1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 245 [Chương 1221 đến 1225]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 245 [Chương 1221 đến 1225]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1221: Đại chiến Tôn Vũ

Trong võ đạo thế giới, muốn trở thành một vị sát thủ tuyệt đỉnh không chỉ cần thực lực, mà còn phải có mấy cái nhân tố vô cùng trọng yếu sau: Thứ nhất phải biết nắm bắt thời cơ, thứ hai phải có năng lực ẩn nấp siêu đẳng và tốc độ phi thường. Khi ba thứ đó hợp nhất tới cực hạn, dù thực lực sát thủ kém xa đối phương, cũng có thể làm được nhất kích tất sát. Bởi vậy nên các sát thủ ưu tú từ xưa tới nay đều có thể vượt cấp giết người. Mà cái tên sát thủ đang ám sát Lâm Phong lúc này, là một tên sát thủ ưu tú mà mạnh mẽ. Dù cho Lâm Phong đã dùng thần niệm mà cũng không thể phát hiện ra hắn, cộng thêm sự nắm bắt thời cơ của hắn, dù Lâm Phong có là Tôn giả đi nữa, cũng phải chết. Do có tốc độ áo nghĩa, nên chiêu này của hắn có tốc độ nhanh đến cực hạn.

– Xì… Khi một kiếm kia đâm vào thân thể Lâm Phong, những người xung quanh cả kinh.

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện không có máu tươi chảy ra, hình như một kiếm ka đã vào không khí, nơi đó căn bản không có ai. Không ai biết Lâm Phong đã biến mất từ lúc nào. Khi Lâm Phong xuất hiện lại, hắn liền chém ra Sát Na Hoang Vu. Chiêu sát na hoang vu này đã dung hợp phong áo nghĩa và không gian áo nghĩa nên có tốc độ vô cùng nhanh. Khi đối phương đân kiếm vào thân thể hắn, cũng là lúc đối phương nghênh tiếp tử vong.

– Xì… Một âm thanh nhỏ bé liền vang lên, máu tươi cũng ào ào chảy trên mặt đất.

Đầu tên sát thủ đã bị Lâm Phong chém xuống. Nếu như đối phương đã không giết được Lâm Phong, hắn phải trả giá bằng tính mạng.

– Thật đáng sợ.

Nhưng người đang quan sát ở xa xa khi nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy lạnh sống lưng. Sau đó bọn họ liền phát hiện trên người họ đang có từng tia từng tia mồ hôi lạnh tuôn ra. Sát thủ giết người, có thể phân định sinh tử trong chớp mắt, một khi mắc phải sai lầm, phải trả giá bằng tính mạng.

– Tên sát thủ kia là Tôn giả, không ngờ một vị sát thủ cấp Tôn Vũ, lại bị thanh niên kia chém!

Trong lòng mọi người lúc này chỉ thấy run rẩy. Không ngờ người thanh niên bình thường kia khi vung kiếm lên lại đáng sợ như thế. Hắn có thể dịch chuyển tức thời trong hư không, triệt để trốn giữa hư không, sự hắn lý giả của hắn với áo nghĩa đã không phải thuộc dạng bình thường nữa rồi. Kỳ thực Lâm Phong cũng không có cường đại như mọi người tưởng tượng. Giờ khắc này, hắn cũng đang cảm thấy lạnh sống lưng, đánh chết sát thủ so với quang minh chính đại tiêu diệt một vị tôn giả nguy hiểm hơn quá nhiều. Nếu như hắn không có cái trường bào có thể dị chuyển tức thì, sau khi lãnh một kiếm của tên sát thủ kia. Thì hắn không chết, cũng trọng thương. Mà không biết Thí Hoàng đồng minh có bao nhiêu tên sát thủ như tên lúc nãy nữa cơ chứ. Nên Lâm không thể không khuếch tán thần niệm ra xung quanh. Sát thủ Thí Hoàng đồng minh đang rình rập khắp nơi, khiến Lâm Phong không thể không cẩn thận. Giờ khắc này, trong lòng hắn có chút lo lắng cho Thu Nguyệt Tâm, không biết nàng có gặp phải ám sát như hắn không? Xung quanh Lâm Phong lúc này, có vẻ đặc biệt trống trải, chắc do đại chiến vừa nãy đã làm cho rất nhiều người tách ra, để tránh khỏi vạ lây. Dù sao thì ở gần nơi cường giả đại chiến cũng rất nguy hiểm, biết đâu lại ăn phải tên rơi, đạn lạc thì toi. Trên con đường phía trước Lâm Phong, đột ngột xuất hiện mười mấy người. Những người này đều có khí huyết vô cùng cường thịnh, lúc bọn họ đứng trong hư không, làm cho người ta dường như cảm thấy đang đối mặt với những con Yêu Long vậy. Họ lập tức bao vây Lâm Phong từ tứ phía.

– Toàn bộ đều là Tôn giả!

Khi đám người đang quan sát ở xa xa nhìn thấy đám người kia, ánh mắt của họ liền cứng ngắc. Mười mấy cường giả kia đều có khí huyết cường thịnh, mà tu vi của đám bọn họ cũng đã là Tôn Vũ. Chỉ có Tôn Vũ mới có thể đem huyết dịch dung hợp với vũ hồn, để ngưng tụ ra huyết mạch để tăng cường sức mạnh và cũng có thể di truyền cho con cháu đời sau.

– Thanh niên kia là người nào vậy? Hắn không chỉ hấp rất nhiều sát thủ ám sát, mà còn có đám Tôn Vũ cường giả muốn giết hắn.

Trong lòng mọi người lúc này đang vô cùng thán phục Lâm Phong. Một thanh niên khoảng chừng hai mươi lại có thể hấp dẫn đội hình kinh khủng như thế đến sắn giết, thì hắn không thể là người thường được. Sau khi Lâm Phong cảm thụ huyết mạch của những người này, trong đôi mắt vô cùng bình tĩnh của hắn không khỏi hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc. Sau đó hắn liền thấp giọng nói:

– Thiên Long Thần Bảo.

Vừa nãy thì có đám sát thủ Thí Hoàng đồng minh ám sát hắn. Mà bây giờ, lại có cường giả của Thiên Long Thần Bảo chặn đầu hắn, không thể ngẩu nhiên được. Nếu như tất cả những thứ này đều là do Bạch Thu Lạc sắp xếp, tâm cơ người này cũng thật đáng sợ. Trong đôi mắt Lâm Phong hiện ra một đạo hàn quan. Khi hắn còn chưa vào Thiên Hư Cổ Thành, mà đối phương đã bố trí xong bẫy, thì hiển nhiên họ đã biết hắn sẽ đến. Trước tiên lợi dụng sát thủ ám sát, sau đó lại mượn tay Thiên Long Thần Bảo giết hắn. Quả không thể coi thường đối thủ được.

– Lâm Phong.

Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết. Có một cường giả trong đám tôn giả kia liền lạnh lùng nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt hắn tràn đầy sát ý. Chỉ nhìn từ xa, mà đã khiến cho đám người đang quan sát cảm thấy run sợ.

– Lâm Phong, hóa ra là Lâm Phong!

Đám người đang quan sát cảm thấy bất ngờ, họ không ngờ người thanh niên kia lại là đệ nhất môn đồ của Thiên Đài. Khi nghe tin hắn đã gặp nha tiên tri ở Mệnh Vận thành, vẫn không có mấy người để ý đến hắn. Nhưng sau trận chiến ơtại Kỳ Thiên Sơn mạch, danh tiếng hắn đã vang dội khắp Bát Hoang Cảnh.

– Thiên Long Thần Bảo đã nổi tiếng đê tiện từ lâu, ngươi không cần phải nói mấy câu khách sáo đó, cùng lên đi!

Lâm Phong liền thấp giọng nói, sau đó hắn liền chậm đi về phía trước, một luồng kiếm ý đang dần dần lan tràn ra. Nó tựa như muốn trảm thiên phá địa, mặc cho mười mấy vị Tôn giả đang bao vây, nó vẫn không hề run sợ.

– Được, ngươi vừa muốn tìm cái chết, ta sẽ giúp ngươi.

Long phệ, giết! Người kia lạnh lẽo quát một tiếng, một đầu Yêu Long xuất hiện giữa hư không. Yêu khí ngút trời của nó liền khiến cho trời đất biến sắc, gió thổi ào ào. Sau đó nhưng con Yêu Long kia liền hướng về Lâm Phong.

– Hoang bạo!

Một đạo kiếm quang lập tức xuyên qua đầu con Yêu Long kia, xông thẳng lên trời, thiên lôi cuồn cuộn sôi trào.

– Hống!

Một bóng người trong đám tôn giả kia bay lên, hóa thành một con Yêu Long lao về phía Lâm Phong.

– Chém!Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Sau khi Lâm Phong hô to, Thiên Cơ kiếm ra khỏi vỏ. Một đạo kiếm quang mang theo uy lực khủng bố liền bay về phía Yêu Long. Sau đó có một tiếng Long ngâm thê thảm vang lên, tên Tôn giả hóa thành yêu Long đã trực tiếp vẫn lạc ở dưới sức mạnh của Thiên Cơ kiếm.

– Vù… Lâm Phong biến mất tại chỗ, sau đó lập tức có từng đạo từng đạo sấm sét đáng sợ ầm ầm đánh xuống.

Nơi Lâm Phong đứng đã bị đánh thủng trăm ngàn lỗ trong chớp mắt, nhưng nó vẫn không dừng lại. Nhưng vết nứt khủng bố điên cuồng lan tràn, khiến cho mặt đất xuất hiện vô số khe nứt.

– Sát Na Hoang Vu!

Sau khi Lâm Phong đưa tay cầm Thiên Cơ kiếm, hắn chém ra một kiếm, trong chớp mắt, liền có một vị Tôn giả bị hắn chém đôi. Nhưng ngay lúc đó cũng vài cái Long trảo đánh về phía hắn.

– Đi!

Lâm Phong tế ra một cái đỉnh to lớn làm lá chắn. Khi những cái Long trảo kia đánh vào thân đỉnh, những tiếng gào thê thảm vang lên.

– Sát.

Khi Lâm Phong chém một kiếm lên trên đỉnh, trong đỉnh có kim ô hỏa lao xuống. Khiến những cường giả kia cấp tốc né tránh nhưng trong đó có hai vị Tôn giả không kịp né tránh, họ lập tức bị nhấn chìm trong Kim Ô hỏa.

– Hống!

Ngay sau đó có một con Yêu Long há miệng muốn nuốt chửng Lâm Phong. Khi Lâm Phong thấy như thế, hắn liền lạnh lùng nói.

– Chỉ xích thiên nhai.

Khi hắn dứt tiếng, con Yêu Long đang há miệng kia bị hư không cách trở. Nhìn thì có vẻ ở gần Lâm Phong, nhưng lại xa tận chân trời.

– Phá cho ta!

Một vị cường giả nổi giận gầm lên một tiếng, “Chỉ xích thiên nhai” bị phá vỡ. Nhưng ngay lúc đó, Lâm Phong cũng vừa chém ra một kiếm xông lên tận trời, Kinh Lôi nổ vang.

– Đã có năm vị Tôn giả bị hắn chém!

Trái tim những người đang quan sát xa lúc này đang đập tình thịch. Tại sao những vị cường giả Tôn Vũ có thể dùng một quyền đánh tan sơn mạch, lại bị Lâm Phong chém liên tục năm người. Giờ đây, mái tóc dài của Lâm Phong đang tung bay trong gió, tay hắn cầm Thiên Cơ kiếm. Ở thời khắc này, Lâm Phong giống như một cường giả ngạo thị thiên địa, như một vị kiếm thần có thể chém tất cả.

– Những Tôn giả này tuy không tính phi thường lợi hại, nhưng dầu gì họ cũng là môn đồ Thiên Long Thần Bảo.

Mà người mạnh nhất trong đó cũng là Tôn Vũ tầng ba, nhưng không ngờ lại bị tiêu diệt dễ dàng như thế. Họ đã bị Lâm Phong liên tục chém năm người rồi. Không ngờ sức chiến đấu của Lâm Phong lại dọa người như vậy Khi mọi người nhìn thấy Lâm Phong lúc này liền cảm thán. Trong đám người đang quan sát cũng có vài người tu kiếm đạo. Thậm chí còn có người đã bước vào áo nghĩa tầng hai, nhưng họ vẫn bất ngờ trước những kiếm chiêu của Lâm Phong. Trong công kích của hắn dung hợp rất nhiều loại áo nghĩa, nên khiến cho lực công kích vô cùng khủng bố. Nếu cường giả Tôn Vũ tầng ba bị kiếm kia chém trúng, cũng chỉ có một con đường chết.

Chương 1222: Vô Tình Nguyệt

Trong lòng những cường giả Thiên Long Thần Bảo Tôn lúc này cũng đang cảm thấy run sợ. Chỉ mới chốc lát, mà họ liên tục mất đi năm người, bọn họ cảm thấy tính mạng của mình như ngàn cân treo sợi tóc.

– Mau tấn công thần niệm của hắn!

Đúng lúc này, một vị cường giả Tôn Vũ tầng ba của Thiên Long Thần Bảo hét to. Vừa dứt tiếng, mi tâm hắn liền có một con Yêu Long giương nanh múa vuốt lao ra, con yêu Long kia lao thẳng tới mi tâm Lâm Phong. Một khi thần niệm của Lâm Phong bị xé rách, hắn chắc chắn sẽ chết. Khi thấy tên Tôn giả kia ra tay, tất cả các vị Tôn giả khác đều phóng thích thần niệm của mình. Kim quang lập tức bao phủ bầu trời, từng con Yêu Long màu vang kim liền bổ nhào về phía Lâm Phong. Mọi người nhìn thấy cảnh đó đều cảm thấy run sợ. Những Tôn giả kia điên thật, lại dùng loại phương thức cực kỳ nguy hiểm này để giết Lâm Phong?

– Hư không yêu thuật!

Sau Lâm Phong hô to, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ yêu dị, hắn giờ trở nên tuấn tú một cách yêu dị. Cùng lúc đó Linh Lung tiên khí cũng điên cuồng lan tràn, khiến hư không yêu thuật dung hợp với không gian áo nghĩa. Những tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên không ngừng, thì ra những con thần niệm Yêu Long đang cố gắng đánh vào trên hư không yêu thuật. Vào lúc đó, đột nhiên có một đạo hào quang lấp loé, Lạc Nhật cung liền xuất hiện trong tay Lâm Phong.

Sau đó Lâm Phong liền kéo dây cung, từng vòng từng vòng mặt trời và tám mũi tên xuất hiện. Mà trong tám mũi tên đó đã được Lâm Phong dung hợp bốn loại áo nghĩa, phong, lôi, không gian và tịch diệt áo nghĩa. Ánh sáng loá mắt mà óng ánh của tám mũi tên kia làm cho hư không yêu thuật tan vỡ, mà trong đôi mắt Lâm Phong cũng tỏa ra một đạo hàn mang lạnh lẽo. Khiến cho vẻ mặt của mấy Tôn giả của Thiên Long Thần Bảo trở nên run rẩy dữ dội. Lúc này bọn họ đang cảm giác được một luồng nguy cơkhủng bố, dường như tử thần đang lướt qua trước mặt họ.

– Trở về!

Bọn hò gầm lên, thu hồi thần niệm Yêu Long trở về, nhưng cùng lúc đó, Lâm Phong đã bắn những mũi tên kia ra. Không gian liền bắt đầu rung động, hủy diệt khí tức liền lan tràn trong phút chốc. Do những thần niệm Yêu Long kia chỉ cách Lâm Phong có vài bước, cộng thêm hư không yêu thuật, chúng làm sao có thể chạy thoát được, những tiếng nổ tung vang lên, vẻ mặt những cường giả Thiên Long Thần Bảo cũng đột nhiên cứng dờ. Tám mũi Lạc Nhật Tiễn đã xuyên qua mi tâm bọn họ, khiến thần hải bọn họ bị phá nát, tám người đã hoàn toàn tử vong. Mà cái tên cường giả Tôn Vũ tầng ba cũng vẫn lạc dưới những mũi tên kia.

Đám người đang quan sát phía xa xa cũng vô cùng hoảng sợ. Không ngờ nười mấy vị Tôn Vũ đều toàn bộ ngã xuống, tất cả những người này đặt trong bấy kỳ nơi nào của Bát Hoang Cảnh cũng đều có thể xưng tôn một phương. Nhưng mà, tất cả bọn họ lại bị người thanh niên kia chém chết trong nháy mắt. Thần niệm tuy có thể giết địch, nhưng nó cực kỳ yếu ớt. Nếu không có niềm tin tuyệt đối, tuyệt đối không thể lấy thần niệm ra giết địch. Sau khi bọn họ chứng kiến trận chiến này, bọn họ sẽ khắc ghi tình cảnh vừa nãy trong lòng làm giáo huấn. Nếu thần niệm bị người ta tiêu diệt, chắc chắn sẽ chết.

Nếu như tám vị cường giả kia không sử dụng thần niệm, họ vẫn có thể đánh với Lâm Phong một trận, chắc chắn sẽ làm Lâm Phong bị thương.

– Cây cung kia chắc là thượng phẩm Thánh khí, mà trong những mũi tên kia cũng có rất nhiều loại áo nghĩa.

Có người thán phục nói.

– Ta nghe được tiếng gió gào thét, lại cảm nhận được không gian giao động, ngoài ra còn có lôi mang và tịch diệt khí tức.

Không ngờ trong mũi tên đó, lại có thể ẩn chứa được bốn loại áo nghĩa. Một người có thể chưởng khống bốn loại áo nghĩa, đã có thể được xưng là yêu nghiệt, Lâm Phong bây giờ tuyệt đối có thể xưng yêu nghiệt. Trước dó đánh bại Thiên Long yêu thể Long Đằng, bây giờ lại chém mười mấy vị Tôn giả của Thiên Long Thần Bảo. Mà cái chết của mười mấy vị Tôn giả của Thiên Long Thần Bảo kia có chút oan ức.

Bọn họ mới vừa chặn giết Lâm Phong, trong lúc đang phát động công kích thăm dò, lại bị Lâm Phong dùng dịch chuyển tức thời và hư không thuật cùng với hỏa diễm và kiếm thuật thần thông, chém mất năm người. Do quá hoảng loạn nên mói sử dụng thần niệm để tiêu diệt, nhưng không ngờ thần niệm lại bị diệt sạch. Khiến cho bọn họ chưa kịp phát huy sức chiến đấu đã bị ngỏm củ tỏi.

Lúc này, Lâm Phong đang thu hồi hỏa diễm cùng với Cửu Thiên Thương Long Đỉnh, sau đó lại thu chiến lợi phẩm. Nếu như gia sản mười mấy vị Tôn giả này mà vứt ở Tuyết Nguyệt quốc, có thể làm cho toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc run llên. Số của cải bên trong đó không phải thứ mà người Tuyết Nguyệt quốc dám nghĩ tới.

– Sau khi xong việc nơi này, ta nên về Tuyết Nguyệt và Thiên Đài một chuyến.

Lâm Phong tự lẩm bẩm một tiếng, trong mấy năm phiêu bạt bên ngoài, trong lòng hắn luôn có một tia lo lắng nhàn nhạt. Nên hắn quyết định sẽ trở về một chuyến. Sau khi thu thập xong chiến lợi phẩm, Lâm Phong liền tiếp tục tiến lên. Nhìn thì có vẻ hắn đang chầm chậm bước đi, nhưng lại biến mất trong tầm mắt mọi người trong chớp mắt. Trong lúc cất bước trong Thiên Hư Cổ Thành, Lâm Phong cũng tình cờ tìm hiểu một chút tin tức của Thu Nguyệt Tâm. Bây giờ Thu Nguyệt Tâm rất nổi tiếng trong đây.

Dù sao cũng có rất nhiều người biết chuyện nàng truy sát Bạch Thu Lạc từ Tây Hoang đến Trung Hoang. Nên Lâm Phong rất dễ dàng hỏi thăm được nơi ở của nàng. Sau đó hắn liền tăng nhanh tốc độ, đi về hướng đã dò thăm được. Sau nửa canh giờ, hắn phát hiện rất nhiều người đều đang đi về hướng nơi ở của Thu Nguyệt Tân, giống như đang có đại sự gì phát sinh vậy.

– Lão trượng, các ngươi đang chạy đi đâu thế? Lâm Phong liền chặn đường của một người trung niên có ti vi Thiên Vũ, hỏi một tiếng.

– Tốc độ thật nhanh!

Cái lão trượng kia liền thán phục một tiếng. Vừa nãy Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, khiến cho hắn vô cùng bất ngờ.

– Có rất nhiều cường giả đang vây giết Thu Nguyệt Tâm, nên chúng ta chạy đi xem một chút.

Sau khi lão trượng kia đáp lại một tiếng, hắn liền cảm thấy có một cơn gió rít gào qua người hắn. Khi hắn nhìn lại Lâm Phong đã biến mất.

– Tốc độ thật làkhủng khiếp.

Sau khi Lão trượng kia ngóng nhìn cái bóng lưng biến mất của Lâm Phong, hắn liền thán phục một tiếng. Khi Lâm Phong chạy được một lúc, hắn đã nhìn thấy phía xa xa đang có từng luồn hàn ý hủy diệt khắp nơi. Khiến cho vô số cung điện không ngừng nứt toác, mặt đất cũng có vô số khe nứt. Lúc này, mọi người đều đứng quan sát rất xa. Khi họ nhìn cái cô gái tuổi trẻ xinh đẹp kia đang đại chiến với đông đảo cường giả đều miệng khô lưỡi nóng.

– Không nghĩ tới Thu gia của Bắc Hoang, lại có tư sinh ra một vị yêu nghiệt cường giả, mà nàng còn rất mỹ lệ nữa chứ.

Lúc này, Lâm Phong chỉ thấy trong hư không còn có mười mấy vị cường giả Tôn Vũ, đang tấn công Thu Nguyệt Tâm. Mà cả người Thu Nguyệt Tâm lúc này đều là máu, nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh tận xương như trước. Tình ý trên người nàng lúc này, dường như thiên địa, có thể hủy diệt tất cả.

– Yêu Nguyệt!

Nhưng vào lúc này, mọi người liền thấy trong thân thể Thu Nguyệt Tâm đang có từng đạo từng đạo hào quang rực rỡ phóng ra. Chúng lập tức biến nàng thành một vầng Yêu Nguyệt bay lên trời.

– Hình thái của vũ hôn Thu Nguyệt Tâm khi có huyết mạch dung hợp đây sao? Thật khủng khiếp.

Khi mọi người thấy cảnh này, thì họ liền vô cùng kinh ngạc. Từng vòng từng vòng Yêu Nguyệt chiếu rọi ở trên người của mọi người, khiến cho thân thể của ho cảm thấy vô cùng lạnh lẽo và thê lương.

– Yêu Nguyệt Trảm.

Khi giọng nói lạnh lùng của Thu Nguyệt Tâm vang lên, những vầng Yêu Nguyệt đang treo lơ lửng trong hư không hóa thành từng đạo từng đạo lưỡi đao chém xuống. Khi những lưỡi đao kia chạm vào cơ thể những cường giả kia, cơ thể của bọn họ liền bị chém đứt, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Dưới sức mạnh của Yêu Nguyệt, những cường giả Tôn Vũ tầng một lập tức bị giết chết trong nháy mắt. Mà những cường giả Tôn Vũ tầng hai cũng mơ hồ không chịu nổi.

– Xì… Ngay lúc đó, ơgiữa hư không, đột nhiên có một đạo kiếm đâm thẳng vào đầu của Thu Nguyệt.

– Thí Hoàng đồng minh!

