Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 2 Chương 6 đến 10
❮ sautiếp ❯Chương 6: Bỗng nhiên nổi tiếng (2)
– Là Phi Vân Kiếm Thuật thức thứ mười một và thức thứ mười hai.
– Thật là lợi hại, sớm nghe nói bọn họ am hiểu liên thủ bây giờ mới được nhìn thấy tận mắt, hai người liên thủ không đơn giản là một cộng một.
– Chiêu thức như vậy liên thủ độ khó rất cao a, chắc hẳn bọn họ phải rất ăn ý mới được.
– Đổ máu rồi.
– Tai nạn chết người.
– Đại sự rồi.
– Hỏng bét…
Chấp sự tạp vụ đường Nghiêm Khoan nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào xôn xao liền chạy ra xem có chuyện gì vừa đúng lúc nhìn thấy một màn tấn công của Vương Trường Vương Nghĩa. Lập tức, sắc mặt hắn trở nên đại biến, thân hình cấp tốc lao đến lướt nhanh về phía trước, sử xuất thức mười ba Phi Vân Kiếm Thuật hòng cứu Sở Mộ.
Mặc dù hắn có tu vi kiếm khí cảnh thất đoạn nhưng khoảng cách quá xa nên trong mắt hắn dường như đã xác nhận chứng kiến cảnh toàn thân Sở Mộ đều nhuốm máu ngã xuống. Đương nhiên cũng vì chuyện này mà hắn vô duyên vô cớ chọc phải phiền toái không đáng có, tự nhiên hắn sinh ra hận ý cực độ với hai tên Vương Trường Vương Nghĩa.
Khuôn mặt hai người Vương Trường Vương Nghĩa dường như trở nên vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, hai mắt lộ ra hung quang, lý trí bọn hắn đã bị lửa giận chiếm hết, hoàn toàn không có nửa điểm băn khoăn, ngược lại chỉ còn sót một chút khoái cảm khi sắp giết chết Sở Mộ.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhắm mắt lại còn toàn bộ đệ tử xung quanh lại cố gắng mở to hai mắt như sợ bỏ qua bất kỳ tính tiết nào.
– Sơ hở chồng chất.
Khóe miệng Sở Mộ hiện lên nụ cười lạnh, trong mắt hắn thế liên hợp của hai tên kia giống như trò trẻ con vậy.
Đúng lúc này, mọi người dường như nghe thấy âm thanh du dương khiến cho linh hồn dường như khẽ run lên vậy. Cùng lúc với âm thanh vang lên là một cực quang xuất hiện đột ngột khiến hai mắt mọi người vô thức khẽ nhắm lại.
Sở Mộ xuất kiếm, ánh kiếm liên tục lóe lên, liên tục điểm về phía trước, thần thái như chỉ điểm giang sơn. Một màn quỷ dị xuất hiện tức thì, hai đóa hoa kiếm đang lao đến Sở Mộ dường như bị khống chế quay ngược lại về phía Vương Trường Vương Nghĩa.
Hai mắt Nghiêm Khoan đột nhiên trừng lớn không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt.
– Tán!!!
Sở Mộ quát lên một tiếng, tinh cương kiếm chấn động thi triển Vân Tán Vân Diệt quét về phía đối thủ.
– Không… Ah ah… Ah…
Vương Trường Vương Nghĩa phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng, chỉ cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng giống như đang bị phanh thây xé xác vậy. Tinh cương kiếm rơi trên mặt đất, hai người bọn họ cũng gục xuống, trên người xuất hiện hơn mười đạo vết thương, máu tươi từ đó tuôn ra đầm đìa, sắc mặt trắng bệnh, tứ chi run rẩy không ngừng.
Nghiêm Khoan ngốc trệ, hai mắt lồi ra ngoài, mặt khác đệ tử ngoại môn xung quanh và Triệu Thiết Mộc cùng Vệ Tiền đều không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mọi người chỉ kịp thấy Sở Mộ hoàn hảo không chút tổn hao, động tác thu kiếm vào vỏ cực kỳ tiêu sái. Rồi lại chuyển mắt sang hai người Vương Trường Vương Nghĩa đang run rẩy bên cạnh, đầu óc mọi người dường như ngừng lại.
Rất nhanh, hai người Vương Trường Vương Nghĩa được người đưa đi cứu chữa mà Sở Mộ cũng nói rõ ý đồ đến với Nghiêm Khoan. Lúc này Nghiêm Khoan thi triển Quan Khí Thuật xác nhận Sở Mộ xác thực đạt tới kiếm khí cảnh tứ đoạn liền tuyên bố từ nay về sau hắn không cần làm nhiệm vụ sinh hoạt nữa.
Mặt khác, khi thực lực Sở Mộ đạt đến kiếm khí cảnh tứ đoạn đã bắt đầu đủ tư cách để Thanh Phong kiếm phái bồi dưỡng, Sở Mộ có thể chuyển ra nhà gỗ ở riêng ở khu vực phía Bắc.
Tu vi dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn thì cứ ba người một nhà nhưng một khi đột phá đến kiếm khí cảnh tứ đoạn liền có quyền lợi được hưởng một mình một nhà, không chỉ có thêm thời gian để tu luyện mà hoàn cảnh tu luyện cũng tốt hơn không bị quấy rầy giữa chừng. Hơn nữa, thực đơn mỗi ngày cũng phong phú hơn, các loại đồ ăn ngon miệng hơn, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng hơn.
Lúc này, Nghiêm Khoan cũng trực tiếp nói rõ nếu như việc vừa rồi kiếm phái có hỏi đến, muốn truy cứu trách nhiệm hắn sẽ đứng về phía Sở Mộ, làm chứng giúp Sở Mộ nói rõ việc này là hắn bị ép phải ra tay mà không phải là người chủ động gây sự. Cho nên Sở Mộ không bị phạt, ngược lại hai người Vương Trường Vương Nghĩa nhất định là không may.
Một phần lý do mà Nghiêm Khoan đứng về phía Sở Mộ là hắn cũng có vài phần tức giận với hai tên kia, còn một phần lý do nữa là hắn tận mắt nhìn thấy Sở Mộ ra tay không chỉ đơn giản phá vỡ sự liên thủ của hai người kia mà thậm chí còn thi triển Phi Vân kiếm thuật phản kích ngược lại trọng thương đối thủ.
Ngay cả Nghiêm Khoanh là kiếm khí cảnh thất đoạn cũng tự nhận khó mà được như vậy, trong tích tắc đưa ra phán đoán chuẩn xác như vậy thì cần ánh mắt lợi hại đến mức nào, cần phải có hiểu biết khắc sâu đến mức nào với kiếm thuật.
Cho nên, Nghiêm Khoan cảm thấy thiên phú kiếm thuật của Sở Mộ không phải bình thường, người như vậy dù hiện tại thực lực còn yếu thế nhưng có tư chất để trở thành cường giả. Nghiêm Khoan làm như vậy cũng là một phương pháp lấy lòng, là sự đầu tư từ ban đầu, hơn nữa Nghiêm Khoan hắn cũng chẳng mất gì.
Nghiêm Khoan cũng biết rõ tuy thực lực của Vương Lỗi mạnh hơn hẩn hai tên tùy tùng của mình nhưng cũng chỉ là kiếm khí cảnh ngũ đoạn mà thôi, nguyên nhân khiến Vương Lỗi tự cao tự đại không coi ai ra gì là do hắn có quan hệ với một vị đệ tử nội môn mà thôi.
Vị đệ tử nội môn này tên là Vương Phong, là thân đại ca của Vương Lỗi, Vương Phong, Vương Lỗi, Vương Trường, Vương Nghĩa đều thuộc Vương gia. Thực lực của Vương Phong là kiếm khí cảnh bát đoạn, đó mới chính là uy hiếp thật sự với Sở Mộ.
Còn may là Vương Phong đang ra ngoài rèn luyện, lịch lãm, phải một thời gian nữa mới trở về.
– Tu vi của Vương Lỗi là kiếm khí cảnh ngũ đoạn, với tu vi kiếm khí cảnh tứ đoạn của ta cộng thêm khả năng nắm giữ kiếm thuật dù có chiến với Vương Lỗi ta cũng không thể nào rơi xuống hạ phong.
Rời khỏi tạp vụ đường, Sở Mộ liền đi về phía Kiếm Các, vừa đi vừa suy nghĩ:
– Có điều, Vương Lỗi có quan hệ với đệ tử nội môn, đã thế còn là thân đại ca của hắn, điểm này có chút phiền toái, đệ tử nội môn phải là những người có tu vi đạt đến kiếm khí cảnh thất đoạn mới có tư cách xin, nói cách khác mỗi vị đệ tử nội môn thực lực thấp nhất cũng phải là kiếm khí cảnh thất đoạn. Hiện tại, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của đệ tử nội môn. Chưa kể thực lực của Vương Phong là kiếm khí cảnh bát đoạn. Mặt khác đệ tử ngoại môn không được phép chủ động trêu chọc đệ tử nội môn nếu không là trái với môn quy nhưng ngược lại đệ tử nội môn lại có quyền lực áp chế đệ tử ngoại môn. Trong lúc Vương Phong còn chưa quay về ta phải nhanh chóng tìm cách tăng thực lực lên nữa, mỗi phút thời gian đều vô cùng quý giá.
Nghĩ đến đây Sở Mộ liền cảm giác áp lực tăng lên nữa, Vương Phong là thân đại ca của Vương Lỗi, Vương Trường, Vương Nghĩa là chó săn của bọn chúng, chỉ cần Vương Phong biết rõ chuyện này nhất định sẽ xử lý mình.
Chương 7: Kiếm Các
Sau nửa canh giờ, Sở Mộ mới đi đến Kiếm Các.
Kiếm Các là một ngôi nhà tầng (nhà lầu), cũng không phải lớn lắm, xung quanh trống trải. Tổng cộng Kiếm Các có ba tầng, phân thành trái phải, có một vị trưởng lão trấn thủ nơi đây, phía bên trái là các loại kiếm thuật, phía bên phải là nơi lưu trữ các loại bí quyết về kiếm khí.
– Chắc ngươi cũng biết rõ, chỉ có luyện thành Phi Vân kiếm thuật mới có tư cách đi vào Kiếm Các lựa chọn một môn kiếm thuật hoặc là thân pháp.
Trưởng lão trấn thủ Kiếm Các liếc nhìn Sở Mộ, nói từ từ không nhanh không chậm.
– Trưởng lão, ta đã luyện thành Phi Vân kiếm thuật.
Sở Mộ hành kiếm lễ, trả lời.
– Luyện một lần.
Trưởng lão nói.
Sở Mộ lập tức rút kiếm, bắt đầu luyện Phi Vân kiếm thuật, từng chiêu từng thức liên tục như mây trôi nước chảy, luyện đến ba thức cuối cùng cũng không có chút trì trệ nào cứ thế nối liền nhau.
Hai mắt trưởng lão trấn thủ Kiếm Các bỗng nhiên sáng lên, không kìm được khẽ gật đầu tán thưởng.
– Ân, coi như không tệ, Phi Vân kiếm thuật luyện đến đại thành, ngươi có thể tiến vào Kiếm Các lựa chọn một môn kiếm thuật.
Ngữ khí trưởng lão vẫn bình thản như cũ.
– Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể đi vào tầng một, và cũng chỉ có thời gian một nén hương để lựa chọn, không được phá hư bên trong, nếu không xử lý theo môn quy.
– Ta đã nhớ rồi, cảm ơn trưởng lão.
Sở Mộ gật đầu trả lời vị trưởng lão trấn thủ Kiếm Các. Vị trưởng lão này đã bảo chỉ có một nén hương cho nên Sở Mộ vội vàng vào Kiếm Các.
Tầng một Kiếm Các, chính xác phải nói là Kiếm Các bên trái rộng chừng hơn 100m vuông, bốn phía xung quanh các vách tường toàn những giá gỗ nhỏ đựng sách. Có rất nhiều ô vuông, đoán chừng phải mấy trăm ô, nhưng đa số là ô rỗng, cũng chỉ có khoảng 50-60 ô là có sách.
– Ít như vậy?
Sở Mộ khẽ nhướng mày cảm thấy khó hiểu.
Ở mỗi ô vuông chứa sách thì bên cạnh quyển sách đều có một tờ giấy ghi chép tên kiếm thuật, bộ pháp, thân pháp và một vài lời giới thiệu giúp người tìm kiếm dễ chọn hơn.
Thời gian trôi qua gần nửa nén hương, Sở Mộ đã xem xong một lượt tất cả các ô cũng hiểu rõ đại khái về chúng.
Những quyển sách đó đa số là kiếm thuật ngoài ra còn có một ít là bộ pháp, thân pháp và tất cả đều là cấp độ thấp mà thôi.
Mục đích của Sở Mộ khi vào Kiếm Các là tìm cho mình một môn kiếm thuật phù hợp cho nên hắn tạm thời buông tha bộ pháp, chọn cho mình một môn kiếm thuật.
Thanh Phong kiếm thuật hay còn gọi là Thanh Phong cửu thức, bảy thức đầu tiên không có tên, thức thứ tám, thứ chín mới là chỗ tinh túy của môn kiếm thuật này, đều là sát chiêu gọi là Thanh Phong Phất Diện và Thanh Phong Tuyệt Sát.
Sau khi cầm lấy quyển sách, Sở Mộ cảm thấy còn chút thời gian cho nên hắn liền đi về phía sách bộ pháp, dựa vào trí nhớ kinh người của mình cố gắng lưu giữ càng nhiều thông tin càng tốt.
Sau khi linh hồn dung hợp, trí nhớ Sở Mộ vượt xa người thường, đã nhìn qua là khó mà quên.
– Đã đến giờ.
Thanh âm lạnh nhạt của vị trưởng lão kia bỗng nhiên vang lên, mặc dù khoảng cách hai người khá xa nhưng dường như thanh âm ấy trực tiếp truyền vào trong đầu Sở Mộ. Đúng lúc đó thì Sở Mộ cũng xem xong tờ cuối cùng, tất cả văn tự, đồ án đều tạo thành lạc ấn trong đầu Sở Mộ.
Sở Mộ nghe vậy vội vàng buông quyển sách xuống cầm Thanh Phong kiếm thuật xoay người đi ra khỏi Kiếm Các.
– Thanh Phong kiếm thuật, môn kiếm thuật này cũng không tệ, sau khi luyện thành nghe nói uy lực của nó trong hàng ngũ kiếm thuật cấp thấp có một không hai, nhưng Thanh Phong kiếm thuật dễ học khó tinh, vài chục năm trở lại đây có rất nhiều đệ tử lựa chọn Thanh Phong kiếm thuật thế nhưng vẫn chưa có người nào luyện thành, bởi vì dường như môn kiếm thuật này có phần thiếu hụt.
Vị trưởng lão trấn thủ Kiếm Các nói mang theo vài phần tiếc nuối.
– Mỗi một vị đệ tử trong lần đầu tiên lựa chọn kiếm thuật, có một lần thay đổi sau ba ngày, cơ hội thay đổi đó ta đề nghị ngươi nên lựa chọn một môn kiếm thuật khác.
– Đa tạ ý tốt của trưởng lão.
Thanh Phong kiếm thuật là môn kiếm thuật mà Sở Mộ lựa chọn kỹ càng, hắn còn chưa tu luyện lần nào làm sao dễ dàng thay đổi như vậy.
– Uhm.
Sau khi trưởng lão đăng ký xong liền đưa kiếm phổ cho Sở Mộ, cho dù cảm thấy tiếc hận nhưng cũng không nhiều lời.
– Nhỡ kỹ, trong vòng ba tháng ngươi phải đưa bộ kiếm phổ này trở lại, không được sao chép, nếu như bị phát hiện liền xử trí theo môn quy.
Sở Mộ nhận lấy kiếm phổ, chắp tay cảm ơn rồi xoay người rời đi.
– Chỉ là một tên đệ tử nội môn vậy mà luyện Phi Vân kiếm thuật đến mức đại thành, đúng là hiếm thấy.
Sau khi Sở Mộ rời đi vị trưởng lão kia lầm bầm tự nói mấy câu.
– Sở Mộ? để ta điều tra xem hắn nhập môn lúc nào?
Nói xong, vị trưởng lão này lập tức kiểm tra thông tin. Mỗi một người gia nhập Thanh Phong kiếm phái đều có đăng ký thông tin rồi sau đó gửi về những địa phương khác nhau để lưu trữ cũng như tiện bề xử lý công việc và đương nhiên trưởng lão trấn thủ Kiếm Các cũng có một phần thông tin như vậy.
– Sở Mộ, thiên phú cửu phẩm, thời gian nhập môn…
Đột nhiên hai mắt trưởng lão mở to tràn đầy kinh ngạc, sau khi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, xác định mình không có nhìn nhầm một lúc sau hắn mới có thể khôi phục bình tĩnh.
– Vậy mà không mất một tháng đã tu luyện Phi Vân kiếm thuật đến mức đại thành, hay là trước khi nhập môn hắn đã tiếp xúc với Phi Vân kiếm thuật? Nếu không phải như vậy thì hắn là một thiên tài kiếm thuật, ba mươi năm qua không người nào luyện thành Thanh Phong kiếm thuật, có lẽ hắn còn có chút hi vọng, đáng tiếc, thiên phú tu luyện quá thấp.
– Nếu hắn đúng là thiên tài kiếm thuật thì trong vòng ba tháng nhất định có thể luyện thành Thanh Phong kiếm thuật.
Bên trong sơn cốc ít người qua lại, cạnh gốc tùng già, một thiếu niên áo dài màu xám đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, khuông mặt thong dong, kiên nghị hướng về phía biển mây, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa.
Thân hình thiếu niên áo xám thẳng tắp nhìn qua như một thanh kiếm đâm thẳng lên trời. Tinh cương kiếm đặt nằm trên chân, lòng bàn tay hướng lên trời, ngón cái đan xen với ngón trỏ, hô hấp đều đều.
Qua một khoảng thời gian bỗng nhiên thấy xuất hiện loáng thoáng từng sợi khí tức màu trắng phun ra nuốt vào từ mũi thiếu niên.
Một gã kiếm giả bao gồm mấy phương diện cấu thành: kiếm khí quyết, kiếm thuật, kiếm, thân pháp, bộ pháp.
Kiếm khí quyết là tu luyện kiếm khí, là phương pháp vận chuyển khí trong cơ thể kiếm giả.
Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết là kiếm khí quyết Hoàng cấp hạ phẩm của Sở gia mà Sở Mộ tu luyện, cân bằng các phương diện: lực công kích, lực phòng ngự, chủ yếu là không dễ xảy ra biến cố chạy theo đường rẽ, tu luyện ổn định, tuy nhiên lúc tu luyện thì tương đối chậm, cũng có thể xem là một loại kiếm khí quyết tạo nên trụ cột vững chắc.
Chương 8: Không lẽ Thanh Phong kiếm thuật là bản thiếu ?
Sau khi tiến vào Thanh Phong kiếm phái có một cơ hội thay đổi kiếm khí quyết nhưng cũng chủ là kiếm khí quyết Hoàn cấp hạ phẩm mà thôi và quan trọng là cũng xấp xỉ như Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết. Hơn nữa lúc thay đổi sang loại kiếm khí quyết mới cũng cần tán công kiếm khí quyết cũ đi, tính ra quá trình đó cũng mất vài ngày và đương nhiên trong vòng vài ngày đó thực lực hạ thấp nghiêm trọng.
Bởi vậy ý định của Sở Mộ là cứ tu luyện Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết đến thất đoạn trở thành đệ tử nội môn rồi mới chọn kiếm khí quyết tốt hơn.
Từng sợi kiếm khí từ trong đan điền tràn ra theo lộ tuyến Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết vận chuyển đến các kinh mạch trong cơ thể.
Liên tục vận chuyển mười tiểu chu thiên, kinh mạch bắt đầu có cảm giác đau, không cách nào thừa nhận kiếm khí di chuyển Sở Mộ liền đình chỉ vận công, khống chế đám kiếm khí phản hồi về lại đan điền.
Sở Mộ chậm rãi mở mắt, từ trong ánh mắt còn hiển hiện tinh mang, dường như có thể phản chiếu cả thiên hạ.
– Lúc trước chỉ là tam đoạn, mỗi ngày tu luyện cũng chỉ có thể vận chuyển liên tục ba tiểu chu thiên, cho dù là đột phá đến tứ đoạn cũng chỉ gia tăng thêm mấy tiểu chu thiên mà thôi bởi vì mỗi một lần vận chuyển đều phải hết sức chăm chú, do đó tiêu hao tinh lực quá độ khiến cơ thể cảm thấy mệt mỏi và cũng tạo thành thương tổn cho kinh mạch.
Thần sắc Sở Mộ lạnh nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm, lẩm bẩm một mình:
– Nhưng đó là người thường, bản thân ta do dung hợp với linh hồn của cỗ thân thể này cho nên linh hồn được tăng cường hơn nhiền, hoàn toản có thể vận chuyển liên tục mười tiểu chu thiên, có lẽ phải gấp đôi với người thường. Nếu không phải do cỗ thân thể này không cách nào thừa nhận thì còn có thể vận chuyển thêm mấy lần tiểu chu thiên nữa. Vì thế tính ra tốc độ tu luyện của ta phải hơn hai lần người thường, nếu như có thể tăng cường độ kinh mạch, thể chất thì còn có thể tăng tốc độ tu luyện lên nữa.
– Chỉ là, thiên phú tu luyện cửu phẩm, thật sự quá thấp, tu luyện liên tục bốn ngày, tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi thường nhân vậy mà ta cũng không cảm giác một chút tiến bộ nào.
Trong lòng Sở Mộ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thôi.
– Nếu có đan dược phụ trợ thì có thể tu luyện nhanh hơn chủ là muốn đạt được đan dược rất khó khăn, trước tiên ta cứ tu luyện kiếm thuật đã, sau khi luyện thành Thanh Phong kiếm phái liền đi làm nhiệm vụ tông môn kiếm lấy điểm cống hiến đổi lấy đan dược.
Nói xong, tay phải Sở Mộ nắm chặt chuôi kiếm, tiện tay rút ra kéo theo âm thanh du dương, một vòng hào quang sáng như tuyết xuất hiện.
Sau khi rút kiếm đủ 100 lần, Sở Mộ phóng kiếm ra ngoài, thân theo kiếm, kiếm quang lập lòe tựa như đại bàng tung cánh.
Sau 30 lượt luyện Cơ Sở Kiếm Thuật Sở Mộ liền chuyển qua luyện “nghe kiếm”.
Hoàn thành huấn luyện kiếm thuật sư xong Sở Mộ lại chuyển qua Phi Vân kiếm thuật, bắt đầu tuần tự từ thức thứ nhất đến thức thứ mười rồi uyển chuyển thi triển Vân Sinh Vân Tụ, Phi Vân Động, Vân Tán Vân Diệt.
Không bao lâu sau, Phi Vân kiếm thuật đã tu luyện qua mười lần, Sở Mộ lại nhắm mắt điều tức lần nữa, hô hấp dần dần bình phục trở về trạng thái “tĩnh”, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện từng động tác Thanh Phong kiếm thuật, giống như đang mô phỏng trong đầu với một tốc độ nhanh vô cùng.
Không hề có dấu hiệu báo trước, tay Sở Mộ khẽ động, kiếm theo đó động, tựa như một cơn gió thoảng qua.
Người cùng kiếm theo gió mà động, từ gió tạo thành bão.
Lúc đâm lúc bổ lúc trảm, mỗi kiếm mỗi thức đều rõ ràng liền mạch, mỗi một thức đều sinh ra từng cơn gió, từng cơn gió vờn quanh bốn phía, có thể thấy đc một màu xanh mờ mờ.
Kiếm, càng lúc càng nhanh, dần dần nhìn không rõ dấu vết, chỉ còn bóng kiếm lập lòe tựa như long xà. Dưới chân, bộ pháp Sở Mộ tựa như không theo quy luật nào không theo một trật tự, kết cấu nào, mỗi một bước chân đều chỉ nhẹ nhàng điểm lên mặt đất, cực kỳ linh hoạt, phối hợp với Thanh Phong kiếm phái liền mạch, thúc đẩy sức mạnh tăng lên, hơn nữa còn phát sinh thêm vài phần biến hóa.
Toái Loạn Bộ, đây là một bộ pháp cấp thấp mà Sở Mộ bằng trí nhớ phi thường cưỡng ép học được từ Kiếm Các.
Đặc điểm của Toái Loạn Bộ chính là ở chữ “toái” và “loạn”.
“Toái” là mỗi một bước ra đều ở khoảng cách rất ngắn, tốc độ rất nhanh, giống như đang nghiền nát xung quanh.
“Loạn” chính là sự hỗn loạn, mất trật tự nhưng trong đó lại có một quy luật khó nắm bắt.
Toái bộ và loạn bộ là trụ cột của bộ pháp, dung hợp giúp nhanh luân chuyển, cấu thành bộ pháp cấp thấp Toái Loạn Bộ.
Vẻn vẹn sử dụng thời gian 2 ngày hắn đã thuần thục Toái Loạn Bộ, ngày thứ ba Sở Mộ tiến hành cải tiến Toái Loạn Bộ giống như hiện tại không sử dụng cả bàn chân mà chỉ sử dụng mỗi mũi chân để thi triển Toái Loạn Bộ, càng tăng thêm tính linh hoạt của bộ pháp.
Dưới sự phối hợp của Toái Loạn Bộ kiếm thuật cũng tăng thê vài phần biến hóa.
Từng đóa hoa màu xanh rất nhỏ dưới sự dung hợp thân kiếm hình thành một luông cuồng phong.
Một kiếm quét ra hình thành một mảng màu xanh nhạt, từng luồng gió quét về phía trước, thổi bay các chướng ngại vật.
– Độ khó khi tu luyện Thanh Phong kiếm thuật còn cao hơn nhiều Phi Vân kiếm thuật, ta tập trung tu luyện mất bốn ngày cũng chỉ mới nắm giữ hoàn toán thức thứ tám Thanh Phong Phất Diện nhưng không có một chút tiến triển nào với thức thứ chín Thanh Phong Tuyệt Sát. Cảm giác giống như thức thứ chín và thức thứ tám không liền mạch vậy, chẳng lẽ đúng như trưởng lão Kiếm Các đã nói, Thanh Phong kiếm thuật chỉ là bản thiếu.
Sở Mộ thu kiếm, điều tức, tư duy từng chiêu thức, hắn âm thầm nghĩ:
– Mới chỉ thi triển Thanh Phong Phất Diện mà ta đã tiêu hao gần hết một phần ba kiếm khí thế nhưng uy lực lại gấp đôi ba thức cuối Phi Vân Kiếm Thuật cộng lại, không biết nếu thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát thì sẽ còn cường đại đến mức nào nữa?
…
– Đã bốn ngày trôi qua vậy mà Sở Mộ vẫn chưa đến thay đổi kiếm thuật, chẳng lẽ hắn có nắm chắc tu luyện thành công Thanh Phong kiếm thuật?
Trưởng lão trấn thủ Kiếm Các mở hai mắt, lẩm bẩm, trong lòng có vài phần chờ mong.
– Trưởng lão, đệ tử không tìm được Thanh Phong kiếm thuật, kính xin giải đáp.
Một kiếm giả trẻ tuổi mặc bộ quần áo dài màu xanh ước chừng mới khoảng 17, 18 tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn thẳng tắp hợp với thanh kiếm đeo sau lưng tạo cho đối phương cảm giác lăng lệ ác liệt, từ trong Kiếm Các đi ra, chắp tay hỏi trưởng lão Kiếm Các.
– Tiêu Tiên Phong, trước đây ngươi đã luyện qua Thanh Phong kiếm thuật?
Vị trưởng lão trông coi Kiếm Các liếc mắt nhìn lại thì thấy hóa ra là Tiêu Tiên Phong, một đệ tử nội môn có chút danh khí.
– Ngày đó ngươi không luyện thành vì vậy đã thay đổi một môn kiếm thuật khác, vì sao hôm nay lại hỏi đến Thanh Phong kiếm thuật?
Chương 9: Sáu kiếm bại Vương Lỗi! Dương danh nội môn! (1)
Vị trưởng lão này cũng có chút ấn tượng với Tiêu Tiên Phong, hắn năm nay mới 18 tuổi, xuất thân bình dân, thiên phú tu luyện là thất phẩm, tu là kiếm khí cảnh bát đoạn, bên trong đám đệ tử nội môn Thanh Phong kiếm phái cũng được coi là một thiên tài tu luyện. Hơn nữa năm đó hắn chỉ mất hai tháng đã luyện Phi Vân kiếm thuật đến đại thành, về sau lựa chọn Thanh Phong kiếm thuật nhưng sau 20 ngày liền đến Kiếm Các thay đổi kiếm thuật. Hắn có nói qua là hắn mất 12 ngày luyện thành Thanh Phong Phất Diện nhưng mãi 8 ngày sau không có một chút đầu mối nào với Thanh Phong Phất Diện liền không thể không buông tha. Hơn nữa hầu như tất cả các đệ tử và khá nhiều trưởng lão trong Thanh Phong kiếm phái đều biết Tiêu Tiên Phong là một tên tu luyện cuồng nhân. Hiện tại đã trôi qua mấy năm đã tu luyện một môn kiếm thuật trung giai hắn lại đến hỏi Thanh Phong kiếm thuật khiến trưởng lão cảm thấy khó hiểu.
– Thanh Phong Tuyệt Sát là thức thứ mười, lần này đệ tử ra ngoài lịch lãm rèn luyện có chỗ kỳ ngộ đạt được thức thứ chín, có thức thứ chín đệ tử có tám phần nắm chắc luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát.
Tiêu Tiên Phong nói rất đơn giản:
– Thỉnh trưởng lão cho biết vị đệ tử nào đang cầm kiếm phổ Thanh Phong kiếm thuật, đệ tử muốn nhìn lại Thanh Phong Tuyệt Sát.
Vị trưởng lão Kiếm Các nhìn chăm chú Tiêu Tiên Phong một hồi rồi trầm ngâm, hắn cũng hiểu rõ tính cách Tiêu Tiên Phong, người này xuất thân bình dân, thiên phú không tồi, tuy nhiên lại có chút cao ngạo nhưng không đến mức ỷ thế hiếp người, huống chi trưởng lão cũng rất có hứng thúc với Thanh Phong kiếm thuật.
– Ta có thể nói cho ngươi biết nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như đối phương không đồng ý yêu cầu của ngươi, ngươi không được dùng thực lực và thân phận áp bách đối phương.
Trưởng lão Kiếm Các nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiên Phong nghiêm mặt cảnh cáo.
– Đệ tử ghi nhớ.
Tiêu Tiên Phong trả lời không do dự.
– Bái kiến sư huynh Vương Lỗi.
Một gã đệ tử kiếm khí cảnh tứ đoạn dừng bước chắp tay nói.
– Cút!
Một tiếng quát lớn, tràn ngập lửa giận, hai mắt Vương Lỗi trừng lớn giăng kín đầy tia máy, sắc mặt vô cùng dữ tợn, nhìn đệ tử kia mang theo sát khí, rồi không quản đến hắn chỉ cầm theo kiếm chạy như điên.
Trong lồng ngực Vương Lỗi tràn ngập lửa giận, lồng ngực hắn dường như bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt không ngừng tích súc khiến huyết dịch hắn như sôi trào, giống như muốn phá cơ thể lao ra đốt sạch xung quanh.
Hắn hoàn toàn không ngờ đến, một kẻ trong mắt hắn giống như con kiến tiện tay có thể bóp nát vậy mà chỉ trong mấy ngày lại có thể xoay mình đánh trọng thương hai kẻ tùy tùng Vương Trường Vương Nghĩa của hắn. Toàn thân bọn chúng có hơn mười vết thương, hiện tại do mất máu quá nhiều nên cũng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Quan trọng nhất là, một kẻ hèn mọn như Sở Mộ lại dám tổn thương đến túy tùng Vương Lỗi hắn, đây khác nào là khiêu khích trắng trợn Vương Lỗi. Thậm chí Sở Mộ còn trước mặt hàng trăm đệ tử ngoại môn tuyên bố đây chỉ là tiền lãi, sổ sách còn lại sẽ tìm Vương Lỗi tính toán sau.
Đây là chuyện gì? Hắn muốn tính toán cái gì?
Tôn nghiêm của bản thân hắn, trước nay chưa từng bị khiêu khích, uy danh mà hắn mất vài năm mới tạo ra nay bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khó trách lúc hắn quay về rất nhiều đệ tử ngoại môn nhìn tháy hắn trong ánh mắt cũng bớt đi vài phần kính sợ và tăng thêm vài phần… khó hiểu.
Hóa ra tất cả đều là do con kiến Sở Mộ kia gây ra.
– Sở Mộ, ngươi phải trả giá thảm trọng cho hành động cuồng vọng mà ngươi đã tạo ra.
Trong lòng Vương Lỗi gào thét, xông về phía khu Bắc đệ tử ngoại môn.
– Các ngươi xem, không phải đây là sư huynh Vương Lỗi sao?
– Hình như Vương Lỗi đang tràn ngập lửa giận, bộ dáng của hắn tựa như muốn giết người vậy.
– Ta biết rồi, nhất định là do Sở Mộ.
– Sở Mộ… uhm.. là gia hỏa đã đánh bại Vương Trường Vương Nghĩa.
– Nhất định là hắn đã chọc giận Vương Lỗi, Sở Mộ lần này thảm rồi.
– Không xong rồi, Vương Lỗi tức giận, Sở Mộ nguy hiểm, không được phải nhanh chóng tìm Sở Mộ, báo cho hắn biết ngàn vạn lần không thể để Vương Lỗi tìm thấy.
Triệu Thiết Mộc, Vệ Tiền vừa rời khỏi Tạp Vụ Đường đang chuẩn bị về khu Nam nhìn thấy Vương Lỗi, hai người biến sắc liếc nhau một thoáng liền hiểu rõ ý tứ đối phương, nhưng bọn hắn lại không biết Sở Mộ đang ở đâu.
– Sở Mộ, đi ra cho ta.
Sau khi đi vào khu Bắc, Vương Lỗi hét lớn, đột nhiên hắn nắm lấy cánh tay một vị đệ tử kiếm khí tứ đoạn, mặt mũi trần đầy hung dữ hét lên:
– Sở Mộ đâu rồi, hắn đi nơi nào? Gọi hắn ra đây.
– Sư huynh Vương Lỗi, đệ cũng không biết a…
Vị đệ tử này bị dọa đến mức sắp khóc rồi, bình thường trong hàng đệ tử ngoại môn hung danh Vương Lỗi hiển hách, cho dù là đệ tử kiếm khí cảnh sáu đoạn cũng không muốn trêu chọc đến hắn.
– Lăn, phế vật.
Vương Lỗi tung một cước đá văng vị đệ tử kia rống to:
– Ai biết Sở Mộ ở chỗ nào? Không nói chính là đắc tội ta!
– Sư huynh Vương Lỗi, Sở Mộ… Sở Mộ ở chỗ này.
Đột nhiên, một vị đệ tử kiếm khí cảnh tứ đoạn vừa thở hồng hộc vừa chạy đến liền chỉ tay về một phía.
Vương Lỗi quay đầu nhìn theo, hung quang bức người, quả nhiên hắn nhìn thấy Sở Mộ đang chậm rãi đi đến.
– Sở Mộ!
Một tiếng quát tràn ngập lửa giận vang lên, tựa như sấm sét giữa trời quang, Vương Lỗi lao đến như mãnh hổ xuống nói:
– Hôm nay, ta không thể giết ngươi, thế nhưng ta muốn đoạn gân tay gân chân cho ngươi biến thành phế nhân, sống không bằng chết để cho tất cả biết cái giá khi khiêu khích Vương Lỗi ta lớn đến mức nào.
Vương Lỗi rút kiếm, một âm thanh chói tai vang lên quanh quẩn khắp nơi, hắn tựa như hung thần vô cùng tàn bạo, cho dù còn ở cách khá xa nhiều đệ tử ngoại môn liên tục lùi lại sợ bị ảnh hưởng đến.
Hơn nữa Vương Lỗi liên tục kêu to cũng đã kinh động đến nhiều đệ tử ngoại môn đang tu luyện trong phòng, tất cả liền đi ra xem bên ngoài phát sinh chuyện gì, tất cả các vị đệ tử này đều có tu vi kiếm khí cảnh ngũ đoạn, lục đoạn thế nhưng khi nhìn thấy Vương Lỗi trong mắt đều hiện ra ý kiêng kỵ.
Bọn hắn cũng không phải là sợ bản thân Vương Lỗi mà là sợ chỗ dựa của hắn, đệ tử nội môn Vương Phong.
– Sở Mộ, đi nhanh!
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền cũng đã nhìn thấy Sở Mộ, sắc mặt tràn đầy lo lắng, vội vàng rống to.
Sở Mộ liền nhìn về phía hai người trong mắt ra dấu yên tâm. Hắn dừng bước, khuôn mặt bình tĩnh, hô hấp đều đều, hai mắt thanh tính, phải chiếu hình ảnh Vương Lỗi như một đầu mãnh hổ đang nhanh chóng đến gần. Trong nháy mắt tựa như Vương Lỗi biến thành một đầu ác ma, kiếm trong tay hắn giơ lên cao hung ác chém xuống, tựa như muốn bổ đôi đối thủ.
Một kiếm này phát tiết toàn bộ phẫn nộ trong nội tâm Vương Lỗi, toàn lực thi triển, không có chút nào lưu tình.
– Thật đáng sợ…
– Ta không tiếp nổi…
– Phải chết, tuyệt đối Sở Mộ phải chết…
– Ta cũng có chút sợ a…
Một vài đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh tam đoạn sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run,
Chương 10: Sáu kiếm bại Vương Lỗi! Dương danh nội môn! (2)
– Một kiếm này, đủ mạnh, coi như là ta cũng không tiếp nổi.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh ngũ đoạn nhìn thấy một kiếm này cũng cảm thấy sợ hãi không thôi.
– Một kiếm này, quá mãnh liệt, không lưu lại bất kỳ đường lui nào, hoàn toàn phát ra từ phẫn nội, coi như là người có tu vi cao hơn Vương Lỗi một đoạn cũng phải tránh lui, nếu không nhất định phải tổn thương.
Gần như tất cả đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh lục đoạn đều có chung suy nghĩ, trong lòng cũng cảm thấy áp lực.
– Trúng một kiếm này gia hỏa kiếm khí cảnh tứ đoạn kia thật thảm, không chết cũng tàn phế.
Tất cả đệ tử ngoại môn ngũ đoạn, lục đoạn đều không hẹn mà có chung suy nghĩ.
– Một kiếm này, uy lực đúng là hung mãnh tuy nhiên quá mức cương mãnh, ngược lại…
Tiêu Tiên Phong cũng vừa vặn đi đến nhìn thấy cảnh này, hắn cũng chưa rõ động thủ là người nào? vì cái gì mà động thủ, tóm lại trong Thanh Phong kiếm phái chỉ cần không phải gây ra tai nạn chết người kiếm phái cũng sẽ không quản. Bởi vậy các loại luận bàn đều có thể tùy ý nhìn thấy được:
– Tuy nhiên, lấy tu vi kiếm khí cảnh ngũ đoạn có thể phát ra một kiếm như vậy coi như là đối thủ cùng tu vi cũng khó mà ngạnh kháng huống chi chỉ là một vị đệ tử kiếm khí cảnh tứ đoạn, vị đệ tử kia nhất định là xong rồi.
– Một kiếm này, toàn lực mà ra, không lưu lại đường lùi, là muốn giết ta.
Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, trong lòng tràn ngập tức giận:
– Uy lực rất cường, nhưng lại quá mức cương mãnh mất đi tinh túy của chiêu kiếm, sơ hở chồng chất, ta có thể phá giải đơn giản.
– Ngươi đã không lưu lại cho ta cơ hội nào như vậy ta cũng sẽ hạ thủ không lưu tình, tuy nhiên mạng ngươi ta cũng lười thu, chỉ là từ nay về sau ngươi không thể cầm kiếm được rồi.
Hai mắt Sở Mộ cũng trở nên lăng lệ ác liệt, tay phải cầm chặt chuôi kiếm. Hắn rút kiếm nhanh đến mức rất nhiều người xung quanh không nhìn kịp, tiếng rút kiếm vang lên du dương, một vòng ánh sáng trắng như tuyết vạch ra giữa không trung một đường cong tuyệt đẹp.
– Tốc độ rút kiếm quá nhanh rồi.
Trong lòng Tiêu Tiên Phong chấn động, sắc mặt biến hóa, đồng tử co rút lại, tay trái vô ý thức nắm chặt.
Một kiếm áp dụng nhuần nhuyễn tá lực chi pháp và chấn động chi pháp, mũi kiếm còn chuẩn xác chém đúng điểm lực yếu nhất trên thân kiếm Vương Lỗi. Một âm thanh kim thiết va chạm chói tai vang lên, thân kiếm Vương Lỗi run rẩy, hỏa tinh văng ra, một kiếm tất sát lại bị Sở Mộ phá vỡ, cả thân thể Vương Lỗi không thể khống chế nghiêng sang một bên.
– Không có khả năng!
Tất cả đệ tử ngoại môn đang quan sát đều trừng lớn hai mắt, trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ.
– Nhãn lực thật lợi hại, tạo nghệ kiếm thuật quả là cao minh, thời cơ nắm bắt chuẩn xác không lệch một chút nào.
Vẻ mặt Tiêu Tiên Phong trành ngập sợ hãi và thán phục, bản thân hắn cảm thấy cho dù chính Tiêu Tiên Phong hắn ra tay đơn thuần dùng kiếm thuật mà nói cũng không thể làm được như vậy, không nói đến thời điểm hắn còn là kkd tứ đoạn thì càng không có năng lực phản kháng.
Nháy mắt, hai con ngươi Tiêu Tiên Phong bắn ra tinh mang, trong lòng rung động, huyết dịch có dấu hiệu gia tốc, đó là biểu hiện khi hắn chứng kiến “con mồi” hoặc là “đồng loại”
– Sát!
Một kiếm bị phá, Vương Lỗi càng thêm phẫn nộ, ngạnh sanh dừng thân hình, tinh cương kiếm hung hăng vung lên trảm xuống, mỗi một kiếm đều là ra tay toàn lực, tựa hồ không giết được Sở Mộ thề không bỏ qua.
Chân Sở Mộ đạp Toái Loạn Bộ nhìn qua như mất trật tự nhưng từng bước luân chuyển lại mang theo từng cơn gió, tránh từng kiếm của Vương Lỗi.
– Sát!!!
Thân thể Vương Lỗi mãnh liệt uốn éo, lại quát một tiếng chói tai, thu kiếm xuất kiếm, kiếm quang bạo phát, chỉ thấy dường như có một đầu mãnh hổ dữ tợn xuất hiện trong không khí vậy, miêng hổ to như cái bát phát ra tiếng gầm dữ dội, chấn động màng tai mọi người, trong cái nhìn khiếp sợ của những kẻ quan khán Vương Lỗi tựa như đang nuốt chửng Sở Mộ, một kiếm này thề không triệt hạ Sở Mộ liền không dừng lại.
– Hóa ra hắn tu luyện Mãnh Hổ Kiếm Thuật.
Trong lòng Sở Mộ đã hiểu rõ.
– Đã xong, sát chiêu của sư huynh Vương Lỗi, Hổ Khiếu Cuồng Sát!
Rất nhiều đệ tử ngoại môn kích động không thôi.
– Mãnh Hổ Kiếm Thuật tiếp cận đại thành.
Tiêu Thiên Phong liếc mắt nhìn, liền biết tạo nghệ Mãnh Hổ Kiếm Thuật của Vương Lỗi.
Sở Mộ không tránh không né, khóe mắt hiện lên một vòng tinh mang lợi hại, lập tức đã nhìn rõ ràng động tác xuất kiếm của Vương Lỗi, một kiếm cũng theo thế xuất ra, tựa như thiên mã hành không vậy, đồng tử Tiêu Tiên Phong co rút lại.
Âm thanh gió rít vang lên, quanh người Sở Mộ xuất hiện vô số ánh sáng màu xanh nhạt, ngay lập tức dung hợp thành một trận cuồng phong quét về phía trước.
Từng cơn gió thổi qua, quất thẳng vào mặt, đầu mãnh hổ vặn vẹo đầy thống khổ, cuối cùng tiêu tán vô ảnh vô tung.
– Không có khả năng.
Vương Lỗi thoáng sửng sốt, hai mắt trừng lớn, dường như hắn còn chưa kịp phản ứng với thực tế trước mắt vậy.
– Thanh Phong Phất Diện!
Sắc amwtj Tiêu Thiên Phong vô cùng ngưng trọng, nội tâm điên cuồng hò hét:
– Đại thành… đại…. Thanh Phong Phất Diện đại thành!
– Từ nay về sau, ngươi không có tư cách luyện kiếm.
Giọng nói nhẹ nhàng tựa như một cơn gió thoảng qua vậy, thế nhưng giọng nói đó lại mang đến sát cơ rét lạnh khiến thân thể Vương Lỗi không tự chủ được run lên, sắc mặt đại biến, hai mắt tràn ngập sợ hãi, vô ý thức thốt lên:
– Ngươi không thể giết ta…
Âm thanh “‘xuy xuy” vang lên nhẹ nhàng, lại theo gió mát tryền đến, mang theo tiếng hét thảm thiết của Vương Lỗi cùng tiếng tinh cương kiếm rơi trên mặt đất.
Một kiếm của Sở Mộ mang theo hai sợi huyết dịch phiêu tán trên không trung.
Toàn thân Vương Lỗi run rẩy, hay tay rủ xuống, trên cổ tay xuất hiện hai vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.
– Sở Mộ… Sở Mộ… ngươi cũng dám tổn thương ta, ngươi… ngươi… vậy mà… ngươi cũng dám tổn thương ta… ngươi chết chắc rồi…
Hai tay Vương Lỗi máu tươi đầm đìa, bởi vì quá đau đớn mà thân thể không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ như nhỏ ra máu, âm thanh thê lương, gào khóc thảm thiết, khiến cho người khác không rét mà run.
– Không phải là ta tổn thương ngươi mà là cắt đứt toàn bộ gân tay ngươi, từ nay về sau, ngươi không cách nào cầm kiếm.
Thanh âm bình tĩnh nhẹ nhàng nhưng tựa như bạo tạc ném vào vũng nước, khiến tất cả người đang xem kinh hãi, sắc mặt đại biến đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
– Cắt đứt gân tay… cắt đứt gân tay… ha ha ha… hahaha…
Vương Lỗi cười như điên dại, giống như điên cuồng, tóc tán loạn, khóe mắt như nứt ra, ánh mắt oán độc:
– Sở Mộ… những gì ngươi gây ra cho ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp 10 lần, ngươi chờ…
Sau khi bỏ lại oán hận, nguyền rủa Vương Lỗi quay người vừa cười to vừa khóc lớn chậm chạp bước đi, bóng lưng cũng toát lên nét bi thương khiến lòng người lạnh lại, sợ hãi.
– Vậy mà cắt đứt gân tay, từ nay về sau, Vương Lỗi thành phế nhân.