Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 247 [Chương 1231 đến 1235]
❮ sautiếp ❯Chương 1231: Khẩu chiến
– Lâm huynh, hôm nay là ngày mừng thọ của lão thái gia, huynh đã là khách thì cứ tự nhiên đi, không cần câu nệ.
Rượu này được ủ bằng Long tiên, hai vị nên thử xem! Vấn Thiên Ca cười nói, sau đó hắn rót rượu cho hai người.
– Vấn huynh khách khí rồi!
Lâm Phong nâng chén mời Vấn Thiên Ca, sau đó hắn uống một hơi cạn sạch. Huyết mạch trong người Lâm Phong cuồn cuộn sôi trào, mơ hồ có mấy tiếng ào ào ào nhẹ nhàng vang lên. Không hổ Vũ Hoàng gia tộc truyền thừa vạn năm, ngay cả rượu trong bữa tiệc cũng làm huyết mạch sôi trào.
– Rượu ngon!
Lâm Phong tán thưởng một tiếng, Vấn Thiên Ca cười nói tiếp:
– Cũng chỉ có những người trong chính điện mới có thể được uống rượu ủ từ Long tiên.
Tu vi Lâm Phong huynh bây giờ mới Thiên Vũ tầng tám, nhưng đã có thể đánh bại Long Đằng Kỳ trên Thiên Sơn mạch, quả thật không phải người thường.
– Vấn huynh nói quá rồi.
Lâm Phong khách khí. Nhưng ngay lúc đó, hắn cảm thấy một đạo hàn quang đang nhìn chằm chằm mình. Lúc này, Sở lão quái đang xoải bước đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống, thần sắc lão rất khó coi. Vừa nãy, suýt nữa vì Lâm Phong mà lão xuống đài không được, cũng may Vấn Thiên Ca ra giải vây. Nên tâm tình lão không thể nào tốt được, lão đường đường là Tôn chủ một phương. Tuy Lâm Phong thiên phú rất tốt, nhưng hắn có thể trưởng thành đến mức nào, thì còn khó nói, mà tên nhóc kia lại dám lấy thế ép hắn.
– Lâm Phong huynh đệ không cần quá để chuyện Sở lão quái trong lòng.
Nhưng huynh cũng nên cẩn thận chút, không thể không có tâm phòng người. Vấn Thiên Ca truyền âm nói với Lâm Phong. Mặc dù Sở lão quái không dám công khai làm gì Lâm Phong, nhưng nếu cường giả nếu như hắn muốn báo thù trong thầm lặng, cũng rất khó biết.
– Ừm.
Lâm Phong khẽ gật đầu, Vấn Thiên Ca nhắc nhở hắn tất nhiên có ý tốt.
– Lâm huynh, đại đa số những người trong này đều là nhân vật cấp Tôn chủ cũng Trung Hoang.
Người ngồi bên cạnh lão thái gia là Yến gia tôn chủ của Thiên Hư Cổ Thành, tu vi Tôn Vũ tầng chín. Mà người trung niên mặc tử kim hoa phục kia là Tử gia tôn chủ, ông ấy cũng có tu vi Tôn Vũ tầng chín, mà lại nắm giữ tử đồng có uy lực vô cùng, chỉ đứng sau Thiên Mâu Đồng… Vấn Thiên Ca giới thiệu tất cả những người trong chủ điện cho Lâm Phong. Tất cả bọn hiọ đều là tôn chủ một phương vô cùng khó gặp, nhưng giờ khắc này đều tụ hội ở đây vì sức ảnh hưởng của Vấn lão thái gia quá lớn. Vấn gia tại Trung Hoang đã được truyền thừa cả vạn năm, gốc gác sâu không thể lường. Khi Lâm Phong nhìn thấy hơn mười vị Tôn chủ, trong lòng không khỏi cảm thán. Do hôm nay là ngày mừng thọ cũng Vấn lão thái gia, nên mới xuất hiện nhiều lão quái vật nhân vật như vậy. Từ đây có thể thấy được Bát Hoang Cảnh mênh mông, tuyệt đối không thiếu Tôn chủ, nhưng số lượng Vũ Hoàng lại không nhiều. Tuy nói tôn chủ cách Vũ Hoàng có một bước, nhưng lại khó như lên trời, một khi vượt qua, có thể quan sát chúng sinh, coi thường thiên hạ. Chỉ có Vũ Hoàng mới thậy sự là vương giả của Bát Hoang Cảnh.
– Ở Thiên Đài, ta có một vị sư đệ, cũng có tử đồng tương tự vị kia.
Không biết đệ ấy có quan hệ gì với Tử gia tôn chủ không? Lâm Phong liền quay qua hỏi Vấn Thiên Ca.
– Chắc là con cháu cũng Tử gia rồi.Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Vấn Thiên Ca gật đầu cười nói, sau khi nghe thấy thế, Lâm Phong có chút nghi hoặc, hỏi:
– Hắn là người của Tử giá, vì sao lại đi từ Trung Hoang tới hoang vu Bắc Hoang, gia nhập Thiên Đài? – Trong tứ đại cổ thành ở Trung Hoang, đều có Vũ Hoàng thế lực.
Trong đó có Vấn gia nhà ta và Tư Không gia, đều là gia tộc thế lực. Mà rất nhiều người sẽ không chọn trở thành môn hạ của gia tộc, dù sao nếu họ không phải thuộc dòng dõi đích tôn, sẽ rất khó đạt được Vũ Hoàng thân truyền. Vấn Thiên Ca nói:
– Mà Huyễn Thế Thiên Cung, chỉ thu nhận những người có thiên phú ảo thuật.
Còn Tiêu Dao Thần tông từ trước đến giờ đều vô cùng thần bí. Do ba vị đệ tử trong chín đại đệ tử của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đều danh chấn Bát Hoang. Nên mới có rất nhiều người ở Trung Hoang muốn trở thành môn hạ của Thiên Đài. Sau khi Lâm Phong nghe Vấn Thiên Ca nói xong, hắn nở một nụ cười. Xem ra trình độ dạy dỗ đệ tử của Thiên Đài đã được Bát Hoang Cảnh công nhận.
– Muốn tiến xa trên con đường võ đạo, chủ yếu phải dựa vào bản thân.
Ba vị đại đệ tử của Thiên Đài có thể danh chấn Bát Hoang vì do nỗ lực và tâm ý cứng cỏi không thể lay động của họ. Ánh mắt Tề Thiên Thánh nhìn Lâm Phong, nhàn nhạt nói một tiếng.
– Không sai, con đường võ đạo phải dựa vào bản thân.
Còn mấy tên con cháu của Vũ Hoàng gia tộc, hay tỏ ra hung hăng chỉ là dựa dẫm vào thế lực của gia tộc mà thôi. Lâm Phong nhìn lướt qua Tề Thiên Thánh, không hề khách khí đáp trả. Hắn đang nói chuyện với Vấn Thiên Ca, mà Tề Thiên Thánh lại chen miệng vào, mà còn bày đặt giáo huấn người khác, nên Lâm Phong cũng không cần khách khí với hắn. Khi Tề Thiên nghe thấy mấy lời trào phúng của Lâm Phong, thần sắc hắn lập tức ngưng lại.
– Có thế lực của gia tộc để dựa vào dĩ nhiên tốt hơn mấy tên vừa mới xuất đạo mà đã tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Bình thường thì huyênh hoang, nhưng khi lên võ đài lại không chịu nổi một chiêu. Tề Thiên Thánh liền phản bác lại.
– Mới chỉ đánh bại tên Long Đằng không được đề cử vào danh sách thập đại yêu nghiệt đã là gì? Khẩu chiến của Lâm Phong và Tề Thiên Thánh khiến cho không ít người chú ý.
Mọi người chỉ thấy những nhân vật cấp Tôn chủ kia đang tươi cười, nói:
– Cạnh tranh giữa đám thiên tài bây giờ vô cùng kịch liệt, nhưng như thế, mới có thể tìm ra những cường giả chân chính.
Một câu nói tùy ý của Tử Đồn Tôn giả khiến cho bầu không khí sốt sắng hòa hoãn không ít.
– Ha ha, Tử huynh nói quá đúng.
Bát Hoang Cảnh chúng ta bây giờ có thể nói thiên tài lớp lớp. Vấn lão thái gia, ngài xem thử tên hậu bối thiên tài nào có thể bộc lộ tài năng đây? Đúng lúc này, liền có một vị tôn chủ khác nói tiếp, cười hỏi.
– Thời đại thiên tài lớp lớp như bây giờ, có người quật khởi sớm, cũng có người có đại tài những trưởng thành muộn, nên thắng bại chỉ là nhất thời mà thôi.
Nó không thể chứng tỏ được cái gì cả? Thứ quyết định đến con đường của bọn chúng, vẫn là sự chấp nhất của chúng đối với võ đạo. Còn ai có thể vấn đỉnh Bát Hoang, không ai có thể biết được cả. Vấn lão thái gia liền mỉm cười nói. Mỗi người đều có cái nhìn không giống, nên chỉ cần tự biết trong lòng là được. Huống hồ, con đường võ đạo của mỗi người đều rất khác nhau khó có thể thấy rõ. Dù tiên đoán của nhà tiên tri, cũng chỉ có thể để tham chiếu một chút, không thể tin hoàn toàn.
– Ta thì lại xem trọng Vấn Thiên Ca.
Nó rất có tiềm năng trở thành nhân vật tiếu ngạo Bát Hoang đấy chứ. Lời nói của vị Tôn giả đó liền để lão thái gia cao hứng.
– Ta thật ra cũng hi vọng như vậy.
Mặc dù Thiên Ca không tệ, nhưng nó vẫn còn thiếu sự tôi luyện chân chính. Nên ta đang chuẩn bị đưa hắn đi tới chiến trường chân chính, để hắn biết trong mỗi thời thịnh thế như thế này, có bao nhiêu thiên tài tuyệt diễm.
– Ý của lão thái gia là… Khi nghe Vấn lão thái gia nói như thế, ánh mắt người hơi ngưng lại.
Vấn gia đã chuẩn bị để Vấn Thiên Ca đi rèn luyện rồi sao?
– Không trải qua chân chính sinh tử, làm sao có thể thành tài, trong Bát Hoang Cảnh có rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, nhưng bởi vì bọn họ không có cảm giác được chân chính nguy nan nên mới bị làm hỏng.
Vấn lão thái gia thở dài, trong Bát Hoang Cảnh, những thiên tài của Vũ Hoàng thế gia có gốc gác thâm hậu như Vấn Thiên Ca đều không cảm giác được chân chính sinh tử nguy nan. Khi Lâm Phong nghe những tôn chủ kia nói chuyện, tinh thần hắn tập trung cao độ. Vấn Thiên Ca sinh ra trong Vũ Hoàng gia tộc, mà những trưởng bối trong gia tộc hắn còn hi vọng hắn trải qua chân chính sinh tử. Từ đó có thể thấy được sự gian nan của võ đạo.
– Vấn Thiên Ca có thiên phú dị bẩm, lại có trưởng bối nhưng lão thái gia chỉ đạo, nó nhất định sẽ danh chấn Bát Hoang.
Mà những ngày khác trong thập đại yêu nghiệt đều có thiên phú tuyệt luân, nên sẽ nổi bật hơn mọi người, không phải những người khác có thể so được Sở lão quái mỉm cười. Lão định tân bốc thập đại yêu nghiệt, nhưng cũng có ý nói Lâm Phong không thể so được với thập đại yêu nghiệt.
– Không thể nói như thế? Chuyện người sau vượt qua người trước cũng không hiếm thấy.
Trên con đường võ đạo này, không có cái gì không thể, dù cho có là thập đại yêu nghiệt cũng như thế thôi. Lão thái gia liền lắc đầu, bình thản nói.
– Lão thái gia nói rất đúng, mặc dù đều là thập đại yêu nghiệt, những cũng có mạnh có yếu, cứ tỷ thí một phen tự nhiên sẽ rõ thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói kiêu ngạo cuồn cuộn vang lên. Mọi người lập tức nhìn thấy một thanh niên người bước vào bên trong cung điện. Hắn đang nhếch miệng lên nhàn nhạt cười khẩy một cái:
– Luyện Ngục Thiên, chúc lão thái gia phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.
Mà hôm nay có nhiều hậu bối anh kiệt đến đây như vậy, sao không tổ chức mấy cuộc tỷ thí, trợ hứng cho ngày mừng thọ của ngài?
Chương 1232: Quyết chiến bắt đầu
Khi mọi người thấy một trong thập đại yêu nghiệt Luyện Ngục Thiên, trong lòng họ liền hơi lạnh lẽo, đôi mặt lập tức nhìn về hướng Vấn Thiên Ca. Đệ tử được Luyện ngục bồi dưỡng đều rất hiếu chiến, nên trên người bọn họ luôn tràn đầy sát khí, giốnh như mới chui ra từ trong huyết hải. Chỉ cần nhìn cái đôi mắt khát máu của hắn, cũng đã đoán được người này nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi.
Gia hoả này vừa đến đã hô tỷ thí trợ hứng, hình như sau khi bước vào Tôn Vũ cảnh giới, sự tự tin của hắn đã tăng gấp bội, nên mới tìm đến Vấn Thiên Ca. Vấn Thiên Ca tu sát đạo, một kiếm trong tay sát thiên phạt địa, mà Luyện Ngục Thiên lại được coi là môn hạ của sát thủ Vũ Hoàng. Nên hắn cùng Vấn Thiên Ca trời sinh đối đầu, hai người sớm muộn gì cũng muốn phân ra thắng bại. Nhưng lại không ai ngờ Luyện Ngục Thiên lại muốn khiến chiến vào ngày ngày mừng thọ cũng Vấn lão thái gia.
– Ha ha, hôm nay vừa vặn có người tìm Bạch Thu Lạc ta quyết chiến, chẳng bằng đồng thời cùng tổ chức đi.
Tây hoang Lạc Thiên Các, Bạch Thu Lạc nhàn nhạt nở nụ cười. Hắn dĩ nhiên đang ám chỉ Thu Nguyệt Tâm. Ánh mắt các Tôn giả liền lấp loé, trên mặt họ cũng nở nụ cười nhàn nhạt. Bọn họ cũng rất muốn nhìn thử những hậu bối này đã lợi hại đến mức nào. Nhưng vẫn sẽ chờ Vấn gia lão thái gia mở miệng.
– Ngươi muốn đánh với Thiên Ca sao? Ánh mắt Lão thái gia liền nhìn Luyện Ngục Thiên, cười nhạt hỏi.
– Nếu hắn không dám chiến, vãn bối cũng có thể đánh với những người khác, như Tư Không Hiểu hay Bạch Thu Lạc đều được.
Luyện Ngục Thiên liên quét nhìn những người trong thập đại yêu nghiệt. Vấn lão thái gia nở nụ cười, sau đó nhìn Vấn Thiên Ca, ông chỉ thấy Vấn Thiên Ca đang cười yếu ớt, sau đó liền uống cạn chén rượu, cười nói với Lâm Phong:
– Quả đúng lúc, ta còn đang phát sầu vì không biết đưa lễ vật nào cho lão thái gia đây? Không ngờ có người đưa tới.
Khi Lâm Phong nghe thấy những lời đó, trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Nếu như Vấn Thiên Ca đánh bại Luyện Ngục Thiên, nó sẽ là món quà tốt nhất cho lão thái gia. Khi mọi người nghe được mấy lời của Vấn Thiên Ca, thần sắc họ cũng ngưng lại.
– Ha ha, nếu Vấn Thiên Ca không có ý kiến, lão già này còn có thể có ý kiến gì nữa.
Ngục Thiên mau ngồi xuống trước đi, tốt xấu cũng phải chờ xong lễ mừng thọ của lão già này đã. Xin mời các vị Tôn chủ cùng với các anh kiệt lát nữa đi tới ta sân đấu của Vấn gia, ai muốn chiến, đều có thể lên. Lão già ta rất yêu thích phần lễ mừng thọ như thế này. Âm thanh lão thái gia khiến tất cả mọi người đều suy tư, xem ra lão thái gia rất tự tin với Vấn Thiên Ca.
