1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 301 [Chương 1501 đến 1505]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 301 [Chương 1501 đến 1505]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1501: Răng nanh và tài năng

Thủ Vọng Chi Phụ thấy hư không pháp tắc đang giam cầm Thiên Long Hoàng nên phóng ra một chưởng ấn trực tiếp đâm xuyên qua hư không, hoá thành một thanh kiếm sắc bén.
Một tia pháp tắc lực lượng hắc sắc hướng thẳng đến cổ họng Thiên Long Hoàng nhưng dường như ngay lúc đó, có một chuôi kiếm dừng trước người Thiên Long Hoàng chặn lại chiêu thức của ông.

Gương mặt ẩn dưới chiếc mũ rộng vạn của Thủ Vọng Chi Phụ lộ ra giận dữ, đối phương am hiểu hư không pháp tắc lực lượng nên tốc độ nhanh hơn hắn. Lâm Phong đang đứng nhìn trận chiến trên cao đột nhiên cảm thấy bị chế trụ bởi một đại ấn vừa xuất hiện trên bầu trời, pháp tắc lực lượng đáng sợ khiến hắn chảy mồ hôi lạnh trong nháy mắt, đại thủ ấn này từ pháp tắc thiên địa huyễn hoá nên, nếu như đối mặt với cường giả, người đó có thể làm cho luồng lực lượng này giảm bớt hay biến mất hoàn toàn nhưng Lâm Phong hắn không thể, hắn cũng chỉ mới Tôn Vũ thôi.

“Ông!” Bỗng xuất hiện một trận cuồng phong từ hư vô nuốt chửng thân thể Lâm Phong, trong lúc đó đại thủ ấn kia đã bóp chặt hư không khiến nó nổ tung nhưng Lâm Phong lúc này không còn ở đó nữa, hắn đã ở bên cạnh hai người Vấn Hoàng cùng Vũ Hoàng.

– Tất cả mau trở về đây!

Vũ Hoàng quát một tiếng, đệ tử Thiên Đài và Thủ Vọng giả đều dừng tay lại, thân thể lập tức loé sáng phi về đám người, đột nhiên từ đâu xuất hiện cường giả dám đối đầu với Thủ Vọng Chi Phụ, vị này chắc hẳn cũng là Trung vị Hoàng, chỉ một cú đánh vừa rồi đã khiến Lâm Phong suýt chết, bọn họ chỉ là người bình thường không phải Vũ Hoàng nên không thể chịu nổi dù chỉ một kích. Trong lúc Vấn Hoàng và Vũ Hoàng bảo hộ đám Lâm Phong, thủ vọng chi phụ cũng đổi mục tiêu từ Thiên Long Hoàng sang kẻ vừa xuất hiện, trong không gian bây giờ chỉ còn lại huyễn ảnh của Thủ Vọng Chi Phụ không thể phân biệt, ông ta đã tu luyện được một năng lực thần thông che giấu khí tức nhằm không để người khác có thể nhận biết đâu mới là chân thân.

– Đi!

Cuồng phong loé sáng, Thiên Long Hoàng và vị kia đều bị bao phủ bên trong hư không pháp tắc, vị Trung vị Hoàng kia tung ra một chưởng muốn diệt tất cả sau đó hắn cùng một vị Vũ Hoàng khác mang thân thể Thiên Long Hoàng cùng biến mất. Song chưởng Vũ Hoàng đánh tới, nó lại bị phá và chưởng ấn kia vẫn tiếp tục rơi xuống. Vấn Hoàng bên kia cũng đã phóng ra pháp tắc lực lượng của mình nhưng chưởng ấn vẫn tiếp tục đè nặng xuống, một tiếng ầm vang dội khắp đất trời, gió không ngừng gào thét, muốn nuốt chửng mọi người. Trên người đám Lâm Phong đã có áo giáp nham thạch, vì Vũ Hoàng đã sử dụng pháp tắc lực lượng giúp bảo vệ thân thể nhưng dư âm kinh khủng kia vẫn có thể đánh tới bọn họ và nó mạnh đến mức dù có nham thạch họ vẫn bị phụt máu, dần dần dư âm cũng tan. Thủ Vọng Chi Phụ không đuổi theo người kia vì hắn am hiểu hư không pháp tắc lực lượng lại còn là Trung vị Hoàng, huống hồ nếu hắn mà truy kích thì tính mạng của những người này sẽ gặp nguy hiểm.

– Đi thôi!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Thủ Vọng Chi Phụ phất phất tay cho những người này rời đi, sau đó bọn họ thi nhau bay về, nếu như bọn họ có thể săn giết người khác thì Thí Hoàng Đồng Minh cũng xoa thể cử người đến. Ngay lập tức không còn một ai trên hư không nữa, toàn bộ người và nhóm Thủ Vọng Chi Phụ đều rời khỏi nơi này. Thiên Long Thần Bảo lúc này chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, các bức tường đổ sụp, bảo vật văng khắp nơi, thậm chí trên mặt đất vẫn còn những khe hở đáng sợ, dư âm trận chiến của những người kia quá kinh khủng. Những người còn sống sót đứng trên mặt đất ngẩng lên nhìn bầu trời không một bóng người, chỉ còn lại gió lạnh khiến cho bọn họ khẽ run, trong cơn gió tưởng chừng như nhu hoà lại mang đến hơi lạnh thấu xương tràn qua lục phủ ngũ tạng của họ. Xong! Thiên Long Thần Bảo đã hoàn toàn xong, xoá tên trong Bát Hoang! Dù Thiên Đài mất tên nhưng hai vị Vũ Hoàng vẫn còn, hơn nữa mười hai vị đệ tử thân truyền cũng còn, thậm chí các đệ tử khác cũng không có mệnh hệ gì, chỉ cần một ngày kia hai vị Vũ Hoàng phất tay muốn quật khởi thì đều làm được, nhưng Thiên Long Thần Bảo lại không giống, Thiên Long Hoàng suýt chút nữa đã bị giết chết mà bây giờ cũng chưa chắc khá hơn khi bị Thí Hoàng Đồng Minh mang đi, hầu như đệ tử thân truyền cũng chỉ còn lại những thi thể và điều quan trọng là ngay từ lúc Thiên Long Thần Bảo liên kết với Thí Hoàng Đồng Minh đã không còn chỗ đứng nào trong Bát Hoang nữa rồi, lịch sử ngàn năm cũng bị biến mất. Mọi người bị rung động mãnh liệt, thế lực Vũ Hoàng tồn tại hơn ngàn năm mà chỉ trong chốc lát đã bị xoá tên, điều này quá không chân thực rồi, điều này cũng khơi gợi lên khát khao của mọi người, dù có thế lực cường đại như Thiên Long Thần Bảo thì vẫn bị xoá tên như thường. Yên bình được một thời gian ngắn lại xuất hiện nhiều thân ảnh đến đây, khiến mọi người như nhớ ra một điều, một khi Thiên Long Thần Bảo bị diệt cũng đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều bảo vật vô chủ xuất hiện, đối với nhiều người, đây chính là bảo vật ngộ không thể cầu, dù sao Thiên Long Thần Bảo cũng đã tồn tại ngàn năm nên những toà thành bị phá đồng nghĩa với việc kì trân dị bảo thi nhau xuất hiện. Những người còn sống cũng không ngu ngốc mà đến ngăn cản, những người thực lực yếu đã sớm rời đi, những người còn lại thì tham gia vào các đội ngũ tìm kiểm bảo vật, bọn họ đối với Thiên Long Thần Bảo rất quen thuộc nên biết rõ đồ vật mỗi người cần nằm ở đâu, nơi này đã thành thiên đường bảo vật cho các võ giả. Loại chuyện này đám người Lâm Phong không hề biết vì họ đã sớm đến nơi xa, mũ rộng vành trên đầu các Thủ Vọng giả vẫn để đó nên không thể nhìn thấy được diện mạo của họ, Lâm Phong còn không nghĩ bên trong thật sự có người, hành động ngày hôm nay khiến Lâm Phong bị rung động, hoá ra Thiên Đài bọn họ không chỉ muốn báo thù Thiên Long Thần Bảo đơn giản như vậy mà phải không thể ngóc dậy nổi.

– Tiền bối có thể trở thành Thủ Vọng Chi Phụ chính là may mắn cho Bát Hoang chúng ta và cũng là nỗi đau của Thiên Long Thần Bảo!

Thủ Vọng Chi Phụ, Vũ Hoàng và Vấn Hoàng ba người đi trước, sau đó Vấn Hoàng quay sang cười nói với Thủ Vọng Chi Phụ, trong giọng nói ẩn lòng kính trọng từ tận tấm lòng, cho tới nay Thủ Vọng giả đối đầu với Thí Hoàng Đồng Minh chưa bao giờ bị vào thế bị động, Bát Hoang thì đang ở thế bị động, Vấn Hoàng biết rõ Thí Hoàng Đồng Minh là cỗ lực lượng như thế nào nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là Thủ Vọng Chi Phụ chẳng những không bị động mà lại còn chủ động muốn hốt gọn một mẻ lớn.

– Nói những thứ này còn hơi sớm, năng lực của Vấn gia ngươi ta biết rõ.

Ta hi vọng hai bên có thể hợp tác tạo thành một thế lực lớn để phá huỷ Thí Hoàng Đồng Minh, mang đến yên bình cho thế giới. Âm thanh khàn khàn của Thủ Vọng Chi Phụ vang lên, Vấn Hoàng mỉm cười gật đầu đáp lại:

– Tiền bối muốn phân phó điều gì cứ nói, Vấn gia ta sẽ tận lực phối hợp.

Ánh mắt Thủ Vọng Chi Phụ nhìn Vấn Hoàng, lại nói:

– Điều động toàn bộ Vấn gia để làm truy lùng Thí Hoàng Đồng Minh!

– Tiền bối ngươi xác định mình có chứng cớ để ra tay?

Vấn Hoàng cũng nhìn lại Thủ Vọng Chi Phụ, bên trong ánh mắt lộ ra tia thâm ý.

– Chờ tin tức của ta ở Đông Hoang!

Thủ Vọng Chi Phụ nói rồi nhìn về phía trước, đôi mắt dưới chiếc mũ rộng vành loé lên tia sắc bén đáng sợ.

– Được.

Ta chờ tin tốt từ tiền bối! Vấn Hoàng cười nói sau đó khoát tay áo rời đi, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Sau khi Vấn Hoàng rời đi, Vũ Hoàng cũng nhìn sang Thủ Vọng Chi Phụ:

– Cần ta làm gì?

– Ngươi đi nhìn xem toàn bộ Bát Hoang đi!

Thủ Vọng Chi Phụ nói một tiếng, Vũ Hoàng gật đầu.

– Gặp lại ở Đông Hoang!

Thủ Vọng Chi Phụ phất tay rời đi cùng các Thủ Vọng giả. Đám Lâm Phong nghe được đoạn đối thoại giữa Vấn Hoàng, Vũ Hoàng cùng Thủ Vọng Chi Phụ mà chấn động, mọi người đang chuẩn bị hạ thủ với Thí Hoàng Đồng Minh.

– Lâm Phong, ta dẫn ngươi đi xem nơi này.

Ánh mắt Vũ Hoàng đảo qua mộ người rồi dừng lại trên người Lâm Phong:

– Chỗ kia các sư huynh của ngươi cũng đã đi, bây giờ đến phiên ngươi nên biết!

– Phần cuối của thế giới ư!

Lâm Phong chậm rãi nói một tiếng khiến cho Vũ Hoàng hơi khựng lại:

– Ngươi biết?

– Dạ!

Lâm Phong cười gật đầu, hắn có thể hiểu được dụng tâm của Viên Đế và sư tôn, bọn họ đều muốn tự mình nói cho hắn biết sự thật, dù sao thì đây cũng là chuyện sẽ khiến võ đạo giả bị bất ngờ, mọi người sẽ phát hiện ra thế giới mình đang sống không to lớn như mình vẫn nghĩ và sẽ có những suy nghĩ phức tạp. Vũ Hoàng thấy Lâm Phong cười nhạt mà gật đầu, cười nói:

– Biết rồi cũng tốt, không cần ta đây phải nói nhảm.

– Sư tôn muốn ra tay với Thí Hoàng Đồng Minh sao?

Lâm Phong hỏi.

– Đúng, Thí Hoàng Đồng Minh tồn tại ở thế giới này không biết đã bao nhiêu năm, lần trước lại xuất hiện làm vấy lên một hồi gió tanh mưa máu nhưng Bát Hoang Cảnh đã đoàn kết khiến bọn chúng thiệt hại nghiêm trọng, nhiều năm trôi qua họ đều im hơi lặng tiếng nhưng bây giờ lại gây nguy hại cho Bát Hoang, bởi vì có Thủ Vọng giả tồn tại nên lâu nay chúng vẫn luôn âm thầm hoạt động, bây giờ Thí Hoàng Đồng Minh muốn nuốt trọn Tề quốc và cả Bát Hoang Cửu U, một lần nữa lộ ra bộ mặt hung tàn và tham lam nhưng vẫn thất bại, vậy nên hôm nay chúng ta sẽ không khoanh tay chịu chết nữa.

Vũ Hoàng nói, ánh mắt tràn ngập hàn ý.

– Tốt rồi, các ngươi hiện tại chia thành nhiều tốp nhỏ đến Húc Nhật thành ở Đông Hoang đi, đừng khiến người khác quá chú ý!

Vũ Hoàng sau khi nói với mọi người một tiếng rồi bay lên trời biến mất trước mắt mọi người!

Chương 1502: Thánh thành đệ tử

Húc Nhật thành ở Đông Hoang đã tồn tại ngàn vạn năm, thành phố phồn hoa nhất trong Đông Hoang, nguyên nhân của việc này không thể không dính dáng đến Tề gia.

Thế lực các Vũ Hoàng có thể tạo ra không gian phồng hoa. Mà Tề gia đã qua vô số nắm đứng vững nơi đây nên Húc Nhật thành cũng chưa bao giờ suy bại, điều này giống như mặt trời nhô lên ở hướng Đông, Tề gia ở Đông Hoang cũng vậy, vô cùng khấm khá và phồn hoa.

Hôm nay đã bảy ngày từ lúc Thiên Long Thần Bảo bị diệt, việc này đã lan truyền khắp Bát Hoang và trở thành đề tài buôn chuyện trong các tửu lâu, bọn họ vậy mà lại có mối quan hệ với Thí Hoàng Đồng Minh, có khả năng còn là một phần của chúng, nghĩ đến như thế khiến cho mọi người khiếp sợ, nhưng điều còn đáng sợ hơn là Thiên Đài liên thủ với Thủ Vọng giả xoá tên Thiên Long Thần Bảo ra khỏi Bát Hoang.

Thiên Long Hoàng đáng giận nhưng cũng thật đáng thương, chín đứa con trong đó có con ruột lẫn con nuôi đều đã chết, không một ai may mắn còn sống, toàn bộ người đều bị giết, toàn bộ Thiên Long Thần Bảo – tâm huyết cả đời ông ta cũng tan thành mây khói, thậm chí sau đó còn bị cướp bóc, từ nay Thiên Long Thần Bảo huy hoàng chỉ còn lại một toà thành thi thể và các bức tường đổ nát. Việc này đều do Thiên Đài làm ra, mọi người chợt nhớ đến Húc Nhật thành khi xưa Lâm Phong từng tàn sát Tề gia, giết một lần mấy trăm cường giả Tôn Vũ khiến cho Tề gia bị tổn thất nghiêm trọng, may mà sau đó có Tề Thiên Hành về trấn thủ nếu không sẽ loạn mất.

Về sau lại có đồn đãi truyền đến nói rằng trên tiệc cưới của Tề Viêm xuất hiện Thí Hoàng Đồng Minh và Thủ Vọng giả, họ đại chiến với nhau và đã có mấy vị Vũ Hoàng bỏ mình tại Tề quốc, Tề Viêm cũng bị giết chết, đây là lần đầu tiên mọi người cảm thấy bí mật của các thế lực trong Bát Hoang cách mình gần đến vậy, Đông Hoàng đứng đầu Tề quốc đương nhiên là chủ nhân chân chính của Tề gia, cả Bát Hoang và Cửu U thập nhị quốc đều có rất nhiều thế lực, Tề gia cũng thế, Vấn gia và Tư Không gia cũng vậy.

Húc Nhật thành có một thiên đàn địa cửa rộng mở, đó là nơi vừa thưởng thức trà đạo vừa buôn chuyện, không ít tin tức khiếp sợ đều được truyền ra từ đây mà bây giờ nơi này cũng chỉ có không đến mười người đang ngồi với một phong thái anh tuấn còn những người khác lại đứng rất xa nhìn bọn họ, không dám tiến vào bên trong đó.

Bởi vì người ngồi bên trong đều là những nhân vật nổi tiếng cường đại, chỉ cần vài người trong đó thôi đã có thể gây ra tiếng vang lớn rồi, các vị trưởng lão biết nhiều hiểu sâu không thể không đi ta mà nhường nơi đó lại cho một thanh niên.

– Vị ngồi ở phía tây là Hạ Thiên Phàm từng khiêu chiến rất nhiều nhân vật yêu nghiệt trong Bát Hoang và điều quan trọng là trăm trận trăm thắng, công pháp giống như một vị đế vương vậy, bách phát bách trúng, Vấn Thiên Ca lợi hại cũng đã từng bại dưới tay hắn.

Bên ngoài có tiếng nghị luận nho nhỉ.

– Hạ Thiên Phàm rất lợi hại nhưng tu vi của hắn không cao, cũng chỉ ở cảnh giới Tôn Vũ tầng bảy, ngươi nhìn thanh niên mặc trường bào vàng kim kìa, tên hắn là Chu Thiên Nhược, Tôn Vũ tầng chín, vào ngày trước hậu bối Phong gia ở Đông Hoang có lời qua tiếng lại với hắn, lời nói có liên quan đến cả gia tộc và kết quả bị hắn một mình một ngựa đến diệt môn, thậm chí người Tề gia đích thân ra mặt hi vọng hắn hạ thủ lưu tình nhưng cũng không ăn thua, hắn san bằng Phong gia thành bình địa khiến cho không ai không dám công nhận hoàng kim Thánh kiếm của hắn.

Bên cạnh lại có người khác chỉ vào một thanh niên ngồi gần Hạ Thiên Phàm, người vừa rồi nói cũng gật đầu đồng tình, việc của Phong gia hắn cũng đã nghe được, Phong gia cũng được xem như một thế lực thâm niên và mạnh mẽ đã tồn tại rất lâu ở Đông Hoang nhưng không ngờ lại có kết cục bi thảm như vậy, chỉ vì hậu bối gây chuyện mà toàn môn bị diệt và có lẽ lúc ấy trưởng bối Phong gia không đi tìm Chu Thiên Nhược trả thù chắc cũng không thảm thế này, đến cả Tề gia cũng không thể ra mặt ngăn cản hắn. Sau chuyện này người Đông Hoang đều biết Chu Thiên Nhược là một vị sát tinh của Húc Nhật thành, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn hắn, người này không biết là đại nhân vật nào mà Tề gia đã cho hắn mặt mũi hắn cũng không quan tâm mà tiếp tục truy sát Phong gia, đến Tề gia cũng không làm gì được!

– Người đi cùng hắn là nam thanh niên tên Cổ Lực, quan hệ giữa họ cũng không tệ, ta còn nghe thấy hai người trò chuyện mà Chu Thiên Nhược lại khách khí với hắn, vậy thì ngườ này cũng không thua kém gì hắn đâu!

Không ít người nhỏ giọng nghị luận, những vị này đều có thực lực cường hãn đến đáng sợ, đám yêu nghiệt của Bát Hoang Cảnh đứng trước họ đều yếu thế hơn, thân phận họ thần bí vô cùng, thậm chí không ai biết họ tới từ đâu nhưng mọi người đoán chắc là từ Thánh thành Trung Châu, chỉ có nơi đó mới có thể sinh ra nhiều người đủ sức thắng được yêu nghiệt của Bát Hoang Cảnh.

– Chư huynh, chúng ta đến Bát Hoang cũng đã được một thời gian rồi, theo mọi người thì người nào ở Bát Hoang có thể xứng với danh thiên tài!

Một âm thanh truyền từ trong ra, người nó là thanh niên quấn khăn đầu, mặt mũi thanh tú, nhìn bộ dạng nho nhã với nụ cười ấm áp có ẩn ẩn sự mê người. Đám người bên ngoài nghe vậy lập tức hồi hộp, những vị đang ngồi bên trong đều là thiên tài, vừa rồi bọn họ chỉ uống trà còn bây giờ tì bàn đến thiên tài của Bát Hoang, không biết trong mắt họ ai mới có thể được xem là thiên tài đây.

– Bát Hoang có rất nhiều người mang danh thiên tài nhưng yêu nghiệt chân chính thì ta nghĩ là Thiên Lôi Âm Tự – Không Minh, ta đã chiến đấu qua với hắn và bất phân thắng bại!

Hạ Thiên Phàm hơi mở miệng, mọi người khẽ ngây ra, Hạ Thiên Phàm vậy mà đã đấu với Không Minh rồi, hơn nữa còn hoà, chuyện động trời thế này mà không ai biết, Không Minh cũng là người trước nay khiêm tốn, trầm lặng nên không thích khoe khoang chiến tích của mình, nếu hắn nói qua mình đã từng bất phân thắng bại với Hạ Thiên Phàm – người đã đánh bại rất nhiều yêu nghiệt ở Bát Hoang thì chắc chắn uy danh sẽ tăng rất nhiều nhưng hắn lại không, chưa hề nhắc đến chuyện này. Và quan trọng là không thể phủ nhận khí chất bất phàm của Hạ Thiên Phàm, tuy hắn khiêu chiến nhưng khi thất bại vẫn thừa nhận điều đó.

– Còn có Vấn Thiên Ca của Vấn gia, Tư Không Hiểu Tư Không gia cũng bất phàm không kém.

Hạ Thiên Phàm khẽ nói, tuy mấy người này đều thua dưới tay hắn nhưng hắn hiểu rõ thực lực của đói phương thế nào, cũng nhờ tài nguyên và điều kiện tu luyện của hắn cao hơn thôi. Trên nhiều phương diện, xét về điều kiện tu luyện thì những người Bát Hoang Cảnh này kém xa họ, bọn họ đến thế giới này cũng chỉ xem như đi lịch lãm rèn luyện, không chỉ nơi này, bọn họ còn có thể tự do đi đi lại lại trong các tiểu thế giới nhìn sự phát triển của võ đạo nơi đó và làm phong phú kiến thức hơn.

– Bất Tử Thiên Cung Quân Mạc Tích, nếu như thực lực của hắn tương đương ta, ta sẽ đấu không lại hắn.

Vị thanh niên mặc quần áo màu xanh da trời nói, hắn tươi cười ấm áp tạo cảm giác nho nhã ôn hoà dễ tiếp cận.

– Quân Mạc Tích nghe nói có Bất Tử Minh Vương thể lại được lão Hoàng chủ dốc lòng đào tạo, khó trách được người đời gọi là thiên tài.

Mọi người xung quanh gật gật đầu mà trong đám người phía xa cũng có Lâm Phong, nơi này tin tức nào không có nên hắn sau khi tuỳ ý đi lại trong thành liền đến đây xem có tin tức nào khiến mình hứng thú hay không, không ngờ lại được nghe đoạn trò chuyện này. Lâm Phong nhìn phía thanh niên vừa nói chuyện, hắn có khí chất nho nhã, ôn hoà và khiêm tốn, có vẻ như đến từ đại gia tộc nào đó mới có thể có giáo dưỡng như vậy. Thực sự không phải đệ tử của các đại gia tộc đều kiêu ngạo, cái tính này phải phụ thuộc vào hoàn cảnh và sự dạy bảo của gia tộc, rất nhiều người của đại gia tộc kiêu ngạo không coi ai ra gì vì thiên phú của họ xuất chúng lại được trưởng bối hết sức cưng chiều nên không để ai vào mắt, nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều người như thanh niên vừa rồi, phong vân khinh đạm lại tạo cho người khác cảm giác ôn hoà dễ gần.

– Bằng Ma của Yêu Hoàng Điện, bản thể Kim Sí Đại Bằng!

Lại có người khác lên tiếng.

– Thiên Bích sơn trang Bắc Yên Vân, tu vi Tôn Vũ tầng chín, chưởng khống năm trăm lần thiên địa đại thế, thực lực rất mạnh mẽ.

Chu Thiên Nhược nhàn nhạt nói một tiếng khiến những người nghe thấy rất kinh ngạc, Bắc Yên Vân của Thiên Bích sơn trang sao? Đối với nhiều người mà nói thì Thiên Bích sơn trang rất lạ lẫm! Cổ Lực cười nhẹ, Chu Thiên Nhược chỉ nói đến Bắc Yên Vân mà không hề đề cập đến Lâm Phong!

– Nghe nói mười hai vị đệ tử thân truyền của Thiên Đài đều là những nhân vật yêu nghiệt của Bát Hoang, đáng tiếc Thiên Đài đã giải tán, hành tung của họ mờ ảo khó có thể gặp, nếu không thì ta đã lĩnh giáo một phen.

– Không sai, Cửu U mênh mông nên chắc chắn có những thiên tài chưa gặp được, còn Thiên Đài ta cũng có nghe qua, trong đám đệ tử thì Mộc Trần đã đến bậc Tôn chủ, Hầu Thanh Lâm có Chấp Chưởng Luân Hồi, Thiên Si thì Phật quang cường thịnh, Lâm Phong bá đạo vô biên, ở Bát Hoang này rất có danh tiếng nhưng vẫn chưa được gặp nên không biết người có như danh.

– Điểm ấy có lẽ Chu huynh biết được!

Vị thanh niên ba nãy dẫn ra đề tài này nhìn Chu Thiên Nhược đầy hàm ý, nhìn sang thấy ánh mắt đó Chu Thiên Nhược khẽ run.

– Ta không hiểu ý của ngươi.

Chu Thiên Nhược nhìn thanh niên đó một cách bình tĩnh, bảo trì thần sắc của mình.

– Ta nghe nói ở Thiên Bích sơn trang ngươi và Cổ huynh đã từng gặp Thiên Đài Lâm Phong, thậm chí ngươi còn có xung đột với hắn, không biết có đúng không?

Ánh mắt thanh niên kia nhìn thẳng vào Chu Thiên Nhược, bên trong đôi mắt yên bình không hề có địch ý nhưng lời nói của hắn khi rơi vào tai Chu Thiên Nhược lại cảm thấy sắc bén! Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Thiên Nhược, thanh niên này sẽ không dưng đi bịa chuyện, nếu như bọn họ đã gặp nhau tại Thiên Bích sơn trang thì tại sao Chu Thiên Nhược chỉ đề cập đến Bắc Yên Vân? Không lẽ Lâm Phong yếu đến mức không đáng để hắn đặt vào mắt.

Chương 1503: Đến Tề gia

Lâm Phong ở Bát Hoang Cảnh có thanh danh vang dội nhất trong các yêu nghiệt, từ sau chuyện Mệnh Vận thành, hắn đã làm ra rất nhiều chuyện lớn, giết Long Đằng, Tề Thiên Thánh, bị song Hoàng vây quét, Tôn chủ truy sát mà vẫn không chết, hơn nữa còn ở thời điểm diễn ra chư Hoàng ước hẹn mà giết bảy vị thái tử của Thiên Long Thần Bảo, ma khí bá đạo, kiếm phá không gian.

Hơn nữa mỗi một người hắn giết đều có tu vi cao hơn hắn, người ta vượt cấp chiến đấu đã khó còn Lâm Phong lại vượt cấp giết người, nhân vật như vậy khi chiến đấu với những người này cũng có thể đả thương họ đấy, Chu Thiên Nhược một mình diệt Phong gia, thực lực hẳn rất đáng sợ nhưng so với Lâm Phong thì ai mạnh ai yếu còn chưa rõ, nói Lâm Phong hắn không đáng để vào mắt thì mọi người không hề tin tưởng. Vì vậy mọi người rất chờ mong câu trả lời của Chu Thiên Nhược!

– Ngươi có vẻ biết không ít chuyện, Chu Thiên Nhược quét mắt qua thanh niên đó, thản nhiên nói: – Thiên phú của Lâm Phong không tồi, đấu với ta mà không hề rơi vào thế hạ phong!

Vị thanh niên kia nghe thế liền cười nhẹ:

– Có thể chiến đấu cới Chư huynh đã đủ xứng với hai chữ thiên tài rồi!

– Chu Thiên Nhược ngươi tu luyện Hoàng kim Thánh khí lại có tu vi Tôn Vũ tầng chín, thế mà lại thua một tên ở Bát Hoang Cảnh, thật đáng buồn!

Lúc này truyền đến một âm thanh lạnh lùng, người nói chuyện ngồi ở góc đông nam, vừa rồi hắn chưa từng mở miệng nhưng khi nghe Chu Thiên Nhược đánh không lại người Bát Hoang Cảnh hắn liền lộ vẻ khinh thường. Chu Thiên Nhược tốt xấu gì cũng là một nhân vật phong vân, nếu như hắn chỉ có tu vi Tôn Vũ tầng bảy như Hạ Thiên Phàm hắn sẽ không nói gì, nhưng Chu Thiên Nhược đã ở tầng chín mà lại để thua một tên Bát Hoang Cảnh, bên trong mắt hắn tràn ngập cẻ xem thường.

– Kiều Xích Phong, ngươi cho mình rất mạnh mẽ sao?

Chu Thiên Nhược bị Kiều Xích Phong miệt thị, nội tâm vốn phiền muộn nay tràn ngập lửa giận.

– Tu vi của ta dù không thể gọi là cường đại nhưng ở Bát Hoang Cảnh ta không cho rằng có kẻ nào cấp bậc dưới Tôn chủ mà có thể thắng ta cả!

Kiều Xích Phong lạnh lùng đáp lại, điều này có nghãi hắn nói hắn mạnh hơn cả Chu Thiên Nhược.

– Ta cũng đồng ý với Kiều huynh, người của Bát Hoang làm sao tranh phong cùng chúng ta được.

Một thanh niên khác nói, hắn đây không để thiên tài Bát Hoang vào mắt. Đám người bên ngoài nghe được lời nói của hai người cảm thấy không hài lòng cho lắm, bọn họ dù gì cũng là một thành viên trong Bát Hoang này vậy mà bây giờ lại bị người ta miệt thị, nhưng thực lực của mấy người này cường hãn quá làm sao bọn họ dám ý kiến. Thiên đàn dường như chia thành mấy phái để ngồi, có người cho rằng thiên tài của Bát Hoang có thể đem ra so với bọn họ nhưng có người lại không cho là thế giống Kiều Xích Phong, dù sao tài nguyên và điều kiện tu luyện của bọn họ cũng tốt hơn.

– Chư huynh nói đúng!

Lúc này có một âm thanh phiêu đãng truyền đến, mọi người ngẩng lên thấy một bóng dáng đang dạo bước tới đây từ trên không trung, chỉ một bước đã đến trước mặt mọi gười.

– Vũ Thần huynh cũng đến rồi, không biết ngươi cảm thấy thế nào?

Kiều Xích Phong ngẩng đầu nhìn thanh niên vừa xuất hiện, nhẹ giọng cười nói, thật không nghĩ tới người này cũng đến đây.

– Kiều huynh nói có lí, người của Bát Hoang sao có thể gọi là thiên tài!

Tề Vũ Thần cười bình thản, trường bào màu bạc khoác lên nghười hắn khiến người ta có cảm giác hư ảo tuỳ thời đều có thể biến mất.

– Không thể nói thế được, ở Bát Hoang Cảnh có không ít người có thể chất kì lạ, bọn họ có tiềm lực cực lớn, có thể khai thác không ngừng, hôm nay là Bát Hoang nhưng ngày khác sẽ là một nơi nào đó, thành tựu tương lai cũng khó mà dự liệu.

Thanh niên nho nhã ban nãy tán dương Quân Mạc Tích vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tề Vũ Thần và Kiều Xích Phong.

– Không cần nói đâu xa, nếu Không Minh và Lâm Phong xuất hiện trước mặt ta thì dưới thần quyền của ta họ sẽ chết ngay lập tức!

Thanh âm Kiều Xích Phong lộ ra sự cao ngạo, trên người phóng ra quyền ý mạnh mẽ như muốn phá thiên địa. Lúc Kiều Xích Phong nói chuyện đều nhìn Chu Thiên Nhược, ý tứ trong lời nói mọi người đều hiểu, hắn đang cố tình nói cho Chu Thiên Nhược nghe! Chu Thiên Nhược từng chiến đấu với Lâm Phong ở Thiên Bích sơn trang và hắn cũng không nói mình chiến thắng được Lâm Phong nhưng Kiều Xích Phong lại nói nếu Lâm Phong ở trước mặt mình sẽ bị giết ngay, đây là miệt thị Chu Thiên Nhược công khai chứ không phải nhằm vào Lâm Phong, hắn vốn không biết Lâm Phong.

– Ta hoàn toàn tin tưởng Kiều huynh có thể làm được!

Tề Thiên Vũ nói. Chu Thiên Nhược nghe thấy hai người này nói vậy thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng nhưng những người cùng đi tới tiểu thế giới này đều ở một lứa tuổi vậy nên sao hắn có thể nhận mình thua kém Kiều Xích Phong chứ.

– Nếu như ta dùng toàn lực thì có thể giết Lâm Phong hắn!

Chu Thiên Nhược sau một hồi trầm mặc đã lạnh lùng mở miệng. Lâm Phong đang đứng trong đám người nghe vậy liền nhếch miệng cười nhạt, những người này là thiên tài đến từ Thánh thành Trung Châu, mỗi một người đều có con bài riêng, Kiều Xích Phong và Chu Thiên Nhược đối chọi gay gắt lại kéo hắn đến, chuyện này vô cùng nhạt nhẽo và nhàm chán. Xoay người, Lâm Phong chuẩn bị rời đi nhưng lại nhận ra có một người đang đứng sau mình mỉm cười.

– Đại sư huynh!

Lâm Phong nhìn thấy người tới, trong lòng kinh ngạc, đại sư huynh lại vô thanh vô tức mà xuất hiện sau lưng hắn, thật đáng sợ, cũng may đại sư huynh không phải kẻ thù, bằng không hắn đã chết tự lúc nào mà không biết lí do.

– Đi theo ta!

Mộc Trần đạm mạc lướt mắt qua nhóm thanh niên của Thánh thành Trung Châu sau đó thân ảnh loé lên biến mất cùng Lâm Phong. Khi hai người họ vừa rời đi, Tề Vũ Thần nhìn xuống mọi người bên dưới:

– Nơi đây cũng sẽ không tên tĩnh, Tề Vũ Thần ta cũng xem như nửa chủ nhà mới mọi người đến giúp, thế nào?

– Vũ Thần huynh đã có lời mời thì ta đương nhiên tự nguyện.

Kiều Xích Phong cười nói:

– Nếu như có thể thuận tiện xác minh tu vi với Chu huynh thì càng thú vị hơn!

– Chư huynh đến nơi này đã một khoảng thời gian, đã sắp đến lúc phải quay về, nếu như nguyện ta muốn xem ta sẽ cho các ngươi xem đã mắt!

Tề Vũ Thần cười một tiếng, những người còn lại cũng không tỏ vẻ cự tuyệt gì, một nhóm thanh niên đứng dậy bước đi khiến mọi người than tiếc, nếu những người này có thể chiến đấu ở đây thì chuyện này thú vị rồi, bọn họ có thể nhìn xem mấy người này mạnh thế nào mà lại có vài người không để thiên tài Bát Hoang vào mắt. Lâm Phong đi theo Mộc Trần đến khắp các ngõ ngách trong Húc Nhật thành, rất nhanh hắn đã gặp các vị sư huynh, bọn họ làm như lời dặn của Vũ Hoàng khi trước, sau khi diệt Thiên Long Thần Bảo thì các đệ tử Thiên Đài sẽ âm thầm tiến vào nơi này, nhưng toà cổ thành này cũng quá mênh mông rộng lớn nên đến giờ bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau lần nào, chỉ có Mộc Trần mới có thể tìm được bọn hắn và gom lại. Bây giờ mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Đài kể cả Hầu Thanh Lâm và Mộc Trần đều đến rồi.

– Đại sư huynh, chúng ta sẽ đến Tề gia hả?

Lâm Phong hỏi Mộc Trần, đệ tử Thiên Đài tụ họp ở Húc Nhật thành có phải vì Tề gia?

– Đương nhiên, lần trước chỉ có ngươi, Nhược Tà và Kình Thiên đại náo Tề gia, chuyện vui thế này cũng phải để chúng ta hưởng với chứ, từ trước đến nay Thiên Đài chúng ta rất đồng tâm.

Mộc Trần mỉm cười đáp lại rồi quay sang nói với Hầu Thanh Lâm:

– Thanh Lâm, ngươi dẫn các sư đệ đến Tề gia trước đi, hiểu làm thế nào rồi chứ, còn ta sẽ đi thông báo với sư tôn.

– Hiểu rõ!

Hầu Thanh Lâm khẽ gật đầu, khi nghe được lời của Mộc Trần mọi người đều không giấu được sự hưng phấn, rốt cuộc cũng đã đến phiên Tề gia! Sau Thiên Long Thần Bảo lại đến Tề gia, người Húc Nhật thành có lẽ sẽ không dám tưởng tượng Thiên Đài lần này liều lĩnh đến vậy!

– Chúng ta đi thôi!

Hầu Thanh Lâm nói một tiếng, mọi người lập tức bay thẳng đến Tề gia, bọn họ không bay trên không trung mà chỉ đạp bộ nên đã thu hút rất nhiều ánh mắt người đi đường. Trên đường lớn Húc Nhật thành lúc này có một nhóm người, đếm ra 11 người đang đi như gió mang theo phong thái tựa thiên tiên.

– Khí chất thật thanh tú, những người nào đây?

Nhiều người nhìn về phía này mà không khỏi chớp mắt, mười một người họ đi nhanh như một cơn gió, khí thế hiên ngang uy vũ, từng người một đều có khí chất phi phàm rất riêng nhưng đều đáng sợ như nhau, những điểm này khiến vọn họ rất tò mò cùng hào hứng, những người này là tuấn kiệt đến từ phương nào a?

– Hình như ta thấy Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm là người dẫn đầu đó, gương mặt có góc cạnh rõ ràng, lại còn tuấn tú phiêu dật, đó đúng là Thiên Đài Hầu Thanh Lâm.

– Ta lại thấy Thiên Si là tăng nhân kia!

– Không thể nào, ta dường như thấy bóng dáng Lâm Phong!

Rất nhiều tiếng nghị luận vang lên, không gian dường như tĩnh lặng, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si và cả Lâm Phong, bọn họ đều là người của Thiên Đài! Nghĩ đến Thiên Đài mọi người liền nhớ đến tin tức mấy hôm trước truyền tới từ Tây Hoang, Thiên Long Thần Bảo đã bị Thiên Đài diệt!

– Ban nãy có một thân ảnh trong hư không ta thấy rất quen, hắn chính là Hạ Thiên Phàm từng độc chiếm cả vùng Trung Hoang.

– Không thể nào, phương hướng mà bọn họ đi đều là Tề gia!

Người nói vô tâm nhưng người nghe lại có tâm vô cùng, nghe đến đó mọi người khẽ run, bọn họ dường như cản giác được sắp có chuyện lớn xảy ra.

– Đi, đi Tề gia!

Ngay lúc đó mọi người liền nhao nhao lên chạy theo nhóm người, mặc dù bọn họ không biết nguyên do nhưng thấy những vị kia hội tụ thì chắc chắn có chuyện, bọn họ cũng chỉ thoả mãn trí tò mò.

Chương 1504: Đội hình khủng bố của Thiên Đài

Tề gia ở Húc Nhật thành vẫn trường thịnh mà không có dấu hiệu suy bại, dù cho lần trước Lâm Phong và Nhược Tà đã giết chết mấy trăm vị Tôn Vũ nhưng vẫn không làm lung lay được bọn họ, cùng lắm chỉ khiến Tề gia có chút vết nứt, chỉ cần trải qua thời gian vết nứt này cũng có thể liền lại, chỉ cần còn Vũ Hoàng thì Tề gia vẫn còn.

Giờ phút này, nơi xa xa có từng người bước đến một cách chậm rãi, chính là nhóm mười một vị đệ tử của Thiên Đài, những người này bước chầm chậm đến, lạnh nhạt mà nhẹ nhàng, tiêu sái.

Phía sau bọn họ có nhiều thân ảnh đi nhanh đến tại một trận cuồng phong dữ dội nhưng dù thế nào họ vẫn bảo trì khoảng cách với nhóm Lâm Phong, bây giờ bọn họ đã xác định chắc chắn là Thiên Đài đệ tử, ở Bát Hoang, thanh danh của mười hai vị đệ tử thân truyền của Thiên Đài đã lan rất xa, nhất là vài người trong đó đã lộ diện mấy lần vì vậy không nhận ra mới lạ, mọi người không hề đoán sai, người xủa Thiên Đài đúng đến Tề gia!

Phải biết rằng những năm gần đây Thiên Đài và Tề gia đã như nước với lửa, Tề gia không ngừng truy sát bọn họ, thậm chí còn treo giải thưởng cho những ai giết được, thế mà hôm nay Thiên Đài lại đến Tề gia, người Thiên Đài đương nhiên tới đây không phải để chết và người Tề gia cũng không đơn thuần dễ đối phó như Thiên Long Thần Bảo, vì vậy cái cục diện này mới khiến người ta cảm thấy hứng thú.

Động tĩnh lớn như vậy, người Tề gia cũng đã biết Thiên Đài đến nhưng Tề gia vẫn không có hành động gì, không có thái độ và cũng không có người chủ động xuất chiến, chuyện này rất không thật, lấy thực lực của mười hai vị đệ tử thân truyền thì nếu vũ Hoàng không xuất hiện sẽ không ai dám tranh phong với bọn hắn. Tề gia đến cả Lâm Phong và Nhược Tà đã không thể ngăn cản thì đừng nói đến cả mười một vị.

Mười một đệ tử Thiên Đài mà bình tĩnh đứng đó không nói gì! Đám người nơi xa cũng dừng bước mà đứng nhìn, một khi đệ tử Thiên Đài tụ tập chắc chắn kế tiếp sẽ có chuyện gì đó. Hầu Thanh Lâm phất tay một cái, mười một đệ tử lập tức bay lên không trung quan sát Tề gia mênh mông, nơi này là địa phương thần thánh của Đông Hoang, Tề gia đã đứng vững bao nhiêu năm ở đây, bây giờ có rất ít người biết được rốt cuộc Tề gia đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.

– Đệ tử Thiên Đài đến bái phỏng Tề gia!

Hầu Thanh Lâm mở miệng nói lớn, âm thanh lập tức trở nên vang dội khắp không gian. Xa xa bên trong Tề gia có một nhóm người đang tiếng đến, nhìn thấy người cầm đầu trong mắt Lâm Phong liền loé lên tia sáng khác thường, người này chính là Tề Thiên Hành – gia chủ Tề gia.

– Các ngươi cũng nên biết Tề gia chúng ta vẫn luôn truy tìm các ngươi!

Tề Thiên Hành lạnh lùng nói.

– Vừa vặn bọn ta hôm nay tự mình đưa tới cửa cho các ngươi đỡ cất công tìm!

Bên trên xuất hiện bóng dáng Mộc Trần chậm rãi bay xuống, đôi mắt tràn đầy vẻ mỉm cười nhẹ nhàng. Một Trần xuất hiện, mười hai vị đệ tử thân truyền của Thiên Đài đã đến đông đủ, ngay khi Tề Thiên Hành thấy Mộc Trần xuất hiện thì cũng cảm thấy kiêng kị vài phần, thực lực tên này rất đáng sợ! Một Trần không hề để ý đến thần sắc khó coi của Tề Thiên Hành mà cất giọng nói:

– Một năm trước Tề gia mang theo mấy cỗ thế lực đến Thiên Kính thành ngay lúc ta không có ở đó nên không gặp nhau được, thật đáng tiếc nhưng hôm nay Mộc Trần bất tài dẫn một đám đệ tử đến Tề gia để lĩnh giáo các anh kiệt nơi đây thông qua sinh tử chiến!

– Sinh tử chiến!

Mọi người nghe thấy Mộc Trần nói vậy khẽ run, Thiên Đài ghé Tề gia để khiêu chiến, sinh tử chiến!

– Đấu thế nào?

Âm thanh Tề Thiên Hành trầm xuống, nội tâm đang suy nghĩ đối sách.

– Vũ Hoàng không được tham dự, ngươi và ta là Tôn chủ thì ngươi nếu không bước ra ta cũng sẽ không đến, còn ngươi tham gia thì ta sẽ phụng bồi, trừ bỏ các vũ Hoàng, ta và ngươi thì Thiên Đài còn lại mười một đệ tử, Tề gia có thể lựa chọn độc chiến, song chiến hay thậm chí loạn chiến cũng được, mọi thứ do Tề gia các ngươi quyết định.

Mộc Trần lạnh nhạt nói, trong sự bình thản của hắn tràn ngập sự tự tin, muốn độc chiến hay loạn chiến đều do Tề gia quyết định, Thiên Đài chỉ có mười một người, dù chiến theo kiểu nào cũng có thể!

– Tề gia ta có thể chọn người xuất chiến của Thiên Đài sao?

Tề Thiên Hành hỏi.

– Ngươi dù gì cũng là Tôn chủ sao lại nói ta lời buồn cười vậy, Thiên Đài chúng ta cho các ngươi lựa chọn hình thức chiến đấu đã nhượng bộ lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn lấy người mạnh nhất của các ngươi để đối phó với người yếu nhất của chúng ta sao, độc chiến sẽ là Lâm Phong hoặc Hầu Thanh Lâm, song chiến ta sẽ cho cả hai người họ cùng lên, tam chiến là Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, tứ chiến sẽ là Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, Lâm Phong và Nhược Tà, sau đó cứ tăng dần vậy đấy.

Mộc Trần lại nói tiếp:

– Ta sẽ cử ai ra cũng đã nói cho các ngươi biết, hiện tại Tề gia các ngươi có phải nên trả lời hay không, rốt cuộc chiến hay không chiến!

– Không ứng chiến sẽ thế nào?

Tề Thiên Hành nghe được thứ tự ứng chiến của Thiên Đài đã biết rõ Tề gia không có hi vọng chiến thắng, thực lực hiện tại của Hầu Thanh Lâm rất khó lường, hơn nữa còn có Lâm Phong, Tề gia ngoại trừ hắn ra chắc chắn không ai có thể ngăn cản hai người này, dù quyết định như thế nào Tề gia cũng sẽ thua.

– Không ứng chiến Thiên Đài ta sẽ cho rằng Tề gia không dám đối chiến, đến lúc đó các đệ tử sẽ tiến vào càn quét.

Mộc Trần nói một cách bình thản khiến Tề Thiên Hành tức giận, Thiên Đài thật kiêu ngạo!

– Các ngươi coi Tề gia ta là chỗ nào?

Tề Thiên Hành lạnh lùng nói.

– Ta đã hạ chiến thư mà Tề gia lại không chiến, chúng ta chỉ có thể chủ động, khi người Tề gia truy sát đệ tử của Thiên Đài đã xem Thiên Đài chúng ta là nơi nào?

Âm thanh Mộc Trần bình tĩnh nhưng lộ ra sự phẫn nộ, hôm nay Tề gia có muốn không chiến cũng phải chiến!

– Làm càn!

Một âm thanh lãnh lẽo truyền đến, Tề Hoàng đã xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt lạnh băng phóng về đám người Thiên Đài.

– Đệ tử của ta tự mình đường đường chính chính đến đây bái kiến muốn luận võ mà lại nói vậy sao?

Vũ Hoàng sớm đã đến, thấy Tề Hoàng xuất hiện ông mới bước ra.

– Các ngươi xem nơi này là Thiên Long Thần Bảo à?

Âm thanh Tề Hoàng rất lạnh, hôm nay Thiên Đài đặt chân đến Tề gia cũng giống như bảy ngày trước đến Thiên Long Thần Bảo nhưng bây giờ ôn hoà hơn, khi trước bọn họ không có chào hỏi mà trực tiếp đánh vào Thiên Long Thần Bảo.

– Tề gia và Thiên Long Thần Bảo đều đã công kích Thiên Đài chúng ta, vì vậy giữa hai bên cũng không có khác biệt gì!

Vũ Hoàng cười lạnh. Nhưng bên cạnh Tề Hoàng lúc này đã xuất hiện thêm Đông Hoàng, trên người ông ta phóng ra sự lạnh lùng bất tận! Chỉ có điều khi ông vừa xuất hiện cũng có một sát ý cùng lúc khoá chặt ông ta khiến ông ngạc nhiên vô cùng, luồng sát ý mạnh mẽ này không cần nói cũng đã biết là ai đến!

– Vấn gia ngươi cũng dám ra tay với Tề gia ta ư?

Âm thanh Đông Hoàng lạnh lùng, bên cạnh Đông Hoàng lại có thêm một vũ Hoàng xuất hiện, người này mang theo một thân khí thế uy nghiêm, chính là Tư Không Trung vị Hoàng với thực lực đáng sợ, đây đã là vũ Hoàng thứ năm rồi!

– Ha ha.

. Vấn Hoàng tiến đến đứng cạnh Vũ Hoàng, còn đối phương bên kia có đến tận hai Hoàng.

– Lão hủ tới chậm!

Trong hư không có một thân ảnh như ẩn như hiện, mặt mũi già nua nhưng lại toát ra khí thế thượng vị giả, khi thấy rõ dung mại thần sắc của Đông Hoàng và Tề Hoàng đoe ra, lão bất tử kia thế mà cũng đến, hắn lâu vậy mà vẫn chưa chết, sống cũng quá dai rồi.

– Lão Hoàng chủ đến Tề gia ta muốn làm gì?

Đông Hoàng cười cười, ông ta chính là Lão Hoàng chủ Bất Tử Thiên Cung, Vũ Hoàng vậy mà có thể mời ông ta đến!

– Nghe nói ân oán giữa Tề gia và Thiên Đài rất sâu, ta đương nhiên đến để hoá giải đoạn ân oán này!

Thân hình lão Hoàng chủ mờ ảo bất định.

– Hoá giải thế nào?

Đông Hoàng đạm mạc hỏi.

– Nghe nói Tề Hoàng từng đánh tiểu thế giới của Thiên Đài, oán hận hai bên chất chứa đã sâu, nếu vậy thì sao không cho hậu bối đến giải quyết, cho chúng chiến đấu một trận thống khoái!

Lão Hoàng chủ vuốt râu cười nói, Đông Hoàng hừ lạnh, ông ta vừa xuất hiện đã đánh vỡ cục diện cân bằng, bọn họ hoàn toàn bị rơi vào thế yếu, đối phương nhiều hơn bọn họ một Hoàng, đáng tiếc khi trước Tue Không Hoàng đã chết trong tiệc rượu kia.

– Thật nhiều Vũ Hoàng, đến cả Bất Tử Thiên Cung, lão Hoàng chủ cũng đến, Thiên Đài lần này chơi thật lớn!

Mọi người bị rung động sâu sắc, Thiên Đài lần này chơi lớn, Thiên Long Hoàng không có khả năng sẽ xuất hiện còn Tư Không Hoàng đã chết từ trước, thực luẹc đồng minh của Tề gia suy yếu rồi.

– Thiên Đài các ngươi đang uy hiếp Tề gia à?

Trong lúc mọi người nói chuyện lại có một vũ Hoàng khác xuất hiện, là Đan Hoàng!

– Trận chiến gì đây a!Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

!! Hô hấp của mọi người có chút dồn dập, hôm nay lại có nhiều vũ Hoàng xuất hiện, hôm Thiên Long Thần Bảo bị diệt cũng không náo nhiệt như bây giờ.

– Tề gia đã đánh tiểu thế giới của Vũ Hoàng tạo ra mà lại nói Thiên Đài uy hiếp, chẳng lẽ chỉ cho phép Tề gia công kích Thiên Đài mà không cho Thiên Đài trả lại sao, huống chi Thiên Đài cũng chỉ có mười hai đệ tử thân truyền thôi còn Tề gia có đến cả gia tộc, mọi chuyện vẫn nên để bọn hậu bối giải quyết với nhau!

Thiên Ma Hoàng xuất hiện, đám người thử đếm một chút xem đây là vị vũ Hoàng thứ mấy rồi. Sắc mặt đám người Tề gia ngày càng khó coi, Thiên Đài lại có thể mời chúng Hoàng đến Húc Nhật thành, ghé đến Tề gia hắn, muốn Tề gia phải nối gót Thiên Long Thần Bảo sao?

– Người dưới cấp vũ Hoàng mới được chiến, vũ Hoàng không thể tham gia còn nếu tham gia thì sẽ thành Hoàng chiến!

Sau khi câu nói kết thúc mọi người liền thấy một bóng dáng cường tráng đang khiêng một cái cây to lớn đạp bộ đến đây, Đại Viên Hoàng của Hoa Quả Sơn cũng đến rồi, đến để trợ giúp Vũ Hoàng!

Chương 1505: Bạo lực công kích

Số lượng Vũ Hoàng lúc này đã nghiêng hẳn về một bên, chư Hoàng của Tề gia hoàn toàn bị áp chế!

Vấn Hoàng và Thiên Ma Hoàng đến đều nằm trong dự liệu của mọi người nhưng không ngờ Bất Tử Thiên Cung lão Hoàng chủ và Đại Viên Hoàng cũng tới, nhất là lão Hoàng chủ, hôm nay hắn đã đến giớ hạn, chỉ sợ không còn kiên trì được bao lâu nữa, nếu như hôm nay xảy ra đại chiến thì càng nguy hiểm hơn.

– Lão Hoàng chủ đến rồi!

Vũ Hoàng khẽ gật đầu chào hỏi lão Hoàng chủ, sau đó nhìn một lượt những người đến trợ giúp:

– Ngày xưa Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng liên thủ lại công kích tiểu thế giới của ta, hơn nữa còn có ba cỗ thế lực Thiên Cảnh thành, bọn họ ép Thiên Đài chúng ta giải tán, dù vậy cũng không bỏ qua mà treo thưởng cho người săn giết được người Thiên Đài, bọn họ bắt nạt chúng ta quá đáng, chuyện này toàn bộ Bát Hoang đều biết.

– Việc này cuối cùng cũng phải giải quyết, hôm nay ta mời chư Hoàng của Bát Hoang Cảnh đến và cả lão Hoàng chủ để chủ trì đại cục, Thiên Đài ta hôm nay đến khiêu chiến để rửa nhục!

Vũ Hoàng nói một cách nhẹ nhàng sau đó lại nhìn xuống mười hai đệ tử của mình:

– Đệ tử của ta đã đến, bọn họ đại diện cho cả Thiên Đài, bất luận Tề gia có ứng chiến hay không thì trận chiến này vẫn diễn ra.

Mọi người nghe thấy lời Vũ Hoàng liền bị chấn động, hôm nay thiên Đài mời chúng Hoàng đến đây để cường thế ép Tề gia ứng chiến dù muốn hay không muốn.

– Lão Hoàng chủ, Đại Viên Hoàng, chuyện giữa Tề gia chúng ta và Thiên Đài không liên quan đến Bất Tử Thiên Cung và Hoa Quả Sơn, hai vị hà tất phải tham dự.

Đông Hoàng không đáp lại lời Vũ Hoàng mà quay sang nói với lão Hoàng chủ cùng Đại Viên Hoàng, hắn biết rõ thế cục hôm nay cũng sẽ không được quyết định bởi Thiên Đài hay Tề gia, mà quyết định phụ thuộc vào chúng Hoàng.

– Ta và Vũ Hoàng chính là bạn tốt của nhau!

Đại Viên Hoàng tính cách ngay thẳng, gọn gàng mà dứt khoát khiến Đông Hoàng khựng lại chỉ có thể dời mắt sang lão Hoàng chủ.

– Từ sau khi tin tức ta sắp đến giới hạn truyền ra ngoài, Tề gia đã không út lần nhằm vào Bất Tử Thiên Cung chúng ta, chuyện này không cần nhiều lời, hơn nữa Tề gia chèn ép Thiên Đài cũng là sự thật, chẳng lẽ ngươi chỉ cho quan đốt đèn không cho dân thổi lửa sao, hôm nay hai bên giải quyết ân oán chỉ cần Vũ Hoàng không nhúng tay vào thì chúng ta cũng sẽ không tham dự!

Âm thanh lão Hoàng chủ rất thấp nhưng lại truyền vào tai mọi người rất rõ ràng, đến người ở xa còn có thể nghe được.

– Nếu đã như thế ta cũng sẽ không nói thêm!

Đông Hoàng không nói nữa mà quét ánh mắt sắc bén về phía đám Lâm Phong:

– Các ngươi đã tự nhận có thể càn quét Tề gia thì xin mời a!

– Nói như vậy Đông Hoàng không hề có ý định ứng chiến mà là loạn chiến rồi!

Trong thanh âm Vũ Hoàng có một tia trào phúng:

– Tề gia lớn như thế mà lại không dám cử người ra ứng chiến mười hai đệ tử của ta.

– Nói khoác không biết ngượng!

Lúc đó, bên trong Tề gia xuất hiện một tia sáng và âm thanh, lập tức một hàng thân ảnh đi ra trước mặt mọi người, những vị này giống như mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Đài vậy, trẻ tuổi, khí chất phi phàm, và tinh thần sôi sục nhiệt huyết.

– Chính là họ!

Lâm Phong nhìn thấy nhóm gười này thì nheo mắt lại, bọn họ tổng cộng có 9 người, là những thanh niên ban nãy ngồi thưởng trà ở Thiên Đàn, bọn họ đến từ Thánh thành Trung Châu.

– Bọn họ thế mà cũng đến Tề gia!

Người bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này bắt đầu nghị luận sôi nổi, những thanh niên này rất lợi hại, trong đó có Hạ Thiên Phàm khiêu chiến khắp nơi mà bách chiến bách thắng, chỉ xó Không Minh được hắn thừa nhận, Chu Thiên Nhược nói hắn và Lâm Phong đấu ngang tay còn Kiều Xích Phong nói nếu như gặp Lâm Phong thì hắn có thể giết chết Lâm Phong dễ dàng. Hôm nay những người này vậy mà lại ra mặt vì Tề gia, hơn nữa trước đó còn nói muốn khiêu chiến với mười hai vị đệ tử thân truyền của Thiên Đài, bây giờ tất cả đều ở đây!

– Không lâu trước đây chư huynh còn đang luận bàn muốn lĩnh giáo mười hai vị đệ tử Thiên Đài có thực lực đáng gờm, bây giờ họ đã đứng trước mặt mọi người rồi, thật khéo!

Tề Vũ Thần mỉm cười, những thanh niên kia bắt đầu bùng phát ngọn lửa hưng phấn, sở dĩ bọn họ đến nơi này để lịch lãm rèn luyện, kiến thức xem thực lực của cường giả như thế nào, đám người bình thường thì không có gì thú vị cả, chỉ những yêu nghiệt kia mới có thể làm dấy lên ý chí chiến đấu của họ. Bây giờ những người đứng trước mặt họ đây là mười hai người thanh danh vang dội trong Bát Hoang.

– Hôm nay là thời điểm Tề gia và Thiên Đài giải quyết ân oán, nếu như các vị không liên quan đến Tề gia thì có thể bước sang bên xem chiến!

Mộc Trần nhìn đám người một cái, người từ Thánh thành Trung Châu có chút khó giải quyết, ít nhất ở Tề gia cũng không có ai mạnh còn nếu họ tham chiến thì Thiên Đài chắc chắn sẽ gặp lực cản không nhỏ.

– Các ngươi không phải mới vừa rồi muốn chiến ư, chúng ta bây giờ đại biểu cho Tề gia, không biết chư vị huynh đệ có nguyện ý cùng chiến đấu để lãnh hội phong thái của yêu nghiệt nơi đây?

Tề Vũ Thần biết rõ tâm lí những người này, bọn họ từ Thánh thành Trung Châu đến đương nhiên sẽ có vào người cảm thấy bản thân ưu việt hơn người, nếu như có thể chiến thắng một trong số những nhân vật nổi danh yêu nghiệt trước mặt thì có thể thoả mãn được cảm giác này của họ.

– Vừa vặn ta muốn nhìn thực lực của Thiên Đài một chút.

Kiều Xích Phong lộ ra đôi mắt sắc bén. Mộc Trần vẫn nói nhẹ nhàng:

– Nếu đã muốn lĩnh giáo thực lực các đệ tử Thiên Đài thì đến chiến đi!

Gió nhẹ phất qua không gian, chín thanh niên Thánh thành Trung Châu vẫn đứng yên đó. Nếu như đã gặp đối thủ thì không thể lùi bước. Đông Hoàng nhìn một màn này mà cười cười, nói:

– Chín người các ngươi chiến đấu với mười một đệ tử Thiên Đài.

Đông Hoàng nói mười một đệ tử hiển nhiên đã bỏ Mộc Trần sang bên, thực lực của hắn cao sâu khó lường, hiện tại trên người hắn luôn lộ ra một tầng mông lung khó dò, Mộc Trần không tham chiến thì còn gì tốt hơn nữa đây.

– Chờ chút!

Lúc này truyền đến một âm thanh, mọi người lập tức tìm kiếm nơi phát ra thì thấy một bạch y thanh niên lưng đeo cổ kiếm, Lâm Phong. Sau đó Lâm Phong bước ra nhìn vào Chu Thiên Nhược, nhàn nhạt nói:

– Chu Thiên Nhược, vừa rồi ở Thiên Đàn ngươi có nói nếu như lấy toàn lực đánh ta thì có thể giết ta đúng không?

Chu Thiên Nhược thấy Lâm Phong bước ra, ánh mắt như kiếm nhìn mình liền đơ người ra, trên Thiên Đàn khi bị Kiều Xích Phong nói lời khiêu khích hắn đã nói dùng toàn lực sẽ giết chết được Lâm Phong nhưng lại không ngờ Lâm Phong có thể nghe được chuyện này. Lúc này tên đó đang đứng giằng co trước mặt hắn khiến hắn có cảm giác có tật giật mình,vì vậy sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, dù sao lần trước hắn chính là thua dưới tay Lâm Phong và còn bị hắn chà đạp. Không ít ngừi ban nãy nghe bọn họ nói chuyện ở Thiên Đàn cũng khẽ cười, ban nãy Chu Thiên Nhược còn nói thế, khi đó mọi người cũng hoài nghi tính chân thật của chuyện này, có thể giết Lâm Phong hay không thì đây chính là thời điểm kiểm chứng!

– Lăn ra đây chiến!

Khi đó Lâm Phong hét lên một tiếng, hư không bỗng xuất hiện một luồng chiến ý cuồn cuộn như lũ vồ lấy Chu Thiên Nhược, chữ chiến vang dội khắp nơi và đập vào tai Chu Thiên Nhược. Chiến! Chu Thiên Nhược tránh cũng không thể tránh, lời đã nói ra thì hắn không thể lấy cớ mà không ứng chiến được.

– Chu huynh, người này bêu xấu ngươi mà ngươi còn không mau giết hắn!

Kiều Xích Phong thấy Chu Thiên Nhược vẫn còn chần chờ liền đổ thêm dầu vào lửa. Trên người Chu Thiên Nhược đã bắt đầu hội tụ Hoàng kim Thánh khí, trong phút chóc. Cả người hắn như đang mặc áo giáp vàng, uy nghiêm mà rực rỡ, không gian xung quanh như bị lu mờ chỉ còn lại hắn với Thánh quang chói mắt, chiến ý thiêu đốt điên cuồng, người đứng bên cạnh hắn đều không tự chủ được mà thối lui, mặc dù người xem đứng rất xa nhưng vẫn cảm thấy quá mức chói mắt.

Khoé miệng Lâm Phong khẽ nhếch lên lộ ra tia cười lạnh, Chu Thiên Nhược bây giờ rất chói mắt nhưng trong lúc hắn còn chần chờ, có nghĩa hắn đã thua Lâm Phong, hắn đang nghĩ có nên sử dụng chiêu thức mạnh nhất ép Lâm Phong mở kiếm hay không, hắn thật sự không biết nên làm thế nào để thắng Lâm Phong! Nguyên tố thiên địa đang gầm thét hoá thành một thanh kiếm to lớn, nhưng nó không có mũi kiếm hay gì cả, chỉ có duy nhất một khí thế như núi đè nặng xuống mọi người mà thôi!

“Đông!” Ngay lúc Lâm Phong bước chân ra mọi người có cảm giác tim đập không ngừng, dù ở rất xa nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được khí tức tử vong như đang chèn ép bọn họ, đây cũng chỉ là ảo giác mà đã đáng sợ thế này rồi huống hồ Chu Thiên Nhược đang ở trong đó. Đáng sợ hơn là đột nhiên thân thể Lâm Phong biến mất, lần tiếp theo hắn xuất hiện cùng vô số ảnh tử bay đến. “Oanh tạch…!” Thiên địa như nổ tung ra, thanh kiếm phong kia như núi đánh xuống Chu thiên Nhược một cách hung hăng, nặng nhưng nhanh, trước loại khí thế này Hoàng kim Thánh quang dường như sắp tắt.

– Khe hở!Nguồn truyện audio

Mọi người ngạc nhiên nhìn các khe hở bên trong nơi bị đánh xuống, công kích của Lâm Phong đã cường đại đến mức làm nứt cả không gian. Âm thanh rung động cũng không xua tan đi sự đáng sợ, tiếng vang rầm rầm đánh vào tai mọi người, tâm bọn họ ngày càng trầm trọng, cái cảm giác linh hồn cũng không yên khiến bọn họ hít thở không thông, hơn nữa còn cảm thấy dường như bản thân sắp chết.

“Rống” Trong miệng Chu Thiên Nhược phát ra âm thanh gào thét không giống người nhưng rất nhanh nó đã bị che lấp, âm thanh ầm ầm lại một lần nữa vang lên, mọi người đã thấy Chu Thiên Nhược nằm rạp trên đất, áo giáp Hoàng kim đã muốn nứt ra, toàn thân hắn đều có máu đỏ thẫm còn Lâm Phong thì đang đứng trên cao quan sát hắn!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 12 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)