1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Sất Trá Phong Vân
  4. Tập 1: Càn Kình – Học nghệ (c1-c10)

Sất Trá Phong Vân

Tập 1: Càn Kình – Học nghệ (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1 : Càn Kình! Tiến lên!

Sau khi từ dãy núi Lạc Nhật trở về, ba ngày liền Càn Kình vẫn tự giam mình ở trong phòng, mặc cho bạn cùng phòng khuyên nhủ thế nào hắn cũng nhất định không chịu ra ngoài.

– Quá mất mặt. Điều này thật sự là quá mất mặt!

Ba ngày trước, học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan tổ chức một cuộc thi cho lớp tân sinh sơ cấp. Địa điểm tổ chức cuộc thi chính là ở trong dãy núi Lạc Nhật.

Mới nhập học chưa đến một năm, Càn Kình đã đạt được tiêu chuẩn chiến sĩ tam cấp. Ngay cả lão sư La Đức – huấn luyện viên chiến sĩ sơ cấp nhị ban cũng đã từng khen ngợi Càn Kình là người có tiền đồ nhất trong số các tân sinh.

La Đức đánh giá Càn Kình rất cao:

– Hắn không chỉ có thiên phú, còn rất chịu khó. Nói không chừng qua vài năm nữa, tiểu tử này có thể vượt qua được lão già này.

Ai biết được lời của huấn luyện viên đại nhân vừa thốt ra chưa được mấy ngày, Càn Kình lại gặp phải chuyện không may ở dãy núi Lạc Nhật.

Không ai có thể ngờ được, Càn Kình – người có tiền đồ nhất trong nhóm tân sinh lớp chiến sĩ sơ cấp nhị ban lại bị một vật rơi vào đầu đến mức hôn mê.

Mà điều đáng nói chính là vật đó chỉ là một chiếc mũ từ trên trời rơi xuống.

Chuyện này rất nhanh đã trở thành trò cười lớn trong toàn học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan.

Hiện tại sợ rằng tất cả học viên trong học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, không ai không biết về chuyện có một gia hỏa tướng mạo giống như tội phạm ở lớp tân sinh sơ cấp đã đạt tới trình độ bị người người oán trách, đến nỗi khi tham gia một cuộc thi thôi, cũng bị một cái mũ từ trên trời rơi xuống làm cho hôn mê!

Nghĩ tới chuyện mấy năm sau này, mình phải mang theo danh hiệu gia hoả có tướng tội phạm như này, Càn Kình thật sự có ý định muốn bỏ học.

– Thời gian này thật sự không cách nào qua được …

Lúc này Càn Kình đang cầm trên tay, thứ đầu sỏ gây ra danh tiếng xấu kia của hắn.

Đây là một cái mũ màu xanh da trời, vành nón rất rộng, trên đỉnh lại nhọn, đúng là tiêu chuẩn của một cái mũ của ma pháp sư. Ở học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, hầu như mỗi học viên hệ ma pháp đều có một cái mũ như thế này.

Cũng chính vì vậy Càn Kình mới không hiểu được vì sao một cái mũ của ma pháp sư khi rơi trúng đầu hắn lại có thể khiến hắn bị hôn mê được?

Hắn đang chìm trong suy nghĩ, chợt cánh cửa phòng bị đẩy ra.

Người vừa bước vào cửa chính là La Lâm, người bạn tốt nhất của Càn Kình trong học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan này.

– Ha ha, nghe nói trong học viện chúng ta có một nhân vật tướng mạo tội phạm … Ồ! Càn Kình, sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy?

– Ta nhổ vào!

– Càn Kình, sắc mặt ngươi khó coi như vậy, có phải ngươi đã bị bệnh hay không? Nếu vậy để ta giúp ngươi tìm lão sư La Đức lấy ít thuốc về uống? Đúng rồi, ta nghe nói cuộc thi ngày hôm đó cũng là do lão sư La Đức dẫn đi. Không biết lão sư có biết tên kia không?

– Tên đó ngươi cũng biết!

– Ta cũng biết sao?

– Lão tử chính là tên gia hoả tướng mạo phạm tội kia!

– …

Đuổi La Lâm đi xong, Càn Kình càng nghĩ càng thấy nóng máu, nên dứt khoát dùng cái mũ kia che mặt nằm ngủ một giấc.

Càn Kình ngẩn người đứng ở bên ngoài một cửa hàng lò rèn rất lâu.

– Cuối cùng đây là nơi quỷ quái gì vậy?

Trong hơn hai giờ qua, Càn Kình đã hỏi như vậy hơn ba mươi lần.

Mà âm thanh của hệ thống quỷ quái kia không sợ phiền phức cũng giải thích cho hắn đúng bấy nhiêu lần.

– Nơi này là thế giới vô tận, một trò chơi không gian dựa trên cấu trúc kỹ thuật giả tưởng đời thứ ba.

Có lẽ Càn Kình không rõ được trò chơi không gian dựa trên cấu trúc kỹ thuật giả tưởng đời thứ ba là cái gì. Nhưng thật ra hắn có biết về từ giả tưởng. Bởi vì đây là một trong những từ thường dùng trong ma pháp huyễn thuật.

Hắn cũng biết từ trò chơi, cũng tương tự như mấy trận bóng mỗi năm tổ chức một lần ở học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan.

Nhưng ngoài trừ hai từ này ra, những từ còn lại Càn Kình đều không hiểu gì cả!

– Ma pháp huyễn thuật giống như một trận bóng sao…? Ta nhổ vào! Đây là cái quái gì vậy chứ?

Vì vậy hệ thống quỷ quái kia không thể không tiếp tục giải thích. Cái gọi là trò chơi giả tưởng kỳ thật ra là do những con số tạo thành một thế giới. Thế giới này nhìn vào dường như vô cùng chân thật. Nhưng trên thực tế nó chỉ là không gian do những con số tạo thành mà thôi. Vì để giải thích rõ ràng hơn một chút, hệ thống quỉ quái còn cho ra một dãy số được giải thích là con số không gian:

– Tên: Càn Kình!

– Chức nghiệp: Chiến sĩ

– Đẳng cấp: 1

– Lực lượng: 18

– Nhanh nhẹn: 15

– Sức chịu đựng: 18

– Trí lực: 15

– Tinh thần: 1

– Giá trị tính mạng: 180/180

– Lượng MP: 110/110

– Giá trị tinh lực: 180/180.

Càn Kình biết những con số này là thực. Tinh thần lực của hắn không trọn vẹn chỉ có người thân nhất mới biết được. Nếu không phải vì vậy, người của thế gia Can gia chuyên ma đấu song tu như hắn cần gì phải chạy tới học viện xa xôi thế này lựa chọn chức nghiệp chiến sĩ chứ?

Càn Kình đứng bên bên ngoài cửa hàng rèn, đầu muốn phồng to như cái đấu!

Từ sau cuộc thi ở dãy núi Lạc Nhật trở về, những việc lạ liên tiếp xảy ra trên người hắn.

Chuyện hắn bị cái mũ từ trên trời rơi xuống làm ngất xỉu khiến cuộc thi của hắn bị ngâm nước không nói làm gì. Tiếp đó hắn còn mang xấu là danh tướng mạo phạm tội. Hắn muốn trốn ở trong phòng ngủ một giấc, lại bị kéo vào một thế giới lạ hoắc này. Hơn nữa đây lại là một thế giới giả tưởng gì đó, do các con số tạo thành.

Mẹ nó, mình đúng là gặp phải quỷ rồi!

Nếu không phải do âm thanh quỉ quái của hệ thống cũng quỷ quái kia nói là qua tám giờ ở trong thế giới thực, người chơi sẽ tự động quay trở về thế giới thực, có lẽ Càn Kình sẽ thật sự hết hy vọng!

Hệ thống quỷ quái kia nói nhiều như vậy nhưng chỉ có mấy lời này mới khiến cho Càn Kình có thể an tâm được một chút.

Dù sao cũng chỉ có tám giờ. Vậy mình cứ coi như ngủ một giấc là xong!

Ôm suy nghĩ này, Càn Kình cuối cùng đã cảm thấy an tâm hơn một chút.

Càn Kình đang thầm tính toán làm sao để trải qua khoảng thời gian này một cách thoải mái nhất, hắn lại liếc nhìn cửa hàng rèn trước mặt hỏi:

– Tại sao chúng ta lại tới đây?

– Bởi vì trước khi trò chơi bắt đầu, người cần phải lựa chọn kỹ năng sinh hoạt!

Âm thanh rất êm tai của hệ thống quỷ quái lại vang lên. À không, phải gọi nó là hệ thống thông minh như nó tự xưng mới đúng. Nhưng lúc này Càn Kình thật sự không có tâm tư để thưởng thức âm thanh dễ nghe của nó.

– Kỹ năng sinh hoạt sao?

– Đúng vậy!

Không đợi Càn Kình kịp suy nghĩ được điều gì, hệ thống thông minh đã truyền tới cho hắn tất cả tư liệu về kỹ năng sinh hoạt.

Nhìn phần tư liệu này, Càn Kình đã hiểu được một chút ý nghĩa của cái gọi là thế giới số (thế giới do các con số tạo thành) này.

Chương 2 : Học nghệ

Từ tinh luyện kim loại đến rèn, từ thảo dược tới thuốc … có tới mấy chục loại kỹ năng sinh hoạt. Mỗi loại đều tồn tại độc lập và có ảnh hưởng tới nhau thông qua tổ hợp của hệ thống thông minh. Càn Kình rất dễ dàng tổ hợp ra vô số loại chức nghiệp sinh hoạt. Tinh luyện kim loại và rèn tất nhiên là để trở thành một rèn tạo sư (thợ rèn). Nhưng nếu dựa trên cơ sở rèn tạo kết hợp với kiến thức ma pháp thì chức nghiệp trông rất bình thường này sẽ lập tức biến thành một vị Ma chú sư chuyên tạo trang bị ma pháp!

Mà nhiều kỹ năng sinh hoạt như vậy cũng không phải tuỳ tiện là có thể tổ hợp lại với nhau. Ngoại trừ những kỹ năng có thể hỗ trợ nhau ra, còn có những điều kiện rất hà khắc khác.

Muốn tiến hành tổ hợp kỹ năng sinh hoạt, ít nhất cần phải đạt tới là cấp bậc Tông Sư mới được!

