Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 534 [Chương 2668 đến 2672]
❮ prevnext ❯Chương 2668: Tử vong? (Hạ)
Hắn cũng có phản ứng trong tích tắc, thực lực tăng lên rất nhiều.
Kiếm Khí Lưu Ảnh!
Sau khi Sở Mộ sáng tạo ra Kiếm Khí Lưu Ảnh, từ khi no lần lượt lập công, lần lượt chiến đấu và không ngừng hoàn thiện, nó cũng tăng lên rất nhiều.
Kiếm Khí Lưu Ảnh của Sở Mộ lúc này hoàn toàn đạt tới một loại cực hạn, hắn trong trạng thái bình thường không thể phát huy nó tới cực hạn.
Kiếm Khí Lưu Ảnh cực hạn, hắn lập tức né được trảo ảnh của Trịnh Lệ, lưu ảnh bị ưng trảo đánh nát, tốc độ của Sở Mộ không hạ thấp, ngược lại còn tăng lên một tia.
Ba người Cổ Loạn Không thở ra một hơi.
Trịnh Lệ kinh ngạc, hắn muốn ra tay lần nữa nhưng hai người Không Lưu cùng Lôi Phách đã có phản ứng nên ngăn cản hắn công kích Sở Mộ.
Sở Mộ an toàn, chỉ còn cách mấy trăm mét là có thể lao ra khỏi hắc ám hư vô.
Một chuyện mọi người không ngờ tới xảy ra.
Cường giả tuyệt thế U Hậu đứng lặng một chỗ hành động, hắn cong ngón tay bắn ra một chỉ, một chỉ này vô cùng sắc bén và nhanh chóng dị thường bắn về phía Sở Mộ, tinh thần Sở Mộ tập trung cao độ, hắn biết một kích này không cường đại bằng ưng trảo của Trịnh Lệ nhưng lại thập phần huyền diệu, là U Hậu có tính toán mới đánh ra một kích như thế.
Trong nháy mắt Sở Mộ thi triển Kiếm Khí Lưu Ảnh, U Hậu bắn ra hơn mười đạo chỉ phong bao trùm phía trước, bao phủ Sở Mộ và Kiếm Khí Lưu Ảnh.
Kiếm Khí Lưu Ảnh bị đánh nát, Sở Mộ không thể trong thời gian ngắn thi triển Kiếm Khí Lưu Ảnh thứ hai, cũng bởi vì hắc ám không ngừng đè ép, phạm vi di động có hạn, hắn bị chỉ phong của U Hậu bao phủ.
Nói cách khác, chỉ phong của U Hậu không có bao nhiêu uy lực nhưng đã ngăn cản thế tiến lên của Sở Mộ.
Không thể làm gì, Sở Mộ chỉ có thể ngạnh kháng.
Hắn thi triển Lục Đạo kiếm thức hình thành sáu vòng xoáy màu đen hấp thu thôn phệ hơn mười đạo chỉ phong, cắn nuốt vô cùng dễ dàng nhưng Lục Đạo kiếm thức lại có tai hại, đó là lúc thi triển không thể di động.
Sở Mộ vừa dừng lại, tốc độ của hắn bị ảnh hưởng lớn, hắc ám chung quanh bao phủ Sở Mộ.
Sở Mộ bị hắc ám hư vô thôn phệ.
Sắc mặt ba người Cổ Loạn Không tái nhợt.
– U Hậu ngươi muốn chết!
Lôi Phách giận dữ hét lớn,.
U Hậu không quan tâm Lôi Phách, sau khi thấy Sở Mộ bị hắc ám hư vô thôn phệ thì lập tức chui vào lòng đất, hắn dùng tốc độ cực nhanh và phương thức quỷ dị rời khỏi nơi này.
Hắn không muốn đối với với cường giả tuyệt thế mạnh hơn hắn như Lôi Phách, đương nhiên, hắn có thủ đoạn của mình, sức chiến đấu của Lôi Phách mạnh hơn hắn nhưng không thể giết hắn.
Huống chi Lôi Phách không vì người chẳng có bao nhiêu quan hệ mà làm tử địch với mình, chỉ cần mình kịp thời rời đi thì hắn cũng không đuổi theo.
Suy nghĩ của U Hậu không có sai lầm, tuy Lôi Phách tức giận nhưng sau khi nhìn thấy U Hậu rời đi liền không đuổi theo.
Hắn thưởng thức Sở Mộ, đúng vậy, cũng nguyện ý tới kết giao, đúng vậy, nhưng đó là tình huống Sở Mộ còn sống, nếu hắn chết thì chẳng còn gì để nói, tương lai cũng không còn.
Sở Mộ và hắn không có quan hệ thân thích hay bằng hữu, bởi vậy hắn không muốn làm tử địch với cường giả tuyệt thế khác, huống chi sức chiến đấu của U Hậu không mạnh nhưng năng lực bảo vệ tánh mạng rất kinh người, hắn có năng lực độn địa nên ngăn cản rất nhiều nguy hiểm, cho dù hắn và Không Lưu liên thủ cũng khó giết U Hậu.
Nhìn thấy Sở Mộ bị hắc ám hư vô thôn phệ, Trịnh Lệ chỉ cười lạnh, hắn lui ra sau và bay lên không trung, hắn hóa thành một con diều hau bay đi thật nhanh.
U Hậu rời đi, Trịnh Lệ cũng rời đi, hiển nhiên bọn họ đã đạt được mục đích.
Không Lưu không ra tay ngăn cản, mục đích của hắn giống Lôi Phách.
– Đáng tiếc.
Không Lưu khẽ thở dài.
– Đúng vậy, đáng tiếc.
Lôi Phách cũng thở dài.
Mặc dù nói trong thế giới Thâm Lam không thiếu thiên tài, cho dù tỉ lệ thiên tài nhỏ bé nhưng yêu nghiệt lại khác, được xưng vạn cổ khó tìm, rất ít rất ít, huống chi bọn họ không so sánh Sở Mộ với thiên tài yêu nghiệt, bởi vì Sở Mộ còn yêu nghiệt hơn cả thiên tài yêu nghiệt, nếu không làm sao có thể ở Thánh cấp nhị tinh có sức chiến đấu khủng khiếp như thế.
Cũng chính bởi vì như thế, bọn họ mới xem trọng Sở Mộ, mới nguyện ý đầu tư giai đoạn đầu, không nghĩ tới đối phương còn chưa phát triển đã vẫn lạc.
Có lẽ Sở Mộ còn sống, nhưng còn sống trong cấm địa như hắc ám hư vô quá khó khăn, nó không liên quan tới kỹ xảo chiến đấu, cho dù Sở Mộ có kỹ xảo chiến đấu cấp Thánh Hoàng thì cảnh giới của hắn không đủ, không thể rời khỏi hắc ám hư vô.
Cấm địa hắc ám hư vô đáng sợ, cho dù là cường giả tuyệt thế cũng không muốn đối mặt, tiến vào bên trong sẽ thừa nhận cô tịch, đồn đãi cường giả tuyệt thế vào bên trong đã phát điên.
– Chết!
Diêm Chính Khang cười vui vẻ.
– Chết?
Sắc mặt đám người Dương Phàm kinh ngạc.
Kiếm Thánh có tiền đồ như thế lại chết trong hắc ám hư vô?
Trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên nói cái gì cho phải, tiếc hận cũng tốt, khiếp sợ cũng thế, đột nhiên cảm thấy tánh mạng sao mà yếu ớt, cho dù ngươi sống phong hoa tuyệt đại cỡ nào, một khi chết cũng không còn gì cả.
Đáng tiếc đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc.
Hư không là khu vực vô cùng thần kỳ, nó có rất nhiều tường kép giống như cái bánh ngàn tầng, một tầng lại một tầng, mỗi một tầng có khoảng cách với nhau.
Hư không cũng chia làm tầng nông và tầng sâu.
Dưới tình huống bình thường, người tu luyện không gian chi đạo chỉ có thể tiếp xúc với không gian tầng nông.
Chỉ có người tu luyện không gian chi đạo đạt tới trình độ nhất định mới có thể chạm đến hư không tầng sâu, mà kỳ thật hư không tầng sâu có nhiều cách gọi, bởi vì tầng sâu cho nên chia rất nhiều tầng.
Trong hư không tầng sâu, một đạo lưu quang bay đi với tốc độ kinh người, nhanh như tốc độ ánh sáng.
Tốc độ ánh sáng độ vô cùng nhanh, cho dù là cường giả tuyệt thế có dùng toàn lực cũng không thể đuổi theo.
Một giây, hai giây, ba giây…truyện cõi âm
Qua mấy hô hấp không gian tầng sâu rung động tiến vào tầng nông, rồi sau đó lao ra khỏi hư không tiến vào thế giới bên ngoài.
Lưu quang biến mất, một thân ảnh rơi xuống đất.
– Đây là nơi nào?
Thân ảnh rơi xuống đất nhìn sang chung quanh, thần hồn của hắn bao phủ phạm vi mấy vạn mét chung quạnh.
– Khí tức ngũ hành chấn động quá nồng đậm.
Thân ảnh này kinh ngạc nhìn khí tức ngũ hành chung quanh.
Chương 2669: Ngũ Linh tộc
Trong không khí tràn ngập thiên địa nguyên khí, đối với người bình thường mà nói, thiên địa nguyên khí có thể duy trì sinh cơ và sức sống của bọn họ, bọn họ có năng lực sinh tồn bình thường, sống được, đối với tu luyện giả mà nói, thiên địa nguyên khí trừ giúp bọn họ sinh tồn ra còn có thể hấp thu chuyển hóa thành nguyên lực, tăng cấp độ tính mạng hơn xa người thường, đạt tới cấp độ cao hơn.
Trừ thiên địa nguyên khí ra, còn có các năng lượng thiên địa rời rạc khác.
Ví dụ như kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành. Ví dụ như phong băng lôi ví dụ như quang cùng ám…
Những khu vực khác nhau, nồng độ thiên địa nguyên khí khác nhau, độ tinh thuần cũng khác nhau, đạo lý giống nhau, khí tức thiên địa chấn động cũng khác nhau, cường độ cũng khác nhau, mức độ rung động chỉ có thể cảm giác khí tức thiên địa chấn động đặc biệt, không cách nào cảm ứng được lực lượng thiên địa khác.
Hiện tại nơi này trừ khí tức ngũ hành ra, cũng chỉ có khí tức ngũ hành chi lực chấn động.
Từ hư không tầng sâu lao tới hư không tầng nông, lại lao ra khỏi hư không đáp xuống khu vực có khí tức ngũ hành chấn động mạnh như vậy, rất nhiều người cho rằng Sở Mộ bị hắc ám hư vô cắn nuốt chỉ có một con đường chết.
Vốn hắn bị Trịnh Lệ tập kích, còn bị U Hậu đánh lén, Sở Mộ cũng không thể tránh đi, chỉ có thể bị hắc ám hư vô thôn phệ, may mắn hắn còn có thủ đoạn nếu không cũng xong đời rồi.
Trong nháy mắt hắn bị hắc ám hư vô cắn nuốt, khi còn chưa bị cắn nuốt hoàn toàn. Sở Mộ vận dụng Độn Không Thạch.
Lực lượng Độn Không Thạch thập phần thần kỳ, cho dù trước mặt cường giả tuyệt thế cũng có hiệu quả, trong nháy mắt Sở Mộ còn chưa bị hắc ám cắn nuốt hết, lực lượng Độn Không Thạch bao phủ thân thể Sở Mộ và mang hắn phá vỡ hư không tiến vào hư không tầng nông, sau đó từ không gian tầng nông lao ra bên ngoài.
Cho dù là Không Lưu cũng không chú ý tới, dù sao hắn không lường trước Sở Mộ sẽ có bảo vật như Độn Không Thạch, lại dùng phương thức này rời đi.
Nhớ tới lúc bị hắc ám bao phủ bản thân, sắc mặt Sở Mộ hồi hộp.
Trong nháy mắt đó hắn cho rằng mình xong đời rồi, hắn có cảm giác rơi vào vực sâu và không có chút hi vọng nào, cảm giác tuyệt vọng như vậy không thể diễn tả bằng lời.
– Trịnh Lệ… U Hậu…
Đôi mắt Sở Mộ xuất hiện hào quang ác liệt, hai người này đã bị hắn liệt vào hàng ngũ địch nhân, hiện tại Sở Mộ không cách nào làm gì hai người này, chớ nói chi trả thù, chỉ cần lúc hắn có đầy đủ lực lượng hắn sẽ lập tức trả thù hai người này ngay lập tức.
Thở ra một hơi, trả thù là chuyện sau này, hiện tại phải thăm dò rõ ràng mình đang ở nơi nào.
Độn Không Thạch đưa mình ra ngoài vạn dặm, rốt cuộc là một hay hai vạn dặm đây?
Còn nữa, hắn đang ở hướng nào?
Nơi này còn trong Thiên Cổ Vực hay không?
Nếu không phải Thiên Cổ Vực, như vậy đây là vực nào?
Sở Mộ muốn biết rõ nơi này là nơi nào.
…
– Nhân tộc, vì sao ngươi xuất hiện trong lãnh địa của chúng ta?
Chung quanh Sở Mộ là một đám người, một đám người có ngoại hình tương tự Nhân tộc nhưng bọn họ không phải Nhân tộc, lỗ tai của bọn họ dài hơn Nhân tộc một ít, nhìn càng tuấn mỹ, thân thể càng thon gầy hơn, cho người ta cảm giác linh khí.
Trừ chuyện này ra, Sở Mộ còn cảm giác trên người bọn họ có kim chi khí chấn động rất mạnh.
Ngoại hình và lực lượng chấn động kia, Sở Mộ lập tức có suy đoán.
– Các ngươi là người Ngũ Linh tộc?
Sở Mộ hỏi ngược lại, hắn không có vẻ gì là khẩn trương, sắc mặt bình tĩnh.
Có hơn mười người vây quanh Sở Mộ, ngoại hình tương tự Nhân tộc nhưng sinh ra khí tức Niết Bàn Cảnh, người mạnh nhất trong bọn họ là Niết Bàn Cảnh cao giai, hơn nữa trên người bọn họ sinh ra kim chi lực chấn động thập phần tinh thuần, thập phần sắc bén, phối hợp với kiếm mỏng trong tay càng nói rõ vấn đề.
Cấp độ của bọn họ quá yếu khi so với Sở Mộ.
– Đúng vậy, chúng ta là Ngũ Linh tộc.
Niết Bàn Cảnh cao giai cầm đầu trả lời Sở Mộ, chợt còn nói thêm:
– Nhân tộc, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi tới lãnh địa của chúng ta làm gì?
Tuy ngoại hình Ngũ Linh tộc thập phần tiếp cận Nhân tộc nhưng có bản chất khác biệt bởi vậy, nơi Ngũ Linh tộc ở lại được gọi là lãnh địa.
Tuy thế giới Thâm Lam không có những lời như không phải tộc ta ất có dị tâm, nhưng quan niệm này vẫn tồn tại.
Một Nhân tộc xuất hiện trong lãnh địa của bọn họ, hơn nữa không phải biên giới của lãnh đại, khó tránh khỏi làm bọn họ cảnh giác.
– Rất tốt, nếu đã gặp Ngũ Linh tộc các ngươi, vậy dẫn ta đi gặp chủ sự của các ngươi đi.
Sở Mộ nói, hắn còn nhớ rõ di chúc của Ngũ Linh Kiếm Thánh.
Nói xong Sở Mộ bộc phát khí tức chấn động của Thánh cấp, hơn mười Ngũ Linh tộc cảnh giác.
– Cường giả Nhân tộc, ngươi tìm chủ sự tộc ta có việc gì hay không?
Niết Bàn Cảnh cao đổi xưng hô với Sở Mộ.
– Ta có chuyện rất trọng yếu, ngươi không làm chủ được.
Sở Mộ nhìn đối phương, hắn dùng ngữ khí không cho cự tuyệt.
– Cường giả Nhân tộc, xin mời đi theo ta.
Lúc này Ngũ Linh tộc Niết Bàn Cảnh cao giai nói với Sở Mộ, lại phân phó Ngũ Linh tộc khác:
– Các ngươi tiếp tục tuần tra.
– Vâng, đội trưởng.
Các Ngũ Linh tộc khác trả lời, đây là tiểu đội tuần tra của Ngũ Linh tộc, phụ trách dò xét lãnh địa Ngũ Linh tộc.
– Cường giả Nhân tộc, hiện tại ta dẫn ngươi đi Thần Sơn, hi vọng ngươi không phải là địch của tộc ta.
Đội trưởng này nhìn Sở Mộ, hắn nói ra, sau đó bờ môi nhấp nháy phát ra tiếng kêu bén nhọn, giống như hùng ưng đang gọi các loài chim khác.
Từng tiếng kêu vang nhanh chóng tiếp cận.
Trên không trung có một con chim lớn ngoại hình giống như hùng ưng, nó có vài phần tương tự kim quang mãng điêu, đương nhiên, cũng không phải kim quang mãng điêu, chỉ có phần tương tự mà thôi.
Từ khí tức chấn động của con chim phát ra, Sở Mộ biết rõ đây là một con linh thú Thánh cấp nhất tinh.
Đội trưởng thả người nhảy lên, hắn đáp lên lưng chim ưng, khống chế chim ưng bay lên không trung, Sở Mộ bay theo.
Sở Mộ theo theo chim ưng, cương phong không thể làm gì hắn.
Chưa tới Ngũ Linh Thần Sơn, Sở Mộ cũng nói chuyện phiếm với Ngũ Linh tộc dẫn đường.
Thì ra người Ngũ Linh tộc này là một trong sáu mạch Ngũ Linh tộc, Kim Linh tộc.
Ngũ Linh tộc chia làm sáu mạch, dùng kim mộc thủy hỏa thổ làm một mạch, một mạch cuối cùng là mạch thứ sáu, là tồn tại địa vị cao trong Ngũ Linh tộc, chính là Ngũ Linh Vương tộc chủ mạch của Ngũ Linh tộc.
Ngũ Linh tộc dùng Ngũ Linh Vương tộc cầm đầu, đứng đầu kim mộc thủy hỏa thổ năm mạch linh tộc, cấu thành tộc quần Ngũ Linh tộc.
Chương 2670: Cơ duyên (Thượng)
Trong đó người kim mộc thủy hỏa thổ năm mạch linh tộc nắm giữ một loại lực lượng thiên địa, đây là năng lực thiên phú bẩm sinh của bọn họ, lúc tu luyện trừ các loại lực lượng khác, bọn họ không ngừng tăng cường nắm giữ lực lượng bẩm sinh của mình, từ đó phát huy tiềm lực tới tận cùng.
Có thể nói năng lực thiên phú của Ngũ Linh tộc làm rất nhiều chủng tộc hâm mộ.
Đương nhiên, chủng tộc khác nhau có năng lực khác nhau, Nhân tộc nhìn như không có thiên phú gì, kì thực năng lực học tập chính là thiên phú của họ.
Dưới tình huống bình thường, người Ngũ Linh tộc khống chế lực lượng ngũ hành vượt qua Nhân tộc rất nhiều, nhưng trong nhân tộc cũng không thiếu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có thể so sánh thậm chí vượt qua cả Ngũ Linh tộc, đương nhiên là không nhiều.
Năm mạch linh tộc nắm giữ một loại năng lực ngũ hành bẩm sinh, cũng chỉ có thể nắm giữ một loại ngũ hành chi lực, thiên thiên, bẩm sinh, hậu thiên, chúng không thể cải biến, chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ.
Về phần Ngũ Linh Vương tộc nắm giữ ít nhất hai loại lực lượng ngũ hành.
Huyết mạch Ngũ Linh Vương tộc trời sinh đã nắm giữ hai loại lực lượng ngũ hành, mà năm mạch linh tộc khác nếu tiên thiên hoặc hậu thiên nắm giữ ít nhất hai chủng ngũ hành chi lực cũng liệt vào Vương tộc, tiến hành bồi dưỡng trọng điểm.
Đương nhiên, Sở Mộ chỗ không biết nếu như người có thiên phú hết sức xuất sắc của năm mạch linh tộc đạt tới trình độ nhất được cũng sẽ được Ngũ Linh Vương tộc coi trọng, trọng điểm bồi dưỡng, xếp vào hàng ngũ Ngũ Linh Vương tộc.
Nhưng đây là chuyện trong Ngũ Linh tộc, Sở Mộ chỉ hiếu kỳ mà thôi, sau khi hiểu sơ thì hắn không có ý định tìm hiểu quá sâu.
Có đôi khi, biết được càng nhiều sẽ trêu chọc phiền toái không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.
Mà Kim Linh tộc nhân dẫn đường chỉ nói chuyện người khác đều biết, chuyện Ngũ Linh tộc che giấu không nói với Sở Mộ..
Trong lúc nói chuyện phiếm với nhau, một ngọn núi cao màu đen xuất hiện trong mắt hai người, núi đen này rất cao, nó như thái cổ thần sơn đứng sững trên đại địa, tản mát ra khí tức cổ xưa.
Ngũ Linh Thần Sơn, nơi này là nơi nghỉ lại chân chính của Ngũ Linh tộc.
Một ngọn núi chính, năm ngọn núi phụ.
Ngọn núi chính cao một ngàn hai trăm trượng, năm ngọn núi còn lại cao tám trăm trượng, năm ngọn núi bao quanh núi chính, từ xa nhìn chúng là một thể, chỉ có ở khoảng cách gần mới có thể nhìn ra.
Sở Mộ tiến và là núi chính do Ngũ Linh Vương tộc nghỉ lại.
Trong ngọn núi chính có trụ sở người Ngũ Linh Vương tộc người, nó không phải cung điện, mà là một động phủ.
– Nhân tộc Thánh cấp, ngươi tới tộc ta có chuyện gì?
Một chấp sự của Ngũ Linh Vương tộc tiếp đãi Sở Mộ là Thánh cấp trung giai nói ra.
– Ta đến Ngũ Linh tộc có quan hệ với Ngũ Linh Kiếm Thánh.
Sở Mộ nói thẳng.
– Ngũ Linh Kiếm Thánh?
Chấp sự nghe xong liền nghi hoặc, sau ba giây ánh mắt hắn run run, sắc mặt biến thành khiếp sợ, ngữ khí và thân thể run rẩy và nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
– Ngươi nói… Chính là Ngũ Linh Kiếm Thánh…
– Ta không biết Ngũ Linh tộc các ngươi có bao nhiêu Kiếm Thánh, nhưng người này là Ngũ Linh Kiếm Thánh vài ngàn năm trước.
Sở Mộ nói.
– Tiểu hữu chờ một lát, ta đi mời trưởng lão đến đây.
Chấp sự biết rõ chuyện này vượt qua phạm vi hắn giải quyết, phải mời trưởng lão ra mới được.
Sở Mộ tự nhiên không dị nghị, hắn chờ đợi.
Chưa tới một phút sau, trừ chấp sự kia còn có một lão giả Ngũ Linh tộc đi tới.
– Tiểu hữu, đây là Vương tộc Thất trường lão.
Chấp sự giới thiệu nói.
– Tiểu bối Nhân tộc, ngươi tới bổn tộc thật sự có quan hệ với Ngũ Linh Kiếm Thánh?
Thất trường lão mới mở miệng hỏi trực tiếp, thập phần trực tiếp, ngữ khí sẳng giọng, bộ dáng kia có ý nếu Sở Mộ quấy rối sẽ ra tay đánh gục.
Ngũ Linh Vương tộc Thất trường lão là một cường giả Thánh cấp cửu tinh, một thân khí tức không tận lực phát ra nhưng thập phần cường hoành, hơn nữa trên người hắn có ba loại ngũ hành chi lực chấn động, thập phần cường hoành, thập phần tinh thuần.
Có thể trở thành trưởng lão một tộc cũng không đơn giản.
Nhưng Sở Mộ không có chút sợ hãi nào, cũng không quan tâm khí thế của đối phương.
– Ta cũng không biết Ngũ Linh Kiếm Thánh ta nói và Ngũ Linh Kiếm Thánh của các ngươi có phải một người hay không.
Sở Mộ nói ra.
– Trong tộc ta chỉ có một người là Ngũ Linh Kiếm Thánh, chỉ có một mà thôi.
Thất trường lão nói.
– Đúng hắn là được..truyện Linh Dị
Sở Mộ nói:
– Trước kia ta từng tiến vào một bí cảnh, đạt được sở học Ngũ Linh Kiếm Thánh truyền thừa, hắn cũng lưu lại một nguyện vọng, hi vọng người thừa kế có thể mang sở học của hắn về Ngũ Linh tộc, giao cho người Ngũ Linh tộc.
Hắn hơi dừng lại, Thất trường lão và chấp sự hít thở dồn dập, Sở Mộ tiếp tục nói:
– Trước kia ta có việc quấn thân, không cách nào đi xa, hôm nay cơ duyên xảo hợp tới nơi này, vừa vặn giao sở học của Ngũ Linh Kiếm Thánh lưu lại đưa cho Ngũ Linh tộc các ngươi.
– Như vậy ta đại biểu Ngũ Linh tộc cảm tạ tiểu hữu.
Ngữ khí và thái độ của Thất trường lão tốt hơn rất nhiều.
Sở Mộ cũng không có kéo dài, hắn cũng không có ý định gì đó, hắn trực tiếp cầm truyền công thạch ra sau chép toàn bộ sở học của Ngũ Linh Kiếm Thánh vào bên trong.
Dựa theo ý của Ngũ Linh Kiếm Thánh, mệnh danh truyền thừa là Ngũ Linh Kiếm Điển, trong đó có mấy môn kiếm pháp và tuyệt học của Ngũ Linh Kiếm Thánh, hơn nữa còn có lý giải về kiếm pháp của hắn.
Nguyên tư nguyên vị, Sở Mộ không có thêm hay xóa bất cứ thứ gì.
Trên thực tế dùng tạo nghệ và cảnh giới kiếm đạo của Sở Mộ hiện tại đã sớm vượt qua cấp độ của Ngũ Linh Kiếm Thánh, phải biết rằng cảnh giới kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh chỉ là Nhân Kiếm Hợp Nhất đỉnh phong mà thôi, hắn chỉ hơn Sở Mộ ở thời gian tìm hiểu kiếm đạo mà thôi, cho nên hắn giải thích càng xâm nhập và nhiều hơn Sở Mộ.
Sở Mộ hiện tại cũng không phải Sở Mộ lúc đạt được Ngũ Linh Kiếm Thánh truyền thừa, hắn hiện tại đã đạt tới cảnh giới trong lòng có kiếm trung kỳ, kiếm nghiệm chiến đấu và kiếm pháp đạt tới cấp độ mới, cũng không thua kém, thậm chí còn vượt qua.
Nếu như Sở Mộ nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể lưu lại cảm ngộ kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh và hoàn thiện hơn, thậm chí còn tăng lên, nhưng hắn không có làm như vậy, có thể giao Ngũ Linh Kiếm Điển cho Ngũ Linh tộc đã không tệ rồi, bảo hắn hoàn thiện cho bọn họ là không thể nào, loại chuyện này cũng không có chỗ tốt gì với Sở Mộ, cho dù hắn làm, Ngũ Linh tộc cũng sẽ không biết.
Giao ngọc thạch cho Thất trường lão, đối phương cầm vào trong tay, nhanh chóng kiểm tra một phen sau đó vô cùng kích động.
Chương 2671: Cơ duyên (Hạ)
– Tiểu hữu, thực cảm tạ.
Thất trường lão trịnh trọng hành lễ với Sở Mộ..
Một Thánh cấp cửu hành lễ với Thánh cấp nhị tinh cũng không phải chuyện kỳ quái, dù sao trong một ít thế lực chỉ dùng địa vị phân chia chứ không phải tu vi.
Nhưng Sở Mộ là Thánh cấp nhị tinh tới từ bên ngoài, còn không biết xuất thân và lai lịch gì, mà Thất trường lão lại là trưởng lão Ngũ Linh Vương tộc, Ngũ Linh Vương tộc không phải thánh địa gì nhưng lại vượt qua vô số thế lực siêu cấp của Nhân tộc, cường đại hơn rất nhiều, giả như thánh địa không có Thánh Hoàng tọa trấn, chỉ sợ còn không phải đối thủ của Ngũ Linh tộc.
Sở Mộ thản nhiên nhận lấy, tuy hắn không rõ Ngũ Linh Kiếm Điển có tác dụng thế nào với Ngũ Linh tộc.
– Hiện tại còn không biết tên của tiểu hữu.
Thất trường lão hành lễ sau đó cười nói.
– Ta tên Sở Mộ.
Sở Mộ nói ra.
– Sở tiểu hữu cũng biết, Ngũ Linh Kiếm Điển có ý nghĩa thế nào với Ngũ Linh tộc.
Thất trường lão cũng nhìn ra tâm tư của hắn, sau đó nói:
– Sở tiểu hữu không đưa Ngũ Linh Kiếm Điển tới, Ngũ Linh tộc chúng ta cũng không biết rõ, Sở tiểu hữu lại bất chấp nguy hiểm tới nơi này giao cho chúng ta, đây là đại ân với Ngũ Linh tộc, ngươi chính là ân nhân của Ngũ Linh tộc.
Nghe đối phương nói thế, Sở Mộ lập tức cả kinh:
– Có phải quá lời hay không?
Đại ân, hai chữ này phải dùng đúng người, có lẽ không tính là cái gì, nhưng đối với một chủng tộc lại có ý nghĩa trọng đại.
– Không quá lời!
Thất trường lão lời nói:
– Ngũ Linh nhất tộc trời sinh nắm giữ ngũ hành chi lực, điểm này tộc khác không bằng, nhưng trên con đường kiếm đạo lại tương đối bạc nhược yếu kém, đương nhiên, tộc của ta cũng không phải không thể tu hành kiếm đạo, nhưng từ xưa tới nơi, tộc ta đặt kiếm đạo và ngũ hành chi đạo song song với nhau, mỗi một tộc nhân đều tu luyện kiếm đạo và ngũ hành chi đạo, nhưng vài ngàn năm trước từng xuất hiện biến cố làm cho rất nhiều pháp môn kiếm đạo thất truyền, tuy ngày sau không ngừng hoàn thiện nhưng vẫn chưa đủ, hôm nay tiểu hữu mangNgũ Linh Kiếm Điển của Ngũ Linh Kiếm Thánh trở về, nó có tác dụng trọng yếu giúp tộc ta hoàn thiện kiếm đạo.
Sở Mộ nghe vậy gật gật đầu, hắn hơi suy nghĩ, cảm thấy có lẽ đây là một trong những lý do, không phải lý do duy nhất, nhưng rốt cuộc thế nào thì không rõ.
Đúng vậy, Ngũ Linh tộc còn có bí mật khác cùng nhịp thở với Ngũ Linh Kiếm Điển, chỉ có điều loại bí mật này Ngũ Linh tộc năm mạch linh tộc đều không biết, cũng chỉ có cao tầng trong Ngũ Linh Vương tộc mới hiểu, tự nhiên không có khả năng nói cho Sở Mộ biết.
Tuy cảm thấy lý do chưa đủ, Sở Mộ cũng không có truy cứu, bởi vì chẳng quan hệ gì với hắn.
– Trưởng lão, ta đã hoàn thành nguyện vọng của Ngũ Linh Kiếm Thánh tiền bối, cũng là thời điểm cáo từ.
Sở Mộ đứng dậy, nói.
– Chậm đã.
Thất trường lão vội vàng ngăn Sở Mộ:
– Ở xa tới là khách, huống chi Sở tiểu hữu mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng tới đây, có đại ân với tộc ta, chính là hảo hữu của tộc ta, sao có thể rời đi như vậy, chẳng phải lộ ra tộc ta quá bạc tình bạc nghĩa sao.
Ngụ ý muốn chiêu đãi Sở Mộ một phen.
Sở Mộ còn có việc cho nên không có ý định lưu lại, Thất trường lão nói một câu làm Sở Mộ suy nghĩ.
– Sở tiểu hữu tới đúng lúc, tiếp qua bảy ngày chính là thời điểm tộc ta mở Thần Sơn bí cảnh.
Thất trường lão nói ra:
– Thần Sơn bí cảnh của tộc ta ngàn năm mở ra một lần, là cơ duyên hiếm có, nếu tiến vào trong bí cảnh, bao nhiêu cũng có chút thu hoạch, bất kể tăng tu vi hay thực lực bản thân đều có hiệu quả rõ ràng, Sở tiểu hữu có đại ân với tộc ta, ta có thể làm chủ tặng Sở tiểu hữu một danh ngạch.
Thần Sơn bí cảnh ngàn năm mở một lần!
Sở Mộ nghe vậy liền động tâm.
Thương Lan Hoàng thành có bí cảnh trăm năm mở một lần, mấy trăm năm mở một lần, tiến vào một ngày tương đương trăm năm, hắn có tăng lên thật lớn, đương nhiên, Ngũ Linh tộc có Thần Sơn bí cảnh phải chăng thần kỳ như bí cảnh trăm năm hay không, Sở Mộ không biết, nhưng hắn đoán không tầm thường, bởi vì ngàn năm mở một lần.
Không phải nói thời gian mở bí cảnh càng dài càng tốt, nhưng tối thiểu bí cảnh mở thời gian dài như thế thường thường không kém.
Sở Mộ cũng cảm nhận được thành ý của đối phương, cho nên hắn dang tự hỏi.
Hiện tại hắn cần tăng thực lực lên, tăng thực lực thật nhanh, như vậy mới không thúc thủ vô sách khi đối mặt với cường giả, giống như đối mặt cường giả tuyệt thế, lúc này hắn không có chút lực hoàn thủ nào.
Còn nữa, muốn tìm kiếm… Thâm Lam Thần Châu, tìm được thế giới chi linh, thực lực bây giờ còn chưa đủ.
Tăng thực lực lên, mặc kệ dùng phương thức gì, mặc kệ tăng lên góc độ nào cũng đáng làm.
– Tốt!
Sở Mộ đáp ứng.
Thất trường lão thở ra, hắn ý định dùng phương thức này hoàn ân tình cho Sở Mộ.
– Sở tiểu hữu, Ngũ Linh Kiếm Điển vô cùng trọng yếu với tộc ta, danh ngạch Thần Sơn bí cảnh với tộc ta cũng trọng yếu, cho nên đến chuyện đưa danh ngạch cho tiểu hữu, trừ cao tầng của tộc ta ra, những người khác sẽ không biết được.
Thất trường lão giải thích nói:
– Bởi vậy, đến lúc đó trơớc khi tiến vào Thần Sơn bí cảnh sẽ có người bất mãn, do đó đến tìm tiểu hữu gây phiền toái, cũng mong tiểu hữu đảm đương một hai, nếu như tiểu hữu ngại phiền toái thì ra an bài trụ sở cho tiểu hữu, không bị quấy rầy, thẳng đến ngày Thần Sơn bí cảnh mở ra sẽ mời tiểu hữu vào.
– Cũng tốt!
Sở Mộ nói, hắn vui vẻ đáp ứng, đối phương thành ý mười phần.
Hắn không sợ phiền toái nhưng không thích phiền toái không cần thiết, có thể tránh phiền toái càng tốt, Sở Mộ còn mong vì như vậy, danh ngạch Thần Sơn bí cảnh trân quý, bị người ngoài như mình chiếm được, không biết sẽ có bao nhiêu người Ngũ Linh tộc bất mãn.
Vực này tên là Thiên Linh vực.
Đại lục thế giới Thâm Lam cũng chia thành lớn nhỏ nhỏ, tuyệt đại đa số vực đều là Nhân tộc chiếm cứ, chỉ có một ít tiểu vực do dị tộc chiếm cứ.
Dị tộc cũng có một ít tướng mạo giống Nhân tộc, ví dụ như Ngũ Linh tộc nhưng không phải Nhân tộc, còn có Thiên Tộc cũng không phải Nhân tộc.
Thiên Linh vực, nghiêm khắc mà nói chỉ thuộc về Thiên Tộc vực, tuy số lượng Thiên Tộc nhân không nhiều lắm nhưng chiếm cứ vực này, mà Ngũ Linh tộc không tính là phụ thuộc Thiên Tộc nhưng thực lực chỉnh thể không bằng Thiên Tộc, cho nên lãnh địa của Ngũ Linh tộc cũng gọi là Ngũ Linh Thần Sơn, ở khu vực biên giới của Thiên Linh vực, nối liền với Thiên Cổ Vực.
Chương 2672: Thần Sơn bí cảnh
Nhưng muốn từ Thiên Cổ Vực tiến vào Thiên Linh vực, đi vào Ngũ Linh Thần Sơn phải trải qua một hiểm địa tên là Vạn Thú Nguyên, Vạn Thú nguyên có vô số linh thú hung mãnh nghỉ lại, cho dù là cường giả Thánh cấp muốn đi ngang qua cũng khó khăn, không cẩn thận sẽ chết tại đó, biến thành đồ ăn của linh thú Vạn Thú Nguyên.
Cho nên Thất trưởng lão Ngũ Linh Vương tộc mới nói Sở Mộ mạo hiểm cả tính mạng mang Ngũ Linh Kiếm Điển tới đây, chính vì thế mới cảm kích Sở Mộ, xem hắn là khách quý và ân nhân của Ngũ Linh tộc, thậm chí còn giao danh ngạch Thần Sơn bí cảnh quý giá cho hắn.
Có ân tất báo, đây là tôn chỉ của người Ngũ Linh tộc.
Nói đơn giản, bọn họ sợ thiếu nhân tình của Sở Mộ.
Sở Mộ đạt được Ngũ Linh Kiếm Điển, đó là chuyện của Sở Mộ và Ngũ Linh Kiếm Thánh, Sở Mộ giao Ngũ Linh Kiếm Điển cho Ngũ Linh tộc, đây là chuyện giữa Sở Mộ và Ngũ Linh tộc, đây là hai chuyện khác nhau, không thể nhập làm một.
Ngũ Linh Kiếm Điển vô cùng trọng yếu với Ngũ Linh tộc, bình thường khó có thể hồi báo, vừa may Thần Sơn bí cảnh sắp mở ra, tương đương Sở Mộ đụng cơ duyên.
Kỳ thật thời gian bảy ngày rất ngắn.
Sở Mộ ở lại trong động phủ, nơi này tràn ngập khí tức ngũ hành, hiển nhiên là động phủ bậc cao, Ngũ Linh Vương tộc bình thường không thể đi vào. Trong bảy ngày qua Thất trường lão cũng mang theo các trường lão khác tới gặp mặt Sở Mộ.
Trưởng lão Ngũ Linh Vương tộc rất hiền lành, hiển nhiên xem Sở Mộ là ân nhân.
Bên ngoài cũng huyên náo xôn xao vì chuyện danh ngạch Thần Sơn bí cảnh.
– Không ngờ để người ngoài chiếm giữ một danh ngạch, đây là chuyện gì?
Thậm chí đám đệ tử năm mạch linh tộc của Ngũ Linh Vương tộc cũng khó hiểu và bất mãn..
Phải biết rằng Thần Sơn bí cảnh ngàn năm mở một lần, luôn luôn là bí cảnh thánh địa của Ngũ Linh tộc, thập phần trân quý, mỗi tộc nhân còn sống rời khỏi bí cảnh, cho dù thực lực hay tiềm lực đều có tăng lên rõ ràng, thành tựu ngày sau không rõ ràng, tối thiểu trở thành Thánh cấp cao giai là tất nhiên, hơn nữa còn là nổi bật trong cùng giai.
Chính bởi vì như thế, Thần Sơn bí cảnh mới càng trọng yếu, bất cứ danh ngạch nào cũng vô cùng trân quý.
Lần này một Nhân tộc chiếm cứ danh ngạch vào Thần Sơn bí cảnh nhưng không giải thích lý do rõ ràng, tự nhiên làm đám người Ngũ Linh tộc bất mãn.
Một danh ngạch bị chiếm cứ, như vậy một người trong Ngũ Linh tộc mất đi danh ngạch. Rốt cuộc là ai cũng không biết, những thiên tài Ngũ Linh tộc chiếm được danh ngạch lo sợ bất an, lo lắng là mình mất đi danh ngạch.
Thần Sơn bí cảnh ngàn năm mở một lần, muốn đi vào cũng có hạn chế, phải dưới Thánh cấp trung giai, phải ngoài Niết Bàn Cảnh, nói đơn giản, Niết Bàn Cảnh và Thánh cấp đê giai mới được tiến vào bên trong, nhân số cao nhất mỗi lần là một trăm người.
– Một trăm danh ngạch, người Thiên Tộc phải chiếm cứ ba mươi, Ngũ Linh tộc chỉ có bảy mươi danh ngạch, hiện tại còn có một Nhân tộc đi vào bí cảnh.
Thiên Linh vực cuối cùng vẫn dùng Thiên Tộc vi tôn, cho nên mỗi lần Ngũ Linh tộc mở Thần Sơn bí cảnh đều cấp cho Thiên Tộc ba mươi danh ngạch, không có biện pháp, ai kêu Thiên Tộc mạnh hơn Ngũ Linh tộc, người yếu phải cúi đầu, Ngũ Linh tộc chỉ có thể xuất ra ba mươi danh ngạch.
Đáng tiếc những đệ tử Ngũ Linh tộc không thể gây phiền toái cho Sở Mộ.
Lúc này đã qua bảy ngày.
Sở Mộ được một chấp sự dẫn dắt rời khỏi động phủ tiến về cửa ra vào Thần Sơn bí cảnh.
Lối vào Thần Sơn bí cảnh đã tụ tập nhiều người, ngũ hành chi lực chấn động rất tinh thuần.
Sở Mộ nhìn sang, trọng điểm là sáu mươi chín Ngũ Linh tộc, sáu mươi chín Ngũ Linh tộc này đều là Thánh cấp đê giai, có Thánh cấp nhất tinh sơ giai, cũng có Thánh cấp tam tinh đỉnh phong.
Mặc dù nói Thần Sơn bí cảnh thích hợp cho Niết Bàn Cảnh tiến vào, dù sao danh ngạch có hạn, trong Ngũ Linh tộc to như thế đương nhiên có không ít thiên tài, tuổi không lớn có thể tiến vào Vạn Cổ Cảnh đều là thiên tài, trở thành cường giả Thánh cấp.
Ngũ Linh Vương tộc và năm mạch linh tộc, tổng số lượng cũng hơn mấy trăm vạn, tuy số lượng bọn họ kém xa Nhân tộc nhưng mỗi người Ngũ Linh tộc trời sinh đều có thể tu luyện, trời sinh thân cận ít nhất một loại ngũ hành chi đạo, đây là ưu thế chủng tộc khác không bằng.
Nói đơn giản, trong mấy tỷ Nhân tộc cũng chỉ có mấy trăm vạn người có thể tu hành mà thôi, mấy ngàn vạn Ngũ Linh tộc đều có thể tu hành.
Hơn nữa trên lý luận, mỗi một người của Ngũ Linh tộc đều có thành tựu không thấp, đạt tới Niết Bàn Cảnh không khó khăn gì, đạt tới Vạn Cổ Cảnh còn dễ dàng hơn Nhân tộc.
Có lợi có tệ.Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua
Muốn chọn ra một trăm Thánh cấp đê giai với Ngũ Linh tộc mà nói không phải việc khó, trái lại còn cảm thấy danh ngạch quá ít, chỉ có thể lần lượt chọn ra những người xuất sắc nhất.
Sáu mươi chín thiên tài Ngũ Linh tộc, trong đó mười chín người tỏa ra khí tức một loại ngũ hành, hơn nữa còn vô cùng tinh thuần còn hơn một ít Ngũ Linh tộc Thánh cấp trung giai, bọn họ đều có thiên phú đầy đủ, là thiên tài năm mạch linh tộc liệt vào Ngũ Linh Vương tộc, năm mươi người khác đều có khí tức hai loại khí tức ngũ hành.
Ngoài ra trong đó còn có ba loại ngũ hành chi lực chấn động, Sở Mộ còn phát hiện có ba người tỏa ra bốn loại ngũ hành chi lực chấn động.
Không hề nghi ngờ, ba người có bốn loại ngũ hành chi lực chấn động chính là thiên tài của Ngũ Linh Vương tộc, có lẽ còn là ba người xuất sắc nhất của Ngũ Linh tộc trong đồng lứa.
Sở Mộ xuất hiện, ngoại hình của hắn giống Ngũ Linh tộc nhưng có chút khác nhau, vừa nhìn đã nhận ra hắn là Nhân tộc, trong lòng mọi người hiểu Sở Mộ chính là kẻ cướp đi danh ngạch, sắc mặt bọn họ bất thiện nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt lăng lệ ác liệt, dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
Sở Mộ lơ đễnh, hắn biết rõ muốn vào Thần Sơn bí cảnh sẽ khó tránh việc này.
Cũng may thiên tài Ngũ Linh tộc tuy tức giận nhưng không ra tay đối phó mình.
Thiên tài Ngũ Linh tộc bị Sở Mộ chiếm cứ danh ngạch lộ gân xanh, đôi mắt bắn ra lửa giận như muốn đốt Sở Mộ thành tro tàn.
Vào lúc này đám người Sở Mộ cảm giác được phương xa có khí tức chấn động cường đại đang tới gần.
– Thiên Tộc!
Người Ngũ Linh tộc vô cùng quen thuộc khí tức này, mà Sở Mộ cũng quen thuộc khí tức của Thiên Tộc, bởi vì hắn đã từng giết không ít thiên tài Thiên Tộc.
Trước kia Sở Mộ đã biết rõ, Thần Sơn bí cảnh sẽ có ba mươi danh ngạch thuộc về người Thiên Tộc, chuyện này là chuyện của Ngũ Linh tộc, Sở Mộ không can thiệp vào.