Vẻ mặt của Lâm Phong liền trở nên lạnh giá, sau đó hắn liền lấy ra Lạc Nhật cung, khóa chặt khí tức của tên sát thủ kia lại. Lúc này, mọi người chỉ thấy trên đỉnh đầu của Thu Nguyệt Tâm đột nhiên có một đạo Yêu Nguyệt từ từ xuất hiện. Khi tuyệt sát kiếm của tên sát thủ kia đâm vào Yêu Nguyệt, nó liền bị đông lại, sau đó cả người tên sát thủ đó lập tức bị Yêu Nguyệt bao phủ.

– Nguyệt Thí!

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng hô to. Vầng Yêu Nguyệt kia nứt toác, sau đó mọi người thấy máu tươi bay tung tóe. Tên sát thủ kia đã ra đi theo vầng yêu nguyệt. Khi những người khác tấn công về phía Thu Nguyệt Tâm, những mũi Lạc Nhật Tiễn của Lâm Phong liền xuất hiện. Khiến cho bọn họ phải thay đổi mục tiêu thành Lạc Nhật Tiễn trong nháy mắt. Những sức mạnh khủng bố bố của Lạc Nhật Tiễn không phải thứ bọn họ có thể chống lại, nên bọn họ phải điên cuồng lùi lại. Ngay khi bọn họ đang tập trung chống lại Lạc Nhật Tiễn, Nguyêt Thu Tâm lại liên tục chém ra vài kiếm, âm thầm thu hái tính mạng tất cả.

– Sức chiến đấu của nàng ta thật khủng khiếp.

Chẳng trách nàng ta có thể truy sát Bạch Thu Lạc. Khi mọi người nhìn thấy tất cả những cường giả vây công Thu Nguyệt Tâm đã chết hết, họ miows cảm khái nói.

Ngay cả Lâm Phong cũng phi thường chấn động trước sự khủng bố của huyết mạch vũ hồn Thu Nguyệt Tâm. Phảng phất như huyết thống vũ hồn là cùng một thể với nàng. Thu Nguyệt Tâm, vì sao nàng đột nhiên trở nên khủng bố như vậy? Là lột xác, hay kinh thế thể chất của nàng đã thức tỉnh! Lâm Phong bây giờ đang có chút bận tâm, nếu như tất cả những thứ này đều do Bạch Thu Lạc gây nên, hành trình trong Thiên Hư Cổ Thành lần này của hắn sẽ không dễ dàng gì.

Rốt cục Bạch Thu Lạc có thể vận dụng được bao nhiêu sức mạnh? Bây giờ đã xuất hiện hai vị cường giả Tôn Vũ tầng ba. Không biết hắn có thể huy động được Tôn Vũ trung kỳ hay không? Mà bây giờ,Thiên Long Thần Bảo cũng đã biết hành tung của hắn. Liệu họ có cho Tôn Vũ trung kỳ tự mình đến đây giết hắn không nữa? Dù sao Tôn Vũ trung kỳ cũng không phải dễ điều động. Tất cả bọn họ đều đang bận theo đuổi cảnh giới cao, nên rất khó để bọn họ ra tay.

Chương 1223: Thật giả Thu Nguyệt Tâm

Sau khi Thu Nguyệt Tâm giết xong tất cả những cường giả đó, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái. Nhưng trong ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, giống như nàng không quen biết Lâm Phong vậy.

– Xì.
.. Trong hư không đột ngột có một đạo mũi tên xuất hiện, bắn thẳng đến chỗ Thu Nguyệt Tâm. Nhưng uy lực của nó cũng không phải quá mạnh mẽ, nên Thu Nguyệt Tâm tùy ý bắt lấy mũi tên đó. Sau khi xem tờ giấy đính trên mũi tên, ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo, nàng bóp nát tờ giấy thành bột phấn.

– Bạch Thu Lạc? Khi mọi người nhìn thấy động tác Thu Nguyệt Tâm, họ đoán tờ giấy kia chíh là thư của Bạch Thu Lạc gửi.

Một lúc sau, Thu Nguyệt Tâm rời đi, mà Lâm Phong cũng lập tức bước theo sát. Sau khi đi một lúc, Thu Nguyệt Tâm đi tới một cái khách sạn, tìm một chỗ chỗ đặt chân.

Khách sạn tại Thiên Hư Cổ Thành tự nhiên hơn xa khác sạn ở Dương Châu thành, trước mỗi phòng trong khách sạn, đều có một cái hoa viên tràn đầy hoa thơm và tiếng chim hót. Trong tất cả các phòng đều có Tụ Nguyên trận, chuyên môn chuẩn bị cho võ tu, thậm chí có một số phòng còn có áo nghĩa. Nhưng tất cả những thứ này đều có giá cả khá đắt, tất cả đều dùng áo nghĩa tinh để thanh toán. Thu Nguyệt Tâm chỉ chọn một chỗ thanh tĩnh để ở lại, mà Lâm Phong vẫn yên tĩnh đi sau lưng nàng. Thu Nguyệt Tâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Phong một chút, nói:

– Ngươi theo ta làm gì? – Vì sao nàng phải truy sát Bạch Thu Lạc? Lâm Phong không có trả lời câu hỏi của nàng, mà lại hỏi ngược lại một câu.

– Do hắn từng ám sát ta, nên ta truy sát hắn.

Mà chuyện này có liên quan gì tới ngươi?

– Ta cho rằng ngươi sẽ không giải thích chứ? Lâm Phong cười nhạt một tiếng.

– Nàng đã tu tình đạo, phải chặt đứt tất cả tình cảm, cần gì giải thích cho ta.

Nàng căn bản không có trảm tình được đúng không? Nàng liên tục chém sáu mươi tám vị Vũ Hoàng môn đồ của Thiên Long Thần Bảo, sau đó lại truy sát Bạch Thu Lạc từ Tây Hoang đến Trung Hoang. Là bởi vì ta, đúng không? Lâm Phong vừa chậm rãi nói vừa bước chân tới gần Thu Nguyệt Tâm.

– Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó.

Từ khi ta tu tình đạo, ta đã chặt đứt tất cả tình cảm. Còn chuyện ta giết người Thiên Long Thần Bảo và truy sát Bạch Thu Lạc, không hề có bất cứ quan hệ nào với ngươi.

– Vì sao ánh mắt của nàng lại né tránh ta? Nàng không dám nhìn ta ư? Lâm Phong không hề để ý đến hàn ý cuồn cuộn trên người Thu Nguyệt Tâm, hắn vẫn bước tới phía trước.

Thu Nguyệt Tâm không nói gì, nàng chỉ xoay người đi vào trong phòng. Thấy vậy, nên Lâm Phong cũng đi vào theo, nhưng Thu Nguyệt Tâm lại xoay người, lạnh lùng nói:

– Ngươi còn đi theo ta, ta sẽ giết ngươi.

– Nàng cứ giết đi!

Lâm Phong tùy ý đáp, rồi từng bước đi tới gần nàng. Hàn ý trên người Thu Nguyệt Tâm càng ngày càng mãnh liệt, sau đó nàng liền quát lên:

– Đứng lại!

Nhưng Lâm Phong vẫn tỏ ra không để ý, mà cứ tiếp tục đi.

– Ta sẽ giết ngươi đó.

Khi Thu Nguyệt Tâm giơ bàn tay lên, một nguyệt nhận thê lương chiếu rọi trên người Lâm Phong.

– Nàng không cần do dự.

Lâm Phong cười yếu ớt một tiếng, sau đó tùy ý để cỗ hàn ý xâm nhập. Hắn vẫn một nụ cười hờ hững, lẳng lặng nhìn Thu Nguyệt Tâm.

– Xì.
.. Cái nguyệt nhận kia liền chém xuống cánh tay Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn không hề né tránh, hắn vẫn chậm rãi tiến lên. Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm cứng đờ, sau đó nàng lại đột nhiên thu hồi nguyệt nhận đang chém xuống. Nhưng cái nguyệt nhận óng ánh kia vẫn cắt một vết thương trên da thịt Lâm Phong, máu tươi ào ào chảy ra từ trong đó. Nhưng Lâm Phong đã đi tới trước người Thu Nguyệt Tâm.

