1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo
  4. Tập 4: Ám sát (c31-c40)

[Dịch] Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Tập 4: Ám sát (c31-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31. Ám sát

Trong đó con cháu thứ xuất đạt đến tư chất thất đẳng, sẽ được bồi dưỡng trọng điểm, hưởng thụ tài nguyên tu luyện gần bằng đích hệ.

Vào võ trường sau, Biên Như Tuyết cũng coi như chính thức bước lên con đường tu hành.

Lúc này, sự khủng bố của chiến thể cửu đẳng đã được thể hiện ra.

Chỉ trong vòng mấy tháng, Lý Hạo thấy tiểu nha đầu đã đạt đến Thông Lực cảnh tầng bốn rồi.

Gần như một tháng đột phá một tiểu cảnh, tốc độ thần tốc như vậy, thực sự đơn giản như ăn cơm uống nước.

Mặc dù trong đó không thể không nhờ tài nguyên tu luyện phong phú của Lý gia, không chút giữ lại đổ vào người nàng, nhưng tư chất Võ Đạo như miếng bọt biển, có thể hấp thụ được nhiều như vậy cũng là một loại bản lĩnh.

Mà những thiếu niên mười mấy tuổi trong võ trường, đều còn đang quanh quẩn ở Thông Lực cảnh tầng tám tầng chín, ước chừng nửa năm nữa, sẽ bị tiểu nha đầu này đuổi kịp.

Lý Hạo thì ngày này qua ngày khác vẫn chơi cờ trong viện như thường, cũng không có ai quấy rầy hắn, đại nương không yêu cầu hắn cũng đến võ trường, Lý Hạo có thể nhìn ra tâm tư của vị đại nương này, không muốn hắn là đích hệ, nhưng lại chịu nhục ở võ trường.

Bởi vì trong võ trường ngoài việc dạy học ra, để khơi dậy ý chí tu hành của những hài tử thiếu niên này, còn sắp xếp cho bọn họ giao đấu và cạnh tranh với nhau.

Những người không có tư chất Võ Đạo như Lý Hạo rơi vào đó, khó tránh khỏi sẽ phải chịu khổ, có một số hài tử nói chuyện không kiêng nể gì, thậm chí không thể tránh khỏi gây ra thị phi, còn có khả năng gây đến chỗ người lớn, vậy sẽ không hay.

Đại nương thay mặt quản lý phủ Thần Tướng, chỉ muốn có được sự thanh tịnh.

Mà Lý Hạo cũng vui vẻ như thế, để có được sự thoải mái.

Dù sao thì luyện võ với hắn chỉ là lãng phí thời gian.

Hắn cũng không có tâm tư tranh cãi với những thiếu niên kia, quá vô vị.

……

“Đã chơi nhiều ván như vậy, ngươi vẫn không nhớ, cùng một nước cờ này, ngươi đã thua ba ván rồi!”

Lý Hạo quát lớn với gia đinh đang chơi cờ trước mặt.

Gia đinh giật mình, vội vàng đứng dậy cúi đầu, giống như chim cút run rẩy nói: “Thiếu gia bớt giận.”

Hiện tại Lý Hạo đã có uy thế của tiểu chủ nhân, bọn họ không dám coi hắn là hài tử, hay không coi trọng lời hắn nói nữa.

“Tâm tư của ngươi hoàn toàn không đặt vào cờ, ngươi đang nghĩ cái gì thế?” Lý Hạo tức giận hỏi.

Gia đinh kêu khổ trong lòng, trước kia hắn cũng chơi như vậy, nhưng tiểu thiếu gia chưa bao giờ để ý, ngược lại một ván kết thúc khá nhanh, tiểu thiếu gia còn rất vui.

Nhưng gần đây lại thay đổi.

Chơi cờ quá tệ, tiểu thiếu gia sẽ đen mặt, khiến trong lòng hắn kêu khổ không thôi.

“Hai người các ngươi chơi cờ quá tệ, chơi với ta lâu như vậy, chẳng tiến bộ chút nào!” Lý Hạo tức giận nói.

Gia đinh vội vàng cầu xin tha thứ, một gia đinh khác như nghĩ đến điều gì, lén liếc nhìn Lý Hạo, nói: “Thiếu gia, ta biết một người, nghe nói cũng biết chơi cờ, là gia đinh tam đẳng mới được thu nhận gần đây.”

“Ồ?” Lý Hạo nhướng mày, hỏi: “Ở đâu?”

Ở phòng củi, phụ trách chẻ củi.

“Vậy còn chờ gì nữa, gọi hắn đến đây, để ta kiểm tra thử xem.” Lý Hạo lập tức nói.

“Vâng, thiếu gia.” Gia đinh vui mừng, lập tức cáo lui.

Không lâu sau, một thanh niên gầy gò, mặc trang phục gia đinh, được đưa đến trước mặt Lý Hạo.

“Ngây ra đó làm gì, còn không mau bái kiến thiếu gia.”

“Dạ, vâng, thiếu gia ngài bình an.” Thanh niên gầy gò vội vàng quỳ xuống.

Lý Hạo khẽ phất tay, để hắn đứng dậy nói chuyện, chỉ vào bàn cờ: “Nghe nói ngươi biết chơi cờ, chơi một ván với ta xem sao, nếu chơi tốt, sau này ngươi ở lại Sơn Hà viện, ban cho làm gia đinh nhất đẳng, theo hầu bên cạnh ta.”

“A?” Thanh niên gầy gò rõ ràng không ngờ chuyện tốt như vậy lại xảy ra, ngẩn người ra, sau đó mừng rỡ nói: “Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia!”

Nói xong, hắn xoa xoa hai tay vào người, ngồi vào trước bàn cờ.

Rất nhanh, một ván cờ được bày ra, Lý Hạo cầm quân trắng.

Theo bảy tám nước cờ giao tranh, Lý Hạo lập tức cảm thấy vui mừng, quả nhiên thanh niên gầy gò này biết chơi cờ, hơn nữa còn khá có kỹ thuật.

Lý Hạo cũng hơi nghiêm túc, không nương tay khi hạ cờ.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của thanh niên gầy gò đã tái nhợt, trán toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Cuối cùng, lòng bàn tay hắn khẽ run rẩy, chán nản nhìn bàn cờ trước mặt, lại nhìn Lý Hạo trước mặt, không thể tin được, hài tử nhỏ như vậy, lại nghiên cứu Kỳ Đạo sâu đến thế.

“Ta thua.” Thanh niên gầy gò bày ra sắc mặt phức tạp đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, còn có một tia giận dữ ẩn ẩn.

Lý Hạo lại đang ngẩn người.

Nghe thanh niên gầy gò nói mới hoàn hồn, lập tức cười nói: “Tốt, rất tốt, sau này ngươi chính là gia đinh nhất đẳng trong viện của ta, theo ta, mỗi ngày chơi cờ với ta là được.”

Chương 32. Ám sát (2)

Thanh niên gầy gò ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lý Hạo: “Nhưng, nhưng ta thua rồi.”

Lý Hạo cười cười, vừa rồi ván cờ này kết thúc, nhắc nhở hắn nhận được kinh nghiệm, vậy mà đủ tới 20 điểm!

Trước kia chơi cờ với hai tên bên cạnh, nhiều nhất cũng chỉ được 3 điểm, chênh lệch này quả thực không thể lớn hơn.

Như vậy cũng có thể thấy, nếu người có trình độ càng cao, thì kinh nghiệm hắn nhận được càng nhiều, chứ không phải đơn thuần là dựa vào số lượng từng ván cờ để tăng cấp.

Nếu mỗi ván đều là 20 điểm, 10 ván là 200, tích lũy đến 5000 điểm, chỉ cần hai trăm năm mươi ván, cho dù tính là mỗi ngày chơi mười ván, cũng chỉ cần một tháng.

Lý Hạo càng nghĩ càng kích động, nhìn thanh niên gầy gò trước mặt càng thêm vui mừng.

“Nếu ngươi có thể thắng ta, ta có thể ban cho ngươi vạn lượng hoàng kim!” Lý Hạo cười khuyến khích hắn.

Thanh niên gầy gò ngẩn người, kích động đến mức toàn thân run lên như sàng.

Lý Hạo bảo hắn đừng ngẩn người, ngồi xuống tiếp tục chơi, đồng thời ra lệnh cho hai gia đinh bên cạnh, đi chuẩn bị đăng ký cho hắn, giúp hắn làm thủ tục chuyển viện.

Cứ như vậy, Lý Hạo và thanh niên gầy gò chơi từng ván cờ một.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Một đêm nọ, Lý Hạo ăn tối xong, gọi thanh niên gầy gò đến, tiếp tục giao chiến.

Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn đêm, hai bóng người lớn nhỏ đang chém giết trên bàn cờ.

“Tiểu thiếu gia.”

Khi Lý Hạo đang tập trung suy nghĩ hạ cờ, đột nhiên nghe thấy thanh niên gầy gò gọi mình một tiếng.

Nhưng ngữ khí không có vẻ hơi nịnh nọt và cung kính giống như bình thường, mà có một tia tĩnh lặng kỳ lạ.

Lý Hạo nghi hoặc nhìn sang, liền thấy một luồng hàn quang đột nhiên ập đến, nhắm thẳng mặt!

Đồng tử hắn co lại, theo bản năng đạp chân, lùi về phía sau như tia chớp.

Nhìn lại quân cờ trên bàn, thanh niên gầy gò chống một tay lên bàn cờ, tay kia lại giữ tư thế cầm dao đâm về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ rằng tiểu thiếu gia này lại có thể tránh được đòn ra tay của mình.

“Hả? Ngươi…”

Lý Hạo hoàn hồn, tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, không hề có sự chuẩn bị.

Trong lúc kinh ngạc, đôi mắt hắn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ám sát? Ai phái ngươi đến đây.”

Trong đầu hắn thoáng nghĩ đến nữ nhân ở Thủy Hoa viện, nhưng rất nhanh Lý Hạo lại phủ nhận, mình đã là phế nhân, không có gì uy hiếp, hẳn là trong viện không có ai ám sát mình mới đúng.

“Làm sao ngươi…” Trong đầu thanh niên gầy gò còn loạn hơn cả Lý Hạo, kinh ngạc tột cùng, chẳng phải ai cũng bảo hài tử này là phế vật không thể tu luyện Võ Đạo sao? Những ngày này, hắn ngày ngày ở bên Lý Hạo, cũng không thấy Lý Hạo tu luyện bất cứ thứ gì, thậm chí một lần cũng không!

Phải biết rằng, đệ tử Lý gia, sáu tuổi đã phải khổ tu ở diễn võ trường rồi.

Phế vật trước mắt, lại ở trong viện của mình chơi cờ mỗi ngày, không ai để ý tới.

Tin tức không sai, nhưng dường như… lại sai một cách quá mức!

Rất nhanh, thanh niên gầy gò phản ứng lại, thân thể đột nhiên bạo khởi, thế mà lại bộc phát ra thân pháp tốc độ kinh người, nhào thẳng về phía Lý Hạo.

Tuyệt đối không thể để hài tử này kêu lên, hắn nhìn chằm chằm, tràn đầy sát ý.

Nhưng bên kia, Lý Hạo cũng nghĩ giống hắn.

Sát thủ, tuyệt đối không thể để hắn kêu lên, nếu không sẽ kinh động đến quá nhiều người.

Giết!

Nhìn thấy bóng người lao tới, Lý Hạo không né tránh, ngược lại đột nhiên đạp chân, thân hình nhỏ bé như sấm sét lao ra, trong động tác ẩn ẩn mang theo tiếng gió, áp sát trong khoảnh khắc, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy con dao lướt qua trước mắt, đồng thời tung một quyền đập vào bụng đối phương.

Từ khi bước vào con đường tu hành, Lý Hạo còn chưa từng động thủ với người khác.

Lần này gần như là toàn lực bộc phát.

Chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề như bao cát rơi xuống đất, nhãn cầu của thanh niên gầy gò đột nhiên trợn to đến mức sắp lồi ra, thân thể cong như con tôm bị đánh bay ngược về phía sau, đập vào bàn cờ.

Lý Hạo cũng không biết một quyền này của mình có lực lượng lớn bao nhiêu, nhưng có thể nâng được ngọn núi giả hai vạn cân, một quyền này ra tay mạnh mẽ, ít nhất cũng phải mấy vạn cân.

Trong lúc thanh niên gầy gò bị đánh lui, Lý Hạo nhanh chóng nhảy lên, bàn tay nhỏ như vuốt chim ưng, bóp lấy cổ đối phương, lạnh lùng nói: “Đừng kêu loạn!”

Thanh niên gầy gò: “???”

Chuyện gì thế này?

Trong chốc lát đầu óc tên thanh niên gầy gò có chút choáng váng, không phân biệt được ai mới là thích khách.

Nhưng cảm nhận được lực lớn đè lên cổ họng, hắn tỉnh táo lại, kinh hãi nhìn hài tử trước mặt.

Đây là quái vật gì vậy? Mới chưa đầy bảy tuổi, vậy mà lại có sức mạnh khủng khiếp như thế, cho dù là Thông Lực cảnh tầng mười viên mãn, cộng thêm thần huyết của Hầu gia phục hồi, cũng không nên khoa trương đến vậy chứ?

Chương 33. Nơi yếu ớt nhất

“Ai sai ngươi đến ám sát ta?” Lý Hạo nhìn chằm chằm đối phương hỏi, đồng thời trong đầu hiện lên đủ loại thông tin, chơi cờ là phương tiện tiếp cận hắn, điều đó cho thấy mục đích của đối phương đến phủ Thần Tướng rất đơn giản, chính là ám sát hắn.

Tên thanh niên gầy gò có chút im lặng, hài tử trước mặt biểu hiện ra đủ thứ, dù là lực lượng hay trí tuệ, đều không giống một hài tử sáu tuổi bình thường.

Hắn vốn tưởng rằng mình đến để xử lý một thứ phế vật, không ngờ lại phát hiện ra thông tin khủng khiếp như vậy.

“Ngươi không phải là phế vật Võ Đạo, ẩn giấu thực lực, là ý của ngươi hay là do lão cha ngươi sắp xếp?” Tên thanh niên gầy gò hơi nheo mắt hỏi.

Lúc này ám sát thất bại, cảm nhận được lực lớn trên cổ họng có thể nuốt chửng mình bất cứ lúc nào, hắn biết mình không còn đường sống, ngược lại lại bình tĩnh lại.

Từ phủ Thần Tướng đi ám sát huyết mạch dòng chính, vốn đã là chuyện sống chết trong gang tấc, chỉ tiếc là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

“Ngươi biết cha ta?” Ánh mắt Lý Hạo hơi động.

“Ngươi nói đùa à.”

Tên thanh niên gầy gò lạnh lùng nói: “Thiên hạ ai mà không biết Hình Võ hầu, hiện tại hắn trấn giữ biên quan, vài tháng trước còn triệu tập các võ giả giang hồ ở Yến Bắc đến hỗ trợ trấn yêu, một lời kêu gọi được trăm người hưởng ứng, danh vọng rất cao.”

Hỗ trợ trấn yêu? Lý Hạo cau mày, chẳng lẽ tình hình ở Yến Bắc đã khó khăn đến vậy rồi sao, mà còn phải nhờ đến lực lượng của các võ giả giang hồ.

“Ngươi được nhị nương ta phái đến?” Lý Hạo hỏi.

Tên thanh niên gầy gò hơi sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, trong mắt thoáng qua một tia chế giễu, nói: “Ngươi đã từng bị ám sát? Không ngờ phủ Thần Tướng thiết huyết như thế, bên trong lại thối nát đến vậy, không trách được ngươi phải ngụy trang thành phế vật, nhưng nói thật, ta không thấy ngươi tu luyện, ngươi luyện tập mấy canh giờ mỗi ngày?”

“Ta vẫn luôn tu luyện với ngươi…” Lý Hạo bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi, đây gọi là trao đổi.”

Tên thanh niên gầy gò hơi nhướng mày, không khỏi bật cười, quả nhiên hài tử này rất thú vị.

“Dù sao cũng phải chết, ngươi khiến nhiệm vụ của ta thất bại, khiến gia đình ta tan cửa nát nhà, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Tên thanh niên gầy gò khẽ cười khẩy.

Lý Hạo nói: “Bởi vì ta nhìn ra ngươi không muốn chết, ngươi cũng sợ chết, hơn nữa có rất nhiều cách chết, ta có thể cho ngươi chết một cách thoải mái.”

Nụ cười trên mặt tên thanh niên gầy gò biến mất, hắn hơi im lặng, chậm rãi mở miệng: “Người phái ta đến là…”

Đột nhiên, hắn vung cánh tay, đấm một quyền vào đầu Lý Hạo.

Lý Hạo hơi nghiêng đầu, dễ dàng né tránh, cũng không phản kích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Tên thanh niên gầy gò bị nhìn đến nỗi lòng chùng xuống tận đáy, cảm thấy lạnh lẽo, khoảng cách lại lớn đến vậy sao? Hắn đường đường là cường giả Chu Thiên cảnh, vậy mà lại như hoán đổi thân phận với hài tử này. Trước mặt hắn, mình như hài tử, bị nhìn thấu hoàn toàn.

Sự khinh thường của đối phương khiến hắn chán nản thu tay lại: “Ngươi đúng là một quái vật.”

“Nói đi.” Lý Hạo lạnh lùng nói: “Hẳn ngươi cũng biết, Lý gia chúng ta là tướng môn thế gia, bắt vô số tù binh, thẩm vấn vô số tội phạm, thủ đoạn dùng hình của chúng ta là thứ ngươi không thể tưởng tượng, muốn chết không được, cầu chết không xong. Nếu có thể, ta sẽ để cho ngươi chết một cách thoải mái.”

Khóe mắt tên thanh niên gầy gò hơi giật giật, đương nhiên hắn hiểu hài tử trước mặt không nói dối, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

“Nếu ta nói, ngươi có thể tha cho ta không?” Tên thanh niên gầy gò hơi hy vọng hỏi, hy vọng hài tử trước mặt vẫn còn bản tính đơn thuần.

“Có thể.” Lý Hạo trả lời.

“Phụt…” Tên thanh niên gầy gò suýt nữa thì hộc máu, ngươi có cần phải dứt khoát như vậy không, giả đến mức không thể giả hơn, có phải coi ta là hài tử không đó?

Hắn cười khổ, nói: “Thật ra nói cho ngươi biết cũng không sao, dù gì ám sát thất bại, gia đình ta cũng không sống nổi. Ta đến từ Yến Bắc, người phái ta đến giết ngươi là ‘Bạch Thần Quân’.”

“Bạch Thần Quân?”

“Không sai, một trong yêu ma tam thần ở Yến Bắc, thực lực khủng bố, cũng là kẻ thù cũ của phụ thân ngươi.”

Tên thanh niên gầy gò nhìn Lý Hạo với ánh mắt phức tạp: “Phụ thân ngươi dùng binh như thần, quân Lý gia lại liều chết không sợ, bên Yến Bắc vốn đã sớm thất thủ, hiện tại chiến trường chính diện đã rơi vào bế tắc, Bạch Thần Quân phái ta đến ám sát ngươi, chính là muốn tin tức ngươi chết truyền ra khỏi phủ Thần Tướng, truyền đến biên giới Yến Bắc, khiến quân đội phụ thân ngươi đại loạn, nếu hắn rời khỏi chiến trường trở về, thì Yến Bắc có thể công phá được.”

Nói đến đây, hắn nhìn chằm chằm Lý Hạo trước mặt.

Chương 34. Nơi yếu ớt nhất (2)

Không ai biết, hài tử này lại là quân cờ quan trọng ảnh hưởng đến sự sống còn của hàng chục thành trì ở Yến Bắc.

Lý Hạo sửng sốt, hóa ra là vì Yến Bắc.

Tình hình chiến sự bên đó, vậy mà đã ảnh hưởng đến phủ Thần Tướng cách xa hàng vạn dặm.

“Phụ thân ngươi trấn giữ Yến Bắc, họ đã trải qua nhiều trận chiến, trên người không có sơ hở, không thể đánh bại, còn ngươi là điểm yếu duy nhất của họ, là nơi yếu ớt nhất.”

Tên thanh niên gầy gò nói: “Chỉ có thể bắt đầu từ ngươi, mới có thể đánh bại cha mẹ ngươi, khiến biên quan Yến Bắc bị đánh bại, để đại quân yêu ma tiến thẳng vào.”

Lý Hạo im lặng, tiêu hóa lời nói của đối phương, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Ngươi là nhân tộc, tại sao lại làm việc cho yêu ma?”

Tên thanh niên gầy gò hơi sửng sốt, dừng lại một chút, mới nhìn Lý Hạo một cách âm u, trong mắt mang theo sự đố kỵ và căm hận: “Không phải ai cũng may mắn như ngươi, nói cho ngươi biết ngươi cũng không hiểu đâu.”

“Phải không?”

Lý Hạo bình tĩnh nhìn hắn: “Từ khi sinh ra cha mẹ đã rời khỏi, còn bị người thân bên cạnh hãm hại, hiện tại lại vì cha mẹ mà bị ám sát, ngươi nói ta có may mắn không?”

Tên thanh niên gầy gò hơi há miệng, sửng sốt, muốn nói lại thôi, nhưng không thể nói nên lời.

Lý Hạo cũng không nói thêm nữa, chỉ bảo: “Ta đã hứa với ngươi, sẽ cho ngươi một cái chết thoải mái.”

“Hừ, ngươi còn tốt bụng lắm.” Tên thanh niên gầy gò lấy lại tinh thần, cười gượng có chút chế giễu.

Bất kể nói thế nào, cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết, trong mắt hắn có chút sợ hãi, hắn không muốn chết, cũng sợ chết, nếu không thì sao lại sa sút đến mức phải bán mạng cho yêu ma?

Lý Hạo như không nghe thấy lời chế giễu, nói: “Thật ra ta không muốn giết ngươi.”

“Ồ?” Trong mắt tên thanh niên gầy gò hiện lên nụ cười lạnh, rõ ràng không tin.

“Bởi vì ngươi chơi cờ không tệ.” Lý Hạo nghiêm túc nói.

Tên thanh niên gầy gò sửng sốt.

Một lúc sau, hắn mới lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót: “Nhưng đáng tiếc là chưa bao giờ thắng được ngươi.”

“Kiếp sau đi.”

Lý Hạo bắt đầu dùng sức: “Kiếp sau đừng luyện võ nữa, cứ an phận chơi cờ đi, ít nhất cũng sống lâu hơn một chút, thoải mái hơn một chút.”

Tên thanh niên gầy gò muốn giãy dụa, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh của Lý Hạo, trong lòng chỉ còn tuyệt vọng, chua xót nói: “Ngươi đúng là một hài tử kỳ lạ.”

Cuối cùng, Lý Hạo vẫn bóp chết hắn.

Đến lúc ngạt thở, tên thanh niên gầy gò lại phản kháng kịch liệt, nhưng không có tác dụng gì.

Đợi giải quyết xong tên thích khách, Lý Hạo mới nhớ ra, mình còn chưa biết tên thật của đối phương.

Còn tên gia đinh mà đối phương dùng để trà trộn vào cũng là do Lý gia ban cho.

Nhưng mà.

Thôi vậy.

Tên thích khách chết, Lý Hạo gọi gia đinh đến, dọa gia đinh sợ chết khiếp.

Đêm đó, cả phủ Thần Tướng đều chấn động.

Đèn của các viện đều sáng lên, các phu nhân của các viện đã ngủ cũng vội vã mặc quần áo chạy đến, đợi đến khi nhìn thấy xác tên thích khách nằm trên bàn cờ, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

Phủ Thần Tướng là nơi nào, vậy mà lại có thích khách trà trộn vào được?

Khí chất trang nghiêm điềm đạm thường ngày của Hạ Kiếm Lan cũng biến mất, lo lắng ôm lấy Lý Hạo, sờ soạng khắp người: “Ngươi không sao chứ?”

“Đại nương, ta không sao.” Lý Hạo an ủi.

Đợi đến khi kiểm tra thấy trên người Lý Hạo thực sự không có vết thương, Hạ Kiếm Lan mới yên tâm, sau đó cẩn thận hỏi han, còn Lý Hạo cũng nói ra lời đã nghĩ sẵn từ trước.

Thích khách đánh lén, lúc nguy cấp có một ông lão ra tay, giết chết thích khách.

Sau đó ông lão biến mất.

Lý Hạo nghĩ, một tên thích khách có thể trà trộn vào phủ Thần Tướng, thì mình bịa ra một ông lão, hẳn cũng không có vấn đề gì nhỉ?

Dù sao ngay cả việc có thích khách các người còn không nhận ra, vậy không biết có cao thủ khác, cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ?

Nghe xong lời Lý Hạo, trong lòng Hạ Kiếm Lan chấn động, lập tức hiện lên một số suy đoán, chẳng lẽ là Hình Võ hầu ngầm phái cao thủ trong quân đội đến?

Hay là… vị tộc lão kia?

Nàng đè nén suy đoán trong lòng, không nghi ngờ lời Lý Hạo.

Dù sao Lý Hạo có thông minh trưởng thành sớm đến mấy cũng chỉ là hài tử chưa đầy bảy tuổi.

Hơn nữa lại không bước vào Võ Đạo, nếu không có cao nhân ngầm bảo vệ, thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Sau đó, Hạ Kiếm Lan để Tuyết Kiến đưa Lý Hạo và tiểu nha đầu Biên Như Tuyết đến Trường Xuân viện nghỉ ngơi, cho hài tử trấn tĩnh lại.

Còn nàng, thì ngồi trong đại sảnh của Sơn Hà viện, gọi gia đinh trước đó chơi cờ với Lý Hạo, cùng với gia đinh đầu tiên bị tiếng gọi của Lý Hạo làm kinh động, đến thẩm vấn cẩn thận trong viện này.

Đồng thời, nàng lại điều cao thủ trong phủ đến kiểm tra xác tên thích khách.

Chương 35. Nơi yếu ớt nhất (3)

Không lâu sau, đã biết được toàn bộ sự việc từ miệng gia đinh.

Tên thích khách vào phủ khi nào, lại bộc lộ thiên phú chơi cờ như thế nào, biểu hiện trước mặt gia đinh Sơn Hà viện ra sao, cùng với cách lấy lòng như thế nào, v.v…

Rõ ràng, đối phương đã dò la tình báo của Lý Hạo, cố ý tiếp cận bằng cách chơi cờ, mọi chuyện đều có dấu vết.

Nửa đêm, kết quả kiểm tra tử thi cũng có, tên thích khách này đúng là Chu Thiên cảnh, đại khái là từ tầng ba đến tầng bốn.

Cảnh giới này nếu ở bên ngoài, cũng coi như là tu vi không tệ, cũng có thể hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, tạo dựng chút danh tiếng nhỏ, nhưng nếu ở trong phủ Thần Tướng có nhiều cường giả như mây, thì tuyệt đối là tồn tại vô cùng bình thường.

Tuy nhiên, để giết chết một hài tử sáu tuổi, thì tu vi này đã quá đủ, thậm chí còn là dùng dao mổ trâu giết muỗi, rất khoa trương.

Hơn nữa, đối phương đã dùng một loại đan dược đặc biệt, phong bế khí tức của bản thân, vì vậy mới không khiến ai phát hiện ra.

Nghe được kết quả này, các phu nhân của các viện đều vô cùng sợ hãi, nếu hôm nay người bị ám sát không phải là Lý Hạo, mà là đứa con của họ, thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!

Bên cạnh một hài tử, đột nhiên xuất hiện một sát thủ Chu Thiên cảnh, quả thực quá khủng bố.

Liễu Nguyệt Dung nghe kết quả khám nghiệm tử thi, một chút suy đoán lung tung trong lòng cũng dần buông xuống.

Cho dù thần huyết của Lý Hạo không bị phế bỏ, thì cũng không thể tự mình giết chết tên thích khách này.

Xem ra, mặc dù hai vợ chồng kia ở biên ải, nhưng đã chuẩn bị đầy đủ cho đứa con của mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng thầm sợ hãi, chuyện mình hạ độc, hẳn là không ai phát hiện ra, dù sao lúc đó nàng nhận được chỉ thị ra tay ở Thủy Hoa viện, trong viện của nàng cũng có cường giả.

Biên giới Yến Bắc, thành Uyên Nguyệt.

Trong thành mây đen ảm đạm, mặt đất ngoài thành đầy thương tích, gồ ghề. Trong một ngọn núi trùng điệp cách đó trăm dặm, có những bóng hình to lớn kỳ dị ẩn cư ở đây, ma ảnh trùng trùng, còn có một số bóng hình mảnh mai, ngoại hình giống con người, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.

Mặt đất ở đây đầy vết máu, xương cốt như rừng củi, da thịt như vải rách, tùy ý treo trên cành cây, khối đá.

Lúc này, một thiếu phụ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tay cầm một cánh tay khác phủ giáp, đang gặm ngón tay, môi má nhuộm đỏ máu tươi, nhưng nàng không hề để ý.

Đột nhiên, trên bầu trời có một chấm đen nhỏ lao đến, đợi đến gần mới phát hiện, đó là một con hắc điểu có ba móng dài hơn mười thước.

Nó thu nhỏ thân hình, khi hạ cánh đã biến thành dáng vẻ một thiếu niên nhanh nhẹn, đầu đội khăn đen, bước chân nhẹ nhàng đi về phía mấy người đang ngồi vây quanh, sau đó đến trước một thanh niên mặc áo trắng, trên đầu gối đặt một cây trường cầm.

Thanh niên này dùng ngón tay khẽ gảy đàn, phát ra tiếng đàn du dương, nhưng ánh mắt hắn lại tĩnh lặng nhìn về phía xa, nhìn tòa thành như một tảng đá thối đó.

Dường như còn có thể mơ hồ nhìn thấy những đám mây đen dày đặc tụ lại trên bầu trời thành trì, cùng với những bóng người mơ hồ đứng trên đầu thành.

“Bạch Thần Quân.”

Thiếu niên khăn đen hơi chắp tay, vẻ mặt cung kính, nói với thanh niên áo trắng: “Vừa nhận được tin, tên thịt loại vô dụng được phái đi trước đó đã thất bại, còn kinh động đến phủ Thần Tướng, hiện tại toàn phủ đều đề cao cảnh giác, nghe nói bên cạnh hài tử đó có cao thủ âm thầm bảo vệ trong bóng tối.”

“Thế mà cũng có thể thất bại? Thứ vô dụng!”

Bên cạnh, một tráng hán thân hình to lớn, vạm vỡ, sắc mặt trầm xuống, hơi há miệng, mơ hồ lộ ra hàm răng nhọn không giống con người.

“Không phải đã trà trộn vào bên cạnh hài tử đó rồi sao?” Mỹ phụ đang gặm cánh tay nhíu mày, cũng ngừng nhai, nhìn về phía thiếu niên khăn đen.

“Đã nửa tháng trôi qua, chắc chắn thân phận của hắn không bị bại lộ, lâu như vậy mà không tìm được cơ hội ra tay ư?”

Bên cạnh, một thanh niên có đôi lông mày màu vàng cau mày nói: “Để tránh tình báo của phủ Thần Tướng có sai sót, Hình Võ hầu cố ý che giấu tình hình thực tế của hài tử, chúng ta cố ý phái tên thịt loại Chu Thiên cảnh này qua đó, nếu như ở cự ly gần đánh chết bằng một quyền, thì Thông Lực cảnh tầng mười cũng không thể né tránh, cho dù bên cạnh có cao thủ bảo vệ, cũng phải không kịp phản ứng chứ?”

Thiếu niên khăn đen thở dài, đáp: “Quá trình cụ thể không thể biết được, ai mà ngờ được thứ đó lại vô dụng như vậy.”

“Hừ, không thành công còn kinh động đến phủ Thần Tướng, nếu tin tức này rơi vào tai Lý Thiên Cương, chắc chắn hắn sẽ phái thêm người đi bảo vệ, thứ chết tiệt!” Tráng hán khôi ngô vạm vỡ lại tức giận nói.

Thiếu niên khăn đen hơi gật đầu: “Nếu tiếp tục ám sát, chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn, nếu tên thịt loại đó đã thất bại, vậy thì gia đình hắn cũng không cần giữ lại nữa, cho đám tiểu tử bên dưới hưởng dụng đi.”

Chương 36. Thất bại

Đã sớm để chúng ăn sạch rồi.

Mỹ phụ lại cắn một ngón tay, vừa nhai vừa nói.

Thiếu niên khăn đen không nói gì nữa, mà nhìn về phía thanh niên áo trắng đã ngừng gảy đàn, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra vẻ kính sợ: “Bạch Thần Quân, tiếp theo phải làm sao, có cần công kích trực diện không?”

Những người khác cũng nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn ra lệnh.

Tâm trạng của Bạch Thần Quân có vẻ không dao động quá lớn, hắn nhìn chằm chằm vào thành Uyên Nguyệt xa xa, nhẹ giọng nói: “Lý gia này, đúng là một khối xương khó gặm, nếu công kích trực diện, thì tổn thất của chúng ta sẽ quá lớn.”

“Đúng vậy, những tên kia lại không chịu ra sức, đúng là đồ khốn nạn.” Tráng hán khôi ngô bất mãn nói.

“Vậy còn ám sát nữa không?” Thiếu niên khăn đen hỏi.

Bạch Thần Quân quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi nói xem?”

……

……

Sau khi Lý Hạo bị tập kích, phủ Thần Tướng càng tăng cường cảnh giác.

Hạ Kiếm Lan điều động cường giả nội viện đến trấn giữ tiền viện, từng người một kiểm tra những gia đinh vào phủ trong vòng ba năm.

Chuyện này gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng các viện đều tích cực phối hợp, dù sao thì lần ám sát này thực sự quá nguy hiểm, ai cũng sợ xảy ra trên người hài tử nhà mình.

Qua điều tra của mạng lưới tình báo Lý gia, vụ ám sát thực sự liên quan đến yêu ma ở Yến Bắc.

Lý Hạo tìm đại nương, muốn nàng che giấu tin tức về vụ ám sát này, đừng truyền đến Yến Bắc, đừng truyền đến tai của đôi vợ chồng kia, tránh làm rối loạn cục diện chiến trường tiền tuyến.

Nghe Lý Hạo nói vậy, Hạ Kiếm Lan vừa ngẩn người, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ của Lý Hạo, trong lòng ẩn ẩn như bị thứ gì đó bóp chặt.

Hài tử này, bản thân suýt nữa bị ám sát vì chiến sự ở Yến Bắc, vậy mà còn lo lắng ảnh hưởng đến bên kia, quả thực hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Tuy nhiên, tin tức về vụ ám sát quá lớn, muốn che giấu là không thể.

Rất nhanh, tiền tuyến Yến Bắc đã nhận được tin tức.

Hình Võ hầu đang suy nghĩ về bố cục trong doanh trại thì vô cùng tức giận, Cơ Thanh Thanh cũng giận dữ khôn cùng, bọn họ đã nhận ra ngay suy nghĩ của những yêu ma này, muốn lợi dụng cái chết của Lý Hạo để lung lay lòng quân, khiến họ tạm thời rời khỏi cục diện chiến tranh Yến Bắc.

Một khi bọn họ vừa đi, thì chắc chắn bên này sẽ phải đón nhận một đòn tấn công như sấm sét.

Hình Võ hầu không thể bỏ mặc chiến trường bên này, trong lúc tức giận, ngay trong ngày đã phái người thân tín bên cạnh mình trở về phủ, bảo vệ Lý Hạo.

Phủ đệ truyền đến tin tức, nói rằng vụ ám sát đã được người âm thầm bảo vệ bên cạnh Lý Hạo hóa giải.

Nhưng Hình Võ hầu lại biết, mình không hề phái người âm thầm bảo vệ Lý Hạo.

Sơn Hà viện có hộ vệ, lại nằm trong phủ Thần Tướng, căn bản hắn không nghĩ tới, sẽ có người đi ám sát một hài tử.

Nếu Lý Hạo thể hiện thiên phú Võ Đạo kinh người, thì hắn sẽ có chút lo lắng, âm thầm phái người đi bảo vệ, tránh để thiên kiêu tương lai của Lý gia chết yểu trong nôi.

Nhưng một người không có thiên phú Võ Đạo, không có bất kỳ mối đe dọa nào, dù là như vậy, cũng suýt nữa gặp nạn.

Hơn nữa, tất cả những điều này, đều là vì cục diện bế tắc chết tiệt trước mắt.

Vài ngày sau, tại chiến trường Yến Bắc, doanh trại Lý gia ra quân như sấm sét, liên tục nhiều đêm tiêu diệt một ổ yêu ma, tin tức truyền ra, khiến tất cả yêu ma đều cảm nhận được sự tức giận của Lý gia.

……

……

Cuối cùng, cuộc sống cũng dần dần bình lặng trở lại.

Nửa năm trôi qua, Lý Hạo đã bảy tuổi.

Tin tức về vụ ám sát đã xảy ra từ nửa năm trước, hiện tại trong phủ không còn ai nhắc đến nữa.

Còn cường giả mà Hình Võ hầu phái về từ quân đội, nửa năm nay luôn đi theo bên cạnh Lý Hạo, là một nam nhân trung niên dáng người cao thẳng, ít nói, xử sự cẩn thận tỉ mỉ, tên là Lý Phúc.

Nghe nói nhiều năm trước Lý Phúc là một hài tử bị bỏ rơi, được Lý gia nhận nuôi, lúc đó có người nói, tuy hài tử này số phận bi thảm, nhưng có thể nằm ở trước cửa phủ Thần Tướng, cũng coi như có phúc duyên, vì vậy đã theo họ Lý, đặt một cái tên đơn giản, là Phúc.

Những năm đầu ở Sơn Hà viện, Lý Phúc lớn lên cùng Hình Võ hầu.

Tuổi của hắn lớn hơn Hình Võ hầu bảy tám tuổi, ngày thường quan tâm nhau, đối xử với Hình Võ hầu như huynh đệ, nhưng trong quân đội, hai người lại là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Đồng thời, Lý Phúc cũng là cánh tay phải của Hình Võ hầu, là một trong những người đáng tin cậy nhất.

“Phúc bá, ngươi lại thua rồi.”

Trong đình, một ván cờ kết thúc, Lý Hạo cười hì hì nói.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Lý Phúc không khỏi lộ ra một tia bất lực: “Ta với phụ thân ngươi coi như là cùng thế hệ, ngươi nên gọi ta là thúc.”

Chương 37. Thất bại (2)

“Nhưng gọi là Phúc thúc, có vẻ hơi giống như nhận thua.” Lý Hạo bĩu môi nói: “Ta chơi cờ chỉ muốn thắng, không thích nhận thua.”

Lý Phúc không phản bác được, chỉ vì sự đồng âm vô nghĩa này, mà khiến mình tăng thêm một bậc.

“Ngươi cũng có thể gọi ta là Lý thúc.”

“Nhưng đây là Lý gia, họ Lý quá nhiều, nếu gọi là Lý thúc, ta sợ ngươi không phân biệt được.” Lý Hạo nói.

Lý Phúc lại bất lực.

“Theo ta thấy, Phúc bá không nên đặt tên là Phúc, đều nói là ngươi có phúc… ngươi nên gọi là Lý Hữu.”

Lý Hạo nghiêm túc nói: “Ngươi xem, cái tên Lý Hữu này nghe hay biết bao, ngươi có ngươi có, cái gì ngươi cũng có, chính là vô khuyết đó!”

Lý Phúc hơi muốn gõ vào cái đầu nhỏ của hắn, tính tình của Hình Võ hầu nghiêm túc, khác hẳn với nhi tử này của hắn, lại rất khéo ăn nói.

“Đừng nói bậy, nếu phụ thân ngươi ở đây, chắc chắn sẽ đánh ngươi một trận, không biết lớn nhỏ.” Lý Phúc nghiêm mặt quát.

“Vấn đề là hắn không ở đây mà.” Lý Hạo tùy tiện đáp.

Lý Phúc đang muốn dạy dỗ hắn một chút, tránh để hắn ngày càng vô pháp vô thiên, nhưng nghe thấy lời nói vô tâm này, trong lòng lại khẽ run lên.

Năm đó Hình Võ hầu xuất chinh, hắn cũng đi theo bên cạnh, đương nhiên biết, năm nay Lý Hạo bảy tuổi, còn Hầu gia, cũng đã ở Yến Bắc bảy năm.

Cục diện ở Yến Bắc, khiến Cơ Thanh Thanh vốn đi theo chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, cũng khó có thể quay về, không thể bỏ mặc trượng phu mình trong tình thế nguy hiểm.

Hài tử trước mắt, bảy năm không có cha mẹ ở bên cạnh, chắc hẳn rất khó chịu.

Lý Phúc có chút đau lòng, cũng mềm lòng, thở dài nói: “Phụ thân ngươi cũng có khó khăn của hắn, ngươi đừng trách hắn.”

“Ta không trách hắn.” Lý Hạo nghiêm túc nói.

Lý Phúc nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng hơi ấm áp, cảm thấy có chút an ủi, nói: “Ngươi rất hiểu chuyện.”

Hiểu chuyện sao? Lý Hạo nhếch miệng cười.

Ngay lúc này, một bóng dáng choai choai trở về Sơn Hà viện.

Lý Hạo quay đầu nhìn lại, thấy Biên Như Tuyết đang tu luyện ở võ trường đã trở về.

Hiện tại tiểu nha đầu đã trở thành tiểu cô nương, khuôn mặt non nớt khó giấu vẻ xinh đẹp.

“Sao hôm nay lại về sớm thế này, có phải đói bụng rồi không?” Lý Hạo cười hỏi.

Biên Như Tuyết nhìn thấy Lý Hạo, ôm kiếm đi tới, biểu cảm có vẻ hơi buồn bực, chỉ nói: “Ta không đói.”

“Sao thế, có người chọc giận ngươi à?” Lý Hạo trêu chọc.

Biên Như Tuyết hơi nghiến răng, mặt lạnh quay đầu đi, không nói gì.

Lý Hạo vốn chỉ hỏi bâng quơ, thấy vậy hơi nhướng mày, nói: “Nói cho ta biết, có chuyện gì?”

“Không có gì.” Biên Như Tuyết đứng dậy ôm kiếm chạy đi, chạy đến nơi thường ngày mình luyện kiếm.

Lý Hạo suy nghĩ một chút, gọi nữ tỳ đi theo nàng luyện kiếm đến, hỏi: “Tuyết Nhi sao vậy?”

“Bẩm thiếu gia, tiểu thư Tuyết Nhi ở võ trường đấu kiếm với người khác, bị đánh bại.” Có Lý Phúc ở bên cạnh, mặc dù nữ tỳ biết tiểu thiếu gia này là phế vật Võ Đạo, nhưng vẫn cung kính đáp lại.

“Chỉ là chuyện nhỏ như vậy thôi à?”

Lý Hạo yên tâm, nói: “Không phải chỉ thua một lần thôi sao, võ giả, thắng bại là chuyện thường tình, lần sau đánh thắng lại là được, sao thế, nàng chịu thua không nổi sao?”

Nữ tỳ do dự một chút, cúi đầu nói: “Không phải vậy thiếu gia, tên đánh bại tiểu thư kia khá đáng ghét, đã từng nói xấu thiếu gia trước mặt tiểu thư, cho nên… tiểu thư mới tức giận như vậy.”

“Hả?” Lý Hạo không ngờ trong này còn có chuyện của mình, nói như vậy, tiểu nha đầu này là đang thay mình đòi lại công bằng sao?

Lý Hạo liếc nhìn về phía xa, tiểu cô nương kia đã ở đó luyện kiếm, nhưng trông có vẻ tức giận.

Ánh mắt hắn hơi lóe lên, nói với nữ tỳ: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”

Đợi nữ tỳ lui xuống, Lý Hạo không tiếp tục chơi cờ nữa, đứng dậy đi về phía sân viện.

Lý Phúc cũng đứng dậy, khi Lý Hạo không nói chuyện với hắn, hắn lại khôi phục dáng vẻ vô cảm của quân nhân, như một cái bóng im lặng, đi theo Lý Hạo như hình với bóng.

Chuyện ám sát trước đó, hắn đã hỏi thăm những người hầu trong phủ, tìm hiểu cặn kẽ, cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Đặc biệt là những ngày đi theo hài tử này chơi cờ, hắn càng hiểu rõ, vị trí mình ngồi hiện tại, chính là vị trí của tên thích khách kia trước đây.

Chỉ cách nhau một bàn cờ.

Khoảng cách như vậy, thừa lúc một hài tử sơ hở, không chú ý, đủ để giết chết ngay lập tức!

Nhưng vụ ám sát như vậy, lại bị ngăn cản, không biết nên nói tên thích khách kia vô năng, hay là vị tiền bối trong tộc ra tay hóa giải quá khủng bố, hoặc là hài tử này thực sự có phúc lớn mạng lớn!

Vì vậy, Lý Phúc lấy đó làm bài học, ăn cơm uống nước ngủ nghỉ đều đi theo Lý Hạo như hình với bóng, bất kỳ gia đinh hay nha hoàn nào đến gần Lý Hạo trong phạm vi ba thước, đều bị ánh mắt như chim ưng của hắn nghiêm khắc đánh giá.

Điều này cũng khiến cho những gia đinh nha hoàn trong viện thầm kêu khổ, mỗi lần bẩm báo chuyện với tiểu thiếu gia, đều run rẩy sợ hãi, đầu không dám ngẩng lên… sắp thành người hướng nội luôn rồi.

Chương 38. Tâm tính

Thấy Lý Hạo đi tới, Biên Như Tuyết đang luyện kiếm hơi chu môi, quay người sang chỗ khác, như không muốn Lý Hạo nhìn thấy mình.

Lý Hạo nhìn thấy dáng vẻ tủi thân tức giận của nàng, mỉm cười, gọi gia đinh mang đến một cái ghế đẩu nhỏ, lại bưng đến một ít bánh trái hoa quả, ngồi bên cạnh ăn.

“Luyện kiếm mà ba lòng hai ý, như vậy sẽ không đánh thắng được người khác đâu.” Lý Hạo thấy tiểu cô nương vung kiếm hỗn loạn, rõ ràng là tâm không ở đây, cười tủm tỉm nói.

Biên Như Tuyết bỗng hơi đỏ vành mắt, dừng kiếm lại, cúi đầu nói: “Nếu Hạo ca ca có thể tu luyện thì tốt rồi, với sự thông minh của ngươi, tu luyện kiếm thuật chắc chắn sẽ vượt qua ta, trở thành người xuất sắc nhất.”

Tu luyện một năm ở võ trường, Biên Như Tuyết tiến bộ rất nhanh, thêm vào việc dần lớn lên, tâm trí cũng bắt đầu trưởng thành, dần dần hiểu ra, tại sao sau khi Lượng Cốt, những người lớn kia lại dùng ánh mắt như vậy nhìn Lý Hạo.

Cũng hiểu được Lý Hạo đã mất đi cái gì trong năm đó.

Nghe Tuyết Nhi nói, Lý Phúc hơi nhíu mày, sâu trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào, cũng lộ ra một tia tiếc nuối và thương cảm.

Đây cũng là điều đáng tiếc của Lý gia, đáng tiếc của Hình Võ hầu!

Lý Hạo hơi cảm thấy bất lực, bản thân mình còn chưa buồn, sao tiểu cô nương này lại đau lòng.

“Đừng nói như vậy.”

Lý Hạo an ủi: “Luyện kiếm có gì hay, ngươi xem ngươi kìa, ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa, đông giá rét hè nóng nực, mệt mỏi biết bao. Nào giống ta, mùa hè ngồi trong đình ăn dưa hấu ướp lạnh, chơi cờ, mùa đông chui vào chăn sưởi ấm, ngủ đến khi mặt trời lên cao. Thế mới gọi là hạnh phúc!”

Lý Phúc không khỏi liếc nhìn tiểu tử, đúng là những lời này chỉ mình hắn có thể nói ra.

Không có Hình Võ hầu ở bên cạnh, các phu nhân ở các viện khác cũng không tiện nghiêm khắc dạy dỗ, khi hắn trở về đã nhận ra, tính tình của hài tử này đã có chút bất cần đời.

“Ngươi mới không sợ khổ.” Biên Như Tuyết ngẩng đầu nói.

“Ngươi biết cái gì chứ.”

Lý Hạo không vui nói: “Ngươi xem ta hiện tại, ngay cả đứng cũng lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có chút khổ ăn vào cũng chẳng có ý nghĩa gì, tội gì không nếm ngọt bùi, ngươi còn nhỏ, không hiểu, luyện kiếm của ngươi cho tốt là được.”

“Ngươi đừng nói hươu nói vượn.”

Lý Phúc có chút nghe không nổi nữa, không nhịn được quát một câu.

Nói bậy bạ gì thế, chịu khổ không có ý nghĩa? Tướng sĩ biên ải nào không phải đang chịu khổ.

Là võ giả, điều không sợ nhất chính là chịu khổ, chỉ sợ không có thiên phú, không có tài nguyên.

Tiểu tử này khen ngược, hưởng phúc mà không biết hưởng, vừa không có thiên phú, lại chê chịu khổ, bản thân không học hành tử tế, hiện tại còn muốn dẫn dắt nha đầu Tuyết Nhi này đi lạc đường sao được.

Thiên phú Kiếm Đạo của Biên Như Tuyết, Lý Phúc nhìn trong mắt, vô cùng xuất sắc, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn về Kiếm Đạo, đến lúc đó cũng sẽ trở thành chiếc ô che mưa che nắng bên cạnh Lý Hạo, hắn không thể nhìn tên tiểu tử khốn nạn này tự mình làm mất đi chỗ dựa tương lai của mình.

“Phúc bá, ta thấy Hạo ca ca nói đúng.”

Biên Như Tuyết vội vàng nói giúp Lý Hạo.

Lý Phúc trừng mắt, trong lòng càng tức giận, nha đầu này nghe lời Lý Hạo quá, nếu thật sự bị Lý Hạo dạy hư thì xong đời.

“Ngươi đừng nói mấy thứ linh tinh này cho Tuyết Nhi, tiểu tử đừng tưởng ta không dám đánh ngươi, ta đánh ngươi, phụ thân ngươi còn phải nói một tiếng tốt!”

Lý Phúc không nỡ nổi giận với tiểu cô nương ngoan ngoãn mất cả cha lẫn mẹ này, đành phải nghiêm khắc đe dọa Lý Hạo.

Lý Hạo cười trừ, biết rằng không thể cùng chung tiếng nói về phương diện này với tên nghiêm túc cổ hủ kia.

Hơn nữa, là quân nhân thế gia của phủ Thần Tướng, từ trước đến nay Lý gia đều đề cao tinh thần tiết kiệm, chịu khó chịu khổ.

Đừng nhìn các phu nhân các viện ăn mặc đẹp đẽ, khiến người đời ghen tị, với địa vị và gia sản của phủ Thần Tướng, thật ra còn có thể sống xa hoa hơn.

Còn đại nương Hạ Kiếm Lan, nhiều năm qua mỗi tuần đều ăn chay hai ngày, quân nhân giết người vô số, nàng không tin Phật, chỉ nói là dùng cách này để cảnh báo bản thân và hài tử, không được đắm chìm trong sự giàu sang phú quý, quên mất bổn phận và khí tiết của quân nhân.

“Vâng vâng vâng, Phúc bá nói rất đúng.”

Lý Hạo nói với Tuyết Nhi: “Ngươi xem, ngươi chọc Phúc bá tức giận rồi, còn không mau luyện kiếm đi.”

Tuyết Nhi chớp chớp mắt, hơi chu môi, rõ ràng là Hạo ca ca ngươi chọc tức.

Tuy nhiên, nàng không phản bác, nếu có thể thay Lý Hạo gánh chịu cơn giận của Phúc bá, nàng cũng vui lòng.

Nghe thấy lời vô sỉ của Lý Hạo, Lý Phúc sắp tức đến mức muốn bật cười, trợn trắng mắt, tiểu tử này thật sự rất khó dạy bảo.

Chương 39. Tâm tính (2)

“Phúc bá, ngươi giúp xem, chỉ bảo cho Tuyết Nhi về kiếm thuật đi.” Lý Hạo nói với Lý Phúc.

Lý Phúc nhàn nhạt nói: “Ta dùng đao, không dùng kiếm.”

“Đao kiếm tương thông mà, không khác nhau là mấy.” Lý Hạo cười nói.

“Ngươi hiểu gì chứ, cần luyện binh khí đến mức hoàn mỹ, dù chỉ chênh lệch một li cũng có vô số khác biệt.” Lý Phúc không vui nói, sau đó lại nén cơn giận, thôi bỏ đi, tiểu tử này cũng không hiểu Võ Đạo, nhìn nhận như vậy cũng là bình thường.

Lý Hạo hơi cảm thấy bất lực, đành phải tiếp tục gặm hoa quả, nhìn hai chân nhỏ, ngắm Tuyết Nhi luyện kiếm.

“Ta thấy chiêu hồi chuyển của ngươi không đúng.”

Xem được nửa chừng, Lý Hạo giả vờ tùy tiện chỉ bảo Biên Như Tuyết, nói: “Nếu hạ cánh tay xuống thêm một chút, sẽ đẹp hơn.”

“Ngươi đừng nói bậy, sẽ làm ảnh hưởng đến Tuyết Nhi.” Lý Phúc cau mày quát.

Kẻ ngoại đạo chỉ bảo người trong nghề? Thật là không ra gì!

Biên Như Tuyết lại không để ý đến Lý Phúc, nàng đã quen với cách chỉ bảo tùy hứng của Lý Hạo, mặc dù Hạo ca ca không bước vào Võ Đạo, nhưng mỗi lần luyện theo lời Hạo ca ca nói, nàng đều cảm thấy thực sự trôi chảy hơn một chút.

Lúc này, nàng hạ cánh tay, một lần nữa sử dụng hồi chuyển, quả nhiên cảm giác như tự nhiên ngộ ra được điều gì đó.

Lý Phúc khẽ hô một tiếng, không phải vì Biên Như Tuyết thực sự nghe theo Lý Hạo làm như vậy, dù sao tiểu cô nương này thực sự quá nghe lời Lý Hạo, mà là vì tư thế như Lý Hạo nói, hơi thay đổi một chút, lại thực sự khiến kiếm thế hung mãnh hơn mấy phần.

Hắn nghi hoặc cúi đầu nhìn tiểu tử đang gặm hoa quả, khoanh chân không theo quy củ này, là trùng hợp sao?

Hay là hắn dựa theo cái đẹp để phán đoán?

“Phải dùng lực ở eo, tư thế hồi chuyển chém dài như thế này, không chỉ dùng lực tay phải, mà còn phải dùng eo để vung cánh tay ra.” Lý Hạo lại nói.

Biên Như Tuyết hơi gật đầu, sau đó lại thi triển thêm lần nữa, liên tục mấy lần, cuối cùng nắm được mấu chốt, kiếm thế sinh gió, rõ ràng uy lực mạnh hơn trước mấy phần.

Lý Phúc nhướng mày, trong lòng kinh ngạc, một lần là trùng hợp, hai lần thì không phải rồi chứ.

Chẳng lẽ hài tử này thực sự hiểu kiếm, có thiên phú Kiếm Đạo?

Mặc dù Lý Phúc rất không thích tính tình của Lý Hạo, nhưng không thể không thừa nhận, nửa năm tiếp xúc này, hài tử này rất thông minh, có sự trưởng thành và trí tuệ vượt xa so với những người cùng tuổi.

Chẳng lẽ hắn có thiên phú Kiếm Đạo thật, chỉ vì không thể tập võ, cho nên không thể thi triển ra?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi đau xót, nếu thực sự như vậy, thì đây quả là một sự đáng tiếc quá lớn!

Theo sự chỉ bảo tùy ý của Lý Hạo, chiêu kiếm pháp này của Biên Như Tuyết dần dần tiến đến mức hoàn mỹ.

Không còn cách nào khác, với sự hiểu biết của Lý Hạo về Kiếm Đạo, chỉ cần nhìn vài lần, là có thể thu thập bộ kiếm pháp thượng phẩm này của Biên Như Tuyết vào bảng điều khiển, sau đó trực tiếp đạt đến mức tối cao.

Hắn dùng sự hiểu biết tối cao để bù đắp khuyết điểm mà chỉ bảo, thậm chí còn bỏ qua cả sự hoàn mỹ, chỉ cần Biên Như Tuyết nắm được một hai, là có thể đạt được uy lực sánh ngang với sự hoàn mỹ.

Sau đó, Lý Hạo lại để tiểu cô nương diễn luyện lại cho mình xem chiêu thức mà trước đó nàng đã luyện tập thất bại.

Biên Như Tuyết nghe lời ngoan ngoãn làm theo.

Lý Hạo nhìn một cái là hiểu ngay, thậm chí trong lòng đã hình dung ra được cảnh đối phương đánh bại nàng như thế nào.

Tuy nhiên, hắn không nói ra, dù sao có Lý Phúc ở bên cạnh, bản thân hắn hơi bộc lộ một chút thiên phú Kiếm Đạo cũng không sao, nhưng nếu quá tỉ mỉ, thì sẽ trở nên quá yêu nghiệt.

“Một kiếm này không đẹp, ta thấy động tác bổ xuống ở đây nên đổi thành chém ngang, khuỷu tay phải đưa ra sau.”

“Chỗ này đổi từ chém thành đâm thẳng sẽ tốt hơn, cổ tay đừng run.”

Lý Hạo giả vờ tùy tiện chỉ bảo.

Biên Như Tuyết nghi hoặc, lắng nghe cẩn thận, từ từ hiểu được lời Lý Hạo nói, sau đó liền luyện tập lại theo lời hắn, từng lần một, dần dần tiến gần đến mô tả của Lý Hạo.

Lý Phúc liếc nhìn Lý Hạo, hắn đã xác định, Lý Hạo cũng có thiên phú Kiếm Đạo cực cao.

Mặc dù cách diễn đạt của tiểu tử này rất không chuyên nghiệp, chỉ dùng “đẹp” và “không đẹp” để chỉnh sửa động tác của Biên Như Tuyết, nhưng ở độ tuổi nhỏ như vậy mà đã có thể nhận ra được vẻ đẹp của binh khí, thì cũng là một loại thiên phú.

Dù sao trong mắt thiên tài, có những thứ là một cảnh tượng khác.

Lý Phúc thầm thở dài, càng thêm tiếc nuối cho Lý Hạo.

Ngày hôm sau.

Hai người đến Trường Xuân viện thỉnh an, sau đó Biên Như Tuyết liền hớn hở chạy đến võ trường.

Sau khi luyện tập buổi sáng và kết thúc buổi học ở võ trường, Biên Như Tuyết liền tìm đến thiếu niên thứ xuất hôm qua, tiểu cô nương ôm thanh kiếm gần bằng chiều cao của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự nghiêm túc, muốn khiêu chiến lần nữa.

Chương 40. Tâm tính (3)

Nghe lời Biên Như Tuyết nói, thiếu niên này không khỏi bật cười.

Vài thiếu niên thứ xuất khác vây quanh hắn cũng cười nhạo chế giễu theo.

Những đệ tử đích hệ khác bọn họ không dám trêu chọc, nhưng Biên Như Tuyết dù sao cũng không phải đích hệ Lý gia, chỉ là vị hôn thê của đích hệ, vẫn chưa nhập môn, hơn nữa đích hệ kia lại là tên phế vật, danh tiếng truyền khắp trong phủ Thần Tướng, tương lai bất kỳ người nào trong số bọn họ cũng sẽ vượt qua đối phương.

Vì vậy, đương nhiên bọn họ không ưa nổi cái tên ngồi trên núi vàng, hưởng vô số tài nguyên và được cưng chiều kia.

“Hôm qua bị Bạch ca đánh bại, vẫn chưa chừa sao?”

“Muốn thay tên phế vật kia ra mặt, có bản lĩnh thì để hắn tự đến đây, không cần Bạch ca ra tay, ta cho tên phế vật đó hai cú đấm cũng được!”

“Hừ, hôm qua Bạch ca đã thủ hạ lưu tình rồi, còn không biết điều.”

“Thiên phú của ngươi tuy tốt, nhưng Bạch ca đã tu luyện ở đây tám năm, muốn báo thù, ta thấy nửa năm nữa ngươi còn có hy vọng, nhưng hẳn là đến lúc đó Bạch ca đã không còn ở đây nữa.”

Biên Như Tuyết cắn môi, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên ở giữa bằng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: Ngươi dám không?”

Lời này lập tức khơi dậy khí huyết của thiếu niên, thiếu niên được gọi là Bạch ca tên đầy đủ là Lý Đông Bạch, trong số các đệ tử thứ xuất ở võ trường, được coi là một trong ba người có thiên phú cao nhất, thất đẳng chiến thể, hưởng thụ tài nguyên gần bằng đích hệ, đã bước vào Chu Thiên cảnh.

Nhưng quy định so tài kỹ thuật của võ trường, cần phải áp chế tu vi của bên mạnh xuống cùng cảnh giới với bên yếu.

Mà tu vi hiện tại của Biên Như Tuyết là Thông Lực cảnh tầng mười viên mãn!

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi thua một cách rõ ràng.”

Ánh mắt Lý Đông Bạch lạnh lùng, vốn hắn không định trêu chọc tiểu nha đầu có thiên phú tuyệt thế này, bản thân hắn chỉ trò chuyện với những người bên cạnh, tình cờ nói đến tên phế vật kia, thuận tiện bày tỏ vài câu, thì bị tiểu nha đầu này tìm đến.

Mặc dù là đệ tử thứ xuất, nhưng hắn cũng có lòng tự trọng rất cao, đương nhiên sẽ không vì thế mà xin lỗi, vì vậy mới có cuộc so tài hôm qua.

“Đến đi!”

Lý Đông Bạch đứng lên đài thi đấu của võ trường.

Rất nhanh, bên ngoài đài thi đấu đã chật kín người, mọi người đều rất hứng thú, muốn xem cuộc so tài giữa thiên tài thứ xuất này với vị thiên tài tuyệt thế kia.

Bên ngoài võ trường, vị giáo quan – lão giả trong quân đội kia mỉm cười nheo mắt, ủng hộ những so tài với nhau của những tiểu gia hỏa trẻ tuổi khí thịnh này.

Kiếm sắc nhờ mài giũa, thời trẻ không tranh đấu thì lấy đâu ra thất bại, lấy đâu ra tiến bộ, không thể đợi tới khi đến tuổi như hắn, một bộ xương già, mới đi liều mạng với người khác được.

Rất nhanh, hai bóng người lớn nhỏ đã giao chiến kịch liệt.

Cảnh tượng tương tự, hôm qua lão già trong quân đội đã thấy, sự khác biệt hôm nay cũng không lớn, chỉ là đòn ra tay của Lý Đông Bạch hung dữ hơn mấy phần.

“Xem ra Tuyết Nhi lại sắp thua rồi.” Lão giả trong quân đội thầm nghĩ: “Dù sao quá trình tu hành còn quá ngắn, mặc dù thiên phú rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn cần phải mài giũa.”

Ngay lúc này, bóng người trên đài đan xen, một kiếm kịch liệt nhất được tung ra.

Xoẹt một tiếng, một thanh kiếm bay ra, lăn ra ngoài võ đài, cắm vào bãi cát.

Còn bóng người trên võ đài cũng dừng lại.

Cùng dừng lại, còn có tiếng reo hò cổ vũ của những người dưới võ đài.

Cùng với khuôn mặt tươi cười cứng đờ của lão giả trong quân đội.

Biên Như Tuyết đã thắng.

Một kiếm đánh bay kiếm của Lý Đông Bạch, đồng thời cũng đâm thẳng kiếm vào trước cổ họng đối phương, chỉ cách nửa tấc.

Thiếu niên kinh ngạc đến nỗi cả người cứng đờ, đợi khi hoàn hồn lại, nhanh chóng lùi lại mấy bước, mới kinh sợ nhìn nữ hài.

Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người, đều không thể tin được nhìn Biên Như Tuyết, Lý Đông Bạch tu luyện ở đây tám năm, vậy mà không địch lại tiểu nữ hài tu luyện một năm, đây chính là chênh lệch về thiên phú sao?

Biên Như Tuyết thu kiếm lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rạng rỡ, đã thắng.

Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, nghiêm túc nói: “Ta muốn ngươi xin lỗi Hạo ca ca.”

“Xin lỗi? Xin lỗi tên phế vật đó sao?” Lý Đông Bạch hoàn hồn lại, lập tức đỏ mặt vì xấu hổ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thừa nhận ta thua ngươi, nhưng ta không thể xin lỗi!”

“Ngươi…” Biên Như Tuyết nhíu mày, có chút không biết phải làm sao.

Nàng suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu ngươi không xin lỗi, ta sẽ lại đấu với ngươi một lần nữa.”

“Ấu trĩ!”

Lý Đông Bạch tức giận, quay người chạy xuống đài, cảm nhận được ánh mắt của những người khác, hắn không nói gì, trực tiếp chạy ra khỏi võ trường.

Lão giả trong quân đội không ngăn cản thiếu niên rời đi, gặp phải thất bại, có một số chuyện cần tự mình lĩnh ngộ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay