1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
  4. Tập 6: Dạo tiệm thú cưng (c51-c60)

[Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Tập 6: Dạo tiệm thú cưng (c51-c60)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51: Dạo tiệm thú cưng 1.

Tu luyện kết thúc, Diệp Tinh đi tắm rửa, hắn trong gương, mặc dù thân thể không được coi là vạm vỡ, nhưng tràn đầy cơ bắp cân xứng và rắn chắc, phần bụng có tám khối cơ, trông rất giống một tác phẩm nghệ thuật, cực có mỹ cảm.

Cảnh giới Luyện Thể là giai đoạn cơ thể biến hóa lớn nhất, vẻn vẹn hai tháng, Diệp Tinh hơi béo ngày trước dường như đã thay đổi.

Tóc hắn đen bóng, dày đặc, đôi mắt càng thêm sáng ngời có thần, trạng thái tinh thần của cơ thể trông có vẻ rất tốt.

Tay phải nắm lại, cơ bắp toàn thân nổi lên, thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ.

Hiện tại, nếu đấu với Hoàng Viêm một trận, Diệp Tinh tuyệt đối sẽ không rơi vào thế yếu!

“Brư…”

Tắm xong, điện thoại của Diệp Tinh đột nhiên reo lên, là ba mẹ hắn gọi tới.

“Alo, ba mẹ.”

Diệp Tinh nhanh chóng bắt máy, sau khi nói vài câu sắc mặt hắn khẽ biến, mau chóng rời khỏi phòng.

Phòng thuê ở đây Diệp Tinh chưa trả, dù sao hắn tu luyện cũng liên quan tới một số đồ, giờ vẫn chưa muốn để ba mẹ biết.

Chẳng hạn như Linh Huyền Thảo của hắn vẫn luôn trồng ở đây.

Rất nhanh, Diệp Tinh đã tới căn phòng thuê to hơn đó.

“Ba, mẹ, hai người phải đi rồi à? Sao không ở lại thêm một thời gian nữa?” Diệp Tinh vội vàng nói: “Chân ba bị thương vẫn còn đang trong quá trình hồi phục.”

Vừa nãy ba mẹ gọi điện đến là nói chuẩn bị về quê.

“Thôi.” Diệp Kiến An cười nói: “Bác sĩ nói chân ba chỉ cần từ từ điều dưỡng là được, chỉ cần không để chân bị thương, dù ở đâu cũng giống nhau.”

“Phải đó, tiểu Tinh, bọn ta không quen cuộc sống ở đây, chẳng quen biết ai, cũng không gia nhập vào được vòng tròn của những người đó, vẫn là quê nhà tốt hơn, đều là hàng xóm láng giềng, mọi người đã sống cùng nhau mấy chục năm rồi.” Lưu Mai cười nói.

Trước đây tràn ngập tuyệt vọng với cuộc sống, giờ đây bệnh của bà đã được trị khỏi, Diệp Kiến An cũng chỉ cần từ từ khôi phục là được.

Giờ đây phần lớn thời gian mặt Lưu Mai đều tràn ngập nụ cười.

Chỉ có trải qua rồi mới biết điều gì là quý giá.

Khuyên vài câu không có tác dụng, Diệp Tinh cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ, nếu hai người khăng khăng muốn về quê, vậy con cũng không ngăn cản nữa, nhưng hai người ở nhà phải tĩnh dưỡng tử tế, không cần làm gì cả, cho dù muốn mở tiệm bán quần áo cũng phải đợi chân ba khỏe rồi lại bàn tiếp.”

“Được.” Diệp Kiến An, Lưu Mai cười gật đầu.

Hiện tai con trai họ mở tiệm thú cưng một ngày ít nhất có thể kiếm mười mấy vạn, trước đây bọn họ liều mạng kiếm tiền cũng là vì để cuộc sống của con trai sau này có thể tốt hơn, nhưng giờ rõ ràng bọn họ không cần lo lắng nữa, vậy nên ý nghĩ liều mạng kiếm tiền cũng phai nhạt dần.

“Ba, mẹ, lát nữa con chuyển 100 vạn cho hai người, hai người ở nhà phải ăn uống đàng hoàng nhé.” Diệp Tinh lại nói.

“Tiểu Tinh, tiền của con con cứ giữ lại đi, giờ mẹ và ba con vẫn còn mấy chục vạn, không thiếu tiền.” Lưu Mai vội vàng nói.

Triền trước đây Diệp Tinh chuyển vào tài khoản của Diệp Kiến An chỉ dùng một phần nhỏ.

“Phải đó, tiểu Tinh, không cần lo lắng cho ba và mẹ con.” Diệp Kiến An cũng cười nói.

Nghĩ một chút, Diệp Tinh cũng không kiên trì nữa, nói: “Vậy có chuyện gì thì gọi điện cho con.”

Cuối cùng, hắn gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đưa Diệp Kiến An và Lưu Mai về tận nhà.

~~~

Vào lúc Diệp Tinh đang tiễn ba mẹ về nhà đã là năm giờ chiều, tiệm thú cưng tan làm rồi.

“Giai Giai, tiệm thú cưng tám giờ mở cửa, ngày mai tới sớm cũng vô dụng, khoảng 7: 50 tới chuẩn bị là được.” Lý Thiến dặn dò.

“Biết rồi, chị Thiến.” Tiền Giai Giai dùng sức gật đầu.

Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai rất kích động, hôm nay cô may mắn bán được ba con thú cưng.

Một con một vạn, một con hai vạ, một con năm vạn, tính theo phần trăm lương của cô, hôm nay cô được trích tới 400 tệ.”

Đối với cô mà nói đây là một khoản tiền lớn không thể nghi ngờ.

Trước đây cô đi làm thêm thu nhập một tháng mới hơn 1000 thôi, hơn nữa những công việc đó còn không ổn định.

Lòng mang theo tâm tình kích động, Tiền Giai Giai quay về kí túc xá.

Lúc này Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng, Hạ Lâm, Chu San đều ở trong kí túc xá.

“Ấy, Giai Giai, về rồi à?” Trương Mộng thấy Tiền Giai Giai, cười nói.

Tiền Giai Giai cười gật đầu.

“Giai Giai, tìm được việc chưa?” Hạ Lâm đang sắp xếp quần áo của mình, cô ta nhìn Tiền Giai Giai hỏi: “Lúc trước tôi đi qua một xưởng điện tử, ở đó có dán giấy tuyển người, cậu có thể đi xem xem, thời gian làm việc đại khái là từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, tổng cộng 50 tệ.”

Nghe vậy, Tiền Giai Giai lắc đầu: “Chị Lâm, không cần nữa, tôi tìm được việc rồi, tôi làm việc ở một tiệm thú cưng.”

“Ồ? Tiệm thú cưng? Chó con, mèo con hả?” Hạ Lâm tò mò hỏi.

“Không phải, tiệm thú cưng này chỉ bán vẹt.” Tiền Giai Giai không giấu diếm.

“Chỉ bán vẹt? Vậy có người mua không?” Hạ Lâm suy nghĩ, có chút nghi ngờ nói: “Giai Giai, tiệm thú cưng này trả lương cho cậu thế nào?”

“Lương cơ bản 1000, bán một con vẹt được trích 0,5%” Tiền Giai Giai thật thà nói.

“Lương cơ bản 1000 cũng ổn, nhưng trích phần trăm thấp quá.” Chu San nghe vậy, lắc đầu, cô thuận miệng nói: “Giai Giai, hôm nay cậu được trích bao nhiêu?”

“400.” Tiền Giai Giai nghĩ một chút, sau đó vẫn nói ra.

Chương 52: Tiền Giai Giai Kinh ngạc 1.

“Bao nhiêu?” Tiếng của cô vừa dứt, mấy người trong kí túc đều dừng lại mọi động tác, nhìn về phía cô.

Hạ Lâm còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, hỏi: “Giai Giai, cậu vừa nói là 400 hả? Tiệm thú cưng đó trích phần trăm cao như vậy?”

Một ngày 400, vậy tiền lương một tháng phải hơn một vạn, thành phố Thượng Hải tuy phát triển, nhưng phần lớn người dân lương vẫn dưới một vạn, cho dù sau khi cô ta tốt nghiệp bước lên cương vị làm việc, lương chưa chắc đã tới một vạn.

Làm thêm phần lớn lương một ngày đều không vượt quá 100.

“Ừ, vẹt của tiệm thú cưng đó giá rất cao, thấp nhất cũng là 1 vạn tệ…” Tiền Giai Giai nói một lượt về tình hình tiệm thú cưng.

“Vẹt biết đọc thơ, còn biết kể chuyện?” Mấy người Hạ Lâm đều bị những con vẹt giá trên trời này làm cho chấn động.

Hơn nữa cô ta nghe thấy con vẹt đắt nhất của cửa hàng lên tới hai mươi vạn, càng thêm khiếp sợ.

Một tháng lương một vạn, vậy hai mươi vnj cũng phải kiếm hai năm.

Ngay cả Chu Lãnh Huyên cũng nảy sinh hứng thú với những con vẹt này.

“Ngày mai chúng ta không có việc gì, hay là tới tiệm vẹt xem một chút?” Trương Mộng suy nghĩ một chút, cười hì hì đề nghị.

“Được.”

“Ý kiến này không tệ, tôi muốn đi xem những con vẹt thần kỳ đó.”

Lời của cô ta lập tức được cả phòng tán thành.

~~~

Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, vừa mới sáng sớm, sáu người liền xuất phát, kéo nhau tới tiệm thú cưng.

Vừa bước vào, liền có rất nhiều tiếng “Xin chào quý khách” của vẹt vang lên.

“Woa! Đáng yêu quá.” Mắt Trương Mộng lập tức sáng lên, nhanh chóng bước vào.

“Chị Thiến, những người này đều là bạn đại học của em.” Tiền Giai Giai giải thích với Lý Thiến.

“Vậy em tiếp đón bạn mình thật tốt nhé.” Lý Thiến cười nói.

Cô gật đầu cười với mấy người Chu Lãnh Huyên.

Thực tế Lý Thiến chỉ mong Tiền Giai Giai đưa nhiều bạn học tới đây hơn.

Mặc dù trích phần trăm là của Tiền Giai Giai, nhưng đối với Diệp Tinh mà nói, nửa năm sau sẽ căn cứ vào thành tích mà phát tiền thưởng cho cô.

Làm ăn càng tốt, tiền thưởng của các cô sẽ càng cao.

Không quan tâm những thứ khác, vừa bước vào trong, mấy nữ sinh rõ ràng đã bị đám vẹt hấp dẫn.

Lúc này, Chu Lãnh Huyên đứng trước một con vẹt, đây là một con vẹt ngực đỏ.

“Mày biết đọc thơ không?” Chu Lãnh Huyên hỏi.

Đối diện với những con vẹt này, sự lạnh lùng trên mặt cô cũng biến mất không thấy, mà thay vào đó là đầy ắp vẻ yêu thích.

“Tôi biết.” Vẹt nhỏ gật cái đầu nhỏ của mình.

“Woa! Thông minh quá, Lãnh Huyên, nó có thể nghe hiểu lời cậu nói.” Chu San kích động nói.

Những con vẹt như vậy bọn họ cũng chỉ mới thấy trên mạng.

“Vậy tao kiểm tra mày một chút, mày biết đọc Vịnh Liễu không?” Hạ Lâm cười hì hì hỏi.

“Như tàng ngọc biếc, cội liễu cao”

“Muôn cành rủ xuống, sắc xanh phô”

“Chẳng rõ lá non từ đâu mọc”

“Tháng hai gió lạnh bén như dao”

Con vẹt ngực đỏ này nhìn mấy người trước mặt, âm thanh non nớt vang lên.

Sau đó, vẹt nhỏ lại biểu diễn một vài năng lực, càng làm cho người ta thích thú.

Không chỉ con vẹt này, bọn họ còn trêu đùa những con vẹt khác nữa.

Nữ sinh dường như không có sức chống đỡ với những con vẹt biết nói chuyện lại đáng yêu như vậy.

“Con vẹt này tôi mua.” Phía xa, một tiếng nói truyền tới, một người đàn ông trung niên chỉ vào con vẹt xám Châu Phi nói.

Thấy người đàn ông nhanh chóng thanh toán, mấy người Hạ Lâm hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, con vẹt Châu Phi đó bọn họ xem rồi, giá lên tới mười vạn tệ.

“Việc buôn bán ở đây tốt quá? Mười vạn tệ, phải làm bao lâu mới kiếm được?” Hạ Lâm cảm thán nói.

Cửa tiệm tuy to, nhưng mỗi hàng hầu như đều có người, đều đang nhìn vẹt một cách đầy thích thú.

Xem một hồi nói không chừng sẽ mua về.

“Vẹt thông minh như vậy bán không hề đắt.” Chu San cười nói: “Nếu tôi có tiền, chắc chắn tôi cũng sẽ mua một con.”

Những con vẹt này giá cả đắt đỏ, người định buôn bán phải có một năng lực nhất định.

“Ông chủ cửa tiệm này thật sự là kiếm được nhiều quá, không mua nổi.” Hạ Lâm lắc đầu.

Cô là người theo chủ nghĩa tiền tài, dễ dàng nhìn ra năng lực kiếm tiền của tiệm vẹt này.

Dạo gần một tiếng, Chu Lãnh Huyên ra tay.

Cô nhìn trúng một con vẹt Macaw, con vẹt Macaw này giá hai vạn tệ.

“Woa, Lãnh Huyên, cậu mua thật à?”

“Đây là hai vạn tệ đó.”

“Xem ra Lãnh Huyên của chúng ta là một phú bà nhỏ.”

~~~

Năm người nhất thời trêu chọc nói.

Bình thường Chu Lãnh Huyên cũng không biểu hiện ra mình giàu có bao nhiêu.

Thực tế, mấy người đều có năng lực mua vẹt, tối thiểu có thể mua vẹt giá một vạn.

Nhưng đó là tiền sinh hoạt của họ, họ mua rồi, tiền trên người cũng hết.

Mặc dù vẹt rất thông minh, đáng yêu, nhưng trừ để thưởng thức ra, không có tác dụng gì khác, vậy nên sau khi so sánh được và mất, bọn họ lựa chọn không mua.

Thanh toán xong, Chu Lãnh Huyên cũng nhấc một chiếc lồng lên, cười trêu đùa con vẹt.

Bên cạnh, mấy người đều tò mò nhìn.

Chương 53: Tiền Giai Giai Kinh ngạc 2.

Lâm Tiểu Ngư đứng một bên, nhìn con vẹt này, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Lúc trước khi còn học cấp ba, Diệp Tinh và cô vào một tiệm thú cưng, muốn mua một con vẹt biết nói chuyện, nhưng những con vẹt đó quá đắt, bọn họ không mua nổi.

Dạo ở đây một lát, sau đó năm người rời đi, mà Tiền Giai Giai ở lại tiếp tục làm việc.

~~~

Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến buổi chiều.

Mà trong giờ trưa, Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.

“Ông chủ.” Thấy Diệp Tinh tới, mấy người Lý Thiến lập tức đi qua.

“Diệp Tinh?”

Tiền Giai Giai cũng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô biết Diệp Tinh, vừa nãy cô nghe thấy rõ ràng mấy người Lý Thiến gọi Diệp Tinh là ông chủ? Cũng chính là nói, tiệm thú cưng này là của Diệp Tinh.

“Tiền Giai Giai?” Diệp Tinh nhìn cô gái sắc mặt hơi ngây ra đó, cũng sững sờ một chút.

Lúc trước Lý Thiến gọi điện nói với hắn tìm một nhân viên làm thêm, là sinh viên đại học Thượng Hải, Diệp Tinh cũng không hỏi nhiều, vậy nên cũng không rõ lắm.

“Ông chủ, đây là Tiền Giai Giai, nhân viên làm thêm mới của cửa hàng, Giai Giai, đây là ông chủ của chúng ta – Diệp Tinh.” Lý Thiến cười giới thiệu.

Nhưng trông dáng vẻ hai người, cô tò mò hỏi: “Ông chủ, cậu và Tiền Giai Giai quen nhau à?”

“Ừ, quen.” Diệp Tinh cười.

Tiền Giai Giai cũng phản ứng lại, vội vàng nói: “Ông chủ.”

Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai có một sự khiếp sợ cực lớn.

Cô làm việc ở đây hơn một ngày, biết được rất nhiều tin tức.

Tất cả vẹt trong tiệm bây giờ cộng lại cũng đã hơn trăm vạn, hơn nữa những con vẹt này có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ được bán hết.

Tùy tiện bán một con vẹt, đều vượt xa lương của rất nhiều người.

Mà tất cả vẹt đều thuộc về Diệp Tinh, lúc mới khai trương thậm chí mấy ngày liền mức doanh thu vượt qua trăm vạn!

“Chị Lâm nói sai rồi, Diệp Tinh vốn không nghèo, hơn nữa vô cùng có tiền.” Tiền Giai Giai thầm nói trong lòng.

Cô nhìn Diệp Tinh, rõ ràng trở nên có chút câu nệ, không biết nói gì, có những lúc ông chủ là người quen, khiến người ta rất khó xử.

Diệp Tinh nhìn ra được, cười nói: “Tiền Giai Giai, cậu không cần để ý thân phận của tôi, người tuyển cậu và đây là Lý Thiến, cậu cũng dựa vào bản lĩnh của mình mà vào, không liên quan gì tới tôi.”

Nói xong, Diệp Tinh cũng không nói nhiều thêm nữa.

Mặc dù hắn quen biết Tiền Giai Giai, nhưng trước đây hai người cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, chỉ xem như quen biết mà thôi.

Tiền Giai Giai quá im lặng, ở bên cạnh đám người Lâm Tiểu Ngư, Hạ Lâm giống như một người trong suốt vậy.

Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Diệp Tinh nghĩ tới điều gì đó, quay người nhìn Tiền Giai Giai nói: “Phải rồi, Tiền Giai Giai, chuyện ở đây tạm thời đừng nói cho Lâm Tiểu Ngư biết.”

“Được.” Mặc dù cô nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng gật đầu.

“Tiểu Ngư? Đó là ai?” Cách đó không xa, Triệu Nhã nghe thấy cái tên này, trong lòng vô thức xuất hiện một suy nghĩ, sắc mặt khẽ biến.

~~~

“Còn một ngày nữa là tới sinh nhật Tiểu Ngư, đến lúc đó sẽ đem thú chiến tặng cho cô ấy.” Đi trên đường, trong lòng Diệp Tinh âm thầm mong đợi.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn huấn luyện vẹt chiến, hắn muốn tặng Lâm Tiểu Ngư thứ tốt nhất!

~~~

Trở về phòng trọ của mình, Diệp Tinh bắt đầu sắp xếp khung cảnh tiệc sinh nhật, đợi sắp xếp xong, hắn lại đi về phía đại học Thượng Hải.

Lúc này ở cửa đại học Thượng Hải, Lâm Tiểu Ngư đang đứng đây đợi người.

“Tiểu Ngư.” Phía xa, đột nhiên có một giọng nói vang lên, là Hạ Lâm gọi.

Nhìn Hạ Lâm, Lâm Tiểu Ngư cười chào hỏi.

Mặc dù lần trước xảy ra mâu thuẫn, nhưng việc đã qua, trên mặt hai người vẫn thể hiện hòa thuận không có việc gì.

Hai người ở cùng một phòng kí túc, nếu sự việc còn dây dưa tiếp sẽ chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên hai người nên nói gì thì vẫn nói.

Ít nhất rốt cuộc trong lòng nghĩ gì, đều không ai biết.

Hạ Lâm đi tới, bên cạnh cô ta còn có mấy người, một người là bạn trai Thạch Lỗi của cô ta, ngoài ra còn có ba người hai nam một nữ.

Trong ba người đó rõ ràng có hai người là quan hệ yêu đương, người còn lại là một chàng trai cao một mét bảy lăm, mặc vest nhàn nhã, dày da, những thứ này rõ ràng đều là hàng hiệu, khuôn mặt anh ta trông cũng rất đẹp trai, nhưng lại pha lẫn một chút nữ tính.

Mấy người đi tới trước mặt Lâm Tiểu Ngư, chàng trai mặc vest đó nhìn Lâm Tiểu Ngư, ánh mắt rõ ràng sáng lên.

“Tiểu Ngư, giới thiệu một chút, đây là Triệu Cường, Vương Di Tâm, còn người này là Trịnh Hằng.” Hạ Lâm cười nói.

Lâm Tiểu Ngư cười nhẹ gật đầu với ba người.

“Xin chào, Lâm Tiểu Ngư, trước đây tôi từng nghe thấy tên cậu, tôi là Trịnh Hằng, làm quen một chút?” Trịnh Hằng nhìn Lâm Tiểu Ngư, giơ tay phải của mình ra.

Nhưng đối mặt với bàn tay giơ ra của anh ta, Lâm Tiểu Ngư lại không có chút phản ứng nào.

Điều này khiến cho Trịnh Hằng khó xử.

“Trịnh Hằng, tính Tiểu Ngư rụt rè, cậu trực tiếp giơ tay ra như vậy dọa cô ấy rồi.” Hạ Lâm thất vậy lập tức cười nói.

“Là lỗi của tôi.” Trịnh Hằng cười, thuận thế thu tay lại.

Nhưng, Lâm Tiểu Ngư rụt rè dưới ánh mắt của bọn họ nhìn về một phía, mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Phía đó, Diệp Tinh đang đi nhanh tới.

“Anh tới rồi?” Lâm Tiểu Ngư chạy bước nhỏ qua, không ngừng vui vẻ nói.

Chương 54: Không nể mặt.

“Không phải nói anh sẽ tới thẳng dưới kí túc xá của em sao?” Diệp Tinh cười nói.

Lâm Tiểu Ngư cười hì hì: “Ở trong kí túc cũng không có việc gì làm, liền đi ra đây.”

Phía xa, mấy người Hạ Lâm đi tới.

“Diệp Tinh.” Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh, trong đáy mắt vô thức xuất hiện một tia chán ghét.

Diệp Tinh hơi cười gật đầu với cô ta, sau đó xoay người muốn rời đi.”

“Vị này là?” Nhưng, một tiếng nói đột nhiên vang lên.

Trịnh Hằng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi.

“Đây là Diệp Tinh.” Hạ Lâm giới thiệu.

“Hóa ra cậu là Diệp Tinh à.” Trịnh Hằng bỗng nhiên bừng tỉnh, giống như sớm đã biết tới cái tên Diệp Tinh này: “Tôi nghe nói sức khỏe mẹ cậu không tốt, bởi vì nguyên nhân gia đình, trước đây cậu từng nghỉ học một thời gian.”

Diệp Tinh liếc Trịnh Hằng một cái, có thể cảm nhận sâu sắc rằng, Trịnh Hằng cố tình nói vậy.

“Nghe nói gia cảnh của bạn học Diệp Tinh không tốt lắm, nhà tôi làm về mảng may mặc, hay là Diệp Tinh cậu tới nhà tôi làm việc?” Trịnh Hằng cười nói.

“Trịnh Hằng, bây giờ Diệp Tinh đã đi học lại rồi.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, cười nhẹ nói.

“Không sao, có thể dùng ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật đi làm, tuy có hơi cực, nhưng tiền lương mỗi tháng tôi có thể trả cậu 40000.” Trịnh Hằng cười nói.

Anh ta nhìn Diệp Tinh, đáy mắt có một tia âm u.

Thực tế, không lâu trước đây anh ta đã chú ý tới Lâm Tiểu Ngư, khắp người Lâm Tiểu Ngư tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, mà càng nhìn càng thấy đẹp, nhưng theo tin tức mà anh ta nghe ngóng được, Lâm Tiểu Ngư đã có bạn trai, tình cảm vô cùng tốt.

Trước đó anh ta nhờ Hạ Lâm mời Lâm Tiểu Ngư ra ngoài, nhưng Lâm Tiểu Ngư lại từ chối.

Hiện tại anh ta nhìn thấy Diệp Tinh, vậy nên liền bắt đầu công kích không chút do dự.

Anh ta biết gia cảnh của Diệp Tinh không tốt, dùng tiền, liền có thể dễ dàng so sánh vối Diệp Tinh, như vậy Lâm Tiểu Ngư có thể nhìn ra được ai tốt hơn.

Chuyện như vậy trước đây anh ta đã từng làm mấy lầm, rất thuần thục.

Con gái mà, theo anh ta thấy tiêu chút tiền mua đồ là có thể nắm được trong tay.

Nghe vậy, Diệp Tinh lắc đầu, từ chối: “Không cần.”

“Diệp Tinh, đây là 4000 tệ đó, một tuần đi làm hai ngày, có nghĩa là một tháng chỉ làm tám ngày, công việc tốt như vậy mà cậu còn từ chối?” Hạ Lâm khuyên.

“Thật sự không cần.” Diệp Tinh lắc đầu, không muốn nói nhiều.

“Diệp Tinh, cậu từ chối công việc tốt như vậy không phải vì thể diện chứ?” Hạ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Tinh nói, rõ ràng không muốn để Diệp Tinh dễ dàng từ chối, nói: “Cơ hội phải nắm chặt, không cần nại vấn đề thể diện, thể diện đáng giá mấy đồng?”

“Tôi đã nói là không cần, cậu không nghe thấy à?” Diệp Tinh hơi nhíu mày.

Hắn đã từ chối rồi, Hạ Lâm này còn lải nhải không ngừng, nếu không phải nể mặt Lâm Tiểu Ngư, hắn còn lâu mới để ý tới Hạ Lâm.

“Cậu…” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói, lời đến miệng đành nuốt lại.

Dù cô ta không được coi là tuyệt mỹ, nhưng biết trang điểm, cộng thêm vóc dáng đẹp, cũng coi như là một đại mỹ nữ, có nam sinh nào nói chuyện với cô như vậy?

“Diệp Tinh, Hạ Lâm cũng chỉ muốn cậu có một công việc tốt thôi, cậu không cần thiết phải nói chuyện như vậy?” Thạch Lỗi thấy vậy lập tức đứng ra, đứng trước mặt Hạ Lâm nói.

Liếc anh ta một cái, Diệp Tinh lười nói nhiều.

Bên cạnh, mặt Trịnh Hằng vẫn tươi cười nói: “Lẽ nào Diệp Tinh cậu chê tôi trả lương thấp?”

“Không phải, tôi có việc của mình phải làm.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

“Việc của cậu?” Hạ Lâm bước ra, mang theo một chút khinh thường nói: “Diệp Tinh, mọi người đều biết tình huống của cậu, lần trước Thạch Lỗi nhà tôi giới thiệu việc cho cậu cậu không cần, lần này Trịnh Hằng giới thiệu cậu lại từ chối, cậu nói cậu đang bận việc gì?

Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm bằng ánh mắt kì lạ, nói: “Cậu là gì của tôi, tôi làm gì còn phải báo cáo với cậu?”

Hạ Lâm thật sự coi mình là trung tâm vũ trụ, ai cũng phải vây quanh cô ta, chuyện gì cũng phải nhúng tay.