– Nàng không nỡ sao? Lâm Phong cười nói, sau đó liền chầm chậm tới gần Thu Nguyệt Tâm.

Trong ánh mắt của nàng liền lộ ra hàn ý, lạnh lùng quát:

– Đi.

– Nói cho ta biết đi.

Rốt cục nàng đã có chuyện gì? Giờ khắc này, Lâm Phong đã chắc chắn, trên ngườiThu Nguyệt Tâm, nhất định đã có chuyện xảy ra? Nên nàng dù rất không muốn, nhưng vẫn tu tình đạo. Thấy Thu Nguyệt Tâm không trả lời, Lâm Phong liền đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng. Thu Nguyệt Tâm liền cứng đờ cả người, trong ánh mắt nàng nhìn Lâm Phong tràn đầy sát khí.

– Thả ra ta!

– Phong!

Một luồng năng lượng phong ấn khủng bố liền điên cuồng tràn vào cơ tư Thu Nguyệt Tâm. Khiến cho chân nguyên trong cơ thể nàng bị phong kín. Thu Nguyệt Tâm liền run rẩy cả người, trong ánh mắt của nàng dường như sắp khóc, nói:

– Thả ra!

Mà giờ khắc này, sức mạnh của nàng đã bị phong ấn, nên nàng không làm sao cử động được. Nàng chỉ cảm thấy Lâm Phong đang ôm thân thể của nàng ném lên trên giường.

– Lâm Phong, thả ta ra.

Trong thanh âm lúc này của Thu Nguyệt Tâm có mang theo vài phần cầu xin. Nhưng Lâm Phong không chỉ ném nàng lên giường, nằm đè lên thân thể của nàng. Trong con ngươi của nàng lúc này đang tràn ngập vẻ hoảng loạn, nhưng trên gò má của nàng lại có một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.

– Nàng đã tu tình đạo, vì sao lại còn nhớ thương ta.

Thân thể Lâm Phong lúc này đang đè lên Thu Nguyệt Tâm, hai tay nâng gò má của nàng, làm cho đôi mắt của nàng nhìn hắn, nói:

– Ngày hôm nay, nàng không muốn nói thì cũng phải nói.

– Lâm Phong, thả ra ta được không? Giọng của Thu Nguyệt Tâm gần như cầu xin nhìn Lâm Phong, nhưng Lâm Phong lại đưa tay cởi quần áo nàng ra, khiến làn da mềm mại của nàng lộ ra hết.

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt của Thu Nguyệt Tâm.

– Nếu nàng không nói, ta sẽ làm thịt nàng.

Một khí đã có bụi hồng trần, ta xem nàng làm sao có thể chặt đứt đoạn tình duyên này. Trong ánh mắt Lâm Phong mang theo vài phần bá đạo, hoàn toàn khác vẻ yên tĩnh lúc trước. Hắn đang định bá vương ngạnh thương cung với Thu Nguyệt Tâm. Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm lúc này vô cùng phức tạp, có chút tức giận pha một ít lo lắng, nhưng lại có phần chờ mong. Nếu như nàng thật sự cùng Lâm Phong abc thì người kia có buôn tha cho nàng không nữa? Khi đó nàng sẽ trở thành người phụ nữ của hắn. Thế nhưng, nàng làm sao có thể nói cho Lâm Phong biết, trong cơ thể nàng, còn xó một người khác!

– Tê… Bàn tay Lâm Phong lúc này đã cởi quần áo tới rốn Thu Nguyệt Tâm.

Giờ khắc này, ánh mắt Lâm Phong đã có thể nhìn thấy cái khe ở giữa hai con thỏ ngọc rung động lòng người trên ngực nàng, nội tâm Lâm Phong lúc này đang có một ngọn lửa thiêu dốt, khi nhìn thấy một màn như thế, hắn làm sao có thể không động tâm cho được?

– Ầm!

Đột nhiên có một luồng hàn khí từ trong cơ thể của Thu Nguyệt Tâm thoát ra, để Lâm Phong cảm thấy cả người lạnh ngắt, dường như huyết dịch và kinh mạch của hắn đều đã đông cứng. Giờ khắc này, trong ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm nhìn hắn trở nên lạnh lẽo, nhưng lại có chút xa lạ.

– Nguy hiểm!

Thân thể Lâm Phong đột nhiên run lên một cái, lập tức lăn xuống đất. Ngay sau đó liền có một tiếng oanh ca vang lên, cả cái giường đã bị phá tan. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm cũng đã đứng lên, nàng đột nhiên đánh về hướng Lâm Phong. Một cái nguyệt nhận khủng bố lập tức đánh trúng Lâm Phong, khiến cho thân thể của hắn đông lại.

– Ngươi không phải bảo ta giết ngươi ư!

Khóe miệng Thu Nguyệt Tâm trong liền nở một nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng nói. Giọng nói của nàng lúc này cực kỳ mê hoặc lòng người, nhưng trong mắt Lâm Phong lại có vẻ đặc biệt tà dị. Khí chất Thu Nguyệt Tâm triệt để thay đổi, nàng lúc này giống như một vị tuyệt thế cường giả, có thể chưởng khống tất cả.

– Ngươi là ai? Vẻ mặt của Lâm Phong biến đổi nhìn chằm chằm đối phương.

Nàng không phải Thu Nguyệt Tâm, lẽ nào Nguyệt Tâm bị người ta đoạt xác? Khi nghĩ tới khả năng đó, đôi mắt cũng Lâm Phong càng ngày càng lạnh lùng, một đạo kiếm khí khủng bố lập tức xé rách hư không.

– Xem ra tất cả những gì ngươi vừa nói đều dối trá.

Ngươi vẫn không nỡ bỏ chết, ngươi hãy trở lại với ngươi thê tử đi! Thu Nguyệt Tâm liền hơi cúi thấp xuống đầu, trong thanh âm của nàng lộ ra một tia thương cảm nhàn nhạt, đặc biệt thê lương. Khiến cho Lâm Phong phải run lên một cái, đây là Thu Nguyệt Tâm… Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?

– Lâm Phong, nói cho ta biết đi, có phải ngươi cho ta là kẻ thay thế thê tử của ngươi không? Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt u oán nhìn Lâm Phong.

Sau đó nàng liền chậm rãi đi về Lâm phía Phong. Thu Nguyệt Tâm liền ngồi xuống sửa sang lại quần áo cho Lâm Phong. Nhưng ngay lúc đó, một luồng hàn khí liền đóng băng thân thể Lâm Phong. Trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm chỉ có sự lạnh lùng. Một cái nguyệt nhận óng ánh liền xuất hiện, khi Thu Nguyệt Tâm định chém xuống Lâm Phong.

– Nếu như hắn chết, ta sẽ tự sát.

Một thanh âm đột ngột vang lên từ trong miệng Thu Nguyệt Tâm. Cái nguyệt nhận trong hư không liền dừng lại.

– Ngươi không phải Nguyệt Tâm? Vẻ mặt Lâm Phong trở nên cứng ngắc.

Tại sao lại như vậy? Làm sao lại có hai Thu Nguyệt Tâm, một người lạnh lùng muốn giết hắn, một người lại có thể vì hắn mà chết!

Chương 1224: Viêm Đế xấu xa

– Ngươi dùng tính mệnh bản thân uy hiếp chính mình sao? Một thanh âm lạnh lùng vang lên, giọng nói đó chính là giọng của Thu Nguyệt Tâm.

– Vậy thì như thế nào? Ta cảnh cáo ngươi, bất luận hiện tại hay tương lai.

Nếu như ngươi dám giết hắn, ta nhất định sẽ tự sát. Lâm Phong đang bên cạnh đã triệt để sững sờ. Rốt cục chuyện này như thế nào? Cái này không phải đoạt xác, nếu như đoạt xác thì Thu Nguyệt Tâm của trước đây đã không còn tồn tại nữa rồi. Hình như hai người đang cộng sinh, nên mới có cùng một thân thể. Mà Lâm Phong vẫn không hiểu, Thu Nguyệt Tâm đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện biến cố như vậy?

– Ngươi đừng quên, ngươi bây giờ đang tu tình đạo, nếu không trảm tình, làm sao có thể tu thành đại đạo.

– Ta chưa bao giờ muốn tu tình đạo, do ngươi bức bách ta.

Tuy răng ta đáp ứng ngươi, đi tu tình đạo, nhưng với điều kiện, ngươi không được tổn thương hắn. Nếu như đã bị Lâm Phong phát hiện, hai người bọn họ của không cần cố kỵ nữa. Câu chuyện giữa hai người họ nãy giờ khiến cho thần sắc Lâm Phong trở quái lạ Đến cực điểm.

– Được, chỉ cần ngươi tu tình đạo, ta sẽ đáp ứng ngươi, không giết hắn.

Thế nhưng, hắn mà dám động vào thân thể ta, ta sẽ cho hắn biết mùi. Âm thanh kia liền từ từ biết mất, mà thần sắc Thu Nguyệt Tâm cũng dần dần khôi phục lại bình thường. Sau nó liền nhìn Lâm Phong nói:

– Lâm Phong, ngươi đi đi!

– Nói cho ta đi, rốt cục nàng bị cái gì? Lâm Phong hỏi.

– Ngươi đừng hỏi chuyện đó nữa được không? Trong đôi mắt của Thu Nguyệt liền hiện lên vài phần thống khổ, nói.

Lâm Phong liền trở nên trầm mặc, lập tức gật gật đầu, sau đó lại thở dài một tiếng:

– Nàng có thể khống chế người kia sao? – Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu.

Trên gương mặt Thu Nguyệt Tâm lộ ra một vệt ý cười nhàn nhạt. Sau đó Lâm Phong rời đi, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ những chuyện cần làm. Khi nhìn thấy bóng người Lâm Phong rời đi, trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm hiện ra vài phần thống khổ.

– Đáng tiếc.

Một tiếng thở dài vang lên trong đầu Thu Nguyệt Tâm, dường như đang vì Lâm Phong mà thở dài.

– Đáng tiếc? Ngươi nhất định đang cho rằng.

Chỉ cần ta tu luyện tình đạo, thì sẽ trở dần dần bị ngươi khống chế. Rồi sẽ giết hắn đúng không?

– Ngươi quên ý nghĩ đó đi, mặc dù tu luyện tình đạo, ta cũng sẽ không phụ hắn.

Nó đã trở thành chấp niệm của ta, dù cho ngươi có chém, nó cũng không đứt đâu. Thu Nguyệt Tâm tự lẩm bẩm. Đáp lại Thu Nguyệt Tâm cũng chỉ có một tiếng hừ lạnh, sau đó là một hồi yên lặng. …… Sau khi Lâm Phong rời đi cái tiểu viện của Thu Nguyệt Tâm, hắn liền ngồi trên một cái ghế tre. Trong ánh mắt của hắn lúc này có chút mờ mịt.

– Thế gian khó nhất hồng trần sự, vừa vào tình đạo, tất cả đều vì không.

Một thanh âm bồng bềnh đột nhiên vang lên, để thần sắc của Lâm Phong hơi ngưng lại. Trên gương mặt của hắn lập tức lộ ra một nụ cười yếu ớt, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn cái tên đang khoác một bộ đạo bào trên nóc nhà. Khi nhìn thấy tến đó, hắn không khỏi thầm mắng một tiếng.

– Lão bất tử.

– Vô Lượng Thiên Tôn!

Đạo sĩ kia liền vung phất trần lên, sau đó lập tức tiêu sái đi Đến trước mặt Lâm Phong. Giả dạng một cao nhân đắc đạo.

– Ngươi biết tất cả mọi chuyện sao? Lâm Phong liền hỏi Cùng Kỳ một tiếng.

Suýt chút nữa, thì hắn đã quên bên cạnh hắn còn có cái lão bất tử này. Lão nhất định biết tình huống của Thu Nguyệt Tâm.

– Trong thiên địa này không có chuyện gì bản Đế không biết.

Viêm Đế vung ống tay áo, tiêu sái ngồi xuống, nhưng lại lộ ra vẻ hèn mọn, khiến cho Lâm Phong lòng thầm mắng một tiếng, lão bất tử.

– Có phải đoạt xác không? Tuy Lâm Phong cảm thấy không giống lắm, nhưng vẫn hỏi Viêm Đế cho chắc.

– Tất nhiên không phải đoạt xác.

Nếu không ngươi làm sao còn mạng mà ngồi ở đây.

– Vậy đó là cái gì? Vì sao Nguyệt Tâm lại bị như vậy? – Ngươi có tin hay có kiếp sau hoặc Luân Hồi? Ánh mắt Viêm Đế nhìn chằm chằm Lâm Phong, híp mắt hỏi.

Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, nếu như trước đây hắn không tin, nhưng theo sự tăng lên của cảnh giới, hắn lại mơ hồ cảm giác thiên đạo mờ mịt, nên hắn bán tín bán nghi.

– Có chuyện gì, thì cứ nói thẳng đi.

Lâm Phong nói.

– Bản Đế không tin có kiếp sau, cũng không tin có Luân Hồi.

Bản đế cho rằng, tiểu tình nhân của ngươi là cường giả chuyển thế. Nếu thật sự như vậy, ngươi có thể tiếp nhận không? Viêm Đế híp mắt, hỏi Lâm Phong.

– Nếu thật sự có chuyển thế, hẳn phải trọng sinh chứ, làm sao lại trở thành như bây vậy? – Nếu như nàng ta thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước thì sao? Cùng Kỳ liền Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, hắn chỉ cảm thấy trên người có cảm giác lạnh gáy.

Nhưng Viêm Đế lại nở nụ cười, bình tĩnh nói:

– Đừng lo lắng, ta chỉ tùy ý mà nói mà thôi.

Bản Đế đã nói, bản Đế không tin kiếp sau, không tin Luân Hồi. Nhưng một số cường giả tuyệt đỉnh, lại có thể nắm giữ thủ đoạn đặc thù, có thể khiến cho họ đầu thai. Lâm Phong nhìn chằm chằm Cùng Kỳ. Cái tên khốn này tuyệt đối là còn có chuyện giấu hắn. Giờ khắc này mà che che giấu giấu, nhất định biết cái gì, nhưng không nói.

– Có thể nói rõ ràng hơn một chút không? Lâm Phong nhìn chằm chằm Viêm Đế.

– Bản Đế có thể nói cho ngươi cách cứu tiểu tình nhân của ngươi.

Viêm Đế liền cười hì hì, nói với Lâm Phong.

– Phải làm như thế nào? Viêm Đế liền híp mắt lại, trong đôi mắt hắn có vài tia tà dị, khiến cho Lâm Phong âm thầm cảnh giác.

Cái tên khốn này, nhất định đang có ý đồ xấu xa nào đó.

– Lục dục thiên công của Lục Dục Tiên cung có thể có thể khắc chế tình đạo.

Viêm Đế cười hì hì nói.

– .Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

….. Sau khi nghe xong, Lâm Phong trợn tròn mắt, không biết nói gì.

– Cảnh giới cuối cùng của tình đạo là chặt đứt tất cả tình cảm, khi đó nàng ta đã không phải tiểu tình nhân của ngươi nữa mà là một người khác.

Muốn phá tình đạo, ngươi chỉ làm cho nàng vẫn có tình cảm, thậm chí, làm cho nàng từ bỏ tình.

– Cái này cùng Lục Dục thiên công có quan hệ gì đâu? Lâm Phong liền âm thầm nguyền rủa gia hoả này.

– Khà khà, bản Đế cho rằng Lục Dục thiên công tương đối thích hợp người, nên mới giới thiệu.

Cùng Kỳ liền cười nói, nhưng nụ cười kia trong mắt Lâm Phong lại hết sức hèn mọn.

– Bất quá bản Đế phải cảnh cáo ngươi.

Nếu như muốn nàng từ bỏ tình đạo, thì ngươi phải sớm làm thịt nàng đi. Bất luận dùng loại nào thủ đoạn, ngươi phải cho nàng mang thai một đứa bé, nàng ta chắc chắn sẽ rời bỏ tình đạo. Một khi trong lòng nàng ta đã có chấp niệm, nàng ta có muốn tu luyện, cũng không thể thành công. Viêm Đế liền nở một cười khẩy. Khiến Lâm Phong cảm thấy lão vô cùng bỉ ổi.

– Ngươi xác định không có gạt ta? Lâm Phong liền nhìn chằm chằm Cùng Kỳ, hỏi lại.

– Bản Đế đường đường là đại Đế, sao lại lừa dối ngươi được.

Viêm Đế liền vỗ ngực đảm bảo. Trong ánh mắt Lâm Phong lấp loé vài tia chần chừ. Trước đó, vì để cho Thu Nguyệt Tâm nói ra chân tướng, hắn mới dùng một ít thủ đoạn cứng rắn. Nếu như bây giờ bảo hắn thật sự làm như vậy, Lâm Phong thật sự có chút không dám.

– Bản Đế đã nói hết lời rồi, nếu như ngươi thật sự ngươi muốn cứu nàng thì hãy mau nhanh lên.

Nếu như ngươi chậm trể thì chớ có trách bản Đế không nhắc cho ngươi biết trước. Bản Đế đi đây. Viêm Đế nghiêm mặt, nghiêm túc nói, sau đó hắn liền xoay người rời đi. Khi đi vào trong phòng, trên khóe miệng của Viêm Đế liền nở một nụ cười đặc biệt hèn mọn. Trong lòng của hắn bây giờ có chút chờ mong, tự nói thầm:

– Nếu như hai người họ mà thật sự sinh một đứa bé, nhất định sẽ phi thường thú vị.
.. Đương nhiên, Lâm Phong cũng sẽ không biết suy nghĩ bây giờ của Cùng Kỳ. Giờ phút này, trong lòng hắn có chút buồn bực nhìn hư không. Lúc này, màn đêm đã dần dần bao phủ đại địa, ánh trăng cũng đã lên cao. Nhưng Lâm Phong nhưng lại không cảm thấy khung cảnh đẹp chút nào, hắn chỉ cảm thấy hơi có chút mát mẻ. Đột nhiên Lâm Phong quay qua nhìn tiểu viện của Thu Tâm Nguyệt sát vách. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm cũng giống như hắn, nàng đang ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn ngắm trằng. Nhưng trong ánh mắt của nàng cũng có vài phần mê mang.

– Ai!

Thu Nguyệt Tâm tựa hồ cảm nhận được cái gì, nàng quay lại nhìn thấy Lâm Phong. Trên gương mặt của nàng không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Khi nàng nở nụ cười xinh đẹp, ngay ca ánh trăng đều phải thất sắc, khiến chi Lâm Phong nhớ tới Hân Diệp lúc trong hoàng cung.

– Người vốn hữu tình, sao tu tình đạo!

Khi nghe Lâm Phong tự lẩm bẩm, thân thể Thu Nguyệt Tâm trên người liền có chút cứng đờ. Người vốn hữu tình, sao tu tình đạo!

Chương 1225: Xoá bỏ thần niệm

Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trong hư không, trên mặt nàng có một chút tiết nuối.

– Chỉ trách vận mệnh trêu người.

Chuyện ta tu luyện tình đạo cũng không phải việc gì xấu. Chí ít từ nay về sau, ta sẽ khiến cho Bát Hoang rung động, ai cũng không thể ngăn cản con đường võ đạo của ta.

– Nàng nói dối!

Lâm Phong nhìn Thu Nguyệt Tâm nói:

– Ta không có nói dối, có thể hiện tại ta không buông bỏ tình cảm của mình được.

Nhưng ta chỉ cần tục tiếp tu luyện tình đạo, ta nhất định sẽ làm được. Khi đó ta cũng sẽ không xoắn xuýt giống như hiện tại. Thu Nguyệt Tâm dường như đang thuyết phục chính mình, nhưng nàng ấy cũng không khó có thể tin được lời của mình nói, chứ nói gì Lâm Phong. Nếu tình cảm là thứ dễ dàng chặt đứt như vậy, thế gian đã sớm không còn người vì tình mà đau khổ rồi. Thu Nguyệt Tâm cũng rất rõ ràng, người có thể chấp nhất với võ đạo đến mức chặt đứt tất cả tình cảm, chỉ người điên hoặc yêu nghiệt mà thôi.

– Tội gì nàng phải lừa mình gạt người? Lâm Phong thấp giọng nói.

Sau đó tay hắn liền nắm lấy tay Thu Nguyệt Tâm. Thu Nguyệt Tâm lập tức giãy dụa, nhưng Lâm Phong trong vẫn không buông, khiến cho nàng ấy không có cách nào khác, để tùy ý Lâm Phong.

– Ta đã từng đáp ứng ngươi đến Thu gia hướng cầu hôn ngươi mà.

Lâm Phong vừa cảm thụ nhiệt độ bàn tay Thu Nguyệt Tâm, vừa ngẩng đầu nhìn mặt trăng, lầm bầm lầu bầu. Khi nghe đến đó, cơ thể Thu Nguyệt Tâm liền hơi run lên vì xúc động, nhưng mà nàng còn có cơ hội không?

– Từ nay về sau, ta đã không còn là người của Thu gia.

Nên ngươi cũng không cần đi cầu hôn ta. Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại nhìn Lâm Phong, sau đó nàng liền nở một nụ cười, nói:

– Khi ta tu thành tình đạo, ta có thể vì ngươi mà chém hết thảy kẻ địch, dùng tình để bảo vệ đạo của ngươi.

Không phải rất tốt sao?

– Vì lẽ đó, nên nàng mới liên tục chém sáu mươi tám vị môn đồ của Thiên Long Thần Bảo, rồi lại vạn dặm truy sát Bạch Thu Lạc? Lâm Phong nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm, hắn chỉ thấy đôi mắt mỹ lệ của nàng đang hơi né tránh, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt Lâm Phong.

– Nha đầu ngốc!

Lâm Phong liền hơi ôm vòng eo của Thu Nguyệt Tâm, khiến nàng cứng đờ cả người. Sau đó nàng liền cảm thấy Lâm Phong tay hơi dùng sức, để cho đầu của nàng thuận thế tựa trên vai Lâm Phong.

– Đạo của ta, do chính ta đi.

Nếu nàng giúp ta chém hết cừu địch, võ đạo của ta chẳng phải công dã tràng sao? Nó làm sao tiến lên được. Lâm Phong ôn nhu nói:

– Ta không cần nàng hộ đạo cho ta, ta chỉ cần nàng ở bên ta như lúc này!

Trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm liền trực trào nước mắt, khiến cho đôi mắt lạnh lùng của nàng trở nên ôn nhu.

– Lâm Phong, luận như thế nào, thiếp đều sẽ không phụ chàng.

Thà phụ thiên hạ, không phụ chàng . Thu Nguyệt Tâm nở nụ cười yếu ớt, ôn nhu nói. Đây chính là chấp niệm của nàng, dù cho nàng có bước lên tình đạo, nàng vẫn có một tia chấp niệm thâm căn cố đế này. Nàng sẽ vĩnh viễn yêu Lâm Phong, vĩnh viễn không làm thương tổn hắn.

Khi nghe được lời Nguyệt Tâm, trong lòng Lâm Phong cảm thấy ấm áp. Sau đó hắn liền hơi cuối đầu, nhìn đôi mắt ôn nhu như nước của Thu Nguyệt Tâm, thời khắc này, nó không còn lạnh lẽo như trước, mà trong đó đã có một tia chấp niệm. Khi thấy Lâm Phong nhìn chằm chằm nàng, trên gò má Thu Nguyệt Tâm liền hơi ửng đỏ. Một băng sương mỹ nhân khi lộ ra vẻ e thẹn, thật dễ khiến cho người ta rung động. Sau đó Lâm Phong liền ôm chặc thân thể nàng, hôn lên bờ môi đỏ man mát đó. Khi đó thân thể Thu Nguyệt Tâm liền run lên, hai tay lúng túng, không biết phải làm sao.

Rốt cục, Thu Nguyệt Tâm cũng nằm nhoài trên người Lâm Phong, hai tay ôm Lâm Phong, cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể Lâm Phong. Ngay lúc đó, ơtrong cơ thể Thu Nguyệt Tâm liền có một luồng hàn khí lạnh lẽo điên cuồng phóng thích, khiến cho đôi mắt của Thu Nguyệt Tâm điên cuồng biến ảo. Khi thì ôn nhu, khi thì lạnh giá, hình như hai hai con người trong nàng đang chiến đấu với nhau. Lâm Phong cũng cảm nhận được nhưng biến đổi của nàng, hắn liền nâng gò má của Thu Nguyệt Tâm, ôn nhu nói:

– Nguyệt Tâm, ta biết trong nàng có hai con người khác nhau, nàng nhất định có thể chiến thắng người đó, nàng hãy cố gắng lên!

Cùng Kỳ vẫn chưa nói cho Lâm Phong toàn bộ chân tướng, hắn chỉ nói với Lâm Phong. Có một số cường giả tuyệt đỉnh có thể nghịch thiên cải mệnh, để cho họ có thể trọng sinh sống lại. Như trường hợp của Thu Nguyệt Tâm là thức tỉnh ký ức của kiếp trước

. Nên Thu Nguyệt Tâm bây giờ đang có ký ức của hai người, một là Thu Nguyệt Tâm của hiện tại, còn một cái là kiếp trước của nàng. Trạng thái Thu Nguyệt Tâm hiện tại, hẳn là hai con người của nàng đang giằng co, ai cũng không chiến thắng được người còn lại. Nên muốn Thu Nguyệt Tâm rời bỏ tình đạo, thì phải cho con người hiện tại của nàng chiến thắnh con người kia của nàng.

– Ừm.

Thu Nguyệt Tâm liền ôn nhu gật gật đầu, dường như con người khác của nàng đã bị áp chế. Vẻ mặt nàng bây giờ đã khôi phục bình thường, nàng liền quay về phía Lâm Phong, nở một cười.

– Nguyệt Tâm, nàng phải từ bỏ tình đạo, bằng không thì người đó sẽ hoàn toàn áp chế nàng.

Lâm Phong liền nâng gò má của Thu Nguyệt Tâm, ôn nhu nói. Cường giả có thể nghịch thiên trọng sinh, tuyệt đối là một nhân vật siêu cấp khủng bố. Nếu như Thu Nguyệt Tâm tiếp tục tu luyện tình đạo, nàng sẽ bị áp chế, dần dần trở thành một Thu Nguyệt Tâm khác.

– Lâm Phong, không phải ta muốn tu tình đạo, nhưng một con người khác của ta muốn tu tình đạo, ta chỉ có thể theo nàng.

Nhưng lại ta có thể lợi dụng năng lực của nàng để giúp ngươi, nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa? Thu Nguyệt Tâm liền nhìn Lâm Phong.

– Ta biết.

Lâm Phong liền gật đầu, Thu Nguyệt Tâm cũng không phải bị người ta đoạt xá, mà làtrong người của nàng có hai nhân cách. Nên Lâm Phong không thể để cho nhân cánh kia dung hợp với Thu Nguyệt Tâm của hiện tại.

– Chẳng trách tên khốn Cùng Kỳ kia bảo ta cho Thu Nguyệt Tâm tu Lục Dục thiên công.

Hắn muốn lấy loại thủ đoạn này để đối kháng với nhân cách tu luyện tình đạo kia của nàng. Trong lòng Lâm Phong liền nói nhỏ một tiếng. Tuy tên Cùng Kỳ kia đang có ý đồ xấu, nhưng không thể phủ nhận lời hắn nói rất có đạo lý. Nếu như Thu Nguyệt Tâm có thể tu luyện một loại công pháp mạnh mẽ trái ngược với tình đạo đi, nàng có thể làm cho nhân cách kia của nàng yếu đi. Tốt nhất Thu Nguyệt Tâm có thể hoàn toàn dung hợp với nhân cách đó, thì Thu Nguyệt Tâm có thể chưởng khống ký ức của kiếp trước, mà vẫn là mình.

– Xem ra, ta thật thực nên tìm một bộ công pháp lợi hại để cho Nguyệt Tâm tu luyện.

Lâm Phong làm sao có thể để cho Thu Nguyệt Tâm biến thành một cái khác người được.

– Nàng không được rời xa ta nữa nhé.

Bàn tay của Lâm Phong liền mơn trớn gò má của Thu Nguyệt Tâm, ôn nhu nói. Thu Nguyệt Tâm liền gật đầu, tỏ ra nghe lời Lâm Phong.

– Ai? Nhưng vào đúng lúc này, thần niệm Lâm Phong liền bắt đầu lao ra tìm kiếm trong hư không.

Trong hư không lập tức xuất hiện một bàn tay lớn nắm lấy một cái thần niệm nhãn.

– Thả ra ta!

Một tiếng khẽ kêu liền vang lên, đó là tiếng của một vị nữ tử.

– Ngươi là ai, vì sao lại nhòm ngó chúng ta? Âm thanh Lâm Phong trở nên lạnh lẽo.

– Hừ, việc bổn tiểu thư lầm, không cần ngươi đến chỉ giáo.

Nhanh thả ta ra mau. Bằng không thì đừng trách ta không khách khí. Âm thanh cô gái kia đặc biệt kiêu ngạo, quát lớn với Lâm Phong.

– Ngươi muốn chết!

Bàn tay do thần niệm Lâm Phong biến thành đột nhiên dùng sức, khiến cho tia thần niệm kia của đối phương biến mất. Tấy tu vi bây giờ của hắn, việc khiến cho thần niệm tiêu diệt thần niệm của cô gái kia chỉ là một việc dễ như ăn cháo.

– Ngươi dám động thần niệm của ta, ta sẽ để cho ngươi phải hối hận.

Âm thanh của cô giá kia vẫn bá đạo như trước

– Hừ!

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, bàn tay thần niệm lại đột nhiên dùng sức, khiến cho tia thần niệm kia của đối phương bị tiêu diệt. Nếu như cô gái kia cao ngạo như vậy, hắn cũng không cần khách khí nữa.

– A… Bên trong một cái tiểu viện to lớn của khách sạn, có một tiếng kêu thảm thiết của một thiếu nữ xinh đẹp vang lên.

– Tiểu thư!

Lập tức lần lượt có từng bóng người xuất hiện bên trong tiểu viện. Tất cả những người đó đều là cường giả Tôn Vũ Cảnh.

– Kiều Kiều, đã chuyện gì xảy ra? Một người thanh niên đạp bước đi đến bên người thiếu nữ kia, hỏi.

– Ca, tên khốn Lâm Phong đó đã tiêu diệt thần niệm của muội.

Huynh nhất định phải giúp muội chém hắn. Thiếu nữ kia chính là Tề Kiều Kiều, khi nàng phóng thần niệm ra bên ngoài do thám liền phát hiện hai người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, nên nàng mới tò mò nhòm ngó. Không ngờ lại bị Lâm Phong phát hiện trong nháy mắt.

– Lâm Phong!Nguồn truyện audio

Vẻ mặt Tề Thiên Thánh liền ngưng trọng. Bây giờ danh tiếng Lâm Phong phi thường vang dội, Bát Hoang Cảnh không ai không biết hắn. Cũng có kẻ nói Lâm Phong đã tiến nhập vào trong thập đại yêu nghiệt, bọn đang thảo luận xem ai trong thập đại yêu nghiệt sẽ bị đào thải. Mà cũng có người nói, Tề Thiên Thánh hắn sẽ bị đào thải.

– Kiều Kiều, muội hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.

Đợi qua ngày mừng thọ của Vấn lão thái gia, rồi sẽ nói tiếp! Tề Thiên Thánh liên xoay người rời đi, nhưng trong con ngươi của hắn đã xuất hiện một đạo hàn mang!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)