Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 376 [Chương 1876 đến 1880]
❮ sautiếp ❯Chương 1876: Nguy cơ tứ phía
– Tiền bối, lúc nào Tiên quốc thí luyện mới mở ra vậy?Lâm Phong mở miệng hỏi. Vào lúc này, hắn chỉ nhìn thấy phía trước có một phiến mây mù cuồn cuộn, mà những người xung quanh quanh cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đó. Hình như chỗ đó là lối vào của Tiên quốc thí luyện.
– Ngay hôm nay, mỗi năm Tiên quốc thí luyện chỉ mở một lần, mỗi lần sẽ mở liên tục trong vòng ba ngày, trong ba ngày này, lúc nào cũng có thể tiến vào trong, nhưng ta vẫn đề nghị các ngươi, đến ngày thứ ba hãy đi vào.
Thạch Xuyên nói với đám Lâm Phong một tiếng, nhưng khi thấy Lâm Phong vẫn không hiểu, hắn tiếp tục nói:
– Nếu như đi vào trước, rất có thể sẽ gặp phải mai phục của đám cường giả trong đó.
Thứ nguy hiểm nhất Tiên quốc thí luyện chính là sự tham lam của con người, đối với rất nhiều người tham gia Tiên quốc thí luyện, mục đích của họ không phải những đại cơ duyên hư vô mờ mịt, mà săn giết những người khác. Nếu may mắn giết được những nhân vật tinh anh của các thế lực lớn, bọn họ sẽ hốt bộn với những thứ trong trữ vật giới chỉ. Cho nên các ngươi nhất định phải cẩn thận đề phòng. Nếu như các ngươi gặp nhau, phải nhớ kỹ lời của thống lĩnh đại nhân, chớ để lợi ích làm mờ mắt, hợp tác mới có lợi lâu dài. Trong lúc Thạch Xuyên đang dặn dò mọi người, trong đám mây mù kia xuất hiện một tia sáng màu vàng kim óng ánh. Chỉ trong khoảng ngắn ngủn, tia sáng màu vàng đã chiếu rọi khắp thiên địa, tỏa ra những luồng khí tức kinh khủng, khiến mọi người kinh sợ. Ngay sau đó, một người nương theo tia sáng kia bay ra. Chỉ một giây lát, người kia đã biến mất ở cuối đường chân trời.
– Tốc độ thật nhanh.
Ngay lúc Lâm Phong còn đang cẩm thán, lại có thêm một bóng người nữa xuất hiện. Sau đó có bóng người thứ ba, thứ tư,… từ đám mây mù không ngừng có cường giả phóng ra, rồi lập tức rời đi.
– Xem ra những người kia cũng sợ bị người ta chặn giết.
Lâm Phong thầm nói.
– Có người đi vào?
Đúng vào lúc này, Lâm Phong thấy một người bước chân vào trong mây mù, tiến vào Tiên quốc thí luyện. Khiến mọi người khá bất ngờ, nhưng số người bước vào Tiên Quốc thí luyện lúc này khá ít, lâu lâu mới có một hai người, nên mọi người cũng không ngạc nhiên như lúc ban đầu nữa. ….. Hai ngày sau, khi mặt trời sắp lặng xuống, Thạch Xuyên quay lại nhìn xem Lâm Phong, mở miệng nói.
– Đã đến giờ, các ngươi chuẩn bị tiến vào Tiên quốc thí luyện đi.
Khi bước vào trong đó, các ngươi sẽ bị truyền tống đến những địa phương khác nhau. Nhưng nhớ phải bảo trì cảnh giác cao độ.
– Đại nhân yên tâm.
Chúng ta đều biết nên làm như thế nào. Mọi người gật đầu đáp lại, lập tức bước chân vào phiến mây mù kia. Lúc Lâm Phong bước vào, hắn có cảm giác như mình đang đi vào một hư không chi môn. Vào lúc này, Lâm Phong có cảm giác như hắn đã bước chân vào một thế giới mờ ảo, dù cảm giác đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi choáng ván. Một lúc sau, cảm giác mờ ảo biến mất, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình đang từ từ đáp xuống.
– Chết!
Ngay lúc đó, đột nhiên có một tiếng hét lạnh như băng vang lên trong đầu Lâm Phong. Lâm Phong lập tức cảm thấy một cỗ tử vong lực lượng đang xâm nhập vào cơ thể mình.
– Sinh!
Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, cơ thể hắn xuất hiện một luồng sinh mệnh khí tức sinh sôi không ngừng, từ từ chuyển hóa luồng khí tức tử vong. Vào lúc này, sinh mệnh lực trên người Lâm Phong cô cùng cường thịnh. Tuy tử vong khí tức xâm nhập vào trong cơ thể hắn đáng sợ đến cực điểm, nhưng sinh cơ sôi trên người hắn vẫn sôi sục vô cùng, từ từ hóa giải nó. Tuy đã qua thời khắc nguy hiểm, nhưng cả người Lâm Phong vẫn đang chảy mồ hôi lạnh. Nếu như hắn không lĩnh ngộ được sinh tử phát tắc, luồng khí tức tử vong vừa rồi đã lấy mạng hắn rồi. Sau khi thối lui thành công, Lâm Phong thấy một lão già gầy như bộ xương khô đang lạnh lùng nhìn hắn. Mặc dù người này vẫn còn sống, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như đang đối mặt với người chết. Tiên quốc thí luyện chỉ hạn chế thực lực, chứ không giới hạn chế độ tuổi, nên trong này cũng có một đám Minh Hoàng lớn tuổi. Giống như lão già này, hắn chính là một vị Thượng vị Minh Hoàng. Ba ngày nay, hắn đã ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chờ một số người mới từ Minh giới hàng lâm, để giết người cướp của. Trong ba ngày qua, số lượng người đi vào Tiên Quốc thí luyện không nhiều, nhưng hắn cũng tóm được mấy con mồi, nhưng kẻ nào cũng nghèo rớt mòng tơi. Nên khi thấy Lâm Phong chỉ có tu vi Hạ vị Minh Hoàng, hắn mới đánh úp. Nhìn thì lão già có tốc độ khá chậm, nhưng mỗi khi Lâm Phong định thoát thân, cả hư không lại nổi lên một cơ gió tử vong đáng sợ, khiến hắn khó có thể thoát ra. Cùng lúc đó, lão giả cũng nương theo những cơn gió tử vong mà xuất hiện trước mặt Lâm Phong, dù hắn có phong pháp tắc gia trì, cũng không thể thoát khỏi đối phương.
– Ông!
Ngay lúc đó, trên tay Lâm Phong xuất hiện một luồng hào quang chói mắt, một kiện Hoàng khí trường kiếm phá không chém vừa phía lão giả, hắn muốn xem thử, Tiên quốc thí luyện này có thật sự cấm dùng Hoàng khí và Đế Binh không?
– Oanh Tạch…!
Nhưng ngay khi trường kiếm kia sắp chém trúng lão già, trên bầu trời lại xuất hiện một đạo hủy diệt chi quan, trực tiếp chiếu vào thanh trường kiếm. Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngũi, thanh kiếm kia hóa thành bột phấn, tiêu tán trong thiên địa. Khi Lâm Phong nhìn thấy cảnh đó, trái tim của hắn nhảy lên một cái. Vào lúc này, hắn không thể không ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như trong một cõi hư vô nào đó, đang có một cỗ lực lượng khống chế Tiên quốc thí luyện này. Chẳng lẽ đây là quy tắc thế giới sao?
– Lưu lại đi.
Lão giả gầy như que củi đột nhiên hô lên một tiếng, rồi đánh ra một ma thủ ẩn chứa tử vong khí tức về hướng Lâm Phong. Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong chém ra một đạo kiếm quang rực rỡphát tan ma thủ.
– Một tên Hạ vị Minh Hoàng bình thường, không thể có thực lực như thế này.
Lúc lão giả kia thấy ma thủ của mình biến mất, sắc mặt hắn trở nên trầm ngâm. Hắn không ngờ Lâm Phong lại có thể lĩnh ngộ được sinh tử pháp tắc, mà còn có thể dùng nó hóa giả tử khí của hắn. Một Hạ Vị Minh Hoàng bình thường quyết không thể làm được chuyện này, tên gia hỏa này có bí mật nào đó.
– Tiểu gia hỏa, ngươi trốn không thoát đâu.truyện Kiếm Hiệp
Lão giả lại mở miệng hô to một tiếng. Vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy thiên địa dường như đã bị tử vong khí tức bao phủ, khiến hắn vô cùng khó chịu. Nếu hắn là một vị Minh Hoàng bình thường, thì đã biến thành xác khô rồi, trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hàn quang, thầm nói.
– Nếu như trong Tiên quốc thí luyện không thể sử dụng được Hoàng khí và Đế Binh, mình chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân tru sát đối phương thôi.
Đúng lúc này, trên một ngọn núi trước mặt Lâm Phong lại xuất hiện một người trung niên, trên người hắn ta ẩn chứa một tia khí tức vô cùng đáng sợ, dù chỉ bình tĩnh đứng đó, nhưng lại khiến cho Lâm Phong cảm thấy bị uy hiếp.
– Khó trách Thanh Liên thống lĩnh lại khuyên ta không nên đi vào Tiên quốc thí luyện vào lúc này.
Nơi này quá nguy hiểm, người trong đây đều là cường giả tinh anh hoặc cường giả Minh Hoàng lâu năm, nơi này nguy cơ trùng trùng với đám người mới bước vào Tiên Quốc như mình. Mặc dù cảm thấy bị uy hiếp, nhưng Lâm Phong vẫn tiếp tục phóng về phía trước, lướt ngang qua người trung niên. Tuy đối phương có thấy Lâm Phong đang xông về hướng hắn, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng đứng đó. Vào lúc này, cả người Lâm Phong đều được phong pháp tắc và không gian pháp tắc bao phủ, khiến tốc độ hắn tăng lên đến cực hạn. Ngay khi Lâm Phong cách người trung niên kia không xa, cả người tên nọ hóa thành một đạo kiếm khí sắc bén, bay về hướng Lâm Phong với tốc độ kinh khủng. Khi thấy cảnh đó, trái tim Lâm Phong nhảy lên một cái, hắn biết mình khó tránh được chiêu này. Lúc Lâm Phong định buông tha chống cự, hắn lại nhìn thấy trung niên kia chỉ lướt qua mình mà bay thẳng về hướng lão già phía sau. Lão già phía sau có cảnh giới Thượng vị Minh Hoàng, còn Lâm Phong chỉ là Hạ vị Minh Hoàng, nên trung niên kia đâu có lãng phí một kiếm này trên người hắn được. Lúc lão giả thấy trung niên kia đang lao về phía mình, thần sắc hắn đại biến. Cả người lão hóa thành một cơn lốc tử vong, cuồn cuộn lao đến đối phương.
– Xùy~~.
. . Lúc trung niên va vào trong cơn lốc, cơn lốc phát ra những tiếng gầm thét, lão già cũng lạnh lùng lên tiếng.
– Nếu đã vào tử vong Minh Hải của ta, đừng mơ còn sống đi ra.
Nhưng ngay khi lão vừa dứt lời, cơn lốc tử vong bị ngàn vạn đạo kiếm quang xé tan, nhanh chóng biến mất. Sau đó, những đạo kiếm quang kia hóa thành một cơn lốc, nuốt chửng lão.
Khi những đạo kiếm quang biến mất, lão giả cũng biến mất theo, chỉ còn sót lại một đống máu thịt và mấy chiếc nhẫn trữ vật, trung niên lấy hết đóng nhẫn đó rồi lạnh lùng nhìn về hướng Lâm Phong. Khoảng thời gian từ khi chiến đấu bắt đầu, đến khi kết thúc, chỉ có vài giây, Lâm Phong không kịp chạy trốn.
Chương 1877: Ác chiến
Mặc dù trung niên kia đã giết được lão già, nhưng lão cũng không phải dạng vừa.Tử vong Minh Hải của lão vô cùng lợi hại, khiến cho trung niên tử vong khí tức ăn mòn.
– Nếu như ngươi chịu giao tất cả bảo bối trên người cho ta, ta sẽ không giết ngươi.
Trung niên ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, nói. Nguyên nhân lúc nãy, hắn không giết Lâm Phong trước vì Lâm Phong chỉ có tu vi Hạ Vị Minh Hoàng, hắn muốn giết lúc nào chả được. Còn lão già lại có tu vi Thượng vị Minh Hoàng, nên phải giết lão trước. Khi thấy Lâm Phong khẽ lắc đầu, sắc mặt trung niên hiện lên sự bất ngờ, nói:
– Ngươi cho rằng ta không thể giết ngươi?
– Kiếm của ngươi nhanh như vậy, nên giết ta dễ như trở bàn tay.
Lâm Phong thản nhiên nói. Hắn thật sự không phải nói để lấy lòng đối phương, một kiếm vừa rồi của hắn ta thật sự rất nhanh và kinh khủng. Nó không chỉ phát huy tốc độ pháp tắc đến cực hạn, mà còn ẩn chứa một loại pháp tắc khác.
– Ngươi hiểu được rồi.
Trung niên bình tĩnh mở miệng nói tiếp:
– Tiên quốc thí luyện không phải nơi ngươi nên đến.
Dù cho ta không cướp của ngươi, người khác cũng sẽ cướp của ngươi. Ngươi nên tìm một chỗ đến trốn hết một năm đi.
– Đa tạ đã chỉ dẫn.
Lâm Phong vừa dứt lời, hắn ném một chiếc nhẫn trữ vật về phía trung niên kia. Lúc trung niên kia nhìn thấy những thứ trong nhẫn trữ vật, sắc mặt của hắn thay đổi, lạnh lùng nhìn Lâm Phong. Vào lúc này, hắn đã không cần che giấu sát ý làm gì nữa. Sau đó, cả người hắn lại hóa thành một thanh kiếm vô cùng sắc nhọn, lao về Lâm Phong. Với tốc độ khinh khủng của hắn, Lâm Phong không cách nào chạy thoát được. Ngay lúc đó, hắn đột nhiên nhìn thấy trong mi tâm Lâm Phong đang có một cổ năng lượng hủy diệt tràn ra. Chúng lập tức hóa thành một hoang hải đang sôi trào, khiến thiên địa cũng phải biến sắc.
– Xùy~~.
. . Mặc dù khá bất ngờ trước sự biến hóa của Lâm Phong, nhưng đối phương vẫn tiếp tục lao về phía trước, xuyên qua phiến hoang hải đang sôi trào, đánh về phía hắn.
– Trảm!
Lúc đôi phương sắp tiếp cận Lâm Phong, hắn ta hô to một tiếng, rồi hóa thành một đạo kiếm quang to lớn. Đạo kiếm quang lập tức chém đôi hoang hải và Lâm Phong, thế nhưng người kia vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
– Đại địa!
Ngay lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ trọng lực xuất hiện trên người mình, khiến tốc độ hắn giảm xuống, rồi thêm một luồng tử vong khí tức ăn mòn cơ thể hắn. Vào lúc này này, hắn mới nhận ra tên Lâm Phong bị hắn chém vừa rồi là đồ giả, còn Lâm Phong thật đang từ từ xuất hiện trước mắt hắn, trên tay Lâm Phong cũng xuất hiện một đóa lên hoa màu đen, khiến cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đóa hoa dường như có thể làm hắn bị thương. Nhưng hắn ta đâu thể nào chịu chết, lập tức chém ra từng đạo kiếm quang lóa mắt về hướng Lâm Phong.
– Ầm ầm!
Ngay lúc đó, thiên địa đột nhiên xuất hiện một cổ khí tức hủy diệt và một ngọn lửa đang nhanh chóng lan rộng, khí tức hũy diệt và hỏa diễm dường như muốn thôn phệ tất cả, nhanh chóng lan đến chổ trung niên. Dù hắn vẫn chém ra từng đạo kiếm quang để cản bước ngọn lửa, nhưng chúng không ngăn cản được lâu. Lúc hắn thấy ngọn lửa đã bắt đầu thiêu cháy cánh tay và đang lan rộng ra khắp người, hắn dứt khoác chém đứt cánh tay sau đó nhau chóng thối lui.
– Giết!
Khi đã đến nơi an toàn, hắn giận giữ hô to một tiếng, hóa thành một đạo kiếm quang hoàng kim, lao thẳng về hướng Lâm Phong. Hắn quyết phải giết cho được Lâm Phong. Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong tung ra Thiên Ma kiếp lực đã chuẩn bị sẵn, nhưng đạo kiếm quang kia vẫn không hề dừng lại. Khi nó và thiên ma kiếp lực gặp nhau là hư không nổ tung, tạo ra một cơn sóng chấn động quét ngang tất cả. Từ lúc Lâm Phong phóng ra Thiên ma kiếp lực, hắn đã nhanh chóng lui lại, nên cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Trung niên kia không hổ danh Thượng vị Minh Hoàng, mỗi đạo kiếm quang của hắn ẩn chứa năng lượng cực kỳ đáng sợ. Nếu vừa rồi, Lâm Phong không trốn vào Vũ Hồn thế giới, đã bị đối phương chém thành hai mãnh như phân thân kia. Nhưng cũng nhờ nó, mà hắn mới làm đối phương tự chặt một cánh tay. Nếu như hắn không lôi đối phương vào Vũ Hồn thế giới, rất khó giết chết đối phương. Nhưng Tiên Quốc thí luyện không phải nơi bình thường, bất cứ lúc nào cũng có người đang quan sát, nên hắn cũng không muốn để lộ Vũ Hồn thế giới quá sớm. Bởi vậy, nên sau khi phóng Thiên ma lực, Lâm Phong tăng tốc bỏ chạy, nhưng trung niên đâu cho phép Lâm Phong ly khai. Vì Lâm Phong mà hắn phải chém một cánh tay, hắn đang cảm thấy vô cùng nhục nhã.
– Giết!
Vào lúc này, cả người trung niên kia giống như một chuôi lợi kiếm ra khỏi vỏ, gắt gao truy sát Lâm Phong. Sau một lúc, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm khí mạnh mẽ, xuyên qua không gian, xuất hiện trước người Lâm Phong. Lúc Lâm Phong thấy cảnh đó, trái tim của hắn nhảy lên một cái. Bây giờ, cả người hắn đều đang bị một luồng kiếm khí bao phủ.
– Đông!
Ngay lúc đó, dưới chân Lâm Phong nhiên xuất hiện một thái cực đồ, phá tan kiếm khí đa bao phủ mình.
– Diệt!
Sau đó, Lâm Phong lại gầm lên một tiếng, đồng thời tế ra Cửu Kiếp Kiếm. Cửu Kiếp Kiếm nhanh chóng xoay xung quanh người hắn, bắn ra ngàn vạn đạo ma kiếm về hướng trung niên. Lúc ma kiếm sắp xuyên qua cơ thể trung niên, Lâm Phong lại thấy trong mi tâm đối phương bắn ra một tia sáng. Sau đó từng luồng thần niệm cường đại bao phủ khắp hư không, đáng tan những ma kiếm. Tuy hắn đã dùng thần niệm đánh tan những thanh ma kiếm, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng chút nào. Nếu như Lâm Phong có cùng tu vi với hắn, thì những ma kiếm kia thật sự có thể uy hiếp hắn, thậm chí còn có thể lấy mạng hắn. Vào lúc này, xung quanh khu vực Lâm Phong đang đứng xuất hiện một thái cự đồ án, tỏa ra hai luồng sáng trắng đen, khiến cho trung niên lộ vẻ khiếp sợ. Đến bây giờ hắn mới phát hiện, Lâm Phong không phải Hạ vị Minh Hoàng như hắn nghĩ, mà là Trung vị Minh Hoàng.
– Trung vị Minh hoàng!
Trung niên nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói. Từ khi hắn phát hiện ra Lâm Phong không phải Hạ vị Minh Hoàng, sát ý của hắn không những không giảm, mà còn gia tăng. Nếu hôm nay, hắn không giết được Lâm Phong, hắn khó có thể an tâm.
– Ngươi tưởng Sinh tử đạo của ngươi lợi hại lắm à, dù ta không vào Sinh tử trận, ta cũng có thể giết được ngươi.
Khi vừa nói xong, trung niên chỉ tay lên trời, khiến bầu trời biến sắc. Vào lúc này, hư không đang hội tụ từng luồng kiếm ý, hóa thành một cơn lốc khổng lồ, chờ trực rơi xuống.
– Giết!
Trung niên hét lớn, những luồng kiếm ý trên trời lập tức hóa thành một cơn mưa, liên tục lao về hướng Lâm Phong.
– Nếu kiếm ý đó có thể giết ta, ta đã không khắc đại trận này.
Lâm Phong lạnh lùng mở miệng, đồng thời bước chân không đạp lên hư không. Thái Cực sinh tử trận dưới chân hắn lập tức phóng ra từng luồng tử khí. Sau đó, hai tay Lâm Phong nhiên tung bay, khắc ra từng đạo thánh văn, từ từ hình thành phá diệt trận. Với trình độ của Lâm Phong, hắn đã có thể khắc ra Phá Diệt Trận một cách thuần thục, cộng thêm năng lực suy diễn do tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh. Tốc độ khắc phá diệt trận đã hơn xa lúc trước. Lúc phá diệt trận xuất hiện phát ra từng đợt chấn động, rồi đột nhiên nổ tung, chôn vùi tất cả kiếm ý của trung niên. Lúc này, Lâm Phong vẫn đang đứng bên trong Sinh tử trận, bình tĩnh nhìn trung niên, nói:
– Ngươi có thể giết được ta?
Nghe vậy, sắc mặt trung niên vô cùng khó coi, giây phút này, hắn đang cảm thấy từng đạo ánh mắt lạnh như băng đang nhìn qua mình. Trung niên biết, trận chiến của hắn và Lâm Phong đã hấp dẫn không ít người, những người đó sẽ khiến cục diện trở nên hỗn loạn, nên hắn có giết được Lâm Phong, cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui được.
– Chỉ là Sinh tử trận, mà cũng đoài diệt ta.
Trung niên trầm ngâm một khắc rồi lạnh lùng quát. Cùng lúc đó, hắn cũng tăng tốc độ, tiến vào trận pháp. Vào lúc này, hắn như đã hóa thành vạn kiếm chi tôn, có thể điều khiển vạn đạo kiếm khí, dưới chân của hắn cũng xuất hiện vô số đạo kiếm quang, như muốn thôn phệ Sinh tử trận.
– Một khi bước vào Sinh tử trận, ta sẽ trở thành người chấp chưởng sinh tử của ngươi.
Để xem ngươi có thể thoát ra bằng cách nào. Lâm Phong vừa dứt lời, âm dương đồ dưới chân cũng bắt đầu chuyển động, phát ra từng luồng tử khí, từ từ bao phủ trung niên. Cùng lúc đó, trên người trung niên cũng xuất hiện từng đạo kiếm quang chói mắt, chống đối với tử khí kia. Sau đó, hắn hóa thành một đạo kiếm quang bay lên trời, thoát khỏi Sinh tử trận.
– Chết!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, đồng thời đánh ra một ma thủ về phía trung niên. Khi trung niên nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt hắn xám như tro tàn, tử khí đã ăn mòn toàn thân hắn, khiến hắn gần như không thể chống cự nỗi.
– Lưu lại đi.
Nói xong, Lâm Phong vọt đến trước mặt trung niên, ngăn cản hắn chạy trốn, đồng thời đánh ra một chưởng vào đối phương. Khi trúng một chưởng này, trung niên dần dần nhắm mắt, chờ đợi cái chết hàng lâm, trong một chưởng kia ẩn chứa tử khí khổng lồ, chúng không ngừng tàn phá cơ thể hắn, làm hắn từ từ mất đi sinh cơ!
Chương 1878: Thủy Nguyệt động thiên
Lúc những người chung quanh tận mắt nhìn thấy Lâm Phong tru sát trung niên kia, họ đều vô cùng khiếp sợ.Mặc dù trung niên không phải quá cường đại, nhưng cũng là một vị cường giả Thượng vị Minh Hoàng, lại còn am hiểu kiếm đạo.
Nhưng hắn lại chết trong tay Lâm Phong, một kẻ chỉ có tu vi Trung vị Minh Hoàng. Uy lực sinh tử trận do Lâm Phong khắc vô cùng to lớn, có thể tước đoạt sinh mệnh đối phương, khiến người người kinh sợ. Mặc dù sinh tử trận đó không phải loại đại trận có lực phá hoại cường đại, nhưng lại có thể trực tiếp khiến cho một vị cường giả chết, điều này quá đáng sợ.
Cùng lúc đó, Lâm Phong trong Sinh tử trận đang kiểm tra lợi phẩm của mình. Sau sự kiện lần này, không còn ai đám coi Lâm Phong như cá trên thớt nữa. Nếu không cẩn thận rơi vào sinh tử trận của hắn, chỉ có con đường chết.
Sau khi thu hồi toàn bộ chiến lợi phẩm, Lâm ca nhìn về phía phương xa. Hắn biết rõ đại chiến lúc nãy đã thu hút không ít người, nên hắn phải ly khai nơi này để tránh phiền phức. Đám người đang quan sát thấy Lâm Phong ly khai, nhưng không ai đi truy kích hắn hả. Một lúc sau, bóng Lâm Phong dần biến mất tại đường chân trời. ….. Một ngày sau.
Lúc này, Lâm Phong đang đứng trên đỉnh của một phiến sơn mạch. Từ nơi này, hắn có thể nhìn thấy tất cả khu vực xung quanh.
– Chọn nơi này đi.
Lâm Phong ngồi xuống đất, bắt đầu khắc họa từng Thánh văn trên mặt đất, làm cả ngọn núi to lớn liên tục lóe lên Thái Cực đồ. Không lâu sau, cả ngọn núi đều được sinh tử đại trận bao phủ, Thái Cực hào quang chói mắt. Chỉ cần Lâm Phong muốn, cả ngọn núi này sẽ lộ ra sinh cơ bừng bừng hoặc trở thành một mảnh tử địa.
Làm xong mọi thứ, Lâm Phong vẫn không ngừng khắc trận. Một lúc sau, phía trên sinh tử trận xuất hiện thêm một tấm lụa mỏng, che lấp tất cả đại trận.
Sau khi khắc xong hai đại trận, bên người Lâm Phong xuất hiện một Lâm Phong khác, phân thân đó đứng dậy, thay thế Lâm Phong điều khiển hai đại trận, đồng thời giám sát xung quanh. Nếu như có mối nguy hiểm không thể ứng phó, có thể đánh thức bản thể. Cùng lúc đó, bản thể Lâm Phong nhắm mặt đi vào bên trong Thiên Diễn Bàn Cờ.
– Chư thiên trận chính vì diễn hóa mà sinh, chỉ cần một ý niệm sẽ thành trận.Mà 3000 đại trận chỉ là cơ sở của Chư Thiên trận đạo. Đến hôm nay, ta đã có chút thành thạo với vài đại trận trong 3000 đại trận. Nếu như có thể mượn Thiên Diễn Thánh Kinh tiếp tục diễn hóa, ta sớm muộn cũng sẽ tu thành 3000 đại trận, mà uy lực của đại trận cũng sẽ được tăng cường. Lâm Phong thầm nói.
Mặc dù hắn đã thành công khắc sinh tử trận, nhưng khi đánh chết trung niên kia, hắn lại có cảm giác uy lực sinh tử đại trận vẫn chưa đủ. Những cường giả kia vẫn có thể đào thoát được, mà khoảng thời gian khắc trận cũng không ngắn, nếu như gặp được những nhân vật lợi hại hoặc đồng thời gặp phải hai người chặn giết, hắn sẽ rơi vào hiểm cảnh.
Sau khi đã nghĩ thông, Lâm Phong dùng Thiên Diễn Thánh Kinh và Thiên Diễn Bàn Cờ để diễn hóa. Tuy loại này diễn hóa này rất dài dòng và buồn chán, nhưng Lâm Phong lại hoàn toàn chìm vào trong đó, quên đi tất cả những gì đang diễn ra bên ngoài. Mấy canh giờ sau, đột nhiên có một bóng người xuất hiện gần đỉnh núi Lâm Phong bày trận. Khi hắn nhìn thấy sinh cơ bừng bừng trên núi, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Sinh mệnh lực thật nồng đậm.
Người chậm rãi mở miệng nói một tiếng, rồi bước chân về phía đỉnh núi, khi hắn nhìn thấy phân thân của Lâm Phong, hắn lên tiếng hỏi:
– Sinh mệnh lực của các hạ tràn đầy như sóng biển cuồn cuộn, các hạ hẳn không phải Hạ vị Minh Hoàng đâu?
– Xin hãy lùi xa trăm bước.
Phân thân Lâm Phong bình tĩnh mở miệng. Khi người kia nghe vậy, sắc mặt hắn trở nên cứng đờ, nhưng vẫn cố nở một nụ cười vui vẻ:
– Các hạ chớ hiểu lầm, ta không có ác ý.
Tiên quốc thí luyện vô cùng nguy hiểm, nên ta mới định kết bạn với các hạ, nếu có gặp nguy hiểm, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Vừa nói xong, hắn đến gần Lâm Phong.
– Ta đang tập trung tu luyện, nên tạm thời không có ý định kiếm bạn đồng hành.
Nếu các hạ có thành ý, có thể quy lại vào trăm ngày sau. Nếu các hạ còn không còn dừng lại, ta sẽ xem các hạ là kẻ địch.
– Nhiều thêm một bằng hữu, chẳng phải tốn hơn nhiều thêm một kẻ địch sao.
Ta thật sự không có ý xấu. Người kia vẫn tiếp tục đi về hướng Lâm Phong, thấy cảnh đó, trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hàn mang, hắn phất tay, cả thiên địa biến sắc, ngọn núi tràn đầy sinh cơ trong nháy mắt hóa thành một phiến tử địa. Tử vong khí tức cũng bắt đầu tràn ngập, trực tiếp ăn mòn thân thể người kia.
Chỉ trong khoảnh khắc ngăn ngũi, gương mặt người nọ hóa thành tro tàn, thân thể cũng ngã xuống đất. Đến tận lúc chết, hắn vẫn không thể tin hắn sẽ bị giết dễ dàng như vậy. Dù người kia cố tình xâm phạm, nhưng bản thể Lâm Phong vẫn vô cùng yên ắng, chỉ có phân thân của hắn đi lấy trữ vật giới chỉ của đối phương.
Sau đó, phân thân lại phất tay một, cho cả ngọn núi tràn đầy sinh cơ thêm một lần nữa. Theo thời gian chậm rãi trôi qua, trên đỉnh núi lại xuất hiện thêm mấy cỗ thi thể. Từ đó đến giờ, trận pháp trên đỉnh núi vẫn không ngừng cải biến, Thái Cực sinh tử trận và Huyễn Diệt Trận đã bắt đầu giao hòa cùng một chỗ, hóa thành một đại trận duy nhất. Khiến Lâm Phong tiện lợi hơn không ít, đến lúc đối địch, hắn cũng không cần khắc hai đại trận nữa.
Hai tháng sau, đại trận trên núi lại có sự thay đổi, Sinh Tử Trận và Huyễn Diệt Trận đã hoàn toàn giao hòa cùng một chỗ, khiến co sinh cơ trên núi càng thêm bừng bừng. Mặc dù đại trận đã thành hình, nhưng Lâm Phong vẫn chưa muốn ly khai, hắn vẫn trên núi bế quan lĩnh ngộ, tĩnh tâm tiềm tu.
Cho đến một ngày, thiên ma kiếp lực trên người hắn đột nhiên xôi trào, khiến cả đỉnh núi trở thành tử địa. Khi tử vong khí tức xung quanh cũng bắt đầu đầu hòa tan vào trong thiên ma kiếp, Lâm Phong mới mở mắt ra. Ngay khi hắn mở mắt, thiên ma kiếp lực cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể, mà đỉnh núi cũng biến thành một nơi xanh tốt.
– Muốn từ Trung vị Minh Hoàng thành Thượng vị Minh Hoàng, ta phải trải qua Cửu cửu trọng thiên kiếp.
Nhưng đến hôm nay, thiên kiếp đầu tiên còn chưa hàng lâm, biết bao giờ ta đến cảnh giới đó đây. Lâm Phong ngẩng lên trời, nói. Cùng lúc đó, phân thân của hắn cũng đi đến bên cạnh bản thể, giao chiến lợi phẩm ra, rồi dung nhập vào trong bản thể, giống như chưa từng xuất hiện.
Sau đó, Lâm Phong đứng dậy, bước chân về phía sườn núi, trên một tảng đá lớn giữa sườn núi đang có một vị Bạch Y Tú Sĩ* ngồi đó. (Bạch y tú sĩ: người đẹp trai mặt đồ trắng) Hình như người kia đã cảm giác được sự xuất hiện của Lâm Phong, nên hắn mở mắt, nhìn về Lâm Phong trên đỉnh núi, nở một nụ cười ấm áp, nói:
– Xin chào các hạ.
Ta là người của Thủy Nguyệt động thiên. Vô cùng ngưỡng mộ các hạ, khi thấy các hạ bày trận chỗ này, nên mới chờ ở đây. Hy vọng có thể mời các hạ đến Thủy Nguyệt động thiên một chuyến. Người này quả thật đã xuất hiện từ rất sớm, phân thân của Lâm Phong đã phát hiện ra hắn mấy lần. Nhưng người này chưa làm gì, chỉ ngồi chờ hắn, nên hắn cũng bỏ qua, hắn cũng không muốn vô duyên vô sớ đắc tội với một cường giả.
– Thủy Nguyệt động thiên là nơi nào?
Lâm Phong hỏi một tiếng.
– Thủy Nguyệt động thiên là một môn phái đã truyền lưu từ lâu ở Tiên Quốc.
Dù đã trãi qua vô số năm tháng, nhưng vẫn không ngừng có người kế thừa Thủy Nguyệt động thiên, nên nó vẫn một mực trường tồn. Bạch Y Tú Sĩ mỉm cười nói. Sau khi nghe vậy, trong mắt Lâm Phong lóe lên một đạo hào quang, mỉm cười nói:
– Tôn chỉ của Thủy Nguyệt động thiên là gì vậy?
– Chung mưu lợi.
Bạch Y Tú Sĩ nói đơn giản nói:
– Mọi người gia nhập Thủy Nguyệt động thiên đều vì lợi ích, trong Tiên quốc hiểm ác, tràn đầy cường giả này.
Có một số người kết thành đồng minh, cùng tiến vùng lùi. Nhưng cũng có người bằng tuyệt đỉnh tu vi của mình, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi. Nên cũng có một số người tham gia Tiên Quốc thí luyện tạm thời kết minh thành môn phái, để tranh đoạt tài nguyên. Mà Thủy Nguyệt động thiên, chính là một trong những môn phái đó. Cũng bởi vì Thủy Nguyệt động thiên luôn tuân theo quy tắc của người sáng lập, tuyệt đối không được ra tay với người của mình, nên có có thể trường tồn, trở thành một trong những môn phái nổi bật nhất.
– Môn phái tạm thời!
Lâm Phong mỉm cười, rồi nói tiếp:
– Tại sao các hạ lại chọn một người có cảnh giới thấp như ta?
– Thủy Nguyệt động thiên có thể trường tồn ở Tiên Quốc, nên nó cũng có chỗ hơn người.
Nên làm sao có thể chỉ nhìn nhìn người bằng tu vi hiện tại. Có rất nhiều người có tu vi thấp tiến vào Thủy Nguyệt động thiên, đã trở nên mạnh mẽ. Huống hồ các hạ vốn đã rất mạnh mẽ, thiên tư lại xuất chúng. Bạch Y Tú Sĩ tiếp tục nói:
– Ta đã đến đây nhiều lần, chờ đợi các hạ tỉnh lại, cũng không có ác ý.
Nếu các hạ cự tuyệt, ta sẽ rời đi, không quấy rầy các hạ nữa. Mong rằng các hạ quyết định.
– Ta sẽ theo huynh.
Lâm Phong mỉm cười đáp ứng, nếu Thủy Nguyệt động thiên đã có thể trường tồn tại đây, nó chắc chắn hiểu rõ Tiên quốc thí luyện. Nên hắn cũng muốn đi tham quan một hồi, còn chuyện có gia nhập hay không thì phải xem tiếp.
Chương 1879: Tuyệt thế chiến lực
Nơi Bạch Y Tú Sĩ dẫn Lâm Phong đi là một ngọn núi khác sâu trong sơn mạch.Sau khi di xuyên qua một hang động lởm chởm, Lâm Phong thấy một động thiên khác, bên trong hạp cốc đó có một thác nước to lớn, nhưng một miếng vãi màu xanh biết vắt ngang. Sau đó, Bạch Y Tú Sĩ lại dẫn Lâm Phong đi xuyên qua thác nước, trong thác nước có một hang động khác, xuất hiện một hồ nước ở giữa.
– Một nơi thật kỳ diệu, không ngờ nơi này lại có một động thiên khác.
Khó trách nó được gọi bằng cái tên Thủy Nguyệt động thiên. Khi Bạch Y Tú Sĩ nghe Lâm Phong nói vậy, hắn cười nói:
– Nơi đây là một sơn mạch gần lối vào của Minh giới, cộng thêm nơi này khá vắng vẻ.
Nên rất ít khi xuất hiện một nhóm lớn cường giả, bảo đảm Thủy Nguyệt động thiên sẽ không bị vây quét.
– Thủy Nguyệt động thiên mà cũng lo bị người ta vây quét?
– Ngươi không biết Tiên quốc gian nguy đến mức nào mới nói như vậy.
Chờ đến lúc ngươi đến Tiên quốc chiến trường sẽ lĩnh ngộ được sự khủng bố của nơi đây. Mỗi khi có đánh nhau, Minh giới chúng ta đều điều động một quân đoàn tham chiến. Khi thấy cảnh đó, ngươi mới cảm nhận được, cái gì gọi là “nhân mạng như cỏ rác”.
Sau khi nghe Bạch Y Tú Sĩ nói xong, Lâm Phong trầm mặc không nói, hắn thật không nghĩ đến Tiên quốc thí luyện sẽ tàn khốc như đối phương nói. Tuy hơi nói quá, nhưng nội dung lại giống lời của Thanh Liên thống lĩnh. Ngoại trừ Minh giới, thì trong Tiên quốc thí luyện, còn có thể xuất hiện cường giả của giới diện khác. Sau một lúc, Lâm Phong mới thấy một người đi đến bắt chuyện với Bạch Y Tú Sĩ.
– Bạch Lăng, hắn là người nào vậy?
Có người thấy Bạch Y Tú Sĩ mang Lâm Phong đến, không khỏi hỏi một tiếng.
– Người này tên Lâm Phong.
Ta thấy hắn tu luyện trên sơn mạch ngoài Thủy Nguyệt động thiên, lại có thiên phú xuất chúng. Nên ta mới dẫn hắn đến đây, hi vọng hắn có thể trở thành một thành viên trong chúng ta. Bạch Lăng chính là tên của Bạch Y Tú Sĩ.
– Ừm.
Người kia khẽ gật đầu, rồi lập tức dời mắt về phía một vị nữ tử tú lệ. Nữ tử này có một mái tóc dài được búi cao, tôn lên vẻ cao quý và kinh diễm. Mặc dù nàng chỉ mặc một bộ bạch y đơn giản, nhưng nó không hề che lấp đi khí chất bản thân.
– Ta là động chủ của Thủy Nguyệt động thiên động, Chỉ Nhu.
Lâm Phong, ngươi có nguyện ý gia nhập Thủy Nguyệt động thiên ta không? Nữ tử mở miệng hỏi Lâm Phong.
– Nếu ta gia nhập, ta có bị giới hạn chế tự do không?
Lâm Phong hỏi.
– Không hạn chế, chỉ khi gặp phải nguy hiểm, ngươi không được ly khai.
Nếu cố ý bỏ đi, sẽ bị coi là phản nghịch. Chỉ Nhu mở miệng nói, nếu không có quy tắc, một thế lực không thể tồn tại được. Nếu có phúc cùng hưởng, mà có họa lại tự chịu, làm sao ngưng tụ sực mạnh của mọi người. Nên Lâm Phong cũng không phản đối quy định đó.
– Ta đồng ý.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
– Nếu như đã đồng ý, ngươi phải nhớ kỹ, kết cục của kẻ phản nghịch thế nào chứ, bị tất cả mọi người truy sát.
Chỉ Nhu nghiêm khắc nói, rồi lại trở nên nhu hòa.
– Ngươi gia nhập đúng rất đúng lúc a, bây giờ các thế lực của Minh giới đã bắt đầu phân tán đến các nơi trong Tiên quốc thí luyện, nên chúng ta cũng đang chuẩn bị xuất phát.
Ở đây có hơn bốn mươi người, ta chuẩn bị chia làm ba tổ, mỗi một tổ hơn mười người. Nếu như gặp nguy hiểm, có thể phát ra Thủy Nguyệt tín hiệu, chờ người đến cứu. Nếu đã là người của Thủy Nguyệt động thiên, nhất định phải đến cứu viện. Cố tình không đến, giết không tha. Sau đó Lâm Phong nhìn qua hỏi Bạch Lăng:
– Thủy Nguyệt động thiên có tổng cộng bao nhiêu người?
– Ta cũng không rõ ràng lắm, Thủy Nguyệt động thiên đã phát triển ở Tiên quốc thí luyện rất nhiều năm, có rất nhiều người gia nhập và rời đi, nên không ai biết tất cả mọi người.
Nhưng bọn hắn đều tuân thủ nguyên tắc, nên nó mới có thể tồn tại đến bây giờ. Bạch Lăng đáp.
– Lâm Phong, Thủy Nguyệt ấn của ngươi.
Ngay lúc đó, Chỉ Nhu đột nhiên ném một vật về phía Lâm Phong.
– Tốt rồi.
Mọi người hãy tự chia tổ để chuẩn bị xuất phát. Sau khi Tiên quốc thí luyện lần này kết thúc, sẽ tập hợp lại nơi này. Sau khi Chỉ Nhu nói xong, mọi người lập tức chia tổ. Cùng lúc đó, Bạch Lăng cũng đến bên cạn Lâm Phong, nói:
– Lâm Phong, huynh với ta làm một tổ nhé.
– Ừ.
Lâm Phong không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Bạch Lăng, dù sao hắn cũng không quen biết người khác, nên cùng tổ với Bạch Lăng là hợp lý nhất. Không lâu sau, tất cả mọi người đều chia thành ba tổ, mỗi một tổ đều chọn lựa một người làm lãnh tụ, lãnh tụ của tổ Lâm Phong chính là Bạch Lăng. Tổ của Lâm Phong có mười sáu người, bốn vị Trung vị Minh Hoàng, mười hai vị Thượng vị Minh Hoàng. Sau khi mọi người rời Thủy Nguyệt động thiên, Bạch Lăng bảo mọi người dừng lại, để hắn dặn dò một ít chuyện.
– Để đảm bảo quyền lợi của mọi người theo tôn chỉ của Thủy Nguyệt động thiên, ta có mấy lời muốn nói.
Đầu tiên, chuyện phân phối lợi ích, ta cho chư vị hai sự lựa chọn. Một dựa theo cống hiến, hai phân phối công bằng.
– Người trước đi.
Có người mở miệng nói.
– Mọi người đều là đồng đội, nên tất nhiên sẽ chọn sau.
– Ta lại chọn trước.
Mọi người nhao nhao mở miệng nêu ý kiến, nhưng không có ý kiến nào chiếm được đa số, Lâm Phong đành phải mở miệng nói:
– Hay chúng ta hãy dựa theo vận khí đi.
Sau khi chiến thắng, chúng ta sẽ tập hợp tất cả trữ vật giới chỉ đoạt được. Sau đó mọi người lần lượt lựa chọn, tất cả chỉ dựa vào khí vận, nên không thể tránh ai được. Nếu như có ai trọng bảo, ai lấy trước thì của người đó, mọi người không thể tranh đoạt.
– Nếu như tất cả mọi người đều đi đoạt bảo thì sao?
Bạch Lăng hỏi.
– Ngươi có biện pháp nào hay hơn không?
Lâm Phong nhìn Bạch Lăng, chậm rãi nói. Mà sau khi Bạch Lăng nghe xong, thần sắc hắn cũng trở nên ngưng trọng. Nếu thật sự gặp được trọng bảo, ai cũng nghĩ cách đoạt bảo. Nên cách của Lâm Phong rất khó thực hiện, rất có thể sẽ có người ra tay với người của mình.
Sau khi bàn bạc, tất cả mọi người đều đồng ý với phương án của Lâm Phong. Sau đó, tất cả bay vào trong khu vực trung tâm của Tiên quốc thí luyện, trên đường diễn ra rất nhiều trận chiến, nhưng khi họ thấy đám Lâm Phong, tất cả đều tránh lui, trong Tiên quốc thí luyện, nếu như gặp phải một đoàn đội như đám Lâm Phong, những người bình thường đều chọn né tránh, không dám tranh phong.
– Chúng ta đang đi đâu vậy?
Lâm Phong thấy Bạch Lăng mang theo mọi người không ngừng xâm nhập khu vực trung tâm Tiên Quốc, trong Tiên quốc thí luyện mênh mông này, hắn không biết nơi này đâu là đâu cả.
– Đương nhiên đến khu vực chiến trường chân chính, hỗn loạn tội ác chi địa.
Bạch Lăng đáp lại.
– Chỗ đó có yêu thú.
Đúng vào lúc đó, đột nhiên có người chỉ vào một phiến sâm lâm mênh mông phía dưới, phiến sâm lâm đó dường như kéo dài vô tận, có vô số cổ thụ che chắn tầm mắt bọn họ. Nhưng chỉ cần nhìn xuyên qua những tán lá, đám người Lâm Phong vẫn có thể thấy từng ánh mắt sắc nhọn đang chăm chú theo dõi bọn họ.
– Ông!
Sau đó, Lâm Phong thấy từng bóng đen xông về bầu trời. Chỉ trong vài khoảnh khắc, cuồng phong đã bắt đầu gào thét, yêu khí cũng bắt đầu dâng trào, trong mắt đám người Lâm Phong xuất hiện một con chim to lớn, tòa thân được bao phủ bởi một lớp lông vũ màu xám.
– Không xong, gặp Đại Bằng tộc rồi, hãy cẩn thận, tốc độ của bọn chúng cực kỳ đáng sợ.
Khi thấy cảnh đó, Bạch Lăng quát lớn.
– Trong Tiên quốc thí luyện cũng có yêu tộc tộc quần?
Lâm Phong kinh ngạc hỏi.
– Đại Bằng tộc nổi tiếng với tốc độ đáng sợ, nhục thể cực kỳ lợi hại, nhưng mà bọn lại sợ Minh giới tử khí.
Mọi người mau sử dụng tử vong pháp tắc công kích chúng. Bạch Lăng lạnh lùng nói một tiếng, đồng thời hội tụ một tử vong vòng xoáy trước người. Hắn lập tức đánh vòng xoáy đó về phía một con Đại Bằng.
– Đáng chết.
Con Đại bàng kia lạnh lùng hét lên một tiếng, lập tức vẩy đôi cánh cường tráng tạo ra những cơn gió lớn xua tan tử khí. Cùng lúc đó, những con Đại Bằng khác cũng lao đến tấn công những người khác.
– Hàn minh băng phách!
Bạch Lăng lạnh lùng quát một tiếng đánh ra một cự chưởng to lớn. Khi cự chưởng chạm vào đôi móng cứng như kim cương của Đại Bằng, đôi móng đó cũng bị đóng băng.
– Minh Ngục!
Bạch Lăng lại nổi giận gầm lên một tiếng, khiến thiên địa trở thành một hàn băng Địa Ngục đáng sợ, không ngừng lan ra tứ phương. Nhưng những con Đại Bằng kia cũng không phải dạng vừa, chúng lập phun ra vài phong nhận kinh khủng cắt đứt hư không. Khi thấy cảnh đó, sắc mặt Bạch Lăng trở nên rất khó coi có, rống lên một tiếng:
– Đại Bằng tộc có tốc độ vô song, chỉ có thể ngạnh chiến.
Lâm Phong, ngươi mau khắc trận đi, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.
– Tốt.
Lâm Phong khẽ gật đầu một, bắt đầu khắc trận.
– Đông, đông, đông.
. . Ngay lúc đó, đột nhiên có một âm thanh khinh khủng vang lên, khiến cho mọi người chấn động. Từ phương xa, mọi người nhìn thấy một thanh niên có mái tóc dài màu đỏ như máu xuất hiện.
– Đông!
Khi người kia đến trước một con Đại Bằng, hắn trực tiếp đấm ra một quyền. Tuy một quyền kia rất đơn giản, nhưng lại khiến cho cả thiên địa đều phải lõm xuống. Khi thấy cảnh đó, Đại Bằng kêu to lên một tiếng, rồi đưa móng vút ra đỡ. Nhưng khi móng vút của nó chạm vào quyền của thanh niên, nó lại vỡ nát.
– Lực lượng của người này thật bá đạo,.
. Khi thấy cảnh đó, trái tim Lâm Phong nhảy lên một cái. Mặc dù nhục thể của hắn phi thường cường hoành, nhưng so với đối phương, hắn lại cảm thấy nhục thể mình không là thứ gì. Vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên nhớ đến lời của Bạch Lăng. Tiên Quốc là một nơi hội tụ vô số thiên tài và cường giả. Người này so với trung niên hắn giết mấy tháng trước, không biết nguy hiểm hơn gấp bao nhiêu lần!
Chương 1880: Ngao Hư
Vào lúc này, cả đám Đại Bằng nhìn chằm chằm thanh nên tóc đỏ yêu dị.Đám người Thủy Nguyệt Động Thiên cũng chú ý đến hắn, người này quả nhiên thần dũng vô địch, thực lực đáng sợ, tay không xé rách Đại Bằng. Mọi người chỉ thấy mái tóc của thanh niên đang tung bay trong gió, lạnh lùng nhìn Đại Bằng tộc, miệt thị quát:
– Không có Kim Sí Đại Bằng Điểu à?
– Ngao Hư.
Cùng lúc đó, một Đại Bằng hóa thành một thanh niên tóc xám, với đôi cánh màu đen trên lưng nhìn chằm chằm thanh niên, nói:
– Nếu Vương tộc của tộc ta ở đây, ngươi làm sao có thể ngông cuồng!
– Bằng tộc các ngươi mà cũng xứng được xưng Vương tộc?
Ngao Hư quát một tiếng, rồi lao thẳng đến một đầu Đại Bằng. Đầu Đại Bằng kia nhanh chóng vổ cánh một cái, vô số phong nhận bay về phía Ngao Hư.
– Rống.
. . Ngao Hư gào lên một tiếng, bàn tay hắn bắn ra huyết quang, bao phủ lấy đầu Đại Bằng.
– Đông!
Ngao Hư lại đánh ra một quyền, thiên địa nứt toát, lúc một quyền của Ngao Hư va chạm với đôi cánh đối phương, một tiếng nổ king khủng vang lên, cơ thể của Đại Bằng khổng lồ hóa thành một đống máu thịt, lông vũ và máu bay tứ tung, cũng có vài giọt rơi trên người Ngạo Hư. Ngao Hư le lưỡi liếm những giọt máu dính trên miệng, nở nụ cười yêu dị.
– Hắn là Long Tộc.
Bạch Lăng chăm chú nhìn Ngao Hư, thấp giọng nói. Lúc Lâm Phong nghe thấy vậy, ánh mắt hắn cũng trở nên ngưng trọng. Hắn không ngờ một bộ tộc cường đại như Long tộc cũng xuất hiện tại Tiên quốc thí luyện.
– Chạy mau.
Khi thanh niên tóc xám thấy đồng tộc bị giết, hắn quát lên một tiếng, rồi lập tức vổ cánh rời đi. Khi đám Đại Bằng còn lại thấy thế cũng nhao nhao thối lui, bay vào trong rừng, chỉ đế lại từng cơn lốc chứng minh cho sự tồn tại của chúng. Lúc Ngao Hư thấy chúng bỏ chạy, trong mắt hắn lộ thần sắc lạnh như băng, cơ thể tuôn ra một luồng huyết mang sáng chói, từ từ ngưng tụ thành một con huyết sắc Yêu Long. Hắn giận dữ gầm lên một tiếng, rồi lao xuống mặt đất.
– Ầm ầm,.truyện ma
.. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã san phẳng một mảng lớn rừng rậm. Sau đó, Ngao Hư mới nhìn về phía đám Đại Bằng chạy trốn, quát:
– Nếu gặp Kim Sí Đại Bằng Điểu, hãy bảo hắn đến tìm Ngao Hư ta.
– Người này đúng là kẻ cuồng chiến đấu.
Lâm Phong âm thầm nói. Nếu Ngao Hư tiếp tục truy sát Đại Bằng tộc, số Đại Bằng chết trên tay hắn sẽ tăng thêm. Nhưng Ngao Hư không làm như vậy, hắn chỉ muốn vũ nhục Đại Bằng tộc, để cho Kim Sí Đại Bằng Điểu tìm đến hắn mà thôi. Sau khi Đại Bằng rời đi, Ngao Hư mới xoay sang nhìn đám người Lâm Phong, mở miệng nói:
– Toàn thân đều là Tử Khí, các ngươi đều là người của Minh Giới?
Khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt của hắn dán chặt vào Lâm Phong, khiến Lâm Phong cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau đó, Ngao Hư đột nhiên đánh ra một Huyết sắc long trảo về phía Lâm Phong.
– Dừng tay.
Khi thấy thế, Bạch Lăng quát một tiếng, đồng thời đánh ra hai băng chưởng. Hai băng chưởng lao về phía Huyết sắc long trảo, đóng băng nó thành một tảng băng.
– Ngươi dám ngăn ta!
Trong mắt Ngao Hư hiện lên một mảnh huyết quang, giận dữ quát một tiếng. Đồng thời đánh ra chín cự chưởng về phía băng chưởng của Bạch Lăng.
– Tử.
Cùng lúc đó, đám cường giả Thủy Nguyệt Động Thiên cũng gầm lên một tiếng, khiến khu vực quanh người Ngao Hư hóa thành Tử Vong Pháp Tắc tàn phá bừa bãi, đồng thời thôn phệ tánh mạng của hắn. Khi thấy, Bạch Lăng cũng tuôn ra Hàn Minh lực, tạo thành từ băng tiễn bắn về phía Ngao Hư.
– Ngao Hư này vốn là người nổi bật trong đám Thượng vị Yêu Hoàng, cộng thêm cơ thể Long tộc, khiến thực lực hắn tăng thêm một đoạn.
Không biết trong Tiên Quốc thí luyện này có bao nhiêu người có thể đối phó được hắn. Chắc chỉ có những yêu nghiệt tuyệt đỉnh trong Nhân tộc và vương giả Yêu tộc mới đối phó nổi a. Lâm Phong vừa nói vừa khắc thánh văn, khiến cho tử khí trong khu Ngao Hư đang đứng càng thêm nồng nặc.
– Ngao!
Cùng lúc đó, Ngao Hư cũng gầm lên một tiếng, rồi hóa thành một đạo huyết quang để chống đỡ số Tử Khí đang ăn mòn cơ thể mình. Nhưng hắn cũng không quên lao về phía đám người Lâm Phong, toàn thân hắn lộ ra khí thế vô cùng bá đạo.
– Tử vong minh thuật oanh kích.
Khi thấy Ngao Hư vẫn không ngừng lao đến, Bạch Lăng quát một tiếng, tạo ra một băng trùy tử khí nồng nặc, đánh về phía Ngao Hư. Mà những người khác cũng không rảnh, họ tục đánh ra những đòn tấn công về phía Ngao Hư, khiến cho cả một phiến thiên địa tràn đầy tử khí. Nhưng Sinh Mệnh lực của Ngao Hư quá mức cường đại, huyết mạch lực kinh khủng đến cực hạn, nên đám công kích kia không tạo ra bao nhiêu vết thương cho hắn.
– Mau cho ta mượn Tử Vong Pháp Tắc của các ngươi.
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, hai bàn tay hắn kết thành thủ ấn, khiến khu vực xung quanh Ngao Hư xuất hiện một Thái Cực Sinh Tử đồ.
– Tử Vong Pháp Tắc, tụ.
Cùng lúc đó, Bạch Lăng và mọi người đều nhao nhao điều động Tử Vong Pháp Tắc hội tụ quanh Thái Cực Sinh tử trận. Vào lúc này, trong Thái Cực Sinh Tử trận chỉ còn lại tử khí tinh thuần vô cùng nồng nặc. Khiến cho Ngao Hư cảm thấy vô cùng chịu, không thể tiếp tục tiến lên phía trước.
– Rống, rống.. . Ngao Hư phát ra những tiếng Long ngâm chấn động Thiên Địa, đồng thời đánh ra vô số huyết sắc Yêu Long, Công phá Sinh tử trận. Mặc dù Sinh tử trận không ngừng tiêu diệt huyết sắc yêu long, nhưng đám huyết sắc yêu long đó vẫn không ngừng xuất hiện, khiến sinh tử trận rung lắc mảnh liệt.
Sau một lúc lúc, Lâm Phong đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang dội và một đống tử khí nhao nhao thoát ra. Thái Cực Sinh Tử trận bị Ngao Hư phá. Mặc dù Ngao Hư đã thoát khốn, nhưng hắn cũng không có tiếp tục tấn công đám người Lâm Phong, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
– Sinh Tử Trận của ngươi rất lợi hại.
Ngươi phải tự hào vì đã làm cho cho ta phải đánh ra Huyết Long quyền. Ta chỉ hỏi muốn ngươi một chuyện, tại sao lại có Ma Long trong cơ thể ngươi? Khi Lâm Phong nghe xong, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Ngao Hư chỉ ra tay với với hắn, thì ra Ngao Hư đã cảm nhận được Yêu Long trong cơ thể hắn.
– Con Yêu Long này do ta đã vô tình gặp được một quả trứng rồng, rồi dùng huyết mạch ấp trứng mà ra.
Lâm Phong đáp lại. Ngao Hư vẫn không nói gì, chỉ ngẩn đầu lên gầm một tiếng. Ở trong Thiên Địa lập tức vang lên những tiếng Long ngâm, khiến cho mọi người cảm thấy chấn động. Cùng lúc đó, huyết mạch trong cơ thể Lâm Phong cũng bắt đầu sôi trào, phát ra những tiếng Long ngâm.
Sau đó Lâm Phong cũng ngửa mặt lên trời, phát ra một luồng long khí ẩn chứa ma khí. Luồng khí tức đáng sợ đó dần dần hóa thành một con Hắc Ám Ma Long kinh khủng, xoay quanh người Lâm Phong. Toàn thân Ma long được bao phủ bởi những vẩy đen nhánh, tỏa ra hung ác đáng sợ. Nhưng đôi mắt của nó lại lộ ra vẻ non nớt, nhìn chăm chú Ngao Hư, tựa hồ có chút bất thiện.
– Tên giả hỏa vô liêm sỉ kia, ngươi đã làm gì nó?
Ngao Hư trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Phong, hét to.
– Huyết mạch của tổ tiên nó không có cường đại như nó bây giờ đâu.
Ta phải dùng huyết mạch của mình dựng dục nó, làm huyết mạch ta thúc đẩy huyết mạch của nó trở nên cường đại hơn. Đó chẳng phải việc tốt sao? Sau khi Lâm Phong nói xong, Ngao Hư nhìn chằm chằm Yêu Long sau lưng Lâm Phong. Con Yêu Long kia đúng là Hắc Ám Ma Long, cực kỳ hiếm có, cực kỳ bạo lực. Trong Long Tộc có ba loại Yêu Long mạnh nhất, một là Long hoàng tộc, Ngũ Trảo Kim Long, hai là Huyết Long, ba là Ma Long.
– Ngươi định nuôi dưỡng nó trong người à?
Ngao Hư hỏi tiếp, Lâm Phong cũng bình tĩnh nhìn Ngao Hư, mỉm cười đáp:
– Nếu ngươi muốn mang nó về Long Tộc bồi dưỡng, ta cũng không có ý kiến gì.
– Ngươi không tiếc?
Ngao Hư kinh ngạc hỏi lại, một đầu Ma Long trưởng thành có thực lực phi thường đáng sợ. Mà con Ma Long này do Lâm Phong dùng huyết mạch dựng dục, nên nó cực kỳ dựa vào Lâm Phong. Chỉ cần Lâm Phong mang theo trên người, nó có thể thế mạng cho hắn.
– Có thể làm cho nó có thành tựu cao hơn, sao lại không chịu.
Nụ cười của Lâm Phong khiến Ngao Hư trở nên trầm mặc. Sau một lát, hắn mới mở mắt nhìn Lâm Phong nói:
– Không được.
Từ trước đến giờ, Huyết Long Tộc ta và Ma Long Tộc không hòa thuận mấy. Nên ta có dẫn nó trở về, cũng chưa chắc nó đã được bồi dưỡng. Ngươi hay giao phó nó cho Ma Long Tộc hoặc hoàng tộc Long Tộc, Ngũ Trảo Kim Long cũng được. Bọn họ là kẻ hiệu lệnh Long Tộc, nên sẽ không có vấn đề gì.
– Như vậy cũng được.truyện cõi âm
Sau khi hóa giả địch ý của Ngao Hư, Ma Long không trở về trong cơ thể Lâm Phong, mà hóa thành hình người. Bây giờ nó biến thành một người thanh niên khoác một bộ áo giáp màu đen, với những gai nhọn lạnh lùng và đáng sợ. Khiến cho đám người Thủy Nguyệt Động Thiên cảm thấy thổn thức, họ cũng không ngờ trong cơ thể Lâm Phong lại ẩn dấu một con Yêu Long. Cũng nhờ Yêu Long đó làm diệu dịch ý của Ngao Hư đối với bọn họ, khiến họ cảm thấy dễ thở hơn không ít.