Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 27 [Chương 131 đến 135]
❮ sautiếp ❯Chương 131: Xa đến đâu, cút đến đấy
Phòng tu luyện của tầng thứ sáu, nếu như dùng nguyên thạch kích hoạt trân pháp thì nguyên khí thiên địa bên trong sẽ nồng đậm đến cỡ nào.
Vốn dĩ có mấy người là do bị Lâm Phong thu hút đến, bọn họ chỉ là đi qua tầng sáu lên những tầng cao hơn, nhưng thấy phòng bên cạnh Lâm Phong mở ra, ngay cả những người thực lực không đủ cũng muốn giành lấy, quên mất bản thân mình đang ở chỗ nào.
Bọn họ lúc này chỉ nghĩ, nếu như có thể đoạt được gian phòng tu luyện này, tốc độ tu luyện nhất định sẽ cực nhanh.
Đúng lúc này, ánh sáng trên cửa đá đã hoàn toàn tắt ngấm, đám đông nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang ầm ầm mở ra.
Cuối cùng cửa cũng mở rộng, một bóng người xuất hiện trước mặt đám đông, đó là một thanh niên đeo trường kiếm, nhìn thấy đám người trước mặt thoáng sững người lại, ngay sau đó lại nở một tia cười yêu dị.
– Các ngươi muốn vào phòng tu luyện này sao?
Thanh niên đeo trường kiếm nói giọng cực nhỏ, trong giọng nói mang theo vài phần tà khí, đám đông đều không đáp lại lời gã, nhưng ánh mắt trông đợi cùng khí thế toát ra từ trên người cũng coi như đã trả lời tên thanh niên kia.
– Nếu các ngươi muốn thì ta nhường lại cho các ngươi.
Thanh niên đeo trường kiếm vẫn cười một cách tà dị, rất thản nhiên bước sang một bên, nhường lại vị trí cửa phòng.
Lúc này, bên trong phòng tu luyện không có một ai, cửa đá lại vẫn đang rộng mở ở đó khiến mắt đám đông đều rực sáng như lửa.
Nhưng hoàn toàn trái ngược lại sự nóng vội trong lòng, không một ai tiến lên, bọn họ đều nghi ngờ quan sát những người đứng xung quanh mình, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là không một ai dám bước lên.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, lúc này ai lên trước, người đấy sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, không cẩn thận sẽ lập tức bị vây công, cho dù có bỏ nguyên thạch vào kích hoạt trận pháp cũng chỉ tổ cho không người khác.
Những việc như thế này, không ai muốn đi làm cả.
Đương nhiên, vẫn luôn có ngoại lệ, Lâm Phong, không còn nghi ngờ gì nữa chính là trường hợp đặc biệt trong đám người kia.
Chỉ thấy Lâm Phong thản nhiên sải bước chen lên, đi đến trước cửa phòng tu luyện, sau đó từ từ xoay người lại, đối diện với đám đông.
– Ta là người đầu tiên đợi ở đây, gian phòng tu luyện này, ta phải dùng, các ngươi đi chọn phòng khác đi.
Đám đông thầm cười nhạt, người đầu tiên đợi ở đây thì đã sao, trong cái thế giới này mãi mãi cũng chỉ có thể dùng vũ lực nói chuyện, thứ tự sớm muộn trước sau là cái thá gì.
Đùng nói là tầng thứ sáu, bắt đầu từ tầng thứ mười đổ xuống đã kín hết phòng, muốn bọn họ đi tìm phòng khác, bỏ qua căn phòng này, lẽ nào phải lên những phòng từ tầng mười trở lên?
– Căn phòng này không phải là chỗ ngươi có thể chiếm được, mau chóng cút đi.
Một người lạnh lùng lên tiếng, nói với Lâm Phong.
– Ha ha, ngươi có muốn vào phòng tu luyện cũng phải nhét nguyên thạch trước cái đã.
Lại có người âm trầm cuời, thời khắc Lâm Phong kích hoạt trân pháp cũng chính là lúc hắn gặp phải điềm gở.
Ánh mắt Lâm Phong quét qua đám người trước mắt, quả nhiên không một ai chịu nhúc nhích.
Một luồng hàn khí lạnh thấu xương đột ngột lan toả trong không gian, phía sau Lâm Phong xuất hiện băng tuyết trắng xoá.
Vũ Hồn băng tuyết lạnh giá kia không ngừng khuếch trương ra trước, không gian tầng sáu bắt đầu xuất hiện những tinh thể li ti, đó chính là hơi nước bị đông kết.
Ngay cả hơi nước trong không khí cũng bị đóng băng, có thể thấy luồng khí lạnh này mạnh đến cỡ nào.
Đám đông nhíu chặt mày, có điều ngay lập tức lại giãn ra, luồng khí lạnh này tuy mạnh, nhưng bọn họ cũng không có một ai là kẻ yếu, ngoài một số ít người tỏ vẻ muốn rút lui, những người khác đều vô cùng kiên nghị.
– Ai muốn căn phòng tu luyện này thì lên đây mà lấy.
Giọng Lâm Phong hết sức dửng dưng, theo luồng hàn khí truyền ra, ngông cuồng, bá đạo.
Mà nay khi vừa dứt lời, một luồng kiếm khí phóng lên cao, xé rách không trung, khắp nơi tràn ngập sát khí.
Cái lạnh thấu xương, kiếm khí sắc nhọn, dung nhập làm một, cứa vào vào lòng người.
Chỉ thấy mái tóc dài của Lâm Phong tung bay, giờ phút này hắn giống như một tôn bá vương, đứng ở đó, ngang tàng tự đại.
– Kiếm thế!
Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt, kiếm thế băng hàn thật đáng sợ, chẳng trách người này lại dám kiêu ngạo đến thế.
Tuy khí tức toả ra từ người Lâm Phong mới chỉ là Linh Vũ cảnh tầng ba, nhưng dựa vào lực công kích cường mạnh của kiếm thế, cho dù là đối phó với người Linh Vũ cảnh tầng bốn cũng có thừa sức.
Lại cộng thêm Hàn Băng Vũ Hồn cùng kiếm thế dung hợp làm một, lực công kích lại càng tăng mạnh.
Mà trong số những người này chỉ có mấy người là Linh Vũ cảnh tầng bốn, ánh mắt bọn họ đang nhìn Lâm Phong chăm chú.
Còn về những người thực lực vẫn là Linh Vũ cảnh tầng ba, bị khí thế của Lâm Phong doạ đến tỉnh táo cả người, ngọn lửa tham lam trong lòng cũng bị dập tắt, bắt đầu có ý nghĩ rút lui.
– Trên còn không lên, cút cũng không cút, loại người do dự thiếu quyết đoán như vậy, có tư cách gì đàm võ đạo.
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, bàn chân nhích lên, hàn băng cùng khí lạnh lại một lần nữa trở nên điên cuồng.
– Bát Hoang chưởng!
Hai tay Lâm Phong run lên, lập tức chưởng ấn bay múa đầy trời, còn mang theo hàn băng cùng kiếm khí, đối mặt với một đám võ tu cường mạnh, Lâm Phong lại chủ động công kích trước.
Đám người kia cùng lúc di chuyển, tung chưởng chặn lại từng đạo chưởng ấn, có điều lúc này Lâm Phong lại chạy lên trước, một luồng sáng chói mắt loé lên, khí thế dũng mãnh vô cùng, Bạt Kiếm thuật, kiếm xuất máu chảy!
Trong nháy mắt có mấy người thực lực không đủ để chống đỡ lại kiếm khí công kích, cơ thể bị bắn ra xa.
Có điều những người Linh Vũ cảnh tầng bốn đều đã phát huy được sức mạnh của mình, không gian nhất thời cuồng loạn, tiếng va chạm vang lên nhức óc.
– Đoạt Mệnh chi kiếm!Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Trường kiếm xoay đến, một đường kiếm sáng loáng rạch ngang không trung, lưỡi kiếm sắc nhọn cùng hàn băng cùng nhau vùng vẫy, chặt chém về phía đám đông.
Nhanh, nhanh đến cực điểm.
Loạn, công kích của Lâm Phong hoàn toàn không có chương pháp, đầu tiên là chưởng pháp, sau đó lại là Bạt Kiếm thuật, cuối cùng là Đoạt Mệnh chi kiếm tiêu diệt mọi thứ, hơn nữa còn mang theo hàn băng lạnh giá cùng kiếm thế cường mạnh.
Loại thủ pháp công kích này quá thật đáng sợ, công kích của người khác đều là một bộ võ kỹ được sử dụng bài bản, chứ không đột nhiên thay đổi bất ngờ. Nhưng Lâm Phong xuất ra ba chiêu lại là ba loại công kích hoàn toàn không giống, lần sau mạnh hơn lần trước, phải có năng lực nắm bắt dị thường đến đâu mới có thể thay đổi ba loại công kích khác nhau trong thời gian ngắn như vậy.
Tiếng động ầm ầm vang lên không dứt, đợi đến lúc mọi thứ đã yên ắng trở lại, những người kia đều có vẻ cực kỳ chật vật. Bọn họ có quá nhiều người, vốn đã hạn chế phát huy thực lực, mà công kích của Lâm Phong lại có phạm rộng, bao phủ tất cả, hơn nữa uy năng cường hãn, khiến bọn họ nhất thời luống cuống chân tay.
– Cho các ngươi một cơ hội nữa, còn có ai muốn cướp phòng tu luyện này thì cứ bước lên trước nói chuyện.
Lâm Phong lạnh lùng quét nhìn đám đông, giọng nói bá đạo ngông cuồng, ngang tàng phóng đãng.
Mọi người chỉ biết nhìn hắn chằm chằm, không một ai dám bước lên trước, muốn bọn họ một mình đối phó với Lâm Phong, đúng là hoang tưởng.
– Nếu đã không dám đấu, vậy thì, nếu còn kẻ nào muốn cướp phòng tu luyện nữa, giết!
Hai mắt Lâm Phong cực kỳ băng lãnh, sát khí trong kiếm khí càng trở nên rõ rệt, không một ai nghi ngờ lời nói của hắn, nếu như bọn họ tiếp tục ra tay, Lâm Phong thật sự sẽ giết chết bọn họ.
Lâm Phong quay người lại, không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, lấy ra ba viên nguyên thạch trung phẩm, nhét vào khe lõm trên cánh cửa.
Ngay sau đó một luồng sáng hoa mỹ loé lên, bên trong gian phòng, từng luồng nguyên khí cực kỳ nồng đậm tuôn trào ra bên ngoài, làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Đám người kia lại trở nên nhốn nháo, chỉ thấy Lâm Phong lừ mắt một cái, bọn họ lập tức yên lặng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Một đám cường giả, còn có không ít cao thủ Linh Vũ cảnh tầng bốn, vậy mà lại bị Lâm Phong, một võ tu tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, doạ cho sợ không dám bước lên nửa bước, một cái trừng mắt của hắn cũng đủ khiến bọn họ kinh khiếp.
Việc này nếu như bị truyền ra ngoài, thể diện của bọn họ coi như hoàn toàn mất hết.
Đến lúc đó sẽ không có ai cho rằng thực lực của tên Linh Vũ cảnh tầng ba lại đáng sợ đến vậy, mọi người sẽ chỉ nhận thấy bọn họ nhu nhược, vô dụng, đây chính là cái mà người ta hay nói, thắng làm vua thua làm giặc.
Một chân của Lâm Phong đã bước vào trong phòng tu luyện, nhưng đúng lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên.
– Đợi đã!
Bước chân Lâm Phong chững lại, từ từ quay người ra sau, nhìn về phía người vừa lên tiếng, chính là thanh niên đeo trường kiếm vừa mới bước ra từ căn phòng đó.
– Hình như ngươi đã quên mất một người.
Thanh niên đeo trường kiếm nhếch mép cười tà dị khiến Lâm Phong cảm thấy có chút chán ghét.
– Có gì cứ nói!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra mấy chữ, bộ dạng vẫn hết sức ngông cuồng.
Thanh niên đeo kiếm âm trầm cười một tiếng, nói:
– Ngươi muốn vào căn phòng đó phải bỏ ra ba viên nguyên thạch trung phẩm, ta vốn cũng chỉ muốn lấy của ngươi ba viên sau đó sẽ nhường lại cho ngươi! Nhưng hiện giờ, ngươi phải giao sáu viên ra đây, nếu không, thì đem trả căn phòng kia cho ta.
Lâm Phong dồn ánh mắt về phía y.
Đem trả phòng tu luyện lại cho y?
Hơn nữa, còn phải đưa cho y sáu viên nguyên thạch trung phẩm mới có thể được sử dụng căn phòng này?
Ánh mắt Lâm Phong trở nên u ám, trong lòng thầm cười nhạt, phòng tu luyện này trở thành đồ riêng của y rồi sao.
Hơn nữa, khi Lâm Phong còn chưa bỏ ba viên nguyên thạch trung phẩm vào khe lõm, đối phương ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không gây ra, vậy mà đợi đến khi hắn bỏ vào mới nói những lời như vậy, ý tứ đã quá rõ ràng, ngươi không giao nguyên thạch, ta sẽ cướp phòng tu luyện của ngươi.
Tính toán cũng thật tỉ mỉ, chẳng trách y từ đầu đến cuối không chịu rời đi, hoá ra là chỉ đang đứng một bên xem náo nhiệt, quả là một kẻ nham hiểm.
Ngay cả những người khác cũng phải quay sang nhìn gã, một tên thật gian xảo, nếu như bọn họ cướp được phòng tu luyện, e là tên đó cũng sẽ vẫn làm như vậy.
Đây quả thực là không biết xấu hổ, bọn họ ít nhất cũng làm công khai, nhưng tên kia lại là âm thầm tính toán.
– Thế nào, có vấn đề gì sao?
Thanh niên đeo kiếm thấy Lâm Phong không lên tiếng, cười tà dị nói.
Lâm Phong nhìn đối phương, quan sát đánh giá một lượt, sau đó một giọng nói thản nhiên từ miệng hắn truyền ra:
– Bây giờ, xa đến đâu, cút đến đấy!
Chương 132: Kiếm của Lâm Phong
– Xa đến đâu, cút đến đấy…
Lời nói mang theo hơi thở lạnh lùng quanh quẩn trong không gian, tên thanh niên cầm kiếm kia không còn cười tà nữa, thay vào đó là sắc bén, mắt y giống như hóa thành một thanh kiếm, vô cùng sắc bén.
– Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, mười hai khối nguyên thạch trung phẩm, cho hay là không cho!
Tên thanh niên nhàn nhạt nói, trên người y, một luồng kiếm ý lạnh thấu xương tràn ra, kiếm ý cường đại ập về phía Lâm Phong.
– Kiếm tu!
Cách đó không xa, tất cả mọi người đều kinh ngạc, kiếm khí thật thuần khiết, cũng sắc bén như kiếm khí phát ra từ trên người Lâm Phong, người này có thể là kẻ có được Kiếm Vũ Hồn, tu kiếm thì càng có năng lực công kích mạnh mẽ.
– Ngươi cho rằng, chỉ bằng kiếm thế là đủ coi trời bằng vung sao? Kiếm thế cũng không phải chỉ một mình ngươi mới có!
Tên thanh niên lại nói tiếp, vừa nói xong, một luồng kiếm thế cường đại mà mênh mông hung mãnh trào ra khắp không gian, tiếng kiếm rít vang, ý cảnh của kiếm tiêu sát bao phủ lấy mọi người.
Thế, chỗ nào cũng có, mênh mông cường đại, xông phá hết thảy, tịch diệt tiêu sát.
Tên thanh niên lưng mang trường kiếm này, cảnh giới tu vi còn mạnh hơn Lâm Phong, là cường giả Linh Vũ cảnh tầng bốn, hơn nữa, cũng giống như Lâm Phong, đều có kiếm thế, khó trách lại bá đạo như vậy, dám đứng ở ngoài chờ Lâm Phong đặt nguyên thạch vào trong hốc lõm, sau đó mới lên tiếng uy hiếp.
Nếu Lâm Phong không chịu giao nguyên thạch, y hoàn toàn có thể trực tiếp cướp đoạt phòng tu luyện của Lâm Phong mà tiếp tục tu luyện.
– Còn may là lúc nãy ta không tiến lên cướp phòng tu luyện.
Mọi người đều âm thầm cảm thấy may mắn. Mới vừa rồi, coi như bọn họ đánh lui Lâm Phong, thậm chí đoạt được phòng tu luyện thì vẫn là con mồi của kẻ khác, nếu đối phó Lâm Phong, bọn họ còn có thể hợp lại, nhưng mà với tên thanh niên mang kiếm này, ngay cả dục vọng liên thủ chiến đấu cũng không có, Linh Vũ cảnh tầng bốn, hơn nữa còn có kiếm thế, không phải là bọn họ có thể ngăn cản.
Đồng dạng, Lâm Phong cũng nhất định bại, hiện tại, không biết Lâm Phong sẽ lựa chọn thế nào.
– Ngươi nói đúng rồi, ngươi cho rằng chỉ với kiếm thế liền có thể coi trời bằng vung sao?
Lâm Phong dùng lời của đối phương mà trả lại cho đối phương, nhấc chân lao tới, Đoạt mệnh chi kiếm vọt ra, tất cả mọi người đều run lên.
Dưới loại cục diện này, Lâm Phong không có nghĩ tới nhường nguyên thạch, cũng không tính toán buông tha cho phòng tu luyện, mà là dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, đó là chiến!
Tên thanh niên mang kiếm cũng sửng sốt, hiển nhiên không dự liệu được, đối mặt với mình mà Lâm Phong còn dám đánh một trận.
– Tự tìm đường chết, ta đây sẽ làm cho ngươi không bao giờ có thể rút kiếm được nữa.
Y lạnh lùng cười một tiếng, trường kiếm sau lưng tên thanh niên rung lên leng keng, một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên, kiếm khí chói mắt vọt lên đánh thẳng vào Đoạt mệnh chi kiếm, phát ra từng tiếng kim loại va chạm.
– Kim kiếm!
Trường kiếm sau lưng tên thanh niên kia là màu vàng, cực kỳ xa hoa, mà võ kỹ y sử dụng cũng rất chói mắt.
– Mạn Thiên Kiếm Vũ!
Tên thanh niên khẽ quát một tiếng, nhất thời, ánh sáng màu vàng phủ kín thiên địa, chiếu rọi tới mọi ngóc ngách, không gian vốn không được rộng rãi được chiếu sáng toàn bộ, không có chỗ nào mà không chiếu tới.
– Kiếm kỹ thật hoa lệ, một chiêu thôi ta cũng không tiếp được.
Một vài tên có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn âm thầm run rẩy, tên thanh niên mang kiếm này, đúng là có tư cách kiêu ngạo.
Lâm Phong, xong rồi, nếu không gian rộng rãi hơn một thì còn tốt, nhưng mà nơi này có không gian nhỏ hẹp, Lâm Phong căn bản không có đường lui, không thể tránh khỏi.
– Ta cho ngươi hiểu được, cái gì gọi là Kiếm tu.
Trong lúc xuất kiếm, tên thanh niên còn cười nhạt nói một câu, thanh âm lạnh lùng cao ngạo, giống như là đang giáo huấn một hậu sinh vãn bối.
Mạn Thiên Kiếm Vũ tỏa ra mà phủ xuống, bất kỳ góc nào cũng bị phong kín.
Lâm Phong bị vây trong kiếm vũ, thân hình của hắn cũng không cố ý tránh né, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như thường, không có nửa điểm dao động.
Kiếm thế Lâm Phong buông thả ra đột nhiên biến mất, chỉ trong nháy mắt, đã tan biến trong không gian, không còn chút dấu vết.
– Vậy mà nhận thua?
Mọi người cảm thấy được trong không gian không còn kiếm thế của Lâm Phong, tất cả đều kinh ngạc. Tên thanh niên này thật mạnh, chỉ một chiêu đã làm cho Lâm Phong đã thu liễm kiếm thế nhận thua, xem ra là tự biết không thể tiếp được một kiếm này, định buông bỏ để đối phương có thể tha thứ.
Không chỉ mọi người đứng xem, ngay cả tên thanh niên kia cũng sửng sốt, dưới thời khắc này, Lâm Phong lại thu liễm kiếm thế của mình?
Khóe miệng y lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, đều nắm trong tay kiếm thế cũng có phân biệt, tỷ như Lâm Phong và y.
Nhưng mà, nụ cười kiêu ngạo kia của y không kéo dài được quá lâu, mắt y bỗng nhiên trợn tròn.
Giờ phút này, một luồng khí tức của kiếm nội liễm đến mức tận cùng, vững vàng khóa chặt lấy thân thể y.
– Đây là?
Tên thanh niên cầm kiếm này kinh hãi, trong chớp mắt, luồng khí tức của kiếm này càng ngày càng mãnh liệt, cơ hồ ép cho y hít thở không thông.
Đây là một kiếm hòa hợp một thể từ kiếm, kiếm thế, kiếm ý, kiếm khí.
Nhìn về Lâm Phong, tên thanh niên kia thấy ánh mắt Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước, trong vẻ bình tĩnh lại lộ ra sự sắc bén của kiếm, tim y không nhìn được mà run rẩy.
– Nhập vi chi kiếm!
Tên thanh niên này là người tu kiếm, một kiếm này, kiếm thế đã thu liễm thành một điểm, thế, khí, ý đã dung hợp thành một, y làm sao mà không nhận ra, đây là Nhập vi chi kiếm.
Lâm Phong, không ngờ đã theo thế nhập vi, lĩnh ngộ được Nhập vi chi kiếm, thiên phú thật kinh khủng.
Nhập vi chi kiếm vừa ra, kiếm thế có mạnh hơn nữa, lại há có thê ngăn cản.
Một kiếm chất phác tự nhiên, không có nửa điểm kỳ lạ của Lâm Phong, tồi khô lạp hủ, chọc thủng một lỗ trên Mạn Thiên Kiếm Vũ.
Ở trong phạm vi nhỏ hẹp, một kiếm của tên thanh niên kia thật sự không thể tránh né, mỗi một đường đưa thân đều bị phong kín, nhưng mà Lâm Phong, hắn cần gì phải né tránh.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi run rẩy.
Làm sao có thể?
Lâm Phong, một kiếm bình thản không có gì lạ kia, nhưng lại phá hủy hết thảy, đánh sụp kiếm vũ hoa lệ kia, đâm thẳng về tên thanh niên.
– Lui!
Tên thanh niên kia biến sắc, kiếm của y đã huơ ra, muốn thu hồi trong nháy mắt để xuất ra công kích cường đại khác đã không thể được, mà lúc này, một kiếm nhập vi cũng đã tới, y căn bản không cản nổi.
Một luồng kiếm cương mãnh liệt bá đạo lao ra từ mũi kiếm của Lâm Phong, phủ xuống người thanh niên cầm kiếm, y run lẩy bẩy, đứng yên một chỗ.
Đồng thời, kiếm của Lâm Phong cũng tới trước ngực y.
Tất cả mọi người đều cứng ngắc nhìn cảnh này, đích xác là chỉ một chiêu, nhưng mà hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của bọn họ, là Lâm Phong dùng một chiêu đánh bại tên thanh niên, hơn nữa cón đánh bại triệt triệt để để, lúc này, mạng của tên thanh niên cũng nằm trong tay Lâm Phong.
– Chỉ với thực lực này của ngươi, mà cũng dám cuồng ngôn để cho ta biết cái gì gọi là kiếm tu?
Lâm Phong nhàn nhạt nói, tên thanh niên kia đơ mặt, không phản bác được.
Đúng vậy, y có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, chỉ nắm kiếm thế trong tay, mà Lâm Phong mới Linh Vũ cảnh tầng ba đã có thể thu liễm kiếm thế, tập trung vào một điểm, từ xu thế mênh mông mà tiến vào nhập vi chi cảnh, lực phá hoại tăng lên mấy lần. Ở trước mặt Lâm Phong, y còn mặt mũi nào mà nói lời cuồng ngôn.
– Kiếm của ngươi, không phải là kiếm của sự sắc bén, mà là kiếm của mù quáng, tự đại, theo đuổi hoa lệ, không có tư cách xưng là kiếm tu.
Lâm Phong lạnh nhạt mở miệng, trong suy nghĩ của hắn, kiếm tu hẳn là không ngừng theo đuổi đỉnh cao, sắc bén, phá diệt hết thảy, có ý chí ngất trời, sẽ không có chuyện trong mắt không người nhưng cũng không sợ hãi mọi thứ.
Kiếm tu phải có khí phách của kiếm, sắc bén của kiếm, tín niệm của kiếm, không gì mà kiếm không thể phá, vô kiên bất tồi.
Một kiếm ra, quỷ thần kinh, bất kể hậu quả.
– Ngươi định xử trí ta thế nào?
Đối phương tựa hồ không nghe được lời của Lâm Phong, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, y chỉ quan tâm Lâm Phong sẽ đối phó y thế nào.
Nhìn tên thanh niên này, Lâm Phong lắc đầu.
– Vừa rồi ngươi ngông cuồng như vậy, nếu kiếm giả thật sự theo đuổi võ đạo, dù thủ đoạn của ngươi có ti tiện một chút, ta cũng sẽ bỏ qua cho ngươi. Nhưng mà ngươi đã làm ta thất vọng, ngươi, chỉ là một tên kiếm giả đáng thương, hèn hạ mà trong mắt không có người, ngươi, không xứng cầm kiếm.
Lâm Phong vừa nói xong, quang mang lóe lên, trường kiếm huy vũ, nhất thời, một tiếng hét thảm quanh quẩn trong không gian. Cánh tay cầm kiếm của tên thanh niên đã bị Lâm Phong một kiếm chém xuống.
– Thật ác, thật quyết đoán!
Mọi người đều run lẩy bẩy, còn may lúc nãy không chọc giận Lâm Phong, người này thật đáng sợ.
Thấy hai tròng mắt cừu hận sung huyết của đối phương, Lâm Phong thản nhiên nói:
– Không cần nhìn ta như vậy, vừa rồi chính ngươi đã nói, muốn ta về sau không cách nào rút kiếm được nữa, ta làm, cũng giống như suy nghĩ trong lòng ngươi. Nếu ngươi nhân từ một chút, ta cũng sẽ không đến nổi mà chặt tay ngươi, cho nên, muốn hận, ngươi hãy hận chính mình ti tiện tàn nhẫn.
Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng, xoay người bước chân vào trong phòng tuy luyện, không để ý tới đối phương.
Mọi người nghe được lời của Lâm Phong đều âm thầm gật đầu, không sai, nếu đổi lại gốc độ khác, Lâm Phong thua đối phương, e rằng kết cục chính là Lâm Phong cụt tay, Lâm Phong không tính là tàn nhẫn, chỉ là dùng cách làm của đối phương mà trả lại cho đối phương mà thôi.
Chương 133: Phá hỏng quy tắc
Lâm Phong bước vào bên trong thạch thất, sau đó cửa đá ùng ùng đóng lại.
Thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng nặc trực tiếp ào tới, Lâm Phong cảm giác cả người vô cùng thoải mái.
Đối với võ giả mà nói, thiên địa nguyên khí chính là mưa giữa ngày hạn, là nền tảng tu luyện, cũng là căn bản của võ giả.
Thả Thiên Chiếu Vũ Hồn ra, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Thiên Chiếu Vũ Hồn ó thể tăng lên các loại năng lực, không thể nghi ngờ là có thể tăng nhanh tốc đột tu luyện của Lâm Phong, ngoài ra còn giúp cho năng lực lĩnh ngộ của Lâm Phong trở nên mạnh hơn, trợ giúp đột phá cảnh giới.
Từng dòng thiên địa nguyên khí lao vào trong thân thể Lâm Phong, Lâm Phong giống như một kẻ đói lâu ngày, tới bao nhiêu cũng không cự tuyệt, thân thể hóa thành cái động không đáy, bắt đầu cắn nuốt thiên địa nguyên khí điền cuồng ào vào này.
Hôm nay Lâm Phong có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, tu luyện ở bên trong thạch thất này, căn bản không cần lo lắng thiên địa nguyên khí không theo kịp. Tốc độ hấp thu của hắn rất nhanh, thiên địa nguyên khí có thể điều động bao nhiêu, dường như là vô cùng vô tận.
Công pháp Thuần Nguyên Công vận chuyện trong thân thể, thiên địa nguyên khí đã bị nuốt vào trong thân thể Lâm Phong lần nữa được tụ tập lại, sau đó cô đọng, trở nên càng thêm tinh thuần.
Liền ngay sau đó, dòng thiên địa nguyên khí này bắt đầu khuếch trương trong thân thể Lâm Phong, tiếp tục bổ sung cho máu thịt của Lâm Phong, mở rộng kinh mạch làm cho thân thể càng trở nên hoàn mỹ.
Tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ thì tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, đây cũng là nguyên nhân mà ban đầu Lâm Phong không lựa chọn công pháp có thủ đoạn công kích.
Thuần Nguyên Công là công pháp có thể làm cho trụ cột vững chắc hơn, phát triển thân thể.
Mặc dù Lâm Phong muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, hắn cần một bước một dấu chân mà bước từng bước tiến về phía trước.
Lúc này, Lâm Phong đang tu luyện trong mật thất, cũng không biết ở bên ngoài tháp tu luyện có mấy người mang theo lãnh ý mà tới, tiến vào bên trong tháp tu luyện, trực tiếp leo lên bậc thang của tháp, không ngừng đi lên, cho khi tới tầng mười thì bọn họ mới dừng lại.
– Bên này.
Một tên thanh niên áo đen dẫn đường, quay lại nói với mấy người còn lại, nếu Lâm Phong ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện, tên này là kẻ muốn cướp phòng tu luyện của Lâm Phong, đã bị Lâm Phong đuổi đi.
Lúc ấy, tên thanh niên áo đen rời đi đã để lại một câu, để cho Lâm Phong chờ, nhưng mà lúc đó Lâm Phong cũng không để ý.
Dẫn mấy người tới bên ngoài một phòng tu luyện, là thạch thất mà Lâm Phong mở ra, cũng là phòng tu luyện mà Liễu Phỉ đang sử dụng.
– Chính là ở trong này.
Tên thanh niên áo đen chỉ vào trong phòng tu luyện, nói với tên thanh niên lạnh lùng bên cạnh, tên này khoảng chừng hai mươi, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta cảm giác đầu tiên chính là lạnh, âm u lạnh lẽo.
– Thôi Đình! Đập cửa.
Tên thanh niên âm lãnh này nhàn nhạt nói một tiếng, ngay lập tức, một kẻ bên cạnh liền không chút cố kỵ, không để ý đến quy củ của Thiên Nhất học viện, thân hình hóa thành một đường cong, nhấc chân nhảy lên, cả người gã như một cây cung mà bật ra, hướng về cửa đá của tu luyện mà xuất ra một quyền mãnh liệt.
Nhất thời, cửa đá rung động không dứt, mặc dù vẫn vững vàng như trước, nhưng từng tiếng ùng ùng vang lên.
Bên trong phòng tu luyện, Liễu Phỉ đang đắm chìm trong tu luyện, căn bản không nghĩ tới có người quấy rầy, hơn nữa lại dám trực tiếp dùng lực đập vào cửa đá. Trong chớp mắt đó, từng tiếng ùng ùng cường liệt vọng ra là cho Liễu Phỉ đang trong trạng thái tu luyện giật mình tỉnh lại, rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
– Lăn ra đây!
Một thanh âm khổng lồ từ ngoài cửa đá cuồn cuộn tiến vào. Thần sắc lạnh lùng, Liễu Phỉ lau vết máu trên khóe miệng.
– Thật không biết xấu hổ!
Đứng dậy, Liễu Phỉ đang định đẩy cửa đá ra. Võ giả, kiêng kỵ nhất chính là đang tu luyện mà bị người quấy nhiễu, chớ nói chi là dùng thủ đoạn cường ngạnh này, trực tiếp chấn cho nàng bị thương. Loại hành vi này, có thể nói là cực kỳ vô sỉ. Mặc dù Thiên Nhất học viện cũng có quy định, có ân oán thì có thể tranh đấu, nhưng không cho phép quấy rầy người đang ở trong phòng tu luyện.
Nhưng mà, đối phương hiển nhiên đã vứt quy củ sang một bên.
– Không được, ta không thể manh động.
Đang muốn đi ra ngoài, Liễu Phỉ đột nhiên ngừng lại, người này trực tiếp đập cửa, nhất định không phải vì tu luyện, mà là vì trả thù!
– Là kẻ kia!
Liễu Phỉ nhớ lại tên nam tử áo đen kia, thần sắc ngưng trọng, không sai, nhất định là gã, lúc gã rời đi cũng đã nói để Lâm Phong chờ đó, lúc này, hiển nhiên gã đã chuẩn bị mà đến.
– Hiện tại ta đi ra mà nói, cũng là tự rước lấy nhục, nói không chừng còn mang đến phiền toái cho Lâm Phong.
Liễu Phỉ thầm nghĩ, thực lực của nàng còn không bằng với tên nam tử áo đen kia, đi ra ngoài cũng không có tác dụng gì, ở thế giới võ giả không tồn tại mấy chữ đạo lý, chỉ có thể dùng thực lực mà nói chuyện.
Nghĩ tới đây, Liễu Phỉ lại lùi vào trong phòng, khoanh chân ngồi xuống, nhưng mà cũng không cách nào tiếp tục tu luyện.
– Rầm!
Lại là một tiếng động cực kỳ khổng lồ truyền vào trong thạch thất, quanh quẩn trong màng nhĩ Liễu Phỉ.
– Kẻ ở bên trong, lăn ra đây!
Thanh âm xuyên vào trong thạch thất, sắc mặt Liễu Phỉ trở nên khó coi, nhưng cũng không để ý tới, tiếp tục ngồi đso, cùng lắm thì thì bỏ phí như vậy.
Dù sao, cửa đá của phòng tu luyện trong tháp tu luyện cũng không thể bị phá vỡ, đối phương còn không có thực lực đến mức đó.
Mấy người bên ngoài cửa đá thấy bên trong không có nửa điểm động tĩnh, tất cả đều cực kỳ khó chịu.
Tên nam tử áo đen tiến lên phía trước, cũng đấm một quyền lên cửa đá, lạnh lùng quát lớn:
– Không phải là ngươi rất lớn lối ư, hôm nay, sao ngay cả ra ngoài cũng không dám, chết nhát!
– Chết nhát?
Trong phòng tu luyện, Liễu Phỉ nghe được lời này liền không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, quả nhiên là kẻ này, chính gã đánh không lại Lâm Phong, vậy mà tìm người tới hỗ trợ, còn có mặt mũi mà nói người khác chết nhát? Chỉ có những kẻ hèn yếu chân chính mới có thể làm ra chuyện như vậy, quả thực là cực kỳ buồn cười.
Nếu mà Lâm Phong ở đây, sẽ không biết là làm ra chuyện gì rồi?
Tiếng đập vào cửa đá không ngừng truyền ra, Liễu Phỉ vẫn ngồi ở đó, không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng trong lòng lại thấy có chút tâm phiền ý loạn.
Dù ai ở trong một không gian nhỏ hẹp mà bị quấy rầy như thế đều cảm thấy phiền não.
Qua hồi lâu, tiếng đập cửa bên ngoài mới ngừng lại.
Tên thanh niên áo đen trầm mặt, không nghĩ tới Lâm Phong lại không chút phản ứng nào, để mặc gã nhục mạ mà cũng không đáp lại, làm cho gã không biết làm thế nào.
– Xem ra hắn biết ta tới trả thù, không dám ra.
Tên thanh niên áo đen nói với tên nam tử âm lãnh một tiếng, tên kia cũng không phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:
– Hắn thả bao nhiêu nguyên thạch vào trong vũng?
– Ba viên nguyên thạch trung phẩm, đủ cho hắn tu luyện trong một trăm ngày.
Tên thanh niên áo đen đáp.
– Vậy thì sau một trăm ngày ta quay lại, còn ngươi? Là ở chỗ này hay là theo ta trở về?
Tên thanh niên áo đen âm trầm, do dự bất quyết.
– Ngươi sợ hắn chạy, muốn ở chỗ này, lại lo lắng thực lực không đủ, nếu đối phương đi ra thì ngươi lại bị khi nhục?
Tên thanh niên âm lãnh kia dường như đoán được tâm tư đối phương, thản nhiên nói.
Tên thanh niên áo đen cứng người, gật gật đầu, đúng là gã có suy nghĩ như vậy.
– Thực lực của Lôi Đình chính là Linh Vũ cảnh tầng bốn đỉnh phong, người có thực lực Linh Vũ cảnh tầng bốn cũng không phải đối thủ của y. Kẻ có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba, dù thiên phú có cường đại cũng không thể thắng được y. Ta vốn nghĩ rằng cho y tới là đủ rồi, nhưng ngươi đã yêu cầu nên ta mới tới một chuyến, nhưng hiện tại, ta nghĩ qua phòng tu luyện tầng một để tu luyện một trăm ngày, về phần Thôi Đình có nguyện ý ở lại hay không thì phải hỏi y một tiếng.
Tên nam tử âm lãnh bình tĩnh nói, tên áo đen không dám chất vấn, dù gã và đối phương có huyết mạch thân tình, nhưng dù sao, bọn họ là cùng cha khác mẹ. Gã chỉ là con vợ kế, đối phương có thể giúp gã đã coi như cho gã rất lớn mặt mũi rồi.
Nhìn về Thôi Đình, tên thanh niên áo đen lộ vẻ khẩn cầu.
– Hắc Ma để ta lưu lại, ta liền lưu lại.
Thôi Đình đạm mạc nói.
– Vậy ngươi lưu lại đi!
Tên được gọi là Hắc Ma lưu lại một câu rồi quay lưng đi xuống cầu thang.
Nhìn Hắc Ma rời đi, tên áo đen âm trầm xoay người nhìn về cửa đá, gã lại lao tới đấm mạnh một quyền, làm cho Liễu Phỉ ở bên trong cũng nhức tai điếc óc, phiền não bất an.
Hơn nữa, nếu cứ kéo dài thế này một trăm ngày, tên thanh niên áo đen cứ mỗi ngày cũng đập cửa đá như vậy, không ngừng quấy rầy nàng, làm cho cả người nàng càng thêm tiều tụy.
Lâm Phong xài ba khối nguyên thạch trung phẩm để lấy phòng tu luyện này, để nàng tăng lên thực lực, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải tình huống này, giống như là bị nhốt một trăm ngày, mỗi ngày đều chịu khổ mà vượt qua.
Một ngày kia, tại tầng sáu của tháp tu luyện, trong một gian phòng tu luyện, nguyên khí dao động dần dần lộ ra cửa đá, trong nháy mắt, rất nhiều người cũng tập trung tới bên này, xuẩn xuẩn dục động, ánh mắt lóe lên không chừng.
Cũng vào lúc này, cửa đá rốt cục mở ra, một thân ảnh từ trong bước ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn về đám người một cái, nhưng ánh mắt bình tĩnh này làm cho tất cả mọi người đều nhịn không được mà run rẩy.
Ánh mắt của người thanh niên này, như một thanh kiếm tuyệt thế, sắc bén, kiêu ngạo.
Chương 134: Phải giết
Thanh niên từ trong thạch thạch đi ra tự nhiên là Lâm Phong.
– Phòng tu luyện tầng sáu, tốc độ tu luyện thật là nhanh!
Lâm Phong âm thầm than thở một tiếng, trước một trăm ngày, Thiên Phệ Vũ Hồn đã cắn nuốt hàn băng chi khí trong phòng Mộng Tình, làm cho tu vi của hắn đã có chút tăng lên, đến gần cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bốn.
Hôm nay, lại thông qua trăm ngày tu luyện này, tu vi của hắn đã sớm đạt tới Linh Vũ cảnh tầng bốn, thẳng tiến lên tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm.
Dĩ nhiên, Lâm Phong cũng hiểu được, không phải cứ ngồi trong phòng tu luyện là có thể tiến bộ không ngừng, lĩnh ngộ tâm cảnh không cách nào theo kịp, thì cũng không được, chỉ có lịch lãm trong hồng trần, kinh nghiệm qua hỉ nộ bi thương, nguy cơ đau khổ, lại phối hợp với tu luyện mới có thể vượt qua cảnh giới, tiếp tục tăng lên tu vi.
Lâm Phong chỉ nhìn mọi người đứng xem một lượt, sau đó liền nhấc chân rời đi, không biết đám người Liễu Phỉ tu luyện thế nào rồi.
Thấy Lâm Phong vừa đi, đám người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn xung quanh, chuẩn bị cướp lấy phòng tu luyện, nhưng mà lúc này đã không liên quan đến Lâm Phong.
Mà trước lúc Lâm Phong đi ra phòng đá, phía trên tầng mười, tên thanh niên áo đen thấy cửa đá dần dần trở nên ảm đạm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, trong giây lát, nắm đấm của gã đánh mạnh lên cửa đá, cửa đá rung lên liên hồi, tên kia rốt cục cũng không thể tránh được.
Tên thanh niên áo đen cũng không lo lắng Lâm Phong sẽ tăng lên tu vi, trong một trăm ngày này, mỗi ngày gã cũng đấm mạnh vào cửa đá, quấy rầy người bên trong, trong suy nghĩ của gã, Lâm Phong có thể không bị uất nghẹn đã không tệ rồi, căn bản đừng mơ tăng tiến tu vi.
– Rốt cục phải đi ra.
Lúc này cửa đá đã hoàn toàn ảm đạm, tên thanh niên kia nhanh chóng tránh ra, chờ Lâm Phong ra ngoài.
Phòng đá tu luyện, chỉ cần nguyên thạch trong vũng kia bị tiêu hao hết thì cửa đá tự động mở ra, nếu không mà nói, người bên trong chơi xấu mà cứ ở lại vĩnh viễn trong phòng sao.
Theo một tiếng cửa mở rất nhỏ, cửa đá được mở ra, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mắt tên thanh niên cùng Thôi Đình.
– Là ngươi?!
Tên thanh niên áo đen híp mắt, kinh ngạc nhìn Liễu Phỉ, chờ đợi trăm ngày, nhưng mà gã đợi không phải là Lâm Phong, chỉ là đồng bạn của Lâm Phong, thiếu nữ xinh đẹp này.
Sắc mặt tiều tụy, Liễu Phỉ lộ ra vẻ đẹp làm cho người ta thương tiếc, nhưng ánh mắt nàng lại đặc biệt lạnh lùng, nhìn chằm chằm tên thanh niên nói:
– Vô sỉ!
– Vô sỉ?
Tên thanh niên áo đen trầm mặt, không nghĩ tới đã đợi lầm người rồi, khó trách bên trong không có phản ứng gì, thì ra không phải là Lâm Phong.
– Ngươi đã quen biết với hắn, vậy ta bắt ngươi cũng giống nhau.
Tên thanh niên áo đen âm hiểm cười, liếc mắt quét lên người Liễu Phỉ. Cẩn thận quan sát, gã mới thấy Liễu Phỉ đúng là một thiếu nữ tuyệt mỹ, vóc người nóng bỏng, hơn nữa, lúc này nàng trông tiều tụy, làm cho người ta sinh ra mấy phần xúc động.
– Hắc hắc, nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn còn muốn tặng phòng tu luyện cho ngươi, quan hệ của các ngươi hẳn là không tầm thường rồi. Nếu mà ta ăn trước, không biết cái tên kia có điên cuồng hay không?!
Khóe miệng mang theo nụ cười ác ý, tên thanh niên lạnh lùng nói.
Bên cạnh gã, Thôi Đình khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra thần sắc khinh bỉ, con vợ kế chính là con vợ kế, tham luyến nữ sắc, không có tiền đồ, thật là mất mặt Hắc Ma.
Nhưng Thôi Đình cũng lười đi nói cái gì, dù thế nào thì kẻ này cũng là đệ đệ của Hắc Ma, cứ việc Thôi Đình rất xem thường đối phương.
Mà Liễu Phỉ, nghe được lời của tên thanh niên, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
– Đồ vô sỉ!
– Không phải ngươi nói ta vô sỉ ư, ta liền vô sỉ cho ngươi xem! Vừa lúc phòng tu luyện đủ rộng, có thể đủ hai người chúng ta rồi! Đến lúc đó, tên khốn kia thấy ta và ngươi đang thân mật, sắc mặt nhất định rất đặc sắc.
Tên thanh niên áo đen bừa bãi cười, mà lúc này, Thôi Đình đứng bên cạnh, khóe mắt giật giật.
Đồng thời, nụ cười của tên áo đen cũng đột nhiên im bặt, giờ phút này, một luồng khí tức lạnh như băng khóa chặt lấy gã, làm cho cả người gã cũng rét run.
Xoay người lại, tên thanh niên áo đen thấy một người đang đứng đó, cả người tràn đầy khí tức lạnh lẽo, ánh mắt như một thanh lợi kiếm muốn xuyên thấu người gã, không phải Lâm Phong thì còn ai.
Tên thanh niên áo đen luôn mong đợi Lâm Phong xuất hiện, nhưng khi Lâm Phong đứng trước mặt gã, một câu gã cũng không cách nào nói ra, hơn nữa, trong lòng không ngừng run rẩy. Giờ phút này, ánh mắt Lâm Phong nhìn gã như nhìn một người chết, lạnh đến mức làm người ta hít thở không thông.
Nhấc chân, Lâm Phong chậm rãi đi về phía Liễu Phỉ, lúc đi ngang qua tên thanh niên áo đen, hắn vẫn không có chút ý tứ ngừng lại nào.
Thân hình của tên thanh niên run lẩy bẩy, né lui phía sau Thôi Đình, lúc Lâm Phong đi tới nơi gã vừa đứng, một tiếng nói đạm mạc từ trong miệng Lâm Phong phun ra.
– Cặn bã!
Tên thanh niên cực kỳ tức giận, người này còn dám nhục mạ gã, hơn nữa, ngay cả nhìn gã, hắn cũng lười nhìn một cái, điều này làm cho gã cơ hồ muốn nổi điên, hận không thể lập tức giết Lâm Phong. Nhưng gã không dám, gã biết mình kém xa, chỉ có thể đặt hi vọng trên người Thôi Đình.
– Khốn kiếp, ta thay ngươi chịu tội một trăm ngày.
Liễu Phỉ cắn răng nhìn về Lâm Phong, oán hận nói, một trăm ngày này, nàng cũng không biết làm thế nào mà vượt qua.
– Chịu khổ rồi!
Lâm Phong thấy vẻ mặt tiều tụy của Liễu Phỉ, chỉ biết cười khổ. Hắn cũng không nghĩ tới, đối phương lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là đối phương muốn chiếm đoạt phòng tu luyện của hắn, mà hắn chỉ đuổi tên thanh niên này đi, thậm chí hắn cũng không để gã bỏ ra cái gì, mà đối phương lại còn dám tìm người tới phiền toái, quả thực là cực kỳ vô sỉ.
Lâm Phong vươn tay sờ sờ đầu Liễu Phỉ, giúp Liễu Phỉ sửa lại mái tóc dài có chút rối loạn. Nhìn tình trạng bây giờ của Liễu Phỉ cũng có thể biết được nàng bị hành hạ thành bộ dáng gì rồi.
Cảm nhận được sự ôn nhu của Lâm Phong, thân thể Liễu Phỉ run rẩy, nhưng lại không biết làm sao.
Phiền loạn trong lòng lặng lẽ biến mất, thay vào đó là ấm áp nhàn nhạt.
Mẹ qua đời sớm, cha thì thường chém giết trên chiến trường, căn bản không có người nào quan tâm tới nàng, điều này làm cho Liễu Phỉ tự dưỡng thành cá tính tự cường, háo thắng, hơn nữa tính tình nóng nảy, nàng chưa bao giờ hưởng thụ được cảm giác như bây giờ, cảm giác có một chút ấm áp.
– Để ta tự làm!
Trong lòng Liễu Phỉ có chút khẩn trương hiếm thấy, liếc Lâm Phong một cái, sau đó liền tự mình sửa sang mái tóc rối loạn.
Lâm Phong cười cười, ngay sau đó, hắn quay thân lại.
Ý cười ôn hòa trong hai mắt đã biến mất tăm, thay vào đó là hơi lạnh thấu xương.
– Người này! Rất mạnh!
Thấy ánh mắt của Lâm Phong, Thôi Đình lộ vẻ ngưng trọng, không có nửa điểm khinh thị.
Y nhấc chân, đưa thân chặn trước người tên thanh niên áo đen, ngăn cản Lâm Phong đột ngột hạ sát thủ.
– Ta không muốn để kiếm của ta dính quá nhiều máu tươi! Nhưng mà, các ngươi càng ép ta! Ngươi, chính là kẻ đầu tiên mà ta giết tại Thiên Nhất học viện.
Lâm Phong đặt tay bên hông, ngay sau đó, nhuyễn kiếm chậm rãi rút ra, trong khoảnh khắc này, ngân quang chói mắt lóe lên không chừng.
Nghe được lời lẽ tràn đầy sát khí của Lâm Phong, tên thanh niên áo đen lần nữa lùi về phía sau, cả người hoàn toàn trốn sau lưng Thôi Đình.
– Thật là một tên tiểu nhân, phế vật.
Liễu Phỉ thấy tên thanh niên kia phản ứng như vậy, trong mắt mang theo khinh bỉ nồng đậm. Kẻ này tưởng nàng là Lâm Phong, dùng đủ loại từ ngữ bẩn thỉu vũ nhục cả trăm ngày, nhưng khi Lâm Phong chân chính xuất hiện trước mắt gã thì gã lại sợ hãi mà núp một bên, ngay cả một cái rắm cũng không dám phọt ra.
Nghe được Liễu Phỉ vũ nhục, sắc mặt tên này cực kỳ khó coi, nhưng không cách nào phản bác.
Gã cũng hận chính mình, thấy ánh mắt Lâm Phong thì tâm thần gã run rẩy, ngay cả nói cũng không dám.
– Ngươi không thể giết gã.
Thôi Đình chặn trước người tên thanh niên áo đen, đạm mạc mở miệng nói.
– Gã ta phải chết!
Lâm Phong bước xéo một bước, nhất thời, kiếm thế ngập trời lại lần nữa hung mãnh trào ra, kiếm khí gào thét trong không gian, tại trong luồng kiếm thế này còn kèm theo một loại sát ý băng hàn.
– Kiếm thế!
Hai con ngươi của Thôi Đình co rút lại, không chỉ có kiếm thế, cho dù là khí tức trên thân hắn cũng không giống với lời của tên thanh niên áo đen, Lâm Phong cũng không phải là có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, mà là Linh Vũ cảnh tầng bốn.
– Tên phế vật này!
Trong lòng Thôi Đình mắng thầm tên thanh niên áo đen, y rất tự tin với thực lực của mình, tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, người có thể thắng y không nhiều lắm, nhưng không nhiều không có nghĩa là không có.
Một người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn đã nắm trong tay kiếm thế, mặc dù Thôi Đình có tự tin hơn nữa cũng không dám nói là dễ dàng chiến thắng Lâm Phong.
Kiếm tu có kiếm thế ở Linh Vũ cảnh tầng bốn cũng với kiếm tu không có kiếm thế ở cùng cảnh giới, chênh lệch rất lớn.
– Cút ngay!
Mũi nhuyễn kiếm lướt trên mặt đất, trường kiếm ma sát phát ra từng tiếng vang, ánh mắt Lâm Phong vẫn cực kỳ rét lạnh.
Thôi Đình cảm giác được luồng kiếm thế này càng ngày càng mạnh, liền biến sắc. Cuối cùng, tự tin của y triệt để sụp đổ, lực khống chế kiếm thế của Lâm Phong đã đăng phong tạo cực, có thể tùy ý khống chế độ mạnh yếu của kiếm thế. Người kinh khủng như thế, e là khó có võ tu với tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn đủ sức tranh phong với Lâm Phong.
– Dù thực lực của ta không bằng ngươi, không cách nào ngăn cản ngươi, nhưng ngươi vẫn không thể giết hắn.
Thôi Đình không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Nghe được lời này, tên thanh niên áo đen núp sau lưng Thôi Đình nhất thời run lẩy bẩy. Thôi Đình, y thừa nhận thực lực không bằng Lâm Phong, hơn nữa, không cách nào ngăn cản Lâm Phong?
Trong lòng lộp bộp, sau lưng tên thanh niên đã sinh ra từng sợi lãnh ý.
– Hôm nay, không ai có thể cứu được gã!
Trong miệng Lâm Phong phun ra một câu rét lạnh, dưới chân đạp mạnh, thân thể ập tới, một kiếm bình thản mà túc sát được chém ra.
Thôi Đình nhìn một kiếm này, một kiếm không chút hoa mỹ nhưng mang theo khí thể không gì cản nổi, y nhìn không được mà thở dài một tiếng.
Thân hình chợt lóe lên, Thôi Đình trực tiếp tránh ra. Một kiếm này, y không tiếp được, cho nên chỉ có thể nhanh chóng tránh né.
Dù Hắc Ma không nguyện ý để tên thanh niên kia chết đi, nhưng Thôi Đình hiểu được, so với tên thanh niên áo đen mà nói, Hắc Ma càng không muốn thấy y chết, tất sẽ không trách y.
Thôi Đình tránh ra, thân hình tên thanh niên kia hoàn toàn lộ ra trước kiếm của Lâm Phong.
Kiếm của Lâm Phong đã đến trước cổ họng gã, kiếm khí phun ra nuốt vào, chỉ cần một luồng kiếm cương cũng đủ để gã chết không chỗ chôn.
Chương 135: Hắc ma
Cảm nhận được hàn ý trước cổ họng, tên thanh niên áo đen nuốt nước bọt ực ực, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
– Nơi này là Thiên Nhất học viện, trong học viện, có thể tranh đấu nhưng không cho phép tàn sát.
Tên thanh niên khó khăn nói ra một câu, lập bập có chút không rõ.
– Ta biết!
Lâm Phong nhàn nhạt trả lại một tiếng, tên thanh niên áo đen thầm mừng, lộ ra một luồng hi vọng.
– Nhưng mà, ta còn biết, Thiên Nhất học viện không cho phép quấy rầy người đang tu luyện trong phòng đá tu luyện, mà ngươi, đã làm cái gì?
Lời của Lâm Phong làm cho tên thanh niên khựng người, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo.
– Ta thừa nhận mình không tuân theo quy củ, nhưng hình như cũng không tạo thành bao nhiêu hậu quả, nhưng nếu ngươi giết ta lại hoàn toàn không giống nhau.
– Ngươi dọa ta sao?
Trường kiếm trong tay Lâm Phong khẽ dí về trước, tên thanh niên áo đen kịch liệt run rẩy, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
– Không tạo thành bao nhiêu hậu quả?
Lâm Phong nhìn thoáng qua Liễu Phỉ tiều tụy bên cạnh, lạnh lùng nói:
– Đó là suy nghĩ của ngươi! Trong mắt ta, hậu quả ngươi tạo ra, so với mười cái mạng của ngươi còn đáng giá hơn, dân den như ngươi, giết thì giết, cũng coi là hậu quả?
– Ngươi không thể giết gã!
Bên cạnh, Thôi Đình lại nói câu này thêm một lần nữa. Lâm Phong khẽ quay đầu, nhìn về Thôi Đình.
– Ngươi không thể giết gã, nếu không, ngươi sẽ phải hối hận.
– Làm ngươi thất vọng rồi, ta làm việc chưa bao giờ hối hận.
Cánh tay Lâm Phong giật giật, Thôi Đình cả kinh hô to:
– Chờ một chút.
– Ngươi còn có lời muốn nói?
Lâm Phong liếc Thôi Đình một cái, lại nghe Thôi Đình nghiêm túc nói:
– Gã là đệ đệ của Hắc Ma, ngươi giết gã, Hắc Ma sẽ không bỏ qua cho ngươi!
– Hắc Ma!
Nghe hai chữ này, rất nhiều người đang xem trò vui liền giật mình, dĩ nhiên là Hắc Ma.
Đứng trong đám người, Viên Sơn cũng kinh hãi, lệnh của Hắc Ma, gã tất nhiên nghe nói qua.
– Lâm Phong, Hắc Ma là một trong mười cường giả của Thiên Nhất học viện, bình thời rất ít tu luyện trong tu luyện tháp, cho dù có ở đây thì cũng ở tầng thứ nhất.
Đứng trong đám người, Viên Sơn nhắc nhở Lâm Phong một tiếng, Hắc Ma, đúng là không dễ chọc.
Lâm Phong hơi trầm ngâm, nhìn thấy vậy, tên thanh niên áo đen lại lộ ra một tia hi vọng.
– Không sai, ta là đệ đệ ruột của Hắc Ma, nếu ngươi giết ta, ngươi cũng chết chắc.
– Ngu ngốc!truyện cõi âm
Lâm Phong nghe được đối phương uy hiếp, cánh tay rung lên, nhất thời, trường kiếm trực tiếp đâm vào cổ họng đối phương. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi mà ngơ ngẩn đứng đó.
Không ai có thể nghĩ tới, sau khi nghe được cái tên Hắc Ma, Lâm Phong lại quyết đoán như thế, dùng trường kiếm giết tên thanh niên kia, thậm chí không có nửa điểm do dự.
Tên thanh niên áo đen cũng không nghĩ tới, khi lúc hi vọng dâng lên cũng là lúc tuyệt vọng nhanh đến, khi trường kiếm đâm vào cổ họng, đầu óc gã vẫn đang còn suy tư.
Gã hận, hận mình vì sao lại trêu chọc một tên sát tinh như Lâm Phong. Trên thực tế, gã và Lâm Phong không có bao nhiêu thù hận, nhưng bởi vì thù hận không lớn này mà bỏ đi tính mệnh. Gã! Đúng là rất ngu ngốc!
– Một kẻ quá ngông cuồng!
Thôi Đình hít sâu một hơi, y cũng giống mọi người, đều không nghĩ tới Lâm Phong sẽ đâm ra một kiếm khi có người đã nói ra thân phận Hắc Ma.
Lâm Phong rút nhuyễn kiếm ra, lau đi vết máu trên mũi kiếm, đút kiếm vào vỏ, sau đó nhìn về Thôi Đình.
– Nếu không tên Hắc Ma kia, gã, có lẽ sẽ không to gan như thế mà dám phá hỏng quy củ, đúng không?
Lâm Phong chỉ vào thi thể dưới đất, nhàn nhạt hỏi.
Thôi Đình không phản ứng kịp, nhưng sau đó liền gật đầu, không sai, nếu không có Hắc Ma, tên thanh niên này không có cái gan đó.
– Cho nên, kẻ phá hư quy củ thật sự phải là tên Hắc Ma kia! Bằng hữu của ta bị quấy rầy suốt một trăm ngày, tên Hắc Ma kia không thể thoát khỏi liên quan, có phải không?
Lâm Phong lần nữa lên tiếng hỏi, Thôi Đình híp mắt, thì ra là như vậy, rốt cuộc y đã hiểu được, vì sao Lâm Phong sẽ đâm ra một kiếm vào lúc đó.
Không phải là Lâm Phong không suy nghĩ tới Hắc Ma, hoàn toàn ngược lại, Lâm Phong đã đặt Hắc Ma vào trong chuyện này. Nhưng mà, trong suy nghĩ của Lâm Phong, không phải là thực lực cường đại của Hắc Ma, mà là ân oán giữa hắn và Hắc Ma. Chính Hắc Ma đã làm cho Liễu Phỉ bị quấy rầy suốt trăm ngày, cho nên hắn mới đâm ra một kiếm kia, nói cho mọi người biết, cũng nói cho Hắc Ma biết, bất luận kẻ nào cũng không nên chọc giận hắn, nếu không, cho dù là ai hắn đều giết.
– Chúng ta trở về thôi.
Lâm Phong đi tới bên cạnh Liễu Phỉ nói. Liễu Phỉ khẽ gật đầu, sau đó hội hợp với mấy người Tĩnh Vân, Viên Sơn rồi cùng nhau rời đi, để lại Thôi Đình đang ngẩn người và một thi thể nằm trên mặt đất.
– Ngươi tên gì?
Thôi Đình nhìn về bóng lưng Lâm Phong, hô lớn một tiếng. Một lát sau, một thanh âm đạm mạc truyền lại, hai chữ:
– Lâm Phong!
– Lâm Phong!
Thôi Đình âm thầm ghi nhớ lấy hai chữ này, tất phải ghi nhớ cái tên này thật kỹ, người dám khiêu khích Hắc Ma, muốn làm cho người ta không nhớ kỹ cũng khó.
Sau khi Lâm Phong vửa mới rời đi, số người trên tầng mười của tháp tu luyện chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng tụ tập thêm rất nhiều người.
Thi thể, bên trong tháp tu luyện này vậy mà có một thi thể.
Điều này cũng cón nghĩa, vậy mà có kẻ dám giết người trong tháp tu luyện, cũng không biết là kẻ nào lại dám lớn mật như thế.
Cũng vào lúc này, một bóng người âm lãnh đạp lên bậc thang, chậm rãi leo lên tầng mười của tháp tu luyện.
Chỉ liếc mắt một cái, tên thanh niên âm lãnh liền thấy được thi thể trên mặt đất, nhưng mà ánh mắt của y cũng không hiện lên bất kỳ thần sắc khác thường nào, vẫn bình tĩnh, âm lãnh như vậy.
Mọi người đứng xem đều tránh rất xa, nhìn thấy người này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ.
Hắc Ma, ở trong tất cả đệ tử trong Thiên Nhất học viện, bao gồm cả bên trong hai hệ khác, thì y được xếp hạng thứ mười, thực lực vô cùng cường đại.
– Kẻ nào giết?
Hắc Ma nhàn nhạt hỏi một tiếng, giọng nói bình tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.
– Lâm Phong!
Thôi Đình tới bên người Hắc Ma, trả lời nói:
– Thực lực của ta không bằng hắn!
Hắc Ma không phản ứng gì, nhìn thi thể trên mặt đất, đạm mạc nói:
– Tìm người mang gã về trong gia tộc, ngoài ra, điều tra cái tên ngươi vừa nói đi!
Nói xong, Hắc Ma liền xoay người, bước chân nhẹ nhàng, đi xuống cầu thang.
…
Trở lại bên trong cổ bảo, Lâm Phong cùng với mọi người chào hỏi vài câu, liền chuẩn bị trở về chỗ ở của mình.
– Ngươi rất gấp gáp đi gặp người kia vậy sao!
Một giọng nói truyền ra, Lâm Phong hơi khựng lại, xoay người, trong đôi mắt lộ ra mấy phần kỳ quái, cười như không cười nhìn Liễu Phỉ nói:
– Cô rất để ý?
Lâm Phong cười hỏi.
– Vì cái gì ta phải để ý!
Liễu Phỉ tránh khỏi ánh của Lâm Phong, đạm mạc nói.
Lâm Phong lại lộ ra nụ cười tươi rói, nói:
– Cô đã không để ý, tại sao ta lại nghe được trong thanh âm có mùichua chua?
– Có lẽ là lỗ tai của ngươi có vấn để rồi.
Lâm Phong nhìn thẳng vào Lâm Phong, cái thằng này, đây là cái gì ánh mắt a, cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
– Vậy sao?
Lâm Phong sờ sờ đầu, cười ngây ngô nói:
– Ta vừa trở về, tự nhiên là phải về chỗ của mình, vì sao cô lại nói ta vội vã gặp nàng chứ? Chẳng lẽ, cô muốn ta qua chỗ của cô ngồi một lúc sao?
– Ngươi nằm mơ đi!
Liễu Phỉ dậm chân, sau đó liền nhanh chân chạy đi, lao về phía phòng mình, người này, đúng là biết liên tưởng….
Lâm Phong thấy bộ dáng như vậy của Liễu Phỉ, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, tại sao trước kia lại không phát hiện ra, thiếu nữ có tình không được tốt này cũng có một mặt thật thà đáng yêu như vậy.
Đi vào trong phòng đá, Lâm Phong không vội vã đi vào chỗ của mình mà tới gõ cửa phòng Mộng Tình.
– Vào đi!
Thanh âm đạm mạc truyền ra, Lâm Phong trực tiếp đẩy cửa vào, vừa vào trong Lâm Phong liền thấy Mộng Tình tựa trước giường, nhìn Lâm Phong đi tới. Nàng nói:
– Quay lại.
Ở trong phòng, Mộng Tình cũng không che mặt, dung nhan khuynh thành hoàn mỹ lộ ra trước mặt Lâm Phong, làm cho Lâm Phong không thể lần nữa cảm khái tạo hóa thần kỳ, có thể tạo ra một người xinh đẹp như thế.
Nhưng mà, hơi lạnh một chút!
– Nếu Mộng Tình sinh ở thời cổ đại kiếp trước, cho dù quân vương cũng sẽ vì nhận được một tiếng cười của hồng nhan mà vứt bỏ giang sơn a!
Lâm Phong thầm nghĩ, hắn cũng muốn Mộng Tình đừng nên lạnh như thế, nếu nàng thường xuyên cười lên mà nói, như vậy thật sự là một mỹ cảnh.
– Tình huống ngày đó còn phát sinh lại không?
Lâm Phong đi tới bên giường của Mộng Tình, trực tiếp ngồi xuống, bình tĩnh hỏi.
Mộng Tình nhìn Lâm Phong, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Không phải là ta đã nói với ngươi ư, hàn khí, nửa năm một lần.truyện Linh Dị