- Home
- Truyện Kiếm tu
- Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
- Chương 306: Trưởng lão khiếp sợ |>đến chương 310
Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 306: Trưởng lão khiếp sợ |>đến chương 310
❮ sautiếp ❯Chương 306: Trưởng lão khiếp sợ! Cấm kỵ (2)
Sở Mộ không trả lời.
– Theo ta biết, bên trong toàn bộ vương triều Đại Khôn, lĩnh ngộ ba loại ý cảnh chỉ có một người.
Dường như chìm vào trong hồi ức, giọng nói của trưởng lão trấn thủ trở nên run run:
– 60 năm trước, vương triều Đại Khôn là thiên hạ của người kia. Hắn rong ruổi phong vân không ai bằng. Thiên tài thời đại đó ở trước mặt hắn, đều buồn bã thất sắc, trở thành làm nền cho hắn.
Sở Mộ nhất thời cả kinh:
– Trưởng lão, không biết người kia tên gọi là gì?
Bản thân lĩnh ngộ ba loại ý cảnh, Sở Mộ có thể hiểu rõ trong đó nâng cao khó khăn tới mức nào. Nếu không có linh hồn dung hợp, chỉ cần hai loại ý cảnh cũng đủ vượt quá sự thừa nhận của hắn, càng chưa nói là ba loại.
Cho nên, đối với người 60 năm trước có thể lĩnh ngộ ba loại ý cảnh, hắn thật lòng bội phục.
– Tên sao?
Trưởng lão trấn thủ hình như đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Toàn thân hắn chấn động, sắc mặt đại biến. Trong hai mắt xuất hiện sự xúc động nồng đậm:
– Không thể nói, không thể nói. Tên của người đó là cấm kỵ, là cấm kỵ. Tuyệt đối không thể nói.
Phản ứng của trưởng lão khiến Sở Mộ cả kinh. Trực giác của hắn cho hắn biết, 60 năm trước nhất định đa có chuyện gì đáng sợ xảy ra, mới có thể khiến trưởng lão xuất hiện loại phản ứng này. Trong lòng hắn xuất hiện một sự hiếu kỳ nho nhỏ.
– Sở Mộ, ta cho ngươi biết, không quan tâm ngươi hiếu kỳ hay không, nói tóm lại, chuyện này, ngươi phải lập tức chôn sâu nó ở trong lòng. Trừ khi, ngươi có đủ thực lực, bằng không, đây là một cấm kỵ. Cấm kỵ không thể đụng vào. Hiện tại biết, đối với ngươi không có bất kỳ lợi ích nào. Ngược lại, rất có thể sẽ mang tới cho ngươi những phiền toái không cần thiết. Thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngươi.
Sắc mặt trưởng lão vô cùng nghiêm túc, cảnh cáo nói.
Sở Mộ gật đầu. Hắn có thể từ giọng nói trưởng lão cảm nhận được sự nghiêm trọng trong đó.
– Được rồi. Ngươi lĩnh ngộ ba loại ý cảnh. Ở trong toàn bộ Kiếm Phủ, có thể nói là độc nhất vô nhị, đủ khiến cho thực lực của ngươi vượt qua những kiếm giả cùng đẳng cấp rất nhiều.
Giọng nói trưởng lão lại thay đổi, tiếp tục nói:
– Nhưng đồng thời, cái này cũng sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn cho ngươi, sẽ tiêu hao nhiều thời gian của ngươi hơn. Hi vọng bản thân ngươi nắm chắc.
– Ta hiểu rõ.
Sở Mộ nói, thoáng nghĩ, rồi nói:
– Trưởng lão, ta có một thỉnh cầu.
– Thỉnh cầu gì?
Trưởng lão hỏi.
– Chuyện ta lĩnh ngộ ba loại ý cảnh, vẫn hi vọng trưởng lão có thể giữ bí mật.
Sở Mộ nói.
Trưởng lão có phần sững sờ, sau đó gật đầu:
– Được. Hiện tại ta có thể giữ bí mật cho ngươi. Nhưng ta không thể bảo đảm vĩnh viễn.
– Đa tạ trưởng lão.
Sở Mộ nói.
Trưởng lão đưa kiếm lệnh cho Sở Mộ. Sau khi Sở Mộ tiếp nhận kiếm lệnh, đi vào trong cánh cửa ánh sáng, lại đi tới Kim Kiếm Mộ lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh.
– Ba loại ý cảnh. Hơn nữa trong đó có Phong Chi Ý Cảnh và Vân Chi Ý Cảnh còn là ý cảnh có thể hỗ trợ lẫn nhau. Một khi phát triển lên, nói không chừng có thể sánh ngang với người 60 năm trước kia. Thậm chí, vượt qua hắn.
Trưởng lão trấn thủ thì thào lẩm bẩm, sắc mặt đổi tới đổi lui, lại lắc đầu:
– Không. Người kia thật đáng sợ, cao thâm khó dò. Người khác vĩnh viễn không biết hắn cường đại đến mức nào. Nếu muốn vượt qua hắn, căn bản cũng không có khả năng.
Thanh giả Thanh Phong Kiếm đâm ra, ánh sáng màu vàng giống như kim châm nhỏ lao vào hư không. Vạn kiếm đua nhau phát ra tiếng, sau đó yên lặng.
Sở Mộ thu kiếm, hai mắt mở ra. Bên trong có ánh sáng màu vàng sắc bén hiện lên, so với trước kia càng nồng đậm hơn.
Lấy ra kiếm lệnh, Sở Mộ rời khỏi Kim Kiếm Mộ, đem kiếm lệnh trả lại cho trưởng lão trấn thủ.
– Sở Mộ, lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh thế nào?
Trưởng lão trấn thủ cười ha hả hỏi.
– Còn chưa đủ. Cần nhiều thời gian hơn.
Sở Mộ đáp lại.
– Hi vọng ngươi ở chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp tiếp theo có thể thu được thứ hạng cao hơn, nhận được nhiều thời gian hơn.
Trưởng lão trấn thủ cười nói.
– Được, ta cáo từ trước.
Sau khi Sở Mộ làm kiếm lễ, liền xoay người rời đi.
Ba tháng này 175 canh giờ, mỗi ngày Sở Mộ sử dụng năm canh giờ. Hiện tại 35 ngày trôi qua, 175 canh giờ đã dùng hết.
Mà Kim Chi Ý Cảnh của Sở Mộ ban đầu từ một thành một tới hôm nay tăng lên hai thành ba. Có tiến bộ rõ ràng. Uy lực Kim Phong Kiếm Thuật cũng có tăng lên.
Quay về Kiếm Lâu số 5, Sở Mộ ở tầng một tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật.
35 ngày lĩnh ngộ Kim Kiếm Mộ. Mỗi lần Sở Mộ đều tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật. Hiện tại, hắn có một cảm giác, Kim Phong Kiếm Thuật hình như muốn siêu thoát rồi.
– Viên mãn cũng không phải là cực hạn của kiếm thuật. Ở trên viên mãn, chắc hẳn còn có cấp bậc càng cao thâm hơn. Chỉ có điều trước kia, ta không có cách nào chạm tới. Nhưng bây giờ…
Tập trung tầm mắt nhìn thanh kiếm trong tay, cảm ngộ từng điểm trên đó hiện ra ở trong lòng.
Tiện tay đâm ra một kiếm. Tiếng phá không sắc bén vang lên, kim quang giống như kim châm thẳng tắp một đường sáng ngời chói mắt.
Một kiếm này là thức thứ ba Kim Phong Kiếm Thuật. Nhưng trong đó lại tràn ngập ra một mùi vị siêu thoát. Dường như muốn phá một loại ràng buộc ở chỗ xung yếu.
Bá bá bá.
Mấy kiếm phát ra. Sở Mộ ra tay, càng thêm tùy ý, vô câu vô thúc. Nhìn như không có bố cục gì, nhưng mỗi một kiếm lại sắc bén không có gì sánh bằng. Phong quang ép người xuyên thẳng qau không khí, khiến toàn thân người ta ớn lạnh.
Trong không khí, kim quang giống như kim châm lóe lên, trải rộng đan vào giống như sợi tơ màu vàng. Mỗi một sợi tơ màu vàng đều tản ra phong quang đáng sợ cùng lợi hại.
Sau ngày này, Sở Mộ tập trung ở trên phương diện lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh và tu luyện kiếm thuật.
Thoáng cái, lại thêm một tháng đi qua. Hiện tại còn cách vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp kế tiếp chưa đầy mười ngày.
Tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật, Sở Mộ đã đạt đến một bình cảnh, bình cảnh giữa viên mãn cùng siêu thoát. Sở Mộ có cảm giác, một khi vượt qua được giới hạn này, Kim Phong Kiếm Thuật sẽ phát sinh biến hóa nào đó.
Mà Kim Chi Ý Cảnh, mượn thói quen lĩnh ngộ Kim Kiếm Mộ, lại đột phá, đạt được hai thành bốn, cách ba thành cũng không xa.
Cuối cùng, tu vi kiếm khí cũng nhận được nâng cao rõ rệt. Chỉ kém một đường liền đạt được nửa bước Hóa Khí đỉnh phong.
Thực lực chỉnh thể của Sở Mộ lại có tiến bộ rõ ràng.
Còn cách chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp có năm ngày, lại có một chuyện lớn phát sinh. Nhưng không có liên quan gì với Sở Mộ.
Âu Dương Thành Nghiệp đưa là đề nghị xin khiêu chiến với Bách Sự Đường. Đối tượng khiêu chiến là Hoàng Phủ Thắng Long.
Vị trí thứ ba của Thiết Kiếm Bảng đấu với vị trí thứ nhất của Thiết Kiếm Bảng!
Nhất thời, tất cả mọi người ở ngoại phủ bị kinh động. Ngay cả Phủ Chủ cũng có chút quan tâm.truyện tiên hiệp audio
Hoàng Phủ Thắng Long đứng vị trí số 1 trên Thiết Kiếm Bảng đã lâu. Âu Dương Thành Nghiệp đứng thứ ba cũng rất lâu. Giữa bọn họ có va chạm, theo người thấy, nhất định là vô cùng đặc sắc.
Chương 307: Âu Dương Thành Nghiệp chiến đấu với Hoàng Phủ Thắng Long
Ngoại đài đấu kiếm của Bách Sự Đường lại một lần nữa trở nên vô cùng náo nhiệt. Các học viên đều tập trung đến đó, đợi cuộc quyết chiến cường cường bắt đầu.
– Vị trí thứ nhất đấu với vị trí thứ ba…
Sở Mộ cũng đến nơi này. Hắn nhìn chằm chằm vào đài đấu kiếm đang không có một bóng người, âm thầm suy nghĩ.
– Hoàng Phủ Thắng Long và Âu Dương Thành Nghiệp đã rất lâu không ra tay. Lần này, nhất định là một trận đánh đặc sắc tuyệt luân.
– Kỳ quái. Rõ ràng chỉ còn cách chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp chỉ có năm ngày. Vì sao Âu Dương Thành Nghiệp không đợi đến sau khi chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp diễn ra, lại đưa ra đề nghị khiêu chiến đối với Hoàng Phủ Thắng Long?
– Ai biết được. Dù sao chuyện không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chỉ phụ trách nhìn.
Lúc này, có một khí tức mãnh liệt chấn động từ phía xa đánh thẳng tới. Ngay sau đó, có tiếng xé gió vọng đến. Một bóng người giống như u linh quỷ mị lay động đến, tốc độ lại rất nhanh.
Vèo.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên. Một bóng người liền lướt qua mọi người, rơi vào trên đài đấu kiếm. Đó là Âu Dương Thành Nghiệp toàn thân trường bào màu đen. Trên trường bào còn có hoa văn màu đỏ. Nhìn qua có cảm giác yêu dị.
Vừa xuất hiện, Âu Dương Thành Nghiệp liền trở thành tiêu điểm của mọi người, được vạn người chú ý.
Vẻ mặt hắn ngạo nghễ đứng ở trên đài đấu kiếm, ánh mắt trong lúc khép mở bắn ra tinh quang sắc bén. Khí tức chấn động. Khí chất toàn thân khiến người ta có một cảm giác tà mị. Phối hợp với gương mặt anh tuấn trắng mịn làm cho người khác đố kị. Nhất thời hắn trở thành bạch mã vương tử trong lòng trăm nghìn nữ kiếm giả.
– Hừ, tên tiểu bạch kiểm này cũng dám khiêu chiến với Thắng Long đại ca. Thực sự là tự tìm ngược.
Hai tay Hoàng Phủ Phi Yến chống nạnh, khinh thường nói.
– Nếu không có nắm chắc, Âu Dương Thành Nghiệp chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.
Hoàng Phủ Cuồng nói.
Lúc này, có một đại thế mãnh liệt tràn đến, kinh động cả đoàn người. Mọi người quay đầu nhìn lại, vội vàng tránh ra một lối đi, để Hoàng Phủ Thắng Long đi qua.
Hoàng Phủ Thắng Long gài trường kiếm ở thắt lưng, vẻ mặt thản nhiên bước tới. Hắn không thi triển thân pháp, nhưng trên người lại một đại thế mãnh liệt, giống như thủy triều chấn động ở quanh thân. Hắn giống như một vương giả một phách giả quân lâm giáng thế. Vừa xuất hiện, khí tức cường đại này liền trấn trụ mọi người ở chỗ này.
Âu Dương Thành Nghiệp nhướng mày, trong đáy mắt có một tia tối tăm. Hoàng Phủ Thắng Long vừa ra trận cướp đi danh tiếng của hắn. Loại cảm giác này khiến hắn đặc biệt khó chịu.
Hoàng Phủ Thắng Long không nhanh không chậm, giống như quân vương dò xét. Hắn tiến từng bước một về phía trước, đi về phía đài đấu kiếm. Khí tức toàn thân càng thêm mãnh liệt, càng thêm ngưng luyện. Ngoài đại thế giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, trong mơ hồ hình như vẫn có thể nghe được tiếng sóng biển.
Đi tới dưới đài đấu kiếm, Hoàng Phủ Thắng Long nhẹ nhàng nhảy lên một cái. Toàn thân giống như được sóng biển đẩy lên, rơi vào phía trên đài đấu kiếm.
– Ngươi không phải là đối thủ của ta, cần gì phải lãng phí thời gian.
Hoàng Phủ Thắng Long nhìn Âu Dương Thành Nghiệp, thản nhiên nói. Trong giọng nói có một sự bá đạo liếc mắt nhìn thiên hạ.
– Hừ, trước đây ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ lại chưa chắc.
Âu Dương Thành Nghiệp giang hai tay ra, hừ lạnh một tiếng. Gương mặt anh tuấn tà mị hiện lên một nụ cười quỷ dị. Một sự tăm tối như có như không tràn ngập ở xung quanh.
– Xem ra, ngươi đã lĩnh ngộ Ám Chi Ý Cảnh được ba thành.
Trong đáy mắt Hoàng Phủ Thắng Long hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên.
– Không sai. Ám Chi Ý Cảnh của ta đã lĩnh ngộ được ba thành. Ta sẽ để cho ngươi nếm thử, uy lực của ba thành Ám Chi Ý Cảnh.
Âu Dương Thành Nghiệp cười nói, rút kiếm từ bên hông ra.
Thanh Ngụy Kiếm Khí này toàn thân tối đen, rộng ba ngón tay, lại có vẻ rất mỏng, hiện lên ánh đen yếu ớt rét lạnh.
– Ra tay đi.
Hoàng Phủ Thắng Long không nhúc nhích. Giọng nói lạnh lùng khiến khóe mắt Âu Dương Thành Nghiệp khẽ giật. Bất chợt, một kiếm vẽ ra.
Một đạo kiếm khí màu đen xé rách không khí, phát ra tiếng kêu chói tai, chém về phía Hoàng Phủ Thắng Long.
Trong nháy mắt Hoàng Phủ Thắng Long rút kiếm, kiếm khí giống như giao long, phát ra một tiếng gầm lên đầy giận dữ, đánh nát kiếm khí màu đen. Đồng thời có một đạo kiếm khí màu lam nhạt bắn xuyên qua hư không, giống như một con giao long nhỏ lao về phía Âu Dương Thành Nghiệp.
Thân hình Âu Dương Thành Nghiệp lóe lên giống như u linh, tránh kiếm khí, xuất hiện ở bên cạnh Hoàng Phủ Thắng Long. Một kiếm phản kích, một mảnh hắc ám cuồn cuộn nổi lên.
Hắn tu luyện kiếm khí quyết ám hệ và kiếm thuật ám hệ, lĩnh ngộ cũng là Ám Chi Ý Cảnh, hỗ trợ lẫn nhau, uy lực đặc biệt đáng sợ.
Hoàng Phủ Thắng Long dường như muốn bị hắc ám cắn nuốt vậy. Hắn quát khẽ một tiếng, giả Khí Giao Kiếm giống như con giao long rời bến. Đại thế mãnh liệt, mênh mông dâng trào giống như từng trận sóng lớn, trong nháy mắt lấy ra lực lượng tuyệt đối cường hãn đánh nát hắc ám đang bao phủ tới.
Thần sắc Âu Dương Thành Nghiệp không đổi, phi thân lui về phía sau. Rhời khắc Ngụy Kiếm Khí vung lên chém, từng kiếm khí tối đen đan vào nhau thành kiếm lưới, gần như bao trùm toàn bộ đài đấu kiếm, nghiền ép Hoàng Phủ Thắng Long.
– Phá cho ta!
Tiếng quát lớn giống như cơn giận của quân vương. Ngụy Kiếm Khí trong tay Hoàng Phủ Thắng Long bắn ra ánh sáng màu lam nhạt, giống như sóng nước tuôn trào. Một kiếm chém ra. Kiếm khí với ánh sáng màu lam nhạt giống như thực chất, lấy tư thế nghiền ép đánh nát lưới kiếm màu đen.
– Thật mạnh!
Sở Mộ âm thầm kinh ngạc.
Bất kể là Âu Dương Thành Nghiệp hay Hoàng Phủ Thắng Long. Mỗi người đều thủ đoạn riêng, đều đặc biệt cường đại. Hơn nữa, Sở Mộ cảm giác hai người bọn họ cũng không lấy ra toàn bộ thực lực. Hiện tại, bọn họ giao đấu chẳng qua chỉ là một loại hình thức khởi động làm nóng người.
Kiếm khí màu đen cùng kiếm khí màu lam nhạt không ngừng chém ra, va chạm vào nhau. Toàn bộ đài đấu kiếm hoàn toàn tràn ngập vởi hai loại kiếm khí. Dư âm đáng sợ bắn ra, lao nhanh tới mặt đất ở phía dưới đài đấu kiếm, nổ thành từng hố sâu. Đá vụn bắn ra.
Tu vi kiếm khí của hai người đã sớm đạt được nửa bước Hóa Khí đỉnh phong. Hơn nữa bọn họ tu luyện kiếm khí quyết cũng vô cùng cao thâm. Kiếm khí vô cùng tinh thuần hùng hậu. Uy lực vô cùng đáng sợ.
Dưới đài đấu kiếm, sắc mặt mọi người đang quan sát đều đại biến, trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ quá khiếp sợ vì cuộc chiến đấu kịch liệt trước mắt.
Mỗi người nghĩ, nếu như đổi bọn họ lại thành bất kỳ một người nào đang đối đầu ở trên đài đấu kiếm, chắc hẳn ngay cả một kiếm cũng không có cách nào tiếp nhận, thoáng cái đã bị chém chết.
Trên đài đấu kiếm đều bị nghiền nát. Dưới kiếm khí va chạm ngang, từng vết rạn nứt lan tràn ra xung quanh.
Hai kiếm của Hoàng Phủ Thắng Long cùng Âu Dương Thành Nghiệp va chạm, không khí vỡ nát, phát ra tiếng va chạm chói tai. Tia lửa giống như pháo hoa sáng chói.
Chương 308: Ứng dụng của kiếm thế (1)
Thân hình Âu Dương Thành Nghiệp giống như u linh quỷ mị, lặng lẽ không một tiếng động vô cùng đột ngột. Thân hình Hoàng Phủ Thắng Long cảm giác tràn ngập lực lượng, giống như giao long rẽ nước, nghiền nát tất cả.
– Không ngờ thực lực của tiểu bạch kiểm trở nên mạnh như vậy.
Hoàng Phủ Phi Yến có chút tức giận bất bình nói.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cuồng có vài phần ngưng trọng. Hai mắt trợn tròn, đầy chiến ý. Loại va chạm cường cường này là thứ hắn thích nhất.
Theo bản năng, Hoàng Phủ Cuồng nhìn về phía Sở Mộ:
– Không biết thực lực của người này mạnh như thế nào? Có thể sánh ngang cùng với hai người bọn họ hay không?
Mà Tần Tích đứng thứ hai, vẻ mặt ung dung. Giao phong như vậy ở trong mắt nàng, vẫn không tính là cái gì. Hai người đều không có lấy ra thực lực chân chính.
Âu Dương Thành Nghiệp bay vọt lên trời cao, sau đó lao xuống. Thanh kiếm màu đen dường như biến mất, chỉ còn lại có vô số kiếm ảnh màu đen, ùn ùn kéo đến, bao phủ toàn thân Hoàng Phủ Thắng Long.
Hoàng Phủ Thắng Long dường như lại bị cắn nuốt.
Sát khí quỷ dị, ẩn sâu ở trong bóng tối, giống như một con rắn độc đang chờ đợi cơ hội, phát ra một đòn trí mạng.
Hoàng Phủ Thắng Long mở to hai mắt, dường như nhìn thấu hư thực trong bóng tối, một kiếm đi lên đâm rách vòm trời.
Đánh nát!
Âu Dương Thành Nghiệp bay vút lên trời cao, bay ngược trở lại. Hai bên ở cách xa hơn mười thước.
– Tiếp theo, ta sẽ thi triển Ám Xà Kiếm Thuật dung nhập ba thành Ám Chi Ý Cảnh. Trận chiến đánh bại ngươi, sau đó ta sẽ đột phá đến Hóa Khí Cảnh.
Âu Dương Thành Nghiệp nói. Mái tóc đen tụt ra khỏi dây buộc, tung bay, giống như vô số ám xà lao thẳng tới bầu trời. Đồng tử của hắn trở nên u ám thâm thúy. Ngay cả tròng trắng trong mắt hình như tràn ngập những điểm đen nho nhỏ, có vẻ càng yêu dị.
Quanh thân có những tia tối tăm mỏng manh tràn ngập xung quanh, chấn động trườn đi, giống như từng cón ám xà nho nhỏ.
Cổ khí thế này, cực kỳ kinh người.
– Ám Chi Ý Cảnh…
Sở Mộ cẩn thận cảm nhận:
– Trong các loại ý cảnh, ý cảnh ngũ hành là thường gặp nhất. Các ý cảnh hệ phong, ý cảnh hệ lôi cũng tương đối thông thường. Ý cảnh hệ băng rất ít. Nhưng Quang Chi Ý Cảnh và Ám Chi Ý Cảnh lại càng hiếm thấy hơn cả Băng Chi Ý Cảnh, giống như loại ý cảnh lực lượng, đều có uy lực vượt qua ý cảnh bình thường khác.
Nói cách khác, uy lực ba thành Ám Chi Ý Cảnh thật ra phải ở trên ba thành Phong Chi Ý Cảnh.
Ầm ầm.
Tiếng động vang lên. Hoàng Phủ Thắng Long cũng thể hiện ra Thủy Chi Ý Cảnh. Đồng tử biến thành màu hồng nhạt. Khí lưu màu lam nhạt vờn quanh thân, giống như một con giao long nhỏ muốn lật sông đảo biển, lại giống như từng đợt sóng lớn dâng lên cuộn trào mãnh liệt.
– Ba thành Thủy Chi Ý Cảnh…
Trong mắt Âu Dương Thành Nghiệp lóe lên một tia kinh dị:
– Đáng tiếc. Dưới cùng đẳng cấp, uy lực Ám Chi Ý Cảnh hẳn vượt qua Thủy Chi Ý Cảnh. Hoàng Phủ Thắng Long, ngươi hãy lấy ra tất cả thực lực của ngươi. Chỉ dựa vào ý cảnh ngươi không phải là đối thủ của ta.
– Thời điểm nên xuất ra toàn lực, ta sẽ xuất toàn lực.
Thần sắc Hoàng Phủ Thắng Long không đổi, giọng nói thản nhiên, nói.
Âu Dương Thành Nghiệp không nói chuyện, khí tức quanh thân lại càng thêm sắc bén. Bóng tối dường như muốn thu nạp tia sáng.
Bất chợt, một kiếm đâm ra, giống như một con ám xà ẩn nấp sau đó bắn ra. Nhanh như tia chớp, trước mắt mọi người chỉ thấy một màn tối đen.
– Rắn chung quy là rắn. Làm sao có thể là đối thủ của giao long.
Một tiếng than khẽ vang lên. Kiếm của Hoàng Phủ Thắng Long dường như hóa thành một con giao long, rẽ nước lao ra, cùng ám xà va chạm.
– Hừ, ngươi nói là rắn bình thường. Ám xà cũng sẽ không kém hơn giao long.
Âu Dương Thành Nghiệp phản bác. Không chỉ có trên phương diện khí thế không rơi xuống hạ phong, trên miệng lưỡi cũng không rơi xuống hạ phong.
Ám Xà Kiếm Thuật đứng hàng đầu trong kiếm thuật cao giai. Ngoài thức cơ bản giống như một con ám xà, không chỉ có nhanh như tia chớp hơn nữa động tĩnh nhỏ, đặc biệt quỷ dị, khó lòng phòng bị.
Khí Giao Kiếm Thuật, đứng đầu trong kiếm thuật cao giai. Ngoài thức cơ bản giống như một con giao long, thanh thế lớn tràn ngập lực lượng bá đạo, dường như muốn nghiền ép tất cả.
Trong mắt của mọi người, dường như có từng con giao long cùng từng con ám xà lan tràn trong hư không, không ngừng va chạm.
Giao long phát ra tiếng gầm vang giận dữ. Ám xà quỷ dị lặng lẽ không phát ra một tiếng động.
Những người đang đứng quan sát bên ngoài, mỗi người đều ngừng thở, hai mắt trợn trừng, không chớp lấy một cái, rất sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Loại cao thủ như bọn họ giao phong với nhau, hơn nữa còn là hai môn kiếm thuật cao giai đứng đầu va chạm, thật sự khó gặp, không cho phép bỏ qua. Nói không chừng bọn họ có thể có thu hoạch có lĩnh ngộ, từ đó khiến trình độ kiếm thuật của mình tinh thâm hơn.
Bất kể là Âu Dương Thành Nghiệp hay Hoàng Phủ Thắng Long, đều đã tu luyện Ám Xà Kiếm Thuật và Khí Giao Kiếm Thuật tới mức độ viên mãn. Mỗi một kiếm đều có thể thể hiện ra được uy lực cùng tinh túy của hai môn kiếm thuật này, cực kỳ cường đại.
Trước mắt mọi người, Âu Dương Thành Nghiệp cùng Hoàng Phủ Thắng Long dường như biến mất. Trên đài đấu kiếm chỉ còn lại một con giao long và một con ám xà đang đấu với nhau, chẳng phân biệt được trên dưới.
Giao long gầm rú, ám xà rít liên tục.truyện huyền huyễn audio
Xung quanh thân thể ám xà, vô số tia sáng màu đen quấn quanh, giống như hỏa diễm thiêu đốt. Đột nhiên, ngọn lửa này tăng lên bạo phát. Thể tích ám xà tăng lớn gấp hai, lao thẳng tới chân trời, sau đó lại nhanh chóng đáp xuống. Tốc độ nhanh như tia chớp. Không ngờ là sát chiêu Ám Xà Kiếm Thuật: Ám Xà Tập Kích.
Giao long phát ra một tiếng gầm rú, chui vào trong thủy triều đang tràn ngập quanh thân. Trong nháy mắt, giao long rẽ nước lao thẳng về phía chân trời, mang theo lực lượng cường đại và khí thế vô cùng, nhằm về phía ám xà. Không ngờ là sát chiêu của Khí Giao Kiếm Thuật: Khí Giao Rẽ Nước.
Ám Xà cùng Khí Giao xông tới. Tiếng nổ mạnh đáng sợ vang lên. Kiếm khí màu đen cùng màu lam nhạt lao ra rám phương.
Một móng vuốt của khí giao chụp vào thân thể ám xà. Ám xà cắn một cái ở trên cổ của con khí giao. Hàm răng vô cùng sắc bén cắn vào thân thể của con khí giao.
Một tiếng rên rỉ văng lên. Nơi Khí Giao cắn xuống, thân thể ám xà gãy đôi. Nửa thân dưới xuống. Nửa người trên lại vẫn lao về phía Hoàng Phủ Thắng Long, khí thế không thể chống đỡ.
– Bại cho ta!
Âu Dương Thành Nghiệp dung nhập bên trong nửa người trên của ám xà, một kiếm đâm ra.
Uy lực của Ám Xà Kiếm Thuật cùng Khí Giao Kiếm Thuật tương đương. Nhưng uy lực của Ám Chi Ý Cảnh quả thực thắng được Thủy Chi Ý Cảnh. Nhìn qua, Hoàng Phủ Thắng Long đang gặp nguy hiểm.
Đồng tử Sở Mộ co lại. Trong hơi thở tiếp theo, có thể thấy được toàn lực của Hoàng Phủ Thắng Long.
– Ngươi còn quá sớm.
Chương 309: Ứng dụng của kiếm thế (2)
Hoàng Phủ Thắng Long quát lớn. Trên người đột nhiên tuôn ra một khí thế giống như một núi cao khiến người ta phải ngước nhìn. Một ngọn núi cao giống như dãy núi chọc trời không thể lay động, có một phong quang bá đạo lay động hư không. tToàn thân dường như tăng lên gấp mười lần.
– Kiếm thế!
Trong lòng Sở Mộ vô cùng chấn động, thần sắc đại biến, thiếu chút nữa thì kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Trong tất cả những kiếm giả từng gặp từ trước tới nay, ngoại trừ bản thân ra, chỉ có Kiếm Các trưởng lão của Thanh Phong Kiếm Phái mới lĩnh ngộ kiếm thế. Không nghĩ tới ở chỗ này, lại gặp được người thứ hai lĩnh ngộ kiếm thế. Hơn nữa còn là ở dưới Hóa Khí Cảnh liền lĩnh ngộ kiếm thế.
Nửa đoạn dưới của ám xà thoáng dừng lại ở giữa không trungi một chút, trong hơi thở tiếp theo, kiếm thế trên người Hoàng Phủ Thắng Long cuộn trào mãnh liệt, giống như nước chảy lao về phía Giả Kiếm Khí, một kiếm chém ra.
Sở Mộ cảm giác mãnh liệt được kiếm thế trên người Hoàng Phủ Thắng Long trong nháy mắt chuyển tới trên thân của thanh giả Kiếm Khí, chém ra một kiếm không hình không sắc mạnh mẽ mênh mông, giống như cơn sóng động trời. Trong sóng lớn lại ẩn chứa phong quang sắc bén.
Với thế bẻ gãy nghiền nát không thể chống đỡ. Dưới một kiếm, nửa đoạn ám xà hoàn toàn bị nghiền nát tan ra. Sắc mặt Âu Dương Thành Nghiệp đại biến, kiếm khí cuộn trào mãnh liệt hội tụ trước người. Một kiếm chém ra.
Ầm ầm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa chấn động xung quanh. Kiếm khí màu đen hoàn toàn bị nghiền nát. Bóng người Âu Dương Thành Nghiệp ở dưới tác dụng của lực mạnh bắn vào trong khoảng không. Ngụy Kiếm Khí không giữ nổi, tuột khỏi tay, rơi xuống đất.
Âu Dương Thành Nghiệp hạ xuống đất, liên tục lui về phía sau ba bước, rồi mới cứng rắn dừng lại được. Đầu tiên, sắc mặt hắn trắng bệch, tiếp theo lộ ra màu đỏ. Yết hầu chuyển động. Hiển nhiên hắn muốn cứng rắn nuốt ngụm máu đang muốn phun ra. Thân hình Hoàng Phủ Thắng Long vẫn không nhúc nhích, giống như một ngọn núi sừng sững đứng ở trên đài đấu kiếm. Hắn cầm kiếm chỉ thẳng vào Âu Dương Thành Nghiệp.
Trên người hắn, kiếm thế biến mất. Nhìn qua hắn vẫn bá đạo sắc bén. Nhưng chỉ có Sở Mộ mới có thể cảm nhận được một sự suy yếu ở trên người Hoàng Phủ Thắng Long.
– Ngươi… không phải là đối thủ của ta!
Hoàng Phủ Thắng Long thốt ra từng chữ từng câu. Sắc mặt Âu Dương Thành Nghiệp chợt biến đổi.
– Hừ, ta đã biết. Tiểu bạch kiểm tuyệt đối không phải là đối thủ của Thắng Long ca.
Hoàng Phủ Phi Yến khoái trá cười nói.
Hoàng Phủ Cuồng không nói chuyện. Hắn nhìn ra được, trong trận chiến này, Hoàng Phủ Thắng Long đã lấy ra toàn lực. Kiếm thế, chính là con bài chưa lật của Hoàng Phủ Thắng Long. Hắn thắng được cũng không dễ dàng như vậy.
Mặc dù Hoàng Phủ Thắng Long và Âu Dương Thành Nghiệp đều còn giữ lại, nhưng đó cũng chỉ là một đạo kiếm khí Tiên Thiên.
Một khi sử dụng ra kiếm khí Tiên Thiên, không phải là khiêu chiến phân chia thắng bại, mà là quyết chiến sinh tử. Hiện tại không cần phải làm vậy.
Sắc mặt khôi phục lại bình thường, Âu Dương Thành Nghiệp nhặt Ngụy Kiếm Khí lên, thu kiếm vào vỏ:
– Trận chiến này, là ngươi thắng. Nhưng Hóa Khí Cảnh mới xem như là vừa bước vào thế giới kiếm giả chân chính. Cuộc đấu của chúng ta, vừa mới bắt đầu thôi.
Nói xong, Âu Dương Thành Nghiệp đi xuống đài đấu kiếm, rời đi. Hắn hành động hình như có chút khó khăn. Có thể nhìn ra được hắn bị nội thương không nhẹ.
Hoàng Phủ Thắng Long thở ra một hơi. Một cảm giác suy yếu ở trên hai phương diện tinh thần cùng thân thể cùng tập kích. Hắn rất muốn nằm xuống. Nhưng ở trong các con mắt đang nhìn trừng trừng, hắn lại không thể khó nhọc, cố giữ lại trạng thái lúc này, khiến người ta cho rằng hắn thắng lợi cũng không khó khăn.
…
– Kiếm thế của Hoàng Phủ Thắng Long đã ở mức độ nhập môn, tương đương với ta. Nhưng ở trên phương diện ứng dụng kiếm thế, hắn lại thắng được ta.
Trên đường Sở Mộ quay về Kiếm Lâu số 5, trong đầu vẫn suy nghĩ về cảnh tượng Hoàng Phủ Thắng Long ngưng tụ kiếm thế đến trên Ngụy Kiếm Khí vung lên, chém ra.
Uy lực của một kiếm kia cực kỳ cường đại. Sở Mộ tự nhận, nếu đổi lại thành mình, cũng tuyệt đối khó có thể chống đỡ. Trừ phi là vận dụng bốn thành Phong Chi Ý Cảnh hoặc kiếm khí Tiên Thiên. Bằng không nhất định phải lấy kiếm thế đối đầu.
Nhưng hiển nhiên ứng dụng kiếm thế của mình không bằng Hoàng Phủ Thắng Long.
– Kiếm thế… Dung nhập vào trong kiếm phóng ra…
Bất tri bất giác, Sở Mộ đi vào phong cấm của Kiếm Lâu, vẫn đắm chìm ở trong suy tư, không có để ý mình lấy tư thế nào ngồi xuống. Nói chung, Sở Mộ hoàn toàn quên đi những cái khác. Tất cả tâm thần hắn đều đắm chìm trong một kiếm kia của Hoàng Phủ Thắng Long.
Tự hỏi một lúc lâu, nhưng không tìm ra đường lối, Sở Mộ không thể làm gì khác hơn là tạm dừng suy nghĩ. Hắn nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy mây trắng, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, Sở Mộ nảy lên một ý niệm.
– Nếu như là ứng dụng của kiếm thế, tất nhiên phải bắt tay từ trên kiếm thế.
Thầm nghĩ, trong đầu Sở Mộ hiện lên cảm ngộ kiếm thế. Trên người cũng tự nhiên dâng lên một khí thế uy nghiêm mãnh liệt giống như một ngọn núi cao. Trong đó lại ẩn chứa phong quang kinh người.
– Làm sao mới có thể chuyển kiếm thế tới trên thân kiếm, sử dụng kiếm để phát lực lượng kiếm thế ra ngoài?”
– Kiếm thế của ta tuy rằng cũng nhập môn, nhưng ở trên phương diện ứng dụng lại hết sức bị động, chỉ dùng để chấn áp, không có cách nào hình thành công kích hữu hiệu. Nhưng nếu như giống với Hoàng Phủ Thắng Long, đem kiếm thế hội tụ đến trên thân kiếm phóng ra ngoài, có thể thể hiện ra một mặt công kích của kiếm thế. Hơn nữa uy lực… Rất mạnh!
Một kiếm kia của Hoàng Phủ Thắng Long không chỉ có đánh tan ám xà tập kích của Âu Dương Thành Nghiệp, đánh trả cùng chống đỡ kiếm khí của Âu Dương Thành Nghiệp, cuối cùng còn làm cho Âu Dương Thành Nghiệp bị nội thương không nhẹ. So với dung nhập ba thành Thủy Chi Ý Cảnh, Khí Giao Rẽ Nước còn cường đại hơn vài phần.
Sở Mộ cảm thấy, nếu như hắn có thể nắm giữ cách thức làm sao để dung nhập kiếm thế vào trong kiếm phát ra ngoài. Như vậy bản thân sẽ có thêm một con bài chưa lật. Thực lực chỉnh thể có thể nâng cao rõ ràng.
Trong khi những người khác đang bàn luận về trận đánh giữa Hoàng Phủ Thắng Long cùng Âu Dương Thành Nghiệp, Sở Mộ lại đứng một mình trong Kiếm Lâu, một lần nữa đắm chìm trong suy nghĩ về cách ứng dụng đối với kiếm thế như thế nào.
Mà Hoàng Phủ Thắng Long quay về Kiếm Lâu, liền ngồi xuống, thở ra một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt. Lấy năng lực của hắn hiện tại, phóng ra kiếm thế công kích, vẫn có một chút miễn cưỡng, gánh vác lớn. Có lẽ chỉ có sau khi đột phá đến Hóa Khí Cảnh mới khá hơn một chút.
Khí thế giống như núi cao vậy, phong quang sắc bén hiện lên. Sở Mộ cầm kiếm đứng ở một tầng Kiếm Lâu. Kiếm thế chấn động, dường như muốn tuôn về phía kiếm trong tay, lại dường như bị cái gì đó ngăn cản.
– Nếu như ta có thể tự mình cảm nhận một chút kiếm thế công kích, có lẽ có thể hiểu rõ.
Sở Mộ thầm nghĩ, không thể không tản đi kiếm thế.
Chương 310: Cùng Hoàng Phủ Phi Yến đánh cược
Tự mình lĩnh hội, là phương pháp trực tiếp nhất cũng là hữu hiệu nhất. So với mình bế môn nghiên cứu vẫn nhanh hơn rất nhiều lần. Đương nhiên, có thể sẽ có nguy hiểm.
– Nghe nói Hoàng Phủ Thắng Long sắp đột phá Hóa Khí Cảnh, hiện tại đang chuẩn bị bế quan. Thật đáng tiếc.
Thầm nghĩ vậy, Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, đi tới Tiểu Kiếm Tháp. Bởi vì một vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp mới lại bắt đầu.
Đây là lần thứ ba Sở Mộ tham gia chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp từ sau khi tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ. Hai lần trước hắn đều đạt được thứ tự không tệ. Đồng thời lần sau so với lần trước.
Tiếng người ồn ào vang lên. Bên ngoài Tiểu Kiếm Tháp đặc biệt náo nhiệt. Trên cơ bản ngoại trừ trước ba ra, những người khác đều tới chỗ này, đồng thời muốn tham dự chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp. Có thể nói, tất cả đều bị Sở Mộ lôi kéo.
– Này, nam mặt lạnh, có muốn chúng ta tới cá cược một chút hay không?
Tròng mắt Hoàng Phủ Phi Yến xoay chuyển, nhìn về phía Sở Mộ nói. Khóe miệng hiện lên một tia giảo hoạt.
– Cá cược thế nào?
Sở Mộ mỉm cười, nói.
– Rất đơn giản. Chúng ta đi khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp. Chúng ta sẽ cá cược một chút, xem thử ở thứ hạng cuối cùng của Tiểu Kiếm Tháp, ai cao hơn, người đó thắng.
Hoàng Phủ Phi Yến cười nói.
Hoàng Phủ Cuồng cũng đứng ở một bên, khóe miệng hơi giật giật, không nói câu nào.
– Có thể. Chỉ có điều, thắng thì làm sao? Thua thì làm sao?
Sở Mộ khẽ mỉm cười một cái, nói.
– Ta không có khả năng thua.
Hoàng Phủ Phi Yến ưỡn ngực, bộ dạng tràn đầy tự tin nói.
– Vậy cũng chưa chắc.
Sở Mộ nói:
– Trước tiên là nói xem thắng thua thế nào đã.
– Ta thắng, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện. Bất kể là điều kiện gì ngươi cũng phải tuân theo.
Tròng mắt Hoàng Phủ Phi Yến xoay chuyển, nói:
– Nếu như ngươi thắng, vậy ta cũng đáp ứng ngươi một điều kiện.
– Cũng là điều kiện gì đều phải tuân theo?
Sở Mộ cười nói.
Hoàng Phủ Phi Yến hình như có chút do dự. Sở Mộ không nói một lời nào, cứ như vậy nhìn Hoàng Phủ Phi Yến. Hoàng Phủ Phi Yến khẽ cắn môi:
– Được, ngươi thắng. Ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện. Cái gì cũng sẽ tuân theo.
Hoàng Phủ Cuồng ở bên cạnh, khóe miệng lại giật giật vài cái, vẫn không nói điều gì.
Sở Mộ cùng Hoàng Phủ Phi Yến đánh cược, chẳng qua là một khúc nhạc đệm nhỏ trong đó.
Rất nhanh, trên Thiết Kiếm Bảng xuất hiện một trăm cái tên. Một trăm học viên bay vụt vào trong Tiểu Kiếm Tháp. Cùng lúc đó, Bách Tiết Hương được đốt lên.
Trong một trăm học viên này, chỉ có ba người có tên trên Thiết Kiếm Bảng. Thời gian ba người này kiên trì tương đối dài, đều tới bốn mươi mấy đoạn hương.
Rất nhanh, nhóm thứ hai tiến vào trong Tiểu Kiếm Tháp. Trong nhóm này lại không có bất kỳ người nào có tên ở trên Thiết Kiếm Bảng. Bởi vậy, bọn họ tối đa cũng chỉ kiên trì đến ba mươi lăm đoạn hương.
Nhóm thứ ba có Hoàng Phủ Trường Thiên tiến vào.
Trải qua nửa năm tu luyện khiến thực lực chỉnh thể của Hoàng Phủ Trường Thiên có tiến triển rõ ràng. Chỉ có điều người khác cũng sẽ không tụt lại bao nhiêu. Cho nên cuối cùng, Hoàng Phủ Trường Thiên kiên trì đến đoạn hương thứ 38. So với lần trước, đã có sự tiến bước.
Nhóm thứ tư tiến vào Luyện Thanh Vân. Cuối cùng Luyện Thanh Vân cũng kiên trì đến đoạn hương thứ 38. Hắn có thể cùng Hoàng Phủ Trường Thiên chẳng phân biệt được trên dưới. Hai người bọn họ, giống như là đối thủ ở trong số mệnh.
Sau đó đám người Tôn Trường Phong, Hoàng Phủ Băng Ngưng, Cao Cốc Lăng, Nam Cung Hạo Dương cũng có tiến bước, nhưng không phải đặc biệt rõ ràng.
La Ngọc Phong tự cảm thấy trải qua qua một thời gian tu luyện, thực lực chỉnh thể của bản thân lại tiến bộ không ít. Cho nên hắn nảy sinh ra ý nghĩ kiểm tra một phen. Hắn cũng báo danh tham dự khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp.
Cuối cùng, hắn kiên trì được thêm 2 đoạn hương Bách Tiết Hương so với lần đầu tiên. Trên phương diện thực lực, quả thực có phần tinh tiến.
Tạ Đông Hoa bị Sở Mộ đánh bại cũng có tham gia. Nhưng hắn chỉ tiến bước được một chút. Hàn Ngạo cũng có tham gia, gần như không có cảm giác tiến bộ.
Hàn Ngạo nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể khiến Sở Mộ gia nhập Ngạo Kiếm Bang. Hắn luôn cảm thấy nếu có Sở Mộ gia nhập, Ngạo Kiếm Bang sau này nhất định có thể trở nên rất cường đại.
Một nhóm lại một nhóm học viên tiến vào trong Tiểu Kiếm Tháp khiêu chiến. Mặc dù phương thức khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp chẳng bao giờ thay đổi, rất nhiều người đều đã tham gia nhiều lần. Nhưng như vậy kinh nghiệm cũng chỉ là để cho bọn họ ngay từ đầu ứng phó tương đối thuận lợi.Nhưng càng về sau, kẻ địch càng lúc càng mạnh càng lúc càng nhiều, bọn họ cũng có không cách nào ứng phó được.
Tất cả vẫn căn cứ vào thực lực bản thân. Chỉ cần thực lực đủ, liền có thể quét ngang tất cả.
Lại là một nhóm người nữa. Tên Hoàng Phủ Phi Yến nhất thời xuất hiện ở trên Thiết Kiếm Bảng.
– Nam mặt lạnh, đến phiên ta. Nhìn cho thật kỹ vào.
Hoàng Phủ Phi Yến giơ nắm đấm lên dứ dứ ở trước mặt Sở Mộ, sau đó chợt lách người. Thân hình nàng linh hoạt giống như chim én rơi xướn phía trước Tiểu Kiếm Tháp.
– Sở huynh, ta cho huynh biết một việc, đặt cược với Tiểu Phi Yến rất không đáng tin cậy.
Thừa dịp Hoàng Phủ Phi Yến tiến vào Tiểu Kiếm Tháp, Hoàng Phủ Cuồng tới gần Sở Mộ, nhỏ giọng nói, giống như hắn sợ bị Tiểu Kiếm Tháp đang ở bên trong Hoàng Phủ Phi Yến nghe được vậy.
– Vì sao?
Sở Mộ có chút nghi ngờ.
– Bởi vì nàng nếu như thắng, nàng nhất định sẽ nghĩ ra điều kiện kỳ quái tới làm khó dễ huynh, khiến cho huynh dở khóc dở cười. Nhưng nếu như nàng thua sẽ giả ngu, nghĩ ra các loại lý do các loại biện pháp để kéo dài thời gian, kéo dài tới khi cuối cùng không giải quyết được gì.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Cuồng rất xúc động, rõ ràng là cảm giác của người từng bị hại.
Sở Mộ chỉ mỉm cười, cũng không lưu tâm. Trên thực tế cùng Hoàng Phủ Phi Yến giao thủ ngắn ngủi, hắn đã biết thực lực của Hoàng Phủ Phi Yến thế nào. Nếu nói tới chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp, Sở Mộ có trăm phần trăm lòng tin thắng được nàng.
Cho dù sau khi Hoàng Phủ Phi Yến thua sẽ quỵt nợ, Sở Mộ cũng không mấy để ý. Đây vốn chỉ là một quá trình vui vẻ nho nhỏ. Kết quả thế nào hắn cũng không quá để ý.
– Sở huynh ngàn vạn lần không nên nói ra chuyện ta có nói cho huynh biết những điều này. Bằng không để Tiểu Phi Yến biết được, ta nhất định sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Hoàng Phủ Cuồng dặn dò, Sở Mộ gật đầu.
Trong Tiểu Kiếm Tháp, Hoàng Phủ Phi Yến vừa chém giết cường địch đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy, không nhịn được hắt hơi một cái.
– Nhất định là người cao to đang nói bậy về ta. Sau khi rời khỏi đây phải ép hỏi xem hắn rốt cuộc nói gì?
Hoàng Phủ Phi Yến lẩm bẩm nói, thân hình thoáng động giống như chim yến bay né tránh kẻ địch tấn công, lại giống chim yến bay trở về phản kích.
Bách Tiết Hương cháy hết đoạn này tới đoạn khác. Hết học viên này tới học viên khác bị bắn ra ngoài. Cuối cùng, chỉ còn lại có một mình Hoàng Phủ Phi Yến vẫn ở bên trong chiến đấu.