Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 303 [Chương 1511 đến 1515]
❮ sautiếp ❯Chương 1511: Tận Đầu Thế Giới
Vào lúc này, Đông Hoàng đang nhìn chằm chằm Thủ Vọng Chi Phụ như muốn xem cặp mắt dấu trong cái mũ rộng vành kia có thực sự biết rõ âm mưu của hắn hay cố ý chém gió?
– Hừ!
Khi thấy Đông Hoàng không nói gì, Thủ Vọng Chi Phụ nở một nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói:
– Ngươi cho rằng, khiến cho bọn họ tiến vào hư vô chiến trường có tác dụng sao?
Xem ra, ta cũng không cần phải ta tự mình động thủ nữa!
– Khi Thủ Vọng Chi Phụ vừa dứt lời, đồng tử Đông Hoàng trì trệ trong giây lát, sắc mặt tái nhợt.
Thủ Vọng Chi Phụ không cần phải lừa gạt hắn, tất cả mọi chuyện đều đã bị lộ.
– Ầm ầm!
Mặt đất đột nhiên sụp xuống, vô số tàng đá bay lên trời, từ trong phế tích của Tề gia, có một loạt thân ảnh xuất hiện.
– Thiên Long Hoàng!
Mọi người lập tức nhìn thấy trong đó có một đạo thân ảnh vô cùng bá đạo, trên người bao trùm Long lân khải giáp, gương mặt lộ rõ sát khí mãnh liệt. Người đó rõ ràng là Thiên Long Hoàng.
– Thủ Vọng Chi Phụ không nói sai.
Thiên Long Hoàng thật sự ở Tề gia, điều này cũng có nghĩa…. Tề gia là người của Thí Hoàng Đồng Minh! Giờ khắc này, vô số người đều cảm giác trên người mình xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh, thế lực Hoàng hoành Bát Hoang và Cửu U vô số năm, săn giết không biết bao nhiêu thanh niên có tiềm chất Vũ Hoàng, dĩ nhiên lại là một gia tộc Vũ Hoàng của Bát Hoang cảnh, Tề gia. Điều này khiến cho người ta cảm thấy trong lòng rét run. Những người thoát ra từ trong phế tích bụi bặm đó, không chỉ có Thiên Long Hoàng, mà còn có một ít người mặc hắc y của Thí Hoàng Đồng Minh, cùng Lục Dục Vũ Hoàng, Sát Thủ Chi Hoàng, Thiên Lôi Âm Tự, Cửu Khúc Tiên Cảnh Vũ Hoàng.
– Bọn họ đều là những cường giả do Thủ Vọng Chi Phụ mời tới sao?
Khi mọi người thấy từng vị Vũ Hoàng lần lược bước ra, trong lòng bắt đầu run rẩy. Tình cảng lúc này rất giống tình cảnh ở Thiên Long Thần Bảo. Chuyện này không chỉ có riêng ân oán của Thiên Đài cùng Tề gia, mà còn có ân oán của Bát Hoang và Thí Hoàng Đồng Minh.
– Các ngươi đã chờ bọn họ trong hư vô chiến trường sao?
Vào lúc này, trong đôi mắt của Đông Hoàng bắn ra từng tia sánh màu vàng kim óng ánh, phát ra đáng sợ nhuệ khí. Vừa rồi, hắn thật sự đã thông tri cho Thiên Long Hoàng đi vào hư vô chiến trường, lặng yên ly khai. Nhưng không ngờ, Vũ Hoàng lại khiến cho Tề gia thành đống đổ nát, ép mấy vị cường giả kia ra khỏi thông đạo đi hư vô chiến trường.
– Khi nảy, ta vừa dọa khiến Thiên Long Hoàng hiện thân, ngươi đã mắc mưu rồi.
Thủ Vọng Chi Phụ cười lạnh một tiếng.
– Sợ không chỉ như vậy?
Nếu ngươi đã khẳng định Thiên Long Hoàng ở Tề gia, mà còn có thể xác định hắn sẽ tiến nhập hư vô thông đạo. Có lẽ ngươi đã để lại ký hiệu trên người hắn. Đông Hoàng nhìn chằm chằm hư không nói. Nếu như không có tuyệt đối nắm chắc, Thủ Vọng Chi Phụ đã không thể nào hội tụ Vũ Hoàng Bát Hoang đến Tề gia. Đông Hoàng còn nhớ rõ, lần trước tại Thiên Long Thần Bảo. Khi Thủ Vọng Chi Phụ muốn tru sát Thiên Long Hoàng, hắn đã cứu Thiên Long Hoàng đi. Từ lúc đó, hắn đã nghi ngờ Thủ Vọng Chi Phụ không thật sự muốn tru sát Thiên Long Hoàng. Tới giờ phút này, Đông Hoàng cũng đã giải đáp được nghi vấn. Khi nghe được lời Đông Hoàng, thần sắc Thiên Long Hoàng cứng đờ. Hắn cũng không ngờ lần trước khi chiến đấu cùng Thủ Vọng Chi Phụ, đối phương đã thật sự lưu lại ấn ký trên người hắn?
– Không trọng yếu, quan trọng là … đã có thể xác định, Bát Hoang cảnh Tề gia, Tư Không gia là thủ lĩnh của Thí Hoàng Đồng Minh.
Thiên Long Hoàng, Đan Hoàng cùng tham dự. Thủ Vọng Chi Phụ cao giọng tuyên bố với các vị Vũ Hoàng. Tề gia, Tư Không gia và Thiên Long Thần Bảo đã sớm kết thành đồng minh. Mà mấy vị Vũ Hoàng của tam đại thế lực đã nhiều lần hành động cùng nhau. Nên có thể xác định, hai vị Vũ Hoàng của Tư Không gia và Thiên Long Hoàng tất nhiên cũng tham dự vào Thí Hoàng Đồng Minh. Nhưng cả Tư Không gia tộc cùng Thiên Long Thần Bảo có tham dự hay không, thì còn phải lưu lại thương thảo. Mà sắc mặt Đan Hoàng vào lúc này cũng rất khó coi, một khi đã bị phát hiện, thì ở Bát Hoang và Cửu U đã không còn chỗ cho hắn dung thân.
– Đan Hoàng, nếu ngươi không trợ Trụ vi ngược, Bát Hoang cảnh cũng sẽ không có nhiều Vũ Hoàng vẫn lạc như vậy!
Thanh âm cuồn cuộn của Đại Viên Hoàng giống như những tiếng sâm, vang vọng trong hư không. Nếu như các vị Vũ Hoàng không có trúng độc trong hôn lễ Tề Viêm, tất nhiên sẽ không có ai vẫn lạc. Khi nghe thấy những lời của Đại Viên Hoàng, khóe miệng Đan Hoàng run nhè nhẹ, nhưng sắc mặt của hắn lập tức khôi phục yên tĩnh, thản nhiên nói:
– Việc này chỉ có ta tham dự, Thiên Khung Tiên Khuyết không hề biết bất cứ chuyện gì!
– Chúng ta tự nhiên sẽ đi Thiên Khung Tiên Khuyết một chuyến.
Khiến cho Thiên Khung Tiên Khuyết giải tán! Mặc dù giọng nói của Sát Thủ Chi Hoàng vô cùng yên bình, như lại khiến cho Đan Hoàng có chút run rẩy, lạnh lùng quét Sát Thủ Chi Hoàng một cái. Rồi thầm nghĩ trong lòng, một khi bị phát hiện, cơ nghiệp tất nhiên sẽ bị hủy diệt, Thiên Khung Tiên Khuyết sắp bị Bát Hoang cướp đoạt. Những đệ tử của Thiên Khung Tiên Khuyết có thể còn sống, cũng coi như có kết cục tốt hơn Tề gia và Thiên Long Thần Bảo rồi!
– Người của Tư Không gia cũng không biết gì!
Tư Không lão Vũ Hoàng liền nói.
Lão Hoàng chủ hừ lạnh một tiếng:
– Tư Không gia giống nhứ Tề gia, là Thí Hoàng Đồng Minh!
– Xùy~~.
. . Đôi mắt Tư Không lão Vũ Hoàng dị biến, nhìn chằm chằm lão hoàng chủ, lạnh như băng nói:
– Các ngươi muốn chém tận giết tuyệt sao?
– Ngươi không biết lão Hoàng chủ là ai à?
Khi nghe Thủ vọng Chi Phụ nói, Tư Không lão Vũ Hoàng nhíu mày hỏi:
– Ai?
Mà khi mọi người nghe thấy thế, họ cũng có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ Lão Hoàng chủ, còn có thân phận khác hay sao? Sau đó, mọi người nhìn thấy môi của Thủ Vọng Chi Phụ khẽ nhúc nhích, truyền âm cho Tư Không lão Vũ Hoàng. Đôi mắt Tư Không lão Vũ Hoàng lập tức cứng đờ.
– Lão Hoàng chủ, xem ra đại hạn ngươi quả thật đã buông xuống.
Khi Tư Không lão Vũ Hoàng cười lạnh nói, hắn cũng bay hơn mười dặm trong chớp mắt.
– Ông!
Từ Thiên mâu của hắn liền bắn ra một tia sáng, khiến cho hư không vặn vẹo. Sau đó có một cái vòng xoáy xuất hiện, Tư Không Vũ Hoàng lập tức bước chân vào trong vòng xoáy. Nếu như Thủ Vọng Chi Phụ đã tính toán phục kích bọn họ vào ngày hôm nay, giờ phút này, Tư Không gia chắc cũng bị tập kích, nên hắn nhất định phải đi!
– Xuy xuy.
. . Ngay khi Tư Không Vũ Hoàng sắp rời đi, đột nhiên có một ngọn lửa màu đen bao phủ vòng xoáy.
– Cút ngay!
Tư Không lão Vũ Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, Thiên Mâu cũng phóng ra một đạo hào quan, khiến cho hư không thác loạn, mà ngọn lửa màu đen cũng tảng ra hai bên. Nhưng phía trước vòng xoáy lại xuất hiện một đôi ma nhãn hắc ám, tràn đầy khí tức tịch diệt. Nó lập tức điều khiển hỏa pháp tắc đốt cháy Thiên Mâu, khiến Tư Không lão Vũ Hoàng nộ khiếu một tiếng. Sau đó triệt thoái lui về phía sau. Vào lúc này, Tư Không lão Vũ Hoàng đang dùng tay che một con mắt. Thiên mâu của hắn dường như bị hỏa diễm pháp tắc thiêu cháy, nhưng một con mắt khác của hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm phiến hư không, lạnh lùng nói.
– Là ai, mau lăn ra đây!
– Còn có một vị Vũ Hoàng khác sao?
Khi mọi người nghe vậy, vô cùng bất ngờ. Nơi đây là nơi tề tụ của Vũ Hoàng Bát Hoang, hôm nay Bát Hoang cảnh nhất định sẽ có một ít cường giả Vũ Hoàng vẫn lạc.
– Tư Không lão Vũ Hoàng, con của ngươi bị thủ vọng giả giết trong hôn lễ của Tề Viêm.
Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao? Hà tất phải vội vã ly khai như vậy? Thủ Vọng Chi Phụ khàn khàn nói. Nhưng lời đó của hắn như những lưỡi đao chọt trúng chỗ đau Tư Không lão Vũ Hoàng. Vào ngày ấy, hắn định nhằm vào người khác, nhưng lại khiến cho con hắn bồi táng. Vào lúc đó, hắn và người giết con hắn đều mặc đồ Thí Hoàng Đồng Minh, nên hắn không thể cứu viện Tư Không Vũ Hoàng. Vào lúc này, Tư Không lão Vũ Hoàng đang nhìn chằm chằm Thủ Vọng Chi Phụ. thực lực song phương cách xa, nên trận chiến này rất khó! ….. Trong khi các vị Vũ Hoàng đang chiến đấu, cách đó một vạn dặm đang có một hàng người điên cuồng lao về phía đông.
– Đại sư huynh, chúng ta thật phải đi sao?
Như Tà hỏi Mộc Trần một tiếng, đám người chính là đám Lâm Phong cùng với Mộc Trần. Mà không chỉ có bọn hắn, Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, Vấn Thiên Ca, Vấn Ngạo Tuyết, Tiêu Vũ, Y Nhân Lệ, Không Minh cùng rất nhiều yêu nghiệt Bát Hoang đều xuất hiện ở đây.
– Ừ, đệ không nở rời đi sao?
Mộc Trần nở một nụ cười với Như Tà, nói. Nhưng hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về hướng mặt trời mọc. Khi nhưng tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu lên trên người, mọi người đều cảm thấy nóng bức vô cùng. Hình như khoảng cách giữa bọn họ và mặt trờt càng ngày càng gần, khiến cho mọi người bốn bề sóng dậy. Lâm Phong biết rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ rời tiểu thế giới này, nhưng không ngờ lại đột nhiên đến như vậy.
Lâm Phong càng ngày bay càng cao, khung cảnh bây giờ giống như ngày ấy, khi cái tên gia hỏa Viêm Đế kia mang theo hắn xông đến phần cuối của thế giới. Dưới chân hắn toàn bộ đều là biển mây cuồn cuộn. Vào lúc này, Lâm Phong đang quay đầu nhìn lại một cái, hắn biết rõ, lần này hắn đã chính thức đến đầu thế giới, chỉ cần thông qua nó, hắn sẽ bước vào thế giới chân chính.
Vào lúc này, Mộc Trần đã cuốn lấy mọi người, lao đi với tốc độ rất đáng sợ, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Khi Mộc Trần sư huynh không dùng đại thế và thiên địa lực lượng cuốn lấy bọn hắn, Lâm Phong đã có một chút hoài nghi, không biết Mộc Trần sư huynh có phải trở thành Vũ Hoàng rồi không? Rốt cuộc, trước mặt bọn hắn đã xuất hiện một tòa cổ bảo, cổ bảo này ở tận cực đông, nên nơi đây rất nóng, lại còn có lực áp bách rất mạnh mẽ.
Nếu không phải Mộc Trần che chở bọn hắn, lấy thực lực của bọn họ, rất có thể không chịu nổi cỗ lực áp bách này. Nếu không có tu vi Tôn chủ, muốn đến nơi này rất khó. Càng ngày mọi người càng thấy rõ tòa tòa cổ bảo đó, nó là một tòa thành lơ lửng trên trời. Khi đám người Lâm Phong bước chân lên cỗ bảo, mọi người thấy có một thái dương đồ án rộng lớn vô biên, phảng phất như sắp mở ra!
Chương 1512: Song Hoàng Vẫn Lạc
– Chúng ta mau vào thôi!
Vừa dứt lời, Mộc Trần mang theo mọi người đi vào cổ bảo. Màu cổ đồng của cổ bão lộ rõ sự ăn mòn của tuế nguyệt. Mặc dù mọi người bước chân rất nhẹ, nhưng vẫn khiến cho bên trong cổ bảo vang vọng từng đạo thanh âm.
– Chẳng lẽ cái thái dương đồ án là thông đạo đi Thánh thành Trung Châu?
Khi đám Lâm Phong nhìn thấy cái thái dương đồ án, bọn họ thầm nói một tiếng. Mà bên cạnh đồ án, còn có một pho tượng rất giỏi sứ giả đại nhân, trông vô cùng sống động.
– Sứ giả đại nhân!
Mộc Trần cung kính hô một tiếng với pho tượng, khiến cho cả cổ bảo tràn ngập giọng nói của Mộc Trần, kéo dài không thôi. Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy trong pho tượng của sứ giả người đại nhân có một tia chấn động. Mà sau khi hô xong một tiếng, Mộc Trần không hề nói gì? Chỉ yên tĩnh đợi sứ giả đại nhân đáp lại. Sau một lát, một đạo bạch quang rực rỡ xuất hiện. Mọi người nhìn thấy pho tượng của sứ giả đại nhân phát sáng, sau đó họ cảm tháy trong pho tượng có sinh mệnh chấn động.
– Bái kiến sứ giả đại nhân!
Mộc Trần khẽ khom người đối với pho tượng. Nếu muốn đi đến Thánh thành Trung Châu, nhất định phải nhờ đối phương, nên hắn chỉ có thể cho đối phương một chút mặt mũi.
– Có chuyện gì không?
Từ trong pho tượng vang lên một đạo thanh âm có chút lạnh lùng. Khiến cho đám người Lâm Phong có chút bất mãn. Bọn hắn đã đến nơi này, mà đối phương còn hỏi như thế, đã biết rõ mà còn cố hỏi.
– Sứ giả đại nhân, chúng ta mang đến mệnh cách, muốn đi đến Thánh thành Trung Châu.
Mong sứ giả đại nhân mở ra thông đạo. Mặc dù khá không vui, Mộc Trần vẫn bảo trì tư thái khách khí, không hề có nửa điểm bất mãn.
– Hôm nay, ta có chuyện quan trọng phải làm, nên không có thời gian mở ra thông đạo, các ngươi trở lại vào ngày khác đi!
Giọng nói Sứ giả đại nhân rất lạnh lùng, khiến cho Mộc Trần có chút ngưng lại.
– Sứ giả đại nhân, chúng ta hi vọng có thể sớm đến Thánh thành.
Mong rằng sứ giả đại nhân sắp xếp một chút thời gian! Mộc Trần vẫn không biểu lộ bất mãn, bình hòa nói.
– Ta đã nói rồi.
Hôm khác, các ngươi hãy trở lại! Âm thanh Sứ giả đại nhân lạnh thêm vài phần, khiến cho thần sắc Mộc Trần cứng đờ. Trên gương mặt Mộc Trần thậm chí đã xuất hiện một tia giận dữ.
– Sứ giả đại nhân, thủ hộ thông đạo này là chức trách của ngài a!
Âm thanh Mộc Trần vào lúc này đã đề cao thêm vài phần. Khi Mộc Trần dứt lời, đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người. Người đó rõ ràng là vị sứ giả đại nhân kia. Vị sứ giả đại nhân này mặc một bộ trường bào bình thường, bước mạnh về phía trước. Khiến tất cả cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ hàng lâm trên người. Hắn ta lập tức nói.
– Hôm nay ta không rảnh!
Cút! Cuồng phong lập tức đánh vào trên người mọi người, khiến mọi người cảm thấy một cổ áp lực chèn ép người họ. Sau đó, thân thể bọn họ bị thổi bay ra bên ngoài cổ bảo. Sau bay ra ngoài, Mộc Trần thi triển sức mạnh đại thế cuốn lấy mọi người ổn định. Khi thấy cảnh đó, sứ giả đại nhân bên trong cổ bảo nở một nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói:
– Lần sau đến nhớ chú ý ngữ khí nói chuyện!
Vừa dứt lời, thân thể hắn trực tiếp chui vào trong pho tượng. Sau một lát, đã biến mất không còn tung tích.
– Không có thời gian ư?
Vào lúc này, trong lòng mọi người đều xuất hiện một cỗ tức giận. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt coi thường của tên sứ giả kia, bọn hắn cảm nhận rất khuất nhục. Đối phương cũng không có ý định cho bọn họ tiến vào cổ bảo. Còn ngữ khí nói chuyện, Mộc Trần đã rất khách khí, đến khi đối phương liên tiếp cự tuyệt, hắn mới lạnh giọng một ít, cái này có quan hệ sao?
– Đại sư huynh!
Lâm Phong đi đến bên người Mộc Trần, thấp giọng nói một câu.
– Không có việc gì.
Ánh mắt của Mộc Trần lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nói nói:
– Chúng ta trở về thôi.
Khi vừa dứt lời, Mộc Trần cuốn lấy mọi người bay đi. Mà cái cổ bảo lơ lửng trên bầu trời cũng từ từ mờ dần. …. Đông Hoang, Húc Nhật thành. Giờ phút này, Tề gia đã trở thành một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại mênh mông bụi bặm, tàn tạ không chịu nổi. Trên không trung đang diễn ra một trận đại chiến giữa Đông Hoàng, Tư Không lão Vũ Hoàng, Lão Vấn Hoàng, Bất Tử Thiên Cung lão hoàng chủ Tề Hoàng am hiểu hư không pháp tắc, nên chuồn đi nhanh nhất. Nên từ khi Đông Hoàng bận chiến đấu, hắn liền bắt đầu chạy trốn, không có ý định lưu lại. Song phương có thực lực cách xa quá lớn, lưu lại chỉ còn đường chết. Mà Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng cũng đã bị chư Hoàng vây khốn, không thể trốn thoát. Vào lúc này, Thiên Long Hoàng đã triệt để hóa thành một con Yêu Long, đánh cho thiên địa rung chuyển. Nhưng toàn thân hắn đều đẫm máu, như nỏ mạnh hết đà.
– Hôm nay lại có Vũ Hoàng vẫn lạc.
Khi đám người quan chiến phương xa thấy tình trạng của Thiên Long Hoàng, bọn họ cảm thán một tiếng. Khi bọn hắn nhìn về phía Tề gia, thấy Thủ Vọng giả đang đối phó với những sát thủ của Thí Hoàng Đồng Minh. Tứ đại Vũ Hoàng trung kỳ thì đại chiến trong hư không, mà các vị Vũ Hoàng còn lại của Bát Hoang, lại trọng điểm chiếu cố Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng. Chỉ cần có cơ hội, Vũ Hoàng có thể bỏ chạy. Bởi vậy nên muốn lưu tất cả Vũ Hoàng lại, không phải một lựa chọn tốt. Tốt nhất để cho một số người chạy, rồi bao vây tiêu diệt những người còn lại. Mà Thiên Long Hoàng cùng Đan Hoàng, là người bị tỏa định, nên hai vị Vũ Hoàng này nhất định sẽ chết.
– Viêm Hoàng, mau hợp lực giết hắn!
Đúng lúc này, Đại Viên Hoàng nói to với một vị Vũ Hoàng mặc một bộ đồ đạo sĩ. Vị Vũ Hoàng đó chính là Vũ Hoàng mới của Hỏa Diễm Sơn, Viêm Đế! Đạo sĩ kia liền trừng mắt nhìn Đại Viên Hoàng một cái.
– Phải gọi bổn Đế là Viêm Đế!
Khiến cho Đại Viên Hoàng lòi mắt, nói:
– Tốt, Viêm Đế, mau hợp lúc cùng ta.
Để xem cái vẩy giáp của tên kia có còn cứng như lúc đầu không. Từ khi Thiên Long Hoàng sử dụng bí pháp hóa thành Yêu Long, lực phòng ngự của hắn trở nên cường đại đến mức đáng sợ. Nhưng những Vũ Hoàng tấn công hắn cũng không phải dạng vừa, có Vấn Hoàng, Đại Viên Hoàng, Viêm Đế, Võ Hoàng. Mà Vấn Hoàng có thể phong tỏa hư không, nên Thiên Long Hoàng không có cơ hội chạy trốn. Mà Sát Thủ Vũ Hoàng, Lục Dục Vũ Hoàng, Thiên Lôi Âm Tự cùng mấy vị Vũ Hoàng còn lại đối đối phó Đan Hoàng. Do chuyện Đan Hoàng am hiểu độc công đã bị bạo lộ, nên để đối phó hắn, chỉ cần dùng Sát Thủ Chi Hoàng cùng với Lục Dục Vũ Hoàng thích hợp hơn. Mặc dù độc của hắn khó lòng phòng bị, như chỉ cần cho hắn một kích trí mạng, hắn không thể phát huy được độc công. Ám Sát Thuật của Sát Thủ Vũ Hoàng cùng Lục Dục Huyễn Thuật của Lục Dục Vũ Hoàng đều cực kỳ đáng sợ, chỉ cần hắn hơi phân thần, chắc chắn sẽ rơi vào tuyệt địa. Chỉ bằng đội hình này, Đan Hoàng và Thiên Long Hoàng chỉ có đường chết
– Ông!
Vào lúc này, Đại Viên Hoàng đột nhiên rút cây gậy đeo sau lưng ra. Trong khoảnh khắc, cả trời đều bị che kín bởi côn ảnh, trong thiên địa phát cũng vang lên những tiếng trầm đục, giống như sấm nổ.
– Lực lượng, Đại Diễn Côn Pháp, diễn hóa lực lượng phá thiên!
Tuy bị thương rất nặng, nhưng Thiên Long Hoàng vẫn ngửa đầu, điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó lao đi. Khi thấy cảnh đó, Vấn Hoàng cười lạnh một tiếng, nói:
– Vũ Hoàng!
Khi tiếng nói kia vừa dứt, Thiên Long Hoàng đột nhiên cảm thấy thân hình hơi dừng lại. Sau đó hắn cảm thấy trên người mình có một lớp nham thạch bao phủ, khiến hắn khó lao về phía trước.
– Xùy~~, Xùy~~.
. . Sau đó, hắn thấy một cây côn hóa mang theo vô cùng lực lượng đánh xuống. Khiến cả thân hình sau khi biến thành Yêu Long của Thiên Long Hoàng run lên. Vào lúc này, Thiên Long Hoàng vô cùng tả tơi, lân phiến tàn tạn, máu tươi nhuộm hồng cả thiên mạc, thê thảm gào lên một tiếng, khiến cho cả hư không chấn động. Sau đó Thiên Long Hoàng, hóa thân thành hình người. Vào lúc này toàn thân vô cùng thê thảm, trong miệng vẫn còn điên cuồng gào thét. Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một cỗ khí tức tịch diệt hàng lâm, khiến cho thần sắc Thiên Long Hoàng cứng đờ. Một thủ chưởng mang theo lực lượng vô cùng đáng sợ đang hướng về phía hắn, khiến cho hắn vô cùng đau đớn. Sau đó lại có một ngọn lửa màu đen vô cùng yêu dị phá hủy bàn tay hắn. Chủ nhân của nhọn lửa màu đen kia chính là tên đạo sĩ đáng ghét.
– Diệt!
Đạo sĩ kia điểm một chỉ tại mi tâm Thiên Long Hoàng, lập tức khiến Thiên Long Hoàng cứng ngắc toàn thân. Sau đó bị một ngọn lửa màu đen thiêu đốt. Pháp tắc chi lực liền từ trên người Thiên Long Hoàng lan tràn ra, xông về phía bầu trời. Khi thấy cảnh đó, tên đạo sĩ lui về phía sau, chắp tay trước ngực, nói một tiếng:
– Chết trong tay bổn Đế, ngươi cũng có thể nhắm mắt!
Trên thực tế, Thiên Long Hoàng vẫn mở mắt nhìn chằm chằm vào hắn, rõ ràng chết không nhắm mắt! Mà trận chiến bên kia cũng đã kết thúc, Ám Sát Kiếm của Sát Thủ Vũ Hoàng cũng đang xuyên thấu đầu Đan Hoàng.
– Lần này, Bát Hoang cảnh đã mất thêm hai vị Vũ Hoàng, ba cổ Vũ Hoàng thế lực!
Khi mọi người thấy hai vi Vũ Hoàng vẫn lạc, trong nội tâm cũng âm thầm rung động. Bọn hắn đã nhớ không rõ đây là vị Vũ Hoàng thứ mấy vẫn lạc trong năm nay rồi. Bát Hoang muốn xuất hiện một vị Vũ Hoàng vô cùng khó khăm, nhưng trong vòng một năm nay, lại không ngừng có Vũ Hoàng vẫn lạc! … Mà lúc bọn người Lâm Phong trở về, cũng vừa thấy Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng vẫn lạc. Nên thần sắc của họ không khỏi có chút ngưng tụ. Thiên Long Hoàng cũng đã chết, nên Thiên Long Thần Bảo đã hoàn toàn hóa thành lịch sử bụi bặm, hoàn toàn chôn vùi trong Bát Hoang. Mà Thiên Khung Tiên Khuyết cũng khó thoát khỏi số phận đó.
Chương 1513: Sát Ý Bên Đường
– Tại sao lại trở lại?
Khi Sát Thủ Vũ Hoàng nhìn thấy đám người Lâm Phong và đệ tử Luyện Ngục Thiên của hắn, hỏi một tiếng.
– Chúng con bị sứ giả đại nhân đánh trở về.
Hắn nói hắn không rảnh! Khi nói tới đây, Luyện Ngục Thiên lộ ra một một tia hàn ý, sát ý trên người như ẩn như hiện. Luyện Ngục Thiên được Sát Thủ Vũ Hoàng bồi dưỡng hủy diệt giả, nên khí tức trên người hắn đã có vài phần tương tự Sát Thủ Vũ Hoàng.
– Không rảnh?
Trong đôi mắt Sát Thủ Vũ Hoàng lộ ra một tia hàn ý, sau đó liền nhìn Mộc Trần và những khác người một cái. Lập tức nhìn về phía Vũ Hoàng, mà không chỉ có hắn, mà không ít Vũ Hoàng đều nhìn về phía Vũ Hoàng cùng Thủ Vọng Chi Phụ. ….. Cùng lúc đó, Tư Không lão Vũ Hoàng đã trở lại Tư Không gia ở Trung Hoang. Nhưng khi hắn hàng lâm Tư Không gia, gương mặt của hắn trở nên lạnh thấu xương, trên người tràn đầy lãnh ý. Ngay cả không gian chung quanh đều bởi vì phẫn nộ của hắn mà trở nên méo mó. Vào lúc này, Tư Không đã biến thành phế tích, trên mặt đất nằm đầy vô số cỗ thi thể lạnh lẽo. Và còn có, một ít người đến cướp đoạt bảo vật của Tư Không gia. Khi những người kia thấy Tư Không lão Vũ Hoàng xuất hiện, sắc mặt của họ trở nên trắng bệch trong, thân thể cũng hơi có chút run rẩy.
– Bát Hoang!
– Oanh!
Quanh người Tư Không lão Vũ Hoàng tràn đầy những vết nứt không gian, hóa thành một cơn gió càn quét tất cả. Gia tộc của hắn đã bị người san thành bình địa, không còn một mống. Sau khi Tư Không Vũ Hoàng chết, Tư Không gia chỉ còn mình hắn là Vũ Hoàng. Nên bất luận một vị Vũ Hoàng nào, đều có thể phá hủy cả gia tộc hắn. Những thi thể nằm trên mặt đất kia, đều chảy xuôi huyết mạch của hắn, tuy rằng thực lực của bọn hắn không ra làm sao, nhưng đều là tâm huyết của hắn. Hậu bối và tử tôn của hắn bị người diệt sát rồi.
– Ta muốn các ngươi phải chết!
Tư Không lão Vũ Hoàng điên cuồng hét lên một tiếng. Bất cứ nơi nào Thiên Mâu đi qua, hư không vặn vẹo.
– Phốc phốc, phốc phốc.
. . Từng đạo thân ảnh bị Thiên Mâu của Tư Không lão Vũ Hoàng trực tiếp xuyên thủng, huyết nhục tung toé, mặt đất băng liệt. Những người này dám cướp đoạt Tư Không gia hắn đều phải chết, còn những vị Vũ Hoàng kia, đều phải chết! Khi những người kia thấy Thiên Mâu, sắc mặt họ phờ phạc, điên cuồng bay lên không, muốn thoát đi. Nhưng bọn hắn làm sao có thể chạy thoát, chỉ cần bị Thiên Mâu ngắm vào, bọn họ có bản lĩnh phi độn cũng phải ngủm củ tỏi. Vào lúc này, máu tươi phiêu tán khắp nơi, thi thể không ngừng trụy lạc. Ở nơi đây không ai có thể ngăn cản Tư Không lão Vũ Hoàng giết người, Thiên Mâu chi, giết người chỉ là chuyện nhỏ.
– Giết!
Tư Không lão Vũ Hoàng điên cuồng hét lên một tiếng, thiên địa điên cuồng băng liệt, một đám người bị hủy diệt. Bọn họ vốn chỉ là quần chúng hoặc người muốn kiếm tiện nghi, nhưng vẫn không có động thủ. Bây giờ lại gắp tai bay vạ gió. Đến khi chung quanh đây trở nên tĩnh mịch, mặt đất hư không đều không còn người sống. Sau đó, Tư Không Vũ Hoàng mới bước chân ly khai, nhưng gương mặt hắn vẫn vặn vẹo, hắn hận, hận không có mang gia tộc đi vào tiểu thế giới. Nhưng hắn làm sao có thể ngờ, Tư Không gia lại có ngày bị hủy diệt cơ chứ! ….. Trong ngày này, Bát Hoang cảnh liên tục xảy ra đại sự, Tề gia, Tư Không gia được chứng minh là người của Thí Hoàng Đồng Minh, khiến cho rất nhiều người cảm thấy ngơ ngác. Mà chuyện Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng cũng tham dự Thí Hoàng Đồng Minh, nhưng đã vẫn lạc cũng truyền khắp nơi. Không chỉ Tư Không gia bị diệt môn, mà Thiên Khung Tiên Khuyết cũng đã bị rất nhiều thế lực phân chia. Đệ tử thì giải tán, rất nhiều công pháp cùng luyện đan thuật luân lạc khắp nơi. Thậm chí còn có một ít người có lòng dạ khó lường, đã thừa lúc Đan Hoàng chọc giận Bát Hoang và Thiên Khung Tiên Khuyết bị giải, đã bắt cóc không ít nữ đệ tử xinh đẹp. Ngoại trừ những đại sự kia, các Vũ Hoàng của Bát Hoang đã tham dự trận chiến Tề gia đều mai danh ẩn tích, phảng phất như biến mất trong vòng một đêm. Mọi người đều biết, các vị Vũ Hoàng lo lắng Đông Hoàng và Tư Không lão Vũ Hoàng trả thù, nên ẩn núp. Sự trả thù của hai vị Vũ Hoàng tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ. Không phải một Vũ Hoàng thế lực có thể́ chịu nỗi, chỉ có ẩn giấu ở biển người mênh mông, bọn họ mới không sao. Bát Hoang cảnh Đông Hoang, trong Húc Nhật thành đang có một người trẻ tuổi chậm rãi dạo bước. Người thanh niên đó mặc một bộ trường bào màu đen đơn giản, tướng mạo bình thường. Nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy nguy hiểm.
– Tại sao lại có rất nhiều người tiến nhập Bát Hoang vậy?
Người thanh niên kia chính là Lâm Phong. Lúc này, hắn đang đứng cách phủ đệ của Tề gia không xa. Nhìn một đám thanh niên có khí tức thâm bất khả trắc đang đứng trong mảnh phế tích của phủ đệ Tề gia. Lâm Phong còn nhận biết mấy người trong đó, tỷ như Chu Thiên Nhược. Lúc này, hắn ta đang cúi đầu đứng sau một vị nam tử khoảng ba mươi, đang mặc một cái áo bào màu vàng. Người nam tử kia thoạt nhìn rất tuổi trẻ, đứng chắp tay, nhưng lại tràn ngập cương khí, khiến người ta cảm thấy vô cùng tò mò.
– Đại ca, lần này về nhà.
Ta tất nhiên sẽ bế quan khổ tu, tranh thủ sớm ngày thành Vũ Hoàng! Chu Thiên Nhược cúi đầu, có chút run run nói, người kia chính là đại ca của hắn, sau khi đên Bát Hoang, hắn biết được tin đệ đệ của hắn bị một tên Tôn Vũ tầng sáu điên cuồng hành hạ. Nên mới chạy tới răn dạy Chu Thiên Nhược.
– Ngươi hiểu là tốt rồi.
Từ xưa tới nay, không hề thiếu thiên tài, người giỏi còn có người giỏi hơn, nên ngươi phải biết thu liễm sự kiêu ngạo của ngươi lại. Bằng không, cái tên tiểu tử Cổ Lực kia chỉ sợ sẽ bỏ xa ngươi. Lúc về đến nhà, hảo hảo bế quan, không trùng kích đến vô địch Tôn chủ, không thể đi ra ngoài. Thanh niên mặc hoàng bào răn dạy một tiếng. Đôi mắt của hắn vô cùng yên bình, không chút chấn động, hắn muốn Chu Thiên Nhược trực tiếp trùng kích Vũ Hoàng cảnh là chuyện không thực tế. Con đường võ đạo phải đi từng bước một về phía trước, không thể vội vàng được. Mà cái gọi là vô địch Tôn chủ cũng có mạnh yếu, ví dụ như cường giả nắm trong tay pháp tắc, có thể đơn giản đánh chết vô địch Tôn chủ bình thường. Mà người có thể khống chế pháp tắc cũng có thể gọi Chuẩn Vũ Hoàng rồi!
– Đại ca, sau khi trở về, ta nhất định sẽ bế quan!
Chu Thiên Nhược đáp ứng, phảng phất như rất sợ đại ca hắn. Đại ca của hắn lớn tuổi hơn hắn không ít, lại phi thường nghiêm khắc. Khi thấy Chu Thiên Nhược nghe lời như vậy, Chu Thiên Khiếu gật đầu. Nhưng trong đôi mắt thâm thúy của hắn hiện lên một tia sáng sắc bén, nói:
– Tuy nói bị người vũ nhục là do thực lực của ngươi không bằng người ta.
Nhưng ta cũng không thể ngồi yên không để ý đến, là ai làm?
– Hắn tên Lâm Phong!
Khi nghe vậy, trong mắt Chu Thiên Nhược hiện lên một đạo lãnh mang, ẩn ẩn có sát ý.
– Nếu có cơ hội gặp được, ta sẽ giúp ngươi hả giận.
Ngươi muốn hắn chết, hay phế bỏ tu vi của hắn hoặc chỉ hành hạ hắn một chút. Chu Thiên Khiếu liền nói.
– Giết chết hắn!
Khi Chu Thiên Nhược nghĩ đến Lâm Phong đã từng có sát ý với mình, hắn không chút lựa chọn. Như nếu hắn có thể được kích phát được Hoàng khí, hắn tin tưởng mình sẽ chết dưới tay Lâm Phong. Bởi vậy nên hắn làm sao có thể lưu tình Lâm Phong được. Khi Chu Thiên Khiếu nghe được sự lựa chọn của Chu Thiên Nhược, trong đôi mắt của hắn có một tia thất vọng chợt lóe. So với giết chết Lâm Phong, hắn càng hi vọng Chu Thiên Nhược lựa chọn chỉ hành hạ Lâm Phong. Tuy có một chút thất vọng, nhưng hắn vẫn gật đầu, nếu như gặp được Lâm Phong, hắn sẽ giúp Chu Thiên Nhược đánh chết tên này. Do hai người bọn họ không có tránh người khác nghe thấy. Nên Lâm Phong cũng có thể nghe được, sau đó liền nhìn bình tĩnh Chu Thiên Khiếu một cái. Cường giả như hắn ta có cảm ứng lực phi thường bén nhạy, nếu như hắn lộ ra sát cơ hoặc hàn ý, đối phương sẽ rất dễ dàng cảm giác được.
– Hình như người này rất lợi hại, nhìn không ra tu vi của hắn.
Không biết hắn có phải vô địch Tôn chủ hay không? Lâm Phong thầm nói. Sau đó lập tức quay người, đi đến một ngã tư giữa Húc Nhật thành. Húc Nhật thành chẳng những không có suy bại vì Tề gia biến mất, mà lại càng trở nên náo nhiệt. Nhưng Lâm Phong biết đây chỉ là phản ứng dây chuyền sau khi Tề gia bị diệt sau, đợi đến lúc phong ba trôi qua, Đông Hoang Húc Nhật thành sẽ dần dần xuống dốc.
– Đại sư huynh để cho chúng ta an tâm chờ tin tức của hắn.
Không biết lúc nào hắn sẽ tới tìm ta đây? Theo như phản ứng của tên sứ giả, chuyện bọn hắn muốn rời khỏi Bát Hoang sẽ không dễ dàng. Mặc dù có mệnh cách, nhưng đối phương lại vẫn cự tuyệt mở ra thông đạo. Khi Lâm Phong đang chậm rãi đi dạo trong thành, đột nhiên có một cỗ sát cơ đáng sợ khóa chặt hắn. Trong chớp mắt, bước chân Lâm Phong ngừng lại. Cái cổ sát ý đáng sợ kia, cùng một luồng lực lượng điên cuồng chèn ép hắn. Đây nhất định là. . . Nghìn lần chi thế. Vào lúc này, hắn cảm thấy như thân thể, tánh mạng của mình đã bị người khác nắm lấy. Khiến hắn bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
– Người nào?
Đôi mắt Lâm Phong dần dần hóa thành màu đen. Hắn không ngờ lại có vô địch Tôn chủ lặng yên tiếp cận đến hắn. Lấy nghìn lần chi thế khóa chặt hắn, phảng phất như đang chỉ cần một ý niệm, sẽ có thể giết hắn. Ai cũng sẽ không thích cảm giác này. Vào lúc này, đầu của hắn đang phi tốc vận chuyển, suy nghĩ nên ứng đối như thế nào?
Chương 1514: Lâm Phong Kinh Ngạc
Lúc này, Lâm Phong đột nhiên khởi động tuyệt phẩm Thánh khí, không gian trường bào biến mất ngay tại chỗ, trực tiếp xuất hiện ở một nơi khác, cách đó ngàn mét.
Nhưng mà sau một khắc, đôi mắt đen nhánh của Lâm Phong đột nhiên có chút cứng lại. Tuy hắn đã dịch chuyển đi ngàn mét, nhưng cổ đại thế khủng bố kia vẫn hàng lâm trên người. Vào lúc này, hắn cảm thấy như thân thể của không do hắn khống chế nữa. Dù cỗ đại thế kia chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, nhưng Lâm Phong đã cảm thấy hít thở không thông, loại này cảm giác này giống như bị người ta bóp cổ, cực kỳ khó chịu.
Mà cổ sát ý đáng sợ kia càng ngày càng gần, tùy thời có thể sẽ lấy mạng hắn. Đây là lần đầu tiên, Lâm Phong cảm thấy tử thần gần như thế. Vào lúc này, hắn thậm chí còn nghĩ đến chuyện hắn đã bị đệ nhất sát hoặc là đệ nhị sát của Thí Hoàng Đồng Minh tìm thấy. Cỗ này sát ý phảng phất như đang từng bước tới gần, khiến trái tim đập của Lâm Phong đập thình thịch. Cùng lúc đó, trên người cũng hắn xuất hiệu một cơn lốc, cũng giao động của không gian áo nghĩa và một bộ nham thạch khải giáp.
– Đông!
Một đạo âm thanh của thiên đại đại thế vang lên, khiến cho trái tim Lâm Phong cũng nhảy theo từng nhịp đập của cỗ thiên địa đại thế kia. Mà bộ nham thạch khải giáp trên người của hắn cũng bắt đầu nứt toát, lực lượng của không gian áo nghĩa đều bị áp chế đến sít sao!
– Oanh!
Khi thấy áo nghĩa không có tác dụng, trên người Lâm Phong có một luồng ma khí xông lên mây xanh, cường thịnh đáng sợ. Cỗ ma khí kia cuồn cuộn lao xuống, dung hợp cùng cơn lốc, hóa thành một cỗ lực lượng đáng sợ. Khi cỗ lực lượng kia muốn chống cự thiên địa đại thế, Thiên địa lại run lên, khiến cho Lâm Phong cảm thấy khí thế trên người hắn hoàn toàn bị áp chế.
Hình như đối phương đang muốn từng bước phá hủy sự tự tin của hắn. Từ khi trên người Lâm Phong tràn đầy ma khí, mọi người chung quanh đã nhìn chằm chằm vào hắn. Khí tức của Lâm Phong vô cùng cường thịnh, nên khi bọn họ thấy hắn, thì đều lộ ra thần sắc sợ hãi. Sau đó, bọn họ tìm tòi chung quanh, bọn họ rất muốn biết người nào đã cho cái người thanh niên đáng sợ kia, bị áp bách. Nhưng bọn họ căn bản không nhìn ra ai là người phóng ra cỗ thiên địa đại thế đó. Có lẽ người kia đang ngay trong đàm người bọn họ, nhưng bọn họ lại không phát hiện được.
– Quá nguy hiểm a!
– Đông!
Trái tim Lâm Phong lập tức nhảy lên lần thứ ba. Vào lúc này, hắn chỉ có cảm giác hắn sắp sụp đổ tới nơi.
– Oanh!
Nhưng Lâm Phong lại đột nhiên bước chân lên mọi bước, vô tận kiếm khí điên cuồng phóng thích. Khiến cho trên mặt đất xuất hiện từng đạo khe nứt to lớn, mà thân thể hắn cũng dần dần hóa thành màu đen. Nhất là đồng tử, chỉ cần người nào nhìn vào nó, họ liền cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt của hắn đảo qua chỗ nào, những người ở chỗ đó đều né tránh, không dám nhìn vào cái đồng tử màu đen kia.
– Khí tức thật cuồng bá!
Không biết người nào có thể bứt bách hắn đến mức này! Mọi người đều cảm thấy Lâm Phong rất đáng sợ, nên vô cùng tò mò đối với ngươi đang chèn ép hắn đến tình cảnh như thế này. Người đó chắc chắn là một cường giả vô cùng đáng sợ.
– Ma đạo khí tức, Vô Thiên kiếm đạo, hắc ám đồng tử đáng sợ.
Hắn là Lâm Phong! Trong đàm người đang quan sát, có một người nhận ra Lâm Phong, hắn liền hét lớn một tiếng. Khi nghe được tiếng hét của hắn, mọi người cảm thấy vô cùng rung động!
– Không sai, là Lâm Phong!
Lại có một người trong đám người lại hô lên một tiếng.
– Ngươi không phải đối thủ của ta.
Ngay khi mọi người đang kinh hãi, trong đầu Lâm Phong lại có một thanh âm vang lên. Thanh âm kia liên tục vang vọng không ngừng, tựa như muốn triệt để đánh tan sự tự tin của hắn.
– Xùy~~, Xùy~~.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
. . Lâm Phong bắn ra một đạo kiếm quang tàn phá hư không, càn quét giữa thiên địa, khiến cho mặt đất xuất hiện vô số khe hở. Khiến cho những người chung quanh điên cuồng thối lui.
– Không nên vùng vẫy vô ích, trong mắt ta, ngươi đã là người chết!
Khi thanh âm kia vang lên lần nữa, thiên địa lập tức rung động, nhịp đập trái tim Lâm Phong giảm mạnh lần nữa, tử vong càng ngày càng đến gần hắn! Mà luồng sát ý kia cũng đã hóa thành thực chất, đâm vào trên người Lâm Phong, khiến cho gương mặt Lâm Phong trở nên vặn vẹo. Mặc dù khí thế của hắn vô cùng hùng hồn, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản đối phương xâm lấn. Khoảng cách của hắn tới tử vong, chỉ còn một bước ngắn! Hắn thật sự sắp phải chết rồi, nhưng hắn lại không biết ai là người giết mình. Chỉ cần nghĩ đây, Lâm Phong cảm thấy bi ai,.
– Không, ta còn có Ngọc Hoàng cung mà.
Lâm Phong thật sự không muốn chết như vậy, hắn còn rất muốn sống, vẫn còn rất quyến luyến với người thân và người yêu. Chỉ cần có một tia hi vọng, hắn không thể buông tha. Đên lúc này, hắn vẫn không biết đối phương đang ở đâu, hắn cũng không cách nào xác định, khi hắn phóng thích Ngọc Hoàng cung, đối phương có cho hắn một kích hay không?
– Toàn bộ cút cho ta!
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Phong liền nhìn chằm chằm những người phía dưới thân lạnh lùng nói. Mỗi khi đôi mắt của hắn đảo qua, mọi người liền thấy lạnh buốt, thân hình của họ liền lóe lên, lui về phía sau. Sau đo, Lâm Phong bỗng nhiên bước chân lên phía trước một bước, ma khí vô cùng vô tận cùng với Vô Thiên kiếm ý điên cuồng phóng thích. Khiến cho tất nhà cửa chung quanh bị san thành bình địa, hết thảy tất cả đều tan thành mây khói. Mà những người đang quan sát cũng bay ngược lại, không người nào dám tới gần Lâm Phong. Nhưng cổ tuyệt thế sát ý và thiên địa uy thế kia vẫn tập trung vào mình khiến Lâm Phong cảm thấy tuyệt vọng đúng, tử vong vẫn đang đến gần hắn.
– Đi chết đi!
Một thanh âm lạnh buốt vang trong đầu Lâm Phong, khiến cho sắc mặt hắn trở nên phờ phạc, cả người như không còn sức lực, chỉ có thể chờ tử vong hàng lâm,
– Lăn ra đây!
Lâm Phong gào thét một tiếng, trong giọng nói của hắn phảng như được dung nhập một loại kiếm ý, thể sát phạt hết thảy. Khiến cho mấy trăm trượng xung quanh hắn đều bị những đạo sóng âm đáng sợ phá diệt hết thảy, không người dám tới gần. Trong hư không xuất hiện mội bàn tay khổng lồ, đánh về phía Lâm Phong. Bàn tay kia ẩn chứa sức mạnh vô tận, khiến Lâm Phong không cách nào chống cự. Mặc dù hắn đã phóng thích Ngọc Hoàng Tâm, cũng trốn không thoát khỏi cái bàn tay tử vong kia. Vào lúc này, toàn thân Lâm Phong đều ướt đẫm mô hôi. Mặc dù hắn rất tức giận, kiếm ý phá diệt Cửu Tiêu, nhưng vẫn không ngăn được lực lượng tuyệt đối của bàn tay kia. Hắn rất không cam lòng! Con đường võ đạo của hắn còn rất dài, hắn còn muốn đăng Cửu Tiêu, hắn làm sao có thể chết ở chỗ này!
– Rống.
. . Cuồng ma hư ảnh cùng ma thần cùng nộ khiếu. Trong tiếng gào thét cuồn cuộn kia tràn đầy sự không cam lòng, khiến cho mặt đầt chung quanh ầm ầm bạo liệt. Ma khí của hắn dường như cuốn lấy thiên địa, cuồn cuộn bay lên không, hội tụ thành một Ma Vương phía trên bầu trời. Mà cỗ ma khí còn lại vẫn bám trên người Lâm Phong, khiến cho quán xuyên trời cùng đất, tựa như xảy ra lột xác.
– Đột phá!
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, họ vô cùng rung động và bất ngờ. Không ngờ Lâm Phong lại đột phá Tôn Vũ tầng bảy vào lúc tuyệt vọng. Tuy ma khí trên người Lâm Phong vẫn cuồn cuộn sôi trào, nhưng hắn vẫn không có cách nào chống cự được cái cổ áp bách kia. Hắn không hề có chút vui sướng nào khi đột phá, hắn chỉ cảm thấy bi thương mà thôi.
– Đúng hắn!
Vào lúc này, xa xa có một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến. Khi Lâm Phong nhìn về phía đó, hắn nhìn thấy Chu Thiên Nhược cùng đại ca của hắn chạy đến.
– Đại ca, chính là hắn, huynh may thay ta tru sát hắn!
Chu Thiên Nhược lập tức mở miệng nói, nhưng Chu Thiên Khiếu lại nhíu nhíu mày. Giờ phút này, Lâm Phong đã khó bảo toàn, nên hắn cũng không cần hắn động thủ. Nhưng ánh mắt của hắn đảo qua đám người đang quan sát, hắn lại không có phát hiện ai tại đối phó Lâm Phong.
– Ông!
Nhưng vào lúc này, trong đám người đang quan sát lại có một đạo thân ảnh vọt ra, lao thẳng tới phía Lâm Phong. Khi thấy người đó, đôi mắt Chu Thiên Khiếu trở nên ngưng trọng. Sau đó, hắn ta lập tức nhìn thấy người kia đến bên cạnh Lâm Phong, trực tiếp mang Lâm Phong đạp không ly khai. Một màn kia diễn ra quá đột nhiên, khiến cho đám người đang quan sát vô cùng khó hiểu. Cũng khiến cho đôi mắt Chu Thiên Khiếu cứng ngắc, hắn dường bhư đã nghĩ tới điều gì đó? Nên hắn phóng ra ngoài, truy kích người kia và Lâm Phong. Mấy hơi thở sau, Chu Thiên Khiếu xuất hiện một chỗ khác, nhưng trước mặt của hắn, đã không còn thân ảnh của hai người. Sau một lúc, Chu Thiên Nhược cũng chạy tới nói với Chu Thiên Khiếu:
– Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Thiên Khiếu khẽ lắc đầu, hắn cũng không biết chính xác, chuyện gì đã xảy ra! …. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng vô cùng mơ hồ, không biết chuyện gì xảy xa. Cho đến khi, hắn xuất hiện tại một tòa sơn mạch bên ngoài Húc Nhật thành thì mới nhìn rõ, người bắt đi hắn là ai? Khi nhìn thấy người đó, đôi mắt của hắn liền cứng tại chỗ, không khỏi ngạc nhiên. Sau đó, Lâm Phong liền nở một nụ cười khổ, lắc đầu nói:
– Đại sư huynh, huynh dọa đệ thảm quá.
– Ta nhìn thấy tu vi của ngươi đình trệ tại Tôn Vũ tầng sáu đỉnh phong, nên mới dùng biện pháp này, cố ý kích thích ngươi một cái thôi mà.
Thì ra người làm cho Lâm Phong cảm thấy tuyệt vọn, lại là đại sư huynh của hắn, Mộc Trần.
– Cảm ơn đại sư huynh!
Mặc dù Lâm Phong mặc trải qua tuyệt vọng, nhưng hắn cũng rõ nổi khổ tâm của đại sư huynh. Cũng vì hắn, nên đại sư huynh mới làm như vậy.
– Không cần cảm tạ, đệ có thể đột phá vì dựa vào chính mình, ta chỉ dẫn đạo một cái mà thôi!
Mộc Trần không thèm để ý cười nói. Số cường giả bị nhốt tại một cái cảnh giới đỉnh phong rất nhiều. Nhưng cũng không phải ai, cũng đều có thể dùng loại biện pháp này, để kích phát bọn hắn đột phá. Mấu chốt vẫn do ý chí tín niệm của người đó, nhưng cũng cần một tia vận khí! Nên Mộc Trần cũng chỉ muốn thử một lần, Lâm Phong có thể đột phá tốt nhất, không thể đột phá cũng có thể cho Lâm Phong một chút động lực để tiến tới. Để cho Lâm Phong biết, con đường của hắn vẫn còn rất dài!
Chương 1515: Vi Phạm Quy Tắc
– Đại sư huynh, ta rốt cuộc cũng đến Tôn chủ rồi!
Lâm Phong cười nói. Mỗi khi nắm chặt lại, có một cỗ lực lượng mạnh mẽ sinh ra, khiến cho Lâm Phong rất vui sướng.
– Có muốn so tài một phen không?
Giọng nói của Mộc Trần khiến cho nụ cười trên mặt Lâm Phong lập tức xụ xuống, nhún vai:
– Đại sư huynh, huynh không nên khi dễ sư đệ ta như vậy!
– Tùy ý so tài mà thôi, ta sẽ sử dụng lực lượng thích hợp!
Lời Mộc Trần không giống như vui đùa, trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một đạo phong mang, ẩn ẩn chiến ý và sự kích động.
– Tốt!
Lâm Phong bây giờ đang tràn đầy chiến khí và nhiệt huyết, nếu như Mộc Trần nguyện ý chỉ đạo cho hắn, hắn đương nhiên sẽ không khách khí. Nếu có thể cảm nhận được một chút lực lượng của Mộc Trần sư huynh, hắn cũng có lợi rất lớn. Mặc dù Lâm Phong đến Tôn chủ cảnh, nhưng hắn vẫn cảm thán Mộc Trần cường đại đến mức đánh sợ. Đặc biệt là khả năng ẩn thân của Mộc Trần, hắn đã từng lặng yên không tiếng động, xuất hiện phía sau Lâm Phong. Nên nếu Mộc Trần muốn giết hắn, thật sự rất dễ dàng.
– Ngươi cứ công kích ta đi, không cần khách khí!
Khi Mộc Trần vừa dứt lời, trên người Lâm Phong lập tức xuất hiện một luồng ma ý cuồng bá. Mà khí tức trên người Mộc Trần lại hoàn toàn ngược lại với hắn, thậm chí hắn còn không cảm giác được Mộc Trần có bất kỳ khí tức gì? Nếu như không phải Lâm Phong vẫn nhìn thấy hắn, Lâm Phong đã cho rằng, Mộc Trần không tồn tại rồi. Ngay lúc đó, Lâm Phong đột nhiên bước ra một bước, sát lục ma quyền quét sạch đại địa. Một quyền đánh cho hư không nổ tung, như một đạo hắc mang muốn xuyên thấu hết thảy. Mà Mộc Trần cũng tùy ý đánh ra một chưởng, sức mạnh của hắn lập tức hóa thành ngàn vạn lần, cùng thiên địa tề minh. Uy thế của nó dường như có thể đánh tan sát lục ma quyền.
– Vỡ ra!
Khi Mộc Trần khẽ nói một tiếng, sát lục ma quyền bá đạo vô cùng liền hóa thành ma khí cuồn cuộn, tiêu tán trong hư không. Khi thấy cảnh đó khiến cho đôi mắt Lâm Phong ngưng đọng, hắn vẫn không hề dừng lại. Song quyền lập tức phá không, khiến cho hư không chấn động. Tuy hai quyền kia có uy thế vô cùng khủng khiếp, nhưng Mộc Trần vẫn vân đạm phong khinh, từ từ đánh ra một chưởng. Tuy sức mạnh của hắn rất bình thản, nhưng khi nó thâm nhập hư không, lại vô thanh vô tức, làm cho công kích của Lâm Phong tan rã. Khi thấy hai quyền kia vô hiệu, Lâm Phong hơi xoay người, chưởng chém một đạo kiếm quang.
Đạo kiếm quang kia cắt đôi hư không, mang theo khí thế sắc bén tựa như có thể cắt phá hết thảy, lao về phía Mộc Trần. Nhưng Mộc Trần vẫn không có trốn tránh, sức mạnh của hắn lại rót vào hư không, khiến cho hắn có thể cảm nhận được tất cả biến hóa của phiến hư không này.
Mà công kích của Lâm Phong bị sức mạnh của hắn làm tan rã, nhưng một kiếm kia vẫn bay đến, Mộc Trần dùng một chưởng tiêu diệt nó. Cùng lúc đó, bàn tay Lâm Phong cũng hóa thành một thanh kiếm cứng rắn vô đối, muốn đâm phá hết thảy. Mộc Trần nở nụ cười, nâng tay lên, chặn công kích của Lâm Phong. Trong một giây lát, Lâm Phong cảm giác linh hồn của hắn đột nhiên run rẩy, mà thân thể hắn cũng run rẩy theo. Khiến cho hắn không thể không điên cuồng lui về phía sau, tránh xa Mộc Trần.
– Đại sư huynh, thì ra huynh am hiểu linh hồn lực lượng.
Khi nói tới đây, trái tim Lâm Phong không khỏi có chút rung động. Cũng vì am hiểu linh hồn, nên năng lực ẩn thân của Mộc Trần sư huynh mới cường đại như vậy. Mà huynh ấy còn có thể sử dụng được tinh thần lực, cảm nhận được tất cả biến hóa trong hư không. Ví dụ như khi Lâm Phong công kích hắn, hắn có thể cảm giác được chỗ nào có công kích mạnh mẽ nhất, chỗ nào công kích yếu nhất, để làm ra ứng đối.
– Đúng, Lâm Phong, công kích của đệ cũng rất cường đại, nhưng còn có thể ổn định như bàn thạch, tuyệt đối sẽ rất hoàn mỹ.
Mộc Trần cười nói. . . . Cùng lúc đó, bên trong cổ bảo tận đầu thế giới thuộc Đông Hoang đang có hai đạo thân ảnh đi vào trong cổ bảo. Hai người đó chính là sứ giả đại nhân đang phụ trách thủ vệ cái phiến tiểu thế giới này và Đông Hoàng!
– Sứ giả đại nhân, chuyện ta nhờ đã làm phiền ngài rồi Đông Hoàng phi thường khách khí đối với sứ giả đại nhân, nói.
– Yên tâm đi, nếu như ta đáp ứng, tự nhiên sẽ làm được!
Sứ giả đại nhân khẽ gật đầu, nói. Khi Đông Hoàng nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, thì nở nụ cười. Sau đó lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho sứ giả đại nhân, nói:
– Sứ giả đại nhân, đây là một chút tâm ý của Tề gia ta, xin vui lòng nhận cho!
Sứ giả đại nhân cũng không khách khí, thu trữ vật giới chỉ vào tay, nói:
– Mặc dù ta không can thiệp bất cứ chuyện gì của tiểu thế giới này.
Nhưng cái thông đạo này do ta khống chế, lời nói của ta, chính là ý chỉ, không ai có thể chống lại!
– Chuyện này đương nhiên!
Đông Hoàng cười nói:
– Sứ giả đại nhân chính là người khống chế mạch máu của cái phiến tiểu thế giới này mà!
– Ừm!
Sứ giả đại nhân hài lòng cười. Sau đó, Đông Hoàng nói tiếp.
– Sứ giả đại nhân, ta xin rời đi trước.
Vừa dứt lời, Đông Hoàng phiêu nhiên ly khai cổ bảo. Sau khi Đông Hoàng ly khai, sứ giả đại nhân đi tới thái dương đồ án to lớn, lấy tay đặt trên đó. Lập tức có một cỗ sức mạnh mênh mông, to lớn lan tràn khắp nơi, xuyên thấy thiên địa, khiến cho khắp trời đều chấn động. …. Bên trong sơn mạch ngoài Húc Dương Thành, Mộc Trần và Lâm Phong đang miệt mài so tài. Khiến cho toàn thân Lâm Phong đều chảy mồ hôi, nhưng hắn lại rất hưng phấn, hấp thu kinh nghiệm chiến đấu, đột nhiên bầu trời lại xuất hiện một luồng ánh sáng xuyên thấu thiên địa.
– Hả?
Mộc Trần cau mày, nhìn chằm chằm trên hư không, trong ánh mắt liền lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Chỉ thấy mặc trời càng lúc càng chấn động kịch liệt, trên bầu trời có mối dòng chữ kim sắc chậm rãi xuất hiện. Dòng chữ kim sắc kia chỉ có ba chữ, ba mươi ngày!
– Quả thật rất can đảm!
Trong đôi mắt của Mộc Trần liền xuất hiện một đạo lãnh quang đáng sợ, tức giận mãnh liệt. Hắn không ngờ, sứ giả đại nhân lại dám tự tiện đổi trắng thay đen, xuyên tạc quy tắc của thế giới!
– Sư huynh, cái này có ý gì?
Khi thấy vẻ tức giận của Mộc Trần, Lâm Phong vô cùng ngưng trọng. Chỉ sợ ba chữ kia đã được tất cả mọi người nhìn thấy.
– Chỉ có cái tên sứ giả chưởng quản nhật nguyệt tinh thần lực của tiểu thế giới mới có thể làm được như vậy.
Hắn lại dám tự tiện điều động quy tắc thế giới, để nói cho chúng ta biết, trong ba mươi ngày, nhất định phải đi đến Thánh thành, nếu không, hắn sẽ đóng thông đạo. Mộc Trần lạnh lùng nói. Khi nghe xong, đôi mắt Lâm Phong cũng trở nên ngưng trọng. Lần trước, khi bọn hắn muốn đi đến Thánh thành, cái tên sứ giả đại nhân kia lại cự tuyệt, lúc này hắn lại hạn chế thời gian. …. Mà không chỉ có Mộc Trần và Lâm Phong thấy chỉ lệnh trong hư không, mà tất cả mọi người trong Bát Hoang Cửu U đều thấy ba chữ đó. Dù ở đó đang có trời mưa xối xả, mưa cũng đột nhiên biến mất, khiến cho bọn hắn có thể nhìn thấy thấy ba chữ ở trên bầu trời. Cũng có vô số người bình thường bị một màn thần kỳ đó dọa cả kinh, không nói được gì?
– Vô liêm sỉ!
Khi Vũ Hoàng cùng mấy vị đệ tử Thiên Đài nhìn thấy ba chữ đó, trong đôi mắt của họ cũng lộ ra vẽ tức giận. Rất nhiều đệ tử Thiên Đài cũng rất bất ngờ khi thấy vẻ mặt của Vũ Hoàng, bọn hắn chưa từng có đã từng thấy sư tôn tức giận như thế. Mà khi Đông Hoàng nhìn thấy những chữ kia, hắn lộ ra một nụ cười thản nhiên, thầm nghĩ:
– Trông coi tiểu thế giới này nhiều năm như vậy, sự tự tin của sứ giả đại nhân cũng có một chút bành trướng, lá gan càng lúc càng lớn!
Đúng như sứ giả đại nhân nói, hắn tự nhận là người chưởng quản của mảnh thế giới này, hắn là vương, hắn lời nói là ý chỉ. Nếu hắn không có cho sứ giả đại nhân chỗ tốt, sứ giả đại nhân cũng sẽ không làm như vậy! ….. Cửu U thập nhị quốc, Thiên Bích sơn trang. Khi một lão nhân trong Thiên Bích sơn trang nhìn thấy ba chữ đó, khuôn mặt xuất trần hắn liền biến hóa, lạnh lùng nói:
– Thật to gan, hắn dám động quy tắc thế giới ư?
Vân Phi Dương và Bắc Yên Vân đi tới bên người lão nhân, Bắc Yên Vân hỏi một tiếng: Sư tôn, đã có chuyện gì vậy?
– Có người cả gan làm loạn, động đến quy tắc của tiểu thế giới này!
Sau khi nói xong, Lão nhân cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nói với Vân Phi Dương và Bắc Yên Vân:
– Ta vốn định lại giúp các con tăng lên một chút thực lực, nhưng bây giờ không được nữa rồi.
Chúng ta đi thôi! Vừa dứt lời, lão nhân phất tay áo một cái, mang theo Vân Phi Dương và Bắc Yên Vân bay lên không, đi về hướng Bát Hoang cảnh.Nguồn truyện audio