1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 13 [Chương 107 đến 112]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 13 [Chương 107 đến 112]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 107: Chung kết!

Trong sự không coi trọng của mọi người, Diệp Trần bước lên đài.

Đối diện, Phùng Bình thoải mái nói:

– Thực lực ngươi không tệ.

– Ngươi cũng thế.

Những lời Diệp Trần nói khiến người khác trợn mắt há mồm, Phùng Bình sư huynh thực lực chỉ thuộc hàng không tệ, đùa gì chứ? Người này sao lại cuồng vọng đến vậy!

– Ha ha, cuồng ngạo quá không tốt đâu, để ta kiểm tra giới hạn của ngươi!

Phùng Bình đánh giá cao thực lực Diệp Trần, nhưng không nghĩ đối phương có thể đánh thắng mình, thân hình lóe lên, người biến mất không chút dấu vết, tựa hồ như dung nhập vào trong gió.

Diệp Trần không động thanh sắc, vung quyền đập sang bên trái, quyền kình và chỉ kình chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ đáng sợ.

Nhưng sau đó, Phùng Bình công kích càng mãnh liệt hơn, từng đường chỉ mang từ bốn phương tám hướng bao phủ Diệp Trần, xuy xuy rung động, còn người thì vẫn chưa hiện ra.

– Luận khinh công, ta chưa từng sợ ai!

Vừa nói, thân ảnh Diệp Trần như biến mất, từng đường chỉ mang đánh vào mặt đài lỗ chỗ như tổ ong.

Ba, phanh, xoẹt!

Trên mặt đài chỉ có thể nhìn thấy quyền ảnh và chỉ mang giao phong, thân hình hai người bởi vì quá nhanh, quá quỷ dị, chỉ có thể nhìn thấy từng tia tàn ảnh.

– Quỷ dị quá, bảo chúng ta nhìn sao được, không ngờ Diệp Trần lại lợi hại như vậy, lúc trước rõ ràng ẩn tàng thực lực.

Có người không kìm được nói.

– Phùng Bình sư huynh có lẽ vẫn chưa dùng hết thực lực a!

Phùng Bình không nghe thấy những tiếng nghị luận bên dưới, lúc này hắn đã triệt để chấn động, trong đệ tử nội môn lại có người khinh công không hề thua kém hắn.

– Thập vạn hảo cấp!

Phùng Bình một chỉ điểm ra, hư không tràn ngập chỉ mang, chỉ mang phá vỡ không khí, những tiếng xùy xùy vang lên không dứt.

Phốc phốc phốc phốc phốc…

Thân ảnh Diệp Trần thoáng cái bị xuyên thủng, đánh tan, thì ra là một vệt tàn ảnh.

– Khinh công của ngươi chỉ có vậy thôi à.

Giọng nói Diệp Trần truyền đến từ sau lưng Phùng Bình.

Phùng Bình thẹn quá hóa giận, thân thể tựa hồ gió xoáy, kịch liệt xoay tròn, vô số đường chỉ mang kích xạ bốn phương tám hướng, một số chỉ mang thậm chí còn xuyên quá cột đá xung quanh bình đài.

Ánh mắt Diệp Trần sắc bén, thân hình lóe lên, xuyên qua vô số chỉ mang, những chỉ mang này không phải phóng phát cùng một lúc mà có trước có sau, có nhanh có chậm, dựa vào khống chế lực và tốc độ của thân thể cường hãn, Diệp Trần lấy vô gian nhập hữu gian, tận dụng mọi khe hở, năm bước di chuyển đến trước mặt Phùng Bình.

– Sao có thể, tại sao làm thế nào cũng không đánh trúng hắn.

Bao gồm cả Tiêu Dã và Chu Nhược, dưới đài tất cả đệ tử nội môn đều sửng sốt, miệng hơi há ra.

Người có nhãn lực đều biết, nếu chỉ dựa vào tốc độ thì không thể tránh được chỉ mang, dù sao cự ly giữa mỗi đường chỉ mang đều rất nhỏ, nhỏ đến không đáng kể, hơn nữa những chỉ mang này không được sắp xếp theo trật tự, căn bản không thể tìm kiếm quy luật, muốn xuyên qua chúng, nhãn lực, tâm lực, thể lực, tốc độ, phản ứng và đại cục quan đều phải đạt đến thượng tầng.

Trên ghế trưởng lão, Đại trưởng lão mỉm cười nói:

– Người này không tệ, khinh công giỏi hơn Phùng Bình nhiều.

Nhị trưởng lão gật gật đầu,

– Phùng Bình thân pháp lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn không lão luyện được bằng đối phương, luận trình độ thành thạo cũng kém một bậc.

– Ha ha, một lúc xuất hiện ba đệ tử tiềm lực, là vinh hạnh của Lưu Vân Tông ta!

Tam trưởng lão không kìm được cười lớn.

Trên đài, Diệp Trần một quyền đánh ra, gọn gàng mà linh hoạt đánh bay Phùng Bình.

– Diệp Trần thắng!

Chấp sự rút thăm sững sờ, hô lớn.

Diệp Trần không quá đắc ý, thân thể hơi trượt, trong nháy mắt đáp xuống bên cạnh Ngô Tông Minh.

Ngô Tông Minh lúc nãy xem ra nhiệt huyết sôi trào, kích động nói:

– Giỏi quá, đến khinh công của Phùng Bình sư huynh cũng không bằng được ngươi.

– Hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được chân lý mà chỉ có tốc độ của gió mà thôi.

Phong vô ảnh vô tướng, nếu như Phùng Bình có thể lĩnh ngộ, khinh công của Diệp Trần đương nhiên không hơn được hắn.

Phùng Bình hồn xiêu phách lạc đi xuống đài, khinh công thua người khác, đối với hắn đả kích quá lớn, dù sao hắn trước đây tràn đầy tự tin, cứ tưởng dễ dàng giải quyết Diệp Trần.

Vòng thi thứ mười kết thúc.

Chấp sự rút thăm báo ra thành tích.

– Nhóm thứ bảy, hạng nhất Diệp Trần, hai mươi điểm, hạng hai Phùng Bình, mười tám điểm, hạng ba…

Ba người có điểm cao nhất mỗi nhóm mới đủ tư cách vào vòng chung kết, Phùng Bình không bị đào thải.

Rất nhanh, những nhóm khác cũng chọn ra tam cường của mình.

Ngô Tông Minh trận thua quá nhiều, mất tư cách vào vòng chung kết, Trương Hạo Nhiên chỉ thua một trận, xếp hạng hai, về phần Lý Vân và Thiết Phong, đều là những người có thành tích cao nhất nhóm mình.

Vòng chung kết đặc sắc thế nào thì cũng phải nghỉ ăn cơm trước, bây giờ đã là giữa trưa.

Đại trưởng lão đứng dậy, tuyên bố vòng chung kết sẽ được tiến hành vào buổi chiều.

Phòng ăn Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông.

– Thật không ngờ, trong đệ tử nội môn khóa này lại xuất hiện ba cường nhân, một Lý Vân, một Thiết Phong, một Diệp Trần.

– Lý Vân cũng quá cường hãn, ta đến bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao hắn đánh bại được Đổng Hạo Hoa sư huynh.

– Thiết Phong cũng không tệ, ba thoái giải quyết Tống Phi sư huynh, vững như núi lớn.

– Các ngươi nói, Diệp Trầm trừ khinh công lợi hại, những phương diện khác thì thế nào?

– Có lẽ chỉ là khinh công lợi hại! Nhưng muốn chiến thắng hắn, nhất định phải là hạng sáu nội môn thập đại đệ tử trở lên.

– Ừm, khinh công lợi hại cỡ nào, nếu như công kích lực không ổn, cũng không thể đánh bại bọn Lý Cuồng sư huynh.

– Đúng vậy, trừ Phùng Bình, Đổng Hạo Hoa và Tống Phi ba vị sư huynh, những người khác đều không bạo lộ toàn bộ thực lực, thậm chí đến bảy phần thực lực cũng không triển lộ, muốn thắng được họ rất khó, cần phải phương diện nào cũng không được quá kém.

– Đừng nói nữa, ta kích động đến không ăn nổi nữa rồi, chỉ muốn nhanh nhanh xem vòng chung kết, lúc đó nội môn thập đại đệ tử chắc chắn phải sử dụng toàn lực, đệ tử nội môn đỉnh phong đối quyết!

Buổi chiều.

Quảng trường Võ Đạo một lần nữa sôi trào, so với sáng này thậm chí còn có vần náo nhiệt hơn.

Giữa bình đài trung tâm, Đại trưởng lão cao giọng nói:

– Vòng chung kết phân thành vòng đào thải và vòng xếp hạng, vòng đào thải sẽ đảo thải mười hai người, chỉ còn lại mười người, vòng xếp hạng quyết định thứ hạng nội môn thập đại đệ tử khóa này…

Bên dưới, Diệp Trần nghe rõ mồm một, vòng đào thải tổng cộng mười trận, tiến hành ở ba bình đài, nhưng mỗi bình đài đều không có nhân viên cố định, cũng chính là nói, rút trúng tên ai, người đó lên, về phần ở bình đài nào đều có khả năng.

Chương 108: Thiết Phong chiến Bùi Thiếu Khanh

Sau mười trận, mười ngươi có điểm số cao nhất sẽ trở thành nội môn thập đại đệ tử khóa này.

Sau khi trở thành nội môn thập đại đệ tử vẫn phải tiến hành vòng xếp hạng, vòng xếp hạng là phức tạp nhất, cần phải tiến hành nhiều trận, tạm thời không nên nhắc đến.

– Bây giờ, vòng chung kết chính thức bắt đầu.

Đại trưởng lão vận chân khí, cao giọng nói.

Ầm!

Trên ghế quần chúng, thanh sóng trùng thiên, mỗi người đều có đệ tử nội môn mà mình thích.

– Bình đài thứ nhất, Tống Phi và Giang Hạo!

– Bình đài thứ hai, Lý Vân và Ngô Viễn!

– Bình đài thứ ba, Mông Trùng và Phùng Bình!

Bình đài thứ nhất và bình đài thứ hai không cần phải nghĩ, bình đài thứ ba đúng là có chút đáng xem, là trận quyết đấu giữa hai nội môn thập đại đệ tử, nhất thời tạo thành một làn sóng hò reo ủng hộ.

Sáu người lần lượt lên đài.

Không có gì bất ngờ, Tống Phi và Lý Vân nhẹ nhàng chiến bại đối thủ, giành được hai điểm.

Bình đài thứ ba, trận đấu vẫn chưa bắt đầu.

Phùng Bình ngưng trọng nhìn Mông Trùng, thân là một trong nội môn thập đại đệ tử, có hai người hắn không muốn gặp nhất, một là Quỷ kiếm Lý Cuồng, một là Huyết ảnh đao Mông Trùng.

Quỷ kiếm Lý Cuồng kiếm pháp thần quỷ khó đoán, rất khó phòng bị, thực lực hơi kém cơ hồ không có khả năng uy hiếp hắn, Mông Trùng thì còn đáng sợ hơn, ưu thế của hắn hiện lên tính áp đảo, tố chất mọi phương diện đều là đỉnh tiêm, gặp phải hắn, tựa hồ không có hi vọng.

Chỉ là Phùng Bình vẫn muốn đỡ một đao trên tay Mông Trùng, nói thế nào, hắn cũng là nội môn thập đại đệ tử, bị người ta một đao đánh bại, còn mặt mũi nào nữa.

Mông Trùng nhếch miệng cười:

– Phùng Bình, có phải ngươi đang nghĩ làm thế nào đỡ được một đao của ta.

– Từ bỏ suy nghĩ ấy đi! Thực lực của ngươi kém ta quá xa.

Từng bước tiếp vận Phùng Bình, Mông Trùng đặt tay phải lên chuôi đao.

Tránh!

Phùng Bình da đầu tê rần, vội vàng lao sang một bên, thân thể lập tức biến mất.

– Chạy đâu cho thoát!

Tựa hồ không ai nhìn thấy Mông Trùng xuất đao thế nào, chỉ nhìn thấy đao mang màu đỏ huyết lóe lên rồi biến mất.

Một khắc sau, thân hình Phùng Bình hiện lên, y phục trước ngực bị cắt một đường, kéo thẳng đến bụng.

Ha ha!

Cười to vài tiếng, Mông Trùng quay người đi xuống đài.

Quá mạnh, thực sự quá mạnh, đến Phùng Bình sư huynh cũng không đỡ được một đao.

– Phùng Bình sư huynh mặc dù thua Diệp Trần, nhưng khinh công trong đệ tử nội môn cũng là số một số hai, vậy mà không tránh được một đao của Mông Trùng sư huynh, chênh lệch không thể tính bằng lý lẽ thông thường.

– Năm nay Mông Trùng sư huynh còn đáng sợ hơn năm ngoái.

Nghe mọi người nghị luận, Diệp Trần hơi nhíu mày, Huyết ảnh đao Mông Trùng đúng là rất lợi hại, đao pháp của hắn rất đơn giản, chính là nhanh, chuẩn, mạnh, không có bất cứ chiêu trò gì, nhưng vào tay hắn, lại chém ra uy lực thần quỷ lui tránh.

Quyết đấu với hắn, nếu như kĩ xảo không cao đến cảnh giới nhất định, tuyệt đối đừng dùng kĩ xảo, nếu không sẽ chết rất thảm.

Khoảnh khắc Mông Trùng bước xuống đài, những người có tư cách canh tranh nội môn thập đại đệ tử đều nhìn hắn bằng ánh mắt kiêng kị.

Thiết Phiến Dịch Thanh thân hình gầy gò cười khổ một tiếng,

– Vốn dĩ cứ tưởng năm nay có thể đuổi kịp hắn, xem ra lại bị bỏ xa rồi.

Bên cạnh, Tống Phi kinh ngạc nói:

– Dịch Thanh, ngươi năm ngoái xếp hạng hai mà?

– Hạng hai có tác dụng gì, chênh lệch quá lớn, hắn đã đạt đến trình độ hạng top đệ tử hạch tâm rồi.

– Hạng top đệ tử hạch tâm.

Tống Phi hít ngược một hơi lãnh khí, hắn hiểu rất rõ hạng top đệ tử hạch tâm biến thái thế nào, mặc dù mọi người đều Ngưng Chân Cảnh hậu kì hoặc là hậu kì đỉnh phong tu vi, nhưng trong đệ tử hạch tâm có những người lợi hại hơn một chút, một chiêu bình thường có thể dễ dàng đánh bại mình, đừng nói những đệ tử hạch tâm có thứ hạng cao, phải gọi biến thái trong biến thái.

Trận thứ tư đến phiên Diệp Trần, đối thủ của hắn tên Dương Liệt.

Vừa lên đài, Dương Liệt đã lùi ngược ra sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Diệp Trần, sợ đối phương đột nhiên biến mất trước mặt mình.

Diệp Trần lắc đầu cười khổ, đứng im tại chỗ.

Cự ly đạt đến ba mươi bước, Dương Liệt mới dừng lại, hai tay nắm chặt trường đao chém liền ba đường đao quang về phía Diệp Trần.

Thân thể khẽ dời, khéo léo tránh khỏi đao quang, Diệp Trần một chân dậm mạnh xuống đất, ám kình phóng xuất.

– Bạo!

Ầm!

Bình đài dưới chân Dương Liệt nổ tung, thân thể bị bốc cao, lăng không ngã khỏi đài.

Lần này ngoài dự liệu của mọi người, họ cứ tưởng Diệp Trần sẽ dùng tốc độ đánh bại đối phương, ai ngờ lại xuất hiện cảnh này.

Trận thứ năm là Trương Hạo Nhiên, hắn mặc dù thua Quỷ kiếm Lý Cuồng, nhưng thực lực vẫn rất mạnh mẽ, không quá mười chiêu, đã đánh bại đối thủ, giành được hai điểm.

Trận thứ sáu, thứ bảy, thứ tám tiếp theo đều không có gì đặc biệt, thuần túy là hành hạ mà thôi, không có gì đáng xem.

– Trận thứ chín, Bùi Thiếu Khanh và Thiết Phong.

Ong!

Chấp sự rút thăm vừa dứt lời, toàn trạng sục sôi triệt để.

Bùi Thiếu Khanh, khóa trước còn xếp hạng trên cả Quỷ kiếm Lý Cuồng, thái độ hòa khí, nhìn có vẻ rất tiếp cận, chỉ có những người quen hắn mới biết, người này không động thủ thì thôi, đã động thủ thì như yêu ma, vô cùng hung tàn, đến Lý Cuồng cũng phải kiêng kị người bạn này của mình.

Thiết Phong, nhân vật đại diện cho những người đại khí vãn thành, ba thoái đánh bại Tống Phi, trên người có phong phạm đại sư, vững như núi lớn.

Hai người có thể nói cây kim so vơi cọng râu, không đánh một trận thì không biết ai mạnh ai yếu.

– Thiết Phong, đợi lát nữa nương tay giùm!

Bùi Thiếu Khanh mỉm cười nói.

Thiết Phong chất phác nói:

– Được!

Không biết tại sao, nhìn biểu tình Thiết Phong, mọi người chỉ muốn cười, người này không hề khiến người ta thấy ghét, chỉ có bội phục, bội phục hắn chăm chỉ cố gắng, bội phục hắn kiên trì bền bỉ, càng bội phục kiểu chất phác kia, rất có khí độ đại sư.

Nghe vậy, Bùi Thiếu Khanh thu lại nụ cười, trong lòng căng thẳng, trực giác nói với hắn, Thiết Phong không dễ đối phó, rất không dễ, muốn thắng, nhất định phải dùng đủ mười hai phần thực lực.

Không hay không biết, bàn tay Bùi Thiếu Khanh chuyển sang màu tím xanh, như yêu như ma, hắn hét to một tiếng, lao cả người về phía Thiết Phong, một chưởng chính diện đánh ra.

Ô ô ô ô ô ô!

Không khí bị xé toạc, gào khóc thê lương, mấy đệ tử nội môn gần đó sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ.

Thiết Phong biểu tình vẫn ngu ngơ như cũ, nhưng đợi hắn động thân, tất cả mọi người đều biết, người ngu ngơ không dễ đối phó, dùng khí thế trấn áp hắn một chút tác dụng cũng không có.

Chương 109: Một thoái động phong vân

Thân thể hơi nghiêng, chân phải giơ lên, hai động tác đơn giản, Thiết Phong khí thế vụt biến, một luồng đại thế nổi gió phun mây hội tụ, dung nhập vào trong cơ thể.

Toái!

Một thoái đá ra, Bùi Thiếu Khanh chưởng kình tan rã, trùng kích lực khổng lồ ép hắn không thể không ngừng trùng thế, nhưng thân là một trong nội môn thập đại đệ tử, Bùi Thiếu Khanh đương nhiên vẫn còn dư lực, thân thể xoay chuyển nửa vòng quanh Thiết Phong, đột nhiên triển khai đợt trùng kích thứ hai.

– Mạn sơn biến dã yêu ma xuất!

Ô ô ô…, hống hống hống…

Chưởng phong màu tím xanh tựa hồ áp đỉnh ô vân, phô thiên cái địa vao phủ Thiết Phong, đổi thành người khác, chỉ sợ chưa kịp đánh, tâm thần đã vỡ tan.

– Thiết Phong lần này nguy hiểm rồi!

– Bùi Thiếu Khanh sư huynh không phải Tống Phi, đâu dễ đối phó như vậy.

– Không biết Thiết Phong có thể đỡ được mấy chiêu?

Suy nghĩ của Diệp Trần không giống những người khác, Thiết Phong sau khi xuất xong thoái thứ nhất, đại thế đã tăng lên, nguy hiểm ngược lại là Bùi Thiếu Khanh.

Quả nhiên không sai.

Trước chưởng phong mạn thiên biến dã màu tím xanh, Thiết Phong lưỡi chống hàm dưới, há miệng hét lớn một tiếng.

Tiếng hét như sấm, chấn động không khí, cuồn cuộn không thôi.

– Một thoái động phong vân, quét ngang thiên hạ.

Đứng giữa trung tâm bình đài, Thiết Phong khí thế nâng cao vô hạn, một thoái đá ra.

Một thoái này câu động đại thế, tạo thành một trận cuồng phong quét qua quảng trường Võ Đạo, mang theo thoái kình bàng bạc, nghênh đón chưởng phong màu tím xanh.

Lốp bốp!

Tựa hồ như có tiếng sấm truyền ra, cả bình diện phong nổi mây phun, mắt người không thể nhìn thẳng.

Một khắc sau!

Một bóng người bay ngược ra ngoài, lăng không phun ra một ngụm máu tươi.

Là Bùi Thiếu Khanh!

– Không thể tin được, Thiết Phong thắng.

– Lúc nãy Thiết Phong xuất bao nhiêu thoái, các ngươi có nhìn thấy không?

– Hình như là năm thoái, lại hình như là chín thoái.

– Sao ta nhìn thấy toàn là thoái ảnh.

Diệp Trần cười nhạt, Thiết Phong này rất mạnh, có thể thắng hắn không có mấy người, trước mắt xem ra chỉ có Huyết ảnh đao Mông Trùng có thực lực mang tính áp đảo, đương nhiên, võ giả đối chiến với nhau, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh, không nhất định người có thực lực cao hơn tất thắng.

Trên ghế trưởng lão, các vị trưởng lão quay sang nhìn nhau cười, đại khí vãn thành Thiết Phong còn kiệt xuất hơn họ tưởng tượng, một chiêu vừa rồi thực sự quá hấp dẫn.

Thu lại cuồng phong, Thiết Phong nở một nụ cười ngu ngơ, vững vàng bước xuống đài.

Lúc này, mọi người chỉ có thể âm thầm im lặng, hoài nghi đối phương có ngu ngơ thật hay không hay chỉ là giả vờ.

Tiếp sau đó, vòng chung kết tiếp tục tiến hành.

Không còn quyết đấu nảy lửa như trước, mấy trận tiếp theo đều là những chiến thắng mang tính áp đảo, một tia lo lắng cũng không có.

Nhưng, trận thi đấu cuối cùng của vòng 1, Thiết Phiến Dịch Thanh thực sự khiến mọi người đẹp lòng, hắn một quạt vung ra, vô số quạt ảnh như những cánh bướm, như mộng như huyễn, đối thủ đâu dám đánh trả, liên tục nhận thua.

Vòng thứ hai có chút lặng lẽ, mười lăm trận đấu thì có mười một trận kết thúc rất nhanh, tựa hồ đều là những người thực lực hàng đầu hàng hành hạ những người hạng sau.

Trận đấu của Diệp Trần cũng nằm trong mười một trận đó, nhưng cũng không hơn gì, đối thủ của hắn là song thương Đổng Hạo Hoa, thực lực không tệ, đáng tiếc gặp phải Diệp Trần, khi hắn vẫn chưa kịp thi triển thực lực thật sự, Diệp Trần đã kịp dùng ba bốn chiêu đánh bại đối phương.

Vòng thứ ba có hai trận đặc sắc.

Một là hai nội môn thập đại đệ tử khóa trước, hai nữ đệ tử duy nhất quyết đấu.

Một là Tiêu Dã và Lý Vân.

Hai nữ đệ tử là “Đào hoa thủ” Chu Nhược và “Thái kiếm” Thu Nhược Đồng.

Chu Nhược xếp hạng tư, thực lực cường kình dị thường, bàn tay trắng nõn mềm như không có xương, vuốt một cái, hạng tám Thu Nhược Đồng lập tức thổ huyết lùi ngược ra sau, thua ngay tại trận.

Tiêu Dã và Lý Vân chiến đấu kịch liệt hơn, họ một là một trong nội môn thập đại đệ tử khóa trước, một là tinh tú mới nổi, hai bên không ai nhường ai, khí thế hừng hực, đến bình đài suýt chút nữa bị họ phá hủy.

Tiêu Dã phòng ngự và công kích lực vô cùng đáng sợ, kiếm quang bình thường căn bản không phá được chân khí hộ thân của hắn, một quyền có thể làm nổ không khí trước mặt đối phương, khiến Lý Vân không thể tiếp cận.

Về phần Lý Vân mặc dù là tinh tú mới nổi, thực lực không hề thua kém, bất phân thắng bại với hạng ba Tiêu Dã, một tay kiếm quang phân hóa võ kĩ sử dụng xuất thần nhập hóa, kiếm quang ẩn tàng càng khiến Tiêu Dã không khỏi kiêng kị.

Cuối cùng, Đại trưởng lão cho rằng thời gian quá dài, phán họ thủ hòa.

Vòng thứ tư và vòng thứ năm tiếp theo cũng có những trận đấu đặc sắc, trên ghế quần chúng đệ tử ngoại môn hò hét sung sướng, nhiệt huyết sục sôi.

Vòng thứ sáu, trận đấu thứ ba.

Huyết ảnh đao Mông Trùng và Thiết Phiến Dịch Thanh.

– Hạng nhất và hạng hai khóa trước cuối cùng cũng giao thủ, không biết ai sẽ thắng ai.

– Ngươi ngốc thế! Khẳng định là Mông Trùng sư huynh mạnh rồi.

– Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, sao ngươi biết được, phiến (quạt) pháp của Thiết Phiến Dịch Thanh như mộng huyễn, thua là thua thế nào.

Ủng hộ Dịch Thanh là một đệ tử nội môn.

Mấy người bên cạnh trợn mắt, nghĩ thầm: Lại thêm một kẻ háo sắc nữa!

Trên đài.

Dịch Thanh xòe Thiết Phiến, cười nói với Mông Trùng:

– Năm ngoái giao thủ với ngươi, vẫn còn tránh được vài chục chiêu, năm nay không biết thế nào.

Mông Trùng nói:

– Sao phải đánh giá mình thấp như vậy, không lẽ ngươi tưởng ta sẽ buông lỏng cảnh giác.

– Ha ha!

Dịch Thanh cười cười.

– Đến đây, ta biết ngươi khẳng định có tuyệt chiêu, tám phần là dùng để đối phó ta.

Mông Trùng vẫn có chút coi trọng Dịch Thanh, đối phương đã đem kĩ xảo và thực chiến dung hợp hoàn mỹ, xem ra rất mỹ quan, lại không chiêu trò, muốn một đao đánh bại đối phương là không thể.

Từng bước áp sát Dịch Thanh, ánh mắt Mông Trùng càng lúc càng thịnh.

Khi bước thứ mười chuẩn bị bước ra, Dịch Thanh động, kì thực hắn không thể không động, nếu không để đối phương tìm ra điểm công kích thích hợp, đến cơ hội trở mình cũng không có.

Thiết Phiến bay lên bay xuống, từng đường quạt ảnh mê huyễn không theo quy luật đánh về phía Mông Trùng, tựa hồ không cẩn thận mở ra một chiếc túi lớn chưa đầy bươm bướm, khiến tất cả bươm bướm bay hết ra ngoài.

– Phá!

Mông Trùng ép thấp thân hình, vọt tới trước, một đao chém xuống.

Phốc phốc!

Một đao này bắt lấy những điểm yếu nhất trên quạt ảnh, phá vỡ nó, đao mang màu đỏ máu dễ dàng chém đến trước mặt Dịch Thanh, nhanh đến khó tin.

– Đây mới gọi là khoái đao, không động thì thôi, đã động là kinh nhân, không biết Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì đạt đến trình độ nào.

Chương 110: Đối chiến với Quỷ Kiếm Lý Cuồng

Nhìn đao pháp Mông Trùng, Diệp Trần không khỏi liên tưởng đến Lâm Kì mà hắn gặp ở tràng đấu giá Tây Bắc, hai người đều dùng khoái đao nổi tiếng, Mông Trùng đã lợi hại như vậy, vậy thì Lâm Kì không phải còn lợi hại hơn.

Lắc lắc đầu, Diệp Trần biết mình còn phải nỗ lực hơn, phải biết trên Lâm Kì còn có Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử, trên nữa là người đứng đầu giới thanh niên Thiên Phong Quốc Phỉ Thúy công tử.

Âm vang!

Đao quang màu đỏ máu bị Thiết Phiến ngăn cản, Dịch Thanh thân ảnh hơi phiêu, bật ra ngoài.

– Tốt, có thể đỡ được đao thứ nhất của ta, chắc chắn có thể đỡ được đao thứ hai và đao thứ ba.

Mông Trùng hào hứng, đao quang màu đỏ máu tung hoành, tạo thành một tấm lưới chết chóc chụp lấy Dịch Thanh.

Thiết Phiến trong tay Dịch Thanh ra sức bảo vệ quanh người, cho dù như vậy, đao mang đáng sợ vẫn làm cho toàn thân hắn tê rần, khí huyết sôi trào.

– Đao thứ bảy!

Một đao cuối cùng xuất ra, nhưng lại lao đi rất nhanh, vượt qua cả mấy đường đao mang trước đó, chém đến trước mặt Dịch Thanh.

Dịch Thanh thu Thiết Phiến.

– Vẫn là không thắng được ngươi.

Lúc nãy hắn đã thi triển tuyệt chiêu, chỉ là dưới đao mang của Mông Trùng, chút tuyệt chiêu này chẳng khác gì chiêu thức bình thường, hắn hiểu, tuyệt chiêu vẫn chưa trọn vẹn, nếu không đâu có dễ dàng bị phá như vậy, nhưng phàm sự có lợi có hại, trải qua trận chiến đấu này, hắn càng dễ tìm ra khuyết điểm của mình.

Mông Trùng hắc hắc cười nói:

– Có thể ép ta ra đao thứ bảy, rất không tệ.

Bên cạnh Diệp Trần, Ngô Tông Minh thở dài nói:

– Không biết ai có thể đánh bại Mông Trùng sư huynh?

Nói xong, hắn liếc nhìn Diệp Trần, đối phương cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết thực lực thật sự của Diệp Trần, nói không chừng vẫn có chút hi vọng.

Đương nhiên, Ngô Tồng Minh không quá khẳng định.

– Xem tiếp thì biết.

Diệp Trần không đưa ra phán đoán.

Rất nhanh, vòng thi thứ sáu kết thúc.

Cho đến bây giờ, chỉ có năm người duy trì kỉ lục toàn thắng, là Huyết ảnh đao Mông Trùng, Đào hoa thủ Chu Nhược, Quỷ kiếm Lý Cuồng, Thiết Phong và Diệp Trần.

Cuồng nhân Tiêu Dã và Lý Vân mặc dù không thua, nhưng hòa một trận, chia nhau mỗi người một điểm.

Sau vòng thi đấu thứ bảy, kỉ lục toàn thắng bớt đi một người, là Đào hoa thủ Chu Nhược, nàng vận khí không tốt, đụng phải Thiết Phiến Dịch Thanh, giao thủ trên trăm chiêu, đáng tiếc bại ở chiêu cuối cùng, mặc dù thua, nhưng thực lực vẫn khiến mọi người không khỏi kiêng kị.

Trong sự chờ mong của mọi người, vòng thứ tám bắt đầu.

Ba trận trước miễn cưỡng coi là đặc sắc, đến trận thứ tư, khán đài gần như nổ tung bởi những tiếng reo hò.

Trên đài là Diệp Trần và Quỷ kiếm Lý Cuồng.

Nếu như là sáng nay, mọi người khẳng định không hoan hô nhiệt liệt như vậy, chỉ là sau này, Diệp Trần liên tục toàn thắng, nhân khí của hắn tăng lên rất cao, được vô số người ủng hộ, trong đó có cả một số đệ tử nội môn.

Trên ghế khách quý, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh gần như nín thở.

Nói không chút khoa trương, cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn lần này là sự kiện kinh tâm động phách nhất trong đời họ, mỗi lần Diệp Trần lên đài, họ đều phấp phổng lo âu, sợ nhìn thấy Diệp Trần thất bại, mặc dù thành tích Diệp Trần đạt được khiến họ rất hài lòng, nhưng có ai lại không hi vọng con cái mình tốt hơn, may mắn là, cho tới bây giờ, Diệp Trần vẫn chưa một lần thất bại, chiến thắng xem ra cũng khá nhẹ nhàng.

Bây giờ thì khác, đối thủ của Diệp Trần là kiếm pháp thần quỷ khó đoán Quỷ kiếm Lý Cuồng, có thể chiến thắng đối phương hay không vẫn là một câu hỏi khó trả lời.

– Diệp Trần sư huynh e rằng nguy hiểm! Mông Trùng sư huynh và Lý Cuồng sư huynh đều giỏi khắc chế người có khinh công cao minh, Phùng Bình sư huynh trước sau chỉ bại dưới tay hai người đó.

Không hay không biết, mọi người đã thêm hai chữ sư huynh sau tên Diệp Trần, có thể thấy thực lực của hắn đã được công nhận.

– Ừm, để xem Diệp Trần sư huynh có thể đỡ được một kiếm của Lý Cuồng sư huynh hay không, nếu như đỡ được một kiếm, thì có thể đỡ được kiếm thứ hai và kiếm thứ ba.

Quỷ kiếm Lý Cuồng, kiếm pháp thần quỷ khó đoán, thực lực chỉ cần thua một bậc, rất khó đỡ được một kiếm của hắn, chỉ có đối phương thực lực tương đương hoặc siêu việt mới có thể nhất tranh thắng bại.

Trên bình đài.

Lý Cuồng nhãn thần lạnh băng, eo thẳng tắp, như một thanh bảo kiếm.

Đối diện ba mươi bước, Diệp Trần thần tình lạnh nhạt, cử chỉ thong dong.

– Người bình thường ta chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết, ngươi thực lực không tệ, có lẽ có thể ép ta ra kiếm thứ ba.

Lý Cuồng nhìn Diệp Trần, lạnh lùng nói.

Diệp Trần nói:

– Vậy sao! Ta khuyên ngươi toàn lực ứng phó cho thỏa đáng.

– Không lẽ ngươi nghĩ thực lực của mình có thể khiến ta toàn lực ứng phó.

Lý Cuồng nhãn thần càng lạnh.

Hai người đứng cách nhau ba mươi bước, một nhãn thần băng lạnh, một thần sắc thản nhiên, tất cả mọi người đều nín thở, chớp chớp mắt nhìn lên mặt đài.

Ong!

Linh Giới Trữ Vật nổi quang mang u ám, vân ẩn kiếm xuất hiện trong tay Diệp Trần, hắn thản nhiên nói:

– Không toàn lực ứng phó, ngươi không có bất kì cơ hội chiến thắng nào.

Mọi người thi nhau trợn mắt há mồm.

– Cái gì, Diệp Trần sư huynh dùng kiếm, giống như Lý Cuồng sư huynh.

– Ngạc nhiên quá, những trận đấu trước đây, Diệp Trần sư huynh căn bản không hề nghiêm túc.

– Hai đại kiếm khách đối chiến, mới nghĩ thôi đã thấy kích động.

Diệp Trần đột nhiên lấy ra bảo kiếm, đối với người xem là một sự trùng kích quá lớn, dù sao họ đều biết, không có kiếm, lực chiến đấu của kiếm khách mất đi một nửa, chỉ có bảo kiếm trong tay, mới có thể phát huy thực lực bản thân đến trạng thái vô cùng tinh tế.

Trên ghế trưởng lão, mấy vị trưởng lão gật gật đầu cười nói:

– Thú vị!

Vân ẩn kiếm trong tay, khí thế Diệp Trần biến, nhãn thần sắc bén như kiếm quang, xuyên thủng nhân tâm, từng luồng phong mang chi khí theo người tán phát ra ngoài.

Lý Cuồng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Trần cũng là kiếm khách, không thể trách hắn nhìn không ra, đối phương thực sự ẩn tàng quá giỏi, trong tình huống bình thường, chỉ cần kiếm khách có thành tựu đều có một số phẩm chất cảu kiếm, như phong mang, nhuệ khí, sắc bén, lạnh, vân vân, nhưng trước đó khí chất Diệp Trần không liên quan gì đến những thứ này, nhìn có rất bình thường.

Hắn đương nhiên không biết, Diệp Trần đã tu luyện Liễm Khí Quyết đến cảnh giới cao nhất, không chỉ ẩn tàng một giai vị tu vi, mà còn có thể che giấu khí chất, khiến người khác không thể nhìn ra, đừng nói là Lý Cuồng, cho dù là Bão Nguyên Cảnh tu vi kiếm khách cũng chưa chắc nhìn ra được.

Chương 111: Thanh danh lên cao

– Nếu như ngươi cũng là kiếm khách, vậy thì tốt quá, đánh bại một kiếm khách đương nhiên có hứng hơn, hi vọng ngươi có thể kiên trì lâu một chút.

Lý Cuồng đặt bàn tay phải thon dài của mình lên chuôi kiếm, chân khí cuồn cuộn truyền vào trong thân kiếm, lúc nào cũng có thể phát động một đòn chí mạng.

Xiu!

Lý Cuồng động, cả người tựa hồ phóng khỏi vỏ kiếm, tốc độ cực nhanh lao về phía Diệp Trần.

Chớp mắt, khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ còn năm bước.

– Ba!

Cho đến lúc này, Lý Cuồng mới rút kiếm, kiếm vừa xuất vỏ, kiếm quang màu đen vặn vẹo như chậm như nhanh, tựa hồ ác mộng, khiến người ta không thể nhìn ra đối phương sẽ công kích vào điểm nào.

Trương Hạo Nhiên sắc mặt tái nhợt, hắn chính là bại dưới một kiếm này, kí ức đau khổ có lực mà không thể xuất, không biết làm sao vẫn còn nguyên như mới, khắc sâu trong tâm trí.

Boang!

Trước ánh mắt căng thẳng kích động của mọi người, Diệp Trần cũng xuất kiếm, góc độ xuất kiếm không thể tưởng tượng, tựa hồ như sừng linh dương, linh hoạt khó đoán.

Không chỉ có vậy, kiếm quang Diệp Trần rất mảnh, là loại mảnh đến cực hạn, cho nên càng thêm lợi hại.

Đinh một tiếng!

Kiếm thứ nhất của Lý Cuồng không công mà lùi, bị đánh bật ra ngoài, hắn không để bụng mà tiếp tục ra kiếm thứ hai, áp chế đối phương.

Khiến hắn bất ngờ là, Diệp Trần lại phát động phản công.

– Đăng phong tạo cực!

Cô phong thập tam kiếm chỉ là nhân cấp đỉnh giai kiếm pháp, nhưng trong tay Diệp Trần uy lực cực đại, một dải kiếm quang kinh diễm xuyên ra từ hư không, đâm thẳng vào ngực Lý Cuồng,

Lý Cuồng lùi ra sau một bước, trường kiếm màu đen vung ngang, cướp quyền chủ động.

Ánh mắt Diệp Trần sắc bén, cổ tay hơi chuyển, kiếm mang bạo phát trong phạm vi cực tiểu, tầng tầng lớp lớp, trải ra, khuếch tán về phía Lý Cuồng.

– Cái gì?

Lý Cuồng cảm thấy đường kiếm quang đang ập đến chẳng khác gì những tòa đại sơn trùng điệp, trùng kích tâm thần hắn.

Giờ khắc này, Lý Cuồng thu lại suy nghĩ coi thường đối thủ, thân thể bật lên cao, một kiếm đánh xuống.

Rắc! Rắc! Rắc!…

Kiếm quang hai người chạm vào nhau, cắt nát bình đài thành những mảnh nhỏ, đến cột đá xung quanh cũng bị gọt gãy.

Một loạt những động tác này phát sinh trong khoảng thời gian nhanh như điện quang hỏa thạch, rất nhiều người không nhìn ra hai bên giao thủ thế nào, thực sự nhanh đến đáng sợ.

– Thật là một trận đối quyết kinh tâm động phách, mỗi một kiếm đều rất nguy hiểm, căn bản không kịp phản ứng.

Diệp Trần sư huynh quả nhiên lợi hại, có thể dễ dàng đỡ được một kiếm của Lý Cuồng sư huynh, còn phát động phản công trước nữa.

Bên kia, Bùi Thiếu Khanh và Thu Nhược Đồng đứng chung một chỗ.

Thái kiếm Thu Nhược Đồng nói:

– Bạn ngươi nguy hiểm rồi.

Bùi Thiếu Khanh tự tin cười,

– Đừng coi thường Lý Cuồng, một năm nay, kiếm pháp của hắn tiến bộ thần tốc, một ngày ngàn dặm, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ, Quỷ Ảnh Cửu Kiếm hắn đã lĩnh ngộ đến đệ thất kiếm, một kiếm đó đủ để đánh bại ba Diệp Trần, bây giờ mới xuất ba kiếm mà thôi.

– Nhưng ta cảm thấy Diệp Trần cũng chưa xuất toàn lực.

Thân ảnh bay ngược ra sau, Lý Cuồng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trịnh trọng nhìn Diệp Trần,

– Ta thừa nhận, ngươi đủ tư cách để ta toàn lực ứng phó, nhưng, muốn thắng ta, vẫn là không thể, bây giờ cho ngươi thấy thực lực thật sự của ta.

Lý Cuồng tiến lên trước một bước, toàn thân bạo phát khí lưu sắc bén, bài sơn đảo hải đánh về phía Diệp Trần, nhưng, gần như đồng thời, kiếm quang màu đen trở nên đáng sợ vạn phần, nhuộm khí lưu vô hình vô chất thành màu đen kịt, che đậy sự tồn tại của kiếm quang.

– Vạn quỷ phệ hồn!

Lần này, Lý Cuồng không nương tay nữa, hắn biết Quỷ ảnh đệ tứ kiếm, đệ ngũ kiếm, thậm chí đệ lục kiếm đều không làm gì được Diệp Trần, chỉ có đệ thất kiếm mới đủ chắc chắn đánh bại đối phương, khiến đối phương không còn cơ hội phản kháng.

Khí lưu màu đen nương theo kiếm quang cuộn tới, Diệp Trần không hề tỏ ra sợ hãi, mắt nhắm hờ, lần thứ hai mở mắt, nhãn thần như hai đường kiếm khí, xé rách hư không.

– Phá!

Khi Diệp Trần một kiếm chém ra, tất cả đệ tử nội môn dùng kiếm gần đó đều kinh hồn táng đảm, vô duyên vô cớ, bảo kiếm nơi thắt lưng của họ khẽ lay động, như muốn bay ra khỏi vỏ, dung nhập vào trong kiếm thế của Diệp Trần, áp chế thế nào cũng không ổn định.

Trên ghế khách quý, không ít đại nhân vật nhất tề kinh hô,

– Kiếm ý! Là kiếm ý, sao có thể?

Thiên Phong Quốc nhân vật minh diện chỉ có trang chủ Bắc Tuyết Sơn Trang Tiết Vô Nhận lĩnh ngộ đao ý, về phần còn nhân vật nào ẩn tàng hay không, không ai hay biết, cũng giống như đao ý, kiếm ý rất khó lĩnh ngộ, chí ít trước mắt, Thiên Phong Quốc chưa từng có ai lĩnh ngộ được kiếm ý, thế hệ thanh niên chỉ vài người có hi vọng, Lưu Vân Tông đại đệ tử “Ám hương kiếm” Chu Mai là một ví dụ.

Nhưng, có ai ngờ, trong cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn này, lại có một kẻ vô danh lĩnh ngộ kiếm ý trong mơ của các kiếm khách, bảo mọi người không chấn động sao được.

– Không đúng, hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được kiếm ý chân chính, chỉ có thể coi là nửa bước kiếm ý.

Trên chỗ ngồi của các cao thủ giang hồ, một hán tử thanh y chậm rãi nói.

Bên cạnh, thiếu phụ xinh đẹp mặc bộ y phục màu hồng phần lộ vẻ nghi hoặc,

– Nửa bước kiếm ý?

Nam tử thanh y giải thích:

– Ta từng nhìn thấy kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý ở Đà La Quốc, loại có để chém đứt sức mạnh hư vô đó khiến ta không sao quên được, sau khi quay trở lại, ta hạ quyết tâm, nhất định lĩnh ngộ kiếm ý thuộc về mình, chỉ là mấy năm nay, chỉ lĩnh ngộ được một chút xíu, ngược lại tu vi tiến bộ thần tốc.

Thiếu phụ xinh đẹp giật mình, chẳng trách phu quân tu vi ngày càng tinh thuần, thì ra bị kích thích, chỉ là phu quân nỗ lực như vậy mà vẫn chưa lĩnh ngộ được kiếm ý, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi sao có thể lĩnh ngộ, không thể không nói, đôi khi tuyệt đỉnh thiên tài mới nỗ lực mấy ngày tương đương một người bình thường nỗ lực nhiều năm.

Thiếu phụ xinh đẹp chính là bà chủ Hoa Tiên Tử của Hoa Tiên tửu lầu Cổ Tuyền trấn, bên cạnh là phu quân nàng, Thanh Vân kiếm khách Trầm Lang.

Ầm ầm!

Trong lúc hai người nói chuyện, trên đài sớm đã gió nổi mây phun.

Dung nhập nửa bước kiếm ý kiếm khí dài ba bốn mét, cắt đứt khí lưu và kiếm quang đáng sợ màu đen nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu phụ, lập tức, hai phần ba kiếm khí càng có dư lực, chém chằng chịt lên mặt đất, lóe lên rồi biến mất bên cạnh Lý Cuồng.

Một khắc sau.

Nham bích trước ghế khách quý bị mẻ một mảng, rơi xuống tan thành bột đá.

Lý Cuồng đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, ngay vừa rồi, hắn cảm nhận được cái chết ở sát bên mình, nếu như không phải đối thủ nương tay, cố ý làm lệch quỹ đạo công kích, một đường kiếm khí này tuyệt đối cắt hắn thành hai, sau đó hóa thành sương máu, thi cốt không còn.

Phốc!

Đột nhiên, Lý Cuồng thổ ra một ngụm máu tươi, kiếm khí mặc dù không làm hắn bị thương, nhưng nửa bước kiếm ý ẩn chứa bên trong lại làm cho khí huyết của hắn sôi trào, một ngụm nghịch huyết không kìm được phun ra, trong người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

– Diệp Trần thắng!

Chấp sự rút thăm tỉnh lại từ trong sợ hãi, cao giọng nói.

Vân ẩn kiếm nhập vỏ, Diệp Trần quay người đi xuống.

Trên ghế trưởng lão, Đại trưởng lão từ từ thổ ra một ngụm khí tức,

– Mặc dù là nửa bước kiếm ý, có thể lĩnh ngộ kiếm ý chân chính hay không vẫn chưa chắc, nhưng tỷ lệ thành công cao hơn người khác mười lần trăm lần.

– Trẻ như vậy mà đã lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, tiềm lực vô cùng, sau này có thể trở thành một trong tứ đại trụ cột của Lưu Vân Tông ta.

– Nhưng vẫn cần quan sát chút nữa, khảo thí độ trung thành của hắn.

– Đấy là tự nhiên.

Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh mừng phát ngất, Đoan Mộc gia tộc có một Đoan Mộc công tử, Diệp gia có một thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, tương lai nhất định có thể đuổi kịp và vượt qua, sánh ngang với Đoan Mộc gia, thậm chí vượt qua Đoan Mộc gia tộc, trở thành thủ lĩnh bát đại gia tộc.

Những người khác cũng có cảm xúc tương tự, trận chiến hôm nay thiếu niên Diệp Trần coi như thanh danh lên cao, vài năm nữa, có thể truyền khắp cả Thiên Phong Quốc.

Có người mừng, có người lại giấu dã tâm.

Một trung niên mặt sẹo, thân khoác y bào thanh sắc trong mắt có sát cơ lóe lên, trong lòng thầm nghĩ: Người này không thể giữ lại, nếu không đợi hắn trưởng thành, Lưu Vân Tông sẽ vượt qua Tử Dương Tông, tiếp cận Bắc Tuyết Sơn Trang và Phỉ Thúy Cốc, là nhân vật nguy hiểm.

Nếu như có người biết trung niên mặt sẹo trong lòng nghĩ gì, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì người này căn bản không phải người của tông môn, mà là một vị cao thủ độc hành trên giang hồ, tên gọi Chu Liệt Dương, mấy chục năm trước đã rất nổi tiếng, năm nay là Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong tu vi.

Nhưng, đổi thành Tử Dương Tông tông chủ biết việc này, có lẽ sẽ không kinh ngạc, Chu Liệt Dương chính là trưởng lão tình báo Tử Dương Tông, chuyên môn phụ trách thu thập tin tức tình báo lớn nhỏ trên giang hồ, đồng thời, lúc Tử Dương Tông không tiện xuất thủ, sẽ giao cho hắn giải quyết.

Trước kia, Chu Liệt Dương đã từng giết qua không ít đệ tử có tiềm lực của các tông môn, bóp chết những thiên tài có khả năng uy hiếp đến tương lai Tử Dương Tông.

– Diệp Trần, ngươi chết chắc!

Chu Liệt Dương cười gằn trong bụng, ngoài bụng không động thanh sắc.

Cuộc thi tiếp tục tiến hành, nhưng trong mắt mọi người, trận chiến dù đặc sắc thế nào cũng trở nên vô vị.

Cách đó không xa, Tống Phi nhìn Diệp Trần, nói với Dịch Thanh:

– Xem ra, khóa này, chỉ có hắn mới có thể tranh cao thấp với Mông Trùng.

Dịch Thanh nói:

– Kiếm khí dung hợp nửa bước kiếm ý đúng là rất cường đại, nhưng, hắn thắng được Mông Trùng hay không vẫn chưa nói được, đương nhiên, hai người họ đều có trình độ của đệ tử hạch tâm, cuộc thi tranh giành nội môn thập đại đệ tử đối với hắn mà nói không quan trọng, huống hồ, Lưu Vân Tông vẫn là Lưu Vân Tông, bên ngoài còn có tứ đại tông môn, ngoài Thiên Phong Quốc, đại tông môn cường đại hơn không ít, cho nên, ánh mắt phải mở rộng một chút, nhất thời cường đại không nói lên điều gì.

Tống Phi thở dài:

– Đúng vậy! Thủ lĩnh Thiên Phong Quốc chúng ta, Phỉ Thúy công tử cũng chỉ là hạng sáu mươi tám trên Tiềm long bảng, khóa tiếp theo không biết sẽ còn xuất hiện bao nhiêu thiên tài kinh tài kinh diễm.

Vòng thi thứ tám rất nhanh kết thúc.

Duy trì kỉ lục toàn thắng có ba người, là Huyết ảnh đao Mông Trùng, Thiết Phong và Diệp Trần.

Duy trì kỉ lục không thua có năm người.

Vòng thứ chín, trận thứ chín.

Huyết ảnh đao Mông Trùng đấu với Cuồng nhân Tiêu Dã.

Tiêu Dã nhếch miệng cười nói:

– Mông Trùng, lần này ngôi vị hạng nhất của ngươi không giữ được nữa rồi.

– Chỉ là nửa bước kiếm ý mà thôi, Chân Linh đại lục lại không phải không có ai lĩnh ngộ kiếm ý và đao ý cao thủ, Mông Trùng ta không cần lĩnh ngộ đao ý cũng có thể chiến thắng bất cứ ai.

Mông Trùng căn bản không quan tâm Diệp Trần có lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý thật hay không, đối với hắn mà nói, chỉ cần từng bước chiến thắng đối thủ, đem đao trong tay phát huy đến cực hạn, như vậy là đủ rồi.

Nói xong, khí thế trên người Mông Trùng càng thịnh.

– Giỏi lắm Mông Trùng, căn bản không bị ta khích tướng.

Tiêu Dã vốn định lợi dụng Diệp Trần đả kích Mông Trùng, mà ngược lại càng tăng khí thế cho đối thủ, chỉ là đại đạo tam thiên, cách thức cường đại quá nhiều quá nhiều, kiếm đạo chỉ là một trong số đó, hơn nữa, nền móng Diệp Trần dù sao cũng cạn, tu vi thấp hơn chúng một bậc, không cần phải sợ đầu sợ đuôi.

– Vậy thì chiến thôi!

Tiêu Dã hét lớn, một quyền mang theo khí kình như kinh lôi ầm ầm đánh ra.

– Phá cho ta!

Mông Trùng chạy đến, trường đao trong tay không biết ra khỏi vỏ từ lúc nào, đao mang màu đỏ máu má sát với khí kình của Tiêu Dã.

Đang…!

Tiêu Dã không hổ là hạng ba khóa trước, thực lực không hề thua kém Dịch Thanh, khả năng lấy cứng đối cứng càng mạnh, một quyền đánh tan không ít đao mang.

– Đao thứ hai!

Đao mang màu đỏ máu phóng lên trời, nhuộn thắm cả không khí.

Tiêu Dã không lùi không tránh, hai tay vẽ nửa vòng tròn, một khối khí kình to như cối xay hội tụ trước ngực, chạm vào đao mang.

Ầm!

Khí kình cuộn lên, Tiêu Dã lùi ba bước, khóe miệng rỉ máu.

Dưới đài, Diệp Trần thầm nghĩ: Thực lực Tiêu Dã còn trên cả Quỷ kiếm Lý Cuồng, vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được hai đao của Lý Cuồng, muốn chiến thắng hắn đúng là có chút khó khăn.

– Đao thứ ba!

Trường kiếm trong tay Mông Trùng lóe lên trong hư không, lập tức, đao mang đỏ máu chói mắt mang theo phong mang vô địch chém về phía Tiêu Dã.

Rất nhanh!

Tiêu Dã chỉ cảm thấy huyết quang lóe lên, đao mang lập tức tiếp cận ba thước.

Lúc này muốn tránh cũng không tránh được, huống hồ cũng không phải phong cách của hắn, nếu ngạnh kháng, chắc chắn sẽ phải thổ huyết lùi lại, đao thứ ba của Mông Trùng không đơn giản nói đỡ là đỡ, ngay cả Thiết Phiến Dịch Thanh cũng chỉ có thể giữ mình không bị thương.

Rống!

Tiêu Dã thân thể khẽ cong, vầng sáng thanh sắc khuếch tán, một cánh tay chân khí khổng lồ mọc ra từ vai, một quyền đánh vào đao mang.

Kình khí nổi thành vòng tròn, bành trướng.

Chương 112: Cổ yêu bí pháp

Răc rắc rắc rắc rắc rắc….

Cột đá cách đó rất xa bề mặt xuất hiện khe hở dày đặc, tựa hồ một cơn gió thổi qua sẽ vỡ vụn.

Mông Trùng ngừng thế công, không ra tay lần nữa.

Toàn tràng nhao nhao nghị luận.

– Bả vai Tiêu Dã sư huynh mọc ra một cánh tay chân khí, thật không thể tin nổi.

– Cánh tay chân khí không giống hình người, giống như chi trước yêu thú, ẩn hiện còn có thể nhìn thấy vẩy chân khí ngưng kết, vàn tay hoàn toàn là móng thú, hơn nữa uy lực cực đại, một quyền có thể chặn đứng đao thứ ba của Mông Trùng sư huynh, không mảy may tổn hại.

– Như thế xem ra, lúc Tiêu Dã sư huynh chiến đấu với Lý Vân, căn bản không thi triển toàn lực, khẳng định là giữ lại để đối phó với Mông Trùng sư huynh.

Lý Vân mắt lóe tinh quang, không nói thêm gì.

Ba!

Một cảnh kinh nhân phát sinh.

Vai trái Tiêu Dã mọc thêm một cánh tay chân khí khác, nhưng là màu xanh, từng tia khí lưu lục sắc từ bên trên nổi lên, tựa hồ như một ngọn lửa thiêu đốt.

– Mông Trùng, Cổ yêu bí pháp của ta chưa từng triển thi trước mắt người khác, hôm nay ngươi là người đầu tiên được nhìn thấy nó.

Lau tia máu trên khóe miệng, Tiêu Dã mặt hiện lên thần sắc hưng phấn, cổ yêu bí pháp là hắn ngẫu nhiên tìm thấy trong một tàn tích, chia làm thượng trung hạ tam sách, hắn lấy được thượng sách, không hoàn chỉnh, nhưng uy lực không hề kém, đủ để so sánh với võ kĩ địa cấp sơ giai.

Cổ yêu bí pháp!

Diệp Trần chưa từng nghe qua loại võ kĩ này, xem ra Tiêu Dã này có kì ngộ!

Mông Trùng quan sát cánh tay chân khí, không quan tâm nói:

– Quản ngươi học Cổ yêu bí tịch gì, trong mắt ta, chỉ là kết cục tất bại.

– Vậy ngươi cứ thử đi.

Tiêu Dã thân cao hai mét, sau khi mọc thêm hai cánh tay chân khí, cả người tựa hồ như một cự nhân, lực áp bách vô cùng khuếch tán từ trên người hắn, gió tựa hồ bất động trên quảng trường.

Trả lời hắn là đao mang đỏ máu liền thành một mảng, đao mang như những mảnh trăng khuyết, tổ hợp thành huyết hồng pháp luân cự đại.

Đao mang pháp luân xoay tròn cắt không khí thành mảnh vụn, cuồn cuộn hướng về phía Tiêu Dã.

Tiêu Dã ha ha cười, không lùi không tránh, hai cánh tay chân khí giơ lên nghênh đón.

Bành bành bành bành bành…

Hai cánh tay chân khí vung nắm đấm, một quyền tiếp một quyền nện lên pháp luân huyết hồng, nhất thời, huyết sắc và lục sắc khí kình văng khắp nơi, trông rất đẹp.

– Đứt cho ta!

Thân hình Mông Trùng xuất hiện trong pháp luân huyết hồng, trên cánh tay phải đột nhiên xuất hiện một khối quang mang huyết sắc, quang mang nhập vào bên trong trường đao, vung đao giơ lên.

Phốc phốc!

Cánh tay chân khí thanh sắc trên vai phải Tiêu Dã đứt rời, phi nhập vài chục mét, lăng không tán thành nguyên khí thuần túy, dung nhập vào trong không khí.

– Tiêu Dã sư huynh bị chặt đứt một cánh tay chân khí rồi.

Có người kinh hô.

Những người khác không có thời gian nói chuyện, chỉ sợ nói chuyện sẽ để lỡ mất đoạn đặc sắc.

Sắc mặt Tiêu Dã trắng bệch, cánh tay chân khí là hắn dùng chân khí hóa thành, vô cùng tiêu hao chân khí, lúc này bị chém đứt một cánh, tổng lượng chân khí nhất thời bị giảm bớt một phần ba, khí huyết sôi trào không thôi.

– Cắt thêm của ngươi một cánh tay nữa.

Âm vang!

Một đao này tựa như sắt thép thiên chuy bách luyện, tạo ra một vòng hỏa tinh rực rỡ chói lòa, cẩn thận nhìn lại, lưỡi đao chỉ chém vào một nửa, không thể xuyên qua.

Tiêu Dã ra sức trấn áp khí huyết và chân khí đang sôi trào, hai cánh tay thuộc về mình hư không bão nguyên, đẩy ra một khối thanh sắc quang mang đạn chân khí.

Trường đao Mông Trùng kẹt trong cánh tay chân khí lục sắc, không thể rút ra, mắt thấy đạn chân khí sắp phóng tới ngực, trong lòng biết không thể an toàn, há miệng phát ra một tiếng hét lôi đình, Mông Trùng nắm chặt tay trái, tia chớp màu huyết sắc bắn qua kẽ tay, nổ đì đùng.

Phốc!

Chân khí đạn tựa hồ một quả cầu khí bị thủng, tan thành mây khói.

Diệp Trần lắc lắc đầu, như vậy mà cũng không thể làm gì được Mông Trùng, Tiêu Dã bại cục đã định, nhưng có thể ép Mông Trùng đến mức độ này, đã là quý lắm rồi.

– Đoạn!

Trường đao không ngừng cố gắng, một đao cuối cùng chặt đứt cánh tay chân khí lục sắc, chỉ là cánh tay chân khí lục sắc hết sức cổ quái, thời điểm đứt gãy, lập tức bạo liệt thành vô số ngọn lửa lục sắc, thấy gió là nổi, đốt thành một mảnh.

Xuy xuy!

Mông Trùng thấy tình thế không ổn, thân hình bắn ngược, mặt đài mà hắn đứng nhất thời đốt thành dạng thủy tinh như lưu ly vỡ.

Máu tươi tiết ra từ mũi, Tiêu Dã không quá uể oải, lên tiếng nói:

– Ta thua!

Hai cánh tay chân khí đã tiêu hao hết hai phần ba chân khí của hắn, cộng thêm chân khí đạn lúc nãy, chân khí trong cơ thể không còn mấy, đã không còn vốn liếng để đối kháng với Mông Trùng.

Thổ ra một ngụm khí tức đục ngầu, Mông Trùng nói:

– Có thể ép ta đến trình độ này, ngươi là người đầu tiên.

– Hắc hắc, như nhau cả thôi, tiếp theo ngươi và Diệp Trần vẫn còn một trận, nửa bước kiếm ý của hắn cũng không đơn giản, xem ngươi chiến bại hắn thế nào!

Nói xong, Tiêu Dã nhảy xuống đài.

Lúc trận chiến này kết thúc, trận đấu trên hai bình đài khác cũng kết thúc rất nhanh.

Hai trận còn lại không có gì hấp dẫn, đều là những người có số điểm thấp, tất nhiên đệ tử nội môn bị đào thải, bao gồm cả Trương Hạo Nhiên có thể đi đến bây giờ đã là không dễ.

Rốt cục, vòng thi đấu cuối cùng bắt đầu.

Đợi đến trận thứ bảy, những trận thi đấu quan trọng lại lần nữa xuất hiện.

Trận này là Diệp Trần đấu với Thiết Phong.

Một là lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý thiên tài kiếm khách, một là đại khí vãn thành đại biểu nhân vật, hai người đến lúc này đều duy trì kỉ lục toàn thắng, mặc kệ ai thắng lợi, kỉ lục toàn thắng sẽ bớt đi một người, còn người kia, trở thành nhân vật tranh giành hạng nhất nội môn với Huyết ảnh đao Mông Trùng.

Rất nhiều người trong lòng thầm đánh giá, Diệp Trần và Thiết Phong rốt cục ai lợi hại hơn, nếu chỉ dựa vào những trận chiến trước, rất khó phán đoán, Diệp Trần kiếm khí lợi hại, còn Thiết Phong dung hợp đại thế thoái pháp cũng rất khó dò xét, thực lực không hề thua kém Quỷ kiếm Lý Cuồng và Bùi Thiếu Khanh, huống hồ hắn không có tuyệt chiêu lợi hại hay không trước vẫn mắt vẫn không thể biết.

Thiết Phong cười ngu ngơ, nói với Diệp Trần:

– Xin chỉ giáo.

– Được thôi.

Diệp Trần gật gật đầu, nói thật, hắn cũng khá kiêng kị Thiết Phong, dung nhập đại thế hắn tựa hồ không có nhiều cơ hội bạo lộ thực lực bản thân, chỉ có thể tự mình kiểm nghiệm.

Trên đài, hai người đứng cách nhau năm mươi bước.

Khả năng là cảm thấy Diệp Trần không dễ đối phó, lần này Thiết Phong không sử dụng sách lược bị động, lần đầu tiên chủ động, hắn chân phải hơi nhấc, một luồng đại thế mênh mông dung nhập vào trong cơ thể, lập tức, không khí trên quảng trường hình thành một dòng khí lưu dị thường, cuồng phong cuồn cuộn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 3 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi