- Home
- Truyện Kiếm tu
- Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
- Chương 291: Lại đánh bại Tạ Đông Hoa |>đến chương 295
Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 291: Lại đánh bại Tạ Đông Hoa |>đến chương 295
❮ sautiếp ❯Chương 291: Lại đánh bại Tạ Đông Hoa
Thứ hạng 31 nắm giữ thời gian 79 canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện. Thứ hạng 30 lại rõ ràng tăng lên, đạt được 90 canh giờ.
Đồng thời đến thứ hạng 11 và thứ hạng 10, lại một lần nữa xuất hiện sự khác biệt.
Cho nên, ở trên Thiết Kiếm Bảng, thứ hạng số 1 đến thứ hạng 10 tên là màu vàng. Thứ hạng 11 đến thứ hạng 30 tên là màu bạc. Thứ hạng 31 đến thứ hạng 100 tên là màu đỏ.
Từ sau lần đầu tiên tiến vào Bạch Vân Độ cảm ngộ Vân Chi Ý Cảnh, Sở Mộ cơ bản mỗi ngày đều sẽ tiến vào Bạch Vân Độ một chuyến. Có đôi khi sẽ cách một ngày thì tiến vào.
Bốn mươi lăm canh giờ, nói dài thật ra một chút cũng không dài. Thậm chí rất ngắn. Chỉ có điều học viên ngoại phủ có hơn bốn ngàn người. Mỗi người đều có cơ hội tiến vào Thánh Địa Tu Luyện. Bình quân tính ra, người tiến vào Bạch Vân Độ tối thiểu cũng có hơn mấy trăm.
Cuối cùng, lại là một tháng trôi qua. Ở trong vòng một tháng này, Sở Mộ đã dùng hết 45 canh giờ. Nếu muốn đi vào Thánh Địa Tu Luyện, vậy cũng chỉ có thể đợi đến sau vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp kế tiếp.
– Hiệu quả của Thánh Địa Tu Luyện thật sự quá tốt. Ta đã lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh được hai thành chín. Đáng tiếc. Nếu lại có thêm mấy canh giờ nữa, ta tất nhiên có thể lĩnh ngộ được ba thành.
Sau khi dùng hết thời gian vào Bạch Vân Độ, Sở Mộ âm thầm nói. Hắn từ biệt trưởng lão trấn thủ Thánh Địa Tu Luyện, sau đó quay về Kiếm Lâu số 65.
– Xem ra có thể xác định, Sở Mộ này thật sự nắm giữ hai ý cảnh.
Trưởng lão trấn thủ nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rời đi, âm thầm khẳng định nói.
Vừa rời khỏi Bạch Vân Độ, Sở Mộ chấn động Vân Chi Ý Cảnh vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh. Kiếm giả bình thường có khả năng không cảm giác được, nhưng trưởng lão trấn thủ có tu vi cao thâm, bản thân ý cảnh cũng đạt được tiểu thành, tất nhiên có thể phân biệt ra được.
Chỉ có điều hắn lại không cách nào phân biệt ra được Sở Mộ rốt cuộc lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh được đến mức độ nào. Trừ khi Sở Mộ nguyện ý thể hiện ra.
Vừa quay về Kiếm Lâu số 65, đúng lúc thấy một chấp sự Bách Sự Đường đang xoay người đi tới. Vừa nhìn thấy Sở Mộ, ánh mắt hắn sáng lên.
– Sở Mộ, Tạ Đông Hoa xin khiêu chiến. Ta tới thông báo với ngươi, chiều nay, ngoại đài đấu kiếm của Bách Sự Đường, ngươi và Tạ Đông Hoa chia ra cao thấp.
Chấp sự đi thẳng vào vấn đề nói.
– Được.
Sở Mộ tuyệt đối không kinh ngạc, gật đầu:
– Làm phiền chấp sự.
– Đây là công việc của ta thôi.
Chấp sự cười nói:
– Được rồi, không quấy rầy ngươi nữa. Hi vọng ngươi ngày mai vẫn có thể giành được thắng lợi.
– Sẽ như vậy.
Sở Mộ gật đầu, nhưng không có để ý tới sự khiêu chiến của Tạ Đông Hoa. Sau khi lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, trừ khi cũng có thể đạt được bốn thành, bằng không, hắn nhất định phải thua.
– Vân Chi Ý Cảnh hai thành chín, ở bên ngoài mình tìm hiểu tiến bước càng thêm khó khăn. Xem ra chỉ có thể đợi đến vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp kế tiếp, thu được càng nhiều canh giờ hơn.
Tiến vào bên trong Kiếm Lâu, lên lầu hai, buông Ngụy Kiếm Khí ra, Sở Mộ tìm một tư thế thoải mái, tiện tay rút một quyển sách đặt ở trên giá sách bên cạnh, mở ra.
Những sách này đều là của Kiếm Phủ, không phải là công pháp bí tịch gì. Cũng một số phương diện về nhân văn địa lý phong tình các loại. Bình thường cũng có thể xem một chút, tăng thêm phương diện tri thức.
– Đúng rồi.
Sở Mộ xem một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia linh quang. Hắn nhanh chóng khép sách lại, cẩn thận hồi tưởng lại lời Chư Cát Minh đã nói qua:
– Hình như… Ngày mai chỉ cần lại đánh bại Tạ Đông Hoa, là có thể thu được một ít thời gian sử dụng Thánh Địa Tu Luyện… Hi vọng Tạ Đông Hoa còn chưa dùng hết thời gian.
Đảo mắt một ngày trôi qua. Ngày hôm sau đã đến. Vừa đến buổi chiều, lập tức liền có rất nhiều người tập trung ở chỗ đài đấu kiếm.
Mười người đứng đầu Thiết Kiếm Bảng, vẫn không có người nào xuất hiện. Trong số 30 người đứng đầu ngược lại có một người tới. Hắn là Hàn Ngạo, hạng thứ 29, vẻ mặt cao cao tại thượng, mũi ưng bắt mắt càng tăng thêm ngạo khí sẵn có của hắn.
Ngoại trừ Hàn Ngạo ra, cũng có rất nhiều người khác có tên trên Thiết Kiếm Bảng xuất hiện. Hơn hai mươi mấy người đứng chung một chỗ. Tất cả đều nói chuyện với nhau.
Trên đài đấu kiếm, Tạ Đông Hoa sớm đã tới. Hắn nhắm hai mắt lẳng lặng đợi Sở Mộ đến, căn bản cũng không bị những tiếng bàn tán xung quanh ảnh hưởng.
Sở Mộ đến. Có người tinh mắt phát hiện ra, lập tức nhường đường cho Sở Mộ đi qua. Sau khi nhảy vọt lên vài lần, Sở Mộ thả người lên đài, đối mặt với Tạ Đông Hoa.
– Trận chiến này ngươi tất sẽ bại!
Hai mắt Tạ Đông Hoa mở ra có luồng khí xoáy màu xanh xoay tròn. Hắn dùng giọng điệu vô cùng khẳng định nói.
– Nếu như ngươi có tu vi Hóa Khí Cảnh, những lời này mới có thể thực hiện được.
Sở Mộ phản bác.
– Dùng kiếm chứng minh sự thật.
Tạ Đông Hoa hét dài một tiếng, như cuồng phong dao động, rút kiếm ra khỏi vỏ. Hắn cúi người cầm kiếm dường như cùng kiếm trong tay hóa thành một trận gió lớn xông ra, nhanh hơn so với lần trước.
Sở Mộ tập trung. Tạ Đông Hoa chưa đến, hắn trực tiếp thi triển ra sát chiêu Phá Phong Bách Ảnh. Uy lực của một thức sát chiêu này so với lần trước lại càng cường đại hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
– Lợi hại hơn.
– Không sai. Xem ra có áp lực mới có động lực.
Hai học viên có tên trên Thiết Kiếm Bảng nghị luận.
Huyễn Ảnh Bộ, chín thân ảnh thay thế biến đổi mê hoặc hai mắt.
– Cái gì? Tháng trước mới tám huyễn ảnh, bây giờ lại tu luyện tới chín huyễn ảnh. Đó không phải là sắp viên mãn sao?
– Viên mãn, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được.
Năm huyễn ảnh nhất thời bị Phá Phong Bách Ảnh đánh tan. Nhưng Sở Mộ cũng quỷ dị xuất hiện ở sau lưng Tạ Đông Hoa, một kiếm phát ra gió lớn cuồn cuộn chém tới.
Thân hình Tạ Đông Hoa thoáng động, bay sang bên cạnh. Hắn xoay người lại một kiếm chém ra. Kiếm khí xé trời.
Mũi kiếm đánh nát kiếm khí, Sở Mộ mượn thế lui lại, đồng thời thi triển ra Phong Trung Du, xẹt qua một đường vòng cung rơi xuống đất, lần thứ hai thi triển Huyễn Ảnh Bộ, chín huyễn ảnh trùng điệp, lại một lần nữa mê hoặc Tạ Đông Hoa.
Tốc độ nhanh, ứng biến nhanh hơn, Tạ Đông Hoa vung kiếm chém ra hơn mười đạo kiếm khí, trải rộng khắp đài đấu kiếm.
Sở Mộ lại giống như cá lội trong nước, lướt qua từng đạo kiếm khí, một kiếm nhanh như tia chớp đâm về phía Tạ Đông Hoa. Một tia hàn tinh nhanh chóng phóng đại ở trong mắt Tạ Đông Hoa.
Leng keng.
Một tiếng động phát ra. Tia lửa bắn ra. Một kiếm này của Sở Mộ đánh trúng Tạ Đông Hoa, đúng lúc ngăn cản mũi kiếm, đẩy ra sóng gợn nho nhỏ. Kiếm khí bạo phát. Tạ Đông Hoa nhanh chóng bay ngược lại.
Nhưng chỉ thấy một kiếm của Sở Mộ ép thẳng tới, cổ tay nhẹ nhàng rung lên. Thân kiếm chấn động. Một lực chấn động rất nhỏ xuyên thẳng qua mũi kiếm. Kiếm khí bạo phát, đánh văng kiếm của Tạ Đông Hoa lệch đi.
Chương 292: Ba thành Vân Chi Ý Cảnh! Thuần Nguyên Các (1)
Huyễn Ảnh Bộ thi triển ra. Huyễn ảnh biến hóa liên tục. Tạ Đông Hoa vừa hồi thần, liền cảm thấy sởn tóc gáy. Một tia rét lạnh tới bên người. Lỗ chân lông trên cổ mở ra. Hắn nổi da gà.
Hắn không thể lui được nữa. Lùi lại nữa sẽ rơi xuống đài đấu kiếm. Trong mắt hắn lóe lên một tia sắc bén, vung kiếm phản kích.
Leng keng.
Tiếng động vang lên, tia lửa bắn ra. Tạ Đông Hoa chỉ cảm thấy bàn tay của mình chấn động. Kiếm xuất ra chợt dừng lại. Một bóng người lóe lên ở trước mắt. Trên cổ hắn đã bị một thanh kiếm đặt lên. Phong quang rét lạnh thẩm thấu da khiến hắn khiếp sợ tới cực độ.
– Ta thất bại.
Tạ Đông Hoa vẻ mặt buồn bã. Lần này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đồng thời thực lực có tăng lên, lại vẫn thất bại. Hắn cuối cùng đã hiểu rõ, Sở Mộ mặc dù tu vi kiếm khí không bằng mình, cũng không sẽ chênh lệch quá lớn. Luận về mức độ kiếm khí tinh thuần không kém hơn mình chút nào. Đồng thời đối với lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh chỉ sợ còn cao hơn mình. Hơn nữa kiếm thuật cao thâm vượt xa mình. Tốc độ kiếm nhanh hơn mình. Các phương diện tập hợp lại, mình bị thua cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều, coi như là xuất hiện thêm một mục tiêu theo đuổi, có thêm động lực.
Mây trắng từ từ bay, sinh tụ tan diệt.
Đều nói nhất thời, giống như cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Đứng ở trên một đám mây trắng, Sở Mộ tự do không mục đích tùy ý phiêu đãng. Trong hai mắt của hắn là ảnh ngược của biển mây. Nhiều đám mây bay qua. Đồng tử của hắn cũng giống như biến thành hai đám mây trắng chậm rãi xoay tròn.
Đắm chìm trong tầng sâu của sự lĩnh ngộ, thời gian chậm rãi trôi qua.
Các loại tinh diệu về mây, huyền bí về mây, từng chút một hiện lên ở trong đầu hắn. Những cảm ngộ về mây được sâu sắc thêm từng chút một.
Không biết từ khi nào, Sở Mộ cảm thấy toàn thân chấn động. Mây trắng xoay tròn trong đồng tử chợt dừng lại, nhất thời nổ tung trùng kích tới bốn phía. Một loại mây lĩnh ngộ trong nháy mắt hiện lên trong đầu.
Trong nháy mắt, mây trắng dưới chân đột nhiên tăng nhanh xông về phía trước, nghiền ép tất cả các đám mây, nghiền nát hội tụ vô hình.
– Thì ra là thế.
Trong mắt Sở Mộ hiện lên một tia bừng tỉnh. Hắn khẽ gật đầu, lấy ra kiếm lệnh Tu Luyện Thánh Địa, rời khỏi Bạch Vân Độ.
– Sở Mộ, ngươi còn có năm canh giờ.
Trưởng lão trấn thủ Tu Luyện Thánh Địa thu hồi kiếm lệnh, nói.
– Được, làm phiền trưởng lão.
Sở Mộ nói:
– Ta từ biệt trước.
– Không biết Vân Chi Ý Cảnh của hắn đã lĩnh ngộ được tới tầng thứ mấy?
Trưởng lão lẩm bẩm một câu.
…Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm
– Hiện tại Vân Chi Ý Cảnh của ta cuối cùng lĩnh ngộ được ba thành. Còn lại thời gian năm canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện.
Vừa quay về Kiếm Lâu của mình, Sở Mộ vừa tự hỏi:
– Năm canh giờ này chính là năm canh giờ cuối cùng, trước khi vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp kế tiếp diễn ra. Cuồng Phong Nhai không cần đi. Bạch Vân Độ cũng không cần đi. Còn lại cũng chỉ có Kim Kiếm Mộ và Thuần Nguyên Các.
Mười canh giờ, là do Sở Mộ lại đánh bại Tạ Đông Hoa sau đó lấy được, tương tự với chiến lợi phẩm.
Sở Mộ xin khiêu chiến Tạ Đông Hoa. Sau khi Tạ Đông Hoa bị đánh bại, một tháng sau có một lần cơ hội xin khiêu chiến Sở Mộ. Nhưng cần phải bỏ ra một ít. Cái giá này chính là thời gian mười canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện….
Người khác sắp xếp thời gian sử dụng Thánh Địa Tu Luyện không giống với Sở Mộ. Bọn họ mỗi lần tiến vào Thánh Địa Tu Luyện, bình thường cần thời gian nhất định để tới củng cố. Sở Mộ lại trực tiếp bỏ qua quá trình này.
Ở trước Kiếm Lâu số 65, có một người đang đứng. Khi Sở Mộ tiếp tới gần, người kia xoay người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
– Sở Mộ, ngươi cuối cùng đã trở về.
Lý Anh Duệ thở dài một hơi, nói.
– Tìm ta có chuyện gì?
Sở Mộ hỏi.
– Hai chuyện. Chuyện thứ nhất: Cảm ơn ngươi lần trước thủ hạ lưu tình.
Lý Anh Duệ đi thẳng vào vấn đề nói. Khi hắn tận mắt nhìn thấy Sở Mộ hai lần đánh bại Tạ Đông Hoa, hắn đã hiểu rất rõ. Mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Mộ:
– Chuyện thứ hai, ta là một thành viên của Ngạo Kiếm Bang. Thực lực của ngươi nhận được sự tán thưởng của bản bang. Cho nên, ta nhận lệnh của cao tầng bản bang, đặc biệt tới mời ngươi gia nhập bản bang, trở thành một thành viên của bản bang.
– Trước không cần vội từ chối. Bản bang mặc dù không cách nào so sánh với một điện hai các ba minh, nhưng so với các tổ chức khác lại hoàn toàn không yếu hơn.
Lý Anh Duệ không đợi Sở Mộ trả lời, vội vàng nói tiếp:
– Lấy thiên phú và thực lực của ngươi, một khi gia nhập bản bang, lập tức có thể trở thành thành viên chính thức, được coi trọng. Sau này có thể có càng nhiều thưởng học phần cùng với tài nguyên tu luyện khác. Tuyệt đối sẽ làm cho thực lực ngươi nâng cao càng thêm nhanh chóng.
– Cảm ơn ý tốt của ngươi. chỉ có điều, ta không có dự định gia nhập tổ chức nào cả.
Thần sắc Sở Mộ không đổi, thản nhiên trả lời.
– Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.
Lý Anh Duệ nhướng mày, giọng nói không có sự uy hiếp rõ ràng, nhưng cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy thoải mái:
– Từ chối đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt. Ngược lại, có thể sẽ đắc tội người không nên đắc tội, trêu chọc phiền toái không cần thiết.
– Ta đã nói đủ rõ ràng.
Sở Mộ nói, không tiếp tục để ý tới Lý Anh Duệ, đi thẳng về phía trước, tiến vào bên trong Kiếm Lâu.
Lý Anh Duệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ một hồi lâu, mãi đến khi Sở Mộ đi vào trong Kiếm Lâu không nhìn thấy bóng dáng mới thôi.
– Nếu như Hàn Ngạo biết lời mời của hắn bị cự tuyệt, lấy tính tình của hắn, tất nhiên lúc đó sẽ không bỏ qua.
Lẩm bẩm nói thầm một câu, Lý Anh Duệ xoay người rời đi. Hắn chẳng qua là một người chịu trách nhiệm truyền lời mà thôi.
– Ngạo Kiếm Bang…
Đi tới tầng hai của Kiếm Lâu, Sở Mộ ngồi xuống, trầm ngâm nói.
Bất chợt, hắn ném chuyện của Ngạo Kiếm Bang ra sau đầu. Phiền phức? Vậy thì tính sao.
Mình không thích phiền phức, không có nghĩa là mình sợ phiền phức. Nếu như muốn gây phiền phức cho mình, Sở Mộ này cũng tuyệt đối sẽ không mặc cho người ta khi dễ. Mình phản kích, sẽ vô cùng sắc bén, làm cho đối phương có ấn tượng sâu sắc.
– Ba thành Vân Chi Ý Cảnh thi triển Toái Vân Kiếm Bạo ra, uy lực tăng mạnh rất nhiều. Lấy thực lực của ta bây giờ lại khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp, tin tưởng có thể đạt được thứ hạng cao hơn.
Sở Mộ âm thầm nói:
– Không bằng lấy hai canh giờ đi Thuần Nguyên Các thử xem hiệu quả thế nào?
Sau khi đã quyết định, Sở Mộ liền nghỉ ngơi. Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn không tu luyện kiếm khí quyết Thượng Nguyên, trực tiếp rời khỏi Kiếm Lâu, lại đi tới cửa lớn Thánh Địa Tu Luyện.
Nhiều lần đến chỗ này, Sở Mộ và trưởng lão trấn thủ này cũng có chút quen thuộc.
– Sở Mộ, lần này ngươi vẫn muốn tiến vào Bạch Vân Độ sao?
Trưởng lão trấn thủ hỏi.
– Không, ta muốn đi vào Thuần Nguyên Các.
– Thuần Nguyên Các?
Trưởng lão trấn thủ cho rằng mình nghe lầm, lặp lại một lần nữa.
Chương 293: Ba thành Vân Chi Ý Cảnh! Thuần Nguyên Các (2)
– Đúng.
Giọng nói Sở Mộ vô cùng khẳng định.
Tuy rằng không rõ, nhưng chức trách của trưởng lão trấn thủ chỉ là trấn thủ mà thôi. Những chuyện khác không có liên quan gì tới hắn, hắn cũng sẽ không tùy ý can thiệp vào.
– Đúng lúc, Thuần Nguyên Các vừa trống.
Trưởng lão trấn thủ nói xong, đem kiếm lệnh đưa cho Sở Mộ.
Sở Mộ tiếp nhận kiếm lệnh đi vào cánh cửa ánh sáng. Sau khi trời đất quay cuồng, hắn liền phát hiện mình ở trong một lầu các.
Tòa lầu các này rất kỳ lạ, không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ, hoàn toàn đóng kín. Sở Mộ cũng không biết hắn rốt cuộc ở tầng thứ mấy, hay chỉ là một tầng mà thôi.
Đập vào mắt, chính là mộit mảnh màu trắng mịt mờ, hình thành từng khí lưu chậm rãi lưu chuyển, tràn ngập cả tòa lầu các bên trong.
Đồng thời, Sở Mộ có thể cảm nhận rõ ràng được những khí lưu này truyền lại chấn động khí tức. Đó là linh khí vô cùng tinh thuần đồng thời nồng đậm.
– Thật kinh người…
Sở Mộ hít một hơi lạnh, rất là chấn động.
Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, chỉ cảm thấy những linh khí tinh khiết nồng đậm chui vào mũi, nhanh chóng di chuyển ở trong cơ thể. Một cảm giác mát lạnh tràn ngập toàn thân giống như lực lượng.
– Để ta thử một chút hiệu quả xem thế nào?
Thầm nghĩ, Sở Mộ ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu vận chuyển kiếm khí quyết Thượng Nguyên.
Kiếm khí quyết Thượng Nguyên tổng cộng có bảy tầng. Hiện tại Sở Mộ đã tu luyện tới tầng thứ bảy đỉnh phong. Mức độ tinh thuần của kiếm khí Thượng Nguyên cũng đạt tới cực hạn, lại không thể đột phá.
Trừ phi là chuyển sang tu luyện kiếm khí quyết phẩm chất càng cao hơn mới được. Chỉ có điều vậy phải chờ tới khi tu vi của Sở Mộ đột phá đến Hóa Khí Cảnh, mới chuyển sang tu luyện kiếm khí quyết huyền cấp.
Kiếm khí Thượng Nguyên vừa vận chuyển ra khỏi đan điền, vận hành ở trong kinh mạch, nhất thời, linh khí tinh thuần nồng đậm bao quanh thân thể Sở Mộ nối tiếp nhau giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chui qua lỗ chân lông của Sở Mộ tiến vào trong cơ thể, nhanh chóng di chuyển tới các kinh mạch.
Kiếm khí Thượng Nguyên vận chuyển, vô số linh khí tinh thuần tre già măng mọc cuộn trào mãnh liệt đến, đều theo vận chuyển chuyển hóa thành kiếm khí Thượng Nguyên.
Toàn thân được linh khí tinh thuần nồng đậm dưỡng, thật giống như ngâm ở trong suối nước nóng. Bất kể là thân thể hay trong tâm tư đều cảm thấy thư thái gấp bội.
Sở Mộ giống như bị lạc mất phương hướng, đắm chìm vào trong đó không thể tự kềm chế.
Một đại chu thiên lại một đại chu thiên vận chuyển, linh khí tinh thuần bên trong Thuần Nguyên Các dường như kéo dài bất tận, không ngừng không nghỉ. Toàn thân Sở Mộ giống như đắm chìm vào bên trong biển linh khí.
Rất nhanh, ba mươi ba đại chu thiên vận chuyển hoàn tất. Nhưng kinh mạch lại không có cảm thấy nặng nề.
Ở bên trong Thuần Nguyên Các tu luyện khác hẳn với ở bên ngoài tu luyện. Thời điểm ở bên ngoài tu luyện, nghiền ép chính là tinh lực trong thân thể chính mình. Cái gọi là luyện tinh Hóa Khí nói chung là như vậy.
Bởi vậy, kiếm giả Kiếm Khí Cảnh và nửa bước Hóa Khí bình thường đều cần kịp thời bổ sung tinh lực bản thân, nghỉ ngơi dưỡng sức. Tiếp sau đó mới có thể có lực hơn nữa. Nếu như không có bổ túc tinh lực đã tiêu hao, sẽ khiến tốc độ tu luyện giảm xuống nghiêm trọng. Thậm chí còn ảnh hưởng đến căn cơ của bản thân, dẫn đến tiếp sau không có sức lực tinh tiến, tổn thất cực lớn.
Cho nên, ở ngoại phủ Kiếm Phủ, thức ăn được làm ra từ Thiên Thiện Viện, không chỉ có mùi vị vô cùng tốt, hơn nữa dinh dưỡng phong phú ẩn chứa rất mạnh, có hiệu quả bổ sung tinh lực.
Các đệ tử quan trọng của đại phái và con cháu vương thất, từ nhỏ có thể dùng các loại linh dược ôn hòa bổ sung, tạo ra căn cơ vô cùng tốt cho thân thể. Bởi vậy tu luyện sau đó mới có thể đột nhiên tăng mạnh, căn cơ vững chắc, vượt xa so với người bình thường.
Nhưng ở bên trong Thuần Nguyên Các tu luyện, lại không phải trả giá bằng cách tiêu hao tinh lực của bản thân, mà là từ bên ngoài hấp thu linh khí tinh thuần chuyển hóa thành kiếm khí của bản thân.
Loại thủ đoạn này cũng chỉ có sau khi tu vi đột phá đến Hóa Khí Cảnh, khai thông trời đất quanh thân mới có thể làm được đến bước này. Quá trình tu luyện không chỉ không tiêu hao tinh lực của bản thân, trái lại tẩm bổ bản thân, có thể khiến tinh lực sung túc, căn cơ hùng hậu. Nguyên lực tính mạng của bản thân cũng càng thêm tinh thuần dâng trào.
Các loại lợi ích vượt xa so với Kiếm Khí Cảnh và nửa bước Hóa Khí.
Thời gian thoáng cái trôi qua. Bên trong Thuần Nguyên Các, linh khí giống như một cơn lốc cuồn cuộn nổi lên. Trung tâm của cơn lốc chính là Sở Mộ.
Tiếng gió thổi vù vù liên tục không ngừng vang lên bên tai. Linh khí tinh thuần nồng đậm màu trắng nhanh chóng lưu chuyển, hình thành vòng xoáy lấy Sở Mộ làm trung tâm, không ngừng qua lỗ chân lông trên thân thể rót vào đến trong cơ thể, chuyển hóa thành kiếm khí Thượng Nguyên.
Bất tri bất giác, khi Sở Mộ cảm giác được kinh mạch bắt đầu xuất hiện nặng nề, dường như tỉnh táo lại, rời khỏi trạng thái tu luyện. Vòng xoáy linh khí nhất thời tán loạn tản đi.
– Không biết trải qua bao lâu rồi?
Sở Mộ mở hai mắt ra, âm thầm nói. Hắn kiểm tra bản thân nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
– Tu vi kiếm khí của ta… Không ngờ hùng hậu nhiều như vậy.
Tu luyện mấy canh giờ ngắn ngủi, Sở Mộ phát hiện tu vi kiếm khí của mình rõ ràng tiến bước. Hiệu quả này gần như sánh ngang với ở bên ngoài hấp thu linh khí linh thạch hạ phẩm một tháng.
Nói cách khác, Sở Mộ chỉ cần lại tiến vào Thuần Nguyên Các hai ba lần nữa, mỗi lần tu luyện mấy canh giờ, tu vi kiếm khí liền có thể đạt được nửa bước Hóa Khí đỉnh phong.
– Thảo nào được xem là một trong các Thánh Địa Tu Luyện, đặt song song cùng với các nơi lĩnh ngộ ý cảnh khác trong Thánh Địa Tu Luyện. Loại tốc độ tăng cường tu vi và hiệu quả này, thật sự quá kinh người.
Sở Mộ thở dài nói.
Không chỉ có à kiếm khí càng hùng hậu hơn, ngay cả trên mức độ tinh thuần, hoàn toàn không có chút giảm xuống. Vận chuyển vẫn tùy tâm sở dục như mọi ngày.
Sau khi xác định hiệu quả của Thuần Nguyên Các, Sở Mộ dự định sau này sẽ dùng hết thời gian ở trên lĩnh ngộ ý cảnh. Chỉ cần Kim Chi Ý Cảnh cũng đạt được ba thành, lại tiến vào Thuần Nguyên Các nâng cao tu vi kiếm khí đến đỉnh phong.
Đến khi đó, có thể đột phá Hóa Khí Cảnh.
Sau Thuần Nguyên Các, thời gian Sở Mộ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện còn chưa đủ nửa canh giờ.
Cho nên, Sở Mộ liền an tâm ở bên trong Kiếm Lâu số 65, ngày qua ngày tu luyện kiếm khí quyết, kiếm thuật, thân pháp, bộ pháp, lĩnh ngộ ý cảnh kiếm thế.
– Hiện tại cách chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp tiếp theo còn một tháng nữa.
Lại một lần nữa lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh xong, Sở Mộ thầm nghĩ.
Trước khi tiến vào Thánh Địa Tu Luyện, Sở Mộ tuyệt đối không thể tin, lĩnh ngộ ý cảnh có thể nhanh chóng như vậy. Mà bây giờ, ở trong Kiếm Lâu lĩnh ngộ ý cảnh, tốc độ cực nhanh. Sau một tháng, Kim Chi Ý Cảnh gần như không cảm giác được chút tiến triển nào.
Chương 294: Đánh cược cùng Hàn Ngạo (1)
Một thành một, chính là mức độ lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh của hắn lúc này. Muốn tăng lên tới một thành hai, vô cùng khó khăn. Dựa theo Sở Mộ nghĩ, chắc hẳn tối thiểu cần ba tháng thậm chí nhiều thời gian hơn mới được.
Nhưng nếu như có thể tiến vào Thánh Địa Tu Luyện, tốc độ kia sẽ gấp mười lần thậm chí gấp mấy chục lần, thậm chí nâng cao tới hơn trăm lần. Bởi vậy, chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp đối với Sở Mộ mà nói, có vẻ là quan trọng nhất.
Loại chỗ như Thánh Địa Tu Luyện này, cho dù là một con heo, nhiều lần tiến vào trong đó, cũng có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh. Đối với người có ngộ tính cao mà nói, mức độ tăng trưởng càng khả quan hơn. Nhất là loại ngộ tính đạt tới cấp bậc yêu nghiệt như Sở Mộ, mức độ tăng trưởng có thể đạt được hơn trăm lần.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua.
Tu vi kiếm khí của Sở Mộ dần tinh thâm hùng hậu hơn, nhưng vẫn còn cách nửa bước Hóa Khí đỉnh phong một đoạn chênh lệch ngắn. Huyễn Ảnh Bộ lại dừng ở chín huyễn ảnh, hình như sắp đột phá đến mười huyễn ảnh lại bị ngăn cản.
Song kiếm thuật cũng đạt tới một bình cảnh. Chỉ cần đột phá, liền có thể đạt được tiểu thành. Đến lúc đó thi triển song kiếm, uy lực liền có thể có tăng lên.
Ngày hôm nay, Sở Mộ ở tầng một của Kiếm Lâu tu luyện kiếm thuật, đột nhiên cảm giác được phong cấm Kiếm Lâu bị trùng kích chấn động, truyền ra từng đợt âm thanh, khiến cho Sở Mộ chú ý.
Thu kiếm vào vỏ, đi ra khỏi Kiếm Lâu, hắn liền nhìn thấy ở ngoài phong cấm có hai người đang đứng. Một người hắn không nhận ra là ai, một người chính là Lý Anh Duệ.
Khẽ cau mày, Sở Mộ bước đi tới.
– Chuyện gì?
Đứng ở trước phong cấm, Sở Mộ cũng không có đi ra khỏi phong cấm, lạnh lùng hỏi.
Phong cấm này có hiệu quả cách âm rất nhỏ. Nếu như ở khoảng cách quá xa, âm thanh sẽ bị suy yếu. Nhưng giống bây giờ chỉ cách một tầng phong cấm, mặt đối mặt, lấy giọng điệu bình thường nói, đối phương có thể nghe được rõ ràng.
– Ta là Hàn Ngạo.
Người đứng bên cạnh Lý Anh Duệ mở miệng nói, chắp hai tay sau lưng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Mũi ưng khiến hắn thoạt nhìn càng lạnh lùng cao ngạo hơn:
– Chấp sự Ngạo Kiếm Bang, người chịu trách nhiệm ngoại phủ. Nghe nói ngươi từ chối lời mời của ta?
– Thì tính sao?
Người tới không thiện, Sở Mộ cũng không có đối xử khách khí.
– Không sao cả. Chỉ là, người ta muốn mời, chưa bao giờ có người nào dám từ chối ta.
Hàn Ngạo mỉm cười, lạnh lùng nói.
– Sẽ luôn luôn có lần đầu tiên.
Sở Mộ không nhanh không chậm trả lời.
– Rất tốt. Xem ra thu được vị trí thứ 65, khiến cho ngươi có chút thoải mái, không phân biệt rõ thực tế.
Hàn Ngạo lạnh giọng nói. Lý Anh Duệ không nói được một lời, mặt không thay đổi, đứng ở bên cạnh.
– Còn có chuyện gì nữa không? Không thật sự không có chuyện gì, đừng tới làm phiền ta tu luyện.
Sở Mộ thản nhiên nói.
– Con người của ta, thích nhất chính là lấy lý phục người. Ta cho ngươi một cơ hội. Năm ngày sau diễn ra chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp, chúng ta lấy thứ hạng phân ra cao thấp. Ngươi nếu như thua, phải gia nhập Ngạo Kiếm Bang, trở thành một thành viên của Ngạo Kiếm Bang.
Hàn Ngạo lạnh lùng cười, nói:
– Ngược lại, ngươi nếu như thắng, không chỉ không cần gia nhập Ngạo Kiếm Bang, ta còn chuyển cho ngươi thời gian năm mươi canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện. Nhớ kỹ, điều này không cần ngươi đồng ý. Ngươi cứ làm theo là được.
– Nếu ngươi muốn đưa thời gian cho ta, ta sẽ không từ chối.
Sở Mộ nói.
– Rất tốt.
Hàn Ngạo lạnh lùng cười, xoay người rời đi. Lý Anh Duệ liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.
Rất nhanh, tin tức chuyện Hàn Ngạo cùng Sở Mộ đặt cược truyền khắp toàn bộ ngoại phủ.
– Sở Mộ này thật sự đủ ngu xuẩn.
– Đúng vậy. Đoán chừng là lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, liền tự cho mình là rất xuất sắc.
– Hàn sư huynh lại là thứ hạng 29 trên Thiết Kiếm Bảng. Cho dù là không tiến bước, chí ít cũng có thể vững chắc ở trong thứ hạng trước 30. Phải biết rằng, thực lực chênh lệch giữa thứ hạng 30 và thứ hạng 31 lại đặc biệt rõ ràng. Sở Mộ này cho dù lợi hại hơn nữa, ta thấy có thể tiến được mấy thứ hạng đã đặc biệt nổi bật rồi.
– Thật không có kinh nghiệm.
– Người nào không biết tính tình Hàn Ngạo người này cao ngạo vô cùng, không cho phép người khác từ chối hắn. Sở Mộ này nếu như ngoan ngoãn đáp ứng lời mời của Hàn Ngạo thì đã không có việc gì. Hiện tại hắn lại từ chối. Ngược lại chính là tự tìm khó chịu cho mình.
– Ta còn muốn gia nhập Ngạo Kiếm Bang. Đáng tiếc người ta không mời.
– Chỉ dựa vào loại trình độ này ngươi, tự động đưa tới cửa, người ta cũng không muốn thấy.
– Ngươi nói chuyện thế nào vậy?
– Ta nói thật thôi. Khó chịu à? Khó chịu thì lên đài đấu kiếm.
– Lên thì lên. Ai sợ ai chứ?
…
Bên trong Kiếm Lâu số 65.
– Sư đệ, lần này đúng là không sáng suốt.
La Ngọc Phong có chút ít lo lắng nói.
– Sư huynh yên tâm. Sư huynh xem ta có lúc nào lại làm chuyện không nắm chắc đâu.
Sở Mộ khẽ cười nói.
– Nói là nói như vậy. Sư đệ đúng là chưa từng khiến ta thất vọng qua. Nhưng Hàn Ngạo lại đứng thứ 29 trên Thiết Kiếm Bảng. Thực lực không tầm thường. So với những đối thủ trước kia, rõ ràng mạnh hơn rất nhiều. Có người nói Tạ Đông Hoa thậm chí ngay cả một kiếm của Hàn Ngạo cũng không đỡ nổi.
La Ngọc Phong vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Sau khi tiến vào Kiếm Phủ, hắn rất bị đả kích.
Thời điểm ở Thanh Phong Kiếm Phái, hắn là thiên tài hào quang chói mắt. Khi ở Kiếm Viện Ly Châu, tuy rằng không vẻ vang, nhưng cũng không phải là hạng người bình thường. Chí ít ở trong rất nhiều người tại Kiếm Viện, hắn vẫn ở đứng ở hàng ngũ trên.
Nhưng sau khi đến Kiếm Phủ, liền trở thành hạng người bình thường. Luận về các phương diện như thiên phú tu luyện, luận về ngộ tính, có rất nhiều người vượt qua hắn. Trong bốn nghìn người, tối thiểu có ba nghìn người ở trên hắn.
La Ngọc Phong càng cảm nhận sâu sắc được sự cường đại của các học viên bên trong Kiếm Phủ. Nhất là những người ở trên Thiết Kiếm Bảng đó.
Sở Mộ thứ hạng 65, so với thứ hạng 29, chênh lệch thật sự quá lớn. Nhất là chênh lệch giữa trước và sau ba mươi lại đặc biệt rõ ràng.
– Sư huynh không cần phải lo lắng. Trong lòng ta đều biết.
Sở Mộ nói. Trên thực tế, thời điểm khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp vòng trước, Sở Mộ cũng không có lấy ra toàn lực. Tối thiểu kiếm thế nhập môn và bốn thành Phong Chi Ý Cảnh theo bản năng đều giữ lại.
– Được rồi.
La Ngọc Phong gật đầu.
Tiếp theo, hai người lại nói chuyện phiếm về đề tài khác. La Ngọc Phong cũng nhân cơ hội này, hỏi Sở Mộ về những nghi vấn khó xử lý trene phương diện kiếm thuật, nhận được lời giải thích.
Chỉ chớp mắt, năm ngày trôi qua. Một vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp mới một lần nữa bắt đầu.
Lần này, so với lần trước càng náo nhiệt hơn. Số người tới càng đông hơn. Bởi vì rất nhiều người đến vì Sở Mộ.
Học viên mới này vừa tiến vào ngoại phủ, cuốn lên phong vân, mang theo một cơn lốc cực lớn, dẫn tới ngoại phủ chấn động không dừng. Nhưng thật ra có nhiều người chưa từng xem qua Sở Mộ rốt cuộc có hình dạng thế nào.
Chương 295: Đánh cược cùng Hàn Ngạo (2)
Tham dự chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp tổng cộng có 3600 người, vừa vặn chia ra làm ba mươi sáu nhóm.
– Hắn chính là Sở Mộ. Thoạt nhìn cũng không được tốt lắm?
– Lẽ nào ngươi thoạt nhìn rất lợi hại?
– Bất kể nói thế nào, vẫn quá liều lĩnh. Nếu như hiểu được giấu tài, sau này nhất định là cao thủ.
– Nực cười. Tinh thần của kiếm giả chính là vượt mọi chông gai không sợ bất kỳ khó khăn nào, ngược dòng mà lên. Giấu tài, ngươi đang ám chỉ đám thư sinh sao? Ta thấy ngươi vẫn nên quăng kiếm đi học chữ thì tốt hơn.
Một vòng tranh luận mới lại triển khai.
Trên Thiết Kiếm Bảng xuất hiện một trăm cái tên. Từng học viên tiến vào trong Tiểu Kiếm Tháp. Bách Tiết Hương lại được đốt lên.
Lần này khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp, vẫn là người mặc áo bào đỏ kia chủ trì.
– Ngươi bây giờ đổi ý còn kịp.
Một giọng nói vang lên ở bên cạnh. Sở Mộ quay đầu nhìn lại, liền thấy gương mặt đầy ngạo khí của Hàn Ngạo.
– Có người muốn đưa cho ta thời gian Thánh Địa Tu Luyện, ta làm sao phải đổi ý.
Sở Mộ thản nhiên nói.
– Rất tốt. Hi vọng đến lúc đó ngươi còn có thể ngông cuồng kiêu ngạo như thế.
Hàn Ngạo lạnh lùng cười, nói.
Giữa hai bên hình như có phong quang va chạm, khiến những người xung quanh không tự chủ được lui lại, rất sợ bị liên lụy.
Tạ Đông Hoa đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Trong mắt hắn có tinh quang màu xanh nhạt lưu chuyển. Hắn bị Sở Mộ đánh bại, hiện tại rời khỏi Thiết Kiếm Bảng, phải một lần nữa khiêu chiến mới được. Bằng không, mỗi tháng cũng chỉ có bốn canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện.
Trừ bọn họ ra, lần này có nhiều người trên Thiết Kiếm Bảng đến, muốn tham dự khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp.
Chỉ có điều, thứ hạng trước 30 cũng chỉ có một mình Hàn Ngạọ. Những người khác đều từ thứ hạng 31 đến 100.
Bách Tiết Hương cháy từng đoạn từng doạn. Từng người khiêu chiến bị bắn ra ngoài.
La Ngọc Phong cũng không có tham gia lần khiêu chiến này. Một tháng một trăm học phần. Lần thứ hai khiêu chiến cần phải nộp một trăm học phần. Đối với học viên mới như La Ngọc Phong, vậy là quá nhiều.
Hơn nữa chính hắn hiểu rất rõ, ở trong thời gian ba tháng này, thực lực chỉnh thể thật sự tiến bộ không ít, lại không có một chút lòng tin tiến vào trước ba trăm. Đã như vậy, còn không bằng không cần lãng phí một trăm học phần này. Đợi đến khi thực lực càng cường đại hơn lại tính sau.
Có không ít người cũng có suy nghĩ tương tự như La Ngọc Phong. Ở đây tối thiểu có hai ba trăm người chỉ thuần túy tới xem náo nhiệt.
Nhóm thứ 8, Tạ Đông Hoa tiến vào Tiểu Kiếm Tháp.
Lần này, hắn kiên trì chừng 45 đoạn hương mới bị bắn ra ngoài.
– Cái thành tích này so sánh với lần trước, khá hơn một chút. Chắc hẳn là có thể ở vị trí hơn 60.
Tạ Đông Hoa thầm nghĩ, cuối cùng thở ra một hơi. Rối thiểu là hơn 60, sẽ không chênh lệch quá lớn so với trước đây.
Mà những người khác có thứ tự hơn 60 đều khẩn trương. Điều này có nghĩa là ngay trong bọn họ có một người rất có thể sẽ bị Tạ Đông Hoa khiêu chiến. Nếu như thất bại, vậy sẽ mất đi quyền ở tại Kiếm Lâu độc lập.
Một nhóm lại một nhóm tiếp nhau. Nhóm thứ mười lăm, tên Hàn Ngạo xuất hiện ở trên Thiết Kiếm Bảng.
– Nhìn kìa. Là Hàn sư huynh.
– Ta nhớ Hàn sư huynh đã có hai lần không tham gia chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp. Lần này không biết có thể thu được hạng cao hơn hay không.
– Nhất định có thể.
Đang lúc mọi người chú ý, Hàn Ngạo liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, sau đó đi về phía Tiểu Kiếm Tháp. Chấp sự mặc áo bào đỏ ra lệnh một tiếng, từng bóng người lập tức bắn vào trong Tiểu Kiếm Tháp.
Bách Tiết Hương cháy hết từng đoạn một. Đến đoạn hương thứ 5, có người đầu tiên bị bắn ra ngoài.
Sau đó, không ngừng có người bị bắn ra ngoài. Khi Bách Tiết Hương cháy tới đoạn thứ 38, 99 người bị bắn ra ngoài. Chỉ có một người vẫn còn tiếp tục khiêu chiến.
– Hàn sư huynh còn chưa đi ra.
– Nói thừa. Lấy thực lực của Hàn sư huynh, chí ít có thể kiên trì tới đoạn hương thứ 60. Ta nhớ lần trước nữa, Hàn sư huynh đã kiên trì đến đoạn hương thứ 61.
– Ừ, như vậy lần này, Hàn sư huynh chí ít có thể kiên trì đến 61 đoạn, nói không chừng còn có thể kiên trì đến 62 đoạn.
Phải biết rằng, khiêu chiến trong Tiểu Kiếm Tháp, càng về sau, thực lực của đối thủ càng cường đại hơn. Đồng thời số lượng đối thú sẽ càng lúc càng nhiều. Độ khó tất nhiên cũng sẽ tăng lên rõ ràng.
Bởi vậy, mỗi đoạn Bách Tiết Hương kiên trì, đều vô cùng khó khăn.
Đoạn hương thứ 60 cháy, Hàn Ngạo vẫn không có bị bắn ra ngoài. Đám người Tạ Đông Hoa đều xiết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên.
So với loại người thứ hạng trước 30 như Hàn Ngạo, bọn họ vẫn chênh lệch quá lớn.
Một số người nhìn Sở Mộ, hình như muốn xem ra sắc mặt Sở Mộ thế nào. Nhưng thần sắc Sở Mộ vẫn thản nhiên không đổi.
Đoạn hương thứ 61 thiêu đốt, Hàn Ngạo vẫn không có xuất hiện.
Mọi người đều ngừng thở. Bởi vì bọn họ đều cảm thấy, chắc hẳn gần ra rồi. Cho dù là 61 đoạn hương không xuất hiện, cũng có khả năng cực lớn tới đoạn thứ 62 sẽ xuất hiện.
Khi đoạn hương thứ 61 sắp thiêu đốt hết, một bóng người bị bắn ra ngoài rơi xuống đất.
– Đáng tiếc. Vẫn chưa tới đoạn hương thứ 62.
Có người có chút ít tiếc hận lắc đầu, nói.
Hàn Ngạo khẽ nhíu chân mày, một câu nói cũng chưa nói, liếc mắt nhìn Sở Mộ, rồi trở về chỗ cũ.
Lại qua hai nhóm học viên.
Tên Sở Mộ xuất hiện ở trên Thiết Kiếm Bảng.
– Nhìn kìa. Là Sở Mộ.
– Cuối cùng đã đến phiên hắn.
– Không biết lần này hắn có thể kiên trì đến đoạn hương thứ mấy.
– Không quan tâm kiên trì đến đoạn thứ mấy, dù sao xếp hạng sau cùng không có khả năng so sánh được với Hàn sư huynh.
– Không sai. Chuyện đặt cược giữa bọn họ vốn đã vô cùng không công bằng. Hàn Ngạo ở ngoại phủ nội tu luyện trước một năm. Hơn nữa còn có Ngạo Kiếm Bang cung ứng tài nguyên. Sở Mộ chẳng qua là học viên mới không có hậu trường mà thôi.
– Nếu như cho Sở Mộ một ít thời gian, nói không chừng sẽ có khả năng đuổi kịp Hàn Ngạo.
Thời điểm mọi người nói tới đây, Sở Mộ trong số một trăm người, bắn vào trong Tiểu Kiếm Tháp.
Lại giống như lần trước, hắn xuất hiện ở trong một gian phòng màu trắng sữa.
Một hư ảnh chậm rãi ngưng tụ, sau ba hơi thở xuất hiện, còn chưa xuất kiếm, đã bị Sở Mộ một kiếm giết chết, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ bức tường phía sau.
Trước mặt xuất hiện kẻ địch, bất luận tu vi, kiếm khí hay kiếm thuật đều không phải quá mạnh, đồng thời không lĩnh ngộ ý cảnh. Cho nên, ở dưới kiếm của Sở Mộ, bình thường một kiếm đều giết chết tất cả bọn họ.
Sở Mộ lại một lần nữa cho thấy cảnh tượng nhanh chóng giết chóc.
Nếu có người tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ vô cùng khiếp sợ. Loại tốc độ giết chết này không gì so nổi.
Nhoáng lên, Bách Tiết Hương đã cháy ba mươi đoạn. Đã có hơn phân nửa người bị bắn ra khỏi Tiểu Kiếm Tháp.
Lần này tiến vào Tiểu Kiếm Tháp, còn có hai người Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên.