1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo
  4. Tập 5: Kiếm Thánh (c41-c50)

[Dịch] Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Tập 5: Kiếm Thánh (c41-c50)

❮ sau

Chương 41. Kiếm Thánh

Ngược lại, tiểu cô nương này khiến hắn có chút kinh ngạc, kiếm pháp kia tinh diệu, đã rất gần với trình độ hoàn mỹ rồi.

Đây chính là kiếm pháp thượng phẩm, độ khó để tu luyện là rất cao.

Chiến thể cửu đẳng chỉ mang lại tốc độ tu luyện, chứ không phải kỹ thuật tu luyện, đủ thấy thiên phú  Kiếm Đạo của Biên Như Tuyết, giống như tư chất tu luyện, đều là cấp độ hiếm thấy trên đời!

“Chỉ mới thua một trận nhỏ ngày hôm qua, mà đã kích thích ra tiềm lực rồi sao?” Lão giả trong quân đội không khỏi cười thầm trong lòng.

Trên sân, các đệ tử thứ xuất nhìn bóng dáng tiểu cô nương, ánh mắt khá phức tạp.

Bọn họ không chỉ thấy được sự kiêu ngạo của Lý Đông Bạch trong trận chiến này, mà còn thấy được sự chênh lệch giữa bọn họ là đệ tử thứ xuất với những hài tử trong các đại viện này.

“Tuyết Nhi, ngươi thật lợi hại.”

Vài bóng dáng nhỏ chạy đến bên Biên Như Tuyết đang bước xuống đài, là hai huynh muội của ngũ viện, cùng với Lý Nguyên Chiếu của lục viện.

Bọn họ cùng tuổi với Biên Như Tuyết, chỉ chênh lệch nhau vài tháng, người nhỏ tuổi nhất là muội muội của Lý Vận, Lý Tri Ninh, năm nay mới sáu tuổi, mới đến võ trường không lâu.

Còn tỷ tỷ của bọn họ là Lý Vô Song, đã sớm rời khỏi phủ, theo danh sư đi tu luyện rồi.

Là Hạo ca ca lợi hại… Biên Như Tuyết thầm nghĩ trong lòng.

Ba hài tử vây quanh Biên Như Tuyết, ríu rít nói về sự phấn khích vừa rồi, trong đó, vui vẻ nhất là Lý Vận, đệ đệ của Lý Vô Song.

“Tuyết Nhi, ngươi có muốn ăn bánh sữa không?”

Lý Vận đột nhiên lấy ra một hộp cơm nhỏ bằng gỗ trang trí đẹp mắt, nhẹ nhàng mở nắp, một mùi sữa thơm nồng nàn tỏa ra, bên trong là những chiếc bánh mềm mại trắng như tuyết:

“Cho ngươi ăn đó.”

Biên Như Tuyết ngửi thấy mùi thơm, thấy rất ngon, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, vui vẻ hoit: “Đều cho ta sao?”

“Nếu ngươi thích thì cứ lấy hết đi.” Lý Vận cười toe toét nói.

“Cảm ơn ngươi.”

Biên Như Tuyết không quên cảm ơn, rồi cất hết đi.

Lúc này cũng đến lúc kết thúc một ngày tu luyện, nàng vẫy vẫy tay nhỏ, xách theo hộp cơm, tay kia ôm kiếm trong lòng, rời đi.

Lý Vận nhìn theo bóng lưng nàng, ngây ngốc cười khúc khích.

Bên cạnh, muội muội Lý Tri Ninh của hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nghi hoặc nói: “Ca ca, không phải nương chuẩn bị cho ngươi sao, ta còn chưa nếm thử đâu.”

“Nếu ngươi muốn ăn, lát nữa bảo nương làm cho ngươi là được, Tuyết Nhi còn chưa ăn bao giờ mà.” Lý Vận cười ngây ngô, không để ý nói.

Lý Tri Ninh khẽ hừ một tiếng, ghen tị chu môi quay người rời đi.

“Ninh Ninh, của ta cho ngươi ăn.” Bên cạnh, bóng dáng nhỏ bé mập mạp của Lý Nguyên Chiếu đuổi theo, cười híp mắt nói.

“Ta mới không thèm!” Tiểu cô nương tức giận thở hồng hộc.

Trong đình, Lý Hạo mới chơi cờ được một nửa, nghe thấy Biên Như Tuyết đã trở về.

Hắn tùy ý liếc mắt nhìn, thấy trên mặt tiểu cô nương không giấu được nụ cười, trong lòng đã có đáp án, tiếp tục nhìn chằm chằm bàn cờ hạ nước:

“Chuyện gì mà vui thế, nói ra để ta cùng vui mừng nào.”

“Ta thắng rồi.”

Biên Như Tuyết chạy đến trong  đình, hưng phấn nói, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Lý Hạo, như đang chờ khen thưởng.

Lý Hạo cười cười, lại hạ một nước: “Quả nhiên là Tuyết Nhi, lợi hại.”

Nhận được lời khen này, nụ cười trên mặt tiểu cô nương càng nở rộ, nói: “Hạo ca ca, ngươi chơi trước, lát nữa ta cho ngươi ăn đồ ngon.”

“Ồ?”

Lý Hạo chú ý đến chiếc hộp gỗ trong tay nàng, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đấu cờ cùng Lý Phúc, rất nhanh đã kết thúc ván cờ này.

Kỹ nghệ cờ của Lý Phúc chỉ ở mức nghiệp dư bình thường, thậm chí còn chưa nhập đoạn, điều này khiến Lý Hạo đấu với hắn, mỗi lần chỉ có thể nhận được một đến hai điểm kinh nghiệm, vì vậy không khỏi thường oán thầm tên thích khách ra tay quá sớm…

“Là thứ gì tốt ư?”

Lý Hạo thản nhiên quay người, nhìn chiếc hộp gỗ bên cạnh.

Biên Như Tuyết tạm thời đặt kiếm lên ghế, xách hộp thức ăn đến bên bàn, mở nắp, một mùi sữa thơm phức bay ra: “Là bánh sữa người khác tặng ta, trông rất ngon, Hạo ca ca, ngươi nếm thử.”

“Ai tặng?” Lý Hạo không lập tức cầm lấy, mà thầm cảnh giác hỏi một câu.

Biên Như Tuyết sửng sốt, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: “Ta quên hỏi tên hắn rồi, nhưng chắc hẳn Hạo ca ca ngươi biết, chính là người mà lúc chúng ta đi thỉnh an đại nương, thường xuyên gặp phải đó.”

“Mấy hài tử đó sao?” Lý Hạo kinh ngạc.

Lý Phúc liếc hắn, không phải tiểu tử ngươi cũng là hài tử sao.

Nhưng hắn đã sớm quen với cách nói chuyện già dặn của Lý Hạo rồi.

“Đúng vậy.” Biên Như Tuyết gật đầu.

Lý Hạo hơi yên tâm: “Ngươi cũng thật là, dù sao cũng tu luyện cùng bọn họ ở võ trường một năm rồi, sao có thể ngay cả tên của người ta cũng không nhớ được.”

Biên Như Tuyết có chút tủi thân nhìn hắn: “Bọn họ cũng không nói với ta.”

Chương 42. Kiếm Thánh (2)

“Chắc chắn có nói, cho dù không nói, thì tùy tùng bên cạnh cũng sẽ nói, là do ngươi không để ý.” Lý Hạo bất đắc dĩ nói.

“Vậy lần sau ta sẽ hỏi lại.” Biên Như Tuyết buồn bã đáp.

Lý Hạo nói: “Ngươi phải hòa đồng một chút, nếu không sau này sẽ bị người ta bắt nạt.”

“Không đời nào.” Biên Như Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ lộ vẻ hơi kiêu ngạo: “Lão sư bảo, thiên phú của ta rất cao, tương lai sẽ rất lợi hại, đến lúc đó ta còn có thể  bảo vệ Hạo ca ca, sẽ không để người khác bắt nạt ngươi nữa.”

“Ngươi bảo vệ tốt bản thân mình là được, ta không bị người khác bắt nạt.” Lý Hạo nói, bản thân ở trong viện mỗi ngày chơi cờ, đi dạo, thoải mái vô cùng, dưỡng già sớm thôi.

“Tiểu tử ngươi, một mảnh tâm ý của Tuyết Nhi, ngươi bày cái thái độ gì thế!” Lý Phúc nhìn không vừa mắt quát.

Lý Hạo bất đắc dĩ nhìn hắn, tên này tuổi không lớn, mới hơn bốn mươi, sao lại giống như lão cổ hủ vậy.

Lười tranh cãi, Lý Hạo nói với hắn: “Phúc bá, ngươi nếm thử trước đi, thử độc, mặc dù mấy hài tử đó không phải người xấu, nhưng ta sợ bị người khác lợi dụng.”

Lý Phúc hơi gật đầu, lại nhìn Lý Hạo, tiểu tử này luôn khiến người ta cảm thấy rất mâu thuẫn, đôi khi rất cẩn thận, đôi khi lại có hơi không biết tốt xấu.

Cầm bánh sữa lên ăn, Lý Phúc nhắm mắt lại.

Một lát sau, Lý Hạo mất kiên nhẫn, hỏi: “Thế nào? Chắc là không sao chứ, nói một câu đi Phúc bá.”

“Hương vị không tệ.” Lý Phúc mở mắt nói.

Lý Hạo liếc hắn, lập tức nói với Biên Như Tuyết: “Ăn nhanh đi, kẻo nguội.”

Nói xong cũng cầm một miếng nếm thử, quả nhiên hương vị không tệ, hắn nói: “Hơi giống tay nghề của ngũ nương, người tặng ngươi là Lý Vận, hay là muội muội của hắn Lý Tri Ninh?”

“Là ca ca.” Biên Như Tuyết vẫn có thể phân biệt được huynh và muội.

“Lần sau bảo tiểu tử này mang đến đây nhiều chút, tí xíu này đủ cho ai ăn.” Lý Hạo ăn ngấu nghiến, nhưng vẫn để lại một nửa cho Biên Như Tuyết.

“Dạ.” Biên Như Tuyết gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

Lý Phúc ở bên cạnh lắc đầu, tiểu tử này tuổi còn nhỏ, sao lại có vẻ mặt vô lại thế, quả thực rất khác với phong cách nghiêm trang của Lý gia.

Vài ngày sau, phủ Thần Tướng đột nhiên đón tiếp khách quý.

Trong phủ hơi chấn động, các phu nhân của các viện nhận được tin tức, đều vội vàng đến bái phỏng, bọn họ biết được vị khách quý này, chính là người trong Kiếm Lư.

Nếu có thể bám víu vào, tạo mối quan hệ, để con mình bái sư dưới trướng của người đó, tương lai chắc chắn sẽ thành tựu không nhỏ.

Trong số đó, đặc biệt là những thiếp thất nương tử chủ động nhất, tài nguyên tu luyện của con cái bọn họ không thể so sánh với con cháu đích hệ, vì vậy rất nhiều thứ hàng đầu, đều cần phải tự mình tranh giành.

Hạ Kiếm Lan tiếp khách ở Trường Xuân viện, cảm nhận được những bóng dáng oanh oanh yến yến liên tục đi qua đi lại bên ngoài viện, trong lòng cũng biết suy nghĩ của những người này, nàng không trách cứ gì, chỉ là, nghe những lời mà vị Kiếm Thánh trong truyền thuyết trước mắt nói, trên mặt nàng mới lộ ra vài phần kinh ngạc.

Sau một hồi trò chuyện, Hạ Kiếm Lan hơi gật đầu, đứng dậy đi tiễn.

Không lâu sau, Sơn Hà viện đón chào sự náo nhiệt đã lâu không thấy, một đám người lớn chạy đến.

Lý Hạo đang chơi cờ trong đình, nghe thấy tiếng ồn ào, có chút kinh ngạc, sau đó nhìn thấy đại nương đi đầu, bên cạnh nàng còn có một lão giả tóc bạc dài thướt tha.

Lão giả lông mày sắc bén, xương gò má khá cao, trông rất cứng cáp và gầy gò.

Bên cạnh lão giả xa lạ kia, còn có một lão giả khác, là lão giả trong quân đội ở diễn võ trường, Lý Hạo đã gặp vài lần, cũng coi như quen biết.

Chuyện gì vậy? Lý Hạo không hiểu ra sao.

Lý Phúc ngồi đối diện hắn, nhìn thấy lão giả tóc bạc kia, đồng tử co lại, sợ hãi vội vàng đứng dậy.

Đồng thời cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong lòng lập tức kích động.

Lý Hạo rất ít khi thấy Phúc bá kích động như vậy, lập tức hiểu ra lão giả xa lạ kia là một nhân vật lớn, chỉ là, những người có thể khiến Lý gia đối đãi như vậy không nhiều.

Nhìn ván cờ chưa hạ xong, Lý Hạo hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời gác lại, quay đầu tĩnh tâm chờ đợi.

“Lý Phúc.”

Hạ Kiếm Lan nhìn thấy Lý Phúc, lập tức nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, sau đó cũng gọi Lý Hạo: “Hạo Nhi mau lại đây.”

Lý Hạo đành phải đứng dậy đi tới.

“Tuyết Nhi đâu.” Hạ Kiếm Lan lại hỏi.

Lý Hạo chỉ vào một nơi khác trong viện: “Luyện kiếm ở bên kia.”

“Tuyết Kiến, đi gọi Tuyết Nhi lại đây.” Hạ Kiếm Lan phân phó nha hoàn bên cạnh.

“Tiền bối Kiếm Thánh, đây chính là nhi tử của Thiên Cương, Lý Hạo.”

Thừa dịp tỳ nữ đi gọi Biên Như Tuyết, Hạ Kiếm Lan giới thiệu với lão giả tóc bạc bên cạnh: “Nói đến tên của Hạo Nhi, chính là do Vũ Hoàng ban tặng, tiền bối xem hài tử này thế nào?”

Chương 43. Hậu duệ tuyệt thế

Nhắc đến Vũ Hoàng, lão giả tóc bạc liếc nhìn nữ nhân này, lập tức biết được tâm tư nhỏ của nàng, trong lòng hơi không vui, nhưng cũng không nói gì, đánh giá hài tử trước mặt.

Lý Hạo cũng ngẩng đầu đánh giá đối phương.

Khi nghe đại nương gọi lão giả, hắn có chút kinh ngạc, hiểu ra tại sao phản ứng của Phúc bá lại lớn như thế.

Trước đó hắn tìm kiếm kỳ phổ ở Thính Vũ lâu, hắn cũng tìm được một số chuyện thú vị và sự tích của những nhân vật lớn trong giang hồ.

Mà trong số những nhân vật giang hồ được ghi chép lại gần trăm năm nay, chỉ có ba người được xưng là Kiếm Thánh.

Một người ở tại Kiếm Lư phương Nam, một người ẩn cư tại Hoàng Sa Lục Hồ ở Bắc Mạc, còn một người thì thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Ba người này đều tinh thông kiếm thuật, dùng kiếm làm chấn động thiên hạ, được tôn xưng là Kiếm Thánh.

Ba vị Kiếm Thánh ai mạnh ai yếu, cũng là chủ đề mà những người thích chuyện lạ tranh luận không ngừng trong gần trăm năm nay.

Còn tam thúc của hắn, thiên phú Kiếm Đạo cực cao, một kiếm chém nát phân nửa giang hồ và yêu lâm của Tĩnh Châu, cũng không thể được phong danh hiệu Kiếm Thánh, có thể thấy thực lực của lão giả trước mắt này đáng sợ đến mức nào.

“Không biết, hắn là một trong ba người nào?”

Ánh mắt của một già một trẻ va vào nhau, Lý Hạo lập tức nhìn thấy trong đôi mắt của lão giả, ẩn chứa kiếm ý vô cùng sâu xa, như biển như vực.

Nhưng kiếm ý này đều bị che phủ dưới đôi mắt bình tĩnh đen láy, nếu không phải hắn có sự hiểu biết về Kiếm Đạo nhị đoạn, cũng không thể nhìn ra được.

“Nghe nói hài tử của Thiên Cương, Trúc Cơ và Dung Huyết đều không thành, không có thiên phú Võ Đạo?”

Kiếm Vô Đạo nhàn nhạt nhìn hài tử trước chân, Kỳ Lân Tử của phủ Thần Tướng, trong mắt người đời là tồn tại vô cùng tôn quý, chỉ sau hoàng tự, nhưng trong mắt hắn lại chẳng là gì, càng không cần phải nể mặt với một hài tử.

Sắc mặt của Hạ Kiếm Lan hơi cứng ngắc, khẽ gật đầu.

“Đúng vậy, cho nên muốn nhờ Kiếm Thánh tiền bối xem thử, hài tử này có thiên phú luyện kiếm không? Nếu sau này có thể Luyện Thể tu kiếm, coi như cũng có thể báo đáp quốc gia, trấn thủ một phương cho Đại Vũ triều.”

Nhắc đến hai chữ trấn thủ, đôi mắt của Kiếm Vô Đạo khẽ động, ánh mắt lập tức dịu đi vài phần.

Với thân phận của hắn, chỉ cần thế hệ trước của Lý gia không ra tay, thì cũng không cần để ý đến suy nghĩ của những thế hệ thứ hai và tiểu bối này.

Nhưng công lao to lớn của Lý gia trong hàng nghìn năm qua, thực sự khiến người ta kính trọng, đặc biệt là trong mấy chục năm gần đây, biên quan thỉnh thoảng có chiến loạn, chín người nhi tử của Lý gia, chết trận sáu người, đều chết trên chiến trường, chỉ riêng điểm này, đã đủ khiến người ta kính nể!

“Chờ lát nữa xem thử.” Kiếm Vô Đạo bình tĩnh nói.

Hạ Kiếm Lan mừng rỡ, gật đầu.

Rất nhanh, Biên Như Tuyết được Tuyết Kiến dẫn đến trước mặt mọi người, tiểu cô nương nhìn thấy một đám người lớn, rõ ràng có chút căng thẳng.

Nàng đứng sau Lý Hạo theo thói quen, dùng Lý Hạo che khuất nửa người.

Cảnh tượng như vậy, nàng đã từng thấy, đó là lúc Lý Hạo Trúc Cơ, Lượng Cốt, chỉ là sau đó ánh mắt của những người lớn này lại khiến nàng cảm thấy khó chịu.

“Kiếm Thánh tiền bối, đây chính là người mà ta đã nhờ Bạch Cảnh nhắc đến với ngài, kỳ tài Kiếm Đạo.”

Đợi Biên Như Tuyết đến, lão giả trong quân đội bên cạnh bước lên một bước nhỏ, cung kính nói.

Kiếm Vô Đạo khẽ gật đầu, hắn có thể đến đây, chủ yếu là do đệ tử thứ ba của hắn không ngừng cầu xin, nói cô nương của phủ Thần Tướng thần kỳ vô cùng, hắn cũng có lòng yêu tài, nên mới xuống Kiếm Lư, đi một chuyến đến nơi phồn hoa thịnh thế này.

“Thông Lực cảnh tầng mười, viên mãn, căn cốt khỏe mạnh, không tệ.”

Kiếm Vô Đạo liếc mắt đã nhìn ra tu vi cảnh giới của cô nương, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, nghe nói là chiến thể cửu đẳng, thuộc về tư chất tuyệt đỉnh, về sau không cần hắn phải lo lắng quá nhiều về phương diện tu hành.

“Tiểu nha đầu, dùng kiếm pháp mà ngươi thành thạo nhất, biểu diễn cho ta xem một lần.” Kiếm Vô Đạo nói.

Biên Như Tuyết nhìn lão giả xa lạ nhưng lại uy nghiêm này, có chút căng thẳng, vô thức nhìn Lý Hạo.

Lý Hạo hiểu rằng cơ duyên của Tuyết Nhi đã đến, lập tức cười đẩy nàng ra phía trước, nói: “Đừng sợ, đừng căng thẳng, có ta ở bên cạnh mà.”

Được Lý Hạo khích lệ, sự nhút nhát của Biên Như Tuyết tiêu tan đi nhiều, nàng gật đầu. Tiểu cô nương lập tức đi đến một bên, những người còn lại không cần Hạ Kiếm Lan ra hiệu, cũng tự giác ngoan ngoãn nhường chỗ cho tiểu nữ hài này.

Rất nhanh, Biên Như Tuyết vung ra kiếm pháp, như tuyết như thác, tư thế nhẹ nhàng mềm mại, kiếm pháp thuần thục khéo léo, hơn nữa bên trong còn có vài phần ý vị phản phác quy chân.

Chương 44. Hậu duệ tuyệt thế (2)

Ý vị này lập tức bị Kiếm Vô Đạo đắm chìm trong Kiếm Đạo gần trăm năm bắt được, đôi mắt sắc bén hẹp dài như lưỡi kiếm của lão giả, đột nhiên mở to thêm vài phần, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc không giấu được.

Đây không chỉ có thiên phú Kiếm Đạo, mà còn là kỳ tài Kiếm Đạo hiếm thấy trăm năm!

Ở độ tuổi này, có thể tu luyện một môn kiếm thuật thượng phẩm đến mức hoàn hảo, đã đủ để sánh ngang với đệ tử xuất sắc nhất của hắn, huống chi bây giờ còn có thêm vài phần linh vận tối cao.

Hậu duệ luyện kiếm tuyệt thế!

“Ha ha ha…” Kiếm Vô Đạo không nhịn được cười lớn, tiếng cười sảng khoái làm cho lá khô trên cây bên cạnh cũng rung rinh rơi xuống.

Đáng giá, rất đáng giá!

Không uổng công đi nhân gian một chuyến.

Những người xung quanh nghe thấy tiếng cười lớn của Kiếm Thánh, lập tức biết được vận mệnh của tiểu cô nương đã hoàn toàn cất cánh từ khoảnh khắc này.

Mặc dù ở trong phủ Thần Tướng, bản thân đã vô cùng tôn quý, khiến người đời ngưỡng mộ, nhưng gặp được danh sư như Kiếm Thánh, mới coi như thực sự leo lên đỉnh cao, tương lai có hy vọng trở thành nhân vật nổi tiếng, lưu danh mười đời!

Trong nháy mắt, vô số ánh mắt phức tạp trong viện đều tập trung vào tiểu cô nương cầm kiếm kia.

Biên Như Tuyết dừng kiếm lại, cảm nhận được ánh mắt tụ lại trên người mình, căng thẳng nhìn Lý Hạo.

Nhưng Lý Hạo lại cười với nàng, giơ ngón tay cái lên.

Biên Như Tuyết biết động tác này có ý gì, khen mình rất tuyệt.

Vì vậy, tiểu cô nương cũng thoải mái nở nụ cười.

“Ngươi tiến cử tốt lắm, tiến cử tốt lắm!”

Trước đó Kiếm Vô Đạo còn nghiêm mặt, tự mang theo hào quang uy nghiêm, lúc này cười lớn vỗ vai lão giả trong quân đội bên cạnh, nếu không phải hắn có quen biết với đồ đệ thứ ba của mình, hết sức tiến cử, thì bản thân hắn cũng sẽ không nhặt được một kiếm phôi tuyệt thế như vậy.

“Tiền bối khách sáo rồi, Tuyết Nhi có thể bái sư Kiếm Thánh là phúc phận của nàng.” Lão giả trong quân đội thụ sủng nhược kinh nói.

Hai người nhìn bề ngoài thì giống nhau, đều là dáng vẻ của những ông lão ngoài sáu mươi, nhưng thực tế tuổi tác và địa vị lại chênh lệch rất lớn.

Kiếm Vô Đạo cười cười, tâm trạng cực tốt, hắn đi đến trước mặt tiểu cô nương, cúi người, ôn hòa nói: “Tiểu cô nương, ngươi thích kiếm chứ, ta đưa ngươi đi tu hành được không?”

Biên Như Tuyết hơi ngẩn ra, hỏi: “Đi đâu?”

“Kiếm Lư.”

Kiếm Vô Đạo mỉm cười nói ra thánh địa mà kiếm khách thiên hạ đều hướng tới, nói: “Ta sẽ dạy ngươi luyện kiếm ở đó, truyền cho ngươi kiếm thuật tốt nhất.”

Biên Như Tuyết không hiểu, chỉ hỏi: “Xa không?”

“Đi về phía nam khoảng chín nghìn dặm, với ngươi thì cũng coi như là xa.” Kiếm Vô Đạo mỉm cười nói.

Biên Như Tuyết lập tức nhìn về phía Lý Hạo, nói với Lý Hạo: “Hạo ca ca, ngươi cũng đi chứ?”

Lúc này Kiếm Vô Đạo mới nhận ra, mình còn quên mất một hài tử.

Hạ Kiếm Lan đúng lúc đi tới, điềm tĩnh mỉm cười nói: “Kiếm Thánh tiền bối, ngài còn quên xem thiên phú Kiếm Đạo của Hạo Nhi nữa, nghe nói hắn cũng có linh tính Kiếm Đạo khá cao.”

“Đúng vậy đó tiền bối.”

Lý Phúc ở bên cạnh kích động, thấy vậy vội vàng nói: “Khi Tuyết Nhi luyện kiếm, tiểu thiếu gia thường xem ở bên cạnh, còn đưa ra cho nàng một số lời khuyên không tệ, ta thấy mặc dù tiểu thiếu gia chưa từng tu luyện, nhưng dường như cũng có hiểu biết và thiên phú riêng về Kiếm Đạo.”

Kiếm Vô Đạo hơi bất ngờ, nhìn Lý Hạo, mày đột nhiên hơi nhíu lại, nhưng vì Hạ Kiếm Lan ở bên cạnh, lập tức nói: “Được, đưa cho hắn một thanh kiếm, để hắn biểu diễn xem, tùy ý dùng chiêu kiếm gì cũng được.”

“Đa tạ Kiếm Thánh tiền bối!”

Lý Phúc mừng rỡ, kích động cảm ơn, sau đó nói với Biên Như Tuyết: ” Tuyết Nhi tiểu thư, cho tiểu thiếu gia mượn thanh kiếm của ngươi đi.”

Biên Như Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, đưa kiếm cho Lý Hạo.

Lý Hạo nhận lấy thanh kiếm, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.

Hắn không để ý đến việc cố ý che giấu, mà đang cân nhắc lợi hại.

Thi triển kiếm pháp, bộc lộ thiên phú, tự nhiên sẽ khiến mọi người kinh ngạc, cho dù không bộc lộ tu vi nhục thân, chỉ dùng thân thể hài tử bình thường vung kiếm, dù không thể phát huy ra tầng tối cao của kiếm quyết Triều Tịch, nhưng chỉ cần mượn một chút ý vị tối cao, với ánh mắt tinh tường về Kiếm Đạo của lão giả Kiếm Thánh này, cũng có thể nhìn ra tiềm lực Kiếm Đạo của hắn.

Có Kiếm Thánh làm sư phụ, tự nhiên cũng không lo người khác thèm muốn.

Chỉ là, bái sư đối phương, thì phải theo chân người ta đến Kiếm Lư ở phương Nam tu hành.

Đó là thánh địa của kiếm khách, nhưng xét về tổng thể, chưa chắc đã thâm sâu bằng phủ Thần Tướng, phong phú như Thính Vũ lâu.

Mà bản thân hắn cần thông qua Kỳ Đạo và các nghệ thuật khác để nâng cao, với vẻ mặt nghiêm túc không nói nhiều của lão giả Kiếm Thánh này, chắc chắn sẽ cực kỳ nghiêm khắc, chưa chắc đã dung thứ cho hắn “không làm việc đàng hoàng.”

Chương 45. Phúc duyên nông cạn

Hoặc là, bái sư đối phương, thương lượng với người ta, để người ta ở lại phủ Thần Tướng chỉ dạy mình?

Nhưng phủ Thần Tướng chưa chắc đã dung thứ cho một cường giả ngoại lai có thể sánh ngang với một đời của Lý gia, lưu lại lâu dài trong phủ… Mà cũng chưa chắc đối phương đã đồng ý.

“Thôi, không cần hắn biểu diễn nữa.”

Lúc này, giọng nói của Kiếm Vô Đạo truyền đến, hơi không vui nói.

Lý Hạo đang suy nghĩ lựa chọn nghe vậy thì sửng sốt, nhìn về phía đối phương.

Hạ Kiếm Lan phản ứng lại, vội vàng nói: “Kiếm Thánh tiền bối, đây, đây là vì sao?”

“Trong mắt Hắn không có kiếm, không yêu kiếm, tuổi còn nhỏ, tâm tư hỗn tạp, không phải là người luyện kiếm.”

Sắc mặt Kiếm Vô Đạo trở nên hờ hững, nếu không phải đây là phủ Thần Tướng, thì lúc này hắn đã quay người rời đi, thậm chí còn không nói thêm một câu.

“Kiếm Thánh tiền bối, chắc chắn là hài tử này căng thẳng trong lòng, hay là ngài cho hắn một cơ hội thể hiện…” Lý Phúc ở phía sau vội vàng nói, đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ thì mất mát quá lớn.

Nhưng lời còn chưa dứt, thì người sau đã liếc nhìn hắn.

Ánh mắt lạnh lùng như lưỡi kiếm khiến Lý Phúc cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, có cảm giác như sinh mệnh bị cắt đứt, lời nói không khỏi dừng lại.

“Kiếm Thánh tiền bối, từ nhỏ Hạo Nhi đã ở trong phủ, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, hơn nữa hắn không thể tập võ, chắc chắn ngày thường cũng không đụng đến kiếm, nói không thích cũng là bình thường.” Hạ Kiếm Lan nhíu mày nói.

Kiếm Vô Đạo đối xử với Hạ Kiếm Lan lại không giống như đối với Lý Phúc, dù sao cũng là đại phu nhân của phủ Thần Tướng, thay mặt quản lý thần phủ, hắn nhìn đối phương, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Tâm tư của phu nhân ta hiểu, chỉ là ngươi không biết dùng kiếm, ngươi không hiểu Kiếm Đạo, nếu luyện đến trình độ bình thường, hoặc là cấp bậc cao thủ trong thế tục, có lão phu chỉ dạy, cũng miễn cưỡng có thể thành.”

“Nhưng muốn đạt đến đỉnh cao, đạt đến cấp bậc thấp nhất của Kiếm Lư ta, thì còn kém xa lắm.”

“Luyện kiếm ta chỉ xem hai điểm, một là thiên phú Kiếm Đạo, hai là cảm giác đối với kiếm.”

“Thiên phú tốt, nhưng không có cảm giác đối với kiếm, chỉ có thể đạt đến trình độ nhị lưu, còn bản thân yêu thích kiếm, cho dù ngộ tính tương đối bình thường, cũng có thể thông qua sự chăm chỉ, bước vào cấp bậc nhất lưu.”

Hiếm khi nói nhiều như vậy một lần, Kiếm Vô Đạo cũng dứt khoát nói rõ ràng.

Hắn nhìn về phía Biên Như Tuyết, nói với Hạ Kiếm Lan: “Vừa nãy tiểu nha đầu này ôm kiếm đi tới, ta có thể nhìn thấy trong mắt nàng có kiếm, yêu thích kiếm, trong một ngàn loại binh khí, nàng sẽ liếc mắt một cái là thấy kiếm!”

“Như vậy, cho dù thiên phú kém hơn một chút, tương lai cũng sẽ có thành tựu lớn, huống chi thiên phú của nàng lại tuyệt vời.”

Nói xong, nàng lại nhìn về phía Lý Hạo: “Còn hài tử này, trong mắt hắn không có lấy một chút bóng dáng của kiếm, cho dù đã tiếp nhận kiếm, cũng không thấy tình cảm, thiên phú thế nào, đã không còn quan trọng nữa.”

“Hắn không phải là người luyện kiếm.”

Cuối cùng hắn đưa ra lời nhận xét.

Nói lời này xong, miệng của Hạ Kiếm Lan bị chặn lại hoàn toàn.

Cả viện lặng im.

Hạ Kiếm Lan muốn nói lại thôi, đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của đối phương, biết rằng khuyên nữa cũng vô dụng, trừ khi mời tộc lão ra mặt, nhưng như vậy thì quá mất thể diện của Lý gia.

Nàng cúi đầu nhìn Lý Hạo, ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng.

Sao nàng lại không biết, hài tử này tính tình hoang dã, ngày thường ở trong viện luôn tìm gia đinh người hầu chơi cờ, loại kỹ thuật đó, chỉ là đồ chơi trong thời thái bình mà thôi.

Nhưng vợ chồng Lý Thiên Cương không ở đây, nàng cũng không thể quản giáo quá nghiêm khắc, nói vài câu, hài tử không nghe, lén để gia đinh đi cùng, nàng cũng không còn cách nào.

Quả nhiên, tất cả đều là số mệnh sao?

Trong lúc Hạ Kiếm Lan im lặng đối đáp, Kiếm Vô Đạo nói xong liền không còn để ý đến suy nghĩ của người khác, hắn đã nói đủ rõ ràng, nếu Lý gia không hiểu chuyện cứ muốn nhét hài tử này vào môn hạ của mình, hắn cũng sẽ không khách sáo.

Lúc này nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh, trong mắt hắn không giấu được sự yêu thích, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng tan đi vài phần, cười tủm tỉm nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?”

“Biên Như Tuyết.”

Tiểu cô nương trả lời rất ngoan ngoãn.

Ngay sau đó nhìn về phía Lý Hạo, nói với ông lão trước mắt: “Ngươi có thể để Hạo ca ca biểu diễn một chút không, Hạo ca ca rất thông minh, thông minh hơn Tuyết Nhi nhiều.”

Kiếm Vô Đạo mỉm cười, thông minh có ích gì? Những văn nhân mặc khách trong triều đình, có ai không thông minh?

Huống chi vừa rồi hắn cũng nhìn ra trong mắt Lý Hạo có suy nghĩ phức tạp, tâm tư rất nhiều, tuổi còn nhỏ mà đã như vậy, tâm tính không thuần khiết, càng khó khăn trong thời gian đầu khổ luyện Kiếm Đạo, đánh tốt cơ sở, chỉ biết ba phải hai trái, làm chậm trễ bản thân.

Chương 46. Phúc duyên nông cạn (2)

Đây chính là lý do tại sao một số hài tử thông minh sớm, sau này lại trở nên tầm thường, ngược lại một số hài tử ít nói không nổi bật, cuối cùng lại thành đại tài trưởng thành trễ.

Kiếm Vô Đạo không thích thành ngữ đại tài trưởng thành trễ này, hắn cho rằng đó là sự ngu muội của người thế tục, không nhìn thấu lớp vỏ bọc bảo vệ của thiên tài thực sự.

Tập trung, chuyên chú, đây mới là phẩm chất của thiên tài.

Một số hài tử có vẻ thông minh, cái gì cũng hiểu biết một chút, người lớn nói chuyện cũng có thể chen vào, khiến người lớn cười ha ha, khen thông minh, nhưng trong môn tu luyện này, điều tối kỵ nhất chính là tự cho mình là thông minh.

Cần cù vững vàng, có chút linh tính, mới là phôi thai tốt nhất.

“Tuyết Nhi, theo ta lên núi tu hành đi.” Kiếm Vô Đạo ôn hòa nói.

“Vậy ngươi sẽ dẫn Hạo ca ca đi cùng chứ?” Biên Như Tuyết ngẩng đầu hỏi.

“Chỉ dẫn ngươi đi.”

“Vậy thì ta không đi.”

Biên Như Tuyết lập tức nói, đồng thời lùi về sau một bước, dường như rất sợ đối phương cứng rắn muốn đưa nàng đi, co rúm lại bên cạnh Lý Hạo, ôm lấy cánh tay Lý Hạo: “Ta muốn ở cùng Hạo ca ca, không đi đâu hết.”

Sắc mặt Kiếm Vô Đạo hơi thay đổi, nhíu mày.

Tuy nhiên, dù Biên Như Tuyết thiên phú tuyệt vời, nhưng cũng chỉ là hài tử, ông cũng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn về phía Hạ Kiếm Lan, nói: “Đại phu nhân, hài tử Tuyết Nhi này ta mang đi, sau này khi nàng tu hành có thành tựu, ta sẽ để nàng trở về, đương nhiên có lẽ chỉ vài năm nữa, các ngươi có thể nghe được danh tiếng của nàng ở bên ngoài rồi.”

Hắn nói rất tự tin, bởi vì chỉ cần hắn tuyên bố lúc này, sẽ có không ít người trên thế gian này lập tức biết đến cái tên “Biên Như Tuyết.”

Tiểu đồ đệ mới được Vô Đạo Kiếm Thánh thu nhận, chỉ bằng danh hiệu này, cũng đủ để nổi danh một châu!

Hạ Kiếm Lan khẽ gật đầu, tự nhiên không có lý do gì để từ chối Kiếm Vô Đạo.

Lúc này Lý Hạo cũng đã hoàn hồn, khóe miệng giật giật, không nói gì, cũng tốt, thay mình lựa chọn, mình đỡ phải suy nghĩ.

“Hạo ca ca, ta không đi.”

Biên Như Tuyết nắm chặt cánh tay Lý Hạo, hốc mắt đỏ hoe, có chút sợ hãi nói.

Lý Hạo cũng không nỡ để tiểu nha đầu này rời đi, nhưng hiểu rằng trước mắt chính là cơ duyên của nàng.

Ở lại phủ Thần Tướng, ngoài việc có thể tu luyện, thì những thứ khác đều bị giới hạn ở bên cạnh mình.

Còn bái sư Kiếm Thánh, chỉ riêng về phương diện sư thừa, đã là nhân mạch cực lớn, cũng có thể được chứng kiến thế giới rộng lớn hơn ở bên ngoài.

Xuất phát từ tư tâm, hắn muốn giữ lại nha đầu này, có một cái đuôi nhỏ như vậy ở bên cạnh, trong lòng hắn cũng cảm thấy yên tâm và vui vẻ.

Nhưng vì cân nhắc đến Biên Như Tuyết, hắn vẫn lựa chọn tạm thời buông tay, nhẹ giọng nói: “Tuyết Nhi phải nghe lời, ngươi đi theo ông lão này tu hành, sớm ngày có thành tựu thì có thể trở về gặp ta, đến lúc đó ta sẽ lại dẫn ngươi đi ăn đồ ngon.”

“Ta không đi, ta không muốn tu hành, ta không luyện kiếm nữa, ta ghét kiếm!” Biên Như Tuyết lập tức khóc lên.

Kiếm Vô Đạo nhíu mày, phát hiện mình đã đánh giá thấp tình cảm của tiểu nha đầu với tiểu tử này.

Cũng phải, nghe nói là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.

Hắn thầm nghĩ, nếu thực sự không được, thì thu nhận Lý Hạo cũng không sao, thiên tư như tiểu nha đầu này, dù có đeo thêm một món đồ trang sức rách nát vẫn đáng để tranh giành.

“Ngoan, ngươi lớn rồi, không được khóc nhè nữa.” Lý Hạo dùng tay áo lau nước mũi cho nàng, ôn hòa nói, trong lòng cũng hơi nhoi nhói, có chút không nỡ.

Những người lớn trong viện im lặng không nói, cứ như vậy nhìn một hài tử dỗ dành một hài tử khác.

Ánh mắt của không ít người trở nên phức tạp, trong lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ, dù sao hài tử cũng chỉ là hài tử, không hiểu gì cả, có thể vào Kiếm Lư là cơ duyên lớn đến mức nào chứ, nếu hài tử nhà mình có thể vào được, họ lập tức sẽ đá hài tử ra khỏi cửa, để hài tử nếm thử xem chân pháp của từ mẫu là như thế nào.

Cuối cùng, Lý Hạo cũng dỗ dành được tiểu cô nương.

Biên Như Tuyết lau nước mắt, nói: “Vậy chúng ta hứa rồi đó nhé, Hạo ca ca, ngươi phải đợi ta trở về, cứ ở đây, không được đi đâu hết.”

“Ừ.” Lý Hạo xoa trán nàng, mỉm cười gật đầu.

Sắc mặt Kiếm Vô Đạo cũng dịu lại, ngay cả ánh mắt nhìn Lý Hạo cũng thêm một tia dịu dàng.

Mặc dù hắn có thể bỏ qua suy nghĩ của Biên Như Tuyết, cưỡng ép đưa nàng đi, dù sao cũng chỉ là hài tử, bây giờ có không nỡ, đợi đến khi ở Kiếm Lư nửa năm, cũng sẽ bị thời gian xoa dịu.

Nhưng hiện tại đối phương chịu ngoan ngoãn theo mình lên núi, tự nhiên là tốt hơn.

Dù sao thiên tư như vậy, thời gian là quý báu, không thể chậm trễ.

Chương 47. Phúc duyên nông cạn (3)

“Tính tình Tuyết Nhi mềm yếu, lão giả, ngươi phải thay ta bảo vệ nàng cho tốt, đừng để người khác bắt nạt nàng.”

Lý Hạo dỗ dành Tuyết Nhi xong, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Kiếm Vô Đạo.

Kiếm Vô Đạo hơi nhướng mày trước cách xưng hô của Lý Hạo, nể mặt hài tử cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: “Tiểu tử ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, ở bên cạnh ta, trên thế gian này, sẽ không có ai có thể bắt nạt nàng!”

“Tốt.” Lý Hạo nhìn hắn thật sâu, sau đó nói với Biên Như Tuyết: “Tuyết Nhi, nếu ở Kiếm Lư có người bắt nạt ngươi, ngươi hãy ghi vào sổ nhỏ, sau này ta sẽ thay ngươi bắt nạt lại.”

Đối với lời nói của hài tử này, mọi người chỉ coi là tình cảm hài tử, nói năng không biết nặng nhẹ, cũng không ai để ý.

Trước khi đi, Kiếm Vô Đạo suy nghĩ một chút, nói với Hạ Kiếm Lan: “Kiếm Lư của ta có một bản bí tịch Luyện Thể, lát nữa sẽ sai người đưa đến, nếu ném vào Thính Vũ lâu của các ngươi, thì cũng có thể lên được tầng sáu, đến lúc đó để hài tử này thử xem.”

Hạ Kiếm Lan mừng rỡ, vội vàng cảm ơn, sau đó lại ôm một tia hy vọng: “Hạo Nhi thực sự không thể bái ngươi làm sư phụ sao?”

Kiếm Vô Đạo đi rồi.

Chỉ để lại một câu, hài tử kia mệnh tốt, nhưng phúc duyên nông cạn.

Khi Kiếm Vô Đạo đưa Biên Như Tuyết rời đi, còn có phu nhân nương tử cùng tiễn đưa, đứng đầy cảu viện, những bóng hình oanh oanh yến yến, trước khi người đi đều muốn chen lên phía trước, nói một câu.

Thậm chí có người còn an bài hài tử của mình luyện kiếm trên con đường ra khỏi phủ.

Nhưng đáng tiếc là không thu hút được sự chú ý của Kiếm Vô Đạo.

Kiếm Lư không dễ vào như thế, vì vậy, mới khiến người ta khao khát bước vào.

Sắc thái ở cả viện, dường như cũng nhạt dần sau khi các phu nhân nương tử của các viện rời đi, lại trở về sự trống trải tĩnh lặng, lá thu chậm rơi.

Lý Hạo cầm trong tay thanh kiếm mà Biên Như Tuyết luyện tập, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa viện, rất lâu, rất lâu, mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Sau đó hắn đưa thanh kiếm trong tay cho Lý Phúc sau lưng, hắn nói: “Phúc bá, thay ta đặt lên giá kiếm trong phòng ngủ, không cần phải để nha hoàn phải lau chùi hàng ngày.”

Lý Phúc mất mát nhận lấy thanh kiếm, nhìn khuôn mặt nghiêng của Lý Hạo, trong mắt không nỡ, cũng có chút tự trách áy náy, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không nuông chiều ngươi nữa, ta sẽ tịch thu bàn cờ, ngươi nên tu luyện rồi!”

Lý Hạo sửng sốt, ngẩng đầu nói: “Phúc bá, ngươi sẽ không cho rằng, ta không được lão giả kia nhận làm đồ đệ, là vì chơi cờ chứ, oan uổng quá!”

“Ta mặc kệ.”

Lý Phúc mặt âm trầm: “Thiên lý mã thường, nhưng Bá Nhạc bất thường, cơ duyên đưa đến trước mắt mà không nắm bắt được, là do ngươi không chuẩn bị đầy đủ, sau này ngươi phải sẵn sàng từng giờ từng phút, lấy tư thế tốt nhất, chờ đợi một hoặc hai cơ hội có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.”

“Cơ hội trong cuộc đời vốn đã ít, một khi bỏ lỡ, còn có thể có tiền đồ gì nữa!”

Lý Hạo kêu oan, thấy Lý Phúc nói thật, liền hỏi: “Vậy Phúc bá, ngươi cho rằng thế nào là có tiền đồ?”

“Nhi lang Lý gia, phải vang danh thiên hạ, trấn thủ biên cương, bảo vệ bách tính một nước, đây chính là tiền đồ!” Lý Phúc không chút do dự nói một cách trang nghiêm.

“Vậy thì làm người Lý gia, cũng quá khổ.” Lý Hạo cười khổ.

“Ngươi đã mang họ Lý, hưởng phúc trời ban, thì phải gánh vác trách nhiệm này.” Lý Phúc lạnh lùng nói.

Chính mình đã hưởng phúc rồi sao? Lý Hạo cười khổ trong lòng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, bánh ngọt và hoa quả tươi ngũ nương gửi đến không tệ, cháo dinh dưỡng đại nương cho cũng rất ngon… Cũng coi như là hưởng phúc rồi nhỉ.

“Phúc bá, ngươi nói tu luyện là Luyện Thể sao?”

“Đương nhiên.”

Lý Phúc liếc hắn một cái, ý là ngoài Luyện Thể, ngươi còn có con đường nào khác để đi sao?

Luyện thể không thịnh hành, là vì tu luyện khổ, giới hạn thấp, lại cần ngộ tính cực cao, phối hợp với kỹ pháp, mới có thể tranh đấu với các cao thủ khác.

Còn những người bị ép phải chọn Luyện Thể, có người có thể nghiến răng chịu khổ, nhưng chưa chắc đã có đủ ngộ tính.

Dù sao khổ cực đẽo gọt có lẽ sẽ trở nên tinh xảo, nhưng cũng có thể làm méo mó linh hồn.

Lý Hạo và Phúc bá giằng co một hồi, cuối cùng hai bên thỏa thuận, Lý Hạo tình nguyện tu hành, nhưng không được tịch thu bàn cờ, mỗi ngày phải chơi với mình.

Lý Phúc chỉ có thể đồng ý, định đợi Lý Hạo bước vào tu hành rồi tính tiếp.

Những ngày tiếp theo, Lý Hạo bị ép phải dành ra một ít thời gian, tu luyện theo một bản bí tịch Luyện Thể cơ bản mà Lý Phúc truyền thụ.

Nhưng có sự hiểu biết về Nhục Thân Đạo, hắn tu hành khá nhanh, điều này khiến Lý Phúc kinh ngạc, không ngờ Lý Hạo lại là một mầm non tốt để Luyện Thể.

Chương 48. Luyện Thể toàn diện

Lý Hạo hơi kiểm soát tiến độ tu luyện, tránh để tên này hoàn toàn không cho mình thời gian giải trí, ba tháng mới luyện thành đại thành bản bí tịch Luyện Thể cơ bản đó.

Mặc dù vậy, thành quả đó đã khiến vị hán tử từng trải này cảm động đến rơi nước mắt, viết thư cho Yến Bắc ngay trong đêm, chia sẻ tin tốt và niềm vui này với đôi vợ chồng ở biên ải.

Còn sau quá trình tích lũy lâu dài như nước chảy đá mòn, Kỳ Đạo tam đoạn của Lý Hạo cuối cùng cũng được nâng cao.

[Tên: Lý Hạo]

[Tuổi: 7]

[Tu vi: Thông Lực cảnh tầng mười]

[Kiếm Đạo: Nhị đoạn (Phi Đoạn) (Tàng Cung)]

[Kỹ năng: Hải Vô Nhai · Triều Tịch (Tối cao) Lạc Tuyết kiếm thuật (Tối cao)]

[Nhục Thân Đạo: Nhất đoạn (Vạn Tượng) (Hổ Áp)]

[Kỹ năng: Thạch Phu Bách Luyện (Đại thành) Thiên Giao Thánh Thể (Giao Long Thể tiểu thành) Thái Sơ (Tinh Thần Thể nhập môn) Man Ngưu Kình (Đại thành)]

[Kỳ Đạo: Tứ đoạn (1/1000)]

[Sưu tập kỳ phổ đồ giám: Vạn Tượng, Hổ Áp, Phi Đoạn, Tàng Cung]

[Tâm cảnh: Kỳ tâm]

[Điểm kỹ nghệ: 1]

Lý Hạo liếc nhìn hình ảnh Lý Phúc theo sát không rời bên cạnh, không chọn tăng điểm ngay lập tức.

Nếu là Kiếm Đạo thì còn dễ nói, chỉ cần truyền thụ trí nhớ, nhưng hắn muốn dùng điểm kỹ nghệ này vào Nhục Thân Đạo trước, đảm bảo lực lượng của bản thân trước đã mới có cảm giác an toàn.

Còn cảm ngộ Nhục Thân Đạo, khó tránh khỏi sẽ khiến bí tịch Luyện Thể thay đổi, cơ thể cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, động tĩnh quá lớn.

Một ngày nọ.

Lý Hạo theo Lý Phúc đến Thính Vũ lâu.

Biết được Lý Hạo có thiên phú về Luyện Thể, Hạ Kiếm Lan đã cho Lý Hạo đặc quyền, cho phép hắn có thể ra vào Thính Vũ lâu bất cứ lúc nào, tùy ý chọn bí tịch ở bên trong.

Tất nhiên, Lý Phúc thì không được vào.

Mặc dù hắn là tâm phúc của Lý Thiên Cương, nhưng dù sao cũng không phải là đệ tử cốt cán của Lý gia, thân phận khác biệt.

Lý Phúc cũng không để ý, Thính Vũ lâu là trọng địa của Lý gia, đừng thấy xung quanh không có người canh giữ, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai muốn đến đây trộm cắp bảo vật.

Nơi này còn an toàn hơn cả viện của bất kỳ phu nhân nào.

Lý Phúc canh giữ ở dưới lầu, Lý Hạo một mình lên lầu.

Bây giờ hắn cũng đến tuổi hiểu chuyện, Hạ Kiếm Lan không để Tuyết Kiến đi theo giám sát nữa, chỉ để hắn lên lầu một mình.

Lý Hạo nghe nói hai tháng trước lão Kiếm Thánh đã gửi đến một bản bí tịch Luyện Thể, đặt ở tầng sáu, lập tức đi thẳng lên tầng sáu.

Rất nhanh, hắn đã tìm thấy một bản bí tịch mới xuất hiện.

“Long Thiền Chân Không Thể”

Lý Hạo lật ra xem.

Với sự hiểu biết Nhục Thân Đạo nhất đoạn, rất nhanh đã hiểu được sơ lược.

Thu thập.

Rất nhanh, trên bảng điều khiển xuất hiện thêm bí pháp Luyện Thể này, đồng thời đạt đến tầng hai đại thành.

Long Thiền Chân Không Thể có sáu tầng, mỗi tầng đều có thể ngưng luyện ra một thể phách khác nhau.

Tầng một là Tĩnh Thiền Thể, có thể cảm nhận được quỹ đạo nhẹ nhàng của không khí lưu động trên bề mặt cơ thể.

Tầng hai là Phục Long Thể, tích tụ lực lượng như rồng voi trong cơ thể.

Tầng ba là Dược Xác Thể, có thể vận dụng lực lượng đạp không mà đi.

Cơ thể khẽ kêu răng rắc, Lý Hạo có thể cảm nhận được, theo sự tiến vào Phục Long thể, trong cơ thể hắn lại sinh ra một luồng lực lượng, ước chừng có đến cả vạn cân!

Mặc dù vẫn là Thông Lực cảnh tầng mười, nhưng so với Thông Lực cảnh bình thường, lực lượng lại có sự khác biệt rất lớn.

Lý Hạo suy nghĩ, nếu mình tu luyện thêm vài bí tịch Luyện Thể nữa, liệu có tích lũy được nhiều lực lượng hơn không?

Nghĩ là làm, hắn lập tức tìm kiếm ở các tầng của Thính Vũ lâu.

Không lâu sau, đã tìm được bảy tám bí tịch Luyện Thể, đều là trung phẩm thượng phẩm, tu luyện đến đỉnh cao, miễn cưỡng có thể bước vào cấp bậc võ giả nhất lưu.

Rất nhanh, theo từng môn bí tịch được thu thập vào bảng điều khiển, Lý Hạo cảm thấy cơ thể không ngừng xảy ra những thay đổi khác thường, tay chân đều trở nên rắn chắc hơn.

Tu vi trên bảng điều khiển không có thay đổi, Lý Hạo vốn tưởng rằng lực lượng sẽ lại tăng lên, nhưng không phải. Tuy nhiên, những bí tịch Luyện Thể này có một số là luyện trảo công, một số là luyện thối cước, còn có một số là luyện thối cốt, luyện tạng.

Hắn có thể cảm nhận được, mặc dù lực lượng không tăng lên bao nhiêu, nhưng những bộ phận này lại được tăng cường về chất.

Lý Hạo đoán, hẳn là sức lực của mình quá mạnh, đã kích thích ra phần lớn lực lượng của nhục thân, vì vậy những bí tịch kém hơn này, không thể kích thích ra thêm lực lượng nhục thân nữa, nhưng có thể nâng cao các bộ phận tương ứng.

Bí tịch Thạch Phu Bách Luyện của hắn, có thể tăng độ cứng của da thịt cơ thể, nhưng lại bị Giao Ma Thể của Thiên Giao Thánh Thể bao phủ.

Giao Ma Thể mang lại sự tăng cường cho lớp biểu bì, giống như vảy rồng, hiệu quả mạnh hơn nhiều so với Thạch Phu Bách Luyện, vì vậy hiệu quả của Thạch Phu Bách Luyện rất khó để thể hiện ra.

Chương 49. Luyện Thể toàn diện (2)

Nhưng những bí tịch Luyện Thể khác, lại bao quát đến những nơi mà mấy Luyện Thể thuật ở tầng sáu trước đó chưa bao phủ đến.

Xương cốt, gan, tai, nhãn cầu và các bộ phận khác đều được nâng cao theo đó.

Mặc dù lực lượng không thay đổi nhiều, nhưng lực lượng trong thực chiến lại có sự biến hóa long trời lở đất.

Lý Hạo ngộ ra, mình phải thu thập các Luyện Thể thuật khác nhau, tôi luyện bản thân, nếu có thể tu luyện tất cả các bộ phận trên cơ thể đến mức thống nhất, sẽ không có chỗ nào có thể công phá!

Lúc này, tích lũy phong phú ở Thính Vũ lâu, khiến Lý Hạo thực sự cảm nhận được, đây là nơi quý giá đến mức nào đối với võ giả.

Kỳ phổ không có nhiều, nhưng bí tịch Luyện Thể, ở thì vô vàn!

Lý Hạo vui mừng như điên, đi khắp nơi tìm kiếm bí tịch Luyện Thể trong lầu, thu thập từng cuốn một.

Thời gian trôi qua.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Lý Hạo mới cầm một bản bí tịch Luyện Thể đi ra khỏi lầu.

Xa xa có vẻ như có con quạ mệt mỏi bay ngang qua bầu trời, còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thức ăn và củi lửa, truyền đến từ phía sân trước. Đã đến giờ ăn tối rồi.

Lý Hạo vươn vai, hoạt động gân cốt.

Bí tịch trong Thính Vũ lâu quá nhiều, hắn tìm kiếm cả một buổi chiều, cũng chỉ tìm được một phần mười trong số đó, mà chỉ mới là loại Luyện Thể.

Lý Hạo không thu thập tất cả các bí tịch, giống như Mạn Ngưu Kình mà Lý Phúc ép hắn luyện trước đó, không có tác dụng gì đối với hắn, đã bị cái mạnh hơn bao phủ rồi.

Ví dụ như hai môn bí tịch đều là công pháp, luyện xong môn mạnh hơn, rồi lại luyện môn kém hơn, thì không có tác dụng gì, vì môn mạnh đã luyện bàn tay đến trình độ rất cao rồi.

Trừ khi môn kém hơn, luyện tập các bộ phận khác biệt, như vậy thì có thể bổ sung.

“Cuối cùng ngươi cũng ra rồi.”

Thấy Lý Hạo đi ra, Lý Phúc có chút bất lực, đợi cả một buổi chiều, tên tiểu tử này sẽ không hoa mắt chứ.

Hắn cầm lấy một môn trong tay Lý Hạo xem thử, bí tịch Luyện Thể trung phẩm, Long Cốt, nhìn cái biết ngay là bí tịch chủ yếu luyện tập phần lưng.

Ngươi chỉ chọn cái này? Lý Phúc hơi bất lực: “Không lên tầng sáu sao?”

“Lên rồi, không hiểu.” Lý Hạo thuận miệng nói.

Lý Phúc nghĩ cũng phải, những bí tịch ở tầng sáu đều là tuyệt phẩm, đừng nói là Lý Hạo, cho dù là mình, cũng phải khổ tu mấy tháng, mới có thể nắm được một chút sơ lược.

“Đừng vội luyện quyển này, đợi khi nào ta hỏi đại phu nhân xem trong Thính Vũ lâu có quyển nào thích hợp với ngươi không, quyển này quá thiên về một bộ phận rồi.”

Lý Phúc hy vọng Lý Hạo có thể tu luyện Luyện Thể thuật có tính tổng hợp mạnh, bao quát toàn thân, như vậy sẽ không có quá nhiều điểm yếu.

“Được thôi.” Lý Hạo cũng không từ chối, thuận miệng nói: “Đi, về ăn cơm trước, bụng đói hết cả rồi, tối nay ăn gì đây nhỉ?”

Lý Phúc hơi bất lực về việc Lý Hạo không đặt tâm tư vào Võ Đạo, một lớn một nhỏ quay người rời khỏi Thính Vũ lâu.

Không lâu sau, đụng phải một lão giả đội mũ rơm, trên vai gánh cần câu, trong tay xách giỏ đựng cá, ăn mặc giản dị, trông rất bình thường.

Lý Phúc thấy đối phương, đồng tử co lại, sắc mặt lập tức nghiêm trang, vội vàng dừng bước sang một bên, cung kính nói: “Lý Phúc bái kiến nhị thúc.”

Nhị thúc?

Lý Hạo kinh ngạc, thế hệ của Lý Phúc trong phủ được tính theo thế hệ của cha hắn, người mà hắn có thể gọi là thúc chỉ có thể là thế hệ đầu tiên của Lý gia.

“Ồ.”

Lão đầu không mấy để tâm đến lời chào kính cẩn của Lý Phúc, chỉ tùy tiện đáp lại một tiếng, sau đó ánh mắt liếc sang, nhìn thấy Lý Hạo mặc áo gấm đeo ngọc bội Long Huyết  đứng sau lưng Lý Phúc, cùng với bí tịch Luyện Thể mà Lý Hạo đang cầm trong tay.

“Nghe nói Lý gia chúng ta có một phế thể Võ Đạo, chẳng lẽ là hài tử này?” Lão đầu tùy tiện hỏi.

Lý Phúc vô cùng cung kính, chắp tay cúi người: “Thưa nhị thúc, đúng là Hạo Nhi, hắn là hài tử của Hình Võ hầu, kinh mạch bế tắc bẩm sinh, không thể luyện võ.”

“Ồ ha ha…” Lão đầu cười khẽ: “Hóa ra là hài tử của tên cứng đầu kia à, chậc, tiểu tử này định Luyện Thể sao, đây là con đường gian khổ đấy.”

Lý Phúc vẫn giữ vẻ cung kính: “Tuy Luyện Thể là con đường gian khổ, nhưng muốn hài tử này có tiền đồ trong tương lai, thì chỉ có thể như vậy.”

“Hừ.”

Lão đầu lại khinh thường khịt mũi: “Luyện Thể có thể có tiền đồ gì chứ, cho dù đạt đến cảnh giới của mấy tên thể tu trong lịch sử, thì cũng chỉ thế, trong hàng vạn quân, cũng chỉ là một viên đá lớn hơn một chút mà thôi.”

Lý Phúc cười khổ, biết lời đối phương nói cũng không sai, chỉ có thể đáp: “Nhưng là nhi lang của Lý gia, nếu có thể chết trên chiến trường cũng là một vinh dự.”

Lão đầu nghe vậy, nụ cười biến mất, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.

Chương 50. Thả câu

“Nói bậy, lẽ nào nhi lang của Lý gia chúng ta phải chết trên chiến trường sao? Vinh dự gì chứ, ta thấy đầu óc các ngươi đều hỏng hết rồi!”

“Có thể sống sót trở về từ chiến trường, mới gọi là bản lĩnh!”

“À…” Lý Phúc ngớ người, bất ngờ vì bị quát mắng, đã sớm nghe nói tính tình của nhị thúc này cổ quái, hồi trẻ còn làm không ít chuyện trái với luân thường đạo lý, quả nhiên không giống người thường.

“Đây là ý của Lý Thiên Cương, hay là ý của ngươi?” Lão đầu có vẻ hơi tức giận, hỏi.

Lý Phúc cẩn thận nói: “Là ý của Hầu gia và chúng ta…”

“Hừ, tên tiểu tử Thiên Cương kia, đúng là càng sống càng không có tiền đồ.”

Lão đầu khịt mũi: “Ép một hài tử thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì để nó tự phá vỡ Tam Bất Hủ, bước vào Tứ Lập cảnh, đến lúc đó có thể nghịch thiên cải mệnh rồi.”

“Bất kể là phế vật, tàn tật, nhược trí hay đần độn, đều có thể cải tạo thành thiên tài tuyệt thế. Thay vì để hài tử nỗ lực, sao không tự mình nỗ lực hơn chút? Hay là biết rằng mình vô năng?”

“Chuyện này…”

Lý Phúc nghe mà há hốc mồm, không dám nói gì.

Tứ Lập cảnh? Nói thì dễ, nhưng muốn bước vào cảnh giới này nào có dễ như vậy!

Toàn bộ Đại Vũ triều, người có thể đạt đến bước này, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bên cạnh, Lý Hạo nghe mà không nhịn được bật cười, thầm nghĩ lão đầu này cũng khá đáng yêu.

Cứ tưởng là một trưởng bối nghiêm túc trong tộc, sẽ giống như Lý Phúc, miệt mài dạy bảo mình, nói những lời sáo rỗng như phải cố gắng, chịu khổ mới có tiền đồ, vân vân mây mây, không ngờ những lời hắn nói ra lại khác xa đến vậy.

“Phủ Thần Tướng chúng ta to lớn thế, lẽ nào lại nuôi không nổi một hài tử?”

Lão đầu thấy Lý Phúc không nói được gì, liền hừ lạnh: “Chúng ta vào sinh ra tử, mấy hài tử kia chiến tử trên sa trường, chẳng lẽ hoàn không thể để cho một tiểu bối hưởng thụ chút vinh hoa phú quý khó có được này sao?”

Lý Phúc run rẩy, chỉ có thể ậm ừ gật đầu, không dám nói tiếp.

Lão đầu liếc nhìn Lý Phúc, biết nói với loại gỗ mục này cũng vô dụng, từ khi còn trẻ đến giờ hắn đã thấy quá nhiều, cũng biết phong cách lý niệm mà Lý gia truyền thừa hàng ngàn năm nay.

Nhưng, mắt đảo qua, lại thấy tên tiểu tử bên cạnh đang cười trộm, không khỏi nhướng mày.

“Tiểu tử, ta nói cha ngươi vô dụng, ngươi còn cười?”

“Lão đầu, ta thấy ngươi nói đúng.”

“Hạo Nhi!” Lý Phúc giật mình, vội vàng quát lớn: “Ngươi đừng có vô lễ, nói chuyện với trưởng bối như vậy sao!”

Nhưng lão đầu không tức giận, ngược lại còn sửng sốt: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Lão đầu.” Lý Hạo cười nói: “Chứ không lẽ gọi ngươi là tiểu tử?”

Sắc mặt lão đầu hơi trầm xuống: “Không ai dạy ngươi cách xưng hô với trưởng bối sao?”

“Ngươi gọi ta là tiểu tử, ta gọi ngươi là lão đầu, như vậy coi như hòa nhau rồi chứ.” Lý Hạo nói: “Chắc cũng có người dạy ngươi cách xưng hô với tiểu bối chứ?”

Lý Phúc sợ đến toát cả mồ hôi, vội vàng che miệng Lý Hạo, nói với lão đầu: “Nhị thúc, ngươi đừng chấp nhặt với tiểu hài tử này, lúc hắn sinh ra thì Hầu gia và phu nhân đã đi chiến trường Yến Bắc, không ai quản giáo, nên tính tình hắn mới trở nên ngang ngược, không có quy củ gì…”

Lão đầu hơi nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, đáp: “Tiểu hài tử này nói cũng có lý, coi như hòa nhau đi.”

Lý Phúc sửng sốt, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn nhị thúc đã rộng lượng!”

Lý Hạo gỡ bàn tay đầy mồ hôi của Lý Phúc ra khỏi miệng mình, dùng tay áo lau gương mặt vừa bị chạm vào, sau đó liếc nhìn giỏ cá của lão đầu, hỏi: “Chỉ câu được một con thôi sao, nhỏ như vậy, đủ cho ai ăn?”

Lão đầu nhàn nhạt nói: “Lão đầu ta câu cá không phải để ăn, câu cá là một thú vui, ngươi còn nhỏ, không hiểu được.”

“Đã là thú vui, thì kỹ thuật câu cá của ngươi cũng quá kém rồi.”

Lý Hạo nói: “Chỉ câu được một con, thì có khác gì không câu?”

Nhắc đến đây, lão đầu như bị giẫm phải chân, phản ứng còn dữ dội hơn trước, trừng mắt nhìn Lý Hạo:

“Ngươi là tiểu hài tử thì biết cái gì, hôm nay ta không câu nghiêm túc, lại đến hồ mới, không quen địa hình, chờ đến ngày mai ngươi xem ta câu cho ngươi bao nhiêu con!”

Hắn như muốn tăng thêm sức thuyết phục, lại nhấc giỏ cá đến trước mặt Lý Hạo: “Ngươi tưởng đây là một con cá nhỏ bình thường sao, đây là yêu! Nếu ta thả ra, chưa chắc tên này đã đánh lại được đâu!”

Rõ ràng, “tên này” trong miệng hắn chính là Lý Phúc đang đứng bên cạnh.

Lý Phúc nghe vậy thì đầy vẻ xấu hổ, chuyện này liên quan gì đến mình chứ?

“Nhị thúc, yêu nguy hiểm như vậy, ngươi vẫn nên mang nó tránh xa Hạo Nhi một chút thì hơn…” hắn cẩn thận nói.

Lão đầu hừ lạnh một tiếng: “Đã vào giỏ của ta, ta còn có thể để nó lật trời sao?”

“Yêu?”

Lý Hạo nghe vậy, cảm thấy tò mò, quan sát con cá nhỏ trong giỏ.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay