Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 1 [ chương 1 đến 5 ]
❮tiếp ❯Chương 1: Đại sư kiếm thuật trọng sinh (1)
Đột nhiên, Sở Mộ mở bừng hai mắt, trong đầu không có bất kỳ ý niệm nào, tay trái ấn nhẹ trong vô thức mượn nhờ phản lực để nhảy dựng lên, tay phải thì chụp vội về phía hông trái hòng rút kiếm ra.
– Nơi này nguy hiểm, phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Ngay khi hắn hành động lập tức ý niệm trốn chạy liền hiện ra trong đầu. Một khi rơi vào trong vòng vây lớp lớp, với thân thủ của hắn đúng là có khả năng giết chết mấy người nhưng cuối cùng bản thân hắn cũng ngã xuống mà thôi.
Thế nhưng một trảo rút kiếm thuần thục lại nắm vào khoảng không, hơn nữa hắn cảm thấy độ cao khi hắn vọt lên dường như không thể khống chế. Cơ thể chưa kịp phản ứng với sự kinh hãi bất ngờ này thì hắn lại rơi xuống một lần nữa.
Một tiếng “phanh” khô khốc vang lên. Cả thân thể đập mạnh xuống. Lúc này hắn mới phát hiện thì ra mình đang nằm trên một phản gỗ cứng, âm thanh “cót két” vang lên từ tấm ván gỗ giường nghe thật chói tai.
Hắn vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh mới phát hiện ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân: một căn phòng rộng chừng 30 mét vuông, vách tường làm bằng gỗ bản chắc chắc màu nâu. Dường như căn phòng này còn chưa hoàn thiện, một căn phòng đơn giản. Ngoài trừ tấm phản mà hắn đang nằm ra còn có hai tấm phản nữa, ở đầu mỗi tấm phản đều có một chiếc ghế, trên đầu giường còn treo một thanh kiếm, ngoài ra còn có một nhà vệ sinh ở ngay cạnh.
Hơn nữa, càng làm cho Sở Mộ khiếp sợ là bản thân hắn không bị thương, ngoại trừ cú ngã vừa rồi có gây ra chút đau nhức bên ngoài thì hắn hoàn toàn lành lặn bình thường.
– Đây là nơi nào? Không phải là ta đang bị đuổi giết sao? Tại sao ta lại ở chỗ này?
Hàng loạt câu hỏi không thể nào giải thích hiện ra trong đầu hắn.
Đột nhiên, Sở Mộ cảm thấy đầu tê rần, dường như có đồ vật nào đó đang từ bên ngoài không ngừng nhét vào trong đầu hắn. Thân thể hắn không tự chủ được không ngừng run rẩy, cơ bắp toàn thân căng cứng, Sở Mộ cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, hai tay dúng sức ôm đầu, cả người hắn cong lại như con tôm.
Hai mươi năm khổ luyện kiếm thuật khiến ý chí của hắn vô cùng kiên cường, nếu đổi lại là người bình thường khác sợ rằng không chịu nổi sự đau đớn dày vò thân thể này mà đi đời nhà ma.
Dường như đã trải qua cả một đời người vậy, cuối cùng thì cảm giác đau đầu cũng giảm bớt.
Trên thực tế, cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong mấy phút đồng hồ mà thôi, cả người Sở Mộ ướt đẫm mồ hôi khiến cho quần áo của hắn dính sát vào người. Hơn nữa cùng vì cơ bắp toàn thân căng cứng cho nên hiện tại cả người Sở Mộ cảm giác nhức buốt.
Thế nhưng, hiện tại Sở Mộ không quan tâm một chút nào đến hoàn cảnh xung quanh mà hắn chỉ quan tâm đến một số “đồ vật” mới xuất hiện trong đầu không thuộc về trí nhớ của hắn.
…
Sở Mộ là một gã kiếm thuật sư, hơn nữa còn là một tay kiếm thuật ưu tú, được mọi người nhất trí phong là “Đại sư kiếm thuật trẻ tuổi nhất”.
Sáu tuổi luyện kiếm, mười tuổi được một đại sư kiếm thuật thu đồ. Từ đó về sau dưới sự dạy bảo tận tình của sư phụ, tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ không ngừng tăng cao.
Lão sư của Sở Mộ chỉ dạy cho hắn một bộ kiếm thuật: Cơ Sở Kiếm Thuật hay còn gọi là Cơ Sở Kiếm Pháp, tổng cộng có mười hai động tác, là mười hai động tác mà lịch đại những vị đại sư kiếm thuật tổng kết ra tạo nên cơ sở cho bất kỳ một người nào muốn học kiếm.
Mười hai tuổi thông qua khảo hạch học đồ kiếm thuật của hiệp hội kiếm thuật trở thành một gã học đồ kiếm thuật, phá vỡ kỷ lục tồn tại rất lâu của toàn vùng.
Mười tám tuổi thông qua khảo hạch kiếm thuật sư của hiệp hội kiếm thuật, trở thành một gã kiếm thuật sư chính thức, đánh vỡ toàn bộ ghi chép của tỉnh.
Hai mươi ba tuổi thông qua khảo hạch đại sư kiếm thuật của hiệp hội kiếm thuật, trở thành một gã đại sư kiếm thuật, phá vỡ kỷ lục cả nước.
Hai mươi sáu tuổi tạo nghệ kiếm thuật trở nên tinh thâm, đánh bại sư phụ. Kể từ ngày đánh bại lão sư của mình, Sở Mộ đi khắp cả nước, bái phỏng tất cả đại sư kiếm thuật, từng bước lãnh giáo từng bước vượt qua.
Sư phụ nói hắn vì kiếm mà sinh.
Một năm sau ngày đi khiêu chiến, hắn bái phỏng một vị đại sư kiếm thuật, nguyên lão của hiệp hội kiếm thuật. Sau khi giao chiến nửa giờ hắn thắng hiểm nửa chiêu. Lúc đó dường như thể lực của hắn hao hết, hắn chỉ nghỉ ngơi một chút rồi rời đi trong đêm khuya vắng. Khi đi đến một hẻm nhỏ hắn gặp phải mười tên cầm khảm đao (dao bầu) liều mạng vây công.
Mục đích của những người này là giết chết hắn vì hắn đã đánh bại vị nguyên lão kia. Vị đại sư kiếm thuật kia từ lúc đạt được danh hiệu đại sư kiếm thuật thì không thua một trận nào, thanh danh hiển hách, dường như được mọi người công nhận là đệ nhất nhân dưới tông sư kiếm thuật. Khi Sở Mộ đến lĩnh giáo hắn cũng chỉ xem là đang chỉ điểm hậu bối mà thôi, hắn không ngờ rằng vậy mà mình lại thua nửa chiêu.
Không cách nào tiếp nhận thất bại, vị nguyên lão cấp đại sư kiếm thuật này biết rằng một khi tin tức hắn thất bại truyền ra lập tức sẽ tổn hao đến uy danh, sẽ trở thành đá kê chân của Sở Mộ. Vì vậy trong hắn sinh lòng ác ý, sai một gã đệ tử xuất mã, thuê hắc bang vây giết Sở Mộ.
Mặc dù thân thủ Sở Mộ cường hãn, kiếm của hắn cũng không ngừng giết những kẻ đang bao vây thế nhưng hắn càng giết thì người lao đến càng đông. Bản thân hắn cũng đã xuống sức rất nhiều sau khi chiến cùng vị nguyên lão kia cho nên hắn chỉ còn cách cắn răng vung kiếm cố gắng đột phá vòng vây.
Sau khi đánh bật hơn mười tên, hắn không còn giữ được thế thủ bị trúng mấy đao, máu tươi không ngừng chảy, đau nhức vô cùng.
Cuộc chiến đẫm máu!
Sau khi giết ba mươi mấy tên, dọa lui đám người liều mạng kia, giết ra vòng vây lớp lớp nhưng vì mất máu quá nhiều Sở Mộ không kịp chạy xa liền hôn mê ngã xuống. Và sau khi tỉnh dậy thì hắn phát hiện mình đang ở chỗ này.
…
” Kiếm giả… Khai Dương Thành… Sở gia… Vương gia… Thanh Phong kiếm phái…”
Sau khi tinh thần phục hồi, Sở Mộ lẩm bẩm vài từ, ánh mắt từ trong mờ mịt chậm rãi trở nên thanh triệt, cuối cùng trong mắt hắn bắn ra thần quang.
– Hẳn đây là nhân họa đắc phúc? Hay là ban thưởng của ông trời dành cho ta? Ông trời cho ta đến một thế giới như thế này, hơn nữa lại còn cho ta một thân thể mới cũng tên là… Sở Mộ… Ha hahaha…
Hóa ra, vừa rồi đầu hắn đau như búa bổ là do trí nhớ của “Sở Mộ” trước đây không ngừng nạp vào trong đầu hắn. Hiện tại hắn đã hấp thu hoàn toàn trí nhớ đó thậm chí sau khi hấp thu trí nhớ kia hắn cảm giác đầu óc của mình càng trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Năng lực tiếp nhận của Sở Mộ rất mạnh, hơn nữa khi biết được tin tức của thế giới hiện tại hắn còn cảm giác hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào.
Chủ nhân cũ của khối thân thể này cũng tên là Sở Mộ, do đó cũng giảm bớt đi phiền toái cho hắn,
Đại lục Cổ Kiếm chủ tu kiếm đạo đã đạt đến mức thịnh thế đỉnh phong, thiên tài kiếm đạo tầng tầng lớp lớp, cường giả kiếm đạo mọc lên san sát như rừng, những người luyện kiếm đều được xưng hô thống nhất là: Kiếm giả.
Chương 2: Đại sư kiếm thuật trọng sinh (2)
Ở thế giới này, Sở Mộ vừa qua sinh nhật mười sáu xong, là lớp trẻ của Sở gia – một trong ba đại gia tộc của Khai Dương Thành thuộc vương triều Đại Khôn. Cha hắn là Sở Hành Vân – dòng chính Sở gia, đảm nhiệm chức vụ chấp sự trong gia tộc, coi như là thuộc tầng lớp có thực quyền.
Hắn còn còn có một thân đại ca Sở Thiên, lớn hơn hắn 2 tuổi, có thiên phú tu luyện thất phẩm, đứng trong hàng ngũ nhân vật top 3 đệ tử trẻ tuổi dưới 20 của Sở gia, bái nhập kiếm phái trung phẩm Lưu Vân kiếm phái, trở thành đệ tử nội môn.
Về phần Sở Mộ, ngược lại có chút bất tranh khí, thiên phú tu luyện cửu phẩm. Kỳ thật, thiên phú cửu phẩm cũng không đến mức nào, dù sao trong Sở gia thiên phú tu luyện thập phẩm cũng còn có khối người, cho nên thiên phú tu luyện cửu phẩm cũng thuộc vào hàng bình thường đại chúng.
Thế nhưng vấn đề nằm ngay trên người Sở Thiên.
Thiên phú tu luyện của Sở Thiên là thất phẩm, trong hàng ngũ hậu bối Sở gia có thể đứng trong top 3, được xưng tụng là thiếu niên thiên tài của Sở gia thế nhưng thân đệ đệ của hắn lại khác xa. Tự nhiên Sở Mộ trở thành kẻ bị so sánh, dần dà ngay cả những kẻ thiên phú tu luyện thập phẩm cũng có chút coi thường hắn.
Dựa theo thuyết pháp của những người này, thiên phú tu luyện thập phẩm của bọn hắn là do trời sinh không cách nào thay đổi, cho dù huynh đệ tỷ muội do cha mẹ bọn hắn sinh ra cũng như thế. Còn Sở Mộ thì khác biệt, hắn có một đại ca được xưng là thiên tài, hình thành một nét đối lập rõ rệt.
Trong đó người xem thường hắn nhất chính là Sở Hồng, con gái nhị bá Sở Hành Phong. Thiên phú tu luyện của Sở Hồng cũng là thất phẩm, đặt song song cùng Sở Thiên, thực lực hai người dường như là cân xứng, tranh đoạt vị trí thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi Sở gia.
Mặc dù như thế, Sở Mộ dường như có điểm không tim không phổi, không thèm để ý đến người khác nói ra nói vào, mỗi ngày ngoại trừ thời gian tu luyện kiếm khí và kiếm thuật hắn cũng chỉ đi dạo loanh quanh trong huyện,
Bởi vì do thiên phú tu luyện nên Sở Hành Vân cũng không có quá nhiều yêu cầu đói với Sở Mộ, chỉ hi vọng hắn có thể sống vui vẻ là tốt rồi.
Khai Dương Thành ngoại trừ Sở gia còn có Vương gia và Lâm gia.
Một lần đi dạo, hắn gặp nhị tiểu thư Lâm Lạc Thủy của Lâm gia, dường như hắn gặp được mối tình sét đánh liền lớn mật truy cầu. Ngay từ đầu, Lâm Lạc Thủy cũng không có chút ác cảm nào với hắn, thỉnh thoảng cũng cười cười nói nói với Sở Mộ. Tuy nhiên khi nàng biết rõ thân phận của Sở Mộ liền lập tức thay đổi thái độ, sinh lòng ác cảm, trở nên lạnh lùng với Sở Mộ.
Đúng lúc này, tam thiếu gia Vương gia là Vương Lân đi ngang qua, gặp Lâm Lạc Thủy cũng đem lòng mến mộ, đến một câu cũng không thèm nói với Sở Mộ đã quật ngã hắn xuống đất.
Lâm Lạc Thủy đã sinh lòng ác cảm, hận không thể khiến Sở Mộ nếm thêm chút đau khổ nên càng thêm mắm thêm muối làm hại Sở Mộ bị Vương Lân đánh thêm một hồi đến mức hôn mê rồi được đưa về Sở gia. Từ đó về sau, Sở Mộ mang thêm xú danh là đùa giỡn con gái nhà lành còn Vương Lân thì lại được tiếng thơm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuy Sở gia không chút nào vừa mắt Vương gia nhưng từ trước đến nay cũng chỉ là tranh chấp của lớp trẻ, hơn nữa nếu xét về thực lực tổng thể Vương gia có phần nhỉnh hơn Sở gia vì vậy chuyện của Sở Mộ cuối cùng cũng không ai hỏi đến.
Sau khi tỉnh lại, Sở Mộ trầm mặc hai ngày rồi sau đó tức giận phấn đấu, dốc sức liều mạng tu luyện, suốt một tháng không bước chân ra khỏi nhà, nhưng đúng là thiên phú của hắn không tốt cho nên cũng không có tiến triển thêm được mấy.
Lòng cha mẹ đều mong con hơn người, chỉ là vợ cồng Sở Hành Vân bận việc quản lý sinh ý Sở gia cho nên cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến Sở Mộ. Vì vậy, Sở Hành Vân xuất ra đại lượng tích súc, tìm chút ít quan hệ đưa Sở Mộ vào trong Thanh Phong kiếm phái một kiếm phái hạ phẩm, nhưng cũng chỉ là một gã đệ tử ngoại môn mà thôi.
Cho dù chỉ là kiếm phái hạ phẩm nhưng thực lực Thanh Phong kiếm phái so với Sở gia thì cường đại hơn rất nhiều cho nên Sở Hành Vân tin rằng ở kiếm phái sẽ tốt hơn cho Sở Mộ.
Sở Mộ cũng nghĩ như vậy, hắn cảm giác khi mình trở thành đệ tử Thanh Phong kiếm phái nhất định thực lực có thể tăng lên, sau khi tu luyện thành công hắn sẽ trở về tính sổ với Vương Lân.
Chỉ là, rất nhanh Sở Mộ phất hiện, sự tình cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng, hắn mới bái nhập Thanh Phong kiếm phái một tháng liền có phiền toái tìm đến cửa.
Vương Lỗi, đệ tử ngoại môn có uy tín nhiều năm trong Thanh Phong kiếm phái, tu vi kiếm khí cảnh ngũ đoạn, hắn còn có thân phận khác là nhi tử của một gã chấp sự của Vương gia trong huyện Khai Dương. Sau khi biết rõ Sở Mộ bái nhập Thanh Phong kiếm phái Vương Lân liền giao cho Vương Lỗi một yêu cầu là hảo hảo chiêu đãi Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ không ngóc đầu nổi trong thkp.
Cho nên, Vương Lỗi liền dẫn theo tùy tùng Vương Trường Vương Nghĩa tìm đến nhục mạ Sở Mộ bức bách hắn ra tay. Nhưng Sở Mộ chỉ có tu vi kiếm khí cảnh tam đoạn, tu luyện nhập môn kiếm thuật Thanh Phong kiếm phái không đến một tháng thì làm sao có thể là đối thủ của Vương Lỗi. Mới chỉ mấy chiêu Vương Lỗi đã đánh Sở Mộ đến mức hôn mê và dĩ nhiên việc đó vừa vặn tiện nghi cho Sở Mộ đại sư kiếm thuật xuyên việt mà đến, dung hợp linh hồn đạt được trí nhớ của khối thân thể cũ tiến hành tân sinh.
– Sở Mộ, chúng ta trùng tên, hiện tại lại cùng một thể, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ở kiếp ta có thể trở thành đại sư kiếm thuật trẻ tuổi nhất, ở kiếp này đồng dạng ta cũng có thể trở thành cường giả kiếm đạo.
Sở Mộ lẩm bẩm, trong giọng nói tràn ngập tự tin.
– Tất cả những việc mà ngươi phải chịu đựng cũng là ta phải chịu đựng, bất kể là Vương Lỗi hay là Vương Lân thậm chú là Lâm Lạc Thủy, ta đều sẽ tính toán sổ sách với bọn chúng rõ ràng, kể cả những kẻ đã từng châm chọc ngươi ta cũng sẽ để cho bọn chúng biết bọn chúng ngu muội đến cỡ nào!!!
Thanh Phong kiếm phái có quy dịnh rất rõ ràng, toàn bộ đệ tử có tu vi dưới kiếm khí cảnh thất đoạn đều là đệ tử ngoại môn, hơn nữa những đệ tử nào dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn thì cứ ba người ở một phòng, ở khu vực phía Nam, không những thế mỗi ngày còn phải gánh chịu nhiệm vụ sinh hoạt như xuống núi gánh nước hoặc là trồng rau hoặc là giặt quần áo hoặc nhóm lửa nấu cơm….
Tu vi của Sở Mộ chỉ là kiếm khí cảnh tam đoạn cho nên mỗi ngày hắn đều phải hoàn thành nhiệm vụ sinh hoạt. Nhiệm vụ mà hắn được phân phối là gánh nước, chỉ có điều lúc này hắn bị Vương Lỗi đánh đến bất tỉnh cho nên nhiệm vụ của hắn đã được chấp sự tạp vụ đường phân phối lên đầu hai gã cùng phòng. Đoán chừng hiện tại hai bạn cùng phòng của Sở Mộ đang ra sức gánh nước.
Sau khi Sở Mộ xuống giường hắn liền lau mồ hôi, thay bộ quần áo khác rồi cầm thanh kiếm treo trên đầu giường và lập tức lao nhanh ra ngoài.
Chương 3: Luyện kiếm thuật, đột phá tu vi (1)
Kiếp trước hắn yêu kiếm thành si, đến ngay cả lúc ngủ cũng ôm kiếm, hiện tại cũng thế, ý thức đó đã ăn sâu vào trong người hắn, chưa kể ý thức của Sở Mộ cũ điệp gia thêm thôi thúc hắn phải lập tức đi luyện kiếm.
Thanh Phong kiếm phái nằm ở núi Thanh Lan, dựa theo trí nhớ của Sở Mộ thì sau khi ra khỏi nơi ở của đệ tử ngoại môn chỉ cần đi vài dặm là đến chỗ sườn núi có vách đá dựng đứng.
Nơi này cách đây nửa tháng Sở Mộ vì tìm một chỗ yên tĩnh không bị quấy rầy để làm nơi tu luyện đã phát hiện ra. Địa điểm này khá kín đáo, phải đi qua một bụi cỏ rậm rạp rồi lại thông qua một vách đá cao vài mét rồi lại chui qua một lỗ nhỏ hơn 1m mới có thể đến. Cả sườn núi dựng đứng giống nhơ là một đầu lưỡi duỗi ra phía ngoài, cũng không lớn lắm chỉ chừng khoảng 40-50m2.
Cả sườn núi không có một bình địa nào cả, chỉ có một gốc tùng già xuyên từ trong lòng núi ra, cây tùng xanh um tươi tốt, cành lá rậm rạp. Bên cạnh sườn núi la vân hải vô tận.
Chỉ mất một phút đồng hồ, Sở Mộ đã lướt qua bụi cỏ đi vào trong sườn núi. Đứng ở trên sườn núi, hai mắt Sở Mộ nhìn về phía bầu trời vô tận, nhìn xuyên qua những biển mây cảm giác dường như đang bao dung cả thiên hạ.
Dù chỉ một phút đồng hồ lao với tốc độ cao thế nhưng cũng giúp cho khí huyết toàn thân Sở Mộ vận hành nhanh hơn, thân thể cũng đã sẵn sàng vận động mạnh, cảm giác giống như cả thân thể hắn tràn ngập lực lượng. Thậm chí, Sở Mộ còn cảm giác toàn bộ thân thể, tứ chi như có một cỗ khí lưu ấm áp đang chạy dọc xua tan tất cả mệt mỏi trước đây.
– Đây là đại lục Cổ Kiếm, tất cả kiếm giả đều tu luyện ra kiếm khí a.
Sở Mộ âm thầm nói, thần sắc thoáng lộ vẻ kích động:
– Quả nhiên là rất thần kỳ, nhóm kiếm thuật sư ở Địa Cầu chỉ đơn thuần tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, tố chất thân thể tốt hơn một chút so với người bình thường. Nghe nói chỉ có khi tu luyện tới cảnh giới tông sư kiếm thuật mới có thể kích phát kiếm khí, thế nhưng tông sư kiếm thuật không biết trên đời có mấy vị.
Hồi tưởng lại lúc còn ở Địa Cầu, sư phụ của hắn từng dẫn theo hắn đến bái phỏng một vị tông sư kiếm thuật, là một lão giả 90 tuổi. Tuy mái đầu của lão giả đã bạc trắng nhưng sắc mặt lại nhuận hồng phơn phớt làn da láng mịn giống trẻ con, hơn nữa từ thân thể lão giả toát ra một loại khí chất khiến cho những ai nhìn vào đó đều cảm giác như bị đâm vào mắt, theo như sư phụ hắn nói thì đó là kiếm khí.
Chỉ có đạt đến cảnh giới tông sư kiếm thuật mới có thể sinh ra kiếm khí, mà cỗ kiếm khó đó giúp thân thể được cải thiện, kéo dài tuổi thọ.
– Mới gần đây thôi còn rất hâm mộ kiếm khí, không ngờ rằng hiện tại thân thể này mới 16 tuổi có được kiếm khí.
Sở Mộ mừng thầm.
Thân thể 16 tuổi và 26 tuổi hoàn toàn khác nhau, thân thể 16 tuổi còn rất dẻo dai, chưa kể hắn còn mang theo trí nhớ đại sư kiếm thuật có kiến thức cũng như thiên phú về kiếm đạo kinh người. Sở Mộ tin chắc rằng nhất định hắn sẽ có thành tựu cực cao trên kiếm đạo.
– Thôi không nghĩ linh tinh nữa, tu luyện a.
Nghĩ là làm, trên sườn núi vang lên âm thanh du dương, Sở Mộ để vỏ kiếm sang một bên, một tay cẩn thận dò xét thân kiếm.
Để trở thành một gã kiếm thuật sư hợp cách thì trước khi luyện kiếm thuật cần phải tìm hiểu rõ kiếm trong tay, cảm nhận cân nặng, chiều dài, độ sắc bén… Trên tất cả các phương diện đều phải tường tận, rồi dùng tâm cảm nhận mới có thể phát huy hết uy lực thanh kiếm trong tay.
Kiếm trong tay hắn là tinh cương kiếm được đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái sử dụng rộng rãi, cẩn thận xem xét vài lần Sở Mộ đã ước lượng được chiều dài, độ rộng và sức nặng của thanh kiếm.
Bỗng nhiên, kiếm vào vỏ, rồi lại rút kiếm ra, sau khi rút kiếm thu kiếm 100 lần hắn lại rút kiếm ra lần nữa, tay phải cầm kiếm, đầu mũi kiếm chỉ xéo lên mặt đất, bước chân Sở Mộ khẽ động bày ra thức mở đầu trong Cơ Sở Kiếm Thuật. Sở Mộ nhắm hai mắt lại cả thân thể bất động như núi, rồi đột nhiên hắn mở bừng hai mắt, hai đạo tinh quang sắc bén từ trong ánh mắt bắn ra ngoài, cùng lúc đó Sở Mộ khẽ quát lên, kiếm trong tay vung lên, kiếm quang lập lòe.
Lại đâm ra một kiếm, một kiếm thẳng tắp, kiếm quang ác liệt, bước chân theo kiếm, người theo kiếm đi, từng bước chân, ánh mắt như hợp nhất cùng thế kiếm, kiếm trong tay, tâm thay mắt, thân hình nhảy lên, kiếm uốn lượn như Phượng múa giữa trời cao.
Nửa canh giờ sau, Sở Mộ đã luyện qua 30 lượt Cơ Sở Kiếm Thuật.
Sở Mộ thu kiếm, điều hòa khí tức, tay cầm kiếm sừng sững bất động, hai mắt nhìn thẳng về biển mây phía trước.
– Cơ Sở Kiếm Thuật là căn bản của mỗi kiếm thuật sư, cho dù ta xuyên việt đến thế giới này đã không còn có kiếm thuật sư chỉ có kiếm giả thế nhưng thực chất ta vẫn là một gã một kiếm thuật sư, không thể quên mình
Sau khi dung hợp trí nhớ, hắn biết rõ ở đại lục Cổ Kiếm còn có rất nhiều kiếm thuật uy lực cường đại hơn hẳn Cơ Sở Kiếm Thuật, bất kỳ một kiếm phổ nào lưu lạc ở Địa Cầu đều có thể tạo nên một cuộc tranh đoạt tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Nhưng khổ luyện Cơ Sở Kiếm Thuật hai mươi năm đã trở thành bản năng, đã khắc sâu trong linh hồn Sở Mộ, cho dù là xuyên việt đã đổi sang một thân thể khác nhưng cũng không thể nào thay đổi được thói quen này. Ít nhất, Cơ Sở Kiếm Thuật càng vững chắc, căn cơ kiếm thuật lại càng được trui rèn, khi tu luyện kiếm thuật khác càng thêm thuận lợi.
– Tiếp tục thôi, ngoài việc luyện kiếm còn phải luyện “nghe kiếm” nữa.
Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, mặt hướng về phía biển mây, tinh mang trong hai mắt lưu chuyển, nhìn không chớp về phía trước. Càng quan sát tỉ mỉ Sở Mộ lại càng cảm giác được từng sợi mây trôi phía trước càng giống như từng thanh kiếm vũ động, hắn nhìn đến khi hai mắt cảm giác cay xè mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sở Mộ nghiêng tai lắng nghe, hết sức chăm chú lắng nghe từng tiếng vang rất nhỏ trong không khí, tiếng gió thổi, thanh âm cành tùng lắc lư trong gió, hắn cố gắng phân biệt từng loại âm thanh, cố gắng liên tưởng đến tiếng kiếm vang lên.
Quan kiếm, thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm! Là những pháp môn bắt buộc trong Cơ Sở Kiếm Thuật, bất kỳ một kiếm thuật sư nào cũng phải nắm vững.
Cái gọi là “Quan kiếm” chính là đánh giá một thanh kiếm, giới kiếm thuật trên Địa Cầu có truyền lưu một câu: đánh giá kiếm như đánh giá con người.
Mà “Thị kiếm” là huấn luyện hai mắt, truy tìm quỹ tích của kiếm, luyện đến mức độ cao thâm thậm chí chỉ cần nhìn đối phương rút kiếm đã có thể biết được điểm đến cuối cùng của thế kiếm.
“Thính kiếm” có độ khó còn cao hơn “thị kiếm”, “thính kiếm” là chỉ thuần túy dựa vào thính giác phân biệt ra âm thanh rất nhỏ trong không khí như tiếng con muỗi bay trong không khí, tiếng lá cây đang rơi xuống thậm chí là tiếng chồi non đang hé nở để làm ra phán đoán hướng đi của kiếm. (DG: Không biết có nghe ra tiếng thay y phục biết là nam nữ, biết thay đến đâu không nữa…)
Chương 4: Luyện kiếm thuật, đột phá tu vi (2)
“Xúc kiếm” là cảnh giới cao thâm vượt lên trên hết, không còn là khái niệm hữu hình mà dường như hướng đến vô hình, chuyển sang cảm giác của thân thể. Mỗi tấc da thịt trên cơ thể phải cảm nhận ra được những chấn động rất nhỏ trong không khí truyền đến để làm ra phán đoán. Luyện đến cảnh giới cao thâm thậm chí có thể thông qua cảm giác để phát hiện ra địch nhân ẩn dấu cách 10m hơn nữa còn dự đoán được quỹ tích xuất chiêu, thời gian xuất chiêu của địch nhân. (DG: cái này giống như đoạn Dưỡng Tiên đại sư truyền Thông Bối Quyền cho Hoàng Phi Hồng quá)
Căn cứ theo lời sư phụ Sở Mộ thì từng có một vị tông sư kiếm thuật đã luyện xúc kiếm đến cảnh giới cực kỳ cao thâm sớm dự đoán được quỹ tích viên đạn cách đó 10m để tránh đi.
Hắn còn nghe nói ngoài xúc kiếm còn có kiếm ý trong truyền thuyết và truyền thuyết về nó có phần mơ hồi.
Quan kiếm, thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm, ý kiếm là năm cảnh giới mà mỗi kiếm thuật sư ở Địa Cầu đều tu luyện.
– Lại luyện tiếp, bây giờ luyện Phi Vân Kiếm Thuật.
Lúc này trong đầu hắn đã hiện ra toàn bộ động tác Phi Vân Kiếm Thuật.
Phi Vân Kiếm Thuật có phẩm cấp nhập môn kiếm thuật uy lực còn cao hơn Cơ Sở Kiếm Thuật, có rất nhiều đệ tử ngoại môn lựa chọn làm nhập môn.
Một kiếm đâm ra!
Một kiếm này có nhiều điểm khác với Cơ Sở Kiếm Thuật, nhìn về phía trên không phải đi theo đường thẳng tắp mà giống như một đám mây đang uốn lượn trôi đến, biến ảo, không ngừng tụ tán, dần dần hình thành một đóa hoa mây.
Phi Vân Kiếm Thuật còn gọi là Phi Vân mười ba thức, mười thức đầu không có tên riêng mà chỉ gọi tắt là cơ thức, động tác nối liền thứ tự theo thức thứ nhất đến thức thứ mười động tác liên tục, giống như đang cầm kiếm thay bút, biến hư không thành bức vẽ tạo thành hình dạng một đóa hoa. Mười thức đầu tiên tu luyện thành công đồng nghĩa với việc đóa hoa vẽ ra cũng ngưng tụ rõ ràng. Lúc đó mới có thể chuyển sang tu luyện ba thức cuối cùng.
Thức thứ mười một Vân Sinh Vân Tụ thức thứ mười hai Phi Vân Động thứ mười ba Vân Tán Vân Diệt.
Sở Mộ trở thành đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái không đến một tháng, tiếp xúc Phi Vân Kiếm Thuật cũng mới hai mươi mấy ngày, mỗi một ngày ngoại trừ thời gian gánh nước đều là khổ luyện Phi Vân Kiếm Thuật. Mất hai mươi mấy ngày Sở Mộ cũng mới nắm giữ thuần thục 5 thức đầu tiên, khoảng cách đại thành Phi Vân Kiếm Thuật còn rất xa xôi.
Lần này, Sở Mộ vừa mới ra tay vậy mà không có chút trở ngại nào, động tác liên tục sử xuất 10 thức đầu tiên, tất cả đều nối liền tự nhiên giống như hắn đã luyện qua hàng trăm lần vậy,
Sau khi hoàn thành 10 thức đầu tiên, ở hư không trước mặt Sở Mộ dường như xuất hiện hình dạng một đóa hoa. Hắn đã nắm giữ 10 thức đầu tiên Phi Vân Kiếm Thuật thuần thục.
– Thành quả này rốt cuộc là do ta có thiên phú kiếm thuật hay là do ta khổ luyện Cơ Sở Kiếm Thuật hay là do sau khi hai linh hồn dung hợp trở nên cường đại hơn… hay là do cả ba lý do đó.
Sở Mộ cảm thấy kích động, hắn cảm thấy dường như tốc độ mình nắm giữ Phi Vân Kiếm Thuật quá nhanh, nhanh hơn hắn dự kiến nhiều.
– Tiếp tục tu luyện.
Lại tu luyện lần nữa, từ thức thứ nhất đến thức thứ mười, cứ như vậy Sở Mộ liên tục diễn luyện.
10 lần, 20 lần, 30 lần, càng về sau đóa hoa hiện ra càng rõ ràng hơn.
– Tốt, lúc này ta đã chính thức nắm giữ hoàn toàn 10 thức đầu Phi Vân Kiếm Thuật, có thể luyện ba thức cuối.
Tinh cương kiếm chấn động, thức thứ mười một Vân Sinh Vân Tụ trong Phi Vân Kiếm Thuật lập tức được Sở Mộ thi triển, chỉ thấy kiếm quang lập lòe, từng dấu vết để lại trong không khí như từng sợ mây uốn lượn, trong chớp mắt đã hình thành từng đóa hoa nở rộ.
Kiếm quang lại phóng ra lần nữa, thức 11 qua đi thức 12 Phi Vân Động theo đó sử ra, từng đóa hoa được ngưng tụ trước đó liền theo một tiếng thét dài của Sở Mộ phóng về vách núi.
Không dừng lại ở đó thế kiếm tiếp tục biến chuyển, đóa hoa lao ra vài mét đột nhiên tản ra hóa thành từng đạo kiếm khí bắn về bốn phía.
Âm thanh “xiu xiu” vang lên, sau khi kiếm thế đi qua để lại từng dấu vết nhàn nhạt trên vách núi.
Lúc này, Sở Mộ cảm nhận thấy nội kiếm khí trong tứ chi bắt đầu khởi động, không thể khống chế, phóng toàn bộ về mọi phía trong thân thể, giống như nộ giao đang thét gào rồi lại tập trung về phía đan điền, sau khi những con “nộ giao” lao về phía đan điền thì lập tức trở nên “dịu dàng” hơn.
Sở Mộ nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, ý thức của hắn chuyển động cấp tốc, hắn như đang chứng kiến từng đợt kiếm khí rót về phía đan điền, từng đợt kiếm khí đang dần dung hợp chuyển động xung quanh đan điền.
– Kiếm khí cảnh tứ đoạn.
Đại hỉ! Không ngờ chỉ một lần tu luyện Phi Vân Kiếm Thuật lại có thể đột phá tu vi, tiến vào kiếm khí cảnh tứ đoạn, thật là ngoài mong đợi a.
– Đa luyện thành Phi Vân Kiếm Thuật, hơn nữa còn đột phá kiếm khí cảnh tứ đoạn, trước tiên ta đến tạp vụ đường đăng ký, từ nay không cần làm nhiệm vụ sinh hoạt nữa, sau đó đến Kiếm Các tìm một môn kiếm thuật mới để tu luyện.
Sở Mộ nghĩ là làm, hắn thu kiếm vào vỏ xoay người rời đi.
Một đạo thân ảnh bước đi như bay, sau khi rời khỏi vách núi, Sở Mộ chạy vội đi không dừng bước.
Kiếm khí cảnh tứ đoạn, thực lực chỉnh thể tăng lên rõ rệt, hắn cảm giác thân thể nhẹ như chim yến, cảm giác thuận lợi hơn rất nhiều.
Tạp vụ đường nằm trong khu vực ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, gần phía cư ngụ của đệ tử ngoại môn, diện tích cũng không quá lớn, bên ngoài sơn màu xám trắng, tuy so với các đường khác được gọi là diện tích không quá lớn nhưng so với khu vực đệ tử ở thì không hề nhỏ, bên trong có một gã chấp sự tọa trấn.
Mỗi một ngày, đệ tử ngoại môn tu vi dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn đều phải đến tạp vụ đường báo danh báo cáo nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải được tạp vụ đường xác nhận mới được ghi nhận.
Bởi vậy, mỗi một ngày, đều có rất nhiều đệ tử ngoại môn ra ra vào vào tạp vụ đường khiến cho nơi này náo nhiệt mười phần.
Không bao lâu, Sở Mộ cũng đến bên ngoài tạp vụ đường.
Thanh Phong kiếm phái có hơn một ngàn đệ tử ngoại môn, trong đó sáu bảy thành là có tu vi dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn. Sở Mộ cũng mới đến nơi này không lâu đã vậy hắn lại không giao tiếp với người khác cho nên hắn cũng không có biết người nào.
Tuy hắn không biết người khác nhưng không có nghĩa là không người nào biết hắn.
– Ồ, hình như tên kia là quỷ xui xẻo mới bị sư huynh Vương Lỗi trêu đùa hý lộng một phen rồi còn đánh ngất xỉu hôm qua sao? Tên hắn gọi là gì ấy nhỉ?
– Hình như gọi là Sở Mộ a, thật sự là không may, nghe nói hắn mới đến kiếm phái chúng ta không đến một tháng mà đã đắc tội sư huynh Vương Lỗi, thật là đáng thương a, về sau còn chịu khổ dài.
– Nhắc đến ta mới nhớ, mấy tháng trước có người đắc tội sư huynh Vương Lỗi liền bị sư huynh và mấy tùy tùng trêu đùa mấy lần, chịu không nổi đành rời khỏi Thanh Phong kiếm phái, không biết gia hỏa đáng thương kia có thể chịu được mấy ngày?
Chương 5: Bỗng nhiên nổi tiếng (1)
Tuy tiếng nghị luận không lớn nhưng từ sau khi dung hợp linh hồn, ngũ giác Sở Mộ dường như tăng vọt cho nên hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy mấy lời đó.
– Xem ra trong đệ tử ngoại môn Vương Lỗi cũng là kẻ hung danh a.
Trong lòng Sở Mộ cười lạnh:
– Tuy nhiên, dọa không nổi ta, món nợ của hai ta, ta sẽ tìm người tính toán.
– Quên mất, vừa rồi ta còn thấy sư huynh Vương Lỗi và hai tùy tùng vào bên trong tạp vụ đường không biết là làm chuyện gì, ngươi nói xem, nếu gia hỏa xui xẻo này đụng độ sư huynh Vương Lỗi không biết có kết cục thế nào?
– Nhất định là rất thảm, đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.
– Thì ra là thế, Vương Lỗi và bầy chó săn đều ở chỗ này, rất tốt, trước hết thu chút tiền lãi trên người bọn chúng đã.
Hai mắt Sở Mộ hiện lên tinh mang, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo ra nụ cười lạnh.
Vừa lúc Sở Mộ bước chân lên bậc thang vào tạp vụ đường thì có hai người cũng đang đi xuống, biểu hiện trên mặt cũng khác nhau.
– Sở Mộ, sao người lại đến đây?
Triệu Thiết Mộc bước nhanh về phía Sở Mộ, thần sắc có chút khẩn trương, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, kéo Sở Mộ ra phía ngoài hơn nữa còn nhỏ giọng nói:
– Chó săn Vương Lỗi đang ở bên trong, ngàn vạn lần không nên đi vào, tranh thủ thời gian rời khỏi đây, nếu không để bọn chúng nhìn thấy nhất định sẽ động thủ đánh ngươi.
Triệu Thiết Mộc là một trong hai người bạn cùng phòng của Sở Mộ, hắn gia nhập Thanh Phong kiếm phái trước Sở Mộ mấy tháng, là một người tốt.
– Hừ, có ít người thật sự là mệnh tốt, ngủ kỹ rồi đi dạo, không cần làm chút nhiệm vụ nào, đâu có giống như chúng ta, vốn nhiệm vụ của bản thân đã đủ nhiều lại còn phải san sẻ hộ người khác…
Thanh âm âm dương quái khí vang lên, đó là giọng của thành viên thứ ba trong phòng Sở Mộ, hắn không dám cự tuyệt lại chấp sự tạp vụ đường khi phải làm thêm phần Sở Mộ nhưng trong lòng là rất bất mãn với Sở Mộ.
– Cảm ơn Vệ huynh, cảm ơn Triệu huynh.
Sở Mộ cũng không bất mãn mà chắp tay, khách khí nói câu cảm ơn.
– Hừ!
Sắc mặt Vệ Tiền biến ảo thoáng một chút, thái độ Sở Mộ làm cho hắn có cảm giác một quyền đánh lên túi bông, hắn cũng đã làm xong thủ tục, liền hừ lạnh bước nhanh qua rời đi.
– Vương Lỗi và hai tên tùy tùng đang ở bên trong, nếu không muốn lại bị đánh bất tỉnh thì tốt nhất nên rời đi, bằng không nhiệm vụ của ngươi lại rơi trên đầu ta.
– Sở Mộ, tâm địa của Vệ Tiền cũng không xấu, chỉ là lời nói có chút khó nghe, đừng để ở trong lòng.
Triệu Thiết Mộc vừa giải thích vừa dùng sức lôi Sở Mộ:
– Chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây.
– Ngươi đi về trước đi.
Thân hình Sở Mộ giống như một ngọn núi bất động dù Triệu Thiết Mộc có lôi kéo thế nào cũng dịch chuyển, điều đó làm Triệu Thiết Mộc cảm giác rất ngạc nhiên nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
– Sở Mộ, đi nhanh, nếu ngươi không đi thì không kịp mất.
Triệu Thiết Mộc liều mạng rồi, vừa thúc giục vừa sốt ruột lo lắng.
– Đã đến thì đừng mong rời đi.
Đúng lúc này một đạo âm thanh tràn ngập ý trêu tức vang lên, sắc mặt Triệu Thiết Mộc thoáng cái trở nên trắng bệch, cũng đành buông tay Sở Mộ ra.
– Hắc hắc, chúng ta đang định qua “thăm” ngươi đây, không ngờ ngươi lại chủ động đưa đến cửa.
– Đi nhanh, có trò hay để xem.
Xung quanh đang tụ tập khá đông đệ tử dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn, toàn bộ đều mang theo thái độ xem trò vui.
Vệ Tiền đang rời đi nghe thấy vật cũng dừng bước, từ xa xa nhìn lại, sắc mặt thay đổi liên tục.
Triệu Thiết Mộc khẽ cắn môi, đi lên phía trước một bước chắp tay nói:
– Hai vị sư huynh, Sở Mộ cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, hắn còn cần nghỉ ngơi. Nếu bị tổn thương lần nữa, vạn nhất gặp chuyện không may, hai vị sư huynh cũng khó mà bàn giao.
Một trong những môn quy quan trọng của Thanh Phong kiếm phái đó là đệ tử ngoại môn có thể tỷ thí với nhau nhưng không được xuất hiện tử vong hoặc gây ra trọng thương, nếu không môn phái mà truy cứu nhẹ thì trục xuất kiếm phái, nặng thì chém giết.
– Hừ, Triệu Thiết Mộc, ngươi cũng muốn ra mặt hộ hắn sao? xem ra ngươi cũng muốn đối nghịch với ta sao? đã như vậy ta cũng tiện tay thu thập ngươi luôn.
Vương Trường, một trong hai tên chó săn của Vương Lỗi uy hiếp, vẻ mặt khinh thường cười lạnh.
– Hai vị sư huynh, thỉnh giơ cao đánh khẽ.
Vệ Tiền khẽ cắn môi, bước đến, đứng bên cạnh Triệu Thiết Mộc, chắp tay hướng Vương Trường Vương Nghĩa nói.
– Tình cảm các ngươi thật là tốt a, quả nhiên không hổ là bạn cùng phòng, tuy nhiên chỉ bằng hai tên các ngươi, thực lực chỉ là kiếm khí cảnh tam đoạn cũng mơ tưởng ngăn cản bọn ta, thật sự là không biết sống chết.
Sắc mặt Vương Nghĩa trở nên âm trầm, vẻ mặt dần trở nên hung ác.
– Triệu huynh, Vệ huynh, các ngươi cẩn thận, ta cảm kích tấm lòng của hai người nhưng mà chuyện này không liên quan đến hai người, cứ mặc ta xử lý.
Giọng nói Sở Mộ không nhanh không chậm, bình thản tự nhiên, thể hiện khí độ đặc biệt. Hắn tiến lên phía trước, lướt qua hai người Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền, đối diện với Vương Trường, Vương Nghĩa:
– Hai ngươi cũng chỉ là chó săn của Vương Lỗi
mà thôi, muốn động thủ liền nhanh một chút đi, trước tiên ta thu chút tiền lãi trên người các ngươi rồi sẽ gặp Vương Lỗi tính toán một lượt.
Sở Mộ vừa nói xong khiến mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cây kim rơi xuống. Tất cả đều há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đến mức có thể nhét vừa quả trứng vào mồm, tròng mắt như lồi ra ngoài.
– Không biết tốt xấu.
– Quá cuồng vọng.
– Hắn bị đánh đến ngốc rồi.
Tất cả mọi người đều biết rõ, Vương Trường và Vương Nghĩa chỉ là chó săn của Vương Lỗi mà thôi thế nhưng không có một tên đệ tử ngoại môn nào dám ngay mặt bọn chúng nói như vậy. Sở Mộ là người thứ nhất hơn nữa hắn còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn tính toán với Vương Lỗi.
Cuồng vọng đến mức nào a!
– Xong, Sở Mộ coi như xong, hắn bị Vương Lỗi đánh thành kẻ ngốc rồi.
Sắc mặt Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền trắng bệch như xác chết, trong đầu đều nghĩ mọi việc thế là xong.
– Ha ha ha ha…
Vương Trường Vương Nghĩa giận quá thành cười, đây là lần đầu tiên bọn chúng bị người khác nói như vậy, hơn nữa còn là kẻ mới bị bọn chúng sỉ nhục xong. Sắc mặt hai người Vương Trường tái lại, gân xanh nổi lên, hung quang trong mắt bạo phát, lửa giận trong lòng bùng cháy, lồng ngực phập phồng, lửa giận khiến bọn chúng như mất hết lý trí.
Hai âm thanh chói tai vang lên, Vương Trường Vương Nghĩa đồng thời rút kiếm, hai đạo hào quang lóe lên, lửa giận khiến bọn chúng mất hết lý trí, ra tay không lưu tình chút nào.
– Sát!!!
Vương Trường quát to một tiếng, lập tức thân kiếm tạo thành một đóa hoa.
– Sát!!!!
Vương Nghĩa cũng không hề kém cạnh ngưng tụ Phi Vân lao nhanh về phía Sở Mộ.
– Hết!!!!
Vẻ mặt Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền đều hiện lên sự tuyệt vọng.
Khoảng cách gần như vậy lại là công kích bất ngờ, chưa kể tu vi hai tên kia đều là kiếm khí cảnh tứ đoạn lại còn đồng thời ra tay, vừa ra chiêu là thức thứ mười một và thức thứ mười hai Phi Vân Kiếm Thuật, trong sự giận dữ bọn chúng ra tay không chút lưu tình. Thế công như vậy cho dù là một người có tu vi kiếm khí cảnh tứ đoạn cũng tuyệt đối không có cách nào né tránh. Huống hồ Sở Mộ chẳng qua chỉ có tu vi kiếm khí cảnh tam đoạn, nhập môn còn không đến một tháng.