Đối với điểm hạn chế này Càn Kình không biết mới là kỳ quái. Điều này so với trong hiện thực cũng không khác gì nhau. Chỉ khi am hiểu trong lĩnh vực chính của mình đạt tới đỉnh phong, mới có tư cách dung hợp những đặc điểm của lĩnh vực khác vào, tạo ra một con đường hoàn toàn mới mà tiền nhân chưa bao giờ đi qua.

Những khả năng tổ hợp gần như vô hạn này khiến cho Càn Kình có chút động tâm.

Càn Kình thậm chí đã bắt đầu cảm thấy, trò chơi khó hiểu này thật ra cũng không tệ lắm.

Chỉ có điều ở đây có gần trăm loại kỹ năng sinh hoạt. Mỗi loại đều có đặc điểm riêng. Càn Kình vừa nhìn đã cảm thấy hoa mắt. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên quyết định chọn lựa loại kỹ năng sinh hoạt nào.

Ngay lúc này, hệ thống thông minh lại lên tiếng:

– Ta đề nghị nên tiến hành tinh luyện kim loại và rèn trước tiên.

– Tại sao?

– Căn cứ theo quan sát của hệ thống, dựa trên lực lượng và sức chịu đựng của ngươi rất có tiềm lực phát triển. Mà tinh luyện kim loại và rèn chính là cách tốt nhất để tăng cường hai thuộc tính này. Thông qua chúng, trong thời gian ngắn ngươi có thể nâng cao hai thuộc tính này lên tới trên 40. Đến lúc đó, ngươi có thể chính thức tiến vào trò chơi.

– Đợi chút, ý của ngươi là hiện tại ta vẫn không thể chính thức tham gia vào trò chơi sao?

– Đúng, căn cứ theo hệ thống quan sát thì cường độ thân thể của ngươi thấp hơn nhiều so với tiểu chuẩn bình thường, phải trải qua rèn luyện mới thích hợp tiến vào trò chơi.

– Cường độ thân thể thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn bình thường …

Câu này nghe ra có phần không được tự nhiên nên Càn Kình phải nhẩm lại nhiều lần mới hiểu ra được. Cái này chẳng phải có ý nói hắn là một kẻ tàn phế sao?

Càn Kình thật sự cảm thấy vừa bực vừa buồn cười. Cho dù trời sinh hắn ra có tinh thần lực không được trọn vẹn, không thích hợp trở thành một Ma pháp sư. Nhưng hắn vẫn có thể dựa vào thiên phú chiến đấu của mình thuận lợi thi vào hệ chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan. Sau khi hắn nhập học chỉ gần một tháng đã khiến huấn luyện viên cho tân sinh là lão sư La Đức phải khẳng định hắn là một tân sinh rất có tiền đồ.

Nhưng không ngờ ở trong thế giới trò chơi huyễn tưởng này hắn lại bị xem là một kẻ tàn phế!

– Không biết nếu huấn luyện viên La Đức tới đây, có phải cũng bị xem là tàn phế hay không?

Càn Kình vừa nói vừa đưa tay đẩy cánh cửa của cửa hàng rèn ra.

Bên trong có chút vắng vẻ, cũng không có cảnh tượng lò lửa hừng hực, tia lửa bắn ra khắp nơi như trong tưởng tượng của Càn Kình. Tất cả chỉ có một lão thợ rèn đang ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, không khác gì kéo ống bễ khiến cho Càn Kình không khỏi cảm thấy khó chịu giùm lão.

Khi Càn Kình đẩy cánh cửa vào, lão thợ rèn mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn hắn nói:

– Hôm nay cửa hàng không mở cửa. Muốn rèn cái gì thì ngày mai lại đến.

Vừa vào tới cửa đã bị đuổi ra, nếu là Càn Kình trước đây, chắc hẳn đã sớm xoay người rời đi. Nhưng từ sau khi mang cái danh tướng mạo phạm tội, cái gì không tiến bộ chứ da mặt Càn Kình đã dày lên rất nhiều. Thấy lão thợ rèn hờ hững như vậy, hắn vẫn tươi cười, nói:

– Ta vốn không định rèn cái gì, ta tới vì muốn học nghề rèn của ngài.

– Ah?

Vốn tưởng rằng sẽ bị lập tức từ chối, nhưng không ngờ lão thợ rèn nghe thấy lời này, hai mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên, cũng không hút thuốc nữa, nhìn chằm chằm vào Càn Kình một hồi lâu, mới có chút tiếc nuối lắc đầu:

– Không thể tưởng được bây giờ còn có người trẻ tuổi nguyện ý đến học rèn sắt. Chỉ có điều đáng tiếc, thân thể ngươi quá kém, không thích hợp với nghề rèn sắt này. Hơn nữa lão già ta cả đời làm thợ rèn, biết rõ nghề thợ rèn này vất vả tới mức nào. Với tình trạng thân thể của ngươi, có khả năng không kiên trì nổi một ngày. Tốt nhất vẫn là sớm đi học nghề khác…

– Thân thể quá kém?

Vừa rồi hệ thống nói thân thể của hắn kém xa so với tiêu chuẩn bình thường, hắn còn cho rằng không đúng. Nhưng bây giờ ngay cả lão thợ rèn cũng nói như vậy, Càn Kình không khỏi có chút chột dạ. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng đáp lại:

– Chỉ cần ngài nguyện ý dạy ta, khổ cực thế nào ta cũng có thể chịu được!

– Vậy sao, khổ thế nào ngươi cũng chịu được…

Lão thợ rèn nhắm hai mắt lại, thản nhiên ngồi ở bên bàn đe hút tẩu thuốc. Trong làn khói thuốc lượn lờ, thỉnh thoảng cái tẩu lại vang lên những tiếng rít khẽ. Không biết bao lâu sau, lão thợ rèn mới mở to mắt, dùng tẩu thuốc chỉ vào một cái búa rèn để ở góc tường:

– Vậy trước tiên lấy cái búa kia tới cho ta.

– Vâng!

Càn Kình đi đến góc tường, muốn cầm lấy cái búa sắt dựng trên mặt đất cao chừng nửa người.

Ai biết cái búa sắt kia rất nặng, vượt quá dự đoán của Càn Kình. Hắn dùng thực lực chiến sĩ tam cấp, những thứ nặng khoảng 200 đến 300 cân căn bản chỉ là đồ chơi. Nhưng hôm nay Càn Kình tốn hết khí lực toàn thân, lại chỉ có thể miễn cưỡng nâng được đuôi của cái búa lên. Về phần cầm cái búa kia, quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

Càn Kình đoán cái búa sắt này phải nặng ít nhất cả ngàn cân.

Dùng một cái búa sắt cả ngàn cân để rèn sắt, đây là khái niệm gì vậy?

Nhưng tính cách Càn Kình tương đối quật cường. Dường như hắn biết rõ bản than mình trời sinh có tinh thần lực không trọn vẹn, nên không hề có ý định dựng lại. Hắn trước sau vẫn tin tưởng, một ngày nào đó mình có thể cảm nhận được sự tồn tại của nguyên tố ma pháp.

Chương 3 : Rèn sắt (thượng)

Búa sắt nặng ngàn cân hắn không cầm được, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ.

Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, trên trán nổi gân xanh, hét to một tiếng, hai tay cố gắng dùng sức nắm chặt lấy cán búa. Chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên, cái búa nặng ngàn cân kia bị hắn kéo di chuyển được mấy tấc.

Nâng không nổi, còn không thể kéo sao? Tuy khoảng cách mấy tấc không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Càn Kình lại đủ rồi.

Lão thợ rèn ngậm cái tẩu thuốc bên miệng, vẫn rít vài hơi. Chỉ có điều trong đôi mắt đục ngầu lại có chút tán thưởng.

Đi đến góc tường chỉ cần vài bước, nhưng kéo cái búa nặng ngàn cân kia trở lại, đã lấy của Càn Kình trọn hai giờ.

Cái búa nặng ngàn cân so với cái búa nặng khoảng hai đến ba trăm cân có gì khác nhau? Trong hai giờ này, Càn Kình đã hiểu rất sâu sắc về sự khác biệt đó.

Đợi đến lúc đi một bước cuối cùng, Càn Kình cảm thấy toàn thân hoàn toàn không còn sức lực. Cảm giác này giống như thời điểm mới vừa gia nhập học viện Áo Khắc Lan, huấn luyện viên La Đức lại bảo mình chạy vòng quanh học viện 50 vòng. Trong thân thể, một chút sức lực cuối cùng cũng bị rút sạch. Trước mắt chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, bên tai không nghe thấy rõ điều gì, chỉ có thể từng tiếng ong ong…

Ngồi dưới đất, Càn Kình vô lực duỗi thẳng hai chân, thở hổn hển. Dường như thợ rèn trong thành thị Áo Khắc Lan cũng không có ai sẽ sử dụng loại búa rèn sắt như vậy. Không biết là do thành thị quá nhỏ, hay trên đời này căn bản không có thợ rèn nào sử dụng loại búa rèn nặng như vậy.

Cũng không biết qua nhiều lâu, lão thợ rèn mới chậm rãi thả cái tẩu thuốc trong tay ra.

– Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là học trò của lão Bố Lai Khắc ta.

Nói xong câu đó, lão thợ rèn cúi xuống, cầm lấy cán thanh búa nặng ngàn cân này. Càn Kình tốn hai giờ mới từ trong góc tường kéo được búa sắt đến. Nhưng ở trong tay lão thợ rèn lại rất nhẹ nhàng. Cánh tay chỉ thoáng lay động, giống như đang cầm chổi lông gà trong tay, chứ không phải cái búa sắt ngàn cân có thể một búa đánh nát thịt người.

Chỉ thấy hắn tiện tay nhặt một khối gang ở bên cạnh đe sắt, ném vào trong lò luyện:

– Nhóm lửa.

– Vâng!

Trong tiếng ống bễ vang lên, lão Bố Lai Khắc cầm lấy cái kìm sắt bên chân, nhẹ nhàng kẹp vào phôi sắt đã được nung đỏ, nhấc cái búa nặng ngàn cân kia lên.

Lão hít mạnh một hơi, cái búa giống như một lưu tinh hung hăng nện mạnh xuống phôi sắt.

Trong chớp mắt, cái búa và phôi sắt va chạm vào nhau, lập tức bắn ra tia lửa nóng rực. Tiếng kim loại va chạm vào nhau, không ngừng vang lên những tiếng đinh tai nhức óc. Tia lửa giống như những ma pháp pháo hoa tuyệt đẹp không ngừng bắn ra, cộng thêm âm thanh kim loại va chạm đinh tai kia, cảm giác giống như có một luồng sấm sét hiện diện ở nơi này vậy.

Càn Kình ở một bên, hai mắt nhìn thẳng. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ rèn sắt cũng có thể tạo ra cảnh tượng đẹp mắt như vậy. Biểu hiện của lão thợ rèn này không thể đơn giản nói là rèn sắt nữa mà hoàn toàn có thể gọi là nghệ thuật! Lão rèn sắt thực sự đã tạo ra một cảnh giới riêng.

Trên cái đe sắt nho nhỏ, cái búa ngàn cân được lão giơ nặng đánh khẽ tùy ý vung lên hạ xuống, xác thực có vài phần giống như đại sư thư pháp đang múa bút sáng tác ra ra tuyệt tác kinh thế hãi tục!

Động tác của lão thợ rèn không quá nhanh mà trầm ổn đến mức khó có thể tin được. Cái búa giơ lên đập xuống cho dù là trăm ngàn lần vẫn ở trên một trục cố định vô hình, giống như đã được trải qua sự đo đạc vô cùng chính xác.

Cái búa giờ lên cao sau đó lại nặng nề đập xuống phôi sắt, trăm ngàn lần cũng không hề có một lần nào sai lệch!

Nếu như đổi cái búa này thành một thanh kiếm, Càn Kình còn có chút tin tưởng có thể dùng hai tay cầm kiếm bổ xuống liên tục mười lần vẫn duy trì một quỹ tích lên xuống. Nhưng trên thực tế hắn biết rõ đây lại là một cái búa, một cái búa nặng tới cả ngàn cân. Hắn muốn di chuyển được nó đã vô cùng khó khăn, huống gì muốn đạt tới cảnh giới như lão thợ rèn ?

Nhìn những tia lửa đang liên tục bắn ra , Càn Kình hoàn toàn ngây người!

– Người chơi Càn Kình nắm giữ tinh luyện kim loại sơ cấp!

– Người chơi Càn Kình nắm giữ kỹ thuật rèn sơ cấp!

Khi hai đoạn âm thanh thông báo của hệ thống thông minh liên tiếp vang lên, lão thợ rèn cũng vừa kết thúc màn múa búa liên tục của mình.

Một thanh kiếm lẳng lặng nằm trên cái đe. Trên thân vẫn tản ra hơi nóng. Lão Bố Lai Khắc lấy cái kìm kẹp thanh kiếm lên, tiện tay bỏ vào trong thùng nước.

Một tiếng Xèo! nhỏ vang lên. Trong thùng nước bốc lên một màng khói trắng dày đặc.

Sau khi làm xong mọi việc, lão thợ rèn mới nhẹ nhàng bỏ cái búa trong tay xuống, bắt đầu mồi thuốc hút.

– Là học trò của ta, điều thứ nhất ngươi cần phải học được, chính là làm thế nào để sử dụng búa một cách chính xác.

Dứt lời, lão thợ rèn cúi người xuống cầm một cái búa khác gần đó ném cho Càn Kình nói tiếp:

– Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi dùng cái búa này đập xuống đe một ngàn lần. Khi nào đập xong thì có thể rời đi. Khi nào ta cảm thấy ngươi có thể sử dụng búa chính xác, ta sẽ dạy ngươi bước tiếp theo.

Cái búa lão thợ rèn ném cho Càn Kình cũng rất nặng nhưng cũng không biến thái như cái búa của lão. Rõ ràng cái búa này nhỏ hơn cái búa kia vài vòng.

Càn Kình cầm thử, đoán chừng nó nặng khoảng hai ba trăm cân. Tuy vung lên có chút khó khăn nhưng dù sao vẫn thoải mái hơn nhiều so với cái búa ngàn cân kia.

Càn Kình cầm cái búa trong tay, cũng không có vội vàng lập tức vung búa. Hắn nhắm mắt lại thầm nhớ lại những động tác của lão thợ rèn vừa làm. Sau đó hắn đối chiếu và chỉnh sửa lại những sai lầm có thể xảy ra khi hắn vung búa.

Lão Bố Lai Khắc cũng có chút tò mò giương đôi mắt đục ngầu lên nhìn Càn Kình đang đứng tại chỗ nhắm mắt. Không hiểu hắn đang làm cái gì? Tại sao còn chưa chịu ra tay rèn sắt đi?

Càn Kình mô phỏng lại trong đầu gần trăm lần mới chậm rãi mở mắt ra. Lúc này trong ánh mắt của hắn đầy tự tin, đồng thời vung cao cái búa trong tay lên đập mạnh xuống cái đe.

– Keng!

Trong căn phòng nhỏ hẹp, không ngừng vang vọng tiếng búa và đe va chạm vào nhau. Những tia lửa nóng hổi bắn mạnh ra đủ mọi hướng.

Chương 4 : Rèn sắt (hạ)

Trong đôi mắt đục ngầu của lão Bố Lai Khắc đột nhiên hiện lên hào quang. Cánh tay phải luôn ổn định khi cầm búa của lão, giờ khắc này cũng thoáng run rẩy, dường như không cầm nỏi cái tẩu trên tay vậy.

– Lợi hại!

Lão kinh ngạc, vui mừng nhìn Càn Kình đánh ra búa thứ hai, hoàn toàn giống như đúc so với búa đầu tiên, kể cả từ tốc độ vung lên hạ xuống, độ cao cánh tay …

Nhưng đây không phải là điều khiến lão Bố Lai Khắc cảm thấy kinh ngạc. Tinh tuý trong việc rèn sắt thực sự không nằm ở trong động tác vung tay và tốc độ mà quan trọng nhất chính là âm thanh phát ra khi cái búa tiếp xúc với cái đe.

Búa đầu tiên của Càn Kình phát ra âm thanh có ba phần giống với lão. Cái này không phải là sự trùng hợp, mà do Càn Kình dụng tâm quan sát nhận thức mới có thể làm được.

Một búa, hai búa, ba búa …

Càn Kình không ngừng vung cây búa trong tay đập xuống cái đe trước mặt.

Lúc này, hắn vô cùng chuyên tâm, thậm chí quên cả thời gian trôi qua, thậm chí quên cả thân thể mệt mỏi. Bởi vì hắn chợt phát hiện ra việc rèn sắt này thật sự rất thú vị.

Lão Bố Lai Khắc dường như chẳng thèm quan tâm đối với học trò của mình, mà chỉ nằm trên ghế nhắm mắt ngủ gật. Thỉnh thoảng cái tẩu trên miệng lại lập loè vài cái.

– Mức độ rèn thuần thục tăng lên. Lực lượng tăng một điểm!

– Mức độ rèn thuần thục tăng lên. Lực lượng tăng một điểm!

– Mức độ rèn thuần thục tăng lên. Lực lượng tăng một điểm!

Theo sự tiến bộ của Càn Kình, hệ thống thông minh cũng liên tục vang lên tiếng nhắc nhở.

Năm trăm lần! Càng lúc cánh tay Càn Kình càng nhức mỏi. Hắn dứt khoát dùng đấu lực chiến sĩ tam cấp của mình bổ sung, tiếp tục động tác vung búa.

Mãi cho đến lúc chạng vạng tối Càn Kình mới hoàn thành một ngàn lần đập búa!

Sau khi dừng lại, Càn Kình không chỉ cảm thấy tay phải mà là cơ bắp trên toàn thân đều bủn rủn đau đớn. Ngay cả sức lực giơ cánh tay lên cũng không có.

Khi Càn Kình đi ra ngoài, lão Bố Lai Khắc vẫn giống như đang buồn ngủ nên chỉ nhìn Càn Kình gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Nhiệm vụ hôm nay có thể xem như đã hoàn thành ? Càn Kình kéo lê thân thể mệt mỏi vô lực đi khỏi cửa hàng rèn. Vừa nhìn thấy sắc trời bên ngoài, hắn bỗng nhiên giật nẩy người:

– Ta nhổ vào! Hệ thống thông minh, mau lăn ra đây cho ta!

– Xin hỏi có chuyện gì?

Càn Kình nâng tay trái lên chỉ bầu trời trước mặt hỏi:

– Ngươi không phải nói sau tám giờ ta sẽ tự động quay trở lại thế giới hiện thực sao? Ngươi nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, làm gì còn tám tiếng nữa. Ta thấy cũng đã qua mười sáu tiếng rồi!

– Có chuyện ta quên nói cho ngài biết, thời gian trong trò chơi vừa vặn gấp hai lần so với bên ngoài. Nói cách khác, tám giờ bên ở thế giới hiện thực tương đương với mười sáu giờ trong thế giới trò chơi. Ngài nói không sai. Ngài tiến vào trò chơi cũng đã gần mười sáu giờ rồi. Yên tâm đi, ngài có thể lập tức trở lại thế giới thực!

– Ta …

Càn Kình vừa muốn nổi giận thì âm thanh nhắc nhở của Hệ thống thông minh lại truyền tới.

– Người chơi Càn Kình xin chú ý, thời gian chơi của ngài hôm nay đã sắp dùng hết. Mời chuẩn bị logout!

Cảnh tượng trước mắt Càn Kình trở nên văn vẹo. Âm thanh nhắc nhở hắn cũng trở nên mơ hồ.

Càn Kình cảm giác hắn vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kỳ quái. Ở trong mơ hắn lọt vào một nơi gọi là thế giới vô tận. Ở đó có một nơi gọi là trò chơi huyễn tưởng. Trong đó còn có thợ rèn gì đó…

Mơ bình thường chỉ có thể nhớ được một phần trong những điều thật đặc biệt hoặc là chỉ một phần nhỏ. Rất ít người vừa nằm mơ xong lại có thể nhớ được tất cả.

Càn Kình phát hiện, bản thân hắn lại nhớ rất rõ giấc mơ này. Bất kỳ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất trong giấc mơ, hắn đều nhớ rõ ràng, dường như là thật vậy!

Hai tay theo thói quen chống xuống giường muốn ngồi thẳng dậy, Càn Kình đột nhiên cảm giác dược hai tay của mình mỏi nhừ, cơ bắp toàn thân rất đau đớn.

Càn Kình đã từng trải qua cảm giác này một lần. Khi hắn vừa mới vào học, lão sư La Đức đã bắt hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy năm mươi vòng. Sau khi ngủ dậy hắn cũng có cảm giác như thế này.

Nhưng so với lần đó, lần này cơ bắp toàn thân Càn Kình còn đau đớn hơn rất nhiều. Hầu như toàn thân không thấy có chỗ nào không đau. Cơ tay còn có cảm giác nóng rất, không khác gì khi cầm cây đao của học viện đối chiến với lão sư, bị đánh tới chấn thương!

Càn Kình giơ cánh tay lên, lại mới phát hiện cả cánh tay đầy mồ hôi nhớp nháp. Chẳng những cánh tay mà cả trước ngực, sau lưng, mỗi một tấc da trên người hắn đều đầy mồ hôi!

Nhảy xuống giường, vén chăn lên, Càn Kình phát hiện cả giường đều ướt đẫm mồ hôi của hắn. Nếu như có bằng hữu đi vào phòng lúc này, nói không chừng sẽ cho rằng hắn đái dầm mất!

– Càn Kình, ta nói …

La Lâm đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức, hai mắt hắn bị cái giường ướt sũng của Càn Kình thu hút. Cái miệng hắn rất nhanh biến thành hình chữ O.

Xong rồi!

Càn Kình thấy biểu lộ của La Lâm, lập tức đoán được bằng hữu tốt này của hắn đang nghĩ cái gì. Có lẽ không khác gì với suy đoán vừa rồi của Càn Kình.

– La Lâm, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu!

– Ta biết! Ta biết!

La Lâm liên tục gật đầu, trong giọng nói tràn ngập sự tin tưởng bằng hữu, chỉ có điều nét mặt thoáng mỉm cườicủa hắn đã nói cho Càn Kình biết, có đánh chết hắn cũng không tin lời giải thích của Càn Kình!

– Ta vừa mới nằm mơ, cả người đều đổ mồ hôi!

Càn Kình chỉ vào cái giường vội vàng giải thích. Mới vừa nhận cái danh tướng mạo phạm tội không bao lâu, không thể trong nháy mắt đã có thêm danh xấu tên đái dầm a!

– Ta hiểu! Ta hiểu!

La Lâm từ từ lui lại về phía cửa, nói:

– Càn Kình, ta nghe nói khi tinh thần bị đả kích dữ dội, thực sự sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy. Chuyện đái dầm như thế này cũng có thể … hiểu được …

Lời còn chưa dứt, La Lâm đã xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng, kèm theo tiếng cười rất xấu xa.

Càn Kình đuổi theo ra ngoài, vốn định lớn tiếng giải thích một chút. Nhưng ngẫm lại, vấn đề này còn cần giải thích gì nữa? Dù sao bản thân tự biết mình không đái dầm là được! Dù sao cũng đã mang danh xấu tướng mạo phạm tội. Hiện tại thêm một cái ngoại hiệu chiến sĩ đái dầm thì có làm sao?

Chương 5 : Khí lực tăng cường?

– Trước hết nên đi giặt chăn ga thì tốt hơn!

Càn Kình chỉ thoáng cái đã gỡ chăn ga xuống, tiện tay ném vào chậu gỗ, bưng thẳng tới chỗ nguồn nước, thầm nghĩ:

Bị mồ hôi thấm ướt nhẹp thế này, làm sao mà ngủ được? Mà nói mới nhớ, tại sao toàn thân ta lại đau nhức muốn chết thế này? Chẳng lẽ trong tiềm thức muốn trở nên mạnh mẽ khiến mình tự huấn luyện ngay trong giấc mơ sao? Mình thật sự quá khắc khổ! Nếu hiệu trưởng không phát học bổng cho ta thì Chiến Thần vĩ đại chắc chắn sẽ giáng tội lên đầu hắn!

Tự giảm sức ép cho bản thân, tự trêu đùa chính mình, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể tích cực lạc quan. Đây chính là nguyên tắc của Càn Kình từ sau khi hắn rời khỏi gia tộc. Trừ chuyện xui xẻo tướng mạo phạm tội kia ra, từ trước đến giờ hầu như chưa có chuyện gì có thể khiến hắn buồn bực hậm hực cả!

Xuyên qua hành lang là một dãy phòng ký túc xá. Ở đó đang có mười mấy người lớn tiếng ồn ào. Thỉnh thoảng có tiếng rống trợ uy, giống như có trận đấu gì đó đang ở trong giai đoạn kịch liệt nhất!

– Đám gia hoả tinh lực tràn trề này nên để cho lão sư La Đức huấn luyện các ngươi nằm bò dưới đất mới tốt!

Càn Kình vừa lầm bầm vừa đi về phía nguồn nước. Thỉnh thoảng cũng có người chỉ trỏ về phía hắn nói gì đó nhưng hắn cũng chỉ xem như không thấy không biết.

Chuyện ngày đó hắn bị một cái mũ từ trên trời rơi xuống làm hôn mê đã không còn là bí mật gì. Lúc đó đám bạn cùng học của hắn có ai không nghĩ đây là chuyện trăm năm khó gặp. Cho nên bộ dáng của Càn Kình sớm đã được truyền khắp cả học việc.

Hôm nay, ở nguồn nước hôm nay không có ai khác.Càn Kình chậm rãi ngồi xuống. Tuy cơ bắp trên hai chân có cảm giác không thiếu lực nhưng đau đớn vẫn khiến hắn phải chậm rãi ngồi xuống mới ngồi được.

Ném thùng gỗ xuống giếng, Càn Kình nhẹ nhàng quay cần trục kéo một thùng đầy nước lên …

Càn Kình đột nhiên phát hiện ra một chuyện, lúc trước khi kéo một thùng đầy nước như vậy lên, mặc dù không tốn bao nhiêu sức lực nhưng hôm nay lại cảm thấy nó đặc biệt nhẹ nhàng. Rõ ràng là một thùng đầy, lại có cảm giác dường như chỉ là một thùng nước vơi!

– Chẳng lẽ do cuộc huấn luyện trong mộng có tác dụng?

Càn Kình không hề suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đổ thùng nước vào trong chậu gỗ của mình. Sau đó hắn cúi người xuống, bắt đầu giặt tấm ga giường đầy mồ hôi. Đột nhiên Càn Kình lại thấy trước mắt hắn, cách đó không xa chợt có hai cái chân.

Đây là một đôi chân của nữ tử! Càn Kình có thể khẳng định phán đoán của mình, bởi vì đôi giày vải màu trắng đơn giản mộc mạc khiến cho người ta có cảm giác gần gũi. Theo bắp chân thẳng tắp nhìn lên, đập vào mắt là một học viên mặc trường bào màu đen rộng thùng thình của ma pháp sư.

Một ma pháp sư! À, không đúng.

Càn Kình rất nhanh sửa lại nhận thức của mình. Nữ tử này đeo một cái kính mắt cực lớn cùng với cái mũ chụp trên đầu, che hơn phân nửa gương mặt, khiến người ta nhìn không rõ được dung mạo của nàng! Nàng mặc một bộ ma pháp bào khá rộng so với thân hình của nàng nên hoàn toàn che lấp đi vóc dáng của nàng. Chỉ có ký hiệu gậy ma pháp màu xám ở trước ngực cho người ta biết nàng là một ma pháp học đồ.

Trên tay nữ ma pháp học đồ này cũng đang cầm một cái chậu chỉ nhỏ hơn so với cái chậu của Càn Kình một chút. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo.

Càn Kình kéo cái chậu gỗ của mình dịch sang một bên, nhường đường cho đối phương đi tới cái giếng.

Nữ ma pháp học đồ kia dùng hình thức khoa trương cúi người một góc gần chín mươi độ, cảm ơn Càn Kình, sau đó bước nhanh tới chỗ giếng nước.

Càn Kình nhìn bộ pháp và bóng lưng của đối phương, rất hoài nghi nàng chạy nhanh như vậy có khi nào sẽ trượt chân ngã xuống giếng không?

May mắn là tình huống này không xuất hiện. Nữ ma pháp học đồ rất nhanh đã tới bên giếng nước, thả thùng gỗ xuống dưới giếng. Thùng gỗ chìm xuống nước, phát ra một tiếng động.

Sau đó, nàng bắt đầu cố sức kéo thùng nước lên. Thân thể nàng cũng không cường tráng, thể chất của ma pháp sư vốn nổi tiếng yếu ớt!

Càn Kình thấy cô nàng hì hục một hồi lâu mới có thể quay cần trục được một vòng, đoán chừng nàng ta phải miễn cưỡng lắm mới có thể kéo được cái thùng nước lên. Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa.

Thân là một chiến sĩ, nhìn thấy nàng ta cố hết sức để kéo cái thùng nước lên, hắn cũng cảm thấy lo lắng giùm cho nàng. Vì lo lắng nên hắn đành đứng dậy bước tới bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy cái cần trục.

Nữ ma pháp học đồ kia rõ ràng giật mình trước hành động của Càn Kình. Đôi mắt to trốn đằng sau cặp kính và cái mũ rộng kia lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Nàng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Càn Kình.

– Nàng là một ma pháp sư, hơn nữa còn là nữ nhân. Mấy loại việc nặng nhọc thế này đối với nàng cũng thật phiền toái!

Tay Càn Kình rất nhanh chuyển động cần trục. Sợi dây thừng nhanh chóng quấn lại từng vòng một. Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, bình thường hắn phải dùng hai tay để chuyển động cần trục, nhưng bây giờ chỉ dùng một tay vẫn rất nhẹ nhàng.

Đôi mắt to tròn của nữ ma pháp học đồ kia ẩn phía sau mũ ma pháp hoàn toàn không chớp mắt, ngơ ngác nhìn Càn Kình.

– Đây, dùng đi!

Càn Kình đổ thùng nước vào cái chậu nàng đang để trên mặt đất. Hắn cũng mặc kệ nàng dùng ánh mắt gì nhìn hắn, lại tiếp tục xoay người về với công việc giặt giũ của mình.

Động tác của Càn Kình rất nhanh. Cái ga giường chỉ cần giặt qua nước sạch một lần rồi xả lại là sạch sẽ.

Càn Kình kéo một thùng nước nữa đổ vào chậu, lại đưa mắt nhìn nữ ma pháp học đồ kia đang dùng hết khí lực giặt quần áo của nàng. Hắn thoáng trầm tư một chút, lại kéo thêm một thùng nước nữa đặt bên cạnh cái chậu của nàng.

Nữ ma pháp học đồ kia nâng cánh tay ướt sũng của mình lên lau trán. Đôi mắt to tròn như biết nói của nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm học viên chiến sĩ trước mặt, trong đáy mắt như vụng trộm lộ vẻ cảm kích.

– Tốt rồi, đã giặt xong!

Càn Kình nhấc ga giường từ trong chậu nước lên, vô cùng hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Sau đó hắn nhanh chóng vắt cho ráo nước.

– Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! …

Bên giếng nước yên tĩnh có tiếng vải vóc bị xé truyền vào tai một nam một nữ ở đây.

Chương 6 : Bích Lạc

Nữ ma pháp học đồ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Càn Kình đang đứng cách đó không xa. Đôi mắt động lòng người của nàng chớp động vài cái. Tuy nàng không phải là chiến sĩ, chỉ là một ma pháp học đồ nho nhỏ nhưng cũng biết được tấm ga giường của học viện này rất chắc chắn. Muốn dùng tay không xé rách nó cũng không phải là chuyện dễ dàng, càng không cần nói tới việc đang xoắn nó lại mà có thể rách được!

– Cái này …

Càn Kình nhìn tấm ga giường bị vặn nát trong tay, đứng sững tại chỗ! Đây là chuyện gì vậy? Tấm ga giường lại bị mình dùng lực vặn xé rách sao? Sao có thể như vậy được? Trước kia mình đã từng cố ý dùng toàn lực vặn ga giường này nhưng chưa bao giờ rách! Chẳng lẽ lực lượng mình trở nên mạnh hơn?

Càn Kình lắc đầu. Hắn chưa bao giờ nghe nói qua có người nào chỉ qua một đêm, lực lượng đột nhiên lớn mạnh nhiều như vậy!

Bất luận là những trưởng bối trong gia tộc hay là lão sư La Đức đều đã nói qua, trên đời này bất luận chuyện gì cũng phải đi theo từng bước mà lên. Một thành lớn cũng không thể xây xong trong vòng một đêm!

Chẳng lẽ lực lượng của mình thực sự mạnh hơn?

Càn Kình nhìn tấm ga giường giống như miếng giẻ rách trong tay, mặt mũi méo xệch. Lúc này cũng không phải lúc để nghiên cứu lực lượng có mạnh hơn hay không. Việc đi mua cái ga giường mới, mới là việc quan trọng nên làm. Nếu không buổi tối lấy gì mà ngủ. Mấy cái nệm của học viên nếu không có ga giường thì ngủ không thoải mái lắm.

Ga giường? Càn Kình đưa tay lau trán. Xem ra phải chỉ thêm một khoản ngoài ý muốn rồi. Đây thật sự là một tin dữ không nhỏ! Từ khi rời khỏi gia tộc, hắn tự mình trả các loại chi phí. Nếu trông vào chu cấp của gia tộc, sợ rằng cơm chỉ có thể ăn lửng dạ chứ đừng nói tới việc chi tiêu cho quần áo, cùng những đồ dùng sinh hoạt khác!

– Xem ra, phải tới mấy chỗ thương hội đi dạo một vòng xem có việc khuân vác nào không!

Càn Kình ném cái ga vào trong chậu, ủ rủ nhìn cái chăn bông còn ở bên trong. Nếu như cái chăn này mà cũng bị rách thì …

Một bàn tay thon nhỏ lặng lẽ thò vào trong chậu nước, chạm vào cái chăn bông.

Càn Kình theo bàn tay nhìn lên, thấy chính là nữ ma pháp đồ với cặp kính thật lớn kia đang kéo cái chăn từ trong chậu ra. Nàng ta đang dùng hết khí lực trên hai tay vặn cái chăn bông … của Càn Kình.

Nàng đúng là dùng hết toàn bộ khí lực. Càn Kình thậm chí tin rằng, ngay cả khí lực từ khi bú xưa mẹ tích lại, nàng cũng mang cả ra. Nửa khuôn mặt của nàng thoáng lộ ra bên ngoài có phần ửng đỏ. Thân thể nàng còn khẽ run rẩy.

Càn Kình không thể không thừa nhận, tuy khí lực của nữ ma pháp học đồ này rất nhỏ, nhưng vừa đủ để đối phó với cái chăn bông này.

– Cám ơn!

Càn Kình nhận lấy cái chăn bông, cười hớn hở nói:

– Sau này có việc gì cần dùng tới khí lực thì cứ tới tìm ta. Nhớ đó, ta là Càn Kình hệ chiến sĩ năm nhất.

– Hệ … hệ ma pháp… năm thứ hai …

Nữ ma pháp học đồ cúi đầu, nhìn thẳng vào mũi chân của mình, trong miệng phát ra âm thanh như tiếng muỗi kêu. Càn Kình phải cố gắng lắng nghe mới miễn cưỡng nghe ra được tên của nàng.

– Năm thứ hai? Bích Lạc?

Càn Kình nhìn Bích Lạc từ trên xuống dưới. Nữ hài này nhìn bề ngoài giống như một tiểu cô nương khoảng mười bốn tuổi, nhưng không ngờ đã mười sáu tuổi. Thật sự nhìn không ra!

– Ừm, ta nhớ rồi!

Càn Kình vừa cầm chậu gỗ lên, lại thấy Bích Lạc cúi đầu gần chín mươi độ chào hắn.

Cầm chậu gỗ, Càn Kình vừa đau đầu về cái ga giường vừa nhanh chân chạy về ký túc xá. Dọc đường hắn lại gặp phải đám đông ồn ào kia. Mười mấy người đồng thanh thở dài, còn có người liên tục kêu to.

– Đáng tiếc, đáng tiếc …

– Đợi lát nữa, trước khi đi mua ga giường, ta phải đi báo cáo với lão sư La Đức, đám tiểu tử này cần phải được kích thích tinh thần thêm nữa…

Càn Kình đang lầm bầm muốn mượn cơ hội phát tiết về việc ga giường bị rách, lại thấy bộ dạng La Lâm giống như một con chó đang săn mồi từ trong phòng chạy tới bên cạnh Càn Kình. Hai mũi hắn liên tục hít hít, ngửi ngửi.

Tốc độ chạy nước rút của người này khiến Càn Kình có chút kinh ngạc. Thường ngày, cho dù lão sư La Đức cầm gậy đuổi theo sau lưng cũng không thấy La Lâm chạy nhanh như vậy. Xem ra lần tới phải nhắc nhở lão sư cầm theo một cái gậy để huấn luyện tên La Lâm này, nhất định sẽ phát hiện ra hắn rất có tiềm năng!

– Càn Kình, đến đây!

Hai cánh tay to béo của La Lâm kéo Càn Kình vào trong phòng, sợ rằng còn nhiệt tình hơn cả lúc theo đuổi hoa hậu giảng đường Chu Lễ Tư vài phần. Càn Kình nhất thời thấy toàn thân nổi da gà. Đồng thời hắn thầm suy đoán cái tên La Lâm thích náo nhiệt này hôm nay lại muốn làm gì đây?

Càn Kình đi theo La Lâm vào phòng, liền hỏi:

– Có chuyện gì?

– Không có chuyện gì lớn đâu!

Khuôn mặt núng nính thịt của La Lâm hiện lên nụ cười đầy bỉ ổi:

– Ta tìm ngươi nhờ giúp chút chuyện nhỏ!

– Chuyện nhỏ?

– Lỗ Địch bên nhị ban đang đấu vật tay với nam sinh lớp chúng ta. Những người khác đều đã thua hết rồi …

– Lỗ Địch?

Càn Kình đang đi tới đi lui đột nhiên dừng lại, dùng sức kéo tay của La Lâm, hỏi:

– Nhị ban hệ chiến sĩ năm thứ nhất, trâu điên Lỗ Địch?

La Lâm gật đầu, đưa tay đẩy Càn Kình ra, nói:

– Đúng vậy, chính là tên Lỗ Địch to con đó.

– Nói đùa hả? Không đi!

Càn Kình vừa muốn xoay người đi, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải tên La Lâm này đã bị Lỗ Địch đánh một cái trở thành kẻ ngốc rồi hay không?

Lỗ Địch là ai? Trong học viện Áo Khắc Lan, cái tên trâu điên Lỗ Địch rất nổi danh!

Trong tất cả hệ chiến sĩ năm thứ nhất, chỉ đơn thuần xét về lực lượng, người này được công nhận là một trong ba người đứng đầu!

Ngay cả trong các học trưởng năm thứ hai của hệ chiến sĩ, xét về mặt lực lượng cũng có rất nhiều người không thể so được với hắn.

Mặc dù Càn Kình chưa từng vật tay với Lỗ Địch nhưng hắn lại hiểu rất rõ lực lượng của bản thân. Nếu muốn đi đấu cổ tay với tên trâu điên kia, không khác gì tự tìm tai vạ!

Mấy ngày trước, Càn Kình vừa mới nhận danh hiệu tướng mạo phạm tội, hắn cũng không muốn trong khoảng thời gian này lại bị tên trâu điên kia hành hạ xấu mặt thêm nữa!

Chương 7 : Man lực

– Càn Kình, Càn Kình …

La Lâm đuổi theo Càn Kình, nói:

– Ta nói này, dù gì ngươi cũng là học viên được lão sư La Đức khen ngợi, chẳng lẽ lại sợ tên trâu điên Lỗ Địch kia sao?

– Sợ?

Càn Kình xoay mặt nhìn tên béo này, đưa tay vỗ vào vai hắn nói:

– Nói thật, nếu đưa cho ta và tên trâu điên đó mỗi người một cái gậy tiến hành so tài thực chiến từ hệ chiến sĩ, ta còn có thể một tay cầm gậy chiến đấu với hai tay cầm gậy của hắn, vẫn có thể đánh hắn thành đầu heo không biết đâu là đông nam tây bắc. Hoặc là cho ta một thanh đao, cho dù có hai tên Lỗ Địch kết cục cũng chỉ có một, ta giết hắn! Nhưng nếu chỉ đơn thuần so về dùng lực cổ tay ngươi nói đúng rồi, ta thực sự không thắng được hắn!

La Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn Càn Kình. Hắn cũng biết Càn Kình nói vậy cũng có lý. Nhưng tất cả nam nhân trong lớp đều đã bị tên Lỗ Địch đó đánh bại. Hiện giờ trong lớp chỉ còn một mình Càn Kình chưa xuất chiến!

Đến lúc này, việc thắng thua của lớp nhất ban đã không còn quan trọng nữa. Thứ quan trọng chính là không thể ngay cả khí phách so đấu cũng không còn!

– La Lâm, ngươi tìm người khác đi. Lúc nào tên trâu điên đó muốn thực chiến ngươi cứ gọi ta một tiếng. Ta cam đoan sẽ biến hắn thành người xấu nhất của học viện Áo Khắc Lan này!

Càn Kình xoay người lại, lắc đầu nói:

– Vật tay? Mấy gia hoả các ngươi làm sao hiểu được cảnh khốn cùng như ta? Ta còn phải lo lắng vấn đề mua ga giường, còn các ngươi lại đi lãng phí khí lực vào trò vật tay vô bổ đó?

– Mua ga giường?

La Lâm đang có chút thất vọng, đột nhiên hai mắt sáng rỡ, bước nhanh tới bên cạnh Càn Kình, vỗ vai hắn, nói:

– Càn Kình, ngươi đang thiếu tiền mua ga giường đúng không? Vậy tham gia vật tay đi. Chúng ta vật tay có đặt tiền cược. Nếu thua tính lên người ta, thắng ngươi lấy. Ngươi thấy thế nào?

Đánh bạc? Thắng? Tiền?

Vừa rồi Càn Kình còn kiên định bước đi, đột nhiên giống như bị trúng phải Thạch Hoá thuật của Ma pháp sư, trong đầu nhanh chóng tự hỏi:

– Thắng có tiền, thua cùng lắm chỉ mất chút mặt mũi mà thôi. Dù sao mấy hôm trước cũng đã mất mặt vì cái vụ tướng mạo phạm tội. Cái mặt đã sớm ném đi mất. Bây giờ còn sợ thua mất mặt sao? Nói không chừng sau khi tên trâu điên kia vật tay với nhiều người đã không còn bao nhiêu khí lực, mình có thể chiếm tiện nghi. Nếu may mắn thắng sau khi mua ga giường có lẽ còn dư được chút tiền.

– Nhớ lời ngươi nói đó, ta thắng, tiền là của ta!

Sau khi Càn Kình ném lại một câu, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng. Cũng không phải hắn vội kiếm tiền mà hắn sợ chậm chân tên trâu điên kia có thêm thời gian nghỉ ngơi, lúc đó cơ hội thắng của hắn sẽ hoàn toàn xa vời!

– Ồ, lại có thêm một người tới! Hình như là ngươi cuối cùng trong lớp các ngươi phải? Ngươi không phải là cái tên xui xẻo tướng mạo phạm tội sao? Sao vậy? Cảm thấy còn chưa đủ mất mặt nên tới đây để Lỗ Địch của chúng ta sỉ nhục ngươi thêm một lần nữa, mới cảm thấy thoả mãn sao?

Một tên học viên nhị ban ngồi trên giường gần cửa ra vào, bộ dáng xấu xí, nói năng cay nghiệt, thiếu chút nữa đã khiến Càn Kình muốn tìm gậy đập cho hắn một trận.

Cũng có không ít người ngồi trên giường đồng thời cười lớn. Mấy người trong lớp Càn Kình ủ rũ nhìn hắn.

Mặc dù mới học cùng chưa tới một năm nhưng tất cả mọi người đều hiểu năng lực của Càn Kình. Càn Kình đã cầm chắc một chân trong mười người đứng đầu về thực chiến tại hệ chiến sĩ năm nhất. Nhưng nếu nói về man lực, Càn Kình có thể lọt vào năm mươi người đứng đầu hay không, cũng khó nói được.

Trâu điên Lỗ Địch được xem là một trong ba nhân vật đứng đầu về man lực của năm nhất. Thậm chí khí lực của hắn còn mạnh hơn rất nhiều người ở năm hai! Cho dù Càn Kình có được ma pháp Man Ngưu tăng thêm lực, chỉ sợ khí lực cũng không chắc có thể thắng được Lỗ Địch.

Lỗ Địch có quái lực trời sinh nhưng xuất thân từ một gia đình bình dân, nên có người hoài nghi hắn có phải có huyết thống của Man nhân ở phương bắc hay không?

– Tiểu tử, ngươi muốn đấu vật tay với ta sao?

Lỗ Địch ngồi ở một bên đầu bàn, xoay bả vai không kém hơn so với đùi của Càn Kình bao nhiêu. Khuỷu tay thúc lên mặt bàn phát ra một tiếng nặng nề.

Cái bàn gỗ chắc chắn bị Lỗ Địch chống lên một cái, Càn Kình thấy nó đã lắc lư vài lần.

– Đến đây đi.

Lỗ Địch đưa bàn tay áp lên mặt bàn, nói tiếp:

– Có cần ta chấp ngươi hai tay không?

Càn Kình rất muốn trực tiếp đáp ứng, nhưng khi thấy ánh mắt khinh thường của đám nhị ban xung quanh, hắn liền bỏ qua đề nghị hấp dẫn này.

– Không cần!

Càn Kình ngông ngênh ngồi xuống đối diện Lỗ Địch, trong lòng lại rất hoài nghi, chẳng lẽ cánh tay của tên trâu điên này không biết cái gì gọi là mỏi sao? Vừa rồi, hắn thúc một cái, rõ ràng không hề có chút mỏi mệt nào!

Trong tình huống này, chỉ cần là nam nhân, cho dù biết rõ là thua cũng sẽ lên!

Càn Kình bất đắc dĩ chống khuỷu tay xuống bàn, đưa bàn tay nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của Lỗ Địch.

– Ồ!

Càn Kình thoáng kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện Lỗ Địch cũng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Càn Kình cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ tên Lỗ Địch này muốn nhường sao?

Khi đấu vật tay, hai bàn tay vừa nắm vào nhau, bình thường có thể thông qua lực nắm mà cảm giác được mức độ lực đạo của đối phương thế nào. Qua đó cũng có thể cơ bản đoán được bản thân có thể thắng được đối phương hay không.

Khi bàn tay hai ngươi nắm lại, Càn Kình rất kỳ quái phát hiện bàn tay của tên trâu điên Lỗ Địch này giống nhưng không hề dùng toàn lực vậy. Nếu chỉ với chút lực lượng như vậy, tỷ lệ thắng của Lỗ Địch không quá ba phần!

Một học viên đứng bên cạnh làm trọng tài, có chút nhàn chán ngáp một cái rồi móc mấy đồng tiền trong túi ra bỏ lên bàn, hữu khí vô lực nói:

– Ta cược trâu điên thắng!

– Ta cũng cược trâu điên thắng!

– Ta cũng cược trâu điên thắng!

Vài tên nhị ban cũng nhanh chóng ném tiền ra, sau đó nhìn qua mấy tên bên nhất ban.

Chương 8 : Có gan!

– Cái này …

– Cái kia …

Mấy tên nhất ban, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói:

– Chúng ta cũng cược Lỗ Địch ….

Càn Kình vừa nghe được đám bạn cùng lớp này cũng muốn cược cho Lỗ Địch, thiếu chút nữa tức tới hộc máu. Tốt xấu gì cũng là bạn học chung gần một năm, vậy mà bọn họ lại đặt cược cho người ngoài thắng?

– Các ngươi cũng cược cho Lỗ Địch thắng? Vậy làm sao mà cược được?

– Cược Lỗ Địch? Xem ra các ngươi cũng không quá đần, cũng biết bạn học của các ngươi không được! Nhưng các ngươi thật không có nghĩa khí. Dù sao các ngươi cũng là bạn cùng lớp với hắn!

Mấy tên ban nhị ngồi trên giường ngươi một câu ta một câu, nhao nhao thảo luận không ngừng, khiến mấy tên bên ban nhất đỏ bừng mặt, nhưng không ai đổi lại đặt cược cho Càn Kình thắng …

La Lâm đi tới trước bàn. Càn Kình trừng mắt nhìn hắn. Càn Kình quá hiểu tên La Lâm này. Tên này không phải là loại người kiên trì có nguyên tắc. Loại chuyện như lâm trận đặt cược tiền cho Lỗ Địch, La Lâm không phải không làm được!

La Lâm bị Càn Kình trừng mắt một cái, thân thể không tự chủ được ớn lạnh rùng mình. Hắn cũng rất hiểu tính tình của Càn Kình bạn cùng phòng này của mình thế nào!

Bình thường, Càn Kình luôn cười hỉ hả, tính cách xem như rất tốt, đối với mọi người đều rất hiền lành hữu lễ. Nhưng nếu có ai đó chọc tới hắn, tên đó chắc chắn không may rồi.

Càn Kình là loại người chấp hành câu có thù tất báo đến cùng!

La Lâm không hề quên. Hơn hai tháng trước, học viên Khải Tát Tư năm nhất ban tam vì theo đuổi hoa hậu giảng đường Chu Lễ Ti đã dẫn theo hai người chặn La Lâm trong nhà vệ sinh, hung hăng giáo huấn một trận, cảnh cáo hắn không được tới gần Chu Lễ Ti.

Đến tối, Càn Kình thấy trên mặt La Lâm chỗ xanh chỗ tím, hỏi ra mới biết được mọi việc. Lúc đó Càn Kình chỉ nói một câu:

– Tán gái phải dựa vào bản lĩnh, mà dựa vào thủ đoạn hèn hạ sau lưng là đồ vứt đi! Việc này sẽ không dễ qua như vậy đâu!

Lúc đó, La Lâm chỉ cho rằng Càn Kình thuận miệng nói để phát tiết một chút thôi. Nhưng thật không ngờ, hơn một tháng sau, trong lần trao đổi so tài giữa các ban cùng cấp, không ngờ Càn Kình lại tìm thẳng tới Khải Tát Tư yêu cầu so tài.

Hơn nữa, ngay khi cuộc chiến đầu vừa bắt đầu, Càn Kình tay cầm gậy gỗ hung hăng đập cho Khải Tát Tư một trận tơi bời.

Trận đấu đó có thể nói là kết thúc trong thời gian cực ngắn. Dường như hai người chỉ vừa phất tay một cái, Càn Kình đã đánh ngã Khải Tát Tư xuống đất. Lúc đó xem như Khải Tát Tư đã thua, nhưng Càn Kình lại không để cho hắn có cơ hội mở miệng nhận thua. Quyền thứ nhất đánh xuống, khiến cho Khải Tát Tư máu me đầy miệng. Sau đó hắn tiếp tục đè gã xuống đất, một trận mưa quyền đấm cước đá đổ lên người Khải Tát Tư.

Khi mấy lão sư phát hiện tình huống có chút bất thường, lập tức chạy tới kéo Càn Kình ra. Nhưng lúc đó, khuôn mặt vốn được xem là anh tuấn của Khải Tát Tư đã hoàn toàn biến dạng. Nghe nói khi tên Khải Tát Tư về đến nhà, mẫu thân hắn phải phân biệt cả buổi mới xác định được hắn chính là đứa con bà nuôi dưỡng mấy chục năm!

Không phải việc của bản thân, chỉ là việc của bạn cùng phòng Càn Kình đã có thể hung hăng tới mức đó, La Lâm rất hoài nghi nếu hắn lâm trận lật lọng có thể sẽ bị Càn Kình trực tiếp giết chết rồi phơi thây ngoài đồng hoang không?

– Ta …

La Lâm bất đắc dĩ thở dài vài cái, đặt mấy đồng tiền lên bàn, hữu khí vô lực, không tình nguyện nói:

– Ta … cược cho Càn Kình!

Mấy tên ban nhất nhìn La Lâm giống như nhìn thằng ngốc. Còn mấy tên bên ban nhị thông cảm, nhìn hắn giơ ngón tay cái lên nói:

– Có gan!

Có gan? Đương nhiên là có gan! Biết rõ là Lỗ Địch mạnh hơn Càn Kình nhiều, nhưng La Lâm vẫn lấy tiền đặt cược cho Càn Kình, mọi người sao có thể không cho rằng đầu óc hắn có vấn đề chứ?

Lỗ Địch cảm giác năm ngón tay của Càn Kình lại phát lực, khiến cặp lông mày rậm màu nâu của hắn không khỏi nhướng lên, vẻ kinh ngạc như muốn bắn thẳng ra khỏi đôi mắt trâu của hắn!

Trong hệ chiến sĩ năm nhất, Lỗ Địch ngoại trừ khi đối mặt với hai tên chân chính có một phần sáu huyết thống Man nhân ra chưa từng thấy người nào lại có sức lực lớn như Càn Kình!

Càn Kình nghi hoặc đánh giá Lôi Địch. Trong lòng hắn cũng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ tên Lôi Địch này cố ý muốn thua? Hay là đang muốn trêu đùa mình nên mới cố ý tự dồn bản thân vào tình thế nguy hiểm, sau đó mới thắng hiểm, thể hiện sức lực của bản thân?

Trong lúc hai người còn đang hiếu kỳ, La Lâm đã nắm lấy nắm tay của hai người kéo tới vị trí chính giữa, buông tay ra quát:

– Bắt đầu!

Ầm!

Cái bàn lập tức phát ra một tiếng va đập cực mạnh. Chấn động khiến cho cả cái bàn giống như bị lún xuống.

Tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn một cảnh tượng kinh người trước mắt. Ngay trong giây lát, khi La Lâm hô lên hai chữ bắt đầu, cánh tay Càn Kình thoáng động một chút đã trực tiếp nện thẳng mu bàn tay của Lôi Địch thật mạnh xuống mặt bàn!

Càn Kình … thắng …

Càn Kình chẳng những thắng hơn nữa còn thắng rất gọn gàng và linh hoạt. Ngay cả thời gian để phản ứng Lôi Địch cũng không có đã bị Càn Kình hạ trong nháy mắt.

Thắng bại phân ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người đều sững sờ, không cách nào tiếp nhận được sự thật vừa phát sinh trước mắt.

Lôi Địch là ai? Là một trong ba người đứng đầu về man lực trong chiến sĩ hệ năm thứ nhất! Man lực của hắn rất gần với hai người có được một phần sáu huyết thống Man nhân!

Cho dù là đám học viên năm thứ hai, nếu đơn thuần so đấu man lực với Lôi Địch cũng có rất nhiều người không phải là đối thủ của hắn.

Đám ban nhị đều đồng loạt ngơ ngác nhìn Càn Kình, ai cũng cảm thấy kỳ quái. Vì sao một người xét về lực lượng đơn thuần, cùng lắm chỉ có thể miễn cưỡng đứng vào danh sách 50 người đứng đầu, lại có thể vật tay thắng được Lôi Địch?

Sự việc xảy ra quá nhanh. Càn Kình cũng ngơ ngác nhìn cánh tay mình đang đè lên cánh tay của Lôi Địch. Bản thân hắn cũng không rõ vừa rồi đã phát sinh chuyện gì. Tại sao hắn chỉ phát một chút lực đã có thể nhanh gọn hạ gục Lôi Địch như vậy?

Càn Kình thậm chí còn hoài nghi, có phải hắn đang nằm mơ hay không? Lần này thắng quá mức không chân thực. Đấu vật tay, hắn lại có thể lập tức hạ gục Lôi Địch?

Chương 9 : Lần nữa!

Trong phòng lúc này, bầu không khí yên lặng tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe được. La Lâm cũng ngơ ngẩn nhìn kết quả trận vật tay này. Hắn vốn chỉ muốn tìm một ngươi thua không quá thảm tới mà thôi, nhưng không ngờ Càn Kình lại có thể thắng!

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi tới mức quên cả hít thở. Trong lúc mọi người còn chìm trong khiếp sợ, thân thể mập mạp của La Lâm khẽ run lên. Sau đó, đôi mắt tam giác của hắn dần hiện vẻ hưng phấn. Thân thể giống như một con lợn rừng lao tới cái bàn gỗ, hai tay tham lam ôm tất cả tiền trên bàn vào lòng.

Càn Kình cũng giật mình trước động tác này của La Lâm. Khi thấy tên mập chết tiệt này đang cố ôm lấy đống tiền của mình, Càn Kình rốt cuộc đã xác định bản thân hắn không phải đang nằm mơ. Tên La Lâm này xuất thân từ một gia đình thương nhân, cho nên đối với tiền tài luôn có một sự cố chấp và tham lam mãnh miệt.

Càn Kình chấn động nhất đối với sự tham tiền của tên La Lâm này, chính là một lần, khi hai người đang tản bộ, La Lâm đột nhiên dừng lại, nói bản thân hắn ngửi thấy mùi tiền. Có lẽ ở chỗ này có ai đó đánh rời tiền… Sau mấy phút tìm kiếm, cuối cùng tên La Lâm này cũng tìm được một đồng tiền rơi ở trong một bụi cỏ.

– Ha ha, có tiền, có tiền …

La Lâm duỗi mười ngón tay mập mạp của hắn ra nhanh chóng vơ vét đống của cải trên bàn, trong giọng nói còn lộ vẻ khó tin:

– Thắng rồi. Ha ha, vậy mà lại thực sự thắng được. Thật không thể tưởng tượng được!

Chỉ trong chớp mắt, đống tiền trên bàn đã chui vào trong túi tiền của La Lâm. Càn Kình thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn La Lâm một cái, chứ không vội đòi lại. Bởi vì vừa rồi trên bàn có bao nhiêu tiền, hắn biết rất rõ! Nếu tên mập này dám ăn bớt hay độc chiếm cứ chờ bị đánh thành đầu heo đi.

– Ta thua sao? Sao có thể như vậy được?

Lôi Địch đầy kinh ngạc, nhìn Càn Kình nói:

– Không thể như vậy được. Vừa rồi là do ta sơ ý thất thần. Đấu lại một lần nữa!

Càn Kình lại không để ý tới hắn, mà chăm chú nhìn cánh tay vừa mới chiến thắng đối phương của mình. Năm ngón tay đang xoè ra đột nhiên nắm chặt lại. Trong phòng liền thấy tiếng khớp xương vang lên.

Lực lượng này …

Càn Kình khẽ nhíu mày. Bản thân là một chiến sĩ nên hắn tất nhiên có thể cảm giác được sự biến hoá của bản thân.

Sau khi ngủ dậy, bởi vì xảy ra chuyện tướng mạo phạm tội nên Càn Kình có chút không yên lòng. Mặc dù hắn cũng có chút hoài nghi khí lực của mình nhưng không để tâm lắm. Bởi vì nếu những gì ở trong giấc mơ kia là thật, vậy cũng quá khó tin!

Lúc này, vật tay thắng được tên trâu điên Lôi Địch này, Càn Kình không thể không chăm chú kiểm tra lại khí lực của mình. Kết quá sau khi nắm chặt tay lại, mặc dù cơ bắp đau nhức nhưng lực lượng lại mạnh hơn trước rất nhiều.

Càn Kình thả lỏng bàn tay ra, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt chóp mũi suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng lầm bầm:

– Chẳng lẽ trò chơi giả tưởng thế giới vô tận kia là thật sao? Ta rèn luyện ở trong đó, thực sự có thể tăng cường thực lực của ta ở hiện thực sao?

Càn Kình nắm thả năm ngón tay một hồi. Rõ ràng lực lượng này tồn tại. Mặc dù là học viên chiế sĩ không có năng lực kiểm tra thực lực bản thân mình tăng lên bao nhiêu, nhưng thân là con cháu Càn gia, mặc dù Càn Kình là một kẻ thất bại trong nghi thức thức tỉnh huyết mạch nhưng vẫn có thể kiểm tra được thực lực của bản thân có tăng lên hay không.

– Này!

Lôi Địch hắng giọng phá vỡ suy nghĩ của Càn Kình, nói:

– Tiểu tử, làm lại! Lần này ta nhất định có thể thắng ngươi!

– Làm lại?

Càn Kình đã xác định được lực lượng của mình thực sự tăng nên, thái độ cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn đưa mắt quan sát những người còn lại trong phòng rồi nói:

– Các ngươi còn muốn cược không?

Mấy người kia thấy Càn Kình có vẻ hung hăng như vậy, đều kích động muốn xông lên đập cho hắn một trận. Chỉ tiếc là trong học viện cấm đấu riêng. Mà thực tế ở đây cũng không ai có thể một đấu một thu thập được Càn Kình. Cho dù mọi người cùng lên, trước khi Càn Kình ngã xuống đất chắc chắn cũng sẽ kéo theo vài cái đệm lưng!

Thực chiến của Càn Kình rất mạnh. Thực lực của hắn đã được công nhận là một trong mười người đứng đầu của năm nhất. Tuy hắn không giống như chín người khác, thông qua tỷ thí định ra thứ hạng, nhưng không ai hoài nghi thực lực của hắn cả.

Về phần nếu Càn Kình phải có thứ hạng chính xác, cũng có thể nằm ở vị trí thứ mười, cũng có thể là thứ nhất. Chỉ đến khi nào hắn đấu với chín người kia mới biết được. Đáng tiếc tên Càn Kình lại không giống như những học viên hệ chiến sĩ khác. Hắn không hứng thú với việc tranh đoạt thứ hạng.

Đối với điều này, rất nhiều người cho rằng Càn Kình tuy có mạnh nhưng lại sợ thua nên mới không tham gia tranh đoạt thứ hạng.

La Lâm lại có một cảm giác khác đối với người bạn cùng phòng này. Hắn cảm thấy sở dĩ Càn Kình không đi tranh đoạt thứ hạng không phải vì sợ thua mà vì hắn căn bản khinh thường việc tranh đấu vì một thứ hạng như vậy. Hoặc cũng có thể nói là hắn khinh thường cái gọi là thứ hạng này.

Đây là một cảm giác rất kỳ quái. La Lâm cũng không thể nói rõ được vì sao mình lại có cảm giác này. Cuối cùng hắn đành cho rằng cảm giác này là một loại trực giác mách bảo.

Trong phòng, không ai dám động thủ giáo huấn Càn Kình cho nên chỉ có một biện pháp duy nhất là đặt cược cho tên trâu điên Lỗ Địch, hi vọng hắn không thất thần thua ở trong tay Càn Kình nữa.

Chỉ cần Lỗ Địch thắng Càn Kình, như vậy bọn họ căn bản không cần động thủ đánh Càn Kình nữa. Bởi vì lúc đó hắn đã không còn mặt mũi nào nữa rồi!

– Ta cược năm đồng!

– Ta cược bảy đồng!

Càn Kình nghe thấy những âm thanh đặt cược như vậy liên tục vang lên, trong lòng vô cùng thoải mái. Tuy hắn không biết trò chơi giả tưởng Thế giới vô tận kia rốt cuộc là cái gì, nhưng việc luyện rèn sắt ở trong đó thực sự đã khiến lực lượng của hắn vượt qua Lỗ Địch.

La Lâm tươi cười. Với hiểu biết của hắn về Càn Kình, khi Càn Kình đã dám mở miệng nói như vậy, hiển nhiên đã nắm chắc phần thắng!

Trong lòng La Lâm cũng có chút nghi hoặc. Tuy Càn Kình có thể đánh nhau, nhưng nếu xét về lực lượng Càn Kình không thể qua được Lỗ Địch mới đúng. Chứ đừng nói tới chuyện có thể dễ dàng thắng được như vậy? Chẳng lẽ hai người này đã âm thầm cấu kết với nhau lừa gạt mọi người sao?

Chương 10 : Một lần không đủ hai lần, hai lần không đủ

Càn Kình lại đặt khuỷu tay lên bàn. Lỗ Địch nhìn bàn tay không tính là lớn của Càn Kình, hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần. Hắn điều chỉnh thân thể một chút, khuỷu tay cũng nện mạnh lên mặt bàn, phát ra một tiếng động nặng nề. Năm ngón tay vươn thẳng ra, quát lớn:

– Đến đây đi! Lần này ta nhất định sẽ thắng!

Những người còn lại thấy bàn tay của hai người đã nắm chặt lại đều vô cùng khẩn trương, trừng lớn lên muốn nhìn cho rõ quá trình thắng bại lần này.

Với tư cách là trọng tài, La Lâm cũng hít vào một hơi sâu, chặt tay xuống, quát:

– Bắt đầu …

Khi giọng nói La Lâm vẫn còn vang vọng trong phòng, Lỗ Địch đã cảm nhận được cánh tay của mình bị một sức mạnh cường đại trực tiếp ép mạnh xuống mặt bàn. Trong quá trình này, hắn thậm chí không có khả năng phản kháng!

Ầm!

Mặt bàn lại phát ra tiếng va đập cực mạnh. Mu bàn tay của Lỗ Địch lại hung hăng nện xuống mặt bàn.

Lúc này, trừ Càn Kình và La Lâm ra, tất cả những người còn lại đều rơi vào trạng thái ngây dại. Dường như tất cả đều trúng phải ma pháp Thạch Hoá Thuật, không hề nhúc nhích được chút nào!

Thắng!

Càn Kình lại thắng, thậm chí còn gọn gang dứt khoát hơn cả lần trước. Dưới tình huống Lỗ ĐỊch đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều trừng to mắt nhìn, Càn Kình vẫn nhẹ nhàng đánh bại Lỗ Địch.

Trong gian phòng hơn mười mét vuông này, bầu không khí lại một lần nữa yên lặng hoàn toàn. Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của phần lớn mọi người ở đây.

Tỷ thí lực lượng không giống như so tài chiến đấu. Trong chiến đấu có thể xuất hiện sai lầm hoặc đột nhiên phát huy ra trình độ vượt quá bình thường. Nhưng so đấu lực lượng không hề có biện pháp ăn gian nào. Đây là một sự so đấu thật sự!

Lúc này, Lô Địch cảm thấy chấn động hơn bất kỳ người nào. Cặp mắt trâu của hắn mở lớn hết cỡ. Vừa rồi hắn đã vô cùng chăm chú, lực lượng toàn thân đều tập trung lên cánh tay. Bình thường cho dù Càn Kình có dùng hai tay, chỉ sợ cũng không thể lập tức thủ thắng được!

– Chẳng lẽ đang nằm mơ?

Lỗ Địch cảm nhận được sự đau đớn từ mu bàn tay truyền tới, lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Bởi vì nằm mơ sẽ không cảm thấy đan đớn!

Lỗ Địch cẩn thận quan sát Càn Kình. Nếu là so tài chiến đấu thực chiến hắn có thua dưới tay Càn Kình cũng là bình thường. Nhưng khi đấu vật cổ tay, hắn lại thua Càn Kình. Cho dù lão sư La Đức biết, chỉ sợ cũng phải há miệng rớt quai hàm mất.

– Thắng! Ha ha ha … Càn Kình thực sự thắng!

Mấy người năm nhất mặc dù bị thua cược nhưng lúc này cũng chẳng thèm quan tâm, đồng loạt từ trên giường nhảy xuống đất hưng phấn rống lên.

La Lâm nhìn mấy người bạn học đang hưng phấn nhảy nhót này, cũng vui vẻ, nhanh chóng cất toàn bộ số tiền thắng được vào trong túi. Càn Kình có thế đấu vật tay thắng Lỗ Địch, thật sự là một chuyện khiến cho người ta không thể không hưng phấn!

Dù sao Lỗ Địch cũng là người có man lực xếp thứ ba trong toàn năm nhất. Ngay cả mấy người năm hai năm ba cũng không thể không thừa nhận man lực của hắn!

– Ta sao có thể lại thất bại như vậy được?

Lỗ Địch lại chống mạnh khuỷu tay xuống mặt bàn, quát:

– Không được! Lại một lần nữa! Ta vừa rồi vẫn chưa chuẩn bị tốt!

– Lại tiếp sao?

Càn Kình nhìn cái túi tiền phồng bên hông La Lâm, lại nhìn mấy cái túi trống không của những người còn lại, lắc đầu, nói:

– Thôi đi, mọi người cũng không phải là con cháu gia đình giàu có gì, tiền gia đình trợ cấp cũng không thể tuy tiện chà đạp như vậy được!

– Một lần nữa. Một lần cuối cùng!

Hai mắt Lỗ Địch trợn tròn lên nhìn chằm chằm Càn Kình, có ý nếu như ngươi không đấu lại một lần nữa ta sẽ không cho ngươi rời đi!

– Lần cuối cùng?

Càn Kình hỏi lại.

Lỗ Địch gật đầu:

– Lần cuối cùng!

– Được! Lần cuối cùng!

Càn Kình lại chống khuỷu tay lên mặt bàn, nói:

– Chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị … bắt đầu!

Ầm!

Lỗ Địch lại cảm giác được sự đau đớn từ mu bàn tay truyền tới. Dường như có người nào đó cầm mu bàn tay hắn hung hăng nện xuống một cọc sắt vậy.

Lần thứ ba … lại thắng trong giây lát! Đám học viên chiến sĩ trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này bỗng nhiên có một cảm giác dường như chết lặng. Hai lần trước họ còn khiếp sợ nhưng lần thứ ba đã hoàn toàn chết lặng!

Người khác chết lặng nhưng Lỗ Địch lại không. Nhưng trái tim của hắn lại đập rất mạnh! Người khác có lẽ không biết nhưng hắn hiểu rất rõ. Vừa rồi vì muốn thắng Càn Kình, hắn đã dùng tới đấu lực. Nhưng kết quả là đấu lực còn chưa kịp phát huy toàn bộ uy lực đã bị Càn Kình đánh bại!

Đấu lực có thể lập tức khiến lực lượng cùng các phương diện tổng hợp khác đều tăng lên! Lỗ Địch vốn cho rằng dù có bị phát hiện sử dụng đấu lực để chiến thắng, cũng phải đánh bại Càn Kình một lần. Nhưng hắn không thể nào ngờ được, ngay cả khi sử dụng đấu lực hắn vẫn bị man lực của Càn Kình đánh bại!

– Sao có thể như vậy được?

Lỗ Địch trừng lớn hai mắt, trong lòng thầm suy đoán, có phải vừa rồi trong lúc vật tay Càn Kình đã lén dùng đấu lực, chỉ là tốc độ thu phát quá nhanh nên người khác mới không thể phát hiện được?

Lỗ Địch còn nhớ rõ, Lão sư La Đức đã từng nói, khi đã vận dụng được đấu lực đến trình độ thuần thục, thật sự có thể thu phát tự nhiên qua mắt được đối thủ. Nhưng Càn Kình thật sự có thể vận dụng đấu lực tới mức thuần thục như vậy sao? Điều này là không thể!

Lão sư La Đức đã từng nói, trừ khi có thể trở thành chiến sĩ thập cấp nếu không không thể nào đạt tới trình độ như vậy được.

Chiến sĩ thập cấp?

Lỗ Địch lắc đầu. Ngay cả lão sư La Đức cũng chỉ mới là chiến sĩ ngũ cấp. Càn Kình chỉ vừa nhập học chưa tới một năm, cho dù hắn có là thiên tài cỡ nào cũng không thể nào vượt qua lão sư được!

– Thêm lần nữa! Ta không tin ta vẫn bại bởi ngươi!

Lỗ Địch hít sâu một hơi, trong mắt đầy tơ máu. Nếu như hôm nay để cho Càn Kình rời khỏi đây, như vậy danh hiệu man lực đứng thứ ba của hắn sẽ bị ném đi hoàn toàn!

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !