Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 246 [Chương 1226 đến 1230]
❮ sautiếp ❯Chương 1226: Đối phó Lâm Phong
Một lúc sau, Tề Thiên Thánh xuất hiện trong một cái tiểu viện khác, sau người hắn liền xuất hiện hai vị lão giả.
– Thiếu gia, ngài gọi để ta đến, vì Lâm Phong sao? Một người mở miệng nói.
Tề Thiên Thánh quay đầu lại, nhìn bọn họ nói:
– Lần này chúng ta đến Thiên Hư Cổ Thành vì làm rõ vì sao Vấn gia vận dụng Thiên Hư Cổ Trận, nên ta không muốn gây chuyện thị phi.
Nhưng cái tên Lâm Phong lại dám bắt nạt người của Tề gia ta, ta không thể nào nhịn được. Các ngươi hay đi tham dò hắn một chút đi.
– Thiếu gia, chỉ là thăm dò sao? Một ông lão hỏi.
– Nếu như hắn quá yếu, hãy làm hắn biến mất, nhớ làm sạch sẽ một chút!
Khi Tề Thiên Thánh dứt lời, hắn đi vào trong một gian phong. Dù cho ngươi có yêu nghiệt đến mức nào, khi chưa trưởng thành đều chẳng là gì. Bây giờ, Tề Thiên Thánh vẫn canh cánh trong lòng với lời tiên đoán của nhà tiên tri. Hắn không tin, Tề Thiên Thánh hắn sẽ trở thành kẻ lót đáy trong thập đại yêu nghiệt. Còn cái tên Lâm Phong kia nữa. Tại sao hắn lại dám xoá bỏ thần niệm Kiều Kiều? Chẳng lẽ hắn cho rằng nhà tiên tri tiên đoán hắn sẽ trở thành cường giả đứng đầu Bát Hoang, hắn sẽ trở thành cường giả thậy sao? Quá ngây thơ. Nếu như sau lưng Lâm Phong không có Thiên Đài và Kiếm Các, Tề Thiên Thánh hắn cũng sẽ không cần lặng lẽ xử lý hắn, mà quang minh chính đại làm Lâm Phong biến mất. … Lúc này, Lâm Phong đang cùng Thu Nguyệt Tâm yên tĩnh ngồi trên ghế. Đầu của Thu Nguyệt Tâm đang dựa lên bả vai hắn, hai người ngửa đầu nhìn về phía hư không, yên tĩnh, an lành. Vì không muốn Thu Nguyệt Tâm rơi vào tình đạo, Lâm Phong chỉ có thể dùng nhu tình chậm rãi trục xuất chấp niệm của nàng.
– Hả? Nhưng vào lúc này, chân mày Lâm Phong cau lại, lộ ra từng tia từng tia hàn ý.
Lại đang có một đạo thần niệm nhòm ngó hắn. Xem ra có mấy người cảm thấy hung hăng, nên chủ động lấy thần niệm nhòm ngó người khác. Thần niệm Lâm Phong hóa thành một cái bàn tay màu đỏ thẫm, đánh về phía đạo thần niệm đang nhòm ngó kia. Cùng lúc đó, cái đạo thần niệm kia cũng hoá hình, nó đã hóa thành một mũi tên bay thẳng về hướng bàn tay do thần niệm cũng Lâm Phong hóa thành.
– Ầm!
Trong hư không lập tức có một gợn sóng hiện, đạo thần niệm này so với đạo thần niệm nhòm ngó khi nãy cường hãn hơn rất nhiều. Khiến bàn tay thần niệm của Lâm Phong trực tiếp tan vỡ, làm hắn khẽ rên một tiếng, mà sắc mặt hơi của hắn của hơi tái nhợt.
– Thần niệm Tôn Vũ.
Đôi mắt Lâm Phong trở nên lạnh lùng. Hắn liền nhớ tới mấy lời uy hiếp của cô gái kia, xem ra cô gái kia đã phái người vận dụng thần niệm.
– Tích đáp, tí tách… Đột nhiên có một tiếng bước chân truyền đến, bên ngoài cái tiểu viện này có một đạo thân ảnh già nua xuất hiện.
Lâm Phong dễ dàng nhận ra được, cái lão già kia có thần niệm khá mạnh, như không quá giống với đạo thần niệm đang công kích Lâm Phong. Nói cách khác, còn có một người khác ngoài kia đang điều khiển thần niệm công kích Lâm Phong.
– Thăm dò ta à? Lâm Phong liền cười gằn một cái, thần niệm hắn hóa thành một cái chuông cổ màu vàng.
Khi cỗ thần niệm kia đâm vào cổ chung, có tiếng chung ong ong vang lên, nó suýt chút nữa đã phá nát cổ thần niệm kia.
– Nứt!
Lâm Phong hét to một tiếng, cổ chung do thành niệm hóa thành kêu ong ong, kim quang toả sáng. Không ngừng công kích cổ thần niệm kia, khiến cho nó lảo đảo. Nhưng mà ngay lúc đó, một luồng thần niệm khủng bố đột nhiên lao vào bên trong tiểu viện Thu Nguyệt Tâm. Mà trên ngườì vị cường giả ngoài tiểu viện cũng đã tràn đầy hàn ý, dường như bất cứ lúc nào, hắn đều có thể ra tay. Đạo thần niệm vừa mới lao vào liền hóa thành một cái thần chuy to lớn màu vang kim, tràn ngập khí tức đáng sợ. Khiến Lâm Phong cảm nhận được sự chênh lệch giữa thần niệm của hắn và thần niệm của đối phương không hề nhỏ.
– Đùng!
Cái kia thần chuy từ kia, dường như muốn đánhnổ cổ chung, khiến cho Lâm Phong phải thu hồi thần niệm. Mà toàn bộ thần niệm hắn cũng điên cuồng lao ra, hóa thành một một cái cung điện mênh mông.
– Thần niệm cung khuyết!
Thu Nguyệt Tâm liền bật thốt lên, nàng phi thường kinh ngạc. Mà thanh âm này tựa hồ của nhân cách kia của Thu Nguyệt Tâm, nàng liền lẩm bẩm nói nhỏ:
– Không biết thiên cung, đêm nay là năm nào? – Hừ, chỉ là một cái cung điện, mà đòi so với thần chùy của ta, phá nát đi!
Bên trong thần chuy kia dường như có một đạo âm thanh già nua và hèn mọn vang lên. Sau đó cái khủng bố thần chuy lập tức đánh về phía thần niệm cung điện.
– Vù… Một làn sóng chấn động khủng bố liền lan tràn khắp nơi, khiến lầu các trong tiểu viện bị phá hủy thành tro bụi.
Thần niệm cung khuyết lúc này cũng run rẩy không ngớt, nhưng không có chút dấu hiệu tan vỡ cục nào. Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, sao đó liền hô to:
– Ràng buộc!
Khi hắn vừa dứt lời, thần niệm cung khuyết liền tỏa ra hào quang, cánh cửa cung điện của lập tức mở ra. Cái thần chuy kia bị hút vào bên trong.
– Phá cho ta.
Trong Thần chuy bị thần niệm cung điện giam cầm liền có một tiếng gào thét vang lên, cái thần chùy kia liền bắt đầu oanh kích cung điện. Nhưng mà cái thần niệm cung khuyết này đã trải qua vàn thử thách, lại được Lâm Phong rèn luyện, nên vẫn bất dộng. Sau đó những hoa văn trong cung điện tỏa sáng, khiến cho cái thần chùy kia bất động
– Giúp ta!
Trong Thần chuy liền truyền ra một âm thanh mãnh liệt, lập tức có tiếng những ầm ầm vang lên. Sau đó có một bóng người trực tiếp xông vào bên trong tiểu viện, bay thẳng đến vị trí của Lâm Phong. Thân thể Thu Nguyệt Tâm liền lấp loé, nàng liề ngăn người nọ lại. Người xông vào dĩ nhiên lại là một tên cường giả Tôn Vũ tầng ba, có khí tức vô cùng hùng mạnh. Đôi mắt Lâm Phong trở nên lạnh lùng, e r chủ nhân của đạo thần niệm bị hắn nhốt lại cũng là một vị Tôn Vũ tầng ba.
– Giết!
Khí túc cả người lão giả dâng trào, tu vi của hắn là Tôn Vũ tầng ba, sao lại phải sợ Thu Nguyệt Tâm có tu vi Tôn Vũ tầng một. Hắn vồ mạnh bàn tay một cái, lập tức có một đạo không gian năng lượng khủng bố đánh về phía Thu Nguyệt Tâm. Khiến cho Thu Nguyệt Tâm cảm giác giống như nàng bị một luồng không gian tù lao bao phủ.
– Áo nghĩa không gian, hơn nữa đã tiến vào áo nghĩa tầng ba!
Sức chiến đấu của các Tôn Vũ do rất nhiều yếu tố cấu thành, ví dụ như huyết thống vũ hồn, thánh văn,… Nên sự mạnh yếu của áo nghĩa cũng quyết định sức chiến đấu của cường giả Tôn Vũ. Mà Lâm Phong cũng chỉ có vài loại áo nghĩa bước vào tầng hai, cộng thêm kiếm thuật giúp dung hợp các loại áo nghĩa, nên hắn mới coa thể dùng tu vi Thiên Vũ tầng tám đánh bại những cường giả Tôn Vũ tầng một và tầng hai được. Thậm chí khi dung hợp ba loại áo nghĩa, thì công kích của hắn cũng có thể chém đôi cường giả Tôn Vũ tầng ba. Người trước mắt tuy có tu vi Tôn Vũ tầng ba, nhưng lại có áo nghĩa tầng ba và không gian thần thông. Nên hắn có thể được xem như là một nhân vật khá lợi hại trong đám Tôn Vũ tầng ba.
Thu Nguyệt Tâm liền hừ lạnh một tiếng, sau đó bàn tay của nàng liền hóa thành một cái nguyệt nhân, chém vào cái không gian tù lao đang bao phủ nàng. Cái không gian tù lao kia tựa hồ cũng bị hàn khí của nguyệt thủ đông lại.
– Vỡ cho ta!
Ông lão kia liền hừ lạnh một tiếng, sau đó không gian tù lao xé rách nguyệt thủ. Cùng lúc đó, thân thể lão cũng xuất hiện trước mặt Thu Nguyệt. Bàn tay lão liền tràn đầy năng lượng không gian chụp vào người Thu Nguyệt Tâm.
– Giết!
Lâm Phong hô to một tiếng, Thiên Cơ kiếm ra khỏi vỏ, nó chém vào người lão giả. Cũng ngay lúc đó, thần niệm cung khuyết cũng tỏa ra ngàn vạn tia kim quang, giống như những những đạo kiếm khí phá tan thần chùy.
– Ầm!
Trong một tiểu viện phía xa xa có một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên phóng lên trời. Sau đó liền có một lão già có tu vi Tôn Vũ tầng ba tràn đầy sát khí lao về phía tiểu viện Thu Nguyệt Tâm. Hắn chính là chủ nhân của cái thần chùy bị bị Lâm Phong giam giữ. Hắn nhất định phải tự mình đến chém Lâm Phong, bằng không thì thần niệm của hắn sẽ bị thương nặng, thậm chí biến mất.
– Hả? Khi cảm nhận được luồng khí tức kia, thần sắc của Tề Kiều Kiều trong tiểu viện bên cạnh ngưng lại.
– Khí tức của hộ vệ của ca ca, bọn họ đang làm gì vậy? Đôi mắt của Tề Thiên Thánh lúc này cũng trở nên cứng ngắc, lầm bẩm nói.
– Hai lão gia hỏa kia đang làm gì vậy? Tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Chẳng lẽ họ bị Lâm Phong bức bách? Khi vị cường giả Tôn Vũ tầng ba kia phóng thích khí thế khủng bố, điên cuồng bay đi, cũng hấp dẫn rất nhiều người trong khách sạn, trên mái nhà có từng bóng người xuất hiện, họ muốn nhìn một chút, chuyện gì đang xảy ra?
Chương 1227: Ngươi là cái thá gì?
Lâm Phong chỉ thấy đối phương dùng lòng bàn tay chống đỡ Thiên Cơ kiếm, gầm lên một tiếng. Sau đó, trong hư không lập tức có một đạo không gian nhận, chém thẳng vào hắn.
– Vù!
Lâm Phong né tránh, nhưng không gian nhận trảm khủng bố vẫn tiếp tục lao về phía trước, khiến mặt đất xuất hiện một vết nứt đáng sợ. Lực công kích Tôn Vũ tầng ba quả nhiên vô cùng mạnh mẽ, một đòn tùy ý đã có lực phá hoại khủng bố. Cùng lúc đo, Lâm Phong cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng đang lao đến. Hắn liền quay lại nói với Thu Nguyệt Tâm:
– Nguyệt Tâm, nàng hãy đông hắn lại, để ta chém hắn!
– Được!
Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng đáp lại một tiếng, những tiếng ào ào ào vang lên. Sau đó liền một ánh trăng từ trong hư không chiếu xuống, mà trong cơ Thu Nguyệt Tâm cũng xuất hiện từng vầng từng vầng trăng bay về hướng hư không.
– Nát cho ta!
Ông lão kia liền hừ lạnh một tiếng, một bàn tay lớn trực tiếp xé rách không gian, đánh về phia vầng trăng. Nhưng đúng lúc này, lại có vài ánh trăng chiếu xạ trên người hắn, khiến cơ thể hắn đông cứng trong nháy mắt.
– Đông lại!
Thu Nguyệt Tâm lạnh lẽo hét to.
– Sát Na Hoang Vu!
Ngay lúc đó, một đạo kiếm quang óng ánh xuất hiện, những luồng áo nghĩa dung hợp khủng bố xé rách thân thể của vị cường giả kia trong chớp mắt. Dưới sự hợp sức của Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, cường giả Tôn Vũ tầng ba đã bị tiêu diệt.
– Hai vị thanh niên đó thật cường hãn!
Lúc này, không ít người đang quan sát phía xa xa cảm thấy rung động. Một chàng thanh niên có tu vi Thiên Vũ tầng tám và một cô gái có tu vi Tôn Vũ tầng một lại có thể liên thủ giết một vị cường giả Tôn Vũ tầng ba trong vòng một chiêu.
– Đó là Thu Nguyệt Tâm, ta đã thấy nàng ta một mình chém rất nhiều Tôn giả.
– Thu gia yêu nghiệt, Thu Nguyệt Tâm!
Khi mọi người nhận ra Thu Nguyệt Tâm, họ không khỏi thán phục một tiếng. Nàng ấy quả nhiên có thực lực rất khủng bố.
– Người thanh niên kia chính là Lâm Phong!
Khi Mọi người nghe được âm thanh đó, họ há hốc mồn. Hóa ra người thanh niên đó là Lâm Phong! Không ngờ hai đại yêu nghiệt mới xuất hiện của Bắc Hoang lại đồng thời xuất hiện. Một người có thể đánh bại Thiên Long yêu thể Long Đằng, một người khác lại vạn dặm truy sát một trong thập đại yêu nghiệt, Bạch Thu Lạc.
– Ta nghe nói nguyên nhân Lâm Phong quyết chiến Long Đằng, là vì Thu Nguyệt Tâm.
Nên chắc chắn hai người đó có quan hệ rất mật thiết.
– Đúng, hai đại yêu nghiệt Bắc Hoang ở chung với nhau quả nhiên quần anh tụ hội, thật xứng đôi.
Nhưng đáng tiếc Thu Nguyệt Tâm lại tu tình đạo, chỉ sợ mối tình hai người này sẽ không có kết cục tốt đẹp. Lúc mọi người đang nghị luận sôi nổi, thì ở phương xa xa đã xuất hiện hình bóng của một vị cường giả đang lao đến. Hắn chình là chủ nhân của đạo thần niệm bị Lâm Phong vây bên trong thần niệm cung khuyết. Bây giờ, thần niệm của hắn đang không ngừng bị oanh kích, khiến thần hải cũng hắn của rung chuyển. Mà hồn phách hắn cũng đang rất bất an, dường như lúc nào cũng có thể nứt toác. Lúc đầu hắn định cường thế chạy tới giết Lâm Phong, để cứu thần niệm, nhưng khi hắn nhìn thấy Thu Nguyệt Tâm liên thủ với Lâm Phong chém dồi đồng bạn của hắn trong nháy mắt, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi.
– Hai vị tiểu hữu, việc này xem như kết thúc ở đây có được không? Do thần niệm bị nhốt, nên hắn không thể không yếu thế nói với Lâm Phong – Một khi ngươi muốn tiêu diệt thần niệm của ta, ngươi phải chuẩn bị gánh lấy hậu quả chứ.
Làm so ta có thể bỏ qua được, buồn cười. Lâm Phong liền lạnh một tiếng. Sau đó hắn liền thúc dục thần niệm cung điện tấn cống thần chuy. Sắc mặt người kia liền trở nên trắng xám, thần hồn hắn đang giao động mãnh liệt. Không biết tại sao thần niệm cung khuyết của Lâm Phong lại lợi hại như vậy? Không ngờ nó có thể nhốt thần niệm thần chuy của hắn lại mà còn có thể công kích thần niệm của hắn.
– Người trẻ tuổi, ngươi không nên quá càn rỡ, bằng không sẽ dễ chết sớm lắm đấy.
Ông già kia liền hừ lạnh một tiếng, lên giọng giáo huấn Lâm Phong. Ngay lúc đó, sau người hắn đột nhiên có một nhóm người bay đến. Mà người cầm đầu nhóm người đó chính là yêu nghiệt của Tề gia, Tề Thiên Thánh.
– Là ngươi lấy thần niệm nhòm ngó bọn ta, sau khi bị ta trực tiếp tiêu diệt tia thần niệm kia, lại dùng thần niệm phá hủy thần niệm ta.
Mà lại dám nói ta quá càn rỡ, buồn cười. Từ khi Lâm Phong bước vào võ đạo đến nay, nếu người khác không uy hiếp hắn, thì hắn chắc chắn sẽ không tùy ý động thủ với người ta. Không hiểu cái lão già kia tại sao lại lấy thần niệm công kích hắn, mà còn dám nói là hắn càn rỡ và uy hiếp hắn.
– Giết!
Bên trong thần niệm cung điện có vô số tia sáng không ngừng xé rách thần chuy. Khiến lão giả phải gào lên một tiếng, mà sắc mặt lão cũng càng thêm trắng xám. Sau đó đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
– Được rồi, ngươi cũng đã giết một người rồi, hà cớ gì còn muốn giết chết người còn lại.
Khi mọi người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói lạnh lùng kia, thì thần sắc của họ liên cứng đờ.
– Tề Thiên Thánh, Đông hoang Tề gia, Tề Thiên Thánh.
Lập tức có người nhận ra Tề Thiên Thánh. Cùng lúc đó, ánh mắt của Lâm Phong cũng chuyển sang nhìn Tề Thiên Thánh, rồi thản nhiên nói:
– Chuyện này có quan hệ gì với ngươi sao? Hay nó ảnh hưởng đến nồi cơm của ngươi mà ngươi quan tâm vậy.
– Thú vị!
Khi mọi người thấy cảnh này, họ thầm cảm thán một tiếng. Không biết thực lực bây giờ của Lâm Phong so với Tề Thiên Thánh, ai mạnh ai yếu. Tuy có rất nhiều người đều mơ hồ xếp Lâm Phong vào hàng ngũ thập đại yêu nghiệt, nhưng dù sao hắn cũng chưa chính thức giao phong cùng bất kỳ người nào trong thập đại yêu nghiệt. Mà Tề Thiên Thánh lại là một trong thập đại yêu nghiệt, mà thân phận và gốc gác của Tề Thiên Thánh đều sâu hơn so với Lâm Phong khá nhiều. Rất nhiều người không khỏi có chút chờ mong, họ rất hy vọng hai người này sẽ quyết chiến với nhau. Không biết kẻ đã từng đánh bại Thiên Long yêu thể Long Đằng, có thể chống lại một trong thập đại yêu nghiệt, Tề Thiên Thánh không?
– Hắn tốt xấu gì cũng là một vị tiền bối, ngươi khiến cho thần niệm của hắn chịu tổn thương là được rồi.
Làm người, thì nhớ phải lưu lại một đường lui cho mình! Tề Thiên Thánh lặng lẽ nhìn Lâm Phong, thản nhiên nói.
– Ta làm như thế nào còn chưa tới phiên ngươi đến dạy ta.
Ngươi vẫn nên quản người bên cạnh ngươi cho tốt đi đã. Ngươi tưởng rằng người khác không biết ngươi đã làm chuyện mờ ám gì sao? Sau đó Lâm Phong liền nhìn Tề Kiều Kiều bên cạnh Tề Thiên Thánh. Khi nhìn thấy cô nàng đại tiểu thơ kia, thì hắn liền hiểu chuyện đã gì xảy ra. Đạo thần niệm nhòm ngó hắn lúc nãy, rõ ràng là thần niệm của Tề Kiều Kiều.
– A… Ông lão kia lại kêu thảm một tiếng.
Thần niệm lão vẫn không ngừng bị công kích, khiến cho lão vô pháp chịu đựng được.
– Thả hắn ra!
Đôi mắt của Tề Thiên Thánh liền trở nên lạnh lùng, trên người dường như có một luồng hàn ý đang lan tràn ra. Trong ánh mắt sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm Lâm Phong, có một chút uy hiếp.
– Vù!
Sự ràng buộc của Thần niệm cung điện liền biến mất, sau đó mọi người liền nhìn thấy thần niệm thần chuy lao ra trong nháy mắt. Sắc mặt của mọi người liền hơi ngưng lại, thầm than một tiếng. Xem ra Lâm Phong vẫn không dám đối kháng với Tề Thiên Thánh, mặc dù Lâm Phong được Vũ Hoàng cùng Thiên Đài coi trọng, nhưng Tề Thiên Thánh cũng là dòng dõi đích tôn của Vũ Hoàng. Nên hắn có thể trực tiếp vận dụng sức mạnh khủng bố của Tề gia, mà Lâm Phong lại không thể tùy ý vận dụng sức mạnh của Thiên Đài. Chắc là Lâm Phong cũng biết những điều này, nên mới không dám nghịch ý Tề Thiên Thánh. Đó chính ý nghĩ trong lòng của mọi người ở giờ khắc này. Nhưng ngay lúc đạo thần chùy kia sắp trở về bên cạnh ông lão kia, lại có một đạo kiếm quang đẹp mắt lao ra chém trúng đạo thần niệm đó.
– A… Một tiếng kêu thê thảm liền khiến cho trái tim người đập liên hồi.
Lâm Phong đã dùng một kiếm chém thần niệm của vị cường giả kia, khiến nó trực tiếp biến mất. Vừa rồi bọn họ còn cho rằng Lâm Phong phóng thích thần niệm của lão già kia. Họ tuyệt đối không ngờ rằng, hắn không phải phóng thích, mà thả ra để chém đạo thần niệm kia. Vào lúc này, Không chỉ có là những người đang quan sát cảm thấy bất ngờ, mà cả Tề Thiên Thánh cũng sửng sốt. Khi họ nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Lâm Phong, bọn họ liền thấy có chút lạnh gáy. Đôi mắt Lâm Phong vô cùng hờ hững, không hề lãng tránh ánh mắt của Tề Thiên Thánh. Mặc dù Lâm Phong biết thiên phú hắn không tệ, nhưng hắn càng nỗ lực tu luyện hơn. Bởi vì hắn rất rõ ràng, thiên phú là món quà của ông trời, tuy có thể giúp ngươi đi đến một mức nào đó, nhưng phần còn lại thì phải nhờ vào nỗ lực của chính ngươi. Vì lẽ đó, nên Lâm phải tu luyện một trái tim cường giả. Hắn luôn cho rằng hắn sẽ thua người khác, dù cho người đó là Tề Thiên Thánh cũng như thế. Từ khi hắn rời Tuyết Nguyệt quốc, đến Bát Hoang Cảnh, thì hắn đã từng trải qua rất nhiều lần sinh tử, lại nhưng hân chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Mà hiện tại, phía sau hắn thì đã có Thiên Đài chống lưng, cộng thêm Kiếm Các, và các lá bài tẩy mấy như nguyền rủa quyền trượng va kiếm của Thiên Kiếm Hoàng, Lâm Phong làm sao có thể sợ hãi. Khi Tề Kiều Kiều lấy thần niệm nhòm ngó thì hắn liền tiêu diệt, sau đó Tề Thiên Thánh phái cường giả tới đối phó hắn, thì lại bị hắn nhốt lại. Bây giờ Tề Thiên Thánh lại lấy giọng ra lệnh cho hắn thả người, thì hắn làm sao có khã năng đồng ý
– Ngươi là cái thá gì? Lâm Phong đạm mạc lên tiếng, Thiên Cơ kiếm trong tay hắn liền vang lên một tiếng ngạo nghễ.
Thả người ư? Buồn cười, nếu như hắn ta muốn chiến, Lâm Phong hắn luôn sẵn sàng tiếp đón!
Chương 1228: Đãi ngộ cao nhất
Buổi tối, ánh trăng vẫn treo trên bầu trời, từng cơn gió miên man vẫn từ từ thổi. Từ khi câu nói của Lâm Phong vang lên, cả khách sạn đột ngột trở nên yên tĩnh. Tề Thiên Thánh lấy giọng ra lệnh nói với Lâm Phong nói, Lâm Phong lại đáp lại hắn, bằng một kiếm, cùng với một câu khinh cuồng. Vào lúc này, dưới ánh trăng đang có hai người nhìn chằm chằm nhau, ánh mắt sắc bén của bọn họ có thể khiến cho người ta cảm thấy như đang bị một tia nhàn nhạt hàn ý tập kích Hai người này đều có thân phận không tầm thường, một người là thiên tài thành danh đã lâu, Tề Thiên Thánh. Mà người còn lại chính là thiên tài của Thiên Đài mới quật khởi Bắc Hoang cách đây không lâu, Lâm Phong.
– Muốn đi được xa thì phải biết lượng sức mà đi, không nên vì sảng khoái nhất thời, mà không để ý tới hậu quả.
Nhất là khi hậu quả đó không phải ngươi có thể gánh chịu. Tề Thiên Thánh liền đánh vỡ trầm mặc, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như trước.
– Lâm Phong ta tuy không phải hậu duệ Vũ Hoàng, nhưng cũng không đến nỗi bị người giết tới cửa rồi mà chỉ vì một câu nói của một người nào đó mà thả kẻ muốn giết ta đi.
Nếu ta nhu nhược như thế, còn nói gì tới chuyện tu luyện võ đạo. Ta không giống như một ít người đã làm ác, mà lại bày tư thế kiêu ngạo, lấy giọng điệu cao cao tại thượng giáo huấn và uy hiếp người khác. Lâm Phong cười khẽ. Hắn sao lại nghe không ra trong âm thanh của Tề Thiên Thánh có một chút uy hiếp. Nếu như hôm nay mà hắn còn có thể lưu tâm đến loại uy hiếp này, hắn đã không gọi là Lâm Phong nữa rồi.
– Nhà tiên tri chính là người tu Thiên Mệnh thuật, nên tiên đoán của ông ấy vẫn có đạo lý.
Hình như ông ấy đã nhìn thấy tương lai người! Lâm Phong cười nhẹ một tiếng. Ánh mắt Tề Thiên Thánh lập tức trở nên lạnh lẽo, đối với tiên đoán của tiên tri, hắn vẫn giữ kín như bưng. Bởi vì nhà tiên tri tiên đoán Tề Kiều Kiều có hy vọng trở thành Vũ Hoàng, nhưng lại phán cực hạn của hắn chỉ là hạ vị Vĩ Hoàng. Trừ phi có cơ ngộ nghịch thiên, bằng không thì trung vị Vũ Hoàng với hắn là vô vọng. Trừ Tề Kiều Kiều và một số ít người không được nhà tiên tri tiên đoán và một bộ phận nhỏ người có tiềm lức thập hơn hắn. Thì tất cả những người còn lại đều được nhà tiên tri tiên đoán có kết quả bằng hắn, thậm chí là vượt qua hắn.
– Ta sẽ chứng minh, những tiên đoán của nhà tiên tri sai lầm.
Nhưng ngươi có cơ hội nhìn thấy hay không? Thì rất khó nói. Do Tề Thiên Thánh bị Lâm Phong nói đúng chỗ đau, nên đôi mắt của hắn như những lưỡi đao nhìn về phía Lâm Phong. Nhưng sau đó hắn lại lập tức xoay người rời đi. Mặc dù rất tức giận, nhưng hắn biết việc nào nặng, việc nào nhẹ. Chờ sau khi biết rõ chuyện của Thiên Hư cổ trận, hắn sẽ xử lý Lâm Phong.
– Có mấy người hay vênh váo, nhưng nhất định sẽ phải trở thành đá lót đường.
Tề Kiều Kiều liền nhìn Lâm Phong một cái, sau đó nàng liền theo Tề Thiên Thánh rời đi. Trong lòng nàng luôn nghĩ, Lâm Phong nhất định sẽ trở thành đá lót đường trên con đường trở thành cường giả của ca ca nàng. Dù cho nhà tiên tri có tiên đoán hắn như thế nào, ca ca Tề Thiên Thánh của nàng nhất định sẽ đạp lên Lâm Phong mà tiến lên.
– Lại không có đánh nhau, thật đáng tiếc.
Mọi người liền thầm than một tiếng. Không được nhìn thấy Tề Thiên Thánh và Lâm Phong choảng nhau quả khá đáng tiếc.
– Này, câu nói vừa nãy của Lâm Phong có ý gì vậy? Chẳng lẽ nhà tiên tri đánh giá Tề Thiên Thánh rất thấp sao? Moi người đang bất đầu suy nghĩ ý tứ sâu xa của câu nói của Lâm Phong.
Nhìn ánh mắt cũng Tề Thiên Thánh là có thể đoán ra một chút rồi. Rất có thể nha tiên tri tiên đoán tương lại của Lâm Phong sẽ vượt qua Tề Thiên Thánh. Sau khi người Tề gia rời đi, mọi người cũng đều dồn dập rời đi. Lúc này, Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm mới có mấy phần thanh nhàn, nhưng tâm tình họ vẫn hơi có chút phiền muộn. Không hiểu sao, đang yên đang lành, lại bị người khác quấy nhiễu. Đám người Tề gia quá càn rỡ, đã lấy thần niệm nhòm ngó hắn rồi, mà còn dám công kích hắn trước. …… Ba ngày sau, Thiên Hư Cổ Thành đột ngột náo nhiệt hẳn lên, hôm nay chính là ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia. Vấn lão thái gia là cường giả có tu vi Tôn Vũ đỉnh cao, cách Vũ Hoàng chỉ một bước. Nhưng một bước này lại vô cùng khó đi, khiến cho hắn hao tổn trăm năm nhưng vẫn không có cách nào. Mặc dù phụ thân của Vấn lão thái gia là Vũ Hoàng cũng không có cách nào giúp được hắn, một bước đi, hắn nhất định phải dựa vào chính mình. Mà thực lực Vẫn lão thái gia cũng vô cùng cao siêu, đã từng có một vi Tôn Vũ tầng chín vô cùng kiêu căng, sỉ nhục Vấn gia đã bị Vấn gia lão thái gia dùng một chưởng đập chết. Khi người kia chết, hắn mới rõ ràng, tuy hắn có cùng cảnh giới với Vấn lão thái gia, nhưng chênh lệch giữa hai người lại vô cùng lớn. Viì vậy nên ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia người đều có rất nhiều người đến chúc thọ, trong mấy ngày qua, có rất nhiều thế lực dồn dập đến Thiên Hư Cổ Thành, chuẩn bị chúc thọ Vấn lão thái gia. Đương nhiên, cũng không ít người mang theo mục đích khác, ví dụ như họ muốn biết Vấn gia vận dụng Thiên Hư cổ trận, để truyền tống cường giả tới nơi nào. Khi Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm đi trong Thiên Hư Cổ Thành, hai người bọn họ cũng nghe thấy không ít người đang bàn luận về Vấn gia. Vấn gia là thế lực chiếm giữ Thiên Hư Cổ Thành từ lâu, nên có thực lực sâu không lường. Mà mỗi một đời của Vấn gia, đều sẽ xuất hiện thiên tài, tuy bọn họ không có thể chất đặc thù, nhưng thiên phú đều vô cùng cường đại. Giống như Vấn Thiên Ca trong thập đại yêu nghiệt vậy, mọi người chưa bao giờ nghe nói hắn có thể chất đặc biệt gì? Nhưng mọi người đều xếp Vấn Thiên Ca trong năm vị trí đầu thập đại yêu nghiệt. Điều này khiến Lâm Phong phải thay đổi cách nhìn về người thanh niên có khí chất phi phàm, khuôn mặt tuấn dật, Vấn Thiên Ca. Vì Vấn gia có cường giả Vũ Hoàng, nên bọn họ cũng có tiểu thế giới, nhưng tất cả bọn họ đều sống trong Thiên Hư Cỗ Thành. Khi Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đi tới Vấn gia, thấy cả Vấn gai đông như trẩy hội, phi thường náo nhiệt. Liên tục có người đến đây chúc mừng được người của Vấn gia phủ dồn dập nghênh tiếp vào Vấn gia phủ đệ. Khi tiến vào Vấn gia phủ đệ, có một cửa ải, mọi người đến chúc mừng phải thông báo danh tính, sau đó được chia tiếp đón ở nhiều nơi khác nhau. Dù sao không phải ai cũng có thể tiến vào chủ điện, nhìn thấy Vấn lão thái gia.
– Thiên Khung Tiên Khuyết, Ngô Thanh.
Lúc này, trước mặt Lâm Phong đang có một người tự báo họ tên. Khi lão giả phân phát thiệp mời liền cho hắn một cái thiệp mời màu vàng, có rất nhiều người liền tỏ vẻ hâm mộ. Do có rất nhiều người đến nên Vấn gia có chia ra làm vài loại thiệp mời, mỗi một loại thiếp mời đều có chỗ ngồi khác nhau. Ví dụ như thiếp mời màu vàng thì sẽ được ngồi ngoài đại điện, nên mọi người mới hâm mộ tên đệ tử của Thiên Khung Tiên Khuyết kia.
– Thiên Đài, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.
Lâm Phong đi lên trước, thấp giọng nói. Khi ông lão chuẩn bị đưa một cái thiệp mời màu vàng cho Lâm Phong, thì ông lão ở bên cạnh liền hô to.
– Chờ đã!
Sau đó ông ấy đổi một thiệp mời có khắc chữ hỹ cho Lâm Phong, sau đó liền nói:
– Hai vị có thể vào chính điện!
– Hả? Thần sắc những người quanh kinh ngạc.
Được tiến vào chính điện là đãi ngộ cao nhất, chỉ có nhân vật uy trấn một phương mới được đi vào. Nên họ mới ngạc nhiên khi người trẻ tuổi Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm lại được trao tặng loại đặc quyền này.
– Xem ra tiếng tăm chúng ta cũng không tệ!
Lâm Phong quay về phía Thu Nguyệt Tâm nở nụ cười, truyền âm nói. Nguyên nhân người Thiên Khung Tiên Khuyết chỉ có thể ngồi ở ngoài điện, mà bọn họ có thể tiến vào bên trong đại điện, hiển nhiên không phải vì Thiên Đài có tiếng tăm lớn hơn Thiên Khung Tiên Khuyết. Trên thực tế, Thiên Khung Tiên Khuyết là một thế lực lâu năm hơn Thiên Đài nhiều. Vấn gia làm như thế, hiển nhiên bởi vì tên hai người bọn họ là Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm! Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, thì hai người bọn họ đã được Vấn gia coi là một trong những người có thể sánh ngang với thập đại yêu nghiệt.
– Nhưng hôm nay là ngày Bạch Thu Lạc khiêu chiến ta.
Ta sợ tiến vào chủ điện sẽ có chuyện phiền toái! Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ một tiếng. Hôm nay là ngày mừng thọ của Vấn lão thái gia, nên Vấn gia hiển nhiên là không cho phép gây sự. Không biết Bạch Thu Lạc đang có chủ ý xấu xa gì đây.
– Cứ vào đi đã.
Lâm Phong đáp một tiếng. Dù không có Bạch Thu Lạc, hắn cũng sẽ tới đây một chuyến để tăng trưởng một ít kiến thức, ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia nên sẽ xuất hiện không ít cường giả.
Chương 1229: Giáo huấn
Trên đường tới đại điện, Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm đi qua khá nhiều cái sân, mỗi một cái sân đều bày tiệc rượu. Ngày mừng thọ Vấn lão thái gia sẽ chủ động khách, tất cả đều tùy tâm, ai thích đến thì đến. Vị vậy nên tất cả người đi tới đều là khách, nên Vấn gia sẽ không bạc đãi khách nhân. Đương nhiên tất cả khách nhân đều là người có chút thân phận, không ai cũng có thể bước vào Vấn gia. Vấn gia đã chuẩn bị yến tiệc kỹ càng và phong phú từ lâu, tất cả rượu đều quỳnh tương ngọc dịch, mà hoa quả trên bàn cũng là vật đại bổ. Sau khi đi qua vài cái hành lang, hai cũng đã đến được chủ điện, bên ngoài chủ điện là một cái sân rấy lớn, ở đó đang bày ra yến tiệc, vô cùng huyên náo và đặc biệt náo nhiệt. Tất cả những người ở trong đoa đều là các nhân vật đến từ khắp nơi Bát Hoang Cảnh. Những người đang này túm năm tụm ba, trò chuyện với những người quen của mình.
– Quả thật rất náo nhiệt.
Tất cả những người ở đây đều có khí huyết cường thịnh và hồn hậu, đại đa số người đều có tu vi Tôn giả. Mà những người không phải Tôn giả người cũng đều có thân phận bất phàm. Nếu như mấy năm trước, tùy ý một người ở đây đều phải làm cho hắn ngưỡng mộ. Họ là những nhân vật cao cao tại thượng mà hắn gần như không thể với tới. Khi Lâm Phong nhớ lại ngày xưa, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng. Võ đạo quả nhiên có sức mạnh kỳ diệu, có thể khiến cho võ tu thay đổi vận mệnh của mình. Những người đã từng cường giả trong mắt Lâm Phong, bây giờ ở trong mắt hắn lại hết sức bình thường.
– Hừ!
Đung vào lúc này, một tiếng hừ truyền đến, ánh mắt Lâm Phong liền quay lại nhìn về phía đó. Hắn lập tức liền nhìn thấy bóng người của Tề Kiều Kiều đang trong đám người ngồi ngoài sân. Do diện tích chủ điện có hạn, nên chỉ có một số người được đi vào, ngoại trừ mấy vị tôn chủ một phương, cũng chỉ có thập đại yêu nghiệt mới được vào. Mặc dù Tề Kiều Kiều đi cùng Tề Thiên Thánh, nhưng cũng chỉ có Tề Thiên Thánh đi vào. Nếu ai cũng dẫn mấy người đồng hành đi vào, thì chủ điện là sao chứa nổi. Do Tề Kiều Kiều là một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh và là thiên kim của Đông hoang Tề gia, nên bên cạnh nàng có vài người thanh niên làm hộ hoa giả. Lâm Phong chỉ bình tĩnh nhìn cô ta một chút, sau đó đưa mắt qua chỗ khác, trực tiếp đi đến chủ điện.
– Kiều Kiều, người kia là ai mà kiêu ngạo như vậy? Cùng Lúc đó, có một thanh niên có khí tức mạnh mẽ liền hỏi Tề Kiều Kiều một tiếng.
– Một gia hỏa làm cho người ta căm ghét, ỷ vào thiên phú mà làm càn.
Đã từng bất kính với ta! Khi Tề Kiều Kiều nhìn thấy phản ứng của Lâm Phong, nàng rất khó chịu, lạnh lùng nói.
– Có muốn ta giúp ngươi giáo huấn hắn một chút không? Sở Viêm liền nhếch miệng nở nụ cười tà dị.
Từ khi tu vi của hắn bước vào Tôn giả, hắn chưa vận động lần nào, mà người thanh niên trước mắt chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng tám, cũng miễn cưỡng đủ cho hắn làm nóng thân thể. Mà lại còn được thể hiện trước mặt mỹ nhân một phen, cớ sao lại không làm. Tề Kiều Kiều liền sửng sốt một chút, sau đó liền nhìn Sở Viêm nở một nụ cười, tùy tiện nói:
– Nếu như ngươi có thể giáo huấn đạt được hắn, ta có thể trọng điểm quan sát ngươi.
Khi Sở Viêm nghe nói nàng nói như thế, trong mắt liền hiện lên một tia dị thải. Hắn tự nhiên rõ ràng minh bạch ý của Tề Kiều Kiều, nếu như hắn có thể bộc lộ tài năng, mà được Tề Kiều Kiều coi trọng, hắn rất có thể trở thành hiền tế của Đông hoang Tề gia, hơn nữa lại còn đạt được một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh, Tề Kiều Kiều. Sở Viêm thực sự rất khó chống đối sự dụ hoặc này.
– Kiều Kiều, ngươi phải nhớ lời của ngươi đó.
Khóe miệng Sở Viêm nở một nụ cười tà dị. Chuyện giáo huấn một Thiên Vũ tầng tám mặc dù hơi khó đối với hắn một ít, nhưng cũng sẽ không có vấn đề quá lớn. Sau đó Sở Viêm liền phi ra, ngăn cản con đường của Lâm Phong. Lâm Phong liền chăm chú nhìn hắn, sau đó lập tức kéo Thu Nguyệt Tâm đi vòng qua. Trong Vấn gia có cường giả mấy, tất cả người trong đại điện đều là nhân vật tôn chủ một phương. Nên hắn tự không muốn gây sự, nên mới không thèm chấp nhặt với đối phương. Lâm Phong không muốn gây chuyện, nhưng đối phương lại muốn gây sự với hắn. Sở Viêm liền bước chân che ở trước mặt Lâm Phong, khóe miệng hắn vẫn nở một nụ cười đáng ghét, thản nhiên nói:
– Hôm nay là ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia.
Ngươi nên cân nhắc phân lượng của chính mình một chút đi, không nên tùy ý đi loạn. Đôi mắt Lâm Phong đột nhiên phát lạnh, trong con ngươi của hắn dường như có mộtđạo kiếm khí đáng sợ đâm thẳng vào mắt Sở Viêm. Khiến cho đầu óc của Sở Viêm đột nhiên ngưng trệ, ngay sau đó, hắn liền cảm thấy một luồng uy thế khủng bố ập tới. Hắn chỉ thấy bàn tay của Lâm Phong đột nhiên đánh về phía hắn. Bàn tay kia liền hóa thành một đạo ma chưởng bá đạo, tự ẩn chứa lôi hỏa vô cùng đáng sợ. Khiến cho Sở Viêm cảm thấy nghẹn thở, sắc mặt cũng trở nên trắng xám.
– Ầm!
Sở Viêm liền tỉnh táo lại trong chớp mắt, cả người liền bị ngọn lửa đáng sợ bao phủ. Sau đó hắn liền đánh ra hai đạo hỏa diễm chưởng lên trời, lao thẳng tới ma chưởng của Lâm Phong.
– Oanh ca!
Bên dưới ma chưởng được dung hợp hai loại áo nghĩa lôi và hỏa của Lâm Phong, hai hỏa chưởng liền bị nghiềng nát. Sau đó có tiếng xương cốt bị nứt toác liền vang lên, thân thể Sở Viêm lập tức bị này một chưởng đè trên mặt đất. Nếu Lâm Phong không có thu tay lại, thì tính mạng của hắn đã không còn.
– Thật khủng khiếp, rốt cục người này là ai? Tại sao hắn chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng tám, mà đã có thể dùng một đòn đánh bại Sở Viêm.
Khi mọi người cảm nhận được khí tức kinh khủng của Lâm Phong, họ liền liền nhìn thấy Lâm Phong dùng một chưởng trấn áp Sở Viêm.
– Đúng thật rất khủng bố.
Nhưng tên gia hoả này chắc chắn gặp xui xẻo rồi. Do Sở Viêm bước vào Tôn Vũ cảnh, nên Sở lão quái mới mang hắn đến khoe khoang một phen. Ai ngờ lại bị người ta dùng một chưởng đánh ngã xuống, Sở lão quái làm sao vui cho được. Có người biết thân phận của Sở Viêm, nên liền cảm thấu lo lắng cho Lâm Phong.
– Ngươi đúng là đồ hư hỏng, để ta thay trưởng bối của ngươi quản giáo ngươi một phen!
Lâm Phong liền lạnh lùng nói một tiếng, sau đó hắn lập tức đá Sở Viêm bay qua một bên.
– Ngươi muốn thay ai quản giáo hắn.
Đúng lúc đó, bên trong đại điện liền có một giọng nói lạnh lùng truyền ra. Sau đó mọi người lập tức nhìn thấy một lão giả cáu kỉnh đi ra, khí tức trên người lão giống như một đại dương mênh mông, cuồn cuộn dâng trào. Lão chính là cường giả Tôn Vũ tầng tám cảnh, Sở lão quái. Chỉ có Tôn Vũ hậu kỳ mới có thể xưng là tôn chủ một phương.
– Gia gia!
Sở Viêm lập tức bò lên, sắc mặt của hắn vô cùng giận dữ và xấu hổ. Lúc đầu hắn định dùng tu vi Tôn Vũ áp bức Lâm Phong, nhưng không ngờ chưa kịp ra tay đã bị Lâm Phong dùng một chưởng đáng bại.
– Đồ vô dụng!
Sở lão quái liền mắng một tiếng, trong giọng nói của lão vài phần tiếc nuối. Đường đường là Tôn giả lại bị một tên Thiên Vũ tầng tám dùng một chưởng vỗ đánh bại. Khiến cho người làm ông như hắn không biết phải nói gì? Quá mất mặt mà. Sau khi Sở lão quái dứt lời, ánh mắt của lão liền nhìn về phía Lâm Phong, lạnh nhạt nói:
– Ngươi mới vừa nói, muốn thay ta dạy cháu của ta à? Hắn tuy vô dụng, nhưng cũng không tới phiên ngươi dạy dỗ nó Lâm Phong nhìn về phía Sở lão quái.
Bình tĩnh nói:
– Là hắn ngăn cản đường ta, lại còn nói năng lỗ mãng, nên ta giáo huấn hắn có gì sai? – Làm càn!
Sở lão liền quát một tiếng:
– Giáo huấn? Cháu của ta đến phiên ngươi giáo huấn sao? Để ta thay trưởng bối của ngươi quản giáo ngươi vậy.
Sau Sở lão quái nói xong, lão liền chậm rãi bước về phía Lâm Phong, mỗi một bước lão bước qua, đều khiến cho Lâm Phong cảm thấy một luồng áp lực đang đè nén hắn. Lúc này, Lâm Phong cảm giác như đang có mấy ngọn núi đang đè trên người hắn.
– Ông có chắc muốn thay trưởng bối ta quản giáo ta không? Lâm Phong liền lãnh đạm nói.
Cái tên cháu của lão gia hoả này kia đã không đứng đắn, mà lão gia hỏa này còn muốn lấy cảnh giới áp bức hắn.
– Ầm!
Một luồng áp lực cuồng bạo khiến cho không gian run rẩy, lập tức đè lên Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong vẫn kiên cường bước tới trước.
– Trưởng bối của ngươi không dạy ngươi phải tôn trọng tiền bối sao? Sở lão quái đứng đó giống như một ngọn núi khổng lồ, khiến cho người ta chấn động không ngớt.
Lão không hỗ là Tôn chủ, giơ tay nhấc chân một cái đã có thể phá cả ngọn núi.
– Ta sẽ nói lại chuyện, ngươi vì tôn tử của ngươi bị ta dùng một chưởng đánh bại, mà liền muốn thay ta sư phụ ta giáo huấn ta cho các vị sư huynh của ta.
Sư phụ ta chắc sẽ không tình toán với ngươi, nhưng các sư huynh của ta lại có tính khí không được tốt lắm. Nếu có người cậy thế bắt nạt ta, thì hắn ta phải trả giá gấp mười lần a. Mặc dù đối mặt với áp lực nặng nề như ngọn núi, nhưng Lâm Phong vẫn nghểnh đầu, lãnh đạm nhìn kỹ Sở lão quái. Trong âm thanh của hắn cũng lộ ra một luồng ngạo khí. Khi mọi người nghe được lời nói của Lâm Phong, thần sắc của họ liền ngưng lại. Hình như sư phụ của Lâm Phong tựa hồ cũng là một nhân vật có thể chống lại Sở lão quái.
– Sư huynh ngươi là ai mà có thể bắt ta trả giá gấp mười lần? Khẩu khí thật là lớn.
Sở lão quái lạnh lùng nói. Ở giờ khắc này, hắn cũng mơ hồ nghĩ tới, thế lực sau lưng Lâm Phong e là không đơn giản như.
– Mộc Trần!
Khi nghe Lâm Phong nhàn nhạt nói hai chữ đó, đôi mắt của Sở lão quái đột nhiên cương cứng. Không ngờ sư huynh của hắn lại là Mộc Trần!
Chương 1230: Uy danh của Mộc Trần
Lúc Thiên Đài mới quật khởi tại Bắc Hoang, Vũ Hoàng và Thạch Hoàng chỉ có chín đại đệ tử. Khi đó, mọi người cũng không để ý lắm, nhưng sau mấy chục năm, khi chín đại đệ tử đó liên tục xuất thế, lại khiến Bắc Hoang chấn động. Đặc biệt ba đại đệ tử, Mộc Trần, Hầu Thanh Lâm và Thiên Si hòa thượng, đến nay mọi người vẫn chưa nghe ai nói qua có thể đánh bại ba người họ. Có người từng nói, Thiên Si hòa thượng một lòng hướng về phật đạo có Kim thân bất phá.
Còn Luân Hồi kiếm Hầu Thanh Lâm, một khi xuất kiếm, có thể khiến cho người ta nhập Luân Hồi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mà Mộc Trần càng yêu nghiệt hơn, được mệnh danh là Vô địch tôn vũ. Không có ai biết thực lực Mộc Trần ra sao, nếu nhưng Vũ Hoàng không ra, ai cũng không thể đánh bại hắn.
Trước kia Mộc Trần đã từng tự tay đánh bại một vị Tôn Vũ đỉnh cao trăm năm tám trăm tuổi, khiến Bát Hoang khiếp sợ. Dù Vấn lão thái gia có thần thông mạnh mẽ, đã từng giết qua Tôn Vũ đỉnh cao, cũng không dám nói, hắn có thể chiến thắng Mộc Trần. Bởi vậy, nên khi Lâm Phong nói sư huynh hắn là Mộc Trần, mọi người rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi. Khi nhìn thấy thần sắc cứng ngắc cũng Sở lão quái, Lâm Phong cũng cười gằn một cái. Hắn bây giờ cũng rất thán phục lực uy hiếp của Đại sư huynh, hắn chỉ tùy ý nói một câu, đã khiến cho mọi người có phản ứng như thế đúng là không tầm thường.
Ở Bát Hoang Cảnh, chỉ cần Vũ Hoàng không ra tay, không có người nào Đại sư huynh không giải quyết được. Bởi vậy, nên khi thấy Sở lão quái lấy thế ép hắn, Lâm Phong dựa thế đè lại.
– Ngươi chỉ là một môn đồ bình thường của Thiên Đài, mà dám lấy danh của Vũ Hoàng ra lớn lối như thế.
Xem ra, ngươi cần phải được quản giáo tử tế. Sở lão quái trầm mặc trong chốc lát sau lại âm lãnh nói. Số lượng môn đồ Vũ Hoàng tại Bát Hoang Cảnh nhiều đến mức đếm mãi không hết, hắn làm sao sợ một tên môn đồ Vũ Hoàng được.
– Xin lỗi, ta bây giờ đã là đệ tử thân truyền thứ mười một của hai vị sư tôn, ngươi nói ngươi muốn thay hai vị sư tôn quản giáo ta.
Dù ta hai vị sư tôn không đếm xỉa tới ngươi, nhưng Mộc Trần sư huynh mà biết có người muốn thay sư tôn đến quản giáo ta, hắn tất nhiên sẽ đi luận bàn với ngươi một phen, để xem ngươi có tư cách gì thay Vũ Hoàng sư tôn đến quản giáo ta không. Giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong để thần sắc mọi người cứng đờ. Nếu như Lâm Phan là đệ tử thân truyền, Sở lão quái đã đá vào tấm sắt rồi. Nếu như Sở Viêm có thể đánh bại Lâm Phong, Thiên Đài không thể nói gì, nhưng khi Sở lão quái muốn thay Vũ Hoàng đến quản giáo đệ tử của hắn, Sở lão quái đã bất kính đối với Vũ Hoàng, cũng đã đủ lý do để Mộc Trần giết lão rồi! Thần sắc Sở lão quái có chút cứng ngắc và tiến thoái lưỡng nan, trong võ đạo thế giới lấy thực lực vi tôn này, tất cả cường giả đều rất coi trọng mặt mũi. Do cháu của khiêu khích, nên bị Lâm Phong đánh, mà hắn còn ra tay với Lâm Phong, chẳng khác nào đánh vào mặt mũi Thiên Đài, mà chuyện này còn diễn ra công khai nữa chứa.
– Ta tưởng là ai, hóa ra Lâm Phong huynh đến rồi, mời huynh vào trong chính điện!
Đúng lúc này, một âm thanh sang sảng liền vang lên. Mọi người chỉ thấy Vấn Thiên Ca đang mặc một bộ bạch y, phong độ phiên phiên, đi tới mời Lâm Phong vào chính điện.
– Lâm Phong, thì ra là Lâm Phong!
Trong lòng mọi người hiểu rõ mọi chuyện, khi hắn nói hắn là đệ tử thân truyền của Thiên Đài, bọn họ sớm nên nghĩ đến Lâm Phong chứ.
Trong lòng Sở lão quái liền tự nói một tiếng, tuy hắn rất ít quan tâm đến chuyện hậu bối, nhưng hắn cũng từng nghe qua Lâm Phong này.
Vì hắn mà Thiên Đài đã khai chiến với Thiên Long Thần Bảo. Nghĩ tới đây, trong lòng Sở lão quái rùng mình, Thiên Đài đài rất coi trọng Lâm Phong, nếu hắn thật sự dạy dỗ Lâm Phong, chắc sẽ không yên với Thiên Đài Lâm Phong cũng đang quét nhìn Sở lão quái một cái. Hắn đang định ỷ thế hiếp người, mà Vấn Thiên Ca lại xuất hiện để cục diện khó xử, không cho Sở lão quái lúng túng
. Nên Lâm Phong cũng thuận đà xuống thang, dù sao thì hắn cũng chỉ mượn oai đại sư huynh, không phải của bản thân hắn nên phải giữ chừng mực. Với lại nơi này là Vấn gia, hắn phải cho Vấn Thiên Ca một chút mặt mũi. Sau đó Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm theo Vấn Thiên Ca vào trong chính điện. Nhưng khi nhìn thấy bọn họ đi tới, sắc mặt Tề Kiều Kiều không dễ nhìn, nàng chính là người xúi Sở Viêm khiêu khích Lâm Phong.
Vốn định diệt nhuệ khí của Lâm Phong, làm Lâm Phong mất mặt, không lại phản tác dụng, khiến cho Lâm Phong lộ liễu một hồi.
– Vấn đại ca, chính điện cũng không phải người nào đều có thể đi vào, đúng không? Khi Tề Kiều Kiều nhìn thấy Vấn Thiên Ca tới gần cười nói, sau đó ánh mắt của nàng nhìn Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.
Cả đoàn người Tề gia tới đây, chỉ có Tề Thiên Thánh được vào chính điện, mà Tề Kiều Kiều cũng chỉ có thể ở lại đây. Nhưng mà Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, dựa vào cái gì? Mà hai người lại đồng thời đi vào, lẽ nào vì Vấn Thiên Ca giải vây cho Sở lão quái, nên thả bọn họ tiến vào? Lâm Phong lấy ra hai tấm thiệp mời, đặt trước mặt Tề Kiều Kiều. Thần sắc Tề Kiều Kiều ngưng lại, không ngờ hai người họ lại có hai thiệp mời có thể bước vào chính điện.
– Ngươi tựa hồ lại quên lời của nhà tiên tri nói với ngươi, đừng quá coi trọng chính mình.
Nếu không có gia tộc, ngươi chả là cái thá gì cả! Ta cảnh cáo ngươi, sự nhẫn nại của ta có hạn! Lâm Phong dừng lại bên cạnh Tề Kiều Kiều, nhàn nhạt nói. Sau khi nói xong, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn nàng một cái, lập tức bước chân tiếp tục đi lên. Sắc mặt Tề Kiều Kiều lúc này khó coi đến cực hạn, nàng không ngờ Lâm Phong lại coi kinh nàng đến vậy. Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đều có thể bước vào chính điện, mà Tề Kiều Kiều không thể đi vào.
Hiển nhiên Vấn gia cho rằng, Tề Kiều Kiều không bằng hai người. Lâm Phong cũng không có tâm tình để ý tới Tề Kiều Kiều muốn cái gì? Nữ nhân này năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, nàng thật sự cho rằng nàng là thiên kim Tề gia, nên không người nào dám động nàng sao? Bên trong chính điện rất trống trải, chỉ có mấy chục người ngồi. Trong đó, có rất nhiều người đều có tinh lực cuồn cuộn, một cái ánh mắt đã khiến người ta sợ hãi.
Tất cả bọn họ đều là tôn chủ một phương và đương nhiên còn có mấy vị thanh niên giống như Lâm Phong. Những người có tư cách bước vào trong này, đều là Tôn chủ một phương hoặc là cường giả Tôn Vũ hậu kỳ và những thiên tài có khã năng trở thành Vũ Hoàng. Trong đó, cũng có vài người Lâm Phong đã từng thấy, tỷ như: Đông hoang Tề gia Tề Thiên Thánh, Trung Hoang Tư Không gia Tư Không Hiểu, Trung Hoang Huyễn Thế Thiên Cung, Mộc Phàm Trần.
Và một người khiến Lâm Phong đặc biệt chú ý, Lạc Thiên Các Bạch Thu Lạc, hắn dĩ nhiên cũng ở nơi này và cánh tay bị Thu Nguyệt Tâm trảm đã mọc lại. Khi Bạch Thu Lạc nhìn thấy Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, hắn tỏ ra đặc biệt bình tĩnh, trên mặt hắn thậm chí còn nở một nụ cười yếu ớt, dường như không có để ý.
Mà chính giữa chính điện chắc chắn là nhân vật chính của ngày mừng thọ sáu trăm tuổi hôm nay, Vấn lão thái gia. Vẫn lão thái gia có vẻ đang tươi cười, tuy lão quái vật đã sáu trăm tuổi, nhưng sắc mặt lão vẫn rất hồng hào, long hổ tinh thần, lão ngồi đó giống như một con Chân Long có thể phóng lên trời bất cứ lúc nào.
– Thiên Đài Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm, diện kiến Vấn lão thái gia, Chúc lão thái gia sớm đăng Hoàng cảnh!
Lâm Phong khẽ khom người, khách khí chúc mừng Vấn lão thái gia.
– Không sai!
Khi Vấn thái gia nhìn thấy hai người cười gật đầu, nói:
– Hậu sinh khả úy, xem ra những lão gia hỏa như chúng ta nên lui về ở ẩn cho rồi.
– Lão thái gia nói quá, tuy hiện nay Bát Hoang có thiên tài lớp lớp, nhưng lão thái gia cũng chỉ cách Vũ Hoàng nửa bước.
Hậu sinh vãn bối mặc dù có thiên phú tốt, nhưng vẫn rất kính ngưỡng. Một thanh niên mặc trường bào, đầu buộc kim quan, sang sảng cười nói, diện mạo hắn vô cùng hào hiệp, có vẻ đặc biệt tiêu sái lỗi lạc.
– Vu Tiểu, ngươi nói quá rồi.
Lão già ta còn không biết lúc nào có thể bước vào cái cảnh giới trong truyền thuyết kia. Mà ngươi bây giờ đã Tôn Vũ tầng sáu, chuyện bước vào tôn chủ đã ngay trong tầm tay! Vấn lão thái gia cười nói. Vu Tiểu đã có tu vi Tôn Vũ tầng sáu, tuy không phải nhân vật cấp tôn chủ. Thế nhưng hắn là đại biểu của một trong các thế lực cường đại cũng Trung Hoang Tứ Đại Cổ Thành Tiêu Dao Thần tông, nên mới được vào chính điện.
– Lão gia tử quá lời, tiểu bối còn lâu lắm mới có thể trở thành Tôn chủ.
Vu Tiểu liền khách khí nói, sau đó hắn nhìn Lâm Phong một chút. Ngày xưa ở Càn Vực, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, Lâm Phong mới chỉ có cảnh giới Thiên Vũ sơ kỳ. Lâm Phong lúc ấy, trong mắt hắn giống như giun dế có thể tùy ý tiêu diệt vậy, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, thương hải tang điền, khi hai người gặp lại, tên thiếu niên bất khuất kia đã trưởng thành đến có thể dễ dàng đánh bại một tên Tôn giả.
Mà tên thiếu niên kia cũng đã trở thành đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng và có thân phận tương đương với hắn. Sự trưởng thành của Lâm Phong đã vượt quá dự liệu của hắn, mà cái tên Thiên Lâm công tử là sư đệ của hắn, cũng đã bị Lâm Phong xử mất. Lâm Phong đương nhiên nhận ra Vu Tiểu.
Nhớ năm đó, trong Ưu Sơn Trang, khi Vu Tiểu từ trên trời giáng xuống, lấy tư thái bá chủ xuất hiện, suýt chút nữa đã giết hắn, nếu không có sư huynh Hầu Thanh Lâm xuất hiện, hắn khó có thể còn sống đến giờ. Khi song phương gặp lại, cảnh còn người mất, hắn đã không phải Lâm Phong của ngày xưa. Thế nhưng vẫn có sự chênh lệch không nhỏ với Vu Tiểu, hắn còn chưa bước vào Tôn Vũ, mà đối phương đã sắp trở thành tôn chủ rồi.
– Thiên Ca, con và Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm đều là những người trẻ tuổi.
Nên rất dễ có chung sở thích, con rất chiêu đãi hai bọn họ đi. Lão thái gia liền nói với Vấn Thiên Ca.
– Vâng.Nguồn truyện audio
Vấn Thiên Ca liền gật đầu, sau đó ngồi xuống bắt chuyện với hai người Lâm Phong.