“Cậu không cần báo cáo với tôi, nhưng Tiểu Ngư là bạn tốt của tôi, tôi nhất định phải quan tâm cô ấy.” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói như vậy, trong lòng lập tức nổi giận.

“Cậu biết không? Lúc trước Chu Lãnh Huyên mua một con vẹt ở một tiệm thú cưng, cậu biết giá bao nhiêu không? Hai vạn! Cậu cứ như vậy, con vẹt này cả đời cậu cũng không mua nổi!” Khóe miệng Hạ Lâm nhếch lên vẻ châm chọc.

Nhưng nói xong cô ta lại hối hận, mọi người đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu còn gặp, những lời như vậy vốn chỉ nên để trong lòng thôi.

Nhưng vừa nãy cô quả thực bị thái độ của Diệp Tinh kích thích, vậy nên nháy mắt đã nói ra.

“Chu Lãnh Huyên mua vẹt trong tiệm của mình?” Nghe vậy, Diệp Tinh thầm nói trong lòng.

Nhưng hiện tại Tiền Giai Giai là nhân viên làm thêm trong tiệm vẹt của mình, như vậy mấy người Chu Lãnh Huyên vào đó cũng không khó hiểu.

Hắn còn chưa nói gì, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hạ Lâm trầm giọng nói: “Hạ Lâm, tôi nói chuyện của tôi và Diệp Tinh không liên quan tới cậu, tại sao cậu nhất định phải dây dưa?”

“Tiểu Ngư, cậu đơn thuần quá, tôi…” Hạ Lâm muốn nói gì đó.

“Tôi đơn thuần là việc của tôi, không có bất cứ liên quan gì tới cậu.” Lâm Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Diệp Tinh, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Diệp Tinh lười nhìn mấy người đó, trực tiếp rời đi với Lâm Tiểu Ngư.

Chương 55: Sinh nhật của Lâm Tiểu Ngư.

Sau khi hai người rời đi, không khí nơi này nháy mắt trở nên yên lặng.

“Sao tôi cảm thấy Diệp Tinh này còn kiêu ngạo hơn tôi nhỉ?” Mấy giây sau, Trịnh Hằng đột nhiên cười nói.

“Một tên nhóc không biết trời cao đất dày thôi.” Triệu Cường cười khẽ.

“Cũng phải, một tên nghèo, hắn ta vĩnh viễn không biết rằng bản thân vừa từ chối điều gì.” Trịnh Hằng cảm thán nói, làm như bản thân cao cao tại thượng, có thể dễ dàng đạp bất kỳ ai xuống dưới chân.

“Hừ! Không phải để ý thể diện thôi sao? Bốn năm này, tôi sẽ xem cậu có thể giữ mặt mũi trước mặt Tiểu Ngư bao lâu?” Hạ Lâm nhìn theo bóng Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, trong lòng hừ lạnh nói.

Theo cô thấy, xã hội này luôn có vài người vì thể diện của mình mà đầu rơi máu chảy, đợi tới khi bọn họ thật sự hai bàn tay trắng, mới phát hiện ra sự kiên trì của mình không đáng một xu.

“Diệp Tinh, em xin lỗi về chuyện của Hạ Lâm.” Đi trên đường, Lâm Tiểu Ngư xin lỗi nói: “Em không biết cô ta sẽ nói như vậy.”

“Chuyện của chúng ta không liên quan đến người khác, sao em có thể thay người khác xin lỗi anh được?” Diệp Tinh cười.

“Cũng đúng ạ.” Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ, sau đó cũng nở nụ cười.

“Em có kế hoạch gì ngày mai không?” Diệp Tinh hỏi.

“Không có.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói: “Chuyện sinh nhật em cũng không có nói cho ai biết.”

Trong nhà chung, những người khác cũng không quan tâm đến ngày sinh nhật của bạn là ngày nào.

“Vậy thì cả ngày mai của em sẽ là của anh.” Diệp Tinh mỉm cười.

Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức bất mãn: “Tại sao?”

“Ngày mai đưa em đi chơi.” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mặt: “Do em quyết định đi chơi ở đâu.”

“Được, được rồi, em chưa đi nhiều nơi của thành phố Thượng Hải!” Lâm Tiểu Ngư rất vui.

……

Thời gian trôi nhanh, ngày hôm sau đã đến rồi, Diệp Tinh đưa Lâm Tiểu Ngư đi chơi loanh quanh khắp nơi.

Họ đến các điểm tham quan nổi tiếng, đi tàu lượn siêu tốc,…

Sau cả ngày vui chơi hết mình, cuối cùng cả hai trở về căn phòng cho thuê mà sau này Diệp Tinh đã thuê.

“Diệp Tinh, bác trai và bác gái đã về chưa?” Lâm Tiểu Ngư hỏi.

“Ừm, họ nói ở đây không có người quen, quá nhàm chán nên đã quay về rồi.” Diệp Tinh cười nói.

Cửa mở, Lâm Tiểu Ngư bước vào. Cô đã đến đây vài lần trước đây.

“Chà!” Lâm Tiểu Ngư thốt lên một tiếng ngay khi bước vào nhà.

Có một loạt bóng bay trên trần nhà của căn phòng, trên cả hai bức tường có nhiều dải ruy băng mà các con gái thích và có một chiếc bánh kem lớn trên bàn.

“Tiểu Ngư, sinh nhật vui vẻ.” Diệp Tinh cười nói.

“Thì ra anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, thảo nào không nói trước.” Lâm Tiểu Ngư khịt mũi, sau đó trên mặt lại nở nụ cười, đi tới trước bánh ngọt.

Mười chín ngọn nến được thấp lên, sau đó Lâm Tiểu Ngư nhắm mắt lại, ba giây sau, cô thổi tắt nến.

“Ước gì đó?” Diệp Tinh tò mò hỏi.

“Không nói cho anh biết.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.

Cô nhìn Diệp Tinh nói: “Diệp Tinh, không phải lúc trước anh nói tặng quà cho em sao? Bây giờ em có thể lấy ra được không?”

“Trước tiên em đừng nói gì, món quà này tự động sẽ xuất hiện trước mặt em.” Diệp Tinh giả bộ thần bí.

Lâm Tiểu Ngư ngừng nói, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

“Chúc mừng sinh nhật,”

“Chúc mừng sinh nhật,”

“Chúc mừng sinh nhật,”

“Chúc mừng sinh nhật.”

Đột nhiên, một âm thanh non nớt vang lên trong phòng.

“A, ai đang hát bài hát mừng sinh nhật vậy?” Lâm Tiểu Ngư tò mò nhìn xung quanh.

Sau đó, cô nhìn thấy một con vẹt nhỏ, toàn thân màu trắng từ đâu bay ra và bay trực tiếp đến trước mặt cô.

“Chủ nhân, sinh nhật vui vẻ.” Chim nhỏ nhìn Lâm Tiểu Ngư kêu một tiếng non nớt.

“Là một con vẹt!” Lâm Tiểu Ngư nhìn con chim trắng trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

“Đây có phải là món quà anh tặng em không?”

“Ừ.” Diệp Tinh mỉm cười và gật đầu.

Lâm Tiểu Ngư thử vươn tay ra, con vẹt liền đáp ở bên tay phải của cô.

“Lãnh Huyên trước đây đã mua một con vẹt ở cửa hàng thú cưng, em rất ghen tị chết đi được.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.

“Con vẹt mà anh tặng cho em chắc chắn thông minh và lợi hại hơn những con khác.” Diệp Tinh nói với vẻ mặt đầy tự tin.

“Thật sao? Anh đừng có nói dối em.” Lâm Tiểu Ngư không tin.

“Nếu không tin anh, có thể thử nghiệm một chút, con vẹt này có thể hiểu được những gì em nói.” Diệp Tinh vỗ ngực nói.

“Vậy 11 cộng 13 bằng bao nhiêu?” Lâm Tiểu Ngư đảo mắt cười hỏi.

Diệp Tinh còn chưa nói gì, nhưng một âm thanh non nớt lại vang lên: “Bằng hai mươi tư, chủ nhân, câu hỏi của cô quá đơn giản rồi.”

“Oa! Điều này cũng có thể biết, thật thông minh.” Lâm Tiểu Ngư kinh ngạc nói.

Chú vẹt nhỏ không những trả lời được mà còn ghét bỏ câu hỏi quá đơn giản của cô.

Sau đó, Lâm Tiểu Ngư hỏi thêm một số câu hỏi, nhưng tất cả đều được con vẹt này trả lời một cách dễ dàng, thậm chí những phép tính phức tạp hơn cũng có thể được con vẹt này hoàn thành một cách dễ dàng.

Mà chú vẹt nhỏ có thể nói trôi chảy các bài thơ và câu chuyện.

Hỏi một hồi, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, mày thuộc lòng cả “Ly tao” * của Khuất Nguyên sao?”

* Ly tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc.

Chương 56: Cuộc gặp sau 5 năm 1.

Tiểu Bạch là tên của Lâm Tiểu Ngư đặt cho con vẹt này, trình độ đặt tên của cô ngang với Diệp Tinh.

Con vẹt nhỏ sững sờ một lúc, không biết nói gì.

“Không biết?” Lâm Tiểu Ngư cười nói: “Đây thể văn ngôn khó thuộc lòng nhất. Hồi cấp ba làm ta chút nữa suy sụp.”

“Chủ nhân, tôi chưa thấy qua, vì vậy tôi không biết.” Tiểu Bạch nói với một giọng ngây thơ.

Diệp Tinh cười nói: “Tiểu Bạch chưa từng thấy qua, chỉ cần dạy nó, nó sẽ sớm có thể học được.”

“Diệp Tinh, điều này thật quá thông minh, con vẹt này của anh thật là tuyệt đỉnh.” Lâm Tiểu Ngư cảm thán.

“Vẹt là loài thực sự rất thông minh, chỉ số IQ của chúng tương đương với một đứa trẻ, chỉ cần chúng được huấn luyện tốt, chúng hoàn toàn có thể giống như một đứa trẻ.” Diệp Tinh cười nói.

“Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài chơi một lát đi.” Hắn vừa vẫy tay, Tiểu Bạch liền bay đi.

Nhìn thấy ánh mắt trông chừng của Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh giải thích: “Đừng lo lắng, em chỉ cần hô một tiếng là Tiểu Bạch sẽ bay về ngay.”

Hắn cắt một miếng bánh và nói: “Đừng nhắc về vẹt nữa, bây giờ mời Tiểu Ngư nhà ta ăn miếng bánh kem đầu tiên.”

Lâm Tiểu Ngư đang cầm bánh, trên mặt tràn ngập niềm vui.

Cả hai đang ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên Lâm Tiểu Ngư nói: “Diệp Tinh, anh hát đi, em muốn nghe anh hát.”

Nghe vậy, động tác của Diệp Tinh đột nhiên dừng lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Anh hát không hay.”

“Hát đi, hồi còn học trung học không phải anh thường hay hát sao? Từ đó đến giờ anh không hát cho em nghe rồi.” Giọng điệu của Lâm Tiểu Ngư có chút nũng nịu.

“Được.” Nhìn cô gái đang cười má lúm đồng tiền trước mặt, nghe giọng nói của cô, cảm nhận được nhịp thở của cô.

Mọi thứ trước mắt đều là rất thật, không phải là hình ảnh huyền ảo.

Diệp Tinh suy nghĩ một lúc, mở điện thoại, sau đó âm thanh của một bản nhạc buồn vang lên, hắn bắt đầu hát: “Ánh trăng sáng ngời, ở đâu đó trong tim”

“tỏa sáng là thế, nhưng lại giá lạnh như băng”

“mỗi một người, đều giữ cho riêng mình câu chuyện bi thương”

“muốn che giấu đi, nhưng càng giấu lại càng hiển hiện rõ ràng”

“ánh trăng sáng ngời, soi rọi hai phía chân trời”

“sáng ở trong lòng, nhưng cạnh bên lại vắng tanh”

“nào có lau khô dòng lệ của người năm ấy”

“đường dài lắm thay, chẳng thể tìm về sự thứ tha”

“người là nỗi đau khó nói thành lời trong tôi”

……

Giọng của Diệp Tinh vang lên, hơi khàn khàn.

Lâm Tiểu Ngư nhìn khuôn mặt của Diệp Tinh, hai tay chống cằm, yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng lại có một cảm giác chua xót không thể giải thích được.

Diệp Tinh có thể hát không hay lắm nhưng trong bài hát có một sức hút kỳ lạ khiến người nghe không thể không nghe tiếp.

Rất nhanh, Diệp Tinh đã hát xong.

“Thế nào?” Diệp Tinh cất điện thoại, nhìn Lâm Tiểu Ngư cười hỏi.

“Nghe hay đó.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu nói: “Chỉ là thấy trong lòng không thoải mái.”

Cô dường như đã nghe được câu chuyện trong bài hát của Diệp Tinh.

“Điều đó chứng tỏ anh hát hay.” Diệp Tinh tự hào nói.

“Hát hay.” Lâm Tiểu Ngư đảo mắt nói, cô phát hiện Diệp Tinh bây giờ càng ngày càng kém khiêm tốn rồi.

Ăn xong vài miếng bánh, Diệp Tinh không cho Lâm Tiểu Ngư ăn tiếp.

“Diệp Tinh, chúng ta không phải là không ăn tối sao?” Lâm Tiểu Ngư bất mãn nói: “Em còn chưa ăn no.”

“Đừng vội.” Diệp Tinh cười nói, hắn buộc một chiếc tạp dề lên, sau đó lấy ra một ít nguyên liệu.

“Diệp Tinh, anh muốn nấu ăn à?” Đôi mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Cô chưa bao giờ nếm thử món ăn của Diệp Tinh làm.

“Chờ một chút, ngôi sao sinh nhật nhỏ* của anh (* chỉ Lâm Tiểu Ngư).” Diệp Tinh mỉm cười.

Hắn cho những món ăn đã chuẩn bị trước vào nồi, đảo một cách điêu luyện, một lúc sau mùi thơm tỏa ra nồng nàn.

Ngửi thấy mùi hương này, Lâm Tiểu Ngư cảm thấy bụng không khỏi “xì xào”.

Cô ở trên ghế sô pha và háo hức chờ đợi, ngay sau đó, ba món ăn đơn giản đã được dọn ra.

Thịt bò kho, thịt lợn băm với tỏi, cà rốt xào với bông cải xanh.

Ba món ăn có vẻ rất ngon miệng.

“Mời ngôi sao sinh nhật nhỏ thử tài nghệ của anh.” Diệp Tinh mỉm cười.

Lâm Tiểu Ngư nghe lời liền ăn thử.

“Rất ngon.” Sau một miếng, Lâm Tiểu Ngư khoan khoái nhắm mắt nói: “Diệp Tinh, anh học kỹ năng nấu ăn này khi nào vậy?”

“Mới học cách đây không lâu.” Diệp Tinh cười và nói.

Sau khi cắn vài miếng, Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, đột nhiên chạy đi lấy ra hai lon Coca, cười nói: “Em nghĩ ăn mấy thứ này với một chút đồ uống thì ngon hơn.”

Hai người họ vừa uống đồ uống vừa ăn đồ ăn.

Dọn dẹp một chút sau khi ăn xong, trời cũng đã tối.

“No quá.” Lâm Tiểu Ngư lười biếng nằm trên giường, vuốt bụng.

Diệp Tinh nằm ở bên kia, hai người nghiêng đầu nhìn nhau.

Ánh đèn của thành phố Thượng Hải về đêm le lói, thậm chí có chút xuyên vào bên trong, đâu đó như có tiếng nhạc kỳ lạ, lại giống như tiếng đàn nhị, lan tỏa ra sự thăng trầm của cuộc sống và nỗi buồn.

Nghe bản nhạc này, cả Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đều cảm thấy có chút buồn ngủ.

“Lâm Tiểu Ngư.” Diệp Tinh nhìn cô gái đang ở gần và thì thầm, dường như đang gọi cô gái, lại dường như đang nói một mình.

Chương 57: Cuộc gặp sau 5 năm 2.

“Vâng.” Lâm Tiểu Ngư cố gắng mở mắt ra, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.

“Anh nhớ em lắm, nhớ từng phút từng giây.” Diệp Tinh thầm thì nhìn cô gái trước mặt, tầm mắt dần dần mờ đi.

Khung cảnh trước mắt dường như đang thay đổi, mọi thứ đang thay đổi.

Ánh sáng không ngừng bật vô âm tín, ánh sáng biến mất, căn nhà cho thuê mà hắn đang ở cũng không ngừng thay đổi, trở nên mục nát, các vật dụng trong nhà trở nên mốc meo vì ẩm ướt.

Dần dần, nhà cho thuê biến mất, cả căn phòng liên tục sụp đổ, ngã tư đường cũng trở nên vụn nát, rất nhiều người hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.

Đối mặt với sự thay đổi như vậy, Diệp Tinh không có một chút phản ứng gì, như thế hắn đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra từ rất lâu rồi.

Đầu tiên hắn chạy đến một trường học một cách điên cuồng, sau đó đi phía sau rất nhiều người.

Hắn không có mục đích gì, vì vậy tiến độ chậm chạp và không có mục đích, không biết sẽ đi đến đâu.

Trên đường đi, nhiều người đã bị tai nạn, nhưng hắn không sao, hắn như một người tàng hình, có thể mọi người nghĩ rằng hắn không có mối đe dọa nào cả.

Trên người hắn hầu như không có gì, chỉ có một chiếc điện thoại di động luôn mang theo bên mình.

Màn hình điện thoại đã bị vỡ, có thể mơ hồ nhìn thấy trên màn hình điện thoại khi mở ra là một cô gái dễ thương buộc tóc đuôi ngựa với nụ cười nở trên môi.

Hắn luôn thích nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại khi không có chuyện gì cả, nhìn trong một khoảng thời gian dài.

Dưới bóng tối, các thành phố không được an toàn cho lắm, giữa các thành phố chúng thay đổi liên tục.

Thời gian trôi nhanh,

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

“Chúng ta tới Tô Châu rồi.” Bên tai như vang lên tiếng hoan hỉ.

Diệp Tinh dường như mở mắt khi giọng nói vang lên, lúc này hắn thấy mình đang ở trong một thành phố đổ nát.

Thành phố trước mặt vừa quen vừa lạ.

Xa xa là bóng tối, phảng phất có tiếng gầm kinh thiên động địa, trong thành phố này, mặc dù còn là một mảnh phế tích, nhưng vẫn có một chút ánh sáng.

Ánh sáng rất yếu, thời kì đen tối dùng càng ít điện, chỉ cần có thể nhìn rõ một phần là tốt rồi, không cần quá xa xỉ.

Ngoài hắn ra, còn có những người khác cũng đang đứng ở đây và không biết có bao nhiêu người.

“Cuối cùng cũng đến Tô Châu.”

“Tô Châu rất an toàn, không có dị thú nào dám tới đây.”

“Đúng vậy, bởi vì Băng Vương đã canh giữ bên trong Tô Châu. Tương truyền rằng Băng Vương đã nhanh chóng vùng dậy trong ngày tận thế đen tối, có sức mạnh to lớn và đứng trong top mười ở Hoa Hạ.”

……

Một hồi thảo luận liên tục vang lên.

“Đừng tranh cãi nữa, Băng Vương nhanh chóng tới đây thôi.”

“Thực sự muốn xem cường giả vương cảnh trong huyền thoại trông như thế nào?”

……

Mọi người đều mong chờ nói.

Diệp Tinh đứng im lặng, lắng nghe lời bình luận của những người xung quanh.

Tâm trạng của hắn không có gì dao động, nhưng im lặng mở điện thoại và nhìn cô gái dễ thương đang mỉm cười với mình.

“Lâm Tiểu Ngư, sinh nhật vui vẻ.” Hắn nói nhỏ vào điện thoại.

Hắn dường như gặp ảo giác, những gì trước mắt vừa thực vừa ảo, khiến hắn có chút không rõ ràng.

Dần dần, âm thanh bàn luận bên tai hắn càng ngày càng nhỏ, rồi đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

Những người xung quanh như nín thở nhìn về phía xa, nơi một bóng người đang từ từ tiến lại.

Cuối cùng, một người phụ nữ mặc áo giáp màu xanh lam xuất hiện trước mặt mọi người.

Người phụ nữ trông thật tuyệt vời, với mái tóc buộc sau đầu một cách ngẫu hứng, trên lưng có một cây giáo xanh, nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng.

Chỉ cần nhìn vào mắt cô cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo vô cùng.

Trong đám đông, Diệp Tinh sững sờ nhìn người phụ nữ.

Gương mặt quen thuộc, nhưng khí chất hoàn toàn khác, giống như có một bầu trời rộng lớn chắn ngang khiến hắn mất hết dũng khí bước tới.

Diệp Tinh đã nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau không biết bao nhiêu lần trước đó, nhưng hắn không ngờ tới lại rơi vào tình cảnh trước mắt mình như vậy.

Người phụ nữ đang đi dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại, rồi hướng ánh mắt nhìn.

Gương mặt quen thuộc nhưng ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, cứ như vậy nhìn Diệp Tinh.

“Tiểu… Tiểu Ngư.” Diệp Tinh nắm chặt điện thoại, nhìn người phụ nữ trước mắt mà mình luôn muốn ôm vào lòng trong mơ, giọng nói có chút khàn khàn.

“Diệp Tinh.” Người phụ nữ mặc áo giáp xanh lam đứng như vậy, cơ thể cô không ngừng tỏa ra từng cơn ớn lạnh như băng, lời nói cũng vô cùng lạnh lùng.

Vẻ ngoài của cô gần giống hệt như hình trên điện thoại của Diệp Tinh, nhưng có vẻ như có nhiều điểm khác biệt.

Trên đống đổ nát to lớn, giữa người phụ nữ bắt mắt và người đàn ông kín đáo, đã hơn năm năm kể từ lần gặp mặt cuối cùng.

Người phụ nữ cực kỳ lãnh đạm đó và cô gái buộc tóc đuôi ngựa dễ thương trong điện thoại Diệp Tinh đang cười tinh nghịch, giống như hai thái cực, liên tục chồng chéo và tách biệt trong tâm trí Diệp Tinh.

“Lâu rồi không gặp.”

Người phụ nữ lạnh lùng dửng dưng nói.

Hình ảnh như đóng băng ngay lúc đó.

Khuôn mặt của người phụ nữ thay đổi, trở nên mơ hồ, biến thành màu đen trắng, một vòng xoáy màu đen cực lớn xuất hiện sau lưng, dường như sắp nuốt chửng cô.

Diệp Tinh hoảng sợ hét lên, cố gắng đến gần người phụ nữ, đẩy vòng xoáy ra xa, nhưng hắn cảm thấy mình càng ngày càng xa người phụ nữ, không thể tới gần được nữa…

Chương 58: Đưa tiền.

Ngoài cửa sổ, một chút ánh nắng tràn vào, để lại vài đốm lấm tấm, chiếu vào một thiếu niên trên mặt đẫm lệ.

Thanh niên từ từ mở mắt, hắn nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh đang co rúm trong vòng tay hắn, rồi khẽ khàng ôm lấy.

Lâm Tiểu Ngư khẽ chuyển mình, từ từ mở mắt ra.

Cô thấy cô đang ở trong vòng tay của Diệp Tinh, khuôn mặt hơi đỏ ửng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh một cách tinh nghịch, nhưng bỗng nhiên lại sửng sốt.

“Diệp Tinh, anh đang khóc à?” Lâm Tiểu Ngư hỏi, cô chạm vào má Diệp Tinh, trên đó vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt.

“Anh vừa mới có một giấc mơ.” Diệp Tinh nhìn cô gái đang quan tâm mình trước mặt, ôm chặt lấy cô cười: “Trong mơ, anh đã đánh mất em rồi, dù có đuổi theo em như thế nào, anh cũng không thể lại gần em.”

Lòng hắn đầy chua xót.

Ở kiếp trước, hắn và Lâm Tiểu Ngư hẹn nhau ở trường đại học, nhưng hắn không đến, khi hai người gặp lại nhau thì đã là năm năm sau trên chỗ tàn tích của Tô Châu.

Khi đó, Lâm Tiểu Ngư đang mặc một bộ giáp màu xanh lam và mang theo một cây giáo màu xanh lam.

Cô toát lên một khí chất băng giá, lại vô cùng thờ ơ với mọi người, cho dù có gặp lại Diệp Tinh, hai người cũng chỉ chào hỏi như những người bạn bình thường.

Năm năm ấy giống như một khoảng cách rất lớn hình thành nên rạn nứt sâu sắc giữa hai người bọn họ, 5 năm trước đường định mệnh của họ đã biến thành hai đường thẳng song song, dù có gặp lại nhau cũng sẽ như đường thẳng song song sẽ có không còn giao lộ nào nữa.

Thời gian chôn vùi mọi thứ vào quá khứ.

Lâm Tiểu Ngư giật mình, sau đó lắc đầu nói: “Không, Diệp Tinh, em sẽ không rời anh đi.”

Cô nhớ chàng trai đã nhìn cô ngây người vào lần đầu tiên gặp nhau, nhớ chàng trai đang vụng về nghĩ cách làm cho cô vui mỗi ngày.

Không biết từ bao giờ, chàng trai ấy đã để lại trong lòng cô một dấu ấn không thể xóa nhòa, cô cảm thấy không bao giờ có thể quên được.

Sau khi nói xong, Lâm Tiểu Ngư lại cảm thấy có chút buồn nôn, đỏ mặt.

“Anh cũng vậy.” Diệp Tinh cười.

Nhìn cô gái chân thực trước mặt, trong lòng hắn tràn đầy mãn nguyện.

Sau khi mất đi mới biết trân trọng, hắn rất biết ơn cơ hội thứ hai mà thượng đế đã ban cho.

“Ra ngoài đánh răng đi, anh làm bữa sáng cho em.” Diệp Tinh cưng chiều nói.

“Dạ được.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.

Cô cũng biết nấu ăn, nhưng khi nghĩ đến tài nấu ăn của Diệp Tinh, cô cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra.

Hai người bước ra ngoài, đột nhiên có một con chim nhỏ màu trắng bay tới, giọng nói non nớt vang lên: “Chào buổi sáng, chủ nhân.”

“Tiểu Bạch.” Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy con chim trắng này, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Trêu chọc con vẹt, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên hỏi: “Diệp Tinh, con vẹt này từ đâu tới? Có phải mua ở của hàng bán vẹt không?”

Một con vẹt thông minh như vậy chắc hẳn rất đắt.

“Đúng lúc chuẩn bị nói cho em biết chuyện này.” Diệp Tinh mang món trứng rán qua và cười nói: “Đây là từ cửa hàng thú cưng của anh.”

“Cửa hàng thú cưng?” Lâm Tiểu Ngư vẻ mặt khó hiểu.

“Đó là tiệm ở trên đường Viêm Tâm ở Thượng Hải.” Diệp Tinh nói.

Nghe vậy, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy cửa hàng thú cưng là của anh?”

Gật đầu, sau đó Diệp Tinh nói một số chuyện về cửa hàng thú cưng của mình.

“Vừa đúng lúc tới sinh nhật của em nên anh đã chuẩn bị nuôi một trong những con vẹt thông minh nhất ở cửa hàng vẹt để tặng nó cho em, vậy nên vẫn chưa nói.” Diệp Tinh giải thích.

“Hóa ra là như vậy.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu.

Cô không nghĩ gì về việc Diệp Tinh mở cửa hàng thú cưng, dù Diệp Tinh có thế nào đi nữa thì trong lòng cô vẫn là Diệp Tinh.

“Lát nữa anh đưa em đến cửa hàng thú cưng một chút nhé.” Diệp Tinh cười nói.

“Được ạ.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu cười nói: “Lần trước đến cửa hàng thú cưng, cũng không nỡ mua một con.”

……

Lúc này, có một số gương mặt quen thuộc trong cửa hàng thú cưng, họ là Hạ Lâm, Chu San và bạn trai của Hạ Lâm, Thạch Lỗi.

Chu Lãnh Huyên mua một con vẹt, Hạ Lâm ghen tị và muốn có một con, nhưng cô ta không có nhiều tiền tiêu vặt nên đã đưa Thạch Lỗi đến.

Mục đích thì hiển nhiên rồi.

Đương nhiên, cô ta muốn mua một con vẹt để khoe khoang trước mặt Diệp Tinh, lần trước cãi nhau với Diệp Tinh, cô ta đã ghét Diệp Tinh rồi.

Theo cô ta, điều mà một “người nghèo” như Diệp Tinh nên làm là yên phận tiếp nhận công việc do Thạch Lỗi và Trịnh Hằng giới thiệu, đi làm và chăm chỉ kiếm tiền, thay vì ở bên cạnh và dỗ dành Lâm Tiểu Ngư.

Diệp Tinh càng không làm như vậy, trong lòng cô ta càng khó chịu.

“Những con vẹt trong cửa hàng bán vẹt này thực sự rất lạ, không biết chúng được nuôi dạy như thế nào.” Thạch Lỗi nhìn những con vẹt này và thốt lên.

Đây là lần đầu tiên anh ta đến cửa hàng này.

Nhưng là thở dài một hơi, anh ta mua một con thôi thực sự cũng rất xót xa.

Chương 59: Vả mặt 1.

Gia đình anh ta chỉ kinh doanh quần áo nhỏ, ngoài căn nhà thì tài sản của gia đình có thể lên đến hàng triệu đô, tuy nhiên phần lớn số tiền này được dùng làm quỹ của cửa hàng nên tiền tiêu vặt của anh ta cũng không nhiều, chỉ có hai mươi vạn mỗi tháng.

Sau khi sử dụng hết, bố mẹ anh ta sẽ không cho thêm anh ta nữa.

“Xin chào, đây là con vẹt Amazon đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, con vẹt Amazon hầu như mang tất cả những ưu điểm của một con vẹt…” Ở đằng xa, Lý Thiến giới thiệu cho một người đàn ông trung niên.

Con vẹt Amazon này trị giá hai mươi vạn, nhiều người xung quanh đang tò mò xem nó.

“Chúng ta đi xem một chút.” Hạ Lâm cười đề nghị.

Cả ba đến đây, nhìn con vẹt đắt tiền này.

Người đàn ông trung niên rõ ràng là rất tâm đắc, nhưng sau hai phút, ông ta nói thẳng: “Tôi mua con vẹt này. Quẹt thẻ!”

Sau khi mua con vẹt, người đàn ông trung niên sải bước ra ngoài.

“Oa! Hai mươi vạn con vẹt vừa nói đã mua rồi! Cửa hàng thú cưng này kiếm tiền quá nhiều rồi đúng không?” Hạ Lâm cảm thán.

Thạch Lỗi gật đầu, nói: “Chỉ riêng cửa hàng thú cưng này hàng triệu con vẹt đã trị giá hàng trăm vạn rồi, ông chủ chắc phải rất giàu có.”

Tài sản gia đình anh ta cộng lại không bằng mấy trăm con vẹt này.

“Nếu em có đủ khả năng để mở một cửa hàng như vậy trong tương lai, điều đó thật tuyệt.” Hạ Lâm trong mắt hiện lên một tia hy vọng.

Quỹ đạo cuộc sống bình thường của cô ta có lẽ là sau khi tốt nghiệp đại học sẽ yên tâm tìm một công việc, lương tháng ban đầu không quá một vạn.

Mà ở đây, có thể kiếm hàng vạn tệ chỉ bằng việc bán một con vẹt, chỉ cần nghĩ đến cảm giác này đã rất tuyệt vời.

“Chờ sau này cậu kết hôn với Thạch Lỗi, cũng không phải là vợ của ông chủ sao?” Chu San đứng bên cạnh nở nụ cười.

“Tùy vào biểu hiện của ai đó.” Hạ Lâm liếc nhìn Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi cười mà không nói gì.

Sau khi đi dạo một hồi, Thạch Lỗi mua một con vẹt hai vạn tệ cho Hạ Lâm, mấy người rời khỏi đây.

Bước ra khỏi cửa hàng thú cưng, chưa kịp đi vài bước thì đột nhiên dừng lại.

Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đã đối mặt nhau vào lúc này.

“A? Tiểu Ngư, sao cậu lại ở đây?” Chu San tò mò hỏi khi thấy hai người đi tới.

Bên cạnh, Hạ Lâm cười nói: “Cũng không phải tới đây để mua một con vẹt sao?”

Cô ta trêu chọc con vẹt trên tay mình và nói: “Giá con vẹt trong tay tôi là hai vạn tệ, không biết cậu có mua được không, Diệp Tinh?”

Lần trước đã đấu mặt Diệp Tinh, Hạ Lâm cũng không kiêng dè gì, không chút che giấu sự khinh thường hiện lên trong mắt.

Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm tăng thêm thu nhập cho cửa hàng vẹt của hắn, sắc mặt bình tĩnh, không hề có ý nghĩ phản ứng.

Một tên hề mà thôi, hắn căn bản sẽ không để ý.

Trong xã hội có nhiều người kỳ lạ như vậy, nếu ai hắn cũng đi phản ứng, vậy thời gian của hắn cũng không đủ dùng.

“Các người đứng lại cho tôi.” Thấy Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư không để ý tới mình, điều này làm cho Hạ Lâm cảm thấy rất tức giận, hơn nữa còn cảm thấy hai người kia chột dạ, liền chạy đến trước mặt Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, ngăn cản bọn họ, lớn tiếng hô: “Diệp Tinh, không mua nổi còn đi vào làm gì, cậu muốn giả làm nhân vật lớn gì sao?”

“Ừm?” Diệp Tinh cau mày, hắn cái gì cũng không để ý tới Hạ Lâm này, không nghĩ tới cô ta còn chủ động tới tìm chết.

Tựa hồ nghe được động tĩnh bên ngoài, Lý Thiến nhìn ra ngoài cửa một chút, cô lập tức nhìn thấy Diệp Tinh, vội vàng chạy tới, nói: “Ông chủ.”

Nghe được lời Lý Thiến nói, Hạ Lâm, Chu San, Thạch Lỗi lập tức ngây ngẩn cả người, Hạ Lâm tựa hồ cho rằng mình vừa rồi nghe lầm, cô chỉ chỉ Diệp Tinh, nhịn không được nói: “Vừa rồi chị gọi hắn ta là cái gì?”

“Ông chủ a?” Lý Thiến nghi hoặc nhìn Hạ Lâm một cái.

“Chị nói Diệp Tinh là chủ cửa hàng thú cưng này?” Hạ Lâm bỗng nhiên cảm giác miệng mình có chút khô, chỉ chỉ cửa hàng không? lồ bên cạnh mình.

“Đúng.” Lý Thiến gật gật đầu, không rõ vì sao nữ sinh này lại hỏi như vậy.

Hạ Lâm lập tức ngây dại, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Lý Thiến bán đi con vẹt Amazon giá hai mươi vạn trên trời kia, cô đều hoài nghi Lý Thiến thông đồng với Diệp Tinh.

“Đi vào rồi nói.” Diệp Tinh gật gật đầu với Lý Thiến, cũng không nhìn đám người Hạ Lâm, sau đó hướng cửa hàng thú cưng mà đi tới.

Mà ở bên ngoài, thân thể ba người Hạ Lâm vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn giật mình.

“Làm sao có thể? không phải mẹ của Diệp Tinh này bệnh nặng, gia cảnh nghèo khó sao? Làm sao có thể có cửa hàng lớn như vậy?”

Hạ Lâm không thể tin được những gì cô nhìn thấy trước mắt.

Giống như là bạn biết một người bên cạnh bạn lúc nào cũng không có cơm ăn, bỗng nhiên có một ngày lại lái một chiếc Rolls-Royce, biến thành một phú nhị đại, loại biến hóa này quá lớn, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật.

“Hạ Lâm.” Chu San bên cạnh cũng cảm thấy miệng hơi khô.

– Tôi không tin!

Hạ Lâm bỗng nhiên phản ứng lại, cô ta trực tiếp chạy đến cửa hàng bên cạnh hỏi thăm, nhưng tất cả mọi người đều chứng minh cửa hàng thú cưng này quả thật thuộc sở hữu của Diệp Tinh.

Chương 60: Vả mặt 2.

Cửa hàng thú cưng có hai tầng, mỗi một tầng đều có hơn hai trăm mét vuông, bên trong chỉ riêng mấy con vẹt đang bán cộng lại đều trị giá mấy trăm vạn, khó có thể tưởng tượng Diệp Tinh lúc này giá trị rốt cuộc là bao nhiêu?

Nhớ tới lời mình nói lúc trước ở trước mặt Diệp Tinh lấy con vẹt này châm chọc hắn, Hạ Lâm không khỏi cảm thấy hai má bị vả ba ba vang lên.

Cửa hàng vẹt này đều thuộc về Diệp Tinh, cô lấy đồ trong cửa hàng của Diệp Tinh hắn lại còn không ngừng khoe khoang với hắn.

Hiện tại nhớ lại, khó trách Diệp Tinh sẽ không để ý tới cô, biểu hiện của cô ở trong mắt Diệp Tinh có thể giống như một tên hề biểu diễn không ngừng.

Sắc mặt đỏ trắng xen lẫn, Hạ Lâm cảm thấy mình đứng ở chỗ này, đều có rất nhiều người chung quanh đang cười nhạo cô, nghĩ vậy cô lập tức lôi kéo Chu San, đầu cũng không dám quay lại nhanh chóng rời khỏi nơi này.

~~~

Bên trong cửa hàng vẹt, Diệp Tinh dẫn Lâm Tiểu Ngư tham quan rất nhiều vẹt.

“Ông chủ.” Triệu Nhã, Lý Hân, Tiền Giai Giai đều đồng loạt hô to.

Theo tầm mắt các cô nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư, trên mặt mỗi người lại có biểu tình khác nhau.

“Không cần quản tôi.” Diệp Tinh hướng các cô cười cười.

“Giai Giai.” Lâm Tiểu Ngư chạy đến trước mặt Tiền Giai Giai, nói: “Cậu ở chỗ này làm việc mà còn giấu diếm chuyện nơi này với tôi.”

Tiền Giai Giai cẩn thận nhìn Diệp Tinh một cái, nhỏ giọng nói: “Là Diệp Tinh không cho tôi nói.”

“Chủ yếu là muốn cho em một kinh hỉ a.” Bên cạnh, Diệp Tinh cười nói.

Hiện tại Lâm Tiểu Ngư còn không biết năng lực của Tiểu Bạch kia, nhưng mà như vậy cũng có thể bất ngờ phát huy tác dụng.

Hai người nhìn các loại thú cưng, Triệu Nhã giả vờ vô tình đi tới bên cạnh Tiền Giai Giai, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Giai Giai, đây là bạn gái của ông chủ sao?”

“Ừm.” Tiền Giai Giai gật đầu.

Nghe được câu trả lời khẳng định này, ánh mắt Triệu Nhã rõ ràng ảm đạm một chút.

Nhưng mà thở dài một hơi, cô lại đem một ít ý nghĩ trong lòng toàn bộ thu liễm lại.

Đối với Diệp Tinh, Triệu Nhã vẫn có tự biết thân phận, không nói những thứ khác, chỉ riêng tuổi của cô cũng lớn hơn Diệp Tinh vài tuổi.

Lúc trước cô cũng chỉ là muốn suy nghĩ một chút mà thôi.

“Lúc trước ông chủ cự tuyệt lời mời của mình hẳn là cũng là vì bạn gái mình.” Triệu Nhã trong lòng cảm thán một tiếng, nhìn Lâm Tiểu Ngư xa xa, trong mắt có một tia hâm mộ.

Vì bạn gái của mình mà cự tuyệt lời mời của những người phụ nữ khác, một người đàn ông tốt như vậy sao cô lại không thể gặp được chứ.

~~~

Trong một căn phòng ngủ của Ký túc xá đại học Thượng Hải, lúc này Trương Mộng đang ở trong phòng ngủ diễn kịch, hơn nữa còn bắt chước một nữ diễn viên.

Ngoài cửa, đột nhiên Hạ Lâm cùng Chu San đi vào.

Nhưng mà nhìn bộ dáng của Hạ Lâm, rõ ràng một bộ thất hồn lạc phách, nhìn Chu San lúc này trên mặt tựa hồ còn lưu lại một tia khiếp sợ.

“Làm sao vậy? Mấy tiếng đồng hồ không gặp, các người bị cướp gì rồi sao?” Trương Mộng tò mò hỏi.

Hạ Lâm không trả lời, bò lên giường mình sau đó nằm sấp xuống, không nói một tiếng.

Mà Chu San thì cẩn thận nhìn Hạ Lâm một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu còn nhớ lần trước chúng ta đi qua cửa hàng vẹt kia không?”

“Đương nhiên, nhớ rất kỹ là đằng khác. “Trương Mộng gật gật đầu, nói: “Con vẹt bên trong đều rất thông minh, nhưng chính là quá đắt, nếu không tôi khẳng định sẽ mua một con.”

Ít nhất 11.000 con vẹt đã gây ấn tượng với cô. Chu San dường như đang cố ý thăm dò, lại nói: “Thế cậu có biết cửa hàng vẹt này là của ai không?”

“Cậu hỏi như vậy là muốn nói cửa hàng vẹt này hẳn là của một người chúng ta quen biết.” Trương Mộng nghe Chu San nói như vậy, trong nháy mắt nói ra lời phán đoán của mình.

Chu San gật đầu khẳng định.

Trương Mộng liên tục nói mấy cái tên, nhưng đều bị Chu San phủ quyết.

Cô suy nghĩ một chút, nhưng căn bản không thể tưởng tượng được rốt cuộc ai có năng lực mở cửa hàng thú cưng lớn như vậy, không có kiên nhẫn nói luôn: “Mau nói đi, San San, cửa hàng vẹt này rốt cuộc là của ai? Không nói là tôi cù lét cậu bây giờ. ”

Chu San hít sâu một hơi, không giấu diếm nữa, nói: “Là của Diệp Tinh.”

“Diệp Tinh? Cậu nói cửa hàng vẹt này là của Diệp Tinh?” Trong mắt Trương Mộng nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.

Cô vừa rồi suy nghĩ rất nhiều tên, trong đó Diệp Tinh cũng hiện lên, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị cô bài trừ.

Dù sao điều kiện của Diệp Tinh căn bản không có khả năng mở được cửa hàng thú cưng này.

Chu San gật gật đầu, sau đó đem chuyện xảy ra trong cửa hàng vẹt nói ra một lần.

“Diệp Tinh tạm nghỉ học ở bên ngoài thế mà lại là đi mở một cửa hàng thú cưng lớn như vậy.” Trương Mộng nghe xong, nhịn không được thán phục nói: “Dựa theo tình hình bán hàng của cửa hàng thú cưng hiện tại, Diệp Tinh phỏng chừng hiện tại cũng là giá trị hơn mười triệu rồi?”

“Không phải phỏng chừng, là khẳng định như thế.” Chu San gật gật đầu, nói: “Chúng tôi hỏi cửa hàng thú cưng một chút, lúc cửa hàng thú cưng vừa mới khai trương, doanh thu hàng ngày có khi thậm chí còn vượt qua trăm vạn.”

“Trời ạ, nói như vậy tài sản của Diệp Tinh thậm chí sẽ vượt qua mười triệu? Hắn mới chưa tới hai mươi tuổi đâu đó.” Trương Mộng thán phục nói.

Xã hội này, làm gì có ai không muốn có nhiều tiền hơn?

Cô biết ba mẹ Diệp Tinh chính là người bình thường mà thôi, không có thân phận gì đặc biệt, nói cách khác Diệp Tinh là khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thuộc về một thế hệ giàu có chân chính.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cập nhật 1000 tập nhé chư vị đọa hữu đang tải lên rồi nhé !!trong quá trình tải có gì sai sót mong các bạn thông báo để mình khắc phục sớm nhất nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Tình hình trung đó bạn trang nào chả vậy ^^!Bên mình tuy rất nhiều người nhưng toàn sinh viên thui, kinh nghiệm còn non trẻ lém sai sót mong bạn bỏ quá cho nha !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
boy95 24 giờ trước
Cảm ơn Hội trưởng :)Tìm mới còn trang có thể play được ạ :)Khổ đang cuốn :))
https://audiosite.net
Cập nhật chương mới nhất theo yêu cầu ^^!
https://audiosite.net
Dạ bộ truyện này vẫn hoạt động bình thường ạ :)Bạn vui lòng f5 hoặc tải lại trang để nghe truyện nhé ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn hhyk bá kiênCảm ơn bạn đang thông báo !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn Quỳnh Anhcảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại ban Đỗ hảiCảm ơn bạn gửi thông báo ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn huyboy95 Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu :)Cảm ơn bạn đã thông báo.Ngoài ra còn 3 bộ truyên đang quá trình hoàn tất nhé các bạn..!