Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 533 [Chương 2663 đến 2667]
❮ sautiếp ❯Chương 2663: Nhân họa đắc phúc (1)
Sở Mộ không biết, Thiên Cổ Thánh Hoàng ngâm xướng là thủ đoạn nào, không ngờ trực tiếp ảnh hưởng tới hắn, nó cũng không gây tổn thương lên mình, chỉ làm ý thức của hắn thoát ly nguyên thần mà thôi.
Cảm giác rung chuyển càng mạnh, Sở Mộ xuất kiếm không có kết cấu gì cả, hoàn toàn giống như kẻ không hiểu kiếm múa lung tung mà thôi, tình huống như vậy càng làm Thiên Cổ Thánh Hoàng không cảm thấy uy hiếp.
Không hổ là Thiên Cổ Thánh Hoàng, một Thánh Hoàng cường đại dựa vào tàn hồn cũng có thể dùng thủ đoạn rất mạnh.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng vừa ngâm xướng, vừa hả hê như mèo vờn chuột.
Bỗng nhiên run lên, Sở Mộ cảm giác ý thức nhẹ đi giống như lông vũ bị gió thổi bay, ý thức thoát khỏi nguyên thần, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng ngừng ngâm xướng, thừa dịp ý thức của Sở Mộ chưa thanh tỉnh liền xông vào trong nguyên thần Sở Mộ, muốn muốn chiếm cứ nguyên thần Sở Mộ.
– Nguyên thần thật cường đại!
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng tiến vào nguyên thần của Sở Mộ và cảm khái.
Hắn chỉ nhìn thấy nguyên thần của Sở Mộ là tứ cấp sơ kỳ, sau khi tiến vào mới phát hiện tuy là tứ cấp sơ kỳ nhưng không kém gì tứ cấp trung kỳ, chứng tỏ tiềm lực linh hồn kẻ này hơn người.
Linh hồn tiềm lực càng cao, ngày sau tu luyện càng có lợi, hắn vui mừng không nhỏ.
Ý thức Sở Mộ như cô hồn dã quỷ phiêu phùbên ngoài nguyên thần, không biết vì sao, bỗng nhiên hắn sinh ra cảm giác không ổn, liên hệ giữa hắn và nguyên thần càng yếu ớt.
Cho dù lúc trước trong Vạn Cổ Thánh thành, bị cường giả Thần Tộc đoạt xá cũng không xuất hiện cảm giác này, vì sao lúc này kỳ quái như vậy?
– Không bao lây ý thức của ngươi sẽ biến mất, yên tâm đi, ta sẽ tiếp quản thân thể ngươi đạt tới đỉnh phong.
Thiên Cổ Thánh Hoàng nói ra.
Sở Mộ hiểu ra.
Thì ra Thiên Cổ Thánh Hoàng ngâm xướng kỳ lạ không chỉ làm rung chuyển nguyên thần của hắn, hơn nữa còn làm suy yếu ý thức của hắn.
Nguyên thần thuộc về mình, nó và ý thức là cùng một thể không thể phân cách, một khi ý thức rời khỏi nguyên thần sẽ suy yếu, nó giống như lục bình không rễ, không bao lâu sẽ biến mất trong vô hình.
Sở Mộ sợ, lần thứ nhất, sợ.
Loại tình huống này khác với những lần trước.
Hơi chút kinh hoảng, Sở Mộ nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, hắn điều động nguyên thần chi lực chung quanh ngưng tụ thành thân thể ý thức, thân thể thần hồn dang tay ra, hai phần thần hồn chi lực ngưng tụ thành hai thanh kiếm.
Cho dù lâm vào òoàn cảnh xấu, Sở Mộ cũng không buông tha. Sẽ không thúc thủ chịu trói, hắn sẽ chiến đấu tới cùng.
– Vùng vẫy chết sao?
Thiên Cổ Thánh Hoàng cười nói, cao cao tại thượng, xem Sở Mộ như con sâu cái kiến.
Sở Mộ không có trả lời, hắn triển khai tấn công, dưới áp lực tử vong, tinh thần của hắn tập trung cao độ, kiếm pháp cũng đạt tới cực hạn.
Xuất kiếm xuất kiếm xuất kiếm, không ngừng tiến công, hoàn toàn ôm tâm tính đập nồi dìm thuyền, cũng không quan tâm nguyên thần bị thương.
Sở Mộ rất rõ ràng, nếu thời điểm này còn bận tâm nguyên thần là không khả năng, bởi vì nguyên thần bị hao tổn còn có thể khôi phục, cho dù tốn hao thời gian dài và cái giá lớn nhưng nếu ý thức và nguyên thần bị cắt đứt. Ý thức sẽ tiêu tán trong vô hình, tương đương chết, nguyên thần biến thành đồ vật của ngươi khác, thân thể thành đồ của người ta.
Sở Mộ điên cuồng như thế. Thiên Cổ Thánh Hoàng chèo chống cũng không khó khăn, hắn cũng không phải Kiếm Thánh, hắn là Thánh Hoàng cường đại, khi còn sống vượt qua Sở Mộ vô số lần.
Cái gọi là đại đạo quy nhất, chính là tu hành đạo nào, tu luyện tới cảnh giới cực cao sẽ trăm sông đổ về một biển, cũng lý giải với thứ khác đạt tới cảnh giới cực cao.
Thiên Cổ Thánh Hoàng còn chưa đạt tới cảnh giới đại đạo quy nhất nhưng không ngừng tiếp cận, tuy hắn không phải kiếm tu nhưng cũng từng nghiên cứu qua kiếm đạo, tạo nghệ kiếm đạo cua hắn còn trên rất nhiều Kiếm Thánh.
Mặc cho Sở Mộ không ngừng tiến công, Thiên Cổ Thánh Hoàng phòng thủ chật như nêm cối, hắn không phản kích, bởi vì theo thời gian trôi qua, ý thức của Sở Mộ yếu đi, liên hệ với nguyên thần sẽ biến mất.
Trong lúc tấn công, Sở Mộ có thể cảm giác được liên hệ giữa ý thức và nguyên thần càng yếu, ý thức cũng suy yếu nhiều.
Không có khủng hoảng, Sở Mộ có cảm giác mình đang chiến đấu bằng sức mạnh tính mạng, tâm thần tập trung cực kỳ cao độ, hoàn toàn tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm, mỗi kiếm của hắn, mỗi một lần di động đều hoàn mỹ.
Áp lực của Thiên Cổ Thánh Hoàng tăng lên rất nhiều, hắn phòng ngự gian nan.
Hắn muốn chiếm cứ nguyên thần và thân thể Sở Mộ, đương nhiên không dám để nguyên thần bị thương, nếu không phải tốn hao rất nhiều thời gian đi khôi phục, bởi vậy hắn toàn lực ngăn cản.
Ý thức càng ngày càng suy yếu, bắt đầu ảnh hưởng tới trạng thái của Sở Mộ.
Sở Mộ biết rõ, nếu như không có xuất hiện biến hóa nào, chỉ sợ hắn phải chết ở đây.
Hư Không Kiếm linh sẽ xuất hiện lần nữa sao?
Không có chút nắm chắc, Sở Mộ cũng không biết phải làm thế nào mới có thể câu thông với Hư Không kiếm linh.
Chẳng lẽ thực phải chết ở chỗ này?
Nội tâm Sở Mộ tràn ngập không cam lòng mãnh liệt.
– An tâm…
Cảm thấy được trạng thái của Sở Mộ lúc này, Thiên Cổ Thánh Hoàng lên tiếng lần nữa, hắn vừa nói câu này liền hét thảm thiết, giống như bị công kích rất mạnh.
– Đáng chết, ngươi là ai.
Đột nhiên xuất hiện tập kích làm Thiên Cổ Thánh Hoàng chửi ầm lên.
Cảm giác này rất khó nhận hiểu, rõ ràng thành quả thắng lợi đã tới tay lại sinh ra vấn đề, bị người khác chặn ngang một cước, nó còn buồn nôn hơn ăn con ruồi, càng chủ yếu là, có người nhúng tay cũng bỏ đi, không ngờ tập kích mình, làm cho mình bị trọng thương.
Tàn hồn bị trọng thương, hắn có cảm giác như cây nến sắp tắt.
– Ta nhìn trúng nguyên thần này, ngươi lại dám nhúng tay vào, tìm chết!
Trong nguyên thần có tiếng nói quen thuộc vang lên, Sở Mộ vui vẻ.
Đó là giọng nói của tàn hồn Thần tộc, thì ra lúc trước Hư Không Kiếm linh chưa triệt để diệt sát hắn, không biết dùng thủ đoạn gì tránh thoát một kiếp, vẫn ẩn nấp chờ khôi phục.
Đúng vậy, tàn hồn của cường giả Thần Tộc chưa bị chém giết, hắn chỉ bị trọng thương, lại dùng thủ đoạn ẩn nấp Hư Không Kiếm linh, mà Hư Không Kiếm linh cũng không phải thời kỳ toàn thịnh nên không cảm giác được.
Đáng tiếc cường giả Thần Tộc bị thương rất nặng, căn bản không có lực đoạt xá Sở Mộ, chỉ có thể ẩn núp, chậm rãi khôi phục, chờ đợi thời cơ tốt nhất cướp nguyên thần của Sở Mộ, lúc này là thời cơ tốt nhất.
tàn hồn cường giả Thần Tộc đã sớm xem nguyên thần và thân thể Sở Mộ là của mình, sau khi khôi phục sẽ chờ đợi thời cơ một lần hành động đoạt xá, không nghĩ tới lại có tàn hồn khác nhìn chằm chằm vào thân thể này.
Chương 2664: Nhân họa đắc phúc (2)
Nghĩ lại cũng phải, thân thể ưu tú như thế bị kẻ khác nhắm vào cũng không kỳ lạ, lúc này bị chằm chằm vào lại là tàn hồn Thánh Hoàng của Nhân tộc.
Sau khi Thiên Cổ Thánh Hoàng đoạt xá, tàn hồn của hắn tỉnh lại và quan sát, hắn ra tay vào lúc thích hợp nhất, tập kích tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng bị thương rất nặng.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng hồn hển, hắn triển khai phản kích.
Hai tàn hồn đều có chung một nhận thức, chiến đấu không thể tổn thương nguyên thần, nếu không sẽ phá hư nguyên thần, nguyên thần bị thương, như vậy bọn họ chiến đấu không có ý nghĩa nào, dù sao mục tiêu của bọn họ là đạt được nguyên thần chứ không phải phá hư nó.
Chiến đấu tàn hồn không có năng lượng chấn động cường đại nhưng vô cùng hung hiểm.
Một là tàn hồn Thần Tộc với thủ đoạn khó lường, một là tàn hồn Thánh Hoàng nội tình thâm hậu, song phương tranh giành nguyên thần Sở Mộ, thế giới tinh thần của Sở mộ biến thành chiến trường.
Đây là chiến đấu không chết không thôi, sẽ hạ tử thủ.
Vốn tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng cường đại hơn tàn hồn của Thần Tộc, sau khi bị tập kích đả thương cũng hạ thấp rất nhiều, chiến đấu không phân thắng bại.
Nguyên thần của Sở Mộ càng ngày càng yếu, ý thức cũng càng ngày càng suy yếu, hắn cũng ý thức được chuyện xảy ra là cơ hội khó được, lập tức khu động lực lượng cuối cùng và bộc phát, ý thức thể hóa thành trùng kích nhảy vào trong nguyên thần.
Vừa vào nguyên thần, Sở Mộ có cảm giác không hợp nhau, giống như mặc quần áo không đúng kích cỡ, hắn cảm giác không tự nhiên, hắn biết rõ nguyên thần bị bí pháp của Thiên Cổ Thánh Hoàng ảnh hưởng, thoát ly nguyên thần sau đó liên hệ giữa ý thức và nguyên thần càng ngày càng không đúng, hai bên phải dung hợp lần nữa.
Vào trong nguyên thần, Sở Mộ cố gắng phù hợp ý thức cùng nguyên thần, bên ngoài nguyên thần, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng và tàn hồn Thần Tộc không ngừng chiến đấu, song phương dùng tất cả thủ đoạn muốn dồn đối thủ vào chỗ chết.
Thời gian trôi qua, ý thức và nguyên thần của Sở Mộ chậm rãi phù hợp, cảm giác không được tự nhiên cũng dần dần giảm bớt, ý thức khôi phục dần dần.
Lúc này cũng đã khôi phục bảy thành.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng cũng ý thức không ổn.
– Dừng tay!
Hắn vội vàng quát lướn:
– Phải tiêu diệt ý thức của hắn trước, nếu không cho dù chúng ta phân thắng bại cũng không thu hoạch được gì.
Nghe hắn nói thế, tàn hồn Thần Tộc cũng kịp phản ứng, hai ngươi liên thủ trước tiêu diệt ý thức Sở Mộ.
– Muộn rồi!
Sở Mộ khôi phục bảy thành, đã có chiến lực kinh người, khu động nguyên thần và nắm chặt kiếm hồn tấn công.
Trải qua ý thức thể chuyển biến suy yếu, hắn toàn tâm toàn ý thi triển kiếm pháp, hắn có cảm giác tăng lên, cảnh giới kiếm pháp cũng tăng thêm một bước, từ đó tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng không thể thi triển ngâm xướng quỷ dị như lúc trước, Sở Mộ vận dụng tiệt sát chi kiếm lao vào chém giết hai tàn hồn của đối phương.
Dùng trạng thái nguyên thần sử dụng tiệt sát chi kiếm còn cao cấp hơn dùng thân thể sử dụng tiệt sát chi kiếm, hai tàn hồn bị tiệt sát chi kiếm bao phủ, hai người kịch chiến Sở Mộ, bọn họ đã tiêu hao rất nhiều lực lượng, lại là trạng thái tàn hồn nên sức chiến đấu cũng có hạn.
Không ngừng chiến đấu, chiến đấu kịch liệt, lửa giận của Sở Mộ bộc phát dữ dội, ý thức lại tiến vào trạng thái tỉnh táo tuyệt đối, song kiếm lần lượt đánh trúng hai đạo tàn hồn, tàn hồn của Thiên Cổ Thánh Hoàng và tàn hồn Thần Tộc không ngừng bị thương.
Dưới tiệt sát chi kiếm, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng và tàn hồn cường giả Thần Tộc không ngừng trúng kiếm và bị thương.
Bọn họ vốn bị thương, sau đó chiến đấu một trận, lại tiêu hao không ít lực lượng, Sở Mộ sau khi khôi phục thì cảnh giới kiếm pháp có tăng lên, bọn họ lại không có bao nhiêu sức phản kháng.
Mặc dù như thế, hai người khi còn sống vô cùng bất phàm, cũng không dễ dàng bị Sở Mộ tiêu diệt, lại không ngừng tránh né, ý đồ tìm kiếm cơ hội phản kích.
Dưới tiệt sát chi kiếm làm sao dễ dàng tìm được cơ hội phản kích chỉ có thể ngăn cản gian nan.
Lửa giận của Sở Mộ đã bộc phát, hắn trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết, bồi hồi trước vực sâu tử vong, sau khi khôi phục liền tức giận như núi lửa bộc phát có thể tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Chưa kể gần chết cũng là trải nghiệm khó lường.
Lúc trơớc từng gặp một ít nguy hiểm, nguy cơ trí mạng nhưng không cách nào so sánh với hiện tại, cảm giác ý thức của mình suy yếu, liên hệ với nguyên thần càng ngày càng mờ nhạt, chậm rãi đi vào tuyệt vọng đủ làm người ta giận điên người.
Sở Mộ không có nổi giận, không có điên, hắn chỉ có lửa giận.
Sau khi khôi phục, lửa giận bộc phát, bản thân hắn vẫn tỉnh táo nắm giữ trạng thái tiệt sát chi kiếm, mỗi một kiếm mang theo lửa giận, uy lực hắn thể hiện ra vượt qua lúc trước rất nhiều.
Nguyên thần kiếm trong tay là kiếm hồn chi kiếm, mà không phải kiếm thật, nếu không đủ điều kiện không thể để kiếm thật tiếp xúc với linh hồn.
Kiếm hồn chi kiếm thì khác, mỗi một kiếm đều tạo thành tổn thương lên linh hồn, cảm giác giống như đang cắt vào cơ thể, vô cùng đau đớn, hơn nữa còn không ngừng suy yếu lực lượng của đối phương.
Tàn hồn cường giả Thần Tộc không nhịn được quát lớn.
Tiếp tục nữa hắn sẽ bị thương càng nghiêm trọng hơn. Cuối cùng có khả năng chết ở nơi này, hắn cũng không muốn chết, hắn còn muốn phục sinh, một lần nữa nắm giữ lực lượng cường đại, đạt tới đỉnh phong lúc trước chưa từng có.
– Nếu không dừng tay ta sẽ tự bạo linh hồn, lúc đó chúng ta đồng quy vu tận.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng cũng quát lớn uy hiếp Sở Mộ. Thời điểm này cũng không còn Thánh Hoàng cao ngạo gì đó, còn sống mới là trọng yếu nhất, nếu không hắn cần gì hao hết tâm tư truyền tin tức ra ngoài, còn để người khác nhìn thấy Thiên Cổ Thánh Điện xuất thế, còn tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện đạt được truyền thừa của hắn.
Mục đích là hấp dẫn người có thiên phú cường đại tới để hắn đoạt xá sống lại.
Hắn có ý định đoạt xá thiên tài tuyệt thế, tốt nhất là một yêu nghiệt, không nghĩ còn đưa tới một Sở Mộ tuyệt thế yêu nghiệt, hắn làm sao buông tha cơ thể tốt như vậy.
Không thể chết được, phải sống sót, chỉ có sống sót mới có tất cả.
Sở Mộ không để ý đến bọn họ, hắn không ngừng huy kiếm công kích, không ngừng dùng kiếm suy yếu lực lực hai người kia.
Nếu để bọn họ sống sót, một khi hòa hoãn sẽ khôi phục lực lượng, tuyệt đối sẽ mang tới tai nạn cho mình, là tai nạn mang tính hủy diệt.
Chương 2665: Nhân họa đắc phúc (3)
– Ta là Thánh Hoàng, ta có thể hứa hẹn không đoạt xá ngươi, còn chỉ điểm ngươi tu luyện, ít đi đường quanh co, cảnh giới của ngươi sẽ tăng lên rất nhanh.
Uy hiếp không có tác dụng, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng lúc này không thể hạ quyết tâm tàn nhẫn, chỉ có thể biến thành lợi dụ.
Một Thánh Hoàng cường đại chỉ điểm đấy.
Phải biết rằng, Thiên Cổ Thánh Hoàng không biết tu luyện bao nhiêu năm, tinh thông suy tính chi đạo, tinh thông rất nhiều năng lực, có thể mở một đại vực cũng không phải Thánh Hoàng tầm thường có thể so sánh với, cảnh giới vô cùng cao thâm, nếu có thể được hắn chỉ điểm, cho dù là con heo cũng có thể biến thành con heo cường đại, càng không cần phải nói thiên tài yêu nghiệt như Sở Mộ, một khi đạt được Thánh Hoàng cường đại chỉ điểm, hơn nữa còn là thời thời khắc khắc chỉ điểm sẽ phát tới tình trạng gì còn khó nói.
Sở Mộ không chút dao động, mục đích khi tới đây, ngay từ đầu tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện cũng chỉ vì Thâm Lam Thần Châu mà thôi, cũng không phải hướng về truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng, đây chỉ là thứ bổ sung, có cũng được không có cũng không sao.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới thứ có cũng được không có chẳng sao lại đẩy mình vào khốn cảnh.
Hiện tại là chiến đấu sinh tử, hắn không được phép có chút nương tay.
– Đáng chết, lập tức dừng tay, nếu không ta tự bạo thần hồn đồng quy vu tận.
Tàn hồn cường giả Thần Tộc bị tổn thương liên tiếp, hắn tức giận thở hổn hển.
Tàn hồn của hắn còn chưa n định, không ngừng chấn động phập phồng giống như sắp nổ tung.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng vô cùng lo lắng, một khi tàn hồn cường giả Thần Tộc tự bạo, hắn ở khoảng cách gần như thế cũng chịu ảnh hưởng và trọng thương, hắn không có rời đi, bởi vì bị tiệt sát chi kiếm của Sở Mộ vây quanh, bất cứ đường lui nào cũng bị phong tỏa, hắn không thể rời đi.
Theo thời gian trôi qua, ý thức của Sở Mộ không ngừng khôi phục, lại phù hợp với nguyên thần, lúc này đã khôi phục tới chín thành, Sở Mộ cảm giác chín thành này còn vượt qua trạng thái mười thành lúc trước, nói cách khác, sau khi trải qua biến cố, ý thức và nguyên thần của hắn đã tăng cường không ít.
Đây là nhân họa đắc phúc.
Hiện tại Sở Mộ không quan tâm tới, bởi hắn phải tiêu diệt hai gia hỏa trước mặt, nếu không sẽ lưu lại tai họa ngầm, không có người nào nguyện ý nuôi hai tàn hồn lúc nào cũng nhìn chằm chằm chờ đoạt xá bản thân.
Kỳ thật tàn hồn cường giả Thần Tộc cũng không muốn tự bạo, hắn chỉ dùng hành động uy hiếp Sở Mộ mà thôi, chấn động càng ngày càng mãnh liệt, hắn không nghĩ tới Sở Mộ lại không bị uy hiếp.
Sở Mộ sớm có quyết định, cho dù nguyên thần trọng thương cũng tuyệt đối không nương tay, nhất định phải tiêu diệt tàn hồn của hai kẻ này, nếu không hắn không thể an tâm, về phần nguyên thần gặp trọng thương, chỉ cần hắn còn sống sẽ có biện pháp giải quyết.
Tập trung lực lượng nhắm vào tàn hồn cường giả Thần Tộc, chiếu cố tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng.
– Dừng tay, lập tức dừng tay, nếu không chúng ta đồng quy vu tận.
Tàn hồn cường giả Thần Tộc quát lớn.
Trả lời hắn là song kiếm của Sở Mộ tấn công điên cuồng và liên tục, đánh tàn hồn cường giả Thần Tộc bị thương nhiều chỗ.
Tàn hồn cường giả Thần Tộc không ngừng chấn động, rốt cục đã vượt qua bản thân khống chế và lập tức co rút lại và sụp xuống một điểm, ý thức của Sở Mộ run lên, lập tức cảm giác nguy cơ vô cugnf mãnh liệt quét tới, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng cũng ý thức được xảy ra chuyện gì, hắn thập phần khiếp sợ, liều lĩnh bộc phát toàn lực lui ra phái sau.
Trong nháy mắt Sở Mộ khống chế song kiếm thi triển Lục Đạo kiếm thức.
Thi triển Lục Đạo kiếm thức trong thế giới tinh thần hóa thành lỗ đen thôn phệ tàn hồn cường giả Thần Tộc tự bạo, uy lực khủng khiếp trùng kích tám phương, một bộ phận bay về phía tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng, một phần bay về phía Sở Mộ.
Uy năng tự bạo bay về phía Sở Mộ bị Lục Đạo kiếm thức lỗ đen hấp thu nhưng uy lực quá cường đại, Lục Đạo kiếm thức không cách nào hấp thu hoàn toàn, hắn bị tàn hồn trùng kích, bị đánh tan, nguyên thần của Sở Mộ cũng bị oanh kích.
Bí pháp phòng ngự nguyên thần cũng không thể phòng ngự uy lực tàn hồn tự bạo, chỉ có thể suy yếu một phần nhỏ, nguyên thần của Sở Mộ trực tiếp va chạm, hắn cảm giác nguyên thần không ngừng bị trùng kích nên vô cùng đau đớn, Sở Mộ có cảm giác mình như bị lăng trì.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng không ngừng thi triển bí pháp lui ra phía sau, hắn cũng bị trùng kích, tuy hắn không phải mục tiêu chủ yếu nhưng bị tổn thương không nhỏ.
Trước khi ý thúc biến mất, tàn hồn cường giả Thần Tộc tràn ngập không cam lòng, hắn thực không muốn tự bạo, chỉ muốn uy hiếp Sở Mộ mà thôi, ai biết hỗn đản này không bị uy hiếp, làm cho cuối cùng không thể khống chế nên tự bạo.
Hối hận không kịp.
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng lại bị trognj thương, nguyên thần của Sở Mộ cũng bị thương, tàn hồn cường giả Thần Tộc cũng bắt đầu biến mất.
– Chết!
Ý thức của Sở Mộ khống chế nguyên thần, song kiếm lại tấn công tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng, chỉ có diệt sát gia hỏa này hắn mới yên tâm chữa thương.
Song kiếm công kích, kiếm quang vô số, rậm rạp chằng chịt như mưa to, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng phản kích, rất nhanh, Sở Mộ lại tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm.
Lâm vào trạng thái này, Thiên Cổ Thánh Hoàng nhiều lần trúng kiếm, thương thế càng ngày càng nặng.
– Đây là ngươi bức ta!
Tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng hung ác, trong thân thể hắn xuất hiện một đám hỏa diễm, khí tức không ngừng tăng lên..
Thiên Cổ Thánh Hoàng đang thiêu đốt thần hồn đổi lấy lực lượng cường đại hơn.
Đây là cách làm tát ao bắt cá, cũng có tổn hại thật lớn, không cẩn thận chưa giết được đối phương, tàn hồn chi lực cháy sạch thì hắn cũng chết.
Hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng hiện tại hắn không thể không làm.
Khí tức cường đại bộc phát làm Sở Mộ kinh hãi, hắn suýt nữa rời khỏi trạng thái tiệt sát chi kiếm, Sở Mộ cũng thiêu đốt nguyên thần của mình.
Hỏa diễm màu vàng nhạt không ngừng thiêu đốt nguyên thần, lực lượng cường đại hơn bộc phát, hỏa diễm màu vàng nhạt bao phủ song kiếm, uy lực song kiếm cũng mạnh hơn trước nhiều.
Mục tiêu của mỗi kiếm là tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng, thương thế đối phương nặng hơn.
Không bao lâu tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng kêu thảm thiết, sauđoó nổ tung.
Hai địch nhân nguy hiểm nhất đã đền tội, Sở Mộ thở ra một hơi, hắn cười khổ, lần này lỗ lớn.
Hắn vốn bị tàn hồn cường giả Thần Tộc tự bạo gây thương tích, hắn lại thiêu đốt nguyên thần giúp nguyên thần cường đại hơn, thương thế nguyê thần là khó khôi phục nhất, lúc này hắn không tốt đi nơi nào, hơn nữa thiêu đốt nguyên thần làm đẳng cấp nguyên thần của hắn hạ thấp không ít.
Chương 2666: Nhân họa đắc phúc (4)
Bỗng nhiên Sở Mộ cảm giác được gì đó và vui mừng.
Trong thế giới tinh thần của Sở Mộ có một tia linh hồn chi lực tinh thuần chấn động, đó là linh hồn chi lực tinh thuần không có thuộc tính, là thuộc về linh hồn chi lực vô chủ, chúng rậm rạp nhưng tan dần trong tinh thần chi hải.
Sở Mộ phản ứng kịp thời, những linh hồn chi lực này là linh hồn chi lực của cường giả Thần tộc và Thiên Cổ Thánh Hoàng tán loạn còn sót lại, không nhiều lắm nhưng thắng ở tinh thuần.
Phải biết rằng, cho dù linh hồn của Sở Mộ mạnh hơn rất nhiều người nhưng so với cường giả Thần Tộc và Thiên Cổ Thánh Hoàng vẫn còn chênh lệch không nhỏ, dù sao cảnh giới của bọn họ cao hơn hắn rất nhiều.
Cho dù chỉ là trạng thái tàn hồn, chất lượng linh hồn không giảm xuống.
Sở Mộ vội vàng hấp thu những linh hồn chi lực kia.
Khi hắn hấp thu, nguyên thần bị thương dần dần khôi phục, cảm giác thân thể đầy vết thương nhưng lại ngâm trong dòng suối sinh cơ, thương thế được săn sóc nên thoải mái dễ chịu, Sở Mộ đắm chìm vào trong đó không thoát ra được.
– Tại sao chưa đi ra?
Khi Không Lưu rời khỏi Thiên Cổ Thánh Điện tới bây giờ đa qua vài ngày, Sở Mộ, còn chưa xuất hiện.
– Chẳng lẽ hắn đang hấp thu Thiên Cổ Thánh Hoàng truyền thừa?
Nghĩ đến đây, rất nhiều người tghen ghét không nhỏ, Thiên Cổ Thánh Hoàng truyền thừa đấy.
Theo thời gian qua đi, cũng có người không muốn chờ tiếp nên rời đi, còn chờ ở đây làm gì?
Đúng thế, chờ đợi trừ xem náo nhiệt ra cũng không có gì, đã không có lợi, tại sao phải lãng phí thời gian ở đây?
Rất nhiều người có suy nghĩ như vậy liền rời đi.
Hơn mười cường giả tuyệt thế cũng có bảy tám người rời đi.
Trịnh Lệ không có rời đi, ánh mắt của hắn hung ác và lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Cổ Thánh Điện, chờ Sở Mộ xuất hiện.
Trong Thiên Cổ Thánh Điện, bản thân mình bị Sở Mộ đánh bại và đào thải, đối với hắn đây là chuyện không thể tiếp nhận được, hơn nữa Sở Mộ là một yêu nghiệt, là thiên tài yêu nghiệt thiên phú kinh người, hắn không buông tha.
– Gia hỏa này thật nguy hiểm.
Ánh mắt ba người Cổ Loạn Không lơ đãng nhìn sang Trịnh Lệ… Bọn họ nói thầm với nhau.
Đối với việc Sở Mộ có thể trở thành người thắng cuối cùng, đạt được Thiên Cổ Thánh Hoàng truyền thừa, ba người bọn họ không có nửa điểm ghen ghét, bọn họ hiểu tại sao đám người còn lại không rời đi, hơn phân nửa là có ý đồ không tốt.
Nếu chỉ là Thánh cấp thất tinh, bọn họ không phải sợ, hiện tại có cả cường giả tuyệt thế, vấn đề lớn rồi.
Cho dù bọn họ mặc thần trang và dùng toàn lực cũng không thể đối kháng cường giả tuyệt thế.
Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Sở Mộ có phương pháp thoát thân, nếu không kết quả sẽ rất không xong.
…
Cảm giác ngủ ngon sau khi trải qua mệt mỏi không chịu nổi, lúc tỉnh lại thân thể còn có chút đau buốt, tinh thần không mỏi mệt, tinh khí thần hoàn toàn khôi phục đến đỉnh phong.
– Thoải mái!
Sở Mộ duỗi người, hắn có cảm giác mình ngủ rất lâu, mệt mỏi cũng biến mất không còn.
Sau khi tỉnh táo hắn vội vàng kiểm tra nguyên thần của mình.
Cường giả Thần Tộc tự bạo đã làm nguyên thần của hắn bị thương, sau đó còn thiêu đốt nguyên thần làm đẳng cấp nguyên thần hạ xuống. May mắn cuối cùng hấp thu một ít linh hồn chi lực tinh thuần, bằng không hắn cũng không biết thế nào.
– Hi vọng đẳng cấp nguyên thần không hạ thấp mới tốt.
Sở Mộ nói thầm, hắn vừa kiểm tra liền kinh ngạc tới ngây người.
Trung tâm thế giới tinh thần, một nguyên thần tọa trấn trong đó, hắn nhìn thấy nguyên thần hoàn hảo không tổn hao gì, chung quanh còn có hào quang nguyên thần không phải màu vàng nhạt như cũ, mà là màu vàng xanh, nguyên thần lực còn mạnh hơn trước đang bành trướng.
– Nguyên thần tứ cấp trung kỳ!
Sở Mộ cảm thấy mừng rỡ.
Nguyên thần tứ cấp, bước vào cấp độ nguyên thần thanh đồng, mỗi khi tăng lên một tiểu cảnh giới còn khó hơn so với cấp hắc thiết, bởi vậy muốn từ tứ cấp sơ kỳ tăng lên tứ cấp trung kỳ, dựa vào tiến độ tu hành lúc trước cũng cần mười mấy năm.
Không nghĩ tới hiện tại tiết kiệm được mười mấy năm tu hành.
Tứ cấp sơ kỳ và tứ cấp trung kỳ có chênh lệch rất rõ ràng.
– Không tệ!
Sở Mộ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.
Nguyên thần cũng không có bị thương và giáng cấp như suy nghĩ của hắn, không chỉ hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí còn tăng đẳng cấp, trở nên càng cường đại hơn, thật sự là chuyện đáng cao hứng, nhưng nhớ lại quá trình đó lại thập phần hung hiểm, không cẩn thận ý thức sẽ biến mất, bản thân cũng tử vong.
Súyt chút nữa đã chết, nếu không phải tàn hồn cường giả Thần Tộc đang ẩn nấp tỉnh lại khi ngủ say, lúc này Sở Mộ đã xong đời.
Có thể nói tàn hồn cường giả Thần Tộc chính là ân nhân cứu mạng của Sở Mộ, đương nhiên, Sở Mộ sẽ không cảm kích hắn, dù sao đối cũng chẳng có hảo ý với mình.
Mặc kệ quá trình hung hiểm cỡ nào, hắn đã vượt qua và có thu hoạch vô cùng to lớn.
– Đáng tiếc, nếu kịp thời cảm thấy những linh hồn chi lực này, nhanh chóng hấp thu, nói không chừng ta còn có tăng lên.
Sở Mộ nói thầm.
Lúc bắt đầu hấp thu hắn đã cảm thấy linh hồn chi lực đã biến mất một phần.
Sở Mộ tiếp tục kiểm tra nguyên thần.
Trừ nguyên thần tăng lên ra, thánh thân thể không có biến hóa, Sở Mộ nhanh chóng phát hiện cảnh giới kiếm pháp của mình có tăng lên, đạt tới cảnh giới trong lòng có kiếm trung kỳ.
Miễn cưỡng đạt tới và chính thức đạt tới là hai khái niệm khác nhau.
Sở Mộ cảm giác được, mình lý giải và nắm giữ kiếm pháp lại tăng lên không ít, dường như đã cảm ngộ sâu hơn.
Song kiếm nơi tay, Sở Mộ diễn luyện, hắn có cảm giác dũng mãnh tinh tiến, càng rõ ràng và mạnh hơn.
Kiếm quang vờn quanh thân, nhìn như lộn xộn nhưng kỳ thật lại hoàn hoàn đan xen, cấu thành vòng tròn hoàn mỹ.
Kiếm quang xuất hiện và đánh ra một kiếm thẳng tấp.
Dưới kiếm của Sở Mộ có hào quang màu trắng bạc bao phủ, dường như không còn bị hạn chế như lúc trước.
Đây là tinh túy của Nhất Tuyến Thiên kiếm thức, nó đã có thể dung nhập vào trong kiếm pháp bình thường, điều khiển tự nhiên, lại phát huy uy lực của kiếm pháp cơ sở, từ đó thực lực bản thân tăng lên rất nhiều.
Liên tục diễn luyện một hồi lâu, Sở Mộ tỉnh táo lại và cau mày.
Cảnh giới kiếm pháp tăng lên trong tình huống ý thức của hắn không ngừng suy yếu, tinh thần tập trung cao độ nên tiến vào trạng thái trước nay chưa từng có bởi vậy đạt được tăng lên, tạo nghệ kiếm pháp của mình mạnh hơn không ít, đây là việc đáng giá hắn cao hứng, nhưng Sở Mộ cũng phát hiện, trong thế giới tinh thần, trạng thái nguyên thần thi triển kiếm pháp có khác biệt không ít.
Chương 2667: Tử vong? (Thượng)
Bản thân mình trong trạng thái nguyên thần, chỉ cần tinh thần tập trung một chút là tiến vào trạng thái đo, thi triển ra tiệt sát chi kiếm, bản thân hắn khống chế song kiếm, tuy bởi vì cảnh giới kiếm pháp tăng lên nên tăng lên không ít, thân thể thi triển lại có áp chế.
Đường của hắn còn rất xa.
Sở Mộ lắc đầu, hắn nghĩ mình quá tham lam rồi.
Đẳng cấp nguyên thần tăng lên, cảnh giới kiếm pháp tăng lên, những thứ này cần thời gian tích lũy mới đạt tới, hiện tại đạt tới giúp hắn tiết kiệm không ít thời gian, hắn còn nói gì nữa?
Thiên Cổ Thánh Hoàng truyền thừa?
Không, bản thân mình không có khát vọng với Thiên Cổ Thánh Hoàng truyền thừa, bảo vật còn lại có giá trị xa xỉ.
– Có lẽ Thánh Linh chính là tàn hồn của Thiên Cổ Thánh Hoàng ngụy trang mà thành, tàn hồn Thiên Cổ Thánh Hoàng đã biến mất, Thánh Linh cũng không tồn tại, chẳng phải nói Thiên Cổ Thánh Điện không có phòng bị, bảo vật…
Đôi mắt Sở Mộ tỏa sáng.
Cất chứa của Thánh Hoàng đủ làm người ta kích động.
Sở Mộ đang muốn tìm kiếm một phen, bỗng nhiên Thiên Cổ Thánh Điện chấn động, Sở Mộ cảm giác được có lực lượng kỳ lạ đang bài xích mình.
– Xảy ra chuyện gì?
Sở Mộ lập tức kinh hãi.
Hắn kịp phản ứng, đây là lực lượng Thiên Cổ Thánh Điện bài xích chính mình, dù sao mình không phải chủ nhân của nó, lực lượng cường đại bài xích làm Sở Mộ không thể đối kháng, hắn phải rời đi.
Trước mặt xuất hiện con đường, Sở Mộ dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, hắn phải rời đi.
Không bao lâu sau, hắn lao ra khỏi thánh điện, cánh cửa thánh điện đóng lại, rãnh trời mười vạn mét bên ngoài biến mất, nó lại biến thành đất bằng lần nữa.
Thiên Cổ Thánh Điện rung động mạnh, dường như nó muốn chui vào hư không, chung quanh chính là bóng tối, chính là cấm địa hắc ám hư vô, một khi Thiên Cổ Thánh Điện hoàn toàn biến mất, phong cấm cũng biến mất theo, đến lúc đó Sở Mộ cũng rời vào hắc ám hư vô.
Hắn bộc phát tốc độ không quan tâm tiêu hao không ngừng lao về phía trước, phong cấm trước mặt biến mất, lao ả khỏi phạm vi hắc ám hư vô.
Thiên Cổ Thánh Điện chấn động làm nhiều người kinh ngạc, mỗi người đều nhìn sang, nhìn thấy một thân ảnh lao ra khỏi Thiên Cổ Thánh Điện, cũng nhanh chóng lao tới gần bọn họ, Thiên Cổ Thánh Điện chấn động làm không gian chung quanh rung động theo như biển gầm.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn, không rõ xảy ra chuyện gì.
Tốc độ của Sở Mộ không ngừng tăng lên, phong cấm bên ngoài dần dần suy yếu, hắc ám chung quanh chấn động giống như tà ma giương nanh múa vuốt, tùy thời chuẩn bị nhào tới thôn phệ Sở Mộ.
Đôi mắt Trịnh Lệ hung ác nhìn xuyên thấu qua thời không, nhìn thẳng vào Sở Mộ.
Bóng tối không ngừng bao phủ như thủy triều.
Thiên Cổ Thánh Điện bị bóng tối vây quanh giống như bị cắn nuốt, bóng tối mạnh hơn, vô thanh vô tức đuổi theo Sở Mộ, nó từ phía sau và hai bên trái phải ập tới.
Sở Mộ có thể cảm khí tức âm hàn của hắc ám đang từ các hướng ập tới, cảm giác nguy cơ tử vong giống như có hung thú tuyệt thế đang muốn cắn nuốt mình.
Dưới nguy cơ như vậy, tốc độ của Sở Mộ tăng lên cực hạn, hắn lao đi thật nhanh.
Lúc nảy ất nhiều ánh mắt nhìn lên người Sở Mộ, rất nhiều người có bộ dạng hả hê.
Bọn họ đều cảm thấy Sở Mộ đạt được Thiên Cổ Thánh Hoàng truyền thừa, từ nay về sau tiền đồ bất khả hạn lượng, bởi vì ghen ghét nên hi vọng Sở Mộ bị hắc ám thôn phệ, rơi vào trong hắc ám hư vô, vĩnh viễn chết trong đó.
Không có ai muốn trên đầu có một yêu nghiệt áp chế mình
Có thể nói sinh cùng thời với yêu nghiệt là một loại vinh quang, đồng thời cũng là bi ai, bởi vì bọn họ bị hào quang của yêu nghiệt bao phủ.
Đương nhiên trừ ba người Cổ Loạn Không, bọn họ không hi vọng Sở Mộ chết, hi vọng Sở Mộ có thể kịp thời lao ra, trừ hi vọng thì bọn họ không còn biện pháp nào khác, bởi vì bọn họ không làm được gì.
Mười vạn mét không dài nhưng Sở Mộ cảm thấy nó dài dằng đặc.
Hắn lao nhanh như điên, không dám có chút thư giãn, ngược lại không ngừng bộc phát, đào móc tiềm lực bản thân, tốc độ không ngừng tăng lên.
Hắc ám ang đuổi theo hắn với tốc độ cực nhanh.
– Mau ra đây.
Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên và Hồng Vân xiết chặc nắm đấm, bọn họ khẩn trương nhưng cũng sung sướng.
Đúng, Sở Mộ sắp rời khỏi phạm vi hắc ám, dựa theo tốc độ của hắn và của hăc sám, hoàn toàn có thể thoát ra khỏi hắc ám.
Thời điểm này Trịnh Lệ hành động, hắn vừa ra tay đánh ra ba đạo ưng trảo sắc bén, ngay lập tức phá không tấn công Sở Mộ.
Trịnh Lệ chỉ công kích tiện tay mà thôi, mục đích của hắn không phải giết Sở Mộ. Bởi vì không đủ sảng khoái, mục đích của hắn là muốn quấy nhiễu Sở Mộ, cắt ngang đường tiến của Sở Mộ, ép hắn né tránh.
Tốc độ của Sở Mộ và hắc ám gần như nhất trí, trước khi hắc ám lao tới gần, chỉ cần hơi quấy nhiễu một chút. Cân đối cũng bị đánh vỡ, đến lúc đó, không thể lao ra khỏi hắc ám.
Để hắn rơi vào hắc ám, bị hắc ám thôn phệ tới chết còn thoải mái hơn nhiều.
Trịnh Lệ đột nhiên ra tay, cho dù là Không Lưu và Lôi Phách cũng không kịp ngăn cản.
Hai người bọn họ xem trọng Sở Mộ, cũng hi vọng Sở Mộ có thể phát triển, cho nên trong trận chiến cuối cùng tại Thiên Cổ Thánh Điện mới chủ động nhận thua, nếu không tiếp tục chiến đấu thắng bại khó liệu.
Không nghĩ tới bọn họ làm người tốt lại làm đối phương lâm vào khốn cảnh..
Hắc ám hư vô ah, mặc dù nói cường giả tuyệt thế tiến vào có thể còn sống quay trở ra, nhưng cũng không dễ dàng như vậy, mặc dù Sở Mộ có kỹ xảo chiến đấu của cường giả tuyệt thế nhưng bị lực lượng hạn chế, tu vi và cảnh giới của hắn hoàn toàn kém cường giả tuyệt thế quá lớn.
Cảm giác nguy cơ vô cùng mạnh từ phía trước ập tới, đôi mắt Sở Mộ co rút.
Mặc dù Trịnh Lệ chỉ đánh một kích tiện tay nhưng cường giả tuyệt thế mạnh hơn Thánh cấp quá nhiều, cho dù Trịnh Lệ chỉ tiện tay nhưng Sở Mộ phải đối đãi nghiêm túc.
Song kiếm nơi tay, thập tự kiếm quang chém ba đạo ưng trảo và tan nát, chênh lệch lực lượng giữa hai bên quá rõ ràng, giống như kim cương và than củi.
Cho dù một khối kim cương nho nhỏ cũng có giá trị hơn cả một xe tải than củi.truyện Ma Tu audio
Sở Mộ liên tục ra tay vẫn có thể ngăn cản ưng trảo của Trịnh Lệ, muốn đối kháng chính diện là không thể nào, cho dù có thể đối kháng cũng làm Sở Mộ dừng lại.
Tinh thần tập trung cao độ trước đó chưa từng có, trảo ảnh trong mắt dường như biến thành chậm chạp chưa từng có, trên thực tế tốc độ của trảo ảnh không giảm, chỉ có điều bởi vì Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ nên mới sinh ra biến hóa.