- Home
- Truyện Kiếm tu
- Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
- Chương 286: Lòng ta duy nhất chỉ có kiếm |>đến chương 290
Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 286: Lòng ta duy nhất chỉ có kiếm |>đến chương 290
❮ sautiếp ❯Chương 286: Lòng ta duy nhất chỉ có kiếm
– Người này không ngờ đạt được thứ hạng 65, ở trên ta. Ta vẫn không nên khiêu chiến hắn thì thỏa đáng hơn. Bằng không nếu chẳng may bị hắn đánh bại, ta mất đi quyền ở lại trong Kiếm Lâu riêng, đúng là được một mất mười.
Lôi sư huynh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một hồi, tâm tư chuyển động, sau đó xoay người rời đi. Đồng thời hắn âm thầm nghĩ tới:
– Không biết hắn sẽ đi khiêu chiến với Tạ Đông Hoa hay không? Nếu như khiêu chiến, thật ra có trò hay để nhìn.
Chấp sự mặc áo bào đỏ tuyên bố đợt khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp lần này kết thúc. Đợt kế tiếp vẫn là ba tháng sau. Tiếp đó hắn liền thu hồi lư hương và bàn, xoay người hóa thành một mũi tên màu đỏ rời đi.
– Sư đệ, chúc mừng chúc mừng.
Luyện Thanh Vân đã đi tới, vẻ mặt tươi cười nói với Sở Mộ.
– Hừ!
Nam Cung Hạo Dương và Hoàng Phủ Phách hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, xoay người rời đi rất nhanh.
– Thực lực của ngươi hoàn toàn ngoài dự đoán của ta. Chỉ có điều, ta sẽ không để cho ngươi kéo xuống quá xa.
Hoàng Phủ Trường Thiên thản nhiên nói, cũng xoay người rời đi.
Sở Mộ nhìn Luyện Thanh Vân mỉm cười, sau đó liền cùng La Ngọc Phong rời đi. Tiểu Kiếm Tháp lại một lần nữa trở nên yên lặng, chờ đợi ba tháng sau.
Mà tin tức trong các học viên mới, xuất hiện một người lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp liền đứng thứ tự trước một trăm, thậm chí đạt được thứ tự 65, giống như một cơn lốc quét tới ngoại phủ, khiến cho tất cả đều chấn động.
Mất một ngày, Sở Mộ mới tiêu hóa được những thứ đoạt được do khiêu chiến với Tiểu Kiếm Tháp. Tuy rằng tu vi không có tiến bước, trình độ kiếm thuật cũng không có tinh thâm, nhưng ở trên phương diện ứng dụng thực tế đã có đột phá, càng thêm thành thạo.
Hơn nữa, khi đối mặt với cường địch tới liên tục không dứt, Huyễn Ảnh Bộ được duy trì liên tục không ngừng ứng dụng ở trong thực chiến, lại có tinh tiến. Trải qua một ngày, Sở Mộ đã có thể thi triển ra tám huyễn ảnh.
Cùng lúc đó, cái tên Sở Mộ này, giống như một trận gió lốc lao tới toàn bộ ngoại phủ. Trong ngoại phủ, ngoại trừ những người đang bế quan không ra ngoài, bất kỳ người nào khác cũng nghe được cái tên này, đồng thời, khắc sâu vào ký ức.
Lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp, liền có thể thu được thành tích đứng thứ 65, lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng. Phần quang vinh này, ai có thể hưởng thụ qua?
– Đại Khôn Kiếm Phủ ta trong trăm năm qua, cũng không xuất hiện người nào lần đầu khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp liền có thể vào trước 100 lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng. Cho dù là trăm năm trước đây, cũng cực ít khi có loại tình huống này xuất hiện. Sở Mộ này là học viên mới, không tệ, đặc biệt không tệ. Tiếp tục quan sát hắn.
Trong một tòa đặc biệt Kiếm Lâu ở ngoại phủ, có một người trung niên tràn ngập uy nghiêm chậm rãi nói. Trong giọng nói mang theo vài phần coi trọng cùng tán thưởng.
– Vâng, Phủ Chủ đại nhân.
Đứng phía dưới chính là một người mặc áo bào đỏ. Đó chính là chấp sự mặc áo bào đỏ trước đó chủ trì chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp.
…
– Sở sư huynh, bên ngoài có người cầu kiến.
Trầm Đào đứng ở ngoài gian phòng của Sở Mộ, nhẹ giọng nói. Hắn và Chu Nghị nghiễm nhiên thành kiếm thị của Sở Mộ.
– Ai vậy?
Trong phòng truyền ra giọng nói Sở Mộ.
– Là đám người Luyện Thanh Vân sư huynh bọn họ.
Trầm Đào nói.
– A. Mời bọn họ tiến vào đi.
Sở Mộ suy nghĩ một chút, nói.
– Được.
Trầm Đào lập tức đi xuống lầu. Sở Mộ lại mở cửa đi ra.
Trương Khánh Vĩ cũng không ở chỗ này. Sở Mộ thoáng cái đạt được danh hiệu thứ 65. Điều này khiến Trương Khánh Vĩ vạn phần hoảng sợ đồng thời cảm thấy tự may mắn. Cũng may giữa mình và Sở Mộ cũng không có thù hận quá sâu, chỉ là một lần xung đột mà thôi, có thể hóa giải.
Chỉ một lát sau, Trầm Đào lên lầu. Đi theo phía sau hắn còn có ba người. Luyện Thanh Vân, Nam Cung Hạo Dương và Trầm Nhiêu.
Đôi mắt tuyệt đẹp đầy yêu mị của Trầm Nhiêu Yêu trực tiếp rơi vào trên người Sở Mộ, ba phần hiếu kỳ ba phần quyến rũ. Dường như nàng muốn nhìn thấy Sở Mộ. Người bình thường đối mặt với ánh mắt nàyc ủa nàng, cho dù không mặt đỏ cũng sẽ có phần không được tự nhiên. Nhưng Sở Mộ lại lộ ra vẻ mặt thản nhiên, bộ dạng hình như hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Ngay cả ánh mắt cũng chưa từng biến hóa một chút gì. Điều này khiến Trầm Nhiêu cảm thấy thất bại đồng thời, lại kích thích dục vọng chiến thắng trong lòng nàng.
– Ba vị tìm ta có chuyện gì?
Sở Mộ quét mắt qua một cái, gật đầu thản nhiên nói.
– Sư đệ cũng biết, bên ngoài bây giờ bởi vì sư đệ mà trở nên hết sức náo nhiệt. Những vấn đề bàn luận của mọi người đều liên quan tới sư đệ.
Luyện Thanh Vân nói có vài phần xúcđọng, còn có cả cảm giác hâm mộ mà ngay cả chính hắn cũng khó nhận ra.
– Chỉ là danh tiếng nhất thời mà thôi.
Sở Mộ còn chưa trả lời, Nam Cung Hạo Dương liền nói.
– Nói đúng.
Sở Mộ gật đầu cũng không phản bác. Có thêm hư danh, ngoại trừ gánh nặng và phiền phức ra, cũng sẽ không mang đến những lợi ích gì khác.
Trầm Nhiêu không nói gì, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, hình như đang cùng Sở Mộ phân cao thấp vậy.
– Sư đệ, chúng ta tới tìm sư đệ, là có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Luyện Thanh Vân mở miệng, trực tiếp tiến vào vấn đề chính:
– Nói vậy đến bây giờ, sư đệ cũng có thể có hiểu được, bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ, địa vị của học viên mới thấp đến mức nào.Tùy tùy tiện tiện sẽ có học viên cũ muốn tới ức hiếp chúng ta. Đương nhiên, sư đệ một lần hành động lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng cới thứ hạng 65, nhất định không có học viên cũ nào mắt không mở dám cả gan trêu chọc sư đệ.
Sở Mộ gật đầu, mơ hồ đoán được ý đồ của ba người Luyện Thanh Vân khi đến đây.
– Nhưng học viên mới tiến vào Kiếm Phủ ngoại trừ sư đệ ra, thực lực những người khác cũng không bằng học viên cũ. Bọn họ đối mặt với sự ức hiếp của học viên cũ, căn bản cũng không phải là đối thủ.
Luyện Thanh Vân tiếp tục nói, giọng nói trở nên dõng dạc:
– Làm một thành viên của học viên mới, cùng chung mối thù, ta tuyệt đối không cho phép loại tình huống học viên mới bị lấn ép như vậy tiếp tục phát sinh. Cho nên, học viên mới chúng ta phải đoàn kết lại. Đoàn kết, chỉ có như vậy, mới có thể đối đầu với học viên cũ, không đến mức rơi xuống hạ phong.
– Thanh Vân huynh nói rất đúng.
Nam Cung Hạo Dương nói xong, nhìn Sở Mộ:
– Sở Mộ, hiện tại học viên mới chúng ta đã thành lập một liên minh, là Thanh Vân Minh, lấy Thanh Vân huynh dẫn đầu làm minh chủ. Mục đích của chúng ta, chính là mời sư đệ gia nhập Thanh Vân Minh. Ta nghĩ, sư đệ cũng sẽ không từ chối, cũng không thể cự tuyệt.
– Sư đệ, tuy rằng ta bây giờ là minh chủ Thanh Vân Minh, chỉ có điều, minh chủ phải do người có thực lực mạnh hơn có uy vọng hơn gánh vác. Lấy thực lực và uy vọng của sư đệ, càng thích hợp đảm nhiệm chức vụ minh chủ này hơn ta.
Luyện Thanh Vân liền vội vàng nói, vẻ mặt thành khẩn:
– Đều là học viên mới, đoàn kết là chính. Sư đệ, chỉ cần sư đệ vừa đáp ứng, lập tức chính là minh chủ của Thanh Vân Minh.
Chương 287: Dùng kiếm đánh bại Tạ Đông Hoa (1)
Nam Cung Hạo Dương và Trầm Nhiêu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chờ đợi Sở Mộ trả lời.
– Đa tạ lòng tốt của sư huynh. Chỉ có điều, sư huynh càng thích hợp đảm nhận chức vụ minh chủ hơn so với ta.
Sở Mộ nói.
Trong mắt Luyện Thanh Vân hiện lên một tia thoả mãn. Mặc dù hắn nói tặng chức vụ minh chủ cho Sở Mộ, nhưng toàn bộ Thanh Vân Minh là do hắn một tay xúc tiến, tạo thành, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhường ra chức vụ minh chủ được.
– Đã như vậy, sư đệ đảm nhiệm Phó minh chủ đi.
Luyện Thanh Vân cười nói.
Nam Cung Hạo Dương khẽ hừ một tiếng. Hắn cũng là Phó minh chủ.
– Ta cũng không có dự định gia nhập Thanh Vân Minh.
Sở Mộ thản nhiên nói, khiến sắc mặt ba người Luyện Thanh Vân thoáng đổi.
– Sư đệ là có ý gì?
Giọng nói Luyện Thanh Vân có chút lạnh lẽo.
– Đối đầu giữa học viên mới và học viên cũ, ta không có ý định tham dự.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói:
– Bị khi dễ, hoàn toàn là do trình độ không bằng người. Chỉ có đủ cường đại, mới có thể đối mặt với tất cả. Cùng với đem thời gian đặt ở trên phương diện làm sao tranh đấu, không bằng tập trung tinh thần vào trong tu luyện, cố gắng nâng cao tu vi và thực lực bản thân.
– Sở Mộ, ngươi quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho?
Sắc mặt Nam Cung Hạo Dương trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói.
– Lòng ta duy nhất chỉ có kiếm.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Nam Cung Hạo Dương một cái, thản nhiên đáp lại.
– Ngươi…
Nam Cung Hạo Dương vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng lên. Khí tức quanh thân hắn nóng bỏng chấn động không ngừng, căm tức nhìn Sở Mộ.
– Được rồi.
Luyện Thanh Vân đè vai Nam Cung Hạo Dương lại, mắt nhìn về phía Sở Mộ, nặn ra một nụ cười mỉm:
– Nếu sư đệ không muốn gia nhập Thanh Vân Minh, chúng ta cũng không bắt buộc. Nghĩ đến thực lực của sư đệ, học viên cũ không dám trêu chọc sư đệ. Chỉ có điều, ta có một điều thỉnh cầu, nếu như Thanh Vân Minh có gì không giải quyết được, cần sư đệ giúp đỡ, nhờ sư đệ có thể cứu giúp một lần. Ta cũng sẽ không để sư đệ ra tay một cách vô ích.
Sở Mộ không từ chối. Luyện Thanh Vân cũng nói đến mức này, nếu như lại cự tuyệt, vậy thì đồng nghĩa với muốn đứng ở phương diện đối chọi với Luyện Thanh Vân. Điều này đối với Sở Mộ mà nói chính là phiền toái không cần thiết.
– Đã như vậy, chúng ta cáo từ trước.
Luyện Thanh Vân nói.
Trước khi đi, Trầm Nhiêu quay đầu lại nhìn Sở Mộ một chút. Trong đôi mắt đẹp có tia sáng kỳ dị lưu chuyển, hình như muốn in thật sâu bóng dáng của Sở Mộ vào trong đầu.
Một cơn lốc thuộc về Sở Mộ còn chưa ngừng lại, một cơn lốc mới đã tập kích tới.
– Có nghe nói không? Sở Mộ kia lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, lại có thể đến Bách Sự Đường, đưa ra thỉnh cầu muốn khiêu chiến Tạ Đông Hoa sư huynh.
– Tin tức này ta đã sớm biết.
– Xem tình hình thế này, hẳn là có trò hay để xem. Không biết Sở Mộ này có thể đánh bại Tạ sư huynh hay không?
– Ta thấy không có khả năng. Sở Mộ chẳng qua chỉ là một học viên mới mà thôi. Nghe nói thời điểm hắn mới vừa gia nhập Kiếm Phủ tu vi chỉ là thập đoạn đỉnh phong. Hiện tại mặc dù là nửa bước Hóa Khí, nhưng chắc hẳn vừa mới đột phá không lâu. Tạ sư huynh hiện tại là tu vi kiếm khí nửa bước Hóa Khí đỉnh phong. Chỉ riêng ở trên phương diện tu vi, Tạ sư huynh đã có thể áp chế Sở Mộ. Sở dĩ Tạ sư huynh chậm chạp không chịu đột phá đến Hóa Khí Cảnh, còn không phải là vì muốn lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh đến ba thành sao?
Một học viên cũ phân tích nói.
– Nói có đạo lý. Có người nói Phong Chi Ý Cảnh của Tạ Đông Hoa sư huynh đã đạt đến hai thành, cũng sắp đột phá đến ba thành.
– Phong Chi Ý Cảnh của Tạ sư huynh chỉ cần vừa tăng lên tới ba thành, hắn sẽ bắt đầu đột phá đến Hóa Khí Cảnh. Sau đó có thể trở thành học viên nội phủ, hưởng thụ càng nhiều tài nguyên tu luyện.
– Tuy rằng cảm thấy Sở Mộ nhất định không phải là đối thủ của Tạ sư huynh. Chỉ có điều Sở Mộ có thể ở trên chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, thực lực khẳng định cũng sẽ không yếu. Chắc hẳn có thể cùng Tạ sư huynh quyết đấu một trận đặc sắc.
…
Chư Cát Minh trước đó có nói tới tình huống liên quan đến chuyện ở trong Kiếm Lâu riêng.
Kiếm Lâu riêng chính là chỉ một người ở trong Kiếm Lâu. Toàn bộ bên trong ngoại phủ, giữa mấy nghìn tòa Kiếm Lâu chỉ có một trăm tòa Kiếm Lâu riêng, là dành cho một trăm học viên có tên trên Thiết Kiếm Bảng, rõ ràng có sự khác biệt.
Không cần nói tới các phương diện khác của Kiếm Lâu riêng, chỉ cần ở trong Kiếm Lâu riêng cũng là một loại quang vinh đặc biệt, khiến người ta không ngừng hâm mộ.
Bất kể là Chư Cát Minh kiến nghị hay là suy nghĩ của bản thân Sở Mộ, hắn đều cần một tòa Kiếm Lâu riêng để ở, dễ dàng hơn cho việc tu luyện của mình.
Cho nên, Sở Mộ muốn khiêu chiến với Tạ Đông Hoa ở tòa Kiếm Lâu số 65.
Khiêu chiến. Cũng không phải muốn khiêu chiến thì khiêu chiến, còn cần phải đưa ra lời thỉnh cầu. Sau khi được chấp sự chủ trì Bách Sự Đường thông qua, mới được khiêu chiến. Làm vậy tránh cho sau khi khiêu chiến lại xuất hiện tranh cãi.
Mang theo thanh giả Thanh Phong Kiếm, Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, đi về phía Bách Sự Đường.
…
Chỗ Kiếm Lâu số 65 cũng có một bóng người đi ra, trên lưng đeo một thanh Ngụy Kiếm Khí, ánh mắt lợi hại vạn phần, bước về phía Bách Sự Đường.
– Tạ sư đệ, đối với Sở Mộ muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có ý kiến gì?
Từ trong một tòa Kiếm Lâu riêng cũng một người đi ra, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, hỏi.
– Ta sẽ dùng kiếm của ta đánh nát ảo tưởng của hắn.
Tạ Đông Hoa thản nhiên nói, bước chân nhanh hơn, thân hình như gió cuốn.
Bách Sự Đường ở cách đó không xa. Tại một đài đấu kiếm cao một thước được thiết lập đặc biệt. Bên cạnh đài đấu kiếm có rất nhiều người tụ tập. Khi Sở Mộ đến, có ít nhất hai ngàn người vây quanh ở chỗ này.
– Nhường đường một chút. Các vị nhường đường một chút. Sở sư huynh tới rồi.
Chu Nghị và Trầm Đào chen vào trong đoàn người, tách bọn họ ra hai bên, đồng thời kêu lên.
– Sở sư huynh là ai? Dựa vào cái gì muốn ta phải nhường đường?
– Sở sư huynh chính là Sở Mộ. Ngươi không chịu đường nhường, lẽ nào ngươi muốn lên đài đấu kiếm sao?
Nhất thời, vừa nghe đến cái tên Sở Mộ, mọi người đều tránh đường, cho Sở Mộ đi qua.
Sở Mộ phi thân nhảy lên một cái, rơi vào trên đài đấu kiếm, đứng yên bất động, đợi Tạ Đông Hoa đến.
Lôi Chấn đã ở trong đám đông. Trò hay như vậy, hắn tất nhiên chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Ngoại trừ Lôi Chấn ra, cũng có không ít học viên trên Thiết Kiếm Bảng đã đến đây.
– Đó là Vương Thiên Hỉ sư huynh, xếp thứ 73 trên Thiết Kiếm Bảng… Còn có Nhậm Cốc Nghĩa sư huynh thứ hạng 63…
– Bình thường rất khó nhìn thấy những sư huynh này. Thật không nghĩ tới một lần khiêu chiến, không ngờ thu hút bọn họ đi ra.
Chương 288: Dùng kiếm đánh bại Tạ Đông Hoa (2)
– Ta muốn thấy nhất thật ra là các sư huynh đứng ở thứ hạng trước mười. Đáng tiếc, loại cục diện này còn chưa đủ để kinh động bọn họ.
– Nói thừa. Thứ hạng trước ba mươi đã khác biệt so với trước một trăm huống chi là thứ hạng trước mười. Trừ khi cũng có người trong thứ hạng trước mười đối chiến, nếu không không cách nào kích thích hứng thú của bọn họ.
Thời khắc những tiếng bàn tán đang ầm ĩ, Tạ Đông Hoa đến. Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn đám người đông nghịt kia một cái, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất. Nhất thời hắn giống như một con Phi Ưng bay vút trời cao, thuận gió lao về phía trước.
Đám người quá nhiều. Khi còn cách đài đấu kiếm chừng hơn trăm thước, cho dù là Hóa Khí Cảnh cũng có không cách nào chỉ một hơi thở bay vọt qua khoảng cách trăm thước. Ở giữa không trung, Tạ Đông Hoa vung ống tay áo lên. Kiếm khí giống như Phi Ưng giang hai cánh vỗ vào trong không khí, phát ra từng tiếng nổ mạnh.
Lấy cái này để mượn lực, Tạ Đông Hoa bốn lần vung tay, đã vững vàng rơi vào phía trên đài đấu kiếm, cùng Sở Mộ đối mặt. Mặt hắn không đỏ không thở mạnh, hiện ra khí mạch dài và tu vi kiếm khí thâm hậu.
– Phong Chi Ý Cảnh…
Hai mắt Sở Mộ hơi nheo lại. Tạ Đông Hoa rơi xuống đất, chấn động trong nháy mắt khiến hắn cảm giác vô cùng rõ ràng:
– Chưa đến ba thành. Nếu như là ý cảnh khác, ở dưới tình huống ta không thi triển ra ba thành Phong Chi Ý Cảnh quả thực có thể cùng ta đại chiến một trận. Đáng tiếc là Phong Chi Ý Cảnh.
– Cuộc khiêu chiến bắt đầu.
Chấp sự Bách Sự Đường ở một bên hô lớn, phi thân lui về phía sau, rời khỏi đài đấu kiếm.
Tạ Đông Hoa không nói được một lời, hai mắt trở nên đặc biệt lợi hại, giống như kiếm quang cắt qua không khí, bắn xuyên qua Sở Mộ. Trong một hơi thở đó hắn rút kiếm ra khỏi vỏ. Thanh kiếm hóa gió mát, một kiếm chém ra.
Đồng thời, Sở Mộ xuất kiếm. Tốc độ kiếm cực nhanh, cũng giống như một trận gió mát thổi tới.
Đồng tử Tạ Đông Hoa co lại, âm thầm kinh ngạc. Người này không ngờ giống như hắn, thi triển ra kiếm thuật hệ phong.
– Không ngờ được Sở Mộ này cũng tu luyện hệ phong. Xem ra kết cục đã quyết định.
Vương Thiên Hỉ nói.
– Không sai. Tạ Đông Hoa đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh được hai thành. Trong vòng một năm có hy vọng đột phá đến ba thành. Tu vi kiếm khí toàn thân đạt được đỉnh phong. Trình độ kiếm thuật hệ phong tinh diệu vô cùng. Cho dù là ta, muốn thắng được hắn, cũng phải tốn một phen công phu.
Hai tay Nhậm Cốc Nghĩa khoanh trước ngực, chậm rãi nói:
– Sở Mộ này nếu như tu luyện chính là kiếm thuật hệ khác còn có chút cơ hội. Nhưng hắn tu luyện hệ phong, sẽ hoàn toàn bị Tạ Đông Hoa áp chế. Xem thử hắn có thể kiên trì được mấy chiêu.
Hiển nhiên, Tạ Đông Hoa cũng cho là như vậy.
Từng kiếm từng kiếm, giống như từng trận gió cuốn thổi tới, hóa thành hơi lạnh xông về phía Sở Mộ.
Vừa ra tay, Tạ Đông Hoa liền thi triển ra Phá Phong Kiếm Thuật. Mỗi một kiếm giống như một đạo kình phong gào thét. Không khí dường như nghiền nát, truyền ra từng tiếng nổ mạnh, uy lực rất mạnh.
Sở Mộ phản kích, thi triển là Đại Phong Kiếm Thuật.
Luận về uy lực, Đại Phong Kiếm Thuật không bằng Phá Phong Kiếm Thuật. Nhưng Sở Mộ đã sớm tu luyện Đại Phong Kiếm Thuật tới mức độ viên mãn, thu phát tự nhiên, biến đổi tùy tâm, cao thâm khó dò.
Phá Phong Kiếm Thuật của Tạ Đông Hoa chỉ mới đại thành, còn cách viên mãn một con đường. Kể từ đó, uy lực giữa hai bên chênh lệch không rõ ràng.
Thức cơ bản của kiếm thuật hệ phong giao tiếp va chạm. Động tác hai người Sở Mộ cùng Tạ Đông Hoa mau lẹ, thân hình biến hóa đan xen qua lại nhanh chóng công kích, tốc độ cực nhanh. Kiếm khí ngang dọc xé rách không khí. Ánh sáng màu xanh nhạt bắn ra. Tia lửa bắn ra tám phương. Cảnh tượng đặc sắc không ngừng diễn ra, khiến người ta không kịp nhìn.
– Thực sự đặc sắc. Không nghĩ tới Sở Mộ tu luyện kiếm thuật hệ phong, không ngờ có thể cùng Tạ sư huynh chiến đấu đến trình độ kịch liệt như vậy.
– Hừ, còn không phải là bởi vì Tạ sư huynh không sử dụng Phong Chi Ý Cảnh sao? Tạ sư huynh vừa sử dụng Phong Chi Ý Cảnh, uy lực Phá Phong Kiếm Thuật sẽ tăng lên gấp bội. Đến lúc đó chỉ cần mấy kiếm là có thể đánh bại Sở Mộ.
– Ta lại không cho là như vậy. Sở Mộ có thể thu được thứ hạng 65, tuyệt đối cũng lĩnh ngộ ý cảnh. Về phần là ý cảnh gì, vẫn không rõ ràng lắm.
– Nếu như cũng là Phong Chi Ý Cảnh vậy thì chơi vui rồi. Nhất định sẽ bị Tạ sư huynh áp chế.
Kiếm thuật của Sở Mộ tinh diệu. Thức cơ bản trong lúc đấu, biến đổi tùy tâm, tốc độ cực nhanh. Mỗi một kiếm đều là thức cơ bản của Đại Phong Kiếm Thuật, nhưng lại có một loại mùi vị siêu thoát. Hắn có thể dùng thức cơ bản của Đại Phong Kiếm Thuật trở nên càng khó lường hơn.
Trải qua một hồi giao đấu, Tạ Đông Hoa phát hiện mình bình thường đều vô công trở về, căn bản không có cách nào đánh bại Sở Mộ, trái lại dường như luôn bị kiềm chế. Tiết tấu dần dần bị đối phương nắm giữ.
– Trình độ kiếm thuật kinh người. Đã như vậy, ta liền lấy ra thực lực chân chính.
Tạ Đông Hoa thầm nghĩ. Trong đồng tử có ánh sáng màu xanh nhạt giống như làn gió thổi qua. Một trận gió đột nhiên xuất hiện, quét tới quanh thân, phát ra những tiếng vù vù rung động.
Vừa xuất kiếm, tốc độ kiếm của Tạ Đông Hoa đột nhiên nâng cao, nhanh hơn. Gió ngưng tụ ở trên thân kiếm, có thể dùng mắt nhìn phát hiện ra ánh sáng màu xanh lóe lên ở trên thân kiếm, xé rách không khí đâm về phía Sở Mộ.
Thân hình Sở Mộ nhoáng lên, thi triển Huyễn Ảnh Bộ. Tám huyễn ảnh đột nhiên xuất hiện, thay thế biến hóa thật hay giả hư thực khó có thể nhận ra.
– Không ngờ là Huyễn Ảnh Bộ!
Vương Thiên Hỉ cả kinh.
– Còn tu luyện tới mức độ tám huyễn ảnh, thật khó tin nổi.
Hai mắt Nhậm Cốc Nghĩa đều trợn trừng kinh ngạc kêu lên. Lôi sư huynh càng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dưới tám huyễn ảnh, Tạ Đông Hoa căn bản khó có thể phân biệt được đâu là chân thân của Sở Mộ. Ngay cả tốc độ kiếm nhanh hơn nữa cũng có không cách nào hình thành công kích hữu hiệu.
– Là ngươi ép ta. Bị thương cũng là do ngươi tự tìm.
Tạ Đông Hoa quát lạnh một tiếng, kiếm chợt dừng lại. Gió mạnh quét tới, đều xông về phía trước. Hắn lại quát khẽ, phát ra kiếm khí cuộn trào mãnh liệt. Một kiếm hung hãn đâm ra.
– Phá Phong Bách Ảnh!
Có tiếng không khí nổ mạnh vang lên. Từng kiếm ảnh màu xanh nhạt ngưng tụ phá không đâm ra, trong nháy mắt hóa thành trăm đạo kiếm ảnh trực tiếp bao phủ phạm vi mười thước phía trước. Vài huyễn ảnh bị đánh trúng, nghiền nát tiêu tan.
Trăm đạo kiếm ảnh quét ra khắp nơi. Phong quang đáng sợ ép thẳng về phía Sở Mộ. Thân hình Sở Mộ biến đổi tiến lui như thường. Trong nháy mắt, Huyễn Ảnh Bộ cùng thân pháp Phong Trung Du dung hợp, trở nên càng cao thâm khó lường hơn.
Kiếm trong tay đâm ra, điểm nhẹ hư không, phong quang thông thấu.
Tạ Đông Hoa nhất thời cả kinh. Hắn chỉ cảm thấy sát chiêu Phá Phong Bách Ảnh có dấu hiệu sụp đổ.
– Đại Phong Động Sơn Lâm!Nguồn truyện audio
Chương 289: Thánh Địa Tu Luyện
Nhược điểm bị công kích, sát chiêu của Tạ Đông Hoa bất ổn, kiếm khí va chạm, uy lực giảm đi rất nhiều. Nắm lấy cơ hội, Sở Mộ thi triển ra sát chiêu Đại Phong Kiếm Thuật, dung nhập hai thành Phong Chi Ý Cảnh, một kiếm chém ra.
Gió to gào thét, kình phong rít gào, gợi lên núi rừng. Kiếm ảnh của Tạ Đông Hoa bị thổi trúng giống như sương mù tiêu tan. Kình phong vẫn tiếp tục lao về phía Tạ Đông Hoa.
– Tan ra!
Bỗng nhiên quát lớn, Tạ Đông Hoa dùng tới tất cả Phong Chi Ý Cảnh muốn đánh tan Đại Phong Động Sơn Lâm. Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện gió to vẫn thổi tới, uy lực hoàn toàn không giảm xuống chút nào.
Kiếm của Sở Mộ theo sát phía sau gió to đột nhiên xuất hiện, để ngang trên cổ Tạ Đông Hoa.
– Ngươi thất bại.
Sở Mộ nói xong, thu kiếm vào vỏ.
– Ta thất bại…
Vẻ mặt Tạ Đông Hoa không thể tin tưởng nổi. Những người đang đứng xung quanh quan sát cũng yên tĩnh không phát ra một tiếng động nào. Bọn họ khó có thể tiếp nhận được sự thật trước mắt.
Biến hóa này cũng quá nhanh đi.
Tạ Đông Hoa bị thua, thứ nhất bởi vì tinh tu chính là kiếm thuật hệ phong, lĩnh ngộ cũng là Phong Chi Ý Cảnh. Ở trên phương diện này, hắn đã không bằng Sở Mộ.
Thứ hai là hắn đoán sai thực lực của Sở Mộ, dẫn đến thực lực toàn thân không phát huy ra mười thành, cuối cùng bị Sở Mộ đánh bại.
Tạ Đông Hoa tin tưởng, nếu như lại tiến hành chiến đấu một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không bị thua nhanh như vậy.
Nhưng thất bại chính là thất bại. Dựa theo quy định, trong vòng một tháng, hắn không được khiêu chiến Sở Mộ. Một tháng sau, thật ra có thể bỏ ra một ít học phần lại khiêu chiến Sở Mộ. Chờ đến lúc đó đề nghị khiêu chiến đánh bại Sở Mộ, đoạt lại Kiếm Lâu.
Sở Mộ đánh bại Tạ Đông Hoa là ở dưới sự chủ trì của chấp sự Bách Sự Đường, là ở trước mặt hơn ba ngàn học viên cũ và mới. Sở Mộ lại một lần nữa khiến cho ngoại phủ chấn động.
Tin tức hắn khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp vừa nổi sóng còn chưa yên tĩnh lại, một đợt sóng mới, đánh bại Tạ Đông Hoa lại cuộn trào mãnh liệt đến. Có thể nói là sóng trước chưa tan, sóng sau lại tới.
– Đáng ghét!
Hoàng Phủ Phách bóp nát cái chén trong tay.
Hắn vẫn nhớ kỹ nỗi sỉ nhục bị Sở Mộ một kiếm đánh bại, vẫn muốn gỡ lại một ván. Nhưng không nghĩ tới Sở Mộ vừa tiến vào Kiếm Phủ đã cho thấy phong quang đáng sợ. Cho dù là Hoàng Phủ Trường Thiên cũng có không cách nào sánh ngang. Nguyện vọng muốn hòa nhau một ván của hắn đã hoàn toàn thất bại.
– Không nên nản chí ủ rũ. Chúng ta là con cháu vương thất, lấy thiên phú của chúng ta, lại thêm hiện tại đã trở thành nhân viên dự bị của Thiên Vương Điện, tin tưởng có thể nhanh chóng nâng cao thực lực hơn nữa. Một khi tu vi đột phá đến Hóa Khí Cảnh lập tức trở thành thành viên chính thức của Thiên Vương Điện. Đến lúc đó, chúng ta có thể nhận được càng nhiều tài nguyên để tu luyện, nâng cao nhanh hơn, đuổi kịp đồng thời vượt qua Sở Mộ cũng không phải không có khả năng.
Hoàng Phủ Năng tương đối bình tĩnh, phân tích nói.
Hoàng Phủ Trường Thiên và Hoàng Phủ Băng Ngưng cùng với Hoàng Phủ Thủy Điệp đều không nói gì. Thật ra trong lòng bọn họ lại cho rằng muốn vượt qua Sở Mộ, vậy tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Đó là chuyện đặc biệt khó khăn thậm chí không có khả năng.
Dù sao bọn họ tiến bước, Sở Mộ cũng không có khả năng giẫm chân tại chỗ. Loại người không nhìn ra sâu cạn như hắn thật khiến cho người ta kiêng kỵ. Ai cũng không biết khi bọn họ tiến bước được hai phần, Sở Mộ có thể tiến bước ba phần hay không.
– Ta cũng phải cố gắng tu luyện. Không thể kém hơn sư đệ quá nhiều được.
La Ngọc Phong âm thầm nói.
Dường như bị Sở Mộ kích thích, rất nhiều học viên mới toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần trong tu luyện. Nhiều học viên cũ cũng bị kích thích, càng cố gắng tu luyện. Tất cả hình thành một loại bầu không khí tốt đẹp.
…
– Theo lời của Gia Cát sư huynh, tác dụng của Tu Luyện Thánh chỉ dùng để để tăng nhanh lĩnh ngộ ý cảnh. Không lĩnh ngộ ý cảnh ở trong đó cũng có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh. Chỉ có điều, Thánh Địa Tu Luyện chỉ có hữu hiệu với dưới bốn thành. Một khi ý cảnh đạt được bốn thành, Thánh Địa Tu Luyện cũng bất lực.
Sở Mộ thầm nghĩ.
– Hiện tại ý cảnh Phong Chi Ý Cảnh của ta đạt được bốn thành ba. Thánh Địa Tu Luyện không tác dụng giúp đỡ. Chỉ có điều Kim Chi Ý Cảnh và Vân Chi Ý Cảnh lại chưa tới ba thành. Có thể mượn công hiệu của Thánh Địa Tu Luyện tăng nhanh lĩnh ngộ.
Vừa thầm nghĩ, Sở Mộ vừa xuống lầu rời khỏi Kiếm Lâu.
Hiện tại Kiếm Lâu riêng số 65 này là của Sở Mộ. Kiếm Lâu độc lập này còn là hai tầng, nhưng diện tích lớn hơn rất nhiều. Tầng thứ hai cũng không có ngăn phòng. Trên phương diện bố trí tuy rằng cũng có vẻ rất gọn gàng, nhưng rõ ràng khiến người ta có cảm giác khác biệt, càng nhẵn nhụi càng có khuynh hướng cảm xúc.
Mặt khác, cũng không biết có phải vì nguyên nhân thứ hạng hay không, linh khí bên trong Kiếm Lâu độc lập càng nồng đậm hơn năm thành so với Kiếm Lâu tập thể. Trong thời gian dài được linh khí rót vào, đối với bản thân nhất định sẽ có giúp đỡ lớn.
Về phần phương diện dùng bữa, cũng có người của Thiên Thiện Viện chuyên môn chịu trách nhiệm. Các loại đãi ngộ, quả thực Kiếm Lâu tập thể không có thể so sánh.
Lối vào Thánh Địa Tu Luyện ở góc đông bắc của ngoại phủ, có trưởng lão ngoại phủ chuyên môn quản lý.
– Ngươi chính là Sở Mộ?
Trưởng lão quản lý lối vào Tu Luyện Thánh Địa quan sát Sở Mộ hồi lâu, hình như muốn xem thử Sở Mộ có chỗ nào khác biệt.
Sở Mộ gật đầu.
– Đứng thứ 65 trên Thiết Kiếm Bảng, vậy trong vòng ba tháng nắm giữ bốn mươi lăm canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện.
Trưởng lão thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói:
– Ngươi muốn đi vào Tu Luyện Thánh Địa nào?
– Bạch Vân Độ.
Sở Mộ không chút do dự nói.
Kiếm Phủ Thánh Địa Tu Luyện tổng cộng có mười hai cái. Theo thứ tự là: Tĩnh Thủy Lưu, Hàn Băng Động, Vạn Mộc Sâm, Hồ Dung Nham, Lôi Minh Cốc, Cuồng Phong Nhai, Bạch Vân Độ, Địa Hoang Nguyên, Kim Kiếm Mộ, Thuần Nguyên Các, Cực Quang Lâu, Hắc Ma Uyên.
Tĩnh Thủy Lưu là lĩnh ngộ Thủy Chi Ý Cảnh. Hàn Băng Động là lĩnh ngộ Băng Chi Ý Cảnh. Vạn Mộc Sâm lĩnh ngộ là Mộc Chi Ý Cảnh. Hồ Dung Nham lĩnh ngộ là Hỏa Chi Ý Cảnh. Lôi Minh Cốc lĩnh ngộ là Lôi Chi Ý Cảnh. Cuồng Phong Nhai tất nhiên là Phong Chi Ý Cảnh. Bạch Vân Độ là Vân Chi Ý Cảnh. Địa Hoang Nguyên là Thổ Chi Ý Cảnh. Kim Kiếm Mộ là Kim Chi Ý Cảnh.
Thuần Nguyên Các tương đối đặc biệt. Đó là một nơi thánh địa tu luyện kiếm khí, không có quan hệ cùng ý cảnh. Có người nói bên trong Thuần Nguyên Các linh khí vô cùng tinh thuần tràn đầy. Chủ yếu nhất là không giống với những nơi khác, linh khí này có thể bị hấp thu tiến vào trong cơ thể chuyển hóa thành kiếm khí.
Cực Quang Lâu lĩnh ngộ là Quang Chi Ý Cảnh. Hắc Ma Uyên lĩnh ngộ là Ám Chi Ý Cảnh.
– Bạch Vân Độ…
Chương 290: Thánh Địa Tu Luyện
Trưởng lão gật đầu, lấy ra một thanh kiếm lệnh đưa cho Sở Mộ, sau đó chỉ vào cánh cửa ánh sáng phía sau người nói:
– Cầm kiếm lệnh đi vào, ngươi sẽ được đưa đến trong Bạch Vân Độ.
– Đa tạ trưởng lão.
Sở Mộ nói, cầm kiếm lệnh đi vào cánh cửa ánh sáng, biến mất.
– Có người nói thời điểm Sở Mộ này đánh bại Tạ Đông Hoa đã thể hiện ra Phong Chi Ý Cảnh. Vì sao hắn không tiến vào Cuồng Phong Nhai lại muốn đi vào Bạch Vân Độ?
Trưởng lão nhìn chằm chằm vào cánh cửa ánh sáng âm thầm suy nghĩ tìm tòi:
– Chẳng lẽ, Sở Mộ thật ra đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh được ba thành đỉnh phong? Hay nói Phong Chi Ý Cảnh của hắn tuy rằng chưa đạt tới ba thành đỉnh phong, nhưng vẫn lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh?
– Nếu như là lý do trước, nói rõ Sở Mộ này ngộ tính rất cao, đặc biệt cao. Nếu như là lý do sau, vậy thì càng không được. Lẽ nào trong ngoại phủ quả thật đã xuất hiện người học viên thứ hai lĩnh ngộ hai ý cảnh?
Trưởng lão suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nói:
– Chuyện này cần báo lên cho Phủ Chủ định đoạt.
…
Vừa đi vào cánh cửa ánh sáng, Sở Mộ chỉ cảm thấy mình bị một lực lượng kỳ lạ bao quanh.
Lực lượng này hình như quét ngang toàn thân Sở Mộ một lần, cuối cùng tập trung vào thanh kiếm lệnh trong tay hắn. Trong kiếm lệnh cũng bắn ra một lực lượng, cùng lực lượng kỳ lạ này trộn lẫn với nhau.
Tiếp theo, Sở Mộ cảm giác trời đất quay cuồng. Thời khắc bản thân hắn còn chưa kịp phản ứng, trước mắt chính là một mảnh trắng xóa.
– Ở đây…
Trên mặt Sở Mộ hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn phát hiện mình không ngờ đang đứng ở trên một đám mây trắng. Mà ở trong tầm mắt, tất cả đều là vô số đám mây trắng, chậm rãi bay:
– … Chính là Bạch Vân Độ sao?
Nơi này rất thần kỳ. Không thấy có đất đai, không gặp cây cối. Chỉ có mây trắng nhiều tới mức dường như vô cùng vô tận.
Mây trắng bay không có quy luật nào. Có khả năng bay từ bên trái tới, cũng có thể từ bên phải bay tới. Sau khi va chạm vào nhau, có thể cả hai sẽ cùng trở nên tán loạn, cũng có thể dung hợp với nhau biến thành một đám mây trắng lớn hơn nữa.
Sau khi tán loạn, mây trắng chỉ còn lại từng làn khói mây. Tiếp theo các khói mây lại một lần nữa hội tụ thành một đám mây trắng.
Cảnh tượng này thật tuyệt vời lại khó lường, thoáng cái đã thu hút lực chú ý của Sở Mộ. Hai mắt hắn không chớp lấy một cái, dần dần đắm chìm vào trong đó không thể tự kềm chế.
Mây trắng của Bạch Vân Độ từ đâu đến, Sở Mộ không biết, cũng không muốn biết. Đây không phải là vấn đề hắn cần suy tính.
Có thể, chỉ có sau khi lĩnh ngộ được Vân Chi Ý Cảnh viên mãn đồng thời đột phá, vượt qua trình tự ý cảnh, mới có tư cách đi nhìn trộm những huyền bí trong đó.
Mà bây giờ, tâm thần Sở Mộ dần dần bị hấp dẫn, quên mất những cái khác, loại bỏ tất cả tạp niệm. Hắn hết sức chăm chú ở trong Bạch Vân Độ, cảm nhận mây trắng bay đi, cảm nhận mây trắng va chạm, cảm nhận mây trắng tan ra, cảm nhận mây trắng dung hợp, cảm nhận mây trắng hội tụ.
Hoàn toàn là theo bản năng, kiếm trong tay, Sở Mộ thuần túy theo bản năng thi triển kiếm thuật.
Bá bá bá.
Sở Mộ xuất kiếm. Những khói mây ở quanh thân hết lần này tới lần khác sinh ra hội tụ. Không ngờ là kiếm thuật nhập môn: Phi Vân Kiếm Thuật.
Nhưng nếu có người khác bên cạnh quan sát sẽ phát hiện, Phi Vân Kiếm Thuật của Sở Mộ chỉ tốt ở bề ngoài, mơ hồ có cái bóng Phi Vân Kiếm Thuật ở bên trong, nhưng lại càng cao thâm khó dò, hạ bút thành văn.
Phi Vân Kiếm Thuật là kiếm thuật đầu tiên Sở Mộ tiếp xúc khi đi tới thế giới này, đã sớm bị hắn hoàn toàn hiểu rõ. Hiện tại quan sát mây trắng có cảm giác, khi thi triển ra, hai thành Vân Chi Ý Cảnh dung nhập vào trong đó, cùng múa với biển mây, lại có một phong vị khác.
Một lần tu luyện kiếm thuật, từ Phi Vân Kiếm Thuật đến Nhu Vân Kiếm Thuật rồi đến Tùy Vân Kiếm Thuật Quyển Vân Kiếm Thuật, sau đó là Vân Hải Kiếm Thuật không trọn vẹn và Toái Vâm Kiếm Thuật cũng thi triển ra.
Cuối cùng, một chiêu Toái Vân Kiếm Bạo, kiếm khí hệ vân vô cùng sắc bén xuyên thủng hư không, bắn nhanh bốn phương tám hướng. Ở chỗ này, kiếm thuật hệ vân và uy lực kiếm kỹ nhận được biên độ tăng trưởng cực lớn.
Sau khi thi triển ra Toái Vân Kiếm Bạo, Sở Mộ duy trì tư thế xuất kiếm vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt từ sắc bén trở nên ôn hòa. Màu trắng nhộn nhạo, hóa thành hết khói mây này tới khói mây khác, ở trong tầm mắt hắn chậm rãi chảy xuôi qua.
– Mây sinh mây tụ, mây tan mây diệt… Đây cũng là quy luật và ảo diệu của mây xuất hiện…
Các loại ý nghĩ xuất hiện, lưu chuyển ở trong đầu. Các loại lĩnh ngộ theo đó xuất hiện. Sở Mộ chỉ cảm thấy mình bình thường tìm hiểu Vân Chi Ý Cảnh khó có thể tiến bộ, nay bắt đầu buông lỏng, đồng thời một chút sâu sắc.
Liên tục duy trì một lát, Sở Mộ tiện tay vung kiếm ra, thuần túy là một loại bản năng. Hắn không thi triển kiếm thuật cũng không thi triển kiếm kỹ. Chỉ đơn thuần vung lên giống như tiểu hài tử cầm cành cây vung vẩy.
Nhưng chỉ thấy trong lúc Sở Mộ huy động, từng làn khói mây ở dưới mũi kiếm từ giản đơn biến thành phức tạp ra, chậm rãi bay ra xung quanh, nhanh chóng tụ lại.
Kỳ lạ chính là những khói mây này cũng không hình thành đám mây trắng, mà giống như từng sợi tơ, quấn ở xung quanh Sở Mộ, giống như tơ tằm bao bọc lấy toàn thân Sở Mộ.
Kiếm chợt dừng lại. Khói mây cũng theo đó dừng lại. Tất cả đều tản ra.
– Vân Chi Ý Cảnh… Vân Chi Ý Cảnh…
Sở Mộ âm thầm nhắc lại. Hắn thu kiếm đứng thẳng, trong mắt có một tia hoảng hốt. Mây trắng dưới chân chậm rãi bay phía trước, va chạm vào mây trắng củ hắn.
Nhưng quỷ dị chính là đám mây trắng này lại không có tán loạn, cũng không có dung hợp khác với đám mây trắng khác, mà giống như một đám mây trắng bị gia cố qua, đấu đá lung tung nghiền ép tất cả.
Bất tri bất giác, Vân Chi Ý Cảnh của Sở Mộ từ hai thành một, tăng lên tới hai thành hai.
Sở Mộ vẫn đắm chìm trong sự lĩnh ngộ. Khi thì đứng thẳng bất động, khi thì xuất kiếm vung vẩy, khi thì bay vọt lên trời cao rồi quay về…
Theo Kiếm Phủ quy định, phàm là học viên tham dự chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp, đều có tư cách tiến vào Thánh Địa Tu Luyện lĩnh ngộ ý cảnh.
Chỉ có điều, học viên ngoài danh sách một trăm người đứng đầu, mỗi ba tháng chỉ có bốn một canh giờ. Rất ngắn ngủi. Bình thường bọn họ khó có thể đạt được tiến bộ rõ ràng.
Chỉ có tiến vào danh sách một trăm người đứng đầu, học viên trong thứ hạng trên Thiết Kiếm Bảng, mới có thể có nhiều thời gian hơn.
Nói ví dụ như, người thứ hạng 100, nắm giữ thời gian mười canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện. Người đứng thứ 99, nắm giữ mười một canh giờ. Cứ theo đó mà tiếp tục, Sở Mộ đứng vị trí thứ 65, nắm giữ 45 canh giờ.
Chỉ có điều, dựa theo hiểu biết của Sở Mộ hiện tại, thứ hạng 31 và thứ hạng 30 có sự khác biệt rõ ràng.
…Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm