Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 200 [Chương 1200 đến 1204]
❮ sautiếp ❯Chương 1200:
– Tam giới cũng có thể quật khởi chân chính
Kỷ Ninh khẽ gật đầu.
Đại Hạ thế giới, Yên sơn, Minh Tâm đảo.
Hai phu thê Kỷ Nhất Xuyên, Úy Trì Tuyết hôm nay đang dạo chơi với cháu gái Kỷ Minh Nguyệt khắp tam giới, ngay cả Bạch thúc đều chủ động đi cùng, làm cho Minh Tâm đảo hơi yên tĩnh chút ít.
Hô.
Kỷ Ninh đạo bào đen từ trên cao đáp xuống.
– Công tử.
Thu Diệp cảm ứng được liền lập tức đi ra.
– Thu Diệp tỷ.
Kỷ Ninh đạo bào đen cười nói:
– Tiểu Thanh và Tiểu Vũ đâu?
– Nàng và Tiểu Vũ cũng ra ngoài du ngoạn, cũng không biết chạy đi đâu.
Thu Diệp nói ra.
– Thu Diệp tỷ, bọn họ ra ngoài du ngoạn, ngươi cũng đi cùng bọn họ đi.
Kỷ Ninh nói ra:
– Đừng luôn đứng ở Minh Tâm đảo.
– Ở trên đảo luôn phải lưu người, nói không chừng công tử ngươi sẽ quay lại.
Thu Diệp cười nói:
– Hiện tại ngươ trở lại.
Kỷ Ninh cười cười.
Có mấy lời cũng không cần nói nhiều, Thu Diệp hầu hạ hắn từ nhỏ, cả hai còn thân hơn tỷ đệ ruột thịt.
– Thu Diệp tỷ, đi theo ta.
Kỷ Ninh nói xong liền đi vào sâu trong Minh Tâm đảo.
Thu diệp cũng đi theo sau, lúc này đi lên ngọn núi phía sau đảo, Kỷ Ninh đứng giữa sườn núi và vung tay lên.
Hô, một tòa tiên phủ tọa lạc tại nơi này.
– Ân.
Kỷ Ninh nhìn cửa chín tiên phủ, lập tức cửa chính tiên phủ xuất hiện bốn chữ lớn—— “Tam giới bí các”.
– Đây là?
Thu Diệp thấy thế có chút nghi hoặc.
– Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là địa phương trọng yếu nhất của tam giới.
Kỷ Ninh nói ra:
– Trong lúc này gửi vô số pháp môn thần thông bí thuật, bởi vì đều có chút lợi hại, thực lực yếu không xem hiểu.
– Xuất hiện.
Kỷ Ninh vung tay lên.
Lúc này có một khôi lỗi hùng tráng cầm tấm chắn xuất hiện chính là khôi lỗi Mạc Sát bị Kỷ Ninh thu phục ở Linh Tiên Giới, hắn có thực lực Đạo Quân tam bộ.
– Chủ nhân.
Khôi lỗi cung kính hô lên, từ khi Kỷ Ninh đột phá đến Đạo Quân, ngay cả bốn khôi lỗi được Tuyết Giám Đế Quân tặng cũng bị Kỷ Ninh thu phục, Mạc Sát càng tin phục Kỷ Ninh hơn trước.
– Bộ dạng của ngươi đừng có dọa hỏng người trên đảo, biến thành bộ dạng người tu hành đi.
Kỷ Ninh tươi cười phân phó.
– Vâng.
Khôi lỗi Mạc Sát lập tức biến ảo, biến thành nam tử áo bào xám.
Kỷ Ninh gật đầu:
– Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ thủ hộ tam giới bí các này! Nếu ta không cho phép, không ai có thể tự tiện xông vào, bên cạnh là tỷ tỷ Thu Diệp của ta, nàng có thể tùy thời đi vào xem xét tất cả thần thông bí thuật bên trong.
– Công tử, không thể xằng bậy, đây chính là tam giới trọng địa.
Thu Diệp liền nói.
– Ta xây dựng tam giới bí các là để Thu Diệp tỷ ngươi nhìn xem lại tính toán một chút, chỉ cần đừng tùy ý truyền ra ngoài là được.
Kỷ Ninh nói ra:
– Hiện tại tam giới bí các còn chưa có quy củ kỹ càng, về sau ta sẽ tâm sự với sư phụ và định ra quy củ. Không có quy củ không thành vuông tròn, đến lúc đó Thu Diệp tỷ và Minh Nguyệt, phụ mẫu của ta cũng phải tuân thủ quy củ.
– Ta hiểu.
Thu Diệp gật đầu.
Những người chí thân cũng nên tuân thủ chút ít quy củ, nhưng bọn họ sẽ có quyền hạn lớn nhất, bọn họ có thể tùy ý xem tất cả pháp môn.
Chỉ không được tùy ý truyền ra ngoài.
Cho dù là thế lực nào trong vô tận cương vực đều làm như thế, một khi truyền ra bên ngoài, rất có thể tương lai sẽ xuất hiện một ít tình huống không khống chế được.
…
– Đây chính là thánh địa tu hành.
Bồ Đề lão tổ lật xem những pháp môn trong đó, hắn đắm chìm trong đó suốt mấy ngày mói thanh tỉnh lại, lập tức kích động cảm thán.
– Đây là tích lũy vô số năm tháng của Thiên Thương cung, trong nội tâm của người tu hành tại vô tận cương vực cũng là thánh địa tu hành đấy.
Kỷ Ninh cười nói.
– Những pháp môn này có rất nhiều, đầy đủ tu hành tới sinh tử Đạo Quân. Dù sao tam giới chúng ta chỉ là một thế giới hỗn độn, có thể thành Thế Giới Cảnh cũng là cao, thành sinh tử Đạo Quân rất ít ỏi, tin tưởng bọn họ sẽ tiến vào vô tận cương vực tìm kiếm cơ duyên của mình.
– Ân.
Bồ Đề vô cùng vui mừng, nói:
– Tương lai tam giới bất khả hạn lượng, ha ha, đồ nhi, ngươi đã định ra căn cơ cho tam giới, ta vốn tưởng rằng Nữ Oa nương nương lúc trước sau khi rời đi sẽ quay về tam giới, trợ giúp tam giới, ai ngờ đồ nhi ngươi đã đi trước bước này.
Kỷ Ninh nói:
– Ta không phát hiện Nữ Oa nương nương trong vô tận cương vực, thậm chí các lãnh thổ chung quanh Đại Mạc Vực cũng không có nữ tu cường đại như Nữ Oa nương nương xuất hiện. Ta đoán Nữ Oa nương nương rất có thể khi rời khỏi tam giới đi vào trong vòng xoáy thông đạ đã bị vết nứt không gian mang đi, truyền tống tới khu vực xa lạ.
Nữ Oa nương nương trong tình huống không có chỉ điểm và pháp môn, nàng dựa vào pháp môn tự nghĩ ra và thành tựu Thế Giới Thần! Thiên phú cao không thua gì Kỷ Ninh, một khi ra ngoài, chỉ cần được một ít chỉ điểm khẳng định nhất phi trùng thiên, theo lý thuyết chỉ sợ đã sớm thành sinh tử Đạo Quân.
Kỷ Ninh không tra ra được bất cứ tin tức nào.
Bồ Đề cũng lo lắng, nói:
– Tất cả tùy duyên mà thôi, ai, vòng xoáy thông đạo kia, Tổ Thần Tổ Tiên ra vào cửu tử nhất sinh. Mặc dù là Thế Giới Cảnh, vận khí hơi kém sẽ rơi vào khe nứt không gian. Chẳng lẽ người tu hành trong tam giới không thể đi ra ngoài sao?
– Sư phó yên tâm, ta hao phí một ít năm tháng, bằng vào cảm ứng giữa bản tôn và nguyên thần thứ hai đã mở ra một con đường đi thông tới Đại Mạc Vực.
Kỷ Ninh tươi cười và xuất tinh đồ ra.
– Sư phó xem đi.
– Đại Mạc Vực tới tam giới?
Bồ Đề lộ ra thần thái kinh hãi, hắn cầm tinh đồ của Kỷ Ninh xem xét.
Sau khi xem xét, râu tóc bạc trắng của hắn chấn động, lúc này hắn cười nói:
– Đồ nhi, có tinh lộ này, người tu hành tam giới có thể đi vào vô tận cương vực. Trước kia ta và Phong Ma còn đang phiền não việc này, ta và hắn chuẩn bị sau khi thành Thế Giới Cảnh sẽ đi vô tận cương vực ngao du một phen, chỉ phiền não vòng xoáy thông đạo.
– Đúng rồi.
Bồ Đề liền nói:
– Tinh đồ rất quan trọng, mỗi người quan sát phải lập lời thề, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
– Đúng, tuyệt không có thể tiết lộ ra ngoài.
Kỷ Ninh nói:
– Đồ nhi lưu lạc trong vô tận cương vực, nói không chừng tương lai sẽ gây ra đại địch! Một khi tam giới bạo lộ, nói không chừng sẽ bị trả thù điên cuồng.
Có chút Đạo Quân đúng là điên cuồng.
Chương 1201:
Đặc biệt là Đạo Quân hợp đạo thất bại sẽ trắng trợn đồ sát, chuyện đồ sát tất cả sinh linh trong thế giới hỗn độn cũng có rồi, càng không cần nói điên cuồng trả thù quê quán của Kỷ Ninh.
– Ân.
Bồ Đề cũng trịnh trọng gật đầu.
Kỷ Ninh và Bồ Đề thương lượng và định ra quy củ, đây chính là khởi nguồn của một phương thế lực, là căn cơ phát triển lâu dài.
Hai người Bồ Đề, Phong Ma đều ở lại tam giới bí các quan sát hơn trăm năm, thu hoạch càng lớn, về sau hai người bọn họ có ý định đột phá Thế Giới Cảnh! Kỳ thật hai người bọn họ sớm có thể đột phá, chỉ là pháp môn bí thuật trong tam giới bí các hấp dẫn bọn họ, lúc này thời gian kéo dài không ít.
Trước có Bàn Cổ, sau có Nữ Oa, Kỷ Ninh.
Bồ Đề, Phong Ma cũng bước ra một bước này trở thành Thế Giới Cảnh, hai người bọn họ trở thành Thế Giới Cảnh là chuyện vài chục năm sau, lúc này cùng rời khỏi tam giới, men theo tinh lộ Kỷ Ninh mở ra và đi vào Đại Mạc Vực.
– Sư phó, Phong Ma.
Một đám tiên ma không ngừng đi ra đưa tiễn.
Kỷ Ninh đạo bào đen càng nhắc nhở:
– Vô tận cương vực nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, Thế Giới Cảnh vẫn không thể tùy ý lang thang phiêu bạt, tốt nhất nên học hỏi kinh nghiệm các cương vực chung quanh Đại Mạc Vực.
– Yên tâm, nghe nói Đại Mạc Vực có hơn mười vạn thế giới hỗn độn, còn có rất nhiều Đạo Quân di tích, đầy đủ chúng ta lưu lạc.
Bồ Đề cười nói.
– Hai lão gia hỏa chúng ta một am hiểu thời không, một am hiểu tốc độ, cái khác không được, hai chúng ta là hảo thủ bảo vệ tính mạng.
Phong Ma cũng cười nói.
Hai người bọn họ đều rất sung sướng.
Ban đầu ở tam giới nội đấu ngươi chết ta sống có nguyên nhân là do Tâm Ma gây ra, Tâm Ma Chi Chủ gây sóng gió, kỳ thật Phong Ma đã muốn ra ngoài lưu lạc, Bồ Đề cũng khát vọng với bên ngoài. Hai người bọn họ vào lúc Kỷ Ninh nhỏ yếu, một am hiểu tốc độ nhanh nhất tam giới, một am hiểu thời không nhất, hôm nay cảnh giới hai người rất cao, liên thủ lại, trong Thế Giới Cảnh có thể giết bọn họ không nhiều.
– Một đường coi chừng.
– Bồ Đề, cẩn thận ah.
– Sư tôn.
Các tiên ma tam giới nhắc nhở, cũng đưa mắt nhìn Bồ Đề, Phong Ma đi lên con đường ra ngoài.
…
Thời gian trôi qua.
Một chiếc tàu cao tốc phi hành trong hư không hỗn độn, chính là tàu cao tốc của bản tôn Kỷ Ninh khống chế. Sau khi bản tôn Kỷ Ninh khai hoang liền mang thần thông bí thuật truyền cho nguyên thần thứ hai. Về sau liền dẫn Tô Vưu Cơ, Đan Bảo đi lên lữ trình mới.
Bọn họ sẽ đi Đạo Minh Thánh Thành, hôm nay đã qua ngàn năm.
– Ân, còn có hơn hai trăm năm nữa là tới Thánh Thành.
Kỷ Ninh ngồi trên tàu cao tốc nhìn hư không vô tận.
– Chủ nhân.
Bỗng nhiên Tô Vưu Cơ trống rỗng xuất hiện.
– Như thế nào, không tu luyện?
Kỷ Ninh nhìn nàng.
– Ta cảm giác mình có thể đột phá đến Đạo Quân nhị bộ.
Tô Vưu Cơ hưng phấn không nhỏ, nói:
– Tuy không có lợi hại như chủ nhân nhưng cũng có thể xem như rất nhanh a.
Kỷ Ninh nháy hạ mắt, liền cười nói:
– Không tệ, ta sẽ dừng lại đây, ngươi đột phá đi.
– Ân.
Tô Vưu Cơ hưng phấn gật đầu.
Kỷ Ninh cũng không vội.
Vưu Cơ ah Vưu Cơ, ngươi đều đột phá đến Đạo Quân nhị bộ, chủ nhân nhà ngươi kỳ thật mới chỉ là Đạo Quân nhất bộ đấy.
…
Một lúc sau tàu cao tốc dừng lại một hỗn độn tinh, Kỷ Ninh phất tay bố trí trận pháp cấm chế đơn giản, hôm nay thực lực Kỷ Ninh đã khác với lúc trước, với thực lực của hắn, trong Đạo Quân cũng có xếp hạng cực cao, trong hỗn độn hư không ít có đối thủ ngang cấp, cũng hiếm khi gặp được.
– Cái gì, Vưu Cơ nàng sắp đột phá?
Đan Bảo vô cùng khiếp sợ.
– Ân.
Kỷ Ninh nói:
– Cho nên ngươi cũng phải nỗ lực ah.
Đan Bảo gật đầu liên tục:
– Ta luyện đan một đạo cần luyện đan nhiều hơn, chính thức cảm ngộ ảo diệu trong luyện đan hao phí thời gian rất dài. Chủ nhân và Vưu Cơ đều đột phá, ta cũng cần phải nhanh một ít.
– Sinh tử Đạo Quân, một bước một sinh tử, đột phá chủ quan không được, không thể mù quáng cầu nhanh.
Kỷ Ninh nhắc nhở một câu liền không nói nhiều, ai, xem ra chủ nhân như mình còn chậm hơn hai tùy tùng.
Hô.
Kỷ Ninh vung tay lên, một tảng đá lớn trong hỗn độn tinh bay lên và rơi xuống trước mặt Kỷ Ninh, ánh mắt Kỷ Ninh nhìn vào khối đá, khối đã biến thành bằng phẳng, Kỷ Ninh liền khoanh chân ngồi lên đó và tìm hiểu cảm ngộ.
– Đã hơn một ngàn năm, năm đạo mạnh nhất cũng chỉ có tích huyết kiếm ý có đột phá.
Kỷ Ninh tự giễu cười cười, nói:
– Xem ra ta chậm hơn Vưu Cơ, Đan Bảo không ít.
Năm đạo mạnh nhất còn cần đột phá.
Về sau kết hợp thành ‘kiếm đạo chung cực’, đạt được đột phá.
Mí mắt Kỷ Ninh nhảy mạnh, trong mắt ẩn ẩn có hào quang lưu chuyển, không gian vài thước quanh thân thể xuất hiện không ít vết nứt không gian, khi thì phiêu hốt bất định, hiển nhiên Kỷ Ninh đang suy diễn kiếm thuật.
Qua hồi lâu.
Oanh ~~
Trên bầu trời hỗn độn tinh chấn động, ngay sau đó hỗn độn chi lực bắt đầu khởi động và bị Tô Vưu Cơ thu nạp vào trong cơ thể, hiển nhiên đang ở thời khắc đột phá trọng yếu nhất.
Đan Bảo quan sát cẩn thận.
Kỷ Ninh vẫn ngồi khoanh chân suy diễn kiếm thuật.
Thời gian đột phá như thế kéo dài suốt ba ngày, tất cả mới khôi phục lại bình tĩnh.
– Chủ nhân.
Tô Vưu Cơ thu tiên phủ đi tới.
– Chậc chậc, thành Đạo Quân nhị bộ càng không tầm thường, đã xinh đẹp hơn trước.
Một bên Đan Bảo hô to gọi nhỏ nói, đạo tâm của hắn tinh khiết như hài đồng, mặc dù thành Đạo Quân cũng như thế, cũng chỉ có đạo tâm như hài đồng mới có thể thành tựu Đạo Quân. Về phần Đan Diệp Thất Chương truyền thừa chỉ là ngoại lực, đạo tâm của hắn mới là nội tại.
Tô Vưu Cơ trừng mắt Đan Bảo.
Đan Bảo lập tức mơ hồ.
– Đan Bảo hô vài tiếng tỷ tỷ nghe một chút.
Tô Vưu Cơ nhìn xm Đan Bảo.
– Tỷ tỷ, tỷ…
Trong mơ hồ Đan Bảo thanh tỉnh ngay sau đó, hắn chỉ vào Tô Vưu Cơ, sững sờ nói:
– Ngươi, ngươi…
Tô Vưu Cơ đắc ý nói:
– Đan Bảo, đạo tâm của ngươi còn chưa đủ mạnh ah.
– Xong rồi, ta mơ hồ trong chốc lát, về sau ta xong rồi.
Vẻ mặt Đan Bảo sầu khổ.
– Không phải Đan Bảo đạo tâm kém, mà là hắn mới là Đạo Quân nhất bộ.
Kỷ Ninh cũng đứng lên và nói với Đan Bảo:
– Đan Bảo đi luyện đan một đạo cho nên chiến đấu hơi kém một ít, ngươi được Phi Tiên Thánh Quân truyền thừa, thân là Đạo Quân nhị bộ, nếu như không cách nào làm Đạo Quân nhất bộ mơ hồ đó mới là chê cười, Vưu Cơ, loại sự tình này nên ít làm với Đan Bảo.
Chương 1202:
– Ta biết rõ, không phải vừa đột phá sao.
Tô Vưu Cơ gật đầu liên tục, sau đó lại nhìn thẳng vào Kỷ Ninh.
– Chủ nhân, nếu không ngươi cũng thử bị ta mị hoặc xem.
Kỷ Ninh cũng vui vẻ:
– Thử xem xem.
Tô Vưu Cơ nói:
– Chủ nhân, vậy ngươi nên…
Lại nói đến một nửa, Tô Vưu Cơ đã thi triển bí thuật.
Nàng vốn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lúc này mỉm cười, đôi mắt của nàng giống như xinh đẹp nhất thế gian, lại sâu không thấy đáy làm Kỷ Ninh không kìm lòng được nhìn mãi.
Mặc dù tận lực không nhìn nhưng đôi mắt mị hoặc kia vẫn tiến vào nội tâm Kỷ Ninh.
Chỉ thấy ánh mắt Kỷ Ninh hơi mờ mịt.
– Chủ nhân.
Tô Vưu Cơ nói khẽ:
– Ôm Vưu Cơ một cái.
– Tốt.
Kỷ Ninh mơ hồ đáp.
Tô Vưu Cơ hưng phấn kích động.
– Tốt cái rắm!
Kỷ Ninh vừa trừng mắt:
– Mị hoặc chủ nhân là muốn chủ nhân làm thế?
Hồn phách Kỷ Ninh hôm nay sánh ngang Đạo Quân tứ bộ, tâm lực của hắn càng cao, hôm nay tâm lực của hắn đứng ở biên giới tầng thứ sáu tâm lực lưu, hắn làm sao bị Tô Vưu Cơ vừa đột phá Đạo Quân nhị bộ mị hoặc được chứ? Tuy Kỷ Ninh cũng cảm giác được bí thuật của Phi Tiên Thánh Quân lợi hại, đoán chừng Tô Vưu Cơ thành Đạo Quân tam bộ, ít nhất có thể ảnh hưởng đến Kỷ Ninh trong thời gian nửa giây.
Nếu là thành Đạo Quân tứ bộ, Tô Vưu Cơ đạt thành Đạo Quân tứ bộ mới gọi là đáng sợ.
Lưu phái này nói mạnh thì phi thường mạnh, nói yếu, khuyết điểm cũng rõ ràng, gặp được người tu hành tâm lực sẽ bị người ta chỉnh chết.
– Ta không thể mị hoặc chủ nhân, ta có thể cảm giác được chủ nhân cố ý đùa giỡn.
Tô Vưu Cơ nói thầm:
– Ngay cả đùa cũng không được.
– Hảo hảo, lên đường đi, nơi này cách Thánh Thành cũng không xa.
Kỷ Ninh cười nói:
– Hiện tại chơi đùa đủ rồi, đến Thánh Thành cũng đừng gây chuyện cho ta.
– Cuối cùng nên đi tám đại Thánh Thành.
– Hiểu!
– Yên tâm đi chủ nhân.
…
Mang theo Đan Bảo và Vưu Cơ, Kỷ Ninh lần rời đi lần nữa, lại qua hơn hai trăm năm, rốt cục đến một trong tám đại Thánh Thành. thành Thiên Mộc.
– Đây là thành Thiên Mộc.
Kỷ Ninh nhìn ra xa.
Thành Thiên Mộc, nói là thành nhưng căn không có tường thành. Mà là một tòa kiến trúc nguy nga phiêu phù giữa không trung! Từng tòa cung điện nguy nga, động phủ cổ xưa, kiến trúc kỳ lạ phiêu phù trong mây, mỗi một tòa kiến trúc đều tỏa ra hào quang cấm chế, trong lúc nhất thời đủ mọi màu sắc, nhìn từ xa phát hiện nó vô cùng xinh đẹp.
Trong đó bắt mắt nhất chính là cửa thành xanh biếc cao trăm vạn trượng, nhìn từ xa có không ít thân ảnh đằng vân giá vũ bay tới, lúc này tiến vào động phủ trong cung điện.
– Một trong tám đại Thánh Thành.
Đan Bảo hưng phấn, nói:
– Thống lĩnh ảnh hưởng hàng ngàn hàng vạn cương vực chung quanh, nghe nói lúc bình thường có rất nhiều Đạo Quân.
– Lúc bình thường Đạo Quân trong thành Thiên Mộc vượt qua mấy vạn.
Kỷ Ninh lên tiếng.
Luận số lượng Đạo Quân.
Bất kể là cổ tu giả nhất mạch, Mang Nhai quốc, vĩnh hằng nhất tộc, sinh mệnh đặc thù đều không có cách nào so sánh với Đạo Minh. Đạo Minh nắm giữ tám Thánh Thành, tùy tiện một Thánh Thành còn nhiều hơn tất cả Đạo Quân tiềm tu của các thế lực khác.
Như Mang Nhai quốc, tuy nhiên thập nhị cung tăng thêm cả ngàn Đạo Quân (Đạo Quân giáp đen không tính), đó là bởi vì có nhiều Đạo Quân ra ngoài lưu lạc, chính thức ở lại Mang Nhai quốc thập nhị cung cũng có có vài trăm Đạo Quân. Trong thành Thiên Mộc lúc bình thường có cả vạn Đạo Quân tiềm tu, đây là vì ảnh hưởng của thành Thiên Mộc với khu vực chung quanh cực nhỏ.
Nếu như hội tụ tất cả đạo quân trong cương vực chung quanh lại thì con số tăng lên gấp mấy chục thậm chí cả trăm lần! Dù sao tuyệt đại đa số Đạo Quân ra ngoài phiêu bạt hắn ở lại trong tông môn của chính mình, số lượng ở lại thành Thiên Mộc là rất ít.
– Thành Thiên Mộc là một trong chín đại thế lực của Đạo Minh, mà Thiên Mộc tông khống chế nơi này.
Kỷ Ninh nói ra:
– Ở chỗ này tất cả phải theo quy củ thành Thiên Mộc.
– Tám đại Thánh Thành cũng thật thú vị.
Đan Bảo cười nói:
– Tám tòa Thánh Thành do chín phe phái nắm giữ, Đạo Minh, thực loạn ah.
– Chủ nhân, nghe nói thành chủ thành Thiên Mộc chính là tông chủ Thiên Mộc tông… Là Thiên Mộc Đế Quân trong truyền thuyết?
Tô Vưu Cơ hiếu kỳ hỏi, Thiên Mộc Đế Quân có danh tiếng quá lớn, nàng ở Mang Nhai quốc đã có nghe qua.
Kỷ Ninh cười gật đầu.
Bên ngoài Đạo Minh có tám đại Đế quân, theo thứ tự là thành chủ tám Thánh Thành.
Như Mang Nhai quốc, vĩnh hằng nhất tộc có số lượng cực nhỏ, chỉ có mấy Đế Quân mà thôi, đường đường Đạo Minh chỉ có tám Vĩnh Hằng Đế Quân? Ai có thể tin? Tuy là tám thành chủ nhưng đều sống không biết bao nhiêu hỗn độn kỷ, đều độc chiếm một tòa Thánh Thành, bọn họ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân cường đại không thể tranh luận.
Lại là Đế Quân nghịch thiên cũng không làm gì được thành chủ tám Thánh Thành! Thực lực của bọn họ ngập trời, có thế lực cường đại nhất trong Đạo Minh, sau lưng bọn họ có lão gia hỏa ẩn cư ủng hộ, nếu không sẽ không thành chín đại thế lực.
Cửa Thánh Thành nguy nga chói mắt.
Đám người Kỷ Ninh bay thẳng tới cửa thành, kỳ thật Thiên Mộc thành không có tường thành, cũng không cần thiết đi vào từ cửa thành. Nhưng mà ba người Kỷ Ninh lần đầu tiên đi tới thánh cho nên cần lấy lệnh bào Đạo Minh, nếu không sẽ không tính là thành viên Đạo Minh chân chính. Thánh Thành có rất nhiều nơi không cho ngươi vào.
– Ba vị đạo hữu.
Chỗ cửa thành cũng có một đại sảnh, lúc này có một nữ tử áo đen đi tới, nàng tươi cười chào hỏi.
– Chúng ta lần đầu tới Thánh Thành, muốn lĩnh lệnh bài Đạo Minh.
Kỷ Ninh mở miệng, nữ tử áo đen khí tức yếu kém, đoán chừng là dựa vào Thâu Thiên sinh tử đan đột phá Đạo Quân nhất bộ, loại Đạo Quân nhất bộ này chỉ có thể chủ trì chút tục sự trong đại môn phái.
– Lệnh bài Đạo Minh? Ah, ba vị đi theo ta.
Nữ tử áo đen dẫn dắt đám người Kỷ Ninh đi vào.
Trong đại sảnh có một đám người cả trai lẫn gái tụ tập, còn có chút ít dị tộc, từ khí tức mà phán đoán chỉ là Thế Giới Cảnh mà thôi.
– Ba vị tới từ đâu, môn phái nào? Không biết có lưu danh tại Đạo Minh hay không?
Nữ tử áo đen hỏi.
– Thiên Thương cung, Bắc Minh.
Kỷ Ninh mở miệng nói, đồng thời đưa ra lệnh bài cung chủ Thiên Thương cung.
Nữ tử áo đen gật đầu lật tay cầm lấy một quyển sách, nàng xem sách và tìm thấy có tên Thiên Thương cung Bắc Minh Đạo Quân.
Chương 1203:
– Thiên Thương cung Bắc Minh đạo hữu, đây là lệnh bài Đạo Minh.
Nữ tử áo đen đưa cho Kỷ Ninh một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài có một chữ ‘đạo’, phía trên thần văn huyền diệu và phức tạp, cũng chỉ có thể luyện hóa một lần.
Kỷ Ninh tiện tay luyện hóa.
– Hai vị này có lưu danh trong Đạo Minh không?
Nữ tử áo đen hỏi.
– Không có, hai người bọn họ là tùy tùng của ta.
Kỷ Ninh nói ra.
– Tùy tùng?
Nữ tử áo đen và một đám Thế Giới Cảnh bên cạnh kinh hãi nhìn Kỷ Ninh, có hai Đạo Quân làm tùy tùng? Xem ra Bắc Minh Đạo Quân hơi bất phàm đấy! Bọn họ cũng không biết Kỷ Ninh giao thủ với Thanh Phong Thánh chủ, loại chuyện này Thiên Thương cung phản đối truyên truyền ra ngoài, Thanh Phong thánh điện cũng không có tuyên truyền, người biết rõ cực ít.
– Nếu không có lưu danh trong Đạo Minh thì cần phiền toái một chút.
Nữ tử áo đen nói:
– Hai vị đi theo ta, trong Đạo Minh không thể có gian tế trà trộn vào.
– Chúng ta hiểu.
Tô Vưu Cơ mỉm cười nói.
Tô Vưu Cơ và Đan Bảo đều ngoan ngoãn đi ra ngoài, hai người bọn họ đã biết rõ từ trước.
Như Kỷ Ninh có lai lịch trong sạch, có người Thiên Thương cung bảo đảm, như vậy dễ dàng làm lệnh bài Đạo Minh, được tán thành là thành viên Đạo Minh, một ít người lạ lẫm không có thân phận rõ ràng cần phải chứng minh thưc hư và phát lời thề bổn mạng chứng minh trong sạch, từ đó mới có được lệnh bài Đạo Minh.
…
Một lát sau.
Đám người Kỷ Ninh được một lão giả áo trắng dẫn dắt đi tới cửa thành sau đó bay lên không trung.
– Ba vị tiền bối.
Lão giả áo trắng mỉm cười nói.
– Ba vị đều mới tới Thánh Thành, cho nên quy củ Thánh Thành cũng do ta nói ra. Tất cả động phủ và cung điện trong Thánh Thành đều có cấm chế, tất cả đều không thể động thủ, hậu quả động thủ là thân tử đạo tiêu.
Đám người Kỷ Ninh đều biết.
Đây là thiết luật.
Dù sao cũng là một trong tám Thánh Thành của Đạo Minh, quy củ là không thể xúc phạm, trừ phi là kẻ có thực lực khiêu khích cả Đạo Minh mới còn sống.
– Một khi ra khỏi phạm vi cấm chế cung điện động phủ thì các ngươi có giết lợi hại hơn nữa cũng không có ai quản.
Lão giả áo trắng cười nói:
– Ví dụ như chúng ta bay giữa không trung không có trận pháp cấm chế của cung điện động phủ nào che chở, như vậy tiếp theo sẽ lọt vào công kích.
– Thực loạn ah.
Đan Bảo cảm thán một tiếng.
– Là loạn, địa phương người tu hành càng nhiều lại càng loạn.
Lão giả áo trắng nói ra:
– Còn có một chuyện ba vị tiền bối phải nhớ kỹ, tại thành Thiên Mộc, đệ tử Thiên Mộc tông chúng ta, mặc dù là một ít Chân Thần Tổ Thần cũng không thể đánh giết. Nếu như giết đệ tử Thiên Mộc tông, như vậy cũng thân tử đạo tiêu.
Tô Vưu Cơ hỏi:
– Làm sao phân biệt có phải là người Thiên Mộc tông hay không?
– Rất dễ phân biệt.
Lão giả áo trắng cười nói:
– Đệ tử Thiên Mộc tông chúng ta có pháp bào đặc thù tỏa ra khí tức ‘Thiên Mộc’. Nếu như không có mặc pháp bào đặc thù, bị giết cũng không trách các vị.
Đám người Kỷ Ninh gật đầu.
Thiên Mộc, đây là thần thụ trấn tông của Thiên Mộc tông, là căn cơ của Thiên Mộc tông, đám người Kỷ Ninh đến bây giờ nhìn thấy đệ tử Thiên Mộc tông đều có khí tức vĩnh hằng cổ xưa, chỉ nhìn là có thể nhận ra.
– Ta cũng giới thiệu sơ lược một ít trọng địa với ba vị về thành Thiên Mộc, hơn mười vạn tòa động phủ lơ lửng ở xa xa đều là động phủ của chút ít người tu hành, là cơ sở của Thiên Mộc Tông, ba vị tiền bối cũng có thể tốn hao chút ít hỗn độn linh dịch tạm thời tiềm tu, nơi này ở lại một trăm hỗn độn kỷ cũng không có gì, chỉ cần giao hỗn độn linh dịch là được, tuyệt đối không có ai dám can đảm đến quấy rầy.
Lão giả áo bào trắng chỉ vào xa xa, lập tức chỉ sang những cung điện cổ xưa.
– Nơi đó là nơi của Thiên Mộc Tông, Đế Quân mới có thể ở, nhất thiết không thể tự tiện xông vào.
…
Lão giả áo bào trắng giới thiệu các nơi.
– Chúng ta đi nơi kia.
Kỷ Ninh chỉ vào một tòa lầu các nơi xa xa.
– Pháp giới?
Lão giả áo bào trắng sững sờ.
– Đúng, đi tới ‘pháp giới’.
Kỷ Ninh nói.
Pháp giới, nơi đó có ức vạn pháp môn.
Đạo Minh có tám đại Thánh Thành, mỗi Thánh Thành đều có một tòa pháp giới, người tu hành Đạo Minh có thể từ ‘pháp giới’ học được rất nhiều bí thuật thần thông vô cùng trân quý, mặc dù là Đế Quân, thậm chí chúa tể bí thuật cũng có hi vọng gặp được! Bí thuật càng hiếm thấy cần thiết trả giá thật nhiều và càng cao, chưa từng có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
– Trong pháp giới có vô số pháp môn tùy ý lựa chọn.
Ở cửa lầu các có khôi lỗi lão giả lạnh nhạt nói:
– Chọn xong tới tìm ta.
– Khôi lỗi thủ hộ này chính là Đạo Minh lưu lại, thực lực cực cao sâu.
Lão giả áo trắng nói.
Khôi lỗi là trung thành nhất.
Bọn chúng thủ hộ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống sơ suất.
– Đan Bảo, Vưu Cơ, hai người các ngươi cũng vào xem, xem có gì cần thì mang ra, ta đi trước.
Kỷ Ninh nói xong liền đi đầu.
– Đi xem một chút.
– Mở mang tầm mắt.
Tô Vưu Cơ, Đan Bảo cùng theo vào.
…
Trong tòa lầu các nơi không gian biến ảo, chính là một khu vực thế giới.
Có hạp cốc nước chảy, có núi cao thác nước.
Từng cuốn ngọc giản hoặc ném lên mặt đất, hoặc là trôi nổi trong sa mạc, hoặc là ở trên chạc cây, tùy ý phân tán trong thế giới này. Thế giới này là đại năng cổ xưa của Đạo Minh sáng tạo ra, nó vô cùng huyền diệu.
– Không phải, không phải…
– Nơi này cũng không phải…
Kỷ Ninh đứng trên đỉnh núi cao, phóng thích thần niệm và bắt đầu tìm đồ quyển ngọc giản.
Trong mỗi ngọc giản có tin tức đơn giản, cũng có giới thiệu về ngọc giản và cái giá trao đổi! Pháp môn bình thường cần trả giá một ít hỗn độn linh dịch, một ít công pháp hạch tâm của Đạo Môn có điều kiện hà khắc.
– Tìm được.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh vui mừng.
Vèo.
Thân thể Kỷ Ninh lóe lên, hắn từ đỉnh núi bay xuống thảo nguyên cách đó mấy vạn dặm.
Trên thảo nguyên bụi cỏ tươi tốt, trong đó có chín ngọc giản đặt tùy ý.
Theo thứ tự là cửu nguyên thần thủy, cửu nguyên thần hỏa, cửu nguyên thần mộc, cửu nguyên hậu thổ, cửu nguyên huyền kim, cửu nguyên thần phong, cửu nguyên thần lôi, cửu nguyên thần quang, cửu nguyên hư không.
– Chính là chúng, ta vừa bước vào Đạo Quân, chúng là pháp môn thích hợp với ta nhất.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu, mặc dù hắn có được bí thuật chúa tể ban cho nhưng nhập môn khó khăn, cho dù tu luyện tạm thời cũng không cách nào đạt tới uy lực cực cao.
Mà Vạn Thần Đạo Quân sáng chế chín đại bí thuật thích hợp với Kỷ Ninh hiện tại.
Chương 1204:
Thanh hoa vụ khí chi lực, Đan Diệp Thất Chương, Kỷ Ninh có thể tu hành dễ dàng, trước kia hắn có thể nhẹ nhõm luyện thành thất trọng thần lôi nhưng chỉ là đạo chi thần lôi mà thôi.
– Nếu như luyện thành cửu trọng thần lôi, Đạo Quân biên giới hợp đạo cũng có thể bị ta đánh chết, chín đại bí thuật kết hợp, người như Thanh Phong Thánh chủ cũng phải bỏ mạng, cho dù không chết cũng phải trọng thương.
Kỷ Ninh biết rõ mình tu hành chín đại bí thuật thật là thích hợp, cho nên mới tốn hao thời gian ngàn năm đi tới thành Thiên Mộc.
Bởi vì Vạn Thần Đạo Quân đặt chín đại bí thuật chỉ mua được trong Đạo Minh mà thôi.
Như Mang Nhai quốc chỉ mua sắm được năm loại yếu kém, so sánh với cửu nguyên thần lôi, cửu nguyên thần phong, cửu nguyên thần quang và mạnh nhất là cửu nguyên hư không là không có.
Kỷ Ninh xem xong liền vui mừng, đây là bí thuật Vạn Thần Đạo Quân vất vả sáng chế cho nên uy lực rất mạnh.
– Mua tất cả.
Kỷ Ninh vung tay lên, hắn cầm lấy chín cuốn ngọc giản.
Trong chín đại bí thuật, cửu nguyên thần lôi, cửu nguyên thần thủy đã không cần mua, bảy đại bí thuật lại cần phải mua.
Cửu nguyên thần hỏa, cửu nguyên hậu thổ tương đối rẻ, cũng giống tại Mang Nhai quốc, mỗi loại có giá một trăm vạn phương.
Cửu nguyên thần phong, cửu nguyên thần quang có giá một trăm năm mươi vạn phương.
Cửu nguyên hư không thì có giá năm trăm vạn phương.
Tổng cộng một ngàn hai trăm muôn phương!
– Nhìn xem có bí thuật nào thích hợp với ta không.
Kỷ Ninh tìm kiếm, Vạn Thần Đạo Quân có chín đại bí thuật nói mạnh rất mạnh, nói không được cũng không được, bởi vì tu hành đến mức tận cùng, bí thuật không thể chém giết Vĩnh Hằng Đế Quân.
Tối đa trói buộc áp chế Vĩnh Hằng Đế Quân! Mà bí thuật chúa tể đã chết truyền thụ Kỷ Ninh có thể giết Đế Quân, đáng tiếc rất khó tu hành.
…
Kỷ Ninh cầm bảy cuốn bí thuật, hắn đi dạo trong pháp giới ba ngày, cũng chính thức mở rộng tầm mắt, hiểu rõ lợi hại của vô số bí thuật. Mang Nhai quốc có bí thuật không cách nào sánh bằng Đạo Minh! Số lượng người tu hành của Đạo Minh quá nhiều, tự nhiên số lượng yêu nghiệt nhiều hơn, nhiều đời tích lũy cho nên có nhiều loại mạnh hơn chín đại bí thuật.
Nhưng với Kỷ Ninh mà nói, chín đại bí thuật mới là thích hợp với hắn nhất, cũng là thứ hắn có khả năng phát huy uy lực lớn nhất.
– Các ngươi không vào trong xem sao?
Kỷ Ninh đi ra khỏi pháp giới, nhìn thấy Tô Vưu Cơ và Đan Bảo đang ở cửa.
– Chúng ta đều không cần bí thuật gì, xem hai ba ngày là đủ.
Đan Bảo nói.
– Pháp môn của chúng ta còn chưa tu thành đấy.
Tô Vưu Cơ cũng nói.
Đan Bảo một lòng luyện đan, sáu chương của Đan Diệp Thất Chương đủ cho hắn tìm hiểu, Tô Vưu Cơ cũng như thế.
– Chủ nhân, ngươi chọn pháp môn chưa?
Tô Vưu Cơ hiếu kỳ nói.
– Rồi!
Kỷ Ninh đi tới chỗ khôi lỗi thủ hộ, khẽ đảo tay và xuất hiện bảy cuốn ngọc giản, hai mắt khôi lỗi thủ hộ tỏa sáng, lạnh nhạt nói:
– Bảy cuốn bí thuật, tổng cộng một ngàn hai trăm vạn phương.
– Mắc như vậy?
Tô Vưu Cơ, Đan Bảo nghe xong liền líu lưỡi.
– Đây!
Kỷ Ninh đưa ra một bình ngọc.
Sau khi khôi lỗi thủ hộ xem xét liền gật gật đầu, về sau nhẹ nhàng điểm ngón tay vào ngọc giản, lập tức bảy cuốn ngọc giản tỏa ra hào quang sáng ngời, hiển nhiên tạm thời giải trừ cấm chế.
Kỷ Ninh lập tức bắt đầu dùng thần niệm thẩm thấu vào, lập tức phát ra lời thề bổn mạng không truyền ra ngoài, về sau mới có thể ghi nhớ bảy bí thuật.
– Đã ghi nhớ.
Kỷ Ninh đưa ngọc giản cho khôi lỗi.
– Tốt.
Khôi lỗi thủ hộ nhận lấy, lập tức vung tay lên, cấm chế lại khôi phục và hắn ném đi, ngọc giản cũng bị ném vào trong thế giới.
– Đi thôi.
Kỷ Ninh cũng đầy hào khí.
…
Lão giả áo trắng Thế Giới Cảnh của Thiên Mộc tông vẫn đang chờ đám người Kỷ Ninh, lúc này dẫn đường cho Kỷ Ninh.
– Thiên Mộc tông có mấy nơi bán pháp bảo kỳ vật?
Kỷ Ninh hỏi.
– Nơi tốt nhất chính là Thiên Mộc tông ‘Phi Vũ lâu’.
Lão giả áo trắng lên tiếng, mua bán pháp bảo lợi nhuận thật lớn, Đạo Quân đi ra bên ngoài liều mạng, có thể kiếm được mấy trăm vạn phương đã không dễ dàng. Tám đại Thánh Thành bán pháp bảo lợi nhuận to lớn. Đương nhiên thế lực khác căn bản không thể bán pháp bảo sánh bằng tám đại Thánh Thành.
– Ta hỏi bao nhiêu chỗ!
Kỷ Ninh lại nói.
Lão giả áo trắng bất đắc dĩ nói:
– Có ba nơi, theo thứ tựlà Thiên Mộc tông Phi Vũ lâu, còn có Hắc Thủy các, Vũ Bảo điện. Nơi này cuối cùng là thành Thiên Mộc, cho nên Phi Vũ lâu có nhiều kỳ bảo nhất.
– Vậy đi Phi Vũ lâu trước.
Kỷ Ninh cười nói.
Được bí thuật, hắn cũng cần mua sắm kỳ vật tu hành bí thuật.
Như đạo chi thần lôi, đạo chi thần thủy, mình còn thiếu nhiều lắm.
– Nơi này chính là Thiên Mộc tông Phi Vũ lâu.
Lão giả áo trắng chỉ vào tòa lầu các nguy nga tráng lệ và xinh đẹp cao chín tầng, tòa lầu các tỏa ra hào quang vạn trượng, bên trên có tầng tầng lớp lớp trận pháp cấm chế, Phi Vũ lâu là nơi có nhiều bảo vật nhất Thiên Mộc tông, tự nhiên phòng bị vô cùng sâm nghiêm.
– Phi Vũ lâu thường xuyên cử hành đấu giá hội, mấy tháng sau sẽ có đấu giá hội được tổ chức.
Lão giả áo trắng nói:
– Ba vị tiền bối có thể nhìn xem.
– Không càn đấu giá hội.
Kỷ Ninh bay thẳng vào Phi Vũ lâu.
Như thành Dịch Thủy tại Đại Mạc Vực cũng khó tổ chức đấu giá hội một lần.
Mà thành Thiên Mộc với tư cách là một trong tám Thánh Thành, Phi Vũ lâu, Hắc Thủy các, Vũ Bảo điện ba nhà này ngẫu nhiên sẽ có đấu giá hội.
Bay vào trong trận pháp cấm chế liền có thể cảm giác được pháp bảo kỳ bật chấn động ập vào mặt.
– Thật sự là bảo vật như núi ah.
Kỷ Ninh xuyên thấu qua cửa chính Phi Vũ lâu và nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy đại lượng bảo vật, số lượng nhiều làm người ta sợ hãi, thập chí còn nhiều hơn gấp mười lần thập nhị cung của Mang Nhai quốc. Luận ‘số lượng’, Đạo Minh vĩnh viễn là nhiều nhất, bất kể là số lượng người cho tới pháp môn là pháp bảo cũng như vậy.
– Đan Bảo, Vưu Cơ, các ngươi đột phá đến Đạo Quân, cũng cần một ít pháp bảo phát huy thực lực.
Kỷ Ninh nói:
– Muốn cái gì thì đi tìm đi, trong năm trăm vạn phương đều có thể.
– Năm trăm vạn phương?
Đan Bảo và Tô Vưu Cơ đều có chút giật mình.
– Đừng khiêm nhường, Đan Bảo, ngươi luyện đan cũng là lò đan tốt, cần rất nhiều luyện tài, nếu không làm sao đề cao?
Kỷ Ninh phân phó nói, “Vưu Cơ, ngươi hôm nay thực lực không tệ, nếu có pháp bảo thì thực lực sẽ đề thăng rất lớn.
Hai người bọn họ đi theo hắn vào sinh ra tử, là tùy tùng vĩnh viễn đi theo hắn.