Sất Trá Phong Vân
Tập 2: Các ngươi muốn tàn phế sao (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11 : Các ngươi muốn tàn phế sao?
– Còn muốn đấu nữa?
Càn Kình lắc tay tỏ vẻ không hứng thú. Lần tỷ thí ngoài ý muốn này hắn đã có được đáp án, nên cũng tới lúc hắn lấy tiền chạy đi mua ga giường mới, sau đó trở về ký túc xá tiếp tục đội cái mũ cổ quái kia vào, tiếp tục tiến vào trò chơi giả tưởng kia tiến hành huấn luyện.
– Không đấu sao?
Lỗ Địch lập tức đứng dậy bước tới bên cạnh Càn Kình, bộ dáng hung hãn nói:
– Hôm nay nếu ngươi không đấu, đừng mong rời khỏi chỗ này!
Mấy học viên nhị ban cũng nhao nhao nhảy xuống giường đứng bên cạnh Lỗ Địch. Là chiến sĩ, Lỗ Địch với một thân man lực cũng đủ để kiêu ngạo trong nhị ban. Nếu hôm nay hắn để cho Càn Kình mang theo thắng lợi rời đi, không khác gì bôi đen lên mặt của lớp nhị ban.
Càn Kình đưa mắt nhìn mấy người đang che trước tầm mắt. Ánh mắt cuối cùng dừng lên trên người Lỗ Địch, liên tục cười lạnh. Hắn vốn tưởng rằng tên trâu điên này mặc dù có chút nóng tính nhưng tính cách vẫn phóng khoáng. Không ngờ vậy thua lại không chịu được! Với tư cách của một chiến sĩ, sinh ra trong trời đất này, thua cũng phải thua đường hoàng! Dám chấp nhận mới là một trang nam tử!
La Lâm đứng một bên, lén lút quan sát sắc mặt của Càn Kình, sau đó lặng lẽ kéo mấy người bạn học nhất ban lại. Càn Kình được công nhận có khả năng thực chiến nằm trong mười người đứng đầu. Mặc dù không tranh đoạt thứ hạng như những người khác, nhưng không ai dám nghi ngờ khả năng của hắn!
So với những người khác, La Lâm hiểu rõ thực lực của Càn Kình hơn. Đừng thấy Lỗ Địch cao to cường tráng như vậy, còn có thêm vài người bạn học nhị ban tương trợ, nhưng nếu chọc tới Càn Kình chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể cùng với đám bạn học của mình tới y viện nghỉ ngơi một thời gian!
– Các ngươi muốn tàn phế sao?
Sắc mặt Càn Kình thoáng trầm xuống:
– Các ngươi quên Khải Tát Tư thế nào rồi sao?
Khải Tát Tư, cái tên này giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu đám người Lỗ Địch. Cảnh tượng ngày đó, khi Càn Kình ra tay với Khải Tát Tư lập tức hiện lên trong đầu bọn họ. Thân thể bọn họ không khỏi run lên.
Đám người Lỗ Địch khó xử nhìn nhau. Nếu như vừa rồi không nóng đầu còn dễ nói. Hiện tại Càn Kình mới nói có mấy câu, nếu bọn họ bị chấn áp, chuyện truyền ra, bọn họ làm sao còn mặt mũi ở trong học viện Áo Khắc Lan này nữa?
– Không thể lui!
Hai mắt Lỗ Địch trở nên kiên định, chuyển lực chú ý tới túi tiền bên hông La Lâm. Chỗ đó có rất nhiều tiền, nếu để Càn Kình cầm đi như vậy, thật sự khó chịu!
– Nếu ngươi không muốn đấu cũng được, chỉ cần ngươi bảo hắn bỏ túi tiền xuống. Bằng không …
Cặp lông mày của Càn Kình khẽ nhếch lên. Hắn xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay cường tráng, vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn, nói:
– Bằng không thì thế nào? Các ngươi muốn cướp đồ trên tay ta sao?
Cái bàn gỗ rắn chắc dưới một chưởng của Càn Kình, lay động vài cái rồi đột nhiên vỡ thành mấy mảnh, đổ sập xuống đất.
Cả gian phòng trở nên yên tĩnh. Mấy miếng gỗ vụng còn nảy lên, phát ra mấy tiếng động khe khẽ, nhưng lọt vào tai mấy người Lỗ Địch lại không khác gì tiếng trống trận khiến cho trái tim của bọn họ chấn động mạnh!
Một chưởng đập vỡ bàn! Tuy đây là một cái bàn đã lâu năm không được tu sửa nhưng tuyệt đối không yếu tới mức tuỳ tiện vỗ một chưởng là có thể đánh vỡ như vậy!
Lỗ Địch hiểu rất rõ ràng, cho dù hắn dùng toàn lực đánh một chưởng, tuyệt đối không cách nào đập vỡ được cái bàn này. Nếu vừa rồi trong lòng hắn còn nghi hoặc, hiện tại Càn Kình thể hiện lực lượng ra khiến không một ai còn dám nghi ngờ nữa!
Càn Kình lén liếc nhìn những mảnh gỗ vụn dưới đất, trong lòng cũng thầm kinh ngạc:
Cái trò chơi giả tưởng kia huấn luyện thật có hiệu quả! Một chưởng vậy lại có thể đập nát cái bàn gỗ này!
– Sao?
Càn Kình đá mấy miếng gỗ dưới chân, ánh mắt đảo qua đám người Lỗ Địch, dùng giọng điệu uy hiếp nói:
– Các ngươi cũng muốn giống như cái bàn này sao?
Mấy người bạn học vừa rồi còn đứng bên cạnh trợ trận cho Lỗ Địch trong nháy mắt tránh sang hai bên, tốc độ cực nhanh, đến nổi Càn Kình hoài nghi nếu mình ra tay, có thể đánh trúng được mấy người này hay không?
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lỗ Địch đứng trơ trọi một mình ở giữa. Hắn thấy đám chiến hữu của mình đồng loạt phản bội trốn ra đằng sau, lại cứng rắn ngẩng đầu lên muốn nói một câu ngoan độc nào đó. Đột nhiên hắn lại thấy trong mắt Càn Kình loé lên hung quang, hắn cũng dùng tốc độ nhanh nhất tránh sang một bên.
Càn Kình là ai? Là một trong mười đại cao thủ trong các học viên năm nhất của học viện Áo Khắc Lan! Lỗ Địch cũng không hề quên được cảnh tượng Khải Tát Tư bị Càn Kình hung hăng đánh trọng thương phải đưa vào bệnh viện. Nghe nói hắn chỉ vừa mới hồi phục, trở lại học viện ngày hôm nay.
Càn Kình lắc đầu nhìn Lỗ Địch nhảy sang một bên. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng tên trâu điên này cũng là một chiến sĩ có dũng khí. Hiện tại xem ra hắn đã đoán sai rồi. Làm mình uổng công cho hắn thêm một cơ hội vật tay!
La Lâm ôm chặt túi tiền bên hông, dẫn đầu chạy ra ngoài, vui vẻ nhìn Càn Kình đi theo phía sau.
Càn Kình thấy La Lâm lại lộ ra bản tính gian thương, hắn rất hoài nghi có phải tên này đến nhầm học viện hay không? Lẽ ra không phải là học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan này mà phải là học viện thương nghiệp Áo Khắc Lan mới đúng.
La Lâm nhìn Càn Kình bước ra khỏi phòng, bước lên trước hai bước, vẻ mặt tươi cười hớn hở, có chút nịnh nọt nói:
– Ta đã nói mà. Ta làm sao có thể nhìn nhầm người được? Càn Kình, ngươi thật không tự tin. Nếu như ngươi đi khiêu chiến Đạt Khắc, cho dù là thứ hạng đầu tiên năm nhất cũng sẽ chiến thắng!
– Tranh đoạt thứ hạng?
Càn Kình cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vào gáy của La Lâm một cái, nói:
– Sao ngươi vẫn ngây thơ như vậy hả? Vì một thứ hạng vô dụng mà ta phải đi chiến đấu không công cho một đám người rảnh rỗi ngồi xem sao?
Chương 12 : Hoa khôi lớp
La Lâm ôm gáy, nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời đi, mới lấy cái túi tiền của hắn ra. Trong lòng hắn thầm cảm thấy kì quái:
– Bản thân Càn Kình là học viên chiến sĩ có thực lực xuất sắc, sao lại không có chút giác ngộ cùng cảm giác vinh quang của chiến sĩ vậy chứ? Người khác đều vì thứ hạng mà toàn lực phấn đấu, trong khi đó hắn lại không thèm quan tâm!
Càn Kình cầm túi tiền chạy nhanh về ký túc xá. Lúc này việc mua ga giường đã trở thành việc quang trọng xếp thứ hai. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải cất cái mũ cổ quái kia cho kỹ, ngàn vạn lần không được để cho người khác phát hiện ra sự cổ quái của nó. Tốt nhất là bất kỳ lúc nào cũng mang theo bên người cho an toàn!
Càn Kình rất nhanh đã chạy về tới phòng mình. Đúng lúc hắn nhìn thấy có một nữ sinh tóc dài màu vàng đang đứng ở trước cửa phòng hắn khẽ gõ cửa.
– Hoa khôi lớp? Kha Lỵ?
Càn Kình có chút ngạc nhiên. Nữ tử này là nữ nhân duy nhất trong mười người đứng đầu của hệ chiến sĩ. Hôm nay sao nàng lại xuất hiện ở trước cửa phòng mình?
Càn Kình dừng chân lại, do dự có nên tạm thời khoan về phòng không? Hắn còn không quên chuyện tranh đoạt mười thứ hạng đầu trong cấp mà hiện nay cả học viện đang hỗn loạn. Mà nữ nhân trước mắt này đang đứng thứ ba. Nàng đã từng không ít lần đưa thư khiêu chiến hắn. Mà mấy lá thư khiêu chiến đó đều biến thành công năng nào đó khi hắn đi vệ sinh rồi!
Hôm nay, vì liên quan đến thứ hạng tham gia dự thi, cả học viện Áo Khắc Lan gần như đã tiến vào trạng thái điên cuồng. Bất kỳ người nào có chút thực lực đều đăng ký tham dự!
Nữ học viên chiến sĩ không ít lần khiêu chiến với mình đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng mình, Càn Kình không thể không hoài nghi, có lẽ nàng tới vì danh sách dự thi. Học viện Áo Khắc Lan có quy định, nếu ai có thể đánh bại một người trong mười người đứng đầu, điểm tích luỹ sẽ tự động tăng lên.
Càn Kình bị mọi người đề cử vào trong danh sách mười người đứng đầu, cho nên trong mắt rất nhiều người, hắn không khác gì một đống điểm tích luỹ di động!
– Hay là cứ trốn một bên chờ nàng ta đi rồi hãy về?
Càn Kình xoay người rón rén đi nhanh tới chỗ ngoặt cuối hành lang. Đột nhiên có một học viên ở phòng gần đó thuận tay đóng mạnh cửa phát ra tiếng động khá lớn thu hút sự chú ý của Kha Lỵ.
– Càn Kình!
Trong giọng nói thanh thuý của nàng lộ ra khí tức anh vũ, vang vọng trong khu ký túc xá của nam sinh. Càn Kình giả bộ tai điếc mắc lơ vội vàng nhanh chân chạy đi.
– Càn Kình … Càn Kình … Càn Kình …
Kha Lỵ thấy sau mỗi tiếng mình gọi, bước chân của Càn Kình lại càng nhanh hơn, giả vờ như không nghe thấy.
– Muốn chạy sao?
Kha Lỵ nhíu mày đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa gọi:
– Càn Kình, đừng chạy. Ta biết ngươi nghe rõ ta gọi!
Trong khu ký túc xá nam sinh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gọi của một nữ sinh khiến các nam sinh trong phòng đều nhao nhao chạy ra. Nhất thời trên hành lang đã có không ít nam sinh đứng nhìn.
Cho dù da mặt Càn Kình có dày hơn nữa, trước ánh mắt bao nhiêu người như vậy, hắn cũng phải dừng bước. Hắn bất lực quay đầu lại nhìn Kha Lỵ đang chậm rãi đuổi tới phía sau.
– Ngươi chạy cái gì? Sợ ta ăn ngươi sao?
Cặp mắt màu xanh ngọc của Kha Lỵ chớp động tỏ vẻ khó chịu. Hai tay nàng chống lên eo nhỏ, phối hợp với một thân võ phục màu đỏ như lửa, bộ ngực chưa phát triển hoàn toàn của nàng nhô lên một chút, khiên nàng trở thành tiêu điểm chú ý của các nam sinh. Nàng chỉ còn nhỏ, thân hình đã nóng bỏng như vậy, khó có thể tưởng tượng được khi hoàn toàn trưởng thành sẽ gợi cảm tới mức nào!
Càn Kình cảm giác được có không ít ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của đám nam sinh chiếu lên người mình, trong lòng âm thầm khó chịu, phàn nàn:
– Người nào có hứng thú thì cứ bước ra thay chỗ cho ta đi. Ta tình nguyện!
Kha Lỵ bước nhanh tới trước mặt Càn Kình. Dáng đi của nàng cũng vô cùng nóng bỏng. Không ít nam sinh nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực. Nếu không phải thực lực của nàng quá mạnh mẽ, lại mới vào học viện chưa tới một năm còn chưa tới lúc bầu chọn là hoa hậu giảng đường của học viện, chỉ sợ hôm nay hoa hậu giảng đường của học viện Áo Khắc Lan đã phải thay người.
Càn Kình dựa vai vào vách tường ký túc xá, nhìn nàng hoa khôi lớp này hỏi:
– Có việc gì à? Nếu như tìm ta quyết đấu thì miễn đi. Nàng yên tâm, ta không có hứng thú đi tranh đoạt cái danh sách dự bị gì đó với nàng đâu.
Kha Lỵ dừng lại ở trước mặt Càn Kình, trong ánh mắt nàng lộ vẻ khó hiểu và nghi hoặc. Bất luận học viên chiến sĩ năm nhất nào cũng đều phấn đấu để nổi danh. Cho dù chỉ lấy được một vị trí trong danh sách dự bị thôi cũng khiến cho không ít người hâm mộ. Nhưng tên trước mặt này lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào? Hơn nữa hắn còn có vẻ như xem thường mấy danh sách dự bị như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự không có hứng thú đối với việc thứ hạng sao?
Thứ hạng chính thức?
Kha Lỵ lắc đầu. Có lẽ chỉ có những thiên tài kiệt xuất được chỉ dẫn kĩ càng cùng với mấy người có bối cảnh thâm hậu mới có cơ hội!
Càn Kình đang lo lắng cho cái mũ của mình, nên khi thấy vẻ mặt biến hoá của Kha Lỵ, hắn nói luôn:
– Nàng còn có việc gì khác sao?
Kha Lỵ bừng tỉnh. Vì muốn khơi dậy hùng tâm chiến dĩ của Càn Kình, nàng thở dài:
– Lần này ta đến, không phải để tìm ngươi quyết đấu. Mà lão sư La Đức tìm ngươi, muốn ngươi tới gặp lão sư bây giờ.
– Lão sư La Đức tìm ta sao?
Càn Kình ngạc nhiên. Trước giờ lão sư La Đức luôn trực tiếp nói chuyện mọi người trong giờ học, chưa bao giờ liên hệ riêng như thế này?
Kha Lỵ thấy vẻ mặt Càn Kình ngạc nhiên, lại càng thêm hiếu kỳ. Xem ra Càn Kình cũng không biết tại sao lão sư La Đức trước giờ chưa bao giờ chủ động nói chuyện riêng ngoài giờ, hôm nay lại phá lệ chủ động gọi Càn Kình.
– Ta biết rồi.
Càn Kình khoát tay với Kha Lỵ rồi bước nhanh về phía phòng mình, trong lòng thầm hạ quyết tâm, trước khi tới chỗ lão sư La Đức phải giấu kỹ cái mũ dưới giường đã.
Kha Lỵ thấy Càn Kình vội vàng rời đi như vậy, liền nói với theo:
– Lão sư La Đức còn đang đợi ngươi đó.
Càn Kình không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy, nói:
– Biết rồi, lát nữa ta sẽ đi.
Chương 13 : Thi lại
– Lão sư tìm sao?
La Lâm từ trong góc hành lang thò đầu ra, nhìn theo bóng lưng của Càn Kình vừa khuất sau cửa phòng, cảm thấy kỳ quái nhỏ giọng lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ nhanh như vậy lão sư đã nghe được tin tức sao?
Kha Lỵ vừa vặn nghe được, nên hiếu kỳ đi tới hỏi:
– Tin tức gì?
– A, hoa khôi lớp?
La Lâm nặn ra nụ cười vô cùng vô lại nói:
– Nàng chưa biết sao? Vừa rồi Càn Kình mới đấu vật tay, đánh bại Lỗ Địch! Có lẽ lão sư La Đức biết chuyện này, nên tìm Càn Kình.
– Lỗ Địch? Là tên trâu điên Lỗ Địch kia sao?
Giọng Kha Lỵ cao vút, đôi mắt màu xanh ngọc của nàng không ngừng chớp chớp, không thể nào tin được. Không ai hoài nghi năng lực thực chiến của Càn Kình. Nhưng nếu nói về man lực … Lỗ Địch chính là người có man lực thứ hạng thứ ba trong đám tân sinh. Ngay cả rất nhiều học viên năm hai cũng không qua được hắn. Nếu Càn Kình dùng hai tay đấu vật tay với hắn may ra còn có phần thắng. Nhưng nếu đấu công bằng, chắc chắn phải thua mới đúng!
La Lâm nhìn Kha Lỵ lộ vẻ không tin, trong lòng thầm đắc ý. Thân hình mập mạp của hắn bỗng nhiên đứng thẳng lên, mũi hếch lên trời, hai tay chống nạnh nói:
– Đó là đương nhiên. Ngoại trừ trâu điên Lỗ Địch ra còn có thể là ai được nữa? Hơn nữa Càn Kình thắng liền ba trận, không phải là do may mắn! Thế nào? Lợi hại không?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Kha Lỵ bắn ra hào quang khác thường. Khoé mắt nàng liếc nhìn về phía phòng Càn Kình, lông mày hơi nhíu lại. Nàng đưa tay lên xoa cằm nhỏ của mình, nói:
– Lực lượng còn mạnh hơn Lỗ Địch sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ hắn vẫn luôn che giấu thực lực sao? Nếu thật như vậy, chỉ sợ hắn không có hứng thú đối với danh sách tham gia hội Anh Hùng. Hắn đang muốn nguỵ trang để che mắt mọi người …
– Phải giấu kỹ cái mũ mới được. Nhất định phải giấu kỹ! Nếu như thân thể cổ quái của ta hiện nay đều nhờ vào cái mũ này, vậy cho dù tìm không thấy đấu kỹ bảo điển ở kho tàng trong bảo đồ cũng có cơ hội thay đổi.
Càn Kình chui xuống dưới giường, lấy mấy miếng vải của tấm ga giường cũ cột chặt vào mấy thanh ván giường, sau đó sửa sang lại giường chiếu một chút, nhìn không thấy chỗ nào khả nghi nữa, mới phủi sạch bụi trên người, chạy ra khỏi phòng.
Phần lớn các chiến sĩ đều rất nóng tính, cương trực. Tính cách của lão sư La Đức lại càng là điển hình của các chiến sĩ. Cho nên Càn Kình cũng không dám để cho lão sư phải đợi lâu, tránh bị phạt oan làm chậm trễ thời gian nghiên cứu cái mũ của mình.
Đám nam sinh trên hành lang vẫn chưa rời đi. Càn Kình ngẩng đầu lên, thấy Kha Lỵ vẫn còn đứng đó. Nhưng lúc này trên mặt nàng lại có chút đăm chiêu nghi hoặc. Hai lông mày nhíu lại, dường như muốn lập tức khiêu chiến với ai đó vậy.
– Không phải chứ? Lại muốn khiêu chiến à?
Càn Kình thầm than một tiếng, cúi đầu xuống nhanh chóng lướt qua bên cạnh Kha Lỵ.
– Càn Kình!
Kha Lỵ nhìn chằm chằm vào lưng của Càn Kình hỏi:
– Ngươi thực sự không có hứng thú đối với danh sách dự bị tham sự hội Anh Hùng sao?
– Không có hứng thú!
Càn Kình dùng sức lắc tay, bước chân nhanh hơn một chút, trong miệng thì thầm:
– Thực lực bây giờ cho dù có lấy một vị trí trong danh sách dự bị cũng để làm gì chứ? Ta muốn là thứ hạng chính thức!
Chính thức?
Kha Lỵ thoáng nghe được câu lầm bầm của Càn Kình, hoài nghi có phải thính giác của mình có vấn đề rồi không? Một tên tân sinh lại có khẩu khí lớn như vậy? Muốn làm phải làm chính thức? Đây là những danh sách chỉ có các chiến sĩ và Ma pháp sư năm hai và năm ba mới có tư cách tranh đoạt! Nhưng nghe khẩu khí của hắn, dường như rất hiểu về hội Anh Hùng vậy!
Càn Kình trong đầu đang nghĩ về việc cái mũ nên tốc độ so với thường này nhanh hơn nhiều, chỉ một lát sau hắn đã đi tới khu ký túc xá của các lão sư.
Rất nhanh, Càn Kình đã tìm được gian nhà của lão sư La Đức. Càn Kình cố ổn định cảm xúc một chút. Lần thí luyện vừa rồi, hắn bị một cái mũ đập trúng đầu. Mà một chiến sĩ như hắn lại không né tránh được, đúng là một việc quá mất mặt!
Càn Kình nhẹ gõ lên cửa phòng. Trong phòng truyền ra tiếng nói cộc cằn:
– Vào đi!
Càn Kình nhận ra đây đúng là giọng của Lão sư La Đức, hắn đẩy cửa vào, đi qua một đống vật dụng khá lộn xộn mang đầy hương vị nam nhân độc thân, tới trước mặt La Đức đang ngồi trên ghế ở giữa phòng.
Thân là chiến sĩ, dáng người La Đức hơi thấp, gầy. Tuy vậy trong học viện không ai không thừa nhận, mặc dù thực lực của vị lão sư này không tốt nhưng trình độ dạy học lại hơn rất nhiều lão sư có thực lực mạnh hơn, lâu hơn, ứng với câu: Đã luyện thì không dạy, đã dạy thì không luyện!
La Đức ngẩng đầu nhìn học viên được xem là đắc ý nhất này, khẽ thở dài một tiếng. Càn Kình rõ ràng có thực lực đi tranh đoạt ba vị trí đầu trong hệ chiến sĩ năm nhất và có tư cách nhận được một vị trí trong danh sách dự bị tham dự hội Tứ Hải Anh Hùng. Nhưng hắn lại không hề tích cực cho chuyện này.
Vì nghĩ biện pháp cho Càn Kình chí ít cũng có được một vị trí trong danh sách tới quan sát. La Đức hi vọng khi quan sát hội Tứ Hải Anh Hùng diễn ra, hắn sẽ kích thích, chuẩn bị cho năm thứ hai. Nhưng không thể ngờ được cuộc kiểm tra chỉ vừa mới bắt đầu, hắn lại bị một cái mũ rơi trúng đầu hôn mê, rời khỏi buổi thí luyện …
Càn Kình thấy ánh mắt lão sư có ba phần vui mừng, nhưng khoé miệng lại đắng chát, thở dài, hắn tò mò hỏi:
– Lão sư, ngài bảo ta đến không phải để cười nhạo ta chứ?
La Đức liếc mắt nhìn về cái ghế cách đó không xa. Càn Kình không hề khách khí tiện tay túm lấy cái ghế kéo lại bên người ngồi xuống nói:
– Cảm ơn lão sư!
La Đức thấy Càn Kình hiểu được ý tứ trong cái liếc mắt của mình, trên mặt thoáng cười. Quan sát tốt chính là một trong những đặc điểm nổi bật của học viên này. Nếu như không phải vì xui xẻo bị cái mũ rơi xuống làm hôm mê, vị trí trong danh sách quan sát hẳn sẽ thuộc về hắn.
Trầm mặc một lúc, La Đức mở miệng nói:
– Ta đã cùng Xử trưởng phòng giáo vụ nói chuyện hồi lâu, vẫn chưa xin cho ngươi thi lại được.
– Thi lại?
Càn Kình sững sờ. Ngay sau đó hắn đã hiểu rõ suy nghĩ của La Đức.
Chương 14 : Khiêu chiến huyết mạch
Xử trưởng phòng giáo vụ với dáng người tròn vo cùng với tên Khải Tát Tư mặt mũi bầm dập kia đồng thời nhanh chóng xẹt qua trong đầu Càn Kình.
Ngày đó, trong lúc trao đổi so tài, Khải Tát Tư bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Xử trưởng phòng giáo vụ đã nổi trận lôi đình. Đây không phải vì Xử trưởng giáo vụ lo lắng cho vấn đề thân thể của học viên mà vì Khải Tát Tư chính là cháu của hắn. Cũng vì có mối quan hệ như vậy nên Khải Tát Tư mới dám ở trong học viện kéo bè kết phái ức hiếp các học viên khác như vậy.
Nếu không phải ở học viện Áo Khắc Lan này chỉ có hiệu trưởng mới có quyền đuổi học viên, sợ rằng Càn Kình đã sớm bị Xử trưởng giáo vụ Khải Lặc kia đuổi đi từ lâu!
Đương nhiên, sở dĩ Càn Kình dám động thủ đánh người cũng vì biết rõ Xử trưởng giáo vụ kia chỉ có thể tức giận, nhưng không làm gì hắn được. Thật không ngờ Xử trưởng giáo vụ này lại nhân cơ hội này trả thù hắn.
– Lão sư, không thi lại được cũng không sao.
Càn Kình nhún nhún vai không để ý, nói:
– Dù sao việc thí luyện cũng không liên quan gì tới việc tiến vào đại trận Đấu Linh sau này!
– Hồ đồ!
Bàn tay không lớn lắm của La Đức đập mạnh xuống bàn, khiến mấy chén trà trên bàn kêu lách cách một hồi:
– Tuy không liên quan tới việc tiến vào đại trận Đấu Linh nhưng lại liên quan trực tiếp tới việc có thể quan sát hội Tứ Hải Anh Hùng! Nếu như ngươi không tận mắt quan sát cuộc tranh tài ở hội Tứ Hải Anh Hùng lần này, làm sao có thể biết chiến sĩ chính thức cường đại như thế nào? Nếu như ngươi không đi quan sát, làm sao có thể có động lực để cố gắng cho hội Tứ Hải Anh Hùng năm sau?
Nhìn thấy La Đức càng lúc càng kích động, Càn Kình lặng lẽ nhếch miệng. Hắn nghĩ từ lúc học viện Áo Khắc Lan thành lập đến nay, không phải những người khảo thí lại đều bị loại khỏi danh sách tham gia dự tuyển sao? Những người đó tới giờ vẫn chỉ có thể sàng qua sàng lại trong học viện hay sao?
– Càn Kình, ngươi đừng thấy đẳng cấp chiến sĩ của lão sư ta không cao, nhưng ngươi phải biết con mắt nhìn người của ta tuyệt đối không sai!
La Đức càng nói càng hưng phấn, hai con mắt cũng đầy tự tin:
– Ngươi là hạt giống chiến sĩ ưu tú nhất mà ta từng gặp. Trong tương lai ngươi nhất định có thể trở thành một chiến sĩ vĩ đại! Tuy không có khả năng so được với chiến sĩ huyết mạch, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc ngươi trở thành một chiến sĩ vĩ đại có cống hiến to lớn trong cuộc chiến đấu đối kháng với Ma tộc.
Chiến sĩ huyết mạch?
Càn Kình không khỏi nhíu chặt lông mày, bàn tay bóp chặt lên thành ghế. Cái danh xưng này đã từng quen thuộc tới mức nào? Đáng tiếc, sau nghi thức thức tỉnh huyết mạch sơ cấp, đối với hắn trong nháy mắt danh hiệu này đã trở nên quá xa xôi. Khoảng cách còn xa hơn vạn lần so với từ đây tới quê nhà của hắn!
– Càn Kình, tin tưởng ta! Ngươi chính là chiến sĩ ưu tú nhất trong học viện chúng ta!
Vẻ cuồng nhiệt trong mắt La Đức không hề giảm bớt. Sau đó lão sư còn đưa hai ngón tay lên nói:
– Hai năm! Chỉ cần thời gian hai năm, khi ngươi bắt đầu tiến vào năm ba, năm học đánh dấu việc học viện chuẩn bị thăng cấp lên chiến sĩ cao cấp, ta sẽ giúp ngươi trở thành một thành viên chủ lực của học viện Áo Khắc Lan tham gia vào hội Tứ Hải Anh Hùng, tạo ra trợ lực rất lớn đối với danh sách trường học có danh tiếng trong tương lai của ngươi! Nếu học viên chiến sĩ có thành tích tốt thậm chí có thể một mình sử dụng Đấu Linh trận để tiến hành trùng kích đấu giai. Phải biết rằng khi được như vậy, xác suất trùng kích thành công sẽ rất lớn …
Đấu Linh trận? Càn Kình nghiền ngẫm những lời La Đức nói, trong miệng lại cảm thấy đắng chat. Ở một mức độ nào đó, Đấu Linh trận ở chính là sự thể năng lực tiền đồ tương lai của chiến sĩ. Chỗ lợi lớn nhất của trường học có danh tiếng không chỉ là Đấu Linh trận mà còn có Đấu Linh Thạch phong phú, công pháp chiến sĩ cao cấp cũng hơn nhiều so với những học viện bình thường.
Đối với rất nhiều người mà nói, tiến vào trường học có danh tiếng chính là đại biểu cho tương lai vô hạn. Nơi đó có các học giả chuyên nghiên cứu về Đấu Linh trận, cũng có thương nghiệp khổng lồ tài trợ phía sau. Do đó có thể thu thập được những Đấu Linh Thạch có giá rất đắt đỏ và khó mua.
Bên cạnh đó còn có những công pháp cao cấp do các vị tiền nhân tổng kết sáng tạo ra, cùng với những công pháp cao cấp mà các trường có danh tiếng vơ vét từ khắp nơi về.
Càn Kình khẽ thở dài một hơi.
Công pháp chiến sĩ thượng thừa! Thứ này đã từng rất gần hắn. Nhưng hiện nay nó đã cách hắn rất xa. Nếu không phải hắn ngẫu nhiên tìm được một tấm địa đồ cổ quái bên trên có mấy chữ đấu khí Phong Vân thiên hạ vô song từ trên một giá sách đầy bụi bặm trong gia tộc, không biết hắn có xuất hiện ở nơi này hay không!
– Càn Kình, tuy lần thí luyện này không liên quan trực tiếp đến việc ngươi có tiến vào đại trận Đấu Linh nhưng lại có quan hệ gián tiếp!
Mắt La Đức sát lại gần mặt Càn Kình, chỉ cách khoảng nửa tấc, nói:
– Nếu không cách nào tiến vào trường có danh tiếng, sau này ngươi làm sao ngươi có thể sử dụng được Đấu Linh trận tốt nhất để trùng kích? Không có công pháp cao cấp, ngươi sao có thể trở thành một chiến sĩ vĩ đại?
– Cho nên, việc thí luyện lần này ngươi không thể thờ ơ như vậy được. Lần này nếu ngươi có thể lấy được một vị trí trong danh sách dự bị, ngươi vẫn có thể quan sát được các chiến sĩ xuất sắc nhất ở khoảng cách rất gần. Ba năm sau, chỉ cần chúng ta có được chút may mắn, có thể kết hợp thành tổ đội với huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia, sẽ có cơ hội có được một vị trí trong danh sách bốn châu tiến vào vòng chung kết Bát Châu Tứ Hải. Đến lúc đó có thể tạo sự chú ý với bên trường có danh tiếng.
– Đúng vậy!
La Đức dường như tự động viên mình, liên tục gật đầu tự nói:
– Có trời mới biết Càn gia – một trong những gia tộc có chiến sĩ huyết mạch chung cực cường đại nhất có còn người nào thức tỉnh nữa không?
Thức tỉnh?
Khoé môi của Càn Kình lại hiện lên sự đắng chát khó thấy. Mấy trăm năm Càn gia mới xuất hiện một chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh chung cực. Nhưng nếu cả Càn gia chỉ có một chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh chung cực, hẳn đã sớm bị đế quốc diệt tộc.
Chương 15 : Ngứa da? Muốn bị ăn đòn?
Ngoài người thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực cường đại nhất trên đại lục ra, mỗi đời Càn gia đều có một số người khác tiến vào thức tỉnh sơ cấp. Năm trước Càn gia có hơn ba mươi mấy người tiến vào thức tỉnh sơ cấp!
Trong ba mươi mấy người Càn Gia thức tỉnh huyết mạch lần này, rất có thể sẽ có chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thức tỉnh chung cực. Cho nên ba mươi mấy người thức tỉnh huyết mạch lần này rất được coi trọng. Trong số bọn họ rất có thể sẽ có người giúp Càn gia một lần nữa đạt tới thời kỳ đỉnh phong nhất, đè ép hai đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch khác!
Đúng vậy, dựa theo thời gian thức tỉnh huyết mạch, ba đại huyết mạch chung cực chưa bao giờ cùng thức tỉnh một lúc. Mỗi khi một nhà có người thức tỉnh huyết mạch chung cực, nhà đó tạm thời sẽ trở thành mạnh nhất! Căn cứ theo ghi chép của Càn gia, có lẽ người thức tỉnh chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực sẽ xuất hiện trong thế hệ này.
– Không đúng!
La Đức dùng sức lắc đầu, nói:
– Chỉ cần ngươi chịu khó, lại thêm sự hỗ trợ phối hợp của ta, cho dù có gặp phải chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, cho dù bọn họ có là ma vũ song tu, ngươi cũng có khả năng chiến thắng!
Càn Kình lại càng cười khổ. Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương có thể xưng hùng trên đại lục, trở thành một trong ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực, tất nhiên lực lượng có bí mật mà người ngoài không thể biết được. Cho dù chỉ là người thức tỉnh sơ cấp, tốc độ phát triển cũng kinh người. Đặc biệt là năng lực ma vũ song tu kia càng là ác mộng đối với chiến sĩ và ma pháp sư.
Đánh bại chiến sĩ huyết mạch gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Mà đánh bại chiến sĩ huyết mạch là một trong ba đại chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực như lời La Đức nói, lại càng hão huyền hơn!
Càn Kình khẽ cảm than. Người chưa chính thức gặp qua chiến sĩ huyết mạch, không thể nào biết được chiến sĩ huyết mạch cường đại như thế nào! Nếu những người đã chứng kiến sự cường đại của chiến sĩ huyết mạch, nghe thấy La Đức ôm mộng tưởng đánh bại bọn họ, không biết sẽ nghĩ hắn quá ngây thơ hay đang vọng tưởng hão huyền?
Thức tỉnh sơ cấp, dù chỉ là chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương mới thức tỉnh sơ cấp…
Càn Kình khẽ lắc đầu. Thế giới này chính là không công bằng như vậy! Có một số người chỉ đơn giản thức tỉnh huyết mạch, lập tức có được viễn cảnh tương lai vô cùng sáng lạng. Bọn họ cũng không cần phải là thiên tài, chỉ cần thức tỉnh huyết mạch đã đủ đáng sợ hơn nhiều so với thiên tài!
Càn Kình lén nhìn thân thể cùng hai tay của mình, khẽ thở dài. Mình cũng họ Càn, nhưng tại sao khi kiểm tra thức tỉnh huyết mạch lại thất bại, khiến mình hiện tại chỉ có thể hi vọng trông chờ vào việc tìm kiếm bí tịch trong tấm bản đồ kia. Mặc dù không cách nào trở thành một vô địch trong các chiến sĩ huyết mạch, nhưng ít nhất có thể đạt được lực lượng cường đại, không bị người khác xem thường. Nếu như may mắn, mặc dù không cách nào chiến thắng được ba đại chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh sơ cấp, cũng có cơ hội đánh bại các chiến sĩ huyết mạch sơ cấp khác!
– Càn Kình! Càn Kình! …
La Đức huơ huơ tay trước mặt Càn Kình:
– Nghĩ cái gì thế? Sao nào? Ta cho rằng tương lai ngươi thực sự sẽ trở thành một chiến sĩ vĩ đại!
Càn Kình khẽ cười nhìn La Đức. Nếu không phải muốn chứng minh cho những người trong gia tộc đã xem thường hắn biết, mặc dù hắn không cách nào thức tỉnh huyết mạch vẫn là một chiến sĩ vĩ đại, sợ rằng Càn Kình hắn đã không xuất hiện ở thành Áo Khắc Lan vắng vẻ này mà tìm tới một toà thành thị phồn hoa nào đó làm một thương nhân rồi.
– Được!
Càn Kình hứng thú nhìn La Đức nói:
– Không biết lão sư có phương pháp gì? Ta nên phối hợp thế nào?
– Trước tiên ngươi phải tham gia thí luyện!
Biểu tình của La Đức lập tức trở mờ mịt:
– Sau đó … sau đó …
Càn Kình thấy hắn ấp úng cả buổi vẫn không nói tiếp được, liền mỉm cười, nói:
– Được rồi lão sư, ta đã hiểu. Thật sự cảm ơn ngài. Ta sẽ tham gia thí luyện. Khi thời gian tới, cứ nói cho ta biết là được.
La Đức lập tức cười vui vẻ, nói:
– Tốt, vậy mới đúng chứ!
Lúc này, Càn Kình đang gấp rút muốn đi mua ga giường mới, nhanh chóng trở về phòng để tiếp tục nghiên cứu cái mũ cổ quái kia, nên nói:
– Vậy lão sự, ta cáo từ trước.
Rời khỏi khu ký túc xá của các lão sư, Càn Kình lại thấy một người đang đứng cách đó không xa. Hắn bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ ngày hôm nay hắn không nên đi ra ngoài?
Bình thường, hắn ngoại trừ đi học, rèn luyện, làm công, ngủ gần như không còn việc gì khác. Nhưng hôm nay tại sao lại có nhiều việc tìm tới hắn như vậy?
Khải Tát Tư, tên này đã từng dẫn theo mấy tên tiểu đệ chặn đánh La Lâm, uy hiếp hắn không được theo đuổi hoa hậu giảng đường nữa. Sau đó, trong lần thi đấu so tài của học viện, tên này đã bị Càn Kình đánh cho thành một đầu heo. Sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, hắn đã trở lại học viện.
Dáng người Khải Tát Tư rắn chắc dong dỏng cao, ngoài trừ cái mũi ưng hơi to ra, cũng có thể xem là khí suất anh tuấn. Bốn gã học viên đi theo phía sau hắn đang nhìn Càn Kình đầy khiêu khích.
Trên con đường không tính là rộng rãi này, Khải Tát Tư và bốn tiểu đệ dàn hàng ngang chặn kín cả con đường. Trong ánh mắt bọn họ ngoài trừ khiêu khích cũng chỉ là khiêu khích!
Càn Kình nhìn Khải Tát Tư, khẽ nhún vai, xoay xoay cổ, cười nói:
– Chặn đường ta? Ngứa da nên muốn bị đánh sao?
Những tiếng đốt xương cánh tay kêu lên rắc rắc, phối hợp với vẻ mặt tươi cười không chút kiên nhẫn của Càn Kình làm cho đám người Khải Tát Tư ớn lạnh. Hắn nhớ tới lần trước bị Càn Kình hành hạ, trong lòng không khỏi run lên.
– Càn Kình … ngươi … ngươi đừng đắc ý!
Khải Tát Tư sợ hãi lui về phía sau một bước, có chút khẩn trương run giọng nói:
– Ta … ta … không sợ ngươi! Hôm nay ta tới đây để nói cho ngươi biết … buổi chiều, sau giờ cơm tối… ngươi … ngươi hãy tới khu rừng nhỏ phía sau học viện. Chúng ta sẽ từ từ tính toán chuyện giữa hai chúng ta lần trước.
Khu rừng nhỏ đằng sau học viện là nơi các lão sư cũng thầm công nhận chuyên để cho các học viên lén tới đó giải quyết tranh chấp.
Chương 16 : Công việc không ai được nhận (thượng)
Càn Kình nhíu mày, khẽ cười. Mấy học viên này ăn no rửng mỡ cả ngày không có gì làm. Tốt nhất là học viện nên tăng thêm khoá học cho bọn họ!
– Sao? Không dám? Sợ à?
Khải Tát Tư hất hất cằm nói.
Càn Kình cười. Loại người như tên Khải Tát Tư này, thật không biết hắn lấy đâu ra dũng khí mà dám tới trước mặt mình nhảy múa như vậy? Nếu mình có dư thời gian, còn không bằng đi kiếm thêm tiền hoặc là trở về phòng nghiên cứu cái mũ kia còn tốt hơn! Dư hơi đâu mà đi tới khu rừng nhỏ kia làm gì?
– Tránh ra cho thoáng!
Càn Kình đưa tay đẩy Khải Tát Tư một cái. Một cái đẩy xem như nhẹ nhàng nhưng lại khiến mông Khải Tát Tư trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt đất, làm không ít bụi cuộn lên.
Khải Tát Tư nhìn theo bóng lưng Càn Kình dần đi xa, không cam lòng hô lớn:
– Càn Kình, sau bữa cơm chiều ngươi phải tới khu rừng nhỏ. Nếu không ngươi sẽ phải hối hận!
Càn Kình chán nản lắc đầu, đưa tay lên vẫy vẫy nói:
– Nếu ngứa da thì về bảo mẹ ngươi đánh cho một trận. Ta không rảnh thay mẹ ngươi dạy dỗ ngươi!
– Ngươi …
Khải Tát Tư dùng sức đấm mạnh xuống đất, oán hận nói:
– Ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi không tới khu rừng nhỏ, ngươi chắc chắn sẽ hối hận!
– Lão đại, vậy chúng ta …
– Gấp cái gì?
Khải Tát Tư đứng dậy phủi mông, tỏ vẻ tự tin nói:
– Ta nhất định có biện pháp bắt hắn tới khu rừng nhỏ! Lần này ta đã tìm được người giúp. Nếu không đánh cho hắn nằm liệt giường là không được!
– Lão đại … hắn có vẻ như rất lợi hại!
– Sợ cái gì? Lợi hại cái gì chứ?
Khải Tát Tư hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói:
– Hắn chẳng qua chỉ là một học viên chiến sĩ có tên trong mười người đứng đầu về khả năng thực chiến mà thôi. Lần này ta tìm được người cũng ở trong mười người đứng đầu! Càn Kình chỉ là tên xếp cuối trong mười người, cần gì phải sợ?
– Lão đại anh minh!
– Lão đại nói quá đúng!
Mấy tiểu đệ của Khải Tát Tư liên tục nịnh nọt hắn. Học viện Áo Khắc Lan mỗi năm, mỗi khoá đều chọn ra mười người đứng đầu về khả năng thực chiến. Tuy đều nằm trong nhóm mười người đứng đầu nhưng thực lực lại rất khác biệt. Ví dụ như đứng thứ tám và thứ chín tuy chỉ cách nhau một thứ tự nhưng người đứng thứ tám lại có thể dễ dàng đánh bại người đứng thứ chín là chuyện rất bình thường!
Tuy Càn Kình cũng là một trong mười người đứng đầu, nhưng thứ hạng lại cuối cùng. Hay nói là miễn cưỡng được thứ hạng này cũng được. Cho nên nếu tìm được người có thứ hạng trên hắn tới đánh hắn, không cần phải lo lắng gì nữa!
…
Áo Khắc Lan là một tiểu thành ở vùng biên giới. Nơi này rất gần với đám Man nhân và thú tộc ở phương bắc, lại không có được vị trí chiến lược gì nên chậm rãi phát triển thành một tiểu thành thông thương. Thêm vào đó, nó nằm gần dãy núi Lạc Nhật Sơn, nên ở đây có rất nhiều thương nhân và người thám hiểm lui tới.
Bởi vậy, khách điếm, cửa hàng rèn và các cửa hàng vũ khí cũng dần trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của tiểu thành Áo Khác Lan. Thậm chí quân đội của đế quốc Tứ Hải cũng có đơn đặt hàng ở đây.
Sau khi Càn Kình rời khỏi chỗ của La Đức, lại không lập tức trở về phòng. Hắn muốn đi ngủ, cần phải có c ga giường, không thể trực tiếp nằm lên trên đệm ngủ được. Nhưng muốn như vậy, hắn cần phải tìm một công việc kiếm ra tiền.
Từ sau khi dính phải sự cố bị cái mũ rơi trúng đầu hôn mê, đã ba ngày rồi Càn Kình liên tục ở lỳ trong ký túc xá không tới chỗ quán rượu của lão Phúc Đặc làm công. Dựa theo thoả thuận ban đầu, xem như hắn tự động bị đuổi việc, chỉ có thể tìm một công việc khác để làm. Tiền chi tiêu do gia tộc cung cấp, ngay cả ăn cơm còn không đủ no chứ đừng nói tới việc bồi bổ dinh dưỡng cho cơ thể!
Bước đi trên con đường náo nhiệt của tiểu thành Áo Khắc Lan, Càn Kình rất nhanh tìm được một cái ga giường được bán với giá rẻ trong cửa hàng. Sau khi hắn vui vẻ trả tiền, bắt đầu đi dạo xung quanh, muốn tìm một công việc nào đó để làm công.
Học viện Áo Khắc Lan không phải là một trường học từ thiện không thu tiền học phí. Cho nên những công việc dễ làm gần như đã bị các học viên khác giành trước cả rồi.
Đi qua mấy con phố, mỗi lần Càn Kình đi vào cửa hàng nào hỏi thăm cũng nhận được kết quả không nhận thêm người nữa, ngươi đi qua chỗ khác hỏi thử xem …
– Chúng ta không cần tuyển thêm người nữa …
Lại một câu trả lời tương tự vang lên, Càn Kình thở dài quay người đi ra ngoài, căn bản không còn tâm tình nghe mấy câu sau nữa.
– Ngươi có thể tới cửa hàng rèn ở đầu đường hỏi thử. Chỗ đó hình như đang cần người …
Càn Kình vừa mới bước ra khỏi cửa hàng, đột nhiên dừng chân lại. Rèn sắt không giống với các ngành nghề sản xuất khác. Việc này cần phải có sức lực, chịu được nhiệt độ cao của lò lửa, còn cần phải có kĩ thuật nhất định. Mà tiền công có được lại nhiều hơn so với các công việc khác.
Càn Kình còn nhớ rõ, khi mới vừa nhập học đã từng có học viên tìm không được việc làm ở gần trường, cũng đã tới chỗ cửa hàng rèn Phất Lan Lâm ở đầu phố làm công. Kết quả, ban đầu vốn tưởng rằng chỉ cần vung cái búa sắt lên là có thể được nhận làm nhưng khi đó hắn mới biết được rèn sắt cũng cần phải có kỹ thuật. Sau khi nhiều học viên gặp phải trắc trở như vậy, mọi người đều biết công việc trong cửa hàng rèn không thích hợp với học viên học viện Áo Khắc Lan.
– Thợ rèn … rèn sắt …
Càn Kình lẩm bẩm nói, sau đó đột nhiên nhớ tới tối hôm trước, khi ở trong trò chơi giả tưởng Thế giới vô tận kia mình đã liên tục đánh búa mười sáu giờ. Thái độ của lão thợ rèn Bố Lai Khắc đối với mình dường như cũng khá thoả mãn. Có lẽ mình sẽ được nhận vào làm trong cửa hàng rèn kia.
Càn Kình lập tức xoay người lại nhìn vị trung niên đang đứng sau quầy vừa chỉ điểm cho mình, cúi đầu nói:
– Cảm ơn!
Vị trung niên kia thoáng sững sờ một chút. Học viên của học viện Áo Khắc Lan tuy có ra ngoài làm công nhưng ỷ vào việc bản thân sau khi tốt nghiệp ít nhất có thể trở thành một tuần phó giám sát, cũng xem như là một chức quan ở tầng thấp nhất, nên có rất ít học viên cam chịu làm những công việc hành xác như vậy.
Chương 17 : Công việc không ai được nhận (hạ)
Càn Kình rất nhanh xuyên qua các cửa hàng bên đường. Từ rất xa hắn đã nghe được những âm thanh đặc biệt từ trong cửa hàng rèn truyền ra.
– Hả?
Càn Kình đột nhiên đứng lại bên ngoài cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, trên mặt đầy nghi hoặc.
Trước đây, Càn Kình đã không ít lần đi qua cửa hàng rèn Phất Lan Lâm này, cũng không ít lần nghe thấy âm thanh chói tai và đơn điệu từ nơi này truyền ra. Nhưng hôm nay âm thanh đó vào tai hắn sao lại có cảm giác rất đặc biệt như vậy? Rõ ràng là vô cùng lộn xộn hỗn tạp, nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại ẩn chứa một loại tiết tấu rất đặc biệt.
Diện tích cửa hàng rèn Phất Lan Lâm gần gấp năm lần các cửa hàng khác. Trước cửa cũng có đề một bảng thông báo: Tuyển thợ rèn.
Chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản, cũng không quy định tiền công là bao nhiêu. Càn Kình vừa bước vào trong tiệm, tiếng rèn sắt từ hậu viện truyền ra càng rõ hơn.
– Chiến sĩ nhỏ, định mua thứ gì sao?
Trước mặt Càn Kình xuất hiện một một đại hán thân thể cường tráng cao hơn hắn một cái đầu, ngực để trần, đầu đầy mồ hôi, các cơ bắp rắn chắc. Trong tay người này còn cầm một cái búa sắt, trên cổ vắt một cái khăn ướt sũng. Mái tóc màu vàng kim dính đầy mồ hôi óng ánh, giọng nói thô lỗ, lại lộ ra vài phần phóng khoáng.
Càn Kình đặc biệt chú ý tới cây búa trong tay đại hán này. Cây búa này nặng chừng ba mươi cân. Mảnh vải quấn ở cán búa đã nhẵn thín. Xem ra nó đã được sử dụng rất nhiều lần.
– Ta không mua đồ.
Càn Kình không thể không ngước đầu lên nhìn vị đại hán trước mặt, đưa tay chỉ ra ngoài cửa nói:
– Ta thấy nơi này có tuyển người nên mới tới.
– Ngươi sao?
Cặp mắt màu xanh da trời của đại hán kia híp lại, trên mặt lộ rõ vẻ không tín nhiệm. Hắn liên tục quan sát Càn Kình, nói:
– Ngươi là học viên của học viện Áo Khắc Lan?
Càn Kình trả lời:
– Đúng vậy!
Vẻ không tín nhiệm trong mắt đại hán lại tăng thêm vài phần. Hắn xua tay nói:
– Ngươi đi tìm công việc khác đi. Chúng ta không cần học viên của học viện Áo Khắc Lan.
– A, tại sao?
Càn Kình sững sờ. Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được?
– Tại sao à?
Đại hán cầm cái khăn trên cổ, lau mồ hôi trên mặt, nói:
– Ngươi không biết sao? Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm chúng ta từ lúc mở ra tới nay chưa từng có một học viên nào của học viện Áo Khắc Lan thành công qua được sự kiểm tra. Chúng ta ở đây cần thợ rèn chứ không cần những tên yếu ớt tâm cao khí ngạo cho rằng rèn sắt là một công việc hạng bét, ai cũng có thể làm!
Càn Kình có chút bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có mấy tên học viên cùng khoá với mình thất bại. Nhưng không ngờ từ lúc học viện Áo Khắc Lan thành lập đến nay, đã nhiều năm như vậy vẫn không có ai có thể thành công được nhận làm việc ở cửa hàng rèn Phất Lan Lâm này!
Nếu là lúc trước, Càn Kình chắc chắn đã quay đầu ra ngoài tìm công việc khác. Nhưng hôm nay hắn đã mấy lần không tìm được việc, khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội như vậy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
– Ta khác bọn họ. Có thể cho ta thử không?
Càn Kình vừa nói xong, mấy tên tiểu nhị và cả đại hán trước mặt đều lớn giọng cười ha hả.
Một tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh giá để đao kiếm, cười ha hả nói:
– Chiến sĩ nhỏ, lời ngươi vừa nói, chúng ta cũng không phải mới nghe thấy lần đầu tiên. Gần như mỗi học viên của học viện Áo Khắc Lan khi tới đây đều nói như vậy. Nhưng kết quả bọn họ không có một ai ngoại lệ, không ai có thể thông qua cả!
Trong lòng Càn Kình thầm mắng to:
Ta nhổ vào! Cái này cũng quá khéo đi. Mấy tên lúc trước làm cái gì vậy chứ?
– Phất Lan Tây, tiểu tử ngươi lại lười biếng rồi!
Một người khá thấp nhưng toàn thân cơ bắp vô cùng rắn chắc, phía sau hậu đường đi ra. Hắn mở miệng nói, giọng điệu có vài phần tức giận. Trong tay người này còn cầm theo một cái búa nặng khoảng trăm cân. Đôi lông mày rậm màu vàng kim đang nhíu lại.
– Ca ca, ta không lười biếng!
Đại hán Phất Lan Tây nhảy lui ra sau một bước, bộ dáng giống như rất e ngại người vừa lên tiếng kia. Sau đó hắn đưa tay chỉ vào Càn Kình nói:
– Là tiểu tử này, hắn nói muốn tới đây làm việc. Ta đang khuyên hắn rời đi …
– Người đâu?
Người cầm cây búa trăm cân, con mắt xẹt qua mặt Phất Lan Tây rõ ràng không tin. Hắn nhìn Càn Kình nói:
– Tiểu tử, ngươi là học viên của học viện Áo Khắc Lan thì cứ ở đó học làm một chiến sĩ vĩ đại đi. Đừng tới đây cản trở chúng ta. Rèn sắt không phải tuỳ tiện là làm được.
Một câu nói tương tự, một thái độ tương tự! Trong lòng Càn Kình thầm chửi tổ tông mười mấy đời của đám học viên học viện Áo Khắc Lan đã từng tới đây.
Học viện Áo Khắc Lan tổ chức hội Tứ Hải Anh Hùng gì chứ? Mỗi lần đều đào thải không ít. Nhưng tại sao ngay cả sự kiểm tra của một cửa hàng rèn cũng không vượt qua được? Nếu vấn đề này bị truyền ra ngoài, cũng đủ ném danh tiếng của học viện Áo Khắc Lan đi không ít lần!
Cúi đầu nhìn bộ quần áo học viên của học viện Áo Khắc Lan trên người, Càn Kình thầm hối hận tại sao mình lại mặc đồng phục này đi ra ngoài kiếm việc chứ! Cũng bởi vì bộ quần áo này nên hôm nay mới bị đám người trong cửa hàng rèn này liên tiếp khinh bỉ như vậy!
Càn Kình liếc mắt nhìn cây búa chừng trăm cân trên tay đại hán thấp lùn kia, âm thầm quyết định.
Tuy ở trong cái trò chơi giả tưởng Thế giới vô tận kia, Càn Kình đã đánh búa liên tục mười sáu giờ, lực lượng tăng trưởng không ít, nhưng không có nghĩa là trong hiện thực hắn cũng có thể đánh được như vậy!
– Nếu không, để ta thử một lần đi?
Càn Kình nhún nhún vai:
– Các ngươi không phải đang tuyển người sao? Để ta thử một lần, các ngươi cũng không có tổn thất gì mà!
– Lão bản, để cho hắn thử đi!
– Đúng đó, để hắn thử một lần đi!
…
Mấy tên trẻ tuổi phụ trách việc bán hàng nhao nhao nói với đại hán thấp lùn. Càn Kình nhân dịp này cũng biết được vị đại hán thấp lùn này chính là lão bản của cửa hàng rèn, cũng tên là Phất Lan Lâm.
Phất Lan Lâm bất lực nhìn đám người ồn ào này. Những người này thích xem náo nhiệt nên mới nhiệt tình như vậy. Đặc biệt càng thích xem học viên của học viện Áo Khắc Lan bị xấu mặt.
Chương 18 : Quá nhẹ
Phất Lan Lâm liếc mắt nhìn Càn Kình. Dáng người không tính là tráng kiện nhưng cũng có thể xem là khoẻ mạnh. Ít nhất ở cái tuổi này, có thể có cơ bắp săn chắc như vậy cũng xem như cường tráng. Nhìn sơ qua cũng có tố chất cơ bản để rèn sắt. Nhưng nghề thợ rèn cũng không phải dễ học. Cửa hàng rèn không cần thuê một người không biết làm việc vào làm.
– Được rồi!
Phất Lan Lâm cầm cây búa trăm cân của mình đi vào hậu viện, giọng điệu rõ ràng không hề có chút hi vọng nào:
– Ngươi thử một lần đi.
Phất Lan Tây cũng cầm cây búa của mình, mặt mũi đầy hớn hở chờ mong, theo sát phía sau Càn Kình đi vào hậu viện.
Hậu viện khác hẳn so với ngoại viện. Càn Kình vừa bước chân vào hậu viện, lập tức cảm giác được một luồng khí nóng bức phả vào mặt, kèm theo là những tiếng gõ búa liên tục vang lên. Tia lửa chói mắt bắn ra khắp nơi.
Thỉnh thoảng có mấy người thợ rèn dừng tay lại một chút, hiếu kỳ nhìn Càn Kình, sau đó lớn giọng nói với Phất Lan Lâm:
– Lão bản, sao ông lại cho học viên học viện Áo Khắc Lan đến đây? Hôm nay có tiết mục giải trí à?
Lời này vừa vang lên, khiến không ít người cười ha hả theo. Phất Lan Lâm cũng biết mấy học viên của học viện Áo Khắc Lan khi chiến đấu với Ma tộc còn được nhưng nói về rèn thì không có khả năng. Nhưng ai bảo hiện tại trong cửa hàng rèn lại thực sự thiếu người chứ? Cho nên hắn cũng chỉ có thể ôm tâm lý cầu may, nếu miễn cưỡng có thể nhặt được một người có chút khả năng rèn cũng được.
Càn Kình đi theo Phất Lan Lâm tới bên cạnh một lò lửa thì dừng lại. Phất Lan Lâm đưa ánh mắt có phần lo lắng nhìn về phía Càn Kình, sau đó tiện tay cầm một miếng gang ném vào trong lò, nói:
– Thử đi, coi chừng bị bỏng. Cho dù ngươi có đấu lực hộ thể cũng nên cẩn thận một chút!
Càn Kình nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi có cảm giác thất bại. Chẳng lẽ tướng mạo mình lại khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy ngu ngốc sao? Gang bị nung nóng sẽ bị bỏng, đây là kiến thức vô cùng cơ bản! Chẳng lẽ có một vị học viên tiền bối nào đó vì muốn biểu diễn đấu lực của bản thân nên đã dùng tay không cầm miếng gang nung để bị bỏng tay sao? Nếu thật như vậy, đúng là bôi đen mặt mũi học viện!
Miếng sắt trong lò nhanh chóng đỏ rực. Phất Lan Lâm nhìn màu sắc của miếng gang, chỉ vào mấy cái búa đặt ở góc tường gần đó, nói:
– Chọn một cái rồi bắt đầu đi.
Càn Kình nhìn mấy cái búa ở chỗ góc tường. Cái nặng nhất cũng không quá ba mươi cân. Tuy hắn chỉ mới học rèn sắt ở trong Thế giới vô tận một thời gian ngắn nhưng vẫn cảm thấy quen tay với búa nặng hơn. Hơn nữa nhìn cũng uy phong hơn một chút.
Thấy Càn Kình đứng nguyên tại chỗ không hề di chuyển, mấy tên thợ rèn lập tức trêu chọc:
– Chiến sĩ nhỏ, có phải ngươi không cầm nổi mấy cái búa đó không? Không sao, ngươi nhìn phía bên phải, ở đó có cái búa khoảng ba cân đó.
Câu trêu chọc này lập tức khiến cho đám thợ rèn cười rộ lên. Gần như tất cả mọi người đều dừng công việc của mình lại, muốn nhìn xem biểu hiện đặc sắc của vị học viên học viện Áo Khắc Lan này thế nào. Trước kia bọn họ đã xem qua không ít lần những chuyện như vậy, nhưng vẫn không cảm thấy chán.
– Cái này …
Càn Kình đưa tay gãi đầu, có chút do dự nói:
– Mấy cái búa này … đều quá nhẹ …
Tiếng cười ở hậu viện lập tức dừng lại.
Hơn mười người thợ rèn ở đây đều trợn mắt há mồm. Ngay sau đó bọn họ lại cười lớn hơn. Có người thậm chí còn cười đến gập cả bụng lại.
Cái búa ba mươi lăm cân mà tên chiến sĩ nhỏ này còn nói là nhẹ? Hắn tưởng rằng dùng mấy cái búa này để chiến đấu sao? Thoáng cái đánh chết kẻ địch là xong việc?
Đây là rèn sắt! Rèn sắt phải liên tục đập búa xuống miếng gang mới được!
Phất Lan Lâm lắc đầu thở dài, vỗ vào vai Càn Kình nói:
– Người trẻ tuổi, xem ra ngươi chưa từng rèn sắt lần nào. Hay là thôi đi, ta muốn thuê một người có kinh nghiệm về rèn sắt.
– Lão bản.
Càn Kình đứng nguyên tại chỗ, đưa tay chỉ vào cái búa trong tay Phất Lan Lâm, nói:
– Ta muốn mượn cây búa trong tay ông!
– Cái gì?
Phất Lan Lâm trợn trừng mắt nhìn về phía Càn Kình, hoài nghi thính giác mình có phải có vấn đề hay không? Tên nhóc này vừa mở miệng nói muốn mượn cây búa của mình để rèn sắt sao?
Đám thợ rèn xung quanh khi nghe Càn Kình nói câu này, cũng quên cả cười. Từ khi cửa hàng rèn Phất Lan Lâm mở ra đến nay, mỗi năm đều có học viên của học viện Áo Khắc Lan đến xin làm việc. Hầu như dạng người nào cũng có, nhưng chưa có ai chọn dùng cái búa của Phất Lan Lâm!
Cái búa này thể tích không hề nhỏ. Chỉ cần không phải là đồ ngốc, vừa nhìn cũng biết được đại khái sức nặng của nó!
– Tiểu tử, bị chúng ta cười nhạo nên tức giận sao? Như vậy cũng không cần chọn cái búa nặng như vậy để lấy lại mặt mũi chứ?
Đám thợ rèn sau khi kinh ngạc một hồi, lại tiếp tục lớn tiếng cười rất vui vẻ.
– Để ta thử xem sao.
Càn Kình vẫn bộ dáng không để ý, nói.
Phất Lan Lâm cười khổ lắc đầu. Đám người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không biết trời cao đất rộng! Hắn cầm cái búa đưa ra, nói:
– Rất nặng đó, coi chừng rơi vào chân. Dùng hai tay cầm cho chắc!
Càn Kình cười lắc đầu, duỗi tay phải ra cầm lấy cái búa, vẫn nói một câu như trước:
– Để ta thử xem sao.
Phất Lân Lâm trầm mặc nhìn tên nhóc không biết trời cao đất dày này một lát, sau đó đưa cái búa cho hắn.
Khi cái búa rơi vào trong tay Càn Kình, cánh tay Càn Kình hơi trĩu xuống một chút. Cây búa đã nằm vững vàng trong lòng bàn tay hắn.
– Ồ …
Đám thợ rèn không khỏi thấp giọng kinh ngạc. Thậm chí còn có mấy người hít sâu một tiếng rõ to. Bọn họ đang mỏi mắt chờ xem Càn Kình xấu mặt. Nhưng chỉ nháy mắt vẻ mong chờ trong mắt đã bị sự kinh sợ thay thế.
Cái búa này nặng chừng một trăm mười cân. So với cái búa của hắn dùng ở trong Thế giới vô tận vẫn còn nhẹ hơn nhiều. Cầm trong tay chỉ cảm giác hơi nặng tay một chút, nhưng xem như cũng thuận tay, đỡ hơn cầm mấy cái búa ba chục cân bên kia nhiều.
Chương 19 : Thợ rèn chính quy
Phất Lan Lâm cũng phần bất ngờ. Trong cửa hàng này, chỉ có mỗi mình hắn có thể sử dụng cái búa này. Không ngờ, tên nhóc kia lại có vẻ như không cần cố hết sức? Lực lượng như vậy, cho dù trong đám chiến sĩ ở trong học viện Áo Khắc Lan cũng không mấy người có được. Chẳng lẽ là hắn dùng đấu lực? Không biết tên nhóc này là chiến sĩ cấp mấy?
Càn Kình cầm lấy cái kẹp sắt ở bên cạnh cái đe, kẹp lấy miếng gang đã được nung nóng. Hắn nhẹ nhàng đặt lên cái đe. Cái búa trong tay phải bỗng nhiên vung lên, nhanh chóng hạ xuống.
Vù.
Dường như có một cơn gió mạnh thổi qua. Cây búa sắt biến thành một vì sao đen lóe lên ánh sáng liên tiếp lao xuống miếng gang.
Keng!
Tia lửa nóng cháy bắn ra khắp nơi. Tiếng kim loại vang lên giống như tiếng sấm rền vang.
Sắc mặt của đám thợ rèn xung quanh đã sớm cứng đờ. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả bọn họ đều kinh ngạc há hốc mồm. Bọn họ thầm nghĩ có phải tiểu tử này xuất thân từ một thế gia chuyên về nghề rèn không? Một búa này của hắn không phải bất kỳ một thợ rèn nào cũng có thể làm được!
Càn Kình không hề quan tâm tới phản ứng của đám người xung quanh. Cây búa trong tay hắn lại vung lên, tiếp tục mang theo khí thế như gió cuống nện xuống miếng gang bên dưới.
Lại là một tiếng kim loại chói tai vang lên. Lúc nãy, trong mắt Phất Lan Lâm chỉ có chút thưởng thức, nhưng hiện tại đã lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là?
Phất Lan Lâm cảm giác được cùi chỏ của tên đệ đệ Phất Lan Tây đang huých mình. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy trong ánh mắt Phất Lan Tây cũng đầy nghi hoặc và kinh ngạc.
Cũng giống như chiến sĩ và ma pháp sư, thợ rèn cũng phân cấp độ. Phần lớn thợ rèn cả đời cũng chỉ có thể xem như một thợ rèn học đồ. Nhưng khi trình độ rèn đã đạt tới một tiêu chuẩn nhất định sẽ phải trải qua sự kiểm tra để có thể trở thành thợ rèn nhất cấp!
Sau khi thợ rèn đã đạt tới trình độ thợ rèn nhất cấp, thân phận lập tức khác trước. Chất lượng vũ khí và đồ phòng ngự do họ chế tạo ra, so với đồ của thợ rèn học đồ đã ở hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Phất Lan Lâm và Phất Lan Tây đều là thợ rèn nhất cấp, ở trong thành Áo Khắc Lan này cũng được xem là thợ rèn bậc nhất. Ánh mắt của hai người cao hơn nhiều so với những thợ rèn học đồ khác.
Phất Lan Lâm tin rằng, hai búa vừa rồi của Càn Kình bất luận là độ cao vung búa, hay là đường đập xuống đều không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, hoàn toàn giống nhau như một! Dường như hắn đã dùng ma pháp Lưu Ảnh trong truyền thuyết thực hiện động tác này hai lần vậy!
Ba búa … năm búa … mười búa … ba mươi búa …
Lúc này, trong hậu viện của cửa hàng rèn rơi vào trạng thái yên tĩnh trước nay chưa từng có. Tuy đám thợ rèn học đồ không nhìn ra được trình độ rèn của Càn Kình nằm ở tiêu chuẩn nào, nhưng nhìn bộ dáng của hắn chắc chắn không phải là người mới vào nghề!
Phất Lan Lâm không ngừng hít sâu vào, hai mắt từ từ mở lớn lên gấp đôi. Ánh mắt vốn thưởng thức chuyển sang kinh ngạc, thì hiện tại đã sớm biến thành khiếp sợ!
Yết hầu của Phất Lan Tây giật giật liên hồi. Mắt của hắn cũng mở lớn không kém.
Năm mươi búa, độ vung búa tương tự, tốc độ vung tương tự, đường vung lên đập xuống tương tự. Mỗi búa đều làm tia lửa bắn ra rực rỡ, vô cùng nhịp nhàng đều đặn …
– Đây … là thợ rèn nhất cấp sao?
Phất Lan Lâm hỏi đệ đệ Phất Lan Tây bằng giọng đầy nghi vấn và kinh ngạc.
Phất Lan Tây vô thức gật đầu, trong lòng thầm tự hỏi tên tiểu tử này thực sự là học viên của học viện Áo Khắc Lan chứ không phải là học viên xuất thân từ một thế gia thợ rèn sao? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Thợ rèn cũng giống như chiến sĩ và ma pháp sư, cũng cần phải có thiên phú! Còn trẻ như vậy, đã có thực lực thợ rèn nhất cấp, còn đi làm chiến sĩ làm gì? Làm thợ rèn nhất định sẽ có tiền đồ vô cùng huy hoàng rực rỡ !
Một trăm búa … một trăm năm mươi búa …
Càn Kình dường như không biết mệt mỏi vung búa đánh xuống miếng gang. Mồ hôi của hắn sớm ướt đẫm cả quần áo. Cả người giống như vừa từ dưới nước chui lên!
Hai trăm búa!
Tia lửa rực rỡ cuối cùng cũng dừng lại. Đám thợ rèn học đồ dường như trúng Định Thân Pháp, đứng ngây người nhìn Càn Kình như nhìn quái vật!
Tiểu tử này là quái thai ở đâu chui ra vậy? Cái búa hơn trăm cân, hắn vung liên tục hơn hai trăm cái, khiến một miếng gang lớn cỡ đầu người lớn nén lại chỉ còn bằng cỡ nắm tay một đứa bé sơ sinh!
Liên tục hai trăm búa với cái búa nặng hơn trăm cân! Trong cửa hàng rèn Phất Lan Lâm này ngoại trừ Phất Lân Lâm ra, ngay cả Phất Lan Tây cũng chỉ có thể nện được khoảng ba mươi búa là tối đa. Những người còn lại ngay cả cầm cái búa trăm cân đó còn không được nói gì tới chuyện đánh.
Nhưng hiện tại một tên tiểu tử lại làm được. Hơn nữa tiểu tử đó còn là học viên của học viện Áo Khắc Lan. Học viện kia trước giờ chỉ đào tạo ra được các chiến sĩ, ma pháp sư đi giết Ma tộc. Nhưng hôm nay lại có thể đào tạo được thợ rèn nữa sao? Hơn nữa còn là một thợ rèn lợi hại không kém gì lão bản!
Phải biết rằng Phất Lan Lâm chính là thợ rèn nhất cấp được đại lục công nhận!
Nói lời không dễ nghe, nếu Phất Lan Lâm thu dọn hành trang chạy tới chỗ Ma tộc, đám Ma tộc hung ác kia cũng sẽ cho hắn đầy đủ đãi ngộ và sự kính trọng, tuỳ ý cho hắn mở cửa hàng. Thậm chí còn có thể miễn thuế cho hắn, tuyệt đối không giống như đối đãi với những nhân loại bình thường, thích giết là giết!
Phất Lan Lâm bước nhẹ tới bên cái đe, cầm lấy khối gang do Càn Kình vừa dùng nước lạnh làm hạ nhiệt độ lên. Hắn cùng Phất Lan Tây ở sau lưng đồng thời hít vào một hơi lạnh. Bàn tay hắn run rẩy sờ khối sắt sáng bóng trong tay.
– Đại … đại ca … đây … đây là …
Phất Lan Tay dùng hai tay cầm khối sắt nho nhỏ tới trước mặt cẩn thận quan sát, kích động nhìn Phất Lan Lâm lắp bắp nói. Hắn cũng phát hiện ra vị đại ca thường ngày luôn tự tin của mình, lúc này trong mắt đầy vẻ khiếp sợ!
Chương 20 : Tinh sắt nhị cấp
– Đúng vậy, là tinh sắt! Hơn nữa còn là tinh sắt nhị cấp!
Phất Lan Lâm cố sức gật đầu nói.
Cả hậu viện đột nhiên liên tiếp vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Trong mắt đám thợ rèn học đồ đầy vẻ khiếp sợ, ghé sát tai nhau thấp giọng nói:
– Tinh sắt? Ngươi có nghe không? Lão bản nói là tinh sắt đó!
– Ta nghe rất rõ! Còn là tinh sắt nhị cấp!
– Trời ạ! Ta không có nghe lầm chứ? Lão bản đã từng nói, những thợ rèn có thể rèn ra được tinh sắt nhất cấp đã đạt tiêu chuẩn của thợ rèn nhất cấp, là một thời rèn chính thức! Nhưng chỉ có thợ rèn nhị cấp mới có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp! Đây chính là khảo nghiệm để trở thành thợ rèn nhị cấp!
– Lão bản rèn nhiều năm như vậy, bái được danh sư mới đạt được tiêu chuẩn thợ rèn nhất cấp. Mà tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà hắn đã là thợ rèn nhị cấp sao?
– Lão bản sẽ không nhìn nhầm chứ? Hắn chính là học viên của học viện Áo Khắc Lan! Đám người của học viện Áo Khắc Lan không phải ngoại trừ chiến đấu ra thì không làm được cái gì khác sao?
– Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Cho dù đại lão bản nhìn nhầm, chẳng lẽ nhị lão bản cũng nhìn lầm luôn sao? Đừng quên, tiêu chuẩn thợ rèn của của nhị lão bản kém hơn đại lão bản, nhưng ánh mắt lại rất tinh!
Càn Kình đặt cái búa xuống đất, hoạt động cánh tay hơi bủn rủn một chút. Cái búa trăm cân này vung liên tục hai trăm cái cũng có chút mỏi.
Tinh sắt nhị cấp!
Phất Lan Lâm lấy khối sắt từ trong tay Phất Lan Tây, một lần nữa xác định nó có thật sự là tinh sắt nhị cấp hay không. Là tinh sắt chân chính do cao thủ rèn loại bỏ tạp chất, đạt tới nhị cấp!
Phất Lan Lâm nhìn Càn Kình, trong lòng liên tục thầm kêu nhặt được bảo bối. Trên đời này, muốn rèn được binh khí thượng thừa, nhất định phải có nguyên liệu phù hợp. Nhưng những thiên tài địa bảo chính thức có được bao nhiêu? Trải qua vô số năm nghiên cứu, cuối cùng các vị tiền bối đã sáng tạo ra phương pháp chế tạo ra nguyên liệu thượng đẳng, chính là phương pháp rèn luyện!
Đem một khối phôi sắt hoặc phôi đồng bình thường hoặc là những nguyên liệu nào đó dùng búa sắt rèn luyện để trở thành tinh sắt, đồng tinh … căn cứ theo các trình độ khác nhau mà phân ra nhất cấp, nhị cấp, tam cấp … Càng là tinh sắt, tinh đồng cao cấp thì chế tạo ra vũ khí sẽ có độ cứng rắn và sắc bén càng cao hơn.
Bình thường, bởi vì các loại nguyên liệu thượng đẳng quá khó kiếm nên rất nhiều vũ khí tốt đều dùng tinh sắt tạo thành. Mặc dù bản thể nó vẫn chỉ là những nguyên liệu rất bình thường nhưng vẫn bán ra được với giá cao hơn.
Tinh sắt nhị cấp?
Càn Kình nghe mọi người xì xào bàn tán, hắn cũng giật mình. Trước kia khi còn ở trong gia tộc, hắn đã từng nghe nói về mấy thứ tinh sắt này. Đây chính là do nguyên liệu thượng đẳng, chỉ có thợ rèn chính thức mới có thể rèn ra!
Mình tuỳ tiện gõ vài cái đã tạo ra một tinh sắt? Hơn nữa còn là tinh sắt nhị cấp?
Toàn thân Càn Kình lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ cái trò chơi giả tưởng ở Thế giới vô tận kia rốt cuộc là gì vậy? Ta chỉ ở trong đó gõ chơi mười sáu giờ, ra ngoài hiện thực lại có thể rèn được tinh sắt? Hơn nữa còn rèn ra được tinh sắt nhị cấp? Có được năng lực của thợ rèn nhị cấp? Nói như vậy, nếu mỗi ngày ta đều ở trong đó tập rèn luyện, một ngày nào đó ta chẳng phải có thể trở thành một thần rèn đại sư sao? Cho dù là chiến sĩ huyết mạch gặp ta lúc đó cũng phải cung kính gọi ta một tiếng đại sư sao?
Phất Lan Lâm đi tới trước mặt Càn Kình, trong lòng khó có thể kìm chế được kích động. Hắn đang cầm trong tay chính là một khối tinh sắt nhị cấp, đại biểu cho thực lực của một thợ rèn nhị cấp! Tên tiểu tử kia chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp, so với thời gian sát hạch lên thợ rèn nhị cấp còn ngắn hơn rất nhiều. Hiển nhiên tiểu tử này không phải chỉ mới đạt tới thợ rèn nhị cấp!
– Ngài … thật sự là … là học viên của học viện Áo Khắc Lan sao?
Phất Lan Lâm ngập ngừng hỏi, bất tri bất giác hắn đã thay đổi từ ngươi thành ngài.
Càn Kình hoạt động mười đầu ngón tay còn hơi cứng ngắc, gật đầu nói:
– Đúng vậy!
– Vậy … vậy … ngài thực sự muốn tới cửa hàng rèn của chúng tôi làm việc sao?
Thái độ của Phất Lan Lâm càng cẩn thận hơn so với trước. Người trẻ tuổi trước mặt hắn chính là một thợ rèn nhị cấp, hoàn toàn có tư cách tự mở một cửa hàng rèn riêng của mình. Không biết có phải tiểu tử này đến phá cửa hàng của hắn không nữa?
– Chẳng lẽ ta đến đây để thêu hoa sao?
– Nhưng ngài là thợ rèn nhị cấp!
Phát Lan Lâm lén lén nhìn sắc mặt Càn Kình rồi nói tiếp:
– Khả năng kinh tế của cửa hàng hơi nhỏ, chỉ sợ không cách nào trả nổi tiền công cho ngài. Hiện tại ta chẳng qua chỉ là một thợ rèn nhất cấp mà thôi!
Vẻ vui mừng điên cuồng trong mắt Phất Lan Lâm, trong nháy mắt trở thành lo lắng. Tất cả các cửa hàng rèn trong thành Áo Khắc Lan này, cũng chỉ có đệ nhất cửa hàng rèn kia có được một thợ rèn nhị cấp. Tuy bản thân hắn cũng có chút tài phú nhưng muốn dùng chút tài phú đó để mời một thợ rèn nhị cấp chỉ sợ là sẽ rất gắng gượng mới được!
– Cái này…
Càn Kình thoáng cân nhắc một chút, cuối cùng cũng quyết định không cần giấu diếm quá nhiều, nói:
– Mặc dù ta biết rèn nhưng ta không phải là thợ rèn nhị cấp gì cả. Ta chỉ biết tạo ra tinh sắt, còn những thứ còn lại không biết gì hết. Ngay cả tạo ra một cái cuốc ta cũng không làm được!
Những tiếng xì xào bàn tán trong hậu viện lập tức im bặt. Đám thợ rèn học đồ nhìn nhau không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy.
Một người có thể trong một thời gian ngắn như vậy rèn ra được tinh sắt nhị cấp, nhưng ngay cả một công cụ đơn giản như cái cuốc cũng không rèn ra được? Nói đùa sao? Đây chính là vật dụng cơ bản nhất mà mỗi thợ rèn học đồ khi vừa mới nhập môn không bao lâu đã phải học rèn!
Cổ Phất Lan Lâm giống như bị đông cứng tại chỗ.
Tiểu tử này đang đùa ta sao? Không đúng! Ánh mắt của hắn khi nói những lời này rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối! Nhưng hắn có thể trong thời ngắn như vậy rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp, mà ngay cả một công cụ đơn giản cũng không rèn ra được sao?