ về phía một ngọn núi xanh tươi, cỏ cây um tùm.
– Chỗ đó.
Nếu Lâm Phong thấy người đó, hắn sẽ nhận ra tên kia chính là một trong những người đã bỏ chạy đi gọi viện binh cách đây không lâu. Sau đó người này lại nói tiếp.
– Người này lĩnh ngộ được hai loại pháp tắc sinh và tử, nên hắn có thể dùng pháp tắc sinh mệnh để can thiệp vào trong cơ thể của đối thủ, khiến người ta không thể phát huy toàn bộ thực lực.
– Đi thôi!
Sau đó người cầm đầu đáp xuống ngọn núi của Lâm Phong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
– Người này chỉ là Hạ Vị Hoàng, làm sao có thể giết chết Trung Vị Minh Hoàng được?
– Thống lĩnh cẩn thận, nhìn thí có vẻ hắn là Hạ Vị Minh Hoành, nhưng Ma Đạo Pháp Tắc của hắn đã đạt đến cấp độ của Trung Vị Minh Hoàng.
– A.
.. Người cầm đầu a một tiếng, rồi chăm chú nhìn Lâm Phong.
– Cái tên thống lĩnh Vương Trác của Tống Đế Thành chỉ là một tên bất tài vô dụng, vì hắn là hậu nhân của Tống Đế nên mới được làm thống lĩnh.
Mà ngươi có thể dễ dàng giết chết Trung Vị Minh Hoàng, thì hẳn là một cường giả, tại sao ngươi lại bán mạng cho hắn. Không bằng ngươi hãy gia nhập Thái Sơn Thành ta đi, ta chắc chắn sẽ tiến cử ngươi trở thành thống lĩnh. Sau một lúc, Lâm Phong mới chậm rãi mở mắt ra. Tuy Minh Giới rất tàn nhẫn, nhưng cũng rất trực tiếp. Dù đối phương biết hắn đã giết một vị Trung Vị Minh Hoàng của họ, nhưng vẫn muốn chiêu nạp hắn.
– Thiên đường có lối, sao không đi.
Địa ngục không lối, cứ xông vào. Giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong lập tức khiến cho sắc mặt của tên thủ lĩnh trở nên cứng đờ, nhưng hắn ta liền cười lạnh, mở miệng nói
– Trong trận chiến lần trước, Tống Đế Thành đã đại bại, chỉ có mỗi Vương Trác và một vị cường giả trốn thoát.
Nên có tính thêm ngươi, Tống Đế Thành chỉ có ba người mà thôi. Nên ngươi đừng trông cậy vào hai người Vương Trác tới cứu ngươi. Không biết giờ phút này, bọn chúng có lo nổi cho mình không nữa? Khi hắn ta vừa dứt lời, Lâm Phong nở một nụ cười sắc lạnh, rồi chậm rãi đứng lên. Khi đó, cả thiên địa đột nhiên biến sắc, mây đen cuồn cuộn kéo đến. Mà những cây cổ thử xanh biếc ở trên núi cũng hóa thành vật chết, tan thành tro bụi trong nháy mắt biến. Sau khi những cây cổ thụ kia biết mất, đã để lộ ra từng đường trận văn chằng chịt khắp nơi, tạo thành một Thái Cực đồ. Từ trong Thái cực đồ, từng luồng khí tức tử vong bay ra, khiến cho sắc mặt của những người kia phải biến đổi.
– Trận Đạo!
– Chạy mau.
Khi tên thủ lĩnh vừa nói xong, hắn nhanh chân phóng lên không trung, mà những người còn lại cũng lập tức chạy theo.
– Tử!
Thái Cực đồ lập tức tỏa ra những tia sáng tử vong màu đen bao trọn thiên địa, khiến người người kia không thể thoát ra. Vào lúc này, Thái Cực Sinh Tử Trận đã hóa thành một tử vong thế giới, tràn đầy hắc ám. Dù cho những vị cường giả kia không nhưng cố gắn phóng lên cao, nhưng họ vẫn không thể thoát được. Sau một lúc, một số người bắt đầu nhắm mắt, lặng yên chờ đợi cái chết.
Khi Lâm Phong còn ở Tôn Vũ cảnh, hắn đã có thể sử dụng trận pháp để giết Hạ Vị Hoàng, uy hiếp Trung Vị Hoàng. Mà đến hôm nay, Lâm Phong lại lĩnh ngộ được sinh tử pháp tắc, nên Thái Cực Sinh Tử trận của hắn có uy lực khó có thể dò. Khi Hủy diệt khí tức dần dần biến mất, Lâm Phong chậm rãi đi vào trong Thái Cực Sinh Tử trận thu thập chiến lợi phẩm của mình.
Những người này đều là cường giả Trung Vị Minh Hoàng của Thái Sơn Thành, nên của cải của người đó không ít a. …. Lúc Lâm Phong còn đang bận thu thập chiến lợi phẩm, trong một tòa cung điện nào đó đang có một vị cường giả đang tu luyện. Khi hắn chuẩn bị thu công, đột nhiên có chuyện xảy gì đó xảy ra, khiến cho hắn vô cùng tức giận, gào to một tiếng.
– Là ai, ai đã làm?
Vì mỗi lần tranh đoạt Địa Ngục đều rất nguy hiểm, nên những người tiến vào chiến trường đều lưu lại Thần Niệm ấn ký. Chỉ cần bọn họ chết, ấn ký sẽ vỡ nát. Mà vị cường giả kia chính là người giữ ấn ký của các cường giả đi vào chiến trường. Nên khi hắn cảm thấy ấn ký vỡ nát, hắn biết những người đi truy bắt dư nghiệt của Tống Đế Thành đã tử nạn.
Chương 1869: Chém Vương Trác
Rất nhanh sau đó, khi các thế lực khác biết tin tức người của Thái Sơn Thành bị giết, họ đều cảm thấy vô cùng chấn kinh.
Sau đó lập tức cử người giám sát hành động của những thế lực khác. Bởi vì chuyện này quá nhạy cảm, nên bọn họ không thể không cẩn thận đề phòng, biết đâu mình sẽ là nạn nhân tiếp theo. Khi các thế lực bắt đầu dò thăm, dần dần bắt đầu có lời đồn đã phát hiện người của Thái Sơn Thành chết trên một ngọn núi. ….. Lúc này, gần ngọn núi Lâm Phong đang ở đột nhiên xuất hiện hai bóng người, mà một người trong đó chính là Vương Trác. Nếu như Vương Trác đã xuất hiện ở đây, thì người còn lại chắc chắn là vị cường giả duy nhất còn sống của Tống Đế Thành. Mà khi hai người nhìn thấy bóng người đang ngồi trên đỉnh núithì sắc mặt của cả lại lập tức biến đổi. Sau đó Vương Trác lộ vẻ phá lệ kinh ngạc, hô to:
– Lâm Phong!
Khi Vương Trác nghe tin có một vị cường giả của Tống Đế Thành đã tiêu diệt hơn mười vị cường giả của Thái Sơn Thành, hắn nhanh chân chạy đến đây. Mà khi hắn nhìn Lâm Phong, mọi suy đoán của hắn Lập tức sụp đổ. Hắn cứ tưởng đây chỉ là một cái bẫy của thế lực khác, nhưng không ngờ đó là sự thật, mà người đó lại có hiềm khích với hắn, Lâm Phong.
– Làm sao lại là ngươi?
Vương Trác lập tức bay lên đỉnh núi, nhìn Lâm Phong hỏi một tiếng. Nhưng Lâm Phong chỉ lạnh lùng đáp lại một câu:
– Ta ở đâu ngươi có thể quản sao?
Sau khi nghe vậy, Vương Trác nghĩ hắn đã đi lộn chỗ, nhưng khi kiểm tra lại, thì hắn đã đến đúng chỗ rồi mà. Mà khu vực này cũng chỉ có mình Lâm Phong, nên hắn đành hỏi.
– Ngươi có nhìn thấy người tru sát đám người của Thái Sơn Thành không?
Lâm Phong lập tức lắc đầu, nói:
– Không có.
Lâm Phong đương nhiên chưa từng thấy người đã tru sát đám cường giả Thái Sơn Thành kia rồi, hắn làm sao có thể nhìn thấy bản thân được cơ chứ.
– Vậy ngươi ở chỗ này làm gì?
Câu hỏi của Vương Trác lập tức làm cho Lâm Phong xuất hiện sát ý, lạnh lùng nói.
– Ngươi quản được chuyện của ta hả?
Lâm Phong lạnh như băng nói, trong con ngươi mơ hồ có một mảnh sát ý. Trong khoảng thời gian này, Vương Trác vô cùng chật vật, khi hắn vừa mới đưa người của Tống Đế Thành vào chiến trường được mấy ngày đã bị các thế lực khác liên thủ tiêu diệt. Khiến hắn phải chạy trối chết, chật vật không chịu nổi. Nhưng bây giờ hắn lại thấy Lâm Phong tiêu diêu tự tại, tu luyện ở chỗ này, hắn liền cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt là ánh mắt tràn đầy sát khí và câu trả lời láo xược lúc nãy của Lâm Phong càng làm hắn càng thêm khó chịu. Sau đó, Vương Trác nhìn chằm chằm Lâm Phong, lộ ra sát khí, nói:
– Lâm Phong, ngươi là cái đồ tham sống sợ chết.
Ngươi đã đại biểu Tống Đế Thành ta tham chiến, mà lại bỏ mặc sự sống chết của Tống Đế Thành, một mình tiêu dao chỗ này. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng đứng lên, chăm chú nhìn Vương Trác, nói:
– Ngươi muốn giết ta ư?
Vương Trác đi tới trước mặt Lâm Phong, lạnh lùng nói:
– Ta đây đang thanh lý môn hộ, nên Thanh Liên Thống Lĩnh có biết, cũng sẽ không nói cái gì?
Huống hồ Thanh Liên Thống Lĩnh cũng không nhất định sẽ biết ta giết. Ánh mắt của Lâm Phong lập tức nhìn về phía vị cường giả còn lại, nói:
– Thanh Liên Thống Lĩnh thật chưa chắc đã biết, nhưng vẫn còn một ngươi đang đứng xem đấy, ngươi cũng định giết hắn diệt khẩu sao?
– Ngươi yên tâm đi, hắn là tâm phúc của ta.
Nên ngươi không cần phải lo lắng. Sau khi nói xong, trên người Vương Trác lập tức xuất hiện một luồng sát khí mạnh mẻ, nhắm thẳng về phía Lâm Phong.
– Ngươi muốn biết ai đã giết chết đám người của Thái Sơn Thành không?
Lâm Phong nhìn Vương Trác, từ tốn nói.
– Ngươi biết ư?
Khi Vương Trác nhìn thấy Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức mở miệng hỏi.
– Là ai?
Sau đó hắn liền thấy Lâm Phong từ từ đi bộ phía hắn, nhưng nơi Lâm Phong đi qua đều hiện lên từng đạo trận văn. Chỉ trong khoảng khắc, khi Thái Cực đồ xuất hiện, sinh cơ trên núi lập tức hóa thành Tử Khí. Khiến cho nhật nguyệt lu mờ, thiên địa biến sắc, cây cối tàn lụi. Mà khi thấy cảnh đó, sắc mặt Vương Trác kịch biến, vô cùng tái nhợt. Khi hắn nhìn về hướng Lâm Phong, Lâm Phong nở một nụ cười lạnh lùng với hắn, từ tốn nói:
– Là ta!
Ngay khi âm thanh đó vừa vang lên, trước mặt Vương Trác xuất hiện hiện một cơn lốc tử vong, dường như có thểm thôn phệ Thiên Địa. Từ khi phát hiện, Tử Vong phong sát kinh khủng nhanh chóng bao phủ Vương Trác, khiến cho hắn không thể làm gì? Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, điên cuồng hét lên một tiếng:
– Không.. . Khi thấy cảnh đó, cường giả kia lao qua định cứu Vương Trác, nhưng tất cả đã quá muộn, Tử Khí đã hoàn toàn bao phủ Vương Trác, biến hắn thành một cỗ thi thể nằm lăng lốc trên mặt đất.
Mà tên cường giả kia cũng chịu chung số phận. Khi thấy hai người đã biến thành những cỗ thi thể lạnh giá, Lâm Phong mới đi đến trước mặt hai người Vương Trác, bắn ra một luồng hắc hỏa. Khi hắc hỏa chạm đến thi thể hai người, chúng đều hóa thành tro bụi.
Còn bảo bối trên người hai người cũng được Lâm Phong lấy ra. Lấy thực lực mạnh mẻ và thân phận phi phàm của Vương Trác, thì trong Trữ Vật Giới của hắn nhất định sẽ có rất nhiều bảo vật. Ngay lúc đó, Lâm Phong đột nhiên nhìn về phía phương xa, chỗ đó vừa mới xuất hiện một bòng người. Tuy người này bị mù, nhưng Lâm Phong lại cảm thấy lạnh cả người.
– Kiếm Manh, sao hắn lại tiến vào chiến trường.
Lâm Phong thầm nói một tiếng, do Tống Đế Thành là thế lực bước vào chiến trường cuối cùng, nên hắn mới không biết Kiếm Manh cũng đến đây. Nên khi Kiếm Manh đột nhiên xuất hiện và thấy hắn giết hai người Vương Trác, Lâm Phong có chút hoảng hốt. Mặc dù Kiếm Manh không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể dùng Thần Niệm để cảm giác mọi chuyện diễn ra xung quanh, nên trong đầu Lâm Phong bắt đầu sinh ra suy nghĩ giết người diệt khẩu.
– Ngươi muốn giết ta diệt khẩu?
Kiếm Manh đột nhiên hỏi một tiếng, nhưng Lâm Phong lại từ chối cho ý kiến. Thân phận của Vương Trác không thường, nên hắn tuyệt đối không thể để lộ chuyện này. Nếu chuyện này truyền đến Tống Đế Thành, Tống Đế Thành tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
– Lâm Phong, ta biết trận pháp của ngươi rất lợi hại, nên ta sẽ không đi vào.
Nhưng nếu như ngươi đi ra khỏi trận phát, ngươi lại không thể giết được ta, mà còn có khả năng bị ta giết chết. Nên chúng ta hãy làm hòa đi. Kiếm Manh chậm rãi phân tích cho Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong vẫn im lặng, đợi Kiếm Manh nói tiếp.
– Ta và người nọ không hề có gì giao tình gì, nên cái chết của hắn cũng không có quan hệ gì với ta.
Mà ngươi cũng muốn chiếm lĩnh chiến trường này cho Tống Đế Thành, nên hai chúng ta hãy hợp tác đi. Sau khi Kiếm Manh nói xong, sát khí trên người Lâm Phong cũng dần dần thu liễm. Kiếm Manh chưa bao giờ gặp Vương Trác, nên hai không có bất kỳ giao tình nào. Mà hắn và Kiếm Manh lại không có xung đột lợi ích, nên đối phương không cần phải tố cáo hắn.
– Ngươi muốn liên thủ với ta?
Lâm Phong hỏi.
– Không sai.
Mặc dù thực lực của ta không yếu, nhưng khi đối mặt với những cổ thế lực kia, một mình không thể làm gì được họ. Nếu như có thêm ngươi, hy vọng chiến thẳng của chúng ta vẫn rất lớn. Kiếm Manh nói:
– Chuyện này có lợi gì cho ngươi?
– Chứng minh thực lực của ta.
Câu trả lời dứt khoát của Kiếm Manh khiến Lâm Phong rất hài lòng, khẽ gật đầu, nói:
– Hợp tác vui vẻ, nhưng ta lại không rảnh để đi săn từng người, nên chúng ta cứ chờ đến thời khắc cuối cùng để làm một mẻ cho gọn nhĩ.
– Ta không có ý kiến.
Sau đó, Lâm Phong tiếp tục khoanh chân ngồi tu luyện. Vào lúc nay, trong thức hải của hắn đang tiến hành vô số tính toán và thôi diễn. Sau một lúc lâu, trên người hắn đột nhiên xuất hiện hai luồng sáng khác nhau, một đen, một trắng, không ngừng luân chuyển.
Khi bàn tay của hắn hướng về phía trước đánh ra một chưởng, thì ở đó lập tức hiện ra một Thái Cực đồ. Sau bao nhiêu lần không ngừng thôi diễn và thí nghiệm, cuối cùng Lâm Phong đã có thể dung nhập Thái Cực Sinh Tử Trận vào trong công kích. …… Khi Lâm Phong còn đang mãi mê tu luyện, trong một phủ đệ nào đó ở Tống Đế Thành đang bị một luồng khí tức kinh khủng bao phủ. Mà người phát ra luồng khí tức đó chính là cha của Vương Trác, Vương Tiêu.
Vì Vương Trác đã từng giành danh hiệu bách chiến bách thẳng trên chiến đài của Tống Đế Thành, cộng thêm thiên phú không hề tầm thường của hắn, nên Vương Tiêu rất thương yêu Vương Trác. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy đứa con yêu dấu của mình đã bị người ta giết chết, sao hắn có thể không giận cho được.
– Ai giết con ta?
Vương tiêu nộ khí trùng thiên, hét to. Cả cuộc đời Vương Tiêu chỉ sinh một đứa con duy nhất, nên hắn vô cùng thương yêu Vương Trác. Mà Vương Trác cũng rất ngoan, thực lực lại vượt qua rất nhiều huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ với Vương Trác.
– Vương Chấn, Hắc Thằng Thống Lĩnh, Thanh Liên Thống Lĩnh, các ngươi giỏi lắm.
Vương Tiêu giận chó đánh mèo mắng. Sau đó hắn nhanh chóng ra khỏi Tống Đế Thành.
Chương 1870: Thất bại chiến trường
Một lúc lâu sau, Vương Tiêu đã xuất hiện hiện tại cửa vào Địa Ngục.Mà khi những người giám sát cửa ra vào của Ngũ Đại Thế Lực thấy Vương Tiêu mạnh mẽ phá vỡ đại môn, sắc mặt của họ lập tức thay đổi, có người mở miệng nói:
– Tiền bối, bây giờ trận chiến tranh đoạt Địa Ngục đã bắt đầu, tiền bối không được đi vào Địa Ngục này được.
Khi hắn vừa nói xong, hắn nhìn về người của Tống Đế Thành. Người Tống Đế Thành khom người chào Vương Tiêu, rồi nói.
– Vương Tiêu Thống Lĩnh, các thế lực đã ước định sẽ không can thiệp vào chuyện này, nên thông lĩnh hãy quay về đi.
Nếu thống lĩnh muốn đi vào, phải chờ đến khi có kết quả đã.
– Ta đến đây để đốc chiến, nên sẽ không can thiệp vào đâu.
Khi vừa dứt lời, Vương Tiêu phóng thích ra khí tức cường đại của hắn, khiến cho người kia không dám nói gì. Mà khi người của bốn thế lực còn lại cảm nhận được khí thế của Vương Tiêu, bọn họ cũng không dám ngăn cản. Một lúc sau, Vương Tiêu xuất hiện bên ngoài hành cung của Hắc Thằng Thống Lĩnh. Mà khi Hắc Thằng Thống lĩnh cảm nhận được khí tức cuồn cuộn của Vương Tiêu, hắn nhanh chóng bay lên không, kinh ngạc hỏi:
– Vương Tiêu, ngươi đến đây làm gì?Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Vương Trác con trai ta theo ngươi đi cướp đoạt Địa Ngục. Mà giờ nó đã chết, ngươi thân làm thống lĩnh lại còn hỏi ta đến đây để làm gì? Vương Tiêu lạnh lùng nhìn Hắc Thằng Thống Lĩnh, lên giọng nói.
– Vương Trác đã chết rồi?
Vương Trác nổi tiếng là một người vô cùng cẩn thận và chu đáo, cộng thêm tu vi và đống bảo bối của hắn, rất khó có ai có thể giết được. Nên khi Hắc Thằng thống lĩnh nghe Vương Tiêu nói Vương Trác đã chết, ông ấy cũng vô cùng kinh ngạc.
– Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết?
Ngươi làm thống lĩnh kiểu gì vậy? Câu nói của Vương Tiêu khiến cho Hắc Thằng Thống Lĩnh vô cùng khó chịu, nhưng ông ấy vẫn cố gắn nhẫn nhịn, an ủi nói:
-Vương Tiêu à!
Cái chết của Vương Trác ta cũng cảm thấy bi thương, nhưng chiến tranh làm sao có không có người chết, ngươi cũng đừng có đau buồn nữa.
– Nhưng nó là đứa con duy nhất của ta a.
Vương Tiêu chợt quát một tiếng.
– Thân là nam nhi của Tống Đế Thành, ai cũng phải chuẩn bị tư tưởng chết trận.
Mà khi con của ngươi tham gia chinh phạt Địa Ngục, ai có thể bảo đảm hắn sẽ tuyệt đối an toàn. Hắn chết do thực lực của hắn còn chưa đủ, ngươi có thể trách ai đây. Hắc Thằng Thống Lĩnh cũng nổi giận, một khi đã bước chân vào Địa Ngục, không ai có thể nói mình sẽ còn sống, dù thống lĩnh cũng như vậy.
– Nếu ngươi nói hắn là con của ngươi, nên hắn không thể chết được, tại sao ngươi còn muốn cho hắn đi vào con đường Võ Đạo.
Hắc Thằng Thống Lĩnh tiếp tục nói:
– Vương Tiêu, bây giờ ta đang có trọng trách trên người, nên mời ra ngoài cho ta.
Đừng can thiệp trận chiến lần này, nghe chưa. Thấy Hắc Thằng Thống Lĩnh không nể mặt mình, Vương Tiêu lập tức gào to:
– Hắc thằng!
– Cút.
Nếu thích thì ngươi có thể đi chỗ Tống Đế tố cáo ta. Hắc Thằng Thống Lĩnh lạnh lùng nói.
– Hắc thằng, ngươi giỏi lắm.
Dứt lời, Vương Tiêu lập tức xoay người rời đi, nhưng khi đi được một đoạn, lại quay ngược lại nói.
– Nếu như lần này ngươi không thể chiếm được Địa Ngục này, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.
Tuy đã nghe thấy lời uy hiếp của Vương Tiêu, nhưng Hắc Thằng Thống Lĩnh cũng không quan tâm lắm. Dù Vương Tiêu có là con cháu của Tống Đế, Tống Đế cũng không thể vì cái chết của một đứa cháu màu giận chó đánh mèo nhân vật cấp Thống Lĩnh.
– Không ngờ một kẻ như Vương Trác mà lại bị giết trong Địa Ngục.
Hắc Thằng Thống Lĩnh thì thào nói nhỏ một tiếng. Thực lực của Vương Trác vốn không phải dạng thường, mà lại bị người ta giết chết. Nên cũng khó trách Vương Tiêu phẫn nộ như vậy, không biết người phương nào đã đánh chết hắn đây. Trong lúc Hắc Thằng Thống lĩnh còn đang suy đoán ai giết chết con mình, thì ông ấy lại nhìn thấy hai vị thiếu nữ xinh đẹp đang đi đến. Mà hai người đó chính là Tần Dao và Thanh Thanh.
– Cha, người đó là ai mà kiêu ngạo như vậy?
Ngay từ xa, Tần Dao đã nghe tiếng tranh cải của Hắc Thằng Thống Lĩnh và Vương Tiêu, nên nàng cảm thấy vô cùng tò mò.
– Vương Tiêu.
Vì Vương Trác bị người ta giết, nên hắn đến đây để hưng sư vấn tội. Câu nói của Hắc Thằng Thống Lĩnh khiến cho Tần Dao và Thanh Thanh đều sửng sờ. Cả hai người họ đều không ngờ Vương Trác lại bị người ta giết chết!
– Các con làm sao vậy?
Khi thấy hai cô gái không nói gì, Hắc Thằng Thống Lĩnh hỏi.
– Nếu Vương Trác đã bị người ta giết chết, con sợ rằng người của chúng ta ở chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng cũng xong rồi.
Mà tình cảnh của chúng ta ở chiến trường của Hạ Vị Minh Hoàng cũng không tốt mấy. Ai ngờ đối phương lại lợi dụng những cường giả của Địa Ngục này để đối phó chúng ta, trong đám cư dân bản địa đó lại còn có một vài vị Trung Vị Minh Hoàng, nên thiệt hại của chúng ta ta rất lớn. Nhưng cường giả Trung Vị Minh Hoàng của đối phương lại không hề động thủ, nên chúng ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Tần Dao tức giận giải thích. Mà khi Thanh Thanh nghe Vương Trác đã chết, nàng cảm thấy lo lắng cho Lâm Phong. Nếu như ngay cả người đứng đầu như Vương Trác còn bị giết chết, thì có thể thấy được Tống Đế Thành ở chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng đã tử thương thảm trọng, thậm chí toàn quân bị diệt.
– Rất có thể như thế thật, theo tin tức mới nhất ta vừa nhận được, người của chúng ta ở chiến trường của Thượng Vị Minh Hoàng cũng sắp sửa thất bại, sợ rằng lần này chúng ta phải trắng tay rút lui rồi.
Hắc Thằng Thống Lĩnh buồn bực. Mấy hôm trước, hắn cũng đã từng đi đến chiến trường Thượng Vị Minh Hoàng. Nhưng khi hắn vừa đến nơi đã nghe tin người của Tống Đế Thành đã lọt vào ổ phục kích, nên chỉ còn vài vị Minh Hoàng may mắn trốn thoát đang duy trì thế cục.
– Đối phương chuẩn bị đầy đủ hơn chúng ta rất nhiều, nên cho dù chúng ta có thất bại cũng không oan.
Tần Dao mở miệng an ủi cha nàng.
– Ừm, chắc chắn do Tứ Đại Thế Lực kia đã liên thủ với nhau, nhằm triệt hạ Tống Đế Thành chúng ta trước, rồi sẽ tự mình giải quyết.
Nên bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể ẩn nấp, tọa sơn quan hổ đấu, biết đâu Tứ Đại Thế Lực khi lại lưỡng bại câu thương thì sao. Hắc Thằng Thống Lĩnh mở miệng nhắc nhở một tiếng, khiến cho Tần Dao và Thanh Thanh lập tức hiểu ra, nhao nhao gật đầu. Đây là lần đầu tiên hai người lĩnh quân, nhưng lại gặp phải tình trạng éo le, nên hai nàng đều rất buồn bực. …… Một tháng sau.
Trong một tháng này, tam đại chiến trường chưa bao giờ chấm dứt tiếng đao kiếm, tuy các trận chiến thường diễn ra với quy mô nhỏ và phân tán khắc nơi.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện hiện vài trận đại chiến hủy thiên diệt địa. Nhưng tất cả những thứ đó đều không có liên quan đến Lâm Phong. Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong liên tục hành tẩu khắp nơi, đi qua vô số trấn nhỏ và thành trì, nhắm nhìn hồng trần, cảm nhận sinh ly tử biệt.
Tự quên đi thân phận của mình, quên chấp niệm của mình để hóa thành một người bình thường. Đứng trên góc độ của một người bình thường ngắm nhìn thế giới này. Hơn một tháng nay, khí chất của Lâm Phong đã thay đổi rất nhiều, rất giống một người bình thường.
Vào lúc này, hắn đang thoải mái nằm trên một bãi cỏ, ngậm một ngọn cỏ xanh, chậm rãi ngắm nhìn bầu trời xanh biết. Sau khi lĩnh ngộ được Sinh Tử Đạo, Lâm Phong phát hiện muốn tiến xa trên con đường Võ Đạo, không thể chỉ dựa vào khổ tu.
Mà đôi khi còn cần phải thư giản để có thể cảm ngộ thế gian. Tuy nhiên sự bình yên sẽ không kéo dài lâu đâu, nó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão. Giờ phút này, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một luồng uy áp kinh khủng, khiến cho thiên địa phải biến sắc. Khi Lâm Phong ngẩng đầu nhìn vè hướng của luồng uy áp kinh khủng kia, hắn nhìn thấy một vệt sáng xuất hiện, chiếu rọi cả bầu trời, bay về hướng Lâm Phong.
– Ông!
Khi vệt sáng kia biết mất, bên cạnh Lâm Phong xuất hiện thêm một người nữa. Lâm Phong hơi khẽ liếc nhìn hắn ta, nói:
– Không phải ngươi bị mù sao?
Tại sao lần nào ngươi cũng tìm thấy ta vậy? Trong khoảng thời gian này, cái tên Kiếm Manh đui mù đó đã xuất hiện bên cạnh hắn không biết bao nhiêu lần.
– Bắt đầu rồi, tất cả thế lực đã bắt đầu triệu tập người của bọn họ.
Chúng ta lên đường thôi.Nguồn truyện audio