– Tuân mệnh!
Luyện Ngục Thiên nhìn thấy Vấn Thiên Ca đã ra ứng chiến, mà lão thái gia cũng đồng ý, khóe miệng hắn nở một nụ cười khẩy, nhìn lướt qua Vấn Thiên Ca. Cùng lúc đó Lâm Phong dường như cảm giác được một luồng chiến ý vô hình điên cuồng lao đến. Tin Vấn gia sắp sửa mở sàn quyết đấu lập tức lan truyền, nó khiến cho khắp nơi sôi. Luyện Ngục Thiên sắp sửa đánh với Vấn Thiên Ca một trận, rốt cục thập đại yêu nghiệt cũng đã chính diện va chạm. Mà hôm nay còn có thật nhiều thiên tài, yêu nghiệt đến đây, nên chắc chắn sẽ rất sôi động Trong lòng của rất nhiều người đều đang rung động, có thể nhìn thấy cuộc chiến của các yêu nghiệt là một việc làm người hưng phấn. Mà cũng có một ít thanh niên có thực lực mạnh mẽ, cũng nóng lòng muốn thử một phen. Trong chủ điện, mấy vị chúng Tôn chủ vẫn bình tĩnh, tùy ý nói chuyện phiếm, không hề nói tới một đấu sau này. Khi ánh mắt Luyện Ngục Thiên nhìn Vấn Thiên Ca, ánh mắt của Tề Thiên Thánh cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Phong.
– Vấn gia mở ra sàn quyết đấu, những người muốn chiến đều có thể thử một lần.
Đến lúc đó, ta hi vọng một ít người không nên vì sợ hãi, mà không dám ứng chiến. Tề Thiên Thánh liền nhìn Lâm Phong một cái, Tề Thiên Thánh cũng đang muốn khiêu chiến Lâm Phong.
– Cũng có mấy người nên bị đá ra khỏi Thập đại yêu nghiệt rồi.
Giọng nói Lâm Phong vô cùng bình tĩnh, đáp lại lời hắn.
– Bị đá ra khỏi thập đại yêu nghiệt ư, khẩu khí ngươi thật lớn.
Ta rất hi vọng thực lực ngươi cũng sắc bén như cái miệng của ngươi vậy. Tề Thiên Thánh đặt mạnh chén rượu lên bàn, khiến cho nó luống sâu vào trong gỗ.
– Ta chỉ lo một số người đã quen tỏ ra cao cao tại thượng người, khi bị thua, lại dỡ tính trẻ con, phái người đến ám sát.
Lâm Phong lạnh lẽo đáp lại, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được bầu không khí hiếu chiến trong chủ điên. Nhưng trên mặt những vị Tôn giả vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, không để ý chút nào, nhưng trong lòng họ nghĩ gì thì không ai biết. Tề Thiên Thánh là thiên tài thành danh đã lâu, một trong thập đại yêu nghiệt và là người của Đông hoang Tề gia. Nên hắn chắc sẽ có vài lá bài tẩy. Mà Lâm Phong lại mới quật khởi cách đây không lâu, hắn giống như ngôi sao cực kỳ chói mắt trong lớp thanh niên đồng lứa. Và hắn cũng được Vũ Hoàng của Thiên Đài thu làm đệ tử thân truyền. Nhưng đối thủ của Lâm Phong có chút cường hãn, một trong thập đại yêu nghiệt, nên thực lực hắn không chỉ hư danh. Huống hồ, Tề Thiên Thánh đã lên Tôn Vũ, mà Lâm Phong mới chỉ Thiên Vũ tầng tám. Lâm Phong muốn chiến thắng Tề Thiên Thánh là một chuyện rất khó! Mà tôn những Tôn chủ kia cũng không coi trọng Lâm Phong lắm. Vì hắn có thể đánh bại Long Đằng, nên thiên phú Lâm Phong đã được chứng minh rất tốt. Nếu như tu vi Lâm Phong có thể tiến thêm một bước nữa, cơ hội chiến thắng của hắn rất lớn. Nhưng bây giờ, hắn mới chỉ Thiên Vũ tầng tám, muốn thắng Tề Thiên Thánh, quá khó.
– Áp lực ngươi so với ta lớn không ít đấy.
Vấn Thiên Ca nâng chén với Lâm Phong, cười nói. Lâm Phong không hề tỏ rõ ý kiến gì, đợi lúc sàn chiến đấu thì mọi chuyện sẽ rõ ràng. Hôm nay sẽ có ba trận đấu, một là Vấn Thiên Ca đánh với Luyện Ngục Thiên; hai là Thu Nguyệt Tâm đánh với Bạch Thu Lạc và cuối cùng Lâm Phong đánh với Tề Thiên Thánh. Nếu hôm nay là ngày mừng thọ, hiển nhiên không thể thiếu phần tặng quà. Tất cả những người ở chỗ này đều là Tôn chủ và yêu nghiệt nên lễ vật mừng thọ cũng không quá kém, nên Lâm Phong đưa tặng một cái hạ phẩm Thánh khí. Trong bữa tiệc tại chủ điện, mọi người đều tán gẫu rất vui, khách và chủ đều rất hoan hỉ. Những nhân vật ở đây đều là người thành tinh, làm sao có thể cục diện lúng túng, tẻ nhạt xuất hiện được. Nhiều nhất cũng chỉ là mấy vị hậu bối tranh đấu, nên mới để bầu không khí căng thẳng một chút mà thôi. Nhưng nó rất dễ bị những lão yêu quái đó dùng vài câu nói tùy ý, đã bị hóa giải mất.
– Được rồi, lão già này cũng đã hài lòng.
Nên những bộ xương già như chúng ta cũng nên thưởng thức sự cường đại của bọn hậu bối bây giờ đã đến trình độ nào đi! Lúc này, Vấn lão thái gi cười nhạt lên tiếng. Sau khi nghe xong mọi người rùng mình một cái, sau đó dồn dập theo Vấn lão thái gia đứng dậy.
– Khai chiến đài!
Vấn lão thái gia liền hô một tiếng, tuy thanh âm không lớn, nhưng lại cuồn cuộn lan đến xa xa. Một lát sau, mọi người liền nhìn thấy trong Vấn gia có một vệt sáng xông thẳng lên trời. Khí tức của nó làm mọi người run sợ, Vấn gia rốt cục đã mở chiến đài ra rồi! Ánh mắt mọi người ngóng nhìn về phía chiến đài của Vấn gia có vài phần hiếu kỳ. Ở hôm nay, cuộc chiến giữa các yêu nghiệt rốt cục cũng bắt đầu. Không biết ai là người có thể trấn áp những thiên tài khác trở thàng người dẫn đầu các thiên tài đây.
– Chư vị, mau theo ta đi tới chiến đài của Vấn gia thôi!
Vấn lão thái gia đi ra đại điện, âm thanh lão vẫn cuồn cuộn truyền khắp bát phương, khiến cho mọi người sôi trào, bóng người Vấn lão thái gia lền bay lên trời, lao thẳng tới chiến đài, mà mọi người cũng dồn dập bay theo. Một lúc sau, mọi người tới đến chiến đài của Vấn gia. Đây là một chiến đài rộng rãi, có thiết kế giống như một cái chiến bảo, nó vô cùng to lớn. Bốn phía chiến đài đều có những trận pháp mạnh mẽ, có thể ngăn cản những công kích khủng bố, những người đứng xem bên ngoài sẽ không chịu nửa điểm tổn thương.
Chương 1233: Vấn Thiên Ca chiến Ma Ngục Thiên
– Vù!
Một trận rung động khủng bố cuồn cuộn bất đầu, trên chiến đài xuất hiện một chiếc lồng năng lượng trong suốt. Lúc này, xung quanh chiến đài đã bu đầy người, mà Vấn lão thái gia cũng đang đứng trên một chỗ quan sát, từ tốn nói.
– Hiếm khi Vấn gia mở chiến đài, nên chư vị anh hào đều có thể một lần.
Hôm nay là ngày mừng thọ của lão già ta, nên chư vị nhớ cho lão già một chút mặt mũi, chỉ phân thắng bại, không nên tổn thương tới tính mạng. Giọng nói Vấn lão thái gia vô cùng vang dội, giống như những tiếng chung vang vọng trong màng nhĩ mọi người. Trong lòng mọi người đều hiểu, trong ngày mừng thọ không thể giết người được.
– Vù!
Vào thời khắc này, mọi người chỉ thấy một bóng người bay lên không, toàn thân người đó đều bao phủ trong một luồng bá khí ngập trời. Người đó đứng ngạo nghễ hư không, từ từ bước lên chiến đài, Luyện Ngục Thiên.
– Vấn Thiên Ca mau lên đây!
Ma Ngục Thiên liền nhìn chằm chằm Vấn Thiên Ca, trong đôi mắt hắn có một vệt tà khí nhàn nhạt, mà chiến ý hắn đã phóng lên tận mây, dường như muốn tranh bá thiên địa. Lúc ở Mệnh Vận thành, nhà tiên tri đã từng nói, sát đạo của hắn không thể so được với Vấn Thiên Ca. Chuyện này quả thực là sỉ nhục to lớn, khiến hắn canh cánh trong lòng. Hôm nay, hắn quyết phải phá lời tiên đoán của tiên tri, hắn nhất định sẽ dùng sát chứng đạo, không ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn. Cho dù Vấn Thiên Ca, cũng trở thành đá kê chân trên con đường của hắn. Sau khi Ma Ngục Thiên vừa dứt lời, một bóng người mặc bạch y vọt lên tận trời, trường bào tung bay, vô cùng tiêu sái lỗi lạc. Khi đến chiến đài, Vấn Thiên Ca ngạo nghễ nhìn Ma Ngục Thiên. Khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có cùng mục đích đánh bại đối phương, dùng sát chứng đạo, nên không có ai có thể ngăn cản bọn họ. Những người có thể xưng yêu nghiệt, đều là những kẻ kiên cường, nên họ làm sao có thể chịu đứng sau người khác. Bởi vậy nên Luyện Ngục Thiên không mới lặng lội vạn dặm đến đây để khiêu chiến Vấn Thiên Ca. Chỉ cần hai người ngạo nghễ đứng đó cũng đã hình thành một luồng hình cương phong tàn phá hư không. Do vòng bảo vệ của chiến đài đã được khép kín, khiến cho dư âm do trận chiến của hai người bọn không thể lan tới khán giả. Bởi vậy nên mọi người có thể yên tâm quan sát trận chiến. Tuy hai người chưa động, nhưng sát khí đã bắt đầu giao phong. Trên người Ma Ngục Thiên và Vấn Thiên Ca đều tràn ngập một luồng sát khí khủng bố, phía sau Ma Ngục Thiên dường như có một con huyết ma, do bạch cốt chồng chất tạo thành. Mà Vấn Thiên Ca thì lại làm cho người ta có cảm giác, hắn giống như sát thần, bạch y sát thần. Khi hắn xuất một thanh kiếm dài ba thước và trắng như tuyết, khí chất Vấn Thiên Ca dường như thay đổi. Không còn nhẹ như mây gió, không còn hào hiệp tuấn lãng, trên người hắn chỉ có sát khí. Rốt cục thân thể hai người đã bắt đầu chuyển động. Lúc này, mọi người chỉ nhìn thấy hai đạo tàn ảnh đang liên tục va chạm, tốc độ hai đạo tàn ảnh nhanh đến mức khó tin.
– Ầm!
Sau khi Huyết quang cùng bóng trắng tàn phá hư không một lúc lâu, thân thể của hai người đã đứng cùng một chỗ. Trong nháy mắt, rất nhiều người đều không thấy rõ Ma Ngục Thiên đã phát ra bao nhiêu đạo công kích, cũng nhìn không ra, Vấn Thiên Ca đã vung ra bao nhiêu kiếm. Bọn họ chỉ nhìn thấy những đạo tàn ảnh trong hư không, nhưng chúng lại không ngừng bị xé rách.
– Tốc độ áo nghĩa, không ngờ hai người đều lĩnh ngộ tốc độ áo nghĩa, vô luận tốc độ di chuyển hay vẫn tốc độ công kích đều nhanh đến mức khó tin.
Nếu như đối mặt với bọn họ, không biết mình có thể ứng phó được hay không. Khi Lâm Phong nhìn thấy hai người kia đại chiến, hắn cũng âm thầm so sánh với hai người. Giống như hắn đang đối mặt với Vấn Thiên Ca và Ma Ngục Thiên vậy. Tốc độ Vấn Thiên Ca và Ma Ngục Thiên đều nhanh đến mức làm người xem kinh hãi. Mà công kích bọn họ đều được ngưng tụ, khiến chúng có uy lực vô cùng đáng sợ. Do công kích và tốc độ hai người đều không phải dạng thường, nên trận chiến đấu này phi thường mạo hiểm. Chỉ cần một người hơi yếu hơn một bậc, rất có thể sẽ bị đánh bại ngay tại chỗ, thắng bại của trận chiến này chỉ chỉ trong một sát na. Mặc dù hai người đều có khả năng khống chế khủng bố, nhưng nếu loại cục diện bất phân thắng bại này cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ có người bị thương nặng.
– Oanh ca!
Một tiếng va chạm vang lên, sau đó mọi người liền thấy thân thể của hai người tách ra. Tuy có vòng bảo vệ trong suốt kia có thể ngăn cách công kích của hai người họ, nhưng lại không thể cách âm, nên âm thanh từ trận chiến của hai người vẫn làm cho người ta cảm thấy run sợ.
– Xì, xì… Hư không lúc này đã bị xé rách tả tơi, trong khu vực trung gian giưa hai người đều là các vết rách không gian nhằng nhịt khắp nơi!
– Nếu như ta ở trong đó, đã sớm bị xé rách thành mấy mảnh rồi.
Rất nhiều Tôn giả sơ kỳ liền cảm thán, trận chiến của hai người họ khiến cho bọn họ vô cùng rung động.
– Luyện Ngục Huyết Sát!
Sau khi hồi sức một lúc, Luyện Ngục Thiên hét lên một tiếng lạnh như băng. Sau đó trên người hắn liền xuất hiện một đạo hào quang đỏ ngàu đánh về hướng Vấn Thiên Ca, mà thân thể hắn cũng không ngừng thay hình đổi vị trí. Lúc này, mọi người chỉ thấy Vấn Thiên Ca đang bị nhốt trong một cái luyện ngục khủng bố, vô số tiếng gào khóc thảm thiết và khí tức hủy diệt, xung quanh Vấn Thiên Ca lúc này đầy rẫy hủy diệt áo nghĩa, nếu như hắn bị cái luyện ngục này ăn mòn, Vấn Thiên Ca chắc chắn phải chết. Giờ phút này, Vấn Thiên Ca dường như đang giao hòa cùng với kiếm của hắn, sát khí không ngừng lan tràn. Sau đó thân thể của hắn hơi chuyển động, chém về hướng luyện ngục. Khi thanh trường kiếm kia run lên, có mấy đạo sát ý không ngừng xé rách luyện ngục.
Sau một lúc, Luyện ngục đã bị xé ra một lỗ hổng, thấy thế Luyện Ngục Thiên bước chân vào luyện ngục, hắn dường như đã biến thành hủy diệt Ma vương, cầm trong tay luyện ngục ma tỏa.
– Một khi đã vào hủy diệt luyện ngục, ai có thể thoát!
– Ầm!
Tia sáng hủy diệt khủng bố của luyện ngục điên cuồng bắn về hướng Vấn Thiên Ca. Luyện ngục huyết sát chân chính có thể bắt nhốt tất cả, dù cho có ngàn vạn người đi vào, cũng phải chết sạch. Nơi này chính là luyện ngục, mà Luyện Ngục Thiên chính là luyện ngục ma Vương.
– Hắn đã dung nhập áo nghĩa vào luyện ngục, khi Luyện Ngục Thiên đặt chân đến Tôn chủ cảnh, hắn sẽ luyện thành luyện ngục chân chính.
Khi đó, dù cho có nhiều người hơn nữa, cũng không đủ để luyện ngục của hắn đốt cháy. Tử Đồng Tôn giả liền thấp giọng nói, luyện ngục kia là thần thông nổi danh của sát thủ Hoàng.
– Ma Ngục Thiên có thực lực rất mạnh, nhưng vẫn kém sát thủ Hoàng quá xa.
Nên hắn khó mà dựa vào sức mạnh của “lĩnh vực” và hủy diệt áo nghĩa để đánh bại Thiên Ca được! Vấn lão thái gia thấp giọng nói, tựa hồ ông ấy không hề lo lắng thân cho Vấn Thiên Ca đang bên trong luyện ngục. Lúc này, Vấn Thiên Ca cũng bắt đầu chuyển động, cả người hắn hóa thành một đạo bóng trắng. Khiến cho mọi người chỉ nhìn thấy từng sợi ánh kiếm đang tàn phá luyện ngục.
– Xì, xì… Nhưng âm thanh khủng bố do luyện ngục bị xé rách không ngừng vang lên, càng ngày càng có nhiều kiếm quan xuất hiện.
– Không ngờ Sát áo nghĩa của Vấn Thiên Ca đã ngưng hình, mà lại kéo dài không thôi.
Ồ, đó là… Khi thấy Vấn Thiên Ca biến mấy, một ít Tôn giả đều cảm thấy chấn động. Chẳng lẽ Vấn Thiên Ca vẫn ẩn nấp sức mạnh sao? Không gian, nhất định là không gian áo nghĩa. Có rất nhiều người đều nghi vấn, tại sao Vấn gia ở Thiên Hư Cổ Thành, mà lại không tu không gian áo nghĩa. Giờ khắc này, khi họ thấy thủ đoạn của Vấn Thiên Ca đã hiểu ra tất cả, nhất định Vấn gia đã ẩn núp sức mạnh. Cùng lúc đó, Luyện Ngục Thiên đang điên cuồng vận dụng hủy diệt áo nghĩa, nhưng hắn vẫn không phá hủy được chiêu thức của Vấn Thiên Ca.
– Tê, tê.
. Lại có tiếng xé rách vang lên, mọi người nhìn thấy luyện ngục lĩnh vực bị xé rách thành từng khối. Mà đạo kia kiếm quanh vẫn tung bay như trước, sau đó mọi người thấy hư không xuất hiện một đạo kiếm quan sắc bén xẹt qua bên cạnh Ma Ngục Thiên. Thần sắc Ma Ngục Thiên cũng ngưng lại, sau đó hắn đột nhiên nhanh chóng thối lui, nhưng lại đụng phải một đạo kiếm quang khác. Ma Ngục Thiên lúc này đã không còn đường thể trốn, hắn đã bị những đạo kiếm quang của Vấn Thiên Ca bao vây, chỉ cần hắn hơi động một chút, sẽ bị xé tan ngay lập tức.
– Cũng không phải chỉ có ngươi mới nắm giữ lĩnh vực, đừng quên, ta cũng là Tôn Vũ!
Sau khi nói xong, Vấn Thiên Ca tra kiếm vào vỏ, ngạo nghễ mà đứng. Thắng bại hai người họ rốt cuộc cũng đã đã phân!
– Thực lực Vấn Thiên Ca cường đại hơn tưởng tượng của ta, ngươi có thể vào ba vị trí đầu trong thập đại yêu nghiệt rồi!
Một vị Tôn chủ liền bình luận, khi những khán giả phía dưới nghe thấy lời của vị Tôn chủ đó thì họ cũng bất ngờ.
– Xếp hạng thứ ba, không ngờ Vấn Thiên Ca lại khủng bố như vậy? Lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, Vấn Thiên Ca vẫn tỏ ra lạnh nhạt như cũ.
Mọi người chỉ thấy hắn vung tay lên một cái, sát phạt áo nghĩa biến mất không còn tăm hơi. Sau đó vòng bảo vệ chiến đài cũng mở ra, rốt cục trận chiến này đã kết thúc.
– Thất bại thì lại làm sao? Sự mạnh mẽ của ngươi, chỉ có thúc đẩy ta tiến lên mà thôi.
Đối thủ cành mạnh mẽ, ta càng thấy vui. Lần sau gặp mặt, chúng ta nhất định sẽ tái chiến! Sau khi nói xong những lời đó, thì vẻ chán chường trên người Ma Ngục Thiên đột nhiên biến mất. Hắn lập tức bay lên không, ngạo khí lăng vân.
– Vấn Thiên Ca, chờ ngày tái chiến!
Vừa dứt tiếng, Luyện Ngục Thiên liền rời đi như một cơn gió. Mặc dù chiến bại, nhưng hắn vẫn không chán chường, mà còn kích phát đấu chí của hắn.
– Ta chờ ngươi!
Khi Vấn Thiên Ca nhìn bóng lưng Ma Ngục Thiên đang biến mất, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén. Hắn chắc chắn sẽ không cho rằng, chiến thắng một lần, liền sẽ vĩnh viễn chiến thắng. Một khi đã bước trên con đường võ đạo, không thể có chút thư giãn và đình trệ nào, hắn chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới không bị người vượt qua. Hắn dám khẳng định, Khi Ma Ngục Thiên xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, tên đó sẽ trở nên kinh khủng hơn, nhưng Vấn Thiên Ca hắn chắc chắn vẫn chiến thắng.
Chương 1234: Lâm Phong vào chiến đài
Khi Vấn Thiên Ca nhìn thấy thân ảnh của Ma Ngục Thiên đã biến mất, thì hắn cũng lập tức rời khỏi chiến đài. Mặc dù kiếm hắn đã trở vào bao, nhưng không ai dám khinh thường hắn nữa!
– Thập đại yêu nghiệt đã dồn dập bước vào Tôn Vũ, mà hai người đó vẫn không có phát huy ra toàn bộ thủ đoạn, nhưng cũng đã lộ ra một phần thực lực.
Bất luận Vấn Thiên Ca hay Ma Ngục Thiên đều đã đạt đến áo nghĩa tầng ba! Sau khi chứng kiến cảnh đó, trong lòng mọi người đều cảm thán. Lấy sức mạnh của thập đại yêu nghiệt, sợ rằng trong Tôn Vũ người sơ kỳ đã không ai có thể làm đối thủ của bọn họ.
– Còn có vị nào muốn khiêu chiến không? Hôm nay Vấn gia đã mở chiến đài, nên mọi người có thể đánh sảng khoái!
Vấn lão thái gia rất hài lòng đối với kết quả của trận chiến vừa rồi, nên sang sảng cười nói. Ngay vào lúc đó, đột những có một bóng người bước lên chiến đài.
– Bạch Thu Lạc, một người trong thập đại yêu nghiệt nữa sao!
Lúc này, mọi người đều đang rất kích động, bọn họ không ngờ sau khi được chứng kiến trận chiến giữa Vấn Thiên Ca cùng Ma Ngục Thiên, lại còn được chứng kiến trận đấu giữa Bạch Thu Lạc và Thu Nguyệt Tâm
– Ngươi còn đang đợi cái gì? Mau lên đây.
Bạch Thu Lạc nhìn Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng nói. Nữ nhân này đã truy sát hắn từ Tây hoang đến Trung Hoang, khiến hắn phải phát động không ít sức mạnh, nhưng vẫn không có giải quyết được nàng. Nhưng hôm nay, nàng ta nhất định sẽ vẫn lạc tại đây.
– Cẩn thận!
Lâm Phong thấp giọng dặn Thu Nguyệt Tâm thực lực Bạch Thu Lạc rất lợi hại, mà hắn cũng rất có thể là một trong Thất Sát, nên Lâm Phong có chút không yên lòng.
– Ừm!
Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, bước chân về hướng lên chiến đài, khi nàng đã đi vào trong chiến đài, lồng phòng hộ của chiến đài liền khép kín.
– Bạch Thu Lạc thân là một trong thập đại yêu nghiệt, hắn chắc chắn không thể bại!
– Không nhất định đâu, ngươi đừng quên Thu Nguyệt Tâm đang tu tình đạo, mà nàng lại có một loại thể chất khủng bố nữa chứ.
Tuy mới chỉ quật khởi được một năm, nhưng nàng ta đã truy sát Bạch Thu Lạc từ Tây hoang đến Trung Hoang, mà còn chém đứt một cánh tay Bạch Thu Lạc nữa, không nhớ à.
– Hừm, cũng đúng.
Nhưng một khi đã đến Tôn Vũ cảnh, mất một cánh tay cũng không nghiêm trọng lắm. Dùng sức mạnh huyết thống và một ít đan dược đã đủ khiến cho cánh tay mọc lại, trận chiến này rất khó liệu! Mọi người nghị luận sôi nổi, suy đoán Bạch Thu Lạc so với Thu Nguyệt Tâm, ai mạnh hơn? Hai người có tu vi tương đương, đều đặt chân vào Tôn Vũ không lâu.
– Xì!
Nhưng vào đúng lúc này, một đạo ánh bạc hiện ra, Bạch Thu Lạc dùng lợi kiếm trong tay đâm thẳng về hướng Thu Nguyệt Tâm. Chiêu kiếm này không có bất kỳ sự đẹp đẽ nào, nhưng tốt độ cực kỳ nhanh! Cùng lúc đó, Thu Nguyệt Tâm giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một đạo ánh trăng, ánh trăng đột nhiên lao về phía trước, ngăn cản một kiếm. Nhưng một kiếm kia lại đột nhiên điên cuồng xoay tròn, từng tia sáng tỏa bắn ra. Xuyên thấu đạo ánh trăng, khiến cho nó vỡ thành trăm ngàn mảnh.
– Vạn hóa áo nghĩa của Lạc Thiên Các quả nhiên kỳ diệu, chỉ một loại áo nghĩa nhưng lại có thể biến ảo thành ngàn vạn áo nghĩa khác, chỉ cần tu luyện một loại nghĩa đã có thể biến ảo ra rất nhiều loại áo nghĩa, nó đúng là một loại áo nghĩa đáng sợ.
Nhưng nó lại có điểm yếu là chỉ có thể biến ảo ra một loại áo nghĩa trong cùng một lúc. Nhưng Bạch Thu Lạc hiển nhiên không chỉ lĩnh ngộ vạn hóa áo nghĩa, mà còn có huyễn áo nghĩa. Nên hắn mới có thể tùy ý sử dụng huyễn áo nghĩa phối hợp vợi một loại áo nghĩa khác! Khi Vấn lão thái gia nhìn thấy công kích của Bạch Thu Lạc, liền thấp giọng nói. Ông ấy cũng rất thưởng thức vạn hóa áo nghĩa của Lạc Thiên Các.
– Nghe nói cô gái này tu luyện tình đạo, không biết uy lực có mạnh nhưng lời đồn không? Sau đó có nột vị tôn chủ nói, trên thế gian có quá ít người tu tình đạo, dù sao thì người muốn ý chặt đứt tất cả tình cảm cũng quá ít.
Cùng lúc đó, thân thể Thu Nguyệt Tâm cũng đang phiêu thối né tránh. Nhưng một kiếm kia của Bạch Thu Lạc lại đột nhiên biến ảo, đâm thẳng vào yết hầu của nàng.
– Vù.
Trong cơ thể Thu Nguyệt Tâm đột nhiên có một cái mặt trăng bay lên. Sau đó nó đột nhiên bao phủ Bạch Thu Lạc.
– Giết!
Bạch Thu Lạc lạnh lẽo hô to, trong thân thể hắn như có một đạo sát khí đáng sợ đến cực điểm trào ra, khiến cho cái mặt trăng kia lập tức tan vỡ.
– Nhìn ta!
Bạch Thu Lạc lại hét lớn một tiếng, trong đôi mắt của hắn dường như mang theo một tia sáng ma huyễn lộng lẫy. Khi Thu Nguyệt Tâm nhìn về phía hắn, nàng liền cảm thấy thị giác trở nên mơ hồ, dường như sắp rơi vào ảo cảnh.
– Tình ý!
Ngay sau đó, trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm dường như xuất hiện hai vòng mặt trăng, nhưng vào ngay lúc đó, môi Bạch Thu Lạc nhúc nhích, từng đạo từng đạo âm thanh bay vào trong tai nàng. Từng đạo từng đạo ma âm lượn lờ trong đầu của Thu Nguyệt Tâm, làm khí tức trên người nàng như bị yếu bớt.
– Không được!
Vẻ mặt Lâm Phong lúc này rất khó coi. Thu Nguyệt Tâm tu luyện tình đạo, nhưng bị hắn ảnh hưởng, nên tâm cảnh nàng xuất hiện một kẽ hở. Không ngờ Bạch Thu Lạc lại nhân cơ hội lợi dụng nó để tấn công Thu Nguyệt Tâm.
– Xem ra Nguyệt Tâm cần phải tu luyện một loại công pháp khác, dù có áp chế được tình đạo hay không, ít ra cũng không để cho sức chiến đấu Nguyệt Tâm chịu ảnh hưởng.
Lâm Phong liền nói thầm một tiếng. Nếu như bị Bạch Thu Lạc bắt được thừa cơ, sợ rằng hắn sẽ không bỏ qua cho Nguyệt Tâm.
– Nguyệt trảm.
Hai đạo ánh trăng trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm phá hủy huyễn tâm ý cảnh. Nhưng kiếm Bạch Thu Lạc lại đã tới gần nàng, không cho nàng nửa phần thư giãn nào. Chiêu kiếm này để cho Thu Nguyệt Tâm có ảo giác, như đang đôi mặt với một tên sát thủ.
– Bạch Thu Lạc làm sao lại làm cho ta cảm thấy như hắn là sát thủ vậy? Ngay cả huyết thống vũ hồn của hắn cũng đều chủ sát phạt.
Vấn lão thái gia liền nói nhỏ một tiếng.
– Cô gái này tu tình đạo, nhưng hình như nàng đang chịu ảnh hưởng của tình cảm!
Ánh mắt cũng những vị Tôn chủ này đều sáng như đuốc, tùy ý quan sát liền đã hiểu tất cả.
– Nguyệt chi ngưng, đông lại!
Thu Nguyệt Tâm lạnh lẽo hô to. Mọi người thấy nàng ta đã ngăn cản được kiếm kia. nhưng vào lúc này, họ cũng thấy tay trái của Bạch Thu Lạc lại vung lên, phấn bay đầy trời. Sau đó Thu Nguyệt Tâm liền lùi lại, nhưng nàng vậy hít phải những hạt phấn kia.
– Đê tiện!
Vẻ mặt Lâm Phong trở nên lạnh lẽo. Hắn đang lo lắng không biết những hạt phấn do Bạch Thu Lạc phóng ra, là gì? Ánh mắt người cũng hơi ngưng lại. Đây cũng không phải là sinh tử sàn quyết đấu, mà Bạch Thu Lạc lại còn dùng loại thủ đoạn này, xác thực dễ bị người ta lên án. Nhưng Bạch Thu Lạc đã dám làm như vậy, hiển nhiên hắn đã không thèm để ý cái nhìn của người khác. Chỉ cần đạt đến mục đích, hăn có thể bất chấp tất cả.
– Không nghĩ tới Bạch Thu Lạc lại là người tàn nhẫn như vậy.
Khi Vấn lão thái gia nhìn thấy cảng đó, cũng nói một tiếng.
– Một khi trong lòng ngươi đã sinh tình cảm, tình đạo đã không thích hợp với ngươi.
Nhìn ta, ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm sao. Trong thanh âm Bạch Thu Lạc lúc này đầy rẫy mê hoặc, nó đang từ từ ăn mòn Thu Nguyệt Tâm. Mà đôi mắt của nàng cũng tỏ vẻ hơi mông lung, hình như đã bị huyễn lực ăn mòn.
– Xem ra những hạt phấn kia có thể mê hoặc người tâm chí, nên Thu Nguyệt Tâm mới dễ dàng bị mê hoặc.
Thần sắc mọi người lúc này cũng hơi lo lắng, nếu như Thu Nguyệt Tâm bị rơi vào ảo cảnh, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Lúc này, Bạch Thu Lạc cũng đang đứng yên không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt của hắn hoat động. Biển nhiên huyễn thuật Bạch Thu Lạc đang sử dụng đã để cho Thu Nguyệt Tâm luân hãm.
– Tiền bối, Bạch Thu Lạc dùng thủ đoạn hèn hạ trên chiến đài, xin tiền bối hãy mở chiến đài ra.
Khi thấy Thu Nguyệt Tâm gặp nguy hiểm, Lâm Phong liền cầu Vấn lão thái gia. Hắn cũng không ngờ Thu Nguyệt Tâm vì hắn, mà làm tình đạo bị hao tổn. Mà cũng không ngờ Bạch Thu Lạc lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vật để ám hại nàng. Nên hắn không thể xuất thủ được.
– Quyết chiến chưa kết thúc, làm sao có thể mở chiến đài.
Huống hồ, ai lại quy định không thể dùng thủ đoạn như vậy trên chiến đài! Khi Tề Thiên Thánh bên cạnh nghe được lời Lâm Phong, hắn liền hừ lạnh một tiếng. Lúc này, ánh mắt Vấn lão thái gia cũng đang nhìn Lâm Phong, chờ xem hắn định làm gì? Lâm Phong liền lạnh lẽo nhìn Tề Thiên Thánh một chút, sau đó lập tức tiếp tục nói:
– Tiền bối, trong chiến đấu không có quy định có thể không sử dụng thủ đoạn như Bạch Thu Lạc đã dùng, ta không phản đối.
Thế nhưng, trong chiến đấu cũng không có quy định không cho những người khác can thiệp. Giờ khắc này, ngài mời mở ra chiến đài, cũng hợp tình hợp lý, đúng không?
– Chuyện cười, chiến đấu chưa kết thúc, làm sao có thể bắt đầu cuộc chiến đài khác.
Tề Thiên Thánh liền hừ lạnh nói.
– Câm miệng!
Lâm Phong liền gầm lên một tiếng, ánh mắt lạnh như băng của hắn dường như có một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào đôi mắt của Tề Thiên Thánh. Khiến cả người Tề Thiên Thánh trở nên cứng đờ.
– Nếu ngươi có ý kiến, có thể song chiến, ta cùng Thu Nguyệt Tâm đánh hai người các ngươi.
Lâm Phong lạnh lẽo nói rằng, lần thứ hai nhìn về phía Vấn lão thái gia nói:
– Xin tiền bối mở chiến đài!
– Được, chiến đấu xác thực chẳng có quy định gì cả.
Nếu Bạch Thu Lạc dùng thủ đoạn, ta cũng không tính hắn vi phạm quy tắc, mà ngươi yêu cầu mở chiến đài, ta cũng sẽ tác thành! Vấn lão thái gia khẽ gật đầu, nói:
– Mở ra chiến đài, mà cũng không cần lại đóng đâu.
Những Tôn Vũ sơ kỳ nào muốn chiến, cũng có thể đi lên, những người khác lùi xa một chút! Thần sắc mọi người liền đọng lại. Mở chiến đài, không đóng lại, ai muốn chiến, cũng có thể tiến lên ư! Sau khi thấy chiến đài mở, Lâm Phong bước chân về hướng chiến đài.
– Ta cũng muốn xem xem, ngươi làm sao cứu người!
Tề Thiên Thánh liền cười gằn một tiếng, lạnh lùng nói:
– Đối thủ của ngươi là ta!
Chương 1235: Kiếm rít hư không
Từ lúc trong khách sạn, Tề Thiên Thánh đã muốn ra tay với Lâm Phong, nhưng hắn có việc, nên mới không ra tay. Nhưng bây giờ thời cơ đã đến, hắn lại muốn xem thử, cái tên dám diệt thần niệm của muội muội của hắn, lại còn dám nhục nhã hắn dựa vào cái gì mà làm như vậy. Không gian đột nhiên rung động, bóng người Tề Thiên Thánh cũng đột nhiên biến mất. Sau đó có một luồng sức mạnh không gian đột nhiên xuất hiện trước người Lâm Phong, để cả người Lâm Phong gian căng thẳng.
– Giết!
Lâm Phong hô to một tiếng, mà Thiên Cơ kiếm cũng đã xuất hiện, trên thân kiếm lôi mang cuồn cuộn, lao thẳng tới phía Bạch Thu Lạc, mà ngay lúc đó, trên người Lâm Phong cũng tràn ngập ma khí. Hắn đột nhiên đánh ra một đạo ma chưởng khủng bố.
– Oanh ca!
Kuồng sức mạnh không gian va chạm với ma chưởng, cả hai luồng năng lượng cùng giằng co tại chỗ.
– Cút.
Khi thấy vậy, Lâm Phong mạnh mẽ đạp xuống một cái, trên người hắn có một luồng khí tức khủng bố sôi trào, khiến thiên địa liên tục vang lên những tiếng ầm ầm ầm, những luồng cương phong khủng bố bừa bãi tàn phá khắp nơi, mạnh mẽ đẩy lùi sức mạnh của Tề Thiên Thánh. Vào lúc này, trên người Tề Thiên Thánh cũng xuất hiện một luồng sức mạnh cuồng bá, dường như cộng hưởng cùng thiên địa.
– Lâm Phong có thể đánh bại Thiên Long yêu thể Long Đằng, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Mà Tề Thiên Thánh thân là một trong thập đại yêu nghiệt, mà chiêu thứ nhất đã ăn thiệt nhỏ, trận chiến này tất nhiên cực kỳ đặc sắc. Cùng lúc đó, Thiên Cơ kiếm vẫn đang không ngừng tấn công Bạch Thu Lạc.
– Vù!
Lâm Phong vẫn đang phân ra từng sợi thần niệm lực khống chế Thiên Cơ kiếm, làm nó trôi nổi trên đỉnh đầu Thu Nguyệt Tâm, uy hiếp Bạch Thu Lạc. Khiến hắn phân tâm và bảo vệ Thu Nguyệt Tâm, nếu như có cơ hội, Thiên Cơ kiếm còn có thể tấn công hắn.
– Đùng, đùng… Thần sắc Tề Thiên Thánh trở nên lạnh lùng, mà trên người cũng xuất hiện khí tức hỏa diễm.
Áo nghĩa Tề Thiên Thánh am hiểu nhất là hỏa diễm. Vào lúc này, trên đầu ngón tay của Tề Thiên Thánh đang có một chút ánh lửa sáng lên. Sau đó cả người hắn đều được bao phủ bởi một ngọn lửa khủng bố.
– Tề Thiên Thánh chuẩn bị dùng áo nghĩa thần thông rồi!
Khi thấy như thế, thần sắc những khán giả ngưng lại. Sau đó họ thấy Tề Thiên Thánh bước chân lên một bước, thân thể hắn đột nhiên biến mất không còn tăm hơi. Ngay sau đó xuất hiện một ngọn lửa hủy diệt bay thẳng về hướng mi tâm Lâm Phong. Lâm Phong lập tức cảm nhận được một luồng cảm giác nguy cơ. Mà ngay sau đó, Lâm Phong liền thi triển Tiêu Dao bộ pháp để né tránh, một tiếng xì xì vang lên, ngay vị trí cũ của Lâm Phong xuất hiện một đạo ánh sáng hủy diệt màu đen. Đạo ánh sáng vắt ngang hư không, kéo dài không tan, từ xa đã có thể cảm thấy được sức mạnh hủy diệt ẩn chứa trong đó, nếu như bị một chỉ bắn trúng, sẽ bị xuyên thủng trong chớp mắt.
– Xì!
Sau đó, Tề Thiên Thánh lại đánh ra một chỉ, một đạo ánh sang hủy diệt liền công kích Lâm Phong.
– Hư vô chỉ!
Khi thấy một chỉ kia, Vấn gia lão thái gia liền nói nhỏ một tiếng. Một chỉ kia chính là thần thông Hư Vô Chỉ của Tề gia, trong một chỉ đó có ẩn chứa không gian áo nghĩa và hỏa diễm ảo nghĩa, phi thường lợi hại.
– Lôi Phong Trảm!
Lâm Phong lấy tay làm kiếm, bổ ra Lôi Phong Trảm, va chạm với Hư Vô Chi, khiến Hư vô chỉ lập tức bị triệt tiêu.
– Phong, Lôi Áo nghĩa, thần thông dung hợp hai loại áo nghĩa!
Những Tôn chủ kia đều là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, nên họ liền nhìn ra chiêu thức của Lâm Phong và Tề Thiên Thánh xấp xỉ nhau. Nhưng thần thông Lâm Phong lại không hoàn mỹ, nên uy lực nhỏ của nó cùng nhỏ hơn Hư Vô Chỉ một ít.
– Vù!
Không gian run lên, Tề Thiên Thánh xuất hiện trên đầu Lâm Phong, sau đó liền đánh ra một chiêu, khiến cho Lâm Phong cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
– Tề gia chưởng khống không gian áo nghĩa, nên đã dùng không gian áo nghĩa sáng chế ra hư không bộ, có thể nói là một trong những bộ pháp khủng bố nhất, khó lòng phòng bị!
Khi nhìn thấy Tề Thiên Thánh xuất hiện, Tử Đồng Tôn giả liền mở miệng nói. Vũ Hoàng gia tộc có gốc gác phi thường đáng sợ, bọn họ cũng nắm giữ rất nhiều thần thông mạnh mẽ, lại trải qua muôn vàn thử thách. Nên thần thông của họ có uy lực hơn hẳn những người khác.
– Liệt Không Bá quyền!
Ngay khi Tề Thiên Thánh phát động công kích, mọi người cũng nhận ra công kích của hắn, Liệt Không Bá quyền của Tề gia, một quyền có thể khiến cho không gian tứ phân ngũ liệt. Một quyền kia có uy lực khôn cùng, nhưng Lâm Phong Vẫn có thể tiêu sái tránh né. Sau đó là những tiếng ầm ầm khủng bố liên tục vang lên, khiến cho cả chiến đài do kim loại đặc thù chế tạo cũng bị cú đấm này xé rách.
– Tiêu Dao bộ pháp!
Khi nhìn thấy Lâm Phong thi triển Tiêu Dao bộ pháp, trong ánh mắt Vu Tiểu liền có một đạo hàn mang bắn ra.
– Oanh, oanh, Ầm!
Những tiếng nổ khủng bố liên tiếp vang lên, mọi người chỉ nhìn thấy Hư Không Bộ pháp của Tề Thiên Thánh đan xen với Tiêu dao bộ pháp của Lâm Phong.
– Ngươi chỉ biết trốn thôi sao!
Tề Thiên Thánh cười nói, sau đó hắn lại đánh ra Liệt Không Bá quyền, những quyền kia khiến cả không gian đều phải bị đánh nứt. Tề Thiên Thánh đã lĩnh ngộ được không gian áo nghĩa tầng ba, lại phối hợp với thần thông Liệt Không Bá quyền, công kích của hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, dù Tôn Vũ tầng ba bị đánh trúng, cũng phải bị trọng thương. Lâm Phong vẫn trầm mặc như trước, phối hợp phong áo nghĩa và Tiêu Dao bộ pháp để né tránh. Dù liên tục né tránh, nhưng ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn chăm tất cả cử chỉ của Tề Thiên Thánh.
– Nếu chỉ biết né tránh, ngươi cũng phải thua thôi, trận đấu này nên kết thúc rồi.
Tề Thiên Thánh lạnh lẽo nói. Sau đó thân thể của hắn run lên, bóng người hắn lại biến mất tại chỗ.
– Vù, vù, vù… Vào lúc này, mọi người chỉ thấy Tề Thiên Thánh liên tục di chuyển, khiến cho cả chiến đài đều là tàn ảnh của hắn.
Chỉ chốc lát sau, một luồng không gian giao động liền từ từ tràn ra. Sau đó mọi người liền thấy trên chiến đài liền xuất hiện một cái Lục Mang Trận* đang trói buộc Lâm Phong bên trong. (* Trận pháp hình lúc giác)
– Thánh văn thần thông thuật!
Khi thấy Lục Mang Trận, Vấn lão thái gia liền hô một tiếng, nói:
– Lục Mang Không Sát Thánh văn trận của Tề gia, không ngờ sau khi bước vào Tôn Vũ cảnh, Tề Thiên Thánh lại có thể sử dụng nó.
Lục Mang Trận này có thể so với sát vực của Thiên Ca, Lâm Phong gặp nguy hiểm rồi. Vào lúc này, khí tức Tề Thiên Thánh chập trùng gợn sóng, hình như hắn đã tiêu hao rất lớn mới có thể bố trí ra Thánh văn sát phạt thần thông. Nhưng hắn vẫn đứng ngạo nghễ trong hư không, lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, sỉ nhục nói:
– Lâm Phong, ngươi đừng tưởng rằng có thể chiến thắng Long Đằng là có thể trở thành thập đại yêu nghiệt.
Muốn thay thế thập đại yêu nghiệt, ngươi còn chưa đủ tư cách!
– Giết!
Trong con ngươi của Tề Thiên Thánh liền lóe lên một đạo hàn mang, sau đó hắn liền phát động Thánh văn trận giết Lâm Phong. Khi thấy cảnh đó đôi mắt của mọi người đột nhiên ngưng lại. Tề Thiên Thánh còn muốn muốn tru diệt Lâm Phong sao? Chẳng lẽ vì Đông hoang Tề gia có thế lực lớn hơn Kiếm và Thiên Đài, nên Tề Thiên Thánh mới thẳng tay làm vậy? Huống hồ, hai người đường đường chính chính đại chiến, dù có giết Lâm Phong, Thiên Đài cũng sẽ không ra tay với hắn. Chuyện hậu bối tranh đấu dẫn đến cái chết là một chuyện hết sức bình thường ở Bát Hoang Cảnh. Dù Vũ Hoàng cùng không thể sẽ báo thù được, trừ phi vị Vũ Hoàng đó không cần thanh danh nữa, nhiều nhất cũng chỉ phái ra một vài cường giả báo thù mà thôi. Vào lúc này, Tề Thiên Thánh dường như đã thấy Lâm Phong bị Lục Mang Trận xé rách.
– Xì… Nhưng ngay lúc đó, lại có một đạo kiếm quang muốn phá tan vùng thế giới kia.
Giờ khắc này, cả người Lâm Phong đều là kiếm khí, khiến cho mọi người có cảm giác những kiếm khí kia có tư phá tan Cửu Tiêu, ngạo thị thiên địa.
– Hoang bạo!
Lâm Phong hô to một tiếng, mọi người liền thấy vô tận kiếm khí trên người hắn lập tức phá không, khiến cho hư không ngừng nổ tung, mà Thánh văn trận cũng không ngừng bị thần thông hoang bạo tiêu diệt. Vào lúc này, Lâm Phong dường như tắm rửa trong ngàn vạn ánh kiếm khí.
– Chết đi cho ta!
Một luồng sức mạnh không gian khủng bố lập tức thẩm thấu vào bên trong Thánh văn trận. Tề Thiên Thánh cuối cùng đã dốc toàn lực vào một đòn này, hắn không tin không chết được Lâm Phong.
– Hoang Bạo, bạo!
Vào lúc đó Lâm Phong cũng ngửa mặt lên trời, gào thét một tiếng. Sau đó trên người hắn liền có một luồng kiếm ý lăng thiên cuồn cuộn.
– Lôi Trảm!
– Sát Na Hoang Vu!Nguồn truyện audio
– Tịch Diệt Vô Sát!
Một kiếm lại một kiếm, vô tận kiếm khí liền xé rách một lổ hổng trên Thánh văn trận, chiến đài cũng bị điên cuồng phá nát. Sau đó một bóng người lập tức phóng lên trời, cả người hắn đều là kiếm khí, bóng người kia liền ngạo nghễ nhìn thiên địa, lạnh lẽo nhìn Tề Thiên Thánh.
– Phong, lôi, hỏa, không gian, hủy diệt, không ngờ Lâm Phong lại am hiểu tới năm loại áo nghĩa!
Khi Vấn lão thái gia nhìn thấy những đạo kiếm khí trùng Cửu Tiêu kia, gương mặt của ông cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.