Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 14 [Chương 113 đến 117]
❮ sautiếp ❯Chương 113: Nửa bước kiếm ý đối đại thế
Đối diện, Diệp Trần y bào nguyệt bạch, vạt áo bay phất phới, như con thuyền lá giữa trận cuồng phong, chỉ là khi ẩn vân kiếm rút ra, trận cuồng phong đó tựa hồ bị cắt thành hai nửa, nửa bên Thiết Phong vẫn gió nổi mây phun, còn nửa bên Diệp Trần thì trời quang mây tạnh.
So với quảng trường Võ Đạo rộng lớn, hình ảnh hai người nhỏ bé vô cùng, nhưng hiện tại, quảng trường Võ Đạo rộng lớn ấy lại có vẻ không dung nạp nổi hai người, tựa hồ sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
– Thiết Phong sư huynh lại muốn động một thoái, không biết Diệp Trần sư huynh sẽ đỡ kiểu gì?
– Diệp Trần sư huynh kiếm khí vô kiên bất toái, sợ là một kiếm có thể phá vỡ thế công của Thiết Phong sư huynh.
– Ta cược Thiết Phong sư huynh sẽ thắng, một ngàn lạng vàng, có dám cược không.
– Có gì không dám, ta cược Diệp Trần sư huynh hai ngàn lạng vàng.
– Cộng thêm ta nữa.
– Còn cả ta…
Trên ghế quần chúng, các đệ tử ngoại môn từ ý kiến bất động biến thành một canh bạc lớn, đối với họ mà nói, vừa có thể thể hiện khả năng đánh giá của mình, vừa kiếm được tiền, cớ sao không làm, về chuyện thua, họ chưa từng nghĩ qua.
Nhìn cảnh tưởng trên đài, Bùi Thiếu Khanh thản nhiên nói:
– Một thoái này rất lợi hại, tựa hồ như đang đối kháng cả thiên địa, mênh mông vô cùng.
– Lợi hại vậy sao?
Thái kiếm Thu Nhược Đồng và Bùi Thiếu Khanh quan hệ có vẻ rất thân mật, kinh ngạc nói.
– Nếu như không phải vậy, ta cũng đâu có dễ dàng nhận thua, căn bản không còn đường phản kháng, chỉ có Mông Trùng mới có thể phá được luồng đại thế này!
Thu Ngược Đồng nghĩ là Diệp Trần cũng có thể, nhưng không nói ra, dù sao cứ xem tiếp thì biết.
– Một thoái động phong vân!
Một tiếng hét như sấm rền vang lên, Thiết Phong người hơi ngửa ra sau, một thoái chuẩn bị đá ra, hóa thiên địa đại thế thành của mình, đối chiến với nửa bên kia của Diệp Trần.
Ba!
Khí tràng bình lặng mà Diệp Trần kiến tạo lúc trước bị công phá, khí lưu cuồng mãnh cuồn cuộn với khí thế càng đáng sợ hơn, khiến một số đệ tử nội môn không thể đứng vững, trong lòng khiếp sợ.
– Đoạn!
Bá!
Trong hư không, kiếm khí thuần túy sáng trong lóe lên rồi biến mất, đại thế như quả bóng xì hơi, không công tự phá.
– Đại thế của Thiết Phong sư huynh bị chém đứt rồi, Diệp Trần sư huynh quả nhiên lợi hại.
Đệ tử nội môn ủng hộ Diệp Trần sáng mắt.
– Xem ra, vẫn là nửa bước kiếm ý mạnh hơn.
– Diệp Trần sư huynh đúng là thần nhân, một kiếm một người, đại thế cũng có thể chém đứt.
Trên ghế khách quý, Thanh Vân kiếm khách Trầm Lang ngưng trọng nói:
– Người này có năng lực chém đứt hư vô đại thế, sợ rằng cách lĩnh ngộ kiếm ý chân chính không còn xa nữa.
Biểu tình ngu ngơ trên mặt Thiết Phong biến mất, ngưng trọng nhìn Diệp Trần, từ sau khi lĩnh ngộ đại thế, đối phương là người đầu tiên khiến hắn cảm thấy áp lực, cái gọi là đại thế trước mặt người này, trở thành không chịu nổi một kích, xem ra chỉ còn cách ngạng công.
– Phong vân biến huyễn!
Thiết Phong tung mình nhảy lên, thiên địa đại thế dung nhập vào trong thoái kình, một thoái tiếp một thoái tấn công về phía Diệp Trần, thân pháp nhẹ nhàng, thoái thế nặng nề như núi.
Khí lưu không gian quanh người dũng động, vô số thoái pháp rơi xuống, biến diễn ra băng sơn địa liệt ý cảnh, thân thể Diệp Trần trong đó, biểu tình không hề thay đổi, nhưng tay thì không chần chừ, vân ẩn kiếm trong nháy mắt tung ra mấy chục kiếm, mỗi kiếm đều bắn ra kiếm khí dài ba mét, kiếm khí sắc bén vô cùng, tựa hồ có thể cắt nát mảng không gian phía trước.
Phốc, phốc, phốc, phốc…
Kiếm khí trùng thiên, gọn gàng linh hoạt phá vỡ thoái kình, phong mang chi khí, không ai có thể ngăn cản.
Sắc mặt Thiết Phong đột biến, chân khí trong cơ thể tuôn trào, thoái thế càng thịnh, từng đợt khí kình chạm vào về mặt bình đài, bình đài nứt toác, trụ đá sụp đổ, bụi tung mù mịt.
Rất nhiều người chuyển sang ủng hộ Diệp Trần, bởi vì một kiếm vừa rồi của Diệp Trần quá đặc sắc, dễ dàng phá tan đại thế của Thiết Phong, bây giờ thấy Thiết Phong như vậy, không khỏi lo lắng cho Diệp Trần, kiếm khí mạnh đến mấy thì cũng có giới hạn, sao có thể đối kháng được với đại thế liên miên bất tuyệt.
– Phá!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Trần không lưu thủ nữa, vân ẩn kiếm lúc chậm lúc nhanh vung lên cao, khoảnh khắc mũi kiếm đạt đến đỉnh điểm, nửa bước kiếm ý dâng lên.
Bang bang bang bang…
Không kịp chuẩn bị, bảo kiếm bên hông mấy đệ tử nội môn gần đó nhất tề xuất bỏ, dung nhập vào trong kiếm thế của Diệp Trần, mang theo phong mang chi khí đủ để chém bay một ngọn núi, phóng tới Thiết Phong đang ở giữa không trung.
Loảng xoảng!
Thanh âm tựa như tiếng núi bị gãy vang lên, thoái thế của Thiết Phong bị phá, thổ huyết bay ngược ra ngoài.
– Kiếm thế đáng sợ quá, mang theo cả kiếm của chúng ta.
– Sau này nếu như có kiếm khách đụng phải Diệp Trần sư huynh, e rằng sẽ phải chịu thiệt, kiếm thế dung nhập nửa bước kiếm ý quá mạnh, bảo kiếm không nghe khống chế.
– Phỉ Thúy Cốc thời gian trước có Cơ Tuyết Nhạn, Lưu Vân Tông chúng ta cũng có Diệp Trần sư huynh, đáng tiếc không xuất hiện thêm một nhân vật như Phỉ Thúy công tử để tiện so sánh.
Trên bình đài hoang tàn, Diệp Trần vung vân ẩn kiếm sang một bên, mấy chục thanh bảo kiếm như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình, rào rào rơi xuống, xếp ngay ngắn một hàng trước mặt các đệ tử nội môn.
– Cái này là của ra.
– Còn đây là của ta.
Đệ tử nội môn dùng kiếm nhao nhao chạy lên nhận lại kiếm của mình.
Thiết Phong đáp xuống, tâm phục khẩu phục nói:
– Một kiếm cuối cùng quá xuất sắc, không ngờ nửa bước kiếm ý lại mạnh như vậy.
Diệp Trần thản nhiên cười,
– Thoái thế của ngươi cũng rất lợi hại, nếu như mạnh thêm một phần, ta cũng không làm gì được ngươi.
– Ha ha, đại thế hư vô phiêu miểu, ta cũng là ngẫu nhiên lĩnh ngộ, trong vòng một hai năm chắc không có khả năng đột phá, chỉ có thể tranh thủ tiến bộ kĩ xảo, nhưng ngươi nhớ phải cẩn thận Mông Trùng, đao thế của hắn rất thịnh, nửa bước kiếm ý có lẽ không làm gì được hắn.
– Đúng là như vậy.
Diệp Trần gật gật đầu, trước thực lực tuyệt đối, kĩ xảo chiêu trò đều là vô dụng, trước mắt nửa bước kiếm ý chỉ có được sự hào nhoáng bên ngoài, không thể bằng được kiếm ý chân chính.
Thiết Phong thua, duy trì kỉ lục toàn thắng chỉ còn lại Huyết ảnh đao Mông Trùng và Diệp Trần, trong mắt mọi người, những người khác đã không còn cơ hội tranh hạng nhất, hạng nhất chỉ có thể là một trong hai người.
Sau khi trận đấu thứ chín kết thúc, vòng mười vẫn còn sáu trận đấu nữa là kết thúc.
Sáu trận cuối cùng kịch liệt dị thường, những người có chút hi vọng lọt vào thập cường đệ tử nội môn không còn sợ nội môn thập đại đệ tử khóa trước nữa, thi nhau thi triển tuyệt chiêu bí mật, ra sức chống lại.
Chương 114: Tranh đoạt hạng nhất!
Đáng tiếc, lực chiến đấu chênh lệch quá lớn, liều mạng cũng vô dụng.
Vòng thứ mười kết thúc.
Mông Trùng và Diệp Trần với kỉ lục toàn thắng xếp thứ nhất, được hai mươi điểm, Lý Vân hòa một trận, được mười chín điểm, xếp hạng ba, Thiết Phiến Dịch Thanh và Thiết Phong mỗi người thua một trận, được mười tám điểm, cùng xếp hạng bốn, Cuồng nhân Tiêu Dã thua một trận, hòa một trận, được mười bảy điểm, xếp hạng sáu, phía sau là Đào hoa thủ Chu Nhược, Bùi Thiếu Khanh, Quỷ kiếm Lý Cuồng, Thái kiếm Thu Nhược Đồng.
Bất luận thế nào, một khóa mới nội môn thập đại đệ tử sắp ra đời, khóa trước đã trở thành dĩ vãng.
Khóa này gây chú ý nhất không nghi ngờ gì chính là Lý Vân, Thiết Phong và Diệp Trần. Ba người họ từ hàng trăm đệ tử nội môn lột xác mà ra, suốt cuộc thi, mỗi người đều đã thi triển tuyệt học của mình, đến cuối cùng, thậm chí còn đánh bại mấy nội môn thập đại đệ tử khóa trước, thực lực kinh nhân.
Trong ba người, Diệp Trần là kinh tài kinh diễm nhất, chỉ dựa vào tu vi Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong, chiến thắng liên tiếp, chưa bại trận nào, hơn nữa còn lĩnh ngộ được nửa bước kiếm ý trong mơ, ngộ tính cực cao, tương lai chắc chắn trở thành thiên tài có một không hai của Lưu Vân Tông, uy danh không hề thua kém đệ tử hạch tâm.
Đương nhiên, trở thành nội môn thập đại đệ tử vẫn chưa xong, tiếp theo sẽ là cuộc thi xếp hạng.
Cuộc thi xếp hạng nhìn thì có vẻ đơn giản, kì thực rất đơn giản, chính là lần lượt giao thủ với chín người kia, sau đó dựa vào số điểm giành được phân thứ hạng, về phần những người đã từng giao thủ qua, thì dựa vào kết quả thắng thua trước đó để tính điểm, ví dụ Diệp Trần từng thắng Phùng Bình, Đổng Hạo Hoa, Thiết Phong, trước mắt có sáu điểm, còn phải giao thủ với sáu người nữa, tính cả Huyết ảnh đao Mông Trùng.
Lần thi đấu này, cao tầng Lưu Vân Tông đặc biệt chuẩn bị hơn năm trăm viên tinh nguyên đơn, mỗi đệ tử tham gia đều được uống một viên, sau khi uống tinh nguyên đơn, không chỉ tinh lực và thể lực dồi dào, những vết thương nhẹ cũng phục hồi nhanh chóng.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Đại trưởng lão thấy mười người thần thái sáng láng, tinh khí sung mãn, liền tuyên bố cuộc thi xếp hạng bắt đầu.
Đối thủ thứ nhất của Diệp Trần là Thu Nhược Đồng, nhưng đối phương tự nhận thua, dù sao đã tận mắt chứng kiến thực lực Diệp Trần thì cũng không cần phải lãng phí thêm thời gian nữa.
Đối thủ thứ hai là Bùi Thiếu Khanh, đối phương cũng nhận thua.
Đối thủ thứ ba Đào hoa thủ Chu Nhược.
– Mặc dù không có quá nhiều hi vọng, nhưng ta vẫn muốn được giao thủ với ngươi.
Mặt tựa hoa đào Chu Nhược nhẹ nhàng đáp xuống bình đài.
Diệp Trần gật gật đầu,
– Bắt đầu đi!
Đùng!
Vừa lên, Chu Nhược liền thi triển toàn lực, chân khí màu đỏ hồng bắn ra, giống như lôi đình vạn quân tấn công về phía Diệp Trần, khác hẳn so với phong cách chiến đấu hời hợt lúc trước, chưởng kình chưa đến, cột đã sau lưng Diệp Trần đã sụp đổ.
– Chưởng kình bá đạo quá.
Trong mắt Diệp Trần hiện lên một tia dị sắc, bàn tay không chút chậm trễ, một kiếm ẩn hàm nửa bước kiếm ý bổ xuống.
Phanh!
Dưới tác dụng của nửa bước kiếm ý, Diệp Trần công kích cô đọng, một kích xuyên qua chưởng kình của Chu Nhược, làm nó nổ tung.
Chu Nhược đang phất tay tạo thành một cái lồng khí màu đỏ hồng bảo vệ trước người, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Trần bay theo, lại một kiếm chém ra.
Chu Nhược nghiến răng,
– Một chiêu này nếu như không làm gì được ngươi, ta sẽ nhận thua.
Nói là làm, hai tay nhanh chóng kết ấn, từng đợt sóng chân khí ngưng tụ trong đó, cuối cùng, hóa thành một con chim chân khí màu đỏ hồng, con chim dang rộng đôi cánh, lao đi như một tia chớp màu hồng, mắt thường không thể nhìn rõ.
– Nhanh quá, không ngờ Chu Nhược sư tỷ vẫn còn tuyệt chiêu này.
Đệ tử nội môn quan chiến kinh ngạc lên tiếng.
Thiết Phiến Dịch Thanh cười khổ một tiếng, lúc đối phương chiến đấu với hắn, đâu có động dụng chiêu này, đương nhiên, bản thân hắn cũng có tuyệt chiêu chưa dùng, đối phương có lẽ cũng biết điều này,
Chân khí chố mắt đã đến, nhìn như sắp đánh trúng Diệp Trần.
Diệp Trần thần tình lạnh nhạt, người khác không nhìn thấy quỹ tích của con chim chân khí, nhưng hắn thì có thể, tất cả nhờ vào linh hồn lực cường đại.
Một dải ngân tuyến lóe lên trong hư không.
Vân ẩn kiếm trong tay Diệp Trần điểm vào vị trí yếu nhất trên người con chim chân khí, nhất thời, con chim chân khí biến thành cực kì không ổn định, ba một tiếng, tan thành mây khói.
Chu Nhược khiếp sợ kiếm kĩ Diệp Trần, Thanh điểu ấn công kích tốc độ nhanh như vậy, mà vẫn bị hắn một kiếm điểm trúng, hơn nữa còn điểm vào vị trí yếu nhất, đây là quan sát lực và khống chế lực loại gì vậy!
Cười khổ một tiếng, Chu Nhược nói:
– Không thể không thừa nhận, chỉ có ngươi mới có thể tranh tài cao thấp với Mông Trùng, ta thua!
Trận tiếp theo không phải Diệp Trần thi đấu mà là Lý Vân, dù sao liên tục thi đấu cũng rất phí tinh lực, ảnh hưởng lớn đến kết quả đối chiến, huống hồ đối thủ tiếp theo của Diệp Trần là Tiêu Dã, đối phương khẳng định không tự động nhận thua, rất khó tránh được một trận “khổ chiến”.
Thu Nhược Đồng tự biết mình không phải đối thủ của mười người này, vẫn nhận thua.
Bùi Thiếu Khanh đấu với Lý Vân.
Sau vài chục chiêu, Lý Vân thi triển ra kiếm quang phân hóa tuyệt kĩ, một lúc bắn ra mười bốn đường kiếm quang, trong đó, một đường kiếm quang có hai trọng kình đạo, một sáng một tối, hữu kinh vô hiểm đánh bại Bùi Thiếu Khanh.
Sau đó là Thiết Phong và Dịch Thanh chiến đấu.
Hai người thực lực tương đương, đánh trên trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại, chỉ đến cuối cùng, được đại thế ủng hộ Thiết Phong càng chiến càng dũng, thoái thế cũng càng lúc càng thịnh, Dịch Thanh liên tục thi triển tuyệt học mà vẫn không thể xoay người, bất đắc dĩ nhận thua, nếu còn đánh tiếp, hắn biết mình thua chắc.
Các trận đấu bắt đầu rồi lại kết thúc.
Rất nhanh, đến lượt Huyết ảnh đao Mông Trùng, đối thủ của hắn là Lý Vân.
Lý Vân không thích phí lời, trực tiếp động thủ, rung tay rung mười bốn đường kiếm quang.
– Phá!
Mông Trùng thân sát theo đao, huyết hồng sắc quang mang vô kiên bất toái, dễ dàng phá vỡ kiếm quang trùng kích, về phần một đường kiếm quang một sáng một tối cũng bị hắn dùng một quyền trực tiếp đánh tan.
Lý Vân hét một tiếng, lại là ba đường kiếm quang bắn ra.
Ba đường kiếm quang này vô cùng lớn, cơ hồ bao phủ hơn nửa bình đài, xếp theo hình tam giác chém về phía Mông Trùng, thế đi như điện.
Mông Trùng không dám chậm trễ, quang mang huyết hồng trào ra từ hai cánh tay thấm nhập vào trong tường đao, liên tiếp ba đao phá tan kiếm quang trùng kích, sau đó lăng không một quyền đánh lên chân khí hộ thể của Lý Vân.
Đì đùng!
Tia chớp huyết hồng sắc lấp lánh, Lý Vân khóe miệng rỉ máu, rơi khỏi bình đài.
Mông Trùng Kinh điện quyền càng ngày càng lợi hại.
Dịch Thanh nhìn thấy màn này, trong lòng thầm nghĩ.
Mông Trùng xuống đài, Diệp Trần và Tiêu Dã lên đài.
– Muốn khiêu chiến Mông Trùng, phải qua được ải của ta trước đã.
Tiêu Dã thân trên uốn lượn, ánh sáng xanh mờ lập lòe, hai cánh tay chân khí vươn ta từ bả vai, một thanh một lục, cánh tay thanh sắc hơi hư ảo, lúc sắc có khí lưu bốc lên, như ngọn lửa thiêu đốt.
Chương 115: Tranh đoạt hạng nhất!
Tựa hồ như một người khổng lồ, Tiêu Dã bước từng bước lớn về phía Diệp Trần, một quyền đánh qua.
– Bá đạo hoành hành!
Không như mọi người tưởng tượng, Diệp Trần không dùng kiếm kĩ phản kháng, tay trái nắm quyền, hắc quang lấp lánh, một quyền nghênh đón.
Phốc phốc phốc phốc phốc!
Trước ánh mắt khó tin của Tiêu Dã, cánh tay chân khí thanh sắc gãy thành từng khúc, hóa thành nguyên khí thuần túy, dung nhập vào trong không khí, tan biến vô hình.
– Bại cho ta!
Tiêu Dã không lùi không nhường, cánh tay chân khí lục sắc cường đại hơn tấn công ngay sau đó, định đánh thẳng vào mặt Diệp Trần.
Diệp Trần quát lạnh một tiếng:
– Độc bá nhất phương!
Ầm ầm!
Một quyền xuất ra hắc quang bạo phát, khí lưu sau lưng như bị cuốn vào trong một quyền này, cảnh tượng này thật giống Đại thế của Thiết Phong, toàn lực va chạm với cánh tay chân khí thanh sắc của Tiêu Dã.
Bịch, bịch, bịch…
Tiêu Dã liên tục lùi lại mười bước, cánh tay chân khí thanh sắc có dấu hiệu vỡ nát, nội tâm hắn cảm thấy quả thực khiếp sợ, phải biết rằng cánh tay chân khí thanh sắc này đã tiến giai rồi, uy lực chắn chắn ko phải nghi ngờ, vậy mà lại không ngăn được một quyền trực tiếp của đối phương, thế này còn đánh đấm gì nữa?
Thu cánh tay chân khí thanh vào trong cơ thể, Tiêu Dã khoát khoát tay nói:
– Không đánh, không đánh nữa, ngươi lợi hại.
Nói xong quay người đi xuống đài.
– Chỉ cần đánh bại Dịch Thanh sư huynh, thì sẽ trở thành đối thủ của Mông Trùng sư huynh và Diệp Trần sư huynh.
– Dịch Thanh sư huynh có lẽ không phải đối thủ của Diệp Trần sư huynh, hắn không phải thua dưới tay Thiết Phong sư huynh sao.
– Cũng đúng, năm nay nếu như Mông Trùng sư huynh lại đạt hạng nhất có lẽ chẳng còn biết thưởng gì, dù sao lần trước đã thưởng cho hắn một cuốn địa cấp sơ giai quyền pháp Kinh điện quyền, nhưng nếu như Diệp Trần sư huynh giành hạng nhất, bí tịch địa cấp sơ giai chắc chắn chạy không thoát.
Trong những tiếng nghị luận của mọi người, cuộc thi tiếp tục tiến hành.
Kì thực trước mắt, thứ hạng vẫn chưa xác định, nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng, hạng nhất và hạng nhì nếu như không có gì bất ngờ sẽ là Mông Trùng và Diệp Trần, hạng ba đến hạng năm có lẽ Thiết Phong, Tiêu Dã, Dịch Thanh ba người, hạng sáu đến hạng chín là Chu Nhược, Lý Vân, Lý Cuồng và Bùi Thiếu Khanh, Thu Nhược Đồng xếp cuối cùng.
Trận thứ nhất, Lý Vân bại dưới tay Lý Cuồng.
Trận thứ hai, Bùi Thiếu Khanh bại dưới tay Chu Nhược.
Trận thứ ba, Dịch Thanh bại dưới tay Tiêu Dã.
…
Trận thứ chín, Mông Trùng lên đài.
Thiết Phong lắc lắc đầu,
– Ta không phải đối thủ của hắn, bỏ quyền!
Ầm!
Quảng trường võ đạo nhất thời nóng bừng, Thiết Phong bỏ quyền, có nghĩa Mông Trùng sẽ quyết đấu sớm với Diệp Trần, đây sẽ là trận đấu đỉnh phong nhất hôm nay, trận đấu mà mọi người chờ đợi nhất.
Trên ghế khách quý phía Đông ngồi một hàng thiếu niên nam nữ, người lớn tuổi nhất mười tám tuổi, người nhỏ nhất chỉ có mười sáu mười bảy, y phục trên người không giống nhau, nhưng trên tay áo đều có hoa văn đặc thù của Lưu Vân Tông.
Khí tức trên người họ thuần túy hạo đại, gần một nửa có thể đối kháng cùng Huyết ảnh đao Mông Trùng, một vài người thậm chí còn vượt xa Mông Trùng, ngồi trên đó, chuyện trò vui vẻ, không hề bị không khí xung quanh ảnh hưởng, mang lại cho người ta cảm giác áp bách thâm bất khả trắc.
– Kinh Tuyệt, ngươi nói hai người này ai sẽ chiến thắng?
Trong đó, một thiếu niên tướng mạo thanh tú hỏi thiếu niên thần sắc băng lạnh bên cạnh.
Thiếu niên băng lạnh lạnh nhạt nói:
– Nhàm chán!
Thiếu niên thanh tú cười khổ,
– Sao phải lạnh nhạt vậy!
Quay đầu, hắn lại hỏi thanh niên áo lam,
– La sư huynh, huynh nói sao?
Thanh niên áo lam chính là Lưu Vân Tông nhị đệ tử La Hàn Sơn, hắn cụp mi mắt, suy tư một lúc nói:
– Ta cảm thấy sẽ là Diệp Trần!
– Ồ, tại sao vậy?
Một người khác bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc.
La Hàn Sơn nói
– Mông Trùng mang lại cho người ta cảm giác giống như một thanh đao nhọn, vô kiên bất tồi, chỉ là cứng quá dễ gãy, thậm chí còn không đẹp, Diệp Trần thì ngược lại, hắn giống như một mặt hồ lớn, thâm bất khả trắc, từ đầu cuộc thi đến giờ, luôn luôn tỏ ra bình tĩnh, cho nên ta đoán, hai người nếu lên nhất định sẽ là trường chiến, và ngươi duy trì được lâu hơn sẽ là Diệp Trần. Đương nhiên, suy đoán vẫn là suy đoán, không thể coi là thật, muốn biết ai thắng ai thua, còn phải xem trận đấu sắp tới.
Thiếu niên thanh tú cười nói:
– Năng lực phân tích của La sư huynh bao giờ cũng mạnh, nhưng ta cũng nghĩ như vậy, hai người họ ai thắng ai thua, quan trọng là xem sau này.
Thiếu nữ áo trắng ngồi ở hàng ghế thứ tám đột nhiên lên tiếng:
– Mông Trùng thua chắc.
Thiếu nữ ngồi ở hàng ghế thứ nhất, tuổi có phần lớn, y phục thêu đầy hoa mai trắng chế nhạo nói:
– Từ Tĩnh, lần đầu tiên thấy ngươi lên tiếng đánh giá!
Từ Tĩnh không nói.
Những người khác cũng nhìn Từ Tĩnh với ánh mắt dị thường, có bức bách, có bội phục, đối phương năm ngoái mới trở thành đệ tử hạch tâm, vậy mà năm nay đã leo lên hạng tám, hơn nữa xem ra, đối phương vẫn còn dư lực, vẫn chưa chạy nước rút, nếu không ngũ cường cũng không thành vấn đề.
Đệ tử nội môn người dưới hàng ghế khách quý thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn, bụng nhủ nhầm: Vị trí này dành cho đệ tử hạch tâm, có một ngày mình được ngồi lên vị trí đó thì vinh quang biết mấy.
Mười bình đài thì năm cái đã bị hủy.
Diệp Trần và Mông Trùng lựa chọn bình đài nhìn có vẻ ổn nhất, nhìn đối phương không chớp mắt.
Xùy!
Trường đao xuất vỏ, Mông Trùng phát động công kích trước, đao mang huyết hồng sắc chém vỡ không khí, bổ xuống Diệp Trần.
Choang!
Diệp Trần không biết xuất kiếm từ lúc nào, vung ra một đường chặn đứng đao mang.
– Nhận thêm mười kiếm của ta, Mông Trùng thần thái cuồng phóng, trường đao trong tay như một con ngựa hoang, điên cuồng chém ra, đao mang huyết hồng tung hoành bừa bãi, tràn ngập khắp nơi.
Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh….
Trong nháy mắt, cả bình đài đầy những kiếm khí sáng loáng và đao mang huyết hồng sắc, nhân ảnh đã hoàn toàn bị che phủ, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Ba, ba!
Hai nhân ảnh bay ngược ra ngoài, một lần nữa giằng co.
Chương 116: Chiến thắng cuối cùng!
– Hay, trong đệ tử nội môn, người là người duy nhất đỡ được hết mười một đao toàn lực của ta.
Mông Trùng lâu rồi chưa được thoải mái như vậy, Diệp Trần khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, chiến ý bành trướng, nếu như có thể đánh bại đối phương, bản thân có thể nâng cao một bước.
Diệp Trần nói:
– Tiếp tục chiến đi!
– Được, chiến!
Hai người vừa dứt lời, thân hình đã lại lao vào nhau, đao mang huyết hồng sắc và kiếm khí tung hoành giao thác, chống lại lẫn nhau, chỉ trong nháy mắt, tòa bình đài bị phá hủy, cắt thành những mảnh nhỏ.
Dưới đài, tất cả đệ tử nội môn trợn mắt há mồm.
Trừ lần đầu tiên, những lần tiếp theo căn bản không nhìn rõ ai đánh ai, ai chiếm thượng phong, ai xuống hạ phong, chỉ nhìn thấy một đao nối tiếp một đao, một kiếm theo sau một kiếm, về sau, kiếm khí và đao mang hình thành nên một làn sóng trùng kích đáng sợ, phá hủy những bình đài xung quanh, hoàn toàn không thể thấy được thân ảnh hai người, chỉ thấy kiếm khí và đao mang từ bình đài này lướt sang bình đài khác, từ mặt đất đánh lên giữa không trung, từ giữa không trung đánh xuống đống phế tích, có mặt khắp nơi, không nơi nào là không thể chiến đấu.
Một trăm chiêu!
Hai trăm chiêu!
Ba trăm chiêu!
Năm trăm chiêu!
Hai người giao thủ năm trăm chiêu bất phân thắng bại, Diệp Trần nửa bước kiếm ý không làm gì được đao thế của Mông Trùng, đao thế của Mông Trùng cũng không làm gì được Diệp Trần, lúc này, hai người không tỷ thực lực mà là tỷ thí ý chí và sức chịu đựng, ai có thể kiên trì, người đó chiến thắng.
– Một ngàn chiêu! Mà vẫn bất phân thắng bại, đáng sợ quá!
Một đệ tử nội môn nhìn sắc trời, lúc này, mặt trời đã ngả đằng Tây, chút nắng chiều tà rực rỡ chiếu xuống quảng trường, làm trận đấu càng thêm mộng huyễn kịch liệt.
– Đúng vậy! Những người khác có thể đỡ được mười đao của Mông Trùng sư huynh đã là lợi hại lắm rồi, vậy mà Diệp Trần sư huynh có thể đánh được hơn một ngàn chiêu với huynh ấy, hai bên thi nhau giành thế thượng phong.
– Không biết ai sẽ là người mỉm cười cuối cùng.
Đột nhiên.
Đao mang huyết hồng sắc và kiếm khí sáng bóng quấn lấy nhau, phóng lên trời, từng đợt sóng trùng kích mạnh mẽ khuếch tán, làm cho bình đài tan hoang đổ sụp xuống.
Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Diệp Trần đặt kiếm trên trường đao của Mông Trùng, hai người không ai nhúc nhích.
– Kinh điện thiên hạ!
Mông Trùng tay trái năm quyền, đánh mạnh một đòn vào trán Diệp Trần.
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, giơ nắm tay đen bóng ra nghênh đón.
Rắc!
Như sấm sét giáng xuống, hai người bay ngược ra sau.
– Lần nữa!
Có Toái ngọc cường thân quyết hộ thể, Diệp Trần đạp vỡ bình đài, lao về phía Mông Trùng như tiễn thỉ.
Ầm!
Hai bên va vào nhau, khóe miệng Mông Trùng ẩn hiện một vệt máu tươi.
Trên ghế đệ tử hạch tâm, La Hàn Sơn thở dài nói:
– Diệp Trần thắng, Mông Trùng vẫn kém hơn một bậc.
– Có thể đánh đến bây giờ đã là không dễ dàng, nhưng Diệp Trần này cũng rất lợi hại! Cả quãng đường toàn thắng, đến Mông Trùng cũng không ngăn được hắn quật khởi.
– Nữa!
Huyết hồng sắc quang mang bắn ra từ người Mông Trùng, một quyền mang theo tiếng sấm đì đùng đánh về phía Diệp Trần, rất có khí thế không thành công tắc thành nhân.
Xì xì, xì xì xì…
Mông Trùng một quyền đánh ra, Diệp Trần cảm thấy điện lưu kinh nhân đang hội tụ, da thịt trên người tê rần, tóc gáy có khuynh hướng dựng đứng lên, lòng thầm nghĩ không được để trúng một quyền này, nếu không Toái ngọc cường thân quyết cũng khó bảo vệ cho hắn không bị thương, lôi điện gần như bỏ qua phòng ngự.
– Xưng vương xưng bá!
Bá quyền chiêu thứ ba đánh ra, một khối hắc quang nồng đậm bị quyền kình kéo đi, hiện thành dạng ô xòe chặn đứng trước mặt Diệp Trần, ngăn không cho điện lưu phá hỏng.
Ầm ầm!
Bình đài tan hoang dưới chân hai người phân thành hai mảnh, một nửa là điện võng bao phủ, một nửa là hắc quang tán loạn.
Mông Trùng há miệng thổ ra một ngụm máu tươi, máu tươi bị điện lưu làm bốc hơi giữa không trung, cả người bắn ngược ra sau trăm mét, cuối cùng dẫm mạnh xuống mặt sàn bằng đá cẩm thạch.
Rắc!
Mặt sàn rạn nứt theo hình mai rùa.
Bên kia, Diệp Trần cũng không tự chủ được bay ra ngoài tám chục mét, tạo thành trên mặt đất một vết nứt dài.
Ai thắng ai thua đã rất rõ ràng.
Cúi đầu nhìn cánh tay, Diệp Trần thầm giật mình, nếu như không phải thi triển Bá quyền chiêu thứ ba, bản thân có lẽ đã không nhẹ nhàng như vậy.
Bá quyền tổng cộng phân thành bốn chiêu.
Chiêu thứ nhất gọi là Bá quyền hoành hành, thuộc loại cường công, có thể nuốt chửng khí kình đối phương thành của mình, nhưng chỉ có thể đối phó với đối phương yếu hơn mình, còn với đối thủ mạnh hơn thì không thể phát huy tác dụng nuốt chửng.
Chiêu thứ hai gọi là Độc bá nhất phương, thuộc thể loại phòng thủ phản kích, khoảng khắc đối phương công tới, có thể dung nhập một phương nguyên khí vào trong quyền kình của mình, tựa như đại thế, trấn thủ một phương.
Chiêu thứ ba là Xưng vương xưng bá, thuộc loại công phòng nhất thể, một quyền đánh ra, sẽ có một tầng phòng ngự dạng ô hình thành, chặn đứng khí kình kẻ thù, còn quyền kình của mình không gặp trở ngại, ổn định không lo.
Về phần chiêu thứ tư mạnh nhất Bá khí thiên thu, trước mắt chân khí Diệp Trần vẫn chưa đủ hùng hậu để dùng, chưa đến lúc nguy hiểm tính mạng, tuyệt đối không thể sử dụng, nếu không chân khí tiêu hao quá nhiều, chắc chắn không còn lực tự bảo vệ bản thân.
Một ngụm khí tức đục ngầu phun ra, Diệp Trần ngước mắt nhìn Mông Trùng đang ở tít phía xa.
Chống thanh trường đao xuống đất, Mông Trùng nhếch miệng cười nói:
– Hay, hôm nay kĩ ngươi cao hơn một bậc, nhưng để xem sau này ai sẽ là người cười đến cuối cùng.
– Ta đợi ngươi.
Miệng mặc dù nói vậy, nhưng Trong lòng Diệp Trần không nghĩ vậy, trước mắt, những người bị hắn vượt qua chưa ai trả thù được, ban đầu là Vương Cương, Ngô Tông Minh, Hoàng Bính Văn, Trương Hạo Nhiên, vân vân, nếu như bị người khác trả thù, bản thân còn gọi gì là cường đại nữa, đừng nói đến chuyện đuổi kịp tứ đại công tử, ra khỏi Thiên Phong Quốc, hướng ra đại lục.
Thế giới rất rộng lớn, con đường võ giả phải đi như nước ngược dòng, không lùi thì tiến, nếu như một ngày bản thân bị người khác vượt qua, vậy thì phải ngẫm nghĩ lại.
Mông Trùng đã bại, con đường dẫn đến ngôi vị nội môn đệ nhất đệ tử càng ổn hơn, những người chưa từng giao thủ với hắn đã không còn là trở ngại.
Ghế quần chúng và ghế khách quý nhao nhao nghị luận.
La Hàn Sơn nói:
– Cuộc thi chính thức nhất trong tông chính là xếp hạng đệ tử nội môn, sau khi trở thành nội môn thập đại đệ tử, sẽ có tư cách khiêu chiến với đệ tử hạch tâm, thay thế vị trí, ta thấy Diệp Trần và Mông Trùng đã có trình độ đệ tử hạch tâm, Thiết Phong và Tiêu Dã cũng không tệ, các ngươi phải cẩn thận.
Chương 117: Phần thưởng
Mấy đệ tử hạch tâm xếp hạng sau nói:
– La sư huynh yên tâm, một năm vừa rồi bọn đệ cũng không phải uổng phí, sẽ cho họ biết thế nào là lợi hại.
– Không sai, trừ Diệp Trần và Mông Trùng có chút khó giải quyết, những người khác muốn trở thành đệ tử hạch tâm, thì phải hỏi ta có đồng ý hay không đã.
La Hàn Sơn mỉm cười, Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông chỉ duy trì hai mươi tư người, một người được vào thì sẽ có người khác lui ra, không ai muốn mất đi thân phận đệ tử hạch tâm.
Những ngày tiếp theo, tất nhiên là long tranh hổ đấu.
Về phần hắn, cũng sẽ tìm thời điểm thích hợp khiêu chiến “Ám hương kiếm” Chu Mai, La Hàn Sơn quay đầy nhìn mỹ nữ xinh đẹp y phục có thêu hoa mai.
Khi những tia nắng mặt trời cuối cùng chiếu xuống, cuộc thi xếp hạng chính thức kết thúc.
Dựa vào điểm số, hạng nhất là người duy trì kỉ lục toàn thắng Diệp Trần, chiến bại chín người, giành được mười tám điểm, hạng hai là Mông Trùng, mười sáu điểm, hạng ba là Thiết Phong, mười bốn điểm, hạng tư là Tiêu Dã, mười hai điểm, hạng năm là Dịch Thanh, mười điểm, hạng sáu là Chu Nhược, tám điểm, hạng bảy là Lý Cuồng, sáu điểm, hạng tám là Lý Vân, bốn điểm, hạng chín là Bùi Thiếu Khanh, hai điểm, hạng mười là Thu Nhược Đồng, không điểm.
Lúc công bố thứ hạng, Diệp Thiên Hào ha ha cười lớn,
– Diệp Nhi là Lưu Vân Tông nội môn đệ nhất đệ tử, nó mới là thiên tài số một trong lịch sử Diệp gia, Gia chủ Diệp gia đời thứ ba và Diệp Đường, Diệp Huyên, không ai có thể bằng được nó.
Trầm Ngọc Thanh sẵng giọng:
– Chàng xem chàng, người lên chỗ cao nước chảy chỗ thấp, Trầm Nhi muốn đọ phải đọ với các đại đệ tử tông môn hạch tâm khác, đừng để mất thân phận.
– Ha ha, không phải rất vui sao!
Không ít nhân vật lớn bên cạnh chắp tay nói:
– Chúc mừng! Diệp gia chủ, lệnh tử tuổi còn nhỏ mà đã lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, sau này nhất định một bước lên mây, nhất phi trùng thiên.
– Diệp gia chủ, sau này có cơ hội, cùng nhau uống chén rượu nhạt.
– Nhi tử chúng ta không có thành tựu, hôm nào phải để cho nhi tử Diệp gia chủ chỉ giáo.
Diệp Thiên Hào tâm trạng thoải mái nói:
– Đâu có đâu có, nếu các vị nể mặt, bớt chút thời gian đến Diệp gia làm khách, Diệp mỗ nhất định trải chiếu đón chờ.
– Nhất định nhất định.
Những nhân vật lớn khác ai cũng có tâm tư riêng, nhưng bất luận họ nghĩ gì, cái tên Diệp Trần kể từ hôm nay chính thức bùng nổ.
Mười sáu tuổi lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, đừng nói là Thiên Phong Quốc, cho dù lấy cả Nam Trác Vực, đều không kém, nếu kém chỉ là tu vi mà thôi.
Đương nhiên, có người mong chờ Diệp Trần trưởng thành, cũng có người dự định bóp chết hắn từ trong trứng nước, không phải chỉ có một mình Chu Liệt Dương.
Đối với họ mà nói, giết chết một thiên tài rất đơn giản, nhưng nếu như thiên tài này trưởng thành, thì không còn dễ dàng nữa, phải làm sớm.
Lưu Vân Tông Đại trưởng lão từ từ đứng dậy,
– Cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn kết thúc viên mãn, bây giờ đến mục phát phần thưởng. Hạng bảy đến hạng mười, thưởng hạ phẩm linh thạch ba trăm miếng, hạng tư đến hạng sáu, thưởng hạ phẩm linh thạch sáu trăm miếng, hạng hai đến hạng ba, thưởng hạ phẩm linh thạch một ngàn miếng, hạ nhất thưởng hạ phẩm linh thạch hai ngàn miếng và một bộ bí tịch địa cấp sơ giai, ngoài ra, sau khi trưởng lão hội quyết định, nội môn đệ nhất đệ tử sẽ được theo đội ngũ chúc mừng, ngày mùng chín tháng bảy, cùng đến Phỉ Thúy Cốc.
– Đến Phỉ Thủy Cốc, chậc chậc, đó là nơi mở rộng tầm mắt, đệ tử có thể đi đều không đơn giản.
– Đến lúc đó các đại tông môn tinh anh đều tề tựu, như tứ đại công tử, nhân vật nổi trội trong đệ tử hạch tâm.
– Chỉ sợ không đơn giản như vậy, các đại tông môn khẳng định sẽ so sánh lẫn nhau, nghe nói Phỉ Thúy Cốc nội môn thập đại đệ tử đều có Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông thực lực, khó trách sẽ quyết định để Diệp Trần đi theo.
– Đúng vậy! Cho dù thực lực Diệp Trần không bằng đối phương, nhưng dựa vào nửa bước kiếm ý, cũng có thể khiến Lưu Vân Tông không mất mặt.
– Thì ra là vậy.
Tâm tư trưởng lão hội thế nào sao giấu nổi những đại nhân vật, đại hào kiệt thường xuyên thường xuyên lục đục với nhau.
Hai ngàn miếng hạ phẩm linh thạch và một bộ bí tịch địa cấp sơ giai.
Diệp Trần nói không động tâm, là giả.
Mang hai ngàn miếng hạ phẩm linh thạch đến tràng đấu giá Tây Bắc, tương đương tám chín vạn lạng vàng, một bộ bí tịch địa cấp sơ giai càng có thể bán mấy trăm vạn lạng, Thiên Phong Quốc tuyệt đại bộ phận tiểu gia tộc cho dù dốc hết gia sản cũng chưa chắc mua được.
Đương nhiên, với tiềm lực của nội môn đệ nhất đệ tử, xứng đáng với cái giá ấy, mà đại tông môn không thiếu nhất chính là bí tịch, không có một số tuyệt học bí tịch, thực sự không thể nào nói nổi.
Nhưng Diệp Trần cũng biết, người ngoài cho dù xuất một ngàn vạn lạng vàng, cao tầng trong tông cũng không đồng ý bán đi một cuốn tuyệt học bí tịch.
Tuyệt học bí tịch, không thể truyền ra ngoài.
Chỉ là nghe thấy nội dung sau, Diệp Trần hơi sững người.
Một tháng sau theo đoàn chúc mừng đến Phỉ Thúy Cốc?
Thực sự nằm ngoài dự kiến của hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm, đi cũng được, không đi cũng được, dù sao có bên trên sắp xếp, hắn chỉ cần đi theo là được.
…
Tĩnh Sơn Mạch.
Trong dãy núi dài hùng vĩ, sương mù quanh năm không tan, sinh ra chướng khí, sâu trong núi thường xuyên có tiếng yêu thú truyền ra, chấn động nhân tâm.
Hỏa nhật treo cao, ánh sáng màu vàng bị tầng sương mù ngăn lại, nhìn thoáng qua, chỉ thấy những đường ánh sáng bảy màu tràn ngập, tươi sáng quỷ dị.
Nơi này chính là Tĩnh Sơn Mạch, thiên địa nguyên khí đặc biệt nồng đậm, nhưng vì bị chướng khí ảnh hưởng, võ giả không thể luyện hóa, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trên ngọn núi nhỏ không biết bị vật gì làm vỡ một nửa, Diệp Trần tay chắp sau lưng, hông đeo một thành trường kiếm cũ kĩ.
Mắt nhìn bao quát xung quanh, vài trăm mét bên trong sương mù đang có hai âm ảnh khổng lồ thỉnh thoảng lại lao vào nhau, phát ra những tiếng động long trời lở đất.
Ngao a….
Những tiếng gầm gừ đáng sợ vang lên, vài chục gốc câu cổ thụ trước mặt đổ rạp, một con yêu lang lớn như một tòa nhà lao đến, yêu lang không có lông, bên ngoài cơ thể phủ kín những gai nhọn như gai xương rồng, khiến thân hình như tự dưng to thêm ba phần, đồng tử huyết hồng sắc tựa hồ như muốn nhỏ máu.
– Kinh Cức Ma Lang, tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú.
Mặc cho cuồng phong quất vào mặt, thân hình Diệp Trần vẫn không nhúc nhích, chỉ có vạt áo là bay phấp phới.
Đông đông đông đông…
Mặt đất rung chuyển, một con Ngân Điện Yêu Ngưu còn lớn hơn cả Kinh Cức Ma Lang rầm rầm đi ra, con ngươi băng lạnh vô tình khóa chặt Kinh Cức Ma Lang, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Trần.