Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 15 [Chương 118 đến 122]
❮ sautiếp ❯Chương 118: Ô quang tầm bắn kinh nhân
Ùm bò…ò…!
Ngân Điện Yêu Ngưu ngửa mặt lên trời gào thét, sương mù vặn vẹo, bề mặt tầng lá rụng gần đó xuất hiện điện lưu, đốt cháy thành hư vô.
Diệp Trần có chút kinh ngạc, đấy là một con Ngân Điện Yêu Ngưu hiếm thấy, nó thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Kinh Cức Ma Lang, khps trách Kinh Cức Ma Lang không đánh lại nó.
Hai con yêu thú đều có thân hình như một tòa nhà, yêu khí trùng thiên, tạo thành những trận gió lốc đáng sợ.
– Hai con yêu thú tứ cấp đỉnh tiêm, có lẽ có thể phát huy tác dụng rèn luyện.
Nếu như người khác biết được suy nghĩ của Diệp Trần, nhất định sẽ nói hắn khẩu xuất cuồng ngôn, phải biết yêu thú vốn đã mạnh hơn võ giả đồng cấp rất nhiều, cho dù là thiên tài chiến đấu kinh tài kinh diễm, cũng chưa chắc thắng được nó, huống hồ đây là hai con tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú, tương đương Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả.
Kinh Cức Ma Lang kiêng kị nhìn Ngân Điện Yêu Ngưu, thân hình hơi cúi xuống, bản năng nói với nó, phải tiêu diệt bất cứ con người nào xâm nhập vào đây, nhưng con Ngân Điện Yêu Ngưu trước mắt còn nguy hiểm hơn con người gấp mấy lần, hơi không cẩn thận, sẽ bị nó giết chết.
Ngao! Ngao! Ngao!
Kinh Cức Ma Lang quay sang Ngân Điện Yêu Ngưu gào thét, tựa hồ như đang truyền tin tức gì đó.
Một lúc lâu sau, Ngân Điện Yêu Ngưu từ mũi phun ra một luồng khí tức mang theo điện lưu, móng bò đạp lên mặt đất hai cái, bất ngờ lao ra.
Vèo!
Thân hình khổng lồ không làm cho tốc độ của Ngân Điện Yêu Ngưu giảm đi, như một đường điện quang màu xám, lao thẳng về phía Diệp Trần.
Gần như đồng thời, Kinh Cức Ma Lang cũng phát động công kích, đập mạnh thân thể vào tiểu sơn.
– Cút!
Choang!
Vân ẩn kiếm xuất vỏ, kiếm thế vô thường, nhẹ nhàng đâm vào người Ngân Điện Yêu Ngưu.
Ngân Điện Yêu Ngưu mắt ánh lên vẻ kinh nghi bất định, thân thể khổng lồ bay ngược trở về, nện vào cây cổ thủ đầy những dây leo chằng chịt.
Ầm ầm!
Sơn phong dưới chân nứt toác, Kinh Cức Ma Lang bay ra từ đống loạn thạch, há miệng phun ra mộ luồng hắc khí có kèm băng khối.
Diệp Trần điểm nhẹ chân lên đống đá vụn, thân hình thẳng tắp bay lên, một đường kiếm khí như cửu thiên du long, điên cuồng bắn xuống, chém thẳng vào Kinh Cức Ma Lang.
Kinh Cức Ma Lang cũng giống như Ngân Điện Yêu Ngưu, không ngờ Diệp Trần lại lợi hại như vậy, thân thể lăng không xoay một vòng, rơi thẳng xuống đống cự thạch phi vũ bên cạnh, hòng tránh kiếm khí sắc bén.
– Vân vô thường, kinh vân vô định, trốn đi đâu!
Một quyền phá vỡ hắc khí mà Kinh Cức Ma Lang phun ra, vô số băng khối vị quyền kình đánh nát, hóa thành những vụn băng nhỏ lả tả đầy trời, bên dưới, lộ tuyến kiếm khí vốn thẳng tắp đột nhiên vặn vẹo vài cái, như mây bay trên trời, không có hình thái cố định, nghiêng nghiêng bổ vào lưng Kinh Cức Ma Lang.
Rắc!
Mấy chiếc gai nhọn bị chém đứt, Kinh Cức Ma Lang mất đi sự cân bằng, ngã rầm xuống đất, đụng lõm một tảng đá lớn.
Đùng!
Bên cạnh có điện quang màu xám bắn tới, là Ngân Điện Yêu Ngưu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhanh như điện, thanh như sấm, chớp điện đốt cháy không khí phía trước thành chân không.
– Kinh vẫn vô cực!
Diệp Trần lăng không vung ra một đường kiếm khí lớn, kiếm khí bạo liệt dị thường, đi đến đâu, không khí bị quét sạch đến đó, tràn ngập vô số bạo phát lực.
Ngân Điện Yêu Ngưu há miệng phun ra một khối điện quang, cùng kiếm khí chập vào làm một.
Lốp bốp!
Điện quang bị phá hết, kiếm khí chém lên đầu Ngân Điện Yêu Ngưu, để lại một vết kiếm sâu thấu xương, máu chảy ròng ròng.
Một khắc sau, Ngân Điện Yêu Ngưu thân thể mất đi cân bằng, ngã cắm đầu, mặt đất lắc lư không ngớt, đến điện quang quanh người cũng tiết ra, tạo thành mấy vết cháy xém trên mặt đất, biến đám cỏ dại tươi tốt thành tro bụi.
Vội vàng bò dậy, Ngân Điện Yêu Ngưu kiêng kị nhìn Diệp Trần, không dám công kích lần nữa, phòng ngự của nó mặc dù rất cường hãn nhưng cũng không đạt đến trình độ coi thường kiếm khí, càng trúng đòn, càng lành ít dữ nhiều, bên cạnh, Kinh Cức Ma Lang không tự chủ áp sát Ngân Điện Yêu Ngưu, tựa hồ chuẩn bị cùng nó kết hợp, liên thủ phát động công thế, kích sát con người kiếm pháp rất lợi hại kia.
– Kiếm pháp địa cấp sơ giai, quả nhiên lợi hại.
Nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây cổ thụ, Diệp Trần cúi đầy nhìn thân kiếm, lòng thầm nghĩ.
Cuộc thi xếp hạng đã kết thúc được hơn nửa tháng, nửa tháng trước, Diệp Trần từ rất nhiều bí tịch địa cấp sơ giai chọn được một môn kiếm pháp, tên gọi Kinh vân kiếm pháp.
Vân vô thường thái, Kinh vân kiếm pháp cũng như vậy, mỗi một chiêu một thức đều tràn ngập biến số, đến bản thân người tu luyện cũng không thể khống chế hoàn toàn, đừng nói người đối địch, ngoài ra, Kinh vân kiếm pháp cũng là một môn kiếm pháp thập phần bá đạo, một kiếm xuất ra, phong ngừng vân kinh, lực sát thương thập phần đáng sợ, so với Cô phong thập tam kiếm không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần, nhanh hơn bao nhiêu lần.
Sau khi tu luyện đại thành, Diệp Trần một mình vào Tĩnh Sơn Mạch, tìm yêu thú thử nghiệm uy lực kiếm pháp, lần chiến đấu này, quả nhiên uy lực vô cùng.
Cách đó không xa, Ngân Điện Yêu Ngưu và Kinh Cức Ma Lang đồng thanh rống một tiếng, một trái một phải tấn công Diệp Trần, một thanh như điện xẹt, thanh thế kinh nhân, một thân như khói đen, động tác linh hoạt.
Ầm ầm!
Cây cổ thụ dưới chân bị húc cho bật rễ, mang theo chùm rễ ngoằn ngoèo và một lượng bùn đất lớn bắn ra xa.
Diệp Trần sớm một bước nhảy lên trời, lật tay bổ ra một đường kiếm khí.
Phù một tiếng, chân sau của Kinh Cức Ma Lang có thêm một vết kiếm sâu, thân thể nhanh chóng lảo đảo ngã rầm xuống đất, theo quán tính trượt xa trăm mét, cuối cùng va vào một cây cổ thụ rồi mới dừng lại.
Đứng dậy, Kinh Cức Ma Lang lắc lắc cái đầu đang dần u mê của mình, sợ hãi nhìn Diệp Trần.
Con người này khí tức xem ra không quá cường đại, nhưng đến bây giờ, nó và Ngân Điện Yêu Ngưu liên thủ vẫn chưa làm gì được hắn, ngược lại còn khiến mình lấm lem bùn đất, chân sau bị thương không nhẹ, cứ đà này, chỉ sợ chưa hạ được đối phương, nó và Ngân Điện Yêu Ngưu đã bị thương mà chết.
Ngân Điện Yêu Ngưu cũng bắt đầu có ý rút lui, chỉ là Kinh Cức Ma Lang vẫn chưa lùi, nó sao lui được.
– Kinh vân kiếm pháp uy lực đã hiểu phần nào, bây giờ là lúc giải quyết chúng.
Trước đó, Diệp Trần không thôi động nửa bước kiếm ý, mà chỉ là một số đường kiếm khí bình thường mà thôi.
Quay người, Diệp Trần vung liền hai kiếm, hai đường dung hợp nửa bước kiếm ý kiếm khí chém ra.
Phốc, phốc!
Ngân Điện Yêu Ngưu và Kinh Cức Ma Lang trên trán mỗi con xuất hiện một lỗ kiếm, thân hình khổng lồ tựa như đẩy kim sơn đổ ngọc trụ, nặng nề ngã xuống, khí tức không còn.
Thi thể yêu thú mất đi yêu khí không quá cứng rắn như tưởng tượng, dễ dàng bị mở ra, bên trong mỗi con có một miếng nội đan to như cái bát, nội đan của tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú trị giá vạn lạng vàng, bị Diệp Trần thu vào trong Linh Giới Trữ Vật, sau đó một số nguyên liệu yêu thú đáng giá cũng bị Diệp Trần thu thập.
Làm xong mọi việc, Diệp Trần đứng thẳng người, phóng tầm mắt vào sâu trong Tĩnh Sơn Mạch.
Nơi đó là cấm địa thực sự, mấy chục năm trước từng có đại thế lực phái cao thủ vào trong, tìm kiếm một số thảo dược quý giá, không may gặp phải một con Quỷ diện yêu ngưu cấp bảy, một trăm người chỉ có một người chạy thoát, nhưng mất ngày sau cũng chết, nguyên nhân là yêu khí trong người quá thịnh, điên mà chết, từ đó, không còn ai dám vào nữa.
Yêu thú cấp bảy, Diệp Trần không cách nào tưởng tượng, nó tương đương Linh Hải Cảnh sơ kì cường giả, đừng nói Diệp Trần, cho dù là ngũ đại tông môn tông chủ vào đó cũng không thể đỡ được một đòn của đối phương, Cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không được, nhưng rốt cục là thật hay giả thì vẫn chưa biết, dù sao trừ tin đồn, đâu có ai tận mắt chứng kiến, mấy chục năm trước người duy nhất sống sót lúc ra ngoài đã ở trong tình trạng thần kinh bất bình thường, không thể làm chứng.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần nghiêng người, lướt sang cây cổ thụ cao vài chục trượng gần đó, sau mấy động tác, biến mất vô ảnh.
Diệp Trần đi chưa được bao lâu, một bóng người xuyên qua sương mù phóng tới.
Ba!
Bàn chân hắn giẫm nhẹ lên mặt đất, cúi đầu nhìn thi thể hai con yêu thú trên mặt đất, không khỏi rủa thầm một tiếng,
– Khó khăn lắm mới biết phương hướng của tên tiểu tử này, ai ngờ hắn lại đến Tĩnh Sơn Mạch, nơi này sương mù dày đặc, mắt người không thể nhìn thẳng, ngoài trăm bước, không thể nhận ra bất cứ khí tức gì, nếu không sao có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy mà phải giết chết ngay tại chỗ.
Người này chính là trung niên mặt sẹo đến xem cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn Lưu Vân Tông nửa tháng trước, đồng thời cũng là trưởng lão tình báo của Tử Dương Tông.
Hắn phái thủ hạ canh dưới chân núi Thanh Phong Sơn, chuẩn bị đợi lúc Diệp Trần một mình ra ngoài, ra tay giết chết đối phương.
Người tính không bằng trời tính, Diệp Trần sau khi xuống núi, chạy thẳng đến Tĩnh Sơn Mạch, trực tiếp đi vào trong, còn Chu Liệt Dương sau khi nhận được tin tức thì đã quá muộn, đành phải chạy vào thử vận khí, xem có gặp được đối phương hay không.
– Tiểu tử may mắn lắm, nhưng lần sau thì ngươi chết chắc.
Chu Liệt Dương sát cơ trùng điệp trong mắt.
Rống!
Đúng lúc này, một tiếng thét bàng bạc vang lên, sau đó, bầu trời tối sấm lại, mây đen ùn ùn kéo đến, che hết ánh sáng mặt trời.
– Yêu khí cường đại quá, chí ít là yêu thú cấp sáu!
Chu Liệt Dương mặt hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Cách đó không xa.
Một đường ô quang to như thùng nước bắn đến, ven đường, cây cối đổ rạp, sơn phong bị bắn thủng, ngay cả mặt đất cũng bị dư ba của ô quang quét thành một cái rãnh sâu hoắm, chạy dài thẳng tắp.
Tốc độ ô quang quá nhanh, Chu Liệt Dương không kịp tránh, hắn rống lên giận dữ, quang mang rừng rực dâng lên quanh người, bảo hộ chặt chẽ.
Phanh!
– Tiểu súc sinh, yêu thú nhất định là do ngươi dẫn đến.
Chu Liệt Dương lúc đến vô thanh vô tức, căn bản không làm yêu thú chú ý, bây giờ ngẫm lại, biết là do Diệp Trần và yêu thú chiến đấu động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của những con yêu thú sâu trong Tĩnh Sơn Mạch, và hắn là kẻ thế mạng.
Mặc kệ trọng thương trên người, Chu Liệt Dương liều lĩnh thôi động chân khí, thân thể hóa thành một đường lưu quang rừng rực bay vụt ra ngoài, đồng thời, lấy một viên đan dược màu đỏ thâm bỏ vào miệng.
Một lúc sau, chính chủ của ô quang mới xuất hiện ở xa, thân thể cực lớn sừng sững giữa trung tâm sơn mạch, cao vài chục mét, là một con Cự mãng ô sắc.
Lúc này nếu như sương mù tan hết, có người từ trên cao nhìn thấy cảnh tượng này, chắc sẽ vỡ mật mà chết.
Một đường rãnh dài vài chục dặm thẳng tắp kéo dài đến đó, nói cách khác, ô quang được bắn từ cách xa vài chục dặm, tầm bắn đáng sợ như vậy hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nếu như đến gần thêm chút nữa, Chu Liệt Dương có thể sống sót hay không vẫn còn là vấn đề, may mà khoảng cách quá xa, ô quang công kích lực có phần giảm sút.
Ô sắc cự mang thấy khí tức biến mất, đập cái đầu khổng lồ vào sơn đỉnh, sơn đỉnh run rẩy mấy cái, những vết nứt dài nhanh chóng bò khắp nham bích, âm thanh rắc rắc vang lên.
Cúi thấp thân thể cao nhất, Ô sắc cự mang trườn nhanh về phía đối phương, làm đổ hàng loạt cây cổ thụ.
….
Giữa hàng ngàn hạng vạn ngọn núi, có một tòa sơn cốc khí thế hùng hậu, trong cốc cây cối xanh tươi, hồ nước lớn nhỏ chi chít như sao trên trời.
Trong viện tử bên cạnh một hồ nước nọ, ba thiếu nữ đang ngồi chuyện phiếm với nhau.
– Cơ sư tỷ, nửa tháng trước Lưu Vân Tông cử hành cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn tỷ có biết hay không?
Thiếu nữ mặt tròn mặc bộ y phục màu xanh lá đột nhiên nói.
Thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, khí chất cao ngạo thản nhiên nói:
– Vậy sao? Hình như trong đám Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông không có nhân vật nào đáng chú ý?
Thiếu nữ tuấn tú bên cạnh gật đầu nói:
– Lưu Vân Tông xếp hạng cuối cùng trong số ngũ đại tông môn, cho nên nội môn thập đại đệ tử cũng chỉ lợi hại hơn đệ tử nội môn bình thường của Phỉ Thúy Cốc ta một chút, còn Phỉ Thúy Cốc nội môn thập đại đệ tử chúng ta ở Lưu Vân Tông tương đương thực lực đệ tử hạch tâm, căn bản không thể so sánh.
Thiếu nữ mặt tròn nói:
– Nghe nói khóa này xuất hiện hai thiên tài, một tên Mông Trùng, một tên Diệp Trần, đều có trình độ Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông.
– Diệp Trần!
Thiếu nữ xinh đẹp và thiếu nưc tuấn tú kinh ngạc nhìn thiếu nữ mặt tròn.
Thiếu nữ mặt tròn nghi hoặc nói:
– Sao vậy?
Thiếu nữ tuấn tú hỏi:
– Diệp Trần đó thế nào?
– Hắn đánh bại nội môn thập đại đệ tử khóa trước Mông Trùng, giành được hạng nhất, thực lực vô cùng cường hãn.
Thiếu nữ tuyệt mỹ hơi kinh ngạc sau đó lại tỏ ra không quan tâm, Lưu Vân Tông nội môn thập đại đệ tử thì đã làm sao, nàng bây giờ đã là một trong tứ đại đệ tử hạch tâm Phỉ Thúy Cốc, hai bên căn bản không thể so sánh.
Thiếu nữ mặt tròn lại nói:
– Diệp Trần đó trừ thực lực thập phần cường hãn, còn lĩnh ngộ được nửa bước kiếm ý, danh tính đến bây giờ đã truyền khắp Thiên Phong Quốc, mọi người đều đang đàm luận về hắn.
– Cái gì!
Thiếu niên tuấn tú và thiếu nữ tuyệt mỹ mặt đầy vẻ không tin cùng thốt lên.
Chương 119: Thiên Phong thứu
Cách ngày mùng chín tháng bảy chỉ còn mười ngày cuối cùng, Diệp Trần có chút kì quái, sao bên trên vẫn chưa chuẩn bị động thân đến Phỉ Thúy Cốc.
Phải biết Phỉ Thúy Cốc cách Lưu Vân Tông bảy vạn dặm, cho dù cưỡi bán yêu chi mã quỷ nhãn ngọc sư tử chạy cả ngày lẫn đêm thì cũng phải mất mười bốn ngày, bây giờ thời gian rõ ràng không đủ.
Cứ như vậy, năm ngày nữa lại trôi qua.
Diệp Trần đã không còn quan tâm đến việc đi Phỉ Thúy Cốc nữa, dù sao bên trên không gấp, hắn gấp cái gì? Phủ Thúy Cốc cũng không phải là hắn muốn đi.
Mùng bảy tháng bảy!
Diệp Trần đang tu luyện chân khí trong viện tử, hắn bây giờ chỉ còn cách Ngưng Chân Cảnh hậu kì đúng một bước, mặc dù trong một thời gian ngắn chắc không có khả năng trùng phá ranh giới, nhưng hắn vẫn muốn thử, dù sao đối với hắn mà nói, Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong và Ngưng Chân Cảnh hậu kì cách nhau quá xa, chí ít có tu vi ngang nhau, hắn mới dám chắc chống lại tuấn kiệt trẻ tuổi khắp nơi, dù là đối mặt với Bắc Tuyết công tử hoặc Đoan Mộc công tử cũng không sợ.
Lạch cạch!
Hạ phẩm linh thạch trong tay vỡ đôi, thành hai khối phế thạch.
Diệp Trần mở to mắt, mặt lộ vẻ nuối tiếc, với tình hình trước mắt, cưỡng ép trùng quan là quá miễn cưỡng, muốn tấn thăng đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa.
Rầm rầm rầm…
Ngoài sân truyền đến những tiếng đập cửa.
Diệp Trần còn tưởng là Ngô Tông Minh, lớn tiếng nói:
– Đến rồi à!
Mở viện tử đại môn, một thanh niên chưa từng gặp xuất hiện trước mắt Diệp Trần, thân khoác y phục màu đen.
– Ta là chấp sự đệ tử, Đại trưởng lão bảo ta đến thông báo với ngươi, đã đến thời gian đi Phỉ Thúy Cốc, bây giờ đến quảng trường đón khách tập trung.
Thanh niên đạm mạc nói.
Diệp Trần lộ vẻ kinh ngạc, bây giờ đi? Thời gian hai ngày đủ không?
Lắc lắc đầu, Diệp Trần không hiểu, trả lời:
– Được, ta sẽ qua ngay.
Chấp sự đệ tử rời đi, Diệp Trần quay trở lại phòng, chuẩn bị mấy bộ quần áo và một ít nhu yếu phẩm, sau đó quét dọn qua phòng ốc, đóng cửa đi đến quảng trường đón khách.
Trên quảng trường đón khách rộng lớn, có bốn người đang đứng sẵn ở đó.
Trong đó hai người là Đại trưởng lão tuổi ngoài lục tuần và Tứ trưởng lão thể hình cường tráng, khí tức thâm trầm như hải, bên cạnh một người là La Hàn Sơn thân khoác lam y, người còn lại là Từ Tĩnh với bộ y phục màu trắng muốt.
– Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão!
Diệp Trần thi lễ với hai vị trưởng lão.
Đại trưởng lão mỉm cười nói:
– Diệp Trần, tháng này có gì tiến bộ không.
Nghe vậy, Tứ trưởng lão cường tráng lộ vẻ tươi cười, họ sơm đã nghe qua về sự tiến bộ cực nhanh của Diệp Trần, một năm trước còn là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu võ giả, một năm sau đã đạt đến Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong, hơn nữa ngộ tính phi phàm, tất cả võ học đến tay đều được hắn luyện đến cảnh giới cao nhất, lần này mang hắn theo, ít nhiều tăng thể diện cho Lưu Vân Tông, nếu không chi bằng dẫn theo những đệ tử hạch tâm khác, dù sao so với ngũ cường đệ tử hạch tâm, nền móng của Diệp Trần vẫn mỏng hơn một chút.
Diệp Trần nói:
– Tu vi thì không tiến bộ nhiều, nhưng vừa học được Kinh vân kiếm pháp.
– Nâng cao tu vi muốn gấp cũng không thể gấp được. Cái gì? Ngươi học được Kinh vân kiếm pháp rồi?
Tứ trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó lộ vẻ ngạc nhiên, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần gật gật đầu, việc này không cần phải giấu, huống hồ hắn bây giờ rất được quan tâm, muốn giấu cũng không giấu lâu được, chi bằng thoải mái nói ra.
Nội tâm La Hàn Sơn chấn động, một tháng luyện thành Kinh vân kiếm pháp? Là loại võ học thiên phú biến thái gì vậy! Kinh vân kiếm pháp là kiếm pháp địa cấp sơ giai, người thường cho năm năm thời gian cũng chưa chắc có thành tựu, đổi thành bản thân hắn, chí ít cũng phải cần nửa năm, cả Lưu Vân Tông có lẽ chỉ có “Ám hương kiếm” Chu Mai có thể luyện thành trong ba bốn tháng ngắn ngủi.
Nhưng so với đối phương, chênh lệch không phải một chút hai chút, mà là một lần hai lần.
Đại trưởng lão không quá tin,
– Người luyện thành Kinh vân kiếm pháp, lúc đối chiến với người khác, trên người sẽ có Kinh vân kiếm thế mãnh liệt…
Những lời sau đó ông vẫn chưa nói hết, bởi vì Diệp Trần vừa rồi còn phong tính vân đạm, khí tức đột nhiên chuyển biến, từng đợt kiếm thế hư vô phiêu miểu dâng lên, cả người tựa hồ như một thanh bảo kiếm xuất vỏ, kiếm thế bất định, tràn ngập bạo lực đáng sợ.
– Đúng là Kinh vân kiếm thế, nhưng lại được hắn thi triển dễ dàng.
Đại trưởng lão hít ngược một hơi lãnh khí, ông phát hiện, mình vẫn còn quá xem nhẹ đối phương, nhưng cũng không thể trách ông, thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý không phải là người dễ dàng phỏng đoán.
Trong ba người, chỉ có Từ Tĩnh là không giật mình.
Chiu!
Đúng lúc này, từ trên đỉnh Thanh Phong Sơn truyền đến những tiếng hót véo von, tiếng hót ngắn nhưng cao, một luồng vương giả chi khí ập đến.
Diệp Trần nhìn theo thanh âm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Trên đỉnh núi, một con cự cầm nhào đến, con cự cầm này thể trạng hùng tráng, hai cánh xòe rộng dài hơn mười mét, toàn thân mộc đầy lông vũ huyền thanh sắc, dưới ánh nắng mặt trời tản phát ánh sáng chói mắt như kim loại, đôi móng vuốt đủ để tóm gọn một ngôi nhà, uốn lượn như mỏ neo.
La Hàn Sơn giới thiệu với Diệp Trần:
– Đây là thủ sơn linh thú của Lưu Vân Tông ta: Thiên phong thứu!
– Thiên phong thứu?
Diệp Trần chưa nghe thấy cái tên này bao giờ, Thiên Phong Quốc cực Đông có Ma Quỷ đại thảo nguyên, trên đại thảo nguyên yêu thú tung hoành, nhiều không đếm xuể, trong đó bán yêu chi mã Quỷ nhãn ngọc sư tử là nổi tiếng nhất, nhưng người sống gần thảo đại thảo nguyên thì không nghĩ vậy, trong mắt họ, nổi tiếng nhất vẫn là đại thảo nguyên vương giả, yêu thú cấp năm Thiên phong thứu.
Thiên phong thứu một ngày có thể đi bốn vạn dặm, đi lại như điện, so với bán yêu chi mã nhanh hơn mười lần, dùng để đi lại là tốt nhất, nhưng muốn bắt được nó thì không dễ dàng gì, đừng thấy nó chỉ là yêu thú cấp năm, cùng lắm tương đương Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì, nhưng Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì cũng chưa chắc đuổi kịp nó, hơn nữa cho dù bắt được nó, muốn thuần hóa cũng khó khăn muôn vàn, tựa hồ không thể thành công.
Diệp Trần không thể tưởng tượng, Lưu Vân Tông lại có một con yêu thú cấp năm Thiên phong thứu thuần hóa, khó trách không vội đi Phỉ Thúy Cốc, với tốc độ của Thiên phong thứu, chỉ cần hai ngày thời gian là đủ, không chỉ giảm bớt vất vả mà còn thể hiện uy nghiêm tông môn.
Vù vù vù!
Cuồng phong cuộn ngược, Thiên phong thứu đáp xuống trung tâm quảng trường đón khách.
Đại trưởng lão nói:
– Tất cả lên đi!
Chương 120: Lên đường
Nói xong, người lóe lên, một giây sau đã thấy xuất hiện trên tấm lưng bằng phẳng của Thiên phong thứu.
Đợi mọi người lên hết, Đại trưởng lão nhắc nhở nói:
– Tranh thủ ổn định thân thể, Thiên phong thứu bay rất nhanh.
La Hàn Sơn cười nói:
– Đại trưởng lão nói không sai, ta lần đầu tiên cưỡi Thanh phong thứu, suýt chút nữa rơi xuống, tốc độ của nó nhanh đến khó tin.
Nghe vậy, Diệp Trần và Từ Tĩnh không dám chủ quan, thầm vận chân khí.
Ào ào ào ào…
Vỗ cánh mấy cái, Thiên phong thứu nhún mạnh chân, lao lên bầu trời nhanh như tên bắn, hai cánh thu lại sau lưng, giảm bớt lực cản, tốc độ tiếp cận âm chướng đó rất khó tưởng tượng, giống như ngồi trên hỏa tiễn, không khí lướt qua trước mặt chẳng khác gì dao găm, cắt da cắt thịt.
Diệp Trần chân như mọc rễ, vận chân khí hộ thể, ngăn cản khí lưu như đao cắt vào mặt.
Rất nhanh, Thiên phong thứu bay vào giữa những tầng mây, hướng về phương xa.
Trên vân hải, Thiên phong thứu vỗ cánh, một lướt hàng trăm mét, sau lưng bạo thanh sắc bén kéo dài liên miên nhưng không truyền vào tai mọi người, bởi vì tốc độ phi hành của Thiên phong thứu đã vượt qua tốc độ âm thanh.
Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão như hai tòa đại sơn sừng sững trên lưng Thanh phong thứu, giảm nhẹ áp lực cho ba người Diệp Trần, nếu không, chỉ riêng khí lưu cường kinh cho tốc độ mang đến đã có thể dễ dàng thổi bay họ, ném xuống cao không vạn trượng.
– Diệp sư đệ, lần này đến Phỉ Thúy Cốc đệ phải chuẩn bị sẵn tinh thần, có lẽ đệ cũng biết bên trên tại sao lại muốn đệ đi cùng.
Từ Tĩnh đột nhiên chân khí truyền cho Diệp Trần.
Diệp Trần gật đầu nói:
– Sao Chu Mai sư tỷ không đến?
– Tứ đại tông môn đại đệ tử đều sẽ không đi, trừ phi có ai bước qua Bão Nguyên Cảnh, sánh vai với Phỉ Thúy công tử.
– Thì ra là vậy!
Diệp Trần nghĩ cũng thấy đúng, Chu Mai sư tỷ nếu như đi, khó tránh bị mang ra so sánh với Phỉ Thúy công tử, bây giờ nàng không đi, mọi người chỉ có thể so sánh nhị đệ tử và thiên tài của các tông môn với nhau.
Lúc này
Tứ trưởng lão chân khí truyền âm cho ba người Diệp Trần, nói:
– Phía trước có một đàn nhục yêu, cẩn thận đừng bị hút đi.
Nhục yêu?
Diệp Trần sững người, đây là một loại yêu thú không trí tuệ phiêu phù trên không trung, hình dạng giống như một quả bóng thịt khổng lồ với một cái miệng dữ tợn, trong tình huống bình thường, ba miệng là nhục yêu cấp một, sáu miệng là nhục yêu cấp hai, chín miệng là nhục yêu cấp ba, cứ vậy mà phân loại.
Nhục yêu sống dựa vào việc thổ nạp thiên địa nguyên khí, thỉnh thoảng cũng ăn mặn.
Chưa kịp ngẫm nghĩ, phía trước vân hải đã xuất hiện những quả bóng thịt xấu xí, những quả bóng thịt này màu nâu đỏ, trên người mọc đầy những răng, con lớn nhất thể hình chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ, con nhỏ nhất thì bằng một con trâu nước, chúng theo gió mà động, phiêu phù trên cao không, nếu như có chim muông bay qua, chúng sẽ mở miệng, phát ra lực hút đáng sợ, nuốt đối phương vào bụng.
– Phần thiên chưởng!
Thiên Phong thứu tốc độ cực nhanh, thấy sắp xông vào đàn nhục yêu, Tứ trưởng lão hét lớn một tiếng, đẩy ngang một chưởng.
Ầm ầm!
Đàn nhục yêu nổ tung, cháy thành hư vô, sóng xung kích xé vân hải thành một cái miệng lớn.
Trong lòng Diệp Trần thất kinh: Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì quả nhiên phi phàm, giơ tay nhấc chân đã có lực phá hoại băng sơn nứt địa.
Bỗng nhiên.
Thiên phong thứu lắc lư kịch liệt, tốc độ giảm đột ngột.
Mấy người quay đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào, góc bên phải xuất hiện một quả bóng thịt lớn bằng ngọn núi nhỏ, cái miệng lớn nhất trên quả bóng thịt mở ra, không khí và vân hải bị hút vào theo hình xoắn ốc, tựa hồ như một cái động không đáy, nuốt chửng tất cả.
Ba người Diệp Trần tu vi hơi thấp, mắt thấy sắp bị hút vào trong.
Đại trưởng lão xuất thủ.
Tay phải hai ngón trỏ giữa chỉ ra, cắt vào hư không.
Xì xì!
Một đường quang tuyến tử kim sắc kéo dài ra, sắc bén như dao, cắt quả bóng thịt thành hai phần, vết cắt phẳng lì, không hề thô ráp.
Tứ trưởng lão bội phục nói:
– Lực phòng ngự của nhục yêu cấp năm còn đáng sợ hơn sơn phong chân chính, xem ra, Tử quang chỉ của huynh đã đạt đến cảnh giới cao nhất cắt sơn phong như vô vật.
– Ài, mất mười mấy năm mới luyện môn địa cấp trung giai chỉ pháp này đến cảnh giới cao nhất, không có gì đáng nói.
Đại trưởng lão cười khổ một tiếng.
Diệp Trần thẹn thùng, Đại trưởng lão rõ ràng đang nói hắn.
Nghe vậy, Tứ trưởng lão chẳng biết nói gì, thiên tài gì hắn cũng đều gặp qua, chỉ là chưa gặp thiên tài một tháng có thể học được một môn bí tịch địa cấp sơ giai, thật đúng là quái thai.
…
Trên một phiến vân hải khác, hư huyễn bạch quang như điện xẹt, chớp mắt đã đi được một dặm.
Quan sát kĩ mới có thể nhìn rõ bạch quang là một con bạch điểu khổng lồ, bạch điểu thể hình rất có lực, dưới bụng là một bộ móng màu vàng sẫm.
Trên lưng bạch điểu đứng bốn người, hai người phía trước tuổi trên bốn mươi, thân khoác bạch bào, viền bạch bào cẩn kim tuyến, tay áo có hoa văn hình bông tuyết, hai người phía trước là hai thiếu niên, thiếu niên bên trái lưng hổ bụng lang, cao hơn hai người phía trước một cái đầu, ánh mắt bá đạo dị thường, tựa hồ có một đường đao quang nặng nề bổ xuống; thiếu niên bên phải tướng mạo bình thường, toàn thân bạch y, nếu như ném hắn vào đám đông có lẽ sẽ không tìm thấy, nhưng nếu vào đôi mắt kia, sẽ cảm thấy hắn không hề bình thường, con ngươi trong suốt như thủy tinh mang đến một loại sức mạnh hút hồn, đao quang hư vô, có dấu hiệu diễn hóa thành đao ý, chính là Bắc tuyết khoái đao Lâm Kì, về phần thiếu niên lưng hổ bụng lang là Bắc Tuyết Sơn Trang hạch tâm nhị đệ tử, Bá đao Vu Nhạc.
– Bắc Tuyết Sơn Trang chúng ta từ xưa đến nay không thích tranh đấu, nhưng không thích tranh đấu là không thích tranh đấu, tụt phía sau người khác là việc đáng hổ thẹn, hai người các ngươi phải rửa mối nhục này.
Người trung niên giản dị bên tay phải cười tủm tỉm nói.
Vu Nhạc hắc hắc nói:
– Trang Phỉ đệ tử thừa nhận không phải đối thủ của hắn, nhưng trừ hắn ra, thanh niên Thiên Phong Quốc, Vu Nhạc ta không sợ bất cứ ai.
Lúc này, người trung niên râu quai nón có lẽ là thủ lĩnh mới thở dài,
– Mấy năm gần đây, Bắc Tuyết Sơn Trang bắt đầu trở nên vô lực, trên cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn cũng không xuất hiện thiên tài chói sáng, số mạng Lưu Vân Tông thì ngược lại, từ đâu xuất hiện một vị đệ tử lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý.
Lâm Kì quắc mắt, hắn được Trang chủ Tiết Vô Nhận nhận định là người có hi vọng lĩnh ngộ đao ý nhất, bây giờ biết có người lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, cách kiếm ý chân chính chỉ còn một bước cuối cùng, trong lòng ít nhiều có chút kì vọng, chiến ý ám tàng.
Chương 121: Thiên sơn vạn thủy, Phỉ Thúy lưu hương
Mưa rào rào rơi xuống.
Một con hắc lân yêu thú hình thù như cá chạch du động trong vân hải, mỗi một lần nổi lên hay lặn xuống, cự ly đều có vài trăm mét, cộng thêm thân hình khổng lồ và ngoại quan đáng sợ, người thường nhìn thấy, còn tưởng là ác long trong truyền thuyết hiện thế, nguy hại nhân gian.
– Viên sư muội, mấy tháng gần đây, muội tiến bộ rất lớn! Nếu không cũng không để muội cùng chúng ta đến Phỉ Thúy Cốc.
Trên đầu hắc lân yêu thú đứng năm người, thanh niên cầm ô mỉm cười nói với thiếu nữ cao gầy.
Thiếu nữ cao gầy diện mạo xinh xắn, hai chân thon dài thẳn tắp.
Nếu như Diệp Trần ở đây, nhất định nhận ra thân phận của nàng, chính là Viên Tuyết Mai, người từng cùng hắn giúp đỡ Lăng gia làm nhiệm vụ.
Khí tức của nàng lúc này thậm chí còn cường đại hơn mấy tháng trước, rõ ràng tiến bộ rất nhiều.
Mỉm cười nhàn nhạt, Viên Tuyết Mai nói:
– Các trưởng lão có lẽ muốn muội có thêm kinh nghiệm, huống hồ đi cùng Nam Cung sư huynh, chắc chắn không chịu thiệt.
– Nữ đệ tử Nam La Tông ta sao lại biết ăn nói đến vậy, là ta vụng về.
Thanh niên cầm ô nói móc bản thân.
– Ha ha!
Viên Tuyết Mai bật cười.
Ca!
Phía xa, đột nhiên có tiếng rống chói tai truyền đến, chấn động vân hải.
Nam La Tông trưởng lão phía trước phóng tầm mắt ra xa, không nhìn thấy gì, tự nói với mình:
– Có lẽ là Tử Dương Tông Vương bức hai đầu, tốc độ không chậm!
Cách Hắc lân yêu thú vài trăm dặm là một con dơi hai đầu đen đỏ, sải cánh lên đến vài chục mét.
Trên lưng con dơi bốn người đứng sừng sững, trong đó một người chính là Tiểu thần thoái Âu Dương Minh, người đã từng xảy ra xung đột với Diệp Trần ở tràng đấu giá Tây Bắc, bên cạnh hắn là một thiếu niên thấp bé, tướng mạo rất bình thường, thậm chí có phần xấu, tạo thành một hình ảnh đối lập với Âu Dương Minh.
Xuyên qua vân hải, một dơi bốn người tiến thẳng về hướng Tây Nam.
Buổi chiều ngày mùng tám tháng bảy.
Thiên phong thứu chui ra từ trong tầng mây, sơn sơn thủy thủy bên dưới đập vào tầm mắt.
Nhưng rất nhanh, hắn bắt đầu trợn mắt há mồm.
Trong phạm vi hơn trăm trượng bên dưới, sơn phong liên miên bất tuyệt, nhấp nhô bất định, có nguy nga hùng vĩ, có xanh tươi thanh tú, có hình như trường long, có ngọa tựa bàn hổ, thiên địa nguyên khí nồng đậm hội tụ thành sương mù bảng lảng, lượn lờ quanh đỉnh núi, cảm giác không khác gì cõi tiên.
Giữa các ngọn núi là những hồ nước lớn nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, hồ nước chỉ bằng cái móng tay, chi chít như sao trên trời, màu sắc đa dạng, chỉ nhìn sơ qua thì không biết có bao nhiêu.
Trung tâm khu vực, mấy chục ngọn núi dốc đứng tụ lại thành cốc, màu sắc bích lục ánh xanh, như màu phỉ thúy nguyên thủy, tinh xảo mà không mất đi đại khí, nhìn vào bên trong, trong cốc có hàng trăm hồ lớn nhỏ, kiến trúc xây sát mép hồ, xếp theo thứ tự, hình thành nên cục diện một lớn một nhỏ.
– Thật là một nơi động thiên phúc địa!
Há hốc miệng, Diệp Trần chỉ thốt ra được mấy chữ.
La Hàn Sơn giới thiệu cho Diệp Trần:
– Gần Phỉ Thúy Cốc tổng cộng có một ngàn ba trăm ba mươi hai tòa sơn phong và chín ngàn tám trăm hồ lớn nhỏ nên mới có tên Thiên sơn vạn thủy, ngoài ra, trên sơn phong hình thành nên Phỉ Thúy Cốc, có một loại đá tên là Hương phỉ thúy, thường niên tán phát hương khí, được gọi là Phỉ Thúy lưu hương, hai thứ kết hợp làm một, chính là đại danh đỉnh đỉnh “Thiên sơn vạn thủy, Phỉ Thúy lưu hương”, Thiên Phong Quốc cũng như võ giả quốc gia khác chỉ cần nhắc tám chữ này, lập tức nghĩ đến Thất phẩm tông môn Phỉ Thúy Cốc.
Diệp Trần tán dương:
– Thiên sơn vạn thủy, Phỉ Thúy lưu hương, thật dễ khiến người ta mơ mộng.
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
– Động thiên phúc địa là không giả, nhưng Phỉ Thúy Cốc cũng chỉ là kẻ đến sau, ba ngàn năm trước, lục phẩm tông môn Sơn Thủy Các từng chiếm cứ nơi này.
– Không sai, năm đó Phỉ Thúy Cốc chỉ là một tiểu tông môn bất nhập phẩm, cốc chủ đời thứ nhất vô tình tìm ra di chỉ Sơn Thủy Cốc, lấy được tàn thiên “Sơn thủy” trong đó, khổ tu mấy chục năm, vừa xuất thế đã danh chấn giang hồ, tạo nên một nền tảng vững chắc.
Tứ trưởng lão ngữ khí đầy vẻ ngưỡng mộ.
Sơn thủy tàn thiên.
Có vẻ rất lợi hại! Diệp Trần thầm nghĩ.
Thiên phong thứu bay qua ngàn sơn vạn thủy, tới cốc khẩu Phỉ Thúy Cốc.
Cốc khẩu chừng vài trăm trượng vuông, địa hình bằng phẳng, không ít võ giả danh tiếng thành quần kết đội tiến nhập vào trong, còn một số đại nhân vật như Lưu Vân Tông, cưỡi yêu thú đến, đương nhiên, yêu thú đối phương cưỡi rõ ràng không bằng Thiên phong thứu.
Cuồng phong cuộc ngược, Thiên phong thưu đáp trên mặt đất.
Một Phỉ Thúy Cốc trưởng lão ngoại môn mang theo bốn chấp sự đệ tử chạy đến,
– Các vị đại giá quang lâm, thất lễ không thể đón tiếp từ xa!
Đại trưởng lão để Thiên phong thứu tự do hoạt động, cười nói:
– Xem ra, vẫn là chúng ta đến trước.
– Ha ha, Lưu Vân Tông gần đây phách lối gớm! Cái gì cũng đều là nhất.
Cự bức hai đầu lướt đến, trung niên đại hán dẫn đầu há miệng nói.
Tứ trưởng lão sắc mặt đầy vẻ không vui, trung niên đại hán tên Chu Ly, tuổi bằng Đại trưởng lão, bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, nên nhìn giống như chỉ ngoài bốn mươi, khí huyết thịnh vượng.
Hít một hơi thật sâu, tứ trưởng lão cao giọng nói:
-Vốn dĩ ta cũng không tin, hóa ra người của Tử Dương Tông ai cũng lớn giọng, cách mười mấy dặm cũng nghe thấy tiếng ngươi nói.
– Lớn giọng không phải việc gì xấu, chỉ sợ có những người không đủ khí để nói to.
Cự bức hai đầu đáp xuống mặt đất, Chu Ly nhảy xuống trước, cả vú lấp miệng em.
– Mau xem, Lưu Vân Tông và Tử Dương Tông lại cãi nhau kìa!
– Trong ngũ đại tông môn, Tử Dương Tông và Lưu Vân Tông ân oán nhiều nhất, dây dưa khó dứt, nghe nói năm xưa khi bao vây thế lực tàn dư của Cửu U Giáo, Tử Dương Tông lập mưu hãm hại Lưu Vân Tông, làm cho cao thủ Lưu Vân Tông tử thương nghiêm trọng, qua mấy năm rớt xuống cửu phẩm tông mốn, nhưng Lưu Vân Tông cũng không phải dễ bắt nạt, tung tin giả lừa tông chủ Tử Dương Tông nhiệm kì trước đến nơi tập trung thế lực tàn dư Cửu U Giáo, trực tiếp làm hắn chết không toàn thây.
– Còn có những chuyện này sao! Chẳng trách hai đại thế lực cứ như nước với lửa.
Gần đó, không ít người thì thầm nghị luận.
Nếu là bình thường, chúng nhân Phỉ Thúy Cốc sẵn lòng đứng xem hai phương đối đầu, đấu đến ta sống ngươi chết, nhưng ở đây là cảnh địa Phỉ Thúy Cốc, ngày mai lại là yến tiệc chúc mừng, nếu để họ đấu với nhau thật, còn đâu là mặt mũi Phỉ Thúy Cốc, mấy trưởng lão ngoại môn Phỉ Thúy Cốc vội vàng nói:
– Chỗ ở cho các vị đã chuẩn bị xong, mời đi theo ta.
– Hừ!
Chu Ly phấy tay áo rời đi, phía sau, Âu Dương Minh liếc mắt nhìn Diệp Trần đầy thâm ý.
Bên này, Đại trưởng lão thu hồi nộ ý, nói với bọn Diệp Trần:
– Chúng ta đi.
Chương 122: Thạch Phá Thiên
Đợi hai phương nhân mã đi xa, một phạm vi lớn đột nhiên đổ mưa, Hắc lân yêu thú mang theo đoàn người Nam La Tông đến nơi này.
…
Nội bộ Phỉ Thúy Cốc.
Vô số hồ nước xuất hiện trước mắt, tĩnh lặng không sóng.
– Phỉ Thúy Cốc không hổ là thất phẩm tông môn, quả nhiên là nhân gian thắng địa.
– Chậc chậc, so với chỗ này, chỗ chúng ta chẳng khác gì cái mụn cơm, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
– Liên hoa trong hồ không phải Thanh tố liên – một loại thảo dược trân quý sao, còn cả chỗ cá kia nữa, con nào con nấy đều là cổ ngư hiếm thấy!
Tai nghe chúng nhân ca ngợi, Diệp Trần không thể không thừa nhận, chỉ xét riêng hoàn cảnh, Lưu Vân Tông Thanh Phong Sơn bị Phỉ Thúy Cốc bỏ xa mấy con phố, không biết thất phẩm tông môn Bắc Tuyết Sơn Trang hoàn cảnh thế nào.
Người đến chúc mừng rất nhiều, những thế lực không có tầm ảnh hưởng, trên cơ bản đều được sắp xếp ở trong những tòa viên tử tinh diệu xung quanh Phỉ Thúy Cốc, những thế lực có chút ảnh hưởng thì xếp lùi vào bên trong, hoàn cảnh tốt hơn một chút, ngũ đại tông môn như Lưu Vân Tông, trực tiếp sắp xếp trong cùng, gần nơi ở của Phỉ Thúy Cốc cốc chủ nhất.
Giữa các hồ là những con đường lớn, Diệp Trần vô tình liếc qua, trong mắt hiện lên dị sắc khác thường.
Phía trước, một đám thiếu niên nam nữ thân khoác lục y vừa cười vừa nói, từ sóng chân khí trên người họ có thể thấy không hề thua kém top đầu đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, hai người trong đó khí tức thâm bất khả trắc, rõ ràng đạt đến trùng độ đỉnh tiêm đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông.
Người bên trái thân hình uyển chuyển, dung mạo tuyệt mỹ, như không cốc u lam, nhất cử nhất động đều lôi kéo tâm tư nam đệ tử, sánh vai với nàng là một nam đệ tử cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, khí chất tôn quý, trên người ẩn hiện vương giả chi khí, rõ ràng không phải người thường.
La Hàn Sơn bên cạnh Diệp Trần nhận ra thân phận thiếu nữ tuyệt mỹ, là Cơ Tuyết Nhạn, đệ tử Cơ gia, nửa năm trước theo “Chưởng tuyệt” Liễu Vô Tương bái phỏng Lưu Vân Tông, từ tình hình hôm đó xem ra, tựa hồ có quan hệ không bình thường với Diệp Trần.
– Diệp sư đệ, đến nơi ở của chúng ta rồi, đi theo ta!
La Hàn Sơn vỗ vỗ vai Diệp Trần.
Diệp Trần thu hồi ánh mắt, trên mặt cũng không có gì biến hóa.
Năm người dưới sự dẫn dắt của Phỉ Thúy Cốc trưởng lão ngoại môn đi vào trong một viện tử xa hoa bên cạnh một hồ nước lớn.
Xa xa, Cơ Tuyết Nhạn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thoáng nhíu mày, nam đệ tử tuấn lãng bên cạnh quan tâm nói:
– Cơ sư muội, sao vậy.
– Không có gì? Thạch sư huynh.
Cơ Tuyết Nhạn có thể khẳng định, người đó chính là Diệp Trần, không ngờ nửa năm không gặp, ngày trước chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu hắn đạt đến cảnh địa hôm nay, nếu chỉ có vậy, vẫn chưa đến mức quá kinh ngạc, khiến nàng không ngờ là, đối phương trừ tu vi một ngày ngàn dặm ra, còn lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý mà mọi kiếm khách đều mơ tưởng, mấy ngày ngắn nủi, hai chữ Diệp Trần lan truyền khắp Thiên Phong Quốc, trong võ giả, không ai là không biết đến, thanh danh đuổi kịp các đại tông môn đại đệ tử nhị đệ tử.
Viện tử xa hoa tên là Lục Liễu Cư, bên trong có một chủ viện và bảy tiểu viện.
Diệp Trần sống trong tiểu viện phía Đông.
Rất rõ ràng, viện tử đã được người ta quét dọn trước đó, trên không địa không có dù chỉ một phiến lá rụng, bốn phía sạch sẽ, vườn hoa nhỏ ở giữa cũng được cẩn thận tu bổ qua, vào trong phòng, bàn ghế sáng bóng, không dính một hạt bụi nhỏ, thoang thoảng còn có mùi thơm bay ra.
Quan sát qua một chút, Diệp Trần liền đi ra ngoài.
Lúc đi qua tiểu viện Từ Tĩnh, bên trong truyền ra từng trận phong tuyết phá không thanh, Diệp Trần cười cười, Từ Tĩnh ít nói, rảnh rỗi chỉ thích tu luyện, rất ít khi chủ động giao lưu với người khác, sau mấy lần tiếp xúc, Từ Tĩnh nhìn thấy Diệp Trần cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi.
Không có ý làm phiền đối phương, Diệp Trần cất bước rời đi.
Bên ngoài viện tử là hồ nước trong veo, bốn phía xung quanh hồ cứ cách trăm mét lại có một tòa viện tử xa hoa không kém gì Lục Liễu Cư. Ven hồ, từng hàng liễu rủ, lắc lư theo gió.
– Phỉ Thúy Cốc không hổ là thất phẩm tông môn, nơi dùng để tiếp đãi khách nhân đã đẹp như vậy.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu, cảm thấy thiên địa nguyên khí xung quanh nồng đậm hơn, thuần túy hơn Thanh Phong Sơn rất nhiều, luyện hóa thành chân khí cũng tương đối dễ.
Thưởng thức cảnh sắc một hồi, Diệp Trần đang định quay về viện tử tu luyện.
– Diệp Trần.
Một thiếu nữ cao gầy men theo con đường ven hồ đi đến, là Nam La Tông Viên Tuyết Mai.
Diệp Trần mỉm cười,
– Đã lâu không gặp, sao nàng biết ta ở đây.
– Khách nhân cấp bậc đại tông môn đề sống ở ven hồ này, lúc nãy đi ra viện tử nhìn thấy ngươi.
Viên Tuyết Mai dừng bước, đứng cách Diệp Trần ba mét.
Diệp Trần gật gật đầu, đột nhiên kinh ngạc nói:
– Nàng tấn thăng Ngưng Chân Cảnh hậu kì rồi, chúc mừng!
– Có gì đáng chúc mừng đâu, vẫn là ngươi tiến bộ nhanh hơn, nhưng chỉ trong vòng vài tháng tấn thăng đến Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong, còn lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý mà ta cũng phải ngưỡng mộ điên cuồng, haizz, đúng là người hơn người, tức chết đi được.
Viên Tuyết Mai mặc đầy ngưỡng mộ và bội phục.
Diệp Trần xoa xoa mũi,
– Tin tức truyền đi nhanh quá.
– Đó là chuyện đương nhiên?
Viên Tuyết Mai nguýt Diệp Trần một cái,
– Những cái khác còn đỡ, chỉ có việc lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý là quá chấn động, đến tông chủ Nam La Tông ta cũng khen ngươi là tuyệt đỉnh thiên tài, Thiên Phong Quốc bất thế xuất kiếm khách, có tuyệt đại hi vọng lĩnh ngộ kiếm ý chân chính.
– Nàng tìm ta không phải để khen ta chứ!
Nghe vậy, Viên Tuyết Mai hi vọng nhìn Diệp Trần, nói:
– Ngươi lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý kiểu gì vậy, có thể truyền kinh nghiệm không?
Nàng bây giờ cũng giống như Diệp Trần, là nội môn đệ nhất đệ tử Nam La Tông, lực chiến đấu không hề thua kém đệ tử hạch tâm bình thường, nếu như có thể lĩnh ngộ một chút kiếm ý, thực lực chắc chắn tăng lên mấy phần, ngoài ra, lĩnh ngộ một tia kiếm ý, sau này bước vào kiếm ý tầng thứ cũng dễ dàng hơn.
Vốn dĩ nàng không có ý định gì, nhưng người tiếp cận kiếm ý nhất là Diệp Trần, chủ động qua hỏi vẫn tốt hơn tự mình khổ sở tìm kiếm.
Trong lòng Diệp Trần cười khổ, thì ra đến là vì chuyện kiếm ý.
– Ta với kiếm ý cũng là kiến thức nửa vời, nhưng nếu nói kinh nghiệm, đúng là có một chút.
– Nói nghe xem nào?
Viên Tuyết Mai hai mắt sáng rực.
Diệp Trần nói:
– Tinh khí thần dưới sự điều động của đại tự nhiên hoàn mỹ dung hợp thành một điểm, dùng kiếm hình thức phát tiết ra, ta nghĩ, có lẽ là cơ sở kiếm ý.