Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 302 [Chương 1506 đến 1510]
❮ sautiếp ❯Chương 1506: Không chịu nổi một kích
Chu Thiên Nhược giãy dụa đứng lên chùi vết máu nơi khoé miệng, ánh vàng của áo giáp Hoàng kim cùng với màu đỏ của máu ở chung một chỗ trông chói mắt vô cùng.
– Khi ở Thiên Bích sơn trang, Chu Thiên Nhược đấu ngang tay với Lâm Phong sao?
Trong lòng mọi người đều nghĩ đến khi Chu Thiên Nhược đề cập đến Thiên Bích sơn trang nhưng lại không hề nói đến Lâm Phong mà chỉ nói về Bắc Yên Vân, chỉ khi thanh niên thanh tú kia đề cập đến chuyện này thì Chu Thiên Nhược mới thừa nhận có chiến với Lâm Phong một trận ngang tay, sau đó bị Kiều Xích Phong đả kích thì lại nói nếu dùng toàn lực coa thể giết chết Lâm Phong.
Lúc Chu Thiên Nhược nói mọi người đã hoài nghi, cho rằng hắn đang phóng đại, với chiến tích của Lâm Phong thì mọi người không hề tin tưởng Chu Thiên Nhược có thể làm thế, cùng lắm chỉ một trận hoà, nhưng hiển nhiên bọn họ đã đánh giá thấp Lâm Phong rồi, nhìn tình hình hiện tại đã biết được thật giả, người đang bò từ dưới đất lên nói mình có thể giết chết Lâm Phong? Bây giờ ngẫm nghĩ lại lời nói của Chu Thiên Nhược khi nãy thấy rất buồn cười. Vậy thì hiện tại Chu Thiên Nhược thế thảm như vậy là tại hắn vẫn chưa xuất toàn lực sao? Đương nhiên không có khả năng.
– Thực lực của Lâm Phong lại cường hãn hơn rồi nhưng vẫn bá đạo như cũ!
Mọi người nhìn thấy khi Lâm Phong công kích làm cho cả đất trời động theo, công kích này không biết đã mạnh gấp bao nhiêu so với lúc ở chúng Hoàng ước hẹn, Chu Thiên Nhược có thể tiêu diệt một gia tộc thì thực lực của hắn rất mạnh nhưng bây giờ lại bị đánh cho thê thảm như vậy thì trông hắn yếu ớt vô cùng.
– Không phải ngươi có thể giết ta à?
Lâm Phong cúi đầu nhìn Chu thiên Nhược bên dưới, thanh âm không lớn nhưng khi rơi vào tai Chu Thiên Nhược lại đặc biệt khuất nhục, giờ khắc này hình như tất cả ánh mắt đều tập trung vào hắn, nhìn hắn bị vũ nhục, lại nhớ đến lời nói trước đây của mình càng cảm thấy nhục nhã hơn. Hoàng kim Thánh khí quay cuồng, trong đôi mắt Chu Thiên Nhược toát lên sự không khuất phục. “Oanh tạch…” Đột nhiên lúc đó lại có lực lượng đại thế mạnh mẽ đánh xuống, khiến hắn vừa nhỏm dậy đã bị đánh ngã, Lâm Phong bước ta ngoài phóng xuống bên dưới..bất khuất? Vậy ta dùng lực lượng tuyệt đối đánh cho ngươi đổ nhào, chèn ép ngươi đến khi ngươi khuất phục! Lực lượng đáng sợ đánh lên mặt đất, cùng đất trong phạm vi công kích bị nứt thành vô số khe hở, như sắp có động đất, Chu Thiên Nhược bị giẫm đạp trong các cái khe không nhịn nổi mà phun ra ngụm máu. “Oanh!” Hoàng kim quyền ý đánh bay khu đất, thân thể Chu Thiên Nhược phá vỡ sự chèn ép vùi vào trong đất. Bên trong mắt Lâm Phong xuất hiện tia cười lạnh, bước chân ra đạp xuóng đất, bàn tay khổng lồ ấn vào đại địa khiến cho đất rung động dữ dội, Lâm Phong thong qua thổ bí truyền có thể cảm nhận từng sự động đậy trong đất.
– Hừ!
Lâm Phong cười lạnh rồi bước mạnh chân ra, mỗi một bước đều mang theo sức nặng ngàn cân, mỗi một dấu chân đều có một khe hở trên mặt đất, mặt đất rất nhanh đã bị biến thành một đống hỗn độn giống như vừa trải qua một trận thiên tai vậy, lúc này vang lên một tiếng hét, áo giáp Chu Thiên Nhược giúp hắn phá đất chui lên. Thời khắc hắn phá vỡ mặt đất có một cơn lốc tiến đến với tốc độ sét đánh làm cho Chu Thiên Nhược hoảng hốt, quay đầu lại chỉ nhìn thấy một thanh kiếm đang bổ đến đây với khí thế đáng sợ. Chu Thiên Nhược tu luyện Hoàng kim Thánh khí bí truyền có lực công kích đáng sợ, dù tốc độ hắn nhanh nhưng vẫn không bằng Lâm Phong, vì vậy khi hai người bọn họ đấu với nhau thì hắn cũng không có lực công kích mạnh bằng Lâm Phong, chỉ có thể chịu đựng thôi. Hoàng kim Thánh khí ẩn chưa công kích cường đại nhưng bây giờ dường như chỉ có thể dùng để đỡ đòn! Kiếm đánh lên người Chu Thiên Nhược làm hắn bay ra xa mấy ngàn mét, Hoàng kim Thánh khí đã rạn nứt, máu me đầm dìa, lục phủ ngủ tạng của hắn đang bị chấn động mạnh mẽ, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, trên người hắn dường như có cỗ khí tức đáng sợ đang lan tràn.
– Năng lực chống đỡ thật mạnh!
Lâm Phong thầm nghĩ, công kích của hắn cường đại như vậy nếu gặp người bình thường có tu vi Tôn Vũ tầng chín đã sớm chết rồi nhưng Chu Thiên Nhược nhờ Hoàng kim Thánh khí hộ thể nên không chết, hình như pháp tắc Hoàng khí sắp xuất hiện nhưng vẫn chưa chạm đến mức nguy hiểm đó, điều này đồng nghĩa với việc Chu Thiên Nhược vẫn chưa bị uy hiếp đến tính mạng nếu không thì cỗ pháp tắc lực lượng kia nhất định sẽ đi ra bảo vệ hắn ta. Mọi người đều đang vì sự phòng ngự mạnh mẽ của Chu Thiên Nhược mà rung động, bị Lâm Phong điên cuồng hành hạ như vậy mà vẫn còn đứng được, thật biến thái nhưng không may hắn đụng phải Lâm Phong nếu không thì đưa một người có sức công kích yếu hơn ra cũng không đả động gì đến hắn được! Lâm Phong bước đến trước mặt Chu Thiên Nhược chỉ trong nháy mắt, hắn ta nhìn chàm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi không giết ta thì ta sẽ giết ngươi!
Lời vừa dứt Chu Thiên Nhược luền đánh về Lâm Phong. “Oanh” Kiếm của Lâm Phong đánh bay Chu Thiên Nhược ra ngoài, thân ảnh bay đến đạp một chân vào mặt Chu Thiên Nhược, đạp hắn xuống đất lại.
– Giết!
Chu Thiên Nhược dường như phát điên, Hoàng kim Thánh khí của hắn quay cuồng nhưng Lâm Phong lại đạp mạnh chân hơn và cúi đầu nhìn khuôn mặt vì giận dữ mà đã vặn vẹo của đối phương.
– Tự rước lấy nhục!
Lâm Phong thấy mặt mũi tên đó dữ rợn nhưng cũng chỉ nói nhẹ nhàng sau đó chậm rãi xoay người quay về nơi đứng của Thiên Đài đệ tử mà không hề nhìn lại tên kia dù chỉ một lần, Lâm Phong biết rõ Chu Thiên Nhược đang muốn khiêu khích hắn để giúp mình kích phát bảo vật nhưng Lâm Phong đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này, mỗi một lần công kích đều dừng đúng lúc, mục đích chỉ để vũ nhục và đánh vào tâm lí hắn. Lâm Phong đương nhiên muốn giết Chu Thiên Nhược nhưng nhìn thấy phản ứng của đối phương thì hắn nghĩ chỉ cần chà đạp tên này thì đã trị được rồi.
Những thanh niên còn lại nhìn thấy thảm cảnh của Chu Thiên Nhược mà bị chấn động. Tên gia hoả bá đạo này nhìn như công kích đơn giản thế mà lai ẩn giấu lực lượng cường đại, khoảng năm trăm lần đại thế, khi phong kiếm chém ra lại chứa nhiều loại lực lượng bí truyền như đại địa bí truyền, ma đạo bí truyền và tử vong bí truyền, rốt cuộc Lâm Phong hắn khống chế bao nhiêu lực lượng bí truyền và dung hợp chúng vào công kích để phát huy được lực lượng đáng sợ như vậy. Cảnh giới Lâm Phong rất thấp nhưng công kích của hắn lại không tương đồng, đây cũng do lĩnh ngộ của hắn đối với lực lượng bí truyền, thực lực của hắn sớm đã không dùng cảnh giới để đo rồi.
– Một tiểu thế giới như Bát Hoang Cảnh cũng có nhân vật như thế này!Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Những thanh niên kia hơi khiếp sợ trong lòng, loại người này nếu như sinh trưởng trong không gian của bọn họ thì đã trở thành đại thiên tài rồi, điều khiến cho người ta thấy kinh hãi là rốt cuộc ai đã dạy hắn cách dung hợp hoàn mỹ đến vậy, còn nếu như do tự hắn tìm hiểu thì chuyện này còn đáng sợ hơn nữa. Lâm Phong lúc này đã trở lại vị trí cũ, ánh mắt lại lướt qua đám người Thánh thành Trung Châu kia rồi chỉ tay về phía Kiều Xích Long, nói:
– Khi trước ta có nghe các hạ nói rằng Lâm Phong và Không Minh nếu xuất hiện trước mặt ngươi sẽ có thể dễ dàng giết chết đúng không, giờ ta đang đứng trước mặt ngươi đây, mau bước ra chiến đi!
Đám thanh niên nghe thấy lời nói của Lâm Phong thì kinh ngạc. Sau khi chà đạp Chu Thiên Nhược, Lâm Phong lại muốn khiêu chiến Kiều Xích Phong, tên này cũng đã từng nói vậy nhưng sau khi thấy thực lực của Lâm Phong thì không biết tên đó có bị lung lay hay không.
Người Thiên Đài đều không nói gì, mười hai vị đệ tử đều là nhân vật yêu nghiệt nhưng có vài người cảnh giới thấp, không biết khi thực chiến sẽ ra sao, Lâm Phong là một trong số những người có thể chiến đấu vượt cấp, dùng thực lực suy yếu của mình để đả kích thực lực đối phương. Lâm Phong hắn hôm nay cũng đang cần đối thủ mạnh mẽ vì quá yếu sẽ không thoả mãn hắn và không kích phát được tiềm lực của hắn, khi trước ở trước mặt Vũ Hoàng hắn đã lộ ra bộ dạng không chịu nổi một kích nên hôm nay hắn cần những người thiên tài cùng hắn chiến đấu để rèn luyện, hắn cũng đã dừng ở cảnh giới Tôn Vũ tầng sáu này quá lâu rồi.
Chương 1507: Lộng lẫy va chạm
Kiều Xích Phong nhìn Lâm Phong rồi bước lên trước mặt hắn, nếu như Lâm Phong đã khiêu chiến, hắn cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Bây giờ Kiều Xích Phong đã không còn sự miệt thị và khinh thường Lâm Phong nữa. Lâm Phong cũng như mọi người mà nhìn chăm chú vào tên đó, tên này khi trước nói những lời rất cuồng vọng, hắn chỉ tuỳ ý đứng đó đã khiến cho người khác cảm nhận được luồng khí tức cường đại không kẻ nào chạm đến được, trên người hắn còn ẩn chứa một quầng sáng kinh thế lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Phong vươn tay ra, trong khoảnh khắc đó, sát lục ma quyền hội tụ, ma khí ngày càng tăng lên khiến hắn trở nên đáng sợ. Dường như cảm nhận được quyền ý của Lâm Phong, Kiều Xích Phong cũng thả ra từng tia huyền ý mạnh mẽ không kém bao phủ khắp người hắn, quyền ý này biến ảo khó lường giữa thiên địa, khi thì nóng như lửa lại có lúc lạnh như băng, hắn vẫn chưa tung quyền nhưng mọi người vẫn cảm giác được sự đáng sợ của hắn.
– Bất động như sơn, loại công kích này một khi tung ra sẽ làm đất trời rung động dữ dội.
Mọi người lần lượt nhìn từ Lâm Phong sang Kiều Xích Phong, ai cũng cảm thấy quyền ý bọn họ không thua kém gì nhau.
– Giết!
Nắm tay Lâm Phong tung ra cùng lúc với tiếng hét, không gian lập tức vang lên tiếng gào thét, một cỗ quyền ý với khí thế xuyên thủng cả thiên địa hướng đến Kiều Xích Phong bên này, hư không tràn ngập khí tức tử vong.
Sát lục ma quyền của Lâm Phong phá không mà đến, nhưng trên người Kiều Xích Phong cũng đang hội tụ quyền mang, chúng hoà làm một thể, nháy mắt bao phủ không gian, những nơi quyền mang đi qua đều đóng băng, mọi người cũng thấy sát lục ma quyền mà Lâm Phong tung ra đã bị đóng băng rồi vỡ vụn ngay lập tức. Nhưng khí thế của nó vẫn còn tồn đọng trên bầu trời, hàn băng đã phá vỡ được quyền ý vẫn tiếp tục tiến về phía Lâm Phong.
Mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bị bao phủ bởi một con Băng Phách Cự Long dữ tợn muốn nuốt trọn cả vùng trời này mà không khỏi kinh hãi. Tay trái Lâm Phong không chút do dự mà hội tụ ma quyền va chạm vào quyền mang, băng tuyết bay đầy trời.
Ngay khi Lâm Phong xuất quyền, Kiều Xích Phong cũng bước đến đứng trong hư không, cả người như che trời đánh xuống, bây giờ không còn hàn quyền mang mà là Viêm Long quyền mang, làm cho đất trời xuất hiện lửa đốt hết tất cả, nham thạc nóng chảy rơi xuống chỗ Lâm Phong, hắn không hoài nghi mức độ nguy hiểm của thứ này, nếu như bị nó chạm vào sẽ bị nuốt vào trong đó, thân thể đến lúc đó sẽ không còn gì!
“Ông!” Hư không và phong bí truyền cuốn lấy Lâm Phong để hắn rơi xuống bên dưới đồng thời lại chém ra một kiếm, nhát kiếm này nhìn như tuỳ ý nhưng lại chém không gian thành hai đoạn và chém cả biển lửa của tên kia. Trong mắt Lâm Phong lộ ra tia đáng sợ, trong còn có gia hỉa đáng sợ nên chỉ cần tại ra một thế cục còn việc mỗi một nơi xem. “ đông” Kiều Xích Phong bước lên con nột cách mạnh mẽ, sau đó cả hư không đều bị chấn động, mỗi một quyền ý đều mang khí thế cuồn cuộn.
– Thần quyền vô song!
Thần sắc Kiều Xích Phong trở nên nghiêm túc và trang trọng, sau lưng như có một vị pháp tướng toả ra khí thế cường hãn như một vị thần.
– Giết!
Kiều Xích Phong nhúc nhích môi, vô số xuất hiện quyền đánh về phía Lâm Phong, thần linh của Kiều Xích Phong dường như vị thần của quyền ý nên tung ra hàng loạt loại quyền từ chi tổ vương đến hàn quyền, hoả diễm thần quyền, tru ma thần quyền… tất cả đến cùng một lúc nhắm thẳng vào Lâm Phong, giết Lâm Phong ngay tại đây.
– Thực lực Kiều Xích Phong này thật đáng sợ.
Hắn giống như tổ vương của quyền ý, bất diệt! Mọi người thấy một màn rung động trước mắt mà không nhịn được run rẩy, không hổ đệ tử Thánh thành, quả nhiên không phải người mà yêu nghiệt của Bát Hoang có thể so sánh, hắn rất cuồng vọng nhưng khi chiến đấu lại không hề coi khinh người khác, hắn trực tiếp lấy lượng lượng cường hãn ra chèn ép Lâm Phong khiến Lâm Phong không có cơ hội xoay người, hơn nữa còn muốn giết Lâm Phong!
– Đạo quyền này có thể tung ra các loại quyền khác cùng một lúc, bất luận quyền thuật nào được tu luyện đến cực hạn cũng đều đáng sợ.
Trong lòng mọi người nghĩ đến loại quyền thuật đáng sợ dùng các loại công pháp thần thông để luyện thành, nếu không cũng không thể xuất ra được các loại thần quang như vậy, dùng quyền ý để giết chết Lâm Phong.
Bên trong luồng thần quyền đó, Lâm Phong có cảm nhận rõ nhất, thân pháp của đối phương đang liên kết với lực lượng thiên địa, khắp nơi đều bởi vì hắn mà run rẩy và Lâm Phong cũng không ngoại lệ, giờ khắc này Lâm Phong đã cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng, hai chân hắn đã muốn gập xuống.
“Ầm ầm” Ma đạo khí tức ngập trời, hư ảnh đã xuất hiện sau lưng Lâm Phong, hôm nay hắn mượn một vài người để trực tiếp tham gia chiến đấu, lực lượng bí truyền đã muốn bỏ xa cảnh giới của hắn, dù cho hắn có tu luyện công pháp đáng sợ. Nắm giữ ma ý mạnh mẽ nhưng khi thực chiến thì tu vi cũng có chênh lệch lớn!
Dù hiện tại Lâm Phong có bị ngàn vạn quyền thần chèn ép không thể không phóng thích ra toàn bộ lực lượng, ma ý xông phá Cửu Tiêu còn Vô Thiêm Kiếm bay thẳng lên trời. Trước lực lượng kinh khủng này mà Lâm Phong vẫn còn có thể để cho đầu óc mình bị bình tĩnh, sau khi bắt đầu trận chiến, đôi mắt hắn biến thành màu đen, từng ngóc ngách đều rất rõ ràng.
Ma đạo chi mang vẫn kinh khủng, Lâm Phong bước chậm ra ngoài như một tia chớp mạnh mẽ, quyền không vô tận truyền đến, lực lượng này chỉ cần một cái chớp mắt có thể đánh cho thân hình một người bị thủng lỗ chỗ, bây giờ hắn không thể bị động kháng cự nếu không sẽ rất thảm, chỉ có thể đánh phá nơi thần quyền yếu nhất ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra, nếu hắn dừng lại thì lực lượng cường đại ấy sẽ đánh vỡ hắn Thân thể Lâm Phong lúc này đã hoá thành chuôi kiếm cứng rắn, đại thế hoà tan vào kiếm, đến cả không gian này cũng sắp bị kiếm ý phá hư, một kiếm này bao gồm nhiều lực lượng, có ma đạo, lực lượng không gian, sấm sét mạnh mẽ và còn có khí tức bất diệt. “ xuỳ~ xuỳ” Hoả kiếm Lâm Phong xé rách quyền mang tử sắc kia thoát ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Âm thanh ầm ầm đáng sợ truyền đến từ sau lưng Lâm Phong, khí tức huỷ diệt mạnh mẽ hắn cũng có thể cảm nhận được, quyền ý cuồn cuộn không ngừng đánh về phía trước nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ, thân hình vẫn hướng về Kiều Xích Phong gần tới cực hạn, nhìn Kiều Xích Phong tự cao tự đại mạnh mẽ là vậy nhưng nếu trực tiếp chiến đấu, hắn chắc thua không thể nghi ngờ.
Tên đó đương nhiên cũng thấy Lâm Phong đã phá tan thần quyền công kích đáng sợ của mình nên bước chân nhanh chóng tiến tới đánh trước, hắn tung ra một quyền mang theo Xích Viêm khí tức, lại một lần nữa trông giống như ma vương đang gầm thét, toàn bộ sự đáng sợ đều đặt vào quyền.
“Ông!” Thân thể Lâm Phong đột nhuên ngừng lại giữa chừng, kiếm quang xung quanh hắn hội tụ lại thành một thanh kiếm cực đại chém về bầu trời bên trưen, chém về một quyền kia của Kiều Xích Phong khiến hư không nứt thêm vài đường.
– Lực lượng công kích ngang nhau!
Mọi người biến sắc, Lâm Phong bây giờ không hề tuỳ ý vung kiếm như ban nãy mà lấy toàn lực để phá vỡ thần quyền của đối phương, bước chân của hắn không hề chậm lại biến mất tại chỗ và xuất hiện phía trên Kiều Xích Phong.
– Chết!
Lâm Phong hét lớn một tiếng, sóng âm dung nhập vào lực lượng thiên địa cuồn cuộn đập xuống bên dưới, Kiều Xích Phong ngẩng đầu lên liền cảm giác được lực lượng tử vong bí truyền đánh xuống mình cùng một đôi đồng tử đen kịt nhìn chăm chú, khi hai mắt chạm nhau, một sự đáng sợ từ đôi mắt kia nhảy vào mắt hắn.
– Ngươi thua không thể nghi ngờ!
Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, ma ý và sấm chớp hội tụ bay vào thân thể Kiều Xích Phong hoá thành lực lượng ma chú khiến đầu tên đó bị chấn động dữ dội, hắn cũng không biết hết năng lực của Lâm Phong nên bây giờ khi đối phương sử dụng ma chú chi thuật và tử vong trớ chú liền bị bất ngờ, đôi mắt kia ban nãy cũng mang theo khí thế uy hiếp tận cùng, lúc này Kiều Xích Phong cảm giác như sắp chết đến nơi nhưng cũng may vị tướng sau lưng hắn có thể bài trừ ma ý bằng thần quyền nên hắn cũng không quá thảm.
Nhưng chỉ chớp mắt này cũng đủ cho Lâm Phong công kích, thân thể hắn đã đến trên đỉnh đầu Kiều Xích Phong tung ra một chưởng mang đầy kiếm quang muốn xuyên qua đầu tên đó, những người của Thánh thành Trung Châu có cảm giác run rẩy, Lâm Phong lần này quá cường đại, nếu hắn có thực lực để giết bọn họ thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Chương 1508: Tề gia tuyệt cảnh
Trên thân Kiều Xích Phong toả ra thần quyền bài trừ ma ý, đánh thức hắn và kịp thời đánh ra một quyền ngăn chặn công kích kia của Lâm Phong.
“Xuỳ~” Cánh tay Lâm Phong hoá thành thanh kiếm vẫn xông lên hướng về Kiều Xích Phong.
– Cút ngay!
Kiều Xích Phong bước ra một bước mang theo vô tận quyền ý như có hàng ngàn vị thần đang ở đây, nhưng trong lúc vội vã đã không tụ hoàn thành một quyền để ngăn cản kiếm của Lâm Phong, tất cả các biện pháp ngăn chặn đều trở nên vô ích, trong lòng hắn bây giờ hiểu rất rõ ngay khi quyền mang phá không thì hắn lùi lại để tránh kiếm đáng sợ kia.
Khí thế kiếm ý chém giết mọi thứ không chỗ nào không phá qua nhưng khi thấy Kiều Xích Phong đang lùi lại, bên trong đôi mắt Lâm Phong loé lên ma quang đáng sợ, thủ chưởng khẽ run làm biến tướng kiếm và chém ra kiếm quang mạnh mẽ vô cùng, nó lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Kiều Xích Phong.
Tên đó không thể né mà chỉ có thể tuỳ ta tung ra một quyền nhưng lại bị phá, thân thể bị đánh máu chảy đầm đìa ba ra xa mấy vạn mét khó khăn lắm mới dừng lại, trên thân thể hắn lưu lại một vết kiếm thật dày và thật sâu, thiếu chút nữa đã bổ đôi thân thể hắn ra rồi.
Một màn này khiến Kiều Xích Phong đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt đã tái nhợt, trán không ngừng chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, đôi mắt kia nhìn chằm chằm Laam Phong cách đó không xa mà kinh nghi bất định, sao hắn lại có nhiều năng lực đến vậy? Hơn nữa mỗi một loại đều rất cường đại.
Thiên phú của một người có hạn mà Lâm Phong thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắn sao lại có lực lượng phải tu luyện nhiều năm mới mạnh mẽ được, có thể nắm giữ lực lượng cực đại trong một lĩnh vực nào đó, cần phần lớn thời gian đặt vào nó, còn những người có thiên phú cao chỉ cần trong thời gian ngắn đã lĩnh hội được toàn bộ lĩnh vực đó nhưng Lâm Phong mới ghê, hắn có kiếm đạo đáng sợ nhưng ma đạo cũng không kém, hơn nữa còn am hiểu trớ chú chi thuật, tử vong bí truyền, ma đạo bí truyền và còn nhiều lực lượng bí truyền khác và dung nhập chúng vào công kích của mình.
Thiên phú của hắn quá kinh khủng, không chỉ Kiều Xích Phong cảm thấy thế mà cả những đệ tử bên kia của Thánh thành Trung Châu cũng lộ ra thần sắc khác thường, bên trong tiểu thế giới này bọn họ có thể gặp được một yêu nghiệt đáng sợ a.
Lâm Phong cũng không hề truy sát tên này, Bát Hoang Cửu U cũng chỉ là một tiểu thế giới, cả trăm năm mới xuất hiện cơ hội đi đến Thánh thành Trung Châu đại thế giới nhưng người Thánh thành Trung Châu muốn bước vài tiểu thế giới cũng không dễ dàng, nếu không cũng không có chuyện gần trăm năm mới thấy được đệ tử Thánh thành Trung Châu đi quanh đây.
Đương nhiên, những nhân vật này đều có thế lực siêu phàm sau lưng, trên người chắc chắn có con át chủ bài hộ mạng, Chu Thiên Nhược cũng có mà Kiều Xích Phong còn cường đại hơn hắn ta thì đương nhiên không thể không có, hắn và tên này cũng không có cừu hận gì đến mức phải đuổi cùng giết tận, còn cừu hận với Tề gia không thể bỏ qua, hôm nay mục đích đến đây cũng vì Tề gia chứ không phải những thanh niên này.
Lâm Phong đã đánh bại hai người, đấu với Kiều Xích Phong hắn cảm thấy hơi cỗ hết sức mà bảy người còn lại sẽ không ai yếu hơn tên đó, Cổ Lực cũng khó lường, nếu như bọn họ chọ loạn chiến, người Thiên Đài dù có chiến thắng cũng bị tổn thất nặng nề, Lâm Phong hắn không hi vọng các vị sư huynh vì chuyện này mà phải trả cái giá lớn, không đáng chút nào, người Thiên Đài chưa chắc yếu nhưng Lâm Phong hiểu rõ những vị đến từ Thánh tành Trung Châu này đều được bồi dưỡng từ những thứ tốt nhất. Thân hình loé lên, Lâm Phong không để ý đến Kiều Xích Phong mà hướng về những người còn lại, nói:
– Hôm nay Thiên Đài chúng ta muốn giải quyết ân oán với Tề gia, nếu như mọi người muốn so tài có thể đợi khi khác, chắc chắn các sự huynh ta cũng chấp nhận, võ đạo không thể trao đổi ở nơi này cùng với luật lệ của sinh tử chiến, kính xin chư vị nhượng bộ!
– Tốt, một lời đã định!
Hạ Thiên Phàm khẽ gật đầu với Lâm Phong, khi nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Phong, trong người hắn đã dâng lên ngọn lửa chiến đấu hừng hực, nhưng hắn cũng có suy nghĩ như Lâm Phong, bọn họ là những đệ tử đến từ Thánh thành Trung Châu chứ không phải cừu địch gì của Thiên Đài, dù tỉ võ cũng không cần phải đứng về phía đối lập, chỉ cần Thiên Đàu và Tề gia giải quyết xong mọi chuyện, hắn có thể chiến đấu một cách thống khoái rồi.
– Ta rút!
Hai người khác cũng đi sang bên cạnh, sau khi thấy chiến lực của Lâm Phong bọn họ cảm thấy không chắc chắn thắng được Lâm Phong còn nếu chiến đấu bình thường thì có thể khả năng thắng sẽ cao hơn đấu sinh tử, đã vậy thì không cần phải ném mặt mũi ở đây làm gì, Lâm Phong đã cho bọn họ một bậc thang thì sao lại không xuống.
– Ta không có ý định chiến đấu!
Thanh niên thanh tú cũng lên tiếng rồi rời đi. Cổ Lực bình tĩnh nhìn Lâm Phong một cái, trước kia tại tiệc cưới của Tề Viêm hắn có chút khinh thường và miệt thị Lâm Phong, lúc đó tuy Lâm Phong có thể dễ dàng đánh bại cường giả Tôn Vũ tầng chín nhưng đối mặt với hắn thì chỉ như con kiến thôi, nhưng sau đó mỗi một lần gặp lại thì thực lực của Lâm Phong khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng, điều này làm cho Cổ Lực cảm thấy hứng thú, tên này thật thú vị!
Rất nhanh trước mặt Lâm Phong chỉ còn lại Tề Vũ Thần, hắn chính là người của Tề gia và đã dẫn những người kia đến nhưng bây giờ bọn họ không cho hắn chút mặt mũi nào mà đã đứng qua một bên hết. Điều này khiến Tề Vũ Thần cảm thấy vô cùng không thoải mái, giờ phút này phải một mình đối mặt với người của Thiên Đài, nhất là sau khi thấy Lâm Phong chiến đấu, hắn cảm thấy lo lắng không yên và bất an cực độ, thật tiến thoái lưỡng nan, nếu không lùi thì một mình hắn phải đối mặt với toàn bọ Thiên Đài sao?
Dù hắn có tự tin thế nào về trình độ của mình cũng sẽ không ngu ngốc đến vậy! Lâm Phong nhìn người cuối cùng còn lại rồi hơi bước lên trước, người này cũng họ Tề và chính hắn đưa đám đệ tử kia tới có thể xem như nửa chủ nhà, Lâm Phong không khỏi suy đoán thế lực Tề gia có thể khổng lồ hơn mọi người vẫn tưởng nha.
– Thôi bỏ đi!
Tề Vũ Thần nghĩ thầm rồi thân hình run run bước sang bên, hắn không cần phải vì việc này mà hại mình, bây giờ nhìn xem Đông Hoàng và Tề Hoàng sẽ giải quyết thế nào. Thấy Tề Vũ Thần lui ra Lâm Phong mỉm cười, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tề Thiên Hành và Tề Hoàng, bây giờ những đệ tử Thánh thành Trung Châu đã rút lui rồi thì Tề gia sẽ còn ai ra ứng chiến đây? Quả nhiên sắc mặt Tề Hoàng và Tề Thiên Hành đã đen lại, hôm nay thực lực của Lâm Phong đã trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, với tốc độ này thì không bao lâu nữa hắn sẽ tiến vào cấp bậc Tôn chủ, thậm chí hắn còn không cần đến pháp tắc mệnh cách lực lượng để bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, chỉ một mình Lâm Phong cũng đã tạo ra sự uy hiếp lớn.
– Tề Thiên Hành, Tề gia ngươi phải mau phái người tiếp theo ra ứng chiến a, nếu như không có ai thì chúng ta sẽ dựa theo quy củ đã đề ra, mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Đài sẽ tiến vào càn quét Tề gia!
Âm thanh Mộc Trần truyền đến khiến cho người Tề gia cứng đơ cả người.
– Vũ Hoàng, ngươi mang người Thiên Đài đến đây vì muốn làm chuyện vô nhân đạo trước mặt chúng Hoàng sao?
Đan Hoàng đứng một góc lạnh lùng mở miệng. Vũ Hoàng ngẩng đầu nhìn lướt qua Đan Hoàng, nhàn nhạt nói:
– Tề Hoàng, Thiên Long Hoàng và Tư Không Vũ Hoàng đã công kích vào tiểu thế giới Thiên Đài chúng ta, khi đó Đan Hoàng ngươi sao không nói vậy với bọn họ mà hiện tại lại đứng đó chỉ trích ta?
Đan Hoàng hơi hé môi nhưng lại không biết nên phản bác thế nào, chúng Hoàng đã đứng đây rồi, có nói thế nào cũng vô ích, lời nói của bọn họ hiện tại là trời là mệnh, thật không biết Vũ Hoàng làm thế nào mời được bọn họ tề tựu ở đây.
– Huống hồ, lời nói của Đan Hoàng ngươi không đúng chút nào, chúng ta không hề vũ nhục người Tề gia vì Thiên Đài chỉ có mười hai đệ tử thân truyền ra chiến đấu thôi!
Vũ Hoàng ý vị thâm trường càng khiến Đan Hoàng câm nín, chỉ mười hai đệ tử lại có thể khiến cho một thế lực lớn không thể làm gì, Thiên Đài giống như đã chiến được tiện nghi rất lớn a.
– Một Trần, cho Tề gia nửa nén hương nữa, nếu như bọn họ lại không cử người xuất chiến, ngươi mang theo các sư đệ đi lĩnh giáo thực lực của những người tài giỏi của Tề gia, nhớ kĩ, Thiên Đài chúng ta không phải hạnh người khát máu nên người dưới Thiên Vũ không được giết!
Âm thanh Vũ Hoàng bình thản nhưng lời nói khiến mọi người ngây ra, ý tứ rất rõ ràng, người có tu vi dưới Thiên Vũ không được giết, vậy Tề gia chắc chắn sẽ biến thành cái thùng rỗng!
– Lão hoàng chủ, ngươi nhất định phải can thiệp vào chuyện này sao?
Ánh mắt Đông Hoàng liếc sang Bất Tử Thiên Cung lão Hoàng chủ, Đông Hoàng hiểu rõ quyết định có chiến hay không sẽ do ông ấy quyết định, nếu như Bất Tử Thiên Cung không có ở đây, hắn tự tin mình có thể quét sách đối phương dù bên đó nhiều người hơn.
– Cuộc chiến hôm nay nếu Vũ Hoàng tham gia thì sẽ có Hoàng chiến còn nếu không chỉ để cho hậu bối đấu võ, nếu Vũ Hoàng nào can thiệp vào chuyện thi đấu của đệ tử sẽ bị chúng Hoàng trảm!
Lão Hoàng chủ nói một câu cuối, Tề gia dường như đã vị áp đến tuyệt cảnh!
Chương 1509: Bức Bách
Vào lúc này, bên ngoài phủ đệ Tề gia hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, song phương vẫn giằng co. Mà đám người Đông Hoàng và Tề Hoàng đều nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vũ Hoàng, phảng phất như muốn xem thấu ý nghĩ của đối phương. Nhưng bọn họ chỉ thấy Vũ Hoàng có chút vui vẻ và nụ cười nhàn nhạt, không hề nhìn ra bất kỳ thần thái nào nữa. Mà khi những người đang quan sát ở phương xa cảm nhận được sự yên tĩnh giữa hai bên, bọn họ cảm thấy có một cổ cảm giác nặng nề đang đè ép. Bọn họ đều hiểu, sự yên lặng này chỉ là giờ phút yên tĩnh trước khi một cơn bão đáng sợ kéo tới. Một khi cơn bão xuất hiện, một trận đại chiến hủy thiên diệt địa sẽ lập tức diễn ra. Giờ phút này, không chỉ có bọn họ cảm thấy áp lực, mà Đông Hoàng và Tề Hoàng cũng cảm nhận được áp lực! Thời gian chậm rãi trôi qua, sau nửa nén hương, Mộc Trần có chút giật giật, cười nhạt nói:
– Đã đến giờ.
Xem ra Tề gia không có ý định ứng chiến, đã như vầy thì. Tất cả đệ tử Thiên Đài, nguyện chiến toàn bộ Tề gia!
– Đi thôi!
Khi Mộc Trần vừa dứt lời, đám người Lâm Phong lập tức hành động. Khi âm thanh từng kiện trường bào phiêu động phần phật trong gió lọt vào tai trận doanh Tề gia, có vẻ đặc biệt chói tai. Tề gia đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Nên khi đám Lâm Phong bước vào, cả Tề gia đột nhiên sáng rực lên. Đây chính là dấu hiện Phù Thiên Đại Trận đã được khởi động. Giờ phút này, bâu trời Tề gia có một không gian trận đồ khổng lồ phiêu động, nó dường như có thể che đậy nhật nguyệt khóa chặc hư không. Từ khi nó xuất hiện, từng đạo cột sáng rơi từ trên trời xuống, khóa chặt thân hình Lâm Phong và đám người Thiên Đài. Khi Mộc Trần đứng nhìn thấy Phù Thiên Đại Trận trong hư không, đạm mạc nói:
– Ba người một tổ, nếu phát hiện có người bị nhốt, lập tức cứu viện.
Tất cả giải tán! Khi Mộc Trần dứt lời, mọi người đã tản ra. Ngoại trừ Mộc Trần, Thiên Đài có 11 người, nên phải có một tổ hai người. Vì Lâm Phong và Như Tà đã từng hợp tác, nên tổ của bọn họ có thiếu một người cũng không sao. Khi Lâm Phong và Như Tà đi phía trước, họ thấy một cái phong nhận bắn về phía mình. Sau đó có một người thanh niên xuất hiện.
– Để đệ đi giết hắn!
Vừa dứt lời, Lâm Phong bước chân lao về phía trước với tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Người thanh niên mới xuất hiện kia là thiên tài mới quật khởi của Tề gia, Tề Táng. Lâm Phong đã từng gặp hắn bên trong một quán rượu vào một năm trước. Khi thấy Lâm Phong lao tới, Tề Táng khá bất ngờ, hắn hiển nhiên không ngờ Lâm Phong sẽ đi thẳng đến chỗ hắn. Sau một lúc bất ngờ, bắt xuất Vũ Hồn ra bao bọc thân thể mình, sau đó liền điên cuồng lui về phía sau.
– Chú!
Tử vong áo nghĩa lập tức bao phủ Tề Táng, khiến cả người hắn run bần bật. Như Tề Táng vẫn dùng tốc độ cao nhất lui về phía sau ngàn mét. Nhưng tốc độ của Lâm Phong lại nhanh hơn hắn, mỗi một bước của Lâm Phong đều lưu lại những hoa văn kỳ lạ trong hư không. Khi đã đến gần Tề Táng, Lâm Phong trực tiếp đánh ra một chưởng. Tuy một chưởng tùy ý, nhưng nó lại ẩn chứa đại thế cùng tử vong áo nghĩa, đại địa áo nghĩa. Nên khi thấy một chưởng kia, Tề Táng có cảm giác hít thở không thông, lâm vào tử vong tuyệt cảnh.
– Tề Táng!
Khi thấy một chưởng kia, Tề Thiên Hành cũng hoảng sợ hô to một tiếng. Sau một chưởng đó, lại có thêm một vị thiên tài Tề gia vẫn lạc trong tay Lâm Phong. Từ khi thấy một chưởng kia, Tề Thiên Hành đã muốn ra tay cứu Tề Táng, nhưng khi hắn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộc Trần chăm chú nhìn mình, không gian áo nghĩa trên người hắn có chút trì trệ.
– Không.
. . Một đạo tiếng kêu thảm thiết và đau đớn liền vang lên, Tề Thiên đã không nhìn thấy Tề Táng nữa rồi. cả người Tề Táng đã bị một chưởng lay động thiên địa của Lâm Phong đánh thành mây khói. Mà khi nhìn thấy Lâm Phong đang đoạt chiến lợi phẩm, trong đôi mắt của Tề Thiên Hành tràn ngập sát ý. Lâm Phong tựa hồ cảm nhận được sát ý của Tề Thiên Hành, nên hắn cố ý nhìn qua đối phương. Đồng thời đánh ra một đạo kiếm quan về phía sau, trong chớp mắt, lại có một người người nữa bị hắn giết.
– Giết chết hắn!
Khi thấy cảnh đó, Tề Thiên Hành lạnh lùng hô to. Khi hắn vừa dứt lời, Phù Thiên Đại Trận phóng xuất ra những hào quang đáng sợ về phía Lâm Phong. Thấy thế, Lâm Phong lạnh lùng nói với Tề Thiên Hành.
– Không cần lãng phí thời gian.
Mặc dù Phù Thiên Đại Trận có thể khóa kín thân thể ta, nhưng Tề gia các ngươi có thể giết được ta sao? Giờ phút này, các đệ tử Thiên Đài đã bắt đầu giết chóc. Tề gia không có bao nhiêu người có thể ngăn trở công kích của họ cả. Đại đa số người đều không chịu nổi một kích, chỉ có mấy người có thực lực cường hãn, mới có thể chống cự được một lát. Nhưng trước mặt đội hình ba người một tổ cũng Thiên Đài, bọn họ chỉ như châu chấu đá xe. Khi nhìn thấy cảnh người Tề gia không ngừng vẫn lạc, mà cường giả của Thiên Đài không ngừng giết chóc, đôi mắt mắt của đám người Tề Hoàng trở nên lạnh như băng.
– Ông!
Khi những quang trụ từ trời rơi xuống đã giam cầm được Lâm Phong, trong phủ đệ Tề gia đột nhiên có từng đạo khí tức cường đại phóng lên trời. Sau đó có từng đạo hư không kiếm phá không đâm về hướng Lâm Phong.
– Công kích thật bén nhọn, đây hẳn là những tinh anh cường giả còn sót lại!
Khi nhìn thấy những đạo hư không kiếm, Lâm Phong lạnh lùng quát, trong tay cũng xuất hiện một chuôi cự phủ to lớn, trong cự phủ có ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại.
– PHÁ.
..! Lực lượng hủy diệt đáng sợ của cự phủ được chém ra.
– Xùy~~!
Lập tức có một người bị cử phủ bị chém thành hai đoạn, máu tươi chảy ra ào ạc. Nhưng những đạo hư không kiếm vẫn không ngừng hướng về phía Lâm Phong. Từng đạo hư không kiếm như đã dung hợp lại thành một, phá vỡ không gian, chém về phía hắn.
– Ầm ầm!
Lâm Phong lại chém ra một búa, sau đó bay lên không. Bàn tay của hắn khẽ run, giống như có một ngọn núi khổng lồ đang đè hắn. Khi Lâm Phong ngẩn đầu lên nhìn Phù Thiên Đại Trận, hắn nhìn thấy một thanh Đoạt Thiên Kiếm đang lao về phía hắn. Trên không trung cũng có vài vị tinh anh cường giả xuất hiện, toàn bộ bọn họ tập trung nơi đây để tru sát Lâm Phong. Thiên Cơ Kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời trên người Lâm Phong nhảy ra một ma đầu xông thẳng lên trời, cả người Lâm Phong đều hóa thành một thanh kiếm thật lớn, chém về phía hư không. Hai tay hắn cũng hóa thành một đôi sát lục ma quyền đáng sợ, cuồn cuộn đánh lên trên.
– Giết, giết!
Đám cường giả trên không trung bị đánḥ đến mức huyết nhục mơ hồ, có hai người trực tiếp bị giết chết. Nhưng những người còn lại vẫn lao đến, họ muốn Lâm Phong phải chết. Thân thể Lâm Phong lúc này đang được bao trùm bởi từng tầng nham thạch và ma hỏa. Nhưng kiếm quang vẫn phá không bay đến, mặc dù những cường giả kia đều sẽ chết, nhưng họ cũng muốn mang Lâm Phong đi cùng. Khi Đoạt Thiên kiếm công kích Lâm Phong, hai tay hắn đã trở bên vô cùng cứng rắn, không gì phá vỡ.
– Ầm ầm!
Khi thanh Đoạt Thiên Kiếm đáng sợ kia sắp đâm vào người hắn, Thiên Si và Như Tà liên thủ trói buộc Đoạt Thiên Kiếm. Sau đó chỉnh hướng của nó về phía những cường giả trên không trung. Cùng lúc đó, Lâm Phong đã va chạm với những vị cường giả kia, Hư không không ngừng bạo liệt dưới từng đạo kiếm quang, dù những vị cường giả kia đã cố gắn hết sức, nhưng họ cũng chỉ có thể lưu lại một vết thương trên người Lâm Phong, còn họ lại trở thành những thi thể lạnh như băng. Vào lúc này, trên người Lâm Phong đang có từng sợi sinh mệnh lực lan tràn khôi phục vết thương. Sau đó hắn ngẩng lên nhìn mấy vị sư huynh Thiên Si cùng Nhược Tà đang quyết chiến cùng mấy vị cường giả trên hư không.
– Ông!
Lâm Phong đạp chân mạnh xuống đất, thân thể hắn giống như một mũi tên bắn vào trong Tề gia. …. Khi nhìn thấy tình cảnh Tề gia lúc này, sắc mặt Tề Hoàng và Tề Thiên Hành càng lúc càng khó coi. Mặc dù tinh anh cường giả của Tề gia cũng không phải dạng vừa, như bọn họ trước mặt đệ tử Thiên Đài vẫn rất yếu ớt, không ngăn cản được bước tiến của Thiên Đài. Mới chiến đầu không bao lâu, nhưng thi thể người Tề gia đã chất thành đống, máu Tề gia đã chảy thành sông.
– Phụ hoàng!Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
Vào lúc này, sắc mặt Tề Hoàng vô cùng âm trầm, nhìn qua Đông Hoàng. Mặc dù rất tức giận, nhưngĐông Hoàng vẫn bảo trì khuôn mặt bình tĩnh. Không ai biết, trong lòng của hắn đang suy nghĩ gì? Loại cục diện này không nằm trong dự liệu của hắn. Rốt cục Thiên Đài muốn gì? Sau đó, Đông Hoàng nhìn về phía hư không, tựa hồ đang tìm dấu vết của những người khác. Chẳng lẽ Thiên Đài đang dùng phương pháp đối phó Thiên Long Thần Bảo, để đối phó Tề gia!
– Vũ Hoàng, ngươi đừng có bức ta!
Đông Hoàng đột nhiên nhìn về phía Vũ Hoàng, lạnh lùng nói. Đôi mắt sắc bén của hắn như muốn đâm thủng thân thể của Vũ Hoàng. Đúng như lời Đông Hoàng nói. Vào lúc này, Vũ Hoàng đang chọc tức Đông Hoàng, ông ấy muốn bức Đông Hoàng!
Chương 1510: Vũ Hoàng Ra Tay
Mục đích hôm nay của Vũ Hoàng khi mời chúng hoàng đến Tề gia là gì?
Để Tề gia hiện nguyên hình. Hôm nay, Tề gia đã không còn đường lui. Bởi vậy nên sắc mặt Vũ Hoàng vẫn vô cùng bình tĩnh. Từ nãy đến giờ, Đông Hoàng vẫn một mực nhìn chằm chằm Vũ Hoàng. Rồi bổng nhiên hỏi một tiếng.
– Hôm nay, Vũ Hoàng giết đến đến Tề gia ta, không biết ngươi đã chuẩn bị trả giá chưa?
Từ khi người Thiên Đài tiến vào Tề gia, không ngừng có cường giả Tề gia vẫn lạc, khiến Đông Hoàng vô cùng tức giận. Vào lúc này, Đông Hoàng rốt cục cũng ra tay. Trên người lão bỗng nhiên xuất hiện một đợt không gian giao động, khiến cho thân thể lão biến mất ngay tại chỗ. Chỗ hắn xuất hiện lại là một nơi cách chỗ cũ mười dặm trong phủ đệ Tề gia trên không. Đôi mắt sắc bén của hắn liền quét người Thiên Đài, lập tức khiến cho đệ tử Thiên Đài cảm thấy một cổ áp lực cường đại, làm cho người ta hít thở không thông. Vào lúc đó, Lâm Phong cũng phát hiện thân thể của hắn không cách nào nhúc nhích, giống như đang bị hư không pháp tắc giam giữ, thậm chí hắn còn không có kịp cảm thấy không gian giao động thì đã bị giam. Đây mới là sức mạnh của Vũ Hoàng trung kỳ, một ý niệm của họ đã khiến hắn không thể động đậy.
– Đông Hoàng!
Một cỗ lực lượng pháp tắc đáng sợ quét qua nguời Đông Hoàng. Vào lúc này, đám người Vũ Hoàng đều chạy đến, nhìn chằm chằm Đông Hoàng. Trên người họ tràn đầy lực lượng pháp tắc đáng sợ, khiến cho cả vùng không gian chung quanh khắp đều bắt đầu rạn nứt.
– Đông Hoàng, ngươi phải biết, chỉ cần ngươi vừa ra tay, Tề gia sẽ tan thành mây khói chứ.
Giọng nói lạnh lùng của Vũ Hoàng, liền khiến Đông Hoàng chăm chú lấy hắn. Lúc này, trong đôi mắt của hắn tựa hồ có chút điên cuồng, nói:
– Cút hoặc chết.
Lời nói của Đông Hoàng vừa nói với đám đệ tử Thiên Đài, mà cũng cảnh cáo đám người Vũ Hoàng. Nên khi giọng nói đó vang lên, Lâm Phong cảm thấy cổ họng của hắn, giống như bị người ta bóp lại, chỉ cần hắn ta tăng thêm một chút sức, Lâm Phong sẽ quẻo.
– Tốt, các đệ tử Thiên Đài hãy mau rời đi!
Khi nghe câu trở lời của Vũ Hoàng, thần sắc đám Lâm Phong ngưng lại.
– Ngươi xác định?
Đông Hoàng lạnh lùng hỏi.
– Ta là người nói một là một, chỉ cần thả bọn hắn ra, bọn hắn sẽ không bước vào Tề gia nửa bước!
Vũ Hoàng liền tiếp tục nói.
– Rất tốt, tất cả đều cút đi!
Đông Hoàng phấp ống tay áo môt cái, khiến cho hư không lập tức phát ra những tiếng ầm ầm. Đám người Lâm Phong hung hăng văng ra ngoài, mặc dù Đông Hoàng không có đụng vào thân thể bọn hắn, nhưng chỉ cần mượn thiên địa uy thế cùng pháp tắc đã có thể đá tất cả mọi người ra khỏi Tề gia.
– Ông!
Ngay khi đám Lâm Phong ra khỏi Tề gia, mọi người thấy một đạo thân ảnh bước từ trong hư vô ra, lập tức đứng trước mặt Đông Hoàng. Toàn thân hắn ta đều tràn đầy một cổ tiệt diệt pháp tắc vô hình đáng sợ đang lan tràn. Mà phiến không gian quanh người hắn đều trở nên hư ảo.
– Loại cảm giác này hình như rất quen thuộc!
Vị cường giả vừa mới xuất hiện kia là cha Vấn Hoàng, cường giả Vũ Hoàng trung kỳ của Vấn gia. Lần trước tại Tề quốc, hắn là người đã dùng tuyệt thế sát khí khóa chặt một vị cường giả Vũ Hoàng trung kỳ của Thí Hoàng Đồng Minh. Nhưng bây giờ, hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, khóa chặc Đông Hoàng!
– Lão bằng hữu, ngươi đang muốn làm gì?
Khi thấy đối phương khóa chặc mình, Đông Hoàng vẫn rất bình tĩnh hỏi một tiếng. Khi nghe thấy câu hỏi của Đông Hoàng, cha Vấn Hoàng lộ ra một tia ý vị thâm trường, thản nhiên nói.
– Vũ Hoàng, ngươi có thể động thủ.
– Được.
Vũ Hoàng khẽ gật đầu, sau đó lập tức duỗi hai tay ra. Trong không trung lập tức xuất hiện hai cái thủ ấn to lớn, đại địa pháp tắc đang điên cuồng hội tụ về hai cái thủ ấn đó. Trên Tề gia lập tức xuất hiện một ngọn núi khổng lồ do lực lượng pháp tắc ngưng tụ mà thành. Khi đám người Tề gia nhìn trên trời, ngọn núi khổng lồ kia đã che phủ ánh mắt bọn họ. Mà cái ngọn núi đó liên tục nhập nhô, lên xuống, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi xuống.
– Ngươi làm gì vậy?
Khi thấy cảnh đó, Đông Hoàng hét lớn một tiếng. Sau đó, một cơn hư không thủy triều đáng sợ, cuồn cuộn lao về phía Vũ Hoàng.
– Từ hôm nay, bất kỳ người nào trong Bát Hoang và Cửu U có quan hệ với Tề gia đều giết không tha!
Vũ Hoàng nộ khiếu một tiếng, giọng nói đáng sợ của hắn tràn ngập thiên địa, khiến đám người trong phương viên trăm dặm đều cảm giác màng nhỉ run lên kịch liệt. “Bất kỳ người nào trong Bát Hoang, Cửu U có quan hệ với Tề gia, đều giết không tha!” Đã qua một lúc lâu, nhưng thanh âm rung động đó vẫn vang trong tai mọi người. Mà nội dung của nó cũng khiến cho mọi người đều hơi choáng váng. Vũ Hoàng định làm gì? Mà hắn lại dám nói ra những lời như vậy?
– Ầm ầm!
Trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàn về lời phát biểu của Vũ Hoàng, lại có một thanh âm kịch liền nữa truyền đến. Khi ánh mắt của mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng động, họ thấy ngọn núi khổng lồ lúc trước đã rơi xuống Tề gia. Ngọn núi đó có lượng hủy diệt vô cùng đáng sợ, nó đã hủy diệt toàn bộ Tề gia. Khi nhìn thấy Vũ Hoàng điều khiển ngọn núi khổng lồ rơi xuống, Đông Hoàng, Tề Hoàng, Tề Thiên Hành đều sững sờ. Họ vẫn có chút không dám tin tưởng những gì đang diễn ra trước mắt. Họ không ngờ Vũ Hoàng lại dám làm như vậy? Tề gia to lớn mênh mông đã bị ngọn núi khổng lồ từ trên trời giáng xuống hũy diệt. Vào lúc này, tất cả cung điện, dinh thự đều đã sụp, mặt đất xuất hiện rất nhiều khe hở và xác người bị ngiền nát. Không cần Tề gia động trước, Vũ Hoàng đã trực tiếp dùng lực lượng tuyệt đối san bằng toàn bộ Tề gia, chủ động mở ra cuộc chiến giữa các Vũ Hoàng. Trước sức mạnh của cường giả Vũ Hoàng, mọi người có thể tưởng tượng được bao nhiêu người đã bị giết chết trong công kích vừa rồi. Ngoại trừ những cường giả đỉnh phong, không có ai có khả năng chịu được loại công kích này.
– Vũ Hoàng!
Tề Hoàng gào thét một tiếng. Bát Hoang Tề gia là tâm huyết của hắn, tuyệt đại đa số người trong đó đều là hậu bối của hắn. Tất cả bọn họ đều chảy xuôi huyết mạch của hắn. Hành động của Vũ Hoàng đã giết chết không biết bao nhiêu con cháu của hắn, Vũ Hoàng muốn Tề gia diệt tuyệt.
– Vũ Hoàng quá quyết đoán, vừa ra tay đã khiến cho Tề gia tuyệt diệt, không có nửa điểm lưu tình.
Khi thấy cảnh tượng Tề gia bây giờ, những người đang quan sát phương xa cũng rất rung động. Vũ Hoàng giận dữ, phơi thây trăm vạn, máu chảy ngàn dặm, tuyệt không phải nói ngoa. Cường giả Vũ Hoàng hoàn toàn có loại năng lực tàn phá kinh khủng đó, chỉ cần bọn hắn muốn, hủy diệt cả một tòa thành rất đơn giản. Vào lúc này, Tề Hoàng đã động thủ, cả người hắn biến mất tại chỗ, sau đó trực tiếp xuất hiện trước mặt Vũ Hoàng, đánh ra một hoàng kim cự chưởng. Mà Vũ Hoàng tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, nên khi thấy một chưởng kia, ông ấy hội tụ nham thạch, đánh về phía cự chưởng của Tề Hoàng, nham thạch lập tức bị xuyên thấu, cự chưởng màu vàng kim kia xé rách không gian, tạo ra một cái không gian phong bạo lao về phía Vũ Hoàng.
– Răng rắc!
Thân thể Vũ Hoàng hóa thành một nham thạch ngăn cả một chưởng kia. Nhưng không chỉ có hắn hóa thành nham thạch, mà cả thân thể Tề Hoàng cũng dần dần bị nham thạch bao trùm. Vũ Hoàng muốn dùng lực lượng đại địa pháp tắc để mai táng Tề Hoàng. Nhưng một chưởng màu vàng kim óng ánh kia lại hóa thành một vòng xoáy màu vàng kim, xé tan nham thạch bao phủ Vũ Hoàng. Nhưng vào lúc này, thứ mọi mọi người quan tâm thực sự không phải an nguy của Vũ Hoàng, mà những vị Vũ Hoàng đang bay về hướng Tề Hoàng, mà người có tốc độ nhanh nhất, là Vấn Hoàng. Vấn Hoàng am hiểu không giao áo nghĩa, nên chỉ cần một cái thuấn di, hắn đã trực tiếp xuất hiện sau lưng Tề Hoàng. Hắn đánh ra một chưởng nhanh như chớp. Một chưởng không sử dụng thần thông công kích, mà chỉ là lực lượng pháp tắc thuần túy, Vấn Hoàng như sợ chậm một giây, Tề Hoàng sẽ chạy thoát.
– Xùy~~!
Nham thạch trói buộc thân thể Tề Hoàng bị xé rách trong nháy mắt. Nhưng một chưởng kia đã trực tiếp đánh trên người hắn, pháp tắc tịch diệt xuyên thấu thân thể Tề Hoàng.
– Ah.
. . Tề Hoàng điên cuồng gào thét một tiếng, vô số pháp tắc lao ra khỏi cơ thể, hóa thành một cái vòng xoáy, ép Vấn Hoàng lui lại. Nhưng Tề Hoàng chưa kịp thở dốc, Thiên Ma Hoàng đã đánh ra một ma chưởng về phía hắn. Một màn này thật sự diễn ra quá nhanh, thậm chí đến bây giờ, rất nhiều Vũ Hoàng đều không nghĩ ra, tại sao đám Vũ Hoàng lại ác như vậy? Khi thấy Tề Hoàng bị vây công, Đông Hoàng đã mấy lần muốn động. Nhưng mỗi khi hắn muốn động thủ, một luồng sát sinh ý liền bộc phát, khiến hắn không thể phân tâm. Sau khi trúng ma chưởng của Thiên Ma Hoàng, mái tóc dài của Tề Hoàng trở nên rối loạn lên, khóe miệng hắn đầy vết máu. Tề Hoàng lỗi lạc tiêu sái, bây giờ lại có vẻ cực kỳ chật vật.
– Đáng tiếc!
Khi thấy cảnh đó, Vấn Hoàng thấp giọng nói một câu.
– Vũ Hoàng, các ngươi đang định phát động đại chiến ở Bát Hoang à?
Vào lúc này, thần sắc Đông Hoàng vô cùng lạnh. Mà các vị Vũ Hoàng cũng bắt đầu phóng thích pháp tắc, khiến khắp không trung trở nên trầm trọng. Những người quan chiến nơi xa cũng bắt đầu lui về phía sau, bọn có thể đoán được, trận chiến kế tiếp sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
– Ngươi còn muốn che giấu?
Vũ Hoàng cười lạnh, nói:
– Tại Tề quốc, tất cả Vũ Hoàng đều trúng độc.
Cùng lúc đó, Thí Hoàng Đồng Minh lại công kích. Đông Hoàng, ngươi thật sự nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc hết à?
– Tề Viêm con ta, cũng bị Thí Hoàng Đồng Minh giết chết mà!
Đông Hoàng lạnh lùng đáp!
– Bởi vì bên trong Thí Hoàng Đồng Minh có thủ vọng giả, chỉ sợ Đông Hoàng ngươi có nằm mơ cũng đều không ngờ tới.
Người mở miệng lúc này không phải Vũ Hoàng, mà là một người đội mũ rộng vành, Thủ Vọng Chi Phụ.
– Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, kẻ nào mặc loại trang phục này, cũng có thể là Thủ Vọng Chi Phụ sao?
Cũng bởi vì lời nói một phía của Vũ Hoàng, mà ngươi liền gán Tề gia ta thành người của Thí Hoàng Đồng Minh? Đông Hoàng đáp lại.
– Đông Hoàng, ngươi và Tề Hoàng quá nóng lòng, không chỉ muốn giết đệ tử Thiên Đài trong hôn lễ Tề Viêm.
Mà ngươi còn âm thầm điều động người Thí Hoàng Đồng Minh cùng Thiên Long Hoàng muốn giết bọn ta. Có cần ta mang Thiên Long Hoàng ra đây đối chứng không? Âm thanh khàn khàn của Thủ Vọng Chi Phụ khiến cho thần sắc Đông Hoàng trở nên cứng đờ.Nhất Tâm – Nhị Vấn : Mọi chuyện hay vấn đều nào đó ở thư mục này đều trước Thấy Bản Tâm Sau đó Vấn Tâm cuối cùng mình mới viết nhé. …!