Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 28 [Chương 136 đến 140]
❮ sautiếp ❯Chương 136: Áp bách tới cửa
– Nửa năm một lần!
Trong lòng Lâm Phong sinh ra thương tiếc, hàn ý có thể trực tiếp đóng băng một người, vậy mà mỗi lần nửa năm, Mộng Tình phải thừa nhận một lần, không biết nàng làm thế nào mà chịu đựng được đến giờ.
– Nếu sau này gặp phải tình huống như vậy, lập tức báo cho ta biết, ta có thể giúp nàng giải quyết hàn ý này, để nàng không cần phải chịu khổ nữa.
Lâm Phong nhìn về Mộng Tình nói, Thiên phệ Vũ Hồn, chẳng những có thể cắn nuốt hàn ý, giải trừ thống khổ cho Mộng Tình, hơn nữa còn có thể hóa luồng hàn khí này thành vũ hồn của hắn, đồng thời gia tăng thực lực của hắn.
Thiên Phệ Vũ Hồn thần bí khó lường này tựa như là khắc tinh của hàn khí.
– Ngươi còn không nói cho ta biết, ngày đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mộng Tình nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong, thừa nhận hàn ý ăn mòn, quá thống khổ, tâm lực Mộng Tình quá mệt mỏi, sau khi Lâm Phong cắn nuốt hết hàn ý làm cho thân thể nàng dần dần trở nên thoải mái, nên nàng ngủ say rồi, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
– Vậy nàng nói cho ta biết trước, luồng hàn ý này, là từ đâu mà có?
Lâm Phong cũng hỏi.
– Từ khi sinh ra thì ta đã có rồi!
Mộng Tình đáp lại một tiếng, Lâm Phong híp mắt, sinh ra đã có?
Lâm Phong cũng nghe nói, có nhiều người trở sinh có thể chất đặc thù, khác với thường nhân, không nghĩ tới Mộng Tình cũng thuộc loại này, trời sinh đã mang theo hàn khí kinh khủng này rồi.
– Hiện tại ngươi nên nói cho ta biết chứ?
Mộng Tình nói.
Lâm Phong khẽ mỉm cười, tâm thần vừa động, nhất thời, Thiên Phệ Xà Hồn từ sau lưng hiện ra. So với lúc đầu, xưa kia chỉ là hư ảnh một con rắn nhỏ, bây giờ đã hóa thành một con cự xà, quấn trên đầu vai Lâm Phong, hai mắt như có sinh mệnh nhìn chằm chằm vào Mộng Tình.
Mộng Tình thấy ánh mắt của hư ảnh con rắn nhỏ nhìn mình, tròng mắt nàng lại có chút dao động.
– Đây là vũ hồn của ta, cũng không biết là loại rắn gì, có thể cắn nuốt được hàn ý do thân nàng phát ra, để hàn ý kia cho nó dùng.
Lâm Phong nói một tiếng, tròng mắt Mộng Tình lộ ra vẻ sắc bén hiếm thấy, nhìn chăm chú vào Xà Hồn kia.
Nhưng mà, rất nhanh nàng liền khôi phục lại vẻ đạm mạc, khẽ gật đầu nói:
– Khó trách, vũ hồn rất lợi hại.
Lâm Phong gật đầu chấp nhận, có chút buồn bực nói:
– Hẳn là vũ hồn thú thuộc loại rắn, nhưng mà ngay cả nó thuộc loại rắn gì ta cũng không rõ.
– Sau này dĩ nhiên sẽ biết.
Mộng Tình nói.
– Hi vọng là như thế.
Lâm Phong khẽ gật đầu:
– Ta ra ngoài trước, nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, có việc thì cứ gọi ta.
Mộng Tình ừ khẽ một tiếng, Lâm Phong đứng dậy, nhấc chân rời đi. Trước khi đi hắn còn đưa tay vuốt đầu nàng một cái, thân hình Mộng Tình khẽ run lên.
Xoay người, Mộng Tình nhìn bóng lưng Lâm Phong, chân mày cũng nhíu chặt.
– Đó là, Xà Hồn?
Mộng Tình thủ thỉ nói nhỏ một tiếng, bộ dáng của vũ hồn kia cùng với lời giới thiệu của Lâm Phong, làm cho nàng cảm giác nó giống với một loại yêu thú nào đó, chỉ là, hình như thiếu hụt một vài điểm gì đó.
Theo như lời đồn đãi thì yêu thú kia phải có chín cái đầu mới đúng, hơn nữa cũng không thuộc loài rắn, mà là rồng!
…
Sáng sớm, vạn dặm không mây.
Thiên Nhất học viện, so với ngày thường thì có thêm mấy phần ồn ào, rất nhiều người chụm đầu bàn luận gì đó.
Nhất là đám người trong hệ Tướng Tinh, khi bọn họ nói chuyện, ba chữ tháp tu luyện thường xuyên xuất hiện, còn có Hắc Ma.
Lúc này, có hai người đang đi trên đường lớn trong Thiên Nhất học viện, rầm rì trò chuyện cùng nhau.
– Nghe nói, người nọ tên là Lâm Phong, vào ngày vừa vào học viện liền chọc phải rắc rối không nhỏ, tát tai hai người Tà Khưu cùng Bạch Trạch thuộc hệ Quý Tộc, làm cho hệ Quý Tộc mất hết thể diện.
Một người trong đó thân mật nói, chuyện phát sinh tại tháp tu luyện trong ngày hôm qua đã truyền ra, một là Lâm Phong đã giết người trong tháp tu luyện, không tuân theo quy củ của học viện.
Dĩ nhiên, nếu chỉ như thế thì tin tức này cũng không thể truyền bá nhanh như vậy, hết thảy đều là vì chuyện này có liên quan tới một người – Hắc Ma!
Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến Thập đại cường giả của Thiên Nhất học viện sẽ lập tức nhanh chóng lan truyền, mặc dù Hắc Ma chỉ đứng cuối cùng trong Thập đại cường giả, nhưng thực lực cường đại, căn bản không cần nhiều lời.
– Người từ đâu mà nhận được tin này? Vừa mới tới học viện lại dám tát tai đệ tử quý tộc, đúng là thật lớn lối. Nhưng lần này hắn làm sai rồi, Thôi Đình là nhắc nhở hắn, người nọ là đệ đệ của Hắc Ma, vậy mà hắn vẫn dám giết, không nghi ngờ là đánh vào mặt Hắc Ma. Lâm Phong, hắn nhất định sẽ phải hối hận, Hắc Ma cũng không phải là nhân vật hắn có thể chọc.
– Không sai, trong Thạp đại cường giả của học viện, không một người nào là dễ trêu, Lâm Phong phải xui xẻo rồi.
Một người khác cực kỳ đồng ý.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới từng đợt ồn ào, hai người liền giương mắt lên nhìn, thấy rất nhiều người đang tụ tập ở một chỗ, hai người liền nhanh chân đi về phía đó.
Ở phía trước khoảng hơn trăm mét, có vài bóng người chậm rãi đi về phía này, khi thấy một người trong đó, tất cả đều híp mắt nhìn kỹ.
– Hắc Ma!
Người đi đầu tiên trong nhóm này, rõ ràng là một trong Thập đại cường giả của Thiên Nhất học viện, Hắc Ma!
– Nhiều người đi theo như vậy, xem ra là có chuyện náo nhiệt đáng xem.
Tròng mắt xoay tròn, hai người liền nhấc chân chạy theo đám người kia rồi hòa vào trong đó.
Phía trước, Hắc Ma cũng không đi nhanh, nhưng mỗi một bước đều cực kỳ vững vàng. Không lâu sau, cổ bảo của hệ Tướng Tinh đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Mà cũng đúng lúc này, từ bên trong cổ bảo có một nhóm chậm rãi đi ra ngoài.
– Hỏng bét, Lâm Phong, là người ở trong tháp tu luyện ngày trước.
Viên Sơn nhìn thấy đám người đối diện, nhất thời hô lên một tiếng. Thôi Đình rõ ràng đi ở phía trước, đứng ở bên cạnh tên thanh niên âm lãnh. Khi thấy tên thanh niên âm lãnh, trong đầu Viên Sơn tự nhiên nghĩ tới một cái tên.
Lâm Phong cũng không dừng chân, song phương rất nhanh đã chạm mặt, đến lúc này hai bên mới ngừng lại.
Nhìn Thôi Đình một cái, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, cuối cùng rơi lên trên người thanh niên âm lãnh, trong miệng phun ra hai chữ.
– Hắc Ma!
Đạm mạc nhìn Lâm Phong một cái, Hắc Ma liền quay đầu nhìn về Vấn Ngạo Tuyết đứng bên cạnh Lâm Phong, trực tiếp bỏ qua.
– Mạng của hắn, ta muốn!
Hắc Ma nhàn nhạt nói một câu, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng mà không phải nói với Lâm Phong, mà là hướng về Vấn Ngạo Tuyết, giống như y muốn mạng của Lâm Phong, còn Lâm Phong căn bản không có quyền lực cự tuyệt.
Gương mặt xinh đẹp của Vấn Ngạo Tuyết lộ vẻ tươi cười, bình tĩnh lắc đầu:
– Hiện tại, hắn là bằng hữu của ta!
– Đây là chuyện giữa hắn và ta, trong tháp tu luyện, hắn đã giết đệ đệ ta, đánh vào mặt ta! Chuyện này, ngươi cũng nghe được rồi, chuyện này, ngươi hình như không nên nhúng tay mới đúng.
Mặc dù Hắc Ma không quan tâm tới Lâm Phong, nhưng hình như rất kiêng kỵ Vấn Ngạo Tuyết, điều này là cho Lâm Phong kinh ngạc nhìn Vấn Ngạo Tuyết một cái, cái tên nam nhân còn xinh đẹp hơn nữ nhân này, tựa hồ rất không tầm thường.
– Thật sự là ta đã nghe qua! Là do đệ đệ ngươi phá hỏng quy củ trước, thực lực không bằng người lại còn tìm trợ thủ, kết quả mất luôn tính mạng của mình, đó là gã gieo gió gặp bão.
– Gã gieo gió gặp bão! Nhưng Lâm Phong thì sao, một tên mới vừa vào học viện, lại dám làm trò trước mắt nhiều người mà đánh vào mặt ta, chẳng lẽ không nên chết?
Hắc Ma tiếp tục nói, làm cho tất cả mọi người đều khẽ run rẩy, lý do mà Hắc Ma muốn giết Lâm Phong không phải là Lâm Phong giết đệ đệ của y, mà là do Lâm Phong nghe xong tên y nhưng không ngừng tay, làm cho y mất thể diện.
Đối với hạng người như y mà nói, thể diện còn trọng yếu hơn rất nhiều chuyện, bao gồm cả tính mạng của Lâm Phong.
– Ngươi cũng biết là hắn mới vào học viện, Hắc Ma ngươi bắt nạt một người mới, không thấy xấu hổ sao?
– Có một số việc mà hắn làm, tất sẽ trả giá thật nhiều, mà lần trả giá này, e rằng là mạng của hắn.
Hắc Ma không để ý tới lời của Vấn Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói:
– Ngươi có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng ta không tin, ngươi vẫn có thể mãi đi theo hắn! Chỉ cần người không ở bên người hắn, ta dễ dàng giết hắn, ai có thể cản ta?
Nói xong, Hắc Ma quay đầu nhìn về Lâm Phong.
– Ngươi, đúng là mưu tính thống khoái nhất thời, rất thoải mái, rất phong quang! Nhưng mà, ngươi có nghĩ tới hay không, thống khoái nhất thời này sẽ trả giá bằng cái mạng của ngươi?
Hắc Ma âm u lạnh lẽo, chậm rãi nói:
– Hoặc là ngươi cho rằng, ngươi có thể ở bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết mà thoát được một kiếp?
– Nói xong chưa?
Thấy Hắc Ma rốt cục ngừng lại, Lâm Phong chỉ nói ra ba chữ, sắc mắt của hắn không có nửa điểm gợn sóng, trước mặt Hắc Ma, một trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện, hình như không cách nào tạo ra áp lực quá lớn với hắn.
Hắc Ma nghe được lời của Lâm Phong, y híp mắt lại, sau đó liền lộ ra nụ cười lạnh lẽo:
– Nói xong rồi, vậy thì thế nào?
Chương 137: Chiến thư sinh tử
Như thế nào?
Lâm Phong lắc đầu, đạm mạc nói:
– Không thế nào, ngươi đã nói xong, vậy ta cũng nói vài câu.
– Trước hết, ta nghĩ nói rất đúng, tên đệ đệ phế vật của ngươi tự cho là đúng, cố đoạt phòng tu luyện của ta, kết quả là bị ta đuổi đi, nhưng sau lại vô liêm sĩ mà mời ngươi tới làm chủ, phá hỏng quy củ của học viện, đập phá cửa đá suốt một trăm ngày, thậm chỉ còn nhục nhã bằng hữu ta với những từ ngữ vô cùng độc ác, ta giết gã, ta sai sao?
Lâm Phong nhìn thẳng vào Hắc Ma, hỏi.
– Ngươi giết gã, không sai, nhưng mà…
Hắc Ma muốn tiếp tục, lại bị Lâm Phong cắt đứt:
– Mới vừa rồi ngươi đã nói xong rồi, cho nên, ngươi hãy câm miệng lại!
– Ồ!?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người này thật là lớn lối mà, lại dám kêu Hắc Ma câm miệng, thật sự cho là có Vấn Ngạo Tuyết bên cạnh thì không cần kiêng kỵ gì sao!
Hắc Ma cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh, nói:
– Tiếp tục!
– Ngươi cũng nói ta giết gã là không sai! Như vậy, ta lại hỏi ngươi, đệ đệ ngươi phá hỏng quy củ, hiển nhiên là được ngươi cho phép mới dám làm vậy. Mà ngươi, thậm chí còn phái thủ hạ hiệp trợ đệ đệ ngươi, hành vi của ngươi, đâu chỉ là đánh vào mặt ta, mà còn muốn giúp đệ đệ ngươi lấy mạng ta! Ngươi đã muốn lấy mạng ta rồi, còn không cho phép ta đánh vào mặt ngươi? Chẳng lẽ Hắc Ma ngươi ngu ngốc tới mức này ư, cho là mình có thực lực mạnh thì ta phải tự đưa mặt ra cho ngươi đánh sao?
Những lời lẽ bén nhọn của Lâm Phong làm cho mọi người thầm đồng ý, không sai, chẳng qua là bọn họ chỉ đứng ở góc độ thực lực vi tôn mà suy nghĩ, nhưng không đứng ở góc độ của Lâm Phong mà phân tích vấn đề.
– Coi như là ngươi nói có lý, vậy thì như thế nào?
Hắc Ma trầm mặt, lạnh lùng nói.
– Không thể nào, chỉ là thấy có vài kẻ tự cho là đúng, muốn để chúng hiểu được, bọn chúng ngu ngốc đến cỡ nào, buồn cười cỡ nào?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
– Mới vừa rồi, ngươi nói ta là dựa vào Vấn Ngạo Tuyết bảo vệ, ta đây muốn nói chính là, dù không có Vấn Ngạo Tuyết, ngươi cũng không giết được ta!
– Ngươi cũng không cần vội phản bác, điểm này, sau này ngươi một mình tới thử là biết liền! Nhưng mà, ta khuyên ngươi không nên dễ dàng mà tới thử, đúng như ngươi nói, có một số việc, đã làm rồi, thì phải trả giá, có đôi khi chính là tính mạng của mình.
Trong giọng nói của Lâm Phong mang theo vài phần uy hiếp, tất cả mọi người đều nhướng mày. Dù không có Vấn Ngạo Tuyết, Hắc Ma cũng không giết được hắn? Hơn nữa còn có thể mất luôn tính mạng?
Nhưng Viên Sơn cũng không hoài nghi lời của Lâm Phong, cô gái như tiên tử kia có bao nhiêu kinh khủng, gã đã tận mắt chứng kiến.
Hắc Ma khẽ híp mắt, lạnh lùng nói:
– Ngươi cũng rất để mắt chính mình.
– Ta chưa bao giờ quá để mắt chính mình, nhưng cũng không mù quáng cuồng vọng, tự cho là thiên hạ không người. Giống như ngươi, luôn miệng nói muốn lấy tính mạng của ta, giống như là mạng ta đã nằm trong tay ngươi. Người luôn với tròng mắt không có người như ngươi, cao ngạo tự đại, bản thân ta muốn hỏi ngươi một câu, Hắc Ma ngươi, hôm nay có thực lực cảnh giới gì?
Lâm Phong hỏi.
Cao ngạo tự đại, trong mắt không người?
Hắc Ma cười lạnh, nói:
– Cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng sáu, không có địch thủ, chí ít, bóp chết ngươi rất dễ dàng.
– Quả nhiên là cuồng vọng khôn cùng, chỉ có những kẻ thật buồn cười mới có thể nói ra những lời buồn cười như vậy.
Lâm Phong trào phúng một tiếng, giễu cợt nhìn Hắc Ma:
– Ngươi nói thẳng là Linh Vũ cảnh tầng sáu không được sao, cần gì phải nói đường hoàng như vậy, nói Linh Vũ cảnh không có địch thủ.
– Thế giới võ giả, sao mà mênh mông, thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến đã đếm không hết, ngươi dám nói bừa là vô địch trong cùng cảnh giới, ta chỉ muốn tặng ngươi bốn chữ: Tầm nhìn hạn hẹp!
– Miệng lưỡi thật lợi hại, lời lẽ thật sắc bén.
Mọi người thấy Hắc Ma bị Lâm Phong mắng cho không cách nào phản bác, trong lòng thầm nghĩ, thực lực của Hắc Ma tuy là Linh Vũ cảnh tầng sáu, nhưng ở trong Thiên Nhất học viện, đúng là không có người nào ở cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng sáu dám nói là có thể thắng y, dù là vài người ở Linh Vũ cảnh tầng bảy cũng không đứng vào nhóm mười người mạnh nhất, nhưng Hắc Ma lại có thể vào, thực lực của Hắc Ma có thể thấy được vài phần.
Nhưng nếu nói vô địch trong cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng sáu, thật sự là nói ngoa.
Có câu Tướng (mạo) do tâm sinh, lời, cũng vậy, đều từ tâm sinh ra, người nói năng sắc bén như thế, làm người, tất nhiên cũng cực kỳ sắc bén.
Lâm Phong hơi ngừng lại một chút, liền tiếp tục nói:
– Dĩ nhiên, ngươi cho rằng có thể tiến vào trong nhóm mười mạnh nhất, liền đủ để cao ngạo tự đại, vậy rất không đúng. Ta đã nói, với hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, tất không có ngày thành công! Mới vừa rồi, ngươi nói ta trốn cạnh Vấn Ngạo Tuyết mà thoát một kiếp, như vậy, bây giờ ta liền nói cho ngươi biết, ngày này ba tháng sau, Lâm Phong ta ở trong Thiên Nhất học viện, khiêu chiến ngươi, trận chiến sinh tử!
Lâm Phong vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Lâm Phong, vậy mà khiêu chiến Hắc Ma, người đứng thứ mười trong học viện, hơn nữa còn là trận chiến sinh tử.
Phải biết rằng, Lâm Phong mới tiến vào Thiên Nhất mà thôi, quả thực là cuồng vọng vô cùng.
– Chẳng lẽ hắn không biết Hắc Ma mạnh cỡ nào sao, thật là càn rỡ!
– Thằng này tự tìm đường chết, nhưng cũng không thể không bội phục sự quyết đoán của hắn.
Tất cả mọi người đều điên cuồng suy nghĩ, không có ai coi trọng Lâm Phong, đều cho rằng Lâm Phong không biết lượng sức, tự mình chuốc khổ.
Không nói những người khác, ngay cả những người bên cạnh Lâm Phong cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ thừa nhận Lâm Phong có thiên phú rất mạnh, nhưng muốn khiêu chiến Hắc Ma sau ba tháng, điều này quá khó rồi!
Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong một cái, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu.
Dĩ nhiên, bất luận mọi người nhìn nhận thế nào, nhưng đối với Hắc Ma mà nói, Lâm Phong làm trò trước mặt mọi người mà hạ chiến thư với y, điều này chính là sỉ nhục với y!
Một tên mới tiến vào Thiên Nhất học viện, không chỉ giết đệ đệ của y trong tháp tu luyện, quăng y một bạt tai, lại còn muốn khiêu chiến y vào ba tháng sau, tiến hành quyết chiến sinh tử, điều này làm cho mặt mũi của Hắc Ma y để ở đâu, uy nghiêm ở đâu.
Hắc Ma hoàn toàn có lý do tin tưởng, những chuyện phát sinh ở chỗ này đều truyền khắp Thiên Nhất học viện, chín người xếp trên y sẽ chê cười y thế nào?
Lúc này, sắc mặt Hắc Ma âm lãnh làm cho người ta kinh hãi, cả người đều phát ra khí tức âm lãnh.
Ở trong hai con ngươi của Hắc Ma, một đoàn hỏa diễm màu đen chậm rãi thiêu đốt, cực kỳ khủng bố.
– Cảm thấy rất mất mặt sao?
Lâm Phong tự tiếu phi tiếu nhìn Hắc Ma, lãnh đạm nói:
– Ngươi mất mặt, ta không mất mặt sao? Ngươi mang người hùng hùng hổ hổ mà đến, tuyên bố muốn mạng của ta, thậm chí lười nhìn ta một cái, ngươi có nghĩ tới hay không, mặt của ta, để vào đâu?
– Cho nên, ngươi không cần nhìn ta như vậy! Nếu muốn lấy lại mặt mũi, ba tháng sau, lấy ra thực lực của ngươi, để cho mọi người nhìn thấy, Hắc Ma ngươi thật sự có tư cách kiêu ngạo, hay là chỉ là một tên tự đại cuồng hèn mọn đáng thương.
Hai con ngươi đen nhanh mà tràn đầy hỏa diễm âm lãnh lóe lên không chừng, nhìn Lâm Phong, Hắc Ma lạnh lùng nói:
– Ba tháng sau, ngươi sẽ hiểu được, quyết định hôm nay của ngươi là ngu xuẩn cỡ nào, buồn cười bực nào.
Nói xong, Hắc Ma phất tay, xoay người rời đi.
Một câu cuối cùng này, không nghi ngờ là Hắc Ma muốn nói cho mọi người, Hắc Ma y, ứng chiến!!!
Chỉ có vào ba tháng sau, hung hăng mà chà đạp Lâm Phong, y mới có thể vãn hồi uy nghiêm, y muốn để Lâm Phong đau đến không muốn sống.
Nhìn bóng lưng Hắc Ma rời đi, lại nhìn nhìn Lâm Phong, mọi người đều sinh ra vài phần mong đợi.
Lâm Phong khinh cuồng như thế, tuyên bố muốn tiến hành một trận chiến sinh tử với Hắc Ma vào ba tháng sau, hắn, bằng vào cái gì?
Mà Hắc Ma, trong trận chiến ba tháng sau, y sẽ dùng thủ đoạn cường đại cỡ nào để chứng minh sự cường đại của y, tìm về mặt mũi đã mất.
Ba tháng, đối với võ giả mà nói, chỉ trong nháy mà mà thôi, một lần bế quan là qua.
– Chúng ta đi thôi.
Lâm Phong nhấc chân, theo đám người Vấn Ngạo Tuyết đi ra phía cửa của Thiên Nhất học viện.
Dọc đường, Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong hỏi:
– Thực lực của Hắc Ma là Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, cho dù Linh Vũ cảnh tầng bảy đều có rất nhiều người không cách nào đánh với hắn một trận. Còn Linh Vũ cảnh tầng sáu, trong Thiên Nhất học viện, y không có địch thủ. Mà ngươi, hôm nay mới chỉ có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, sau ba tháng mà muốn thắng được Hắc Ma, rất khó, phi thường khó.
Lâm Phong cười cười, tất nhiên là hắn biết rất khó, đưa mắt nhìn về phía trước, Lâm Phong đạm mạc nói:
– Hiện tại, ta khẩn cấp cần thực lực, thực lực hùng mạnh!
Chân mày đen như mực của Vấn Ngạo Tuyết chau lại, có chút không hiểu nhìn Lâm Phong, có đó và khiêu chiến Hắc Ma có gì quan hệ sao?
Lâm Phong quay đầu, nhìn y nói:
– Thực lực, từ trước đến nay, là bị ép mà có, chỉ có không ngừng ép buộc chính mình, uy hiếp chính mình, mới có động lực mà dũng cảm tiến tới.
Nghe được lời của Lâm Phong, trong con ngươi của Vấn Ngạo Tuyết lóe lên hai luồng tinh mang. Tên này thật đáng sợ, vì thực lực, hắn dùng tính mạng mình tới đổi lấy.
Chương 138: Tù đấu trường
Đúng như dự liệu của mọi người, tin tức Lâm Phong khiêu chiến Hắc Ma đã lan truyền khắp học viện.
Không chỉ có người trong hệ Tướng Tinh nhận được tin tức, hệ Quý Tộc cùng hệ Ám Sát cũng đều truyền bá, mười người mạnh nhất trong Thiên Nhất học viện vĩnh viễn đều được mọi người quan tâm.
Ngoải ra, cũng có người bắt đầu chú ý tới Lâm Phong, điều tra lai lịch của hắn. Nhưng những người này tìm hiểu lai lịch Lâm Phong đều phát hiện, Lâm Phong giống như là từ hư không lòi ra, đột nhiên xuất hiện ở Thiên Nhất học viện, hơn nữa, tựa hồ nhận được ưu ái của phó viện trưởng, vừa mới vào Thiên Nhất đã tạo lên không ít sóng gió.
Nhưng làm cho mọi người kỳ quái chính là, lúc bọn họ tìm hiểu về Lâm Phong, lại phát hiện mọi thứ trở nên khó bề phân biệt. Hình như Lâm Phong có rất nhiều thân phận, nhưng mỗi một thân phận đều có điểm không phù hợp, giống như là có người cố ý động tay động chân, cắt đứt đầu mối, đồng thời bố trí nhất nhiều loại đầu mối để dẫn dắt bọn họ đi nhầm phương hướng.
Nếu thật sự có chuyện thứ hai, có người cố ý làm vậy mà nói, như vây, những người này thật đáng sợ, có thể xóa đi dấu vết trong thân phận của người khác.
Nhưng mà, đối với những chuyện này, Lâm Phong không hề biết.
Giờ phút này, hắn còn theo mấy người Viên Sơn, cùng Vấn Ngạo Tuyết rời Thiên Nhất học viện mà tới một nơi cách hơn trăm dặm.
Tường rào cao vút che kín tầm mắt, hiện ra trước mặt Lâm Phong, đó là một tòa thành nhỏ thần bí, không sai, là Thành Trong Thành tọa lạc trong Hoàng thành, người đến kẻ đi nườm nượp.
Tường rào cao vút không ngừng kéo dài sang hai bên, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
– Chúng ta vào thôi!
Vấn Ngạo Tuyết nhìn về mọi người nói một câu, sau đó nhấc chân tiến vào cửa thành.
– Này!
Lúc Vấn Ngạo Tuyết đi tới cửa lớn rộng rãi kia, y liền ném một khối nguyên thạch cho tên bảo vệ cửa, dĩ nhiên là nguyên thạch trung phẩm.
Hơn nữa, Lâm Phong phát hiện, không chỉ có Vấn Ngạo Tuyết, những người khác đi vào cửa lớn đều rất tự nguyện giao nộp nguyên thạch.
Rất nhanh, mấy người đi vào trong cửa lớn, trước tầm mắt của mọi người là biển người mênh mông cùng với dải đất không bến bờ, toàn bộ đều có người đi kẻ lại.
– Đây là?
Lâm Phong kinh ngạc, quá náo nhiệt, trong này rất nhiều người, vô số đình đài lầu các, giống như là chợ thời cổ đại trong ấn tượng của Lâm Phong, cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên còn phải rộng lớn hơn nhiều.
– Nơi này là địa phương phồn hoa náo nhiệt nhất trong Hoàng thành, ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể tới đây, vô luận là cố gắng vươn mình phát triển, hay là đắm mình trong chốn ăn chơi.
Vấn Ngạo Tuyết giải thích cho Lâm Phong một tiếng, bên cạnh Lâm Phong, Liễu Phỉ mở to mắt, lẩm bẩm nói:
– Trước kia chỉ nghe nói là có nơi này, nhưng còn chưa tới bao giờ, so với tưởng tượng của ta thì còn náo nhiệt hơn nhiều. Khó trách những tên kia có thực lực biến thái như vậy, trước kia không tin, hiện tại ta đã tin rồi.
Lâm Phong tràn đầy mờ mịt, mà Vấn Ngạo Tuyết thì cười cười không nói.
– Lâm Phong, ở chỗ này có khu ăn chơi đập phá, ngươi có thể lưu luyến bụi hoa, hưởng thụ tư vị mỹ nữ vờn quanh…
Vấn Ngạo Tuyết tự tiếu phi tiếu nói, Lâm Phong ngẩn người, mà Liễu Phỉ bên cạnh thì trừng mắt nhìn hắn một cái. Lâm Phong thấy thể liền run rẩy cười, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, thật sự có nơi tốt như Vấn Ngạo Tuyết nói sao?
– Nơi này còn có khu vực giao dịch, ở nơi đó, ngươi có thể tiến hành bất cứ loại giao dịch gì, chỉ cần người có đủ nguyên thạch, có thể trao đổi vũ khí, trao đổi yêu thú, thậm chí là trao đổi người. Nói thí dụ như, ngọc nữ có tấm thân trong trắng thanh thuần, có mỹ nhân câu hồn nhiếp phách, còn có, nô lệ có thân là võ tu. Ngoài ra còn có phòng đấu giá, thường xuyên có bảo vật phi thường trân quý để đấu giá, tỷ như công pháp cùng võ kỹ thượng đẳng.
Vấn Ngạo Tuyết giới thiệu mọi thứ cho Lâm Phong, trong lòng Lâm Phong thầm tính toán, vũ khí, mỹ nhân, yêu thú, nô lệ võ tu, còn có võ kỹ cùng công pháp, những thứ này thật sự có lực hấp dẫn quá lớn đối với mỗi một người, có thể nói, không có ai mà không bị những thứ này hấp dẫn, khó trách ở đây có nhiều người như vậy.
Chỉ cần có đầy đủ nguyên thạch, chẳng khác nào có vô tận tài nguyên.
– Khu giao dịch, sau này có thời gian thì nhất định phải thường xuyên tới xem một chút.
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, theo như lời của Vấn Ngạo Tuyết, những thứ này có rất nhiều, đối với hắn lại có hấp dẫn vô cùng.
Nói thí dụ như, nô lệ võ tu!
– Tất nhiên, võ giả chân chính, chắc là sẽ không mò tới nơi thứ nhất kia, cái nơi ăn chơi trác táng đó, chỉ có mấy tên con vợ kệ trong mấy đại gia tộc đắm mình quên đời mới thường xuyên lưu luyến. Võ tu thì chủ yếu tập trung ở hai khu vực khác, một là khu vực giao dịch ta đã nói, còn có một khu vực lớn, cũng là nơi mà người ở hệ Tướng Tinh chúng ta thường xuyên tới nhất.
Vấn Ngạo Tuyết nói tới đây liền ngừng lại, giống như là muốn thấy Lâm Phong tò mò khó chịu.
– Khu vực gì?
Quả nhiên, Lâm Phong tò mò hỏi, khu vực giao dịch này đã có lực hấp dẫn rất lớn đối với hắn rồi, tin rằng, những người khác cũng thế, nhưng Vấn Ngạo Tuyết lại nói, còn có một khu vực mà người trong hệ Tướng tinh thường xuyên tới nhất.
– Nơi đó, trong mắt rất nhiều thì đó là luyện ngục, nhưng đối với những người trong hệ Tướng Tinh chúng ta mà nói, nơi đó thật sự là nơi lịch lãm, là chiến trường, là nơi bồi dưỡng dũng khí cùng nhiệt huyết.
– Ngươi nói là Tù đấu trường!
Liễu Phỉ nhìn Vấn Ngạo Tuyết, nói.
– Không sai, khu vực thứ ba này chính là Tù đấu trường, cho dù là người trong hệ Tướng Tinh cũng có rất nhiều người không dám bước vào trong đó. Đó thật sự là nơi bồi dưỡng dũng khí.
Vấn Ngạo Tuyết gật đầu, lại liếc nhìn Lâm Phong nói tiếp:
– Không phải là ngươi muốn trở nên mạnh mẽ ư, Tù đấu trường, vừa lúc thích hợp với ngươi!
– Tù đấu trường!
Lâm Phong lẩm bẩm một tiếng, hỏi:
– Nơi đó có gì?
– Tù đấu trường, là nơi tù đấu, ngươi đi tới đó tự nhiên sẽ hiểu được trong đó có gì.
Vấn Ngạo Tuyết cười nói, sau đó liền nhấc chân đi về một phương nào đó. Lâm Phong liền theo sau, hắn cũng tò mò, Tù đấu trường có thể bồi dưỡng dũng khí cùng nhiệt huyết này rốt cuộc như thế nào?!
Tòa thành trong thành này, quả nhiên rộng lớn, lấy tốc độ của mấy người Lâm Phong, vậy mà vẫn đi hơn nửa canh giờ, còn chưa tới được Tù đấu trường.
Nhưng tại lúc này, Lâm Phong lại nghe được một giọng nói điên cuồng không ngừng vang vọng. Phía trước mắt hắn, vô số bóng lưng chặn trước người, thậm chí Lâm Phong còn không nhìn thấy cái gì ở phía trước, hoàn toàn bị bóng lưng che kín.
Một lát sau, mấy người đi tới gần đó, tiếng reo hò càng ngày càng lớn. Hắn phát hiện, đó là một cái vòng tròn thật lớn, diện tích phi thường rộng rãi. Mà bên trong vòng tròn kia có thật nhiều lổ hổng, tại đó có vài bậc thang, có thể thông qua những bậc thang này mà đi vào bên trong.
– Lâm Phong, nơi này chính là Tù đấu trường, người xem đã đông nghịt rồi, có ít nhất cũng phải vài chục vạn người, mà ngày nào cũng đều như thế.
Vấn Ngạo Tuyết chỉ về biển người phía trước, nói với Lâm Phong.
– Vài chục vạn người!
Lâm Phong hít sâu một hơi, một con số thật khủng khiếp, hơn nữa, mỗi ngày đều như vậy, lưu lượng người ra vào chỗ này thật sự khổng lồ, thật không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đi tới cái lổ hổng kia, theo bậc thang mà đi xuống, Lâm Phong mơ hồ thấy được cảnh tượng phía xa.
Phía dưới cùng bậc thang, là một cái sân rộng bát ngát, nếu lấy góc đột của Lâm Phong mà tính, mảnh sân kia giống như là lòng chảo trong hạp cốc, mà nơi bọn họ đang đứng chính là khán đài.
Tại chỗ đất bằng trong hạp cốc, có một cái lồng sắt vô cùng khổng lồ, bao trùm cả hạp cốc, bên trong lồng sắt, hình như có bóng người đang lóe lên không ngừng.
– Tù đấu!
Lâm Phong mơ hồ hiểu được hàm nghĩa của ba chữ này. Nơi này, có vài phần giống với đấu trường La Mã cổ đại ở kiếp trước, quý tộc thì ngồi trên bậc thang khán đài, quan sát phía dưới, nhìn nô lệ cùng dã thú chiến đấu trên sân.
Bất quá, giờ phút này, Tù đấu trường hiện ra trước mắt Lâm Phong lại có lực trùng kích thị giác hơn nhiều, cũng càng thêm rung động tâm linh.
– Ở dưới Tù đấu trường, bên trong lồng sắt khổng lồ kia, mỗi ngày đều có từng tràng chiến đấu điên cuồng, chiến đấu giữa người cùng yêu thú, chiến đấu giữa người với người. Khi bị tù trong lồng sắt, chỉ thể chiến đấu đến lúc đối phương chết đi mới được coi là kết thúc, người thắng mới có thể đi ra khỏi lồng sắt.
Nghe được lời của Vấn Ngạo Tuyết, Lâm Phong cũng cực kỳ rung động, một địa phương thật đáng sợ, khó trách Vấn Ngạo Tuyết nói nơi này là luyện ngục trong mắt nhiều người.
Bị nhốt ở trong lồng sắt mà chiến đấu, chỉ có một bên chết đi mới được coi là kết thúc chiến đấu, tức có nghĩa là, mỗi một trường chiến đấu đều phải có kẻ chết, là người, hoặc là yêu thú.
– Ở trong hệ Tướng Tinh của Thiên Nhất học viện chúng ta, mỗi một năm đều có người chết ở chỗ này, dĩ nhiên, cũng có người đạp lên vô số thi thể mà không ngừng quật khởi.
Vấn Ngạo Tuyết nhìn lồng sắt rộng lớn khôn cùng, lẩm bẩm nói:
– Người chân chính có dũng khí, mới dám bước vào bên trong, mới được coi là chiến sĩ chân chính, nơi này, tàn khốc giống như chiến trường vậy.
Chương 139: Nô lệ võ tu
Bước vào trong lao tù, người thắng sống, kẻ bại chết.
Nơi này, đúng là tàn khốc giống như trên chiến trường.
Cửu Tiêu đại lục, tất cả mọi người đều thượng võ, tuyệt không phải nói chơi. Một Tù đấu trường đã có thể thu hút nhiều người như vậy, thậm chí làm cho người ta tu luyện bước vào hiểm cảnh mà gia nhập tù đấu, có thể thấy được con người ở đây, đam mê theo đuổi võ đạo mãnh liệt nhường nào.
– Quy tắc Tù đấu là như thế nào?
Lâm Phong hỏi một tiếng.
– Người phụ trách Tù đấu trường sẽ tuyên bố chiến tích cùng thực lực của nô lệ võ tu và yêu thú, người trên khán đài có thể dựa vào này để lựa chọn vào cái lao tù nào, đấu cùng người hay đấu với yêu thú. Tất nhiên, chỉ những người có thực lực tương đương với nô lệ võ tu hoặc yêu thú, thậm chí là thấp hơn mới có thể bước vào trong lao tù, có quyền lợi chiến đấu, nếu không mà nói, vậy thì không còn ý nghĩa gì rồi.
Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong giải thích.
Lâm Phong khẽ gật đầu, quả thật như thế, nếu người tiến vào trong lao tù có thực lực mạnh hơn nô lệ võ tu hay yêu thú, vậy chiến đấu cũng không có ý nghĩa rồi. Chủ nhân của Tù đấu trường sẽ không làm chuyện ngu ngốc này.
– Còn có, người tiến vào tù đấu, thất bại, cái giá phải trả là tử vong, nhưng nếu thắng, sẽ có thể thu hoạch không ít nguyên thạch. Rất nhiều người vì nguyên thạch, có đôi khi sẽ tiến vào lao tù tiến hành tù đấu. Cũng tỷ như người trong hệ Tướng Tinh chúng ta, có người thông qua tù đấu để lịch lãm dũng khí cũng thiết huyết của mình, không ngừng đột phá cực hạn, sau khi đạt được nguyên thạch, lại tu luyện trong tháp tu luyện, như vậy, có thể để cho thực lực nhanh chóng tăng lên. Dĩ nhiên, như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm.
– Nguy cơ luôn tồn tại cùng kỳ ngộ, có cường giả nào mà không đạp lên hài cốt lạnh lẽo, có ai không tránh thoát vô số lần cận kề cái chết, cuối cùng mới bước lên trời cao.
Trong giọng nói của Vấn Ngạo Tuyết mang theo vài phần nghiêm nghị. Lâm Phong sửng sốt, xem ra, cái tên nam tử còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân này, vậy mà thường xuyên bước vào trong lao tù, nếu là lần đầu tiên thấy y, tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Trong lúc nói chuyện, mọi người theo bậc thang mà không ngừng đi xuống, Lâm Phong đã có thể thấy rõ toàn cảnh đấu trường.
Đó là một cái sân lớn bằng khoảng sân bóng đá, cái lồng sắt khồng lồ khôn cùng trực tiếp gắn trên sân này, phảng phất là như từ trên trời chụp xuống.
Lồng sắt cao gần mười thước, chi làm hai khu vực lớn, một khu trong đó có một con yêu thú đang chiến đấu với người, mà một khu khác thì hai người đang tiến hành sinh tử chiến.
Tù đấu trường chia làm hai khu vực, chia ra là yêu thú cùng nô lệ võ tu, người trên khán đài có thể tự do lựa chọn khiêu chiến yêu thú hay là chiến cùng nô lệ võ tu.
Ngay vào lúc này, một người chắn trước mấy người Lâm Phong, ánh mắt đạm mạc quét qua mọi người một lượt.
Vấn Ngạo Tuyết tựa hồ đã biết trước, lấy ra sáu khối nguyên thạch trung phẩm đưa cho đối phương, đối phương lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho mấy người Lâm Phong tiến vào.
– Mười hàng dựa gần Tù đấu trường nhất, có phạm vi nhìn rõ nhất, hơn nữa còn có quyền ưu tiên tiến hành tù đấu! Nhưng mà muốn bước vào mười hàng trước này, mỗi người cần phải nộp một khối nguyên thạch trung phẩm.
Vấn Ngạo Tuyết vừa đi vừa nói, Lâm Phong kinh ngạc hỏi:
– Một khối nguyên thạch trung phẩm, thật đắt!
Phải biết rằng, một khối nguyên thạch trung phẩm đủ để luyện một tháng trong tầng bốn tới tầng mười ở tháp tu luyện, đó cũng không phải là con số nhỏ.
– Không đắt, không đắt chút nào!
Nhưng làm cho Lâm Phong ngoài ý muốn chính là, Vấn Ngạo Tuyết trực tiếp lắc đầu, nói:
– Ngươi cứ thử nghĩ, người đi vào chỗ này đều là những người nào?
– Là những người muốn tiến hành tù đấu, còn có, những người không thiếu nguyên thạch.
Lâm Phong trầm ngâm, sau đó trả lời.
– Ngươi nói không sai, đối với người muốn tù đấu mà nói, chỉ cần gã chiến thắng, chí ít có thể lấy được mười khối nguyên thạch trung phẩm, giao ra một khối, dĩ nhiên là đáng giá, nếu bại, cũng là chết, vậy nguyên thạch giữ lại trên người bọn họ cũng không còn ý nghĩa gì rồi. Về loại người sau, ngươi cũng nói, bọn họ căn bản không thiếu nguyên thạch, vậy thì cần gì để ý một khối này chứ.
Vấn Ngạo Tuyết vừa nói, vừa chỉ một vài chỗ ở hàng thứ ba, nói:
– Chúng ta ngồi chỗ đó đi.
– Được!
Lâm Phong gật đầu, người ở trong mười hàng trước này cũng không quá nhiều, so với phía sau thì còn rộng rãi nhiều lắm, dù sao, người muốn tiến hành tù đấu cùng với kẻ không thiếu nguyên thạch cũng chiếm số ít.
Trong lúc Lâm Phong ngồi xuống, một trận chiến trong Tù đấu trường đã kết thúc, là ở khu vực nô lệ võ tu.
Trong đó, tên nô lệ võ tu với chân mang xiềng xích đã dùng tay của gã cắm vào trong tim của người vào tù đấu, máu tươi đầm đìa, đó là một hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng những người nơi đây hiển nhiên đã quá quen thuộc, tất cả đều reo hò điên cuồng, rất kích thích, máu huyết sôi trào.
Liễu Phỉ cùng Tĩnh Vân chau mày, thấy loại tràng diện này đều có chút không thoải mái. Mà Lâm Phong, dù trong lòng có chút gợn sóng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Tới thế giới này lâu như vậy, hắn đã sớm quen thuộc ỷ mạnh hiếp yếu, tính mạng của kẻ yếu ở đây thật sự là không đáng một đồng.
– Đã không thể nắm chắc tuyệt đối, cần gì phải tiến hành tù đấu.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, tên kia bị giết, là chính do bản thân gã lựa chọn, sinh tử không trách được người khác.
– Lâm Phong, nếu cùng cảnh giới, ngươi muốn tù đấu cùng yêu thú, hay là cùng nô lệ võ tu?
Vấn Ngạo Tuyết nghe được lời thì thầm của Lâm Phong, y có chút ngạc nhiên, hỏi Lâm Phong một câu.
– Yêu thú.
Lâm Phong không chút do dự mà trả lời.
Vấn Ngạo Tuyết nghe được câu trả lời của Lâm Phong liền sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền cười:
– Ngươi lựa chọn không sai! Rất nhiều người cho là, cùng một cảnh giới, yêu thú đều mạnh hơn con người một chút. Nhưng nơi này lại khác, nô lệ võ tu, từ khi bọn họ trở thành nô lệ, liền gặp phải nguy hiểm tùy thời đều có thể bỏ mạng, bọn họ cũng không biết lúc nào mình sẽ chết. Sống là tín niệm duy nhất của bọn họ, dục vọng cầu sinh của bọn họ mãnh liệt hơn bất cứ ai, vì sống, bọn họ có thể làm hết thảy, điên cuồng, tàn nhẫn, thị huyết, chỉ cầu được sống, tất cả tiềm lực của bọn họ đều được kích phát, so với yêu thú còn đáng sợ hơn nhiều.
– Có lẽ, có đôi khi thực lực của ngươi mạnh hơn bọn họ, mà thật sự cũng đúng như thế, nhưng lúc tiến hành tù đấu, ngươi mới phát hiện, kẻ sống cuối cùng, không nhất định là ngươi.
Vì sống, một cái mơ ước hèn mọn cỡ nào.
Lâm Phong âm thầm thở dài, nhưng lắc đầu nói:
– Ngươi nói không sai, nhưng ta nói lựa chọn chiến đấu cùng yêu thú, cũng không phải là vì nguyên nhân này.
– Không phải?
Vấn Ngạo Tuyết hơi kinh ngạc, nhìn Lâm Phong.
– Không phải!
Lâm Phong gật đầu, nói:
– Nô lệ võ tu, mặc dù bọn họ là nô lệ, không có nhân quyền, nhưng dù sao, bọn họ vẫn là người!
Vấn Ngạo Tuyết nghe được lời lẽ nghiêm túc của Lâm Phong, y híp mắt, trong con ngươi lộ ra vẻ khác thường.
– Đúng là như ngươi nói, tín niệm duy nhất của bọn họ, đó là sống, lúc bọn họ giết người tham gia tù đấu, là bởi vì đối phương muốn lấy mạng của bọn họ, mà bọn họ, chỉ muốn sống, một điều ước mơ hèn mòn như thế, không có người nào có thể chỉ trích bọn họ tàn nhẫn. Muốn ta vì một chút nguyên thạch, vì lợi ích của mình, mà phải đi giết những người không có bất kỳ thù hận nào, ta làm không được, trong lòng ta có thẹn…
Lâm Phong không cho rằng mình là kẻ tốt lành gì, hắn cũng không cảm thấy mình là chúa cứu thế, nhưng chí ít, trong khi hắn theo đuổi võ đạo, trong lòng hắn vẫn thủ vững vài điểm, chí ít không thẹn với lương tâm của mình, như vậy, trên võ đạo, hắn mới không có ràng buộc nào có thể cản hắn tiến về phía trước.
Vấn Ngạo Tuyết nghe được mấy lời này, lần đâu tiên, y nhìn đấu trường quen thuộc này, trong lòng lại có một tia dao động.
Những tên nô lệ võ tu kia, tuy là nô lệ, nhưng bọn họ, là người!
Không sai, bọn họ là người, nhưng ở thế giới tàn nhẫn này, rất nhiều người đều không coi nô lệ là người, người giống như Lâm Phong, quá ít!
Tuyệt đại đa số người, cũng cố gắng không ngừng trở nên mạnh mẽ, vì theo đuổi mạnh mẽ, vì đạt được mục đích của mình, bọn họ không chừa thủ đoạn nào, giết người, chỉ là quá bình thường.
– Có lẽ ngươi nói đúng, ta quyết định, sau này chỉ tù đấu với yêu thú.
Vấn Ngạo Tuyết cười cười nói, cũng vào lúc này, một giọng nói giễu cợt từ cách đó không xa truyền tới.
– Người của hệ Tướng Tinh, từ lúc nào đã học được bi thiên mẫn nhân, thật là buồn cười.
Lâm Phong cùng Vấn Ngạo Tuyết đều ngẩng lên, nhìn về phía sau, một đám thanh niên mặc hoa phục ngồi ở đó, khóe miệng mang theo vài phần cao ngạo, đưa mắt nhìn xuống nhóm người Lâm Phong, cao cao tại thượng.
– Người của hệ Quý tộc!
Lâm Phong cau mày, trong nhóm thanh niên hoa phục này, có một kẻ Lâm Phong quen biết, là kẻ mà khi hắn vừa tiến vào Thiên Nhất học viện liền quạt cho y một bạt tai, đó là Bạch Trạch.
Chương 140: Lâm Phong, tù đấu
Ở bên trong Thiên Nhất học viện, người của hai hệ Quý Tộc và Tướng Tinh luôn thủy hỏa bất dung, đều nhìn nhau không thuận mắt, ma sát không ngừng xảy ra.
Mà ở thành trong thành này, không chỉ người trong hệ Tướng Tinh thích tới đây, người trong hệ Quý Tộc cũng thường xuyên tới chỗ này, nhưng mà những người trong hệ này đều thích qua khu vực giao dịch, qua đó để đổi lấy những vật phẩm có giá trị đối với bọn họ.
Dĩ nhiên cũng có không ít người thích tới Tù đấu trường.
Trong mắt của người trong hệ Tướng Tinh, bước vào Tù đấu trường có thể trui luyện mình, tăng lên chính mình. Người trong hệ Quý Tộc, thật sự có rất ít người tiến vào lao tù mà tiến hành tù đấu, bởi vì bọn họ đều là nhát gan khiếp nhược, không cần dũng khí cũng nhiệt huyết.
Song, ở trong mắt người của hệ Quý Tộc, người trong hệ Tướng Tinh tiến hành tù đấu đều là những kẻ ngu ngốc, là cái dũng của kẻ thất phu, dùng tính mạng của mình mà đánh cuộc với nguyên thạch, chỉ có những tên dân đen như bọn họ mới làm chuyện như vậy.
Người hệ Quý Tộc tới đấu trường, thứ bọn họ muốn nhìn nhất chính là người của hệ Tướng Tinh tham gia tù đấu, lúc bị yêu thú xé nát, làm thành thức ăn, cùng với bị nô lệ võ tu hành hạ tới chết. Mỗi lần có cảnh tượng như thế, bọn họ đều đặc biệt hưng phấn.
– Ngươi là Lâm Phong đúng không, bởi vì muốn khiêu chiến Hắc Ma cho nên mới nghĩ tới tham gia tù đấu mà nâng cao thực lực?
Ở bên cạnh Bạch Trạch, một tên thanh niên áo vàng đưa mắt nhìn Lâm Phong, giễu cợt nói:
– Ngươi cũng không nên bị yêu thú cắn nuốt trước khi khiêu chiến Hắc Ma, trong học viện, có rất nhiều người muốn nhìn xem ngươi bêu xấu đó!
Lâm Phong nhìn Bạch Trạch một cái, người này vậy mà biết hắn, hiển nhiên là bởi vì Bạch Trạch, nhưng kẻ ở cùng Bạch Trạch thì Lâm Phong đều rất xem thường.
Cho nên, Lâm Phong rất bình tĩnh mà nhìn tên thanh niên áo vàng một chút, rồi quay đầu, nhìn về phía đấu trường, trầm mặc cũng không thèm nhìn, đúng là phương thức tốt nhất để phản kích đối phương.
Người quý tộc đều cao ngạo, trong mắt không người, ở trong mắt bọn họ, lời của bọn họ, ngươi nhất định phải nghe, không thể nào dám không để ý.
Mà Lâm Phong, lần này tới lần khác đều không quan tâm để phản kích, điều này là cho tên thanh niên áo vàng khựng người, nụ cười trên mắt cũng cứng ngắc, ánh mắt dần trở nên âm trầm.
– Lỗ tai ngươi bị điếc à, không nghe được ta đang nói chuyện với ngươi sao?
Tên thanh niên áo vàng lạnh lùng nói, từng lời truyền vào trong tai mấy người Lâm Phong, nhưng đáp lại gã chỉ là trầm mặc như trước.
– Ta hỏi ngươi đó!
Lâm Phong càng trầm mặc, tên thanh niên áo vàng càng cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích, nhất là xung quanh có nhiều người tập trung nhìn vào như vậy, càng làm cho gã có chút thẹn quá mà giận, một luồng lãnh ý trên người gã tràn ra.
– Ồn quá!
Vấn Ngạo Tuyết có chút khó chịu gãi gãi lỗ tai, xoay đầu lại, y nói với tên thanh niên kia:
– Ngươi không thấy được, ngươi rất giống một con chó đang sủa loạn sao?
Sắc mặt tên thanh niên áo vàng cứng đờ, ngay sau đó, lồng ngực phập phồng, vậy mà có người dám mắng gã là chó, cho tới bây giờ, chỉ có gã xem người khác là chó mà sai khiến.
– Hơn nữa, vẫn còn là một con chó không não.
Vấn Ngạo Tuyết lại bổ sung một câu, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng nồng đậm.
– Hắn ngay cả Hắc Ma cũng dám khiêu chiến, ngươi cảm giác được ngươi mạnh hơn Hắc Ma sao? Muốn hắn trả lời ngươi, ngươi, là cái quái gì?
Tên thanh niên áo vàng âm trầm đáng sợ, gắt gao ngó chừng Vấn Ngạo Tuyết, nói:
– Chó? Ngươi biết, ngươi bây giờ đang vũ nhục là ai sao?
Vấn Ngạo Tuyết triệt để im lặng, quay người, cũng không nhìn đối phương, y cứ nằm trên ghế đá, giọng nói đạm mạc vang lên.
– Đừng tưởng rằng phía trước tên ngươi được thêm một chữ Vũ liền cho mình cao ngạo mấy phần! Huống chi, mặc dù có vài người có một chữ Vũ ở trước tên cũng chỉ là một con chó mà thôi, còn tưởng rằng mình có thể diễu võ dương oai ở bên ngoài, không biết rằng hình vi của mình buồn cười đến cỡ nào.
Vấn Ngạo Tuyết bình tĩnh nói ra, tên thanh niên áo vàng có chút khiếp sợ, vậy mà đối phương biết gã họ Vũ? Hơn nữa, Vấn Ngạo Tuyết đã biết mà vẫn dám vũ nhục gã như thế, chỉ có thể nói, Vấn Ngạo Tuyết căn bản không để gã vào trong mắt.
Nghe được họ Vũ, Liễu Phỉ cũng quay đầu nhìn tên thanh niên áo vàng một cái.
Ngay sau đó, Liễu Phỉ lại quay đầu nhìn lên người Vấn Ngạo Tuyết.
Tuy nói trong Hoàng thành có vô số thế lực cường đại, nhưng người mang họ Vũ vẫn là những nhân vật được người ngước nhìn, Vấn Ngạo Tuyết đã biết rõ đối phương họ Vũ mà vẫn không quan tâm chút nào như thế, xem ra người này thật sự không đơn giản.
– Vũ!truyện ma
Lâm Phong thầm nói một tiếng, cái họ này hắn nghe nói qua, hơn nữa còn không phải nghe chỉ qua một lần.
Ở nước Tuyết Nguyệt, thế lực cường đại nhất tất nhiên là hoàng thất, dưới hoàng thất chính là Nguyệt gia, Vũ gia, Vạn Thú môn, Hạo Nguyệt tông, Vân Hải tông, Băng Tuyết sơn trang, Lạc Hà tông.
Tám thế lực này, hôm nay, Vân Hải tông đã bị diệt môn, chỉ còn bảy thế lực, trong đó, trong Hoàng thành có bốn thế lực.
Vũ gia, rõ ràng được xếp vào trong đó!
Tên thanh niên áo vàng này là người Vũ gia?
Nhưng vào lúc này, một tiếng rống cực lớn cắt đứt suy nghĩ của Lâm Phong, đảo mắt liếc xuống, Lâm Phong nhìn vào trong lao tù.
Ở trong lao tù yêu thú, chiến đấu mới vừa kết thúc, yêu thú bị giết chết rồi, lúc này, một lão già đang một con yêu thú đi vào trong lao tù.
Tiếng rống vừa nãy chính là do con yêu thú này phát ra.
– Linh yêu thú, Hạt Hồ! (thạch sùng)
Trong mắt mọi người lộ ra hưng phấn, Hạt Hồ là một loại yêu thú phi thường cường hãn, có lực phòng ngự cường đại, đồng thời, còn có sự nhanh nhẹn cùng lực lượng của hổ báo, phi thường lợi hại.
– Lần này không biết ai dám vào tù đấu, nhất định sẽ đặc sắc rồi.
Mọi người thầm nghĩ, cũng có không ít người đều biết rõ, Hạt Hồ này đã được thường xuyên kéo ra tù đấu, hơn nữa, đã không ít nhân loại bị nó nuốt sống.
– Chủ nhân của Tù đấu trường không ngừng đưa yêu thú cùng nô lệ võ tu vào tù đấu, yêu thú cùng nô lệ võ tu bị giết, bọn họ sẽ bỏ ra thật nhiều nguyên thạch, làm như vậy, chẳng phải rất thua thiệt sao?
Trong lòng Lâm Phong có chút nghi hoặc mà mở miệng hỏi. Tên chủ nhân của Tù đấu trường này lại có thể lấy ra nhiều Linh yêu thú cùng nô lệ võ tu như vậy, mỗi ngày đều tiến hành tù đấu, xem ra bối cảnh sâu không lường được.
– Lúc những yêu thú cùng nô lệ võ tu bị bắt, thực lực cũng không nhất định là rất mạnh, mặc dù bị giết chết, chủ nhân Tù đấu trường cũng không quan tâm. Dựa vào những trận chiến đấu sinh tử, yêu thú không ngừng trở nên khát máu, nô lệ võ tu cũng không ngừng mà trở nên cường đại. Lúc đó, bọn họ mới có giá trị. Chủ nhân của Tù đấu trường sẽ lựa chọn một ít để mình sử dụng, còn có thể chọn một ít để bán đấu giá, đó mới là mục đích của bọn họ. Chúng ta thì dựa vào yêu thú cùng nô lệ võ tù trong Tù đấu trường để rèn luyện phát triển mình. Chủ nhân của Tù đấu trường cũng giống vậy, lợi dụng chúng ta, dùng máu tươi của những người như chúng ta để làm cho yêu thú cùng nộ lệ võ tu của bọn họ không ngừng lớn mạnh.
Lâm Phong ngớ người, hắn thật sự không nghĩ xa như vậy. Đúng thế, một gã nô lệ võ tu có thể sống sót sau vô số trận chiến sinh tử, giá trị thật sự không thể lường được, nếu làm dùng để bồi dưỡng, tất sẽ trở thành cao thủ kinh khủng, được chủ nhân Tù đấu trường lợi dụng.
– Còn về vấn đề nguyên thạch trao thưởng, khi chúng ta tiến vào thành này thì phải nộp nguyên thạch, mặc dù không nhiều lắm, nhưng nơi này nhiều người như vậy, ngươi tính thử được bao nhiêu? Ngoài ra, muốn ngồi ở hàng phía trước, lại lấy một người một khối nguyên thạch trung phẩm, ngươi lại tính xem được bao nhiêu?
Vấn Ngạo Tuyết kiên nhẫn giải thích cho Lâm Phong. Lâm Phong mỉm cười lắc đầu, đúng là hắn suy nghĩ quá nông cạn rồi, chỉ nghĩ tới khi yêu thú hoặc nô lệ võ tu bị giết là phải giao ra nguyên thạch, nhưng quên đi Tù đấu trường đã hấp dẫn bao nhiêu người tới đây.
Lúc này, lão già đứng trong lao tù, cất cao giọng nói:
– Hạt Hồ, Linh yêu thú cấp bốn, chiến tích, hai mươi tám trận thắng!
Mọi ngươi nghe được lời này đều hít sâu một hơi, hai mươi tám trận thắng, thật là khủng khiếp, như vậy cũng có nghĩ là có hai mươi tám tên võ tu chết ở trong miệng con Hạt Hồ này.
– Người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn tham gia tù đấu, thắng được thưởng hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, người dưới Linh Vũ cảnh tầng bốn tham gia tù đấu, thắng được thưởng một trăm khối nguyên thạch trung phẩm.
Lão già nói tiếp một câu, ngay sau đó liền ra đứng ở cửa lao tù, chờ đợi người tham gia tù đấu.
– Hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, rất nhiều!
Lâm Phong thầm nghĩ, hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, cũng chính là hai ngàn nguyên thạch hạ phẩm, có thể tu luyện hai năm trong tầng thứ tư của tháp tu luyện ở học viện.
Hai năm, đây là một khái niệm rất kinh khủng.
– Dùng tính mạng làm tiền đặt cược, thù lao lấy được cũng rất kinh khủng.
Lâm Phong thầm nói, hắn phát hiện ra Vân Hải tông rất nghèo, chủ nhân của Thành Trong Thành này có được nguyên thạch với một con số đáng sợ cỡ nào.
Hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, có thể mua một nhóm nô lệ võ tu rồi, còn có thể đổi lấy một vài công pháp võ kỹ tốt.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong không chút lựa chọn đứng dậy, đạm mạc nói:
– Trận tù đấu này, ta tới đi!truyện huyền huyễn audio