- Home
- Truyện Kiếm tu
- Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
- Chương 301: Lấy nhu thắng cương |> đến chương 305
Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 301: Lấy nhu thắng cương |> đến chương 305
❮ sautiếp ❯Chương 301: Lấy nhu thắng cương! Kiếm bại Hoàng Phủ Cuồng
Trong lòng Sở Mộ còn đang tự hỏi về vấn đề này.
– Chém nứt đá!
Một tiếng quát lớn, ý cảnh lực lượng dưới sự vận dụng của Hoàng Phủ Cuồng giống như bạo long hình người. Trọng kiếm từ phía xa vung lên chém xuống. Kiếm khí đáng sợ ngưng tụ phun trào. Một kiếm chém tới. Đài đấu kiếm ở dưới một kiếm này lại bị cứng rắn nứt ra một rãnh lớn.
Tốc độ không nhanh, nhưng uy lực mạnh mẽ tới cực điểm. Ngay cả đám người Hoàng Phủ Thắng Long cũng lộ ra một tia ngưng trọng.
– Người cao to lực lượng mạnh hơn lý.
Hoàng Phủ Phi Yến cười hì hì nói, rung đùi đắc ý.
– Kiếm kỹ thật mạnh.
Sở Mộ âm thầm kinh hãi, cũng không với va đụng vào. Bởi vì hắn biết rõ ràng, lực lượng không phải là thứ mình am hiểu. Lấy phương diện mình không am hiểu va chạm với phương diện đối phương am hiểu chính là cách làm ngu xuẩn.
Huyễn ảnh thân pháp thi triển ra. Ba huyễn ảnh thoáng hiện, trái và phải chính giữa. Nhất thời ba huyễn ảnh ở dưới chém nứt đá bị diệt vong. Sở Mộ lại giống như một làn gió xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Cuồng.
Đại Phong Động Sơn Lâm!
Hoàng Phủ Cuồng cả kinh, vội vàng vung kiếm lên. Thanh trọng kiếm màu đen vung lên chém xuống, thanh thế cực lớn, đánh nát từng trận gió lớn thổi tới.
– Phá Địa Trảm!
Tiếng quát lớn lần thứ hai vang lên. Hoàng Phủ Cuồng mượn lực va chạm cùng Đại Phong Động Sơn Lâm bay lên trời. Kiếm khí trào dâng, lực lượng cuồng bạo. Một kiếm giống như thiên thạch công kích rơi xuống đất.
Da đầu Sở Mộ tê dại. Hắn vội vàng thi triển Tật Phong Lược Ảnh nhanh chóng tránh né.
Một tiếng động vang lên. Bụi bặm tung bay, đá vụn bắn ra. Đài đấu kiếm bị chém thành một vết nứt dài, giờ lại bị phá ra một cái hố lớn. Một kiếm của Hoàng Phủ Cuồng cắm ở trong hố sâu. Còn có vô số tàn dư kiếm khí bắn nhanh.
Thân hình Sở Mộ lắc lư, tránh đá vụn cùng kiếm khí bắn nhanh đến.
Kim Phong Liệt Không.
Hoàng Phủ Cuồng sởn tóc gáy, rút ra trọng kiếm chắn ngang trước người. Kiếm khí thành giáp bật ra.
Tiếng leng keng vang lên. Kim quang chợt lóe lên. Hoàng Phủ Cuồng chỉ cảm thấy hai tay chấn động. Một phong quang đáng sợ thẩm thấu đến. Kiếm khí hộ giáp trong nháy mắt bị đánh nát.
Hoàng Phủ Cuồng phản ứng cực nhanh, kiếm khí hộ giáp vừa bị nghiền nát chớp mắt liền xông thẳng lên khoảng không, tránh Kim Phong Liệt Không đến ngay sau đó.
– Đoạn Nguyệt Trảm!
Từ trên cao nhìn xuống giống như lưu tinh rơi xuống đất, trọng kiếm giơ cao quá đỉnh đầu. Kiếm khí toàn thân hội tụ. Hai thành chín ý cảnh lực lượng hoàn toàn không giữ lại. Một kiếm này, là một kiếm chí cường của Hoàng Phủ Cuồng.
Sát chiêu không rơi, khí tức đáng sợ đã đè ép xuống khiến không khí xung quanh gần như đông cứng lại, khiến người ta không thể không lại lui lại, mới có thể duy trì được hơi thở. Thần sắc đám người Hoàng Phủ Thắng Long thoáng thay đổi. Một kiếm như vậy đã khiến cho bọn họ cảm thấy uy hiếp lớn lao.
Trên đài đấu kiếm Sở Mộ chỉ cảm thấy không khí nghiền ép. Phía trên dường như có một ngọn núi ngưng tụ thành hình trấn áp xuống, muốn ép hắn thành bánh thịt.
Tiếp theo, một tia kiếm quang dường như đến từ thiên ngoại, sáng ngời loá mắt, tràn ngập cảm giác hủy diệt. Một kiếm phá vỡ núi cao, công kích nặng nề rơi xuống đất.
Trong đồng tử Sở Mộ có từng cơn gió nhẹ thổi qua. Kiếm khí bắt đầu khởi động. Quần áo trong gió kêu lên phần phật.
Một kiếm chém ra, không mang theo khói lửa. Tiếp theo, gió nhẹ thổi bay, gió mát nhộn nhạo, gió to gào thét, cuồng phong rít gào.
Phong Chi Tương bản đơn giản hóa!
– Là một kiếm kia!
Thần sắc đám người Luyện Thanh Vân ngẩn ra.
Đoạn Nguyệt Trảm cùng Phong Chi Tương bản đơn giản hóa va chạm, tiếng nổ kịch liệt phát ra liên tục không ngừng, cùng trở nên tán loạn.
Một đạo sát khí rét lạnh xoay quanh ở trong gió, xẹt qua một đường vòng cung, bắn về phía Hoàng Phủ Cuồng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cuồng đại biến, vội vàng dùng kiếm ngăn cản ở trước người, mạo hiểm ngăn cản sát khí.
Một tiếng động phát ra. Sát khí bị nghiền nát. Lực lượng khổng lồ trùng kích khiến Hoàng Phủ Cuồng không khống chế được bay ngược ra, rơi xuống đất. Phía dưới chính là bên ngoài đài đấu kiếm, một khi rơi ra khỏi đài đấu kiếm xem như hắn thua.
Xoay người giữa không trung, trọng kiếm chém ra kiếm khí công kích mặt đất, phát sinh phản lực. Thân hình chợt dừng lại.
Bàn tay Hoàng Phủ Cuồng với kiếm khí bao vây đánh ra, bay vút lên trời cao, lộn ngược lại, rơi về phía đài đấu kiếm.
Vừa rơi xuống đài, khóe mắt thoáng lại thấy có thân ảnh tới gần. Theo bản năng hắn chém ngang một kiếm.
Sở Mộ tránh kiếm của Hoàng Phủ Cuồng, mang theo huyễn ảnh. Có chừng chín huyễn ảnh vây quanh Hoàng Phủ Cuồng. Huyễn ảnh nửa thật nửa giả khiến Hoàng Phủ Cuồng khó có thể nhận.
– Cần gì quan tâm ngươi là thật hay giả. Ta một kiếm phá hết!
Hoàng Phủ Cuồng không quan tâm. Hai tay hắn nổi lên cơ bắp. Lực lượng khủng khiếp bạo phát. Dưới ý cảnh lực lượng tăng gấp bội, trọng kiếm lướt ngang qua xung quanh, rất có tư thế uy mãnh càn quét thiên quân.
Không phải là kiếm thuật, chỉ là lực lượng thuần túy, chí cương chí dương. Kiếm xuất ra, Sở Mộ thấy được điều mình mong muốn. Kiếm quang vừa chuyển, trở nên ôn hòa.
Một kiếm đâm ra, nhẹ bỗng lại rất thong thả, khiến người ta có thể thấy được rõ ràng quỹ tích trong đó. Nhìn như mềm mại vô lực, nhưng thời khắc tiếp xúc, Hoàng Phủ Cuồng lại phát hiện một kiếm đầy uy mãnh của mình giống như rơi vào vũng bùn, trở nên cực kỳ khó khăn.
Hắn biến sắc, lực lượng mạnh hơn. Nhưng vẫn không có cách nào xoay chuyển loại cục diện này.
Hoàng Phủ Cuồng không khỏi hồi tưởng lại kiếm thuật trước đây hắn từng luyện ở trong đầm nước. Hiện tại cảm giác so với luyện kiếm ở trong đầm nước còn gian nan hơn. Uy lực kiếm thuật cực lớn át chế hắn, căn bản khó có thể phát huy ra đầy đủ.
Lấy nhu thắng cương!
Làm kiếm thuật Tông Sư, Sở Mộ tuy rằng ở trên địa cầu, chỉ tu luyện một môn kiếm thuật cơ sở. Nhưng kiếm thuật cơ sở trải qua kiếm thuật sư các triều đại tổng kết sửa chữa dung hợp. Trong đó bao hàm toàn diện.
Sau khi Sở Mộ đạt được kiếm thuật cấp bậc tông sư mới dần dần phát hiện, môn kiếm thuật cơ sở mình tu luyện nhìn tương đồng với kiếm thuật cơ sở trên đại lục Cổ Kiếm, nhưng trong đó ẩn chứa tinh túy lại càng sâu sắc hơn rất nhiều. Mình chẳng qua là vừa mở ra một cánh cửa lớn, rảo bước tiến vào một trời kiếm thuật mới mà thôi.
Tiết tấu bắt đầu bị Sở Mộ nắm trong tay. Kiếm của Hoàng Phủ Cuồng trở nên thong thả vô lực. Hắn không khỏi cảm thấy đặc biệt phiền muộn.
Tinh luyện hai chiêu kiếm kỹ và một chiêu sát chiêu, tất cả đều không làm gì được Sở Mộ. Hai thành chín ý cảnh lực lượng cũng có không cách nào hình thành áp chế. Ngay cả kiếm thuật cuối cùng so đấu cũng rơi xuống hạ phong.
Loại cảm giác này rõ ràng toàn lực vung kiếm lại mềm mại vô lực, giống như sinh bệnh nặng mới khỏi. có khó khăn phát ra từ sâu trong thân thể, khiến Hoàng Phủ Cuồng thiếu chút nữa thổ huyết.
Mấy kiếm sau, cảm giác chật vật càng sâu, khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
– Đừng đánh, đừng đánh nữa. Lần này tính là ngươi thắng.
Hoàng Phủ Cuồng hô lớn, thu kiếm nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt buồn bực:
– Loại đấu pháp này không đủ thoải mái.truyện huyền huyễn audio
Chương 302: Kiếm thuật của Tiểu Phi Yến (1)
Hắn lĩnh ngộ là ý cảnh lực lượng, lấy lực lượng là chính, thích nhất chính là dùng lực lượng cứng đối cứng. Hiển nhiên, Sở Mộ không phải lấy lực lượng làm chủ.
– Vậy là thắng sao?
Mỗi người quan sát đều sững sờ. Bọn họ cảm thấy loại kết cục này hình như có chút kỳ lạ, chưa thỏa mãn. Bởi vì bọn họ muốn thấy chính là, hai người hoàn toàn phân ra thắng bại. Loại kết cục này tất nhiên là không có người nào thật sự bị áp chế thậm chí bị thương.
Sở Mộ cũng thu kiếm, thoáng mỉm cười một cái.
Hoàng Phủ Cuồng thực lực rất mạnh. Sở Mộ gần như không giữ lại, tất cả thực lực đều thi triển ra.
Phong Chi Tương bản đơn giản hóa còn dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh, cũng chỉ thoáng thắng được đối phương mà thôi. Kiếm khí bên trong đan điền Sở Mộ còn lại không nhiều lắm.
Nếu tiếp tục đánh tiếp, Hoàng Phủ Cuồng lại ra sát chiêu, không chừng mình phải vận dụng kiếm thế cùng với Huyễn Ảnh Bộ viên mãn.
Cho đến lúc này, ngay cả cuối cùng có thể giành thắng lợi, mình cũng tuyệt đối không thoải mái. Nói không chừng còn có thể bị thương.
– Thực lực của ngươi rất mạnh. Ta không có nắm chắc thắng được ngươi. Sau này Kiếm Lâu số 5 ngươi ở lại đi.
Hoàng Phủ Cuồng tiếp tục nói:
– Chỉ có điều, chúng ta trở lại tỷ thí một trận, xem ai đột phá trước, đồng thời nâng ý cảnh lên tới bốn thành. Tiền cuộc chính là… không tiền đặt cược.
– Được.
Sở Mộ mỉm cười. Trận chiến này kết thúc.
Sở Mộ dọn vào Kiếm Lâu số 5.
So với Kiếm Lâu số 65, Kiếm Lâu số 5 chỉ khác về phương diện bố trí. Có thể nhìn ra được sự đặc sắc của chủ nhân trước đó. Sở Mộ điều chỉnh các bố trí đơn giản đi, thích hợp với sở thích của mình hơn.
Đối với Sở Mộ mà nói, chẳng qua là đổi chỗ khác mà thôi, cũng không có khác biệt gì quá lớn. Nhưng ở trong mắt của những người khác, đây cũng là một loại quang vinh đặc biệt khiến bọn họ đỏ mắt vô cùng hâm mộ.
Về phần Hoàng Phủ Cuồng, tất nhiên là dời đến ở tại Kiếm Lâu số 65.
Kiếm Lâu số 5 gần Kiếm Lâu số 4 và Kiếm Lâu số 6. Trước kia, thời điểm Hoàng Phủ Cuồng, thật ra thường xuyên sẽ có người vọt tới cửa. Nhưng sau khi Sở Mộ đến, cũng không có dấu hiệu vọt vào cửa. Tất nhiên hắn cũng không mấy hoan nghênh người khác vọt tới cánh cửa.
– Đứng thứ 5 có thể sử dụng thời gian Thánh Địa Tu Luyện là 125 canh giờ. So với đứng vị trí thứ 65, thời gian sử dụng đã gấp đôi. Lại thêm số thời gian Hàn Ngạo đặt cược cùng mình, thua mình 50 canh giờ. Chung quy cộng lại có 175 canh giờ.
Ngồi ở tầng hai của Kiếm Lâu, Sở Mộ lẩm bẩm nói:
– Vân Chi Ý Cảnh từ hai thành tăng lên tới ba thành. Tổng cộng sử dụng năm mươi canh giờ. Nhưng Kim Chi Ý Cảnh là ý cảnh thứ ba. Độ khó lĩnh ngộ càng cao hơn. Cho dù là tiến vào Thánh Địa Tu Luyện, cũng nhất định sẽ khó khăn hơn nhiều so với Vân Chi Ý Cảnh. 175 canh giờ, nhìn như không ít, nhưng chắc hẳn không cách nào để cho ta tăng Kim Chi Ý Cảnh lên tới ba thành.
– Bất kể nói thế nào, 175 canh giờ, ta phải sử dụng tất cả ở trên việc lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh. Nếu như không có cách nào lĩnh ngộ được ba thành, vậy đợi đến khi vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp kế tiếp, tin tưởng đến lúc đó kiếm khí tu vi của ta có thể tăng lên tới nửa bước Hóa Khí đỉnh phong. Thực lực chỉnh thể lại nâng cao.
Suy nghĩ một chút, Sở Mộ mang theo thanh giả Thanh Phong Kiếm xuống lầu, đi ra khỏi phong cấm của Kiếm Lâu, dự định đi tới Thánh Địa Tu Luyện.
– Tiếp chiêu!
Sở Mộ mới vừa đi ra khỏi phong cấm còn chưa được mấy bước, nhất thời nghe được một tiếng kêu khẽ truyền đến. Ngay sau đó chính là một kình phong mạnh mẽ gào thét, từ phía sau ép thẳng tới. Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng phong quang trong đó.
– Một kiếm này là từ phía sau bên phải đâm tới.
Sở Mộ không quay đầu lại, nhanh chóng làm ra phán đoán chính xác. Thân hình lắc một cái, một huyễn ảnh ở tại chỗ bị một kiếm xuyên thủng. Chân thân của Sở Mộ lại hiện ra ở bên cạnh đối phương. Thanh giả Thanh Phong Kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm như gió đam tới.
Sở Mộ phản ứng nhanh chóng. Phản ứng của đối phương cũng cực nhanh, khiến một kiếm của Sở Mộ thất bại. Đồng thời, hắn lại cảm thấy đến một sát khí sắc bén ép thẳng mặt. Một tia hàn tinh nhanh chóng phóng đại ở trước mắt.
Cổ tay run lên. Thanh giả Thanh Phong Kiếm phát ra ánh sáng đẹp mắt cuồn cuộn nổi lên. Một kiếm điểm ở trên hàn tinh, phát ra tiếng leng keng chói tai. Lực thấu mũi kiếm bạo phát ra, nhất thời đánh văng đối phương.
Một tiếng kêu khẽ vang lên. Thời điểm thân hình của đối phương bay ngược lại, giống như một con chim én xoay chuyển ở giữa không trung. Hai tay giang rộng. Mỗi tay nắm một thanh đoản kiếm giống như đôi cánh nhẹ nhàng chấn động. Thân thể xẹt qua một đường vòng cung quay lại, giống như chim yến bay trở về. Thanh đoản kiếm trong lúc đó rung động. Hai nói kiếm khí sắc bén bắn nhanh đến.
Sở Mộ lấy ra một thanh kiếm, đánh nát kiếm khí. Một mảnh kình phong cuồn cuộn nổi lên gào thét.
Thân thể đối phương không rơi xuống đất, mượn kình phong giống như chim yến bay xoay quanh, từ phía bên cạnh xuất kiếm đối với Sở Mộ.
Hai thanh đoản kiếm rất mỏng, vô cùng sắc bén. Phong quang xuyên qua không khí truyền đến, khiến người ta thấy rét run.
– Tiếp ta một chiêu, Phi Yến Lược Ba!
Tiếng kêu thứ hai khẽ vang lên, dường như thân hóa thành một con chim yến bay. Kiếm khí dường như hóa thành hai cánh, linh hoạt nhanh nhẹn vô cùng. Tốc độ đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, vèo một tiếng, bay vút về phía Sở Mộ.
Một chiêu này tốc độ cực nhanh, làm cho không người nào có thể né tránh. Đồng thời kiếm khí sắc bén vạn phần. Nhưng theo Sở Mộ, uy lực lại chưa đủ. Dường như có một loại nhạc dạo đầu của sát chiêu.
Sở Mộ có chút kinh hãi, lỗ tai rung động. Trong lúc đó một kiếm vẽ ra, nhìn như đơn giản, lại phong tỏa tất cả động tác tiếp theo của đối phương.
Ba kiếm va chạm. Tiếng leng keng chói tai vang lên. Tia lửa bắn ra. Thân thể linh hoạt bay ngược, ở giữa không trung xoay quanh sau đó lại lần một lần nữa trở về, lao về phía Sở Mộ.
Vẫn là một chiêu kia: Phi Yến Lược Ba!
Nhưng hư thực của một chiêu này đã bị Sở Mộ nhìn thấu. Lại là một kiếm thật đơn giản vẽ ra, phong tỏa hoàn toàn những biến hóa tiếp theo của đối phương lại, khiến đối phương uổng công trở về.
Sau liên tục ba lần, thân hình của đối phương xoay tròn ở giữa không trung, nhưng không có tiếp tục phát động tấn công, mà bình yên rơi xuống đất.
– Nam mặt lạnh, ngươi làm thế nào nhìn thấy được hư thực của Phi Yến Lược Ba?
Hoàng Phủ Phi Yến hai tay chống nạnh bĩu môi giận đùng đùng nói.
Nàng không phải là kẻ ngu ngốc, ngược lại rất thông minh. Cho nên sau liên tục ba lần Phi Yến Lược Ba đều bị Sở Mộ chống đỡ ngăn cản được, nàng liền biết hư thực của Phi Yến Lược Ba đã bị đối phương nhìn thấu. Điều này làm cho nàng khiếp sợ đồng thời bất mãn vô cùng.
Khóe mắt Sở Mộ hơi kéo lên.
“Nam mặt lạnh”, đây là cách xưng hô đối với hắn sao?
Chương 303: Kiếm thuật của Tiểu Phi Yến (2)
– Này, ngươi tại sao không đáp lại? Ngươi có phải đã từng học qua Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật hay không?
Hoàng Phủ Phi Yến hỏi lần nữa. Chợt nàng sửng sốt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần nghi ngờ, nói nhỏ nói:
– Không đúng. Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật là do vương thất lão tổ từ trong kiếm thuật cổ Phi Yến Kiếm Thuật đơn giản hoá ra. Chắc hẳn chỉ có vương thất mới có. Nam mặt lạnh này rõ ràng không phải là con cháu vương thất, làm sao có thể học được Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật.
Tất cả những lời Hoàng Phủ Phi Yến nói nhỏ đều lọt vào trong tai Sở Mộ. Sở Mộ có chút kinh hãi. Hóa ra môn kiếm thuật này là Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật, còn là cbản đoan giản hóa của kiếm thuật cổ Phi Yến Kiếm Thuật.
Kiếm thuật cổ chính là kiếm thuật cao thâm đứng trên cả kiếm thuật siêu giai, là kiếm thuật cao thâm Sở Mộ hiện nay không cách nào chạm đến.
– Quả nhiên, nội tình của đệ tử kiếm phái không cách nào so sánh được với con cháu vương thất.
Âm thầm cảm thán một câu, Sở Mộ không trả lời, xoay người muốn rời khỏi đó.
– Này, nam mặt lạnh, ngươi đừng đi như thế.
Hoàng Phủ Phi Yến kịp phản ứng, thân hình lắc một cái bay vút lên, giống như một con chim yến bay xẹt qua Sở Mộ, ngăn cản lối đi của Sở Mộ:
– Ngươi phải nói rõ ràng, rốt cuộc là nhìn thấy hư thực Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật của ta như thế nào?
– Ngươi luyện vẫn chưa tới nơi tới chốn.
Sở Mộ thản nhiên trả lời một câu.
– Vẫn chưa tới nơi tới chốn?
Hoàng Phủ Phi Yến sửng sốt. Từ khi nàng bắt đầu tu luyện kiếm thuật, vẫn luôn được ngợi khen. Chưa từng có người nào nói qua nàng tu luyện kiếm thuật không đủ. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được.
Khi Hoàng Phủ Phi Yến kịp phản ứng, Sở Mộ đã sớm đi xa.
– Này… Này… Nam mặt lạnh, ngươi đứng lại đó cho ta. Ngươi phải nói rõ ràng cho ta. Ta làm sao mà tu luyện không tới nơi tới chốn?
Hoàng Phủ Phi Yến lần thứ hai thi triển thân pháp Tiểu Phi Yến, nhanh chóng đuổi theo, một bên đuổi kịp một bên hét lên.
Vừa lúc, Hoàng Phủ Cuồng từ bên canh đi ngang qua thấy được, vội vàng ngăn cản Hoàng Phủ Phi Yến.
– Người cao to, mau giúp ta ngăn cản hắn, tên nam mặt lạnh kia.
Hoàng Phủ Phi Yến lập tức nói.
– Cái gì?
Hoàng Phủ Cuồng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Hoàng Phủ Phi Yến gấp đến độ giậm chân, nhưng Sở Mộ đã biến mất ở trong mắt của nàng. Nàng tức giận hung hăng giẫm lên chân Hoàng Phủ Cuồng một cái.
– Ôi…
Hoàng Phủ Cuồng lập tức giả vờ rất đau, vừa la, vừa ôm chân nhảy lò cò.
– Không nên giả vờ, tuyệt đối không đau.
Hoàng Phủ Phi Yến hầm hừ nói.
– Hắc hắc, muội à, ai khi dễ muội, nói cho ca biết, ca giúp muội dạy dỗ hắn.
Hoàng Phủ Cuồng cười hắc hắc, hạ chân xuống nói.
– Chính là tên nam mặt lạnh đã đánh bại ngươi.
Tròng mắt Hoàng Phủ Phi Yến xoay chuyển, nói.
– Là hắn…
Hoàng Phủ Cuồng sửng sốt. Suy nghĩ một chút, hắn lắc lắc đầu nói:
– Muội à, chuyện này ca không có cách nào giúp được muội. Muội cũng biết, ta không phải là đối thủ của hắn. Ta thấy không bằng muôn đi tìm Thắng Long đại ca thì hơn. Tin tưởng hắn có thể đánh bại Sở Mộ.
– Hừ, ta biết không thể trông cậy vào ngươi. Ta phải đi tìm Thắng Long đại ca.
Hoàng Phủ Phi Yến hừ lạnh một tiếng, nói, lắc cái mông nhỏ xoay người rời đi.
– Sở Mộ này lại bị Tiểu Phi Yến nhìn trúng. Hắc hắc, nói không chừng sau này sẽ có trò hay để nhìn.
Hoàng Phủ Cuồng sờ sờ cằm, phát ra tiếng cười quái dị.
– Có vài gia hỏa khó chơi.truyện Ma Tu audio
Sở Mộ thầm nghĩ:
– Chỉ có điều, môn Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật kia quả thực không tầm thường. Thật sự không hổ danh là kiếm thuật cổ đơn giản hoá ra, không biết thật sự uy lực Phi Yến Kiếm Thuật rốt cuộc đạt tới trình độ nào?
Vừa nghĩ, Sở Mộ đến chỗ cửa lớn của Thánh Địa Tu Luyện.
– Sở Mộ, chúc mừng ngươi thu được hạng thứ 5 của Thiết Kiếm Bảng.
Trưởng lão trấn thủ vừa nhìn thấy Sở Mộ, lúc này cười ha hả nói.
– Cảm ơn Tạ trưởng lão.
Sở Mộ nói.
– Ha ha, cảm ơn ta làm cái gì. Ngươi có thể thu được hạng thứ năm, ta lại không cho ngươi bất kỳ trợ giúp nào.
Trưởng lão trấn thủ cười nói:
– Hạng thứ năm nắm giữ thời gian 125 canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện. Chỉ có điều nghe nói giữa ngươi và Hàn Ngạo có hen đặt cược, thắng được 50 canh giờ của Hàn Ngạo. Chung quy có 175 canh giờ. Ngươi lần này dự định đi tới Thánh Địa Tu Luyện nào?
– Ta muốn đi Kim Kiếm Mộ.
Sở Mộ nói.
– Kim Kiếm Mộ!
Trưởng lão trấn thủ sửng sốt, tưởng mình nghe lầm.
– Đúng vậy.
Sở Mộ dùng giọng điệu khẳng định nói.
– Ngươi làm sao lại muốn đi Kim Kiếm Mộ?
Trưởng lão trấn thủ vội vàng khuyên nhủ, nói tiếp:
– Ta biết, ngươi ngoại trừ Phong Chi Ý Cảnh ra, khẳng định còn lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh. Hiện tại trong toàn bộ ngoại phủ, người lĩnh ngộ hai ý cảnh vốn chỉ có một. Lại thêm ngươi chính là người thứ hai. Mặc dù ý cảnh càng nhiều càng tốt. Nhưng tin tưởng ngươi cũng biết, ý cảnh lĩnh ngộ không phải là khó khăn bình thường. Ngươi vẫn nên chăm chú ở trên hai ý cảnh phong vân là tốt rồi. Ngàn vạn lần không cần nhớ tới chuyện lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba. Nó sẽ càng khó khăn hơn, khiến thời gian của ngươi không đủ sử dụng.
Trưởng lão trấn thủ tận tình khuyên bảo, cũng hi vọng Sở Mộ có thể thành tài. Nhưng hắn cũng không rõ ràng lắm về tình huồng thật sự của Sở Mộ.
– Đa tạ lòng tốt của trưởng lão. Nhưng ta vẫn muốn đi vào Kim Kiếm Mộ.
Sở Mộ nói, ý chí không thể dao động.
– Nếu ngươi quyết định như vậy, ta cũng có không cách nào can ngăn ngươi. Chỉ hy vọng bản thân ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng.
Trưởng lão trấn thủ hơi lắc đầu, than thở, lấy ra kiếm lệnh giao cho Sở Mộ.
– Đa tạ trưởng lão.
Sở Mộ làm kiếm lễ. Sau khi tiếp nhận kiếm lệnh, hắn đi vào bên tỏng cánh cửa ánh sáng.
Một trận trời đất quay cuồng, toàn thân Sở Mộ không tự chủ rét run. Cảm giác lạnh này không giống với cái lạnh của băng thiên đất tuyết, mà là một loại cảm giác lạnh lẽo do phong quang lợi hại tràn ngập.
Đập vào mắt hắn là một mảnh phế tích, thê lương vô cùng. Trong lòng Sở Mộ chấn động, không thể áp chế được nỗi bi thương đang dâng trào.
Đây là một mảnh thiên địa nhỏ với ánh sáng ảm đạm, hình như không lớn lắm, lại giống như vô biên vô hạn. Đập vào mắt đều là kiếm.
Kiếm hoàn chỉnh, kiếm bị bẻ gẫy, kiếm đã hư hại, kiếm đầy răng cưa, kiếm rỉ rét loang lổ, hoặc nằm rải rác trên mặt đất, hoặc cắm ở trên tảng đá, cắm thẳng cũng có, cắm lệch cũng có.
Bọn chúng dường như đang nói về sự huy hoàng trướ kia cùng với nỗi cô đơn hiện tại.
– Kim Kiếm Mộ… Kim Kiếm Mộ… Đây là mộ địa của kiếm sao?
Sở Mộ không khỏi nhỏ giọng thì thào lẩm bẩm. Một cảm giác bi thương nhất thời từ trong lòng tuôn ra, xoay quanh trong lòng, thật lâu không tiêu tan.
Đột nhiên, linh hồn không tự chủ được run lên. Hình như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Một cảm giác mát lạnh theo cột sống lan xuống lòng bàn chân. Toàn thân bỗng nhiên tỉnh táo.
Chương 304: Kim Kiếm Mộ! Kim Chi Ý Cảnh
Trong nháy mắt, tất cả kiếm, bất kể là kiếm hoàn chỉnh, kiếm bị tổn hại, hay kiếm không trọn vẹn, tất cả đều chấn động, phát ra những tiếng u u, giống như vô số con ong mật đang bay lượn.
Những thanh kiếm này dường như đều khôi phục huy hoàng cùng phong quang vốn có. Từng thanh kiếm, từng mảnh kiếm vụn bay lên, ở giữa không trung chậm rãi xoay tròn. Vạn kiếm tản ra ánh sáng chói mắt rực rỡ.
Từng phong quang thuộc về kim loại thuộc về kiếm cùng khí tức sắc bén toả ra, trùng trùng điệp điệp, tràn đầy bốn phương tám hướng, đập vào mặt.
Sở Mộ hít thở cũng cảm giác được hình như có vô số khí kiếm tiến vào bên trong mũi mình, không ngừng cắt. Ngay cả phổi cũng tràn đầy kiếm khí bén nhọn rót vào, phát ra cảm giác kỳ quái.
– Kim… Kim Chi Ý Cảnh… Phong quang… Lợi hại..
Mỗi loại thể ngộ theo đó hiện ra ở trong đầu, lĩnh ngộ về Kim Chi Ý Cảnh.
Ngay từ đầu, Sở Mộ lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, là tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia trong Thanh Phong Kiếm Phái, do đó đạt được nửa thành. Sau là tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật, thời khắc đem Kim Phong Kiếm Thuật đạt tới đại thành làm lĩnh ngộ sâu sắc, có thể khiến Kim Chi Ý Cảnh đạt được một thành.
Ở trong thời gian sau đó, trên cơ bản mỗi ngày, Sở Mộ đều sẽ bớt chút thời gian ra lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh. Nhưng bởi vì là loại ý cảnh thứ ba, tiến độ lĩnh ngộ đặc biệt thong thả. Hơn nửa năm cũng không tăng lên được bao nhiêu. Chỉ từ một thành đến một thành một.
Mà bây giờ, Sở Mộ lại tiến vào trạng thái lĩnh ngộ tầng sâu. Các loại ảo diệu Kim Chi Ý Cảnh, một lần nữa hiện ra ở trong linh hồn, bị hắn tìm hiểu từng chút một.
Bất tri bất giác, tinh diệu của Kim Chi Ý Cảnh được Sở Mộ nắm giữ từng chút một.
Toàn bộ bên trong Kim Kiếm Mộ, tất cả những thanh kiếm đều tản ra ánh sáng chói lòa, phong quang đáng sợ xoay tròn ở xung quanh. Nếu như kiếm giả thực lực yếu một chút tiến vào đây, tuyệt đối sẽ bị phong quang này cắt nát, căn bản là không có cách nào tiếp nhận nổi.
Sở Mộ đứng bất động, mở hai mắt ra. Trong mắt là ảnh ngược của vô số kiếm quang. Trong đồng tử hình như cũng tràn ngập một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, giống như thất luyện chảy xuôi qua, mang theo một loại phong quang vô tận, cắt qua tất cả chém nát tất cả, không thể chống đỡ.
Bỗng nhiên Sở Mộ xuất kiếm, kiếm thuật thi triển ra.
Kiếm thuật hệ kim, Sở Mộ chỉ tu luyện một môn Kim Phong Kiếm Thuật. Mặc dù chỉ là một môn, nhưng Kim Phong Kiếm Thuật có uy lực thập phần cường đại, ở trong kiếm thuật cao giai cũng xem như đứng hàng đầu.
Kim Phong Kiếm Thuật mười ba thức, Sở Mộ bắt đầu thi triển ra từ thức thứ nhất. Từng thức từng thức được thể hiện ra.
Trên thanh giả Thanh Phong Kiếm được phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, phát ra âm thanh vù vù, dần dần cùng với vạn thanh kiếm đang xoay tròn xung quanh hình thành cộng hưởng. Dường như giữa kiếm cùng kiếm đang nói chuyện với nhau.
Mỗi một thức Kim Phong Kiếm Thuật thi triển ra, đều lưu lại ở trong không khí một kim quang nhỏ mỏng giống như kim châm. Một đạo kim quang sắc bén ép người, quấn ở xung quanh Sở Mộ.
Theo Kim Phong Kiếm Thuật thi triển, càng lúc càng nhiều kim quang giống như kim châm nhỏ, quay xung quanh Sở Mộ. Từng kim quang bay vút lên, xoay quanh, cắt qua bốn phương tám hướng phát ra âm thanh chói tai đáng sợ. Sở Mộ lại hoàn toàn không cảm giác được chút nào. Bởi vì toàn thân hắn hoàn toàn đắm chìm trong sự lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, không thể tự kềm chế.
Vèo vèo vèo. Bên trong toàn bộ Kim Kiếm Mộ vang lên vô số những âm thanh không khí bị cắt qua.
Vạn kiếm cộng hưởng, dường như tất cả bị Sở Mộ dẫn dắt, không ngờ từng thanh kiếm bay theo múa lượn.
Một cảnh tượng khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối đã xuất hiện. Từng thanh kiếm dường như đột nhiên tràn ngập trí tuệ tràn ngập linh tính, không ngờ cũng thi triển kiếm thuật theo. Hơn nữa còn là Kim Phong Kiếm Thuật.
Mỗi một thanh kiếm không quan tâm là hoàn chỉnh hay không trọn vẹn, vào lúc này tất cả đều bị một tầng ánh sáng màu vàng sáng bao quanh. Nhìn qua giống như từng thanh bảo kiếm, thi triển ra Kim Phong Kiếm Thuật, vô cùng thuần thục.
Sở Mộ không có cảm giác nào. Hắn hoàn toàn đắm chìm trong sự lĩnh ngộ, theo bản năng tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật, lấy cái này làm một loại lĩnh ngộ trung gian. Bằng không, nếu như hắn nhìn thấy được cảnh tượng kỳ lạ trước mắt này, không biết sẽ kinh ngạc thành thế nào? Tuyệt đối sẽ là trợn mắt há hốc mồm, vạn phần khiếp sợ.
Vạn kiếm không có bất kỳ người nào sử dụng, không ngờ tự động luyện Kim Phong Kiếm Thuật!
Thời gian trôi qua từng chút một, Sở Mộ vẫn đắm chìm ở trong tu luyện.
Trưởng lão trấn thủ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định tạm thời không báo lại cho Phủ Chủ, mà dự định chờ tới lúc Sở Mộ đi ra, sẽ khuyên hắn một lần nữa. Chỉ cần chăm chú vào lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh và Vân Chi Ý Cảnh là được rồi. Ngàn vạn lần không nên đi lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba. Làm vậy không chỉ vô cùng khó khăn còn có thể liên lụy tới tiến độ của bản thân.
– Kim là một trong ngũ hành, là tồn tại vô cùng sắc bén. Khi đạt đến cực hạn, có thể cắt qua tất cả,. Bất kỳ vật gì cứng rắn vẫn không có cách nào chống đỡ được…
Sở Mộ vừa thi triển Kim Phong Kiếm Thuật, vừa âm thầm suy nghĩ.
Bất tri bất giác, Kim Phong Kiếm Thuật của hắn có một loại cảm giác siêu thoát.
Hình như, kiếm thuật viên mãn cũng không phải là cực hạn. Ở trên viên mãn còn có cảnh giới càng cao thâm hơn. Chỉ có điều bây giờ, bản thân Sở Mộ vẫn không rõ ràng lắm mà thôi.
– Long ca, ca nhất định phải giúp ta giáo huấn tên nam mặt lạnh kia. Hắn cũng dám nói ta tu luyện Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật không tới nơi tới chốn.
Trong Kiếm Lâu số 1, Hoàng Phủ Phi Yến căm giận nói:
– Ta tu luyện Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật đã tới cảnh giới viên mãn.
Hoàng Phủ Thắng Long chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn biết rõ uy lực của Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật. So với Khí Giao Kiếm Thuật hắn tu luyện cũng chỉ thua kém một bậc. Ở trong kiếm thuật cao giai đã là tồn tại đặc biệt cao thâm cường đại. Có thể nói là đứng hàng đầu trong kiếm thuật.
Hơn nữa, bất kể là Khí Giao Kiếm Thuật hay Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật, chỉ có vương thất mới có, đồng thời con cháu vương thất bình thường còn chưa có tư cách tiếp xúc.
Kể từ đó, loại bỏ khả năng Sở Mộ đã biết Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật, càng không cần phải nói tới việc hắn tu luyện qua.
Đây mới là điều khiến Hoàng Phủ Thắng Long cảm thấy khiếp sợ. Làm con cháu vương thất quan trọng, hắn từng nghe nói qua, trên đời này có một loại người nắm giữ thiên phú mà người bình thường không thể so sánh được, có nhãn lực hơn người, có thể đơn giản nhìn rõ hư thực.
Chẳng lẽ, Sở Mộ này chính là loại người nắm giữ năng lực đặc biệt đó sao? Cho nên hắn mới có thể thoáng cái đã thấy rõ ràng Hoàng Phủ Phi Yến Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật trong hư thực?
Chương 305: Trưởng lão khiếp sợ! Cấm kỵ (1)
Trên thực tế, thật ra hắn đánh giá cao Sở Mộ. Sở dĩ Sở Mộ biết tình hình đặc biệt khi Hoàng Phủ Phi Yến thi triển Phi Yến Lược Ba lúc ấy có sát chiêu tiếp sau, thuần túy là một loại trực giác phán đoán của kiếm thuật Tông Sư. Cũng chính là loại năng lực này, khiến hắn có thể làm ra ứng phó nhanh hơn, kịp thời ngăn cản cản khúc dạo đầu trong sát chiêu của đối phương, có thể khiến cho sát chiêu với uy lực cường đại không có cách nào thi triển ra.
Nhưng bất kể nói thế nào, loại năng lực này cũng khiến cho Hoàng Phủ Thắng Long vô cùng coi trọng.
– Có lẽ ta nên tiếp xúc với người này một chút. Tốt nhất là có thể đánh một trận với hắn.
Hoàng Phủ Thắng Long âm thầm nói.
Thoáng cái, năm canh giờ đã trôi qua. Ở bên trong Kim Kiếm Mộ, Sở Mộ dần dần tỉnh táo. Vạn kiếm đột nhiên dừng lại, yên lặng. Tất cả đều rơi xuống đất, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
– Có lĩnh ngộ, nhưng tiến triển thong thả, vẫn chưa tới một thành hai.
Sở Mộ cẩn thận cảm giác, sau đó than thở vài câu. Hắn lấy ra kiếm lệnh, rời khỏi Kim Kiếm Mộ.
– Thế nào? Loại ý cảnh thứ ba đặc biệt khó có thể lĩnh ngộ.
Trưởng lão trấn thủ vội vàng đi tới nói:
– Ngươi vẫn nên nghe theo lời khuyên của lão phu. Không nên đem thời gian quý giá sử dụng ở trên việc lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba này. Chỉ cần chuyên chú tăng hai ý cảnh phong vân hiện tại lên tới ba thành, sau đó lại tăng tu vi lên tới đỉnh phong. Cố gắng chuẩn bị thật đầy đủ thì đột phá Hóa Khí Cảnh. Nói không chừng đến lúc đó, hai ý cảnh phong vân còn có thể một lần hành động tăng lên tới bốn thành, uy lực tăng lớn. Hơn nữa, tuy rằng hai ý cảnh quả thực không bằng ba loại ý cảnh, nhưng Phong Chi Ý Cảnh và Vân Chi Ý Cảnh lại là ý cảnh có thể dung hợp với nhau. Sau khi dung hợp, uy lực so với chỉ một ý cảnh lại cường đại hơn gấp hai lần. Vô cùng đáng sợ.
– Ý cảnh dung hợp với nhau sao?
Trong lòng Sở Mộ thoáng động. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt của mình dường như lại mở ra một cánh cửa.
– Không sai. Ý cảnh dung hợp với nhau. Chờ sau khi ngươi đột phá đến Hóa Khí Cảnh trở thành học viên nội phủ, liền có thể ở bên trong Tàng Công Lâu tìm được điển tích dung hợp ý cảnh với nhau. Đến lúc đó ngươi có thể từ từ hiểu rõ.
Trưởng lão trấn thủ lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò nói. Thật ra không phải hắn không muốn chỉ điểm Sở Mộ, mà là bản thân hắn chỉ lĩnh ngộ một loại ý cảnh. Đối với chuyện dung hợp ý cảnh với nhau cũng chỉ là nghe người khác nói lại mà thôi.
– Đa tạ trưởng lão chỉ điểm. Ta cáo từ trước.
Sở Mộ làm kiếm lễ.
– Ừ, ngươi có thể nghĩ thông suốt là hay nhất.
Trưởng lão trấn thủ gật đầu, thần sắc tràn ngập vui mừng.
– Dung hợp ý cảnh với nhau…
Vừa đi về phía Kiếm Lâu số 5, Sở Mộ vừa suy nghĩ.
Hắn chưa bao giờ suy nghĩ qua, giữa các ý cảnh khác nhau, có thể dung hợp với nhau, do đó phát huy ra uy lực càng đáng sợ.
Một mặt bởi vì thực lực của bản thân không đủ, kinh nghiệm không đủ. Dù sao thế giới quá rộng lớn, ẩn chứa ảo diệu vô cùng vô tận. Bất kỳ kẻ nào vẫn không có cách nào lĩnh hội được tất cả.
Sở Mộ ở trong hàng tỉ sinh linh trên đại lục Cổ Kiếm, chẳng qua là một thành viên vô cùng bình thường mà thôi. Hắn vừa bước chân ra, vừa đi lên đường, muốn đến mục tiêu, vẫn còn đặc biệt xa xôi.
Ở một phương diện khác, cũng bởi vì nội tình, bất kể là Sở gia hay Thanh Phong Kiếm Phái nội tình đều đặc biệt nông cạn. Cũng bởi vì điểm này, có thể khiến Sở Mộ rõ ràng có rất nhiều thiếu sót trên phương diện kiến thức. Không có cách nào so sánh được với con cháu vương thất và kiếm phái thượng phẩm.
Phương diện thứ ba chính là đối với lĩnh ngộ ý cảnh còn chưa đủ tinh thâm. Trên tiểu thành còn có đại thành và viên mãn. Một khi ý cảnh lĩnh ngộ tới trình độ nhất định, tất nhiên sẽ từ từ cảm nhận được ý cảnh dung hợp với nhau.
Bất kể nói thế nào, trưởng lão trấn thủ Tu Luyện Thánh Địa khuyên nhủ một hồi, khiến Sở Mộ hiểu trước được ý cảnh dung hợp với nhau, giúp Sở Mộ mở ra một cánh cửa lớn mới. Lại có một mảnh trời mới hiện ra ở trong mắt Sở Mộ.
– Này, nam mặt lạnh, ngươi đứng lại đó cho ta.
Thời điểm Sở Mộ vừa đi vào phong cấm, một tiếng kêu khẽ từ phía sau cách đó không xa truyền đến.
Nhìn lại, hóa ra là Hoàng Phủ Phi Yến. Sở Mộ cũng không để ý tới, đi thẳng vào bên trong Kiếm Lâu.
– Hừ, nam mặt lạnh, ngươi nhớ kỹ cho ta. Cũng dám bỏ qua ta.
Hoàng Phủ Phi Yến nhìn về phía bóng lưng Sở Mộ, giơ nắm đấm lên, bĩu môi, lộ ra hai cái răng tiểu hổ hung tợn uy hiếp nói.
Quay về tầng hai của Kiếm Lâu, Sở Mộ chăm chú ở trên phương diện dung hợp ý cảnh với nhau. Mấy canh giờ sau, bản thân cảm thấy mệt mỏi hết lực choáng váng, lại không có thu hoạch gì.
Hắn biết, đây là bởi vì mình lĩnh ngộ ý cảnh không đủ. Ở một phương diện khác là mình không có phương pháp chính xác, ý cảnh lĩnh ngộ còn khó khăn. Muốn dung hợp ý cảnh với nhau, nhất định sẽ càng thêm khó khăn.
…
– Cái gì! Ngươi còn muốn tiến vào Kim Kiếm Mộ? Không được, tuyệt đối không thể.
Trưởng lão trấn thủ kinh ngạc kêu lên, sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn. Hắn vốn cho là ngày hôm qua mình khuyên can một hồi, sẽ khiến Sở Mộ thay đổi chủ ý. Không nghĩ tới ngày hôm nay Sở Mộ vẫn muốn tiến vào Kim Kiếm Mộ, khăng khăng làm theo ý mình.
– Trưởng lão, thật ra trước đó ta đã lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh.
Sắc mặt trưởng lão trấn thủ đen như đáy nồi. Hai mắt lộ ra sự tức giận. Làm một kiếm giả cường đại, xuất phát từ lòng tốt khuyên can lại bị bỏ qua. Lòng tốt của mình lại bị người ta cho là lòng lang dạ thú. Hơn nữa trưởng lão để cho Sở Mộ sớm biết rằng ý cảnh có thể dung hợp với nhau. Nghiêm khắc mà nói, đối với Sở Mộ vẫn có ơn chỉ điểm, Sở Mộ liền không dự định giấu diếm.
Hơn nữa xem tình huống này, theo ý của trưởng lão hình như cũng sẽ không đồng ý để Sở Mộ tiến vào Kim Kiếm Mộ.
Đồng thời, Sở Mộ còn muốn phát ra chấn động của Kim Chi Ý Cảnh.
– Kim… Kim Chi Ý Cảnh…
Hai mắt trưởng lão trấn thủ trợn trừng lên, chỉ vào Sở Mộ. Lời nói cũng trở nên ngắt quãng, vạn phần khiếp sợ.
Mặc dù có tu vi Khí Hải Cảnh, kiến thức rộng rãi, nhưng trưởng lão trấn thủ vẫn phải mất một lúc lâu mới khôi phục lại bình tĩnh. Trên mặt hắn hãy còn mang theo thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
– Nói như vậy, ngươi lĩnh ngộ ba loại ý cảnh phong vân kim?
Trưởng lão trấn thủ hỏi thăm, lại xác nhận.
– Đúng.
Sở Mộ gật đầu.
– Ba loại. Không có loại thứ tư chứ?
Lúc này trưởng lão trấn thủ cũng không biết mình đang nói cái gì.
– Hiện tại thật sự có ba loại.
Sở Mộ nói. Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, sau này có thể lĩnh ngộ thêm một hai loại khác hay không, vẫn không biết trước được.
– Không thể tưởng tượng nổi… Quả thật không thể tưởng tượng nổi…
Trưởng lão trấn thủ thì thào lẩm bẩm, giọng nói có phần cô đơn không nói nên lời:
– Ta đã sống mấy chục năm, cũng từng đi khắp toàn bộ vương triều Đại Khôn, biết được rất ít kiếm giả lĩnh ngộ hai ý cảnh, càng chưa nói tới ba loại ý cảnh.